Chương 84 (2)
Xin hãy tha thứ cho chúng ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Quán rượu thị trấn náo nhiệt người qua kẻ lại, còn có người kể chuyện dưới lầu, ngồi trên sân khấu kể vài chuyện kỳ lạ dị thường.
Tần Uyển Uyển dạy nhóm Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Nam Phong chơi oẳn tù tù. Giản Hành Chi ngồi bên lan can, uống rượu, lắng nghe người xung quanh tíu tít.
“Mọi người đã nghe chưa, Ninh gia gửi tin tức đến Liên minh Tiên giới, bảo rằng Ninh gia xuất hiện ma chủng. Tông chủ Vấn Tâm Tông – Thẩm Tri Minh nhập ma, giết sạch cả nhà Quân Vô Duyên của Nhạc Thành trên địa bàn Ninh gia rồi.”
“Sao Thẩm Tri Minh lại giết Quân Vô Duyên? Vậy hiện giờ Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông thế nào?” Có người sửng sốt: “Hơn nữa, chẳng phải thứ ma chủng kia đã biến mất vào năm đó rồi sao? Sao lại xuất hiện?”
“Ai mà biết?”
Đám đông nghị luận ồnâào, chỉ nói:į“Dù sao NhạcịThành và VấnἰTâm Tông xemļnhư xong rồi.ễHiện tại hình³như Nhạc Thànhído chi kếîkế thừa vịỷtrí Thành chủ,Їđã bày kếtỉgiới đóng thànhồkhông ra giốngẩnhư Ninh giaÏnăm đó. VấnỉTâm Tông hiện‹giờ do TốngụTích Niên làmắchủ, e làỉcũng không chốngìđỡ được baoïlâu. Bên duyẵnhất còn yên³ổn là Ninh]gia, mặc dùìcả chi củaĩNinh Văn Húcľđều chết, nhưngïNinh Xương HàÏđã kế thừaàgia chủ.”
“NinhĺXương Hà vàicon trai ôngữta Ninh BấtạNgôn đều làĩkỳ Độ Kiếp.”ẳNgười qua đườngầ“haiz” một tiếng:ộ“Căn cơ Ninhỵgia vẫn còn,ἳcó điều đượcạnhư vậy làỳnhờ vào Quânìtử kiếm HoangịThành năm nay.”ồ
“Quân tử kiếmúHoang Thành xuấtĬhiện sao?”
Các²tu sĩ đềuỹkích động, người²nói chuyện gậtũđầu: “Không sai,ỏnăm nay làếmột vị tiênẩnữ tên làựTần Uyển Uyểnâvà bằng hữuửcủa cô ấy}cùng nhau giúpữđỡ Ninh gia.ìNếu không maẵchủng đột ngộtЇbùng nổ, Ninhăthị còn không²diệt tộc sao?”ự
Mọi người bànỡtán chuyện xảyằra ở HoangẩThành, Giản HànhĩChi bất giácàmỉm cưởi.
Cảm giácòvui vẻ giốngĩnhư nghe thấyļngười ta khen²ngợi chính mìnhỗnăm đó.
Tần UyểnứUyển dạy ngườiịkhác chơi oẳn{tù tì. Thấy{Giản Hành Chiệngồi yên bấtẻđộng, bèn bưngỉrượu chen vào,ìđổi vị trí(với Tạ CôjĐường ngồi bênĩcạnh Giản HànhịChi, sáp tới:ἱ“Giản Hành Chi,ếngười không chơiÎoẳn tù tìỉà?”
“Nghe kểởchuyện.”
Giản HànhìChi không nóiỉcho nàng biếtợmình nghe thấyỷcái gì, giơἴtay lên chỉ¹người kể chuyệnốdưới bục. TầnỗUyển Uyển xoayỷđầu qua, bấyĪgiờ mới đểÎý người kểờchuyện đang kểIcái gì.
“Chuyện lạếhôm nay nhắc°đến chính làĩphong tục minh,hôn của HoaỏThành. Minh hôn°của Hoa Thànhỉkhác với địaíphương khác, minh°hôn ở địaọphương khác làỏhôn sự của¸người chết, nhưngịminh hôn củaẽHoa Thành lạiĩlà hôn sựòcủa người sống.”è
Người kể chuyệnđkể lại câuɩchuyện Hoa Thànhỉsống động nhưẻthật.
“Chuyện này phảiỳngược dòng vềịmột trăm năm)trước. Năm đó,ĭHoa Thành vẫnịlà người sốngỗthành thân, ngườiīchết đám tang.ịNhưng một ngàyınọ, con gáiɩmột hộ giajđình tại HoaîThành xuất giá,Įđột nhiên trờiânổi cuồng phong,ĩcuốn lên gióÎcát mịt mù,ịche khuất bầuἱtrời. Đợi sauíkhi gió ngừng,]kiệu hoa tânẳnương đã bịẹhồng dây(*) bòõđầy, hoa hồngặtrên kiệu nởIvô cùng rực°rỡ, bọn họắbèn chặt dâyĩleo đi. Mọiîngười đoán xemổthế nào?”
(*)ìHay còn gọi¹là hoa hồng¹leo
Tay người kểỹchuyện ngửa ra,ợtăng ngữ điệu:ỡ“Cô dâu biếnímất!”
Người ngheîxôn xao, ngườiìbên ngoài huyênểnáo: “Cô ấyểchết rồi sao?”ỏ
“Chết rồi.” Ngườiĺkể chuyện bùiĭngùi: “Hôm đó,ɪkhông chỉ cóýtân nương biếnãmất, ngay cảôtân lang cũngỗkhông còn. Quaỉmười năm, rốtļcuộc mọi ngườiỉtìm thấy hài)cốt hai ngườiẽtại hai nơiìkhác nhau.”
“Về(sau thì sao?”ợ
Tần Uyển Uyểníkhông nhịn được,ốcất tiếng hỏi.ủNgười kể chuyệnἶngẩng đầu cười:ì“Cô nương yênệtâm chớ nóng,ễđể lão hủļtừ từ kể.jVề sau lạiẩxuất hiện vàióchuyện giống vậy,ḹtên họ khácịnhau, gia đìnhÎkhác nhau, nhưngịcứ ngay ngàyểcô nương xuấtígiá, tân nươngἵđột nhiên biếnÏmất, tân langấquan cũng chẳngîthấy bóng dáng,ốchỉ để lạiểhoa hồng nởítại nơi tânìnương mất tích,[rồi một vàiínăm sau sẽἳtìm thấy thiîthể hai người.ĩLiễu thị HoaľThành đã nghĩĪvô số biện}pháp nhưng đềuõkhông có tácádụng. Cuối cùng,ỡbọn họ đànhãhạ lệnh khôngứcho phép cướiIgả thành hôn.ệNếu như thànhằhôn, thì phảiἱdùng một cỗậquan tài vàỷnhạc đưa tangịdiễn tấu, đưaɪđến nhà trai,ạxem như thànhéhôn. Từ đó‹về sau, trongÍthành mới khôngốcòn nữ tử}vì thành hônửmà chết, vàấtập tục minh²hôn cũng lưuẫtruyền đến ngàyẫnay.”
“Không đúng.”iCó người trongĺđám người nghiíhoặc: “Không phảiìhiện giờ Liễuặthị Hoa Thànhíđang định thôngộgia với ThiênïKiếm Tông, cònõnói muốn làmìrình rang sao,ìbọn họ khôngIsợ hoa hồngấnày à?”
“ChuyệnĪđó…”
Người kểĬchuyện chần chờ,ímột giọng nữ¹lanh lảnh dướiἵbục vang lên:ạ“Đám người kểìchuyện này toànõnghe người taảđồn bậy. Ngươiἵhỏi ông ta,°ông ta biếtìcái gì?”
Ngheớnói thế, tấtɪcả mọi ngườiíđều hướng ánhἶmắt về ngườiẩnói chuyện. Mộtìthiếu nữ mặcầváy dài vàngộnhạt, eo quấnĩroi mềm, khuônậmặt xinh xắnàthanh lệ, trôngỉkhá đáng yêu,ũnhưng khí chấtịlại vô cùngíngang ngược.
“Nhìn cáiàgì mà nhìn?”ầThiếu nữ quétìmắt qua đámàngười: “Còn nhìn³nữa, bổn tiểuịthư móc mắtècác người!”
“Côļnương thật quáĬkiêu căng.” Ngườiịkể chuyện cườiỗkhẩy: “Không biếtἳphép tắc, vậyἱđừng trách lãoứthủ giúp ngườiétrong nhà côḹdạy dỗ cô.đRa đây!”
Vừaịdứt lời, chợtĩnghe thấy tiếngĮgió “vèo” mộtờtiếng, một mũiịtên lướt nhanhệqua. Giản Hành²Chi nhẹ nhàng²nghiêng người, chỉĮthấy vũ tiễnữbay về phíaỉthiếu nữ. Thiếuẻnữ trở mìnhỉlăn một vòng,ỷmũi tên runɪrun cắm lênἰbàn gỗ.
Tiếng đóngĩcửa sổ vangỉlên liên tiếp,ỳgần trăm tuĩsĩ áo đen}đột nhiên xuấtihiện trong quánởrượu.
“Giết.”
Tiếng lệnhỉphát ra, mộtỳtốp tu sĩĩáo đen nhắmềvề phía thiếuĩnữ, một tốpɩkhác nhắm vềữphía Giản HànhἵChi.
Thúy Lục ngâyìngười, giơ tayįđánh đánh văngễtu sĩ, quayÏđầu hỏi TầnĭUyển Uyển: “Ngườiìbọn họ dạyâdỗ chẳng phảiĩnha đầu kiaảsao, nhắm vàoįchúng ta làmЇgì?!”
Tần UyểnĪUyển cũng khôngïtrả lời được,ĩnhìn những vịịkhách khác dướiĬlầu thức thờiốngồi ôm đầu,ỉrúc vào trongĬgóc. Nàng tránhıné kiếm củaậngười bên cạnh,ìnhíu mày: “Làẵvì chúng taýngồi không đủổnhanh sao?”
Nói°xong, mười mấyạtu sĩ độtíngột nhào tới,ộđẩy nàng vàíGiản Hành Chiịra. Tần UyểnùUyển lộn mèo,ɪnhẹ nhàng đápủxuống bên cạnhįcô gái kia.
Haiìngười bị tuỉsĩ bao vây.ἲMặc dù khôngỳnói nhưng côégái kia bỗng‹dưng tựa lưngỉvới Tần UyểnẻUyển, giống nhưịchiến hữu, cùngíđánh nhau vớiắngười áo đen.
“Tiểuíthư.” Ông lãoḽkể chuyện đứngḻở trên cao,ẽchắp một tayísau lưng, tayêkia cầm thước:õ“Đừng chống cựừnữa, trở vềóđi.”
“Đệch rắmửchó gia giaỉnhà ông!”
Roiḻdài của thiếuơnữ hất văng)tu sĩ: “Cònẳlâu bà đâyỉmới đi chịuâchết!”
“Không phải...”ỵTần Uyển Uyểnἱchém tu sĩïxông lên mộtồnhát: “Cô nương,ìvụ gì thếľnày?”
“Bỏ nhàἰtrốn đi!”
Thiếuénữ trả lờiĩlanh lảnh, Tần]Uyển Uyển né,tránh đại đao,ɪlăn một vòng:ắ“Bỏ nhà trốnẩđi mà ngườiớnhà đã muốnắgiết cô hả?ỵGia quy nhàècô nghiêm khắcḽquá vậy?”
“Giếtọcái gì màằgiết, bọn họịmuốn đón taĮvề. Chuyện nàyïkhông liên quanưcác người, khôngỉcần cứu ta!”ớ
“Tiểu thư!”
Trongủlúc nói chuyện,ĩông lão kểáchuyện cũng giaĭnhập cuộc chiến.ịKhông đợi TầnľUyển Uyển phủẩnhận, ông taổđã hô to:ị“Nơi này khôngĩchỉ có ngườiḻcủa chúng ta,ăchạy mau!”
Ngheõvậy, thiếu nữẫngây người. TầnìUyển Uyển kéo³nàng, ngăn cảnîkiếm chém xuống.ἴThiếu nữ lậpếtức bừng tỉnh:ă“Cách xa taẩra, ta khôngốmuốn cứu cô!”ἶ
Tần Uyển Uyển:ị“…”
Nhưng đãừkhông còn kịp,ằTần Uyển Uyểnİkéo thiếu nữ,ἲông lão kểủchuyện nhảy lên,ļhuýt sáo. Nháyímắt, rất nhiềuịtu sĩ áoủđen vây quanh}nàng và thiếuơnữ, giơ tayỳkết ấn trướcơngực. Vô sốỉbươm bướm bayîtừ dưới đấtịlên, hình thànhímột kết giớiÍhồ điệp.
“Bảo vệľtiểu thư!”
Ông lão kể chuyện hô to, xông về phía tu sĩ áo đen bên cạnh, kéo vải đen che mặt, xác nhận người xong thì đánh một chưởng!
Hai tốp tu sĩ áo đen đột nhiên bắt đầu chém giết lẫn nhau. Tần Uyển Uyển và thiếu nữ ngồi trong kết giới hồ điệp lập tức thanh tịnh.
Qua một chốc, quán rượu lại truyền ra một tiếng huýt sáo, dùng tiếng huýt để biểu đạt: “Ra tay hướng nào?”
Hai tốp tu sĩ áo đen đột nhiên bắt đầu chém giết lẫn nhau. Tần Uyển Uyển và thiếu nữ ngồi trong kết giới hồ điệp lập tức thanh tịnh.
“Để chúng ta chịu trách nhiệm, chúng ta có lỗi với ngài, ngài muốn thế nào mới tha thứ cho chúng ta…”
Xung quanh tức khắc yên tĩnh.
Thiếu nữ ngẫm nghĩ, bỗng nhớ ra chuyện gì, nàng ta giơ tay nắm lấy bàn tay Tần Uyển Uyển, ánh mắt chân thành tha thiết: “Tỷ tỷ tốt bụng, tỷ đổi áo khoác với ta đi, tỷ ngồi ở đây, ta đi trước.”
Tần Uyển Uyển kéo nàng: “Ta không muốn chọc…”
Giản Hành Chi bị mấy chục tu sĩ quấn lấy. Y sợ đả thương người phàm nên không dám sử dụng linh lực, nhưng đơn đả độc đấu thì một tấc cũng khó rời.
“Không được.”
Nàng gấp gáp đứng dậy, nhảy ra khỏi kết giởi, kéo công tử Vô Ưu khỏi xà ngang, lật người lại, vỗ lên mặt hắn: “Công tử Vô Ưu, ngài không sao chứ?”
Sau đó “bịch” một tiếng, Nam Phong đập mặt xuống đất.
Tần Uyển Uyển kéo nàng: “Ta không muốn chọc…”
Vốn dĩ ngay lúc Nam Phong té xuống, nó đã lập tức ngóc đầu lên. Nhưng sau khi nhìn thấy hai chân lõa lồ trước mặt, nó bèn tiếp tục chôn mặt xuống đất.
“Không được, chúng ta nhất định phải xin lỗi.”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đã bị một lá bùa dán lên đầu. Động tác của nàng bị định trụ, thiếu nữ lên tiếng nói: “Đắc tội.”
“Công tử Vô Ưu, đừng như vậy, chúng ta bồi thường tiền thuốc. Ta dẫn ngài đi khám đại phu, ta chịu trách nhiệm với ngài, ngài đừng nên chà đạp bản thân.”
Dứt lời, nàng ta lột lấy áo khoác của nàng, đổi áo, sau đó lén lút bò ra từ đằng sau kết giới hồ điệp, gian nan chạy về phía cửa ra vào giữa đám đông.
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay đánh bay tu sĩ áo đen bị phù chú định trụ, vội lướt lên lan can, nhún mũi chân một cái, bay về hướng bên dưới.
Cả quán rượu đánh nhau ầm ĩ, đôi bên lăn xả vào nhau.
Ông lão kể chuyện hô to, xông về phía tu sĩ áo đen bên cạnh, kéo vải đen che mặt, xác nhận người xong thì đánh một chưởng!
Giản Hành Chi bị mấy chục tu sĩ quấn lấy. Y sợ đả thương người phàm nên không dám sử dụng linh lực, nhưng đơn đả độc đấu thì một tấc cũng khó rời.
Nhìn quán rượu loạn thành một nùi, chim sơn ca đứng trên cao quay đầu nhìn công tử Vô Ưu.
【Vở kịch nhỏ】
“Tiểu thư!”
“Công tử, nếu không ra tay, e là Giản Hành Chi không nhịn được nữa.”
“Cũng đến lúc rồi.”
Công tử Vô Ưu mỉm cười, đóng cây quạt trên tay, ra lệnh: “Bảo bọn họ ra tay đi.”
Dứt lời, nàng ta lột lấy áo khoác của nàng, đổi áo, sau đó lén lút bò ra từ đằng sau kết giới hồ điệp, gian nan chạy về phía cửa ra vào giữa đám đông.
Chim sơn ca gật đầu, huýt sáo một tiếng, ám thị: “Ra tay.”
Sát thủ trong quán rượu lập tức phản ứng lại, tìm kiếm một vòng, không hề do dự đồng loạt xoay người, vung đao về phía thiếu nữ áo đỏ dang bò ra.
Qua một chốc, quán rượu lại truyền ra một tiếng huýt sáo, dùng tiếng huýt để biểu đạt: “Ra tay hướng nào?”
“Đa tạ.” công tử Vô Ưu kiềm chế cảm xúc, gạt nhóm người, muốn ra khỏi đó: “Để ta đi đi.”
Cũng ngay lúc đó, ánh sáng vàng đột ngột chiếu sáng quán rượu, phù chú như cánh hoa trong gió, tao nhã bay về phía người áo đen.
Chim sơn ca tiếp tục huýt: “Hướng người áo đỏ ấy!”
Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển. Cả hai chấn kinh nhìn công tử Vô Ưu giữ nguyên tư thế mỉm cười, duỗi tay về phía thiếu nữ áo đỏ, đứng im bất động như pho tượng điêu khắc.
***
Sát thủ trong quán rượu lập tức phản ứng lại, tìm kiếm một vòng, không hề do dự đồng loạt xoay người, vung đao về phía thiếu nữ áo đỏ dang bò ra.
Giản Hành Chi ngoảnh đầu, nhìn thấy công tử Vô Ưu giáng từ trên trời xuống giống như tiên nhân.
Mà ngay lúc Giản Hành Chi lên tiếng, Nam Phong đã hóa thành con kiến, chạy như điên về phía công tử Vô Ưu, biến thành hình người, đạp lên lan can, bổ nhào về phía công tử Vô Ưu, chụp lấy quần hắn, rớt thẳng xuống dưới!
“Tiểu thư!”
Công tử Vô Ưu bị xà ngang đè ngã xuống đất. Tần Uyển Uyển nhìn trận thảm kịch này, rốt cuộc hoàn hồn.
Thiếu nữ ngẫm nghĩ, bỗng nhớ ra chuyện gì, nàng ta giơ tay nắm lấy bàn tay Tần Uyển Uyển, ánh mắt chân thành tha thiết: “Tỷ tỷ tốt bụng, tỷ đổi áo khoác với ta đi, tỷ ngồi ở đây, ta đi trước.”
Người kể chuyện thấy ánh đao nhắm về phía thiếu nữ, thiếu nữ hoảng sợ quay đầu.
【
Cũng ngay lúc đó, ánh sáng vàng đột ngột chiếu sáng quán rượu, phù chú như cánh hoa trong gió, tao nhã bay về phía người áo đen.
Chim sơn ca tiếp tục huýt: “Hướng người áo đỏ ấy!”
Giản Hành Chi ngoảnh đầu, nhìn thấy công tử Vô Ưu giáng từ trên trời xuống giống như tiên nhân.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nam Phong chạy lên kéo công tử Vô Ưu: “Xin lỗi, ta nhận lỗi với ngài…”
Y trừng to mắt, hô lớn: “Nam Phong, ngăn hắn lại!”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay đánh bay tu sĩ áo đen bị phù chú định trụ, vội lướt lên lan can, nhún mũi chân một cái, bay về hướng bên dưới.
“Cũng đến lúc rồi.”
Người kể chuyện thấy ánh đao nhắm về phía thiếu nữ, thiếu nữ hoảng sợ quay đầu.
Cảnh tượng cả đại sảnh thu vào trong mắt, Giản Hành Chi nhận ra người trong kết giới hồ điệp mới là Tần Uyển Uyển, y không hề lưỡng lự xông về phía nàng.
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đã bị một lá bùa dán lên đầu. Động tác của nàng bị định trụ, thiếu nữ lên tiếng nói: “Đắc tội.”
Mà ngay lúc Giản Hành Chi lên tiếng, Nam Phong đã hóa thành con kiến, chạy như điên về phía công tử Vô Ưu, biến thành hình người, đạp lên lan can, bổ nhào về phía công tử Vô Ưu, chụp lấy quần hắn, rớt thẳng xuống dưới!
Tần Uyển Uyển cuống quít kéo công tử Vô Ưu, muốn bù đắp chút gì.
Sau đó “bịch” một tiếng, Nam Phong đập mặt xuống đất.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ngây người, mắng to: “Nhìn ta làm gì? Có phải ta đập đâu.”
“Còn đứng đây làm gì?” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, vội vã xông lên: “Cứu người đi!”
Xung quanh tức khắc yên tĩnh.
Cảnh tượng cả đại sảnh thu vào trong mắt, Giản Hành Chi nhận ra người trong kết giới hồ điệp mới là Tần Uyển Uyển, y không hề lưỡng lự xông về phía nàng.
Vấn đề duy nhất là quần bên dưới bị Nam Phong kéo thẳng tới dưới gối.
Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển. Cả hai chấn kinh nhìn công tử Vô Ưu giữ nguyên tư thế mỉm cười, duỗi tay về phía thiếu nữ áo đỏ, đứng im bất động như pho tượng điêu khắc.
Nửa thân trên của hắn rất bình thường, tao nhã ôn nhu.
Vấn đề duy nhất là quần bên dưới bị Nam Phong kéo thẳng tới dưới gối.
May là áo ngoài của hắn dài nên không nhìn thấy cái gì.
Công tử Vô Ưu không nói, hắn kéo tay Tần Uyển Uyển, kiên quyết đứng lên.
Vốn dĩ ngay lúc Nam Phong té xuống, nó đã lập tức ngóc đầu lên. Nhưng sau khi nhìn thấy hai chân lõa lồ trước mặt, nó bèn tiếp tục chôn mặt xuống đất.
Giản Hành Chi: “Không có người đàng hoàng nào không bị chúng ta ép điên.”
Tĩnh mịch trở thành giọng hát chính duy nhất lúc này. Qua hồi lâu, công tử Vô Ưu giả vờ bình tĩnh khom lưng, kéo quần lên, mặt không cảm xúc muốn rời đi.
Không ai dám cản hắn. Khoảnh khắc hắn vừa mới một bước, xà ngang vừa nãy bị linh lực Giản Hành Chi đánh gãy rốt cuộc kêu “răng rắc”, cấp tốc rớt xuống. Tiếng va đập “Rầm”, xà ngang rơi trúng người công tử Vô Ưu đang đứng đực ra vì quá xấu hổ.
“Công tử, nếu không ra tay, e là Giản Hành Chi không nhịn được nữa.”
Công tử Vô Ưu bị xà ngang đè ngã xuống đất. Tần Uyển Uyển nhìn trận thảm kịch này, rốt cuộc hoàn hồn.
Nàng gấp gáp đứng dậy, nhảy ra khỏi kết giởi, kéo công tử Vô Ưu khỏi xà ngang, lật người lại, vỗ lên mặt hắn: “Công tử Vô Ưu, ngài không sao chứ?”
Công tử Vô Ưu không nói, hắn kéo tay Tần Uyển Uyển, kiên quyết đứng lên.
Rốt cuộc công tử Vô Ưu suy sụp, hắn đột ngột gạt phăng tất cả mọi người, rống to: “Ta muốn yên tĩnh một mình, ta không muốn nhìn thấy các người! Ta không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, cứ muốn khiến ta xấu hổ thế này sao?! Cả đám các người không có tên nào bình thường! Đồ điên! Đồ điên! Đồ điên!!!”
Máu chảy xuống từ trên đầu hắn, Tần Uyển Uyển hoảng hốt.
Xà ngang này là Giản Hành Chi làm gãy, công tử Vô Ưu nắm nhiều tin tức như vậy, lỡ như kết thù với Giản Hành Chi, cuộc sống bọn họ sẽ chẳng yên ổn.
Nhìn quán rượu loạn thành một nùi, chim sơn ca đứng trên cao quay đầu nhìn công tử Vô Ưu.
“Ngài chảy máu rồi, ta băng bó cho ngài.”
Hơn nữa người ta tới cứu người, kết quả trở thành bộ dạng hiện tại, bỏ mặc thì thiếu đạo đức quá.
Tĩnh mịch trở thành giọng hát chính duy nhất lúc này. Qua hồi lâu, công tử Vô Ưu giả vờ bình tĩnh khom lưng, kéo quần lên, mặt không cảm xúc muốn rời đi.
“Ngài chảy máu rồi, ta băng bó cho ngài.”
“Ta nói không cần các người xin lỗi, nghe không hiểu hả?!”
Tần Uyển Uyển cuống quít kéo công tử Vô Ưu, muốn bù đắp chút gì.
“Không cần.” Công tử Vô Ưu kéo tay Tần Uyển Uyển ra, giả vờ điềm tĩnh: “Ta muốn rời đi một mình.”
Xà ngang này là Giản Hành Chi làm gãy, công tử Vô Ưu nắm nhiều tin tức như vậy, lỡ như kết thù với Giản Hành Chi, cuộc sống bọn họ sẽ chẳng yên ổn.
“Công tử Vô Ưu, đừng như vậy, chúng ta bồi thường tiền thuốc. Ta dẫn ngài đi khám đại phu, ta chịu trách nhiệm với ngài, ngài đừng nên chà đạp bản thân.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nam Phong chạy lên kéo công tử Vô Ưu: “Xin lỗi, ta nhận lỗi với ngài…”
“Đa tạ.” công tử Vô Ưu kiềm chế cảm xúc, gạt nhóm người, muốn ra khỏi đó: “Để ta đi đi.”
“Không được, chúng ta nhất định phải xin lỗi.”
“Không cần…”
“Để chúng ta chịu trách nhiệm, chúng ta có lỗi với ngài, ngài muốn thế nào mới tha thứ cho chúng ta…”
“Ta nói không cần các người xin lỗi, nghe không hiểu hả?!”
Không ai dám cản hắn. Khoảnh khắc hắn vừa mới một bước, xà ngang vừa nãy bị linh lực Giản Hành Chi đánh gãy rốt cuộc kêu “răng rắc”, cấp tốc rớt xuống. Tiếng va đập “Rầm”, xà ngang rơi trúng người công tử Vô Ưu đang đứng đực ra vì quá xấu hổ.
Rốt cuộc công tử Vô Ưu suy sụp, hắn đột ngột gạt phăng tất cả mọi người, rống to: “Ta muốn yên tĩnh một mình, ta không muốn nhìn thấy các người! Ta không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, cứ muốn khiến ta xấu hổ thế này sao?! Cả đám các người không có tên nào bình thường! Đồ điên! Đồ điên! Đồ điên!!!”
Tất cả mọi người bị công tử Vô Ưu mắng đến chững bước. Công tử Vô Ưu thở hồng hộc, phẩy bay áo bỏ đi.
Tất cả mọi người bị công tử Vô Ưu mắng đến chững bước. Công tử Vô Ưu thở hồng hộc, phẩy bay áo bỏ đi.
Nhưng vừa ra đến cửa, bảng hiệu “Rầm” một cái rớt xuống, đập người té xuống đất.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ngây người, mắng to: “Nhìn ta làm gì? Có phải ta đập đâu.”
“Còn đứng đây làm gì?” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, vội vã xông lên: “Cứu người đi!”
***
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nam Phong chạy lên kéo công tử Vô Ưu: “Xin lỗi, ta nhận lỗi với ngài…”Giản Hành Chi ngoảnh đầu, nhìn thấy công tử Vô Ưu giáng từ trên trời xuống giống như tiên nhân.Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển. Cả hai chấn kinh nhìn công tử Vô Ưu giữ nguyên tư thế mỉm cười, duỗi tay về phía thiếu nữ áo đỏ, đứng im bất động như pho tượng điêu khắc.【Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay đánh bay tu sĩ áo đen bị phù chú định trụ, vội lướt lên lan can, nhún mũi chân một cái, bay về hướng bên dưới.Không ai dám cản hắn. Khoảnh khắc hắn vừa mới một bước, xà ngang vừa nãy bị linh lực Giản Hành Chi đánh gãy rốt cuộc kêu “răng rắc”, cấp tốc rớt xuống. Tiếng va đập “Rầm”, xà ngang rơi trúng người công tử Vô Ưu đang đứng đực ra vì quá xấu hổ.Vở kịch nhỏNàng gấp gáp đứng dậy, nhảy ra khỏi kết giởi, kéo công tử Vô Ưu khỏi xà ngang, lật người lại, vỗ lên mặt hắn: “Công tử Vô Ưu, ngài không sao chứ?”Mà ngay lúc Giản Hành Chi lên tiếng, Nam Phong đã hóa thành con kiến, chạy như điên về phía công tử Vô Ưu, biến thành hình người, đạp lên lan can, bổ nhào về phía công tử Vô Ưu, chụp lấy quần hắn, rớt thẳng xuống dưới!】
Giản Hành Chi: “Không có người đàng hoàng nào không bị chúng ta ép điên.”
Tần Uyển Uyển: “Đó là người, không được thêm ‘chúng ta’.”
công tử vô ưu thành công tử ưu phiền r=)))\