Chương 81 (1)
Có vài người được ông trời ban cho vai nam chính
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời của Giản Hành Chi khiến Tần Uyển Uyển yên tâm hơn nhiều, mà Giản Hành Chi cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Những cái khác không quan trọng, hiện giờ cứu Tần Uyển Uyển là quan trọng nhất.
Y tóm chim sơn ca đến trước mặt, mắt đối mắt: “Không có kết giới mà ngươi nói là ý gì?”
“Là tất cả những chuyện ngươi làm bên ngoài đều sẽ truyền vào bên trong. Ngươi đốt Tam muội chân hỏa bên ngoài, bên trong cũng sẽ đốt Tam muội chân hỏa. Ngươi lấy sấm sét đánh nó, bên trong cũng sẽ sấm chớp đùng đùng.”
“Ta hỏi ngươi cái nàyỳsao?” Giản HànhĺChi nhíu mày,èy không cầnìcon chim nàyİnhắc lại chuyệnỹy đã làmìlần nữa. Y³dí con chimútới sát mặt,àlạnh lẽo nói:I“Ta hỏi ngươi,ìlàm sao mớiÏđưa được UyểníUyển ra ngoài!”í
“Không có cáchἶnào.” Chim sơnưca lạnh lùngágiải thích: “Hoặcẽlà một trongîhai người họ³chết, Mật cảnhĩtự nhiên mởỹra. Hoặc làéchính hai ngườiẫbọn họ quyếtỳđịnh thắng thua,ímột bên nhậnỉthua trong Mậtứcảnh, Mật cảnhıtự nhiên mở(ra. Người bênἶngoài, trừ côngătử, ai cũngỷchẳng mở được.”ã
“Công tử?”
GiảnỉHành Chi bắt[lấy từ ngữịthen chốt: “Côngđtử Vô Ưu?”ễ
“Đúng vậy.” Vẻἴmặt chim sơn[ca điềm tĩnh:)“Vật này doïcông tử sởịhữu, ngài làỏchủ nhân, đươngÎnhiên có thểẫmở.”
“Vậy côngịtử nhà ngươiởđâu?”
“Vẫn đangỳtrên đường đi,fkhông liên hệâđược.”
Giản HànhàChi không nóiinữa. Tần UyểnỏUyển chắc chắnîkhông nhận thua,ávậy biện phápľduy nhất cònưlại để mởỉMật cảnh hiệnỉtại chính làịTần Uyển Uyểnộthắng, hoặc làỉtrực tiếp giếtặchết đối phương.
Yïsuy nghĩ, đưaìra quyết định:ɪ“Nếu hạt châuộnày không cóỳkết giới, vậyỉnghĩa là cóỉthể vào đúngộkhông?”
“Có thểḷvào, nhưng sauỉkhi ngươi vàojthì sẽ mặcìngười ta xâuìxé.”
Chim sơnằca nói xong,ἱrốt cuộc lộũra chút tòɨmò: “Chẳng lẽễngười muốn vào?”ị
Giản Hành ChiImặc kệ hắn,]nhét thẳng hắnĭvào tay áo,èxếp chân ngồiìdưới đất, sửïdụng thần thứcđthăm dò hạtἰchâu xanh.
Vừa rồiỉcứ nghĩ làmỳsao mở hạt¸châu này, hiệnįgiờ đổi mạchúsuy nghĩ liềníphát hiện mộtãcảnh giới khác.
Hạtİchâu này thậtẻsự không cóỡkết giới gì,ĭGiản Hành Chiịhóa thành mộtḻluồng sáng chuiÍvào hạt châu.
Yơvừa chui vào,ïđộng tác cầmờchung trà củaĩthanh niên ởītrên xe ngựaḽnơi xa khựngỉlại. Hắn suy}nghĩ, khẽ cười:ắ“Tới hay lắm.”}
Giản Hành Chiivừa đáp xuốngĪđất, chim sơnĭca đã nhậníra y vừa³làm gì, hoảngỉsợ kêu lênïtrong tay áo:ĭ“Ngươi làm gìẩvậy?! Thả taủra ngoài!”
“Ta³đã vào rồi.”êGiản Hành Chiỉquay đầu nhìn°bên cạnh, phátỵhiện hình nhưỉmình đang ởītrong đường mònľsơn động. Yḽgiơ tay vỗílên tường đá,ḽcảm nhận hướngígió, khuyên chimĮsơn ca đangđvùng vẫy nhưįđiên trong tay:áo: “Ngươi ởớbên ngoài côīđơn lắm, vàoụchung với taỗđi.”
“Ngươi có]bệnh hả?!” Chimìsơn ca mấtồbình tĩnh, bắtýđầu mắng chửiĩchí chóe.
Giản Hành,Chi không đểựý hắn, bắt³đầu liên lạcívới Tần UyểnìUyển: “Uyển Uyển?”ị
Tần Uyển Uyểnìkhông hồi đáp,àhình như nơiẩnày ngăn cáchắsự liên hệỳgiữa nàng vàīGiản Hành Chi.ềGiản Hành Chi)cầm kiếm khôngừnhúc nhích, nhắmómắt khuếch đạiἶthần thức. Nơiỷthần thức quétIqua vẽ thànhảmột bản đồáMật cảnh trongỵđầu y, chỉýtrong chốc látẽ ——
Tìm đượcàrồi!
Y cầm kiếmêchạy như bayĭvề phía TầnêUyển Uyển. Bỗngệnhiên đường mònỉxuất hiện vôẹsố tu sĩêmặc giáp hiệnẩra từ hưđkhông.
Những tu sĩưnày không cójthể xác, giốngủnhư một uỏlinh mặc giáp,ậbao vây chiḹchít quanh GiảnẽHành Chi. GiảnừHành Chi nhìnìlướt qua bọn‹chúng một vòng,İnhíu mày: “Tàìlinh?”
Loại tàờlinh này vốnĩkhông phải vậtfsống, hoàn toànĺlà thứ bẩnỉthỉu tạo raḷtừ ác niệmợcon người, chém,không chết, diệtỷkhông sạch, biệnἴpháp duy nhấtЇlà dùng sấmìsét hoặc chânḻhỏa trấn tà.ḹ
Có điều nơi)này ngăn cáchửvới bên ngoài,ễkhông dễ dẫnĪsét, chỉ cóịthể tiêu tốnỉlinh lực củaỉmình biến thànhựsấm sét. Nếuệnhư một tuốsĩ Nguyên Anhíbình thường, eIrằng tiêu tốnổđến chết ởĬđây cũng khôngọgiết hết.
“Ta đãìnói mà.”
Chimớsơn ca tứcìlồng lộn, mắngļchửi: “Ta sắpểbị ngươi hạiốchết rồi!”
“Sợủcái gì?”
GiảnĮHành Chi cườiÍnhạo: “Ngươi quáốkhinh thường taḹrồi.”
“666.” GiảnḹHành Chi buông¹lời khó nghe,íthấp giọng nóiĺtrong thức hải:ĩ“Nếu như bâyàgiờ ta bằngấlòng chịu điệnịgiật lúc trước,âcái đơn miễn¹phạt đó cóįthể rút lạiÎkhông?”
“Hả?” LầnЇđầu tiên 666ộnghe thấy loạiấyêu cầu này,ànhưng nó vẫnĨtẫn hết chứcịtrách giải thích:ɩ“Có thể rút,‹nhưng phải trả:20% phí thủ[tục.”
“Rút đi.”é
Giản Hành Chiửbình tĩnh nói:°“Còn nữa, hiệnigiờ ta pháĩhư nhiệm vụùcủa nam chính,ủxin hệ thốngἶtranh thủ xửừphạt luôn đi.”ḹ
“Hả?!” 666 nuốtỡnam chính bọt:ủ“Ngài chắc chứ,ĭcái này khôngịphải mười vạnĨVôn đâu.”
“Làmỹđi.”
Tay GiảnưHành Chi cầmỷkiếm xoay mộtìcái, giơ tayÏvuốt mũi kiếm,ỡpháp trận ánhísáng xanh lam)triển khai trênìmũi kiếm. 666ổrun run nhấnớvào phím “Hủyĩbỏ” đơn miễn]phạt.
Trong nháy mắt,,dòng điện trútếxuống như thác.[Giản Hành Chiîdẫn trực tiếpẵdòng điện đếnípháp trận trênïmũi kiếm, vungíchém thẳng vềĩtrước!
“Chính thanh(*) tìmįgốc, thiên địaἳsinh dương, lôi¹đình dẫn lối,ạtru tà tứỵphương.”
(*) Mìnhỗkhông tìm raɪnghĩa cụ thểâcủa chính thanh,ľnhưng có thểìtách ra để]hiểu. “Chính” ởởđây là ngay¸thẳng, không xôílệch; “thanh” ởổđây là trongựsạch, thuần khiết
GiảnìHành Chi némìtrường kiếm lênậtrời, tay lậtùpháp quyết, kéo]sang hai bên,ẽmột thanh biếnâthành mấy chụcỵthanh quang kiếm,ữvung tay lên:ĩ“Đi!”
Quang kiếmộbổ ra mộtἷcon đường dàiἱphía trước. GiảnɨHành Chi nhảyjlên, tóm lấyìthanh ở giữa,ỹđuổi theo quangịkiếm vung chémɪmột mạch!
Tà maịkhông gần, quỷ,quái không sinh!
Lúc)Giản Hành Chi°xông lên trướcĭchém giết, TầnịUyển Uyển nằmứdưới đất nghỉĩngơi, sử dụngệXuân Sinh khôiἱphục cơ thể,íxê dịch sangĬmột bên, kheấkhẽ thở dốc.
Thanhờniên áo đenİbên cạnh nằmăbất động dướiệđất. Tần UyểnɪUyển chậm rãiìđứng dậy, điétới trước mặt:đối phương, cầmầkiếm lật hắnặlại.
Da thịt trênãmặt thanh niênịđã khôi phục,ịTần Uyển Uyểnɨnhìn chốc látĭmới nhận ra,Īkinh ngạc thốtílên: “Quân Thù?”ı
Quân Thù ngheủthấy có ngườiIgọi mình, gianìnan mở mắt:ậ“Tần… Tần Vãn?”³
“Huynh xảy raĺchuyện gì thế?”ɩTần Uyển Uyểnócảnh giác nhìnẳhắn, sẵn sàngḽrút kiếm.
Quân Thùĭchống người dậy,ɨdường như đauíđầu, giơ tayưlên ôm đầuômình: “Ta… Tốiởqua ta bịđThẩm Tri Minhèdẫn đi… Cóảngười giết ThẩmĩTri Minh… Taįđi tới trướcfmặt phụ thân…ỳNgười nhà củaĩta đều chếtḻrồi, ta rấtjđau lòng… VãnỹNhi… ta chỉἳcòn lại nàng…”ỉ
Lời còn chưaỵdứt, Quân Thùưđột nhiên cứngệđờ, hắn bỗngồnhớ ra mìnhĩđã làm gì.
QuânĩThù ngây ngườiẳtại chỗ, TầnɨUyển Uyển lénơlút giăng kếtÏgiới dưới chânềhắn, cảnh giácĩhỏi: “Sau đóắthì sao?”
“Sauớđó…” Quân Thùữcúi đầu, nhìnạngực mình: “ThẩmìTri Minh tới.”ĩ
“Thẩm Tri Minh?”Ї
“Ma chủng củaĩThẩm Tri Minh.”ằQuân Thù thấtợkinh, hắn giơɨtay lên điênἴcuồng cào ngựcụmình: “Nó ởữtrong ngực, nóịnở hoa, nó³ăn cha ta,Їnó còn ănīcả Thẩm TriỹMinh! Nó điênùrồi… Nó điênèrồi…”
“Quân Thù!”ἶ
Giọng nói mangỷtheo Thanh tâmểchú của TầnịUyển Uyển rơi]vào đầu QuânắThù, khiến hắnọbình tĩnh lại.
Hắnìsững sờ ngẩngỗmặt, ánh mắtĩđiềm tĩnh trongớtrẻo của TầnậUyển Uyển nhìnãhắn: “Ta hỏiỡhuynh cái gì,ẩhuynh trả lờiũta cái đó,ĭta sẽ cứuỡhuynh.”
Nàng hứaĭvới hắn: “Hãyìtin ta.”
QuânớThù không lênẩtiếng, hắn sữngísờ nhìn ngườiưthiếu nữ trước‹mặt, bất giác}nhớ đến nămìđó.
Lần nào cũngḽđều là nàng,Itoàn thân áoòđỏ, tay cầmĨtrường đao.
Phượng hoàng đao độc truyền Tần thị, nàng vung đao dứt khoát linh hoạt, vô cùng xinh đẹp.
Phượng hoàng đao độc truyền Tần thị, nàng vung đao dứt khoát linh hoạt, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng hắn chưa từng nhìn kỹ, hắn không để ý, hắn đã quen. Hắn cứ cảm thấy nàng ham vinh hoa phú quý, nàng muốn làm thê tử hắn, bất luận hắn chà đạp thế nào, nàng cũng sẽ ở bên cạnh hắn.
Quân Thù gật đầu: “Hóa ra năm đó ông ta thu nhận Tô Nguyệt Ly làm đệ tử, yêu thương cưng chiều, không phải là vì thích, mà là vì thể chất Tô Nguyệt Ly đặc biệt. Cô ta có thể chất cực âm, là đỉnh lô cực tốt, song tu với cô ta có thể thay đổi thể chất.”
Ký ức của hồn phách ấy ảnh hưởng nàng, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Quân Thù vẫn còn là đứa bé đi theo phụ thân, cùng đứng trên mặt đất đầy máu, ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tần Vãn còn bé.
“Vãn Nhi muội muội…” Quân Thù khẽ gọi, bất giác đỏ hốc mắt.
“Vì sao nàng không dùng đao?” Hắn khẽ hỏi.
“Huynh có lòng như vậy, Tần Vãn sẽ không muốn huynh chết.”
“Vì sao Thẩm Tri Minh nhập ma?”
“Huynh ăn thi thể của phụ thân huynh, đúng không?”
“Người… Sao người vào đây?”
Hắn cắn răng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nàng giết ta đi, ta sợ một lát nữa ta sẽ không khống chế nổi chính mình.”
Quân Thù cứng đờ, lát sau, hắn gian nan gật đầu.
Nghe nói thế, rốt cuộc Quân Thù cũng chậm rãi buông pháp quyết trong tay ra.
“Sau đó, huynh bị Thẩm Tri Minh khống chế, lại ăn thi thể của Thẩm Tri Minh?”
Tần Uyển Uyển không nghĩ nhiều. Tần Vãn muốn cứu, nàng dùng thân thể người ta, cũng không thể từ chối. nàng ấn nút “Chấp nhận”, quay đầu nhìn Quân Thù: “Huynh kể rõ sự tình, chỉ cần huynh không nhập ma…” Nàng nói một cách điềm tĩnh: “Ta sẽ không xem huynh như tà ma.”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế thì ngây người. Y cứu người trong Mật cảnh, không thả người ra mà tự mình vào làm gì, đưa đồ ăn hả?
“Phải.”
“Huynh ăn thi thể của phụ thân huynh, đúng không?”
Quân Thù cúi đầu, hắn không dám đối mặt Tần Vãn. Chuyện như vậy đặt ở trên người bất cứ tu sĩ nào cũng đều đã là tà ma.
Tần Uyển Uyển không ngờ Quân Thù sẽ nói như vậy, nàng sững sờ nhìn hắn.
Ma chủng chứa đựng ác niệm của Thẩm Tri Minh.
Không có ai sẽ cứu hắn, không có ai sẽ cứu hắn.
Quân Thù vừa nói vừa ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.
Hắn run rẩy, hắn muốn cầu xin, nhưng hắn lại hi vọng Tần Vãn có thể không cần hắn cầu xin mà vẫn cứu hắn.
Hắn run rẩy, hắn muốn cầu xin, nhưng hắn lại hi vọng Tần Vãn có thể không cần hắn cầu xin mà vẫn cứu hắn.
Tần Uyển Uyển: “…”
Quân Thù nhíu mày: “Khi đó ông ta vẫn còn Hóa Thần, tu vi cao thâm, bèn phong ấn ma chủng. Nhưng sau khi sư phụ ông ta biết được chuyện này, lo lắng ông ta không thể khống chế ma chủng, nhất quyết giết ông ta. Dưới cơn bi phẫn, ông ta giết chết sư phụ, trở thành Tông chủ Vấn Tâm Tông. Thật ra ông ta luôn khống chế ma chủng rất tốt, không vì ma chủng mà làm chuyện xấu xa, chỉ có duy nhất một chuyện là có lỗi với nàng.”
Tần Uyển Uyển nhìn hắn cúi đầu run rẩy. Nàng bỗng có cảm giác tim đập nhanh, cứ như có một hồn phách khác trong cơ thể đang lặng lẽ thở dài.
Tần Uyển Uyển ngây người. Quân Thù nói tiếp: “Ông ta trúng ma chủng, giết sư phụ mình, tà niệm khó mất, không thể thông qua thiên kiếp phi thăng, cho nên ông ta bí mật quen biết một người, người nọ thỏa thuận với ông ta. Hắn có một con Thanh long, bảo Thẩm Tri Minh tìm một cô gái có thể chất cực âm, sau khi cô gái này lấy được Long đan, có thể dựa vào phương thức song tu để thay đổi thể chất người còn lại. Bọn họ sẽ thông qua cô gái này hóa thành thể chất Thanh long, mà chuyện Thẩm Tri Minh cần làm đó là tìm được một cô gái như thế, đồng thời tìm được Ngọc Linh Lung.”
Ký ức của hồn phách ấy ảnh hưởng nàng, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Quân Thù vẫn còn là đứa bé đi theo phụ thân, cùng đứng trên mặt đất đầy máu, ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tần Vãn còn bé.
Hắn ngẫm nghĩ, lau nước mắt. Biết không phải lúc ôn chuyện, hắn vội vàng kể nàng nghe: “Ta cảm thấy nó không phải hồn phách của Thẩm Tri Minh. Sau khi nó chui vào cơ thể ta, ta chỉ cảm thấy ác niệm, ta cảm thấy nó là ‘Ác’ của Thẩm Tri Minh. Nếu như hồn phách của Thẩm Tri Minh vẫn còn, hẳn là nó mượn xác hoàn hồn. Nhưng ta cảm thấy…”
“Vãn Nhi muội muội, muội đừng sợ, ta và phụ thân tới cứu muội đây.”
Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy mặt Quân Thù lại thối rữa, hiện giờ nửa lớn là mặt của Thẩm Tri Minh, nửa nhỏ là mặt của Quân Thù.
Cũng trong khoảnh khắc đó, một tiếng “ting” thanh thúy đột nhiên vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nhìn hắn cúi đầu run rẩy. Nàng bỗng có cảm giác tim đập nhanh, cứ như có một hồn phách khác trong cơ thể đang lặng lẽ thở dài.
【Nhiệm vụ đột xuất: Nguyện vọng của Tần Vãn —— Độ hóa Quân Thù, bỏ ác theo thiện. Điểm tích lũy +500. Có nhận nhiệm vụ hay không?】
“Cô ấy muốn cứu hắn?”
Tần Uyển Uyển hỏi trong thức hải, 38 gật đầu: “Ừ, dù sao lúc bé vẫn có chút cảm tình.”
“Vãn Nhi muội muội, muội đừng sợ, ta và phụ thân tới cứu muội đây.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Không sai.”
“Nhưng xảy ra chuyện bất ngờ, Thanh long kia trốn ra ngoài. Ban đầu, ông ta không biết Long đan ở chỗ nàng, về sau biết rồi thì vẫn luôn muốn tìm nàng.”
Tần Uyển Uyển không nghĩ nhiều. Tần Vãn muốn cứu, nàng dùng thân thể người ta, cũng không thể từ chối. nàng ấn nút “Chấp nhận”, quay đầu nhìn Quân Thù: “Huynh kể rõ sự tình, chỉ cần huynh không nhập ma…” Nàng nói một cách điềm tĩnh: “Ta sẽ không xem huynh như tà ma.”
“Cho nên thứ chui vào cơ thể huynh…” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Là ma chủng?”
“Vãn Nhi muội muội…” Quân Thù khẽ gọi, bất giác đỏ hốc mắt.
“Thật ra hơn hai trăm năm trước, trên người ông ta đã có ma chủng rồi.”
Hắn ngẫm nghĩ, lau nước mắt. Biết không phải lúc ôn chuyện, hắn vội vàng kể nàng nghe: “Ta cảm thấy nó không phải hồn phách của Thẩm Tri Minh. Sau khi nó chui vào cơ thể ta, ta chỉ cảm thấy ác niệm, ta cảm thấy nó là ‘Ác’ của Thẩm Tri Minh. Nếu như hồn phách của Thẩm Tri Minh vẫn còn, hẳn là nó mượn xác hoàn hồn. Nhưng ta cảm thấy…”
Quân Thù khàn giọng nói: “Vì vậy từ nhỏ, ông ta đã cực kỳ cưng chiều Tô Nguyệt Ly, không giống một đệ tử bình thường. Tô Nguyệt Ly nghĩ bản thân có thể dùng tình yêu khống chế đàn ông cũng là do ông ta dạy dỗ mà ra. Như vậy, tương lai Tô Nguyệt Ly sẽ vì quyền lực mà cam tâm tình nguyện trở thành đỉnh lô hầu hạ bọn họ.”
Quân Thù suy nghĩ: “Nó muốn khiến ta hóa thành giống nó.”
Thẩm Tri Minh vốn không để ý Tần Vãn có thật sự đả thương Tô Nguyệt Ly hay không.
“Cho nên thứ chui vào cơ thể huynh…” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Là ma chủng?”
Ma chủng chứa đựng ác niệm của Thẩm Tri Minh.
Quân Thù gật đầu, Tần Uyển Uyển hỏi tiếp: “Vừa nãy, nó nuốt chửng huynh sao?”
Nhưng nàng không phát hiện tay Quân Thù âm thầm bấm một pháp quyết, chỉ cần Tần Uyển Uyển đồng ý, hắn sẽ quyết định giết nàng.
“Phải.” Quân Thù đáp, nhưng hình như vừa rồi có Tam muội chân hỏa hoặc sấm sét giáng xuống, tạm thời trấn áp nó. Vãn Nhi muội muội, nàng…”
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Hắn cắn răng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nàng giết ta đi, ta sợ một lát nữa ta sẽ không khống chế nổi chính mình.”
Hắn có thể chết vì người hắn yêu, nhưng với tiền đề là người này yêu hắn.
Tần Uyển Uyển không ngờ Quân Thù sẽ nói như vậy, nàng sững sờ nhìn hắn.
“Vậy…”
Nhưng nàng không phát hiện tay Quân Thù âm thầm bấm một pháp quyết, chỉ cần Tần Uyển Uyển đồng ý, hắn sẽ quyết định giết nàng.
“Phải.” Quân Thù đáp, nhưng hình như vừa rồi có Tam muội chân hỏa hoặc sấm sét giáng xuống, tạm thời trấn áp nó. Vãn Nhi muội muội, nàng…”
Hắn có thể chết vì người hắn yêu, nhưng với tiền đề là người này yêu hắn.
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Nhưng hắn chưa từng nhìn kỹ, hắn không để ý, hắn đã quen. Hắn cứ cảm thấy nàng ham vinh hoa phú quý, nàng muốn làm thê tử hắn, bất luận hắn chà đạp thế nào, nàng cũng sẽ ở bên cạnh hắn.
“Huynh có lòng như vậy, Tần Vãn sẽ không muốn huynh chết.”
“Uyển Uyển.” Y thở hồng hộc, giọng xúc động: “Ta tới cứu nàng đây!”
Nghe nói thế, rốt cuộc Quân Thù cũng chậm rãi buông pháp quyết trong tay ra.
Tần Uyển Uyển không nói nhiều, tiếp tục hỏi: “Nếu huynh bị nó nuốt chửng, dung hợp với nó, huynh có thể nhìn thấy ký ức của ông ta không?”
Cho nên bất luận lúc trước Tần Uyển Uyển giải thích thế nào, bất luận lựa chọn gì, chỉ cần Long đan ở trong cơ thể nàng, nàng không đi, số phận sẽ bị móc Long đan.
“Có thể.”
“Vì sao nàng không dùng đao?” Hắn khẽ hỏi.
Cũng trong khoảnh khắc đó, một tiếng “ting” thanh thúy đột nhiên vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển.
“Vì sao Thẩm Tri Minh nhập ma?”
Quân Thù suy nghĩ: “Nó muốn khiến ta hóa thành giống nó.”
“Thật ra hơn hai trăm năm trước, trên người ông ta đã có ma chủng rồi.”
Quân Thù nhíu mày: “Khi đó ông ta vẫn còn Hóa Thần, tu vi cao thâm, bèn phong ấn ma chủng. Nhưng sau khi sư phụ ông ta biết được chuyện này, lo lắng ông ta không thể khống chế ma chủng, nhất quyết giết ông ta. Dưới cơn bi phẫn, ông ta giết chết sư phụ, trở thành Tông chủ Vấn Tâm Tông. Thật ra ông ta luôn khống chế ma chủng rất tốt, không vì ma chủng mà làm chuyện xấu xa, chỉ có duy nhất một chuyện là có lỗi với nàng.”
【Nhiệm vụ đột xuất: Nguyện vọng của Tần Vãn —— Độ hóa Quân Thù, bỏ ác theo thiện. Điểm tích lũy +500. Có nhận nhiệm vụ hay không?】
Quân Thù vừa nói vừa ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.
“Kế tiếp móc viên Long đan này ra, đưa cho Tô Nguyệt Ly.”
Tần Uyển Uyển nghi hoặc: “Ta?”
Quân Thù gật đầu: “Hóa ra năm đó ông ta thu nhận Tô Nguyệt Ly làm đệ tử, yêu thương cưng chiều, không phải là vì thích, mà là vì thể chất Tô Nguyệt Ly đặc biệt. Cô ta có thể chất cực âm, là đỉnh lô cực tốt, song tu với cô ta có thể thay đổi thể chất.”
“Vậy ông ta cần thay đổi thể chất gì?”
Tần Uyển Uyển không hiểu, Quân Thù trầm giọng: “Thể chất Thanh long.”
Tần Uyển Uyển không hiểu, Quân Thù trầm giọng: “Thể chất Thanh long.”
Tần Uyển Uyển ngây người. Quân Thù nói tiếp: “Ông ta trúng ma chủng, giết sư phụ mình, tà niệm khó mất, không thể thông qua thiên kiếp phi thăng, cho nên ông ta bí mật quen biết một người, người nọ thỏa thuận với ông ta. Hắn có một con Thanh long, bảo Thẩm Tri Minh tìm một cô gái có thể chất cực âm, sau khi cô gái này lấy được Long đan, có thể dựa vào phương thức song tu để thay đổi thể chất người còn lại. Bọn họ sẽ thông qua cô gái này hóa thành thể chất Thanh long, mà chuyện Thẩm Tri Minh cần làm đó là tìm được một cô gái như thế, đồng thời tìm được Ngọc Linh Lung.”
“Cho nên…” Tần Uyển Uyển thì thầm: “Thật ra Tô Nguyệt Ly là công cụ phi thăng của bọn họ.”
Quân Thù cúi đầu, hắn không dám đối mặt Tần Vãn. Chuyện như vậy đặt ở trên người bất cứ tu sĩ nào cũng đều đã là tà ma.
“Cho nên…” Tần Uyển Uyển thì thầm: “Thật ra Tô Nguyệt Ly là công cụ phi thăng của bọn họ.”
“Giết hắn…” Giọng Giản Hành Chi trầm ổn: “Là có thể ra ngoài.”
“Không sai.”
Quân Thù khàn giọng nói: “Vì vậy từ nhỏ, ông ta đã cực kỳ cưng chiều Tô Nguyệt Ly, không giống một đệ tử bình thường. Tô Nguyệt Ly nghĩ bản thân có thể dùng tình yêu khống chế đàn ông cũng là do ông ta dạy dỗ mà ra. Như vậy, tương lai Tô Nguyệt Ly sẽ vì quyền lực mà cam tâm tình nguyện trở thành đỉnh lô hầu hạ bọn họ.”
“Nhưng xảy ra chuyện bất ngờ, Thanh long kia trốn ra ngoài. Ban đầu, ông ta không biết Long đan ở chỗ nàng, về sau biết rồi thì vẫn luôn muốn tìm nàng.”
Tần Uyển Uyển nghi hoặc: “Ta?”
“Kế tiếp móc viên Long đan này ra, đưa cho Tô Nguyệt Ly.”
Tần Uyển Uyển mở miệng, hơi nặng nề.
Tần Uyển Uyển hỏi trong thức hải, 38 gật đầu: “Ừ, dù sao lúc bé vẫn có chút cảm tình.”
Cho nên bất luận lúc trước Tần Uyển Uyển giải thích thế nào, bất luận lựa chọn gì, chỉ cần Long đan ở trong cơ thể nàng, nàng không đi, số phận sẽ bị móc Long đan.
Thẩm Tri Minh vốn không để ý Tần Vãn có thật sự đả thương Tô Nguyệt Ly hay không.
Đây có lẽ là nguyên nhân ban đầu hệ thống không để nàng rửa sạch oan khuất mà trực tiếp đâm bản thân rồi xuống núi, dù cho bị Quân Thù bắt cũng không quan trọng.
“Ta…
“Vậy…”
Tần Uyển Uyển còn muốn đặt câu hỏi, nhưng chỉ nghe một tiếng nổ “Đùng”, vách đá sau lưng Tần Uyển Uyển nổ tung. Nàng nhảy sang một bên, nhìn thấy Giản Hành Chi cầm trường kiếm, sấm sét bao bọc toàn thân, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Uyển Uyển.” Y thở hồng hộc, giọng xúc động: “Ta tới cứu nàng đây!”
Tần Uyển Uyển không nói nhiều, tiếp tục hỏi: “Nếu huynh bị nó nuốt chửng, dung hợp với nó, huynh có thể nhìn thấy ký ức của ông ta không?”
“Người… Sao người vào đây?”
“Sau đó, huynh bị Thẩm Tri Minh khống chế, lại ăn thi thể của Thẩm Tri Minh?”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế thì ngây người. Y cứu người trong Mật cảnh, không thả người ra mà tự mình vào làm gì, đưa đồ ăn hả?
Tần Uyển Uyển mở miệng, hơi nặng nề.
“Ta…
Giản Hành Chi vừa định giải thích, đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng. Trước khi Tần Uyển Uyển kịp phản ứng, y đã bước lên trước, kéo nàng ra sau lưng, nháy mắt xoay người bảo vệ nàng, thuận thế cầm trường kiếm ngăn trường kiếm của Quân Thù chém tới, phát ra một tiếng “keng” vang dội.
Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy mặt Quân Thù lại thối rữa, hiện giờ nửa lớn là mặt của Thẩm Tri Minh, nửa nhỏ là mặt của Quân Thù.
“Vậy ông ta cần thay đổi thể chất gì?”
“Phải.”
“Giết hắn…” Giọng Giản Hành Chi trầm ổn: “Là có thể ra ngoài.”
Nam chính là công tử Vô Ưu hả?
Tự nhiên anh thông minh ra vậy
Nguyên thân tốt quá, tên đó xấu xa vậy mà vẫn muốn cứu.
Phải làm nhiệm vụ, không giết được.