Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 88 (1)

Chương 88 (1)

Tỷ tỷ chết rồi, cô không nên sống

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Vậy…” Tần Uyển Uyển nghe thấy phương án của Lạc Hành Chu, ngẫm nghĩ: “Làm sao chúng ta báo danh trở thành đoàn tạp kỹ thay thế được đây?”

“Cái này đơn giản.” Lạc Hành Chu rút một danh sách tiết mục ra: “Ta mua chuộc một quản sự lo liệu việc này cho Liễu phủ. Ta đã nói với ông ta, ta là ông chủ đoàn tạp kỹ, muốn giành được mối này, sẽ đút cho ông ta một bao lì xì. Ông ta nói với ta chỉ cần có thể hoàn thành những tiết mục này là có thể lên sân khấu. Ta vốn còn lo đi đâu tập hợp đoàn tạp kỹ, đúng lúc mọi người tới đây.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, cầm danh sách tiết mục qua. Nhóm Giản Hành Chi tới gần nhìn, phát hiện bên trên viết một đống tiết mục.

Gì mà:

Biu din hí kchVõ tòngíđánh h

《 Ngcđp v tngđá

Nhyãvòng la 》

:Rương kín cmkiếm》

《 Tiên nri hoa 》

“Myth này làưgì?”

Gin HànhĺChi cau mày,ùLc Hành Chugii thích cnók cho y:íNhng cái này[đu là vàijtiết mc biuİdin ph biến,[có điu Liuth yêu cuýcao hơn. Víd như Võtòng đánh hıphi đánh thtĭkch lit, thtЇngon mc; Nhyvòng la thìɩphi nhy quaba mươi vòngla trong nháyĪmt, hơn nacòn phi nhyïtht đp, có[tính thưng thc;íRương kín cmũkiếm là đt:ngưi trong gương,ĩcm vào mtătrăm thanh kiếm;ɨTiên n rihoa là tiết]mc thưng thc,°nghĩa là phiĺcó m nbay trên triírc hoa xung.”ì

Lc Hành Chuly mt tmbn đ, chÏcho Gin HànhChi xem: “Thtİra mc tiêuòchúng ta lnơvào trong phílà Tiên n{ri hoa này.óBi vì Tiênn ri hoaĨcó mt đưngÍcáp treo, smang tiên nt đim nàyđến đim này.”¸Lc Hành Chufva nói vaích vào bnđ: “Sau đójt ch đápxung đt đithng v trưc,ơli đi quađmt ca nguytįmôn(*) là sÍti tiu vinca Phi Sương,có điu làmsao trà trnvào…

(*) Caônguyt môn:

Lc HànhĩChu nhíu mày,Tn Uyn UynĪtiếp li: “TaĨcó th đưaThúy Lc vàocùng.”

“Hm?”

LcïHành Chu nhìnìqua: “Tc làsao?”

Thúy Lccó th biếnthành mt conăchim đu trênvai ta. TaĮđeo mt n,ĭhoàn thành tiếtÍmc cùng vit y. Saukhi đáp ttrên tri xung,ìchúng ta tìmĩcơ hi, Thúy²Lc biến thànhìngưi, ta biếnưthành th n°bên cnh, trcìtiếp đi tiïđó. Ban đu,fta mang mtɩn, đi sau}khi Thúy Lcõđáp xung, tĩy cũng mang³mt n, mingưi không phânùbit đưc.”

Tn°Uyn Uyn giiòthích.

Lc Hành Chunhíu mày: “Nhưngòthut dch dungrt d bnhn ra. Cô¹hóa hoàng th(n ti đó,ũe rng sĩb ngưi taphát hin.”

“Nguyênếthân Thúy Lclà chim, tãy biến hóaÏs không bïnhn ra. Còn[v thut dchdung —— TnUyn Uyn vaínói va vungÍtay lên trưcămt Lc HànhChu, nháy mtĩnàng biến điİgương mt, cùngIlúc đó hnïquang cũng biếnđi. Lc HànhìChu sng st,ùTn Uyn Uynli biến mtkhuôn mt khác,íhn quang cũngbiến theo. Cui,cùng Tn UyniUyn biến vdáng v caìmình, cưi nói:İ“Ta có phápbo trên ngưi,có th tùyý biến hóa.”

Vy tt quá.”íLc Hành Chuimng r: “Thếthì ta s)làm ông ch°đoàn tp k,ícô biu dinôTiên n đàn,t bà dưitrăng, Gin đoĬquân và NamIPhong biu dinVõ Tòng đánhưh, vòng la,ưđp tng đá.”ĺ

Vy ta thìâsao?”

T Cô¸Đưng tò mò.{Lc Hành Chugưng cưi: “Sưhuynh, trưc đâyLiu gia ch}thưng xuyên làmìkhách ti ThiênKiếm Tông, rtļnhiu ngưi biếtíhuynh và đ,ĩchúng ta khôngth lên sânkhu.”

“Nếu nhưnói quen biết…T Cô Đưngócau mày: “Ttc chúng tađu gp quaÏLiu Trung.”

“Tacó th biếnĩthành chim.” ThúyLc đáp ngay.

“Tacó th biếnЇthành kiến.” NamPhong cũng đáp.

“Tacó th biếntùy ý.” Gin:Hành Chi lênftiếng.

C nhóm lpđy li nói,T Cô Đưngľnghn mt hi,ch đành nói:¸Vy ta điĩ ngoài phch tin tcmi ngưi, cóɪbt c chuynígì, ta sıti giúp đ.”è

Mi ngưi quyếtđnh xong, LcHành Chu scnh: “Vy thybói bên cnhphi làm sao?”¸

“Mc k hn.”{Gin Hành Chidt khoát nói²vi Lc HànhChu: “Ngày maita âm thmáđi, đ hnļ mt mìnhđi.”

Đưc ri.”Lc Hành Chuàgt đu, liĪdn dò: “Còn)na, mi ngưiphi nh chúngta ch làmt đoàn tp°k bình thưng,không có linhĩlc, tuyt điĺđng đ ljchuyn mình cótu vi.”

“Hiuri.”

Mi ngưigt đu.

Nhóm ngưiũđi v ngh.Đi sáng hômàsau, Lc HànhĩChu ti tìmÍbn h, phânơchia công c,gii thích đikhái quy trìnhìxong xuôi. Đangđnh dn h:đi, nhưng yļnhìn phi nhìntrái, rt cucphát hin mtvn đ.

“Nam Phongưđâu?”

Lc HànhÍChu ly làml, lúc nàymi ngưi miphát hin NamЇPhong vn chưacó mt. TnUyn Uyn cmng mt chút,³phát hin NamưPhong vn cònİng trong phòng,évi dn ngưichy ti phòngNam Phong. Bnĭh tìm kiếmĪmt vòng khôngľthy, ch nghetiếng khò khòé trên giưng.Tn Uyn Uynvch chăn ra,ìtt c mifngưi nhìn kmt lưt miphát hin mtfcon kiến nhoõnh đang tavào mép gi.

“NamòPhong.”

Tn UynUyn ti gn,nh cng tóc²chc nó. NamPhong tr ngưi,ɨtiếng khò khòvang di.

“Nam Phong!”

Tn Uyn Uynùdùng đu ngónītay đy nó,ɨNam Phong vnékhông phn ng.ĨNàng quay đuínhìn mi ngưi:âChuyn gì thếïnày?”

“Rưu hômàqua… Lc Hành¸Chu do d:“Mnh quá sao?”İ

“Tu lưng đâuĩđến mc đó?!”¸

Gin Hành Chisng st, TnUyn Uyn nhanhchóng trn tĩnhêli: “Bây gilàm sao đây,ïthiếu mt ngưiđưc không?”

NhưngôVõ Tòng đánhìh là tiếtmc hai ngưi.”ĭ

Lc Hành Chucung lên: “Côvà Thúy Lcɨchc chn không¸th tách ra,ta không thl din, chĩcòn thiếu conh.”

Mi ngưi,trm mc mtílúc, Tn UynîUyn lên tiếng:“Gi Mai TuếIHàn đi, khôngcn nói chohn biết làãchuyn gì. Taìvà Thúy LcÎđi tìm LiuòPhi Sương, mi,ngưi biu dintiết mc làđưc.”

Đúng, đúng,đúng.” Lc HànhChu gt đu:¹Lúc Uyn Uynĩcô nương bayâxung, mi ngưich cn làmlàm hành đnghơi m ĩ,thu hút schú ý caótt c mingưi là đưc,îthêm hn vàocũng chng đángfngi.”

“Gin HànhChi.” Tn UynUyn nhìn sangĬGin Hành Chi:î“Ngưi thy thếĨnào?”

“Còn cóth thế nào?”ôGin Hành Chilnh nht đáp:Thì thêm thôi,ta trông chnghn.”

Mi ngưiiquyết đnh, TnUyn Uyn viđi tìm Mai³Tuế Hàn.

Mai Tuế Hàn đang ngồi cạnh bàn uống trà đọc sách. Tần Uyển Uyển gõ cửa phòng hắn: “Mai công tử.”

Người bên cạnh ngây người, giới thiệu chương trình lập tức nói: “Xem ra vị tráng sĩ này tài nghệ cao siêu. Nào, chúng ta xoay bàn với tốc độ nhanh nhất!”

“Kế tiếp, bịt mắt phóng phi tiêu bàn xoay!”

“Có chuyện tìm ta à?”

An ủi Giản Hành Chi xong, mọi người đứng dưới lầu đợi Mai Tuế Hàn. Chẳng bao lâu sau, Mai Tuế Hàn chuẩn bị xong xuống lầu.

Dưới sân khấu sững sờ chốc lát, tiếp đó là tiếng vỗ tay như sấm.

Mai Tuế Hàn dựa nghiêng trên ghế, mỉm cười nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bình tĩnh nói: “Không biết công tử có thể giúp đỡ đến Liễu phủ biểu diễn một tiết mục với chúng ta không?”

“Một tên pháp tu…” Giản Hành Chi ném búa sắt, cười nhạo: “Cũng có chút bản lĩnh.”

Mai Tuế Hàn nhìn thấy tảng đá, sắc mặt hơi biến. Hắn giả vờ bình tĩnh nằm lên băng ghế, năm tảng đá được người khác khiêng đặt lên ngực, hắn lập tức hụt hơi.

“Được chứ.” Mai Tuế Hàn cười: “Cô nương có lời mời, sao có thể không đi? Có điều không biết biểu diễn tiết mục gì?”

Nói xong, y xoay người rời đi. Tần Uyển Uyển nhanh chóng cáo từ, đuổi theo Giản Hành Chi, nhỏ giọng khuyên y: “Đừng giận, đừng giận. Ta biết người phải hi sinh rất nhiều, ngày mai ta dạo chợ đêm với người, mua bánh trôi cho người nhé.”

“Võ Tòng đánh hổ.” Giọng Giản Hành Chi truyền từ phía sau tới. Y đi đến sau lưng Tần Uyển Uyển, thản nhiên nói: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ, khoác tấm da là được, chẳng có gì khó.”

“Võ Tòng đánh hổ.” Giọng Giản Hành Chi truyền từ phía sau tới. Y đi đến sau lưng Tần Uyển Uyển, thản nhiên nói: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ, khoác tấm da là được, chẳng có gì khó.”

Tần Uyển Uyển đáp lời, mang theo Thúy Lục đi cùng Lạc Hành Chu lên lầu, tới đường cáp treo phía trên.

“Không được.” Mai Tuế Hàn dứt khoát từ chối: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ.”

“Tại sao ngươi không làm hổ?” Giản Hành Chi nhíu mày.

Giản Hành Chi giãn gân cốt, cầm lấy búa sắt bên cạnh

“Liễu Trung từng gặp ngươi, ngươi không thể sử dụng mặt thật của mình xuất hiện trên sân khấu.” Giản Hành Chi lạnh lùng đưa ra lý do: “Khoác da hổ.”

Nhân cơ hội này, cả đám nước tới chân mới bắt đầu học biểu diễn, chủ yếu là Mai Tuế Hàn học lời kịch Võ Tòng.

“Ta là pháp tu.” Mai Tuế Hàn vừa nói, ngũ quan trên mặt lập tức biến đổi, hồn quang cũng biến theo. “Bàn về kỹ thuật biến hóa, e là ngươi không bằng ta.”

Hai người nhìn nhau giằng co, Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng. Giằng co hồi lâu, Giản Hành Chi cười khẩy: “Tùy ngươi.”

Mọi người gật đầu. Lạc Hành Chu quay đầu nhìn sân khấu, nghe thấy tiếng leng keng leng keng vang lên bên trên. Lạc Hành Chu vẫy tay với Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn: “Sắp đến hai người rồi, nghe gọi thì đi lên. Uyển Uyển cô nương theo ta.”

Nháy mắt tảng đá tan thành tro bụi, Mai Tuế Hàn phun một búng máu.

“Tại sao ngươi không làm hổ?” Giản Hành Chi nhíu mày.

“Biết rồi.”

Mai Tuế Hàn thản nhiên đáp: “Sợ bị ngươi thừa cơ đánh chết.”

Mọi người chuẩn bị cả buổi chiều, rốt cuộc đã đến giờ lên sân khấu biểu diễn. Nhóm người đi ra hậu trường, Lạc Hành Chu nhìn đằng trước giới thiệu chương trình, gấp gáp quay vào, thấp giọng dặn dò mọi người: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được sử dụng linh lực. Chúng ta là đoàn tạp kỹ bình thường thôi.”

Hai người nhìn nhau giằng co, Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng. Giằng co hồi lâu, Giản Hành Chi cười khẩy: “Tùy ngươi.”

Hổ mà, nhảy tới nhảy lui, nhảy tưng bừng là được.

“Hay lắm!” Có người dưới sân khấu phấn khích lên tiếng: “Ta chưa từng xem ngực đập vỡ tảng đá nào mạnh như vậy!”

Nói xong, y xoay người rời đi. Tần Uyển Uyển nhanh chóng cáo từ, đuổi theo Giản Hành Chi, nhỏ giọng khuyên y: “Đừng giận, đừng giận. Ta biết người phải hi sinh rất nhiều, ngày mai ta dạo chợ đêm với người, mua bánh trôi cho người nhé.”

Hai người Mai Tuế Hàn và Giản Hành Chi đứng sau sân khấu, Giản Hành Chi thờ ơ mở miệng: “Đã nói rồi đấy, mỗi người một tiết mục. Ta đập búa, ngươi nâng tảng đá.”

Giản Hành Chi nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, bỗng nhiên cảm thấy làm cọp cũng chẳng đáng giận như vậy.

Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn biến thành hai người đàn ông cao to đi sau Tần Uyển Uyển. Cả bọn theo Lạc Hành Chu trà trộn vào Liễu phủ.

Y xoay người búng nhẹ lên đầu nàng, dằn khóe môi khen ngợi: “Hiểu chuyện.”

An ủi Giản Hành Chi xong, mọi người đứng dưới lầu đợi Mai Tuế Hàn. Chẳng bao lâu sau, Mai Tuế Hàn chuẩn bị xong xuống lầu.

Giới thiệu chương trình nói xong, chỉ thấy vài tu sĩ cầm băng ghế sắt, mang lên năm tảng đá lớn lên sân khấu.

“Thân thể ngươi được không, kỹ thuật của ta không tốt lắm đâu.” Giản Hành Chi nhìn hắn.

Vì ngụy trang đoàn tạp kỹ, mọi người đều thay quần áo vải thô. Lạc Hành Chu dán một nốt ruồi lên mặt, đội mũ, trông dáng vẻ y hệt con buôn.

Thúy Lục hóa thành chim đậu trên bả vai Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển đeo mạng che mặt, tay cầm tỳ bà, chỉ nhìn đôi mắt là đủ thấy mỹ nhân.

Mai Tuế Hàn không nói. Hắn bịt miệng hộc máu, chống người ngồi dậy. Thấy người khiêng bàn xoay lên, hắn kích động đi tìm phi tiêu.

“Ngươi làm con tin, ta nhắm mắt phóng phi tiêu.” Mai Tuế Hàn mở miệng tiếp lời.

“Trùng hợp thật.” Mai Tuế Hàn mỉm cười quay đầu: “Kỹ thuật của ta cũng chẳng ra sao.”

Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn biến thành hai người đàn ông cao to đi sau Tần Uyển Uyển. Cả bọn theo Lạc Hành Chu trà trộn vào Liễu phủ.

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên, tiếng chiêng trống gõ vô cùng náo nhiệt.

Liễu phủ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Lục soát mọi thứ xong xuôi, mọi người được nhốt ở phòng chứa củi, đợi buổi tối bắt đầu biểu diễn.

Dứt lời, tiếng giới thiệu chương trình vang lên: “Kế tiếp, đoàn tạp kỹ ‘Mệnh ta do ta, không do trời’ sẽ mang đến cho chúng ta hàng loạt màn diễn đặc sắc!”

Nhân cơ hội này, cả đám nước tới chân mới bắt đầu học biểu diễn, chủ yếu là Mai Tuế Hàn học lời kịch Võ Tòng.

“Được chứ.” Mai Tuế Hàn cười: “Cô nương có lời mời, sao có thể không đi? Có điều không biết biểu diễn tiết mục gì?”

Giản Hành Chi ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển cắn hạt dưa, nhìn Mai Tuế Hàn học thuộc lòng mấy lời kịch ngớ ngẩn kia, cảm thấy may mắn: “Hên là ta không làm Võ Tòng.”

Hổ mà, nhảy tới nhảy lui, nhảy tưng bừng là được.

Y xoay người búng nhẹ lên đầu nàng, dằn khóe môi khen ngợi: “Hiểu chuyện.”

Mọi người chuẩn bị cả buổi chiều, rốt cuộc đã đến giờ lên sân khấu biểu diễn. Nhóm người đi ra hậu trường, Lạc Hành Chu nhìn đằng trước giới thiệu chương trình, gấp gáp quay vào, thấp giọng dặn dò mọi người: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được sử dụng linh lực. Chúng ta là đoàn tạp kỹ bình thường thôi.”

Giới thiệu chương trình lại vang lên, Giản Hành Chi bị người ta cột vào bàn xoay, thờ ơ nhìn Mai Tuế Hàn.

Mai Tuế Hàn dựa nghiêng trên ghế, mỉm cười nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bình tĩnh nói: “Không biết công tử có thể giúp đỡ đến Liễu phủ biểu diễn một tiết mục với chúng ta không?”

“Biết rồi.”

Mọi người gật đầu. Lạc Hành Chu quay đầu nhìn sân khấu, nghe thấy tiếng leng keng leng keng vang lên bên trên. Lạc Hành Chu vẫy tay với Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn: “Sắp đến hai người rồi, nghe gọi thì đi lên. Uyển Uyển cô nương theo ta.”

Liễu phủ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Lục soát mọi thứ xong xuôi, mọi người được nhốt ở phòng chứa củi, đợi buổi tối bắt đầu biểu diễn.

Giản Hành Chi ẩn ý, Mai Tuế Hàn duy trì phong độ: “Thiên mệnh chỉ lối, ta không thể chối từ.”

Tần Uyển Uyển đáp lời, mang theo Thúy Lục đi cùng Lạc Hành Chu lên lầu, tới đường cáp treo phía trên.

“Ta cắm kiếm vào rương.” Mai Tuế Hàn lạnh nhạt lên tiếng.

Hai người Mai Tuế Hàn và Giản Hành Chi đứng sau sân khấu, Giản Hành Chi thờ ơ mở miệng: “Đã nói rồi đấy, mỗi người một tiết mục. Ta đập búa, ngươi nâng tảng đá.”

“Ngươi làm con tin, ta nhắm mắt phóng phi tiêu.” Mai Tuế Hàn mở miệng tiếp lời.

“Có chuyện tìm ta à?”

“Ta ném vòng lửa.” Giản Hành Chi lại ôm một tiết mục.

Mai Tuế Hàn thản nhiên đáp: “Sợ bị ngươi thừa cơ đánh chết.”

“Ta cắm kiếm vào rương.” Mai Tuế Hàn lạnh nhạt lên tiếng.

“Thân thể ngươi được không, kỹ thuật của ta không tốt lắm đâu.” Giản Hành Chi nhìn hắn.

Mai Tuế Hàn đang ngồi trên bàn uống trà đọc sách. Tần Uyển Uyển gõ cửa phòng hắn: “Mai công tử.”

“Trùng hợp thật.” Mai Tuế Hàn mỉm cười quay đầu: “Kỹ thuật của ta cũng chẳng ra sao.”

Phi tiêu chưa phóng, tiếng vỗ tay đã vang lên trước. Tất cả mọi người đều bị màn kích thích này hấp dẫn.

Dứt lời, tiếng giới thiệu chương trình vang lên: “Kế tiếp, đoàn tạp kỹ ‘Mệnh ta do ta, không do trời’ sẽ mang đến cho chúng ta hàng loạt màn diễn đặc sắc!”

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên, tiếng chiêng trống gõ vô cùng náo nhiệt.

“Ta là pháp tu.” Mai Tuế Hàn vừa nói, ngũ quan trên mặt lập tức biến đổi, hồn quang cũng biến theo. “Bàn về kỹ thuật biến hóa, e là ngươi không bằng ta.”

“Ngươi nói xem, người không dính vào chuyện này thì không cần phải chịu tội rồi, đúng không?”

Mai Tuế Hàn và Giản Hành Chi nhìn nhau, cầm công cụ đi lên, giới thiệu chương trình thuyết minh: “Tiết mục thứ nhất, ngực đập vỡ tảng đá siêu siêu siêu to!”

Giới thiệu chương trình nói xong, chỉ thấy vài tu sĩ cầm băng ghế sắt, mang lên năm tảng đá lớn lên sân khấu.

Mai Tuế Hàn nhìn thấy tảng đá, sắc mặt hơi biến. Hắn giả vờ bình tĩnh nằm lên băng ghế, năm tảng đá được người khác khiêng đặt lên ngực, hắn lập tức hụt hơi.

Giản Hành Chi giãn gân cốt, cầm lấy búa sắt bên cạnh

“Ngươi nói xem, người không dính vào chuyện này thì không cần phải chịu tội rồi, đúng không?”

Giản Hành Chi ẩn ý, Mai Tuế Hàn duy trì phong độ: “Thiên mệnh chỉ lối, ta không thể chối từ.”

Giản Hành Chi vừa nghe thiên mệnh đã thấy phiền, y giơ búa sắt lên, đập mạnh xuống!

Nháy mắt tảng đá tan thành tro bụi, Mai Tuế Hàn phun một búng máu.

Dưới sân khấu sững sờ chốc lát, tiếp đó là tiếng vỗ tay như sấm.

“Ta ném vòng lửa.” Giản Hành Chi lại ôm một tiết mục.

“Hay lắm!” Có người dưới sân khấu phấn khích lên tiếng: “Ta chưa từng xem ngực đập vỡ tảng đá nào mạnh như vậy!”

“Một tên pháp tu…” Giản Hành Chi ném búa sắt, cười nhạo: “Cũng có chút bản lĩnh.”

Giản Hành Chi nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, bỗng nhiên cảm thấy làm cọp cũng chẳng đáng giận như vậy.

Mai Tuế Hàn lau máu trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Xoay, xoay nhanh một chút cho ta!”

Mai Tuế Hàn không nói. Hắn bịt miệng hộc máu, chống người ngồi dậy. Thấy người khiêng bàn xoay lên, hắn kích động đi tìm phi tiêu.

“Kế tiếp, bịt mắt phóng phi tiêu bàn xoay!”

Giới thiệu chương trình lại vang lên, Giản Hành Chi bị người ta cột vào bàn xoay, thờ ơ nhìn Mai Tuế Hàn.

Mai Tuế Hàn lau máu trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Xoay, xoay nhanh một chút cho ta!”

Người bên cạnh ngây người, giới thiệu chương trình lập tức nói: “Xem ra vị tráng sĩ này tài nghệ cao siêu. Nào, chúng ta xoay bàn với tốc độ nhanh nhất!”

Phi tiêu chưa phóng, tiếng vỗ tay đã vang lên trước. Tất cả mọi người đều bị màn kích thích này hấp dẫn.

 

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nam Phong ngủ quên chắc chắn liên quan đến tên thầy bói này mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có khi anh đánh chết người ta thiệt ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hai đứa này muốn trả thù nhau mà

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

2 tên đàn ông ấu trĩ. Chả biết công tử Vô Song có nhận ra anh càng ngày càng nhảm nhí như anh Giản hokk.

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!