Chương 81 (2)
Có vài người được ông trời ban cho vai nam chính
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nói xong, y đẩy Tần Uyển Uyển sang một bên, đâm kiếm về phía Quân Thù.
Rõ ràng Quân Thù bị cái gì kích động, càng điên cuồng hơn trước. Linh lực trên người hắn mặc dù hỗn tạp nhưng dù sao cũng là linh lực của ba người Quân Vô Duyên, Quân Thù và Thẩm Tri Minh. Hắn đột nhiên điên lên, Giản Hành Chi cũng hơi chống đỡ không nổi.
Tần Uyển Uyển thấy tình huống không ổn, phối hợp giáp công trước sau với Giản Hành Chi. Nàng vừa gia nhập, lập tức hấp dẫn sự chú ý của “Quân Thù”.
“Long đan.”
Giọng nói của Thẩm Tri‹Minh vang lên,¹giơ tay chụpİphần bụng củaἶTần Uyển Uyển.ḷTần Uyển Uyểnỉvội vàng thốiİlui, Giản HànhẹChi giơ tayÍlên, một lôiİquyết đánh ầmíxuống. Quân Thùứkhựng lại, GiảnĩHành Chi túmấlấy Tần UyểnốUyển vội vãἴthối lui, sauỵđó chạy trốnếvào khe rãnhổnhỏ.
“Vừa rồi hắnìcũng mạnh vậyđsao?”
Giản HànhâChi quay đầuÎhỏi Tần UyểnắUyển, Tần UyểnịUyển lắc đầu:}“Không có, hoànĭtoàn không mạnhĩnhư vậy.”
GiảnũHành Chi khôngĺnói nữa. Mậtũcảnh này vốnìlà hai ngườiởtỉ thí, theoàlý không nênịcó nhiều tàôlinh như vậyḽtồn tại. Nhưngἰy vừa đếnîđã có nhiềuἲtà linh nhưĩvậy, mà trìnhịđộ đối thủïcủa Tần UyểnıUyển lại độtἲnhiên tăng lên,ỉrõ ràng làókhông nhắm về)phía nàng.
“Chúngἲta tách ra.”Î
Giản Hành Chiểnhìn Tần Uyển°Uyển, dặn nàng:ớ“Tìm một nơiótrốn đi, chờĩta.”
“Không được.”ế
Tần Uyển Uyểnùdứt khoát từẳchối: “Có ngườiÏmuốn Long đanỉcủa ta, chúngĭta ở chungịan toàn hơn.”į
Giản Hành Chiĩnghe vậy, lậpũtức từ bỏộsuy nghĩ haiíngười tách ra,ḻcăn dặn nàng:ặ“Nàng chắn mộtỗchút.”
Tần UyểnỉUyển không hềịlưỡng lự quay]đầu, chống lạiíkiếm của “QuânứThù” .
Giản HànhàChi ngồi xuốngïđất, bắt đầuĨvẽ trận.
“Quân Thù”Ídùng kiếm chiêu¹của Thẩm Tri¹Minh đánh quaạlại với nàngfhai chiêu, thấyýhồi lâu chưaíthắng, hắn độtêngột thét lênùmột tiếng.
Tiếng thétịnày dùng phươngịthức tấn côngệđặc hữu củaĮnhạc tu QuânờVô Duyên, âmíthanh nổ tungéxung quanh haiἲngười. Pháp trậnùGiản Hành Chiũvẽ xong, yỳnhảy lên, vungứtrường kiếm ngănèđợt sóng âmἲkia lại, kéoìTần Uyển Uyển,úkêu lên mộtạtiếng: “Lui!”
TầniUyển Uyển vàờy cùng lui‹về sau. “QuânïThù” trực tiếpĩchém về phíaÍbọn họ, GiảnỷHành Chi khôngìcông mà chỉílùi. Ngay khiầ“Quân Thù” giẫmũlên kiếm trậnἴmà y vẽ,)hàng trăm thanhụquang kiếm từịtrận pháp dướiịđất phát sángểbay lên, tứcịkhắc xuyên thủngútoàn thân hắn.
Máuỉthịt tung tóe,ĩcơ thể “Quân)Thù” rơi lảứtả xuống dất.ỷGiản Hành Chiủkéo Tần UyểnıUyển, thở dốcỉnhìn Quân Thùốcòn động đậyḽdưới đất.
Mật cảnhựvẫn không mở.
GiảnḹHành Chi khôngıkhỏi siết chặtíkiếm, nhìn chằmửchằm “Quân Thù”ἱtrước mặt.
Chẳng baoịlâu sau, ánhầsáng xanh rựcìlên, những mảnhạthi thể rơiắrụng kia dungừhoà lại tựaỉra như nước,(nhanh chóng tổũhợp thành hìnhɪngười, đứng lênĩlần nữa.
Giản HànhЇChi không nhịnĭđược mắng thànhõtiếng: “Cái thứ‹dơ bẩn gìịvậy!”
Mắng xong,ốy lại xôngἶlên lần nữa!
Lầnẵnày, Tần UyểnởUyển không tùyītiện ra tay,ìnàng đứng yênītại chỗ, nhìnïchằm chằm “QuânáThù” đang giaoīchiến với GiảnĨHành Chi.
Gương mặtɩcủa hắn luônầbiến đổi, lúcĩlà mặt QuânảThù, lúc làịmặt Thẩm TriĬMinh.
Thời điểm là[Quân Thù, độngùtác của hắnẹchậm chạp hơnɨmột chút.
Nhưng lúcẳlà Thẩm TriḹMinh, động tácỏcủa hắn lạiĩrất điên cuồng.
GiảníHành Chi đãỉtốn sức mộtĭlần, hôm nayọlại đánh tiếp,ìrõ ràng thểẩlực thiếu hụtìrất nhiều. Yấvừa đánh vừaắtìm kiếm sơẽhở đối phương.
TầnửUyển Uyển điữbên cạnh hắn,ẩquan sát nguồnỉgốc sức mạnhúcủa hắn.
Ma chủngùchứa đựng ácẽniệm của lòngÍngười. Thẩm TriIMinh chết rồi,òác niệm của²ông ta vẫnĩcó thể mượnắma chủng tiếpổtục tồn tại,ắchạy lên ngườiìQuân Thù.
Nói cáchìkhác, ác niệmýkhông mất, “QuânơThù” sẽ khôngḻchết.
Nhưng nghịch lýôở chỗ GiảnĬHành Chi càngỉmuốn giết “QuânỉThù” , “QuânìThù” lại càngưmuốn giết GiảnỉHành Chi, càngốmuốn giết người,ľác niệm càng³mạnh. Như vậyĩsớm muộn gì,ởGiản Hành Chiầcũng bị hắn:kéo chết.
Nhận raÏđiểm này, TầnĩUyển Uyển nhíuỉmày. Nàng suyİnghĩ hồi lâu,ỏđột nhiên lênìtiếng: “Quân Thù,[Tần Vãn đãđchết rồi!”
Độngốtác “Quân Thù”ḽkhựng lại, TầnửUyển Uyển tiếpítục nói hắn)biết: “Ta khôngḻlừa huynh, taïkhông phải TầnẻVãn. Ta làĭhồn phách màưcô ấy nhờịđến đây thựcệhiện nguyện vọngĨcủa mình. Côɨấy yêu huynh,ọvẫn luôn yêuẻhuynh, nhưng huynhưphụ lòng côἳấy, huynh chỉĩyêu Tô NguyệtèLy. Lúc côừấy chắn đaoởcho huynh, huynhõlại mua bánhầngọt cho TôẳNguyệt Ly. Côềấy vì huynhĪmà hái thuốcưbị thương, quayễđầu huynh lạiïđưa thuốc choứTô Nguyệt Ly.”â
Nghe thấy nhữngứchuyện này, rõòràng sức mạnh]trên người “QuânầThù” suy yếuũđi một chút.
“Taἷkhông có!”
GiọngἵQuân Thù độtữnhiên vang lên.ổTần Uyển Uyểnếgiơ tay vungɨmột kiếm, cùng[Giản Hành Chiểtấn công “QuânἷThù” .
Rõ ràngî“Quân Thù” cóļkiềm chế đốiởvới Tần UyểnảUyển, Tần UyểnớUyển nói tiếp:ồ“Cô ấy nảnἲlòng thoái chí,ịgiây phút đâmệmình một nhátùtrên đài thẩmỉmệnh, cô ấy¸đã chết rồi.ẳCô ấy lưuếlại nguyện vọngỉcho ta.”
Kiếmựcủa Quân Thùìchậm lại, mặcĬdù kiếm phápĮtrên tay củaềhắn vẫn làïcủa Thẩm TriốMinh, nhưng vành{mắt lại ẩnẽchứa chút sốtăruột: “Cái gì?”ầ
“Cô ấy hiἳvọng huynh cóẵthể mãi mãiılà Quân caẫca trong lòngạcô ấy.”
Trongìlúc nói chuyện,Íkiếm của “ThẩmļTri Minh” đãḹép về phíaãGiản Hành Chi.íTần Uyển Uyểnỷđẩy Giản HànhóChi ra, đónũlấy mũi kiếm.
QuâniThù đột nhiênẹnhận ra cáiígì, trợn toữmắt, quát lớn:ử“Không!”
Ý chíổđột nhiên bộcềphát khiến hắnЇkhống chế lạiịđược cơ thể.ἲTần Uyển Uyểnủthấy hắn chữngịlại, trường kiếmỷđâm thẳng vàoıngực “Quân Thù”đ
Linh lực mạnhầmẽ mang theoêpháp quyết TịchἳSơn tràn vàoăngực hắn, GiảnỉHành Chi lậpĨtức cắt đứtītứ chi Quân°Thù.
Tần Uyển Uyểnằngước mắt nhìnìhắn: “Cho tới²thời khắc này,}cô ấy vẫnĺcầu xin tafphải cứu huynh.”i
Miệng Quân ThùItrào ra máuổtươi, Tần UyểnổUyển bình tĩnhẩnhìn hắn chămửchú: “Quân Thù,ỉnhát kiếm nàyõcủa ta khôngứphải muốn giếtɪhuynh mà là°muốn cứu huynh.”ỹ
“Ta muốn giúpɨhuynh sống.”
NgheÍnói thế, QuânḹThù mỉm cười.
Kiếm}ý mang theoýsức sống bừngõbừng ngưng tụịtại mũi kiếm.)Ma chủng màuôxanh lá bịỉnghiền thành troídưới kiếm nàng.{Quân Thù thởũdốc, nhìn nàngâchăm chú.
“Nàng có thể…” Hắn khàn giọng: “Biến về mặt của mình không?”
Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Tần Uyển Uyển ngây người, ánh mắt Giản Hành Chi dịu dàng: “Sinh.”
“Ta không phải Tần Vãn.”
Quân Thù nhìn chằm chằm nàng.
Tần Uyển Uyển bình tĩnh đáp.
Ánh mắt nàng không có yêu, không có lưu luyến.
Nam chính của y đều là chính mình giành lấy.
Đột ngột mất trọng lượng khiến Tần Uyển Uyển bám lên cổ người kia theo bản năng, chợt nghe Giản Hành Chi thấp giọng cười: “Sợ rồi?”
Quân Thù nhìn chằm chằm nàng.
Nói tóm lại, chỉ cần là tuyến tình cảm của Tần Uyển Uyển, y đều muốn đi hết cho nàng!
Y sẽ đi hết tuyến tình cảm nam chính phải đi, đi luôn cả tuyến tình cảm mà nam chính không đi.
Ánh mắt nàng không có yêu, không có lưu luyến.
“Ra rồi! Ra rồi! Cuối cùng Quân tử kiếm năm nay của chúng ta đã xuất hiện!”
Nhưng y không giống vậy.
Nàng không phải Tần Vãn.
【
Cuộc đời hắn theo đuổi tình yêu thuần khiết nhất, hắn cho rằng đó là Tô Nguyệt Ly, nhưng về sau hắn mới biết tình cảm đó chỉ có Tần Vãn.
Nhưng nàng đi rồi.
Cuộc đời hắn theo đuổi tình yêu thuần khiết nhất, hắn cho rằng đó là Tô Nguyệt Ly, nhưng về sau hắn mới biết tình cảm đó chỉ có Tần Vãn.
Nàng thật sự đã không còn tồn tại từ lâu.
Nàng vội vã nhảy xuống, nghe thấy một tràng hoan hô bên dưới.
“Ta không phải Tần Vãn.”
Quân Thù không lên tiếng, hắn ngưng mắt nhìn Tần Uyển Uyển. Thật lâu sau, hắn chậm rãi khép mắt lại.
Tần Uyển Uyển bình tĩnh đáp.
Giản Hành Chi: “Ta đi tuyến tình cảm mà nam chính đi, đi cả tuyến nam chính không đi! Uyển Uyển, trong tuyến tình cảm của nàng chỉ có thể có ta.”
Khoảnh khắc hắn nhắm mắt, điểm sáng màu xanh lá bay lên từ người hắn. Tần Uyển Uyển rút kiếm vung một nhát, kiếm ý mang theo sức sống tựa như gió xuân pha lẫn tuyết lạnh, khiến điểm sáng hoàn toàn tắt ngúm giữa không trung.
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy xung quanh đều là hòn đá bay lơ lửng. Giản Hành Chi mở kết giới, ngăn cản những hòn đá này va chạm, tóc dài bồng bềnh, tay áo tung bay, ôm nàng ngự gió mà xuống.
“Nàng đó.”
Giản Hành Chi: “Có vài người được trời trao cho vai nam chính. Ta không giống vậy ——”
Làm xong mọi chuyện, Tần Uyển Uyển tựa như xụi lơ, chậm rãi trượt theo vách đá ngồi xuống.
Tần Uyển Uyển rơi thẳng xuống dưới, sợ hãi hét lên: “Giản Hành Chi!”
Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn kiếm vẫn còn phát sáng của nàng. Tần Uyển Uyển nghỉ ngơi một chốc, quay đầu nhìn y: “Người đang nhìn gì đấy?”
Giản Hành Chi nghe nói thế, khẽ xì một tiếng.
“Kiếm ý.”
Nàng không phải Tần Vãn.
Cho dù y là nam phụ, y cũng muốn đi tuyến tình cảm của nam chính.
Giản Hành Chi giơ tay lên chỉ vào mũi kiếm của nàng.
Nói xong, dường như đã đến cửa Mật cảnh, Giản Hành Chi bỗng nhắc nhở nàng: “Nhắm mắt.”
Tần Uyển Uyển ngây người, ánh mắt Giản Hành Chi dịu dàng: “Sinh.”
Giọng MC hạ xuống, một tiếng “ting ——” vang lên trong đầu Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng: “Đây là kiếm ý gần với Thiên Đạo nhất mà ta từng thấy.”
Dứt lời, mặt đất ầm vang.
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn kiếm của mình, không nói một lời.
Làm xong mọi chuyện, Tần Uyển Uyển tựa như xụi lơ, chậm rãi trượt theo vách đá ngồi xuống.
Giản Hành Chi bước tới cạnh nàng, ngồi xuống, vuốt nhẹ lên kiếm: “Tại sao lúc nàng giết hắn, nàng lại muốn hắn sống?”
Cha mẹ Tần Uyển Uyển: “Cậu làm sao theo đuổi được Uyển Uyển?”
“Ta chỉ nghĩ…” Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng: “Giết không được ác niệm, vậy phải làm sao để nó biến mất? Đương nhiên là lấy thiện ngăn ác, lấy sinh cứu tử.”
Giọng nói phô trương của MC vang lên. Tần Uyển Uyển cảm giác đáp xuống đất. Nàng dè dặt mở mắt, phát hiện mình đang được Giản Hành Chi bế, đứng trên võ đài.
Giản Hành Chi nghe thấy lời nàng nói, ngẫm nghĩ rồi bật cười.
Giản Hành Chi: “Đi con đường của tình địch, khiến tình địch không còn đường để đi!”
“Cũng có lý.”
Dứt lời, mặt đất ầm vang.
Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Mật cảnh sắp mở rồi.”
Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng: “Đây là kiếm ý gần với Thiên Đạo nhất mà ta từng thấy.”
Quân Thù không lên tiếng, hắn ngưng mắt nhìn Tần Uyển Uyển. Thật lâu sau, hắn chậm rãi khép mắt lại.
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển đáp lời, đang định mở miệng, mặt đất đột nhiên biến mất.
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn kiếm của mình, không nói một lời.
“Nàng có thể…” Hắn khàn giọng: “Biến về mặt của mình không?”
Tần Uyển Uyển rơi thẳng xuống dưới, sợ hãi hét lên: “Giản Hành Chi!”
“Kiếm ý.”
Khoảnh khắc tiếng kêu vừa buông, ánh sáng chiếu từ trên trời xuống. Một thanh niên áo đỏ viền vàng đứng giữa ánh sáng, tiêu sái bay tới.
Có vài người được ông trời ban cho vai nam chính.
Gương mặt hắn tuấn tú, vẻ mặt ung dung hàm tiếu. Lúc hắn tới, dường như thời gian đều ngừng lại. Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn hắn, thanh niên duỗi tay về phía nàng giống như sắp ôm nàng vào lòng.
Có điều không đợi thanh niên kia chạm vào nàng, Tần Uyển Uyển cảm giác một cơn gió mạnh lướt qua, ai đó ôm nàng vào lòng, rơi xuống phía dưới.
Đột ngột mất trọng lượng khiến Tần Uyển Uyển bám lên cổ người kia theo bản năng, chợt nghe Giản Hành Chi thấp giọng cười: “Sợ rồi?”
Có điều không đợi thanh niên kia chạm vào nàng, Tần Uyển Uyển cảm giác một cơn gió mạnh lướt qua, ai đó ôm nàng vào lòng, rơi xuống phía dưới.
【Vở kịch nhỏ 1】
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy xung quanh đều là hòn đá bay lơ lửng. Giản Hành Chi mở kết giới, ngăn cản những hòn đá này va chạm, tóc dài bồng bềnh, tay áo tung bay, ôm nàng ngự gió mà xuống.
Biểu cảm trên mặt y giống như đang cười nhạo nàng, Tần Uyển Uyển bỗng hơi xấu hổ: “Ai cho người ôm ta?”
Nhưng nàng đi rồi.
“Nàng đó.”
Giản Hành Chi: “Ta đã nói, nhân duyên của nàng, ta lo hết.”
Vở kịch nhỏ 2
Giản Hành Chi quang minh chính đại đáp. Tần Uyển Uyển đang định phản bác, lại thấy Giản Hành Chi nhướng mày: “Lúc nãy, nàng gọi ta mà.”
Vở kịch nhỏ 3
Nói xong, dường như đã đến cửa Mật cảnh, Giản Hành Chi bỗng nhắc nhở nàng: “Nhắm mắt.”
Tần Uyển Uyển nghe lời y nhắm mắt lại, cảm giác dường như ánh sáng xung quanh trở nên vô cùng chói mắt. Mặc dù nhắm mắt, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh sáng biến đổi dữ dội. Một lát sau, xung quanh truyền đến tiếng hoan hô dậy trời của đám đông.
】
Gương mặt hắn tuấn tú, vẻ mặt ung dung hàm tiếu. Lúc hắn tới, dường như thời gian đều ngừng lại. Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn hắn, thanh niên duỗi tay về phía nàng giống như sắp ôm nàng vào lòng.
“Ra rồi! Ra rồi! Cuối cùng Quân tử kiếm năm nay của chúng ta đã xuất hiện!”
Giọng nói phô trương của MC vang lên. Tần Uyển Uyển cảm giác đáp xuống đất. Nàng dè dặt mở mắt, phát hiện mình đang được Giản Hành Chi bế, đứng trên võ đài.
MC quay đầu nhìn công tử tuấn tú cùng đáp xuống trước sau với bọn họ, xúc động nói: “Lần này đặc biệt cảm tạ công tử Vô Ưu đến đây mở Mật cảnh, giải quyết vấn đề! Suốt một trăm năm, lần đầu tiên công tử Vô Ưu lộ diện, khiến chúng ta vô cùng vui mừng! Hoan hô! Chúng ta cùng nhau kêu lên ——”
Nàng vội vã nhảy xuống, nghe thấy một tràng hoan hô bên dưới.
MC quay đầu nhìn công tử tuấn tú cùng đáp xuống trước sau với bọn họ, xúc động nói: “Lần này đặc biệt cảm tạ công tử Vô Ưu đến đây mở Mật cảnh, giải quyết vấn đề! Suốt một trăm năm, lần đầu tiên công tử Vô Ưu lộ diện, khiến chúng ta vô cùng vui mừng! Hoan hô! Chúng ta cùng nhau kêu lên ——”
“Hoan nghênh ngài! Công tử Vô Ưu!”
“Ta chỉ nghĩ…” Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng: “Giết không được ác niệm, vậy phải làm sao để nó biến mất? Đương nhiên là lấy thiện ngăn ác, lấy sinh cứu tử.”
Giọng MC hạ xuống, một tiếng “ting ——” vang lên trong đầu Giản Hành Chi.
“Rất tiếc, 【Nhiệm vụ mười một: Cuộc gặp gỡ định mệnh】thất bại. Nhiệm vụ lần này thất bại bởi vì người thực thi nhiệm vụ cố tình ngăn cản, trừ 200 điểm tích lũy. Xin người thực thi nhiệm vụ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, không được tùy hứng! Không được tùy hứng! Không được tùy hứng!”
Giản Hành Chi nghe nói thế, khẽ xì một tiếng.
Y xoay đầu quan sát công tử Vô Ưu mỉm cười nhìn bọn họ cách đó không xa.
“Rất tiếc, 【Nhiệm vụ mười một: Cuộc gặp gỡ định mệnh】thất bại. Nhiệm vụ lần này thất bại bởi vì người thực thi nhiệm vụ cố tình ngăn cản, trừ 200 điểm tích lũy. Xin người thực thi nhiệm vụ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, không được tùy hứng! Không được tùy hứng! Không được tùy hứng!”
Nhìn “Chỉ số nhan sắc: 100” và “Độ thiện cảm: –” trên đầu y, Giản Hành Chi lặng lẽ bước lên trước một bước, ngăn giữa Tần Uyển Uyển và công tử Vô Ưu.
Mặc Thư Bạch: “Không sai, cậu là do tôi trao cho. Cậu biết có bao nhiêu người nói cậu đút lót tôi không? Làm hỏng thanh danh của tôi, đồ đáng ghét!”
Có vài người được ông trời ban cho vai nam chính.
Giản Hành Chi nghe thấy lời nàng nói, ngẫm nghĩ rồi bật cười.
Giản Hành Chi kiêu hãnh nghĩ ——
Nhưng y không giống vậy.
“Hoan nghênh ngài! Công tử Vô Ưu!”
Giản Hành Chi kiêu hãnh nghĩ ——
Nam chính của y đều là chính mình giành lấy.
Nhìn “Chỉ số nhan sắc: 100” và “Độ thiện cảm: –” trên đầu y, Giản Hành Chi lặng lẽ bước lên trước một bước, ngăn giữa Tần Uyển Uyển và công tử Vô Ưu.
Cho dù y là nam phụ, y cũng muốn đi tuyến tình cảm của nam chính.
Y sẽ đi hết tuyến tình cảm nam chính phải đi, đi luôn cả tuyến tình cảm mà nam chính không đi.
【
Khoảnh khắc hắn nhắm mắt, điểm sáng màu xanh lá bay lên từ người hắn. Tần Uyển Uyển rút kiếm vung một nhát, kiếm ý mang theo sức sống tựa như gió xuân pha lẫn tuyết lạnh, khiến điểm sáng hoàn toàn tắt ngúm giữa không trung.
Nói tóm lại, chỉ cần là tuyến tình cảm của Tần Uyển Uyển, y đều muốn đi hết cho nàng!
***
Quân Thù nhìn chằm chằm nàng.Tần Uyển Uyển: “Người còn nhớ ban đầu người nói với ta thế nào không?”【Tần Uyển Uyển rơi thẳng xuống dưới, sợ hãi hét lên: “Giản Hành Chi!”Vở kịch nhỏ 2Vở kịch nhỏ 1【Nhưng nàng đi rồi.***】
Giản Hành Chi: “Có vài người được trời trao cho vai nam chính. Ta không giống vậy ——”
Mặc Thư Bạch: “Không sai, cậu là do tôi trao cho. Cậu biết có bao nhiêu người nói cậu đút lót tôi không? Làm hỏng thanh danh của tôi, đồ đáng ghét!”
【Nàng không phải Tần Vãn.【“Cũng có lý.”】“Ra rồi! Ra rồi! Cuối cùng Quân tử kiếm năm nay của chúng ta đã xuất hiện!”Vở kịch nhỏ 2Giọng nói phô trương của MC vang lên. Tần Uyển Uyển cảm giác đáp xuống đất. Nàng dè dặt mở mắt, phát hiện mình đang được Giản Hành Chi bế, đứng trên võ đài.】
“Ừ.”
Cha mẹ Tần Uyển Uyển: “Cậu làm sao theo đuổi được Uyển Uyển?”
Giản Hành Chi giơ tay lên chỉ vào mũi kiếm của nàng.
Giản Hành Chi: “Đi con đường của tình địch, khiến tình địch không còn đường để đi!”
“Mật cảnh sắp mở rồi.”
Giản Hành Chi nghe nói thế, khẽ xì một tiếng.【Tần Uyển Uyển ngây người, ánh mắt Giản Hành Chi dịu dàng: “Sinh.”Vở kịch nhỏ 3“Mật cảnh sắp mở rồi.”Làm xong mọi chuyện, Tần Uyển Uyển tựa như xụi lơ, chậm rãi trượt theo vách đá ngồi xuống.Giản Hành Chi: “Ta đi tuyến tình cảm mà nam chính đi, đi cả tuyến nam chính không đi! Uyển Uyển, trong tuyến tình cảm của nàng chỉ có thể có ta.”】
Giản Hành Chi: “Ta đi tuyến tình cảm mà nam chính đi, đi cả tuyến nam chính không đi! Uyển Uyển, trong tuyến tình cảm của nàng chỉ có thể có ta.”
Tần Uyển Uyển: “Người còn nhớ ban đầu người nói với ta thế nào không?”
Giản Hành Chi: “Ta đã nói, nhân duyên của nàng, ta lo hết.”
Dù biết anh này tra nhưng mà thiệt muốn hai người kia gương vỡ lại lành quá.
Anh tui mới là nam chính nhé, còn tên kia hãy cút cho thật xa vào
Anh cứ thích tùy hứng đấy, làm gì được anh nào?
Thích quá, Giản Hành Chi hwaiting!!!!
Sắp quên lúc đầu anh từng nói vậy luôn rồi á.