Chương 111 (5)
Thần giáng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đi rất lâu nhưng Thượng Tuế vẫn luôn không lên tiếng, Giản Hành Chi hơi căng thẳng.
Y thấp giọng, thì thầm thảo luận với Tần Uyển Uyển: “Uy áp mẫu thân nàng sao nặng quá vậy?”
“Chắc bây giờ bà vẫn còn đang giận.”
Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp. Giản Hành Chi nhìn nàng, khó hiểu: “Giận cái gì?”
“Phụ thân ta vì cứu người, đưa hết tu vi cho hệ thống rồi.”
Tần Uyển Uyển giải thích, Giản Hành Chi sững sờ, sau đó nghe thấy Thượng Tuế quát lớn: “Tần Uyển Uyển!”
Nghe Thượng Tuế gọi, TầnýUyển Uyển lập[tức đứng nghiêm,ãđáp: “Có!”
“Quaữđây!”
Thượng Tuếẫquát khẽ, TầnἶUyển Uyển nháyïmắt với GiảnửHành Chi, bướcãnhanh lên trước.
GiảnìHành Chi nhìnẵđiệu bộ của)Thượng Tuế, y:cảm giác TầnẽUyển Uyển sắpïbị mắng, địnhἱlên tiếng nóiĩgì đó, nhưngổvừa mới mởἶmiệng đã thấy]Thái Hằng đứngốbên cạnh y.
“Taỵkhuyên cậu khôngạnên nói chuyện.”Ĭ
Giản Hành Chiổlấy làm lạınhìn Thái Hằng,ègiọng điệu ông{quái gở: “NgayItừ lúc UyểnậUyển bỏ chạyívới cậu, bàìấy đã tứcỉgiận đến giờ.”ề
“Đó…” Giản HànhĩChi nghe thế,ệhơi chột dạ:ì“Đó chẳng phảiũdo… ta sắpíchết sao? Sinhủtử là chuyệnấlớn.”
“Đạo lýỉlà vậy…” Thái,Hằng gật đầu:ú“Nhưng tính tìnhếTuế Tuế khôngửtốt, có thểḽlàm sao đây?”ệ
“Tính tình không°tốt…” Giản HànhİChi căng da:mặt nói: “Thììđổi.”
Nghe thấyìlời này, TháiịHằng lạnh lùngĩcười một tiếng.
“Tínhằtình thối nhưỉcậu mà cũngãxứng nói nhữngúlời này với(ta?”
“Chẳng phảiĩta cũng đổiἰđó sao?”
GiảnàHành Chi càngànói càng chộtídạ. Thái Hằng²cúi đầu sờừkiếm, chỉ đáp:³“Lần trước cậuíđánh ta gãyưhai cây xươngÍsườn.”
Vừa ngheíthấy lời này,ọGiản Hành Chiịsuýt nữa quỳìxuống luôn.
Y lậpễtức mở miệng:é“Sư phụ, taḷcó hai mươi[bốn cây xươngỹsườn, ngài cứờtự nhiên chọn.”ã
Thái Hằng khôngịlên tiếng, ngheễtiếng Tần UyểnắUyển làm nũngổvang lên phíaĨtrước.
“Mẹ, con saiḻrồi, mẹ làĪquan trọng nhấtıtrong lòng con…”ịTần Uyển Uyểnívươn tay kéoịtay Thượng Tuế,ẹlàm nũng: “Còn[lâu con mới¸chạy theo người)khác, Tịch SơnĮchúng ta chỉĩcó thể ởịrể! Con biếtjmà!”
Nghe vậy,ɪGiản Hành Chiằđột ngột nhậnìra chuyện gì:ĺ“Sư phụ, ngàiíở rể à?”ỏ
“Cái này sao(có thể gọiãlà ở rểọchứ?”
Vẻ mặt}Thái Hằng nghiêmỉtúc, Giản HànhữChi đột nhiênụcảm thấy lờiồnày đúng làḻhơi khó nghe,ễlập tức ngheĨThái Hằng nghiêmắtúc đáp: “Đâyỉlà đổi đời.”ằ
Giản Hành Chi:ì“…”
Bốn ngườiửtrò chuyện mộtílúc, rốt cuộcɩcũng đi tới¸Nam Thiên Môn.
Đếnốtrước Nam ThiênẩMôn, một hàngĩthiên binh thấyïGiản Hành Chiựquay về, lậpĩtức xốc lạiítinh thần. Thiênậbinh mới bắt¹đầu canh cửaịchỉ vào GiảnìHành Chi, máchıcấp trên: “Trưởng¹quan, người lúcľnãy xông vàoẳNam Thiên Mônâlà y!”
Trưởngỏquan nhìn bốnĩngười, nuốt nướcἴbọt.
Sơn chủ TịchľSơn vừa nóngĩnảy vừa baofche, vừa giàu‹vừa mạnh trongÍtruyền thuyết.
Người ởỡrể – TháiũHằng chân quân,ìmặc dù hayĺcười nhưng hởḽmột tí làÎthích rút kiếm.
NgườiĮcó sức chiếnừđấu mạnh nhấtị– Giản HànhẳChi, sau khi{phi thăng đánhỡkhắp tứ hảiíbát hoang, khiến²Tiên giới gàữbay chó nhảy.
Cùngḽvới tiên nữľmạnh nhất Thiênĩgiới – TầnĩUyển Uyển, vừaầmạnh vừa đẹpἵvừa bí ẩn.ἵ
Nhìn tổ hợp[này, đừng nóiảtrưởng quan NamỹThiên Môn cỏnïcon là hắn,ỉcho dù làïThiến Đế cũngỗphải biết imậlặng.
Thượng Tuế nhìnóbọn họ chỉ,vào Giản HànhỡChi, lạnh nhạtẹlướt mắt quaốtrưởng quan: “Saoἷhả?”
“Không cóɨgì.”
Trưởng quanđlập tức dẫnòđám người đi,ữkính cẩn nói:ỉ“Hoan nghênh bốnặvị trở lại,ấta nhớ ngườiḷquá nên hơiỉxúc động tí.”ỉ
“Biết rồi.”
ThượngóTuế gật đầu,ļgọi thần thúἲra, kéo TầnấUyển Uyển vàḷThái Hằng lên,ổquay đầu chạyôvề phía TịchâSơn.
Giản Hành Chiïchỉ kịp hôểmột tiếng “này”Į, người đãỉbiến mất tăm.
“GiảnļHành Chi.” GiọngêTần Uyển Uyểnỗvang lên, dèídặt nói: “Mẫuỉthân ta cònḽđang tức giận,ừmấy ngày nữaậngười hẳn tới.”ἲ
Nghe thấy TầnïUyển Uyển truyềnļâm, Giản HànhìChi ngẫm nghĩạrồi thở dài,Ĭcúi đầu nhìnỳNam Phong trongạlòng, quyết địnhũvề đạo cungìtrước.
Tạm thời y¹cải tạo cơ{thể cho NamầPhong trước, dọnỉdẹp sửa soạnỡsao cho trôngfthể diện mộtỳchút rồi lạiựđến gặp họ.ḻ
“Ta biết rồi.”ỏGiản Hành Chi(truyền âm, ngẫmònghĩ, không nhịniđược nói thêm:õ“Liên lạc nhiềuỉmột chút.”
Nóiîxong, y ômÎNam Phong trởỉvề đạo cungicủa mình.
Vừa vềítới, y đãậnhìn thấy đạoἶđồng ùa ra.ỳVẻ mặt đạoĩđồng hưng phấn,ḷphấn khích hỏi:è“Chân quân, đánhũthắng không? TịchἲSơn nữ quânỉcó lợi hạiềkhông?”
Nghe nóiɪthế, Giản HànhèChi nghẹn họng,ámất cả nửaậngày mới đáp:³“Đừng hỏi nữa,ìTịch Sơn nữẫquân đệ nhấtĭthiên hạ.”
Dứtịlời, y cănìdặn: “À… Kiểmjkê tài sảnìcủa ta mộtìchút, lên danhêsách lễ vậtécho ta.”
“Hả?”ì
Đạo đồng hoangịmang: “Chân quânĩđịnh làm gì?”í
“Ta…” Giản HànhđChi nghẹn hồiĺlâu mới đáp:ἴ“Ta muốn đềỉthân.”
Giản HànhếChi đào cổİmộ và thuụphí bảo kêâquá nhiều, dùìtrên dưới đạoḷcung tăng caọcũng phải thốngíkê tới mười]mấy ngày.
Mười mấyἱngày này, GiảnÍHành Chi thườngềxuyên truyền âmìvới Tần UyểnàUyển. Cuộc sốngÍcủa Tần Uyển³Uyển khá phongĬphú, hiện tại‹nàng đã cóảthể tu luyện,ỳmẫu thân chỉiước gì khôngọthể bổ túcâhai trăm nămẫtrước cho nàng,ầmỗi ngày giụcĺnàng học bù.
“Huἴhu hu… GiảnἵHành Chi, ta{mệt quá đi…”ò
Mỗi ngày TầnįUyển Uyển đềuĭkhóc lóc kểợlể, Giản HànháChi nghe vàoỡtai, đau trongẽlòng, sau đóílại cảm thấyĩThượng Tuế cũngỗcó lý.
Không tuἶluyện cho giỏi,ìtương lai bịđngười ta ănİhiếp thì phảiìlàm sao?
Chỉ cóİmột biện phápỷduy nhất, yỡcưới nàng, tiếnìlên, bảo vệộnàng cả đời!
Hợpɪlý.
Giản Hành Chiİchờ kiểm kê²xong tài sản‹xong liền mờiếTi mệnh tinhừquân có uyềtín nhất Tiênỉgiới, lại vừaýdỗ vừa uyỵhiếp một loạtọlão thần tiênịđức cao vọngἴtrọng, dẫn ngườiìkhiêng lễ vật,ïđích thân cầmľdanh mục quà‹tặng đi lênãTịch Sơn.
Ngày hômfđó, y cốôý ăn diện,ĩlam bào bạch]hạc hoa vănợbạc, ngọc quanļbạch sam, trôngễtiên khí ngờiừngời, hệt nhưỉmột thân tiênIvừa chững chạc[vừa tao nhã.
Y³dẫn người cưỡiẩmây đạp gióậmà đến, khiếnĩtiên nữ dọcẹđường hét lênậinh ỏi. Đợiỡđến lối vàofTịch Sơn, yįđã thấy mộtïđám đông tậpẫhợp tại cửaỗnúi đòi đánhìđòi giết từɪđằng xa.
Giản HànhíChi cau mày.ỷĐợi sau khiįđáp xuống đất,‹y tóm đạiỹmột người: “Làmïgì vậy hả?”ì
“Thì… thì gầnưđây có lờiỷđồn, bảo tuívi Thái Hằngìmất hết…” Ngườiİbị tóm lắpỏbắp: “Thượng Tuếẽcũng bị thương…ếTần Uyển Uyểnjcó tiếng khôngểcó miếng, choınên rất nhiềuἲngười muốn đếnặđây… mượn gióũbẻ măng.”
Ngheọvậy, Giản HànhỷChi lạnh mắtįquay đầu nhìníngười đang hôắto “Tần UyểnḽUyển ra đâyìtiếp chiến!” tại³lối vào, giơ²tay chém ầmởmột kiếm.
Đám người‹tức khắc bịḹchém ngã rạp,ĩGiản Hành Chiìcầm kiếm bướcưlên cao: “Đámîcác người ầmửĩ gì đấy?”ố
“Tuế… Tuế Hànhỷchân quân?”
Nhìn thấy người tới, đám đông lắp bắp một hồi mới đọc đầy đủ đạo hào của Giản Hành Chi. Đến lúc đọc xong, cả đám sực nhớ.
Thượng Tuế lườm y: “Cậu tới Tịch Sơn làm gì?”
(*) Con rể
Lúc trước, Giản Hành Chi mới đánh nhau với Tần Uyển Uyển, mặc dù giữa đường tự nhiên bỏ chạy, nhưng nghe nói bởi vì Tần Uyển Uyển quá yếu, đến mức Giản Hành Chi chẳng sinh nổi hứng thú đánh lộn.
Tóm lại, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển là địch không phải bạn. Thấy y xuất hiện tại đây, đám đông mặc dù lấy làm lạ nhưng vẫn mở miệng đáp thật.
“Ta tới đề thân!”
Về sau có tin đồn sức chiến đấu của Tần Uyển Uyển đều là thổi phồng, bọn họ bèn chạy tới cửa thăm dò.
“Thế này đã là gì!” Giản Hành Chi khoát tay, vỗ vai Ti mệnh chân quân: “Ông đúng là trải đời còn ít lắm, nếu có một ngày ông cầm kịch bản ăn bám, ông sẽ biết —— loại mặt mũi này…” Giọng Giản Hành Chi thâm trầm: “Không hề tồn tại.”
(*) Con rể
Giọng Thượng Tuế rất lạnh.
Tóm lại, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển là địch không phải bạn. Thấy y xuất hiện tại đây, đám đông mặc dù lấy làm lạ nhưng vẫn mở miệng đáp thật.
Giản Hành Chi lăn một mạch hết sức trôi chảy, đám đông nhường đường cho y lăn đồng loạt bùi ngùi.
Cuộc đời Giản Hành Chi, kiên cố bất hoại, cầu tất phải được.
“Tuế Hành đạo quân, chúng ta tới khiêu chiến Tịch Sơn nữ quân, phiền ngài nhường đường.”
Giản Hành Chi không dám mở miệng, cuống quít ra hiệu mắt với Thái Hằng. Thái Hằng đứng sừng sững bất động, Thượng Tuế thấy y không đáp, rốt cuộc bực mình.
“Khiêu chiến nàng?” Giản Hành Chi nghe vậy, rút kiếm ra: “Vậy phải đánh thắng ta trước.”
Dứt lời, đám đông giải tán, rốt cuộc Giản Hành Chi lăn đến bậc thang cuối cùng. Đạo đồng trong cung y ào ào nhào tới, gấp gáp hỏi: “Chân quân, ngài ổn không? Không sao chứ?”
“Hả?”
Y nhếch khóe môi.
Đám đông hoang mang: “Tại sao?”
Thượng Tuế thấy y không đáp thì thúc giục.
“Đạo quân…” Ti mệnh tinh quân nhìn dáng vẻ chẳng để bụng của Giản Hành Chi, không nhịn được hỏi: “Ngài không buồn sao? Không thấy mất mặt hả? Ngài bị từ chối rồi đó!”
“Tại sao?” Giản Hành Chi nhướng mày cười, giơ tay lên chỉ vào mình: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”
“Khiêu chiến nàng?” Giản Hành Chi nghe vậy, rút kiếm ra: “Vậy phải đánh thắng ta trước.”
Y có gì phải buồn?
Nghe nói thế, cả đám im bặt.
Về sau có tin đồn sức chiến đấu của Tần Uyển Uyển đều là thổi phồng, bọn họ bèn chạy tới cửa thăm dò.
Giản Hành Chi không thốt nên lời, y vẫn chưa có gan nói thẳng trước mặt Thượng Tuế rằng mình là con rể tương lai Tịch Sơn.
Một lát sau, cửa núi Tịch Sơn rầm một cái, mở bung ra.
Cuối cùng Giản Hành Chi bị dọa hết hồn hô to. Thượng Tuế liếc nhìn y, dưới ánh mắt kinh ngạc viết rõ “Cậu mà cũng có gan chó đó”.
Tất cả mọi người quay đầu, nhìn Thượng Tuế dẫn theo Thái Hằng và Tần Uyển Uyển đứng ở lối vào.
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Thượng Tuế là nhìn về phía Thái Hằng.
“Giản Hành Chi.”
Thượng Tuế lạnh giọng gọi, Giản Hành Chi lập tức đổi sắc mặt, bước nhanh tới, kính cẩn lễ chào: “Sơn chủ Thượng Tuế.”
“Cậu vừa nói cái gì?”
Một lát sau, cửa núi Tịch Sơn rầm một cái, mở bung ra.
Giọng Thượng Tuế rất lạnh.
“Tới làm gì?!”
Giản Hành Chi không thốt nên lời, y vẫn chưa có gan nói thẳng trước mặt Thượng Tuế rằng mình là con rể tương lai Tịch Sơn.
“Nói đi, câm hả?”
Thượng Tuế lườm y: “Cậu tới Tịch Sơn làm gì?”
“Tại sao?” Giản Hành Chi nhướng mày cười, giơ tay lên chỉ vào mình: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”
“Ta…” Giản Hành Chi căng thẳng chẳng nói nên lời. Y nhìn đội ngũ dẫn đến đề thân sau lưng, cả nhóm bị dọa đến nỗi trốn dưới chân núi không dám bước lên. Y nhìn Tần Uyển Uyển đang nháy mắt với mình sau lưng Thượng Tuế, biểu cảm của Tần Uyển Uyển quá phong phú, y không lý giải nổi. Y chỉ đành cầu cứu nhìn sang Thái Hằng, vẻ mặt Thái Hằng tỉnh bơ, hoàn toàn đứng về phía bà xã.
“Còn tới?”
“Nói đi, câm hả?”
“Một cước đã đạp Tuế Hành chân quân xa như vậy, thực lực của Thái Hằng chân quân thật chẳng giảm sút so với năm đó!”
Thượng Tuế thấy y không đáp thì thúc giục.
Thượng Tuế lạnh giọng gọi, Giản Hành Chi lập tức đổi sắc mặt, bước nhanh tới, kính cẩn lễ chào: “Sơn chủ Thượng Tuế.”
Giản Hành Chi không dám mở miệng, cuống quít ra hiệu mắt với Thái Hằng. Thái Hằng đứng sừng sững bất động, Thượng Tuế thấy y không đáp, rốt cuộc bực mình.
“Tiểu tế(*) muốn đến Tịch Sơn đổi đời, hi vọng hai vị đại nhân Thái Sơn đồng ý!”
“Tới làm gì?!”
“Ta tới đề thân!”
Đám đông hoang mang: “Tại sao?”
Cuối cùng Giản Hành Chi bị dọa hết hồn hô to. Thượng Tuế liếc nhìn y, dưới ánh mắt kinh ngạc viết rõ “Cậu mà cũng có gan chó đó”.
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Thượng Tuế, lấy danh mục lễ vật trong tay áo ra.
Nói thẳng ở rể hơi ngượng mồm, y dâng danh mục lễ vật, hành đại lễ.
Tất cả mọi người quay đầu, nhìn Thượng Tuế dẫn theo Thái Hằng và Tần Uyển Uyển đứng ở lối vào.
“Tiểu tế(*) muốn đến Tịch Sơn đổi đời, hi vọng hai vị đại nhân Thái Sơn đồng ý!”
“Cậu vừa nói cái gì?”
“Không sao.” Giản Hành Chi khoát tay, đỡ lấy ngọc quan bị lệch: “Ngày mai, chúng ta lại tới.”Lúc trước, Giản Hành Chi mới đánh nhau với Tần Uyển Uyển, mặc dù giữa đường tự nhiên bỏ chạy, nhưng nghe nói bởi vì Tần Uyển Uyển quá yếu, đến mức Giản Hành Chi chẳng sinh nổi hứng thú đánh lộn.(*) Con rể(*) Con rể
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Thượng Tuế là nhìn về phía Thái Hằng.
Nụ cười của Thái Hằng cứng đờ. Một lát sau, mọi người chợt nghe thấy tiếng hét sợ hãi, cả đám nhìn thấy Giản Hành Chi bị Thái Hằng đá một cước lăn xuống cửa núi.
Nghe nói thế, cả đám im bặt.
“Tuế Hành đạo quân, chúng ta tới khiêu chiến Tịch Sơn nữ quân, phiền ngài nhường đường.”
Giản Hành Chi lăn một mạch hết sức trôi chảy, đám đông nhường đường cho y lăn đồng loạt bùi ngùi.
“Một cước đã đạp Tuế Hành chân quân xa như vậy, thực lực của Thái Hằng chân quân thật chẳng giảm sút so với năm đó!”
“Xem ra đều là lời đồn…” Đám đông tổng kết: “Thôi chúng ta đi nhanh lên, chuồn thôi, chuồn thôi.”
Dứt lời, Giản Hành Chi xua tay: “Đi thôi, đi thôi, ngày mai quay lại.”
Lúc trước, Giản Hành Chi mới đánh nhau với Tần Uyển Uyển, mặc dù giữa đường tự nhiên bỏ chạy, nhưng nghe nói bởi vì Tần Uyển Uyển quá yếu, đến mức Giản Hành Chi chẳng sinh nổi hứng thú đánh lộn.
Dứt lời, đám đông giải tán, rốt cuộc Giản Hành Chi lăn đến bậc thang cuối cùng. Đạo đồng trong cung y ào ào nhào tới, gấp gáp hỏi: “Chân quân, ngài ổn không? Không sao chứ?”
“Không sao.” Giản Hành Chi khoát tay, đỡ lấy ngọc quan bị lệch: “Ngày mai, chúng ta lại tới.”
“Còn tới?”
Mọi người sửng sốt, Giản Hành Chi gật đầu: “Đương nhiên, cưới vợ nào có dễ dàng như vậy?”
Thứ tốt đẹp nhất trên đời cũng đã dành cho y. Thứ tốt đẹp hơn nữa, tương lai đang chờ y.
Cuộc đời này của mình, y cảm thấy rất đẹp, rất trọn vẹn, rất vui vẻ.
“Ta…” Giản Hành Chi căng thẳng chẳng nói nên lời. Y nhìn đội ngũ dẫn đến đề thân sau lưng, cả nhóm bị dọa đến nỗi trốn dưới chân núi không dám bước lên. Y nhìn Tần Uyển Uyển đang nháy mắt với mình sau lưng Thượng Tuế, biểu cảm của Tần Uyển Uyển quá phong phú, y không lý giải nổi. Y chỉ đành cầu cứu nhìn sang Thái Hằng, vẻ mặt Thái Hằng tỉnh bơ, hoàn toàn đứng về phía bà xã.
“Đạo quân…” Ti mệnh tinh quân nhìn dáng vẻ chẳng để bụng của Giản Hành Chi, không nhịn được hỏi: “Ngài không buồn sao? Không thấy mất mặt hả? Ngài bị từ chối rồi đó!”
Đám đông thở dài, Giản Hành Chi thì cực kỳ vui vẻ. Y đi vài bước rồi ngoảnh đầu, nhìn hoa dại Tịch Sơn nở rộ khắp núi, Tần Uyển Uyển đứng bên đầu tường len lén vẫy tay với y.
“Thế này đã là gì!” Giản Hành Chi khoát tay, vỗ vai Ti mệnh chân quân: “Ông đúng là trải đời còn ít lắm, nếu có một ngày ông cầm kịch bản ăn bám, ông sẽ biết —— loại mặt mũi này…” Giọng Giản Hành Chi thâm trầm: “Không hề tồn tại.”
Dứt lời, Giản Hành Chi xua tay: “Đi thôi, đi thôi, ngày mai quay lại.”
Đám đông thở dài, Giản Hành Chi thì cực kỳ vui vẻ. Y đi vài bước rồi ngoảnh đầu, nhìn hoa dại Tịch Sơn nở rộ khắp núi, Tần Uyển Uyển đứng bên đầu tường len lén vẫy tay với y.
“Không sao.” Giản Hành Chi khoát tay, đỡ lấy ngọc quan bị lệch: “Ngày mai, chúng ta lại tới.”
Y nhếch khóe môi.
Y có gì phải buồn?
Thứ tốt đẹp nhất trên đời cũng đã dành cho y. Thứ tốt đẹp hơn nữa, tương lai đang chờ y.
Cuộc đời Giản Hành Chi, kiên cố bất hoại, cầu tất phải được.
Cuộc đời này của mình, y cảm thấy rất đẹp, rất trọn vẹn, rất vui vẻ.
Không còn gì đẹp hơn.
— HẾT CHÍNH VĂN —
P/s (Zens Zens): Vẫn còn ngoại truyện nha các bạn.
Anh là nhất được chưa ?
Móa anh còn thu phí bảo kê nữa hả, đúng là đầu gấu một phương mà ?
Cuộc đời của Giản Hành Chi hãy luôn tốt đẹp như thế nhé ?
Tuyệt vời luôn ?? happy ending
hú hú anh nhà sắp được đổi đời rùi =)))))))
Đổi đời nhờ ở rể. Best anh rồi. Anh nhì 0 ai dám nhận nhất nè.