Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 89 (1)

Chương 89 (1)

Hôn xong rồi chạy, đồ đểu cáng!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tiếng vừa dứt, lửa lớn bốc lên tận trời. Dây leo gào thét thành tiếng, càng nhiều dây leo xuất hiện từ dưới đất lên, phóng về phía tấn công nó!

Pháp tu không như kiếm tu, mặc dù phạm vi tấn công của nhóm người này rất mạnh nhưng cơ thể vô cùng yếu ớt, chỉ cần tiếp cận, ắt chết chắc.

Mai Tuế Hàn thuần thục đáp xuống cạnh Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển giơ tay chém đứt dây leo phóng về phía hắn, kinh ngạc hỏi: “Mai Tuế Hàn?”

“Thất vọng?”

Mai Tuế Hàn mm cưiĩliếc nhìn nàng,¸pháp n baylưn không ngng,ıđiên cung đtơcháy gc rĩdây leo.

Rõ ràngódây leo biếtíngưi uy hiếpfln nht ìđây là ai,ľnó ra sctn công MaiĩTuế Hàn. TniUyn Uyn dt}khoát canh giíbên cnh hn,Īliu mình chémđt dây leotn công MaiãTuế Hàn.

Trên trióloáng toáng chnrung, có điuİso vi dâyļleo dưi mtđt thì không[đ gây schú ý choITn Uyn Uyn.Nàng tp trunglên dây leo]b nhào ti,ìkết hp vi¸Mai Tuế Hànmt công mtth, phi hpkhông chê vàođâu đưc.

Dưng nhưãMai Tuế Hànávô cùng quenİthuc phong cáchxut chiêu canàng, ln nàoócũng có thúné tránh hoànõm sau lưngnàng, khiến nàng:d dàng xlý dây leo.:Thm chí hnđcòn có thigian giúp nàngquét dn schs vài dâyleo mà nàng³không lo ti,ïtrông hoàn toànkhông ging lniđu hp tác,mà ging nhưĩđã hp tácĭvô s ln.Có đôi khiTn Uyn Uynècm thy ngưiÎđng phía saukhông phi MaiįTuế Hàn màlà Gin HànhChi.

Suy nghĩ nàynht thi khiếnnàng mt tpùtrung, dây leolp tc chuilên t dưi{chân. Mai TuếòHàn kéo nàngvào lòng, mtïpháp quyết vàdây leo va]chm mnh, hnjkéo nàng nhyti cách đókhông xa.

Nghĩ gìđy?”

Tiếng cưica Mai TuếHàn vang lênsau lưng. Haiìngưi va đápxung đt, TnUyn Uyn khomùlưng lun dưitay áo hn,chém đt dâyleo phía sau,(ta lưng vihn, bình tĩnhám ming: “Đangnghĩ c cmâthy không philn đu tiêngp công t.”ĩ

“Hm?” Pháp ntrên tay MaiTuế Hàn baylưn: “Tiếc làúta quên mtĪchuyn trưc đâyīri, nếu khôngíkhông chng đãĩgp nhau riưnh?”

Va dtli, bu triíchn đng mnhômt cái, gingļnhư có ngưiíđang chém kếtgii.

Kiếm ý quenĬthuc xut hin,(Tn Uyn Uynngc nhiên mngír ngng đu.

MaiìTuế Hàn liếcĭnhìn nàng, ýãcưi không gim,nhưng v mtli lãnh đmĩđi nhiu: “GinìHành Chi tiri.”

Dt li,ľquang kiếm mnhm đánh bungıkết gii. Ngayêlúc Tn UynUyn bưc lên,Mai Tuế Hànôm eo nàng,ivi vàng nhyv sau.

Ch nghe)mt tiếng nm, quang kiếmýbay t trêntri xung, mtùđt ging nhưĺb c longxuyên qua, liêntc rn nt,toàn b ocnh m msp đ.

Tn UynUyn nhân lúcľMai Tuế Hànĩôm nàng mtơtrng lưng, giơitay vn cánhtay hn, mtĩpháp n TchSơn lng lngírơi xung. Lúcíđáp xung đt,h phát hin¸mình đã tróv bit vinLiu gia, nàngílp tc ngheïthy tiếng GinHành Chi gi:“Tn Uyn Uyn,qua đây.”

Mai[Tuế Hàn buôngtay. Tn UynUyn ngng đu,nhìn thy GinĩHành Chi cmkiếm đng cáchđó không xa,v mt lãnhíđm đim tĩnhɪta như dángĪv tiên quânìcao ngo lnhlùng khi }Tiên gii.

Trc giácáTn Uyn Uyn²cm thy khôngăn, bưc nhanhîđến cnh Gin³Hành Chi. GinHành Chi ngưcļmt nhìn MaiɩTuế Hàn, MaiîTuế Hàn mm¹cưi nghiêng đu:ìVa vn, smưmt bưc.”

GinĩHành Chi lnhlùng nhìn chmchm hn, không,nói. Tn UynUyn kh homt tiếng, lngıl đng ngănïcách gia haingưi, đ phòngGin Hành Chiđt ngt raįtay, khoa trươngļgii thích: “GinЇHành Chi, lúcnãy ngưi khôngãthy tình hung}nguy him cnào đâu. Mayïmà Mai côngt ti nhanh,ĩnếu không mngnh ca taãtiêu tùng ri.”

“Ta đã thy.”įGin Hành Chi³lnh nht mĩming, Tn UynĬUyn ngây ngưi.

“H?”

“Hn ti nhanhũcũng tt.” Gingİnói Gin HànhChi h hng:ľ“Dù sao taívà hn đunhư nhau, s¸luôn có ngưiđến cu nàng,nàng cũng chng{quan tâm làĭai.”

Li này(khiến ngưi takhông thy gìĮsai, nhưng li²cm giác khóúchu k l.Mai Tuế Hànmm cưi lên²tiếng: “Gin đoúhu nói đúng,}ch cn UynúUyn bình anìlà đưc, ai}ra tay cũngchng quan trng.¹Dù sao… MaiTuế Hàn giơĨtay ch lênơtri: “Duyên phnítri đnh.”

Vaīdt li, kiếmɩGin Hành Chitut khi v,ưk ngay cīMai Tuế Hàn.Qut trong tayMai Tuế Hànngăn chn kiếmGin Hành Chili, nhưng mày:Thế nào, taɩđã cu ngưi,ùngươi còn munãgiết ta?”

“Ginfđo quân! Tncô nương!”

Haingưi đang gingco, ging nóica Lc HànhChu đt nhiênvang lên.

Gin HànhChi quay đu,nhìn thy LcHành Chu vàLiu Phi SươngЇdn T CôɨĐưng và ngưi}nhà chy vào,ómi ngưi hptp xông lên.ÏNhìn thy bu}không khí quèd ca bangưi, Liu PhiSương hoang mangơhi: “Các ngưiĬlàm gì đy?”

Không có gì.”

Gin Hành Chiìdt khoát thuíkiếm, xoay ngưiļnói: “Tìm chóbàn bc đi.”

Dt li, yľquay đu nhìn}sang Liu Trung,nhc nh: “Thĩti nay lànhm vào Điİtiu thư nhà¸ông, tt nhtjông bo giaìch mình nóiĩchuyn vi chúngíta đi.”

LiuTrung do dchc lát, kínhcn nói: “Michư v đoquân cùng điìtheo lão nô.”

Nhóm ngưi đitheo Liu Trungira ngoài. LiuìPhi Sương chyti trưc mtTn Uyn Uyn,ũbt ly nàng,gp gáp hi:“Cô không bıthương ch?”

NgưiĪti đông linļtách hai ngưiíra.

Gin Hành Chiđi mt mìnhítheo Liu Trungĩphía trưc, ngheTn Uyn Uyn phía sau°trn an LiuPhi Sương vàThúy Lc gingínhư chưa xyra chuyn gì:Không sao, Maicông t vàưGin đo quânđu ti kpãthi.”

Không biết tại sao nghe thấy giọng nàng, y cảm giác khó chịu trong lòng.

“Còn dám thành hôn với ta không?” Liễu Phi Sương như cười như không: “Có phải rất hối hận không?”

(*) Chị hoặc em gái của cha

Y cũng đã tức giận, đã đau lòng, nói nàng như thế, mà nàng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.

Liễu Phi Nhứ đứng hồi lâu rốt cuộc lên tiếng, có điều hắn vừa mở miệng, Liễu Phi Sương đã giận dữ quát: “Ta nói mẹ ta quyết định, đến lượt huynh nói sao?!”

“Chỉ một Bạch Vi cỏn con!”

Nói dễ nghe thì là bao dung, nói khó nghe thì là không quan tâm.

Cái mọi người đợi chính là lúc này, Tạ Cô Đường thi lễ: “Xin Đạo quân dẫn đường.”

“Sợ…” Lạc Hành Chu cố căng da mặt, lắp bắp nói: “Huynh có gì phải sợ?”

Đối với Tần Uyển Uyển mà nói, dường như y và tất cả mọi người xung quanh đều chẳng có gì khác biệt.

Đối với Tần Uyển Uyển mà nói, dường như y và tất cả mọi người xung quanh đều chẳng có gì khác biệt.

Trong thế giới của nàng, Giản Hành Chi không cứu nàng thì vẫn có Mai Tuế Hàn. Y cho rằng y và Tần Uyển Uyển phối hợp ăn ý độc nhất vô nhị, thật ra Mai Tuế Hàn cũng có thể.

Nghe nói thế, Lạc Hành Chu đột ngột bừng tỉnh, trừng tròn mắt. Liễu Phi Sương thấy vẻ mặt của y, khẽ xì một tiếng: “Sợ à?”

Nói dễ nghe thì là bao dung, nói khó nghe thì là không quan tâm.

Y chưa bao giờ là người không thể thiếu trong cuộc đời nàng.

“Vào đại sảnh nói chuyện.”

Giản Hành Chi nhớ đến dáng vẻ hai người phối hợp ngăn địch trên vùng trời lúc nãy, nghe thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện sau lưng, y không nhịn được siết chặt kiếm thêm mấy phần.

Tạ Cô Đường đi tới cạnh Giản Hành Chi, nhận ra cảm xúc Giản Hành Chi bất thường, không khỏi lo lắng: “tiền bối?”

“Đừng hỏi họ nữa.” Liễu Phi Sương nghe nói thế, lập tức lên tiếng, chạy ra khỏi nhóm người, đỏ mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Là con gọi họ tới, mẹ cũng đừng giấu giếm nữa. Hôm nay, con muốn nói cho Thiên Kiếm Tông, con đã bị Bạch Vi nguyền rủa không thể thành hôn. Nếu như con thành hôn, tân lang tân nương chắc chắn phải chết. Các người muốn dùng Thủy linh châu gọi Ngọc Linh Lung hiện thế, bất chấp tính mạng Hành Chu và con. Mẹ…”

“Không có gì.” Giản Hành Chi nhanh chóng đáp, gương mặt vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nhắc nhở Tạ Cô Đường: “Làm chính sự.”

Liễu Phi Nhứ giơ tay bày tư thế “mời”, dẫn Tạ Cô Đường đi về trước.

Liễu Nguyệt Hoa không đáp. Bà và con gái mình nhìn nhau. Tần Uyển Uyển nghe vậy, chậm rãi nói: “Nếu mọi người đã nói ra, Liễu gia chủ, ngài có việc đừng ngại cùng bàn bạc. Bạch Vi này rốt cuộc là người phương nào?”

Nói xong, y quay đầu nhìn gia chủ Liễu gia – Liễu Nguyệt Hoa dẫn người đứng một bên, cùng với Liễu Phi Nhứ mỉm cười đứng đằng sau quan sát bọn họ.

Y chưa bao giờ là người không thể thiếu trong cuộc đời nàng.

Tạ Cô Đường thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, lập tức nhận ra ý của y, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hành lễ: “Cô Đường bái kiến Liễu tiền bối.”

“Hóa ra là Cô Đường.” Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Lâu rồi không gặp, ngày càng tuấn lãng rồi. Tối nay…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn một vòng: “Không biết xảy ra chuyện gì?”

Liễu Phi Nhứ kính cẩn đáp, Liễu Nguyệt Hoa được thị nữ dìu đỡ rời khỏi. Liễu Phi Nhứ quay đầu nhìn mọi người: “Nếu các vị có thời gian, mời theo tại hạ đến đại đường ngồi.”

“Đừng hỏi họ nữa.” Liễu Phi Sương nghe nói thế, lập tức lên tiếng, chạy ra khỏi nhóm người, đỏ mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Là con gọi họ tới, mẹ cũng đừng giấu giếm nữa. Hôm nay, con muốn nói cho Thiên Kiếm Tông, con đã bị Bạch Vi nguyền rủa không thể thành hôn. Nếu như con thành hôn, tân lang tân nương chắc chắn phải chết. Các người muốn dùng Thủy linh châu gọi Ngọc Linh Lung hiện thế, bất chấp tính mạng Hành Chu và con. Mẹ…”

Lạc Hành Chu cau mày, Tạ Cô Đường thản nhiên nhắc nhở: “Là vị tu Đạo nghìn kiếp hóa mộng nhập ma kia.”

“Chỉ một Bạch Vi cỏn con!”

“Hóa ra là Cô Đường.” Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Lâu rồi không gặp, ngày càng tuấn lãng rồi. Tối nay…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn một vòng: “Không biết xảy ra chuyện gì?”

Liễu Nguyệt Hoa nghe thấy lời Liễu Phi Sương, tức giận quát: “Liễu thị ta sợ cô ta sao?!”

“Không sợ?” Liễu Phi Sương nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Hoa: “Lão tổ tông chuyển thế ba lần đều chết trong tay cô ta, các người ngăn cản thành công chưa?”

Giản Hành Chi nhớ đến dáng vẻ hai người phối hợp ngăn địch trên vùng trời lúc nãy, nghe thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện sau lưng, y không nhịn được siết chặt kiếm thêm mấy phần.

Lạc Hành Chu phân tích: “Nói như vậy, bản thể của người phụ nữ kia hẳn là hồng dây?”

Liễu Nguyệt Hoa không đáp. Bà và con gái mình nhìn nhau. Tần Uyển Uyển nghe vậy, chậm rãi nói: “Nếu mọi người đã nói ra, Liễu gia chủ, ngài có việc đừng ngại cùng bàn bạc. Bạch Vi này rốt cuộc là người phương nào?”

Nói xong, y quay đầu nhìn gia chủ Liễu gia – Liễu Nguyệt Hoa dẫn người đứng một bên, cùng với Liễu Phi Nhứ mỉm cười đứng đằng sau quan sát bọn họ.

“Nói đi.” Không đợi Liễu Nguyệt Hoa mở miệng, Liễu Phi Sương đã bình tĩnh lên tiếng: “Nếu mẹ muốn thông gia với Thiên Kiếm Tông, ít nhất phải nói rõ với người ta rốt cuộc người muốn giết Lạc Hành Chu là ai.”

“Chuyện này liên quan đến cơ mật Liễu thị…”

Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, rồi nhìn Tần Uyển Uyển: “Hai người lại giận dỗi cái gì đấy?”

Liễu Phi Nhứ đứng hồi lâu rốt cuộc lên tiếng, có điều hắn vừa mở miệng, Liễu Phi Sương đã giận dữ quát: “Ta nói mẹ ta quyết định, đến lượt huynh nói sao?!”

“Chuyện này liên quan đến cơ mật Liễu thị…”

Vẻ mặt Liễu Phi Nhứ cứng đờ. Một lát sau, hắn không để bụng mà mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Cô mẫu(*), người xem chuyện này…”

“Không có gì.”

Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục hỏi chuyện này liền kể lại. Nàng giấu đi lời người phụ nữ nói trong ảo cảnh, chậm rãi thuật lại chuyện gặp nạn trong ảo cảnh. Mọi người đều chạy tới bên cạnh nàng nghe, đợi khi nghe xong thì cũng đã gần tới đại sảnh.Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, rồi nhìn Tần Uyển Uyển: “Hai người lại giận dỗi cái gì đấy?”(*) Chị hoặc em gái của cha

Không biết tại sao nghe thấy giọng nàng, y cảm thấy khó chịu trong lòng.

“Không có gì.” Giản Hành Chi nhanh chóng đáp, gương mặt vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nhắc nhở Tạ Cô Đường: “Làm chính sự.”

“Vào đại sảnh nói chuyện.”

Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ rất lâu, mặt lộ vẻ mệt mỏi, căn dặn Liễu Phi Nhứ: “Phi Nhứ, mời mọi người vào đại sảnh ngồi.”

Trong thế giới của nàng, Giản Hành Chi không cứu nàng thì vẫn có Mai Tuế Hàn. Y cho rằng y và Tần Uyển Uyển phối hợp ăn ý độc nhất vô nhị, thật ra Mai Tuế Hàn cũng có thể.

“Vâng.”

“Cái này còn phải nói?” Liễu Phi Sương cười y: “Ta đã nói rồi, người phụ nữ này tên Bạch Vi, huynh nghĩ chúng ta không biết cô ta là ai à?”

Liễu Phi Nhứ kính cẩn đáp, Liễu Nguyệt Hoa được thị nữ dìu đỡ rời khỏi. Liễu Phi Nhứ quay đầu nhìn mọi người: “Nếu các vị có thời gian, mời theo tại hạ đến đại đường ngồi.”

Cái mọi người đợi chính là lúc này, Tạ Cô Đường thi lễ: “Xin Đạo quân dẫn đường.”

Liễu Phi Nhứ giơ tay bày tư thế “mời”, dẫn Tạ Cô Đường đi về trước.

Y cũng đã tức giận, đã đau lòng, nói nàng như thế, mà nàng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.

Giản Hành Chi đứng yên bất động, Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh Thúy Lục cụp đầu cũng không nhúc nhích. Lạc Hành Chu nhìn Giản Hành Chi: “Giản đạo quân?”

Liễu Nguyệt Hoa nghe thấy lời Liễu Phi Sương, tức giận quát: “Liễu thị ta sợ cô ta sao?!”

Giản Hành Chi không đáp lời, rốt cuộc cất bước rời đi.

“Vâng.”

Tạ Cô Đường đi tới cạnh Giản Hành Chi, nhận ra cảm xúc Giản Hành Chi bất thường, không khỏi lo lắng: “tiền bối?”

Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, rồi nhìn Tần Uyển Uyển: “Hai người lại giận dỗi cái gì đấy?”

Liễu Phi Sương nói xong, sải bước vào đại sảnh trước, dẫn mọi người ngồi xuống.

“Không có gì.”

Tần Uyển Uyển cười: “Không có giận dỗi.”

Tạ Cô Đường thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, lập tức nhận ra ý của y, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hành lễ: “Cô Đường bái kiến Liễu tiền bối.”

Thúy Lục không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tình huống ban nãy là sao, đó là ảo cảnh gì?”

Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục hỏi chuyện này liền kể lại. Nàng giấu đi lời người phụ nữ nói trong ảo cảnh, chậm rãi thuật lại chuyện gặp nạn trong ảo cảnh. Mọi người đều chạy tới bên cạnh nàng nghe, đợi khi nghe xong thì cũng đã gần tới đại sảnh.

Lạc Hành Chu phân tích: “Nói như vậy, bản thể của người phụ nữ kia hẳn là hồng dây?”

(*) Chị hoặc em gái của cha

“Cái này còn phải nói?” Liễu Phi Sương cười y: “Ta đã nói rồi, người phụ nữ này tên Bạch Vi, huynh nghĩ chúng ta không biết cô ta là ai à?”

“Cái tên Bạch vi này… ta cảm thấy quen quen?”

“Huynh chỉ biết mạnh miệng.”

Giản Hành Chi không đáp lời, rốt cuộc cất bước rời đi.

Lạc Hành Chu cau mày, Tạ Cô Đường thản nhiên nhắc nhở: “Là vị tu Đạo nghìn kiếp hóa mộng nhập ma kia.”

Vẻ mặt Liễu Phi Nhứ cứng đờ. Một lát sau, hắn không để bụng mà mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Cô mẫu(*), người xem chuyện này…”

Nghe nói thế, Lạc Hành Chu đột ngột bừng tỉnh, trừng tròn mắt. Liễu Phi Sương thấy vẻ mặt của y, khẽ xì một tiếng: “Sợ à?”

Thúy Lục không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tình huống ban nãy là sao, đó là ảo cảnh gì?”

“Sợ…” Lạc Hành Chu cố căng da mặt, lắp bắp nói: “Huynh có gì phải sợ?”

“Còn dám thành hôn với ta không?” Liễu Phi Sương như cười như không: “Có phải rất hối hận không?”

Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ rất lâu, mặt lộ vẻ mệt mỏi, căn dặn Liễu Phi Nhứ: “Phi Nhứ, mời mọi người vào đại sảnh ngồi.”

“Có gì không dám?” Lạc Hành Chu bình tĩnh lại, thoải mái hơn nhiều: “Nàng đã dám gả, lẽ nào ta không dám cưới?”

“Không sợ?” Liễu Phi Sương nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Hoa: “Lão tổ tông chuyển thế ba lần đều chết trong tay cô ta, các người ngăn cản thành công chưa?”

“Có gì không dám?” Lạc Hành Chu bình tĩnh lại, thoải mái hơn nhiều: “Nàng đã dám gả, lẽ nào ta không dám cưới?”

“Huynh chỉ biết mạnh miệng.”

Liễu Phi Sương nói xong, sải bước vào đại sảnh trước, dẫn mọi người ngồi xuống.

 

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tự nhiên cái nghĩ Mai Tuế Hàn là Lận Ngôn Chi vậy chời

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Rồi anh buồn rồi kìa

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh khác mà, anh là độc nhất vô nhị, không ai giống anh hết, thật đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Couple phụ dễ thương thế

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Mai Tuế Hàn này đáng nghi lắm

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!