Chương 85
Nam chính là sẽ mất trí nhớ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe thấy Tần Uyển Uyển gọi, Nam Phong và Tạ Cô Đường vội vàng chạy lên. Nhóm người rầm rộ đưa công tử Vô Ưu tới phòng khám.
Chim sơn ca trốn trong tối quan sát. Hắn vốn định cứu người, nhưng thấy Tần Uyển Uyển ra tay cứu người, ngẫm nghĩ rồi vẫn hóa thành dạng chim, gọi tu sĩ áo đen mau chóng rời đi.
Thương tích mà Công tử Vô Ưu chịu đều là tổn thương ngoài da, sau khi xác nhận không có chuyện gì lớn thì băng bó lại. Hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, Tần Uyển Uyển chỉ đành bảo Tạ Cô Đường cõng hắn về khách sạn, sắp xếp chỗ ở.
Đợi xử lý xong hết thảy, công tử Vô Ưu nằm ngủ yên tĩnh trên giường, rốt cuộc Thúy Lục hỏi một câu: “Hắn từ đâu tới?”
“Không biết.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn công tử Vô Ưu. Thấy gương mặt tuấn tú kia chẳng có chút màu máu, nàng không khỏi thương cảm: “Trông có vẻ như tới cứu chúng ta.”
“Người bên cạnh hắn đâu?”ľThúy Lục nhíuợmày: “Con chim)sơn ca kia,ɪcòn có vàiẽngười hầu nữa,âsao chẳng thấyḻtên nào?”
“Khôngἷbiết.” Tần UyểnẳUyển lắc đầu.
“Vậy…”ùThúy Lục doỉdự: “Vậy lỡìhắn cứ mãiăbất tỉnh thìįsao?”
Tất cảữmọi người trầmɨmặc. Giản Hành)Chi chợt ýơthức được sẽíphát sinh chuyệnịgì, y vộiảnói: “Làm gìằđến mức ấy,°tốt xấu gìİcũng là tuīsĩ, bị đậpâmột cái thìĩcó chuyện gìĨlớn chứ? Chúngảta đưa ôngɪchủ một ítắlinh thạch, đểɪhắn ở đây,ľthuộc hạ củaắhắn sẽ đếnἵtìm hắn.”
“Hắnἱlà pháp tu,ấkhác với kiếmâtu, không cóịtôi thể.” TầnảUyển Uyển nghe²thấy lời GiảnẩHành Chi nói,ìnhắc nhở thườngἲthức cho y:ἷ“Nếu hắn khôngỉdùng pháp thuậtúngăn cản, mộtầcây xà nhàIrơi xuống, cònísống là mayḷrồi.”
“Vậy ýÎcủa Uyển Uyển…”ìTạ Cô Đườngợnghe ra: “Nếuİngày mai côngồtử Vô Ưuἲkhông tỉnh, chúngíta mang hắnợtheo?”
“Ta đồngậý.”
“Ta khôngỏđồng ý.”
ThúyĩLục và GiảnīHành Chi cùngữmở miệng. Haiἴngười nhìn nhau,ẩGiản Hành Chiỉlập tức nói:,“Người này khôngírõ gốc rác,ớlỡ như hắnỡlà kẻ hạiἵchúng ta thì¹sao?”
“Nếu nhưịvì hại chúngIta mà diễnĺvở kịch nhưữthế…” Thúy Lụcἶcau mày: “Hiḷsinh hơi lớnỡrồi đấy.”
GiảnìHành Chi bịõlời này làmĩnghẹn họng. Nhớíđến cảnh tượngἰxấu hổ lúc¹chiều, hắn cũngÎcảm thấy cáiİnày hi sinhẵhơi lớn.
“Cứ thếĩđi.” Tần UyểníUyển quyết định:í“Dù sao người²là bị GiảnơHành Chi làmἶbị thương thành,ỉlúc trước hắnétừng giúp chúngĭta, hôm nayủtrước tiên tìmἴngười hầu củaịhắn. Nếu nhưịkhông tìm được,ἰvậy… vậy thìềchờ, đợi hắnḷtỉnh rồi nóiítiếp.”
Giản Hành[Chi nghe thế,ἴbức bối trongỏlòng, nhưng cũngđbiết Tần UyểnẽUyển đã nhượng¸bộ, đúng làởbọn họ khôngļthể ném côngạtử Vô Ưuἵhôn mê bấtịtỉnh ở lạiĨđây thật.
Y nhìnữchằm chằm ngườiỉtrên giường, nghẹnảmột hồi, rốtịcuộc nói: “Đượcựrồi, vậy đợiíhắn tỉnh, mặcἰkệ tìm thấyỉhay không thấyỳngười hầu củaļhắn, lập tứcịtống đi!”
Ngheốvậy, ngón tayìcông tử VôỉƯu trên giườngľgiần giật.
“Thế…” NamệPhong nhíu mày:î“Lỡ như hắnītỉnh lại nhưngἶmất trí nhớỗthì sao?”
“Mấtệtrí nhớ?”
GiảnἶHành Chi ngâyêngười. Nam Phongồchớp mắt, vẻìmặt vô tội:ị“Trong sách đềuḷviết thế mà,ẻngười bị đậpơđầu đều sẽìmất trí nhớ.”à
“Không thể nào.”ởGiản Hành Chiỵđáp dứt khoát:ỷ“Lại chẳng phảiĭthoại bản, làmợgì dễ mấtîtrí nhớ vậy?”(
Có điều nóiọxong, y bỗngỉsực nhớ.
Hình nhưÍtiểu thế giớiọmà bọn họịở đúng làἰmột cuốn tiểuἵthuyết.
Mà đúng lúcũcông tử Vô[Ưu lại vaiạdiễn dễ mấtĩtrí nhớ nhấtἷtrong tiểu thuyếtụ– vai namỵchính.
Giản Hành Chi[trầm mặc. TầnâUyển Uyển thấyἵbọn họ ồnìào, mở miệngIkhuyên giải: “Tạmɪthời đừng ầmìĩ nữa, mọiềngười đều mệtọrồi, nghỉ ngơiịtrước đi. Cóắchuyện gì, chúngíta chờ ngàyịmai công tửḽVô Ưu tỉnh…”ẽ
Lời còn chưaễdứt, Tần UyểnậUyển bỗng ngheīthấy người sauĮlưng khẽ kêuımột tiếng: “Nước…”ἲ
“Công tử VôĺƯu!”
Tần UyểnɩUyển nghe thấyɪgiọng nói, vộiòvàng quay đầu,ẽmừng rỡ reoílên: “Ngài tỉnhấrồi?”
Công tửỳVô Ưu chậmìrãi mở đôiĩmắt tuấn túİra. Nam PhongÏbên cạnh vộiựbưng nước tới,ĩđỡ công tửỏVô Ưu dậy:[“Công tử, ngàiùuống nước đi!”ἵ
Công tử VôẫƯu được NamỉPhong đỡ dậy,Inhận lấy cốcInước, tao nhãòuống hai ngụm.îHắn ngẩng đầuọlên, nhìn ngườiÍcả phòng đangĬcăng thẳng nhìnỷhắn.
Công tử VôɨƯu lộ vẻ:mặt hoang mang,ἰTần Uyển UyểnIdè dặt hỏi:ồ“Công tử VôἲƯu, ngài vẫnɩổn chứ?”
“Nàng…”ìCông tử VôĪƯu nhíu mày::“Nàng là ai?”Ĭ
Lời này vừaĭnói ra, mộtòtiếng “ting” vangĩlên trong đầuɩGiản Hành Chi.ÎHệ thống hớnĩhở tuyên bố:â“Chúc mừng kýýchủ hoàn thành°trọn vẹn 【Nhiệmἱvụ mười hai:ằMời trà xanh.éĐiểm tích lũyẻ+1500, tổng điểmἷ6535】Mời ký chủằtiếp tục cốĺgắng, kiếm điểm‹tích lũy, mởĩkhóa quyền hạnɩcao nhất!”
GiảnởHành Chi lậpảtức trừng tođmắt, vươn tayôchộp lấy bìnhẩtrà xông tới,ınắm lấy cổ¸áo công tửớVô Ưu, giơ:bình trà lên)uy hiếp: “Ngươiḻcòn giả vờÍmất trí nhớ?!”ụ
“Bình tĩnh, bìnhềtĩnh.” Tần UyểnâUyển kéo tayĩcầm bình tràụcủa Giản HànhÎChi, quay đầu,nhìn Tạ CôįĐường: “Tạ đạiỡca, mau, gọiỏđại phu.”
Côngıtử Vô Ưuịgặp nguy khôngľloạn, thờ ơļnhìn Giản HànhắChi, tiếp tụcỉhỏi: “Ngươi lạiồlà ai?”
“GiảnɪHành Chi.” TầnīUyển Uyển giữốlấy bình trà,ỳkéo y sangἳmột bên, táchậy và công²tử Vô Ưuừra, nhỏ giọngãcảnh cáo: “Ngườiìđã đánh ngườiïta rồi, đừngílàm loạn nữa!”ó
Giản Hành Chiỡcũng biết mìnhĪkích động. Yẽhít sâu mộtồhơi, xoay đầuỉkhông nói.
Tần UyểnựUyển thấy yờbình tĩnh lại,ĩquay đầu định,chăm sóc côngđtử Vô Ưu.ữGiản Hành Chiĩgiữ lấy nàng,Ibực bội nói:]“Không cho nàngđqua đó.”
Nóiíxong, y ngướcữmắt nhìn ThúyἳLục: “Cô ngồi¹ở đó làm{gì? Không phảiãcô thích côngỉtử Vô Ưuínhất sao? Chămìsóc người taơđi.”
“Chẳng phảiẫta tạo cơọhội cho UyểnứUyển à?”
ThúyèLục xí mộtặtiếng: “Cháu củaĪta đều đãợcó chim rồi,ïkhông ham mấyicơ hội thếἱnày. Uyển Uyểnớcòn chưa cóổmối đấy.”
“Cô…”ỗ
Giản Hành ChiÏđang định lênĩtiếng, Tần Uyển¸Uyển thấy haiảngười lại ầmểĩ, vội cắtɨlời họ: “NamÎPhong chăm sóc,ơcó Nam Phongủở đây, chúngóta không cầnẵphí công loọlắng.”
“Đúng, đúng,ẳđúng.” Nam Phongļgiúp công tửỳVô Ưu đặt°cái cốc, vộièlên tiếng: “Cóɪta ở đây.”,
Công tử VôẳƯu nhìn mọiἶngười, khẽ tựaéđầu vào giường,ầkhông nói mộtêlời.
Cả gian phòngợyên tĩnh kỳợlạ. Tần Uyển¹Uyển không dámẹlên tiếng, ThúyúLục lười nóiĬchuyện, Giản HànhựChi cũng chẳng(muốn nói.
Đợi mộtílát, Tạ CôốĐường dẫn thầy)thuốc vào cửa.ÏTần Uyển Uyểnjbước lên đón:ĩ“Đại phu, ôngἱmau xem xem.”ị
Thầy thuốc gậtợđầu, đến cạnhăcông tử Vô}Ưu, chẩn đoánImột phen. Sauểkhi xác nhậnăkhông có chuyệnỵgì lớn, ôngêbắt đầu hỏi.
“Cậuậcòn nhớ tênīmình không?”
“Tạiɪhạ Mai TuếéHàn.”
Công tửỷVô Ưu mỉmỹcười đáp.”
“Cậufbiết cậu làỗai không?”
Thầyựthuốc hỏi tiếp,ἲcông tử Vô²Ưu lắc đầu.
“CậuÏchẳng nhớ chútìgì sao?”
Thầyũthuốc tò mò,ơcông tử VôĩƯu ngập ngừng.ḽMột lát sau,ĩy xoay đầu,¸nhìn sang Tần{Uyển Uyển: “Ta°nhớ vị côổnương này chínhÏlà người trongỉđịnh mệnh củaùta.”
“Ta choầngươi…”
Giản HànhỵChi lại muốnõchụp bình nước,İTần Uyển Uyển[vội kéo y,ốnhìn công tửơVô Ưu, gấpỉgáp hỏi: “Cònớgì nữa? Ngài°nhớ được người(nhà không? Biếtilàm sao trởĩvề không?”
Côngùtử Vô Ưuâlắc đầu: “Khôngõnhớ.”
“Hắn muốnẻở lì lại)đây mà!” GiảnấHành Chi kếtjluận.
Công tử VôἱƯu nhìn về‹phía Giản HànhẳChi, nghiêm túcɩnói: “Ở bênợcạnh người địnhḻmệnh, đây làặý trời.”
“Taớkhông tin trời.”ẫ
Giản Hành Chiọlạnh giọng nói,ícông tử Vô]Ưu duy trìἱnụ cười: “Nhưngưta tin.”
Haiĺngười giằng co.ừTần Uyển Uyểnêngẫm nghĩ, lạiḷkéo thầy thuốcĩđi ra, thấpjgiọng hỏi: “Đạiãphu, rốt cuộcɪhắn mất trí(nhớ thật hayồgiả vờ?”
“Cáiỳnày khó nói.”đ
Thầy thuốc rốiễrắm: “Cậu taịvừa mới bịúđập vào đầu.įNếu như trướcịlúc bị đậpİxảy ra chuyệnìgì quá kíchụthích, khiến hắn}không muốn nhớềra, có khảắnăng vì đểÍtrốn tránh màảmất trí nhớốkhông chừng.”
TầnɨUyển Uyển nghẹnĪlời. Nhớ đến,hiện trường xấuìhổ muốn độnờthổ lúc chiều,Înàng áy náyἶtrong lòng.
Là nàng,ănàng cũng muốnầmất trí nhớ.
Huốngìchi công tửɪVô Ưu nàyīrõ ràng làấngười lấy việcịkhoe mẽ làmīkiếp sống.
Nàng suyľnghĩ, chỉ đảnhἴhỏi lại: “VậyЇmất trí nhớơnày có thể]khôi phục không?”è
“Cái này… khóļnói.”
Thầy thuốcứchần chờ: “Hayıcô đến HoaḷThành đi, xemớthử có đạiíphu nào giỏiīhơn không.”
TầnīUyển Uyển ngheἲvậy, gật đầu,ểtrả tiền thuốcẵthang cho thầyầthuốc rồi xoayàngười về phòng.
VừaÍtrở về, nàngẻđã nhìn thấyàcông tử VôĺƯu xoay đầuỗnhìn sang, mỉmêcười hỏi: “Côİnương trời địnhậcủa ta, xinếhỏi tên nàng?”]
Tần Uyển Uyển:ἰ“…”
“Ném đi.”ố
Giản Hành Chiựdứt khoát lênẹtiếng, hỏi ýảkiến Tần Uyển¹Uyển: “Loại tìnhjtrạng này mangìtheo cũng chỉ]là gánh nặng.”â
“Sao có thể?” Công tử Vô Ưu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Cái gọi là người định mệnh, nghĩa là hai người có duyên phận trời định, ở bên nhau tăng cường vận khí, vạn sự thuận hòa, không như ngươi. Quỹ đạo sao của ngươi ở bên cạnh nàng, thông thường mà nói gọi là ——”
Ông lão hành lễ vào phòng, ngẫm nghĩ, dứt khoát nói: “Lão hủ là tổng quản Liễu thị Hoa Thành, tên là Liễu Trung. Không sợ các vị chê cười, mọi người đều đã thấy, lần này ta ra ngoài là vì tìm kiếm Đại tiểu thư Liễu Phi Sương bỏ nhà trốn đi của nhà ta. Hôm nay không dễ gì mới tìm gặp, chúng ta bèn bố trí mai phục, nhưng lại gặp phải kẻ xấu ám sát, may nhờ các vị trợ giúp, tiểu thư mới thoát được một nạn. Lão hủ trước đa tạ chư vị tại đây.”
Công tử Vô Ưu nhả chữ chậm nhất có thể, nhấn từng chữ một: “Bát – tự – tương – khắc.”
“Hả?”
“Hồng dây, nguyệt quý, trân châu mai, vũ y thảo…” Tần Uyển Uyển lẩm bẩm: “Đều là họ hoa hồng mà.”
“Ta…”
“Sao có thể?” Công tử Vô Ưu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Cái gọi là người định mệnh, nghĩa là hai người có duyên phận trời định, ở bên nhau tăng cường vận khí, vạn sự thuận hòa, không như ngươi. Quỹ đạo sao của ngươi ở bên cạnh nàng, thông thường mà nói gọi là ——”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc quay đầu, Giản Hành Chi chỉ để lại một câu: “Uyển Uyển, nàng ngủ sớm đi, ta đi tìm người.”
Giản Hành Chi đứng bật dậy, định đánh người. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, Nam Phong cuống cuồng bước lên ngăn y lại.
“Vậy thì tốt quá.” Tần Uyển Uyển vui vẻ, quay đầu nhìn công tử Vô Ưu: “Làm phiền ngài.”
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường kéo tay trái tay phải, Nam Phong quỳ gối ôm chân, rốt cuộc mới miễn cưỡng giữ được y.
Vẻ mặt Liễu Trung lo lắng: “Ta đã bảo người đi tìm xung quanh, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Thấy các vị đều là người tài giỏi, mới muốn cầu xin các vị giúp đỡ, xem thử có cách nào khác không.”
Công tử Vô Ưu bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, tiếp tục nhắc nhở: “Ngươi đánh ta sẽ tổn hại vận khí.”
Ông ta nhanh chóng hoàn hồn, hành lễ, gấp gáp nói: “Buổi chiều trông thấy chư vị anh hùng thân thủ bất phàm, lão hủ đột nhiên có việc gấp, có một thỉnh cầu. Nếu chư vị anh hùng có thể ra tay tương trợ, Liễu thị Hoa Thành tất sẽ trọng thưởng.”
“Đừng giận, đừng giận.” Tần Uyển Uyển trấn an Giản Hành Chi: “Hắn đụng đầu, người đừng tính toán với hắn.”
“Cách gì?”
Nói xong, công tử Vô Ưu định ngồi dậy. Y bị thương chưa lành, vừa cửa động đã lảo đảo. Tần Uyển Uyển vội bước lên đỡ: “Công tử cẩn thận.”
“Chủ nhân, ngài đừng kích động. Hắn nói không sai…” 666 cũng khuyên Giản Hành Chi: “Ngài đánh hắn tổn hại vận khí hay không thì ta không biết, nhưng tổn hại điểm tích lũy đó!”
“Tiền bối, đây là pháp tu, không thể đánh. Buổi chiều đã đánh rồi, ngài đánh nữa sẽ chết người đấy!” Tạ Cô Đường cũng vội vàng ngăn Giản Hành Chi.
“Cô ấy mang theo cái gì, để lại cái gì?”
Công tử Vô Ưu trên giường lên tiếng, cười nói: “Ta có một cách có thể tìm người về.”
Giản Hành Chi được khuyên can một phen, chẳng những không cảm thấy muốn từ bỏ, ngược lại càng muốn đánh người hơn.
“Đúng đấy.” Thúy Lục thúc giục: “Giản Hành Chi đang làm mình làm mẩy, y đi tìm cũng chẳng biết tìm bao lâu. Muội và y đồng thời tìm kiếm cũng chẳng sao cả.”
Thúy Lục ngồi một bên uống trà xem kịch. Công tử Vô Ưu tựa đầu vào giường, ánh mắt điềm tĩnh. Người trong phòng cãi nhau một hồi, đột nhiên bên ngoài vang lên giọng nói gấp gáp của một ông lão: “Quấy rầy chư vị anh hùng, xin hỏi các vị đã ngủ chưa?”
Công tử Vô Ưu nhả chữ chậm nhất có thể, nhấn từng chữ một: “Bát – tự – tương – khắc.”
“Không phiền.” công tử Vô Ưu nói, nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Nàng gọi ta Tuế Hàn là được rồi.”
Thúy Lục ngồi một bên uống trà xem kịch. Công tử Vô Ưu tựa đầu vào giường, ánh mắt điềm tĩnh. Người trong phòng cãi nhau một hồi, đột nhiên bên ngoài vang lên giọng nói gấp gáp của một ông lão: “Quấy rầy chư vị anh hùng, xin hỏi các vị đã ngủ chưa?”
Lời này rõ ràng là đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong, khẳng định mọi người đều chưa ngủ.
“Sao?”
Nhóm người sững lại. Một lát sau, Tần Uyển Uyển ra hiệu bằng mắt cho Nam Phong: “Mở cửa đi.”
Tất cả mọi ngừi nhìn sang, phát hiện Tần Uyển Uyển còn mặc áo khoác của Liễu Phi Sương.
Giản Hành Chi không nghe rõ, Tần Uyển Uyển nhỏ giọng nói: “Lát nữa giải thích với người.”
Nam Phong nhanh chóng đứng dậy. Lúc mở cửa, mọi người đã ai ngồi chỗ nấy, trông hết sức trầm ổn.”
Ông lão đứng ngoài cửa ngây người. Mọi người cùng nhìn qua, chỉ thấy ông lão kể chuyện buổi chiều.
Lời này rõ ràng là đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong, khẳng định mọi người đều chưa ngủ.
Ông ta nhanh chóng hoàn hồn, hành lễ, gấp gáp nói: “Buổi chiều trông thấy chư vị anh hùng thân thủ bất phàm, lão hủ đột nhiên có việc gấp, có một thỉnh cầu. Nếu chư vị anh hùng có thể ra tay tương trợ, Liễu thị Hoa Thành tất sẽ trọng thưởng.”
“Ông nói thẳng đi.” Giản Hành Chi lười khách sáo với ông ta, chỉ nói: “Hôm nay lại tìm chúng ta làm gì?”
Dứt lời, Giản Hành Chi lập tức nhảy ra cửa sổ, biến mất tại chỗ.
Liễu thị Hoa Thành.
“Không gạt các vị, thật ra từ nhỏ trong người tiểu thư đã mang một lời nguyền.” Gương mặt Liễu Trung lo lắng, giải thích: “Từ nhỏ, chỉ cần gặp phải các loại thực vật như hồng dây, nguyệt quý(*), trân châu mai, vũ y thảo, v.v… sẽ lập tức bị tấn công. Gia chủ đã nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng mới có thể khiến tiểu thư tránh bị những thực vật này tấn công vào ban ngày dương khí thịnh vượng. Nhiều năm qua, trong phủ không trồng loại thực vật này, tiểu thư cũng không thể tự do xuất phủ, cô ấy vốn không biết nguy hiểm. Hiện giờ lén trốn ra ngoài, bên ngoài là rừng rậm, nếu tiểu thư đi vào rừng, gặp phải loại thực vật này, e là…”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Tần Uyển Uyển đứng dậy gọi ông lão tiến vào: “Tiền bối vào trong nói chuyện.”
“Vậy thì dễ rồi.”
Nhóm người sững lại. Một lát sau, Tần Uyển Uyển ra hiệu bằng mắt cho Nam Phong: “Mở cửa đi.”
Ông lão hành lễ vào phòng, ngẫm nghĩ, dứt khoát nói: “Lão hủ là tổng quản Liễu thị Hoa Thành, tên là Liễu Trung. Không sợ các vị chê cười, mọi người đều đã thấy, lần này ta ra ngoài là vì tìm kiếm Đại tiểu thư Liễu Phi Sương bỏ nhà trốn đi của nhà ta. Hôm nay không dễ gì mới tìm gặp, chúng ta bèn bố trí mai phục, nhưng lại gặp phải kẻ xấu ám sát, may nhờ các vị trợ giúp, tiểu thư mới thoát được một nạn. Lão hủ trước đa tạ chư vị tại đây.”
Nói xong, Mai Tuế Hàn quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô nương nghĩ thế nào?”
“Ông nói thẳng đi.” Giản Hành Chi lười khách sáo với ông ta, chỉ nói: “Hôm nay lại tìm chúng ta làm gì?”
Ông lão trầm mặc, hít sâu một hơi: “Bất kể là đi thế nào, hiện giờ là đêm khuya, tiểu thư không thể rời thành. Chúng ta phải tìm tiểu thư trở về nhanh nhất có thể.”
“Đúng vậy.”
“Tối nay vốn dĩ muốn để tiểu thư nghỉ ngơi một lúc rồi đi, không ngờ vừa ra khỏi tửu quán, tiểu thư đột nhiên chẳng thấy đâu.”
“Không có gì.” Công tử Vô Ưu, nói cho đúng thì là Mai Tuế Hàn.
“Không thấy sao?” Thúy Lục bật cười: “Lại chạy nữa à?”
(*) Hay còn gọi là hồng Trung Quốc
Ông lão trầm mặc, hít sâu một hơi: “Bất kể là đi thế nào, hiện giờ là đêm khuya, tiểu thư không thể rời thành. Chúng ta phải tìm tiểu thư trở về nhanh nhất có thể.”
“Không thể rời thành?”
“Đừng giận, đừng giận.” Tần Uyển Uyển trấn an Giản Hành Chi: “Hắn đụng đầu, người đừng tính toán với hắn.”
Tần Uyển Uyển tò mò: “Vì sao?”
“Không thấy sao?” Thúy Lục bật cười: “Lại chạy nữa à?”
“Không gạt các vị, thật ra từ nhỏ trong người tiểu thư đã mang một lời nguyền.” Gương mặt Liễu Trung lo lắng, giải thích: “Từ nhỏ, chỉ cần gặp phải các loại thực vật như hồng dây, nguyệt quý(*), trân châu mai, vũ y thảo, v.v… sẽ lập tức bị tấn công. Gia chủ đã nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng mới có thể khiến tiểu thư tránh bị những thực vật này tấn công vào ban ngày dương khí thịnh vượng. Nhiều năm qua, trong phủ không trồng loại thực vật này, tiểu thư cũng không thể tự do xuất phủ, cô ấy vốn không biết nguy hiểm. Hiện giờ lén trốn ra ngoài, bên ngoài là rừng rậm, nếu tiểu thư đi vào rừng, gặp phải loại thực vật này, e là…”
“Được rồi.”
Nam Phong nhanh chóng đứng dậy. Lúc mở cửa, mọi người đã ai ngồi chỗ nấy, trông hết sức trầm ổn.”“Tối nay vốn dĩ muốn để tiểu thư nghỉ ngơi một lúc rồi đi, không ngờ vừa ra khỏi tửu quán, tiểu thư đột nhiên chẳng thấy đâu.”(*) Hay còn gọi là hồng Trung Quốc
Giản Hành Chi đứng bật dậy, định đánh người. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, Nam Phong cuống cuồng bước lên ngăn y lại.
“Hồng dây, nguyệt quý, trân châu mai, vũ y thảo…” Tần Uyển Uyển lẩm bẩm: “Đều là họ hoa hồng mà.”
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường kéo tay trái tay phải, Nam Phong quỳ gối ôm chân, rốt cuộc mới miễn cưỡng giữ được y.
“Sao?”
“Không thể rời thành?”
Giản Hành Chi không nghe rõ, Tần Uyển Uyển nhỏ giọng nói: “Lát nữa giải thích với người.”
“Lấy một bộ y phục của tiểu thư, tại hạ có thể trực tiếp đổi vị trí hai cô nương ngay lúc tìm thấy cô ấy.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn sang Liễu Trung: “Liễu tiền bối, không biết tiểu thư đã mất tích bao lâu?”
“Không cần.”
“Hai canh giờ.”
Vẻ mặt Liễu Trung lo lắng: “Ta đã bảo người đi tìm xung quanh, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Thấy các vị đều là người tài giỏi, mới muốn cầu xin các vị giúp đỡ, xem thử có cách nào khác không.”
“Hai canh giờ…”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhắm mắt lại, dùng thần thức dò xét một vòng.
“Cô nương dùng thần thức e là không tra được tiểu thư nhà ta.” Thấy Tần Uyển Uyển đang làm gì, Liễu Trung lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư nhà ta mang theo pháp bảo đặc biệt để ngăn chặn thần thức truy tìm, chúng ta chỉ đành lần theo dấu vết tìm kiếm.”
“Ngươi nằm lại đi.” Giản Hành Chi lạnh nhạt nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, không cần ngươi giúp.”
“Cô nương dùng thần thức e là không tra được tiểu thư nhà ta.” Thấy Tần Uyển Uyển đang làm gì, Liễu Trung lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư nhà ta mang theo pháp bảo đặc biệt để ngăn chặn thần thức truy tìm, chúng ta chỉ đành lần theo dấu vết tìm kiếm.”
Nàng đáp ứng, quay đầu nhìn Mai Tuế Hàn: “Vậy làm phiền công tử.”
“Vậy cô ấy biến mất lần cuối ở đâu?”
Giản Hành Chi hỏi, Liễu Trung đáp: “Con hẻm tiệm bán bánh gạo bên ngoài tửu quán.”
“Hai canh giờ.”
Nam Phong nhanh chóng đứng dậy. Lúc mở cửa, mọi người đã ai ngồi chỗ nấy, trông hết sức trầm ổn.”
“Cô ấy mang theo cái gì, để lại cái gì?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, ngẫm nghĩ, rốt cuộc gật đầu.
“Tiểu thư đi gấp gáp, dáng vẻ giống như lần cuối mọi người nhìn thấy ở tửu quán.” Liễu Trung nói xong, sực nhớ: “À, bộ y phục trên người tiểu thư là y phục của vị cô nương này.”
Tất cả mọi ngừi nhìn sang, phát hiện Tần Uyển Uyển còn mặc áo khoác của Liễu Phi Sương.
“Vậy thì dễ rồi.”
Liễu thị Hoa Thành.
Ông lão đứng ngoài cửa ngây người. Mọi người cùng nhìn qua, chỉ thấy ông lão kể chuyện buổi chiều.
Công tử Vô Ưu trên giường lên tiếng, cười nói: “Ta có một cách có thể tìm người về.”
“Vậy thì tốt quá.” Tần Uyển Uyển vui vẻ, quay đầu nhìn công tử Vô Ưu: “Làm phiền ngài.”
“Tiểu thư đi gấp gáp, dáng vẻ giống như lần cuối mọi người nhìn thấy ở tửu quán.” Liễu Trung nói xong, sực nhớ: “À, bộ y phục trên người tiểu thư là y phục của vị cô nương này.”
“Không phiền.” công tử Vô Ưu nói, nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Nàng gọi ta Tuế Hàn là được rồi.”
Nói xong, công tử Vô Ưu định ngồi dậy. Y bị thương chưa lành, vừa cửa động đã lảo đảo. Tần Uyển Uyển vội bước lên đỡ: “Công tử cẩn thận.”
“Không có gì.” Công tử Vô Ưu, nói cho đúng thì là Mai Tuế Hàn.
Hắn ngẩng đầu mỉm cười với Tần Uyển Uyển, dịu dàng nói: “Chút tổn thương này, ngày mai là ổn thôi.”
Công tử Vô Ưu bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, tiếp tục nhắc nhở: “Ngươi đánh ta sẽ tổn hại vận khí.”
“Lúc này còn phiền công tử giúp chúng ta, đúng là áy náy.” Tần Uyển Uyển nghe thấy lời hắn nói, vô cùng áy náy: “Có điều tình huống khẩn cấp…”
“Nếu cô nương cảm thấy áy náy…” Mai Tuế Hàn mỉm cười nhìn nàng: “Ta giúp cô nương, để báo đáp, cô nương nói cho ta biết phương danh, thế nào?”
“Không cần.”
“Chủ nhân, ngài đừng kích động. Hắn nói không sai…” 666 cũng khuyên Giản Hành Chi: “Ngài đánh hắn tổn hại vận khí hay không thì ta không biết, nhưng tổn hại điểm tích lũy đó!”
Giản Hành Chi thờ ơ đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng.
Giản Hành Chi được khuyên can một phen, chẳng những không cảm thấy muốn từ bỏ, ngược lại càng muốn đánh người hơn.
“Ngươi nằm lại đi.” Giản Hành Chi lạnh nhạt nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, không cần ngươi giúp.”
“Hả?”
Hắn ngẩng đầu mỉm cười với Tần Uyển Uyển, dịu dàng nói: “Chút tổn thương này, ngày mai là ổn thôi.”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc quay đầu, Giản Hành Chi chỉ để lại một câu: “Uyển Uyển, nàng ngủ sớm đi, ta đi tìm người.”
“Tối nay vốn dĩ muốn để tiểu thư nghỉ ngơi một lúc rồi đi, không ngờ vừa ra khỏi tửu quán, tiểu thư đột nhiên chẳng thấy đâu.”
Dứt lời, Giản Hành Chi lập tức nhảy ra cửa sổ, biến mất tại chỗ.
“Nếu cô nương cảm thấy áy náy…” Mai Tuế Hàn mỉm cười nhìn nàng: “Ta giúp cô nương, để báo đáp, cô nương nói cho ta biết phương danh, thế nào?”
Giản Hành Chi vừa đi, người trong phòng rơi vào thế giằng co, không biết rốt cuộc có nên nhờ Mai Tuế Hàn giúp đỡ hay không.
Tần Uyển Uyển do dự, đang muốn bảo Mai Tuế Hàn nằm lại, chợt nghe Liễu Trung lên tiếng: “Vị công tử này biết thuật bói toán sao?”
“Đúng vậy.”
Mai Tuế Hàn gật đầu: “Có điều dùng kỹ thuật bói toán để biết vị trí cụ thể của tiểu thư, e rằng hơi phiền phức. Đúng lúc cô ấy vẫn mặc y phục của cô nương này, vậy tại hạ có một cách đơn giản hơn.”
“Tiền bối, đây là pháp tu, không thể đánh. Buổi chiều đã đánh rồi, ngài đánh nữa sẽ chết người đấy!” Tạ Cô Đường cũng vội vàng ngăn Giản Hành Chi.
“Cách gì?”
“Lấy một bộ y phục của tiểu thư, tại hạ có thể trực tiếp đổi vị trí hai cô nương ngay lúc tìm thấy cô ấy.”
Nói xong, Mai Tuế Hàn quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô nương nghĩ thế nào?”
“Giản Hành Chi… đã đi tìm người rồi.” Tần Uyển Uyển do dự, nhưng còn chưa nói hết, Liễu Trung đã gấp gáp mở lời: “Cô nương, tiểu thư nhà ta thể chất đặc biệt, ở bên ngoài thêm một khắc cũng là nguy hiểm. Nếu có thể cứu sớm hơn một khắc, không chừng sẽ cứu cô ấy một mạng. Thực vật chủ động tấn công cô ấy, nhưng sẽ không tấn công cô nương. Cô và cô ấy đổi vị trí cũng không nguy ngại. Chỉ cần cô nương bằng lòng, Liễu thị sẽ không xử tệ với cô!”
Tần Uyển Uyển tò mò: “Vì sao?”
“Đúng đấy.” Thúy Lục thúc giục: “Giản Hành Chi đang làm mình làm mẩy, y đi tìm cũng chẳng biết tìm bao lâu. Muội và y đồng thời tìm kiếm cũng chẳng sao cả.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, ngẫm nghĩ, rốt cuộc gật đầu.
“Được rồi.”
Nàng đáp ứng, quay đầu nhìn Mai Tuế Hàn: “Vậy làm phiền công tử.”
Tên khốn này giả bộ mất trí nhớ chắc luôn
Móa tính ra ảnh toàn phá không mà cũng hoàn thành nhiệm vụ á hả.
Thấy đổi vậy cũng được mà, xài Mai Tuế Hàn được thì xài đi, kiểu gì cũng phải dắt anh này theo thôi.
Cái cách cứu người này cũng nguy hiểm à nha. Lỡ bà tiểu thư kia đang bị bắt hay ám toán gì thì sao. Uyển Uyển lãnh đủ à?