Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 81 (1)

Chương 81 (1)

Có vài người được ông trời ban cho vai nam chính

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lời của Giản Hành Chi khiến Tần Uyển Uyển yên tâm hơn nhiều, mà Giản Hành Chi cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Những cái khác không quan trọng, hiện giờ cứu Tần Uyển Uyển là quan trọng nhất.

Y tóm chim sơn ca đến trước mặt, mắt đối mắt: “Không có kết giới mà ngươi nói là ý gì?”

“Là tất cả những chuyện ngươi làm bên ngoài đều sẽ truyền vào bên trong. Ngươi đốt Tam muội chân hỏa bên ngoài, bên trong cũng sẽ đốt Tam muội chân hỏa. Ngươi lấy sấm sét đánh nó, bên trong cũng sẽ sấm chớp đùng đùng.”

“Ta hi ngươi cái nàysao?” Gin HànhĺChi nhíu mày,èy không cnìcon chim nàyİnhc li chuyny đã làmìln na. Y³dí con chimúti sát mt,àlnh lo nói:I“Ta hi ngươi,ìlàm sao miÏđưa đưc UyníUyn ra ngoài!”í

Không có cáchnào.” Chim sơnưca lnh lùngágii thích: “Hoclà mt trongîhai ngưi h³chết, Mt cnhĩt nhiên mra. Hoc làéchính hai ngưibn h quyếtđnh thng thua,ímt bên nhnthua trong Mtcnh, Mt cnhıt nhiên m(ra. Ngưi bênngoài, tr côngăt, ai cũngchng m đưc.”ã

“Công t?”

GinHành Chi bt[ly t ngthen cht: “Côngđt Vô Ưu?”

Đúng vy.” Vmt chim sơn[ca đim tĩnh:)Vt này doïcông t shu, ngài làch nhân, đươngÎnhiên có thm.”

Vy côngt nhà ngươiđâu?”

Vn đangtrên đưng đi,fkhông liên hâđưc.”

Gin HànhàChi không nóiina. Tn UynUyn chc chnîkhông nhn thua,ávy bin phápľduy nht cònưli đ mMt cnh hinti chính làTn Uyn Uynthng, hoc làtrc tiếp giếtchết đi phương.

Yïsuy nghĩ, đưaìra quyết đnh:ɪ“Nếu ht châunày không cókết gii, vynghĩa là cóth vào đúngkhông?”

“Có thvào, nhưng saukhi ngươi vàojthì s mcìngưi ta xâuìxé.”

Chim sơnca nói xong,rt cuc lũra chút tòɨmò: “Chng lngưi mun vào?”

Gin Hành ChiImc k hn,]nhét thng hnĭvào tay áo,èxếp chân ngiìdưi đt, sïdng thn thcđthăm dò htchâu xanh.

Va ric nghĩ làmsao m ht¸châu này, hinįgi đi mchúsuy nghĩ liníphát hin mtãcnh gii khác.

Htİchâu này thts không cókết gii gì,ĭGin Hành Chihóa thành mtlung sáng chuiÍvào ht châu.

Yơva chui vào,ïđng tác cmchung trà caĩthanh niên ītrên xe nganơi xa khngli. Hn suy}nghĩ, kh cưi:“Ti hay lm.”}

Gin Hành Chiiva đáp xungĪđt, chim sơnĭca đã nhníra y va³làm gì, hongs kêu lênïtrong tay áo:ĭ“Ngươi làm gìvy?! Th tara ngoài!”

“Ta³đã vào ri.”êGin Hành Chiquay đu nhìn°bên cnh, pháthin hình nhưmình đang ītrong đưng mònľsơn đng. Ygiơ tay vílên tưng đá,cm nhn hưngígió, khuyên chimĮsơn ca đangđvùng vy nhưįđiên trong tay:áo: “Ngươi bên ngoài côīđơn lm, vàochung vi tađi.”

“Ngươi có]bnh h?!” Chimìsơn ca mtbình tĩnh, btýđu mng chiĩchí chóe.

Gin Hành,Chi không đý hn, bt³đu liên lcívi Tn UynìUyn: “Uyn Uyn?”

Tn Uyn Uynìkhông hi đáp,àhình như nơinày ngăn cáchs liên hgia nàng vàīGin Hành Chi.Gin Hành Chi)cm kiếm khôngnhúc nhích, nhmómt khuếch đithn thc. Nơithn thc quétIqua v thànhmt bn đáMt cnh trongđu y, chýtrong chc lát ——

Tìm đưcàri!

Y cm kiếmêchy như bayĭv phía TnêUyn Uyn. Bngnhiên đưng mònxut hin vôs tu sĩêmc giáp hinra t hưđkhông.

Nhng tu sĩưnày không cójth xác, gingnhư mt ulinh mc giáp,bao vây chichít quanh GinHành Chi. GinHành Chi nhìnìlưt qua bnchúng mt vòng,İnhíu mày: “Tàìlinh?”

Loi tàlinh này vnĩkhông phi vtfsng, hoàn toànĺlà th bnthu to rat ác nimcon ngưi, chém,không chết, ditkhông sch, binpháp duy nhtЇlà dùng smìsét hoc chânha trn tà.

Có điu nơi)này ngăn cáchvi bên ngoài,không d dnĪsét, ch cóth tiêu tnlinh lc camình biến thànhsm sét. Nếunhư mt tusĩ Nguyên Anhíbình thưng, eIrng tiêu tnđến chết Ĭđây cũng khônggiết hết.

“Ta đãìnói mà.”

Chimsơn ca tcìlng ln, mngļchi: “Ta spb ngươi hichết ri!”

“Scái gì?”

GinĮHành Chi cưiÍnho: “Ngươi quákhinh thưng tari.”

“666.” GinHành Chi buông¹li khó nghe,íthp ging nóiĺtrong thc hi:ĩ“Nếu như bâyàgi ta bnglòng chu đingit lúc trưc,âcái đơn min¹pht đó cóįth rút liÎkhông?”

“H?” LnЇđu tiên 666nghe thy loiyêu cu này,ànhưng nó vnĨtn hết chctrách gii thích:ɩ“Có th rút,nhưng phi tr:20% phí th[tc.”

“Rút đi.”é

Gin Hành Chibình tĩnh nói:°“Còn na, hinigi ta pháĩhư nhim vùca nam chính,xin h thngtranh th xpht luôn đi.”

“H?!” 666 nutnam chính bt:“Ngài chc ch,ĭcái này khôngphi mưi vnĨVôn đâu.”

Làmđi.”

Tay GinưHành Chi cmkiếm xoay mtìcái, giơ tayÏvut mũi kiếm,pháp trn ánhísáng xanh lam)trin khai trênìmũi kiếm. 666run run nhnvào phím “Hyĩb đơn min]pht.

Trong nháy mt,,dòng đin trútếxung như thác.[Gin Hành Chiîdn trc tiếpdòng đin đếnípháp trn trênïmũi kiếm, vungíchém thng vĩtrưc!

Chính thanh(*) tìmįgc, thiên đasinh dương, lôi¹đình dn li,tru tà tphương.”

(*) Mìnhkhông tìm raɪnghĩa c thâca chính thanh,ľnhưng có thìtách ra đ]hiu. Chính đây là ngay¸thng, không xôílch; “thanh đây là trongsch, thun khiết

GinìHành Chi némìtrưng kiếm lêntri, tay ltùpháp quyết, kéo]sang hai bên,mt thanh biếnâthành my chcthanh quang kiếm,vung tay lên:ĩĐi!”

Quang kiếmb ra mtcon đưng dàiphía trưc. GinɨHành Chi nhyjlên, tóm lyìthanh gia,đui theo quangkiếm vung chémɪmt mch!

Tà makhông gn, qu,quái không sinh!

Lúc)Gin Hành Chi°xông lên trưcĭchém giết, TnUyn Uyn nmdưi đt nghĩngơi, s dngXuân Sinh khôiphc cơ th,íxê dch sangĬmt bên, khekh th dc.

Thanhniên áo đenİbên cnh nmăbt đng dưiđt. Tn UynɪUyn chm rãiìđng dy, điéti trưc mt:đi phương, cmkiếm lt hnli.

Da tht trênãmt thanh niênđã khôi phc,Tn Uyn Uynɨnhìn chc látĭmi nhn ra,Īkinh ngc thtílên: “Quân Thù?”ı

Quân Thù nghethy có ngưiIgi mình, gianìnan m mt:“Tn… Tn Vãn?”³

“Huynh xy raĺchuyn gì thế?”ɩTn Uyn Uynócnh giác nhìnhn, sn sàngrút kiếm.

Quân Thùĭchng ngưi dy,ɨdưng như đauíđu, giơ tayưlên ôm đuômình: “Ta… Tiqua ta bđThm Tri Minhèdn đi… Cóngưi giết ThmĩTri Minh… Taįđi ti trưcfmt ph thân…Ngưi nhà caĩta đu chếtri, ta rtjđau lòng… VãnNhi… ta chcòn li nàng…

Li còn chưadt, Quân Thùưđt nhiên cngđ, hn bngnh ra mìnhĩđã làm gì.

QuânĩThù ngây ngưiti ch, TnɨUyn Uyn lénơlút giăng kếtÏgii dưi chânhn, cnh giácĩhi: “Sau đóthì sao?”

“Sauđó Quân Thùcúi đu, nhìnngc mình: “ThmìTri Minh ti.”ĩ

Thm Tri Minh?”Ї

“Ma chng caĩThm Tri Minh.”Quân Thù thtkinh, hn giơɨtay lên điêncung cào ngcmình: “Nó trong ngc, nón hoa, nó³ăn cha ta,Їnó còn ănīc Thm TriMinh! Nó điênùri… Nó điênèri…

Quân Thù!”

Ging nói mangtheo Thanh tâmchú ca TnUyn Uyn rơi]vào đu QuânThù, khiến hnbình tĩnh li.

Hnìsng s ngngmt, ánh mtĩđim tĩnh trongtro ca TnUyn Uyn nhìnãhn: “Ta hihuynh cái gì,huynh tr liũta cái đó,ĭta s cuhuynh.”

Nàng haĭvi hn: “Hãyìtin ta.”

QuânThù không lêntiếng, hn sngís nhìn ngưiưthiếu n trưcmt, bt giác}nh đến nămìđó.

Ln nào cũngđu là nàng,Itoàn thân áoòđ, tay cmĨtrưng đao.

Phượng hoàng đao độc truyền Tần thị, nàng vung đao dứt khoát linh hoạt, vô cùng xinh đẹp.

Phượng hoàng đao độc truyền Tần thị, nàng vung đao dứt khoát linh hoạt, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng hắn chưa từng nhìn kỹ, hắn không để ý, hắn đã quen. Hắn cứ cảm thấy nàng ham vinh hoa phú quý, nàng muốn làm thê tử hắn, bất luận hắn chà đạp thế nào, nàng cũng sẽ ở bên cạnh hắn.

Quân Thù gật đầu: “Hóa ra năm đó ông ta thu nhận Tô Nguyệt Ly làm đệ tử, yêu thương cưng chiều, không phải là vì thích, mà là vì thể chất Tô Nguyệt Ly đặc biệt. Cô ta có thể chất cực âm, là đỉnh lô cực tốt, song tu với cô ta có thể thay đổi thể chất.”

Ký ức của hồn phách ấy ảnh hưởng nàng, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Quân Thù vẫn còn là đứa bé đi theo phụ thân, cùng đứng trên mặt đất đầy máu, ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tần Vãn còn bé.

“Vãn Nhi muội muội…” Quân Thù khẽ gọi, bất giác đỏ hốc mắt.

“Vì sao nàng không dùng đao?” Hắn khẽ hỏi.

“Huynh có lòng như vậy, Tần Vãn sẽ không muốn huynh chết.”

“Vì sao Thẩm Tri Minh nhập ma?”

“Huynh ăn thi thể của phụ thân huynh, đúng không?”

“Người… Sao người vào đây?”

Hắn cắn răng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nàng giết ta đi, ta sợ một lát nữa ta sẽ không khống chế nổi chính mình.”

Quân Thù cứng đờ, lát sau, hắn gian nan gật đầu.

Nghe nói thế, rốt cuộc Quân Thù cũng chậm rãi buông pháp quyết trong tay ra.

“Sau đó, huynh bị Thẩm Tri Minh khống chế, lại ăn thi thể của Thẩm Tri Minh?”

Tần Uyển Uyển không nghĩ nhiều. Tần Vãn muốn cứu, nàng dùng thân thể người ta, cũng không thể từ chối. nàng ấn nút “Chấp nhận”, quay đầu nhìn Quân Thù: “Huynh kể rõ sự tình, chỉ cần huynh không nhập ma…” Nàng nói một cách điềm tĩnh: “Ta sẽ không xem huynh như tà ma.”

Tần Uyển Uyển nghe nói thế thì ngây người. Y cứu người trong Mật cảnh, không thả người ra mà tự mình vào làm gì, đưa đồ ăn hả?

“Phải.”

“Huynh ăn thi thể của phụ thân huynh, đúng không?”

Quân Thù cúi đầu, hắn không dám đối mặt Tần Vãn. Chuyện như vậy đặt ở trên người bất cứ tu sĩ nào cũng đều đã là tà ma.

Tần Uyển Uyển không ngờ Quân Thù sẽ nói như vậy, nàng sững sờ nhìn hắn.

Ma chủng chứa đựng ác niệm của Thẩm Tri Minh.

Không có ai sẽ cứu hắn, không có ai sẽ cứu hắn.

Quân Thù vừa nói vừa ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.

Hắn run rẩy, hắn muốn cầu xin, nhưng hắn lại hi vọng Tần Vãn có thể không cần hắn cầu xin mà vẫn cứu hắn.

Hắn run rẩy, hắn muốn cầu xin, nhưng hắn lại hi vọng Tần Vãn có thể không cần hắn cầu xin mà vẫn cứu hắn.

Tần Uyển Uyển: “…”

Quân Thù nhíu mày: “Khi đó ông ta vẫn còn Hóa Thần, tu vi cao thâm, bèn phong ấn ma chủng. Nhưng sau khi sư phụ ông ta biết được chuyện này, lo lắng ông ta không thể khống chế ma chủng, nhất quyết giết ông ta. Dưới cơn bi phẫn, ông ta giết chết sư phụ, trở thành Tông chủ Vấn Tâm Tông. Thật ra ông ta luôn khống chế ma chủng rất tốt, không vì ma chủng mà làm chuyện xấu xa, chỉ có duy nhất một chuyện là có lỗi với nàng.”

Tần Uyển Uyển nhìn hắn cúi đầu run rẩy. Nàng bỗng có cảm giác tim đập nhanh, cứ như có một hồn phách khác trong cơ thể đang lặng lẽ thở dài.

Tần Uyển Uyển ngây người. Quân Thù nói tiếp: “Ông ta trúng ma chủng, giết sư phụ mình, tà niệm khó mất, không thể thông qua thiên kiếp phi thăng, cho nên ông ta bí mật quen biết một người, người nọ thỏa thuận với ông ta. Hắn có một con Thanh long, bảo Thẩm Tri Minh tìm một cô gái có thể chất cực âm, sau khi cô gái này lấy được Long đan, có thể dựa vào phương thức song tu để thay đổi thể chất người còn lại. Bọn họ sẽ thông qua cô gái này hóa thành thể chất Thanh long, mà chuyện Thẩm Tri Minh cần làm đó là tìm được một cô gái như thế, đồng thời tìm được Ngọc Linh Lung.”

Ký ức của hồn phách ấy ảnh hưởng nàng, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Quân Thù vẫn còn là đứa bé đi theo phụ thân, cùng đứng trên mặt đất đầy máu, ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tần Vãn còn bé.

Hắn ngẫm nghĩ, lau nước mắt. Biết không phải lúc ôn chuyện, hắn vội vàng kể nàng nghe: “Ta cảm thấy nó không phải hồn phách của Thẩm Tri Minh. Sau khi nó chui vào cơ thể ta, ta chỉ cảm thấy ác niệm, ta cảm thấy nó là ‘Ác’ của Thẩm Tri Minh. Nếu như hồn phách của Thẩm Tri Minh vẫn còn, hẳn là nó mượn xác hoàn hồn. Nhưng ta cảm thấy…”

“Vãn Nhi muội muội, muội đừng sợ, ta và phụ thân tới cứu muội đây.”

Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy mặt Quân Thù lại thối rữa, hiện giờ nửa lớn là mặt của Thẩm Tri Minh, nửa nhỏ là mặt của Quân Thù.

Cũng trong khoảnh khắc đó, một tiếng “ting” thanh thúy đột nhiên vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nhìn hắn cúi đầu run rẩy. Nàng bỗng có cảm giác tim đập nhanh, cứ như có một hồn phách khác trong cơ thể đang lặng lẽ thở dài.

【Nhiệm vụ đột xuất: Nguyện vọng của Tần Vãn —— Độ hóa Quân Thù, bỏ ác theo thiện. Điểm tích lũy +500. Có nhận nhiệm vụ hay không?】

“Cô ấy muốn cứu hắn?”

Tần Uyển Uyển hỏi trong thức hải, 38 gật đầu: “Ừ, dù sao lúc bé vẫn có chút cảm tình.”

“Vãn Nhi muội muội, muội đừng sợ, ta và phụ thân tới cứu muội đây.”

Tần Uyển Uyển: “…”

“Không sai.”

“Nhưng xảy ra chuyện bất ngờ, Thanh long kia trốn ra ngoài. Ban đầu, ông ta không biết Long đan ở chỗ nàng, về sau biết rồi thì vẫn luôn muốn tìm nàng.”

Tần Uyển Uyển không nghĩ nhiều. Tần Vãn muốn cứu, nàng dùng thân thể người ta, cũng không thể từ chối. nàng ấn nút “Chấp nhận”, quay đầu nhìn Quân Thù: “Huynh kể rõ sự tình, chỉ cần huynh không nhập ma…” Nàng nói một cách điềm tĩnh: “Ta sẽ không xem huynh như tà ma.”

“Cho nên thứ chui vào cơ thể huynh…” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Là ma chủng?”

“Vãn Nhi muội muội…” Quân Thù khẽ gọi, bất giác đỏ hốc mắt.

“Thật ra hơn hai trăm năm trước, trên người ông ta đã có ma chủng rồi.”

Hắn ngẫm nghĩ, lau nước mắt. Biết không phải lúc ôn chuyện, hắn vội vàng kể nàng nghe: “Ta cảm thấy nó không phải hồn phách của Thẩm Tri Minh. Sau khi nó chui vào cơ thể ta, ta chỉ cảm thấy ác niệm, ta cảm thấy nó là ‘Ác’ của Thẩm Tri Minh. Nếu như hồn phách của Thẩm Tri Minh vẫn còn, hẳn là nó mượn xác hoàn hồn. Nhưng ta cảm thấy…”

Quân Thù khàn giọng nói: “Vì vậy từ nhỏ, ông ta đã cực kỳ cưng chiều Tô Nguyệt Ly, không giống một đệ tử bình thường. Tô Nguyệt Ly nghĩ bản thân có thể dùng tình yêu khống chế đàn ông cũng là do ông ta dạy dỗ mà ra. Như vậy, tương lai Tô Nguyệt Ly sẽ vì quyền lực mà cam tâm tình nguyện trở thành đỉnh lô hầu hạ bọn họ.”

Quân Thù suy nghĩ: “Nó muốn khiến ta hóa thành giống nó.”

Thẩm Tri Minh vốn không để ý Tần Vãn có thật sự đả thương Tô Nguyệt Ly hay không.

“Cho nên thứ chui vào cơ thể huynh…” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Là ma chủng?”

Ma chủng chứa đựng ác niệm của Thẩm Tri Minh.

Quân Thù gật đầu, Tần Uyển Uyển hỏi tiếp: “Vừa nãy, nó nuốt chửng huynh sao?”

Nhưng nàng không phát hiện tay Quân Thù âm thầm bấm một pháp quyết, chỉ cần Tần Uyển Uyển đồng ý, hắn sẽ quyết định giết nàng.

“Phải.” Quân Thù đáp, nhưng hình như vừa rồi có Tam muội chân hỏa hoặc sấm sét giáng xuống, tạm thời trấn áp nó. Vãn Nhi muội muội, nàng…”

Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Hắn cắn răng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nàng giết ta đi, ta sợ một lát nữa ta sẽ không khống chế nổi chính mình.”

Hắn có thể chết vì người hắn yêu, nhưng với tiền đề là người này yêu hắn.

Tần Uyển Uyển không ngờ Quân Thù sẽ nói như vậy, nàng sững sờ nhìn hắn.

“Vậy…”

Nhưng nàng không phát hiện tay Quân Thù âm thầm bấm một pháp quyết, chỉ cần Tần Uyển Uyển đồng ý, hắn sẽ quyết định giết nàng.

“Phải.” Quân Thù đáp, nhưng hình như vừa rồi có Tam muội chân hỏa hoặc sấm sét giáng xuống, tạm thời trấn áp nó. Vãn Nhi muội muội, nàng…”

Hắn có thể chết vì người hắn yêu, nhưng với tiền đề là người này yêu hắn.

Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Nhưng hắn chưa từng nhìn kỹ, hắn không để ý, hắn đã quen. Hắn cứ cảm thấy nàng ham vinh hoa phú quý, nàng muốn làm thê tử hắn, bất luận hắn chà đạp thế nào, nàng cũng sẽ ở bên cạnh hắn.

“Huynh có lòng như vậy, Tần Vãn sẽ không muốn huynh chết.”

“Uyển Uyển.” Y thở hồng hộc, giọng xúc động: “Ta tới cứu nàng đây!”

Nghe nói thế, rốt cuộc Quân Thù cũng chậm rãi buông pháp quyết trong tay ra.

Tần Uyển Uyển không nói nhiều, tiếp tục hỏi: “Nếu huynh bị nó nuốt chửng, dung hợp với nó, huynh có thể nhìn thấy ký ức của ông ta không?”

Cho nên bất luận lúc trước Tần Uyển Uyển giải thích thế nào, bất luận lựa chọn gì, chỉ cần Long đan ở trong cơ thể nàng, nàng không đi, số phận sẽ bị móc Long đan.

“Có thể.”

“Vì sao nàng không dùng đao?” Hắn khẽ hỏi.

Cũng trong khoảnh khắc đó, một tiếng “ting” thanh thúy đột nhiên vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển.

“Vì sao Thẩm Tri Minh nhập ma?”

Quân Thù suy nghĩ: “Nó muốn khiến ta hóa thành giống nó.”

“Thật ra hơn hai trăm năm trước, trên người ông ta đã có ma chủng rồi.”

Quân Thù nhíu mày: “Khi đó ông ta vẫn còn Hóa Thần, tu vi cao thâm, bèn phong ấn ma chủng. Nhưng sau khi sư phụ ông ta biết được chuyện này, lo lắng ông ta không thể khống chế ma chủng, nhất quyết giết ông ta. Dưới cơn bi phẫn, ông ta giết chết sư phụ, trở thành Tông chủ Vấn Tâm Tông. Thật ra ông ta luôn khống chế ma chủng rất tốt, không vì ma chủng mà làm chuyện xấu xa, chỉ có duy nhất một chuyện là có lỗi với nàng.”

【Nhiệm vụ đột xuất: Nguyện vọng của Tần Vãn —— Độ hóa Quân Thù, bỏ ác theo thiện. Điểm tích lũy +500. Có nhận nhiệm vụ hay không?】

Quân Thù vừa nói vừa ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.

“Kế tiếp móc viên Long đan này ra, đưa cho Tô Nguyệt Ly.”

Tần Uyển Uyển nghi hoặc: “Ta?”

Quân Thù gật đầu: “Hóa ra năm đó ông ta thu nhận Tô Nguyệt Ly làm đệ tử, yêu thương cưng chiều, không phải là vì thích, mà là vì thể chất Tô Nguyệt Ly đặc biệt. Cô ta có thể chất cực âm, là đỉnh lô cực tốt, song tu với cô ta có thể thay đổi thể chất.”

“Vậy ông ta cần thay đổi thể chất gì?”

Tần Uyển Uyển không hiểu, Quân Thù trầm giọng: “Thể chất Thanh long.”

Tần Uyển Uyển không hiểu, Quân Thù trầm giọng: “Thể chất Thanh long.”

Tần Uyển Uyển ngây người. Quân Thù nói tiếp: “Ông ta trúng ma chủng, giết sư phụ mình, tà niệm khó mất, không thể thông qua thiên kiếp phi thăng, cho nên ông ta bí mật quen biết một người, người nọ thỏa thuận với ông ta. Hắn có một con Thanh long, bảo Thẩm Tri Minh tìm một cô gái có thể chất cực âm, sau khi cô gái này lấy được Long đan, có thể dựa vào phương thức song tu để thay đổi thể chất người còn lại. Bọn họ sẽ thông qua cô gái này hóa thành thể chất Thanh long, mà chuyện Thẩm Tri Minh cần làm đó là tìm được một cô gái như thế, đồng thời tìm được Ngọc Linh Lung.”

“Cho nên…” Tần Uyển Uyển thì thầm: “Thật ra Tô Nguyệt Ly là công cụ phi thăng của bọn họ.”

Quân Thù cúi đầu, hắn không dám đối mặt Tần Vãn. Chuyện như vậy đặt ở trên người bất cứ tu sĩ nào cũng đều đã là tà ma.

“Cho nên…” Tần Uyển Uyển thì thầm: “Thật ra Tô Nguyệt Ly là công cụ phi thăng của bọn họ.”

“Giết hắn…” Giọng Giản Hành Chi trầm ổn: “Là có thể ra ngoài.”

“Không sai.”

Quân Thù khàn giọng nói: “Vì vậy từ nhỏ, ông ta đã cực kỳ cưng chiều Tô Nguyệt Ly, không giống một đệ tử bình thường. Tô Nguyệt Ly nghĩ bản thân có thể dùng tình yêu khống chế đàn ông cũng là do ông ta dạy dỗ mà ra. Như vậy, tương lai Tô Nguyệt Ly sẽ vì quyền lực mà cam tâm tình nguyện trở thành đỉnh lô hầu hạ bọn họ.”

“Nhưng xảy ra chuyện bất ngờ, Thanh long kia trốn ra ngoài. Ban đầu, ông ta không biết Long đan ở chỗ nàng, về sau biết rồi thì vẫn luôn muốn tìm nàng.”

Tần Uyển Uyển nghi hoặc: “Ta?”

“Kế tiếp móc viên Long đan này ra, đưa cho Tô Nguyệt Ly.”

Tần Uyển Uyển mở miệng, hơi nặng nề.

Tần Uyển Uyển hỏi trong thức hải, 38 gật đầu: “Ừ, dù sao lúc bé vẫn có chút cảm tình.”

Cho nên bất luận lúc trước Tần Uyển Uyển giải thích thế nào, bất luận lựa chọn gì, chỉ cần Long đan ở trong cơ thể nàng, nàng không đi, số phận sẽ bị móc Long đan.

Thẩm Tri Minh vốn không để ý Tần Vãn có thật sự đả thương Tô Nguyệt Ly hay không.

Đây có lẽ là nguyên nhân ban đầu hệ thống không để nàng rửa sạch oan khuất mà trực tiếp đâm bản thân rồi xuống núi, dù cho bị Quân Thù bắt cũng không quan trọng.

“Ta…

“Vậy…”

Tần Uyển Uyển còn muốn đặt câu hỏi, nhưng chỉ nghe một tiếng nổ “Đùng”, vách đá sau lưng Tần Uyển Uyển nổ tung. Nàng nhảy sang một bên, nhìn thấy Giản Hành Chi cầm trường kiếm, sấm sét bao bọc toàn thân, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Uyển Uyển.” Y thở hồng hộc, giọng xúc động: “Ta tới cứu nàng đây!”

Tần Uyển Uyển không nói nhiều, tiếp tục hỏi: “Nếu huynh bị nó nuốt chửng, dung hợp với nó, huynh có thể nhìn thấy ký ức của ông ta không?”

“Người… Sao người vào đây?”

“Sau đó, huynh bị Thẩm Tri Minh khống chế, lại ăn thi thể của Thẩm Tri Minh?”

Tần Uyển Uyển nghe nói thế thì ngây người. Y cứu người trong Mật cảnh, không thả người ra mà tự mình vào làm gì, đưa đồ ăn hả?

Tần Uyển Uyển mở miệng, hơi nặng nề.

“Ta…

Giản Hành Chi vừa định giải thích, đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng. Trước khi Tần Uyển Uyển kịp phản ứng, y đã bước lên trước, kéo nàng ra sau lưng, nháy mắt xoay người bảo vệ nàng, thuận thế cầm trường kiếm ngăn trường kiếm của Quân Thù chém tới, phát ra một tiếng “keng” vang dội.

Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy mặt Quân Thù lại thối rữa, hiện giờ nửa lớn là mặt của Thẩm Tri Minh, nửa nhỏ là mặt của Quân Thù.

“Vậy ông ta cần thay đổi thể chất gì?”

“Phải.”

“Giết hắn…” Giọng Giản Hành Chi trầm ổn: “Là có thể ra ngoài.”

 

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nam chính là công tử Vô Ưu hả?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tự nhiên anh thông minh ra vậy

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nguyên thân tốt quá, tên đó xấu xa vậy mà vẫn muốn cứu.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Phải làm nhiệm vụ, không giết được.

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!