Chương 88 (1)
Tỷ tỷ chết rồi, cô không nên sống
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Vậy…” Tần Uyển Uyển nghe thấy phương án của Lạc Hành Chu, ngẫm nghĩ: “Làm sao chúng ta báo danh trở thành đoàn tạp kỹ thay thế được đây?”
“Cái này đơn giản.” Lạc Hành Chu rút một danh sách tiết mục ra: “Ta mua chuộc một quản sự lo liệu việc này cho Liễu phủ. Ta đã nói với ông ta, ta là ông chủ đoàn tạp kỹ, muốn giành được mối này, sẽ đút cho ông ta một bao lì xì. Ông ta nói với ta chỉ cần có thể hoàn thành những tiết mục này là có thể lên sân khấu. Ta vốn còn lo đi đâu tập hợp đoàn tạp kỹ, đúng lúc mọi người tới đây.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, cầm danh sách tiết mục qua. Nhóm Giản Hành Chi tới gần nhìn, phát hiện bên trên viết một đống tiết mục.
Gì mà:
Biểu diễn hí kịch《Võ tòngíđánh hổ》
《 Ngựcἰđập vỡ tảngịđá 》
《 Nhảyãvòng lửa 》
《:Rương kín cắmἳkiếm》
《 Tiên nữởrải hoa 》
…
“Mấyờthứ này làưgì?”
Giản HànhĺChi cau mày,ùLạc Hành Chuἵgiải thích cặnókẽ cho y:í“Những cái này[đều là vàijtiết mục biểuİdiễn phổ biến,[có điều Liễuẵthị yêu cầuýcao hơn. Víἱdụ như Võỹtòng đánh hổıphải đánh thậtĭkịch liệt, thậtЇngoạn mục; Nhảyềvòng lửa thìɩphải nhảy quaỉba mươi vòngủlửa trong nháyĪmắt, hơn nữaἴcòn phải nhảyïthật đẹp, có[tính thưởng thức;íRương kín cắmũkiếm là đặt:người trong gương,ĩcắm vào mộtătrăm thanh kiếm;ɨTiên nữ rảiịhoa là tiết]mục thưởng thức,°nghĩa là phảiĺcó mỹ nữἰbay trên trờiírắc hoa xuống.”ì
Lạc Hành Chuἰlấy một tấmợbản đồ, chỉÏcho Giản HànhờChi xem: “Thậtİra mục tiêuòchúng ta lẻnơvào trong phủílà Tiên nữ{rải hoa này.óBởi vì Tiênựnữ rải hoaĨcó một đườngÍcáp treo, sẽốmang tiên nữỗtừ điểm nàyữđến điểm này.”¸Lạc Hành Chufvừa nói vừaíchỉ vào bảnồđồ: “Sau đójtừ chỗ đápễxuống đất điấthẳng về trước,ơlại đi quađmột cửa nguyệtįmôn(*) là sẽÍtới tiểu việnỹcủa Phi Sương,ẽcó điều làmỉsao trà trộnẹvào…”
(*) Cửaônguyệt môn:
Lạc HànhĩChu nhíu mày,ịTần Uyển UyểnĪtiếp lời: “TaĨcó thể đưaễThúy Lục vàoịcùng.”
“Hửm?”
LạcïHành Chu nhìnìqua: “Tức làḹsao?”
“Thúy Lụcỉcó thể biếnἰthành một conăchim đậu trênạvai ta. TaĮđeo mặt nạ,ĭhoàn thành tiếtÍmục cùng vớiịtỷ ấy. Sauἱkhi đáp từấtrên trời xuống,ìchúng ta tìmĩcơ hội, Thúy²Lục biến thànhìngười, ta biếnưthành thị nữ°bên cạnh, trựcìtiếp đi tớiïđó. Ban đầu,fta mang mặtɩnạ, đợi sau}khi Thúy Lụcõđáp xuống, tỷĩấy cũng mang³mặt nạ, mọiỹngười không phânùbiệt được.”
Tần°Uyển Uyển giảiòthích.
Lạc Hành Chuồnhíu mày: “Nhưngòthuật dịch dungỉrất dễ bịềnhận ra. Cô¹hóa hoàng thị(nữ tới đó,ũe rằng sẽĩbị người taễphát hiện.”
“Nguyênếthân Thúy Lụcừlà chim, tỷãấy biến hóaÏsẽ không bịïnhận ra. Còn[về thuật dịchậdung ——” TầnḷUyển Uyển vừaínói vừa vungÍtay lên trướcămặt Lạc HànhỉChu, nháy mắtĩnàng biến đổiİgương mặt, cùngIlúc đó hồnïquang cũng biếnịđổi. Lạc HànhìChu sửng sốt,ùTần Uyển Uyểnḷlại biến mộtỉkhuôn mặt khác,íhồn quang cũngḹbiến theo. Cuối,cùng Tần UyểniUyển biến vềộdáng vẻ củaìmình, cười nói:İ“Ta có phápỳbảo trên người,ỹcó thể tùyịý biến hóa.”ẳ
“Vậy tốt quá.”íLạc Hành Chuimừng rỡ: “Thếềthì ta sẽ)làm ông chủ°đoàn tạp kỹ,ícô biểu diễnôTiên nữ đàn,tỳ bà dướiẵtrăng, Giản đạoĬquân và NamIPhong biểu diễnẵVõ Tòng đánhưhổ, vòng lửa,ưđập tảng đá.”ĺ
“Vậy ta thìâsao?”
Tạ Cô¸Đường tò mò.{Lạc Hành Chuữgượng cười: “Sưằhuynh, trước đâyỏLiễu gia chủ}thường xuyên làmìkhách tới ThiênủKiếm Tông, rấtļnhiều người biếtíhuynh và đệ,ĩchúng ta khôngổthể lên sânỹkhấu.”
“Nếu nhưḹnói quen biết…”ἶTạ Cô Đườngócau mày: “Tấtữcả chúng taụđều gặp quaÏLiễu Trung.”
“Taỷcó thể biếnĩthành chim.” ThúyỉLục đáp ngay.
“Taựcó thể biếnЇthành kiến.” NamḹPhong cũng đáp.
“Taềcó thể biếnặtùy ý.” Giản:Hành Chi lênftiếng.
Cả nhóm lấpỷđầy lời nói,ụTạ Cô Đườngľnghẹn một hồi,ἰchỉ đành nói:¸“Vậy ta đợiĩở ngoài phủẩchờ tin tứcẳmọi người, cóɪbất cứ chuyệnígì, ta sẽıtới giúp đỡ.”è
Mọi người quyếtậđịnh xong, LạcồHành Chu sựcẳnhớ: “Vậy thầyờbói bên cạnhứphải làm sao?”¸
“Mặc kệ hắn.”{Giản Hành Chiẹdứt khoát nói²với Lạc HànhầChu: “Ngày maiỡta âm thầmáđi, để hắnļở một mìnhỏđi.”
“Được rồi.”ỉLạc Hành Chuàgật đầu, lạiĪdặn dò: “Còn)nữa, mọi ngườiểphải nhớ chúngảta chỉ làḹmột đoàn tạp°kỹ bình thường,ốkhông có linhĩlực, tuyệt đốiĺđừng để lộjchuyện mình cóỷtu vi.”
“Hiểuửrồi.”
Mọi ngườiẹgật đầu.
Nhóm ngườiũđi về nghỉ.ἰĐợi sáng hômàsau, Lạc HànhĩChu tới tìmÍbọn họ, phânơchia công cụ,ἱgiải thích đạiậkhái quy trìnhìxong xuôi. Đangἳđịnh dẫn họ:đi, nhưng yļnhìn phải nhìnảtrái, rốt cuộcịphát hiện mộtừvấn đề.
“Nam Phongưđâu?”
Lạc HànhÍChu lấy làmịlạ, lúc nàyổmọi người mớiịphát hiện NamЇPhong vẫn chưaủcó mặt. TầnứUyển Uyển cảmỷứng một chút,³phát hiện NamưPhong vẫn cònİngủ trong phòng,évội dẫn ngườiỡchạy tới phòngỳNam Phong. Bọnĭhọ tìm kiếmĪmột vòng khôngľthấy, chỉ ngheắtiếng khò khòéở trên giường.ọTần Uyển Uyểnẽvạch chăn ra,ìtất cả mọifngười nhìn kỹịmột lượt mớiỳphát hiện mộtfcon kiến nhoõnhỏ đang tựaỏvào mép gối.
“NamòPhong.”
Tần UyểnἲUyển tới gần,ẫnhổ cọng tóc²chọc nó. NamụPhong trở người,ɨtiếng khò khòἵvang dội.
“Nam Phong!”ồ
Tần Uyển Uyểnùdùng đầu ngónītay đẩy nó,ɨNam Phong vẫnékhông phản ứng.ĨNàng quay đầuínhìn mọi người:â“Chuyện gì thếïnày?”
“Rượu hômàqua…” Lạc Hành¸Chu do dự:ἵ“Mạnh quá sao?”İ
“Tửu lượng đâuĩđến mức đó?!”¸
Giản Hành Chiảsửng sốt, TầnỳUyển Uyển nhanhịchóng trấn tĩnhêlại: “Bây giờợlàm sao đây,ïthiếu một ngườiỷđược không?”
“NhưngôVõ Tòng đánhìhổ là tiếtờmục hai người.”ĭ
Lạc Hành Chuỵcuống lên: “Côửvà Thúy Lụcɨchắc chắn không¸thể tách ra,ợta không thểễlộ diện, chỉĩcòn thiếu conụhổ.”
Mọi người,trầm mặc mộtílúc, Tần UyểnîUyển lên tiếng:ữ“Gọi Mai TuếIHàn đi, khôngỳcần nói choằhắn biết làãchuyện gì. Taìvà Thúy LụcÎđi tìm LiễuòPhi Sương, mọi,người biểu diễnằtiết mục làắđược.”
“Đúng, đúng,ứđúng.” Lạc HànhẩChu gật đầu:¹“Lúc Uyển Uyểnĩcô nương bayâxuống, mọi ngườiỷchỉ cần làmἳlàm hành độngἵhơi ầm ĩ,ẻthu hút sựổchú ý củaótất cả mọiịngười là được,îthêm hắn vàoỡcũng chẳng đángfngại.”
“Giản HànhỉChi.” Tần UyểnἶUyển nhìn sangĬGiản Hành Chi:î“Người thấy thếĨnào?”
“Còn có‹thể thế nào?”ôGiản Hành Chiỷlạnh nhạt đáp:ỳ“Thì thêm thôi,ờta trông chừngẵhắn.”
Mọi ngườiiquyết định, TầnịUyển Uyển vộiịđi tìm Mai³Tuế Hàn.
Mai Tuế Hàn đang ngồi cạnh bàn uống trà đọc sách. Tần Uyển Uyển gõ cửa phòng hắn: “Mai công tử.”
Người bên cạnh ngây người, giới thiệu chương trình lập tức nói: “Xem ra vị tráng sĩ này tài nghệ cao siêu. Nào, chúng ta xoay bàn với tốc độ nhanh nhất!”
“Kế tiếp, bịt mắt phóng phi tiêu bàn xoay!”
“Có chuyện tìm ta à?”
An ủi Giản Hành Chi xong, mọi người đứng dưới lầu đợi Mai Tuế Hàn. Chẳng bao lâu sau, Mai Tuế Hàn chuẩn bị xong xuống lầu.
Dưới sân khấu sững sờ chốc lát, tiếp đó là tiếng vỗ tay như sấm.
Mai Tuế Hàn dựa nghiêng trên ghế, mỉm cười nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bình tĩnh nói: “Không biết công tử có thể giúp đỡ đến Liễu phủ biểu diễn một tiết mục với chúng ta không?”
“Một tên pháp tu…” Giản Hành Chi ném búa sắt, cười nhạo: “Cũng có chút bản lĩnh.”
Mai Tuế Hàn nhìn thấy tảng đá, sắc mặt hơi biến. Hắn giả vờ bình tĩnh nằm lên băng ghế, năm tảng đá được người khác khiêng đặt lên ngực, hắn lập tức hụt hơi.
“Được chứ.” Mai Tuế Hàn cười: “Cô nương có lời mời, sao có thể không đi? Có điều không biết biểu diễn tiết mục gì?”
Nói xong, y xoay người rời đi. Tần Uyển Uyển nhanh chóng cáo từ, đuổi theo Giản Hành Chi, nhỏ giọng khuyên y: “Đừng giận, đừng giận. Ta biết người phải hi sinh rất nhiều, ngày mai ta dạo chợ đêm với người, mua bánh trôi cho người nhé.”
“Võ Tòng đánh hổ.” Giọng Giản Hành Chi truyền từ phía sau tới. Y đi đến sau lưng Tần Uyển Uyển, thản nhiên nói: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ, khoác tấm da là được, chẳng có gì khó.”
“Võ Tòng đánh hổ.” Giọng Giản Hành Chi truyền từ phía sau tới. Y đi đến sau lưng Tần Uyển Uyển, thản nhiên nói: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ, khoác tấm da là được, chẳng có gì khó.”
Tần Uyển Uyển đáp lời, mang theo Thúy Lục đi cùng Lạc Hành Chu lên lầu, tới đường cáp treo phía trên.
“Không được.” Mai Tuế Hàn dứt khoát từ chối: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ.”
“Tại sao ngươi không làm hổ?” Giản Hành Chi nhíu mày.
Giản Hành Chi giãn gân cốt, cầm lấy búa sắt bên cạnh
“Liễu Trung từng gặp ngươi, ngươi không thể sử dụng mặt thật của mình xuất hiện trên sân khấu.” Giản Hành Chi lạnh lùng đưa ra lý do: “Khoác da hổ.”
Nhân cơ hội này, cả đám nước tới chân mới bắt đầu học biểu diễn, chủ yếu là Mai Tuế Hàn học lời kịch Võ Tòng.
“Ta là pháp tu.” Mai Tuế Hàn vừa nói, ngũ quan trên mặt lập tức biến đổi, hồn quang cũng biến theo. “Bàn về kỹ thuật biến hóa, e là ngươi không bằng ta.”
Hai người nhìn nhau giằng co, Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng. Giằng co hồi lâu, Giản Hành Chi cười khẩy: “Tùy ngươi.”
Mọi người gật đầu. Lạc Hành Chu quay đầu nhìn sân khấu, nghe thấy tiếng leng keng leng keng vang lên bên trên. Lạc Hành Chu vẫy tay với Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn: “Sắp đến hai người rồi, nghe gọi thì đi lên. Uyển Uyển cô nương theo ta.”
Nháy mắt tảng đá tan thành tro bụi, Mai Tuế Hàn phun một búng máu.
“Tại sao ngươi không làm hổ?” Giản Hành Chi nhíu mày.
“Biết rồi.”
Mai Tuế Hàn thản nhiên đáp: “Sợ bị ngươi thừa cơ đánh chết.”
Mọi người chuẩn bị cả buổi chiều, rốt cuộc đã đến giờ lên sân khấu biểu diễn. Nhóm người đi ra hậu trường, Lạc Hành Chu nhìn đằng trước giới thiệu chương trình, gấp gáp quay vào, thấp giọng dặn dò mọi người: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được sử dụng linh lực. Chúng ta là đoàn tạp kỹ bình thường thôi.”
Hai người nhìn nhau giằng co, Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng. Giằng co hồi lâu, Giản Hành Chi cười khẩy: “Tùy ngươi.”
Hổ mà, nhảy tới nhảy lui, nhảy tưng bừng là được.
“Hay lắm!” Có người dưới sân khấu phấn khích lên tiếng: “Ta chưa từng xem ngực đập vỡ tảng đá nào mạnh như vậy!”
Nói xong, y xoay người rời đi. Tần Uyển Uyển nhanh chóng cáo từ, đuổi theo Giản Hành Chi, nhỏ giọng khuyên y: “Đừng giận, đừng giận. Ta biết người phải hi sinh rất nhiều, ngày mai ta dạo chợ đêm với người, mua bánh trôi cho người nhé.”
Hai người Mai Tuế Hàn và Giản Hành Chi đứng sau sân khấu, Giản Hành Chi thờ ơ mở miệng: “Đã nói rồi đấy, mỗi người một tiết mục. Ta đập búa, ngươi nâng tảng đá.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, bỗng nhiên cảm thấy làm cọp cũng chẳng đáng giận như vậy.
Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn biến thành hai người đàn ông cao to đi sau Tần Uyển Uyển. Cả bọn theo Lạc Hành Chu trà trộn vào Liễu phủ.
Y xoay người búng nhẹ lên đầu nàng, dằn khóe môi khen ngợi: “Hiểu chuyện.”
An ủi Giản Hành Chi xong, mọi người đứng dưới lầu đợi Mai Tuế Hàn. Chẳng bao lâu sau, Mai Tuế Hàn chuẩn bị xong xuống lầu.
Giới thiệu chương trình nói xong, chỉ thấy vài tu sĩ cầm băng ghế sắt, mang lên năm tảng đá lớn lên sân khấu.
“Thân thể ngươi được không, kỹ thuật của ta không tốt lắm đâu.” Giản Hành Chi nhìn hắn.
Vì ngụy trang đoàn tạp kỹ, mọi người đều thay quần áo vải thô. Lạc Hành Chu dán một nốt ruồi lên mặt, đội mũ, trông dáng vẻ y hệt con buôn.
Thúy Lục hóa thành chim đậu trên bả vai Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển đeo mạng che mặt, tay cầm tỳ bà, chỉ nhìn đôi mắt là đủ thấy mỹ nhân.
Mai Tuế Hàn không nói. Hắn bịt miệng hộc máu, chống người ngồi dậy. Thấy người khiêng bàn xoay lên, hắn kích động đi tìm phi tiêu.
“Ngươi làm con tin, ta nhắm mắt phóng phi tiêu.” Mai Tuế Hàn mở miệng tiếp lời.
“Trùng hợp thật.” Mai Tuế Hàn mỉm cười quay đầu: “Kỹ thuật của ta cũng chẳng ra sao.”
Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn biến thành hai người đàn ông cao to đi sau Tần Uyển Uyển. Cả bọn theo Lạc Hành Chu trà trộn vào Liễu phủ.
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên, tiếng chiêng trống gõ vô cùng náo nhiệt.
Liễu phủ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Lục soát mọi thứ xong xuôi, mọi người được nhốt ở phòng chứa củi, đợi buổi tối bắt đầu biểu diễn.
Dứt lời, tiếng giới thiệu chương trình vang lên: “Kế tiếp, đoàn tạp kỹ ‘Mệnh ta do ta, không do trời’ sẽ mang đến cho chúng ta hàng loạt màn diễn đặc sắc!”
Nhân cơ hội này, cả đám nước tới chân mới bắt đầu học biểu diễn, chủ yếu là Mai Tuế Hàn học lời kịch Võ Tòng.
“Được chứ.” Mai Tuế Hàn cười: “Cô nương có lời mời, sao có thể không đi? Có điều không biết biểu diễn tiết mục gì?”
Giản Hành Chi ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển cắn hạt dưa, nhìn Mai Tuế Hàn học thuộc lòng mấy lời kịch ngớ ngẩn kia, cảm thấy may mắn: “Hên là ta không làm Võ Tòng.”
Hổ mà, nhảy tới nhảy lui, nhảy tưng bừng là được.
Y xoay người búng nhẹ lên đầu nàng, dằn khóe môi khen ngợi: “Hiểu chuyện.”
Mọi người chuẩn bị cả buổi chiều, rốt cuộc đã đến giờ lên sân khấu biểu diễn. Nhóm người đi ra hậu trường, Lạc Hành Chu nhìn đằng trước giới thiệu chương trình, gấp gáp quay vào, thấp giọng dặn dò mọi người: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được sử dụng linh lực. Chúng ta là đoàn tạp kỹ bình thường thôi.”
Giới thiệu chương trình lại vang lên, Giản Hành Chi bị người ta cột vào bàn xoay, thờ ơ nhìn Mai Tuế Hàn.
Mai Tuế Hàn dựa nghiêng trên ghế, mỉm cười nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bình tĩnh nói: “Không biết công tử có thể giúp đỡ đến Liễu phủ biểu diễn một tiết mục với chúng ta không?”
“Biết rồi.”
Mọi người gật đầu. Lạc Hành Chu quay đầu nhìn sân khấu, nghe thấy tiếng leng keng leng keng vang lên bên trên. Lạc Hành Chu vẫy tay với Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn: “Sắp đến hai người rồi, nghe gọi thì đi lên. Uyển Uyển cô nương theo ta.”
Liễu phủ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Lục soát mọi thứ xong xuôi, mọi người được nhốt ở phòng chứa củi, đợi buổi tối bắt đầu biểu diễn.
Giản Hành Chi ẩn ý, Mai Tuế Hàn duy trì phong độ: “Thiên mệnh chỉ lối, ta không thể chối từ.”
Tần Uyển Uyển đáp lời, mang theo Thúy Lục đi cùng Lạc Hành Chu lên lầu, tới đường cáp treo phía trên.
“Ta cắm kiếm vào rương.” Mai Tuế Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
Hai người Mai Tuế Hàn và Giản Hành Chi đứng sau sân khấu, Giản Hành Chi thờ ơ mở miệng: “Đã nói rồi đấy, mỗi người một tiết mục. Ta đập búa, ngươi nâng tảng đá.”
“Ngươi làm con tin, ta nhắm mắt phóng phi tiêu.” Mai Tuế Hàn mở miệng tiếp lời.
“Có chuyện tìm ta à?”
“Ta ném vòng lửa.” Giản Hành Chi lại ôm một tiết mục.
Mai Tuế Hàn thản nhiên đáp: “Sợ bị ngươi thừa cơ đánh chết.”
“Ta cắm kiếm vào rương.” Mai Tuế Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
“Thân thể ngươi được không, kỹ thuật của ta không tốt lắm đâu.” Giản Hành Chi nhìn hắn.
Mai Tuế Hàn đang ngồi trên bàn uống trà đọc sách. Tần Uyển Uyển gõ cửa phòng hắn: “Mai công tử.”
“Trùng hợp thật.” Mai Tuế Hàn mỉm cười quay đầu: “Kỹ thuật của ta cũng chẳng ra sao.”
Phi tiêu chưa phóng, tiếng vỗ tay đã vang lên trước. Tất cả mọi người đều bị màn kích thích này hấp dẫn.
Dứt lời, tiếng giới thiệu chương trình vang lên: “Kế tiếp, đoàn tạp kỹ ‘Mệnh ta do ta, không do trời’ sẽ mang đến cho chúng ta hàng loạt màn diễn đặc sắc!”
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên, tiếng chiêng trống gõ vô cùng náo nhiệt.
“Ta là pháp tu.” Mai Tuế Hàn vừa nói, ngũ quan trên mặt lập tức biến đổi, hồn quang cũng biến theo. “Bàn về kỹ thuật biến hóa, e là ngươi không bằng ta.”
“Ngươi nói xem, người không dính vào chuyện này thì không cần phải chịu tội rồi, đúng không?”
Mai Tuế Hàn và Giản Hành Chi nhìn nhau, cầm công cụ đi lên, giới thiệu chương trình thuyết minh: “Tiết mục thứ nhất, ngực đập vỡ tảng đá siêu siêu siêu to!”
Giới thiệu chương trình nói xong, chỉ thấy vài tu sĩ cầm băng ghế sắt, mang lên năm tảng đá lớn lên sân khấu.
Mai Tuế Hàn nhìn thấy tảng đá, sắc mặt hơi biến. Hắn giả vờ bình tĩnh nằm lên băng ghế, năm tảng đá được người khác khiêng đặt lên ngực, hắn lập tức hụt hơi.
Giản Hành Chi giãn gân cốt, cầm lấy búa sắt bên cạnh
“Ngươi nói xem, người không dính vào chuyện này thì không cần phải chịu tội rồi, đúng không?”
Giản Hành Chi ẩn ý, Mai Tuế Hàn duy trì phong độ: “Thiên mệnh chỉ lối, ta không thể chối từ.”
Giản Hành Chi vừa nghe thiên mệnh đã thấy phiền, y giơ búa sắt lên, đập mạnh xuống!
Nháy mắt tảng đá tan thành tro bụi, Mai Tuế Hàn phun một búng máu.
Dưới sân khấu sững sờ chốc lát, tiếp đó là tiếng vỗ tay như sấm.
“Ta ném vòng lửa.” Giản Hành Chi lại ôm một tiết mục.
“Hay lắm!” Có người dưới sân khấu phấn khích lên tiếng: “Ta chưa từng xem ngực đập vỡ tảng đá nào mạnh như vậy!”
“Một tên pháp tu…” Giản Hành Chi ném búa sắt, cười nhạo: “Cũng có chút bản lĩnh.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, bỗng nhiên cảm thấy làm cọp cũng chẳng đáng giận như vậy.
Mai Tuế Hàn lau máu trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Xoay, xoay nhanh một chút cho ta!”
Mai Tuế Hàn không nói. Hắn bịt miệng hộc máu, chống người ngồi dậy. Thấy người khiêng bàn xoay lên, hắn kích động đi tìm phi tiêu.
“Kế tiếp, bịt mắt phóng phi tiêu bàn xoay!”
Giới thiệu chương trình lại vang lên, Giản Hành Chi bị người ta cột vào bàn xoay, thờ ơ nhìn Mai Tuế Hàn.
Mai Tuế Hàn lau máu trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Xoay, xoay nhanh một chút cho ta!”
Người bên cạnh ngây người, giới thiệu chương trình lập tức nói: “Xem ra vị tráng sĩ này tài nghệ cao siêu. Nào, chúng ta xoay bàn với tốc độ nhanh nhất!”
Phi tiêu chưa phóng, tiếng vỗ tay đã vang lên trước. Tất cả mọi người đều bị màn kích thích này hấp dẫn.
Nam Phong ngủ quên chắc chắn liên quan đến tên thầy bói này mà.
Có khi anh đánh chết người ta thiệt ?
Hai đứa này muốn trả thù nhau mà
2 tên đàn ông ấu trĩ. Chả biết công tử Vô Song có nhận ra anh càng ngày càng nhảm nhí như anh Giản hokk.