Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 82 (1)

Chương 82 (1)

Tìm được tình yêu chưa?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi khiêu khích nhìn công tử Vô Ưu cách đó không xa, Tần Uyển Uyển bị che kín tầm mắt.

Công tử Vô Ưu đối diện mỉm cười, đôi mắt đào hoa dịu dàng nhìn chăm chú sau lưng Giản Hành Chi: “Chắn hẳn vị cô nương này là Quân tử kiếm năm nay?”

Giọng nói cao quý hoa lệ này thật khiến lòng người ngứa ngáy.

Vừa rồi Tần Uyển Uyển không nhìn rõ dáng vẻ của thanh niên kia, chỉ lờ mờ thấy được một dáng hình anh tuấn. Nghe thấy giọng nói kia, nàng không kiềm được muốn xem thử người nọ, bèn thò đầu từ bên trái ra.

Gin Hành Chi lp tcnâng tay tráiĮlên, ly tayáo ngăn tmmt ca nàng.

TnɩUyn Uyn lithò ngưi quaàbên phi, GiníHành Chi lpitc nâng tayĺphi lên, ngăn}cn tm mtnàng.

Tn Uyn Uyn(nhn ra GinúHành Chi c]ý, nàng chuiphía dưi tayâáo ca y,ìgi cht bàntay đnh tómly nàng, xutíhin trưc mtcông t VôƯu: “Nếu ngưièchiến thng cucàthi là Quânt kiếm, vyĩđó chính làếta.”

Trong lúcénói, rt cucưnàng cũng thyđưc tưng moócông t VôĩƯu, không khi[ngây ngưi.

Túi dađp nht màđi này nàngɨtng gp cũngch đưc nhưGin Hành Chi,ơmà tưng moúngưi trưc mt:không h dưicơ Gin HànhChi.

Có điu tưngmo Gin HànhíChi mang đến(cm giác khíkhái anh hùng,bch mai tuĬtrúc, thanh tunngi ngi. Còn]ngưi thanh niênnày li cóthêm s nhãnhn tri thcéca riêng ngưiđđc sách.

Nói trngra là trôngècó hc thcïhơn Gin HànhéChi.

Hơn na khôngıbiết ti sao}rõ ràng ngũquan hoàn toànĭkhác bit, nhưngɩTn Uyn Uynĩli cm thyïngưi trưc mtíli có cmògiác tương tGin Hành Chiâkhó t.

Nàng khôngkim đưc dánímt lên mtcông t VôƯu, quan sátÎt m.

Công tÎVô Ưu gingìnhư không hnhn ra, chưmm cưi đ)nàng quan sát.Hai ngưi nhìnnhau không nói,ɪGin Hành Chithy nàng nhìnăcông t VôıƯu ngây ngc,tc quá hóaïcưi: “Lãnh thưng,thì lãnh thưngđi, ngây rađó làm gì?”ô

Li nhc vaùphát ra, TnUyn Uyn hoànìhn, c nhìnchm chm ngưita đúng làĨkhông lch sílm. Nàng lpătc đ mt,Îhơi ngưng ngùng:ľ“Ta… ta…

“Ngi[quá.” Công tíVô Ưu đtĩnhiên ch đnglên tiếng, giúpTn Uyn Uynìgii vây: “Côìnương dung mothiên tiên, tih din kiếnln đu không³nói nên li,mo phm ri.”(

Ngưi sáng sutĩđu nhn rava ri TnUyn Uyn nhìnhn đến ngây¹ngưi, kết quĩhn m ming[ôm hết tráchônhim vào ngưi.Gin Hành Chikhó tin nhìn,thanh niên kia,theo bn năngđnh sa li.èNhưng y vaIm ming, 666kp thi nhcnh: “Ngài khôngÏmun quay vb đánh chếtõthì im đi!”ľ

Ngưi ta đãđưa bc thangcho Tn UynĭUyn, y còntiếp tc pháđám, Tn UynUyn quay vúkhông đánh chếtìy mi l.

Linày khiến GinếHành Chi ngmming. Y tcnghn, nhìn MCõbưc đến làmdu bu khôngkhí, tíu tít{nói: “Xem ra¹không ch chúng,ta yêu Tnýtiên n, công]t Vô Ưuĩcũng vy!”

“Ngươiócó th traogii đàng hoàng:không?”

Gin HànhɩChi không tìmđưc ch xígin, quay đunhìn MC. MCb nói kháy,nghn mt hiámi quay đu{nói: “Đưc ri,īvy chúng tatuyên b, tuynïth Tn UynĩUyn giành đưcQuân t kiếmnăm nay. Micông t VôêƯu lên phátphn thưng!”

Dtİli, âm nhcvui v vangâlên. Hai ngưihu bưng danhímc gii thưngti, công t,Vô Ưu nhnâphn thưng, traocho Tn UynUyn. Tn UynïUyn nhn xong,İcông t VôƯu lch snói: “Chúc mng.”Ï

Chúc mng!”

MCótiên phong vôtay, c sânđu đu vuimng.

Cũng chính lúcЇnày, mt tiếng¹“ting trong đuàGin Hành Chi,đâm thanh hoanÍhô đi cùngòvi tiếng nóióvui v ca666:

Chúc mng hoànthànhnhimïv mưi: Giúpĩđ n chínhtr thành Quânt kiếm HoangThành, ly đưcfNgc Linh Lung】.ĩĐim tích lũy+2000. Vai dinũnhân vt -1000.ľTng đim tíchĬlũy: 5235.”

GinHành Chi không,b đim tíchđlũy vào s¹mà choáng vángđu óc, yvn nhìn chmchp Tn UynįUyn và côngt Vô Ưu.

Phn(thưng c th,ĩti nay cácĩngưi đến LuľĐăng Nguyt(*) lãnhľđi.” MC quayđu nhìn sang{Tn Uyn Uyngii thích: “Phníthưng hơi nhiu,Ĩcó l cácángưi phi cthêm vài ngưiêna.”

(*) Tòalu bưc lên]cung trăng

Vy… TnïUyn Uyn nhìnv phía côngát Vô Ưu:I“Ba câu hiõmà công tİVô Ưu sưtr li ta,jhi đâuéđây?”

Lu ĐăngâNguyt.” Công tɪVô Ưu giơtay ch lênlu cao cáchıđó không xa,ging nói ônhòa: “Lát na,,ti h sĩbo ngưi đưaĪy phc trangâsc qua, trưcĺtiên cô nươngếsa son sơlưc mt phen.Ti h đó ch côïnương.”

Đưc ri.”í

Tn Uyn Uynth phào, nàngògiơ tay hànhđl: “Làm phincông t, vyĩUyn Uyn vùtr thương trưc.”í

Đi đã.” Côngt Vô Ưu(đt nhiên lênìtiếng.

Tn Uyn Uyntò mò ngngđu, thy côngĮt Vô Ưuınhìn Gin HànhChi, mm cưidui tay: “Vcông t đâycó th tríchim sơn cacho ta ri}ch?”

Gin Hành[Chi biết hn(đòi cái gì,ímóc chim sơnca b tróiĪkín mít trongtay áo ra,ĩném v phíacông t VôƯu.

“Cm đi.”

Nóixong, Gin HànhĬChi vươn taykéo Tn UynUyn xung đài.

Chimsơn ca phía,sau đưc côngĪt Vô Ưugii Chú cmthanh, lp tcĮmng chi: “GinHành Chi, đtiu nhân nhàơngươi! ĐM nhà]ngươi! Ngươi…

Côngt Vô Ưuếnghe chim sơnɪca mng chi,giơ tay bópíming chim cahn.

Chim sơn cađ mt nhìnĨcông t VôiƯu. Công tVô Ưu giơ³tay lên lưtâqua mt cái,ĩthương tích trênìngưi nó lpìtc biến mt.

“Cóímt con chimíbói cá đangnhìn chm chmíngươi bên dưi…¸Công t VôìƯu nhìn ThúyìLc lnh mtïtrng chim sơnũca dưi đài,ìmm cưi nhcênh: “Còn mngăna, con chimkia đi lênlà phin phcíđy.”

Chim sơnİca m c}ngm ming, xoayđu.

Hn đánh khôngếli con chimbói cá kia.

TnũUyn Uyn vàGin Hành Chi°bưc xung đài,ĩnàng không nhn{đưc quay đuİnhìn công tVô Ưu.

Giản Hành Chi vòng tay qua bả vai nàng, xoay mặt nàng lại.

Giản Hành Chi khẽ ho một tiếng, chột dạ xoay đầu, mặt dày nói: “Đương nhiên.”

“Ta cảm thấy đề tài này không vui chút nào.”

Tần Uyển Uyển bị bóp mặt, nghiêng đầu ngước mắt nhìn y, ngọng nghịu nói: “Người làm gì vậy?!

Nhưng cho đù là đầu ai, nàng cũng đều hi vọng có thể ở yên vị trí nên ở của nó.

“Không cảm thấy.”

Bốn người đàn ông đồng thanh. Tạ Cô Đường nói trước: “Ta cảm thấy kiếm tu vẫn đẹp hơn.”

“Còn nhìn…” Giản Hành Chi liếc công tử Vô Ưu, ý vị sâu xa, quay đầu uy hiếp nàng: “Còn nhìn nữa, đánh đứt đầu cho nàng xem!”

Tần Uyển Uyển cứng đờ, nhất thời không rõ y muốn đánh đứt đầu nàng hay là đầu công tử Vô Ưu.

Giản Hành Chi không tin chuyện hoang đường của nàng. Lúc nãy, y đã nhìn kỹ người kia rồi, mắt, mũi, miệng, lông mày đều chẳng giống y chút nào, còn chẳng bằng thư sinh tướng số mà lúc trước gặp ở chợ đêm.

Sau khi lên xe, Ninh Bất Ngôn châm trà cho Tần Uyển Uyển: “Nghe nói trên sàn đấu xảy ra chuyện, là chuyện gì thế?”

Nhưng cho đù là đầu ai, nàng cũng đều hi vọng có thể ở yên vị trí nên ở của nó.

Động tác Nam Phong cứng đờ. Tần Uyển Uyển khom lưng ôm nó lên, phủi bụi trên vỏ nó, trấn an: “Không sao, ta an toàn trở về rồi.”

Nàng ho khẽ một tiếng, giải thích: “Ta cảm thấy hắn trông hơi giống người.”

“Vậy…” Thúy Lục tò mò: “Quân Thù thật sự đã chết rồi?”

“Quay về rồi nói.”

Giản Hành Chi không tin chuyện hoang đường của nàng. Lúc nãy, y đã nhìn kỹ người kia rồi, mắt, mũi, miệng, lông mày đều chẳng giống y chút nào, còn chẳng bằng thư sinh tướng số mà lúc trước gặp ở chợ đêm.

Nàng ho khẽ một tiếng, giải thích: “Ta cảm thấy hắn trông hơi giống người.”

Tu vi càng cao, sức mạnh tà niệm sinh ra càng mạnh, cho nên dù thần hồn Thẩm Tri Minh đã diệt nhưng ma chủng vẫn còn có thể ký sinh lên người Quân Thù.

“Ví dụ như?”

Nhớ đến thư sinh kia, Giản Hành Chi không khỏi quay đầu nhìn công tử Vô Ưu.

Nói tới đây, đề tài của mọi người hơi nặng nề. Thúy Lục thở dài: “Hay là chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi.”

Tần Uyển Uyển cứng đờ, nhất thời không rõ y muốn đánh đứt đầu nàng hay là đầu công tử Vô Ưu.

Công tử Vô Ưu đúng lúc nhìn sang, hai người nhìn nhau chốc lát. Công tử Vô Ưu mỉm cười, gật đầu với y. Giản Hành Chi hờ hững dời mắt, giả vờ không thấy, kéo Tần Uyển Uyển rời đi.

Tần Uyển Uyển cảm ơn Ninh Bất Ngôn, dẫn nhóm người lên xe.

Thiếu niên mỉm cười đáp lễ, chào hỏi mấy câu rồi xoay người rời đi.

Hai người trở về trước mặt nhóm Thúy Lục. Nam Phong thấy Tần Uyển Uyển thì chạy như bay tới, nó vẫn còn ở dạng kiến, đứng không tới đầu gối Tần Uyển Uyển, ôm chân nàng khóc nức nở: “Chủ nhân! Người cực khổ rồi, chủ nhân!”

“Này.” Giản Hành Chi lấy chân đá nhẹ vào nó: “Nước mắt không chảy.”

“Hóa ra Quân Vô Duyên kia là Thẩm Tri Minh. Hơn hai trăm năm trước, ông ta đã trúng ma chủng, về sau bị Quân Thù phát hiện…” 

Động tác Nam Phong cứng đờ. Tần Uyển Uyển khom lưng ôm nó lên, phủi bụi trên vỏ nó, trấn an: “Không sao, ta an toàn trở về rồi.”

Thúy Lục, Tần Uyển Uyển: “…”

Nói tới chuyện này, Tần Uyển Uyển lập tức kích động, vui vẻ nói: “Hắn đúng là rất, rất đẹp, rất có khí chất. Tỷ có thấy cây quạt hắn cầm không? Ta…”

“Cụ thể xảy ra chuyện gì?” Thúy Lục nhíu mày: “Lúc nãy, cậu mang hạt châu xanh chạy đi. Hồi lâu sau, công tử Vô Ưu đột nhiên xuất hiện, mang hạt châu trở về, kế tiếp các người bỗng dưng xuất hiện lại.”

Thúy Lục nhìn bốn người đàn ông xung quanh: “Mấy người không cảm thấy hắn đẹp trai à?”

“Quay về rồi nói.”

“Này.” Giản Hành Chi lấy chân đá nhẹ vào nó: “Nước mắt không chảy.”

Giản Hành Chi vơ lấy Nam Phong từ trong lòng Tần Uyển Uyển, ôm nó: “Lắm người nhiều mắt.”

“Ừ.” Giản Hành Chi tán thưởng: “Các người rất có phẩm vị.”

Năm người xoay người bước lên con đường chuyên dụng trải thảm đỏ, ra khỏi sân thi đấu, chợt nhìn thấy xe ngựa Ninh gia đậu ở cửa. Ninh Bất Ngôn vén rèm nhìn nhóm người mỉm cười: “Nghe nói cô giành được Quân tử kiếm, ta nghĩ chắc trở về hơi phiền phức, bèn cố tình đến đón.”

“Đa tạ Ninh đạo quân.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội thi lễ lại với thiếu niên: “Công tử khách sáo rồi.”

Tần Uyển Uyển cảm ơn Ninh Bất Ngôn, dẫn nhóm người lên xe.

Ninh Bất Ngôn quay đầu nhìn Thúy Lục, Thúy Lục sáng mắt: “Ta cảm thấy công tử Vô Ưu rất đẹp trai!”

Công tử Vô Ưu đúng lúc nhìn sang, hai người nhìn nhau chốc lát. Công tử Vô Ưu mỉm cười, gật đầu với y. Giản Hành Chi hờ hững dời mắt, giả vờ không thấy, kéo Tần Uyển Uyển rời đi.

Sau khi lên xe, Ninh Bất Ngôn châm trà cho Tần Uyển Uyển: “Nghe nói trên sàn đấu xảy ra chuyện, là chuyện gì thế?”

“Không sai.” Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Tại hạ cũng cảm thấy thế.”

Hiện giờ đang trong xe ngựa, cuối cùng Tần Uyển Uyển có thời gian kể lại chuyện xảy ra trong Mật cảnh.

“Hóa ra Quân Vô Duyên kia là Thẩm Tri Minh. Hơn hai trăm năm trước, ông ta đã trúng ma chủng, về sau bị Quân Thù phát hiện…” 

“Còn nhìn…” Giản Hành Chi liếc công tử Vô Ưu, ý vị sâu xa, quay đầu uy hiếp nàng: “Còn nhìn nữa, đánh đứt đầu cho nàng xem!”

“Tỷ cũng thấy thế hả?”

Giản Hành Chi vơ lấy Nam Phong từ trong lòng Tần Uyển Uyển, ôm nó: “Lắm người nhiều mắt.”

“Sau khi Thẩm Tri Minh chết, ma chủng bèn chạy lên người Quân Thù. Hình như chấp niệm của bọn họ đều là ta, vì thế chạy vào Mật cảnh muốn giết ta. Các người biết không, trận chiến đó vô cùng nguy hiểm, ban đầu đất rung núi chuyển, Càn Khôn đảo ngược…” Tần Uyển Uyển nhớ tới hung hiểm trong ma chủng, uống ngụm nước, nhớ lại vẫn rùng mình: “Không ngờ sau đó còn có Tam muội chân hỏa, sấm sét giáng xuống, lại thêm Cực âm hàn băng. Lúc đó, thật ra Quân Thù chẳng đáng là gì, nhưng Mật cảnh này gần như giết chết ta! May mà sư phụ kịp thời tìm được cách phá mở Mật cảnh!” Tần Uyển Uyển nhìn sang Giản Hành Chi cảm kích.

Giản Hành Chi cắt ngang đoạn đối thoại của hai cô gái, mặt lạnh tanh nói: “Đề tài kế tiếp.”

Giản Hành Chi khẽ ho một tiếng, chột dạ xoay đầu, mặt dày nói: “Đương nhiên.”

“Người  kịp thời ngừng hành vi biến thái của Mật cảnh kia, sau đó vào cứu ta. Chúng ta cứ như vậy như vậy, như vậy như vậy…”

Giản Hành Chi khẳng định: “Ta đã xác nhận một lượt.”

Tần Uyển Uyển khoa trương kể lại quá trình bọn họ đánh nhau với Quân Thù, kể đến cuối cùng, mọi người đều nghe đến mê mẩn.

“Vậy…” Thúy Lục tò mò: “Quân Thù thật sự đã chết rồi?”

Hai người trở về trước mặt nhóm Thúy Lục. Nam Phong thấy Tần Uyển Uyển thì chạy như bay tới, nó vẫn còn ở dạng kiến, đứng không tới đầu gối Tần Uyển Uyển, ôm chân nàng khóc nức nở: “Chủ nhân! Người cực khổ rồi, chủ nhân!”

“Chết rồi.”

Giản Hành Chi khẳng định: “Ta đã xác nhận một lượt.”

Tần Uyển Uyển bị bóp mặt, nghiêng đầu ngước mắt nhìn y, ngọng nghịu nói: “Người làm gì vậy?!

“Nhưng tu vi Thẩm Tri Minh Độ Kiếp nghìn năm, ma chủng của ông ta… cũng diệt được sao?”

“Nhưng tu vi Thẩm Tri Minh Độ Kiếp nghìn năm, ma chủng của ông ta… cũng diệt được sao?”

Tu vi càng cao, sức mạnh tà niệm sinh ra càng mạnh, cho nên dù thần hồn Thẩm Tri Minh đã diệt nhưng ma chủng vẫn còn có thể ký sinh lên người Quân Thù.

“Kiếm ý của Uyển Uyển khác với chúng ta. Bất kể kiếm ý của chúng ta là gì thì bản chất thật ra đều là lấy sát ngăn sát.” Giản Hành Chi giải thích: “Nhưng kiếm ý của Uyển Uyển không chủ sát mà là chủ sinh chủ thiện, đây vừa đúng là thiên địch của ma chủng. Mà thân thể bản thân Quân Thù không thể tiếp nhận được tu vi hai người Quân Vô Duyên và Thẩm Tri Minh, hắn không thành ma, chỉ có nước chết.”

Nói tới đây, đề tài của mọi người hơi nặng nề. Thúy Lục thở dài: “Hay là chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi.”

“Ví dụ như?”

Nhóm người trở lại Ninh phủ. Tần Uyển Uyển nhìn thấy một vị thiếu niên bưng vài khay y phục trang sức vào phòng, hành lễ với Tần Uyển Uyển, kính cẩn nói: “Đây là đồ công tử tặng cho cô nương, hi vọng tối nay cô nương có thể nhận thưởng vẻ vang.”

Ninh Bất Ngôn quay đầu nhìn Thúy Lục, Thúy Lục sáng mắt: “Ta cảm thấy công tử Vô Ưu rất đẹp trai!”

“Tỷ cũng thấy thế hả?”

Nói tới chuyện này, Tần Uyển Uyển lập tức kích động, vui vẻ nói: “Hắn đúng là rất, rất đẹp, rất có khí chất. Tỷ có thấy cây quạt hắn cầm không? Ta…”

“Chết rồi.”

“Ta cảm thấy đề tài này không vui chút nào.”

Giản Hành Chi cắt ngang đoạn đối thoại của hai cô gái, mặt lạnh tanh nói: “Đề tài kế tiếp.”

Năm người xoay người bước lên con đường chuyên dụng trải thảm đỏ, ra khỏi sân thi đấu, chợt nhìn thấy xe ngựa Ninh gia đậu ở cửa. Ninh Bất Ngôn vén rèm nhìn nhóm người mỉm cười: “Nghe nói cô giành được Quân tử kiếm, ta nghĩ chắc trở về hơi phiền phức, bèn cố tình đến đón.”

Tần Uyển Uyển khoa trương kể lại quá trình bọn họ đánh nhau với Quân Thù, kể đến cuối cùng, mọi người đều nghe đến mê mẩn.

“Không vui sao?”

Hiện giờ đang trong xe ngựa, cuối cùng Tần Uyển Uyển có thời gian kể lại chuyện xảy ra trong Mật cảnh.

Thúy Lục nhìn bốn người đàn ông xung quanh: “Mấy người không cảm thấy hắn đẹp trai à?”

“Không cảm thấy.”

Bốn người đàn ông đồng thanh. Tạ Cô Đường nói trước: “Ta cảm thấy kiếm tu vẫn đẹp hơn.”

“Không sai.” Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Tại hạ cũng cảm thấy thế.”

“Ừ.” Giản Hành Chi tán thưởng: “Các người rất có phẩm vị.”

“Cụ thể xảy ra chuyện gì?” Thúy Lục nhíu mày: “Lúc nãy, cậu mang hạt châu xanh chạy đi. Hồi lâu sau, công tử Vô Ưu đột nhiên xuất hiện, mang hạt châu trở về, kế tiếp các người bỗng dưng xuất hiện lại.”

Giản Hành Chi vòng tay qua bả vai nàng, xoay mặt nàng lại.

Thúy Lục, Tần Uyển Uyển: “…”

“Người  kịp thời ngừng hành vi biến thái của Mật cảnh kia, sau đó vào cứu ta. Chúng ta cứ như vậy như vậy, như vậy như vậy…”

Hai người nhìn ba tên kiếm tu mèo khen mèo dài đuôi, quyết định giữ vững im lặng.

Nhóm người trở lại Ninh phủ. Tần Uyển Uyển nhìn thấy một vị thiếu niên bưng vài khay y phục trang sức vào phòng, hành lễ với Tần Uyển Uyển, kính cẩn nói: “Đây là đồ công tử tặng cho cô nương, hi vọng tối nay cô nương có thể nhận thưởng vẻ vang.”

“Đa tạ Ninh đạo quân.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội thi lễ lại với thiếu niên: “Công tử khách sáo rồi.”

“Không vui sao?”

Thiếu niên mỉm cười đáp lễ, chào hỏi mấy câu rồi xoay người rời đi.

 

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nói gì đó, anh cũng có học thức mà, anh đọc hơn 7000 quyển sách rồi đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Em cũng hông thấy tên đó đẹp trai, Giản Hành Chi vẫn là số một

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Người ta tặng đồ cho thê tử anh kìa sư phụ ey

thuhi2
thuhi2
2 Năm Cách đây

kiếm tu mèo khen mèo dài đuôi =))))) cười chớt tui
nhưng mà ngta cũng đẹp thiệt :>

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Kiếm tu được 1 ưu điểm là rất đồng lòng ?

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!