Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 88 (2)

Chương 88 (2)

Tỷ tỷ chết rồi, cô không nên sống

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển và Lạc Hành Chu đứng trên cao. Nàng và Thúy Lục đều thay y phục giống nhau, y phục này vốn của nữ tử Tây Cảnh, trông rất có phong vị Đôn Hoàng(*). Váy dài màu ánh trăng, nửa thân trên để lộ cánh tay và eo thon, kim trâm búi cao, chân trần đeo chuông, hai sợi ruy băng cột trên tay, nhìn qua nhẹ nhàng thoát tục.

(*) Tên của một thành phố thuộc tỉnh Cam Túc, tại đây có các hang động chứa các bức bích họa về tượng Phật và tiên nữ, đặc biệt trang phục các tiên nữ rất đặc trưng.

Nàng đeo mặt nạ trắng bạc. Nghe thấy tiếng vỗ tay, Tần Uyển Uyển đang đi theo Lạc Hành Chu cùng nhìn về phía sân khấu phát hiện bàn xoay của Giản Hành Chi bị xoay hết cỡ, không khỏi kinh hãi.

Không… không sao ch

Nànglp bp lênùtiếng: “Sao bnÎh li biudin kích thíchthế?”

“Càng kíchthích càng tt.”ЇLc Hành Chu³vui v nói:Như vy đámngưi mi khôngóchú ý đếnếcô.”

Chc khôngsao đâu nh:Tn Uyn UynÎkhông yên tâm.

ThúyLc cưi kh:ĩ“Có th xyra chuyn gìđưc? Yên tâmđi.”

Ánh mttt c miíngưi đu tptrung trên sânļkhu. Bàn xoayfxoay đến chngthy ngưi đâu,Mai Tuế Hànbt mt, giơtay lên phóngthng v phíaľGin Hành Chi!

GinfHành Chi thy]phi tiêu ti,âun ngưi thànhľmt góc đmà ngưi thưngkhó lòng làmíđưc, tránh tránhné né trênbàn xoay, liídng sc gióto ra lúcìxoay chuyn cơĪth đ thayđi phương hưng¹phi tiêu. Điíphóng xong trămcây phi tiêu,ĩbàn xoay dngli, mi ngưiúnhìn thy cơth Gin HànhChi un thành¹mt góc đqu d, phitiêu cm chiìchít dc theocơ th, đcÏbit là nathân dưi tngĺcây tng câyÎchen chúc, núiđao bin đao.

MingòGin Hành Chicòn cn mtïcây phi tiêu.īY lia mtînhìn Mai TuếHàn, n nícưi khinh mit.

Tiếngv tay dưifsân khu như}sóng triu, nhómíTn Uyn Uynjngi trên caoÏcũng không nhnđưc v taycùng ngưi dưisân khu.

“Bc thyĺphác ha đưngnét cơ th(*)!”Gii thiu chươngĩtrình xúc đngđhô to: “Tiếtïmc càng ngàycàng đc sc!”è

(*) Câu nóithưng dùng trongjgame bn súngđ ch tàithin x quá]t, toàn bnétrưt sang bênícnh k đch,ging như phácha đưng nétbên ngoài cơĩth k đch.

Đếnlưt ngươi.” GinàHành Chi nhykhi bàn xoay,nghiến răng nghiếníli nói.

Mai TuếHàn mt khôngơcm xúc, nhìnúngưi khác đyįmt cái rươngln lên.

“Nm vàoÏđi.” Gin HànhíChi cm mtthanh trưng kiếmbên cnh, quayđu cưi: “Tanht đnh cho²ngươi cm nhníđưc cái gìùgi là chun[xác tht s.”î

Mai Tuế Hànnhìn thy báothù trong mtĩGin Hành Chi,êhn th ơchui vào rương,ìbt đu tìmđưng sng trongk h.

Hai ngưiquyết đu đánhti đánh lui.íGin Hành Chiīcm hn trămthanh đao, quayđu hn tngĪGin Hành Chijmt nghìn vòngİla.

Tn Uyn Uyn}nhìn Gin HànhéChi linh hotnhy nhót giavòng la, tráitim lúc lênlúc xung, loùlng Gin HànhChi bt cn[làm tóc cháymt.

Gin Hành Chiìmt tóc cònđp trai sao?

Haiĩngưi trên sânkhu đu đákch lit, tiết)mc nhanh chóngĩti “Võ Tòngđánh h.ĪGin Hành Chikhoác đu daЇh, cùng Mai]Tuế Hàn kđui ngưi chytrên sân khu.

MaiíTuế Hàn chy°theo y đánh,Їy nhy nhótìt x trênăđài.

Mi ngưi xemvô cùng chămchú, Tn UyníUyn và LcHành Chu cũngxem đến mêĩmn.

Qun s Liugia ph tráchtiết mc bênïdưi chy lêntháp cao, khintrách nhóm TnUyn Uyn vàLc Hành Chu:ɨ“Các ngưi còníngây ra đóõlàm gì, bayíđi!”

Tn UynUyn bng tnh,]vi vã đngЇlên tháp cao,giơ tay gyât bà, ômíđàn nhanh nhnbay theo cáptreo xung.

Da theosuy nghĩ caíbn h, GinìHành Chi vàíMai Tuế Hànăhp dn schú ý bênódưi, nàng ch²cn thun theođưng cáp trưtxung sân vin,đi thân phnvi Thúy Lcìri trc tiếp[đi tìm LiuļPhi Sương.

Nhưng ngayĮkhi nàng gyĮt bà, nhnhàng bay tũtrên tri xung,ókhông biết làai trong nhómÎngưi đt nhiênkêu lên: “Tiênn!”

Tt cmi ngưi ngngđu, nhìn thyòdưi trăng cóìcô gái giángìt trên trixung. Nàng chena mt bngImt n bc,đôi mt longlanh rung đnglòng ngưi, vócjdáng mm miíuyn chuyn.

La dàiđmng manh bngbnh pht phơýtrong gió, trăngtròn treo cao,íđu cài mtđóa hng diml, hp dnĩd ngưi.

Gin HànhChi quay đulin ngây ngưiti ch.

Y cmigiác lúc nàyta như mngcnh va tuytIđp va trángl, cô gáitrong mng đangĮbay v phíaɨy.

Tn Uyn Uynkhông ng miđngưi không xemtiết mc màc nhìn chmchm mình, nàngnhanh chóng bìnhitĩnh li.

Tn UynUyn nhìn GinīHành Chi, thyy sng sìnhìn mình, khôngkhi n nàcưi, thòng laômng xung lưtľnh qua mtíGin Hành Chi.Ánh mt ydõi theo nàng,thy nàng xoayôtròn gia không³trung, vung tay,lp tc nghìnİvn cánh hoabay xung, sauđó vươn tayfném hoa hng²v phía đámđông. Tt cfmi ngưi xônĩxao, nhy lênkhông trung đónhoa.

Đng tác caùGin Hành Chivà Mai TuếīHàn nhanh nht,Їmũi chân haiĩngưi nhún mtăcái, phóng lênkhông trung, đngũthi ht hoa:lên cao nht,sau đó cýhai vung tayìđánh mưi mychiêu. Hoa liêrt xung lnõna, rt nhiuĭthanh niên tiĩđó gia nhpĺđi chiến cưphoa, có ngưiïkêu lên: “Conh đánh VõTòng ri!”

Cnhtưng nháy mthn lon. Mai:Tuế Hàn va,bt ly hoa,ÏGin Hành Chi[đã gi chtc tay hnưxoay mt cái,hoa rơi vàotay mình. MaiTuế Hàn nhanhchóng giơ taylên đánh véphía Gin HànhChi. Phù chúmàu vàng trêntay bay lưn,íGin Hành Chi,và hn vaĩnhau mt chưng.Khonh khc hoarơi vào tay,ùlinh lc mÎm n tung,hai ngưi vivàng thi lui.

Giây phút đó,ĩngưi xung quanh,đu ngây ra.ơLc Hành Chuİcung quít nói:“Hng bét ri.”ã

“Con h vàVõ Tòng này…

Có ngưi xìïxào: “Tht liIhi.”

“Ngưi đâu!”

Liễu Trung lập tức phản ứng lại: “Bắt lấy!”

“Ta không đi!”

Khoảnh khắc giọng nói vừa dứt, dây leo trong viện đồng loạt điên cuồng tấn công về phía Tần Uyển Uyển.       

“Hơn một trăm năm trước, Liễu thị các người không nghe lời cảnh cáo của ta. Đã vậy…” Dường như người phụ nữ kia là ảo cảnh, vốn không nghe thấy câu hỏi của nàng. Nàng ta đứng dậy, giọng nói đột ngột chói tai: “Thì đi chết đi!”

Dứt lời, rất nhiều người chạy về phía hai người.

Giản Hành Chi thấy người tới, không hề lưỡng lự quay đầu chạy về hướng ngược lại với Tần Uyển Uyển, Mai Tuế Hàn cũng nhún mũi chân nhảy lên cao, chạy trốn tứ phía trong sân.

Người hầu đứng dậy, thở phào: “Tìm được là tốt rồi, cô nương theo chúng ta ra ngoài thôi.”

Tần Uyển Uyển nhảy lên một cái, phi kiếm trên tay vung chém dây leo. Dây leo tấn công liên tục không ngừng. Tần Uyển Uyển tránh trái tránh phải, tay bấm pháp quyết. Ngay lúc pháp quyết rơi xuống, có người cười khẽ một tiếng.

Giản Hành Chi thấy người tới, không hề lưỡng lự quay đầu chạy về hướng ngược lại với Tần Uyển Uyển, Mai Tuế Hàn cũng nhún mũi chân nhảy lên cao, chạy trốn tứ phía trong sân.

Lạc Hành Chu suy nghĩ, loạn cũng đã loạn rồi, y dứt khoát chạy nhanh về phía phòng Liễu Phi Sương.

Người hầu quay đầu, Thúy Lục mỉm cười: “Đi thôi.”

Lạc Hành Chu suy nghĩ, loạn cũng đã loạn rồi, y dứt khoát chạy nhanh về phía phòng Liễu Phi Sương.

“Sao không thấy người đâu?”

Âm khí xung quanh càng ngày càng nặng, trực giác Tần Uyển Uyển nhận ra dị thường, xem ra đúng là có thứ gì chạy tới. Nàng giơ tay hóa một pháp trận rơi xuống chân Liễu Phi Sương.

Tần Uyển Uyển không biết tình hình trong sân viện, chỉ nghe ngoại viện huyên náo. Nàng nhìn tướng mạo một cô gái quét rác trong sân viện Liễu Phi Sương, khoảnh khắc đáp xuống, nàng bèn nói với người hầu Liễu gia đón mình: “Ta vừa đánh rơi tua rua, có thể phiền ngài tìm giúp ta không?”

Giọng Mai Tuế Hàn vang lên. Ngay lập tức thiên hoả phóng từ trên trời xuống, rơi vào dây leo. Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy Mai Tuế Hàn đứng trên mái nhà trúc, gương mặt mỉm cười, ánh mắt chẳng mang theo chút độ ấm.

“Tua rua?” Người hầu ngẩn ra, sau đó vội vàng quay đầu đi tìm. Thúy Lục thừa dịp hóa thành hình người, Tần Uyển Uyển hóa thành hình dáng cô gái quét rác, lẳng lặng rời đi.

Thúy Lục dẫn người rời đi, Tần Uyển Uyển lẻn vào viện của Liễu Phi Sương rồi lập tức hóa thành hình dáng người hầu dẫn Thúy Lục rời đi lúc nãy, vội vàng chạy tới cửa phòng Liễu Phi Sương, nói với thị vệ canh cửa: “Ngoại viện xảy ra chuyện rồi, gia chủ bảo mau đổi nơi an toàn cho tiểu thư.”

Một lát sau, Thúy Lục lên tiếng: “Ta tìm được rồi.”

Người hầu quay đầu, Thúy Lục mỉm cười: “Đi thôi.”

Hẳn là nàng đã tới một ảo cảnh. Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nàng lợi dụng phù chú của Liễu Phi Sương thay đổi khí tức chính mình. Hiện tại trong mắt những dây leo kia nàng chính là Liễu Phi Sương, dường như đối phương muốn làm hại Liễu Phi Sương cho nên mới kéo nàng vào đây.

Người hầu đứng dậy, thở phào: “Tìm được là tốt rồi, cô nương theo chúng ta ra ngoài thôi.”

“Tiểu thư.” Tần Uyển Uyển chạy vào nhà, nắm lấy tay Liễu Phi Sương, nói nhanh: “Đi mau lên, không đi không kịp mất.”

Thúy Lục dẫn người rời đi, Tần Uyển Uyển lẻn vào viện của Liễu Phi Sương rồi lập tức hóa thành hình dáng người hầu dẫn Thúy Lục rời đi lúc nãy, vội vàng chạy tới cửa phòng Liễu Phi Sương, nói với thị vệ canh cửa: “Ngoại viện xảy ra chuyện rồi, gia chủ bảo mau đổi nơi an toàn cho tiểu thư.”

Thị vệ nghe thấy tiếng ngoại viện huyên náo, không hề nghi ngờ, lập tức đáp: “Đi.”

Tần Uyển Uyển không biết tình hình trong sân viện, chỉ nghe ngoại viện huyên náo. Nàng nhìn tướng mạo một cô gái quét rác trong sân viện Liễu Phi Sương, khoảnh khắc đáp xuống, nàng bèn nói với người hầu Liễu gia đón mình: “Ta vừa đánh rơi tua rua, có thể phiền ngài tìm giúp ta không?”

Nói xong, thị vệ mở cửa phòng, chạy vào: “Tiểu thư, đi thôi.”

Liễu Phi Sương sững sờ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển biến mắt. Không đợi nàng kịp phản ứng, một thanh kiếm phá mở sương mù dày đặc, ép nàng lùi bước dựa vào tường.

Dứt lời, rất nhiều người chạy về phía hai người.

“Ta không đi!”

“Như ta tự tại, phụng thiên linh hỏa.”

Liễu Trung lập tức phản ứng lại: “Bắt lấy!”

Giọng Liễu Phi Sương mang theo nghẹn ngào: “Dù sao cũng sắp chết, ta còn trốn làm gì nữa?”

Thị vệ lập tức nhận ra Tần Uyển Uyển bất thường, đang định nói gì, Tần Uyển Uyển thấp giọng quát: “Đừng lên tiếng!”

“Ta…”

“Tiểu thư.” Tần Uyển Uyển chạy vào nhà, nắm lấy tay Liễu Phi Sương, nói nhanh: “Đi mau lên, không đi không kịp mất.”

“Ta…”

“Cô là ai?”

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển bóp mạnh tay Liễu Phi Sương, nói: “Tiểu thư không nhớ đêm gặp nạn ngoại thành hôm đó sao? Còn không mau đi?”

Liễu Phi Sương chợt hiểu, nửa tin nửa ngờ đứng dậy, để Tần Uyển Uyển cùng với thị vệ dẫn tới nơi khác.

“Cô ấy…” Liễu Phi Sương hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh lại: “Cô ấy cầm trâm cài của ta, cho ta một lá bùa, đột nhiên sương mù dày đặc tràn tới, hồng dây chui từ dưới đất lên đuổi theo cô ấy. Cô ấy chạy vào sương mù…”

Hai người vừa ra khỏi cửa phòng, Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra tình huống bất thường, mặt đất chấn động giống như có gì chạy nhanh phía dưới.

Âm khí xung quanh càng ngày càng nặng, trực giác Tần Uyển Uyển nhận ra dị thường, xem ra đúng là có thứ gì chạy tới. Nàng giơ tay hóa một pháp trận rơi xuống chân Liễu Phi Sương.

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột ngột chém ầm một nhát giữa không trung, quang kiếm chiếu sáng trời đêm, có thể nhìn thấy một vách tường trong suốt xuất hiện. Y nhảy vào, biến mất tại chỗ.

“Ngươi!”

Thị vệ nghe thấy tiếng ngoại viện huyên náo, không hề nghi ngờ, lập tức đáp: “Đi.”

Thị vệ lập tức nhận ra Tần Uyển Uyển bất thường, đang định nói gì, Tần Uyển Uyển thấp giọng quát: “Đừng lên tiếng!”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển cầm một cây trâm cài của Liễu Phi Sương, chắp hai ngón tay, vuốt qua trâm cài, một phù văn sáng lên. Nàng cài trâm lên tóc mình, giơ tay dán một phù chú ẩn thân lên người Liễu Phi Sương, đẩy cho thị vệ: “Bảo vệ cô ấy.”

Nói xong, nàng quay đầu, nhìn thấy Lạc Hành Chu chạy vào sân viện. Nàng tóm lấy tay áo Lạc Hành Chu: “Lạc Hành Chu, mau, cứu người!”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển nhảy lên một cái. Cũng chính lúc này, dây leo thô to như cự long chui từ dưới đất lên, đuổi theo Tần Uyển Uyển, sương mù tràn ngập xung quanh, nháy mắt Tần Uyển Uyển biến mất tại chỗ.

Liễu Phi Sương sững sờ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển biến mắt. Không đợi nàng kịp phản ứng, một thanh kiếm phá mở sương mù dày đặc, ép nàng lùi bước dựa vào tường.

Liễu Phi Sương chợt hiểu, nửa tin nửa ngờ đứng dậy, để Tần Uyển Uyển cùng với thị vệ dẫn tới nơi khác.

Lúc Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu nhanh chóng thông báo cho người Liễu gia, Tần Uyển Uyển đáp xuống đất trong kết giới, phát hiện mình đi đến một biệt viện.

Người cầm kiếm không quay đầu, chĩa mũi kiếm vào cổ họng nàng, bóng lưng áo lam và tay áo bay phần phật trong gió. Y nhìn chằm chằm phương hướng Tần Uyển Uyển rời đi, giọng nói cực lạnh.

“Sao không thấy người đâu?”

“Tỷ tỷ ta đi rồi, cô không xứng sống tiếp.”

Rốt cuộc Liễu Phi Sương bình tĩnh lại, hét lên: “Cứu người! Cứu người đi!”

“Ngươi là kẻ trong rừng…”

Một lát sau, Thúy Lục lên tiếng: “Ta tìm được rồi.”

“Ta hỏi cô đáp!” Giản Hành Chi quay đầu quát.

Rõ ràng biệt viện này không phải kiến trúc Liễu gia. Liễu gia có phong cách kiến trúc lâm viên Giang Nam điển hình, nhưng sân viện này lại là một trúc viện, hoa hồng nở đầy trên khóm trúc, gió thổi ngang qua, biển trúc ngoài viện xào xạc vang dội, cả phòng yên tĩnh không người, âm khí dày đặc.

“Cô ấy…” Liễu Phi Sương hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh lại: “Cô ấy cầm trâm cài của ta, cho ta một lá bùa, đột nhiên sương mù dày đặc tràn tới, hồng dây chui từ dưới đất lên đuổi theo cô ấy. Cô ấy chạy vào sương mù…”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột ngột chém ầm một nhát giữa không trung, quang kiếm chiếu sáng trời đêm, có thể nhìn thấy một vách tường trong suốt xuất hiện. Y nhảy vào, biến mất tại chỗ.

“Diệt.”

Rốt cuộc Liễu Phi Sương bình tĩnh lại, hét lên: “Cứu người! Cứu người đi!”

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển bóp mạnh tay Liễu Phi Sương, nói: “Tiểu thư không nhớ đêm gặp nạn ngoại thành hôm đó sao? Còn không mau đi?”

Nói xong, nàng quay đầu, nhìn thấy Lạc Hành Chu chạy vào sân viện. Nàng tóm lấy tay áo Lạc Hành Chu: “Lạc Hành Chu, mau, cứu người!”

Gian phòng phía trước có đèn. Tần Uyển Uyển đứng trong sân, nhìn bóng người trong phòng, dường như là phụ nữ. Nàng ta đang soi gương, vẽ mày.

Lúc Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu nhanh chóng thông báo cho người Liễu gia, Tần Uyển Uyển đáp xuống đất trong kết giới, phát hiện mình đi đến một biệt viện.

Rõ ràng biệt viện này không phải kiến trúc Liễu gia. Liễu gia có phong cách kiến trúc lâm viên Giang Nam điển hình, nhưng sân viện này lại là một trúc viện, hoa hồng nở đầy trên khóm trúc, gió thổi ngang qua, biển trúc ngoài viện xào xạc vang dội, cả phòng yên tĩnh không người, âm khí dày đặc.

Hẳn là nàng đã tới một ảo cảnh. Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nàng lợi dụng phù chú của Liễu Phi Sương thay đổi khí tức chính mình. Hiện tại trong mắt những dây leo kia nàng chính là Liễu Phi Sương, dường như đối phương muốn làm hại Liễu Phi Sương cho nên mới kéo nàng vào đây.

“Ta đã nói rồi…” Giọng người phụ nữ kia truyền từ trong phòng ra, như rất gần mà lại rất xa: “Cô không chiếm được Lận Ngôn Chi, đời đời kiếp kiếp của cô đều phải chịu nỗi khổ đánh mất tình yêu, không được chết yên ổn.”

Gian phòng phía trước có đèn. Tần Uyển Uyển đứng trong sân, nhìn bóng người trong phòng, dường như là phụ nữ. Nàng ta đang soi gương, vẽ mày.

“Ta hỏi cô đáp!” Giản Hành Chi quay đầu quát.

“Ta đã nói rồi…” Giọng người phụ nữ kia truyền từ trong phòng ra, như rất gần mà lại rất xa: “Cô không chiếm được Lận Ngôn Chi, đời đời kiếp kiếp của cô đều phải chịu nỗi khổ đánh mất tình yêu, không được chết yên ổn.”

“Ngươi là kẻ trong rừng…”

“Tỷ tỷ ta đi rồi, cô không xứng sống tiếp.”

“Tua rua?” Người hầu ngẩn ra, sau đó vội vàng quay đầu đi tìm. Thúy Lục thừa dịp hóa thành hình người, Tần Uyển Uyển hóa thành hình dáng cô gái quét rác, lẳng lặng rời đi.

“Cô là ai?”

Tần Uyển Uyển lạnh giọng, dường như bóng người bên trong đã vẽ mày xong, đặt bút xuống, bắt đầu dùng son giấy nhấp môi.

Giọng Liễu Phi Sương mang theo nghẹn ngào: “Dù sao cũng sắp chết, ta còn trốn làm gì nữa?”

“Hơn một trăm năm trước, Liễu thị các người không nghe lời cảnh cáo của ta. Đã vậy…” Dường như người phụ nữ kia là ảo cảnh, vốn không nghe thấy câu hỏi của nàng. Nàng ta đứng dậy, giọng nói đột ngột chói tai: “Thì đi chết đi!”

Khoảnh khắc giọng nói vừa dứt, dây leo trong viện đồng loạt điên cuồng tấn công về phía Tần Uyển Uyển.       

Dứt lời, Tần Uyển Uyển cầm một cây trâm cài của Liễu Phi Sương, chắp hai ngón tay, vuốt qua trâm cài, một phù văn sáng lên. Nàng cài trâm lên tóc mình, giơ tay dán một phù chú ẩn thân lên người Liễu Phi Sương, đẩy cho thị vệ: “Bảo vệ cô ấy.”

Tần Uyển Uyển nhảy lên một cái, phi kiếm trên tay vung chém dây leo. Dây leo tấn công liên tục không ngừng. Tần Uyển Uyển tránh trái tránh phải, tay bấm pháp quyết. Ngay lúc pháp quyết rơi xuống, có người cười khẽ một tiếng.

Tần Uyển Uyển lạnh giọng, dường như bóng người bên trong đã vẽ mày xong, đặt bút xuống, bắt đầu dùng son giấy nhấp môi.

“Như ta tự tại, phụng thiên linh hỏa.”

Giọng Mai Tuế Hàn vang lên. Ngay lập tức thiên hoả phóng từ trên trời xuống, rơi vào dây leo. Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy Mai Tuế Hàn đứng trên mái nhà trúc, gương mặt mỉm cười, ánh mắt chẳng mang theo chút độ ấm.

Nói xong, thị vệ mở cửa phòng, chạy vào: “Tiểu thư, đi thôi.”

“Diệt.”

***

Video tham khảo trang phục Đôn Hoàng:

 

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đêm rồi tui còn cười như điên, tại hai người này hết á

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Móa tức đã dặn đi dặn lại đừng xài linh lực rồi mà, tranh nhau nãy giờ chưa đã ghiền hả?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị lại làm bậy rồi, ảnh giận nữa cho coi

Last edited 2 Năm Cách đây by Azan0306
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Còn có tuyến tình cảm của Lận Ngôn Chi nữa à.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là nam chính, được ưu ái quá chừng

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

2 ông tướng này cũng thật là ba chấm luôn ó. Biết ngay là sẽ gây chuyện mà.

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!