Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 86 (1)

Chương 86 (1)

Hoa trên đầu nàng là ta cài đấy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Mai Tuế Hàn gật đầu, được Nam Phong đỡ dậy, nói với mọi người: “Trước khi làm phép, ta cần tắm rửa đốt hương.”

Pháp tu có vài quy tắc pháp môn kỳ lạ, mọi người cũng không để ý. Sau khi để Mai Tuế Hàn đi tắm, Tạ Cô Đường bước tới bên cạnh Tần Uyển Uyển, thấp giọng nói: “Muội mang Long đan trên người, trực tiếp đổi qua đó, nếu gặp nguy hiểm, e là không thỏa.”

Tần Uyển Uyển liếc nhìn Liễu Trung đang nói chuyện với Thúy Lục, chỉ đáp: “Huynh nghi ngờ Liễu Trung hay là nghi ngờ Mai Tuế Hàn?”

Tạ Cô Đường khựng lại, giọng Tần Uyển Uyển điềm tĩnh: “Nếu như là Mai Tuế Hàn, hắn cần Long đan, vậy lúc so tài Quân tử kiếm trong Mật cảnh đã có thể lấy luôn Long đan của ta. Nếu như là Liễu Trung, trên người ta mang ấn ký thần thức của Giản Hành Chi, huynh cầm pháp trận dịch chuyển này, một khi xảy ra chuyện, ta gọi huynh, huynh bay thẳng đến chỗ ta.”

Chuyn này không nhúng taykhông đưc sao?”,

T Cô Đưngİcau mày, Tn²Uyn Uyn nhcĬnh: “Đây làLiu th HoaThành.”

Liu thêHoa Thành, mctiêu ln nàyca bn h.Bt lun làchuyn điu traăcha m nàngïbiến mt Hoa Thành, haylà kim traũLiu Phi Nhécó mang ma)chng hay không,²hoc là lyếNgc Linh Lung,mi mt sɨkin đu khôngıtránh khi giatc kim soátHoa Thành này.

TCô Đưng hiuý nàng, nhưngɩvn không yêntâm: “Tin biđã đi tìmıri.”

“Y điЇtìm, nhưng lúcìnày Liu Trungïm ming nhchúng ta. Nếunhư tr mtêbưc, dn đếnLiu Phi Sươngxy ra chuyn,âchc chn LiuɨTrung s ghi[món n nàylên đu chúngta.” Tn UynùUyn nhc nh:óNhân tính làthế, mun lyIđưc Ngc LinhLung, t phiïmo him.”

Đãnói đến bưcýnày, T CôɨĐưng ch đànhígt đu.

Lúc nhómngưi ch trongphòng, Gin HànhıChi chy thngra đưng ln,giơ tay thitrin pháp chú,édu chân khpnơi lp tcīhin rõ trưcmt. Mi duâchân đu mangtheo màu scánh sáng khácnhau. Gin HànhChi quan sátáchc lát, đuiùtheo mt duchân vàng sángìyếu t.

Thut nIthân ca Liu)Phi Sương khôngthành tho, cũngâkhông xóa sch:hoàn toàn duúvết ca mình.Nàng la đámngưi Liu Trungìcòn đưc, nhưngĩGin Hành Chi)năm đó tngìtruy lùng vôs ma tu,ìso vi đámúma tu chyÎtrn t xthì v Đi}tiu thư này,cho dù cóîpháp bo nthân cũng chngĬđáng là gì.

Ycp tc chyra ngoi thành,ng kiếm cưigió mà đi,òtìm mt mchđến khu rng.

Chnhân, cn gì¹phi thế 666th dài: “Đólà nam chính,tránh đưc hômļnay, không tránhĩđưc ngày mai.ɨ C coiínhư ln nàyngài tìm đưcLiu Phi Sương,không cho hnõcơ hi biuhin, nhưng tiujthế gii nàyĺvn s spêxếp cho hnľcơ hi khác.”

“Câm ming.”

Gin³Hành Chi chênó m ĩîphin phc, 666ínhìn đim tíchlũy b tr,ni nóng: “Ln(này cưp sđni tri ca¹nam chính, tr200!”

Tr, trhết luôn đi.”i

Gin Hành Chicưi nho: “Tas không choÍtên nam chínhkia cơ hibiu hin, các(ngưi t b³đi.”

“Gin HànhïChi!” 666 nisùng: “Ngài cònmun phi thăngkhông? Cho dùÍngài không phithăng, n chínhcũng phi phiĩthăng mà! Ngàiđng phá nhimİv!”

Nghe nóiĩthế, Gin HànhChi không đápưli.

Gió thi bay{tóc mai haiĪbên ca y,v mt yếđim tĩnh: “Khôngìcó Mai TuếHàn, có GinèHành Chi ta,¸nàng không phiĬthăng đưc sao?”

666 ngây ngưi,mt đt xuthin tiếng mįm, mt GinɩHành Chi rétlnh: “Tìm đưc:ri.”

Nói xong,y ng kiếmbay xung, nhìnthy Liu Phi{Sương mc yìphc Tn UynUyn chy băngúbăng gia núirng.

Không biết tiếsao trong rngmc đy hngdây, nhng hngdây này vôÎcùng to ln,dây leo haiÏngưi ôm khôngxu. Bn chúngÏđiên cung tnũcông Liu PhiùSương đang chythc mng. Thânth Liu PhiêSương nhanh, nhưngtc đ hngĭdây li vafnhanh va ddi. Nàng bïtruy đui hơnna canh gi,ìđã sm cnľkit sc lc.²Nhìn thy gaimt đám hngİdây khng lfrơi như mưa,nàng lo đoÏngã xung đt.Cũng chính lúcnày, mt thanhãtrưng kiếm giángÏt trên triıxung, hóa raĩtrăm thanh kiếm,áxoay tròn thànhmt kiếm trnìtrưc mt nàng,{dit sch ttúc gai hngdây nhm v³phía nàng.

Liu PhiSương sng sĩnhìn ánh sáng,óthy mt bĩáo lam nhanhïnhn đáp xung.Thanh niên cmkiếm, xoay mtIsang, lnh ginghi: “Liu PhiSương?”

Là ngươi?”ý

Liu Phi Sươngva nhìn đãónhn ra thanhĩniên trưc mtùchính là ngưiĺgp kháchsn lúc chiu,İnàng không hɩlưng l quayđu đnh chy.Gin Hành Chiómc k nàng,giơ tay chémõmt nhát đthng dây xungôquanh, linh thng(*)trên tay némIra, buc ngayc Liu PhiSương, y gitmnh mt cái,lnh ging cnhĪcáo: “Đng cóĺchy lung tung.”ã

(*) Thng: dâyľthng

Nói xong, ynhy lên, tránhɩné đòn tnìcông ca hngdây. Liu PhiâSương b yăkéo c némbay, hai taytúm si dâytrên c đíngăn mình bísiết chết. NàngÍla ln: “Ngươiļđng buc cįta!”

Gin HànhíChi nghe vy,ĭkéo nàng nhylên nhy xungtrong rng ritung lên khôngítrung. Liu Phi°Sương quét mtìvòng gia khôngtrung, si dâyãlp tc tróikín mít toànìthân nàng gingnhư cái bánhchưng, b GinHành Chi némâqua ném li,chun xác tránh²né gai hngídây.

Nàng nhìn dâyleo càng ngàycàng mnh m,ln nào cũng{suýt soát lưtqua ngưi mình,icm giác triôđt quay cung,không nhn đưcs hãi kêu)lên: “Đng némĩnaaa! Sp chết,sp chết ri!”Į

n ào.”

GinóHành Chi thiìtrin Chú cmĩnói, khóa chtming Liu Phi¸Sương, ném nàngra phía ngoàirng rm.

Nhưng hồng dây xung quanh lại càng ngày càng nhiều, căn bản chém không hết. Giản Hành Chi ngự kiếm bay lên cao, y bay cao bao nhiêu, hồng dây mọc cao bấy nhiêu, cuối cùng quấn lấy Liễu Phi Sương, siết chặt kéo xuống.

Tần Uyển Uyển đứng giữa pháp trận, nhìn Mai Tuế Hàn làm phép, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi kinh hãi, vội vã lên tiếng: “Ối chờ đã! Nàng đừng qua!”

Không tháo thì không tháo, cần y chắc!

Liễu Phi Sương sử dụng linh lực gắng gượng ngăn cản sự siết chặt của dây leo. Giản Hành Chi bị ép kéo về lại rừng rậm.

Tần Uyển Uyển nhìn pháp trận, xác nhận không có vấn đề gì mới đứng vào giữa.

Giản Hành Chi nhận ra linh lực dao động, quay đầu nhìn Liễu Phi Sương đang bị y ném qua ném lại sáng lên. Giản Hành Chi sợ hết hồn, vội vàng thu sợi dây, kéo thẳng người về phía mình!

Lúc Giản Hành Chi kéo Liễu Phi Sương bị vây trong rừng, Mai Tuế Hàn đã chuẩn bị sẵn pháp khí, giơ tay lên chỉ hướng pháp trận: “Mời cô nương đứng vào giữa pháp trận.”

“Người tháo dây trói tiên ra cho ta!”

Tần Uyển Uyển nhìn pháp trận, xác nhận không có vấn đề gì mới đứng vào giữa.

Nhưng hồng dây xung quanh lại càng ngày càng nhiều, căn bản chém không hết. Giản Hành Chi ngự kiếm bay lên cao, y bay cao bao nhiêu, hồng dây mọc cao bấy nhiêu, cuối cùng quấn lấy Liễu Phi Sương, siết chặt kéo xuống.

Nàng nhìn Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nắm trận dịch chuyển, gật đầu với nàng.

Giản Hành Chi ngây người, không ngờ Tần Uyển Uyển lại cứng đầu như thế. Lúc nãy, y ôm nàng chạy trốn, nàng đã suýt té, bây giờ thà nhảy cũng không chịu nói ngọt với y.

“Ta sợ người không tìm được nên muốn tiến hành một lượt.”

Tần Uyển Uyển đứng giữa pháp trận, nhìn Mai Tuế Hàn làm phép, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi.”

Tần Uyển Uyển nói chuyện lại nhớ tình huống hiện tại của mình, nghe y nói tới nói lui xem thường mình, càng tức giận hơn: “Ta không phải tàn phế, một đám dây hoa, ta cũng đánh được!”

Tần Uyển Uyển bắt đầu vùng vẫy, Giản Hành Chi liếc mắt nhìn xung quanh.

Giản Hành Chi chém một nhát đứt tường hoa, lôinLiễu Phi Sương đã bị ném xỉu chạy như điên. Nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, y trầm giọng đáp: “Ừ.”

“Ta không tháo.”

Tần Uyển Uyển đơ người, nhìn gai hồng dây nhắm thẳng tới sau lưng Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ôm nàng nhảy sang một bên, tránh né gai hồng dây tứ phía, mở miệng hỏi: “Sao nàng tới đây?”

“Ta muốn đổi vị trí với Liễu Phi Sương, trên người ta có một ấn ký thần thức của người. Sau khi xác nhận vị trí, người lập tức tới đó.”

Giản Hành Chi dựa vào cây, hất cằm: “Nàng nhảy tiếp đi, trông vui đấy.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi kinh hãi, vội vã lên tiếng: “Ối chờ đã! Nàng đừng qua!”

Có điều lời này đã không còn kịp, Tần Uyển Uyển cảm giác pháp trận dưới chân sáng rực.

Tần Uyển Uyển nhảy tới hoa hồng gần nhất trước mặt, lòng tràn ngập ấm ức. Nàng ngồi xuống, quan sát kỹ hoa hồng, không thèm để ý Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Ồ, được đấy.”

Giản Hành Chi nhận ra linh lực dao động, quay đầu nhìn Liễu Phi Sương đang bị y ném qua ném lại sáng lên. Giản Hành Chi sợ hết hồn, vội vàng thu sợi dây, kéo thẳng người về phía mình!

Quanh đi quẩn lại đều là lỗi của y?

Tần Uyển Uyển và Liễu Phi Sương vừa đổi vị trí, nàng lập tức cảm giác toàn thân bị trói kín mít, trời đất quay cuồng, đập mạnh vào lòng một người.

Nghẹn hồi lâu, nàng xoay đầu, bắt đầu nhảy về phía hoa hồng.

Tần Uyển Uyển đơ người, nhìn gai hồng dây nhắm thẳng tới sau lưng Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ôm nàng nhảy sang một bên, tránh né gai hồng dây tứ phía, mở miệng hỏi: “Sao nàng tới đây?”

“Ta sợ người không tìm được nên muốn tiến hành một lượt.”

“Ta không ở đó, nàng nhúng tay vào làm gì?” Giản Hành Chi tức giận: “Tạ Cô Đường, Thúy Lục không cản nàng sao? Nàng đổi qua đây, lỡ ta không ở bên cạnh thì sao?”

“Người tháo dây trói tiên ra cho ta!”

“Giản Hành Chi!”

Tần Uyển Uyển thừa cơ lật người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất.

Tần Uyển Uyển nói chuyện lại nhớ tình huống hiện tại của mình, nghe y nói tới nói lui xem thường mình, càng tức giận hơn: “Ta không phải tàn phế, một đám dây hoa, ta cũng đánh được!”

Nàng vốn muốn xin lỗi để dàn xếp ổn thỏa, nhưng nhìn ánh mắt Giản Hành Chi, câu xin lỗi sống chết không mở miệng được.

“Ta không mở đấy.”

“Ta không ở đó, nàng nhúng tay vào làm gì?” Giản Hành Chi tức giận: “Tạ Cô Đường, Thúy Lục không cản nàng sao? Nàng đổi qua đây, lỡ ta không ở bên cạnh thì sao?”

Giản Hành Chi nghe nàng nói chuyện ngang ngược, cúi đầu nhìn nàng. Thấy nàng bị trói kín mít, không nhịn được bật cười, ôm nàng giẫm lên dây hoa, nhảy một cái: “Có bản lĩnh thì nàng nhảy sâu lông thần công ta xem.”

“Giản Hành Chi!”

Chẳng phải do y lo lắng an nguy của nàng, sợ nàng xảy ra chuyện sao?

Tần Uyển Uyển bắt đầu vùng vẫy, Giản Hành Chi liếc mắt nhìn xung quanh.

“Ta muốn đổi vị trí với Liễu Phi Sương, trên người ta có một ấn ký thần thức của người. Sau khi xác nhận vị trí, người lập tức tới đó.”

Y phát hiện Tần Uyển Uyển vừa đến, sự tấn công của dây hoa yếu đi rõ rệt. Chẳng bao lâu sau, đám dây leo này bỗng dưng thu nhỏ lại nhiều, chầm chậm khôi phục dáng vẻ hòa nhã lúc thường.

Y ôm nàng tránh đòn tấn công của dây hoa một lúc. Chẳng bao lâu sau, cả cánh rừng lập tức yên tĩnh. Giản Hành Chi nhảy xuống dây hoa cuối cùng, quay đầu nhìn, chỉ thấy toàn bộ cánh rừng leo đầy hồng dây.

Y phát hiện Tần Uyển Uyển vừa đến, sự tấn công của dây hoa yếu đi rõ rệt. Chẳng bao lâu sau, đám dây leo này bỗng dưng thu nhỏ lại nhiều, chầm chậm khôi phục dáng vẻ hòa nhã lúc thường.

Tần Uyển Uyển thừa cơ lật người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất.

Có điều lời này đã không còn kịp, Tần Uyển Uyển cảm giác pháp trận dưới chân sáng rực.

Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Ồ, được đấy.”

Tần Uyển Uyển nhìn đám hoa hồng kia, yêu cầu lần nữa: “Tháo dây ra cho ta!”

Giản Hành Chi nghe nàng nói chuyện ngang ngược, cúi đầu nhìn nàng. Thấy nàng bị trói kín mít, không nhịn được bật cười, ôm nàng giẫm lên dây hoa, nhảy một cái: “Có bản lĩnh thì nàng nhảy sâu lông thần công ta xem.”

“Ta không tháo.”

Giản Hành Chi dựa vào cây, hất cằm: “Nàng nhảy tiếp đi, trông vui đấy.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, trong mắt y toàn là khiêu khích. Tần Uyển Uyển biết y đang tức giận cái gì.

Y đã nói bản thân đi tìm người, nàng còn tự ý chủ trương, cho thấy nàng không tin tưởng năng lực của y. Đối với Giản Hành Chi, nghi ngờ điều gì cũng được, nhưng không thể nghi ngờ y không được.

Lúc Giản Hành Chi kéo Liễu Phi Sương bị vây trong rừng, Mai Tuế Hàn đã chuẩn bị sẵn pháp khí, giơ tay lên chỉ hướng pháp trận: “Mời cô nương đứng vào giữa pháp trận.”

Nàng vốn muốn xin lỗi để dàn xếp ổn thỏa, nhưng nhìn ánh mắt Giản Hành Chi, câu xin lỗi sống chết không mở miệng được.

Nghẹn hồi lâu, nàng xoay đầu, bắt đầu nhảy về phía hoa hồng.

Không tháo thì không tháo, cần y chắc!

Giản Hành Chi ngây người, không ngờ Tần Uyển Uyển lại cứng đầu như thế. Lúc nãy, y ôm nàng chạy trốn, nàng đã suýt té, bây giờ thà nhảy cũng không chịu nói ngọt với y.

Y càng nghĩ càng tức, xoay đầu cười nhạo một tiếng, quyết định không nhìn nàng.

Chẳng phải do y lo lắng an nguy của nàng, sợ nàng xảy ra chuyện sao?

Tần Uyển Uyển nhìn đám hoa hồng kia, yêu cầu lần nữa: “Tháo dây ra cho ta!”

Quanh đi quẩn lại đều là lỗi của y?

Y đã nói bản thân đi tìm người, nàng còn tự ý chủ trương, cho thấy nàng không tin tưởng năng lực của y. Đối với Giản Hành Chi, nghi ngờ điều gì cũng được, nhưng không thể nghi ngờ y không được.

Y càng nghĩ càng tức, xoay đầu cười nhạo một tiếng, quyết định không nhìn nàng.

Tần Uyển Uyển nhảy tới hoa hồng gần nhất trước mặt, lòng tràn ngập ấm ức. Nàng ngồi xuống, quan sát kỹ hoa hồng, không thèm để ý Giản Hành Chi.

 

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Hai người này trẻ con thế! Cứ giận dỗi thế này đáng yêu chết mất!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Kệ đi, phá không cũng được 1500, trừ 200 có làm sao?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có Giản Hành Chi anh là được rồi mà, có anh là được rồi mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có cản rồi đó, anh đừng trách Tạ Cô Đường của em

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hai đứa này cãi nhau tới nghiện rồi ha sao á.

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!