Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 89 (2)

Chương 89 (2)

Hôn xong rồi chạy, đồ đểu cáng!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển chia nhau ngồi hai bên, Mai Tuế Hàn ung dung ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển, mỉm cười hỏi: “Tần cô nương, không để ý chứ?”

Tần Uyển Uyển gật đầu, không nói nhiều. Giản Hành Chi lướt mắt qua bọn họ, ánh mắt khựng lại, sau đó vẫn vờ không có gì dời đi.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, thị nữ dâng trà rồi lập tức lui, đóng cửa lại, chỉ để lại nhóm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, cùng ba người Liễu Nguyệt Hoa, Liễu Phi Nhứ và Liễu Phi Sương.

Như ti nay các vđã thy, lãothân cũng khônggiu giếm chưv. Ngưi phfn ti naycác v trôngthy trong oĩcnh tên làêBch Vi, kếtĩthù oán viíLiu th taùnhiu năm.”

LiuìNguyt Hoa ngiúbên trên, tưng}mo ngoài ba{mươi nhưng thnsc tràn đyĩmt mi. BàĮnhìn Tn UynİUyn, thy Tn]Uyn Uyn khôngíphn ng viýcái tên này,bèn nhìn sangăT Cô Đưng:ô“Hn các cuĭđã nghe quatên ca BchfVi.”

Vâng.” TıCô Đưng gtđu: “Nhưng khôngbiết đưc tưngtn, hi vngīLiu gia ch)nói thêm vàicâu.”

Nhc đếnļBch Vi, nhtđnh phi nóiït mt mônâcông pháp tu,hành đc bitnht gii ta,Công pháp nàyítên làĐoɨnghìn kiếp hóamng. Ngưiđbình thưng tuîđo ch tu:mt kiếp, nhưngïtu Đo nghìnĪkiếp hóa mngĭlà dùng mtĩnghìn kiếp ngĭđo. Đi sauĩkhi ng đo,ïngưi đó khôngòch phi thăngímà trc tiếpdn thân tiênthai, t nhđã là tiên¸th.”

Nghe nóithế, Tn UynUyn sng ngưi.Gin Hành Chitheo bn năngĩnhìn sang TnàUyn Uyn.

Liu NguytįHoa không nhnra tương tácЇgia hai ngưi,ínói tiếp: “Conca tiên nhân,tiên th tɨbé, nhưng trênèđi này làm}gì có kếtqu nào khôngcó nguyên nhân?Cái mà Đonghìn kiếp hóaómng tu chính³là tin sinhicon ca tiênînhân. Ngưi tuĺđo này thưngìlà bt đut sinh linh[thp nht, hocľhoa c, hoclinh mc, sauđó tri quanghìn kiếp luânIhi. Mt nghìnkiếp này làngưi, là côntrùng, là hoachim, là giasúc gia cm,Їtri qua nhânãgian thin ác,gió táp mưasa, đến chết¸không quên bntính, không sinhĩác ý, vnnguyn cu mtÏđưng sinh cơ,ýnhư vy sĩđc đo tikiếp th mtnghìn, mang theoīký c điIv Tiên gii,tr thành tiênthai. Đo nàyfrt ít ngưitu, mà BchVi và tôt T ĐànÂm cùng rkhác gc vicô ta làhai ngưi duy[nht tu đo¸này trong nghìnnăm giita. Thế nhưngÎti kiếp thnăm trăm, BchVi t bđo này, chuynýsang tu majđo. Mà TĐàn Âm thìđã đc đophi thăng hơnĭhai trăm nămtrưc.

Hơn hai}trăm năm…

Tn UynìUyn không nhnđưc hi: “Cth là nămínào?”

Chuyn này,ìlão h khôngđbiết.” Liu NguytjHoa lc đu:[Tht ra s°dĩ chúng tabiết T Đàn³Âm phi thănglà vì lúcĬT Đàn Âmũcòn , Bch}Vi chu sràng buc, chưaàtng xut hinlàm chuyn xu.Sau khi TĐàn Âm đi,éBch Vi lptc m sátĩgii, có điuĨkhi đó côta ch giếtma tu, khôngxem như quáIđáng. Cho đếnmt trăm năm:trưc, cô taĬvà lão tĭLiu Y Yóca Liu thta kết thùĭoán. Lão tb cô tađ thương quaúđi, nhưng côta vn khôngtha mãn, vìthế tng buôngòli th trưcĬca Liu th,ļmun lão tếta đi đikiếp kiếp khôngÍcó đưc tìnhyêu, không đưcĩchết yên n.Cô ta hichú lên hnphách ca lãot, không choĭphép lão tchuyn thế rikhi Hoa Thành.Mt trăm nămnay, thy bóitính ra lãoĩt chuyn thếįba ln, nhưngmi mt ln…

Đu b côta giết ngayòlúc thành hôn?”

Gin Hành ChiÏtiếp li. LiuNguyt Hoa gtĩđu, lúc nàyìmi ngưi đãfbiết ngun gcminh hôn HoaThành.

Mt trăm nămĨnay, Hoa Thànhéchết tng cng}ba cp tânlang tân nương,êmà ba cpnày đu là]chuyn thế caLiu Y Y,³b Bch Viđui giết.

Vy LiuíPhi Sương… TnïUyn Uyn quay{đu nhìn vùphía Liu PhiĭSương. Nàng taxoay đu, btïđc dĩ nói:Đúng, ta làchuyn thế caiLiu Y Y.”

Dưng như nàngăta không munЇtha nhn quanh gia mìnhvà Liu YY, ngm nghĩÍri nhn mnh:áNhưng ta chngnh gì c,īta không phiícô ta!”

Đãvy… Gin HànhúChi cau mày:ý“Các ngưi đubiết nếu xutgiá, Bch Vis tìm tiİca, vì sao°còn đ côta ging trngÏkhua chiêng xut(giá như thế?”ư

“Bà y vìThy linh châu…Ï

“M là vìcon!”

Hai mìcon đng thilên tiếng. LiuPhi Sương ngâyĩngưi, dưng nhưLiu Nguyt Hoacm thy mình[l li, đÏmt xoay đuđi.

Liu Phi Nhnhìn hai mcon, th dàinói: “Chuyn đãõđến hôm nay,Įcô mu đìcháu nói cho.Tht ra bađi trưc, BcháVi đu khôngth khng đnhđó là lãot, cho nênıquan sát nhngcô gái đómãi đến ngày²thành hôn. Cuiìcùng, cô tala chn thàgiết lm mtítrăm còn hơn¸b sót mtngưi, vì vy¸giết chết nhngcô gái kia.Nhưng t khiđưng mui(*) rađi đã mang{theo li nguynơnăm đó, chcchn là Liu:Y Y, chonên t nhđã b cácýloài thc vttn công. Vìũđ đưng muiɩđưc yên n,nhiu năm nayócô mu vnÎluôn dùng linhlc kéo dàiĨtính mng đưngĪmui, ngày đêmtrông nom. Thếónên bt luniđưng mui thànhhôn hay không,ôBch Vi smïmun gì cũngs ti. Nhưngtiêu hao nhưɩthế, thân thcô mu tt suy yếu,bà s sauònày mình không{th bo vPhi Sương. Đúnglúc hôm nayơNgc Linh Lungsp hin thế,cô mu mundùng Thy linhchâu gi NgcľLinh Lung, dùngìsc mnh NgcLinh Lung giếtýchết Bch Vi,ơct đt huhon.”

(*) Em h

Ngheïnói thế, LiuĮPhi Sương sngıs nhìn LiuNguyt Hoa. LiuĩNguyt Hoa khôngnhìn nàng, chónói: “Chúng takéo Thiên KiếmTông vào, thtvô cùng cóli, ch làíchúng ta cũngíkhông còn cáchnào khác.”

Chuynânày… T CôĪĐưng chn ch:Liu gia chưnên nói tsm.”

“Cô Đưng,Icác cu cònênh, chưa tnggiao đu viBch Vi.” LiuNguyt Hoa cưiíkh: “Năm đó,ln đu BchòVi giết ngưiĩphm gii làgiết mt vđ t caThiên Kiếm Tông.Cô ta vàĪv đ tĩkia mến nhau,quyết đnh vĩnh²vin dng liơ kiếp kia,ļtu đo liļt đu. Kếtqu sng viõnhau vài chcănăm, đ tíkia thy nhânsinh đng đng,lĩnh hi VnTâm Kiếm tngIth ba, munchia tay viļcô ta. Vì,thế Bch Vigiết chết đ¹t này, còn:đánh lên ThiênKiếm Tông, tànļsát c Tôngmôn.”

Nghe nóiìthế, T CôľĐưng sng ngưi.Liu Nguyt Hoaìnói tiếp: “ThiênKiếm Tông vnĬđnh tp hpc Tông siếtúchết Bch Vi,}kết qu TũĐàn Âm xuthin. Cô taly sc mtmình, chng tnmt binh mttt đã mangfBch Vi đi.đThế nhân đuca ngi phongthái tài hoaЇca Minh Tnhđo quân, đóílà vì chưatng gp TĐàn Âm. NếuɨT Đàn Âmcòn trên đinày, thiên hɪkhông ai đchòli. Mc dùBch Vi khôngbng T ĐànÂm nhưng dùúsao cũng tunăm trăm kiếp,trưng bi Tôngmôn cu biếtđưc s khôngìcho Hành ChuĪmo him.”

“Hômnay… Liu NguytHoa th dài.ÏBà ngng đàunhìn Lc Hành]Chu: “Hành Chu,ĩta cũng khôngĩcưng cu cu{phi cưi PhiSương, nhưng cóđth n mtós giao hogia hai Tông,ếđưa Thy linhchâu cho takhông. Cu muncái gì, chcn Hoa Thànhcó th, chúngta nht đnhìs đưa choócu.”

Nghe nóiıthế, Lc HànhíChu không lên{tiếng. Y ngng]đu nhìn LiuPhi Sương, thyLiu Phi Sươngícng đu khôngnói, y trmmc mt hi,ri cưi bo:Liu tin biưnói đùa ri,Ĭta mun cưi²Phi Sương làìchuyn ca ta.”ì

Liễu Nguyệt Hoa sững sờ. Lạc Hành Chu đứng lên, nghiêm túc nhin Liễu Phi Sương: “Ta tới đây không phải là để từ hôn. Ta chỉ muốn hỏi Phi Sương nếu nàng bằng lòng lấy ta, ta liền tới cửa đón dâu. Nếu Phi Sương không muốn…”

Mọi người đi theo Liễu Trung vào sân viện cho khách. Liễu Trung chia phòng cho mọi người xong, Tần Uyển Uyển lén lút nhìn Giản Hành Chi, nhớ tới đối thoại lúc nãy cứ cảm thấy Giản Hành Chi nên nói gì đó với nàng, nhưng Giản Hành Chi không mở miệng, lòng nàng nghẹn đến bức bối, lên không được, xuống không xong. Thấy từng người tạm biệt muốn về phòng, Tần Uyển Uyển không nhịn được định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe Mai Tuế Hàn xoay quạt nhìn cây cối tiểu viện, cất tiếng khen ngợi: “Cảnh sắc Giang Nam thật là độc đáo.”

“Vậy huynh thế nào?”

Tần Uyển Uyển bị 38 léo nhéo đến phiền, nàng cắt lời nó rồi đứng lên, lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ tìm người.

Liễu Phi Sương quay đầu, hơi ngạc nhiên hỏi. Lạc Hành Chu ngượng ngùng sờ mũi, hỏi dò: “Năm khác ta lại tới?”

38 thấy Tần Uyển Uyển chẳng đả động gì, suy nghĩ nói: “Nếu đã không có gì để giận, với tư cách một tiểu đội, ít nhất cô cũng phải nói một tiếng với y chuyện xảy ra tối nay, để y có chuẩn bị chứ?”

“Ngày sau, ta mở Đăng Tiên Môn, có thể mượn mảnh Ngọc Linh Lung trong tay Liễu thị dùng hay không?”

Liễu Phi Sương nhìn Lạc Hành Chu. Lạc Hành Chu mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Liễu gia chủ, ý nguyện của trưởng bối phụ mẫu ta, người không cần nghĩ nhiều. Phụ thân ta sẽ đồng ý thôi.”

Liễu Nguyệt Hoa sững sờ. Lạc Hành Chu đứng lên, nghiêm túc nhin Liễu Phi Sương: “Ta tới đây không phải là để từ hôn. Ta chỉ muốn hỏi Phi Sương nếu nàng bằng lòng lấy ta, ta liền tới cửa đón dâu. Nếu Phi Sương không muốn…”

Lạc Hành Chu do dự chốc lát, Tạ Cô Đường mở miệng: “Ta sẽ bảo vệ sư đệ và Liễu tiểu thư, ngày cưới có thể tổ chức đúng hạn.”

Mai Tuế Hàn mỉm cười, ung dung bước vào gian phòng xa nhất trong sân viện.

Liễu Nguyệt Hoa không lên tiếng. Bà nhìn Lạc Hành Chu, thật lâu sau nghẹn ngào nói: “Đứa trẻ ngoan.”

Lạc Hành Chu quay đầu, thấy ánh mắt Tạ Cô Đường trầm ổn, chóp mũi Lạc Hành Chu cay cay: “Sư huynh…”

“Chuyện Bạch Vi, ta sẽ báo với phụ thân. Nếu như ông ấy bằng lòng, Thiên Kiếm Tông sẽ phái người chi viện. Nếu như ông ấy không bằng lòng…”

Liễu Phi Sương quay đầu, hơi ngạc nhiên hỏi. Lạc Hành Chu ngượng ngùng sờ mũi, hỏi dò: “Năm khác ta lại tới?”

Tần Uyển Uyển vào phòng, rót cho mình một cốc nước lạnh.

Lạc Hành Chu do dự chốc lát, Tạ Cô Đường mở miệng: “Ta sẽ bảo vệ sư đệ và Liễu tiểu thư, ngày cưới có thể tổ chức đúng hạn.”

Lạc Hành Chu quay đầu, thấy ánh mắt Tạ Cô Đường trầm ổn, chóp mũi Lạc Hành Chu cay cay: “Sư huynh…”

“Không cần!” Thúy Lục lập tức lên tiếng, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Lão Tạ, cậu để ý hắn cho kỹ. Nhất định phải để Mai công tử ngủ một giấc thật ngon, mau chóng trị khỏi chứng mất trí nhớ của hắn.”

Tạ Cô Đường mỉm cười, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Thúy Lục: “Không biết các vị có thể giúp Tạ mỗ một tay?”

38: “…”

Tần Uyển Uyển không để ý tới 38, nhắm mắt tĩnh tọa. Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy cách vách mở cửa, dường như là đi ra ngoài.

“Có thể.” Giản Hành Chi dứt khoát đáp: “Vỗn dĩ cũng là chuyện chúng ta muốn quản.”

“Có thể.” Giản Hành Chi dứt khoát đáp: “Vỗn dĩ cũng là chuyện chúng ta muốn quản.”

“Nói năng cẩn thận.” Tần Uyển Uyển cắt lời 38, giọng điệu điềm tĩnh: “Ta và y là quan hệ gì? Y có gì mà uống giấm?”

Giản Hành Chi nói xong, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Ngày cưới tổ chức đúng hạn. Tối nay ảo cảnh của cô ta bị phá, hẳn là tổn thương nguyên thần, tạm thời an toàn. Nhân cơ hội này, chúng ta tăng cường kết giới phòng ngự, bắt đầu từ hôm nay thay phiên trông chừng Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương đến khi kết thúc ngày cưới, đồng thời giúp các người giết Bạch Vi. Sau đó, ta có một yêu cầu quá đáng.”

38 ngẫm nghĩ, thở dài: “Cô cũng đừng giận dỗi với y, chắc chắn là y uống giấm…”

“Chuyện Bạch Vi, ta sẽ báo với phụ thân. Nếu như ông ấy bằng lòng, Thiên Kiếm Tông sẽ phái người chi viện. Nếu như ông ấy không bằng lòng…”

“Mời nói.”

Lòng nàng chộn rộn, nhắm mắt ngồi trên giường nhập định rất lâu nhưng cũng không nhập định được.

“Ngày sau, ta mở Đăng Tiên Môn, có thể mượn mảnh Ngọc Linh Lung trong tay Liễu thị dùng hay không?”

38 thấy nàng khó chịu, tức giận nói: “Làm gì phải nhịn, đi mắng y đi!”

Giản Hành Chi nghe thế, đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Nghe nói thế, Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Nếu Đạo quân có thể giúp Liễu thị giải quyết ân oán với Bạch Vi, chúng ta xin hai tay dâng Ngọc Linh Lung, cần gì mượn dùng?”

“Mời nói.”

Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn về phía Mai Tuế Hàn, cây quạt của Mai Tuế Hàn chỉ sang phòng Tần Uyển Uyển: “Hay là ta đi an ủi một phen?”

“Vậy một lời đã định.”

Giản Hành Chi và Liễu Nguyệt Hoa thỏa thuận tiến trình. Mọi người bàn bạc xong, Liễu Trung phái người đến khách sạn đón Nam Phong, sau đó sắp xếp cho nhóm người Tần Uyển Uyển ở lại.

Giản Hành Chi và Liễu Nguyệt Hoa thỏa thuận tiến trình. Mọi người bàn bạc xong, Liễu Trung phái người đến khách sạn đón Nam Phong, sau đó sắp xếp cho nhóm người Tần Uyển Uyển ở lại.

Mọi người đi theo Liễu Trung vào sân viện cho khách. Liễu Trung chia phòng cho mọi người xong, Tần Uyển Uyển lén lút nhìn Giản Hành Chi, nhớ tới đối thoại lúc nãy cứ cảm thấy Giản Hành Chi nên nói gì đó với nàng, nhưng Giản Hành Chi không mở miệng, lòng nàng nghẹn đến bức bối, lên không được, xuống không xong. Thấy từng người tạm biệt muốn về phòng, Tần Uyển Uyển không nhịn được định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe Mai Tuế Hàn xoay quạt nhìn cây cối tiểu viện, cất tiếng khen ngợi: “Cảnh sắc Giang Nam thật là độc đáo.”

Lời này làm 38 á khẩu, nó lắp bắp: “Tên… tên đàn ông này nói chuyện chẳng lựa lời, đúng là không đáng tin.”

Giản Hành Chi nghe thế, đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Tất cả mọi người đều bị hành động của y làm hết hồn, cả đám nhìn sang Tần Uyển Uyển theo bản năng. Tần Uyển Uyển ngây người, giọng không dễ chịu mấy: “Nhìn ta làm gì, đâu phải ta đập cửa.”

Nói xong, nàng bước vào phòng mình, cũng đóng sầm cửa lại.

“Vậy huynh thế nào?”

“Nói xong chính sự liền trở về.”

Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn về phía Mai Tuế Hàn, cây quạt của Mai Tuế Hàn chỉ sang phòng Tần Uyển Uyển: “Hay là ta đi an ủi một phen?”

“Không cần!” Thúy Lục lập tức lên tiếng, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Lão Tạ, cậu để ý hắn cho kỹ. Nhất định phải để Mai công tử ngủ một giấc thật ngon, mau chóng trị khỏi chứng mất trí nhớ của hắn.”

“Đa tạ Thúy Lục cô nương quan tâm.”

Liễu Phi Sương nhìn Lạc Hành Chu. Lạc Hành Chu mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Liễu gia chủ, ý nguyện của trưởng bối phụ mẫu ta, người không cần nghĩ nhiều. Phụ thân ta sẽ đồng ý thôi.”

Mai Tuế Hàn mỉm cười, ung dung bước vào gian phòng xa nhất trong sân viện.

Tần Uyển Uyển vào phòng, rót cho mình một cốc nước lạnh.

38 thấy nàng khó chịu, tức giận nói: “Làm gì phải nhịn, đi mắng y đi!”

“Không đi.” Tần Uyển Uyển ngồi lên giường tĩnh tọa, nghiêm mặt, lạnh nhạt nói: “Người ta nói sai cái gì? Chẳng phài nói y và Mai Tuế Hàn không có gì khác nhau sao, đúng là không có gì khác nhau, ta có gì mà phải nhịn? Lại cần gì mắng y?”

Lời này làm 38 á khẩu, nó lắp bắp: “Tên… tên đàn ông này nói chuyện chẳng lựa lời, đúng là không đáng tin.”

“Vậy một lời đã định.”

Tần Uyển Uyển không để ý tới 38, nhắm mắt tĩnh tọa. Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy cách vách mở cửa, dường như là đi ra ngoài.

Lòng nàng chộn rộn, nhắm mắt ngồi trên giường nhập định rất lâu nhưng cũng không nhập định được.

38 ngẫm nghĩ, thở dài: “Cô cũng đừng giận dỗi với y, chắc chắn là y uống giấm…”

Tạ Cô Đường mỉm cười, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Thúy Lục: “Không biết các vị có thể giúp Tạ mỗ một tay?”

“Nói năng cẩn thận.” Tần Uyển Uyển cắt lời 38, giọng điệu điềm tĩnh: “Ta và y là quan hệ gì? Y có gì mà uống giấm?”

Nghe nói thế, Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Nếu Đạo quân có thể giúp Liễu thị giải quyết ân oán với Bạch Vi, chúng ta xin hai tay dâng Ngọc Linh Lung, cần gì mượn dùng?”

38: “…”

Nói xong, nàng bước vào phòng mình, cũng đóng sầm cửa lại.

38 thấy Tần Uyển Uyển chẳng đả động gì, suy nghĩ nói: “Nếu đã không có gì để giận, với tư cách một tiểu đội, ít nhất cô cũng phải nói một tiếng với y chuyện xảy ra tối nay, để y có chuẩn bị chứ?”

Tần Uyển Uyển không nói, 38 khẳng định: “Quả nhiên lòng cô đang giận dỗi y, dỗi đến chẳng màng đại cục. Cô nói xem cô có khác gì y…”

“Được rồi.”

Tần Uyển Uyển bị 38 léo nhéo đến phiền, nàng cắt lời nó rồi đứng lên, lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ tìm người.

“Nói xong chính sự liền trở về.”

 

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Lận Ngôn Chi có liên quan đến Giản Hành Chi!
Tố Đàn Âm có vẻ cũng có liên quan đến Uyển Uyển
Không biết hai anh chị em có phải chuyển thế của hai người kia không?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Từ nhỏ đã là tiên thể, vậy là nữ chính rồi còn gì?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tố Đàn Âm là Tần Uyển Uyển sao?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

38 spoil vậy mà chị còn hông nhận ra.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Tưởng có mình anh Giản chậm tiêu, ai dè Uyển Uyển cũng y chang. Bởi vậy gần 90 chap độc giả bị bà tác giả cho ăn hành.

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!