Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 86 (2)

Chương 86 (2)

Hoa trên đầu nàng là ta cài đấy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Hai người không nói chuyện. Chẳng bao lâu sau, Giản Hành Chi nhìn thấy khuyên tai Tần Uyển Uyển phát sáng. Y giơ tay búng lên điểm sáng, nghe giọng Tạ Cô Đường vang lên: “Uyển Uyển, muội không sao chứ? Cần ta mở trận dịch chuyển đến đó không?”

“Ồ, có đường lui à.” Giản Hành Chi châm chọc: “Ta còn tưởng nàng lớn gan, nói đổi với người ta là đổi chứ? Ai đổi cho nàng, kẻ biết loại pháp thuật này, Mai Tuế Hàn đúng không?”

Tần Uyển Uyển mặc kệ y, kiềm chế cảm xúc nói với Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, ta không sao. Giản Hành Chi ở đây, nơi này an toàn rồi, mọi người chăm sóc Liễu tiểu thư đi.”

Nghe thấy “Giản Hành Chi ở chỗ này, nơi này an toàn rồi”, không biết tại sao tâm trạng Giản Hành Chi bỗng nhiên tốt hơn một chút. Y bước tới cạnh Tần Uyển Uyển, ngồi xuống quan sát hoa hồng với nàng, dịu giọng nói: “Nàng hứa với ta sau này không được làm bừa như thế, ta sẽ cởi dây trói tiên cho nàng.”

“Ta làm ba thế nào?”ĬTn Uyn Uynlnh mt nhìny: “Trong lòngéngưi, ta làĩphế vt chng]làm đưc gìc, đúng không?”Î

Gin Hành Chiíngây ngưi, đtnhiên nhn raįli ca mìnhhơi nng, bènàgii thích: “Khôngɩphi, ta…

“Tabây gi tuvi Nguyên Anh,ìkế tha côngìpháp Tch Sơn, tiu thếgii này cũngócoi như kmnh ri. Hungchi trên ngưita có nĺký thn thcêca ngưi, ngưicó th lpôtc đến cuıta. Ta cònđưa trn dchfchuyn cho TCô Đưng, xyíra chuyn, huynhìy có th²lp tc tiđây. Ta chunb xong hếtthy mi th,Liu Phi Sương:rõ ràng là,mt nhim v,įsao ta cóâth làm ba?”ú

Gin Hành Chiĩb nàng hiơđến im re.Y suy nghĩhi lâu, chïnh ging nói:Ї“Ta ch hiùvng nàng khôngphi mo him.”

“Mi s cóđưc tt cómt, ta khôngmo him thì{làm sao làmvic?”

“Có tamà.” Gin HànhãChi but ming:è“Nàng tin taÏlà đưc.”

TnUyn Uyn ngnɨngưi. Mt látsau, nàng hơiílon nhp, xoay{đu đi: “Takhông th daÏvào ngưi cđi. Sau nàyÎlên Tiên gii,ɪchng phi chúngta mi ngưiimi ngã sao?”é

Chuyn Tiên gii,ùlên Tiên giitính.” Gin HànhChi cũng nhnÏra li kiajhơi quá, c³gng nói tiếp:ĩ“Bây gi đây, nhim vca ta làgiúp nàng phithăng. Nếu takhông giúp nàngĩthì ai giúpnàng?”

Trưc đâyngưi không nóiínhư thế viĩta.”

Tn UynéUyn ly làmàl, nàng nhìnìy: “Ngưi nóicon ngưi phiìmnh m, chcó th da[vào chính mình.”

“Mnh, thì vnphi mnh GinɪHành Chi ưcgì tr vđp chết bnthân đã nóiЇkhi đó, nhưngľy vn c¸nói cho tròn:INhưng ngưi khácįcó l khôngếda ni, nhưngta là ngưiàcó th da.”

Tn Uyn Uynơkhông lên tiếng,nàng lng lngónhìn y chămÏchú. Mt látêsau, nàng xoay,mt đi, cúiíđu nhìn hoa,hng, thp gingđáp: “Biết ri.”³

Có đưc liũnày, Gin HànhâChi th phào.fY nhìn TnUyn Uyn bÎtrói kín mít,İdè dt hi:ï“Ta tháo dâycho nàng nhé?”ế

.”

Tn UynUyn thp gingìđáp, Gin HànhChi tháo sidây ra.

Đi tháoòxong, y khôngđkhi suy nghĩ.¹Rõ ràng ytc gin trưc,éđang đi TnUyn Uyn xinli, nhưng saos tình litiến trin thànhđnhư vy?

Y khôngkhi suy tư.Tn Uyn Uynìgiơ tay lênİchm vào hoa:hng. Thăm dòĩngun gc linhĭkhí xong, nàngếđng thng dy:Đi thôi.”

GinHành Chi theosau Tn UynUyn, y nhíuímày, c cmthy sai sai đâu.

Tn Uyn¹Uyn quay đuįnhìn y, khho mt tiếng,gii thích lýɨdo mình traoɨđi: “Năm đó,ĩph mu tamang theo Ln(Ngôn Chi đếnếHoa Thành, cókh năng nhtļlà tìm Liugia xin giúp³đ. Chuyn minhhôn HoaɪThành bt ngunát hơn mtétrăm năm trưc,õt thi gianphng đoán, cókh năng liênquan đến LnɨNgôn Chi. Màjtrưc khi tânnương b btɨđ li đyhng dây, LiuïPhi Sương li°b thc vth hoa hngcăm ghét tľnh, ta đoánÎli nguyn trêningưi Liu PhiSương có liênīquan đến LnNgôn Chi. Vìvy, ta phicu cô y.”

Gin Hành Chiíngng đu nhìnínàng. Đang đnhfm ming nóicâu “Ta cònìtưng nàng tinMai Tuế Hànj, nhưng tríìthông minh đtɩngt online đã(chn li.

Y nhìnèTn Uyn Uyn,Îchp mt, khôngónói.

“Ta tin ngưi)có th tìmơđưc cô y.Nhưng Liu Trungĩđ xut yêuÍcu trao đi,nếu ta tchi thng, mtkhi xy rachuyn, Liu Trungfđu s ghiìhn chúng ta.ļMà nếu nhưɨkhông xy rachuyn, Liu Trungİs vì taíx thân cu³ngưi mà cmđng.”

.” GinHành Chi hiuý Tn UynīUyn, ngm nghĩ:Chng phi nàngɩluôn hn chếmo him hếtímc có thsao?”

Trưc đâylà nghĩ cáchIgi mng… TnUyn Uyn mmfcưi: “Hin ti,vì tìm phÏmu, ta khôngfth không cĮgng.”

Nghe nóithế, Gin HànhChi trm mc.

Haiįngưi đi trêníđưng, Tn UynïUyn suy nghĩ:ơ“Ta biết ngưikhông thích MaiTuế Hàn. Linhchâu Mt cnhīlà ca hn,ưbên trong cónhiu tà linhnhư vy, hnÏcũng biết chúngļta xy rachuyn gì trongđó, thế nhưngli đi ticui cùng miïm ra, rõ¹ràng rt cóĪvn đ. Cóĩđiu hin tiЇhn là manhmi duy nht,ìnếu hn làngưi tt, đươngnhiên chúng tas đi đãiìtht tt. Nếuhn là ngưiêxu, vy càngkhông th thh v rng.”

“Hn…

Gin HànhChi do d,ósuy nghĩ rtlâu, rt cuclên tiếng: “Điívi nàng mànói, hn khôngĺphi ngưi xu.”

Nam chính cóth là ngưixu vi cľthế gii, nhưngđi vi nchính mà nóithì không phiũngưi xu.

Đim này,ãGin Hành Chi³biết rõ.

Tn UynľUyn ngây ngưi,ĩnàng quay đuênhìn y: “Taɪtưng ngưi rtâghét hn?”

GinÏHành Chi không[nhn ra ánhúmt nàng, khoanh}tay cúi đu,ĩbun bc nói:]“Tìm ph munàng quan trnghơn.”

“Gin HànhChi.” Tn UyniUyn nghe vy,ĭmm cưi: “Ngưiìtht tt.”

GinôHành Chi ngheũvy hơi khôngdn ni khóeĩmôi, li khôngļmun đ Tn]Uyn Uyn thy,èbèn xoay đuòđi, hào phóngĬnói: “Cũng khôngt.”

Vy chúngíta mau trv Tn UynUyn ch đngkéo tay áoy: “Đưa LiuèPhi Sương v¹Hoa Thành.”

Không,ta mun đit t.”

GinHành Chi quayđu nhìn tinhtú trên tri:ĩ“Sao tri đpîbiết bao, taíc thong thĬmà ngm.”

Điđi.”

Tn UynUyn ch đngìkéo tay y,đra sc lôiy ng kiếmtr v.

Gin HànhíChi đ mcnàng kéo, vnkhông ng kiếm:Không, ta munĩđi b v.”ú

Tn Uyn Uynthy Gin HànhĪChi làm mìnhlàm my, dng[bc, vươn tayưngt bông hoaɩhng bên cnh,įcm vào vtáo Gin HànhİChi: “Ta tngngưi mt đóaïhoa, đi thôi.”³

Gin Hành Chiácúi đu nhìnîhoa hng nr trên ngcmình, chán nnnói: “Mt đóahoa mà munīđui ta.”

Nóixong, y rúthoa khi vtáo, giơ tayícm lên búiítóc Tn UynáUyn, mm cưiĩnhìn nàng.

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn y, Giản Hành Chi mím môi: “Đi thôi.”

P/s (Zens Zens): Vâng, con gái người ta thì anh trói như cái bánh chưng rồi ném qua ném lại, còn vợ anh thì anh kéo vào lòng ôm ấp, tự nhiên đọc khúc này mà thấy nó ngọt một cách dễ thương <3

Liễu Trung tức giận quát. Động tác Liễu Phi Sương ngưng lại, nhìn chằm chằm Liễu Trung, từ từ đỏ hốc mắt.

Nói đến đây, Liễu Trung thở dài: “Cô ấy kiêu căng từ nhỏ, chiều hư rồi, hi vọng hai vị bỏ qua.”

Nói xong, y duỗi tay kéo nàng, ngự kiếm bay thẳng về phía nội thành.

Y nhớ tới độ thiện cảm trên đầu Mai Tuế Hàn.

Tần Uyển Uyển bay lên không trung rồi mới sực nhớ, thò đầu tới oán trách: “Hoa người tặng là do ta hái đó.”

Liễu Trung vừa lên tiếng, Liễu Phi Sương đã hùng hổ xông lên: “Dám cầm sợi dây trói bổn Đại tiểu thư, xem ta…”

“Nàng để ý cái này? Muốn thì ta chặt cả cánh rừng cho nàng.”

Giản Hành Chi không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn lướt qua cửa phòng Mai Tuế Hàn.

Tần Uyển Uyển biết y nói được làm được, mau chóng ngậm miệng.

Nói xong, Liễu Trung nhìn sắc trời: “Trời đã khuya, lão hủ không quấy rầy chư vị nghỉ ngơi, cáo từ trước.”

Hai người ngự kiếm quay về, vừa vào phòng đã thấy Liễu Trung bước lên đón, xúc động nói: “Đa ta hai vị Đạo quân.”

Hai người ngự kiếm quay về, vừa vào phòng đã thấy Liễu Trung bước lên đón, xúc động nói: “Đa ta hai vị Đạo quân.”

Giọng Mai Tuế Hàn vang lên, mọi người cùng quay đầu nhìn Mai Tuế Hàn chỉ hướng gian phòng Liễu Phi Sương: “Chẳng phải vừa nãy cô ấy nói rồi sao ‘các người đều muốn ta chết’.”

“Thấy hoa hồng trên đầu Uyển Uyển lúc nãy không?” Giản Hành Chi chỉ về hướng Tần Uyển Uyển đi.

“Y còn dám về!”

Y đột nhiên quan tâm hỏi han, Mai Tuế Hàn sững người, giữ vững nụ cười: “Vẫn ổn.”

“À.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường, bịa chuyện: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhưng Tạ đạo quân nói Tông môn và Hoa Thành thông gia, tiện thể đến xem.”

Liễu Trung vừa lên tiếng, Liễu Phi Sương đã hùng hổ xông lên: “Dám cầm sợi dây trói bổn Đại tiểu thư, xem ta…”

“Các người đều muốn ta chết.”

“Đại tiểu thư!”

“Đầu còn đau không?”

“Ừ.”

Tất mọi người mặc kệ hắn, xoay đầu lại. Liễu Trung gượng cười: “Thảo nào ta thấy pháp lực chư vị cao thâm, hóa ra là đại nhân Thúy Lục, Tạ đạo quân và bằng hữu cùng nhau xuất hành. Mọi người yên tâm, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, các vị không cần nghĩ nhiều. Không biết vì sao các vị tới Hoa Thành?”

Liễu Trung tức giận quát. Động tác Liễu Phi Sương ngưng lại, nhìn chằm chằm Liễu Trung, từ từ đỏ hốc mắt.

Giản Hành Chi nói vậy, Tạ Cô Đường đã hiểu.

Giản Hành Chi nhìn sang, Tạ Cô Đường gật đầu: “Lạc sư đệ là con của Chưởng môn, tu Đa Tình Kiếm, hẳn cũng xem như thanh mai trúc mã với vị Liễu Phi Sương này. Chuyện thông gia, cả trên dưới Thiên Kiếm Tông đều biết lâu rồi.”

Liễu Trung khom lưng hành lễ: “Đại tiểu thư, mời người trở về phòng, đừng tùy hứng nữa.”

Người hầu bên cạnh bước lên đưa Liễu Phi Sương đi.

“Các người đều muốn ta chết.”

“Hỏi thẳng…”  Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Giản Hành Chi: “E rằng Liễu Trung không đồng ý.”

Liễu Phi Sương nghiến răng: “Vì kết thân với Thiên Kiếm Tông…”

“Tần Uyển Uyển.”

“Đại tiểu thư!”

“Vâng.”

Liễu Trung cao giọng hơn, Liễu Phi Sương im bặt. Liễu Trung quay đầu nhìn người bên cạnh: “Đưa Đại tiểu thư về đi, còn để mất nữa, hỏi tội các người!”

666 từ từ hoàn hồn khỏi sự chấn kinh. Hồi lâu sau, rốt cuộc nó nói được một câu: “Không thầy tự nên… Chủ nhân… quá dữ.”

“Vâng.”

Nghe nói thế, vẻ mặt Liễu Trung cứng đờ. Lát sau, ông ta trầm mặc.

Người hầu bên cạnh bước lên đưa Liễu Phi Sương đi.

“Thật không nhận ra…” Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn hướng Liễu Trung rời đi: “Ông ta sợ Tạ đại ca đây mà.”

“Y còn dám về!”

Tần Uyển Uyển quan sát tình huống, tò mò nhìn Liễu Trung. Liễu Trung tỏ vẻ ngượng ngập, xấu hổ nói: “Xin lỗi, ta vốn muốn để Đại tiểu thư ở lại đích thân cảm tạ hai vị, không ngờ Đại tiểu thư…”

Thúy Lục lạnh lùng quét mắt về phía Liễu Trung, châm chọc nói: “Lúc có chuyện cầu người thì vội vội vàng vàng, xong việc thì ngay cả lời mời đồng hành cũng chẳng có. Đúng là lão cáo già.”

Nói đến đây, Liễu Trung thở dài: “Cô ấy kiêu căng từ nhỏ, chiều hư rồi, hi vọng hai vị bỏ qua.”

“Sắc hoa diễm lệ, người càng hơn hoa.” Mai Tuế Hàn mỉm cười khen ngợi.

“Cũng chẳng phải đại sự.”

Thúy Lục ngạc nhiên, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường mỉm cười: “Làm gì sợ ta, hẳn là sợ Thiên Kiếm Tông. Chuyện này, đúng là ta phải hỏi lại Lạc sư đệ rồi.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười, nhìn hướng Liễu Phi Sương rời đi: “Có điều không biết vì sao lần này Đại tiểu thư cứ nhất quyết chạy trốn, còn nói các người hại chết cô ấy?”

“Thanh mai trúc mã…” Giản Hành Chi cau mày: “Vậy cô ấy chạy cái gì?”

Nghe nói thế, vẻ mặt Liễu Trung cứng đờ. Lát sau, ông ta trầm mặc.

Tạ Cô Đường suy nghĩ, đứng dậy nói: “Quản sự Liễu Trung, tại hạ là Tạ Cô Đường, Đại đệ tử Vấn Tâm Kiếm của Thiên Kiếm Tông. Nếu lần này thông gia với Thiên Kiếm Tông có chuyện khó xử, đừng ngại nói thẳng.”

“Ta?” Mai Tuế Hàn nhìn mọi người nhìn y, mỉm cười: “Ta quên rồi, nhưng chắc là một thầy bói.”

Mọi người quyết định xong, chuẩn bị về nghỉ. Đang ra cửa, Mai Tuế Hàn đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Trung lập tức biến đổi, vội nói: “Không ngờ là Tạ đạo quân của Thiên Kiếm Tông, vậy không biết chư vị là?”

“Tán tu, Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển.”

Dứt lời, Liễu Trung lập tức rời đi.

“Quỷ Thành, Thúy Lục.”

“Đại tiểu thư!”

“Ta?” Mai Tuế Hàn nhìn mọi người nhìn y, mỉm cười: “Ta quên rồi, nhưng chắc là một thầy bói.”

Tất mọi người mặc kệ hắn, xoay đầu lại. Liễu Trung gượng cười: “Thảo nào ta thấy pháp lực chư vị cao thâm, hóa ra là đại nhân Thúy Lục, Tạ đạo quân và bằng hữu cùng nhau xuất hành. Mọi người yên tâm, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, các vị không cần nghĩ nhiều. Không biết vì sao các vị tới Hoa Thành?”

“Ta cũng thấy thế.” Giản Hành Chi gật đầu, nói xong, y mỉm cười: “Ta cài cho nàng đấy.”

“Thì ra là vậy.” Liễu Trung gật đầu, không nói nhiều: “Vậy lão hủ thay Hoa Thành hoan nghênh chư vị. Đợi chư vị đến Hoa Thành có thể trực tiếp tới Liễu thị ở trọ. Lão hủ sẽ bẩm báo chuyện hôm nay với gia chủ, gia chủ sẽ đích thân tới cửa cảm tạ.”

“À.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường, bịa chuyện: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhưng Tạ đạo quân nói Tông môn và Hoa Thành thông gia, tiện thể đến xem.”

“Nàng để ý cái này? Muốn thì ta chặt cả cánh rừng cho nàng.”

“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường nghe Tần Uyển Uyển nói dối, nhanh chóng phối hợp: “Đúng lúc đến đây, nghĩ hẳn Lạc sư đệ sắp đến, nên muốn gặp mặt đệ ấy.”

“Quỷ Thành, Thúy Lục.”

“Thì ra là vậy.” Liễu Trung gật đầu, không nói nhiều: “Vậy lão hủ thay Hoa Thành hoan nghênh chư vị. Đợi chư vị đến Hoa Thành có thể trực tiếp tới Liễu thị ở trọ. Lão hủ sẽ bẩm báo chuyện hôm nay với gia chủ, gia chủ sẽ đích thân tới cửa cảm tạ.”

“Vậy cứ thế đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta vào Hoa Thành trước, tìm Lạc sư đệ.”

Nói xong, Liễu Trung nhìn sắc trời: “Trời đã khuya, lão hủ không quấy rầy chư vị nghỉ ngơi, cáo từ trước.”

Dứt lời, Liễu Trung lập tức rời đi.

Thúy Lục lạnh lùng quét mắt về phía Liễu Trung, châm chọc nói: “Lúc có chuyện cầu người thì vội vội vàng vàng, xong việc thì ngay cả lời mời đồng hành cũng chẳng có. Đúng là lão cáo già.”

“Thật không nhận ra…” Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn hướng Liễu Trung rời đi: “Ông ta sợ Tạ đại ca đây mà.”

Thúy Lục ngạc nhiên, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường mỉm cười: “Làm gì sợ ta, hẳn là sợ Thiên Kiếm Tông. Chuyện này, đúng là ta phải hỏi lại Lạc sư đệ rồi.”

“Cậu biết chuyện này?”

Giản Hành Chi nhìn sang, Tạ Cô Đường gật đầu: “Lạc sư đệ là con của Chưởng môn, tu Đa Tình Kiếm, hẳn cũng xem như thanh mai trúc mã với vị Liễu Phi Sương này. Chuyện thông gia, cả trên dưới Thiên Kiếm Tông đều biết lâu rồi.”

“Thanh mai trúc mã…” Giản Hành Chi cau mày: “Vậy cô ấy chạy cái gì?”

“Cậu biết chuyện này?”

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Trung lập tức biến đổi, vội nói: “Không ngờ là Tạ đạo quân của Thiên Kiếm Tông, vậy không biết chư vị là?”

“Giữ mạng đấy.”

Liễu Trung cao giọng hơn, Liễu Phi Sương im bặt. Liễu Trung quay đầu nhìn người bên cạnh: “Đưa Đại tiểu thư về đi, còn để mất nữa, hỏi tội các người!”

Giọng Mai Tuế Hàn vang lên, mọi người cùng quay đầu nhìn Mai Tuế Hàn chỉ hướng gian phòng Liễu Phi Sương: “Chẳng phải vừa nãy cô ấy nói rồi sao ‘các người đều muốn ta chết’.”

Nói xong, y duỗi tay kéo nàng, ngự kiếm bay thẳng về phía nội thành.

“Giữ mạng mà cô ấy nói…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Là chỉ lời đồn lúc thành thân ở Hoa Thành, tân lang và tân nương đều xẽ chết sao?”

“Muốn biết cái gì, hỏi thẳng cô ta là xong.” Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển phiền não, trực tiếp nói: “Chúng ta cứu cô ta, cứ nói chúng ta lại cứu cô ta lần nữa, hẳn cô ta sẽ nói?”

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn y, Giản Hành Chi mím môi: “Đi thôi.”

“Hỏi thẳng…”  Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Giản Hành Chi: “E rằng Liễu Trung không đồng ý.”

“Đại tiểu thư!”

“Bảo sư đệ cậu phái người tặng đồ cho cô ta, Liễu gia cũng cản sao?”

Giản Hành Chi nói vậy, Tạ Cô Đường đã hiểu.

“Giữ mạng đấy.”

“Vậy cứ thế đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta vào Hoa Thành trước, tìm Lạc sư đệ.”

Mọi người quyết định xong, chuẩn bị về nghỉ. Đang ra cửa, Mai Tuế Hàn đột nhiên lên tiếng.

“Đợi đã.” Nghe vậy, mọi người cùng quay đầu, thấy Mai Tuế Hàn lẳng lặng nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô nương còn chưa cho ta biết tên họ.”

“Giữ mạng mà cô ấy nói…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Là chỉ lời đồn lúc thành thân ở Hoa Thành, tân lang và tân nương đều xẽ chết sao?”

“Tần Uyển Uyển.”

Dứt lời, y liền ra cửa, đóng cửa lại, theo Tần Uyển Uyển đi tìm Liễu Phi Sương.

Giản Hành Chi trực tiếp mở miệng, bước lên ngăn cản Tần Uyển Uyển, giúp nàng báo tên họ, sau đó dặn nàng: “Mau đi ngủ đi.”

“Ừ.”

Tần Uyển Uyển không dám đắc tội Giản Hành Chi vào lúc này, thò đầu từ sau lưng y, lịch sự mỉm cười với Mai Tuế Hàn: “Mai công tử, chúng ta đi ngủ trước.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển dẫn mọi người rời đi.

Giản Hành Chi ra cửa cuối cùng. Trước khi sắp đi, y nhìn Mai Tuế Hàn còn nằm trên giường.

“Đầu còn đau không?”

“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường nghe Tần Uyển Uyển nói dối, nhanh chóng phối hợp: “Đúng lúc đến đây, nghĩ hẳn Lạc sư đệ sắp đến, nên muốn gặp mặt đệ ấy.”

Y đột nhiên quan tâm hỏi han, Mai Tuế Hàn sững người, giữ vững nụ cười: “Vẫn ổn.”

Tần Uyển Uyển bay lên không trung rồi mới sực nhớ, thò đầu tới oán trách: “Hoa người tặng là do ta hái đó.”

“Thấy hoa hồng trên đầu Uyển Uyển lúc nãy không?” Giản Hành Chi chỉ về hướng Tần Uyển Uyển đi.

“Sắc hoa diễm lệ, người càng hơn hoa.” Mai Tuế Hàn mỉm cười khen ngợi.

P/s (Zens Zens): Vâng, con gái người ta thì anh trói như cái bánh chưng rồi ném qua ném lại, còn vợ anh thì anh kéo vào lòng ôm ấp, tự nhiên đọc khúc này mà thấy nó ngọt một cách dễ thương <3

“Ta cũng thấy thế.” Giản Hành Chi gật đầu, nói xong, y mỉm cười: “Ta cài cho nàng đấy.”

Dứt lời, y liền ra cửa, đóng cửa lại, theo Tần Uyển Uyển đi tìm Liễu Phi Sương.

666 từ từ hoàn hồn khỏi sự chấn kinh. Hồi lâu sau, rốt cuộc nó nói được một câu: “Không thầy tự nên… Chủ nhân… quá dữ.”

Giản Hành Chi không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn lướt qua cửa phòng Mai Tuế Hàn.

Y nhớ tới độ thiện cảm trên đầu Mai Tuế Hàn.

Tần Uyển Uyển mỉm cười, nhìn hướng Liễu Phi Sương rời đi: “Có điều không biết vì sao lần này Đại tiểu thư cứ nhất quyết chạy trốn, còn nói các người hại chết cô ấy?”

“- -”

***

Giản Hành Chi trực tiếp mở miệng, bước lên ngăn cản Tần Uyển Uyển, giúp nàng báo tên họ, sau đó dặn nàng: “Mau đi ngủ đi.”Giản Hành Chi ra cửa cuối cùng. Trước khi sắp đi, y nhìn Mai Tuế Hàn còn nằm trên giường.“Hỏi thẳng…”  Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Giản Hành Chi: “E rằng Liễu Trung không đồng ý.”P/s (Zens Zens): Vâng, con gái người ta thì anh trói như cái bánh chưng rồi ném qua ném lại, còn vợ anh thì anh kéo vào lòng ôm ấp, tự nhiên đọc khúc này mà thấy nó ngọt một cách dễ thương <3

 

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vẫn dỗ được anh đấy thôi, chỉ một đóa hoa.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi quá dữ, tiếp tục phát huy nha anh~~

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Ngọt, hí hí. Biết cách trêu đối thủ nữa, Tuế Hành đạo quân giỏi quá :))

thuhi2
thuhi2
2 Năm Cách đây

úi có gì sai sai :> sao độ thiện cảm của nam chính bản gốc vẫn chưa có nhỉ :>

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Hahah công tử Vô Ưu đâu có thích Uyển Uyển, làm sao qua mắt anh Giản cho được.

Bình Lê
Bình Lê
1 Năm Cách đây

haha GHC đọc sách nhiều cũng không bằng một câu này=))))))

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!