Chương 111 (3)
Thần giáng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Dứt lời, Giản Hành Chi bước vào thức hải mênh mông của Tần Uyển Uyển, tìm được mảnh khung hình mà Tần Uyển Uyển đang ở giữa vố số khung hình vỡ nát, chui vào.
Đợi sau khi bước vào, Giản Hành Chi phát hiện đây không phải nơi nào xa lạ, hoá ra là Thượng Cực Tông.
Y ngây người, không hiểu vì sao kiếp tâm ma của Tần Uyển Uyển lại ở Thượng Cực Tông?
Nhưng y không hề do dự, tìm kiếm một vòng, lập tức tìm thấy vị trí của Tần Uyển Uyển. Y ngự kiếm đến phòng nàng, vừa định gọi thì chợt phát hiện nàng đang ngồi dưới đất, buộc áo khoác cho một đứa bé.
Đứa bé còn rất nhỏ,ềtrông khoảng bốnĮnăm tuổi, tayἵcầm hồ lôìngào đường đứngĩtrên nền tuyết,ẹnhìn Tần UyểnũUyển tràn đầyàmong đợi, ngọngἲnghịu nói vớiInàng: “Uyển Uyển,ỉta có thểùăn thêm mộtIxâu hồ lôịngào đường không?”ị
“Không được ănồnữa.” Giọng Tần°Uyển Uyển rấtớdịu dàng, thắt‹một nơ bướmấxinh đẹp choĩđứa bé, ngẩngỷđầu véo mặtìnó: “Con nítừăn nhiều kẹo:sẽ sâu răng.”ἴ
“Vậy ta khôngἵăn hồ lôắnữa, buổi chiềuĩcó thể khôngáluyện kiếm không?”ĬĐứa bé tiếpἳtục cò kèùmặc cả vớiɪTần Uyển Uyển.
TầnỉUyển Uyển giảïvờ nghiêm túc:ù“Giản Hành Chi,ỗngười không ngoanĮrồi.”
Đứa béĩmở miệng: “NhưngỗTạ Cô Đườngẻvà Thúy Lụcèđều không cầnếluyện kiếm, vìầsao ta phảiâluyện? Buổi chiều,úbọn họ hẹnẻta đi bắtíthỏ, ta cũngềmuốn đi.”
TầnấUyển Uyển ngheệnói thế, doẽdự một lát:ã“Không phải hômóqua người mới°đi bắt cáívới bọn LạcôHành Chu à?”ả
“Nhưng hôm nayἰkhông giống.” GiảnỉHành Chi béốnhỏ ngẩng đầu,ũvẻ mặt nghiêmịtúc nói chuyệnỳđạo lý: “Taỗcó rất nhiềuíbằng hữu, taỉphải chơi vớiἳtừng người một.”ư
“Được rồi.” TầníUyển Uyển dởũkhóc dở cười:ị“Vậy chơi xong,ẻquay về phảiớluyện kiếm thậtįgiỏi, nếu khôngăphụ mẫu ngườiụsẽ mắng người.”ĭ
“Không đâu.” GiảnĺHành Chi béḷnhỏ làm nũng,ịvẻ mặt kiêuÍngạo: “Phụ mẫuốta thương taơlắm.”
“Chậc.” TầnờUyển Uyển chê:ó“Lại làm nũng,ựsau này taἱbảo phụ mẫuịngười mặc kệồngười.”
“Còn lâu.”ẫGiản Hành Chiébé nhỏ chủíđộng ôm lấyằTần Uyển Uyển:ờ“Uyển Uyển khôngỉbỏ được đâu.”ệ
Nhìn cảnh tượngļkia, Giản HànhũChi không nóiềnên lời.
Đột nhiênựy nhận raòkiếp tâm maìnày là gì.
Cuộcịđời Tần UyểnIUyển lười nhácἳvô lo, trămơchuyện suôn sẻ,ỷtiếc nuối duyἲnhất không thể‹nghịch chuyển trongĬđời đó làḹy.
Kiếp tâm ma)của nàng hóa¹ra là saựvào ảo cảnh.
Ảoằcảnh một GiảnếHành Chi cóĭcha mẹ yêuơthương, có bạnùthân, có ngườiíbồi bạn, cóưngười chăm sóc.
Nguyệnâvọng đơn giản²như thế lạiĩcó thể khiếnÏnàng đắm chìmẽvào đó trườngủtrường cửu cửu.
GiảnĩHành Chi nhìnóbản thân trongưảo cảnh củaĩTần Uyển Uyển,ẽkhông khỏi nóngằhốc mắt. Yộmuốn nhìn thêmẻmột lát, nhưng°cũng biết đâyẻchung quy chỉïlà ảo cảnh.ì
Có thể thấyĪkhung cảnh này,ằy cũng cảm:giác ảo cảnhĩkia cũng chẳng‹quan trọng nữa.
“UyểnêUyển.” Y lênítiếng. Tần UyểnĪUyển ngây người,ậnàng ngơ ngácīxoay đầu, trôngɨthấy thanh niênốđứng dưới tánìcây.
Thanh niên bướcĪtới trước mặtĮnàng, ngồi xuống,ốdịu dàng nhìnĩnàng.
“Ta không tiếcônuối.”
Tần UyểnẻUyển hoang mangịnhìn Giản HànhįChi, nghe thấyỏngười trước mặtímỉm cười nói:í“Ta rất vuiẩkhi còn bé,ủta có thểưluyện kiếm thậtĨgiỏi, nghiêm túcỉtu hành, chịuýnhiều cực khổ.ỉNhờ vậy, taămới có thểùtrở thành Tuế[Hành đạo quânẩmạnh mẽ, đượcũgặp gỡ nàng,{không hề luyến¹tiếc bảo vệẳnàng ở tươngilai.”
“Giản HànhữChi…”
Tần UyểnἲUyển thì thầm,òdường như nhậnẫra điều gì.
GiảnỳHành Chi vươn°tay áp lênígò má nàng:ỉ“Rời khỏi đây(đi, ta ởľbên ngoài đợiỉnàng.”
“Về thếĪgiới hiện thựcĬ——” Y nhìnầnàng: “Ta chờịnàng dẫn taỉđi ăn bánh}trôi, ăn hồ]lô, xem ảoạthuật, giải đốíđèn.”
“Tất cảẹnhững gì taἰchưa trải quaìđều đang đợiỉnàng đến dạy¸ta.”
“Nàng dạyIta tất cảàmọi thứ, khôngἰnhững ta không]tiếc nuối, ta}còn rất vuiỉmừng.” Ảo cảnhótừ từ vỡívụn, Giản HànhừChi mỉm cười:ị“Mọi gian khổịcủa ta đềuἷkhông để nàngínhìn thấy, màḷtất cả hạnhıphúc của taĩđều có nàng.”ḷ
“Giản Hành Chi…”Ĩ
“Chủ nhân! Kiếpòtâm ma phá‹rồi, mau trởệvề thôi, máyìchủ truy nãįta rồi!”
666ĭkêu to.
38 bắtôđầu cuống cuồngíngăn cản máyịchủ thẩm traįsố liệu, gọiýđiện thoại khiếuìnại: “Không sao,Įtôi không bịἲtấn công! Bênἴphía tôi vôıcùng ổn! Mấyầngười đừng tựệtiện phái phầnầmềm diệt virusẽtới đây đượcấkhông?!”
“Ta ởľbên ngoài đợiửnàng.”
Bóng dángâcủa Giản HànhĭChi bị 666ưkéo đi, mộtểtay 666 cầmỉbàn phím, mộtỵtay kéo GiảnêHành Chi chạyĩkhỏi ảo cảnh.
TầnɩUyển Uyển sững³sờ nhìn GiảnỹHành Chi biếnímất, nghe thấy¹tiếng sấm rềnjquanh thân, xung°quanh có ngườiỉgào thét, chầmïchậm mở mắtởgiữa lôi đình.³
Cũng chính lúcôđó, Thúy Lụcìđột ngột ngãÍxuống trước mặtổnàng. Toàn thânínàng ta đầyɨmáu, khắp nơiḹcũng ngã rạpớngổn ngang.
Tất cảàmọi người đềuảnằm trong vũngộmáu, cơ thểẵThúy Lục khôngộmột chỗ lànhợlặn. Nàng taigian nan ngẩngơđầu, nhìn TầnỏUyển Uyển trongãsấm sét.
Thời khắcìnày, nhân gian¸đã là địaļngục.
Trăm cỏ xácỉxơ; phi longḷkhô quắt đangôchém giết vớiỉlinh thú củaẵcác đại môn³phái; tu sĩỵvà xác khô[dưới đất chémỏgiết một mảnh;ècòn Tạ CôỉĐường tại Ranhýgiới sinh tửôđang cực khổἳcanh giữ cạnhḹdung nham địaỳngục, đánh đếnímáu tươi đầmĩđìa.
Tần Uyển Uyểnúnhìn nhân gianầquanh mình, chậmἴrãi đứng dậyógiữa lôi đình.
TàỉThần quay đầuınhìn sang. Sấmἱsét đã ngừng,ĩmây đen dầnátan, một luồngịsáng trắng dìuídịu rọi xuốngềngười Tần UyểnĩUyển, nhẹ nhàngỉbao phủ lấyἴnàng.
Tần Uyển UyểnÎbạch y bồngἶbềnh như tiên,ìchậm rãi rútįUyên Ngưng, chỉíxuống mặt đất.
Sứcἰsống từ dướiệchân nàng lanìrộng ra xa,²cỏ xanh trămîhoa đua nở,ỗcây khô lầnêlượt đâm chồi,ậhồ điệp pháầkén chui ra.
CỏImọc hoa nởỹnhư xuân về.
“Thầnἵmới tấn?” TàĩThần bật cười:ự“Nàng tưởng nàngđcó thể giết)ta?”
Tần UyểnờUyển không đáp,ịnàng nhắm mắt(lại.
Khoảnh khắc ấy,ḻkiếm của nàngửcảm nhận đượcờsức sống bừngạbừng của trờijđất, cảm nhậnÍđược tất cảỉhi vọng cùngávui buồn củaệnhân gian.
Nàng nângÎtay lên, chậmÏrãi giơ kiếm,ốánh sáng trắngĺngưng tụ tạiọkiếm nàng.
Tất cảimọi người ngưỡngỉvọng nhìn tiênỡnữ áo trắng,trên tế đàn,ɨNinh Bất Ngônìchấn kinh lẩmíbẩm: “Thần…”
Cũngữchính lúc này,í666 xúc độngIlên tiếng: “Nhiệmḻvụ hoàn thành!!!íNữ chính trởịthành người nổiỷnhất! Điểm tíchọlũy đến rồi!”ẽ
Giản Hành Chiọmở choàng mắt,ừnhìn thấy 666ừđang gõ bànἷphím điên cuồng,âvừa gõ vừajnói: “Tìm đượcítọa độ rồi!èKết nối đườngĺliên thông! Mờiĭký chủ chuẩnịbị đáp xuống!ửKết giới ThiênìĐạo vừa mởósẽ tự độngíthả ký chủ.”i
Giản Hành Chifnghe vậy liềnıquay đầu, nhìníthấy bên dướiỗlà Tu chânộgiới lúc yọrời đi. Thếínhưng Tu chânĺgiới này bịịmột lớp màngĩmỏng bao phủ,ẫcó thể loángịthoáng nhận thấyêsức mạnh ThiênạĐạo hiện lênỵtrên lớp màngộmỏng.
Nếu y kiênửtrì chém đứtâlớp kết giớiénày, tức làđđối chọi vớiıThiên Đạo củaịtiểu thế giới.ừChưa nói đếnọthắng thua, kểàtừ đó về‹sau, tiểu thếígiới này sẽầmất đi sựľche chở củaùThiên Đạo.
Cho nênấy không dámẹlàm bừa, chỉẻcó thể đứngjtrên cao nhìnưtừ xa, chờảđợi hệ thốngἷkết nối vớiỏThiên Đạo, mởèkết giới.
Y lẳngừlặng nhìn bênỉdưới. Cô nươngıtrước giờ đứngĨsau lưng y,ἷhay đấu khẩu°làm nũng vớiỉy đang cầmẩtrên tay thanhỗkiếm nắm giữ°sinh tử, mũiĭkiếm ngưng tụợsức mạnh sinhẫcơ của thếĨgiới này.
ĐóĪđều là khaoÎkhát đối vớiἷthiện, kỳ vọngỷđối với sinhẹcủa con ngườiỉở thế giớiỉnày.
Y nhìnẵthấy nhân gianữđại nạn, khíịđen ùn ùn)nhập vào phápḻtrượng của TàãThần, cũng nhìnẫthấy pháp trận)trong tay TàɪThần.
“Nàng không thắng{được ta.”
TàïThần cười lớn:ũ“Ta gieo maỉchủng trăm năm³ở thế giớiênày, sức mạnhìcủa ta baoềla không cạn.ếChỉ dựa vào]nàng…”
Lời cònậchưa dứt, TầnīUyển Uyển giơặtay lên chémἶmột nhát vềĩphía Tà Thần.ẵTà Thần giơễcao pháp trượng,ïkhí đen nhắmjvề phía nhátỉkiếm của TầnồUyển Uyển. Haiḷluồng sáng vaèchạm, linh khíídao động đánhÍbật ra xungỹquanh.
Trong phút chốc,óhai bên giaoýchiến với nhau.
“Thần,ãtiên và ngườiỵkhác nhau lớnĩnhất ở nguồnìgốc sức mạnh.”¹
Tà Thần vàíkiếm của TầnịUyển Uyển vaıchạm hết lầnọnày đến lầnýkhác, tốc độìcủa bọn họ)cực nhanh, sức,mạnh hùng mạnh[khiến cho đámởđông lùi xa.
TàİThần rõ ràngễthành thạo điêuĩluyện, Tần UyểnḹUyển lại trúcļtrắc hơn nhiều.
“Sứcímạnh của chúngãta là niềmủtin trên thếĩgian, sức mạnhứcủa người tuìtiên đến từḽlinh lực trongâtrời đất, cònĨsức mạnh của(con người –flinh hồn củaùvạn vật làạcái gì? Conḻngười chính làõtập hợp cácêloại niềm tin,ĩhồn phách chứaịđựng niềm tin,ịthân xác chứaḷđựng hồn phách.ìVì vậy, cộiɩnguồn của chúngÏta là sựĺtồn tại caoĮcấp nhất, mạnhậnhất trên đời.ôNó có thểἱtrực tiếp hóa[thành linh hồnļvạn vật, thếácho nên chúngἰta là sựîtồn tại caoĬxa hơn tiênÏvà người, thậmἲchí có thể:kiểm soát bọnỗchúng.”
Tà Thần giải thích, Tần Uyển Uyển ngước mắt: “Thế thì sao?”
“Nàng có thể không rời không bỏ Giản Hành Chi trong Mộ kiếm, tại sao nàng không thể đối với ta như vậy? Một nhát kiếm của nàng thật tàn nhẫn, ta thích lắm.”
Lúc quang kiếm xuất hiện, cả thế giới rúng động, mọi người lập tức cảm nhận được sức mạnh vượt xa tiểu thế giới này nên có, đồng loạt bị sức mạnh kia ép quỳ, ngẩng đầu nhìn quang kiếm.
“Nghĩa là chúng ta bất tử bất diệt.” Tà Thần cười nói: “Chỉ cần niềm tin cung phụng ta vẫn còn, ta sẽ mãi mãi bất tử. Chúng ta hùng mạnh như thế, nàng hà tất chống đối ta?”
Vẫn còn Giản Hành Chi.
“Bởi vì niềm tin của ta là sinh là thiện, mà ngươi…” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn hắn, kiếm trên tay bừng sáng: “Là ác!”
Hơn nữa, bản thân Tần Uyển Uyển dùng không quen thần lực, cộng thêm ma chủng, nếu tiếp tục nữa, e là không địch lại.
Lạc Hành Chu không đáp, y mím môi, chém một kiếm, dùng kiếm khí đánh bay người bên cạnh. Liễu Phi Sương hoảng hốt thúc giục: “Chàng nói đi!”
“Đã vậy…” Tà Thần bật cười: “Thì đừng trách ta!”
Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nói ra cái tên, 38 vừa hoàn thành đếm ngược.
Tiếng vừa dứt, y đột ngột giơ pháp trượng: “Ác đến đây!”
Quang kiếm bừng lên bốn phương tám hướng, pháp trận vàng kim nương theo kiếm khí khuếch đại, treo trên đầu toàn bộ tu sĩ. Kế tiếp, vô số kiếm nhỏ màu vàng từ trong kiếm trận rơi như mưa, đuổi theo từng người bị dính khí đen Tà Thần, trực tiếp đâm xuyên kẻ bị ma chủng ký sinh hấp thụ.
“Ta đã nói rồi, nàng không thắng được ta, nàng không biết lòng dạ người trên đời này độc ác thế nào đâu.”
Trong phút chốc, khí đen ùn ùn bay tới từ bốn phương tám hướng, mặt đất ầm vang, Tà Thần biến từ một người thành mười mấy người, thần tốc tấn công Tần Uyển Uyển.
Tà Thần khẽ cười: “Như vậy là đủ sao?”
“Thần mới tấn không có sức mạnh, cũng không biết sử dụng thế nào.”
Tà Thần nghiêng đầu, áp tới gần, muốn nghe tiếng thì thào của Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển hóa một kiếm thành kiếm trận thập phương, đứng yên tại chỗ, pháp trận dưới chân mở rộng, kiếm quyết tung bay trên tay.
“Vẫn còn Giản Hành Chi.”
Tiếng vừa dứt, y đột ngột giơ pháp trượng: “Ác đến đây!”
Lần lượt từng người bị hút thành xác khô dưới trần gian nhào tới, một lát sau liền đứng dậy, tỏa ra xung quanh.
“Tại sao sức mạnh của Tà Thần cứ mãi tăng lên?”
Đội ngũ tập hợp từ tu sĩ quần thảo với đám xác khô này.
Mặc dù mỗi lần chém đứt, khói đen chạm vào kiếm Tần Uyển Uyển đều bị đốt đi một ít, nhưng lại chém mãi không hết. Tần Uyển Uyển chỉ đành trút hết sức mạnh vào pháp trận dưới chân, chống lại trận tập kích của những khói đen này.
“Vậy phải làm sao?”
Tà Thần nhìn chăm chú Tần Uyển Uyển: “Nàng có biết lúc ta nhìn mẫu thân chết ở Ninh gia, bị Hoa Dung phản bội, bị Quỷ Thành khinh bỉ, nhìn tỷ tỷ chết trước mặt ta, bị Liễu Y Y cắt hết gân mạch, chặt gãy tay chân, ta muốn giết bọn chúng cỡ nào không?”
“Thần mới tấn không có sức mạnh, cũng không biết sử dụng thế nào.”
Lòng nàng bốc cháy hi vọng.
Tà Thần cười nhạo: “Nàng không tự lượng sức.”
Tà Thần giải thích, Tần Uyển Uyển ngước mắt: “Thế thì sao?”
Lúc nói chuyện, Tà Thần đột nhiên biến mất, hóa thành luồng khói đen xông vào kiếm trận, quang kiếm xung quanh Tần Uyển Uyển nhanh chóng nhắm về phía khói đen.
Tầm mắt nàng bắt đầu tối đen, nhưng nàng vẫn không dừng hành động đang làm, dồn hết tất cả sức mạnh vào kiếm.
“Ta không tốt sao? Ngày nàng vừa vào Quỷ Thành, ta nhảy điệu kia không đẹp sao? Nàng nhìn đến ngẩn ngơ cơ mà.”
Nhưng khói đen này chém một thì hóa hai, chém hai thì hóa ba.
“Một!”
Mặc dù mỗi lần chém đứt, khói đen chạm vào kiếm Tần Uyển Uyển đều bị đốt đi một ít, nhưng lại chém mãi không hết. Tần Uyển Uyển chỉ đành trút hết sức mạnh vào pháp trận dưới chân, chống lại trận tập kích của những khói đen này.
“Bởi vì niềm tin của ta là sinh là thiện, mà ngươi…” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn hắn, kiếm trên tay bừng sáng: “Là ác!”
Khí đen từ trên tay Tà Thần ùn ùn lan khắp toàn thân Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển không thể chống lại, nàng siết chặt kiếm, cảm giác vô số ác niệm và ma quỷ cố gắng ăn mòn thức hải của nàng.
Thế nhưng những khói đen này mang theo sức mạnh hùng hậu, lần lượt va chạm vào kết giới, mỗi lần va chạm đều khiến Tần Uyển Uyển phải dùng thêm linh lực chống đỡ.
Lạc Hành Chu lên tiếng. Liễu Phi Sương ngây người, lập tức nhớ ra Giản Hành Chi còn chưa xuất hiện.
Tần Uyển Uyển sử dụng càng nhiều linh lực, người phàm có thể che chở càng ít, đám khói đen lại càng lớn mạnh.
Giọng nói của Tà Thần phức tạp giống như vố số người hợp lại, vang vọng ở chân trời: “Chạy? Nàng còn muốn chạy đi đâu?”
Khói đen cắt lấy ống tay áo Tần Uyển Uyển, máu vẩy vào không trung, khói đen lập tức hứng lấy hút vào.
“Thần giáng…”
“Tại sao sức mạnh của Tà Thần cứ mãi tăng lên?”
Lúc nói chuyện, Tà Thần đột nhiên biến mất, hóa thành luồng khói đen xông vào kiếm trận, quang kiếm xung quanh Tần Uyển Uyển nhanh chóng nhắm về phía khói đen.
Khí đen tuôn vào cơ thể nàng, nhưng thần trí nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Liễu Phi Sương ngẩng đầu, vừa chém xác khô,vừa quay đầu nhìn hai người giao chiến bên trên, không khỏi nhíu mày.
Lạc Hành Chu dựa lưng với nàng, quan sát xung quanh, nghiến răng nói: “Là ma chủng.”
Ma chủng sẽ khuếch đại tối đa ác niệm con người, cấp tốc lây lan. Ma chủng không trừ, sức mạnh Tà Thần mãi mãi lớn hơn Tần Uyển Uyển.
Hơn nữa, bản thân Tần Uyển Uyển dùng không quen thần lực, cộng thêm ma chủng, nếu tiếp tục nữa, e là không địch lại.
“Ta đang đợi…”
“Vậy phải làm sao?”
Liễu Phi Sương lo lắng lên tiếng: “Hiện giờ khắp nơi đều là ma chủng, ta không thể giết hết người được!”
“Giản Hành Chi…”
Lạc Hành Chu không đáp, y mím môi, chém một kiếm, dùng kiếm khí đánh bay người bên cạnh. Liễu Phi Sương hoảng hốt thúc giục: “Chàng nói đi!”
“Đợi cái gì?”
“Vẫn còn Giản Hành Chi.”
Lạc Hành Chu lên tiếng. Liễu Phi Sương ngây người, lập tức nhớ ra Giản Hành Chi còn chưa xuất hiện.
Lòng nàng bốc cháy hi vọng.
Lần lượt từng người bị hút thành xác khô dưới trần gian nhào tới, một lát sau liền đứng dậy, tỏa ra xung quanh.
Đội ngũ tập hợp từ tu sĩ quần thảo với đám xác khô này.
Vẫn còn Giản Hành Chi.
Sau khi đoán được nguồn gốc của Tà Thần, không chỉ Lạc Hành Chu nghĩ như thế, Tần Uyển Uyển ở trên cao cũng thu nhỏ phạm vi kiếm trận, vội vàng nhảy ra, rời khỏi phạm vi khói đen bao phủ.
“Chưa có ai từng đối tốt với ta, ta rất muốn nàng.”
Giọng nói của Tà Thần phức tạp giống như vố số người hợp lại, vang vọng ở chân trời: “Chạy? Nàng còn muốn chạy đi đâu?”
Dứt lời, khỏi đen đuổi theo sát sao, quấn lấy Tần Uyển Uyển, đan xen vào kiếm trận của nàng.
“Ta đã nói rồi, nàng không thắng được ta, nàng không biết lòng dạ người trên đời này độc ác thế nào đâu.”
Lạc Hành Chu nhìn bầu trời, khẽ thì thào.
Khói đen cắt lấy ống tay áo Tần Uyển Uyển, máu vẩy vào không trung, khói đen lập tức hứng lấy hút vào.
Lạc Hành Chu dựa lưng với nàng, quan sát xung quanh, nghiến răng nói: “Là ma chủng.”
“Ta thích nàng như thế, sao nàng lại ghét ta chứ? Ta cũng là Giản Hành Chi mà.”
“Những thứ hắn có, ta đều có. Ta chỉ là mặt ác của bọn chúng mà thôi.”
Khói đen như rắn quấn quanh cánh tay Tần Uyển Uyển, nàng chém một nhát.
“Chưa có ai từng đối tốt với ta, ta rất muốn nàng.”
Ma chủng sẽ khuếch đại tối đa ác niệm con người, cấp tốc lây lan. Ma chủng không trừ, sức mạnh Tà Thần mãi mãi lớn hơn Tần Uyển Uyển.
“Nàng có thể không rời không bỏ Giản Hành Chi trong Mộ kiếm, tại sao nàng không thể đối với ta như vậy? Một nhát kiếm của nàng thật tàn nhẫn, ta thích lắm.”
Nhưng khói đen này chém một thì hóa hai, chém hai thì hóa ba.
“Ta không tốt sao? Ngày nàng vừa vào Quỷ Thành, ta nhảy điệu kia không đẹp sao? Nàng nhìn đến ngẩn ngơ cơ mà.”
Liễu Phi Sương ngẩng đầu, vừa chém xác khô,vừa quay đầu nhìn hai người giao chiến bên trên, không khỏi nhíu mày.
“Vốn dĩ lúc ở Quỷ Thành, ta đã muốn lấy hồn phách của Giản Hành Chi, nhưng đám tạp nham kia tới quá đột ngột, tuy nhiên ta và hắn đã bắt đầu dung hợp. Ta có hết tất cả tình cảm của hắn, hắn đố kị, hắn ghen tuông, hắn thích, hắn vui, hắn không hiểu, ta đều hiểu. Tình cảm của ta và hắn đối với nàng đều giống nhau, sao nàng lại ghét ta?”
“Đã vậy…” Tà Thần bật cười: “Thì đừng trách ta!”
Dứt lời, Tà Thần đột ngột phá mở kết giới của Tần Uyển Uyển. Kết giới vỡ tan, khí đen đánh mạnh vào ngực nàng, chân khí trút xuống, linh lực tản ra. Tần Uyển Uyển phun một búng máu, rơi thẳng xuống. Tà Thần hóa thành hình người xuất hiện trước mặt nàng, giật lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng đầu nhìn mình.
Dứt lời, khỏi đen đuổi theo sát sao, quấn lấy Tần Uyển Uyển, đan xen vào kiếm trận của nàng.
“Các người cứ luôn yêu thương con người, thích ra vẻ đạo mạo, nhưng nàng có biết ta đã chờ đám người đó bao lâu trên tuyết sơn không?”
Khí đen từ trên tay Tà Thần ùn ùn lan khắp toàn thân Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển không thể chống lại, nàng siết chặt kiếm, cảm giác vô số ác niệm và ma quỷ cố gắng ăn mòn thức hải của nàng.
Nàng không chống cự, loáng thoáng nghe thấy tếng 38 kêu lên bên tai: “Chủ nhân, cố gắng lên! Kết giới Thiên Đạo mở ra rồi, bọn họ sắp giáng xuống rồi! Năm! Bốn! Ba!”
Tà Thần nhìn chăm chú Tần Uyển Uyển: “Nàng có biết lúc ta nhìn mẫu thân chết ở Ninh gia, bị Hoa Dung phản bội, bị Quỷ Thành khinh bỉ, nhìn tỷ tỷ chết trước mặt ta, bị Liễu Y Y cắt hết gân mạch, chặt gãy tay chân, ta muốn giết bọn chúng cỡ nào không?”
“Ngươi đã giết rồi.”
Tần Uyển Uyển phun ra máu tươi, nhắc nhở hắn.
Tà Thần khẽ cười: “Như vậy là đủ sao?”
“Những thứ hắn có, ta đều có. Ta chỉ là mặt ác của bọn chúng mà thôi.”
Hắn giơ tay bóp cổ Tần Uyển Uyển, nàng siết chặt kiếm.
“Ngươi đã giết rồi.”
“Nghĩa là chúng ta bất tử bất diệt.” Tà Thần cười nói: “Chỉ cần niềm tin cung phụng ta vẫn còn, ta sẽ mãi mãi bất tử. Chúng ta hùng mạnh như thế, nàng hà tất chống đối ta?”
Khí đen tuôn vào cơ thể nàng, nhưng thần trí nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Tần Uyển Uyển phun ra máu tươi, nhắc nhở hắn.
Tà Thần ngước nhìn nàng: “Năm đó, ta có thể nuốt chửng Lận Ngôn Chi, hôm nay ta cũng có thể nuốt chửng nàng như vậy. Nàng còn gắng gượng cái gì?”
“Vốn dĩ lúc ở Quỷ Thành, ta đã muốn lấy hồn phách của Giản Hành Chi, nhưng đám tạp nham kia tới quá đột ngột, tuy nhiên ta và hắn đã bắt đầu dung hợp. Ta có hết tất cả tình cảm của hắn, hắn đố kị, hắn ghen tuông, hắn thích, hắn vui, hắn không hiểu, ta đều hiểu. Tình cảm của ta và hắn đối với nàng đều giống nhau, sao nàng lại ghét ta?”
“Ta…”
Tầm mắt nàng bắt đầu tối đen, nhưng nàng vẫn không dừng hành động đang làm, dồn hết tất cả sức mạnh vào kiếm.
“Ta thích nàng như thế, sao nàng lại ghét ta chứ? Ta cũng là Giản Hành Chi mà.”
Nàng không chống cự, loáng thoáng nghe thấy tếng 38 kêu lên bên tai: “Chủ nhân, cố gắng lên! Kết giới Thiên Đạo mở ra rồi, bọn họ sắp giáng xuống rồi! Năm! Bốn! Ba!”
“Ta đang đợi…”
“Đợi cái gì?”
Tà Thần nghiêng đầu, áp tới gần, muốn nghe tiếng thì thào của Tần Uyển Uyển.
“Giản Hành Chi…”
Dứt lời, Tà Thần đột ngột phá mở kết giới của Tần Uyển Uyển. Kết giới vỡ tan, khí đen đánh mạnh vào ngực nàng, chân khí trút xuống, linh lực tản ra. Tần Uyển Uyển phun một búng máu, rơi thẳng xuống. Tà Thần hóa thành hình người xuất hiện trước mặt nàng, giật lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng đầu nhìn mình.
Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nói ra cái tên, 38 vừa hoàn thành đếm ngược.
“Một!”
Tiếng đếm vừa dứt, một luồng quang kiếm vàng kim phá mở chân trời, bay từ trên xuống!
Lúc quang kiếm xuất hiện, cả thế giới rúng động, mọi người lập tức cảm nhận được sức mạnh vượt xa tiểu thế giới này nên có, đồng loạt bị sức mạnh kia ép quỳ, ngẩng đầu nhìn quang kiếm.
“Thần giáng…”
Lạc Hành Chu nhìn bầu trời, khẽ thì thào.
Quang kiếm bừng lên bốn phương tám hướng, pháp trận vàng kim nương theo kiếm khí khuếch đại, treo trên đầu toàn bộ tu sĩ. Kế tiếp, vô số kiếm nhỏ màu vàng từ trong kiếm trận rơi như mưa, đuổi theo từng người bị dính khí đen Tà Thần, trực tiếp đâm xuyên kẻ bị ma chủng ký sinh hấp thụ.
Thì ra kiếp tâm ma của chị là anh, chị thương anh chưa từng trải qua những điều mà người bình thường đều từng trải nên muốn bù đắp cho anh đây mà.
Tần Uyển Uyển bình thường lạnh nhạt vậy chứ yêu anh số một luôn á.
Vẫn còn Giản Hành Chi, còn có anh, đợi anh tới nào
Cuối cùng họa cũng do con người mà ra, nếu năm đó nhóm người đó chịu quay lại cứu hắn thì tốt biết mấy.
Cuối cùng anh cũng tới rồi!!
Thật sự Tà thần đc sinh ra do oán niệm của anh thư sinh trên núi năm đó hay sao ta?