Chương 86 (2)
Hoa trên đầu nàng là ta cài đấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hai người không nói chuyện. Chẳng bao lâu sau, Giản Hành Chi nhìn thấy khuyên tai Tần Uyển Uyển phát sáng. Y giơ tay búng lên điểm sáng, nghe giọng Tạ Cô Đường vang lên: “Uyển Uyển, muội không sao chứ? Cần ta mở trận dịch chuyển đến đó không?”
“Ồ, có đường lui à.” Giản Hành Chi châm chọc: “Ta còn tưởng nàng lớn gan, nói đổi với người ta là đổi chứ? Ai đổi cho nàng, kẻ biết loại pháp thuật này, Mai Tuế Hàn đúng không?”
Tần Uyển Uyển mặc kệ y, kiềm chế cảm xúc nói với Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, ta không sao. Giản Hành Chi ở đây, nơi này an toàn rồi, mọi người chăm sóc Liễu tiểu thư đi.”
Nghe thấy “Giản Hành Chi ở chỗ này, nơi này an toàn rồi”, không biết tại sao tâm trạng Giản Hành Chi bỗng nhiên tốt hơn một chút. Y bước tới cạnh Tần Uyển Uyển, ngồi xuống quan sát hoa hồng với nàng, dịu giọng nói: “Nàng hứa với ta sau này không được làm bừa như thế, ta sẽ cởi dây trói tiên cho nàng.”
“Ta làm bừa thế nào?”ĬTần Uyển Uyểnịlạnh mắt nhìnờy: “Trong lòngéngười, ta làĩphế vật chẳng]làm được gìọcả, đúng không?”Î
Giản Hành Chiíngây người, độtịnhiên nhận raįlời của mìnhệhơi nặng, bènàgiải thích: “Khôngɩphải, ta…”
“Taảbây giờ tuộvi Nguyên Anh,ìkế thừa côngìpháp Tịch Sơn,ỏở tiểu thếἴgiới này cũngócoi như kẻừmạnh rồi. Huốngẻchi trên ngườiẫta có ấnĺký thần thứcêcủa người, ngườiửcó thể lậpôtức đến cứuıta. Ta cònỗđưa trận dịchfchuyển cho TạớCô Đường, xảyíra chuyện, huynhìấy có thể²lập tức tớiổđây. Ta chuẩnἰbị xong hếtởthảy mọi thứ,ἱLiễu Phi Sương:rõ ràng là,một nhiệm vụ,įsao ta cóâthể làm bừa?”ú
Giản Hành Chiĩbị nàng hỏiơđến im re.ểY suy nghĩữhồi lâu, chỉïnhỏ giọng nói:Ї“Ta chỉ hiùvọng nàng khôngḽphải mạo hiểm.”ỉ
“Mọi sự cóἳđược tất cóấmất, ta khôngừmạo hiểm thì{làm sao làmớviệc?”
“Có taἲmà.” Giản HànhãChi buột miệng:è“Nàng tin taÏlà được.”
TầnἷUyển Uyển ngẩnɨngười. Một látỉsau, nàng hơiíloạn nhịp, xoay{đầu đi: “Taựkhông thể dựaÏvào người cảứđời. Sau nàyÎlên Tiên giới,ɪchẳng phải chúngứta mỗi ngườiimỗi ngã sao?”é
“Chuyện Tiên giới,ùlên Tiên giớiủtính.” Giản HànhḷChi cũng nhậnÏra lời kiajhơi quá, cố³gắng nói tiếp:ĩ“Bây giờ ởịđây, nhiệm vụḷcủa ta làẽgiúp nàng phiḻthăng. Nếu taịkhông giúp nàngĩthì ai giúpủnàng?”
“Trước đâyỉngười không nóiínhư thế vớiĩta.”
Tần UyểnéUyển lấy làmàlạ, nàng nhìnìy: “Người nóiἷcon người phảiìmạnh mẽ, chỉỉcó thể dựa[vào chính mình.”ἴ
“Mạnh, thì vẫnạphải mạnh…” GiảnɪHành Chi ướcởgì trở vềểđạp chết bảnỉthân đã nóiЇkhi đó, nhưngľy vẫn cố¸nói cho tròn:I“Nhưng người khácįcó lẽ khôngếdựa nổi, nhưngἷta là ngườiàcó thể dựa.”ử
Tần Uyển Uyểnơkhông lên tiếng,ẻnàng lẳng lặngónhìn y chămÏchú. Một látêsau, nàng xoay,mặt đi, cúiíđầu nhìn hoa,hồng, thấp giọngộđáp: “Biết rồi.”³
Có được lờiũnày, Giản HànhâChi thở phào.fY nhìn TầnạUyển Uyển bịÎtrói kín mít,İdè dặt hỏi:ï“Ta tháo dâyἴcho nàng nhé?”ế
“Ừ.”
Tần UyểnềUyển thấp giọngìđáp, Giản HànhỗChi tháo sợiữdây ra.
Đợi tháoòxong, y khôngđkhỏi suy nghĩ.¹Rõ ràng yḹtức giận trước,éđang đợi TầnẻUyển Uyển xinḻlỗi, nhưng saoịsự tình lạiốtiến triển thànhđnhư vậy?
Y khôngỉkhỏi suy tư.ảTần Uyển Uyểnìgiơ tay lênİchạm vào hoa:hồng. Thăm dòĩnguồn gốc linhĭkhí xong, nàngếđứng thẳng dậy:ἷ“Đi thôi.”
GiảnịHành Chi theoểsau Tần UyểnỉUyển, y nhíuímày, cứ cảmḷthấy sai saiἱở đâu.
Tần Uyển¹Uyển quay đầuįnhìn y, khẽờho một tiếng,ệgiải thích lýɨdo mình traoɨđổi: “Năm đó,ĩphụ mẫu taḽmang theo Lận(Ngôn Chi đếnếHoa Thành, cóἲkhả năng nhấtļlà tìm Liễuằgia xin giúp³đỡ. Chuyện minhḹhôn ở HoaɪThành bắt nguồnátừ hơn mộtétrăm năm trước,õtừ thời gianἴphỏng đoán, cóỉkhả năng liênἶquan đến LậnɨNgôn Chi. Màjtrước khi tânỉnương bị bắtɨđể lại đầyứhồng dây, LiễuïPhi Sương lại°bị thực vậtỵhọ hoa hồngởcăm ghét từľnhỏ, ta đoánÎlời nguyền trêningười Liễu PhiḻSương có liênīquan đến LậnịNgôn Chi. Vìἳvậy, ta phảiỉcứu cô ấy.”ị
Giản Hành Chiíngẩng đầu nhìnínàng. Đang địnhfmở miệng nóiἲcâu “Ta cònìtưởng nàng tinẫMai Tuế Hàn”j, nhưng tríìthông minh độtɩngột online đã(chặn lại.
Y nhìnèTần Uyển Uyển,Îchớp mắt, khôngónói.
“Ta tin người)có thể tìmơđược cô ấy.ụNhưng Liễu Trungĩđề xuất yêuÍcầu trao đổi,ớnếu ta từịchối thẳng, mộtịkhi xảy raảchuyện, Liễu Trungfđều sẽ ghiìhận chúng ta.ļMà nếu nhưɨkhông xảy raḻchuyện, Liễu Trungİsẽ vì taíxả thân cứu³người mà cảmỉđộng.”
“Ờ.” GiảnịHành Chi hiểuἱý Tần UyểnīUyển, ngẫm nghĩ:ụ“Chẳng phải nàngɩluôn hạn chếứmạo hiểm hếtímức có thểỉsao?”
“Trước đâyỉlà nghĩ cáchIgiữ mạng…” TầnἰUyển Uyển mỉmfcười: “Hiện tại,vì tìm phụÏmẫu, ta khôngfthể không cốĮgắng.”
Nghe nóiỹthế, Giản HànhụChi trầm mặc.
Haiįngười đi trêníđường, Tần UyểnïUyển suy nghĩ:ơ“Ta biết ngườiἳkhông thích MaiịTuế Hàn. Linhởchâu Mật cảnhīlà của hắn,ưbên trong cóẳnhiều tà linhỏnhư vậy, hắnÏcũng biết chúngļta xảy raḻchuyện gì trongỗđó, thế nhưngỉlại đợi tớiấcuối cùng mớiïmở ra, rõ¹ràng rất cóĪvấn đề. Cóĩđiều hiện tạiЇhắn là manhọmối duy nhất,ìnếu hắn làọngười tốt, đươngἵnhiên chúng taễsẽ đối đãiìthật tốt. Nếuờhắn là ngườiêxấu, vậy càngỗkhông thể thảḻhổ về rừng.”ἳ
“Hắn…”
Giản HànhổChi do dự,ósuy nghĩ rấtễlâu, rốt cuộcầlên tiếng: “Đốiívới nàng màỗnói, hắn khôngĺphải người xấu.”ḹ
Nam chính cóἵthể là ngườiệxấu với cảľthế giới, nhưngảđối với nữịchính mà nóiἶthì không phảiũngười xấu.
Điểm này,ãGiản Hành Chi³biết rõ.
Tần UyểnľUyển ngây người,ĩnàng quay đầuênhìn y: “Taɪtưởng người rấtâghét hắn?”
GiảnÏHành Chi không[nhận ra ánhúmắt nàng, khoanh}tay cúi đầu,ĩbuồn bực nói:]“Tìm phụ mẫuịnàng quan trọngḹhơn.”
“Giản HànhủChi.” Tần UyểniUyển nghe vậy,ĭmỉm cười: “Ngườiìthật tốt.”
GiảnôHành Chi ngheũvậy hơi khôngểdằn nổi khóeĩmôi, lại khôngļmuốn để Tần]Uyển Uyển thấy,èbèn xoay đầuòđi, hào phóngĬnói: “Cũng khôngởtệ.”
“Vậy chúngíta mau trởỡvề…” Tần UyểnợUyển chủ độngậkéo tay áoỉy: “Đưa LiễuèPhi Sương về¹Hoa Thành.”
“Không,ựta muốn điḽtừ từ.”
GiảnỉHành Chi quayἰđầu nhìn tinhệtú trên trời:ĩ“Sao trời đẹpîbiết bao, taícứ thong thảĬmà ngắm.”
“Điἳđi.”
Tần UyểnủUyển chủ độngìkéo tay y,đra sức lôiỡy ngự kiếmịtrở về.
Giản HànhíChi để mặcἳnàng kéo, vẫnịkhông ngự kiếm:ằ“Không, ta muốnĩđi bộ về.”ú
Tần Uyển Uyểnẳthấy Giản HànhĪChi làm mìnhịlàm mẩy, dừng[bức, vươn tayưngắt bông hoaɩhồng bên cạnh,įcắm vào vạtầáo Giản HànhİChi: “Ta tặngồngười một đóaïhoa, đi thôi.”³
Giản Hành Chiácúi đầu nhìnîhoa hồng nởằrộ trên ngựcἰmình, chán nảnỳnói: “Một đóaộhoa mà muốnīđuổi ta.”
Nóiồxong, y rútệhoa khỏi vạtẳáo, giơ tayícắm lên búiítóc Tần UyểnáUyển, mỉm cườiĩnhìn nàng.
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn y, Giản Hành Chi mím môi: “Đi thôi.”
P/s (Zens Zens): Vâng, con gái người ta thì anh trói như cái bánh chưng rồi ném qua ném lại, còn vợ anh thì anh kéo vào lòng ôm ấp, tự nhiên đọc khúc này mà thấy nó ngọt một cách dễ thương <3
Liễu Trung tức giận quát. Động tác Liễu Phi Sương ngưng lại, nhìn chằm chằm Liễu Trung, từ từ đỏ hốc mắt.
Nói đến đây, Liễu Trung thở dài: “Cô ấy kiêu căng từ nhỏ, chiều hư rồi, hi vọng hai vị bỏ qua.”
Nói xong, y duỗi tay kéo nàng, ngự kiếm bay thẳng về phía nội thành.
Y nhớ tới độ thiện cảm trên đầu Mai Tuế Hàn.
Tần Uyển Uyển bay lên không trung rồi mới sực nhớ, thò đầu tới oán trách: “Hoa người tặng là do ta hái đó.”
Liễu Trung vừa lên tiếng, Liễu Phi Sương đã hùng hổ xông lên: “Dám cầm sợi dây trói bổn Đại tiểu thư, xem ta…”
“Nàng để ý cái này? Muốn thì ta chặt cả cánh rừng cho nàng.”
Giản Hành Chi không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn lướt qua cửa phòng Mai Tuế Hàn.
Tần Uyển Uyển biết y nói được làm được, mau chóng ngậm miệng.
Nói xong, Liễu Trung nhìn sắc trời: “Trời đã khuya, lão hủ không quấy rầy chư vị nghỉ ngơi, cáo từ trước.”
Hai người ngự kiếm quay về, vừa vào phòng đã thấy Liễu Trung bước lên đón, xúc động nói: “Đa ta hai vị Đạo quân.”
Hai người ngự kiếm quay về, vừa vào phòng đã thấy Liễu Trung bước lên đón, xúc động nói: “Đa ta hai vị Đạo quân.”
Giọng Mai Tuế Hàn vang lên, mọi người cùng quay đầu nhìn Mai Tuế Hàn chỉ hướng gian phòng Liễu Phi Sương: “Chẳng phải vừa nãy cô ấy nói rồi sao ‘các người đều muốn ta chết’.”
“Thấy hoa hồng trên đầu Uyển Uyển lúc nãy không?” Giản Hành Chi chỉ về hướng Tần Uyển Uyển đi.
“Y còn dám về!”
Y đột nhiên quan tâm hỏi han, Mai Tuế Hàn sững người, giữ vững nụ cười: “Vẫn ổn.”
“À.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường, bịa chuyện: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhưng Tạ đạo quân nói Tông môn và Hoa Thành thông gia, tiện thể đến xem.”
Liễu Trung vừa lên tiếng, Liễu Phi Sương đã hùng hổ xông lên: “Dám cầm sợi dây trói bổn Đại tiểu thư, xem ta…”
“Các người đều muốn ta chết.”
“Đại tiểu thư!”
“Đầu còn đau không?”
“Ừ.”
Tất mọi người mặc kệ hắn, xoay đầu lại. Liễu Trung gượng cười: “Thảo nào ta thấy pháp lực chư vị cao thâm, hóa ra là đại nhân Thúy Lục, Tạ đạo quân và bằng hữu cùng nhau xuất hành. Mọi người yên tâm, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, các vị không cần nghĩ nhiều. Không biết vì sao các vị tới Hoa Thành?”
Liễu Trung tức giận quát. Động tác Liễu Phi Sương ngưng lại, nhìn chằm chằm Liễu Trung, từ từ đỏ hốc mắt.
Giản Hành Chi nói vậy, Tạ Cô Đường đã hiểu.
Giản Hành Chi nhìn sang, Tạ Cô Đường gật đầu: “Lạc sư đệ là con của Chưởng môn, tu Đa Tình Kiếm, hẳn cũng xem như thanh mai trúc mã với vị Liễu Phi Sương này. Chuyện thông gia, cả trên dưới Thiên Kiếm Tông đều biết lâu rồi.”
Liễu Trung khom lưng hành lễ: “Đại tiểu thư, mời người trở về phòng, đừng tùy hứng nữa.”
Người hầu bên cạnh bước lên đưa Liễu Phi Sương đi.
“Các người đều muốn ta chết.”
“Hỏi thẳng…” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Giản Hành Chi: “E rằng Liễu Trung không đồng ý.”
Liễu Phi Sương nghiến răng: “Vì kết thân với Thiên Kiếm Tông…”
“Tần Uyển Uyển.”
“Đại tiểu thư!”
“Vâng.”
Liễu Trung cao giọng hơn, Liễu Phi Sương im bặt. Liễu Trung quay đầu nhìn người bên cạnh: “Đưa Đại tiểu thư về đi, còn để mất nữa, hỏi tội các người!”
666 từ từ hoàn hồn khỏi sự chấn kinh. Hồi lâu sau, rốt cuộc nó nói được một câu: “Không thầy tự nên… Chủ nhân… quá dữ.”
“Vâng.”
Nghe nói thế, vẻ mặt Liễu Trung cứng đờ. Lát sau, ông ta trầm mặc.
Người hầu bên cạnh bước lên đưa Liễu Phi Sương đi.
“Thật không nhận ra…” Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn hướng Liễu Trung rời đi: “Ông ta sợ Tạ đại ca đây mà.”
“Y còn dám về!”
Tần Uyển Uyển quan sát tình huống, tò mò nhìn Liễu Trung. Liễu Trung tỏ vẻ ngượng ngập, xấu hổ nói: “Xin lỗi, ta vốn muốn để Đại tiểu thư ở lại đích thân cảm tạ hai vị, không ngờ Đại tiểu thư…”
Thúy Lục lạnh lùng quét mắt về phía Liễu Trung, châm chọc nói: “Lúc có chuyện cầu người thì vội vội vàng vàng, xong việc thì ngay cả lời mời đồng hành cũng chẳng có. Đúng là lão cáo già.”
Nói đến đây, Liễu Trung thở dài: “Cô ấy kiêu căng từ nhỏ, chiều hư rồi, hi vọng hai vị bỏ qua.”
“Sắc hoa diễm lệ, người càng hơn hoa.” Mai Tuế Hàn mỉm cười khen ngợi.
“Cũng chẳng phải đại sự.”
Thúy Lục ngạc nhiên, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường mỉm cười: “Làm gì sợ ta, hẳn là sợ Thiên Kiếm Tông. Chuyện này, đúng là ta phải hỏi lại Lạc sư đệ rồi.”
Tần Uyển Uyển mỉm cười, nhìn hướng Liễu Phi Sương rời đi: “Có điều không biết vì sao lần này Đại tiểu thư cứ nhất quyết chạy trốn, còn nói các người hại chết cô ấy?”
“Thanh mai trúc mã…” Giản Hành Chi cau mày: “Vậy cô ấy chạy cái gì?”
Nghe nói thế, vẻ mặt Liễu Trung cứng đờ. Lát sau, ông ta trầm mặc.
Tạ Cô Đường suy nghĩ, đứng dậy nói: “Quản sự Liễu Trung, tại hạ là Tạ Cô Đường, Đại đệ tử Vấn Tâm Kiếm của Thiên Kiếm Tông. Nếu lần này thông gia với Thiên Kiếm Tông có chuyện khó xử, đừng ngại nói thẳng.”
“Ta?” Mai Tuế Hàn nhìn mọi người nhìn y, mỉm cười: “Ta quên rồi, nhưng chắc là một thầy bói.”
Mọi người quyết định xong, chuẩn bị về nghỉ. Đang ra cửa, Mai Tuế Hàn đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Trung lập tức biến đổi, vội nói: “Không ngờ là Tạ đạo quân của Thiên Kiếm Tông, vậy không biết chư vị là?”
“Tán tu, Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển.”
Dứt lời, Liễu Trung lập tức rời đi.
“Quỷ Thành, Thúy Lục.”
“Đại tiểu thư!”
“Ta?” Mai Tuế Hàn nhìn mọi người nhìn y, mỉm cười: “Ta quên rồi, nhưng chắc là một thầy bói.”
Tất mọi người mặc kệ hắn, xoay đầu lại. Liễu Trung gượng cười: “Thảo nào ta thấy pháp lực chư vị cao thâm, hóa ra là đại nhân Thúy Lục, Tạ đạo quân và bằng hữu cùng nhau xuất hành. Mọi người yên tâm, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, các vị không cần nghĩ nhiều. Không biết vì sao các vị tới Hoa Thành?”
“Ta cũng thấy thế.” Giản Hành Chi gật đầu, nói xong, y mỉm cười: “Ta cài cho nàng đấy.”
“Thì ra là vậy.” Liễu Trung gật đầu, không nói nhiều: “Vậy lão hủ thay Hoa Thành hoan nghênh chư vị. Đợi chư vị đến Hoa Thành có thể trực tiếp tới Liễu thị ở trọ. Lão hủ sẽ bẩm báo chuyện hôm nay với gia chủ, gia chủ sẽ đích thân tới cửa cảm tạ.”
“À.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường, bịa chuyện: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhưng Tạ đạo quân nói Tông môn và Hoa Thành thông gia, tiện thể đến xem.”
“Nàng để ý cái này? Muốn thì ta chặt cả cánh rừng cho nàng.”
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường nghe Tần Uyển Uyển nói dối, nhanh chóng phối hợp: “Đúng lúc đến đây, nghĩ hẳn Lạc sư đệ sắp đến, nên muốn gặp mặt đệ ấy.”
“Quỷ Thành, Thúy Lục.”
“Thì ra là vậy.” Liễu Trung gật đầu, không nói nhiều: “Vậy lão hủ thay Hoa Thành hoan nghênh chư vị. Đợi chư vị đến Hoa Thành có thể trực tiếp tới Liễu thị ở trọ. Lão hủ sẽ bẩm báo chuyện hôm nay với gia chủ, gia chủ sẽ đích thân tới cửa cảm tạ.”
“Vậy cứ thế đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta vào Hoa Thành trước, tìm Lạc sư đệ.”
Nói xong, Liễu Trung nhìn sắc trời: “Trời đã khuya, lão hủ không quấy rầy chư vị nghỉ ngơi, cáo từ trước.”
Dứt lời, Liễu Trung lập tức rời đi.
Thúy Lục lạnh lùng quét mắt về phía Liễu Trung, châm chọc nói: “Lúc có chuyện cầu người thì vội vội vàng vàng, xong việc thì ngay cả lời mời đồng hành cũng chẳng có. Đúng là lão cáo già.”
“Thật không nhận ra…” Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn hướng Liễu Trung rời đi: “Ông ta sợ Tạ đại ca đây mà.”
Thúy Lục ngạc nhiên, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường mỉm cười: “Làm gì sợ ta, hẳn là sợ Thiên Kiếm Tông. Chuyện này, đúng là ta phải hỏi lại Lạc sư đệ rồi.”
“Cậu biết chuyện này?”
Giản Hành Chi nhìn sang, Tạ Cô Đường gật đầu: “Lạc sư đệ là con của Chưởng môn, tu Đa Tình Kiếm, hẳn cũng xem như thanh mai trúc mã với vị Liễu Phi Sương này. Chuyện thông gia, cả trên dưới Thiên Kiếm Tông đều biết lâu rồi.”
“Thanh mai trúc mã…” Giản Hành Chi cau mày: “Vậy cô ấy chạy cái gì?”
“Cậu biết chuyện này?”
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Trung lập tức biến đổi, vội nói: “Không ngờ là Tạ đạo quân của Thiên Kiếm Tông, vậy không biết chư vị là?”
“Giữ mạng đấy.”
Liễu Trung cao giọng hơn, Liễu Phi Sương im bặt. Liễu Trung quay đầu nhìn người bên cạnh: “Đưa Đại tiểu thư về đi, còn để mất nữa, hỏi tội các người!”
Giọng Mai Tuế Hàn vang lên, mọi người cùng quay đầu nhìn Mai Tuế Hàn chỉ hướng gian phòng Liễu Phi Sương: “Chẳng phải vừa nãy cô ấy nói rồi sao ‘các người đều muốn ta chết’.”
Nói xong, y duỗi tay kéo nàng, ngự kiếm bay thẳng về phía nội thành.
“Giữ mạng mà cô ấy nói…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Là chỉ lời đồn lúc thành thân ở Hoa Thành, tân lang và tân nương đều xẽ chết sao?”
“Muốn biết cái gì, hỏi thẳng cô ta là xong.” Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển phiền não, trực tiếp nói: “Chúng ta cứu cô ta, cứ nói chúng ta lại cứu cô ta lần nữa, hẳn cô ta sẽ nói?”
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn y, Giản Hành Chi mím môi: “Đi thôi.”
“Hỏi thẳng…” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Giản Hành Chi: “E rằng Liễu Trung không đồng ý.”
“Đại tiểu thư!”
“Bảo sư đệ cậu phái người tặng đồ cho cô ta, Liễu gia cũng cản sao?”
Giản Hành Chi nói vậy, Tạ Cô Đường đã hiểu.
“Giữ mạng đấy.”
“Vậy cứ thế đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta vào Hoa Thành trước, tìm Lạc sư đệ.”
Mọi người quyết định xong, chuẩn bị về nghỉ. Đang ra cửa, Mai Tuế Hàn đột nhiên lên tiếng.
“Đợi đã.” Nghe vậy, mọi người cùng quay đầu, thấy Mai Tuế Hàn lẳng lặng nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô nương còn chưa cho ta biết tên họ.”
“Giữ mạng mà cô ấy nói…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Là chỉ lời đồn lúc thành thân ở Hoa Thành, tân lang và tân nương đều xẽ chết sao?”
“Tần Uyển Uyển.”
Dứt lời, y liền ra cửa, đóng cửa lại, theo Tần Uyển Uyển đi tìm Liễu Phi Sương.
Giản Hành Chi trực tiếp mở miệng, bước lên ngăn cản Tần Uyển Uyển, giúp nàng báo tên họ, sau đó dặn nàng: “Mau đi ngủ đi.”
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển không dám đắc tội Giản Hành Chi vào lúc này, thò đầu từ sau lưng y, lịch sự mỉm cười với Mai Tuế Hàn: “Mai công tử, chúng ta đi ngủ trước.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển dẫn mọi người rời đi.
Giản Hành Chi ra cửa cuối cùng. Trước khi sắp đi, y nhìn Mai Tuế Hàn còn nằm trên giường.
“Đầu còn đau không?”
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường nghe Tần Uyển Uyển nói dối, nhanh chóng phối hợp: “Đúng lúc đến đây, nghĩ hẳn Lạc sư đệ sắp đến, nên muốn gặp mặt đệ ấy.”
Y đột nhiên quan tâm hỏi han, Mai Tuế Hàn sững người, giữ vững nụ cười: “Vẫn ổn.”
Tần Uyển Uyển bay lên không trung rồi mới sực nhớ, thò đầu tới oán trách: “Hoa người tặng là do ta hái đó.”
“Thấy hoa hồng trên đầu Uyển Uyển lúc nãy không?” Giản Hành Chi chỉ về hướng Tần Uyển Uyển đi.
“Sắc hoa diễm lệ, người càng hơn hoa.” Mai Tuế Hàn mỉm cười khen ngợi.
P/s (Zens Zens): Vâng, con gái người ta thì anh trói như cái bánh chưng rồi ném qua ném lại, còn vợ anh thì anh kéo vào lòng ôm ấp, tự nhiên đọc khúc này mà thấy nó ngọt một cách dễ thương <3
“Ta cũng thấy thế.” Giản Hành Chi gật đầu, nói xong, y mỉm cười: “Ta cài cho nàng đấy.”
Dứt lời, y liền ra cửa, đóng cửa lại, theo Tần Uyển Uyển đi tìm Liễu Phi Sương.
666 từ từ hoàn hồn khỏi sự chấn kinh. Hồi lâu sau, rốt cuộc nó nói được một câu: “Không thầy tự nên… Chủ nhân… quá dữ.”
Giản Hành Chi không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn lướt qua cửa phòng Mai Tuế Hàn.
Y nhớ tới độ thiện cảm trên đầu Mai Tuế Hàn.
Tần Uyển Uyển mỉm cười, nhìn hướng Liễu Phi Sương rời đi: “Có điều không biết vì sao lần này Đại tiểu thư cứ nhất quyết chạy trốn, còn nói các người hại chết cô ấy?”
“- -”
***
Giản Hành Chi trực tiếp mở miệng, bước lên ngăn cản Tần Uyển Uyển, giúp nàng báo tên họ, sau đó dặn nàng: “Mau đi ngủ đi.”Giản Hành Chi ra cửa cuối cùng. Trước khi sắp đi, y nhìn Mai Tuế Hàn còn nằm trên giường.“Hỏi thẳng…” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Giản Hành Chi: “E rằng Liễu Trung không đồng ý.”P/s (Zens Zens): Vâng, con gái người ta thì anh trói như cái bánh chưng rồi ném qua ném lại, còn vợ anh thì anh kéo vào lòng ôm ấp, tự nhiên đọc khúc này mà thấy nó ngọt một cách dễ thương <3
Vẫn dỗ được anh đấy thôi, chỉ một đóa hoa.
Giản Hành Chi quá dữ, tiếp tục phát huy nha anh~~
Ngọt, hí hí. Biết cách trêu đối thủ nữa, Tuế Hành đạo quân giỏi quá :))
úi có gì sai sai :> sao độ thiện cảm của nam chính bản gốc vẫn chưa có nhỉ :>
Hahah công tử Vô Ưu đâu có thích Uyển Uyển, làm sao qua mắt anh Giản cho được.
haha GHC đọc sách nhiều cũng không bằng một câu này=))))))