Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 84 (2)

Chương 84 (2)

Xin hãy tha thứ cho chúng ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Quán rượu thị trấn náo nhiệt người qua kẻ lại, còn có người kể chuyện dưới lầu, ngồi trên sân khấu kể vài chuyện kỳ lạ dị thường.

Tần Uyển Uyển dạy nhóm Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Nam Phong chơi oẳn tù tù. Giản Hành Chi ngồi bên lan can, uống rượu, lắng nghe người xung quanh tíu tít.

“Mọi người đã nghe chưa, Ninh gia gửi tin tức đến Liên minh Tiên giới, bảo rằng Ninh gia xuất hiện ma chủng. Tông chủ Vấn Tâm Tông – Thẩm Tri Minh nhập ma, giết sạch cả nhà Quân Vô Duyên của Nhạc Thành trên địa bàn Ninh gia rồi.”

“Sao Thẩm Tri Minh lại giết Quân Vô Duyên? Vậy hiện giờ Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông thế nào?” Có người sửng sốt: “Hơn nữa, chẳng phải thứ ma chủng kia đã biến mất vào năm đó rồi sao? Sao lại xuất hiện?”

“Ai mà biết?”

Đám đông ngh lun nâào, ch nói:į“Dù sao NhcThành và VnTâm Tông xemļnhư xong ri.Hin ti hình³như Nhc Thànhído chi kếîkế tha vtrí Thành ch,Їđã bày kếtgii đóng thànhkhông ra gingnhư Ninh giaÏnăm đó. VnTâm Tông hingi do TngTích Niên làmch, e làcũng không chngìđ đưc baoïlâu. Bên duynht còn yên³n là Ninh]gia, mc dùìc chi caĩNinh Văn Húcľđu chết, nhưngïNinh Xương HàÏđã kế thaàgia ch.”

“NinhĺXương Hà vàicon trai ôngta Ninh BtNgôn đu làĩk Đ Kiếp.”Ngưi qua đưng“haiz mt tiếng:“Căn cơ Ninhgia vn còn,có điu đưcnhư vy lành vào Quânìt kiếm HoangThành năm nay.”

Quân t kiếmúHoang Thành xutĬhin sao?”

Các²tu sĩ đukích đng, ngưi²nói chuyn gtũđu: “Không sai,năm nay làếmt v tiênn tên làTn Uyn Uynâvà bng huca cô y}cùng nhau giúpđ Ninh gia.ìNếu không machng đt ngtЇbùng n, Ninhăth còn không²dit tc sao?”

Mi ngưi bàntán chuyn xyra HoangThành, Gin HànhĩChi bt giácàmm cưi.

Cm giácòvui v gingĩnhư nghe thyļngưi ta khen²ngi chính mìnhnăm đó.

Tn UynUyn dy ngưikhác chơi on{tù tì. Thy{Gin Hành Chingi yên btđng, bèn bưngrưu chen vào,ìđi v trí(vi T CôjĐưng ngi bênĩcnh Gin HànhChi, sáp ti:“Gin Hành Chi,ếngưi không chơiÎon tù tìà?”

Nghe kchuyn.”

Gin HànhìChi không nóicho nàng biếtmình nghe thycái gì, giơtay lên ch¹ngưi k chuyndưi bc. TnUyn Uyn xoayđu qua, byĪgi mi đÎý ngưi kchuyn đang kIcái gì.

Chuyn lếhôm nay nhc°đến chính làĩphong tc minh,hôn ca HoaThành. Minh hôn°ca Hoa Thànhkhác vi đaíphương khác, minh°hôn đaphương khác làhôn s ca¸ngưi chết, nhưngminh hôn caHoa Thành liĩlà hôn sòca ngưi sng.”è

Ngưi k chuynđk li câuɩchuyn Hoa Thànhsng đng nhưtht.

Chuyn này phingưc dòng vmt trăm năm)trưc. Năm đó,ĭHoa Thành vnlà ngưi sngthành thân, ngưiīchết đám tang.Nhưng mt ngàyın, con gáiɩmt h giajđình ti HoaîThành xut giá,Įđt nhiên triâni cung phong,ĩcun lên gióÎcát mt mù,che khut butri. Đi sauíkhi gió ngng,]kiu hoa tânnương đã bhng dây(*) bòõđy, hoa hngtrên kiu nIvô cùng rc°r, bn hbèn cht dâyĩleo đi. Miîngưi đoán xemthế nào?”

(*)ìHay còn gi¹là hoa hng¹leo

Tay ngưi kchuyn nga ra,tăng ng điu:“Cô dâu biếnímt!”

Ngưi ngheîxôn xao, ngưiìbên ngoài huyênnáo: “Cô ychết ri sao?”

Chết ri.” Ngưiĺk chuyn bùiĭngùi: “Hôm đó,ɪkhông ch cóýtân nương biếnãmt, ngay côtân lang cũngkhông còn. Quamưi năm, rtļcuc mi ngưitìm thy hài)ct hai ngưiti hai nơiìkhác nhau.”

V(sau thì sao?”

Tn Uyn Uyníkhông nhn đưc,ct tiếng hi.Ngưi k chuynngng đu cưi:ì“Cô nương yêntâm ch nóng,đ lão hļt t k.jV sau lixut hin vàióchuyn ging vy,tên h khácnhau, gia đìnhÎkhác nhau, nhưngc ngay ngàycô nương xutígiá, tân nươngđt nhiên biếnÏmt, tân langquan cũng chngîthy bóng dáng,ch đ lihoa hng níti nơi tânìnương mt tích,[ri mt vàiínăm sau stìm thy thiîth hai ngưi.ĩLiu th HoaľThành đã nghĩĪvô s bin}pháp nhưng đuõkhông có tácádng. Cui cùng,bn h đànhãh lnh khôngcho phép cưiIg thành hôn.Nếu như thànhhôn, thì phidùng mt cquan tài vànhc đưa tangdin tu, đưaɪđến nhà trai,xem như thànhéhôn. T đóv sau, trongÍthành mi khôngcòn n t}vì thành hônmà chết, vàtp tc minh²hôn cũng lưutruyn đến ngàynay.”

Không đúng.”iCó ngưi trongĺđám ngưi nghiíhoc: “Không phiìhin gi Liuth Hoa Thànhíđang đnh thônggia vi ThiênïKiếm Tông, cònõnói mun làmìrình rang sao,ìbn h khôngIs hoa hngnày à?”

ChuynĪđó

Ngưi kĬchuyn chn ch,ímt ging n¹lanh lnh dưibc vang lên:Đám ngưi kìchuyn này toànõnghe ngưi tađn by. Ngươihi ông ta,°ông ta biếtìcái gì?”

Nghenói thế, ttɪc mi ngưiíđu hưng ánhmt v ngưinói chuyn. Mtìthiếu n mcváy dài vàngnht, eo qunĩroi mm, khuônmt xinh xnàthanh l, trôngkhá đáng yêu,ũnhưng khí chtli vô cùngíngang ngưc.

Nhìn cáiàgì mà nhìn?”Thiếu n quétìmt qua đámàngưi: “Còn nhìn³na, bn tiuthư móc mtècác ngưi!”

“Côļnương tht quáĬkiêu căng.” Ngưik chuyn cưikhy: “Không biếtphép tc, vyđng trách lãoth giúp ngưiétrong nhà côdy d cô.đRa đây!”

Vadt li, chtĩnghe thy tiếngĮgióvèo mttiếng, mt mũitên lưt nhanhqua. Gin Hành²Chi nh nhàng²nghiêng ngưi, chĮthy vũ tinbay v phíathiếu n. Thiếun tr mìnhlăn mt vòng,mũi tên runɪrun cm lênbàn g.

Tiếng đóngĩca s vanglên liên tiếp,gn trăm tuĩsĩ áo đen}đt nhiên xutihin trong quánrưu.

“Giết.”

Tiếng lnhphát ra, mttp tu sĩĩáo đen nhmv phía thiếuĩn, mt tpɩkhác nhm vphía Gin HànhChi.

Thúy Lc ngâyìngưi, giơ tayįđánh đánh văngtu sĩ, quayÏđu hi TnĭUyn Uyn: “Ngưiìbn h dyâd chng phiĩnha đu kiasao, nhm vàoįchúng ta làmЇgì?!”

Tn UynĪUyn cũng khôngïtr li đưc,ĩnhìn nhng vkhách khác dưiĬlu thc thingi ôm đu,rúc vào trongĬgóc. Nàng tránhıné kiếm cangưi bên cnh,ìnhíu mày: “Làvì chúng taýngi không đnhanh sao?”

Nói°xong, mưi mytu sĩ đtíngt nhào ti,đy nàng vàíGin Hành Chira. Tn UynùUyn ln mèo,ɪnh nhàng đápxung bên cnhįcô gái kia.

Haiìngưi b tusĩ bao vây.Mc dù khôngnói nhưng côégái kia bngdưng ta lưngvi Tn UynUyn, ging nhưchiến hu, cùngíđánh nhau vingưi áo đen.

“Tiuíthư.” Ông lãok chuyn đng trên cao,chp mt tayísau lưng, tayêkia cm thưc:õĐng chng cna, tr vóđi.”

Đch rmchó gia gianhà ông!”

Roidài ca thiếuơn ht văng)tu sĩ: “Cònlâu bà đâymi đi chuâchết!”

Không phi...”Tn Uyn Uynchém tu sĩïxông lên mtnhát: “Cô nương,ìv gì thếľnày?”

“B nhàtrn đi!”

Thiếuén tr liĩlanh lnh, Tn]Uyn Uyn né,tránh đi đao,ɪlăn mt vòng:“B nhà trnđi mà ngưinhà đã mungiết cô h?Gia quy nhàècô nghiêm khcquá vy?”

“Giếtcái gì màgiết, bn hmun đón taĮv. Chuyn nàyïkhông liên quanưcác ngưi, khôngcn cu ta!”

“Tiu thư!”

Tronglúc nói chuyn,ĩông lão káchuyn cũng giaĭnhp cuc chiến.Không đi TnľUyn Uyn phnhn, ông tađã hô to:“Nơi này khôngĩch có ngưica chúng ta,ăchy mau!”

Ngheõvy, thiếu nngây ngưi. TnìUyn Uyn kéo³nàng, ngăn cnîkiếm chém xung.Thiếu n lpếtc bng tnh:ă“Cách xa tara, ta khôngmun cu cô!”

Tn Uyn Uyn:“…

Nhưng đãkhông còn kp,Tn Uyn Uynİkéo thiếu n,ông lão kchuyn nhy lên,ļhuýt sáo. Nháyímt, rt nhiutu sĩ áođen vây quanh}nàng và thiếuơn, giơ taykết n trưcơngc. Vô sbươm bưm bayît dưi đtlên, hình thànhímt kết giiÍh đip.

“Bo vľtiu thư!”

Ông lão kể chuyện hô to, xông về phía tu sĩ áo đen bên cạnh, kéo vải đen che mặt, xác nhận người xong thì đánh một chưởng!

Hai tốp tu sĩ áo đen đột nhiên bắt đầu chém giết lẫn nhau. Tần Uyển Uyển và thiếu nữ ngồi trong kết giới hồ điệp lập tức thanh tịnh.

Qua một chốc, quán rượu lại truyền ra một tiếng huýt sáo, dùng tiếng huýt để biểu đạt: “Ra tay hướng nào?”

Hai tốp tu sĩ áo đen đột nhiên bắt đầu chém giết lẫn nhau. Tần Uyển Uyển và thiếu nữ ngồi trong kết giới hồ điệp lập tức thanh tịnh.

“Để chúng ta chịu trách nhiệm, chúng ta có lỗi với ngài, ngài muốn thế nào mới tha thứ cho chúng ta…”

Xung quanh tức khắc yên tĩnh.

Thiếu nữ ngẫm nghĩ, bỗng nhớ ra chuyện gì, nàng ta giơ tay nắm lấy bàn tay Tần Uyển Uyển, ánh mắt chân thành tha thiết: “Tỷ tỷ tốt bụng, tỷ đổi áo khoác với ta đi, tỷ ngồi ở đây, ta đi trước.”

Tần Uyển Uyển kéo nàng: “Ta không muốn chọc…”

Giản Hành Chi bị mấy chục tu sĩ quấn lấy. Y sợ đả thương người phàm nên không dám sử dụng linh lực, nhưng đơn đả độc đấu thì một tấc cũng khó rời.

“Không được.”

Nàng gấp gáp đứng dậy, nhảy ra khỏi kết giởi, kéo công tử Vô Ưu khỏi xà ngang, lật người lại, vỗ lên mặt hắn: “Công tử Vô Ưu, ngài không sao chứ?”

Sau đó “bịch” một tiếng, Nam Phong đập mặt xuống đất.

Tần Uyển Uyển kéo nàng: “Ta không muốn chọc…”

Vốn dĩ ngay lúc Nam Phong té xuống, nó đã lập tức ngóc đầu lên. Nhưng sau khi nhìn thấy hai chân lõa lồ trước mặt, nó bèn tiếp tục chôn mặt xuống đất.

“Không được, chúng ta nhất định phải xin lỗi.”

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đã bị một lá bùa dán lên đầu. Động tác của nàng bị định trụ, thiếu nữ lên tiếng nói: “Đắc tội.”

“Công tử Vô Ưu, đừng như vậy, chúng ta bồi thường tiền thuốc. Ta dẫn ngài đi khám đại phu, ta chịu trách nhiệm với ngài, ngài đừng nên chà đạp bản thân.”

Dứt lời, nàng ta lột lấy áo khoác của nàng, đổi áo, sau đó lén lút bò ra từ đằng sau kết giới hồ điệp, gian nan chạy về phía cửa ra vào giữa đám đông.

Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay đánh bay tu sĩ áo đen bị phù chú định trụ, vội lướt lên lan can, nhún mũi chân một cái, bay về hướng bên dưới.

Cả quán rượu đánh nhau ầm ĩ, đôi bên lăn xả vào nhau.

Ông lão kể chuyện hô to, xông về phía tu sĩ áo đen bên cạnh, kéo vải đen che mặt, xác nhận người xong thì đánh một chưởng!

Giản Hành Chi bị mấy chục tu sĩ quấn lấy. Y sợ đả thương người phàm nên không dám sử dụng linh lực, nhưng đơn đả độc đấu thì một tấc cũng khó rời.

Nhìn quán rượu loạn thành một nùi, chim sơn ca đứng trên cao quay đầu nhìn công tử Vô Ưu.

【Vở kịch nhỏ】

“Tiểu thư!”

“Công tử, nếu không ra tay, e là Giản Hành Chi không nhịn được nữa.”

“Cũng đến lúc rồi.”

Công tử Vô Ưu mỉm cười, đóng cây quạt trên tay, ra lệnh: “Bảo bọn họ ra tay đi.”

Dứt lời, nàng ta lột lấy áo khoác của nàng, đổi áo, sau đó lén lút bò ra từ đằng sau kết giới hồ điệp, gian nan chạy về phía cửa ra vào giữa đám đông.

Chim sơn ca gật đầu, huýt sáo một tiếng, ám thị: “Ra tay.”

Sát thủ trong quán rượu lập tức phản ứng lại, tìm kiếm một vòng, không hề do dự đồng loạt xoay người, vung đao về phía thiếu nữ áo đỏ dang bò ra.

Qua một chốc, quán rượu lại truyền ra một tiếng huýt sáo, dùng tiếng huýt để biểu đạt: “Ra tay hướng nào?”

“Đa tạ.” công tử Vô Ưu kiềm chế cảm xúc, gạt nhóm người, muốn ra khỏi đó: “Để ta đi đi.”

Cũng ngay lúc đó, ánh sáng vàng đột ngột chiếu sáng quán rượu, phù chú như cánh hoa trong gió, tao nhã bay về phía người áo đen.

Chim sơn ca tiếp tục huýt: “Hướng người áo đỏ ấy!”

Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển. Cả hai chấn kinh nhìn công tử Vô Ưu giữ nguyên tư thế mỉm cười, duỗi tay về phía thiếu nữ áo đỏ, đứng im bất động như pho tượng điêu khắc.

***

Sát thủ trong quán rượu lập tức phản ứng lại, tìm kiếm một vòng, không hề do dự đồng loạt xoay người, vung đao về phía thiếu nữ áo đỏ dang bò ra.

Giản Hành Chi ngoảnh đầu, nhìn thấy công tử Vô Ưu giáng từ trên trời xuống giống như tiên nhân.

Mà ngay lúc Giản Hành Chi lên tiếng, Nam Phong đã hóa thành con kiến, chạy như điên về phía công tử Vô Ưu, biến thành hình người, đạp lên lan can, bổ nhào về phía công tử Vô Ưu, chụp lấy quần hắn, rớt thẳng xuống dưới!

“Tiểu thư!”

Công tử Vô Ưu bị xà ngang đè ngã xuống đất. Tần Uyển Uyển nhìn trận thảm kịch này, rốt cuộc hoàn hồn.

Thiếu nữ ngẫm nghĩ, bỗng nhớ ra chuyện gì, nàng ta giơ tay nắm lấy bàn tay Tần Uyển Uyển, ánh mắt chân thành tha thiết: “Tỷ tỷ tốt bụng, tỷ đổi áo khoác với ta đi, tỷ ngồi ở đây, ta đi trước.”

Người kể chuyện thấy ánh đao nhắm về phía thiếu nữ, thiếu nữ hoảng sợ quay đầu.

Cũng ngay lúc đó, ánh sáng vàng đột ngột chiếu sáng quán rượu, phù chú như cánh hoa trong gió, tao nhã bay về phía người áo đen.

Chim sơn ca tiếp tục huýt: “Hướng người áo đỏ ấy!”

Giản Hành Chi ngoảnh đầu, nhìn thấy công tử Vô Ưu giáng từ trên trời xuống giống như tiên nhân.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nam Phong chạy lên kéo công tử Vô Ưu: “Xin lỗi, ta nhận lỗi với ngài…”

Y trừng to mắt, hô lớn: “Nam Phong, ngăn hắn lại!”

Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay đánh bay tu sĩ áo đen bị phù chú định trụ, vội lướt lên lan can, nhún mũi chân một cái, bay về hướng bên dưới.

“Cũng đến lúc rồi.”

Người kể chuyện thấy ánh đao nhắm về phía thiếu nữ, thiếu nữ hoảng sợ quay đầu.

Cảnh tượng cả đại sảnh thu vào trong mắt, Giản Hành Chi nhận ra người trong kết giới hồ điệp mới là Tần Uyển Uyển, y không hề lưỡng lự xông về phía nàng.

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đã bị một lá bùa dán lên đầu. Động tác của nàng bị định trụ, thiếu nữ lên tiếng nói: “Đắc tội.”

Mà ngay lúc Giản Hành Chi lên tiếng, Nam Phong đã hóa thành con kiến, chạy như điên về phía công tử Vô Ưu, biến thành hình người, đạp lên lan can, bổ nhào về phía công tử Vô Ưu, chụp lấy quần hắn, rớt thẳng xuống dưới!

Tần Uyển Uyển cuống quít kéo công tử Vô Ưu, muốn bù đắp chút gì.

Sau đó “bịch” một tiếng, Nam Phong đập mặt xuống đất.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ngây người, mắng to: “Nhìn ta làm gì? Có phải ta đập đâu.”

“Còn đứng đây làm gì?” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, vội vã xông lên: “Cứu người đi!”

Xung quanh tức khắc yên tĩnh.

Cảnh tượng cả đại sảnh thu vào trong mắt, Giản Hành Chi nhận ra người trong kết giới hồ điệp mới là Tần Uyển Uyển, y không hề lưỡng lự xông về phía nàng.

Vấn đề duy nhất là quần bên dưới bị Nam Phong kéo thẳng tới dưới gối.

Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển. Cả hai chấn kinh nhìn công tử Vô Ưu giữ nguyên tư thế mỉm cười, duỗi tay về phía thiếu nữ áo đỏ, đứng im bất động như pho tượng điêu khắc.

Nửa thân trên của hắn rất bình thường, tao nhã ôn nhu.

Vấn đề duy nhất là quần bên dưới bị Nam Phong kéo thẳng tới dưới gối.

May là áo ngoài của hắn dài nên không nhìn thấy cái gì.

Công tử Vô Ưu không nói, hắn kéo tay Tần Uyển Uyển, kiên quyết đứng lên.

Vốn dĩ ngay lúc Nam Phong té xuống, nó đã lập tức ngóc đầu lên. Nhưng sau khi nhìn thấy hai chân lõa lồ trước mặt, nó bèn tiếp tục chôn mặt xuống đất.

Giản Hành Chi: “Không có người đàng hoàng nào không bị chúng ta ép điên.”

Tĩnh mịch trở thành giọng hát chính duy nhất lúc này. Qua hồi lâu, công tử Vô Ưu giả vờ bình tĩnh khom lưng, kéo quần lên, mặt không cảm xúc muốn rời đi.

Không ai dám cản hắn. Khoảnh khắc hắn vừa mới một bước, xà ngang vừa nãy bị linh lực Giản Hành Chi đánh gãy rốt cuộc kêu “răng rắc”, cấp tốc rớt xuống. Tiếng va đập “Rầm”, xà ngang rơi trúng người công tử Vô Ưu đang đứng đực ra vì quá xấu hổ.

“Công tử, nếu không ra tay, e là Giản Hành Chi không nhịn được nữa.”

Công tử Vô Ưu bị xà ngang đè ngã xuống đất. Tần Uyển Uyển nhìn trận thảm kịch này, rốt cuộc hoàn hồn.

Nàng gấp gáp đứng dậy, nhảy ra khỏi kết giởi, kéo công tử Vô Ưu khỏi xà ngang, lật người lại, vỗ lên mặt hắn: “Công tử Vô Ưu, ngài không sao chứ?”

Công tử Vô Ưu không nói, hắn kéo tay Tần Uyển Uyển, kiên quyết đứng lên.

Rốt cuộc công tử Vô Ưu suy sụp, hắn đột ngột gạt phăng tất cả mọi người, rống to: “Ta muốn yên tĩnh một mình, ta không muốn nhìn thấy các người! Ta không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, cứ muốn khiến ta xấu hổ thế này sao?! Cả đám các người không có tên nào bình thường! Đồ điên! Đồ điên! Đồ điên!!!”

Máu chảy xuống từ trên đầu hắn, Tần Uyển Uyển hoảng hốt.

Xà ngang này là Giản Hành Chi làm gãy, công tử Vô Ưu nắm nhiều tin tức như vậy, lỡ như kết thù với Giản Hành Chi, cuộc sống bọn họ sẽ chẳng yên ổn.

Nhìn quán rượu loạn thành một nùi, chim sơn ca đứng trên cao quay đầu nhìn công tử Vô Ưu.

“Ngài chảy máu rồi, ta băng bó cho ngài.”

Hơn nữa người ta tới cứu người, kết quả trở thành bộ dạng hiện tại, bỏ mặc thì thiếu đạo đức quá.

Tĩnh mịch trở thành giọng hát chính duy nhất lúc này. Qua hồi lâu, công tử Vô Ưu giả vờ bình tĩnh khom lưng, kéo quần lên, mặt không cảm xúc muốn rời đi.

“Ngài chảy máu rồi, ta băng bó cho ngài.”

“Ta nói không cần các người xin lỗi, nghe không hiểu hả?!”

Tần Uyển Uyển cuống quít kéo công tử Vô Ưu, muốn bù đắp chút gì.

“Không cần.” Công tử Vô Ưu kéo tay Tần Uyển Uyển ra, giả vờ điềm tĩnh: “Ta muốn rời đi một mình.”

Xà ngang này là Giản Hành Chi làm gãy, công tử Vô Ưu nắm nhiều tin tức như vậy, lỡ như kết thù với Giản Hành Chi, cuộc sống bọn họ sẽ chẳng yên ổn.

“Công tử Vô Ưu, đừng như vậy, chúng ta bồi thường tiền thuốc. Ta dẫn ngài đi khám đại phu, ta chịu trách nhiệm với ngài, ngài đừng nên chà đạp bản thân.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nam Phong chạy lên kéo công tử Vô Ưu: “Xin lỗi, ta nhận lỗi với ngài…”

“Đa tạ.” công tử Vô Ưu kiềm chế cảm xúc, gạt nhóm người, muốn ra khỏi đó: “Để ta đi đi.”

“Không được, chúng ta nhất định phải xin lỗi.”

“Không cần…”

“Để chúng ta chịu trách nhiệm, chúng ta có lỗi với ngài, ngài muốn thế nào mới tha thứ cho chúng ta…”

“Ta nói không cần các người xin lỗi, nghe không hiểu hả?!”

Không ai dám cản hắn. Khoảnh khắc hắn vừa mới một bước, xà ngang vừa nãy bị linh lực Giản Hành Chi đánh gãy rốt cuộc kêu “răng rắc”, cấp tốc rớt xuống. Tiếng va đập “Rầm”, xà ngang rơi trúng người công tử Vô Ưu đang đứng đực ra vì quá xấu hổ.

Rốt cuộc công tử Vô Ưu suy sụp, hắn đột ngột gạt phăng tất cả mọi người, rống to: “Ta muốn yên tĩnh một mình, ta không muốn nhìn thấy các người! Ta không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, cứ muốn khiến ta xấu hổ thế này sao?! Cả đám các người không có tên nào bình thường! Đồ điên! Đồ điên! Đồ điên!!!”

Tất cả mọi người bị công tử Vô Ưu mắng đến chững bước. Công tử Vô Ưu thở hồng hộc, phẩy bay áo bỏ đi.

Tất cả mọi người bị công tử Vô Ưu mắng đến chững bước. Công tử Vô Ưu thở hồng hộc, phẩy bay áo bỏ đi.

Nhưng vừa ra đến cửa, bảng hiệu “Rầm” một cái rớt xuống, đập người té xuống đất.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ngây người, mắng to: “Nhìn ta làm gì? Có phải ta đập đâu.”

“Còn đứng đây làm gì?” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, vội vã xông lên: “Cứu người đi!”

***

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nam Phong chạy lên kéo công tử Vô Ưu: “Xin lỗi, ta nhận lỗi với ngài…”Giản Hành Chi ngoảnh đầu, nhìn thấy công tử Vô Ưu giáng từ trên trời xuống giống như tiên nhân.Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển. Cả hai chấn kinh nhìn công tử Vô Ưu giữ nguyên tư thế mỉm cười, duỗi tay về phía thiếu nữ áo đỏ, đứng im bất động như pho tượng điêu khắc.Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay đánh bay tu sĩ áo đen bị phù chú định trụ, vội lướt lên lan can, nhún mũi chân một cái, bay về hướng bên dưới.Không ai dám cản hắn. Khoảnh khắc hắn vừa mới một bước, xà ngang vừa nãy bị linh lực Giản Hành Chi đánh gãy rốt cuộc kêu “răng rắc”, cấp tốc rớt xuống. Tiếng va đập “Rầm”, xà ngang rơi trúng người công tử Vô Ưu đang đứng đực ra vì quá xấu hổ.Vở kịch nhỏNàng gấp gáp đứng dậy, nhảy ra khỏi kết giởi, kéo công tử Vô Ưu khỏi xà ngang, lật người lại, vỗ lên mặt hắn: “Công tử Vô Ưu, ngài không sao chứ?”Mà ngay lúc Giản Hành Chi lên tiếng, Nam Phong đã hóa thành con kiến, chạy như điên về phía công tử Vô Ưu, biến thành hình người, đạp lên lan can, bổ nhào về phía công tử Vô Ưu, chụp lấy quần hắn, rớt thẳng xuống dưới!

Giản Hành Chi: “Không có người đàng hoàng nào không bị chúng ta ép điên.”

Tần Uyển Uyển: “Đó là người, không được thêm ‘chúng ta’.”

 

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Bình Lê
Bình Lê
1 Năm Cách đây

công tử vô ưu thành công tử ưu phiền r=)))\

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!