Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 87

Chương 87

Chúng ta trà trộn vào đi!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nghĩ tới độ thiện cảm này, Giản Hành Chi không khỏi nhíu mày.

Gần như y chưa từng gặp độ thiện cảm “- -” này trên đầu ai bao giờ. Dù gì ở chỗ này, với tướng mạo của Tần Uyển Uyển, xuất phát từ sắc tướng(*), kể cả người thanh tâm quả dục thì độ thiện cả cũng sẽ trên dưới 5 điểm. Hoàn toàn không có một điểm, nhất là trong trường hợp hắn còn đang theo đuổi Tần Uyển Uyển, chuyện này không bình thường chút nào.

(*) Hấp dẫn giới tính

“666” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Độ thiện cảm lúc nào cũng sẽ hiển thị sao?”

“Cũng chưa chắc.” 666 suy nghĩ: “Có nhiều trường hợp độ thiện cảm sẽ không hiển thị.”

Ví d như?”

Ví dnhư chính ngài.”î666 nêu ví¹d: “Ngài khôngĮthy đưc đáthin cm caĩmình. Ngoài racòn có vàitrưng hp đcbit, có vàingưi có thIthông qua cáchĨthc đc bitvưt qua hĺthng, che đyđ thin cm.Hoc đôi khiýlà h thnghng, xy rabug, v.v

“Tahiu ri.” GinĩHành Chi gtíđu: “Th nàyɨcũng chng cóɪtác dng.”

Khôngĩnói vy đưc…ɩ

666 kiên trìmun gii thích,Gin Hành Chiìlưi nghe, chđáp: “Đ ri,¸cô im mingíđi.”

Nhóm ngưi²ngh ngơi mtìđêm. Sang ngàyhôm sau, LiuTrung dn ngưiđến cáo bitsm. Li nóiĬrt êm tai,ĭnhưng đi vi¸vic mi hưđến Liu phĩthì chng đjcp mt ch.”

Đi sau khi{Liu Trung riĺđi, Thúy LcĬkhông nhn đưcênhìn T CôĐưng, chc chcnói: “Đêm quaícòn nói michúng ta đếnįLiu ph tr, lão giaìh nht đnhs chiêu đãiɪchúng ta chuđđáo, hôm nay,còn chng thèmđ cp ti.Thiên Kiếm Tôngĩcác ngưi đãto nghit gìmà khiến ngưita s nhưįvy?”

“E làɪkhông phi chúngta gây nghit.”T Cô Đưngtt tính mmcưi: “Hn làbn h cógì đó không:mun chúng taêbiết.”

“Huynh liênlc sư đĩmình chưa?” TnêUyn Uyn quayùđu nhìn TÏCô Đưng.

T CôĐưng gt đu:fĐêm qua đãhi sư đ,ıđ y nóimình đã đếnĭHoa Thành trưc.ũCh chúng taįđến Hoa Thành,đ y sti cng thànhđón chúng ta,s vic cĬth gp mtri nói.”

Vychúng ta xutphát thôi.”

GinHành Chi duiũlưng, nhìn xungquanh mt vòng.Thy Mai TuếHàn không ïđây, vui vìnói: “Đi nhanhlên.”

Nói xong,y dn đulên xe. Kếtùqu va vénrèm, y đãíthy Mai TuếïHàn ngi bêntrong, đang bưngcc trà, thoimái nhàn nhãõthưng thc. ThyɪGin Hành Chibưc vào, hnôngng đu mmcưi ôn hòa:“Xut phát à?”

N cưi caGin Hành Chiãvt tt, yÍquăng rèm xe(xung, ngi bênɨngoài.

Mi ngưi nhìnnhau. Tn UynɪUyn kh hoįmt tiếng, gimi ngưi: “Lênâxe thôi.”

Ttc mi ngưikhông nói chuyn,}nhanh chóng lênxe. Tn UynUyn lên cuiɪcùng, đang đnhàchui vào, bngınghe thy GinĩHành Chi lênÎtiếng: “Gì đây,ĩmt mình tađánh xe à?”ĺ

Bình thưng mi[ngưi đu thayãphiên nhau đánhxe, trưc đâyGin Hành Chiįđánh xe đuchng nói gì.Tn Uyn Uynĩnghe y mming hi làìbiết y khôngvui, ngoan ngoãníngi bên cnhy, thp ging}nói: “Vy tangi vi ngưi.”ĩ

Gin Hành Chiínhìn nàng, khuônĺmt lp tc¸hin nét cưi,li không munđ ngưi taĪnhn ra, bènkhng chế biu°cm, v linhÍmã, kh hô:)Đi thôi.”

Linhmã khác vinga thưng, tcđ va nhanhva vng. Bìnhĩthưng mi ngưing kiếm tiêuhao linh lc,ínếu không phiêtình hung đcbit thì đuxut hành bngɨlinh thú.

Gin HànhıChi thiết lpkết gii, quayđu nhìn TnUyn Uyn ngi,vng vàng, mócmt túi htľd rang đưngìném cho nàng:èĂn đi.”

TnUyn Uyn ngâyêngưi, m túiágiy ra, phátùhin bên trongЇlà ht dĩđã bóc v,hơi nóng hmáhp, hn làdùng linh lcgi nhit.

“Ngưi boâta ngi bênngoài là vìlén đưa ht(d cho taļăn?”

Tn UynİUyn mm cưi,có phn vuiv. Gin HànhChi lưi nhácnhìn nàng: “Nghĩínhiu ri.”

TnUyn Uyn ănht d. ĐếnĨbui trưa, miõngưi đã tiIven h, chuynết đưng bĩthành đưng thy,ìngi thuyn nhv phía HoaThành.

Tht raïHoa Thành làmt thy thành.”Mai Tuế Hànếbày bàn rưutrên thuyn nh,úva rót rưucho mi ngưi,ĩva phe phyqut k phongİth: “Non xanh}nưc biếc, yêuıthi văn, thíchm tu, tïxưa đã lmìtài t phong[lưu, giai nhânxinh đp. HoaãThành thnh hànhópháp tu, Liu]th ly kthut phong návang danh thiênh, đưc xưng)tà nnh thiênìh, không gìīkhông th phong.”ư

Nghe nói thế,Tn Uyn Uynìvà Gin Hành[Chi nhìn nhau.

DưngĨnhư đã cóЇlý do vì³sao năm đósau khi LnãNgôn Chi đưccha m TnUyn Uyn phongn tm thiìthì đưc mangÏthng đến HoaThành.

Mai Tuế Hànung mt hpļrưu, quay đungm non nưcxung quanh: “ĐãÏnghe đn tĩlâu nhưng chưaĭthy tn mt,įhôm nay vaĨthy cnh vtìHoa Thành, qunhiên hp dn°lòng ngưi.”

“Maifcông t.” ThúyïLc nghe thyɨMai Tuế Hànĭnói, không khiĪcau mày: “Trôngɩngươi không gingómt trí nh.”

“Có l là³thnh thong mttrí nh.” MaiìTuế Hàn mmcưi: “Có vàith nh, cóvài th khôngīnh.”

Nhóm ngưitrò chuyn, xaxa có tiếngĨngưi. Tn UynìUyn ngưc mt³nhìn lên, thyİnơi xa cóbến đò. Phíaòsau bến đò,cng thành caoèsng sng viếthai ch “HoaįThành, câyliu hai bên¸ph bóng, khungĮcnh ging yăđúc cnh tưngmà công tïVô Ưu choĺnàng thy trong¹o cnh.

Thuyn chmõrãi cp bến,Tn Uyn Uynĩtr tin choíngưi chèo thuyn,īnhóm ngưi bưcxung. Va đtïchân lên b,ībn h chtnghe thy tiếnggi xúc đng:ì“Sư huynh!”

Miìngưi nhìn theotiếng gi, chíthy mt thanhĩniên mc hoaľbào sc sīgt đám đôngra, chy nhưòbay ti. Màuĩsc hoa vănqun áo trêníngưi y rtòphc tp, nnvàng nhưng gócáo và dâyitht lưng đuľdùng đ màusc phi hp.Kim quan trênđu khm châu,ītay cm mt³chiếc qut rcvàng(*), eo đeoìbi kiếm, cănóbn không nhìnèra y làmt kiếm tu.

(*)Mt k thut[trang trí bngýcách dán cácchm vàng hocmnh vàng lênnn sơn mài

Ychy mt mchđến trưc mtíT Cô Đưng,ếvui v nói:ú“Sư huynh, buiơsáng nhn đưctruyn âm ca:huynh, đ đã¸ti bến đòÎri.”

T Cô:Đưng đng tich mm cưi,không đáp. Nhómıngưi Tn UynIUyn đng saulưng T Cô²Đưng, thanh niênxoay đu qua:êĐây là

Liīcòn chưa dt,ĩánh mt thanhİniên ngng trênmt Tn UynUyn, nht thiītht thn.

Gin HànhChi trơ mtĭnhìn đ thinɪcm ca thanhniên lp tcôphóng t 0áđến 40. Mtĭgiây trưc khithanh niên mâming, Gin HànhChi và TìCô Đưng đngĪthi bưc lên,ĩche Tn UynĭUyn sau lưng.

“CóĬchuyn thì nói…ïT Cô Đưngếngăn thanh niên,nhc nh y:ă“Sp thành hônri, đng ljmãng.”

Nghe thynhc nh, thanhıniên bt cưi:Ī“Sư huynh nóiáđùa, chng quathy cô nươngnhư tiên th phàm, ngưngm m sc,nht thi thtth.”

Nói xong,(y quay đuÎv phía TnĬUyn Uyn, đànghoàng gt đu:Đo hu thơli.”

Nếu nhưngưi khác nóiưnhng li này,khó tránh khiõcm thy mophm. Nhưng khí:cht y thưílãng phóng khoáng,ftha nhn mtcách thn nhiên,ýTn Uyn Uynếch thy yđang khen ngi,gt đu nói:ļKhông sao.”

“Tiơh Lc HànhôChu, Thiên KiếmļTông.” Thanh niênnhìn sau lưngT Cô Đưng,èthi l hi:ĩ“Các v đuêlà bng huïca sư huynhta?”

“Gin HànhĨChi.”

“Tn UynìUyn.”

Thúy Lc.”:

“Nam Phong.”

“MaiЇTuế Hàn.”

Nhóm người báo tên họ, Lạc Hành Chu gật đầu, mỉm cười: “Vậy hiện tại xem như đã quen biết, ta chuẩn bị sẵn rượu nhạt, đón gió tẩy trần cho các vị, mời chư vị đạo hữu.”

Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, không khỏi nhìn kỹ hai người thêm một chút. Dường như Lạc Hành Chu nghe hai người bọn họ nghị luận, bèn nói: “Hai vị có chỗ không biết, kiếm tu Thiên Kiếm Tông vốn có hai bộ tâm pháp. Hai bộ tâm pháp cùng xuất phát từ một mạch, nhưng lúc tu luyện cụ thể có hai loại phương pháp khác nhau. Sư huynh của ta tu Vấn Tâm Kiếm, thanh tâm quả dục, đại ái muôn dân. Mà ta tu Đa Tình Kiếm, ngộ tình ngộ đạo, những gì mắt thấy là sở niệm của ta. Nói đơn giản chính là  ——”

Đột nhiên Mai Tuế Hàn lên tiếng. Lạc Hành Chu nhìn sang, thấy gương mặt Mai Tuế Hàn mỉm cười, nhưng lời nói lại chẳng chút khách sáo.

Nói xong, Lạc Hành Chu liền mời mọi người cùng đi.

“Đúng vậy, ban đầu đệ hi vọng Liễu gia để đệ và nàng nói chuyện một lần. Nhưng Liễu gia lấy cớ trước khi cưới không được gặp mặt, trăm phương ngàn kế ngăn cản. Vì thế đệ bèn đích thân đến đây, mười ngày sau đã là hôn lễ, trước thời gian đó, đệ muốn hỏi rõ ý của nàng. Nhưng đệ đích thân đến đây, chẳng những Liễu gia không cho đệ gặp mặt, còn ba lần bốn lượt ngăn cản, đệ chỉ đành hỏi thăm tin tức xung quanh. Ban đầu, đệ cho rằng Phi Sương sợ chuyện minh hôn, nhưng sau khi đệ hỏi thăm kỹ lưỡng thì phát hiện thật ra minh hôn đa phần là một loại phong tục. Hơn một trăm năm nay, người chết vì chuyện này chưa quá ba đôi, hẳn Phi Sương không nên sợ hãi tới như vậy.”

Y nói chuyện khôi hài, làm việc chu đáo kín kẽ, dẫn mọi người vào thành. Đến tửu lâu, y mời mọi người ngồi xuống.

Thông thường cùng một Tông môn có khả năng tu tập công pháp khác nhau, nhưng một Tông môn đều chỉ có một bộ tâm pháp.

Tần Uyển Uyển nhìn qua, Giản Hành Chi tràn đầy lòng tin: “Chúng ta đào hầm!”

Tiểu nhị bưng đồ ăn lên, trước tiên bày hai bình rượu, một là bình rượu màu hồng mảnh khảnh, một là vò lớn màu nâu. Lạc Hành Chu đứng dậy cầm bình màu hồng rót rượu cho Tần Uyển Uyển và Thúy Lục, mỉm cười nói: “Lúc tới từng hỏi sư huynh, nghe nói có hai vị cô nương nên cố ý tìm rượu hoa có tiếng trong thành, rượu ngọt thơm, uống nhiều không say, hi vọng hai vị cô nương thích.”

Nói xong, Lạc Hành Chu liền mời mọi người cùng đi.

Lạc Hành Chu cười khổ: “Nếu ta có cách, ta đã tự đi hỏi rồi.”

Mặt Lạc Hành Chu mang theo vẻ thâm trầm, ngẩng đầu nhìn mọi người.

Tần Uyển Uyển và Thúy Lục làm gì từng được săn sóc đặc biệt thế này, Thúy Lục lập tức mỉm cười, uống một ngụm, gật đầu khen: “Đúng là ngon.”

Vẻ mặt Lạc Hành Chu điềm tĩnh. Mọi người không lên tiếng, Tạ Cô Đường chỉ hỏi: “Sau đó đệ tới đây?”

“Cho nên huynh cũng không biết rốt cuộc vì sao cô ấy cảm thấy hôn sự này sẽ hại chết mình.”

“Uyển Uyển cô nương thấy sao?”

Tiểu nhị bưng đồ ăn lên, trước tiên bày hai bình rượu, một là bình rượu màu hồng mảnh khảnh, một là vò lớn màu nâu. Lạc Hành Chu đứng dậy cầm bình màu hồng rót rượu cho Tần Uyển Uyển và Thúy Lục, mỉm cười nói: “Lúc tới từng hỏi sư huynh, nghe nói có hai vị cô nương nên cố ý tìm rượu hoa có tiếng trong thành, rượu ngọt thơm, uống nhiều không say, hi vọng hai vị cô nương thích.”

Lạc Hành Chu nhìn về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển uống một ngụm, đúng là uống vào thơm nức, nàng gật đầu: “Ngon lắm.”

“Chuyện này à…” Lạc Hành Chu nghe thấy câu hỏi, mỉm cười đóng mở quạt, ngồi xuống, suy nghĩ rồi nói: “Đệ cũng lấy làm lạ.”

“Uyển Uyển cô nương thấy sao?”

“Lạc Hành Chu lại giơ một vò màu nâu lên rót rượu cho những người nam tử khác, giải thích: “Đây là rượu mạnh, nhưng mùi thơm thanh khiết, các vị đạo hữu thử một phen.”

“Thủy linh châu?” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu, Lạc Hành Chu gật đầu: “Đúng vậy, họ muốn, đệ bèn tới Đông hải lấy Thủy linh châu về, tới cửa đề thân. Đã nói hôm thành hôn, đệ sẽ mang Thủy linh châu đến cho họ để chúc mừng, nhưng vừa mới định xong ngày, đệ đã nhận được thư của Liễu Phi Sương. Nàng bảo không lấy đệ, bảo mối hôn sự này sẽ hại chết nàng.”

Giản Hành Chi gật đầu cảm tạ. Lạc Hành Chu bèn dẫn mọi người uống rượu ăn cơm.

Có y ở đây, bàn ăn ồn ào náo nhiệt. Tần Uyển Uyển không khỏi cúi đầu, nhỏ giọng nói với Giản Hành Chi: “Tính cách Lạc đạo quân và Tạ đại ca khác biệt lớn thật.”

“Không chỉ tính cách.” Giản Hành Chi nhìn hai người, nhỏ giọng nói: “Tâm pháp của họ cũng khác nhau.”

“Vậy huynh có cách nào để chúng ta đi hỏi không?”

Thông thường cùng một Tông môn có khả năng tu tập công pháp khác nhau, nhưng một Tông môn đều chỉ có một bộ tâm pháp.

Nhóm người cơm nước xong, Lạc Hành Chu sắp xếp mọi người trở về phòng trọ.

Tần Uyển Uyển và Thúy Lục làm gì từng được săn sóc đặc biệt thế này, Thúy Lục lập tức mỉm cười, uống một ngụm, gật đầu khen: “Đúng là ngon.”

Tâm pháp quyết định phương thức hấp thu linh lực, mà công pháp là quyết định sử dụng linh lực thế nào. Ví dụ như có người làm y tu, có người làm kiếm tu, có người làm pháp tu, đây chính là khác biệt về công pháp.

“Không chỉ tính cách.” Giản Hành Chi nhìn hai người, nhỏ giọng nói: “Tâm pháp của họ cũng khác nhau.”

Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, không khỏi nhìn kỹ hai người thêm một chút. Dường như Lạc Hành Chu nghe hai người bọn họ nghị luận, bèn nói: “Hai vị có chỗ không biết, kiếm tu Thiên Kiếm Tông vốn có hai bộ tâm pháp. Hai bộ tâm pháp cùng xuất phát từ một mạch, nhưng lúc tu luyện cụ thể có hai loại phương pháp khác nhau. Sư huynh của ta tu Vấn Tâm Kiếm, thanh tâm quả dục, đại ái muôn dân. Mà ta tu Đa Tình Kiếm, ngộ tình ngộ đạo, những gì mắt thấy là sở niệm của ta. Nói đơn giản chính là  ——”

Lạc Hành Chu vừa nói, vừa nhìn Tần Uyển Uyển, ý vị sâu xa: “Sư huynh của ta là hòa thượng vô dục vô cầu, mà ta đã định sẵn là đa tình.”

“Lần đầu tiên nghe thấy có người nói phóng túng một cách hồn nhiên thoát tục như thế.”

Tần Uyển Uyển kết luận.

Đột nhiên Mai Tuế Hàn lên tiếng. Lạc Hành Chu nhìn sang, thấy gương mặt Mai Tuế Hàn mỉm cười, nhưng lời nói lại chẳng chút khách sáo.

Lạc Hành Chu mỉm cười, lắc đầu: “Không đúng, mỗi lần ta chỉ thích một người, lần nào cũng đều rất nghiêm túc.”

“Đừng nghĩ nữa.” Lạc Hành Chu nghe vậy, lắc đầu: “Mọi người có nghe nói mấy tháng trước, Vấn Tâm Tông bị người ta đào sụp không?”

Y nói chuyện khôi hài, làm việc chu đáo kín kẽ, dẫn mọi người vào thành. Đến tửu lâu, y mời mọi người ngồi xuống.

“Đừng nghe đệ ấy khoác lác.” Tạ Cô Đường lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn, một cô gái cũng chưa theo đuổi.”

“Sư huynh.” Lạc Hành Chu gượng cười: “Huynh lo ăn cơm đi.”

Biểu cảm trên mặt Lạc Hành Chu cứng đờ. Tạ Cô Đường thờ ơ nhìn y: “Nếu không có mối đính ước từ bé, kiếp này đệ ấy chẳng thành thân nổi.”

“Đừng nghe đệ ấy khoác lác.” Tạ Cô Đường lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn, một cô gái cũng chưa theo đuổi.”

“Lần đầu tiên nghe thấy có người nói phóng túng một cách hồn nhiên thoát tục như thế.”

“Sư huynh.” Lạc Hành Chu gượng cười: “Huynh lo ăn cơm đi.”

Nói xong, Lạc Hành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: “Ấy ấy ấy, mọi người nhìn xem, chim kia bay nhanh chưa kìa!”

“Lạc Hành Chu lại giơ một vò màu nâu lên rót rượu cho những người nam tử khác, giải thích: “Đây là rượu mạnh, nhưng mùi thơm thanh khiết, các vị đạo hữu thử một phen.”

Lạc Hành Chu xua tay: “Phải tin đồn hay không không quan trọng, dù sao hiện tại các đại môn phái đều cực kỳ chú trọng phòng ngự dưới đất, chi nhiều tiền trang bị kết giới bên dưới, đào không được đâu.”

Y gượng gạo đổi đề tài, Tần Uyển Uyển cúi đầu nén cười.

Biểu cảm trên mặt Lạc Hành Chu cứng đờ. Tạ Cô Đường thờ ơ nhìn y: “Nếu không có mối đính ước từ bé, kiếp này đệ ấy chẳng thành thân nổi.”

Tần Uyển Uyển hỏi.

Nhóm người cơm nước xong, Lạc Hành Chu sắp xếp mọi người trở về phòng trọ.

Đợi sau khi bố trí xong, y ngáp dài về phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy ngoại trừ Mai Tuế Hàn thì tất cả mọi người đều ở trong phòng y.”

Giản Hành Chi gật đầu cảm tạ. Lạc Hành Chu bèn dẫn mọi người uống rượu ăn cơm.

Mọi người trầm mặc. Giản Hành Chi lướt mắt nhìn mọi người, chỉ nói: “Hay là thế này, chúng ta lập lại chiêu cũ.”

Lạc Hành Chu ngây người. Tạ Cô Đường bố trí kết giới, nhìn ra ngoài cửa phòng: “Vừa rồi có người kia ở đây, nói chuyện không tiện. Chúng ta tới là muốn hỏi đệ, mối hôn sự này của đệ và Liễu Phi Sương là thế nào? Chúng ta gặp được Liễu Phi Sương trên đường, cô ấy bỏ trốn khỏi nhà, còn nói Liễu gia muốn hại chết cô ấy.”

“Đây là tin đồn!” Câu cuối cùng, Tần Uyển Uyển có thể khẳng định bọn họ không cố ý đào hầm.

“Chuyện này à…” Lạc Hành Chu nghe thấy câu hỏi, mỉm cười đóng mở quạt, ngồi xuống, suy nghĩ rồi nói: “Đệ cũng lấy làm lạ.”

“Nói thế là sao?”

“Hiện giờ chỉ có một cách cuối cùng.”

“Hôn sự của đệ và Liễu Phi Sương đã quyết định từ bé. Hôm nay đến thời gian, hai nhà thành hôn, Liễu gia đột nhiên yêu cầu muốn lấy một viên Thủy linh châu làm sính lễ.”

“Thủy linh châu?” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu, Lạc Hành Chu gật đầu: “Đúng vậy, họ muốn, đệ bèn tới Đông hải lấy Thủy linh châu về, tới cửa đề thân. Đã nói hôm thành hôn, đệ sẽ mang Thủy linh châu đến cho họ để chúc mừng, nhưng vừa mới định xong ngày, đệ đã nhận được thư của Liễu Phi Sương. Nàng bảo không lấy đệ, bảo mối hôn sự này sẽ hại chết nàng.”

Vẻ mặt Lạc Hành Chu điềm tĩnh. Mọi người không lên tiếng, Tạ Cô Đường chỉ hỏi: “Sau đó đệ tới đây?”

“Đúng vậy, ban đầu đệ hi vọng Liễu gia để đệ và nàng nói chuyện một lần. Nhưng Liễu gia lấy cớ trước khi cưới không được gặp mặt, trăm phương ngàn kế ngăn cản. Vì thế đệ bèn đích thân đến đây, mười ngày sau đã là hôn lễ, trước thời gian đó, đệ muốn hỏi rõ ý của nàng. Nhưng đệ đích thân đến đây, chẳng những Liễu gia không cho đệ gặp mặt, còn ba lần bốn lượt ngăn cản, đệ chỉ đành hỏi thăm tin tức xung quanh. Ban đầu, đệ cho rằng Phi Sương sợ chuyện minh hôn, nhưng sau khi đệ hỏi thăm kỹ lưỡng thì phát hiện thật ra minh hôn đa phần là một loại phong tục. Hơn một trăm năm nay, người chết vì chuyện này chưa quá ba đôi, hẳn Phi Sương không nên sợ hãi tới như vậy.”

“Cho nên huynh cũng không biết rốt cuộc vì sao cô ấy cảm thấy hôn sự này sẽ hại chết mình.”

Tần Uyển Uyển kết luận.

Lạc Hành Chu gật đầu: “Đúng vậy.”

Lạc Hành Chu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy huynh có cách nào để chúng ta đi hỏi không?”

Nói xong, Lạc Hành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: “Ấy ấy ấy, mọi người nhìn xem, chim kia bay nhanh chưa kìa!”

Tần Uyển Uyển hỏi.

Lạc Hành Chu cười khổ: “Nếu ta có cách, ta đã tự đi hỏi rồi.”

Mọi người trầm mặc. Giản Hành Chi lướt mắt nhìn mọi người, chỉ nói: “Hay là thế này, chúng ta lập lại chiêu cũ.”

“Nói thế là sao?”

“Sao?”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc.

Tần Uyển Uyển nhìn qua, Giản Hành Chi tràn đầy lòng tin: “Chúng ta đào hầm!”

Tần Uyển Uyển: “…”

Lạc Hành Chu nhìn về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển uống một ngụm, đúng là uống vào thơm nức, nàng gật đầu: “Ngon lắm.”

“Đừng nghĩ nữa.” Lạc Hành Chu nghe vậy, lắc đầu: “Mọi người có nghe nói mấy tháng trước, Vấn Tâm Tông bị người ta đào sụp không?”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc.

Lạc Hành Chu ngây người. Tạ Cô Đường bố trí kết giới, nhìn ra ngoài cửa phòng: “Vừa rồi có người kia ở đây, nói chuyện không tiện. Chúng ta tới là muốn hỏi đệ, mối hôn sự này của đệ và Liễu Phi Sương là thế nào? Chúng ta gặp được Liễu Phi Sương trên đường, cô ấy bỏ trốn khỏi nhà, còn nói Liễu gia muốn hại chết cô ấy.”

“Hôn sự của đệ và Liễu Phi Sương đã quyết định từ bé. Hôm nay đến thời gian, hai nhà thành hôn, Liễu gia đột nhiên yêu cầu muốn lấy một viên Thủy linh châu làm sính lễ.”

Lạc Hành Chu nói tiếp: “Ta còn nghe nói không chỉ Vấn Tâm Tông, Quỷ Thành cũng xảy ra chuyện tương tự, có người đạo sụp hồ tắm nữ của bọn họ. Người ta nói chuyện này có liên quan tới ma chủng, hình như trước khi ma chủng Hoang Thành bùng phát cũng có người đào hầm tới phòng ngủ chính của lão tổ Ninh thị.”

Lạc Hành Chu vừa nói, vừa nhìn Tần Uyển Uyển, ý vị sâu xa: “Sư huynh của ta là hòa thượng vô dục vô cầu, mà ta đã định sẵn là đa tình.”

“Đây là tin đồn!” Câu cuối cùng, Tần Uyển Uyển có thể khẳng định bọn họ không cố ý đào hầm.

Lạc Hành Chu mỉm cười, lắc đầu: “Không đúng, mỗi lần ta chỉ thích một người, lần nào cũng đều rất nghiêm túc.”

Lạc Hành Chu xua tay: “Phải tin đồn hay không không quan trọng, dù sao hiện tại các đại môn phái đều cực kỳ chú trọng phòng ngự dưới đất, chi nhiều tiền trang bị kết giới bên dưới, đào không được đâu.”

Mọi người trầm mặc.

“Hiện giờ chỉ có một cách cuối cùng.”

Tâm pháp quyết định phương thức hấp thu linh lực, mà công pháp là quyết định sử dụng linh lực thế nào. Ví dụ như có người làm y tu, có người làm kiếm tu, có người làm pháp tu, đây chính là khác biệt về công pháp.

Mặt Lạc Hành Chu mang theo vẻ thâm trầm, ngẩng đầu nhìn mọi người.

Nhóm người nhìn qua, Lạc Hành Chu nghiêm túc nói: “Ngày mai là sinh thần gia chủ Liễu gia, Liễu gia mở đại tiệc, tiện thể diễn tập cho ngày thành hôn. Nhưng bất ngờ có một đoàn tạp kỹ không thể đi, Liễu gia đang tìm người thay vào. Mọi người tới rất đúng lúc, nhóm chúng ta đông.”

Lạc Hành Chu đóng quạt lại: “Chúng ta trà trộn vào đi!”

 

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cứu 666, 666 bất lực với ký chủ này quá mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh tém tém lại anh ơi, chứ anh vậy tới em em còn biết anh có ý đồ mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Coi ảnh cưng chị quá là cưng luôn

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

5 thầy trò thỉnh kinh lần này tăng thêm 1 thầy bói nữa rồi ha ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hoa đào của nữ chính chắc trải đầy một con phố cũng không đủ rồi đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi nghe có nhột hông anh, đều là thành tích huy hoàng của anh đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Okay gì chứ diễn hề thì nhóm này là số 1

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!