Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 111 (5)

Chương 111 (5)

Thần giáng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Đi rất lâu nhưng Thượng Tuế vẫn luôn không lên tiếng, Giản Hành Chi hơi căng thẳng.

Y thấp giọng, thì thầm thảo luận với Tần Uyển Uyển: “Uy áp mẫu thân nàng sao nặng quá vậy?”

“Chắc bây giờ bà vẫn còn đang giận.”

Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp. Giản Hành Chi nhìn nàng, khó hiểu: “Giận cái gì?”

“Phụ thân ta vì cứu người, đưa hết tu vi cho hệ thống rồi.”

Tần Uyển Uyển giải thích, Giản Hành Chi sững sờ, sau đó nghe thấy Thượng Tuế quát lớn: “Tần Uyển Uyển!”

Nghe Thưng Tuế gi, TnýUyn Uyn lp[tc đng nghiêm,ãđáp: “Có!”

Quađây!”

Thưng Tuếquát kh, TnUyn Uyn nháyïmt vi GinHành Chi, bưcãnhanh lên trưc.

GinìHành Chi nhìnđiu b ca)Thưng Tuế, y:cm giác TnUyn Uyn spïb mng, đnhlên tiếng nóiĩgì đó, nhưngva mi mming đã thy]Thái Hng đngbên cnh y.

“Takhuyên cu khôngnên nói chuyn.”Ĭ

Gin Hành Chily làm lınhìn Thái Hng,èging điu ông{quái g: “NgayIt lúc UynUyn b chyívi cu, bàìy đã tcgin đến gi.”

Đó Gin HànhĩChi nghe thế,hơi cht d:ìĐó chng phiũdo… ta spíchết sao? Sinht là chuynln.”

Đo lýlà vy… Thái,Hng gt đu:úNhưng tính tìnhếTuế Tuế khôngtt, có thlàm sao đây?”

“Tính tình không°tt… Gin HànhİChi căng da:mt nói: “Thììđi.”

Nghe thyìli này, TháiHng lnh lùngĩcưi mt tiếng.

“Tínhtình thi nhưcu mà cũngãxng nói nhngúli này vi(ta?”

Chng phiĩta cũng điđó sao?”

GinàHành Chi càngànói càng chtíd. Thái Hng²cúi đu skiếm, ch đáp:³Ln trưc cuíđánh ta gãyưhai cây xươngÍsưn.”

Va ngheíthy li này,Gin Hành Chisuýt na quìxung luôn.

Y lptc m ming:é“Sư ph, tacó hai mươi[bn cây xươngsưn, ngài ct nhiên chn.”ã

Thái Hng khônglên tiếng, nghetiếng Tn UynUyn làm nũngvang lên phíaĨtrưc.

“M, con sairi, m làĪquan trng nhtıtrong lòng con…Tn Uyn Uynívươn tay kéotay Thưng Tuế,làm nũng: “Còn[lâu con mi¸chy theo ngưi)khác, Tch SơnĮchúng ta chĩcó th r! Con biếtjmà!”

Nghe vy,ɪGin Hành Chiđt ngt nhnìra chuyn gì:ĺ“Sư ph, ngàií r à?”

“Cái này sao(có th giãlà rch?”

V mt}Thái Hng nghiêmtúc, Gin HànhChi đt nhiêncm thy linày đúng làhơi khó nghe,lp tc ngheĨThái Hng nghiêmtúc đáp: “Đâylà đi đi.”

Gin Hành Chi:ì“…

Bn ngưitrò chuyn mtílúc, rt cucɩcũng đi ti¸Nam Thiên Môn.

Đếntrưc Nam ThiênMôn, mt hàngĩthiên binh thyïGin Hành Chiquay v, lpĩtc xc liítinh thn. Thiênbinh mi bt¹đu canh cach vào GinìHành Chi, máchıcp trên: “Trưng¹quan, ngưi lúcľnãy xông vàoNam Thiên Mônâlà y!”

Trưngquan nhìn bnĩngưi, nut nưcbt.

Sơn ch TchľSơn va nóngĩny va baofche, va giàuva mnh trongÍtruyn thuyết.

Ngưi rTháiũHng chân quân,ìmc dù hayĺcưi nhưng hmt tí làÎthích rút kiếm.

NgưiĮcó sc chiếnđu mnh nht– Gin HànhChi, sau khi{phi thăng đánhkhp t hiíbát hoang, khiến²Tiên gii gàbay chó nhy.

Cùngvi tiên nľmnh nht Thiênĩgii – TnĩUyn Uyn, vamnh va đpva bí n.

Nhìn t hp[này, đng nóitrưng quan NamThiên Môn cnïcon là hn,cho dù làïThiến Đế cũngphi biết imlng.

Thưng Tuế nhìnóbn h ch,vào Gin HànhChi, lnh nhtlưt mt quatrưng quan: “Saoh?”

Không cóɨgì.”

Trưng quanđlp tc dnòđám ngưi đi,kính cn nói:“Hoan nghênh bnv tr li,ta nh ngưiquá nên hơixúc đng tí.”

“Biết ri.”

ThưngóTuế gt đu,ļgi thn thúra, kéo TnUyn Uyn vàThái Hng lên,quay đu chyôv phía TchâSơn.

Gin Hành Chiïch kp hômt tiếng “nàyĮ, ngưi đãbiến mt tăm.

“GinļHành Chi.” GingêTn Uyn Uynvang lên, dèídt nói: “Muthân ta cònđang tc gin,my ngày nangưi hn ti.”

Nghe thy TnïUyn Uyn truynļâm, Gin HànhìChi ngm nghĩri th dài,Ĭcúi đu nhìnNam Phong tronglòng, quyết đnhũv đo cungìtrưc.

Tm thi y¹ci to cơ{th cho NamPhong trưc, dndp sa sonsao cho trôngfth din mtchút ri liđến gp h.

“Ta biết ri.”Gin Hành Chi(truyn âm, ngmònghĩ, không nhniđưc nói thêm:õLiên lc nhiumt chút.”

Nóiîxong, y ômÎNam Phong trv đo cungica mình.

Va víti, y đãnhìn thy đođng ùa ra.V mt đoĩđng hưng phn,phn khích hi:èChân quân, đánhũthng không? TchSơn n quâncó li hikhông?”

Nghe nóiɪthế, Gin HànhèChi nghn hng,ámt c nangày mi đáp:³Đng hi na,ìTch Sơn nquân đ nhtĭthiên h.”

Dtli, y cănìdn: “ÀKimjkê tài snìca ta mtìchút, lên danhêsách l vtécho ta.”

“H?”ì

Đo đng hoangmang: “Chân quânĩđnh làm gì?”í

“Ta… Gin HànhđChi nghn hiĺlâu mi đáp:“Ta mun đthân.”

Gin HànhếChi đào cİm và thuphí bo kêâquá nhiu, dùìtrên dưi đocung tăng cacũng phi thngíkê ti mưi]my ngày.

Mưi myngày này, GinÍHành Chi thưngxuyên truyn âmìvi Tn UynàUyn. Cuc sngÍca Tn Uyn³Uyn khá phongĬphú, hin tinàng đã cóth tu luyn,mu thân chiưc gì khôngth b túcâhai trăm nămtrưc cho nàng,mi ngày gicĺnàng hc bù.

“Huhu hu… GinHành Chi, ta{mt quá đi…ò

Mi ngày TnįUyn Uyn đuĭkhóc lóc kl, Gin HànháChi nghe vàotai, đau tronglòng, sau đóíli cm thyĩThưng Tuế cũngcó lý.

Không tuluyn cho gii,ìtương lai bđngưi ta ănİhiếp thì phiìlàm sao?

Ch cóİmt bin phápduy nht, ycưi nàng, tiếnìlên, bo vnàng c đi!

Hpɪlý.

Gin Hành Chiİch kim kê²xong tài snxong lin miếTi mnh tinhquân có uytín nht Tiêngii, li vaýd va uyhiếp mt lotlão thn tiênđc cao vngtrng, dn ngưiìkhiêng l vt,ïđích thân cmľdanh mc quàtng đi lênãTch Sơn.

Ngày hômfđó, y côý ăn din,ĩlam bào bch]hc hoa vănbc, ngc quanļbch sam, trôngtiên khí ngingi, ht nhưmt thân tiênIva chng chc[va tao nhã.

Y³dn ngưi cưimây đp giómà đến, khiếnĩtiên n dcđưng hét lêninh i. Điđến li vàofTch Sơn, yįđã thy mtïđám đông tphp ti canúi đòi đánhìđòi giết tɪđng xa.

Gin HànhíChi cau mày.Đi sau khiįđáp xung đt,y tóm đimt ngưi: “Làmïgì vy h?”ì

Thìthì gnưđây có liđn, bo tuívi Thái Hngìmt hết… Ngưiİb tóm lpbp: “Thưng Tuếcũng b thương…ếTn Uyn Uynjcó tiếng khôngcó miếng, choınên rt nhiungưi mun đếnđây… mưn gióũb măng.”

Nghevy, Gin HànhChi lnh mtįquay đu nhìníngưi đang hôto “Tn UynUyn ra đâyìtiếp chiến!” ti³li vào, giơ²tay chém mmt kiếm.

Đám ngưitc khc bchém ngã rp,ĩGin Hành Chiìcm kiếm bưcưlên cao: “Đámîcác ngưi mĩ gì đy?”

“Tuế… Tuế Hànhchân quân?”

Nhìn thấy người tới, đám đông lắp bắp một hồi mới đọc đầy đủ đạo hào của Giản Hành Chi. Đến lúc đọc xong, cả đám sực nhớ.

Thượng Tuế lườm y: “Cậu tới Tịch Sơn làm gì?”

(*) Con rể

Lúc trước, Giản Hành Chi mới đánh nhau với Tần Uyển Uyển, mặc dù giữa đường tự nhiên bỏ chạy, nhưng nghe nói bởi vì Tần Uyển Uyển quá yếu, đến mức Giản Hành Chi chẳng sinh nổi hứng thú đánh lộn.

Tóm lại, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển là địch không phải bạn. Thấy y xuất hiện tại đây, đám đông mặc dù lấy làm lạ nhưng vẫn mở miệng đáp thật.

“Ta tới đề thân!”

Về sau có tin đồn sức chiến đấu của Tần Uyển Uyển đều là thổi phồng, bọn họ bèn chạy tới cửa thăm dò.

“Thế này đã là gì!” Giản Hành Chi khoát tay, vỗ vai Ti mệnh chân quân: “Ông đúng là trải đời còn ít lắm, nếu có một ngày ông cầm kịch bản ăn bám, ông sẽ biết —— loại mặt mũi này…” Giọng Giản Hành Chi thâm trầm: “Không hề tồn tại.”

(*) Con rể

Giọng Thượng Tuế rất lạnh.

Tóm lại, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển là địch không phải bạn. Thấy y xuất hiện tại đây, đám đông mặc dù lấy làm lạ nhưng vẫn mở miệng đáp thật.

Giản Hành Chi lăn một mạch hết sức trôi chảy, đám đông nhường đường cho y lăn đồng loạt bùi ngùi.

Cuộc đời Giản Hành Chi, kiên cố bất hoại, cầu tất phải được.

“Tuế Hành đạo quân, chúng ta tới khiêu chiến Tịch Sơn nữ quân, phiền ngài nhường đường.”

Giản Hành Chi không dám mở miệng, cuống quít ra hiệu mắt với Thái Hằng. Thái Hằng đứng sừng sững bất động, Thượng Tuế thấy y không đáp, rốt cuộc bực mình.

“Khiêu chiến nàng?” Giản Hành Chi nghe vậy, rút kiếm ra: “Vậy phải đánh thắng ta trước.”

Dứt lời, đám đông giải tán, rốt cuộc Giản Hành Chi lăn đến bậc thang cuối cùng. Đạo đồng trong cung y ào ào nhào tới, gấp gáp hỏi: “Chân quân, ngài ổn không? Không sao chứ?”

“Hả?”

Y nhếch khóe môi.

Đám đông hoang mang: “Tại sao?”

Thượng Tuế thấy y không đáp thì thúc giục.

“Đạo quân…” Ti mệnh tinh quân nhìn dáng vẻ chẳng để bụng của Giản Hành Chi, không nhịn được hỏi: “Ngài không buồn sao? Không thấy mất mặt hả? Ngài bị từ chối rồi đó!”

“Tại sao?” Giản Hành Chi nhướng mày cười, giơ tay lên chỉ vào mình: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”

“Khiêu chiến nàng?” Giản Hành Chi nghe vậy, rút kiếm ra: “Vậy phải đánh thắng ta trước.”

Y có gì phải buồn?

Nghe nói thế, cả đám im bặt.

Về sau có tin đồn sức chiến đấu của Tần Uyển Uyển đều là thổi phồng, bọn họ bèn chạy tới cửa thăm dò.

Giản Hành Chi không thốt nên lời, y vẫn chưa có gan nói thẳng trước mặt Thượng Tuế rằng mình là con rể tương lai Tịch Sơn.

Một lát sau, cửa núi Tịch Sơn rầm một cái, mở bung ra.

Cuối cùng Giản Hành Chi bị dọa hết hồn hô to. Thượng Tuế liếc nhìn y, dưới ánh mắt kinh ngạc viết rõ “Cậu mà cũng có gan chó đó”.

Tất cả mọi người quay đầu, nhìn Thượng Tuế dẫn theo Thái Hằng và Tần Uyển Uyển đứng ở lối vào.

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Thượng Tuế là nhìn về phía Thái Hằng.

“Giản Hành Chi.”

Thượng Tuế lạnh giọng gọi, Giản Hành Chi lập tức đổi sắc mặt, bước nhanh tới, kính cẩn lễ chào: “Sơn chủ Thượng Tuế.”

“Cậu vừa nói cái gì?”

Một lát sau, cửa núi Tịch Sơn rầm một cái, mở bung ra.

Giọng Thượng Tuế rất lạnh.

“Tới làm gì?!”

Giản Hành Chi không thốt nên lời, y vẫn chưa có gan nói thẳng trước mặt Thượng Tuế rằng mình là con rể tương lai Tịch Sơn.

“Nói đi, câm hả?”

Thượng Tuế lườm y: “Cậu tới Tịch Sơn làm gì?”

“Tại sao?” Giản Hành Chi nhướng mày cười, giơ tay lên chỉ vào mình: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”

“Ta…” Giản Hành Chi căng thẳng chẳng nói nên lời. Y nhìn đội ngũ dẫn đến đề thân sau lưng, cả nhóm bị dọa đến nỗi trốn dưới chân núi không dám bước lên. Y nhìn Tần Uyển Uyển đang nháy mắt với mình sau lưng Thượng Tuế, biểu cảm của Tần Uyển Uyển quá phong phú, y không lý giải nổi. Y chỉ đành cầu cứu nhìn sang Thái Hằng, vẻ mặt Thái Hằng tỉnh bơ, hoàn toàn đứng về phía bà xã.

“Còn tới?”

“Nói đi, câm hả?”

“Một cước đã đạp Tuế Hành chân quân xa như vậy, thực lực của Thái Hằng chân quân thật chẳng giảm sút so với năm đó!”

Thượng Tuế thấy y không đáp thì thúc giục.

Thượng Tuế lạnh giọng gọi, Giản Hành Chi lập tức đổi sắc mặt, bước nhanh tới, kính cẩn lễ chào: “Sơn chủ Thượng Tuế.”

Giản Hành Chi không dám mở miệng, cuống quít ra hiệu mắt với Thái Hằng. Thái Hằng đứng sừng sững bất động, Thượng Tuế thấy y không đáp, rốt cuộc bực mình.

“Tiểu tế(*) muốn đến Tịch Sơn đổi đời, hi vọng hai vị đại nhân Thái Sơn đồng ý!”

“Tới làm gì?!”

“Ta tới đề thân!”

Đám đông hoang mang: “Tại sao?”

Cuối cùng Giản Hành Chi bị dọa hết hồn hô to. Thượng Tuế liếc nhìn y, dưới ánh mắt kinh ngạc viết rõ “Cậu mà cũng có gan chó đó”.

Giản Hành Chi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Thượng Tuế, lấy danh mục lễ vật trong tay áo ra.

Nói thẳng ở rể hơi ngượng mồm, y dâng danh mục lễ vật, hành đại lễ.

Tất cả mọi người quay đầu, nhìn Thượng Tuế dẫn theo Thái Hằng và Tần Uyển Uyển đứng ở lối vào.

“Tiểu tế(*) muốn đến Tịch Sơn đổi đời, hi vọng hai vị đại nhân Thái Sơn đồng ý!”

“Cậu vừa nói cái gì?”

“Không sao.” Giản Hành Chi khoát tay, đỡ lấy ngọc quan bị lệch: “Ngày mai, chúng ta lại tới.”Lúc trước, Giản Hành Chi mới đánh nhau với Tần Uyển Uyển, mặc dù giữa đường tự nhiên bỏ chạy, nhưng nghe nói bởi vì Tần Uyển Uyển quá yếu, đến mức Giản Hành Chi chẳng sinh nổi hứng thú đánh lộn.(*) Con rể(*) Con rể

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Thượng Tuế là nhìn về phía Thái Hằng.

Nụ cười của Thái Hằng cứng đờ. Một lát sau, mọi người chợt nghe thấy tiếng hét sợ hãi, cả đám nhìn thấy Giản Hành Chi bị Thái Hằng đá một cước lăn xuống cửa núi.

Nghe nói thế, cả đám im bặt.

“Tuế Hành đạo quân, chúng ta tới khiêu chiến Tịch Sơn nữ quân, phiền ngài nhường đường.”

Giản Hành Chi lăn một mạch hết sức trôi chảy, đám đông nhường đường cho y lăn đồng loạt bùi ngùi.

“Một cước đã đạp Tuế Hành chân quân xa như vậy, thực lực của Thái Hằng chân quân thật chẳng giảm sút so với năm đó!”

“Xem ra đều là lời đồn…” Đám đông tổng kết: “Thôi chúng ta đi nhanh lên, chuồn thôi, chuồn thôi.”

Dứt lời, Giản Hành Chi xua tay: “Đi thôi, đi thôi, ngày mai quay lại.”

Lúc trước, Giản Hành Chi mới đánh nhau với Tần Uyển Uyển, mặc dù giữa đường tự nhiên bỏ chạy, nhưng nghe nói bởi vì Tần Uyển Uyển quá yếu, đến mức Giản Hành Chi chẳng sinh nổi hứng thú đánh lộn.

Dứt lời, đám đông giải tán, rốt cuộc Giản Hành Chi lăn đến bậc thang cuối cùng. Đạo đồng trong cung y ào ào nhào tới, gấp gáp hỏi: “Chân quân, ngài ổn không? Không sao chứ?”

“Không sao.” Giản Hành Chi khoát tay, đỡ lấy ngọc quan bị lệch: “Ngày mai, chúng ta lại tới.”

“Còn tới?”

Mọi người sửng sốt, Giản Hành Chi gật đầu: “Đương nhiên, cưới vợ nào có dễ dàng như vậy?”

Thứ tốt đẹp nhất trên đời cũng đã dành cho y. Thứ tốt đẹp hơn nữa, tương lai đang chờ y.

Cuộc đời này của mình, y cảm thấy rất đẹp, rất trọn vẹn, rất vui vẻ.

“Ta…” Giản Hành Chi căng thẳng chẳng nói nên lời. Y nhìn đội ngũ dẫn đến đề thân sau lưng, cả nhóm bị dọa đến nỗi trốn dưới chân núi không dám bước lên. Y nhìn Tần Uyển Uyển đang nháy mắt với mình sau lưng Thượng Tuế, biểu cảm của Tần Uyển Uyển quá phong phú, y không lý giải nổi. Y chỉ đành cầu cứu nhìn sang Thái Hằng, vẻ mặt Thái Hằng tỉnh bơ, hoàn toàn đứng về phía bà xã.

“Đạo quân…” Ti mệnh tinh quân nhìn dáng vẻ chẳng để bụng của Giản Hành Chi, không nhịn được hỏi: “Ngài không buồn sao? Không thấy mất mặt hả? Ngài bị từ chối rồi đó!”

Đám đông thở dài, Giản Hành Chi thì cực kỳ vui vẻ. Y đi vài bước rồi ngoảnh đầu, nhìn hoa dại Tịch Sơn nở rộ khắp núi, Tần Uyển Uyển đứng bên đầu tường len lén vẫy tay với y.

“Thế này đã là gì!” Giản Hành Chi khoát tay, vỗ vai Ti mệnh chân quân: “Ông đúng là trải đời còn ít lắm, nếu có một ngày ông cầm kịch bản ăn bám, ông sẽ biết —— loại mặt mũi này…” Giọng Giản Hành Chi thâm trầm: “Không hề tồn tại.”

Dứt lời, Giản Hành Chi xua tay: “Đi thôi, đi thôi, ngày mai quay lại.”

Đám đông thở dài, Giản Hành Chi thì cực kỳ vui vẻ. Y đi vài bước rồi ngoảnh đầu, nhìn hoa dại Tịch Sơn nở rộ khắp núi, Tần Uyển Uyển đứng bên đầu tường len lén vẫy tay với y.

“Không sao.” Giản Hành Chi khoát tay, đỡ lấy ngọc quan bị lệch: “Ngày mai, chúng ta lại tới.”

Y nhếch khóe môi.

Y có gì phải buồn?

Thứ tốt đẹp nhất trên đời cũng đã dành cho y. Thứ tốt đẹp hơn nữa, tương lai đang chờ y.

Cuộc đời Giản Hành Chi, kiên cố bất hoại, cầu tất phải được.

Cuộc đời này của mình, y cảm thấy rất đẹp, rất trọn vẹn, rất vui vẻ.

Không còn gì đẹp hơn.

— HẾT CHÍNH VĂN —

P/s (Zens Zens): Vẫn còn ngoại truyện nha các bạn.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Vân Anh
Vân Anh
1 Năm Cách đây

Anh là nhất được chưa ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Móa anh còn thu phí bảo kê nữa hả, đúng là đầu gấu một phương mà ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Cuộc đời của Giản Hành Chi hãy luôn tốt đẹp như thế nhé ?

An Linh
An Linh
1 Năm Cách đây

Tuyệt vời luôn ?? happy ending

thuhi2
thuhi2
1 Năm Cách đây

hú hú anh nhà sắp được đổi đời rùi =)))))))

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Đổi đời nhờ ở rể. Best anh rồi. Anh nhì 0 ai dám nhận nhất nè.

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!