Chương 83
Mở khóa hỉ sự Hoa Thành
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Chợ đêm gì?”
Tần Uyển Uyển nhạy bén quay đầu, Giản Hành Chi khựng lại, sau đó ậm ừ cho qua: “Thì hôm nàng bắt Yên Vô Song, ta tự về nhà, gặp hắn trên đường nên ta xem bói.”
“Người còn tin cái này à?”
Tần Uyển Uyển ngạc nhiên, người đã phi thăng mà còn tìm thầy coi bói?
“À…” Giản Hành Chi không đáp được, vội lảng sang chuyện khác: “Nàng có gì muốn hỏi thì mau hỏi đi, chuyện này không quan trọng.”
Tần Uyển Uyển được nhắc nhở nên không dây dưa với Giản Hành Chi nữa. Nàng quay đầu nhìn công tử Vô Ưu, vừa định mở miệng, đã thấy công tử Vô Ưu dựng thẳng hai ngón tay: “Câu hỏi thứ hai.”
Tần Uyển Uyển và GiảnỉHành Chi lậpĩtức trợn mắt.ẩGiản Hành Chiỷbuột miệng hỏi:ı“Cái ban nãyỹcũng coi làẻcâu hỏi?”
“Từểkhi ta bắtảđầu bảo cácịngười hỏi, mỗiõmột câu hỏiởđều tính mộtἰcâu. Câu hỏiḽthứ ba.”
Công,tử Vô Ưu(dựng ba ngónẵtay. Giản HànhįChi tức giận,ỉvừa định mởìmiệng, Tần UyểnóUyển đã bịtômiệng y, giànhỉhỏi trước: “Ngàiĩbiết hai vịĨtiên quân tênợlà Thượng Tuếịvà Thái Hằngàtới từ Tiênđgiới năm đóáđã mang LậnÎNgôn Chi điɨđâu và làmẳgì sau khi‹hắn nhập ma,không?”
“Câu côịhỏi là haiòcâu.”
Công tửầVô Ưu nhắc¸nhớ nàng: “Chỉἱcó thể chọnịmột.”
Tần UyểnỉUyển đờ người.ìcông tử Vô:Ưu nhẹ nhàngịphe phẩy quạt,ểquan sát TầnįUyển Uyển vàơGiản Hành Chi.ỏTần Uyển Uyểnởnghiến răng, rốtẩcuộc đưa raúquyết định: “Điẳđâu.”
Biết nơi¹đến rồi, nàngɪsẽ từ từặđiều tra sauêđó họ đãḹlàm gì.
Nói khôngỉchừng đến thẳngĩđó có thểἰtìm thấy chaímẹ nàng thì²sao?
Công tử VôịƯu gật đầu,ĩgiơ tay lên,ịnhìn ảo ảnhấtinh tú biếnídổi trước mắtἶTần Uyển Uyển.ấCông tử VôêƯu nhắc nhởũnàng: “Nhắm mắtìlại, nghĩ đếnḽcâu hỏi củaĨmình.”
Tần UyểnĭUyển nghe lờiïhắn, nhắm mắtÎlại, dường nhưảnàng xuyên qua)ngân hà, vôôsố ánh saoilướt qua người,įcuối cùng khungồcảnh dừng lạiĮtrước một cổng,thành mộc mạc.
Hình(như nàng ngồiêtrên thuyền nhỏ,ặxung quanh làờsóng xanh dậpıdềnh, đằng trướcốlà một bến)đò, cạnh bếnốđò trồng câyĨliễu. Lên bờḻchưa được baoĨlâu, nàng nhìnôthấy một hàng²cây liễu vâyỷquanh tường đá,ἲcổng thành xâyạđắp từ đáỹxanh viết haiỹchữ “Hoa Thành.”ữ
Hai bờ núiễnhỏ xanh tươi,ỡgió nhẹ vỗỵvề, rõ ràngÏlà phong cảnhìGiang Nam.
Vừa dứtềlời, một tiếngứ“ting” vang lênỉtrong đầu TầnòUyển Uyển, âmãthanh máy mócïlạnh lùng củaIhệ thống vangẽlên:
【 Nhiệm vụõnăm: Hỉ sựíHoa Thành, điỳđến Hoa Thành,õlấy được NgọcỷLinh Lung. Điểmútích lũy nhiệmấvụ +2000. Cóĩnhận hay không?】
Nhiệmἰvụ mới đãἲmở khóa.
Tần UyểnỵUyển mở toîmắt, lẳng lặngỉnhận nhiệm vụ,įthầm tính toánắtrong lòng.
Đích đếnậnhiệm vụ cụỗthể như thế,ḹrõ ràng độấkhó nhiệm vụḽlần này giảmủđi rất nhiều.¹Nàng còn muốnỉdò hỏi tìnhũhình cha mẹ,ἴnhưng lại nhớèba câu hỏiíđã hỏi xong,ỵhỏi thêm thìùquá mạo muội.
TầnềUyển Uyểndo dựẳchốc lát, cuốiἰcùng vẫn đứngảlên: “Ta đãúbiết đáp án,¸đa tạ côngỡtử Vô Ưu.”ậ
“Cô nương rấtĩxinh đẹp.” Côngìtử Vô Ưuửthấy nàng khôngờhỏi thêm, mỉmểcười: “Ta thấyịhẳn cô nương‹và hai vịìtiên nhân kiaôrất quen thuộc,íthôi thì taỳlại nói thêm)cho cô nươngữmột tin.”
Tần(Uyển Uyển ngheĮvậy, vội ngẩngɩđầu. Công tửẻVô Ưu nóiíra tin tứcơkhiến Tần UyểnïUyển vô cùngỉvui mừng: “Haiẹvị tiên nhânụrất an toàn,ḷcô nương cóįthể yên tâm.”ḷ
Nghe nói thế,³trái tim vẫnãluôn treo caoêrốt cuộc cũngĭhạ xuống.
Tần Uyển¸Uyển gật đầu,ἵnàng hành đạiđlễ, chân thànhôcảm ơn: “Đaịtạ công tử.”ẻ
“Ngươi từng gặpįhọ?”
Giản HànhôChi nhìn côngĩtử Vô Ưu,ỹnhíu mày. Côngítử Vô Ưuẫgiả vờ không¹nghe thấy, xoayIđầu uống trà.
GiảnἵHành Chi cònýđịnh nói gì,ắTần Uyển Uyểnívội kéo y:}“Đi thôi, đừngíquầy rầy ngườiĪta. Công tửĬVô Ưu…” TầnữUyển Uyển quay)đầu nhìn côngýtử Vô Ưu,ĩcười xòa: “Bằngễhữu ta khôngįhiểu chuyện, xinálỗi ngài, ngàyĩkhác có duyênЇgặp lại.”
“Sẽícó duyên thôi.”ô
Công tử VôđƯu quay đầu,ịnói một cách¹sâu xa.
“Vậy thìímay quá.” TầníUyển Uyển thầmìnghĩ loại boss°tình báo nàyἴcần phải lôi,kéo, bèn giảévờ phấn khởi:ị“Ta cầu cònἳkhông được. Nếuἱsau này cóấcơ hội, taẳcòn muốn nhờỏcông tử VôἴƯu chỉ dạyẹthêm phương pháp]chế tạo Mậtịcảnh. Mật cảnh}lần này ngàiἶlàm quá xuấtịsắc, tập hợpἱTam muội chânớhỏa, Cực âmởhàn băng, sấmἰsét,…”
“Cô nươngờhiểu lầm rồi.”íCông tử VôậƯu cắt lờiýnàng: “Mật cảnhĨta thiết lập¸không có nhữngữthứ này.”
TầnḷUyển Uyển ngâyḷngười, nhìn thấyɩcông tử VôèƯu nâng quạtểchỉ về phíaũGiản Hành Chi:i“Những thứ nàng}nói hẳn đềuĬdo y làm.”ï
Không khí đôngĩđặc.
Bầu không khíơyên lặng kỳɪdị.
Tần Uyển Uyểnẩquay đầu nhìn]về phía GiảnἴHành Chi. GiảnìHành Chi vờẵthờ ơ huýtỏsáo, huýt tiểuỉkhúc giống nhưảchẳng có gìixảy ra, xoayЇđầu đi raángoài. Có điều¹đi một lúc,ἳbước chân yĺnhanh hơn, sauíđó vội vàngɨmở cửa chạy.
TầnẳUyển Uyển siếtıchặt nắm đấm,{thi lễ tạmểbiệt công tửẳVô Ưu, sauḻđó ra ngoài.
Đếnỉngoài cổng, nàngînhìn thấy nhómỏNam Phong đứngĬchờ ở đó,ímỗi người cõngảmột bọc hànhẽlý to. GiảnâHành Chi trốnɪsau lưng Tạ(Cô Đường, giảòvờ bình tĩnhĩchào hỏi: “Raẽrồi à?”
“Mọiἴngười cõng cáiĪgì vậy?”
TầnóUyển Uyển cảmăthấy tò mò.ữNam Phong ngheợnàng hỏi, vẻémặt lập tứcĩđưa đám, kêuĬthan: “Chủ nhân,ầbọn họ tặngļcho chúng ta)bánh nướng trị}giá chín nghìnìlinh thạch đấy!ἴtúi Càn KhônĮba người chúngẽta đựng đầyẵhết rồi màỉcòn không chứaũhết, chỉ đànhílấy bọc hành}lý vác.”
“Đốngịbánh nướng này…”ịMặt Thúy Lụcủkhông cảm xúc:ĩ“Đủ để mấyḻngười chúng taẫăn tới kiếpἳsau.”
“Nhưng cũngăkhông thể khôngịlấy…” Tạ CôἱĐường cau mày:ị“May mà đốngìbánh nướng nàyợcó thể trữ]nửa năm. Chúngưta tìm NinhḹBất Ngôn nghĩỹcách, quyên tặngỷđống bánh nướngInày đi.”
Nhómįngười nói tớiưnói lui, sauỳkhi quyết địnhứsự đi hayặở của bánh}nướng, Thúy Lụcởsực nhớ: “Muộiíhỏi hết baợcâu hỏi chưa?úKết quả thếïnào?”
Tần UyểnũUyển không lênýtiếng, nàng dờiımắt lên ngườiưGiản Hành Chi.
GiảnổHành Chi trốnứtrốn núp núpìsau lưng Tạ}Cô Đường, tiếcḹrằng Tạ CôĩĐường không caoỉbằng y, cứựnhìn thấy đầuịcủa y diĭđộng phía sauữTạ Cô Đường.
TầnựUyển Uyển bướcìtới. Tạ CôãĐường và ThúyìLục nhường sangİmột bên, đểĩGiản Hành ChiÍxuất hiện.
Giản HànhĩChi nuốt nướcỷbọt: “Ta cóĩthể giải thích,ìthật ra lúcỡđó…”
Lời còníchưa dứt, nắmễđấm mang theoèpháp ấn TịchỡSơn móc mộtồcú thật mạnhjvào bụng GiảnéHành Chi.
Tiếng nóiḽcủa Giản HànhĩChi ngưng bặt.ứTần Uyển Uyểnịlạnh mặt rútıtay lại, xoayἳngười bỏ đi.
Nàngọvừa mới xoayịngười, Giản HànhẹChi phun mộtíbúng máu, ômɪbụng quỳ xuốngfđất.
Tạ Cô Đườngıvà Nam Phongủvội vã bước}lên đỡ y.
“Tiềnɪbối!”
“Đạo quân!”ủ
“Cậu…” Thúy Lục)cũng bị dọaḻsợ, cẩn thậnạquan sát GiảnɨHành Chi: “Cậuưkhông sao chứ?”ĩ
“Mạnh… mạnh quá.”ĩ
Nói xong, GiảnĮHành Chi “bịch”ịmột cái, ngãἲnhào xuống đất.
Trướcếkhi mất điũý thức, trongúđầu y chỉộcó một suyḹnghĩ.
Không hổ làÍtiên nữ doọy đích thânídạy dỗ, cúÏđấm này rấtἶcó sức!
LúcíGiản Hành ChiÍtỉnh lại đã]là đêm khuya.ăY mở bừngịmắt, cảm giácĪbụng man mát,ἷhình như đãỉổn rồi.
Y thởịphào, đang địnhĪthả lỏng nằmıyên, đột nhiênìnhận ra bấtíthường. Nơi nàyặcó người!
“Nói nghe{xem.” Giọng TầnïUyển Uyển chậm]rãi vang lên:ị“Vì sao muốn,châm lửa đốtĩta? Là báoľthù sao?”
“Khôngãphải.” Giản HànhìChi lập tứcɪngồi dậy, xinÏlỗi Tần UyểnịUyển ngồi kếộbên: “Ta chỉImuốn mở Mậtỉcảnh cứu nàng,ícho nên taíthử hết tấtļcả những cáchĺcó thể nghĩ!îTa tuyệt đốiúkhông có ýịbáo thù!”
TầnĩUyển Uyển không³nói. Nàng nhìnấy, ánh mắtệmột mảng tịchụmịch.
“Vậy chi bằngẽngười báo thùḻta cho xong.”í
Dù sao cốẳý báo thùócòn có thểIkhống chế.
Muốn cứuénàng nhưng suýtẻhại chết nàng,íthậm chí bạnàchẳng thể nóiưy ngốc, hìnhốnhư người bìnhóthường đều sẽủcó suy nghĩἴnày. Bạn chỉỉcó thể nóiἳhai người bátêtự tương khắc,ĭmệnh không hợp.
“Thôiộvậy…”
Tần UyểnĩUyển hơi mệt(mỏi, nàng đỡἵtrán: “Số mệnhἴhai ta tươngἶkhắc. Sau nàyἷtrở về Tiênộgiới, người cáchĩxa ta mộtìchút.”
“Ta khôngỉthể hứa vớiẻnàng.”
Giản HànhốChi lập tứcἷtừ chối.
Y cònḹmuốn theo đuổiínàng mà!
Tần UyểnũUyển không hiểuĩvì sao GiảnịHành Chi từừchối, nàng bỗngįcảm giác đượcỗsống lưng chợtụlạnh.
Cứ có ảoịgiác người nàoĩđó muốn ámɨsát nàng.
Nàng suyĪnghĩ, mặc dùἱtu tiên rồiĪnhưng cũng khôngĩthể mê tínỳquá. Nàng khôngòmuốn thảo luậnưchuyện số phận,îbèn bàn bạcữvới Giản HànhẩChi: “Ngày mai,ïta quyên góp[bánh nướng choîNinh gia, dựἷđịnh lên đườngĭđến Hoa Thành.”ũ
“Hoa Thành?”
GiảnīHành Chi ngồiỉdậy: “Phụ mẫuônàng đi đếnỉđó?”
“Đúng vậy.”ô
Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cảnh tượng cuối cùng ta nhìn thấy là Hoa Thành. Năm đó, phụ mẫu ta phong ấn Lận Ngôn Chi nhập ma xong, thì đi đến Hoa Thành, muốn độ hóa hắn. Còn về sau xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ khi đến Hoa Thành, chúng ta mới biết được.”
【Nhiệm vụ mười hai: Mời trà xanh. Điểm tích lũy +1500. Không thể từ chối】
Dứt lời, y nhắm mắt lại. Nhưng ngẫm nghĩ, y lập tức bật dậy khỏi giường: “Không được, lỡ như tối nay Uyển Uyển chủ động tới đó thì sao? Đêm dài lắm mộng, ta phải dẫn Uyển Uyển đi.”
“Ừ.”
Công tử Vô Ưu: Một đám bánh nướng(*)!!!
Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy chúng ta đi.”
Nói xong, y đứng trước quỹ đạo sao(*), suy nghĩ rồi vẫn mở miệng.
“Hơn nữa đến Hoa Thành, ta vẫn còn muốn tìm một người.”
“Để lại tờ giấy và túi Càn Khôn cho Ninh Bất Ngôn, còn lại mang theo ăn trên đường, đi!”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển đứng ở cửa im re, lòng hơi thấp thỏm, tiếp tục khen: “Nàng cũng rất xinh đẹp!”
Tần Uyển Uyển thấy y hiểu ra, gật đầu: “Ý ta chính là như vậy.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, Giản Hành Chi tò mò: “Ai?”
Giản Hành Chi xì một tiếng, lập tức nằm yên: “Muốn ta đi mắng hắn thì được, đi bắt gặp hắn bị người ta đuổi giết thì không thể nào.”
Giản Hành Chi ngây người. Y ngẫm nghĩ hồi lâu, Tần Uyển Uyển nhắc y: “Người còn nhớ những kẻ cạnh tranh trở thành nam sủng của Hoa Dung lúc ở Quỷ Thành không? Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Ninh Bất Ngôn, còn có một người…”
“Liễu Phi Nhứ.”
Giản Hành Chi không nhịn được bấm vào kiểm tra.
Giản Hành Chi ngây người. Y ngẫm nghĩ hồi lâu, Tần Uyển Uyển nhắc y: “Người còn nhớ những kẻ cạnh tranh trở thành nam sủng của Hoa Dung lúc ở Quỷ Thành không? Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Ninh Bất Ngôn, còn có một người…”
“Lúc…” 666 lắp bắp: “Lúc người đang ngất.”
“Ta nhớ rồi.” Giản Hành Chi nhớ lại: “Cái tên mặc y phục hồng phấn, quanh thân luôn có bướm bay, thi toán không điểm.”
Tần Uyển Uyển thở dài, mở cửa, xoay người rời đi.
“Lúc trước, ta không nhớ ra.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hôm nay, ta biết được ngay từ ban đầu, Thẩm Tri Minh đã định dùng Tô Nguyệt Ly làm đỉnh lô thay đổi thể chất từ miệng Quân Thù. Trong trí nhớ Tần Vãn, đời trước chủ yếu có năm người đàn ông bên cạnh Tô Nguyệt Ly. Bọn họ lần lượt là Thẩm Tri Minh, Ninh Bất Tu, Quân Thù, Liễu Phi Nhứ và một vị lão tổ thiếu niên của Vô Tương Tông.”
Vở kịch nhỏ 1
Công tử Vô Ưu: “Ta chuẩn bị sẵn sàng, công tâm là chính, thiết lập mai phục. Giản Hành Chi, ta không tin ngươi không tới.”
“Thế thì sao?”
“Thậm chí ngay cả sự tồn tại của Ngọc Linh Lung mà Tần Vãn cũng không biết.” Tần Uyển Uyển suy luận: “Ký ức của cô ấy chưa chắc đã sai, nhưng thứ cô ấy nhìn thấy chưa chắc là thật. Cô ấy cảm thấy mọi người đều yêu Tô Nguyệt Ly, cho nên cùng nhau vây quanh người Tô Nguyệt Ly. Nhưng nếu chúng ta đổi góc độ, năm người này tập hợp bên cạnh Tô Nguyệt Ly không phải vì tình yêu, mà vì thèm muốn thể chất của Tô Nguyệt Ly thì sao? Người nghĩ xem, Quân Thù yêu Tô Nguyệt Ly là toàn tâm toàn ý yêu cô ta, sao lại chia sẻ với người khác? Nếu như năm người này đều trúng ma chủng, liên thủ với nhau lấy Ngọc Linh Lung, lợi dụng Tô Nguyệt Ly thay đổi thể chất, mở Đăng Tiên Môn phi thăng. Vậy có phải rất nhiều chuyện kiếp trước càng logic hơn không?”
“Vậy…” Nam Phong khẽ hỏi: “Bánh nướng thì sao đây?”
Giản Hành Chi không hiểu, Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y: “Người không phát hiện sao, hôm nay đã có ba người trong năm người này là ma chủng. Hơn nữa dựa theo trong sách, nếu Tô Nguyệt Ly là Mary Sue, Thẩm Tri Minh không nên lợi dụng cô ta như vậy. Thế nhưng ngay từ ban đầu, Thẩm Tri Minh đã thỏa thuận với một tu sĩ nuôi Thanh long cùng chia sẻ đỉnh lô, lấy Ngọc Linh Lung. Từ đầu tới cuối, ông ta không hề có tình cảm với Tô Nguyệt Ly.”
【
傻逼
“Cho nên ý nàng là…” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Có lẽ ký ức kiếp trước của Tần Vãn đã sai.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Vết xe đổ…” 666 nuốt nước bọt: “Chủ nhân, vì điểm tích lũy, đừng làm bậy nữa.”
“Thậm chí ngay cả sự tồn tại của Ngọc Linh Lung mà Tần Vãn cũng không biết.” Tần Uyển Uyển suy luận: “Ký ức của cô ấy chưa chắc đã sai, nhưng thứ cô ấy nhìn thấy chưa chắc là thật. Cô ấy cảm thấy mọi người đều yêu Tô Nguyệt Ly, cho nên cùng nhau vây quanh người Tô Nguyệt Ly. Nhưng nếu chúng ta đổi góc độ, năm người này tập hợp bên cạnh Tô Nguyệt Ly không phải vì tình yêu, mà vì thèm muốn thể chất của Tô Nguyệt Ly thì sao? Người nghĩ xem, Quân Thù yêu Tô Nguyệt Ly là toàn tâm toàn ý yêu cô ta, sao lại chia sẻ với người khác? Nếu như năm người này đều trúng ma chủng, liên thủ với nhau lấy Ngọc Linh Lung, lợi dụng Tô Nguyệt Ly thay đổi thể chất, mở Đăng Tiên Môn phi thăng. Vậy có phải rất nhiều chuyện kiếp trước càng logic hơn không?”
Giản Hành Chi thấy nàng đi rồi, rốt cuộc thả lỏng, ngả xuống giường. Cũng ngay lúc này, bỗng nhiên y phát hiện một hàng chữ nhỏ bay trong đầu mình.
(*) Quỹ đạo của ngôi sao
Kẻ địch: “Ta nhốt Tần Uyển Uyển và tà ma lại với nhau, ta xem cô ta chết thế nào.”
“Mà năm đó, nếu Lận Ngôn Chi chưa chết, trở thành Tà Thần, vậy có khả năng hắn là kẻ thật sự đứng sau màn trù tính. Lấy tình tình của hắn, không muốn Ninh Bất Tu phi thăng cũng là chuyện bình thường.”
“Ta nhớ rồi.” Giản Hành Chi nhớ lại: “Cái tên mặc y phục hồng phấn, quanh thân luôn có bướm bay, thi toán không điểm.”
Giản Hành Chi tiếp lời, đột nhiên hiểu ý Tần Uyển Uyển: “Vậy nghĩa là nếu như Lận Ngôn Chi không chết, có khả năng một trong năm người này, có một người là Lận Ngôn Chi?!”
【
Lúc nói đến đây, Giản Hành Chi đang đánh xe cực nhanh.
Tần Uyển Uyển thấy y hiểu ra, gật đầu: “Ý ta chính là như vậy.”
“Ừ.”
“Thế ngày mai chúng ta lên đường…” Giản Hành Chi ra quyết định: “Đến Hoa Thành tìm Liễu Phi Nhứ, xem thử rốt cuộc hắn là ai.”
【Mục tiêu nhiệm vụ: Mời công tử Vô Ưu vào nhóm đến Hoa Thành.】
“Ừm.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng đứng dậy: “Người nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi trước đây.”
Nói xong, nàng bước đến cạnh cửa, ngẫm nghĩ, vẫn quay đầu lại nhìn Giản Hành Chi, lạnh lùng nói: “Cảm ơn đồ hôm nay người tặng, đẹp lắm.”
Thấy mô tả nhiệm vụ tỉ mỉ như thế, Giản Hành Chi trầm mặc.
Giản Hành Chi nghe thấy Tần Uyển Uyển khen mình, y cũng muốn khen lại, bèn vắt hết óc mở miệng: “Cú đấm hôm nay của nàng cũng đẹp lắm!”
Lúc bọn họ ra khỏi thành, công tử Vô Ưu đang ngồi ở Lầu Đăng Nguyệt, ngắm trời sao, uống trà.
Tần Uyển Uyển: “…”
Tà ma: “Không ngờ hắn còn biết đứng bên ngoài chiếm cứ ưu thế sân nhà, khởi động ma pháp tấn công, cố tình dùng pháp thuật trừ tà trợ giúp nữ chính. Người này quá lợi hại!”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển đứng ở cửa im re, lòng hơi thấp thỏm, tiếp tục khen: “Nàng cũng rất xinh đẹp!”
“Liễu Phi Nhứ.”
Tần Uyển Uyển thở dài, mở cửa, xoay người rời đi.
Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng đứng dậy: “Người nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi trước đây.”
Giản Hành Chi thấy nàng đi rồi, rốt cuộc thả lỏng, ngả xuống giường. Cũng ngay lúc này, bỗng nhiên y phát hiện một hàng chữ nhỏ bay trong đầu mình.
Giản Hành Chi không nhịn được bấm vào kiểm tra.
【Nhiệm vụ mười hai: Mời trà xanh. Điểm tích lũy +1500. Không thể từ chối】
【Vở kịch nhỏ 1】
“Ừm.”
【Mục tiêu nhiệm vụ: Mời công tử Vô Ưu vào nhóm đến Hoa Thành.】
Tuyệt đối đừng để nam chính đuổi kịp.
【Mô tả nhiệm vụ: Giản Chi Diễn phát hiện Tần Vãn vừa gặp đã ái mộ công tử Vô Ưu, lòng vừa giận vận cuống, vì thế dự định tới cửa nhục mạ công tử Vô Ưu, khiến công tử Vô Ưu biết khó mà lui. Không ngờ trùng hợp đụng phải công tử Vô Ưu đang bị kẻ thù đuổi giết, Giản Chi Diễn bị hung thủ uy hiếp. Vì cứu Giản Chi Diễn, Tần Vãn bắt tay với công tử Vô Ưu xử lý kẻ địch. Giản Hành Chi được công tử Vô Ưu cứu, cảm thấy xấu hổ với địch ý lúc trước của bản thân, chủ động cầu xin Tần Vãn bảo vệ công tử Vô Ưu, dẫn công tử Vô Ưu cùng đi đến Hoa Thành.】
“Ngươi thay ta đưa một phong thư tình sang đó, để Giản Hành Chi thấy. Ta không tin…” Công tử Vô Ưu nhếch khóe môi: “Hắn không tới.”
Thấy mô tả nhiệm vụ tỉ mỉ như thế, Giản Hành Chi trầm mặc.
Một lát sau, y mở miệng: “Nhiệm vụ này tới lúc nào?”
“Lúc…” 666 lắp bắp: “Lúc người đang ngất.”
“Ừ.”
Chim sơn ca: “Chủ nhân, bọn họ lấy bánh nướng chặn cửa, thư không vào được. Còn nữa, lính gác cổng thành nói bọn họ đã bỏ chạy trong đêm rồi!”
Hoàn toàn không cho y cơ hội từ chối.
“Thế ngày mai chúng ta lên đường…” Giản Hành Chi ra quyết định: “Đến Hoa Thành tìm Liễu Phi Nhứ, xem thử rốt cuộc hắn là ai.”
“Viết tỉ mỉ như thế…” Giản Hành Chi lạnh mặt: “Các người sợ ta không nhận nhiệm vụ này sao?”
“Thế thì sao?”
Tần Uyển Uyển: “Ta cứ cảm thấy có người muốn ám sát ta, là ai?”
“Vết xe đổ…” 666 nuốt nước bọt: “Chủ nhân, vì điểm tích lũy, đừng làm bậy nữa.”
】
Giản Hành Chi xì một tiếng, lập tức nằm yên: “Muốn ta đi mắng hắn thì được, đi bắt gặp hắn bị người ta đuổi giết thì không thể nào.”
【Vở kịch nhỏ 2: Giản Hành Chi lợi hại】
Dứt lời, y nhắm mắt lại. Nhưng ngẫm nghĩ, y lập tức bật dậy khỏi giường: “Không được, lỡ như tối nay Uyển Uyển chủ động tới đó thì sao? Đêm dài lắm mộng, ta phải dẫn Uyển Uyển đi.”
Giản Hành Chi nói là làm, tức khắc chạy đến phòng từng người thông báo: “Có chuyện lớn rồi, chúng ta lập tức rời khỏi Hoang Thành!”
“Mà năm đó, nếu Lận Ngôn Chi chưa chết, trở thành Tà Thần, vậy có khả năng hắn là kẻ thật sự đứng sau màn trù tính. Lấy tình tình của hắn, không muốn Ninh Bất Tu phi thăng cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy…” Nam Phong khẽ hỏi: “Bánh nướng thì sao đây?”
“Để lại tờ giấy và túi Càn Khôn cho Ninh Bất Ngôn, còn lại mang theo ăn trên đường, đi!”
Giản Hành Chi đưa ra phương án giải quyết, chưa tới nửa canh giờ đã kéo tất cả mọi người dậy, trộm xe ngựa linh thú, phóng như điên ra khỏi Hoang Thành.
Lúc bọn họ ra khỏi thành, công tử Vô Ưu đang ngồi ở Lầu Đăng Nguyệt, ngắm trời sao, uống trà.
Mỗi lần Giản Hành Chi muốn theo đuổi Tần Uyển Uyển ——
“Công tử.” Chim sơn ca vào phòng: “Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Giản Hành Chi tới thôi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cảnh tượng cuối cùng ta nhìn thấy là Hoa Thành. Năm đó, phụ mẫu ta phong ấn Lận Ngôn Chi nhập ma xong, thì đi đến Hoa Thành, muốn độ hóa hắn. Còn về sau xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ khi đến Hoa Thành, chúng ta mới biết được.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi không hiểu, Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y: “Người không phát hiện sao, hôm nay đã có ba người trong năm người này là ma chủng. Hơn nữa dựa theo trong sách, nếu Tô Nguyệt Ly là Mary Sue, Thẩm Tri Minh không nên lợi dụng cô ta như vậy. Thế nhưng ngay từ ban đầu, Thẩm Tri Minh đã thỏa thuận với một tu sĩ nuôi Thanh long cùng chia sẻ đỉnh lô, lấy Ngọc Linh Lung. Từ đầu tới cuối, ông ta không hề có tình cảm với Tô Nguyệt Ly.”
Công tử Vô Ưu mỉm cười: “Đợi đi.”
“Có điều…” Chim sơn ca nhíu mày: “Lỡ như tối nay hắn không tới thì sao?”
Hoàn toàn không cho y cơ hội từ chối.
“Không đâu.” Công tử Vô Ưu rất có lòng tin. Hắn đứng dậy: “Thiên mệnh sẽ dẫn lối bọn họ đến trước mặt ta.”
Nói xong, y đứng trước quỹ đạo sao(*), suy nghĩ rồi vẫn mở miệng.
“Thế ngày mai chúng ta lên đường…” Giản Hành Chi ra quyết định: “Đến Hoa Thành tìm Liễu Phi Nhứ, xem thử rốt cuộc hắn là ai.”Công tử Vô Ưu: “Ta chuẩn bị sẵn sàng, công tâm là chính, thiết lập mai phục. Giản Hành Chi, ta không tin ngươi không tới.”Kẻ địch: “Ta nhốt Tần Uyển Uyển và tà ma lại với nhau, ta xem cô ta chết thế nào.”(*) Quỹ đạo của ngôi sao
】
“Ngươi thay ta đưa một phong thư tình sang đó, để Giản Hành Chi thấy. Ta không tin…” Công tử Vô Ưu nhếch khóe môi: “Hắn không tới.”
Vở kịch nhỏ 2: Giản Hành Chi lợi hại
Lúc nói đến đây, Giản Hành Chi đang đánh xe cực nhanh.
“Chạy!” Giản Hành Chi hét lên với linh mã, tất cả mọi người trong xe ngựa đều buộc dây an toàn cố định cơ thể, lắng nghe tiếng hô kích động bên ngoài của Giản Hành Chi: “Chạy nhanh lên!”
“Viết tỉ mỉ như thế…” Giản Hành Chi lạnh mặt: “Các người sợ ta không nhận nhiệm vụ này sao?”
Tuyệt đối đừng để nam chính đuổi kịp.
(*) Bánh nướng phiên âm là shāobǐng, đọc hơi giống Shǎ bī (
***
Giản Hành Chi: “Ta Tam muội chân hỏa, sấm sét đan xen! Uyển Uyển, ta tới cứu nàng đây!”【Vở kịch nhỏ 1“Vết xe đổ…” 666 nuốt nước bọt: “Chủ nhân, vì điểm tích lũy, đừng làm bậy nữa.”Giản Hành Chi tiếp lời, đột nhiên hiểu ý Tần Uyển Uyển: “Vậy nghĩa là nếu như Lận Ngôn Chi không chết, có khả năng một trong năm người này, có một người là Lận Ngôn Chi?!”【Mô tả nhiệm vụ: Giản Chi Diễn phát hiện Tần Vãn vừa gặp đã ái mộ công tử Vô Ưu, lòng vừa giận vận cuống, vì thế dự định tới cửa nhục mạ công tử Vô Ưu, khiến công tử Vô Ưu biết khó mà lui. Không ngờ trùng hợp đụng phải công tử Vô Ưu đang bị kẻ thù đuổi giết, Giản Chi Diễn bị hung thủ uy hiếp. Vì cứu Giản Chi Diễn, Tần Vãn bắt tay với công tử Vô Ưu xử lý kẻ địch. Giản Hành Chi được công tử Vô Ưu cứu, cảm thấy xấu hổ với địch ý lúc trước của bản thân, chủ động cầu xin Tần Vãn bảo vệ công tử Vô Ưu, dẫn công tử Vô Ưu cùng đi đến Hoa Thành.】】
“Hơn nữa đến Hoa Thành, ta vẫn còn muốn tìm một người.”
Mỗi lần Giản Hành Chi muốn theo đuổi Tần Uyển Uyển ——
Giản Hành Chi nói là làm, tức khắc chạy đến phòng từng người thông báo: “Có chuyện lớn rồi, chúng ta lập tức rời khỏi Hoang Thành!”
Tần Uyển Uyển: “Ta cứ cảm thấy có người muốn ám sát ta, là ai?”
***
Giản Hành Chi: “Là vận mệnh.”
Vận mệnh: “Đừng đổ thừa ta, là tác giả.”
Tần Uyển Uyển: “…”
(*) Bánh nướng phiên âm là shāobǐng, đọc hơi giống Shǎ bī (傻逼) có nghĩa là “ngu ngốc”“Ta nhớ rồi.” Giản Hành Chi nhớ lại: “Cái tên mặc y phục hồng phấn, quanh thân luôn có bướm bay, thi toán không điểm.”【Nói xong, y đứng trước quỹ đạo sao(*), suy nghĩ rồi vẫn mở miệng.(*) Quỹ đạo của ngôi saoGiản Hành Chi xì một tiếng, lập tức nằm yên: “Muốn ta đi mắng hắn thì được, đi bắt gặp hắn bị người ta đuổi giết thì không thể nào.”Vở kịch nhỏ 2: Giản Hành Chi lợi hạiTần Uyển Uyển: “Ta cứ cảm thấy có người muốn ám sát ta, là ai?”】
Giản Hành Chi: “Hệ thống, ta vi phạm quy định, phóng điện đi!!!”
Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy chúng ta đi.”
Kẻ địch: “Ta muốn giết Giản Hành Chi. Hắn trông rất ngu nhưng tứ chi phát triển, vì vậy ta nhốt hắn vào bí cảnh, tạo rất nhiều tà linh không thể nào giết chết để giết hắn. Không thể dùng sấm sét, sớm muộn gì hắn cũng bị kiệt sức. Kế hoạch của ta hoàn mỹ.”
Giản Hành Chi: “Hệ thống, ta vi phạm quy định, phóng điện đi!!!”
“Cho nên ý nàng là…” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Có lẽ ký ức kiếp trước của Tần Vãn đã sai.”
Kẻ địch: “…”
Kẻ địch: “Ta nhốt Tần Uyển Uyển và tà ma lại với nhau, ta xem cô ta chết thế nào.”
Giản Hành Chi: “Ta Tam muội chân hỏa, sấm sét đan xen! Uyển Uyển, ta tới cứu nàng đây!”
Tà ma: “Không ngờ hắn còn biết đứng bên ngoài chiếm cứ ưu thế sân nhà, khởi động ma pháp tấn công, cố tình dùng pháp thuật trừ tà trợ giúp nữ chính. Người này quá lợi hại!”
Vận mệnh: “Đừng đổ thừa ta, là tác giả.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Công tử Vô Ưu: “Ta chuẩn bị sẵn sàng, công tâm là chính, thiết lập mai phục. Giản Hành Chi, ta không tin ngươi không tới.”
Chim sơn ca: “Chủ nhân, bọn họ lấy bánh nướng chặn cửa, thư không vào được. Còn nữa, lính gác cổng thành nói bọn họ đã bỏ chạy trong đêm rồi!”
Công tử Vô Ưu: Một đám bánh nướng(*)!!!
Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy chúng ta đi.”Lúc nói đến đây, Giản Hành Chi đang đánh xe cực nhanh.(*) Bánh nướng phiên âm là shāobǐng, đọc hơi giống Shǎ bī (Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cảnh tượng cuối cùng ta nhìn thấy là Hoa Thành. Năm đó, phụ mẫu ta phong ấn Lận Ngôn Chi nhập ma xong, thì đi đến Hoa Thành, muốn độ hóa hắn. Còn về sau xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ khi đến Hoa Thành, chúng ta mới biết được.”傻逼“Vậy…” Nam Phong khẽ hỏi: “Bánh nướng thì sao đây?”) có nghĩa là “ngu ngốc”
Cái này là đi hết cái map luôn rồi chứ còn gì nữa
Nam chính mà, sẽ còn gặp thôi.
Rồi anh tới công chiện rồi anh ơiiii
Vậy kiếp trước Tô Nguyệt Ly còn là nữ chính sao?
Còn “không thể từ chối” nữa, phen này khó cho anh rồi.
Cốt truyện có đang đi ngược với nguyện vọng của Tần Vãn kiếp trước không, chẳng phải cô ấy muốn bảo vệ Giản Chi Diễn sao, tự nhiên cho thêm nam chính xuất hiện nữa để làm anh kia tổn thương ha gì.
Hắn chạy mất rồi thì có ?
Anh chỉ ngốc trước mặt Uyển Uyển thôi nhé.
Công tử Vô Ưu là boss bự luôn nà.