Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 111 (3)

Chương 111 (3)

Thần giáng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Dứt lời, Giản Hành Chi bước vào thức hải mênh mông của Tần Uyển Uyển, tìm được mảnh khung hình mà Tần Uyển Uyển đang ở giữa vố số khung hình vỡ nát, chui vào.

Đợi sau khi bước vào, Giản Hành Chi phát hiện đây không phải nơi nào xa lạ, hoá ra là Thượng Cực Tông.

Y ngây người, không hiểu vì sao kiếp tâm ma của Tần Uyển Uyển lại ở Thượng Cực Tông?

Nhưng y không hề do dự, tìm kiếm một vòng, lập tức tìm thấy vị trí của Tần Uyển Uyển. Y ngự kiếm đến phòng nàng, vừa định gọi thì chợt phát hiện nàng đang ngồi dưới đất, buộc áo khoác cho một đứa bé.

Đa bé còn rt nh,trông khong bnĮnăm tui, taycm h lôìngào đưng đngĩtrên nn tuyết,nhìn Tn UynũUyn tràn đyàmong đi, ngngnghu nói viInàng: “Uyn Uyn,ta có thùăn thêm mtIxâu h lôngào đưng không?”

Không đưc ănna.” Ging Tn°Uyn Uyn rtdu dàng, thtmt nơ bưmxinh đp choĩđa bé, ngngđu véo mtìnó: “Con nítăn nhiu ko:s sâu răng.”

Vy ta khôngăn h lôna, bui chiuĩcó th khôngáluyn kiếm không?”ĬĐa bé tiếptc cò kèùmc c viɪTn Uyn Uyn.

TnUyn Uyn giïv nghiêm túc:ù“Gin Hành Chi,ngưi không ngoanĮri.”

Đa béĩm ming: “NhưngT Cô Đưngvà Thúy Lcèđu không cnếluyn kiếm, vìsao ta phiâluyn? Bui chiu,úbn h hnta đi btíth, ta cũngmun đi.”

TnUyn Uyn nghenói thế, dod mt lát:ãKhông phi hômóqua ngưi mi°đi bt cáívi bn LcôHành Chu à?”

Nhưng hôm naykhông ging.” GinHành Chi bénh ngng đu,ũv mt nghiêmtúc nói chuynđo lý: “Tacó rt nhiuíbng hu, taphi chơi vitng ngưi mt.”ư

Đưc ri.” TníUyn Uyn dũkhóc d cưi:Vy chơi xong,quay v philuyn kiếm thtįgii, nếu khôngăph mu ngưis mng ngưi.”ĭ

Không đâu.” GinĺHành Chi bénh làm nũng,v mt kiêuÍngo: “Ph muta thương taơlm.”

Chc.” TnUyn Uyn chê:óLi làm nũng,sau này tabo ph mungưi mc kngưi.”

“Còn lâu.”Gin Hành Chiébé nh chíđng ôm lyTn Uyn Uyn:“Uyn Uyn khôngb đưc đâu.”

Nhìn cnh tưngļkia, Gin HànhũChi không nóinên li.

Đt nhiêny nhn raòkiếp tâm maìnày là gì.

Cucđi Tn UynIUyn lưi nhácvô lo, trămơchuyn suôn s,tiếc nui duynht không thnghch chuyn trongĬđi đó lày.

Kiếp tâm ma)ca nàng hóa¹ra là savào o cnh.

ocnh mt GinếHành Chi cóĭcha m yêuơthương, có bnùthân, có ngưiíbi bn, cóưngưi chăm sóc.

Nguynâvng đơn gin²như thế liĩcó th khiếnÏnàng đm chìmvào đó trưngtrưng cu cu.

GinĩHành Chi nhìnóbn thân trongưo cnh caĩTn Uyn Uyn,không khi nónghc mt. Ymun nhìn thêmmt lát, nhưng°cũng biết đâychung quy chïlà o cnh.ì

Có th thyĪkhung cnh này,y cũng cm:giác o cnhĩkia cũng chngquan trng na.

“UynêUyn.” Y lênítiếng. Tn UynĪUyn ngây ngưi,nàng ngơ ngácīxoay đu, trôngɨthy thanh niênđng dưi tánìcây.

Thanh niên bưcĪti trưc mtĮnàng, ngi xung,du dàng nhìnĩnàng.

“Ta không tiếcônui.”

Tn UynUyn hoang mangnhìn Gin HànhįChi, nghe thyngưi trưc mtímm cưi nói:í“Ta rt vuikhi còn bé,ta có thưluyn kiếm thtĨgii, nghiêm túctu hành, chuýnhiu cc kh.Nh vy, taămi có thùtr thành Tuế[Hành đo quânmnh m, đưcũgp g nàng,{không h luyến¹tiếc bo vnàng tươngilai.”

“Gin HànhChi…

Tn UynUyn thì thm,òdưng như nhnra điu gì.

GinHành Chi vươn°tay áp lênígò má nàng:“Ri khi đây(đi, ta ľbên ngoài đinàng.”

V thếĪgii hin thcĬ—— Y nhìnnàng: “Ta chnàng dn tađi ăn bánh}trôi, ăn h]lô, xem othut, gii đíđèn.”

“Tt cnhng gì tachưa tri quaìđu đang đinàng đến dy¸ta.”

“Nàng dyIta tt càmi th, khôngnhng ta không]tiếc nui, ta}còn rt vuimng.” o cnhót t vívn, Gin HànhChi mm cưi:“Mi gian khca ta đukhông đ nàngínhìn thy, màtt c hnhıphúc ca taĩđu có nàng.”

“Gin Hành Chi…Ĩ

Ch nhân! Kiếpòtâm ma phári, mau trv thôi, máyìch truy nãįta ri!”

666ĭkêu to.

38 btôđu cung cungíngăn cn máych thm traįs liu, giýđin thoi khiếuìni: “Không sao,Įtôi không btn công! Bênphía tôi vôıcùng n! Myngưi đng ttin phái phnmm dit virusti đây đưckhông?!”

“Ta ľbên ngoài đinàng.”

Bóng dángâca Gin HànhĭChi b 666ưkéo đi, mttay 666 cmbàn phím, mttay kéo GinêHành Chi chyĩkhi o cnh.

TnɩUyn Uyn sng³s nhìn GinHành Chi biếnímt, nghe thy¹tiếng sm rnjquanh thân, xung°quanh có ngưigào thét, chmïchm m mtgia lôi đình.³

Cũng chính lúcôđó, Thúy Lcìđt ngt ngãÍxung trưc mtnàng. Toàn thânínàng ta đyɨmáu, khp nơicũng ngã rpngn ngang.

Tt càmi ngưi đunm trong vũngmáu, cơ thThúy Lc khôngmt ch lànhln. Nàng taigian nan ngngơđu, nhìn TnUyn Uyn trongãsm sét.

Thi khcìnày, nhân gian¸đã là đaļngc.

Trăm c xácxơ; phi longkhô qut đangôchém giết vilinh thú cacác đi môn³phái; tu sĩvà xác khô[dưi đt chémgiết mt mnh;ècòn T CôĐưng ti Ranhýgii sinh tôđang cc khcanh gi cnhdung nham đangc, đánh đếnímáu tươi đmĩđìa.

Tn Uyn Uynúnhìn nhân gianquanh mình, chmrãi đng dyógia lôi đình.

TàThn quay đuınhìn sang. Smsét đã ngng,ĩmây đen dnátan, mt lungsáng trng dìuídu ri xungngưi Tn UynĩUyn, nh nhàngbao ph lynàng.

Tn Uyn UynÎbch y bngbnh như tiên,ìchm rãi rútįUyên Ngưng, chíxung mt đt.

Scsng t dưichân nàng lanìrng ra xa,²c xanh trămîhoa đua n,cây khô lnêlưt đâm chi,h đip phákén chui ra.

CImc hoa nnhư xuân v.

Thnmi tn?” TàĩThn bt cưi:“Nàng tưng nàngđcó th giết)ta?”

Tn UynUyn không đáp,nàng nhm mt(li.

Khonh khc y,kiếm ca nàngcm nhn đưcsc sng bngbng ca trijđt, cm nhnÍđưc tt chi vng cùngávui bun canhân gian.

Nàng nângÎtay lên, chmÏrãi giơ kiếm,ánh sáng trngĺngưng t tikiếm nàng.

Tt cimi ngưi ngưngvng nhìn tiênn áo trng,trên tế đàn,ɨNinh Bt Ngônìchn kinh lmíbm: “Thn…

Cũngchính lúc này,í666 xúc đngIlên tiếng: “Nhimv hoàn thành!!!íN chính trthành ngưi ninht! Đim tíchlũy đến ri!”

Gin Hành Chim choàng mt,nhìn thy 666đang gõ bànphím điên cung,âva gõ vajnói: “Tìm đưcíta đ ri!èKết ni đưngĺliên thông! Miĭký ch chunb đáp xung!Kết gii ThiênìĐo va mós t đngíth ký ch.”i

Gin Hành Chifnghe vy linıquay đu, nhìníthy bên dưilà Tu chângii lúc yri đi. Thếínhưng Tu chânĺgii này bmt lp màngĩmng bao ph,có th loángthoáng nhn thyêsc mnh ThiênĐo hin lêntrên lp màngmng.

Nếu y kiêntrì chém đtâlp kết giiénày, tc làđđi chi viıThiên Đo catiu thế gii.Chưa nói đếnthng thua, kàt đó vsau, tiu thếígii này smt đi sľche ch caùThiên Đo.

Cho nêny không dámlàm ba, chcó th đngjtrên cao nhìnưt xa, chđi h thngkết ni viThiên Đo, mèkết gii.

Y lnglng nhìn bêndưi. Cô nươngıtrưc gi đngĨsau lưng y,hay đu khu°làm nũng viy đang cmtrên tay thanhkiếm nm gi°sinh t, mũiĭkiếm ngưng tsc mnh sinhcơ ca thếĨgii này.

ĐóĪđu là khaoÎkhát đi vithin, k vngđi vi sinhca con ngưi thế giinày.

Y nhìnthy nhân gianđi nn, khíđen ùn ùn)nhp vào pháptrưng ca TàãThn, cũng nhìnthy pháp trn)trong tay TàɪThn.

“Nàng không thng{đưc ta.”

TàïThn cưi ln:ũ“Ta gieo machng trăm năm³ thế giiênày, sc mnhìca ta baola không cn.ếCh da vào]nàng…

Li cònchưa dt, TnīUyn Uyn giơtay lên chémmt nhát vĩphía Tà Thn.Tà Thn giơcao pháp trưng,ïkhí đen nhmjv phía nhátkiếm ca TnUyn Uyn. Hailung sáng vaèchm, linh khíídao đng đánhÍbt ra xungquanh.

Trong phút chc,óhai bên giaoýchiến vi nhau.

Thn,ãtiên và ngưikhác nhau lnĩnht ngunìgc sc mnh.”¹

Tà Thn vàíkiếm ca TnUyn Uyn vaıchm hết lnnày đến lnýkhác, tc đìca bn h)cc nhanh, sc,mnh hùng mnh[khiến cho đámđông lùi xa.

TàİThn rõ ràngthành tho điêuĩluyn, Tn UynUyn li trúcļtrc hơn nhiu.

“Scímnh ca chúngãta là nimtin trên thếĩgian, sc mnhca ngưi tuìtiên đến tlinh lc trongâtri đt, cònĨsc mnh ca(con ngưi –flinh hn caùvn vt làcái gì? Conngưi chính làõtp hp cácêloi nim tin,ĩhn phách chađng nim tin,thân xác chađng hn phách.ìVì vy, ciɩngun ca chúngÏta là sĺtn ti caoĮcp nht, mnhnht trên đi.ôNó có thtrc tiếp hóa[thành linh hnļvn vt, thếácho nên chúngta là sîtn ti caoĬxa hơn tiênÏvà ngưi, thmchí có th:kim soát bnchúng.”

Tà Thần giải thích, Tần Uyển Uyển ngước mắt: “Thế thì sao?”

“Nàng có thể không rời không bỏ Giản Hành Chi trong Mộ kiếm, tại sao nàng không thể đối với ta như vậy? Một nhát kiếm của nàng thật tàn nhẫn, ta thích lắm.”

Lúc quang kiếm xuất hiện, cả thế giới rúng động, mọi người lập tức cảm nhận được sức mạnh vượt xa tiểu thế giới này nên có, đồng loạt bị sức mạnh kia ép quỳ, ngẩng đầu nhìn quang kiếm.

“Nghĩa là chúng ta bất tử bất diệt.” Tà Thần cười nói: “Chỉ cần niềm tin cung phụng ta vẫn còn, ta sẽ mãi mãi bất tử. Chúng ta hùng mạnh như thế, nàng hà tất chống đối ta?”

Vẫn còn Giản Hành Chi.

“Bởi vì niềm tin của ta là sinh là thiện, mà ngươi…” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn hắn, kiếm trên tay bừng sáng: “Là ác!”

Hơn nữa, bản thân Tần Uyển Uyển dùng không quen thần lực, cộng thêm ma chủng, nếu tiếp tục nữa, e là không địch lại.

Lạc Hành Chu không đáp, y mím môi, chém một kiếm, dùng kiếm khí đánh bay người bên cạnh. Liễu Phi Sương hoảng hốt thúc giục: “Chàng nói đi!”

“Đã vậy…” Tà Thần bật cười: “Thì đừng trách ta!”

Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nói ra cái tên, 38 vừa hoàn thành đếm ngược.

Tiếng vừa dứt, y đột ngột giơ pháp trượng: “Ác đến đây!”

Quang kiếm bừng lên bốn phương tám hướng, pháp trận vàng kim nương theo kiếm khí khuếch đại, treo trên đầu toàn bộ tu sĩ. Kế tiếp, vô số kiếm nhỏ màu vàng từ trong kiếm trận rơi như mưa, đuổi theo từng người bị dính khí đen Tà Thần, trực tiếp đâm xuyên kẻ bị ma chủng ký sinh hấp thụ.

“Ta đã nói rồi, nàng không thắng được ta, nàng không biết lòng dạ người trên đời này độc ác thế nào đâu.”

Trong phút chốc, khí đen ùn ùn bay tới từ bốn phương tám hướng, mặt đất ầm vang, Tà Thần biến từ một người thành mười mấy người, thần tốc tấn công Tần Uyển Uyển.

Tà Thần khẽ cười: “Như vậy là đủ sao?”

“Thần mới tấn không có sức mạnh, cũng không biết sử dụng thế nào.”

Tà Thần nghiêng đầu, áp tới gần, muốn nghe tiếng thì thào của Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển hóa một kiếm thành kiếm trận thập phương, đứng yên tại chỗ, pháp trận dưới chân mở rộng, kiếm quyết tung bay trên tay.

“Vẫn còn Giản Hành Chi.”

Tiếng vừa dứt, y đột ngột giơ pháp trượng: “Ác đến đây!”

Lần lượt từng người bị hút thành xác khô dưới trần gian nhào tới, một lát sau liền đứng dậy, tỏa ra xung quanh.

“Tại sao sức mạnh của Tà Thần cứ mãi tăng lên?”

Đội ngũ tập hợp từ tu sĩ quần thảo với đám xác khô này.

Mặc dù mỗi lần chém đứt, khói đen chạm vào kiếm Tần Uyển Uyển đều bị đốt đi một ít, nhưng lại chém mãi không hết. Tần Uyển Uyển chỉ đành trút hết sức mạnh vào pháp trận dưới chân, chống lại trận tập kích của những khói đen này.

“Vậy phải làm sao?”

Tà Thần nhìn chăm chú Tần Uyển Uyển: “Nàng có biết lúc ta nhìn mẫu thân chết ở Ninh gia, bị Hoa Dung phản bội, bị Quỷ Thành khinh bỉ, nhìn tỷ tỷ chết trước mặt ta, bị Liễu Y Y cắt hết gân mạch, chặt gãy tay chân, ta muốn giết bọn chúng cỡ nào không?”

“Thần mới tấn không có sức mạnh, cũng không biết sử dụng thế nào.”

Lòng nàng bốc cháy hi vọng.

Tà Thần cười nhạo: “Nàng không tự lượng sức.”

Tà Thần giải thích, Tần Uyển Uyển ngước mắt: “Thế thì sao?”

Lúc nói chuyện, Tà Thần đột nhiên biến mất, hóa thành luồng khói đen xông vào kiếm trận, quang kiếm xung quanh Tần Uyển Uyển nhanh chóng nhắm về phía khói đen.

Tầm mắt nàng bắt đầu tối đen, nhưng nàng vẫn không dừng hành động đang làm, dồn hết tất cả sức mạnh vào kiếm.

“Ta không tốt sao? Ngày nàng vừa vào Quỷ Thành, ta nhảy điệu kia không đẹp sao? Nàng nhìn đến ngẩn ngơ cơ mà.”

Nhưng khói đen này chém một thì hóa hai, chém hai thì hóa ba.

“Một!”

Mặc dù mỗi lần chém đứt, khói đen chạm vào kiếm Tần Uyển Uyển đều bị đốt đi một ít, nhưng lại chém mãi không hết. Tần Uyển Uyển chỉ đành trút hết sức mạnh vào pháp trận dưới chân, chống lại trận tập kích của những khói đen này.

“Bởi vì niềm tin của ta là sinh là thiện, mà ngươi…” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn hắn, kiếm trên tay bừng sáng: “Là ác!”

Khí đen từ trên tay Tà Thần ùn ùn lan khắp toàn thân Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển không thể chống lại, nàng siết chặt kiếm, cảm giác vô số ác niệm và ma quỷ cố gắng ăn mòn thức hải của nàng.

Thế nhưng những khói đen này mang theo sức mạnh hùng hậu, lần lượt va chạm vào kết giới, mỗi lần va chạm đều khiến Tần Uyển Uyển phải dùng thêm linh lực chống đỡ.

Lạc Hành Chu lên tiếng. Liễu Phi Sương ngây người, lập tức nhớ ra Giản Hành Chi còn chưa xuất hiện.

Tần Uyển Uyển sử dụng càng nhiều linh lực, người phàm có thể che chở càng ít, đám khói đen lại càng lớn mạnh.

Giọng nói của Tà Thần phức tạp giống như vố số người hợp lại, vang vọng ở chân trời: “Chạy? Nàng còn muốn chạy đi đâu?”

Khói đen cắt lấy ống tay áo Tần Uyển Uyển, máu vẩy vào không trung, khói đen lập tức hứng lấy hút vào.

“Thần giáng…”

“Tại sao sức mạnh của Tà Thần cứ mãi tăng lên?”

Lúc nói chuyện, Tà Thần đột nhiên biến mất, hóa thành luồng khói đen xông vào kiếm trận, quang kiếm xung quanh Tần Uyển Uyển nhanh chóng nhắm về phía khói đen.

Khí đen tuôn vào cơ thể nàng, nhưng thần trí nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Liễu Phi Sương ngẩng đầu, vừa chém xác khô,vừa quay đầu nhìn hai người giao chiến bên trên, không khỏi nhíu mày.

Lạc Hành Chu dựa lưng với nàng, quan sát xung quanh, nghiến răng nói: “Là ma chủng.”

Ma chủng sẽ khuếch đại tối đa ác niệm con người, cấp tốc lây lan. Ma chủng không trừ, sức mạnh Tà Thần mãi mãi lớn hơn Tần Uyển Uyển.

Hơn nữa, bản thân Tần Uyển Uyển dùng không quen thần lực, cộng thêm ma chủng, nếu tiếp tục nữa, e là không địch lại.

“Ta đang đợi…”

“Vậy phải làm sao?”

Liễu Phi Sương lo lắng lên tiếng: “Hiện giờ khắp nơi đều là ma chủng, ta không thể giết hết người được!”

“Giản Hành Chi…”

Lạc Hành Chu không đáp, y mím môi, chém một kiếm, dùng kiếm khí đánh bay người bên cạnh. Liễu Phi Sương hoảng hốt thúc giục: “Chàng nói đi!”

“Đợi cái gì?”

“Vẫn còn Giản Hành Chi.”

Lạc Hành Chu lên tiếng. Liễu Phi Sương ngây người, lập tức nhớ ra Giản Hành Chi còn chưa xuất hiện.

Lòng nàng bốc cháy hi vọng.

Lần lượt từng người bị hút thành xác khô dưới trần gian nhào tới, một lát sau liền đứng dậy, tỏa ra xung quanh.

Đội ngũ tập hợp từ tu sĩ quần thảo với đám xác khô này.

Vẫn còn Giản Hành Chi.

Sau khi đoán được nguồn gốc của Tà Thần, không chỉ Lạc Hành Chu nghĩ như thế, Tần Uyển Uyển ở trên cao cũng thu nhỏ phạm vi kiếm trận, vội vàng nhảy ra, rời khỏi phạm vi khói đen bao phủ.

“Chưa có ai từng đối tốt với ta, ta rất muốn nàng.”

Giọng nói của Tà Thần phức tạp giống như vố số người hợp lại, vang vọng ở chân trời: “Chạy? Nàng còn muốn chạy đi đâu?”

Dứt lời, khỏi đen đuổi theo sát sao, quấn lấy Tần Uyển Uyển, đan xen vào kiếm trận của nàng.

“Ta đã nói rồi, nàng không thắng được ta, nàng không biết lòng dạ người trên đời này độc ác thế nào đâu.”

Lạc Hành Chu nhìn bầu trời, khẽ thì thào.

Khói đen cắt lấy ống tay áo Tần Uyển Uyển, máu vẩy vào không trung, khói đen lập tức hứng lấy hút vào.

Lạc Hành Chu dựa lưng với nàng, quan sát xung quanh, nghiến răng nói: “Là ma chủng.”

“Ta thích nàng như thế, sao nàng lại ghét ta chứ? Ta cũng là Giản Hành Chi mà.”

“Những thứ hắn có, ta đều có. Ta chỉ là mặt ác của bọn chúng mà thôi.”

Khói đen như rắn quấn quanh cánh tay Tần Uyển Uyển, nàng chém một nhát.

“Chưa có ai từng đối tốt với ta, ta rất muốn nàng.”

Ma chủng sẽ khuếch đại tối đa ác niệm con người, cấp tốc lây lan. Ma chủng không trừ, sức mạnh Tà Thần mãi mãi lớn hơn Tần Uyển Uyển.

“Nàng có thể không rời không bỏ Giản Hành Chi trong Mộ kiếm, tại sao nàng không thể đối với ta như vậy? Một nhát kiếm của nàng thật tàn nhẫn, ta thích lắm.”

Nhưng khói đen này chém một thì hóa hai, chém hai thì hóa ba.

“Ta không tốt sao? Ngày nàng vừa vào Quỷ Thành, ta nhảy điệu kia không đẹp sao? Nàng nhìn đến ngẩn ngơ cơ mà.”

Liễu Phi Sương ngẩng đầu, vừa chém xác khô,vừa quay đầu nhìn hai người giao chiến bên trên, không khỏi nhíu mày.

“Vốn dĩ lúc ở Quỷ Thành, ta đã muốn lấy hồn phách của Giản Hành Chi, nhưng đám tạp nham kia tới quá đột ngột, tuy nhiên ta và hắn đã bắt đầu dung hợp. Ta có hết tất cả tình cảm của hắn, hắn đố kị, hắn ghen tuông, hắn thích, hắn vui, hắn không hiểu, ta đều hiểu. Tình cảm của ta và hắn đối với nàng đều giống nhau, sao nàng lại ghét ta?”

“Đã vậy…” Tà Thần bật cười: “Thì đừng trách ta!”

Dứt lời, Tà Thần đột ngột phá mở kết giới của Tần Uyển Uyển. Kết giới vỡ tan, khí đen đánh mạnh vào ngực nàng, chân khí trút xuống, linh lực tản ra. Tần Uyển Uyển phun một búng máu, rơi thẳng xuống. Tà Thần hóa thành hình người xuất hiện trước mặt nàng, giật lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng đầu nhìn mình.

Dứt lời, khỏi đen đuổi theo sát sao, quấn lấy Tần Uyển Uyển, đan xen vào kiếm trận của nàng.

“Các người cứ luôn yêu thương con người, thích ra vẻ đạo mạo, nhưng nàng có biết ta đã chờ đám người đó bao lâu trên tuyết sơn không?”

Khí đen từ trên tay Tà Thần ùn ùn lan khắp toàn thân Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển không thể chống lại, nàng siết chặt kiếm, cảm giác vô số ác niệm và ma quỷ cố gắng ăn mòn thức hải của nàng.

Nàng không chống cự, loáng thoáng nghe thấy tếng 38 kêu lên bên tai: “Chủ nhân, cố gắng lên! Kết giới Thiên Đạo mở ra rồi, bọn họ sắp giáng xuống rồi! Năm! Bốn! Ba!”

Tà Thần nhìn chăm chú Tần Uyển Uyển: “Nàng có biết lúc ta nhìn mẫu thân chết ở Ninh gia, bị Hoa Dung phản bội, bị Quỷ Thành khinh bỉ, nhìn tỷ tỷ chết trước mặt ta, bị Liễu Y Y cắt hết gân mạch, chặt gãy tay chân, ta muốn giết bọn chúng cỡ nào không?”

“Ngươi đã giết rồi.”

Tần Uyển Uyển phun ra máu tươi, nhắc nhở hắn.

Tà Thần khẽ cười: “Như vậy là đủ sao?”

“Những thứ hắn có, ta đều có. Ta chỉ là mặt ác của bọn chúng mà thôi.”

Hắn giơ tay bóp cổ Tần Uyển Uyển, nàng siết chặt kiếm.

“Ngươi đã giết rồi.”

“Nghĩa là chúng ta bất tử bất diệt.” Tà Thần cười nói: “Chỉ cần niềm tin cung phụng ta vẫn còn, ta sẽ mãi mãi bất tử. Chúng ta hùng mạnh như thế, nàng hà tất chống đối ta?”

Khí đen tuôn vào cơ thể nàng, nhưng thần trí nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Tần Uyển Uyển phun ra máu tươi, nhắc nhở hắn.

Tà Thần ngước nhìn nàng: “Năm đó, ta có thể nuốt chửng Lận Ngôn Chi, hôm nay ta cũng có thể nuốt chửng nàng như vậy. Nàng còn gắng gượng cái gì?”

“Vốn dĩ lúc ở Quỷ Thành, ta đã muốn lấy hồn phách của Giản Hành Chi, nhưng đám tạp nham kia tới quá đột ngột, tuy nhiên ta và hắn đã bắt đầu dung hợp. Ta có hết tất cả tình cảm của hắn, hắn đố kị, hắn ghen tuông, hắn thích, hắn vui, hắn không hiểu, ta đều hiểu. Tình cảm của ta và hắn đối với nàng đều giống nhau, sao nàng lại ghét ta?”

“Ta…”

Tầm mắt nàng bắt đầu tối đen, nhưng nàng vẫn không dừng hành động đang làm, dồn hết tất cả sức mạnh vào kiếm.

“Ta thích nàng như thế, sao nàng lại ghét ta chứ? Ta cũng là Giản Hành Chi mà.”

Nàng không chống cự, loáng thoáng nghe thấy tếng 38 kêu lên bên tai: “Chủ nhân, cố gắng lên! Kết giới Thiên Đạo mở ra rồi, bọn họ sắp giáng xuống rồi! Năm! Bốn! Ba!”

“Ta đang đợi…”

“Đợi cái gì?”

Tà Thần nghiêng đầu, áp tới gần, muốn nghe tiếng thì thào của Tần Uyển Uyển.

“Giản Hành Chi…”

Dứt lời, Tà Thần đột ngột phá mở kết giới của Tần Uyển Uyển. Kết giới vỡ tan, khí đen đánh mạnh vào ngực nàng, chân khí trút xuống, linh lực tản ra. Tần Uyển Uyển phun một búng máu, rơi thẳng xuống. Tà Thần hóa thành hình người xuất hiện trước mặt nàng, giật lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng đầu nhìn mình.

Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nói ra cái tên, 38 vừa hoàn thành đếm ngược.

“Một!”

Tiếng đếm vừa dứt, một luồng quang kiếm vàng kim phá mở chân trời, bay từ trên xuống!

Lúc quang kiếm xuất hiện, cả thế giới rúng động, mọi người lập tức cảm nhận được sức mạnh vượt xa tiểu thế giới này nên có, đồng loạt bị sức mạnh kia ép quỳ, ngẩng đầu nhìn quang kiếm.

“Thần giáng…”

Lạc Hành Chu nhìn bầu trời, khẽ thì thào.

Quang kiếm bừng lên bốn phương tám hướng, pháp trận vàng kim nương theo kiếm khí khuếch đại, treo trên đầu toàn bộ tu sĩ. Kế tiếp, vô số kiếm nhỏ màu vàng từ trong kiếm trận rơi như mưa, đuổi theo từng người bị dính khí đen Tà Thần, trực tiếp đâm xuyên kẻ bị ma chủng ký sinh hấp thụ.

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thì ra kiếp tâm ma của chị là anh, chị thương anh chưa từng trải qua những điều mà người bình thường đều từng trải nên muốn bù đắp cho anh đây mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tần Uyển Uyển bình thường lạnh nhạt vậy chứ yêu anh số một luôn á.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vẫn còn Giản Hành Chi, còn có anh, đợi anh tới nào

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cuối cùng họa cũng do con người mà ra, nếu năm đó nhóm người đó chịu quay lại cứu hắn thì tốt biết mấy.

Last edited 2 Năm Cách đây by Azan0306
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cuối cùng anh cũng tới rồi!!

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Thật sự Tà thần đc sinh ra do oán niệm của anh thư sinh trên núi năm đó hay sao ta?

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!