Chương 87
Chúng ta trà trộn vào đi!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghĩ tới độ thiện cảm này, Giản Hành Chi không khỏi nhíu mày.
Gần như y chưa từng gặp độ thiện cảm “- -” này trên đầu ai bao giờ. Dù gì ở chỗ này, với tướng mạo của Tần Uyển Uyển, xuất phát từ sắc tướng(*), kể cả người thanh tâm quả dục thì độ thiện cả cũng sẽ trên dưới 5 điểm. Hoàn toàn không có một điểm, nhất là trong trường hợp hắn còn đang theo đuổi Tần Uyển Uyển, chuyện này không bình thường chút nào.
(*) Hấp dẫn giới tính
“666” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Độ thiện cảm lúc nào cũng sẽ hiển thị sao?”
“Cũng chưa chắc.” 666 suy nghĩ: “Có nhiều trường hợp độ thiện cảm sẽ không hiển thị.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụảnhư chính ngài.”î666 nêu ví¹dụ: “Ngài khôngĮthấy được độáthiện cảm củaĩmình. Ngoài raừcòn có vàiẹtrường hợp đặcệbiệt, có vàiỏngười có thểIthông qua cáchĨthức đặc biệtἷvượt qua hệĺthống, che đậyữđộ thiện cảm.ặHoặc đôi khiýlà hệ thốngủhỏng, xảy raễbug, v.v…”
“Taỡhiểu rồi.” GiảnĩHành Chi gậtíđầu: “Thứ nàyɨcũng chẳng cóɪtác dụng.”
“Khôngĩnói vậy được…”ɩ
666 kiên trìỷmuốn giải thích,ḷGiản Hành Chiìlười nghe, chỉấđáp: “Đủ rồi,¸cô im miệngíđi.”
Nhóm người²nghỉ ngơi mộtìđêm. Sang ngàyỉhôm sau, LiễuἳTrung dẫn ngườiἶđến cáo biệtễsớm. Lời nóiĬrất êm tai,ĭnhưng đối với¸việc mời họưđến Liễu phủĩthì chẳng đềjcập một chữ.”ẹ
Đợi sau khi{Liễu Trung rờiĺđi, Thúy LụcĬkhông nhịn đượcênhìn Tạ CôổĐường, “chậc chậc”ạnói: “Đêm quaícòn nói mờiặchúng ta đếnįLiễu phủ ởặtrọ, lão giaìhọ nhất địnhẫsẽ chiêu đãiɪchúng ta chuđđáo, hôm nay,còn chẳng thèm‹đề cập tới.ờThiên Kiếm Tôngĩcác người đãἴtạo nghiệt gìậmà khiến ngườiấta sợ nhưįvậy?”
“E làɪkhông phải chúngựta gây nghiệt.”ẵTạ Cô Đườngẻtốt tính mỉm‹cười: “Hẳn làằbọn họ cóắgì đó không:muốn chúng taêbiết.”
“Huynh liênịlạc sư đệĩmình chưa?” TầnêUyển Uyển quayùđầu nhìn TạÏCô Đường.
Tạ CôẻĐường gật đầu:f“Đêm qua đãữhỏi sư đệ,ıđệ ấy nóiẫmình đã đếnĭHoa Thành trước.ũChờ chúng taįđến Hoa Thành,ỳđệ ấy sẽạtới cổng thànhụđón chúng ta,ặsự việc cụĬthể gặp mặt‹rồi nói.”
“Vậyỉchúng ta xuấtấphát thôi.”
GiảnộHành Chi duỗiũlưng, nhìn xungỉquanh một vòng.ảThấy Mai TuếọHàn không ởïđây, vui vẻìnói: “Đi nhanhịlên.”
Nói xong,ằy dẫn đầuỗlên xe. Kếtùquả vừa vénứrèm, y đãíthấy Mai TuếïHàn ngồi bênắtrong, đang bưngặcốc trà, thoảiữmái nhàn nhãõthưởng thức. ThấyɪGiản Hành Chiảbước vào, hắnôngẩng đầu mỉmựcười ôn hòa:ộ“Xuất phát à?”ḻ
Nụ cười củaḻGiản Hành Chiãvụt tắt, yÍquăng rèm xe(xuống, ngồi bênɨngoài.
Mọi người nhìnễnhau. Tần UyểnɪUyển khẽ hoįmột tiếng, gọiởmọi người: “Lênâxe thôi.”
Tấtḷcả mọi ngườiỉkhông nói chuyện,}nhanh chóng lênổxe. Tần UyểnệUyển lên cuốiɪcùng, đang địnhàchui vào, bỗngınghe thấy GiảnĩHành Chi lênÎtiếng: “Gì đây,ĩmột mình taỉđánh xe à?”ĺ
Bình thường mọi[người đều thayãphiên nhau đánhẻxe, trước đây‹Giản Hành Chiįđánh xe đềuỹchẳng nói gì.ộTần Uyển Uyểnĩnghe y mởụmiệng hỏi làìbiết y khôngἷvui, ngoan ngoãníngồi bên cạnhịy, thấp giọng}nói: “Vậy taểngồi với người.”ĩ
Giản Hành Chiínhìn nàng, khuônĺmặt lập tức¸hiện nét cười,ḻlại không muốnἴđể người taĪnhận ra, bènἶkhống chế biểu°cảm, vỗ linhÍmã, khẽ hô:)“Đi thôi.”
Linhỉmã khác vớiἷngựa thường, tốcịđộ vừa nhanhẹvừa vững. Bìnhĩthường mọi ngườiạngự kiếm tiêuẩhao linh lực,ínếu không phảiêtình huống đặcứbiệt thì đềuẵxuất hành bằngɨlinh thú.
Giản HànhıChi thiết lậpẩkết giới, quayỉđầu nhìn TầnốUyển Uyển ngồi,vững vàng, mócỡmột túi hạtľdẻ rang đườngìném cho nàng:è“Ăn đi.”
TầnịUyển Uyển ngâyêngười, mở túiágiấy ra, phátùhiện bên trongЇlà hạt dẻĩđã bóc vỏ,ồhơi nóng hầmáhập, hẳn làộdùng linh lựcḽgiữ nhiệt.
“Người bảoâta ngồi bênỵngoài là vìἷlén đưa hạt(dẻ cho taļăn?”
Tần UyểnİUyển mỉm cười,ềcó phần vuiỉvẻ. Giản HànhởChi lười nhácỉnhìn nàng: “Nghĩínhiều rồi.”
TầnịUyển Uyển ănảhạt dẻ. ĐếnĨbuổi trưa, mọiõngười đã tớiIven hồ, chuyểnếtừ đường bộĩthành đường thủy,ìngồi thuyền nhỏựvề phía HoaởThành.
“Thật raïHoa Thành làỳmột thủy thành.”ấMai Tuế Hànếbày bàn rượuḹtrên thuyền nhỏ,úvừa rót rượuẹcho mọi người,ĩvừa phe phẩyἵquạt kể phongİthổ: “Non xanh}nước biếc, yêuıthi văn, thíchữmỹ tửu, từïxưa đã lắmìtài tử phong[lưu, giai nhânầxinh đẹp. HoaãThành thịnh hànhópháp tu, Liễu]thị lấy kỹẹthuật phong ấnávang danh thiênợhạ, được xưng)tà nịnh thiênìhạ, không gìīkhông thể phong.”ư
Nghe nói thế,ợTần Uyển Uyểnìvà Giản Hành[Chi nhìn nhau.
DườngĨnhư đã cóЇlý do vì³sao năm đóịsau khi LậnãNgôn Chi đượcụcha mẹ TầnốUyển Uyển phongổấn tạm thờiìthì được mangÏthẳng đến HoaềThành.
Mai Tuế Hànụuống một hớpļrượu, quay đầuỵngắm non nướcểxung quanh: “ĐãÏnghe đồn từĩlâu nhưng chưaĭthấy tận mắt,įhôm nay vừaĨthấy cảnh vậtìHoa Thành, quảẵnhiên hấp dẫn°lòng người.”
“Maifcông tử.” ThúyïLục nghe thấyɨMai Tuế Hànĭnói, không khỏiĪcau mày: “Trôngɩngươi không giốngómất trí nhớ.”ờ
“Có lẽ là³thỉnh thoảng mấtẵtrí nhớ.” MaiìTuế Hàn mỉmẳcười: “Có vàiờthứ nhớ, cóẳvài thứ khôngīnhớ.”
Nhóm ngườiụtrò chuyện, xaổxa có tiếngĨngười. Tần UyểnìUyển ngước mắt³nhìn lên, thấyİnơi xa cóỉbến đò. Phíaòsau bến đò,ữcổng thành caoèsừng sững viếtỉhai chữ “HoaįThành” , câyớliễu hai bên¸phủ bóng, khungĮcảnh giống yăđúc cảnh tượngỉmà công tửïVô Ưu choĺnàng thấy trong¹ảo cảnh.
Thuyện chậmõrãi cập bến,ỉTần Uyển Uyểnĩtrả tiền choíngười chèo thuyền,īnhóm người bướcỳxuống. Vừa đặtïchân lên bờ,ībọn họ chợtỳnghe thấy tiếngḷgọi xúc động:ì“Sư huynh!”
Mọiìngười nhìn theoỉtiếng gọi, chỉíthấy một thanhĩniên mặc hoaľbào sặc sỡīgạt đám đôngẩra, chạy nhưòbay tới. Màuĩsắc hoa vănỉquần áo trêníngười y rấtòphức tạp, nềnằvàng nhưng gócấáo và dâyithắt lưng đềuľdùng đủ màuặsắc phối hợp.ốKim quan trênẹđầu khảm châu,ītay cầm một³chiếc quạt rắcảvàng(*), eo đeoìbội kiếm, cănóbản không nhìnèra y làỉmột kiếm tu.
(*)ἵMột kỹ thuật[trang trí bằngýcách dán cácậchấm vàng hoặcỉmảnh vàng lênửnền sơn mài
Yổchạy một mạchἱđến trước mặtíTạ Cô Đường,ếvui vẻ nói:ú“Sư huynh, buổiơsáng nhận đượcịtruyền âm của:huynh, đệ đã¸tới bến đòÎrồi.”
Tạ Cô:Đường đứng tạiủchỗ mỉm cười,ḹkhông đáp. Nhómıngười Tần UyểnIUyển đứng sauἳlưng Tạ Cô²Đường, thanh niênấxoay đầu qua:ê“Đây là…”
Lờiīcòn chưa dứt,ĩánh mắt thanhİniên ngừng trênỉmặt Tần UyểnệUyển, nhất thờiīthất thần.
Giản HànhễChi trơ mắtĭnhìn độ thiệnɪcảm của thanhỷniên lập tứcôphóng từ 0áđến 40. Mộtĭgiây trước khiỉthanh niên mởâmiệng, Giản HànhựChi và TạìCô Đường đồngĪthời bước lên,ĩche Tần UyểnĭUyển sau lưng.
“CóĬchuyện thì nói…”ïTạ Cô Đườngếngăn thanh niên,ụnhắc nhở y:ă“Sắp thành hônọrồi, đừng lỗjmãng.”
Nghe thấyủnhắc nhở, thanhıniên bật cười:Ī“Sư huynh nóiáđùa, chẳng quaἵthấy cô nươngụnhư tiên tửửhạ phàm, ngưỡng‹mộ mỹ sắc,ἱnhất thời thấtỏthố.”
Nói xong,(y quay đầuÎvề phía TầnĬUyển Uyển, đàngửhoàng gật đầu:ḹ“Đạo hữu thứơlỗi.”
Nếu nhưἴngười khác nóiưnhững lời này,ịkhó tránh khỏiõcảm thấy mạoḽphạm. Nhưng khí:chất y thưílãng phóng khoáng,fthừa nhận mộtḷcách thản nhiên,ýTần Uyển Uyểnếchỉ thấy yữđang khen ngợi,ẻgật đầu nói:ļ“Không sao.”
“Tạiơhạ Lạc HànhôChu, Thiên KiếmļTông.” Thanh niênἱnhìn sau lưngứTạ Cô Đường,èthi lễ hỏi:ĩ“Các vị đềuêlà bằng hữuïcủa sư huynhỉta?”
“Giản HànhĨChi.”
“Tần UyểnìUyển.”
“Thúy Lục.”:
“Nam Phong.”
“MaiЇTuế Hàn.”
Nhóm người báo tên họ, Lạc Hành Chu gật đầu, mỉm cười: “Vậy hiện tại xem như đã quen biết, ta chuẩn bị sẵn rượu nhạt, đón gió tẩy trần cho các vị, mời chư vị đạo hữu.”
Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, không khỏi nhìn kỹ hai người thêm một chút. Dường như Lạc Hành Chu nghe hai người bọn họ nghị luận, bèn nói: “Hai vị có chỗ không biết, kiếm tu Thiên Kiếm Tông vốn có hai bộ tâm pháp. Hai bộ tâm pháp cùng xuất phát từ một mạch, nhưng lúc tu luyện cụ thể có hai loại phương pháp khác nhau. Sư huynh của ta tu Vấn Tâm Kiếm, thanh tâm quả dục, đại ái muôn dân. Mà ta tu Đa Tình Kiếm, ngộ tình ngộ đạo, những gì mắt thấy là sở niệm của ta. Nói đơn giản chính là ——”
Đột nhiên Mai Tuế Hàn lên tiếng. Lạc Hành Chu nhìn sang, thấy gương mặt Mai Tuế Hàn mỉm cười, nhưng lời nói lại chẳng chút khách sáo.
Nói xong, Lạc Hành Chu liền mời mọi người cùng đi.
“Đúng vậy, ban đầu đệ hi vọng Liễu gia để đệ và nàng nói chuyện một lần. Nhưng Liễu gia lấy cớ trước khi cưới không được gặp mặt, trăm phương ngàn kế ngăn cản. Vì thế đệ bèn đích thân đến đây, mười ngày sau đã là hôn lễ, trước thời gian đó, đệ muốn hỏi rõ ý của nàng. Nhưng đệ đích thân đến đây, chẳng những Liễu gia không cho đệ gặp mặt, còn ba lần bốn lượt ngăn cản, đệ chỉ đành hỏi thăm tin tức xung quanh. Ban đầu, đệ cho rằng Phi Sương sợ chuyện minh hôn, nhưng sau khi đệ hỏi thăm kỹ lưỡng thì phát hiện thật ra minh hôn đa phần là một loại phong tục. Hơn một trăm năm nay, người chết vì chuyện này chưa quá ba đôi, hẳn Phi Sương không nên sợ hãi tới như vậy.”
Y nói chuyện khôi hài, làm việc chu đáo kín kẽ, dẫn mọi người vào thành. Đến tửu lâu, y mời mọi người ngồi xuống.
Thông thường cùng một Tông môn có khả năng tu tập công pháp khác nhau, nhưng một Tông môn đều chỉ có một bộ tâm pháp.
Tần Uyển Uyển nhìn qua, Giản Hành Chi tràn đầy lòng tin: “Chúng ta đào hầm!”
Tiểu nhị bưng đồ ăn lên, trước tiên bày hai bình rượu, một là bình rượu màu hồng mảnh khảnh, một là vò lớn màu nâu. Lạc Hành Chu đứng dậy cầm bình màu hồng rót rượu cho Tần Uyển Uyển và Thúy Lục, mỉm cười nói: “Lúc tới từng hỏi sư huynh, nghe nói có hai vị cô nương nên cố ý tìm rượu hoa có tiếng trong thành, rượu ngọt thơm, uống nhiều không say, hi vọng hai vị cô nương thích.”
Nói xong, Lạc Hành Chu liền mời mọi người cùng đi.
Lạc Hành Chu cười khổ: “Nếu ta có cách, ta đã tự đi hỏi rồi.”
Mặt Lạc Hành Chu mang theo vẻ thâm trầm, ngẩng đầu nhìn mọi người.
Tần Uyển Uyển và Thúy Lục làm gì từng được săn sóc đặc biệt thế này, Thúy Lục lập tức mỉm cười, uống một ngụm, gật đầu khen: “Đúng là ngon.”
Vẻ mặt Lạc Hành Chu điềm tĩnh. Mọi người không lên tiếng, Tạ Cô Đường chỉ hỏi: “Sau đó đệ tới đây?”
“Cho nên huynh cũng không biết rốt cuộc vì sao cô ấy cảm thấy hôn sự này sẽ hại chết mình.”
“Uyển Uyển cô nương thấy sao?”
Tiểu nhị bưng đồ ăn lên, trước tiên bày hai bình rượu, một là bình rượu màu hồng mảnh khảnh, một là vò lớn màu nâu. Lạc Hành Chu đứng dậy cầm bình màu hồng rót rượu cho Tần Uyển Uyển và Thúy Lục, mỉm cười nói: “Lúc tới từng hỏi sư huynh, nghe nói có hai vị cô nương nên cố ý tìm rượu hoa có tiếng trong thành, rượu ngọt thơm, uống nhiều không say, hi vọng hai vị cô nương thích.”
Lạc Hành Chu nhìn về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển uống một ngụm, đúng là uống vào thơm nức, nàng gật đầu: “Ngon lắm.”
“Chuyện này à…” Lạc Hành Chu nghe thấy câu hỏi, mỉm cười đóng mở quạt, ngồi xuống, suy nghĩ rồi nói: “Đệ cũng lấy làm lạ.”
“Uyển Uyển cô nương thấy sao?”
“Lạc Hành Chu lại giơ một vò màu nâu lên rót rượu cho những người nam tử khác, giải thích: “Đây là rượu mạnh, nhưng mùi thơm thanh khiết, các vị đạo hữu thử một phen.”
“Thủy linh châu?” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu, Lạc Hành Chu gật đầu: “Đúng vậy, họ muốn, đệ bèn tới Đông hải lấy Thủy linh châu về, tới cửa đề thân. Đã nói hôm thành hôn, đệ sẽ mang Thủy linh châu đến cho họ để chúc mừng, nhưng vừa mới định xong ngày, đệ đã nhận được thư của Liễu Phi Sương. Nàng bảo không lấy đệ, bảo mối hôn sự này sẽ hại chết nàng.”
Giản Hành Chi gật đầu cảm tạ. Lạc Hành Chu bèn dẫn mọi người uống rượu ăn cơm.
Có y ở đây, bàn ăn ồn ào náo nhiệt. Tần Uyển Uyển không khỏi cúi đầu, nhỏ giọng nói với Giản Hành Chi: “Tính cách Lạc đạo quân và Tạ đại ca khác biệt lớn thật.”
“Không chỉ tính cách.” Giản Hành Chi nhìn hai người, nhỏ giọng nói: “Tâm pháp của họ cũng khác nhau.”
“Vậy huynh có cách nào để chúng ta đi hỏi không?”
Thông thường cùng một Tông môn có khả năng tu tập công pháp khác nhau, nhưng một Tông môn đều chỉ có một bộ tâm pháp.
Nhóm người cơm nước xong, Lạc Hành Chu sắp xếp mọi người trở về phòng trọ.
Tần Uyển Uyển và Thúy Lục làm gì từng được săn sóc đặc biệt thế này, Thúy Lục lập tức mỉm cười, uống một ngụm, gật đầu khen: “Đúng là ngon.”
Tâm pháp quyết định phương thức hấp thu linh lực, mà công pháp là quyết định sử dụng linh lực thế nào. Ví dụ như có người làm y tu, có người làm kiếm tu, có người làm pháp tu, đây chính là khác biệt về công pháp.
“Không chỉ tính cách.” Giản Hành Chi nhìn hai người, nhỏ giọng nói: “Tâm pháp của họ cũng khác nhau.”
Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, không khỏi nhìn kỹ hai người thêm một chút. Dường như Lạc Hành Chu nghe hai người bọn họ nghị luận, bèn nói: “Hai vị có chỗ không biết, kiếm tu Thiên Kiếm Tông vốn có hai bộ tâm pháp. Hai bộ tâm pháp cùng xuất phát từ một mạch, nhưng lúc tu luyện cụ thể có hai loại phương pháp khác nhau. Sư huynh của ta tu Vấn Tâm Kiếm, thanh tâm quả dục, đại ái muôn dân. Mà ta tu Đa Tình Kiếm, ngộ tình ngộ đạo, những gì mắt thấy là sở niệm của ta. Nói đơn giản chính là ——”
Lạc Hành Chu vừa nói, vừa nhìn Tần Uyển Uyển, ý vị sâu xa: “Sư huynh của ta là hòa thượng vô dục vô cầu, mà ta đã định sẵn là đa tình.”
“Lần đầu tiên nghe thấy có người nói phóng túng một cách hồn nhiên thoát tục như thế.”
Tần Uyển Uyển kết luận.
Đột nhiên Mai Tuế Hàn lên tiếng. Lạc Hành Chu nhìn sang, thấy gương mặt Mai Tuế Hàn mỉm cười, nhưng lời nói lại chẳng chút khách sáo.
Lạc Hành Chu mỉm cười, lắc đầu: “Không đúng, mỗi lần ta chỉ thích một người, lần nào cũng đều rất nghiêm túc.”
“Đừng nghĩ nữa.” Lạc Hành Chu nghe vậy, lắc đầu: “Mọi người có nghe nói mấy tháng trước, Vấn Tâm Tông bị người ta đào sụp không?”
Y nói chuyện khôi hài, làm việc chu đáo kín kẽ, dẫn mọi người vào thành. Đến tửu lâu, y mời mọi người ngồi xuống.
“Đừng nghe đệ ấy khoác lác.” Tạ Cô Đường lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn, một cô gái cũng chưa theo đuổi.”
“Sư huynh.” Lạc Hành Chu gượng cười: “Huynh lo ăn cơm đi.”
Biểu cảm trên mặt Lạc Hành Chu cứng đờ. Tạ Cô Đường thờ ơ nhìn y: “Nếu không có mối đính ước từ bé, kiếp này đệ ấy chẳng thành thân nổi.”
“Đừng nghe đệ ấy khoác lác.” Tạ Cô Đường lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn, một cô gái cũng chưa theo đuổi.”
“Lần đầu tiên nghe thấy có người nói phóng túng một cách hồn nhiên thoát tục như thế.”
“Sư huynh.” Lạc Hành Chu gượng cười: “Huynh lo ăn cơm đi.”
Nói xong, Lạc Hành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: “Ấy ấy ấy, mọi người nhìn xem, chim kia bay nhanh chưa kìa!”
“Lạc Hành Chu lại giơ một vò màu nâu lên rót rượu cho những người nam tử khác, giải thích: “Đây là rượu mạnh, nhưng mùi thơm thanh khiết, các vị đạo hữu thử một phen.”
Lạc Hành Chu xua tay: “Phải tin đồn hay không không quan trọng, dù sao hiện tại các đại môn phái đều cực kỳ chú trọng phòng ngự dưới đất, chi nhiều tiền trang bị kết giới bên dưới, đào không được đâu.”
Y gượng gạo đổi đề tài, Tần Uyển Uyển cúi đầu nén cười.
Biểu cảm trên mặt Lạc Hành Chu cứng đờ. Tạ Cô Đường thờ ơ nhìn y: “Nếu không có mối đính ước từ bé, kiếp này đệ ấy chẳng thành thân nổi.”
Tần Uyển Uyển hỏi.
Nhóm người cơm nước xong, Lạc Hành Chu sắp xếp mọi người trở về phòng trọ.
Đợi sau khi bố trí xong, y ngáp dài về phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy ngoại trừ Mai Tuế Hàn thì tất cả mọi người đều ở trong phòng y.”
Giản Hành Chi gật đầu cảm tạ. Lạc Hành Chu bèn dẫn mọi người uống rượu ăn cơm.
Mọi người trầm mặc. Giản Hành Chi lướt mắt nhìn mọi người, chỉ nói: “Hay là thế này, chúng ta lập lại chiêu cũ.”
Lạc Hành Chu ngây người. Tạ Cô Đường bố trí kết giới, nhìn ra ngoài cửa phòng: “Vừa rồi có người kia ở đây, nói chuyện không tiện. Chúng ta tới là muốn hỏi đệ, mối hôn sự này của đệ và Liễu Phi Sương là thế nào? Chúng ta gặp được Liễu Phi Sương trên đường, cô ấy bỏ trốn khỏi nhà, còn nói Liễu gia muốn hại chết cô ấy.”
“Đây là tin đồn!” Câu cuối cùng, Tần Uyển Uyển có thể khẳng định bọn họ không cố ý đào hầm.
“Chuyện này à…” Lạc Hành Chu nghe thấy câu hỏi, mỉm cười đóng mở quạt, ngồi xuống, suy nghĩ rồi nói: “Đệ cũng lấy làm lạ.”
“Nói thế là sao?”
“Hiện giờ chỉ có một cách cuối cùng.”
“Hôn sự của đệ và Liễu Phi Sương đã quyết định từ bé. Hôm nay đến thời gian, hai nhà thành hôn, Liễu gia đột nhiên yêu cầu muốn lấy một viên Thủy linh châu làm sính lễ.”
“Thủy linh châu?” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu, Lạc Hành Chu gật đầu: “Đúng vậy, họ muốn, đệ bèn tới Đông hải lấy Thủy linh châu về, tới cửa đề thân. Đã nói hôm thành hôn, đệ sẽ mang Thủy linh châu đến cho họ để chúc mừng, nhưng vừa mới định xong ngày, đệ đã nhận được thư của Liễu Phi Sương. Nàng bảo không lấy đệ, bảo mối hôn sự này sẽ hại chết nàng.”
Vẻ mặt Lạc Hành Chu điềm tĩnh. Mọi người không lên tiếng, Tạ Cô Đường chỉ hỏi: “Sau đó đệ tới đây?”
“Đúng vậy, ban đầu đệ hi vọng Liễu gia để đệ và nàng nói chuyện một lần. Nhưng Liễu gia lấy cớ trước khi cưới không được gặp mặt, trăm phương ngàn kế ngăn cản. Vì thế đệ bèn đích thân đến đây, mười ngày sau đã là hôn lễ, trước thời gian đó, đệ muốn hỏi rõ ý của nàng. Nhưng đệ đích thân đến đây, chẳng những Liễu gia không cho đệ gặp mặt, còn ba lần bốn lượt ngăn cản, đệ chỉ đành hỏi thăm tin tức xung quanh. Ban đầu, đệ cho rằng Phi Sương sợ chuyện minh hôn, nhưng sau khi đệ hỏi thăm kỹ lưỡng thì phát hiện thật ra minh hôn đa phần là một loại phong tục. Hơn một trăm năm nay, người chết vì chuyện này chưa quá ba đôi, hẳn Phi Sương không nên sợ hãi tới như vậy.”
“Cho nên huynh cũng không biết rốt cuộc vì sao cô ấy cảm thấy hôn sự này sẽ hại chết mình.”
Tần Uyển Uyển kết luận.
Lạc Hành Chu gật đầu: “Đúng vậy.”
Lạc Hành Chu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy huynh có cách nào để chúng ta đi hỏi không?”
Nói xong, Lạc Hành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: “Ấy ấy ấy, mọi người nhìn xem, chim kia bay nhanh chưa kìa!”
Tần Uyển Uyển hỏi.
Lạc Hành Chu cười khổ: “Nếu ta có cách, ta đã tự đi hỏi rồi.”
Mọi người trầm mặc. Giản Hành Chi lướt mắt nhìn mọi người, chỉ nói: “Hay là thế này, chúng ta lập lại chiêu cũ.”
“Nói thế là sao?”
“Sao?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc.
Tần Uyển Uyển nhìn qua, Giản Hành Chi tràn đầy lòng tin: “Chúng ta đào hầm!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Lạc Hành Chu nhìn về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển uống một ngụm, đúng là uống vào thơm nức, nàng gật đầu: “Ngon lắm.”
“Đừng nghĩ nữa.” Lạc Hành Chu nghe vậy, lắc đầu: “Mọi người có nghe nói mấy tháng trước, Vấn Tâm Tông bị người ta đào sụp không?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc.
Lạc Hành Chu ngây người. Tạ Cô Đường bố trí kết giới, nhìn ra ngoài cửa phòng: “Vừa rồi có người kia ở đây, nói chuyện không tiện. Chúng ta tới là muốn hỏi đệ, mối hôn sự này của đệ và Liễu Phi Sương là thế nào? Chúng ta gặp được Liễu Phi Sương trên đường, cô ấy bỏ trốn khỏi nhà, còn nói Liễu gia muốn hại chết cô ấy.”
“Hôn sự của đệ và Liễu Phi Sương đã quyết định từ bé. Hôm nay đến thời gian, hai nhà thành hôn, Liễu gia đột nhiên yêu cầu muốn lấy một viên Thủy linh châu làm sính lễ.”
Lạc Hành Chu nói tiếp: “Ta còn nghe nói không chỉ Vấn Tâm Tông, Quỷ Thành cũng xảy ra chuyện tương tự, có người đạo sụp hồ tắm nữ của bọn họ. Người ta nói chuyện này có liên quan tới ma chủng, hình như trước khi ma chủng Hoang Thành bùng phát cũng có người đào hầm tới phòng ngủ chính của lão tổ Ninh thị.”
Lạc Hành Chu vừa nói, vừa nhìn Tần Uyển Uyển, ý vị sâu xa: “Sư huynh của ta là hòa thượng vô dục vô cầu, mà ta đã định sẵn là đa tình.”
“Đây là tin đồn!” Câu cuối cùng, Tần Uyển Uyển có thể khẳng định bọn họ không cố ý đào hầm.
Lạc Hành Chu mỉm cười, lắc đầu: “Không đúng, mỗi lần ta chỉ thích một người, lần nào cũng đều rất nghiêm túc.”
Lạc Hành Chu xua tay: “Phải tin đồn hay không không quan trọng, dù sao hiện tại các đại môn phái đều cực kỳ chú trọng phòng ngự dưới đất, chi nhiều tiền trang bị kết giới bên dưới, đào không được đâu.”
Mọi người trầm mặc.
“Hiện giờ chỉ có một cách cuối cùng.”
Tâm pháp quyết định phương thức hấp thu linh lực, mà công pháp là quyết định sử dụng linh lực thế nào. Ví dụ như có người làm y tu, có người làm kiếm tu, có người làm pháp tu, đây chính là khác biệt về công pháp.
Mặt Lạc Hành Chu mang theo vẻ thâm trầm, ngẩng đầu nhìn mọi người.
Nhóm người nhìn qua, Lạc Hành Chu nghiêm túc nói: “Ngày mai là sinh thần gia chủ Liễu gia, Liễu gia mở đại tiệc, tiện thể diễn tập cho ngày thành hôn. Nhưng bất ngờ có một đoàn tạp kỹ không thể đi, Liễu gia đang tìm người thay vào. Mọi người tới rất đúng lúc, nhóm chúng ta đông.”
Lạc Hành Chu đóng quạt lại: “Chúng ta trà trộn vào đi!”
Cứu 666, 666 bất lực với ký chủ này quá mà.
Anh tém tém lại anh ơi, chứ anh vậy tới em em còn biết anh có ý đồ mà.
Coi ảnh cưng chị quá là cưng luôn
5 thầy trò thỉnh kinh lần này tăng thêm 1 thầy bói nữa rồi ha ?
Hoa đào của nữ chính chắc trải đầy một con phố cũng không đủ rồi đó.
Giản Hành Chi nghe có nhột hông anh, đều là thành tích huy hoàng của anh đó.
Okay gì chứ diễn hề thì nhóm này là số 1