Chương 89 (1)
Hôn xong rồi chạy, đồ đểu cáng!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tiếng vừa dứt, lửa lớn bốc lên tận trời. Dây leo gào thét thành tiếng, càng nhiều dây leo xuất hiện từ dưới đất lên, phóng về phía tấn công nó!
Pháp tu không như kiếm tu, mặc dù phạm vi tấn công của nhóm người này rất mạnh nhưng cơ thể vô cùng yếu ớt, chỉ cần tiếp cận, ắt chết chắc.
Mai Tuế Hàn thuần thục đáp xuống cạnh Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển giơ tay chém đứt dây leo phóng về phía hắn, kinh ngạc hỏi: “Mai Tuế Hàn?”
“Thất vọng?”
Mai Tuế Hàn mỉm cườiĩliếc nhìn nàng,¸pháp ấn bayỉlượn không ngừng,ıđiên cuồng đốtơcháy gốc rễĩdây leo.
Rõ ràngódây leo biếtíngười uy hiếpflớn nhất ởìđây là ai,ľnó ra sứcỹtấn công MaiĩTuế Hàn. TầniUyển Uyển dứt}khoát canh giữíbên cạnh hắn,Īliều mình chémịđứt dây leoựtấn công MaiãTuế Hàn.
Trên trờióloáng toáng chấnỡrung, có điềuİso với dâyļleo dưới mặtềđất thì không[đủ gây sựỹchú ý choITần Uyển Uyển.ỉNàng tập trungứlên dây leo]bổ nhào tới,ìkết hợp với¸Mai Tuế Hànẻmột công mộtẩthủ, phối hợpựkhông chê vàoỷđâu được.
Dường nhưãMai Tuế Hànávô cùng quenİthuộc phong cáchỉxuất chiêu củaợnàng, lần nàoócũng có thểúné tránh hoànõmỹ sau lưngủnàng, khiến nàng:dễ dàng xửịlý dây leo.:Thậm chí hắnđcòn có thờiịgian giúp nàngỵquét dọn sạchẽsẽ vài dâyẽleo mà nàng³không lo tới,ïtrông hoàn toànẵkhông giống lầniđầu hợp tác,ồmà giống nhưĩđã hợp tácĭvô số lần.ἳCó đôi khiớTần Uyển Uyểnècảm thấy ngườiÎđứng phía sauἰkhông phải MaiįTuế Hàn màữlà Giản HànhọChi.
Suy nghĩ nàyẻnhất thời khiếnốnàng mất tậpùtrung, dây leoứlập tức chuiḹlên từ dưới{chân. Mai TuếòHàn kéo nàngἳvào lòng, mộtïpháp quyết vàἰdây leo va]chạm mạnh, hắnjkéo nàng nhảyồtới cách đóḽkhông xa.
“Nghĩ gìḷđấy?”
Tiếng cườiẳcủa Mai TuếỹHàn vang lênỉsau lưng. Haiìngười vừa đápộxuống đất, TầnằUyển Uyển khomùlưng luồn dướiặtay áo hắn,ẩchém đứt dâyấleo phía sau,(tựa lưng vớiớhắn, bình tĩnhámở miệng: “Đangằnghĩ cứ cảmâthấy không phảiặlần đầu tiênồgặp công tử.”ĩ
“Hửm?” Pháp ấnổtrên tay MaiễTuế Hàn bayỳlượn: “Tiếc làúta quên mấtĪchuyện trước đâyīrồi, nếu khôngíkhông chừng đãĩgặp nhau rồiưnhỉ?”
Vừa dứtẩlời, bầu trờiíchấn động mạnhômột cái, giốngļnhư có ngườiíđang chém kếtờgiới.
Kiếm ý quenĬthuộc xuất hiện,(Tần Uyển Uyểnờngạc nhiên mừngírỡ ngẩng đầu.
MaiìTuế Hàn liếcĭnhìn nàng, ýãcười không giảm,ỉnhưng vẻ mặtừlại lãnh đạmĩđi nhiều: “GiảnìHành Chi tớiậrồi.”
Dứt lời,ľquang kiếm mạnhỉmẽ đánh bungıkết giới. Ngayêlúc Tần UyểnỵUyển bước lên,ịMai Tuế Hànểôm eo nàng,ivội vàng nhảyứvề sau.
Chỉ nghe)một tiếng nổἰầm, quang kiếmýbay từ trênảtrời xuống, mặtùđất giống nhưĺbị cự longửxuyên qua, liênḹtục rạn nứt,ớtoàn bộ ảoἲcảnh ầm ầmừsụp đổ.
Tần UyểnἶUyển nhân lúcľMai Tuế Hànĩôm nàng mấtơtrọng lượng, giơitay vịn cánhἰtay hắn, mộtĩpháp ấn TịchửSơn lẳng lặngírơi xuống. Lúcíđáp xuống đất,ềhọ phát hiện¸mình đã trởóvề biệt việnỉLiễu gia, nàngílập tức ngheïthấy tiếng GiảnẹHành Chi gọi:ẽ“Tần Uyển Uyển,ễqua đây.”
Mai[Tuế Hàn buôngịtay. Tần UyểnịUyển ngẩng đầu,ỳnhìn thấy GiảnĩHành Chi cầmừkiếm đứng cáchịđó không xa,ặvẻ mặt lãnhíđạm điềm tĩnhɪtựa như dángĪvẻ tiên quânìcao ngạo lạnhịlùng khi ở}Tiên giới.
Trực giácáTần Uyển Uyển²cảm thấy khôngăổn, bước nhanhîđến cạnh Giản³Hành Chi. GiảnỉHành Chi ngướcļmắt nhìn MaiɩTuế Hàn, MaiîTuế Hàn mỉm¹cười nghiêng đầu:ì“Vừa vặn, sớmưmột bước.”
GiảnĩHành Chi lạnhḽlùng nhìn chằmỉchằm hắn, không,nói. Tần UyểnỗUyển khẽ hoỵmột tiếng, lặngılẽ đứng ngănïcách giữa haiỉngười, đề phòngẫGiản Hành Chiỵđột ngột raįtay, khoa trươngļgiải thích: “GiảnЇHành Chi, lúcἶnãy người khôngãthấy tình huống}nguy hiểm cỡệnào đâu. Mayïmà Mai côngộtử tới nhanh,ĩnếu không mạngẩnhỏ của taãtiêu tùng rồi.”ḽ
“Ta đã thấy.”įGiản Hành Chi³lạnh nhạt mởĩmiệng, Tần UyểnĬUyển ngây người.
“Hả?”ἲ
“Hắn tới nhanhũcũng tốt.” Giọngİnói Giản HànhḻChi hờ hững:ľ“Dù sao taívà hắn đềuựnhư nhau, sẽ¸luôn có ngườiỉđến cứu nàng,ẫnàng cũng chẳng{quan tâm làĭai.”
Lời này(khiến người taỉkhông thấy gìĮsai, nhưng lại²cảm giác khóúchịu kỳ lạ.‹Mai Tuế Hànốmỉm cười lên²tiếng: “Giản đạoúhữu nói đúng,}chỉ cần UyểnúUyển bình anìlà được, ai}ra tay cũngừchẳng quan trọng.¹Dù sao…” MaiḻTuế Hàn giơĨtay chỉ lênơtrời: “Duyên phậnítrời định.”
Vừaīdứt lời, kiếmɩGiản Hành Chiỉtuốt khỏi vỏ,ưkề ngay cổīMai Tuế Hàn.ằQuạt trong tayổMai Tuế Hànễngăn chặn kiếmộGiản Hành Chiỷlại, nhướng mày:ἷ“Thế nào, taɩđã cứu người,ùngươi còn muốnãgiết ta?”
“Giảnfđạo quân! Tầnỏcô nương!”
Haiặngười đang giằngịco, giọng nói‹của Lạc HànhỉChu đột nhiênỉvang lên.
Giản HànhḷChi quay đầu,ịnhìn thấy LạcἶHành Chu vàỉLiễu Phi SươngЇdẫn Tạ CôɨĐường và người}nhà chạy vào,ómọi người hấpầtấp xông lên.ÏNhìn thấy bầu}không khí quỷèdị của baẵngười, Liễu PhiạSương hoang mangơhỏi: “Các ngườiĬlàm gì đấy?”ỹ
“Không có gì.”ỉ
Giản Hành Chiìdứt khoát thuíkiếm, xoay ngườiļnói: “Tìm chỗóbàn bạc đi.”ộ
Dứt lời, yľquay đầu nhìn}sang Liễu Trung,ẳnhắc nhở: “Thứĩtối nay làḷnhắm vào Đạiİtiểu thư nhà¸ông, tốt nhấtjông bảo giaìchủ mình nóiĩchuyện với chúngíta đi.”
LiễuỷTrung do dựắchốc lát, kínhἷcẩn nói: “Mờiờchư vị đạoắquân cùng điìtheo lão nô.”ị
Nhóm người điửtheo Liễu Trungira ngoài. LiễuìPhi Sương chạyỏtới trước mặtỵTần Uyển Uyển,ũbắt lấy nàng,ềgấp gáp hỏi:ỉ“Cô không bịıthương chứ?”
NgườiĪtới đông liềnļtách hai ngườiíra.
Giản Hành Chiỉđi một mìnhítheo Liễu Trungĩphía trước, ngheἴTần Uyển Uyểnἵở phía sau°trấn an LiễuḽPhi Sương vàẩThúy Lục giốngínhư chưa xảyứra chuyện gì:ả“Không sao, Maiữcông tử vàưGiản đạo quânỉđều tới kịpãthời.”
Không biết tại sao nghe thấy giọng nàng, y cảm giác khó chịu trong lòng.
“Còn dám thành hôn với ta không?” Liễu Phi Sương như cười như không: “Có phải rất hối hận không?”
(*) Chị hoặc em gái của cha
Y cũng đã tức giận, đã đau lòng, nói nàng như thế, mà nàng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Liễu Phi Nhứ đứng hồi lâu rốt cuộc lên tiếng, có điều hắn vừa mở miệng, Liễu Phi Sương đã giận dữ quát: “Ta nói mẹ ta quyết định, đến lượt huynh nói sao?!”
“Chỉ một Bạch Vi cỏn con!”
Nói dễ nghe thì là bao dung, nói khó nghe thì là không quan tâm.
Cái mọi người đợi chính là lúc này, Tạ Cô Đường thi lễ: “Xin Đạo quân dẫn đường.”
“Sợ…” Lạc Hành Chu cố căng da mặt, lắp bắp nói: “Huynh có gì phải sợ?”
Đối với Tần Uyển Uyển mà nói, dường như y và tất cả mọi người xung quanh đều chẳng có gì khác biệt.
Đối với Tần Uyển Uyển mà nói, dường như y và tất cả mọi người xung quanh đều chẳng có gì khác biệt.
Trong thế giới của nàng, Giản Hành Chi không cứu nàng thì vẫn có Mai Tuế Hàn. Y cho rằng y và Tần Uyển Uyển phối hợp ăn ý độc nhất vô nhị, thật ra Mai Tuế Hàn cũng có thể.
Nghe nói thế, Lạc Hành Chu đột ngột bừng tỉnh, trừng tròn mắt. Liễu Phi Sương thấy vẻ mặt của y, khẽ xì một tiếng: “Sợ à?”
Nói dễ nghe thì là bao dung, nói khó nghe thì là không quan tâm.
Y chưa bao giờ là người không thể thiếu trong cuộc đời nàng.
“Vào đại sảnh nói chuyện.”
Giản Hành Chi nhớ đến dáng vẻ hai người phối hợp ngăn địch trên vùng trời lúc nãy, nghe thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện sau lưng, y không nhịn được siết chặt kiếm thêm mấy phần.
Tạ Cô Đường đi tới cạnh Giản Hành Chi, nhận ra cảm xúc Giản Hành Chi bất thường, không khỏi lo lắng: “tiền bối?”
“Đừng hỏi họ nữa.” Liễu Phi Sương nghe nói thế, lập tức lên tiếng, chạy ra khỏi nhóm người, đỏ mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Là con gọi họ tới, mẹ cũng đừng giấu giếm nữa. Hôm nay, con muốn nói cho Thiên Kiếm Tông, con đã bị Bạch Vi nguyền rủa không thể thành hôn. Nếu như con thành hôn, tân lang tân nương chắc chắn phải chết. Các người muốn dùng Thủy linh châu gọi Ngọc Linh Lung hiện thế, bất chấp tính mạng Hành Chu và con. Mẹ…”
“Không có gì.” Giản Hành Chi nhanh chóng đáp, gương mặt vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nhắc nhở Tạ Cô Đường: “Làm chính sự.”
Liễu Phi Nhứ giơ tay bày tư thế “mời”, dẫn Tạ Cô Đường đi về trước.
Liễu Nguyệt Hoa không đáp. Bà và con gái mình nhìn nhau. Tần Uyển Uyển nghe vậy, chậm rãi nói: “Nếu mọi người đã nói ra, Liễu gia chủ, ngài có việc đừng ngại cùng bàn bạc. Bạch Vi này rốt cuộc là người phương nào?”
Nói xong, y quay đầu nhìn gia chủ Liễu gia – Liễu Nguyệt Hoa dẫn người đứng một bên, cùng với Liễu Phi Nhứ mỉm cười đứng đằng sau quan sát bọn họ.
Y chưa bao giờ là người không thể thiếu trong cuộc đời nàng.
Tạ Cô Đường thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, lập tức nhận ra ý của y, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hành lễ: “Cô Đường bái kiến Liễu tiền bối.”
“Hóa ra là Cô Đường.” Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Lâu rồi không gặp, ngày càng tuấn lãng rồi. Tối nay…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn một vòng: “Không biết xảy ra chuyện gì?”
Liễu Phi Nhứ kính cẩn đáp, Liễu Nguyệt Hoa được thị nữ dìu đỡ rời khỏi. Liễu Phi Nhứ quay đầu nhìn mọi người: “Nếu các vị có thời gian, mời theo tại hạ đến đại đường ngồi.”
“Đừng hỏi họ nữa.” Liễu Phi Sương nghe nói thế, lập tức lên tiếng, chạy ra khỏi nhóm người, đỏ mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Là con gọi họ tới, mẹ cũng đừng giấu giếm nữa. Hôm nay, con muốn nói cho Thiên Kiếm Tông, con đã bị Bạch Vi nguyền rủa không thể thành hôn. Nếu như con thành hôn, tân lang tân nương chắc chắn phải chết. Các người muốn dùng Thủy linh châu gọi Ngọc Linh Lung hiện thế, bất chấp tính mạng Hành Chu và con. Mẹ…”
Lạc Hành Chu cau mày, Tạ Cô Đường thản nhiên nhắc nhở: “Là vị tu Đạo nghìn kiếp hóa mộng nhập ma kia.”
“Chỉ một Bạch Vi cỏn con!”
“Hóa ra là Cô Đường.” Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Lâu rồi không gặp, ngày càng tuấn lãng rồi. Tối nay…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn một vòng: “Không biết xảy ra chuyện gì?”
Liễu Nguyệt Hoa nghe thấy lời Liễu Phi Sương, tức giận quát: “Liễu thị ta sợ cô ta sao?!”
“Không sợ?” Liễu Phi Sương nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Hoa: “Lão tổ tông chuyển thế ba lần đều chết trong tay cô ta, các người ngăn cản thành công chưa?”
Giản Hành Chi nhớ đến dáng vẻ hai người phối hợp ngăn địch trên vùng trời lúc nãy, nghe thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện sau lưng, y không nhịn được siết chặt kiếm thêm mấy phần.
Lạc Hành Chu phân tích: “Nói như vậy, bản thể của người phụ nữ kia hẳn là hồng dây?”
Liễu Nguyệt Hoa không đáp. Bà và con gái mình nhìn nhau. Tần Uyển Uyển nghe vậy, chậm rãi nói: “Nếu mọi người đã nói ra, Liễu gia chủ, ngài có việc đừng ngại cùng bàn bạc. Bạch Vi này rốt cuộc là người phương nào?”
Nói xong, y quay đầu nhìn gia chủ Liễu gia – Liễu Nguyệt Hoa dẫn người đứng một bên, cùng với Liễu Phi Nhứ mỉm cười đứng đằng sau quan sát bọn họ.
“Nói đi.” Không đợi Liễu Nguyệt Hoa mở miệng, Liễu Phi Sương đã bình tĩnh lên tiếng: “Nếu mẹ muốn thông gia với Thiên Kiếm Tông, ít nhất phải nói rõ với người ta rốt cuộc người muốn giết Lạc Hành Chu là ai.”
“Chuyện này liên quan đến cơ mật Liễu thị…”
Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, rồi nhìn Tần Uyển Uyển: “Hai người lại giận dỗi cái gì đấy?”
Liễu Phi Nhứ đứng hồi lâu rốt cuộc lên tiếng, có điều hắn vừa mở miệng, Liễu Phi Sương đã giận dữ quát: “Ta nói mẹ ta quyết định, đến lượt huynh nói sao?!”
“Chuyện này liên quan đến cơ mật Liễu thị…”
Vẻ mặt Liễu Phi Nhứ cứng đờ. Một lát sau, hắn không để bụng mà mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Cô mẫu(*), người xem chuyện này…”
“Không có gì.”
Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục hỏi chuyện này liền kể lại. Nàng giấu đi lời người phụ nữ nói trong ảo cảnh, chậm rãi thuật lại chuyện gặp nạn trong ảo cảnh. Mọi người đều chạy tới bên cạnh nàng nghe, đợi khi nghe xong thì cũng đã gần tới đại sảnh.Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, rồi nhìn Tần Uyển Uyển: “Hai người lại giận dỗi cái gì đấy?”(*) Chị hoặc em gái của cha
Không biết tại sao nghe thấy giọng nàng, y cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Không có gì.” Giản Hành Chi nhanh chóng đáp, gương mặt vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nhắc nhở Tạ Cô Đường: “Làm chính sự.”
“Vào đại sảnh nói chuyện.”
Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ rất lâu, mặt lộ vẻ mệt mỏi, căn dặn Liễu Phi Nhứ: “Phi Nhứ, mời mọi người vào đại sảnh ngồi.”
Trong thế giới của nàng, Giản Hành Chi không cứu nàng thì vẫn có Mai Tuế Hàn. Y cho rằng y và Tần Uyển Uyển phối hợp ăn ý độc nhất vô nhị, thật ra Mai Tuế Hàn cũng có thể.
“Vâng.”
“Cái này còn phải nói?” Liễu Phi Sương cười y: “Ta đã nói rồi, người phụ nữ này tên Bạch Vi, huynh nghĩ chúng ta không biết cô ta là ai à?”
Liễu Phi Nhứ kính cẩn đáp, Liễu Nguyệt Hoa được thị nữ dìu đỡ rời khỏi. Liễu Phi Nhứ quay đầu nhìn mọi người: “Nếu các vị có thời gian, mời theo tại hạ đến đại đường ngồi.”
Cái mọi người đợi chính là lúc này, Tạ Cô Đường thi lễ: “Xin Đạo quân dẫn đường.”
Liễu Phi Nhứ giơ tay bày tư thế “mời”, dẫn Tạ Cô Đường đi về trước.
Y cũng đã tức giận, đã đau lòng, nói nàng như thế, mà nàng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Giản Hành Chi đứng yên bất động, Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh Thúy Lục cụp đầu cũng không nhúc nhích. Lạc Hành Chu nhìn Giản Hành Chi: “Giản đạo quân?”
Liễu Nguyệt Hoa nghe thấy lời Liễu Phi Sương, tức giận quát: “Liễu thị ta sợ cô ta sao?!”
Giản Hành Chi không đáp lời, rốt cuộc cất bước rời đi.
“Vâng.”
Tạ Cô Đường đi tới cạnh Giản Hành Chi, nhận ra cảm xúc Giản Hành Chi bất thường, không khỏi lo lắng: “tiền bối?”
Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, rồi nhìn Tần Uyển Uyển: “Hai người lại giận dỗi cái gì đấy?”
Liễu Phi Sương nói xong, sải bước vào đại sảnh trước, dẫn mọi người ngồi xuống.
“Không có gì.”
Tần Uyển Uyển cười: “Không có giận dỗi.”
Tạ Cô Đường thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, lập tức nhận ra ý của y, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hành lễ: “Cô Đường bái kiến Liễu tiền bối.”
Thúy Lục không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tình huống ban nãy là sao, đó là ảo cảnh gì?”
Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục hỏi chuyện này liền kể lại. Nàng giấu đi lời người phụ nữ nói trong ảo cảnh, chậm rãi thuật lại chuyện gặp nạn trong ảo cảnh. Mọi người đều chạy tới bên cạnh nàng nghe, đợi khi nghe xong thì cũng đã gần tới đại sảnh.
Lạc Hành Chu phân tích: “Nói như vậy, bản thể của người phụ nữ kia hẳn là hồng dây?”
(*) Chị hoặc em gái của cha
“Cái này còn phải nói?” Liễu Phi Sương cười y: “Ta đã nói rồi, người phụ nữ này tên Bạch Vi, huynh nghĩ chúng ta không biết cô ta là ai à?”
“Cái tên Bạch vi này… ta cảm thấy quen quen?”
“Huynh chỉ biết mạnh miệng.”
Giản Hành Chi không đáp lời, rốt cuộc cất bước rời đi.
Lạc Hành Chu cau mày, Tạ Cô Đường thản nhiên nhắc nhở: “Là vị tu Đạo nghìn kiếp hóa mộng nhập ma kia.”
Vẻ mặt Liễu Phi Nhứ cứng đờ. Một lát sau, hắn không để bụng mà mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Cô mẫu(*), người xem chuyện này…”
Nghe nói thế, Lạc Hành Chu đột ngột bừng tỉnh, trừng tròn mắt. Liễu Phi Sương thấy vẻ mặt của y, khẽ xì một tiếng: “Sợ à?”
Thúy Lục không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tình huống ban nãy là sao, đó là ảo cảnh gì?”
“Sợ…” Lạc Hành Chu cố căng da mặt, lắp bắp nói: “Huynh có gì phải sợ?”
“Còn dám thành hôn với ta không?” Liễu Phi Sương như cười như không: “Có phải rất hối hận không?”
Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ rất lâu, mặt lộ vẻ mệt mỏi, căn dặn Liễu Phi Nhứ: “Phi Nhứ, mời mọi người vào đại sảnh ngồi.”
“Có gì không dám?” Lạc Hành Chu bình tĩnh lại, thoải mái hơn nhiều: “Nàng đã dám gả, lẽ nào ta không dám cưới?”
“Không sợ?” Liễu Phi Sương nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Hoa: “Lão tổ tông chuyển thế ba lần đều chết trong tay cô ta, các người ngăn cản thành công chưa?”
“Có gì không dám?” Lạc Hành Chu bình tĩnh lại, thoải mái hơn nhiều: “Nàng đã dám gả, lẽ nào ta không dám cưới?”
“Huynh chỉ biết mạnh miệng.”
Liễu Phi Sương nói xong, sải bước vào đại sảnh trước, dẫn mọi người ngồi xuống.
Tự nhiên cái nghĩ Mai Tuế Hàn là Lận Ngôn Chi vậy chời
Rồi anh buồn rồi kìa
Anh khác mà, anh là độc nhất vô nhị, không ai giống anh hết, thật đó.
Couple phụ dễ thương thế
Mai Tuế Hàn này đáng nghi lắm