Chương 88 (2)
Tỷ tỷ chết rồi, cô không nên sống
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển và Lạc Hành Chu đứng trên cao. Nàng và Thúy Lục đều thay y phục giống nhau, y phục này vốn của nữ tử Tây Cảnh, trông rất có phong vị Đôn Hoàng(*). Váy dài màu ánh trăng, nửa thân trên để lộ cánh tay và eo thon, kim trâm búi cao, chân trần đeo chuông, hai sợi ruy băng cột trên tay, nhìn qua nhẹ nhàng thoát tục.
(*) Tên của một thành phố thuộc tỉnh Cam Túc, tại đây có các hang động chứa các bức bích họa về tượng Phật và tiên nữ, đặc biệt trang phục các tiên nữ rất đặc trưng.
Nàng đeo mặt nạ trắng bạc. Nghe thấy tiếng vỗ tay, Tần Uyển Uyển đang đi theo Lạc Hành Chu cùng nhìn về phía sân khấu phát hiện bàn xoay của Giản Hành Chi bị xoay hết cỡ, không khỏi kinh hãi.
“Không… không sao chứ…”
Nàngắlắp bắp lênùtiếng: “Sao bọnÎhọ lại biểuẫdiễn kích thíchḽthế?”
“Càng kíchỉthích càng tốt.”ЇLạc Hành Chu³vui vẻ nói:ễ“Như vậy đámềngười mới khôngóchú ý đếnếcô.”
“Chắc khôngắsao đâu nhỉ…”:Tần Uyển UyểnÎkhông yên tâm.
ThúyẫLục cười khẽ:ĩ“Có thể xảyἱra chuyện gìứđược? Yên tâmụđi.”
Ánh mắtịtất cả mọiíngười đều tậpặtrung trên sânļkhấu. Bàn xoayfxoay đến chẳngỷthấy người đâu,ἷMai Tuế Hàn‹bịt mắt, giơầtay lên phóngứthẳng về phíaľGiản Hành Chi!
GiảnfHành Chi thấy]phi tiêu tới,âuốn người thànhľmột góc độἳmà người thườngỳkhó lòng làmíđược, tránh tránhἴné né trênờbàn xoay, lợiídụng sức gióẻtạo ra lúcìxoay chuyển cơĪthể để thayổđổi phương hướng¹phi tiêu. Đợiíphóng xong trămỉcây phi tiêu,ĩbàn xoay dừngịlại, mọi ngườiúnhìn thấy cơửthể Giản HànhỷChi uốn thành¹một góc độịquỷ dị, phiằtiêu cắm chiìchít dọc theoửcơ thể, đặcÏbiệt là nửaửthân dưới từngĺcây từng câyÎchen chúc, núiỹđao biển đao.
MiệngòGiản Hành Chiịcòn cắn mộtïcây phi tiêu.īY lia mắtînhìn Mai TuếἲHàn, nở nụícười khinh miệt.
Tiếngịvỗ tay dướifsân khấu như}sóng triều, nhómíTần Uyển Uyểnjngồi trên caoÏcũng không nhịnảđược vỗ tayἷcùng người dướiỏsân khấu.
“Bậc thầyĺphác họa đường‹nét cơ thể(*)!”ứGiới thiệu chươngĩtrình xúc độngđhô to: “Tiếtïmục càng ngàyễcàng đặc sắc!”è
(*) Câu nóiἶthường dùng trongjgame bắn súngẳđể chỉ tàiịthiện xạ quá]tệ, toàn bắnétrượt sang bênícạnh kẻ địch,ịgiống như phácẽhọa đường nétịbên ngoài cơĩthể kẻ địch.
“Đếnịlượt ngươi.” GiảnàHành Chi nhảyỉkhỏi bàn xoay,ẽnghiến răng nghiếnílợi nói.
Mai TuếẳHàn mặt khôngơcảm xúc, nhìnúngười khác đẩyįmột cái rươngỳlớn lên.
“Nằm vàoÏđi.” Giản HànhíChi cầm mộtờthanh trường kiếmịbên cạnh, quayụđầu cười: “Taἵnhất định cho²ngươi cảm nhậníđược cái gìùgọi là chuẩn[xác thật sự.”î
Mai Tuế Hànἵnhìn thấy báoấthù trong mắtĩGiản Hành Chi,êhắn thờ ơἶchui vào rương,ìbắt đầu tìmảđường sống trongộkẽ hở.
Hai ngườiỉquyết đấu đánhḷtới đánh lui.íGiản Hành Chiīcắm hắn trămỏthanh đao, quayựđầu hắn tặngĪGiản Hành Chijmột nghìn vòngİlửa.
Tần Uyển Uyển}nhìn Giản HànhéChi linh hoạtἶnhảy nhót giữaἷvòng lửa, tráiỉtim lúc lênẵlúc xuống, loùlắng Giản HànhậChi bất cẩn[làm tóc cháyữmất.
Giản Hành Chiìmất tóc cònịđẹp trai sao?
Haiĩngười trên sânẫkhấu đấu đáἰkịch liệt, tiết)mục nhanh chóngĩtới “Võ Tòngἱđánh hổ” .ĪGiản Hành Chiẩkhoác đầu daЇhổ, cùng Mai]Tuế Hàn kẻỉđuổi người chạyỡtrên sân khấu.
MaiíTuế Hàn chạy°theo y đánh,Їy nhảy nhótìtứ xứ trênăđài.
Mọi người xemặvô cùng chămấchú, Tần UyểníUyển và LạcễHành Chu cũngỡxem đến mêĩmẩn.
Quản sự Liễuẩgia phụ tráchắtiết mục bênïdưới chạy lênἳtháp cao, khiểnứtrách nhóm TầnồUyển Uyển vàẻLạc Hành Chu:ɨ“Các người còníngây ra đóõlàm gì, bayíđi!”
Tần UyểnệUyển bừng tỉnh,]vội vã đứngЇlên tháp cao,ἷgiơ tay gẩyâtỳ bà, ômíđàn nhanh nhẹnịbay theo cápḹtreo xuống.
Dựa theoỹsuy nghĩ củaíbọn họ, GiảnìHành Chi vàíMai Tuế Hànăhấp dẫn sựửchú ý bênódưới, nàng chỉ²cần thuận theoẻđường cáp trượtịxuống sân viện,ồđổi thân phận‹với Thúy Lụcìrồi trực tiếp[đi tìm LiễuļPhi Sương.
Nhưng ngayĮkhi nàng gẩyĮtỳ bà, nhẹộnhàng bay từũtrên trời xuống,ókhông biết làἱai trong nhómÎngười đột nhiênửkêu lên: “Tiênẵnữ!”
Tất cảọmọi người ngẩngớđầu, nhìn thấyòdưới trăng cóìcô gái giángìtừ trên trờiễxuống. Nàng cheởnửa mặt bằngImặt nạ bạc,ộđôi mắt longệlanh rung độngốlòng người, vócjdáng mềm mạiíuyển chuyển.
Lụa dàiđmỏng manh bồngịbềnh phất phơýtrong gió, trăngụtròn treo cao,íđầu cài mộtễđóa hồng diễmểlệ, hấp dẫnĩdụ người.
Giản HànhỉChi quay đầuổliền ngây ngườiịtại chỗ.
Y cảmigiác lúc nàyỉtựa như mộngứcảnh vừa tuyệtIđẹp vừa trángịlệ, cô gáiạtrong mộng đangĮbay về phíaɨy.
Tần Uyển Uyểnụkhông ngờ mọiđngười không xemịtiết mục màậcứ nhìn chằmậchằm mình, nàngỵnhanh chóng bìnhitĩnh lại.
Tần UyểnỡUyển nhìn GiảnīHành Chi, thấyọy sững sờìnhìn mình, khôngỷkhỏi nở nụàcười, thòng lụaômỏng xuống lướtľnhẹ qua mặtíGiản Hành Chi.ỡÁnh mắt yắdõi theo nàng,ằthấy nàng xoayôtròn giữa không³trung, vung tay,ớlập tức nghìnİvạn cánh hoaịbay xuống, sauỡđó vươn tayfném hoa hồng²về phía đámậđông. Tất cảfmọi người xônĩxao, nhảy lênḻkhông trung đónẳhoa.
Động tác củaùGiản Hành Chiụvà Mai TuếīHàn nhanh nhất,Їmũi chân haiĩngười nhún mộtăcái, phóng lênặkhông trung, đồngũthời hất hoa:lên cao nhất,ỉsau đó cảýhai vung tayìđánh mười mấyḷchiêu. Hoa lạiêrớt xuống lầnõnữa, rất nhiềuĭthanh niên tạiĩđó gia nhậpĺđại chiến cướpỉhoa, có ngườiïkêu lên: “Conỵhổ đánh VõửTòng rồi!”
Cảnhḻtượng nháy mắtẩhỗn loạn. Mai:Tuế Hàn vừa,bắt lấy hoa,ÏGiản Hành Chi[đã giữ chặtỉcổ tay hắnưxoay một cái,ẽhoa rơi vàoỵtay mình. MaiửTuế Hàn nhanhứchóng giơ tayờlên đánh vềéphía Giản HànhấChi. Phù chúỉmàu vàng trênἲtay bay lượn,íGiản Hành Chi,và hắn vaĩnhau một chưởng.ẩKhoảnh khắc hoaỹrơi vào tay,ùlinh lực ầmÎầm nổ tung,ḹhai người vộiậvàng thối lui.ị
Giây phút đó,ĩngười xung quanh,đều ngây ra.ơLạc Hành Chuİcuống quít nói:ị“Hỏng bét rồi.”ã
“Con hổ vàỹVõ Tòng này…”ἰ
Có người xìïxào: “Thật lợiIhại.”
“Người đâu!”ồ
Liễu Trung lập tức phản ứng lại: “Bắt lấy!”
“Ta không đi!”
Khoảnh khắc giọng nói vừa dứt, dây leo trong viện đồng loạt điên cuồng tấn công về phía Tần Uyển Uyển.
“Hơn một trăm năm trước, Liễu thị các người không nghe lời cảnh cáo của ta. Đã vậy…” Dường như người phụ nữ kia là ảo cảnh, vốn không nghe thấy câu hỏi của nàng. Nàng ta đứng dậy, giọng nói đột ngột chói tai: “Thì đi chết đi!”
Dứt lời, rất nhiều người chạy về phía hai người.
Giản Hành Chi thấy người tới, không hề lưỡng lự quay đầu chạy về hướng ngược lại với Tần Uyển Uyển, Mai Tuế Hàn cũng nhún mũi chân nhảy lên cao, chạy trốn tứ phía trong sân.
Người hầu đứng dậy, thở phào: “Tìm được là tốt rồi, cô nương theo chúng ta ra ngoài thôi.”
Tần Uyển Uyển nhảy lên một cái, phi kiếm trên tay vung chém dây leo. Dây leo tấn công liên tục không ngừng. Tần Uyển Uyển tránh trái tránh phải, tay bấm pháp quyết. Ngay lúc pháp quyết rơi xuống, có người cười khẽ một tiếng.
Giản Hành Chi thấy người tới, không hề lưỡng lự quay đầu chạy về hướng ngược lại với Tần Uyển Uyển, Mai Tuế Hàn cũng nhún mũi chân nhảy lên cao, chạy trốn tứ phía trong sân.
Lạc Hành Chu suy nghĩ, loạn cũng đã loạn rồi, y dứt khoát chạy nhanh về phía phòng Liễu Phi Sương.
Người hầu quay đầu, Thúy Lục mỉm cười: “Đi thôi.”
Lạc Hành Chu suy nghĩ, loạn cũng đã loạn rồi, y dứt khoát chạy nhanh về phía phòng Liễu Phi Sương.
“Sao không thấy người đâu?”
Âm khí xung quanh càng ngày càng nặng, trực giác Tần Uyển Uyển nhận ra dị thường, xem ra đúng là có thứ gì chạy tới. Nàng giơ tay hóa một pháp trận rơi xuống chân Liễu Phi Sương.
Tần Uyển Uyển không biết tình hình trong sân viện, chỉ nghe ngoại viện huyên náo. Nàng nhìn tướng mạo một cô gái quét rác trong sân viện Liễu Phi Sương, khoảnh khắc đáp xuống, nàng bèn nói với người hầu Liễu gia đón mình: “Ta vừa đánh rơi tua rua, có thể phiền ngài tìm giúp ta không?”
Giọng Mai Tuế Hàn vang lên. Ngay lập tức thiên hoả phóng từ trên trời xuống, rơi vào dây leo. Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy Mai Tuế Hàn đứng trên mái nhà trúc, gương mặt mỉm cười, ánh mắt chẳng mang theo chút độ ấm.
“Tua rua?” Người hầu ngẩn ra, sau đó vội vàng quay đầu đi tìm. Thúy Lục thừa dịp hóa thành hình người, Tần Uyển Uyển hóa thành hình dáng cô gái quét rác, lẳng lặng rời đi.
Thúy Lục dẫn người rời đi, Tần Uyển Uyển lẻn vào viện của Liễu Phi Sương rồi lập tức hóa thành hình dáng người hầu dẫn Thúy Lục rời đi lúc nãy, vội vàng chạy tới cửa phòng Liễu Phi Sương, nói với thị vệ canh cửa: “Ngoại viện xảy ra chuyện rồi, gia chủ bảo mau đổi nơi an toàn cho tiểu thư.”
Một lát sau, Thúy Lục lên tiếng: “Ta tìm được rồi.”
Người hầu quay đầu, Thúy Lục mỉm cười: “Đi thôi.”
Hẳn là nàng đã tới một ảo cảnh. Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nàng lợi dụng phù chú của Liễu Phi Sương thay đổi khí tức chính mình. Hiện tại trong mắt những dây leo kia nàng chính là Liễu Phi Sương, dường như đối phương muốn làm hại Liễu Phi Sương cho nên mới kéo nàng vào đây.
Người hầu đứng dậy, thở phào: “Tìm được là tốt rồi, cô nương theo chúng ta ra ngoài thôi.”
“Tiểu thư.” Tần Uyển Uyển chạy vào nhà, nắm lấy tay Liễu Phi Sương, nói nhanh: “Đi mau lên, không đi không kịp mất.”
Thúy Lục dẫn người rời đi, Tần Uyển Uyển lẻn vào viện của Liễu Phi Sương rồi lập tức hóa thành hình dáng người hầu dẫn Thúy Lục rời đi lúc nãy, vội vàng chạy tới cửa phòng Liễu Phi Sương, nói với thị vệ canh cửa: “Ngoại viện xảy ra chuyện rồi, gia chủ bảo mau đổi nơi an toàn cho tiểu thư.”
Thị vệ nghe thấy tiếng ngoại viện huyên náo, không hề nghi ngờ, lập tức đáp: “Đi.”
Tần Uyển Uyển không biết tình hình trong sân viện, chỉ nghe ngoại viện huyên náo. Nàng nhìn tướng mạo một cô gái quét rác trong sân viện Liễu Phi Sương, khoảnh khắc đáp xuống, nàng bèn nói với người hầu Liễu gia đón mình: “Ta vừa đánh rơi tua rua, có thể phiền ngài tìm giúp ta không?”
Nói xong, thị vệ mở cửa phòng, chạy vào: “Tiểu thư, đi thôi.”
Liễu Phi Sương sững sờ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển biến mắt. Không đợi nàng kịp phản ứng, một thanh kiếm phá mở sương mù dày đặc, ép nàng lùi bước dựa vào tường.
Dứt lời, rất nhiều người chạy về phía hai người.
“Ta không đi!”
“Như ta tự tại, phụng thiên linh hỏa.”
Liễu Trung lập tức phản ứng lại: “Bắt lấy!”
Giọng Liễu Phi Sương mang theo nghẹn ngào: “Dù sao cũng sắp chết, ta còn trốn làm gì nữa?”
Thị vệ lập tức nhận ra Tần Uyển Uyển bất thường, đang định nói gì, Tần Uyển Uyển thấp giọng quát: “Đừng lên tiếng!”
“Ta…”
“Tiểu thư.” Tần Uyển Uyển chạy vào nhà, nắm lấy tay Liễu Phi Sương, nói nhanh: “Đi mau lên, không đi không kịp mất.”
“Ta…”
“Cô là ai?”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển bóp mạnh tay Liễu Phi Sương, nói: “Tiểu thư không nhớ đêm gặp nạn ngoại thành hôm đó sao? Còn không mau đi?”
Liễu Phi Sương chợt hiểu, nửa tin nửa ngờ đứng dậy, để Tần Uyển Uyển cùng với thị vệ dẫn tới nơi khác.
“Cô ấy…” Liễu Phi Sương hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh lại: “Cô ấy cầm trâm cài của ta, cho ta một lá bùa, đột nhiên sương mù dày đặc tràn tới, hồng dây chui từ dưới đất lên đuổi theo cô ấy. Cô ấy chạy vào sương mù…”
Hai người vừa ra khỏi cửa phòng, Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra tình huống bất thường, mặt đất chấn động giống như có gì chạy nhanh phía dưới.
Âm khí xung quanh càng ngày càng nặng, trực giác Tần Uyển Uyển nhận ra dị thường, xem ra đúng là có thứ gì chạy tới. Nàng giơ tay hóa một pháp trận rơi xuống chân Liễu Phi Sương.
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột ngột chém ầm một nhát giữa không trung, quang kiếm chiếu sáng trời đêm, có thể nhìn thấy một vách tường trong suốt xuất hiện. Y nhảy vào, biến mất tại chỗ.
“Ngươi!”
Thị vệ nghe thấy tiếng ngoại viện huyên náo, không hề nghi ngờ, lập tức đáp: “Đi.”
Thị vệ lập tức nhận ra Tần Uyển Uyển bất thường, đang định nói gì, Tần Uyển Uyển thấp giọng quát: “Đừng lên tiếng!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển cầm một cây trâm cài của Liễu Phi Sương, chắp hai ngón tay, vuốt qua trâm cài, một phù văn sáng lên. Nàng cài trâm lên tóc mình, giơ tay dán một phù chú ẩn thân lên người Liễu Phi Sương, đẩy cho thị vệ: “Bảo vệ cô ấy.”
Nói xong, nàng quay đầu, nhìn thấy Lạc Hành Chu chạy vào sân viện. Nàng tóm lấy tay áo Lạc Hành Chu: “Lạc Hành Chu, mau, cứu người!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển nhảy lên một cái. Cũng chính lúc này, dây leo thô to như cự long chui từ dưới đất lên, đuổi theo Tần Uyển Uyển, sương mù tràn ngập xung quanh, nháy mắt Tần Uyển Uyển biến mất tại chỗ.
Liễu Phi Sương sững sờ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển biến mắt. Không đợi nàng kịp phản ứng, một thanh kiếm phá mở sương mù dày đặc, ép nàng lùi bước dựa vào tường.
Liễu Phi Sương chợt hiểu, nửa tin nửa ngờ đứng dậy, để Tần Uyển Uyển cùng với thị vệ dẫn tới nơi khác.
Lúc Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu nhanh chóng thông báo cho người Liễu gia, Tần Uyển Uyển đáp xuống đất trong kết giới, phát hiện mình đi đến một biệt viện.
Người cầm kiếm không quay đầu, chĩa mũi kiếm vào cổ họng nàng, bóng lưng áo lam và tay áo bay phần phật trong gió. Y nhìn chằm chằm phương hướng Tần Uyển Uyển rời đi, giọng nói cực lạnh.
“Sao không thấy người đâu?”
“Tỷ tỷ ta đi rồi, cô không xứng sống tiếp.”
Rốt cuộc Liễu Phi Sương bình tĩnh lại, hét lên: “Cứu người! Cứu người đi!”
“Ngươi là kẻ trong rừng…”
Một lát sau, Thúy Lục lên tiếng: “Ta tìm được rồi.”
“Ta hỏi cô đáp!” Giản Hành Chi quay đầu quát.
Rõ ràng biệt viện này không phải kiến trúc Liễu gia. Liễu gia có phong cách kiến trúc lâm viên Giang Nam điển hình, nhưng sân viện này lại là một trúc viện, hoa hồng nở đầy trên khóm trúc, gió thổi ngang qua, biển trúc ngoài viện xào xạc vang dội, cả phòng yên tĩnh không người, âm khí dày đặc.
“Cô ấy…” Liễu Phi Sương hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh lại: “Cô ấy cầm trâm cài của ta, cho ta một lá bùa, đột nhiên sương mù dày đặc tràn tới, hồng dây chui từ dưới đất lên đuổi theo cô ấy. Cô ấy chạy vào sương mù…”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột ngột chém ầm một nhát giữa không trung, quang kiếm chiếu sáng trời đêm, có thể nhìn thấy một vách tường trong suốt xuất hiện. Y nhảy vào, biến mất tại chỗ.
“Diệt.”
Rốt cuộc Liễu Phi Sương bình tĩnh lại, hét lên: “Cứu người! Cứu người đi!”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển bóp mạnh tay Liễu Phi Sương, nói: “Tiểu thư không nhớ đêm gặp nạn ngoại thành hôm đó sao? Còn không mau đi?”
Nói xong, nàng quay đầu, nhìn thấy Lạc Hành Chu chạy vào sân viện. Nàng tóm lấy tay áo Lạc Hành Chu: “Lạc Hành Chu, mau, cứu người!”
Gian phòng phía trước có đèn. Tần Uyển Uyển đứng trong sân, nhìn bóng người trong phòng, dường như là phụ nữ. Nàng ta đang soi gương, vẽ mày.
Lúc Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu nhanh chóng thông báo cho người Liễu gia, Tần Uyển Uyển đáp xuống đất trong kết giới, phát hiện mình đi đến một biệt viện.
Rõ ràng biệt viện này không phải kiến trúc Liễu gia. Liễu gia có phong cách kiến trúc lâm viên Giang Nam điển hình, nhưng sân viện này lại là một trúc viện, hoa hồng nở đầy trên khóm trúc, gió thổi ngang qua, biển trúc ngoài viện xào xạc vang dội, cả phòng yên tĩnh không người, âm khí dày đặc.
Hẳn là nàng đã tới một ảo cảnh. Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nàng lợi dụng phù chú của Liễu Phi Sương thay đổi khí tức chính mình. Hiện tại trong mắt những dây leo kia nàng chính là Liễu Phi Sương, dường như đối phương muốn làm hại Liễu Phi Sương cho nên mới kéo nàng vào đây.
“Ta đã nói rồi…” Giọng người phụ nữ kia truyền từ trong phòng ra, như rất gần mà lại rất xa: “Cô không chiếm được Lận Ngôn Chi, đời đời kiếp kiếp của cô đều phải chịu nỗi khổ đánh mất tình yêu, không được chết yên ổn.”
Gian phòng phía trước có đèn. Tần Uyển Uyển đứng trong sân, nhìn bóng người trong phòng, dường như là phụ nữ. Nàng ta đang soi gương, vẽ mày.
“Ta hỏi cô đáp!” Giản Hành Chi quay đầu quát.
“Ta đã nói rồi…” Giọng người phụ nữ kia truyền từ trong phòng ra, như rất gần mà lại rất xa: “Cô không chiếm được Lận Ngôn Chi, đời đời kiếp kiếp của cô đều phải chịu nỗi khổ đánh mất tình yêu, không được chết yên ổn.”
“Ngươi là kẻ trong rừng…”
“Tỷ tỷ ta đi rồi, cô không xứng sống tiếp.”
“Tua rua?” Người hầu ngẩn ra, sau đó vội vàng quay đầu đi tìm. Thúy Lục thừa dịp hóa thành hình người, Tần Uyển Uyển hóa thành hình dáng cô gái quét rác, lẳng lặng rời đi.
“Cô là ai?”
Tần Uyển Uyển lạnh giọng, dường như bóng người bên trong đã vẽ mày xong, đặt bút xuống, bắt đầu dùng son giấy nhấp môi.
Giọng Liễu Phi Sương mang theo nghẹn ngào: “Dù sao cũng sắp chết, ta còn trốn làm gì nữa?”
“Hơn một trăm năm trước, Liễu thị các người không nghe lời cảnh cáo của ta. Đã vậy…” Dường như người phụ nữ kia là ảo cảnh, vốn không nghe thấy câu hỏi của nàng. Nàng ta đứng dậy, giọng nói đột ngột chói tai: “Thì đi chết đi!”
Khoảnh khắc giọng nói vừa dứt, dây leo trong viện đồng loạt điên cuồng tấn công về phía Tần Uyển Uyển.
Dứt lời, Tần Uyển Uyển cầm một cây trâm cài của Liễu Phi Sương, chắp hai ngón tay, vuốt qua trâm cài, một phù văn sáng lên. Nàng cài trâm lên tóc mình, giơ tay dán một phù chú ẩn thân lên người Liễu Phi Sương, đẩy cho thị vệ: “Bảo vệ cô ấy.”
Tần Uyển Uyển nhảy lên một cái, phi kiếm trên tay vung chém dây leo. Dây leo tấn công liên tục không ngừng. Tần Uyển Uyển tránh trái tránh phải, tay bấm pháp quyết. Ngay lúc pháp quyết rơi xuống, có người cười khẽ một tiếng.
Tần Uyển Uyển lạnh giọng, dường như bóng người bên trong đã vẽ mày xong, đặt bút xuống, bắt đầu dùng son giấy nhấp môi.
“Như ta tự tại, phụng thiên linh hỏa.”
Giọng Mai Tuế Hàn vang lên. Ngay lập tức thiên hoả phóng từ trên trời xuống, rơi vào dây leo. Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy Mai Tuế Hàn đứng trên mái nhà trúc, gương mặt mỉm cười, ánh mắt chẳng mang theo chút độ ấm.
Nói xong, thị vệ mở cửa phòng, chạy vào: “Tiểu thư, đi thôi.”
“Diệt.”
***
Video tham khảo trang phục Đôn Hoàng:
Đêm rồi tui còn cười như điên, tại hai người này hết á
Móa tức đã dặn đi dặn lại đừng xài linh lực rồi mà, tranh nhau nãy giờ chưa đã ghiền hả?
Chị lại làm bậy rồi, ảnh giận nữa cho coi
Còn có tuyến tình cảm của Lận Ngôn Chi nữa à.
Đúng là nam chính, được ưu ái quá chừng
2 ông tướng này cũng thật là ba chấm luôn ó. Biết ngay là sẽ gây chuyện mà.