Chương 86 (1)
Hoa trên đầu nàng là ta cài đấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mai Tuế Hàn gật đầu, được Nam Phong đỡ dậy, nói với mọi người: “Trước khi làm phép, ta cần tắm rửa đốt hương.”
Pháp tu có vài quy tắc pháp môn kỳ lạ, mọi người cũng không để ý. Sau khi để Mai Tuế Hàn đi tắm, Tạ Cô Đường bước tới bên cạnh Tần Uyển Uyển, thấp giọng nói: “Muội mang Long đan trên người, trực tiếp đổi qua đó, nếu gặp nguy hiểm, e là không thỏa.”
Tần Uyển Uyển liếc nhìn Liễu Trung đang nói chuyện với Thúy Lục, chỉ đáp: “Huynh nghi ngờ Liễu Trung hay là nghi ngờ Mai Tuế Hàn?”
Tạ Cô Đường khựng lại, giọng Tần Uyển Uyển điềm tĩnh: “Nếu như là Mai Tuế Hàn, hắn cần Long đan, vậy lúc so tài Quân tử kiếm trong Mật cảnh đã có thể lấy luôn Long đan của ta. Nếu như là Liễu Trung, trên người ta mang ấn ký thần thức của Giản Hành Chi, huynh cầm pháp trận dịch chuyển này, một khi xảy ra chuyện, ta gọi huynh, huynh bay thẳng đến chỗ ta.”
“Chuyện này không nhúng tayậkhông được sao?”,
Tạ Cô Đườngİcau mày, Tần²Uyển Uyển nhắcĬnhở: “Đây làợLiễu thị HoaἷThành.”
Liễu thịêHoa Thành, mụcἱtiêu lần này‹của bọn họ.ữBất luận làỉchuyện điều traăcha mẹ nàngïbiến mất ởẵHoa Thành, hayỉlà kiểm traũLiễu Phi Nhứécó mang ma)chủng hay không,²hoặc là lấyếNgọc Linh Lung,ảmỗi một sựɨkiện đều khôngıtránh khỏi giaἳtộc kiểm soátổHoa Thành này.
TạἲCô Đường hiểuịý nàng, nhưngɩvẫn không yênἵtâm: “Tiền bốiọđã đi tìmırồi.”
“Y điЇtìm, nhưng lúcìnày Liễu Trungïmở miệng nhờẹchúng ta. Nếuỉnhư trễ mộtêbước, dẫn đếnẳLiễu Phi Sươngἴxảy ra chuyện,âchắc chắn LiễuɨTrung sẽ ghi[món nợ nàyệlên đầu chúngἷta.” Tần UyểnùUyển nhắc nhở:ó“Nhân tính làẻthế, muốn lấyIđược Ngọc LinhộLung, ắt phảiïmạo hiểm.”
Đãụnói đến bướcýnày, Tạ CôɨĐường chỉ đànhígật đầu.
Lúc nhómḽngười chờ trongἱphòng, Giản HànhıChi chạy thẳngớra đường lớn,ỉgiơ tay thiỵtriển pháp chú,édấu chân khắpốnơi lập tứcīhiện rõ trướcἰmắt. Mỗi dấuâchân đều mangịtheo màu sắcệánh sáng khácụnhau. Giản HànhểChi quan sátáchốc lát, đuổiùtheo một dấuỳchân vàng sángìyếu ớt.
Thuật ẩnIthân của Liễu)Phi Sương khôngấthành thạo, cũngâkhông xóa sạch:hoàn toàn dấuúvết của mình.ồNàng lừa đámồngười Liễu Trungìcòn được, nhưngĩGiản Hành Chi)năm đó từngìtruy lùng vôịsố ma tu,ìso với đámúma tu chạyÎtrốn tứ xứẻthì vị Đại}tiểu thư này,cho dù cóîpháp bảo ẩn‹thân cũng chẳngĬđáng là gì.
Yịcấp tốc chạyảra ngoại thành,ἷngự kiếm cưỡiẻgió mà đi,òtìm một mạchừđến khu rừng.
“Chủịnhân, cần gì¹phải thế…” 666ữthở dài: “Đóửlà nam chính,ỗtránh được hômļnay, không tránhĩđược ngày mai.ɨ Cứ coiínhư lần nàyỵngài tìm đượcặLiễu Phi Sương,ễkhông cho hắnõcơ hội biểuủhiện, nhưng tiểujthế giới nàyĺvẫn sẽ sắpêxếp cho hắnľcơ hội khác.”ố
“Câm miệng.”
Giản³Hành Chi chêẳnó ầm ĩîphiền phức, 666ínhìn điểm tíchẻlũy bị trừ,ỉnổi nóng: “Lần(này cướp sựđnổi trội của¹nam chính, trừề200!”
“Trừ, trừềhết luôn đi.”i
Giản Hành Chiịcười nhạo: “Taỵsẽ không choÍtên nam chínhỉkia cơ hộiịbiểu hiện, các(người từ bỏ³đi.”
“Giản HànhïChi!” 666 nổiịsùng: “Ngài cònỳmuốn phi thăng‹không? Cho dùÍngài không phiẵthăng, nữ chínhἲcũng phải phiĩthăng mà! Ngàiịđừng phá nhiệmİvụ!”
Nghe nóiĩthế, Giản HànhấChi không đápưlại.
Gió thổi bay{tóc mai haiĪbên của y,ậvẻ mặt yếđiềm tĩnh: “Khôngìcó Mai TuếọHàn, có GiảnèHành Chi ta,¸nàng không phiĬthăng được sao?”ở
666 ngây người,ặmặt đất xuấtữhiện tiếng ầmįầm, mắt GiảnɩHành Chi rétờlạnh: “Tìm được:rồi.”
Nói xong,ἷy ngự kiếmừbay xuống, nhìnἲthấy Liễu Phi{Sương mặc yìphục Tần UyểnẽUyển chạy băngúbăng giữa núiậrừng.
Không biết tạiếsao trong rừngụmọc đầy hồngẩdây, những hồngẵdây này vôÎcùng to lớn,ἶdây leo haiÏngười ôm khôngỹxuể. Bọn chúngÏđiên cuồng tấnũcông Liễu PhiùSương đang chạyịthục mạng. Thânẻthủ Liễu PhiêSương nhanh, nhưngịtốc độ hồngĭdây lại vừafnhanh vừa dữịdội. Nàng bịïtruy đuổi hơnừnửa canh giờ,ìđã sớm cạnľkiệt sức lực.²Nhìn thấy gaiằmột đám hồngİdây khổng lồfrơi như mưa,ịnàng lảo đảoÏngã xuống đất.ỵCũng chính lúcịnày, một thanhãtrường kiếm giángÏtừ trên trờiıxuống, hóa raĩtrăm thanh kiếm,áxoay tròn thànhỡmột kiếm trậnìtrước mặt nàng,{diệt sạch tấtúcả gai hồngẩdây nhắm về³phía nàng.
Liễu PhiủSương sững sờĩnhìn ánh sáng,óthấy một bộĩáo lam nhanhïnhẹn đáp xuống.ụThanh niên cầmờkiếm, xoay mặtIsang, lạnh giọngỉhỏi: “Liễu PhiễSương?”
“Là ngươi?”ý
Liễu Phi Sươngỷvừa nhìn đãónhận ra thanhĩniên trước mặtùchính là ngườiĺgặp ở kháchḻsạn lúc chiều,İnàng không hềɩlưỡng lự quayḹđầu định chạy.ẩGiản Hành Chiómặc kệ nàng,ằgiơ tay chémõmột nhát đứtἳhồng dây xungôquanh, linh thừng(*)ịtrên tay némIra, buộc ngayỉcổ Liễu PhiểSương, y giậtịmạnh một cái,ệlạnh giọng cảnhĪcáo: “Đừng cóĺchạy lung tung.”ã
(*) Thừng: dâyľthừng
Nói xong, yḽnhảy lên, tránhɩné đòn tấnìcông của hồngẽdây. Liễu PhiâSương bị yăkéo cổ némảbay, hai tayỉtúm sợi dâyỳtrên cổ đểíngăn mình bịísiết chết. NàngÍla lớn: “Ngươiļđừng buộc cổįta!”
Giản HànhíChi nghe vậy,ĭkéo nàng nhảyắlên nhảy xuốngẫtrong rừng rồiḽtung lên khôngítrung. Liễu Phi°Sương quét mộtìvòng giữa khôngỉtrung, sợi dâyãlập tức tróiỉkín mít toànìthân nàng giốngỡnhư cái bánhẫchưng, bị GiảnịHành Chi némâqua ném lại,ẹchuẩn xác tránh²né gai hồngídây.
Nàng nhìn dâyứleo càng ngàyỉcàng mạnh mẽ,ặlần nào cũng{suýt soát lướtḻqua người mình,icảm giác trờiôđất quay cuồng,ặkhông nhịn đượcḽsợ hãi kêu)lên: “Đừng némĩnữaaa! Sắp chết,ἴsắp chết rồi!”Į
“Ồn ào.”
GiảnóHành Chi thiìtriển Chú cấmĩnói, khóa chặtỉmiệng Liễu Phi¸Sương, ném nàngểra phía ngoàiồrừng rậm.
Nhưng hồng dây xung quanh lại càng ngày càng nhiều, căn bản chém không hết. Giản Hành Chi ngự kiếm bay lên cao, y bay cao bao nhiêu, hồng dây mọc cao bấy nhiêu, cuối cùng quấn lấy Liễu Phi Sương, siết chặt kéo xuống.
Tần Uyển Uyển đứng giữa pháp trận, nhìn Mai Tuế Hàn làm phép, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi.”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi kinh hãi, vội vã lên tiếng: “Ối chờ đã! Nàng đừng qua!”
Không tháo thì không tháo, cần y chắc!
Liễu Phi Sương sử dụng linh lực gắng gượng ngăn cản sự siết chặt của dây leo. Giản Hành Chi bị ép kéo về lại rừng rậm.
Tần Uyển Uyển nhìn pháp trận, xác nhận không có vấn đề gì mới đứng vào giữa.
Giản Hành Chi nhận ra linh lực dao động, quay đầu nhìn Liễu Phi Sương đang bị y ném qua ném lại sáng lên. Giản Hành Chi sợ hết hồn, vội vàng thu sợi dây, kéo thẳng người về phía mình!
Lúc Giản Hành Chi kéo Liễu Phi Sương bị vây trong rừng, Mai Tuế Hàn đã chuẩn bị sẵn pháp khí, giơ tay lên chỉ hướng pháp trận: “Mời cô nương đứng vào giữa pháp trận.”
“Người tháo dây trói tiên ra cho ta!”
Tần Uyển Uyển nhìn pháp trận, xác nhận không có vấn đề gì mới đứng vào giữa.
Nhưng hồng dây xung quanh lại càng ngày càng nhiều, căn bản chém không hết. Giản Hành Chi ngự kiếm bay lên cao, y bay cao bao nhiêu, hồng dây mọc cao bấy nhiêu, cuối cùng quấn lấy Liễu Phi Sương, siết chặt kéo xuống.
Nàng nhìn Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nắm trận dịch chuyển, gật đầu với nàng.
Giản Hành Chi ngây người, không ngờ Tần Uyển Uyển lại cứng đầu như thế. Lúc nãy, y ôm nàng chạy trốn, nàng đã suýt té, bây giờ thà nhảy cũng không chịu nói ngọt với y.
“Ta sợ người không tìm được nên muốn tiến hành một lượt.”
Tần Uyển Uyển đứng giữa pháp trận, nhìn Mai Tuế Hàn làm phép, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi.”
Tần Uyển Uyển nói chuyện lại nhớ tình huống hiện tại của mình, nghe y nói tới nói lui xem thường mình, càng tức giận hơn: “Ta không phải tàn phế, một đám dây hoa, ta cũng đánh được!”
Tần Uyển Uyển bắt đầu vùng vẫy, Giản Hành Chi liếc mắt nhìn xung quanh.
Giản Hành Chi chém một nhát đứt tường hoa, lôinLiễu Phi Sương đã bị ném xỉu chạy như điên. Nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, y trầm giọng đáp: “Ừ.”
“Ta không tháo.”
Tần Uyển Uyển đơ người, nhìn gai hồng dây nhắm thẳng tới sau lưng Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ôm nàng nhảy sang một bên, tránh né gai hồng dây tứ phía, mở miệng hỏi: “Sao nàng tới đây?”
“Ta muốn đổi vị trí với Liễu Phi Sương, trên người ta có một ấn ký thần thức của người. Sau khi xác nhận vị trí, người lập tức tới đó.”
Giản Hành Chi dựa vào cây, hất cằm: “Nàng nhảy tiếp đi, trông vui đấy.”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi kinh hãi, vội vã lên tiếng: “Ối chờ đã! Nàng đừng qua!”
Có điều lời này đã không còn kịp, Tần Uyển Uyển cảm giác pháp trận dưới chân sáng rực.
Tần Uyển Uyển nhảy tới hoa hồng gần nhất trước mặt, lòng tràn ngập ấm ức. Nàng ngồi xuống, quan sát kỹ hoa hồng, không thèm để ý Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Ồ, được đấy.”
Giản Hành Chi nhận ra linh lực dao động, quay đầu nhìn Liễu Phi Sương đang bị y ném qua ném lại sáng lên. Giản Hành Chi sợ hết hồn, vội vàng thu sợi dây, kéo thẳng người về phía mình!
Quanh đi quẩn lại đều là lỗi của y?
Tần Uyển Uyển và Liễu Phi Sương vừa đổi vị trí, nàng lập tức cảm giác toàn thân bị trói kín mít, trời đất quay cuồng, đập mạnh vào lòng một người.
Nghẹn hồi lâu, nàng xoay đầu, bắt đầu nhảy về phía hoa hồng.
Tần Uyển Uyển đơ người, nhìn gai hồng dây nhắm thẳng tới sau lưng Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ôm nàng nhảy sang một bên, tránh né gai hồng dây tứ phía, mở miệng hỏi: “Sao nàng tới đây?”
“Ta sợ người không tìm được nên muốn tiến hành một lượt.”
“Ta không ở đó, nàng nhúng tay vào làm gì?” Giản Hành Chi tức giận: “Tạ Cô Đường, Thúy Lục không cản nàng sao? Nàng đổi qua đây, lỡ ta không ở bên cạnh thì sao?”
“Người tháo dây trói tiên ra cho ta!”
“Giản Hành Chi!”
Tần Uyển Uyển thừa cơ lật người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất.
Tần Uyển Uyển nói chuyện lại nhớ tình huống hiện tại của mình, nghe y nói tới nói lui xem thường mình, càng tức giận hơn: “Ta không phải tàn phế, một đám dây hoa, ta cũng đánh được!”
Nàng vốn muốn xin lỗi để dàn xếp ổn thỏa, nhưng nhìn ánh mắt Giản Hành Chi, câu xin lỗi sống chết không mở miệng được.
“Ta không mở đấy.”
“Ta không ở đó, nàng nhúng tay vào làm gì?” Giản Hành Chi tức giận: “Tạ Cô Đường, Thúy Lục không cản nàng sao? Nàng đổi qua đây, lỡ ta không ở bên cạnh thì sao?”
Giản Hành Chi nghe nàng nói chuyện ngang ngược, cúi đầu nhìn nàng. Thấy nàng bị trói kín mít, không nhịn được bật cười, ôm nàng giẫm lên dây hoa, nhảy một cái: “Có bản lĩnh thì nàng nhảy sâu lông thần công ta xem.”
“Giản Hành Chi!”
Chẳng phải do y lo lắng an nguy của nàng, sợ nàng xảy ra chuyện sao?
Tần Uyển Uyển bắt đầu vùng vẫy, Giản Hành Chi liếc mắt nhìn xung quanh.
“Ta muốn đổi vị trí với Liễu Phi Sương, trên người ta có một ấn ký thần thức của người. Sau khi xác nhận vị trí, người lập tức tới đó.”
Y phát hiện Tần Uyển Uyển vừa đến, sự tấn công của dây hoa yếu đi rõ rệt. Chẳng bao lâu sau, đám dây leo này bỗng dưng thu nhỏ lại nhiều, chầm chậm khôi phục dáng vẻ hòa nhã lúc thường.
Y ôm nàng tránh đòn tấn công của dây hoa một lúc. Chẳng bao lâu sau, cả cánh rừng lập tức yên tĩnh. Giản Hành Chi nhảy xuống dây hoa cuối cùng, quay đầu nhìn, chỉ thấy toàn bộ cánh rừng leo đầy hồng dây.
Y phát hiện Tần Uyển Uyển vừa đến, sự tấn công của dây hoa yếu đi rõ rệt. Chẳng bao lâu sau, đám dây leo này bỗng dưng thu nhỏ lại nhiều, chầm chậm khôi phục dáng vẻ hòa nhã lúc thường.
Tần Uyển Uyển thừa cơ lật người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất.
Có điều lời này đã không còn kịp, Tần Uyển Uyển cảm giác pháp trận dưới chân sáng rực.
Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Ồ, được đấy.”
Tần Uyển Uyển nhìn đám hoa hồng kia, yêu cầu lần nữa: “Tháo dây ra cho ta!”
Giản Hành Chi nghe nàng nói chuyện ngang ngược, cúi đầu nhìn nàng. Thấy nàng bị trói kín mít, không nhịn được bật cười, ôm nàng giẫm lên dây hoa, nhảy một cái: “Có bản lĩnh thì nàng nhảy sâu lông thần công ta xem.”
“Ta không tháo.”
Giản Hành Chi dựa vào cây, hất cằm: “Nàng nhảy tiếp đi, trông vui đấy.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, trong mắt y toàn là khiêu khích. Tần Uyển Uyển biết y đang tức giận cái gì.
Y đã nói bản thân đi tìm người, nàng còn tự ý chủ trương, cho thấy nàng không tin tưởng năng lực của y. Đối với Giản Hành Chi, nghi ngờ điều gì cũng được, nhưng không thể nghi ngờ y không được.
Lúc Giản Hành Chi kéo Liễu Phi Sương bị vây trong rừng, Mai Tuế Hàn đã chuẩn bị sẵn pháp khí, giơ tay lên chỉ hướng pháp trận: “Mời cô nương đứng vào giữa pháp trận.”
Nàng vốn muốn xin lỗi để dàn xếp ổn thỏa, nhưng nhìn ánh mắt Giản Hành Chi, câu xin lỗi sống chết không mở miệng được.
Nghẹn hồi lâu, nàng xoay đầu, bắt đầu nhảy về phía hoa hồng.
Không tháo thì không tháo, cần y chắc!
Giản Hành Chi ngây người, không ngờ Tần Uyển Uyển lại cứng đầu như thế. Lúc nãy, y ôm nàng chạy trốn, nàng đã suýt té, bây giờ thà nhảy cũng không chịu nói ngọt với y.
Y càng nghĩ càng tức, xoay đầu cười nhạo một tiếng, quyết định không nhìn nàng.
Chẳng phải do y lo lắng an nguy của nàng, sợ nàng xảy ra chuyện sao?
Tần Uyển Uyển nhìn đám hoa hồng kia, yêu cầu lần nữa: “Tháo dây ra cho ta!”
Quanh đi quẩn lại đều là lỗi của y?
Y đã nói bản thân đi tìm người, nàng còn tự ý chủ trương, cho thấy nàng không tin tưởng năng lực của y. Đối với Giản Hành Chi, nghi ngờ điều gì cũng được, nhưng không thể nghi ngờ y không được.
Y càng nghĩ càng tức, xoay đầu cười nhạo một tiếng, quyết định không nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển nhảy tới hoa hồng gần nhất trước mặt, lòng tràn ngập ấm ức. Nàng ngồi xuống, quan sát kỹ hoa hồng, không thèm để ý Giản Hành Chi.
Hai người này trẻ con thế! Cứ giận dỗi thế này đáng yêu chết mất!
Kệ đi, phá không cũng được 1500, trừ 200 có làm sao?
Có Giản Hành Chi anh là được rồi mà, có anh là được rồi mà.
Có cản rồi đó, anh đừng trách Tạ Cô Đường của em
Hai đứa này cãi nhau tới nghiện rồi ha sao á.