Chương 89 (2)
Hôn xong rồi chạy, đồ đểu cáng!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển chia nhau ngồi hai bên, Mai Tuế Hàn ung dung ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển, mỉm cười hỏi: “Tần cô nương, không để ý chứ?”
Tần Uyển Uyển gật đầu, không nói nhiều. Giản Hành Chi lướt mắt qua bọn họ, ánh mắt khựng lại, sau đó vẫn vờ không có gì dời đi.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, thị nữ dâng trà rồi lập tức lui, đóng cửa lại, chỉ để lại nhóm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, cùng ba người Liễu Nguyệt Hoa, Liễu Phi Nhứ và Liễu Phi Sương.
“Như tối nay các vịợđã thấy, lãoỗthân cũng khôngḷgiấu giếm chưễvị. Người phụfnữ tối nayớcác vị trôngỏthấy trong ảoĩcảnh tên làêBạch Vi, kếtĩthù oán vớiíLiễu thị taùnhiều năm.”
LiễuìNguyệt Hoa ngồiúbên trên, tướng}mạo ngoài ba{mươi nhưng thầnởsắc tràn đầyĩmệt mỏi. BàĮnhìn Tần UyểnİUyển, thấy Tần]Uyển Uyển khôngíphản ứng vớiýcái tên này,ồbèn nhìn sangăTạ Cô Đường:ô“Hẳn các cậuĭđã nghe quaịtên của BạchfVi.”
“Vâng.” TạıCô Đường gậtọđầu: “Nhưng khôngἶbiết được tườngỉtận, hi vọngīLiễu gia chủ)nói thêm vàiἳcâu.”
“Nhắc đếnļBạch Vi, nhấtủđịnh phải nóiïtừ một mônâcông pháp tu,hành đặc biệtḷnhất giới ta,ịCông pháp nàyítên là “Đạoɨnghìn kiếp hóaẹmộng” . Ngườiđbình thường tuîđạo chỉ tu:một kiếp, nhưngïtu Đạo nghìnĪkiếp hóa mộngĭlà dùng mộtĩnghìn kiếp ngộĭđạo. Đợi sauĩkhi ngộ đạo,ïngười đó khôngòchỉ phi thăngímà trực tiếpụdấn thân tiênἳthai, từ nhỏἵđã là tiên¸thể.”
Nghe nóiḹthế, Tần UyểnỷUyển sững người.ẫGiản Hành Chiệtheo bản năngĩnhìn sang TầnàUyển Uyển.
Liễu NguyệtįHoa không nhậnḷra tương tácЇgiữa hai người,ínói tiếp: “Conịcủa tiên nhân,ọtiên thể từɨbé, nhưng trênèđời này làm}gì có kếtệquả nào khôngḽcó nguyên nhân?ỉCái mà Đạoồnghìn kiếp hóaómộng tu chính³là tiền sinhicon của tiênînhân. Người tuĺđạo này thườngìlà bắt đầuốtừ sinh linh[thấp nhất, hoặcľhoa cỏ, hoặcἳlinh mộc, sauọđó trải quaẹnghìn kiếp luânIhồi. Một nghìnẩkiếp này làẫngười, là cônựtrùng, là hoaịchim, là gia‹súc gia cầm,Їtrải qua nhânãgian thiện ác,ổgió táp mưaởsa, đến chết¸không quên bảnḻtính, không sinhĩác ý, vẫnỏnguyện cầu mộtÏđường sinh cơ,ýnhư vậy sẽĩđắc đạo tạiẻkiếp thứ mộtỉnghìn, mang theoīký ức điIvề Tiên giới,ờtrở thành tiênắthai. Đạo nàyfrất ít ngườiộtu, mà BạchịVi và tỷôtỷ Tố ĐànọÂm cùng rễầkhác gốc vớiọcô ta làẽhai người duy[nhất tu đạo¸này trong nghìnờnăm ở giớiửta. Thế nhưngÎtại kiếp thứầnăm trăm, BạchẩVi từ bỏủđạo này, chuyểnýsang tu majđạo. Mà TốệĐàn Âm thìḹđã đắc đạoộphi thăng hơnĭhai trăm nămẽtrước.
Hơn hai}trăm năm…
Tần UyểnìUyển không nhịnẻđược hỏi: “Cụờthể là nămínào?”
“Chuyện này,ìlão hủ khôngđbiết.” Liễu NguyệtjHoa lắc đầu:[“Thật ra sở°dĩ chúng taựbiết Tố Đàn³Âm phi thăngậlà vì lúcĬTố Đàn Âmũcòn ở, Bạch}Vi chịu sựḻràng buộc, chưaàtừng xuất hiệnộlàm chuyện xấu.ờSau khi TốệĐàn Âm đi,éBạch Vi lậpừtức mở sátĩgiới, có điềuĨkhi đó côụta chỉ giếtἵma tu, khôngỉxem như quáIđáng. Cho đếnἳmột trăm năm:trước, cô taĬvà lão tổĭLiễu Y Yócủa Liễu thịỉta kết thùĭoán. Lão tổḽbị cô taựđả thương quaúđời, nhưng côờta vẫn khôngἳthỏa mãn, vìἴthế từng buôngòlời thề trướcĬcửa Liễu thị,ļmuốn lão tổếta đời đờiứkiếp kiếp khôngÍcó được tìnhắyêu, không đượcĩchết yên ổn.ḷCô ta hạichú lên hồnữphách của lãoἵtổ, không choĭphép lão tổḹchuyển thế rờiằkhỏi Hoa Thành.ỉMột trăm nămầnay, thầy bóiạtính ra lãoĩtổ chuyển thếįba lần, nhưngữmỗi một lần…”ỡ
“Đều bị côẵta giết ngayòlúc thành hôn?”ỉ
Giản Hành ChiÏtiếp lời. LiễuἲNguyệt Hoa gậtĩđầu, lúc nàyìmọi người đãfbiết nguồn gốcửminh hôn HoaἵThành.
Một trăm nămĨnay, Hoa Thànhéchết tổng cộng}ba cặp tânἲlang tân nương,êmà ba cặpἷnày đều là]chuyển thế củaỉLiễu Y Y,³bị Bạch Viịđuổi giết.
“Vậy LiễuíPhi Sương…” TầnïUyển Uyển quay{đầu nhìn vềùphía Liễu PhiĭSương. Nàng taữxoay đầu, bấtïđắc dĩ nói:ớ“Đúng, ta làậchuyển thế củaiLiễu Y Y.”ị
Dường như nàngăta không muốnЇthừa nhận quanẹhệ giữa mìnhọvà Liễu YịY, ngẫm nghĩÍrồi nhấn mạnh:á“Nhưng ta chẳngụnhớ gì cả,īta không phảiícô ta!”
“Đãớvậy…” Giản HànhúChi cau mày:ý“Các người đềuạbiết nếu xuấtἱgiá, Bạch Viḻsẽ tìm tớiİcửa, vì sao°còn để côặta giống trốngÏkhua chiêng xuất(giá như thế?”ư
“Bà ấy vìữThủy linh châu…”Ï
“Mẹ là vìẵcon!”
Hai mẹìcon đồng thờiḷlên tiếng. LiễuừPhi Sương ngâyĩngười, dường nhưồLiễu Nguyệt Hoaấcảm thấy mình[lỡ lời, đỏÏmắt xoay đầuốđi.
Liễu Phi Nhứọnhìn hai mẹịcon, thở dàiứnói: “Chuyện đãõđến hôm nay,Įcô mẫu đểìcháu nói cho.ắThật ra baựđời trước, BạcháVi đều khôngἲthể khẳng địnhọđó là lãoẳtổ, cho nênıquan sát nhữngềcô gái đóỗmãi đến ngày²thành hôn. Cuốiìcùng, cô taệlựa chọn thàẫgiết lầm mộtítrăm còn hơn¸bỏ sót mộtồngười, vì vậy¸giết chết nhữngỡcô gái kia.ặNhưng từ khiắđường muội(*) raịđời đã mang{theo lời nguyềnơnăm đó, chắcἱchắn là Liễu:Y Y, choỉnên từ nhỏảđã bị cácýloài thực vậtẽtấn công. Vìũđể đường muộiɩđược yên ổn,ịnhiều năm nayócô mẫu vẫnÎluôn dùng linhẵlực kéo dàiĨtính mạng đườngĪmuội, ngày đêmἰtrông nom. Thếónên bất luậniđường muội thànhἲhôn hay không,ôBạch Vi sớmïmuộn gì cũngẽsẽ tới. Nhưngẳtiêu hao nhưɩthế, thân thểịcô mẫu từẽtừ suy yếu,ẽbà sợ sauònày mình không{thể bảo vệứPhi Sương. Đúngỉlúc hôm nayơNgọc Linh Lungỉsắp hiện thế,ạcô mẫu muốnẩdùng Thủy linhỉchâu gọi NgọcľLinh Lung, dùngìsức mạnh NgọcềLinh Lung giếtýchết Bạch Vi,ơcắt đứt hậuổhoạn.”
(*) Em họ
Ngheïnói thế, LiễuĮPhi Sương sữngısờ nhìn LiễuấNguyệt Hoa. LiễuĩNguyệt Hoa khôngẳnhìn nàng, chỉónói: “Chúng taḽkéo Thiên KiếmặTông vào, thậtộvô cùng cóịlỗi, chỉ làíchúng ta cũngíkhông còn cáchẫnào khác.”
“Chuyệnânày…” Tạ CôĪĐường chần chờ:ử“Liễu gia chủưnên nói từỗsớm.”
“Cô Đường,Icác cậu cònênhỏ, chưa từngẻgiao đấu vớiảBạch Vi.” LiễuẫNguyệt Hoa cườiíkhổ: “Năm đó,ḽlần đầu BạchòVi giết ngườiĩphạm giới làἰgiết một vịịđệ tử củaạThiên Kiếm Tông.ễCô ta vàĪvị đệ tửĩkia mến nhau,ẹquyết định vĩnh²viễn dừng lạiơở kiếp kia,ļtu đạo lạiļtừ đầu. Kếtặquả sống vớiõnhau vài chụcănăm, đệ tửíkia thấy nhânắsinh đằng đẵng,ọlĩnh hội VấnừTâm Kiếm tầngIthứ ba, muốnủchia tay vớiļcô ta. Vì,thế Bạch Viẫgiết chết đệ¹tử này, còn:đánh lên ThiênắKiếm Tông, tànļsát cả Tôngịmôn.”
Nghe nóiìthế, Tạ CôľĐường sững người.ịLiễu Nguyệt Hoaìnói tiếp: “ThiênẹKiếm Tông vốnĬđịnh tập hợpỳcả Tông siếtúchết Bạch Vi,}kết quả TốũĐàn Âm xuấtỹhiện. Cô taởlấy sức mộtẻmình, chẳng tổnịmột binh mộtựtốt đã mangfBạch Vi đi.đThế nhân đềuịca ngợi phongỉthái tài hoaЇcủa Minh Tịnhốđạo quân, đóílà vì chưaộtừng gặp TốửĐàn Âm. NếuɨTố Đàn Âmụcòn trên đờiọnày, thiên hạɪkhông ai địchòlại. Mặc dùỉBạch Vi khôngẹbằng Tố ĐànỉÂm nhưng dùúsao cũng tuịnăm trăm kiếp,ặtrưởng bối Tôngỷmôn cậu biếtẫđược sẽ khôngìcho Hành ChuĪmạo hiểm.”
“Hômởnay…” Liễu NguyệtḷHoa thở dài.ÏBà ngẩng đàuỳnhìn Lạc Hành]Chu: “Hành Chu,ĩta cũng khôngĩcưỡng cầu cậu{phải cưới PhiằSương, nhưng cóđthể nể mặtósự giao hảoἲgiữa hai Tông,ếđưa Thủy linhờchâu cho taỏkhông. Cậu muốnịcái gì, chỉἷcần Hoa Thànhừcó thể, chúngồta nhất địnhìsẽ đưa choócậu.”
Nghe nóiıthế, Lạc HànhíChu không lên{tiếng. Y ngẩng]đầu nhìn LiễuḷPhi Sương, thấyẫLiễu Phi Sươngícứng đầu khôngỉnói, y trầmỉmặc một hồi,rồi cười bảo:ằ“Liễu tiền bốiưnói đùa rồi,Ĭta muốn cưới²Phi Sương làìchuyện của ta.”ì
Liễu Nguyệt Hoa sững sờ. Lạc Hành Chu đứng lên, nghiêm túc nhin Liễu Phi Sương: “Ta tới đây không phải là để từ hôn. Ta chỉ muốn hỏi Phi Sương nếu nàng bằng lòng lấy ta, ta liền tới cửa đón dâu. Nếu Phi Sương không muốn…”
Mọi người đi theo Liễu Trung vào sân viện cho khách. Liễu Trung chia phòng cho mọi người xong, Tần Uyển Uyển lén lút nhìn Giản Hành Chi, nhớ tới đối thoại lúc nãy cứ cảm thấy Giản Hành Chi nên nói gì đó với nàng, nhưng Giản Hành Chi không mở miệng, lòng nàng nghẹn đến bức bối, lên không được, xuống không xong. Thấy từng người tạm biệt muốn về phòng, Tần Uyển Uyển không nhịn được định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe Mai Tuế Hàn xoay quạt nhìn cây cối tiểu viện, cất tiếng khen ngợi: “Cảnh sắc Giang Nam thật là độc đáo.”
“Vậy huynh thế nào?”
Tần Uyển Uyển bị 38 léo nhéo đến phiền, nàng cắt lời nó rồi đứng lên, lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ tìm người.
Liễu Phi Sương quay đầu, hơi ngạc nhiên hỏi. Lạc Hành Chu ngượng ngùng sờ mũi, hỏi dò: “Năm khác ta lại tới?”
38 thấy Tần Uyển Uyển chẳng đả động gì, suy nghĩ nói: “Nếu đã không có gì để giận, với tư cách một tiểu đội, ít nhất cô cũng phải nói một tiếng với y chuyện xảy ra tối nay, để y có chuẩn bị chứ?”
“Ngày sau, ta mở Đăng Tiên Môn, có thể mượn mảnh Ngọc Linh Lung trong tay Liễu thị dùng hay không?”
Liễu Phi Sương nhìn Lạc Hành Chu. Lạc Hành Chu mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Liễu gia chủ, ý nguyện của trưởng bối phụ mẫu ta, người không cần nghĩ nhiều. Phụ thân ta sẽ đồng ý thôi.”
Liễu Nguyệt Hoa sững sờ. Lạc Hành Chu đứng lên, nghiêm túc nhin Liễu Phi Sương: “Ta tới đây không phải là để từ hôn. Ta chỉ muốn hỏi Phi Sương nếu nàng bằng lòng lấy ta, ta liền tới cửa đón dâu. Nếu Phi Sương không muốn…”
Lạc Hành Chu do dự chốc lát, Tạ Cô Đường mở miệng: “Ta sẽ bảo vệ sư đệ và Liễu tiểu thư, ngày cưới có thể tổ chức đúng hạn.”
Mai Tuế Hàn mỉm cười, ung dung bước vào gian phòng xa nhất trong sân viện.
Liễu Nguyệt Hoa không lên tiếng. Bà nhìn Lạc Hành Chu, thật lâu sau nghẹn ngào nói: “Đứa trẻ ngoan.”
Lạc Hành Chu quay đầu, thấy ánh mắt Tạ Cô Đường trầm ổn, chóp mũi Lạc Hành Chu cay cay: “Sư huynh…”
“Chuyện Bạch Vi, ta sẽ báo với phụ thân. Nếu như ông ấy bằng lòng, Thiên Kiếm Tông sẽ phái người chi viện. Nếu như ông ấy không bằng lòng…”
Liễu Phi Sương quay đầu, hơi ngạc nhiên hỏi. Lạc Hành Chu ngượng ngùng sờ mũi, hỏi dò: “Năm khác ta lại tới?”
Tần Uyển Uyển vào phòng, rót cho mình một cốc nước lạnh.
Lạc Hành Chu do dự chốc lát, Tạ Cô Đường mở miệng: “Ta sẽ bảo vệ sư đệ và Liễu tiểu thư, ngày cưới có thể tổ chức đúng hạn.”
Lạc Hành Chu quay đầu, thấy ánh mắt Tạ Cô Đường trầm ổn, chóp mũi Lạc Hành Chu cay cay: “Sư huynh…”
“Không cần!” Thúy Lục lập tức lên tiếng, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Lão Tạ, cậu để ý hắn cho kỹ. Nhất định phải để Mai công tử ngủ một giấc thật ngon, mau chóng trị khỏi chứng mất trí nhớ của hắn.”
Tạ Cô Đường mỉm cười, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Thúy Lục: “Không biết các vị có thể giúp Tạ mỗ một tay?”
38: “…”
Tần Uyển Uyển không để ý tới 38, nhắm mắt tĩnh tọa. Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy cách vách mở cửa, dường như là đi ra ngoài.
“Có thể.” Giản Hành Chi dứt khoát đáp: “Vỗn dĩ cũng là chuyện chúng ta muốn quản.”
“Có thể.” Giản Hành Chi dứt khoát đáp: “Vỗn dĩ cũng là chuyện chúng ta muốn quản.”
“Nói năng cẩn thận.” Tần Uyển Uyển cắt lời 38, giọng điệu điềm tĩnh: “Ta và y là quan hệ gì? Y có gì mà uống giấm?”
Giản Hành Chi nói xong, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Ngày cưới tổ chức đúng hạn. Tối nay ảo cảnh của cô ta bị phá, hẳn là tổn thương nguyên thần, tạm thời an toàn. Nhân cơ hội này, chúng ta tăng cường kết giới phòng ngự, bắt đầu từ hôm nay thay phiên trông chừng Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương đến khi kết thúc ngày cưới, đồng thời giúp các người giết Bạch Vi. Sau đó, ta có một yêu cầu quá đáng.”
38 ngẫm nghĩ, thở dài: “Cô cũng đừng giận dỗi với y, chắc chắn là y uống giấm…”
“Chuyện Bạch Vi, ta sẽ báo với phụ thân. Nếu như ông ấy bằng lòng, Thiên Kiếm Tông sẽ phái người chi viện. Nếu như ông ấy không bằng lòng…”
“Mời nói.”
Lòng nàng chộn rộn, nhắm mắt ngồi trên giường nhập định rất lâu nhưng cũng không nhập định được.
“Ngày sau, ta mở Đăng Tiên Môn, có thể mượn mảnh Ngọc Linh Lung trong tay Liễu thị dùng hay không?”
38 thấy nàng khó chịu, tức giận nói: “Làm gì phải nhịn, đi mắng y đi!”
Giản Hành Chi nghe thế, đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Nghe nói thế, Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Nếu Đạo quân có thể giúp Liễu thị giải quyết ân oán với Bạch Vi, chúng ta xin hai tay dâng Ngọc Linh Lung, cần gì mượn dùng?”
“Mời nói.”
Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn về phía Mai Tuế Hàn, cây quạt của Mai Tuế Hàn chỉ sang phòng Tần Uyển Uyển: “Hay là ta đi an ủi một phen?”
“Vậy một lời đã định.”
Giản Hành Chi và Liễu Nguyệt Hoa thỏa thuận tiến trình. Mọi người bàn bạc xong, Liễu Trung phái người đến khách sạn đón Nam Phong, sau đó sắp xếp cho nhóm người Tần Uyển Uyển ở lại.
Giản Hành Chi và Liễu Nguyệt Hoa thỏa thuận tiến trình. Mọi người bàn bạc xong, Liễu Trung phái người đến khách sạn đón Nam Phong, sau đó sắp xếp cho nhóm người Tần Uyển Uyển ở lại.
Mọi người đi theo Liễu Trung vào sân viện cho khách. Liễu Trung chia phòng cho mọi người xong, Tần Uyển Uyển lén lút nhìn Giản Hành Chi, nhớ tới đối thoại lúc nãy cứ cảm thấy Giản Hành Chi nên nói gì đó với nàng, nhưng Giản Hành Chi không mở miệng, lòng nàng nghẹn đến bức bối, lên không được, xuống không xong. Thấy từng người tạm biệt muốn về phòng, Tần Uyển Uyển không nhịn được định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe Mai Tuế Hàn xoay quạt nhìn cây cối tiểu viện, cất tiếng khen ngợi: “Cảnh sắc Giang Nam thật là độc đáo.”
Lời này làm 38 á khẩu, nó lắp bắp: “Tên… tên đàn ông này nói chuyện chẳng lựa lời, đúng là không đáng tin.”
Giản Hành Chi nghe thế, đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Tất cả mọi người đều bị hành động của y làm hết hồn, cả đám nhìn sang Tần Uyển Uyển theo bản năng. Tần Uyển Uyển ngây người, giọng không dễ chịu mấy: “Nhìn ta làm gì, đâu phải ta đập cửa.”
Nói xong, nàng bước vào phòng mình, cũng đóng sầm cửa lại.
“Vậy huynh thế nào?”
“Nói xong chính sự liền trở về.”
Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn về phía Mai Tuế Hàn, cây quạt của Mai Tuế Hàn chỉ sang phòng Tần Uyển Uyển: “Hay là ta đi an ủi một phen?”
“Không cần!” Thúy Lục lập tức lên tiếng, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Lão Tạ, cậu để ý hắn cho kỹ. Nhất định phải để Mai công tử ngủ một giấc thật ngon, mau chóng trị khỏi chứng mất trí nhớ của hắn.”
“Đa tạ Thúy Lục cô nương quan tâm.”
Liễu Phi Sương nhìn Lạc Hành Chu. Lạc Hành Chu mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Liễu gia chủ, ý nguyện của trưởng bối phụ mẫu ta, người không cần nghĩ nhiều. Phụ thân ta sẽ đồng ý thôi.”
Mai Tuế Hàn mỉm cười, ung dung bước vào gian phòng xa nhất trong sân viện.
Tần Uyển Uyển vào phòng, rót cho mình một cốc nước lạnh.
38 thấy nàng khó chịu, tức giận nói: “Làm gì phải nhịn, đi mắng y đi!”
“Không đi.” Tần Uyển Uyển ngồi lên giường tĩnh tọa, nghiêm mặt, lạnh nhạt nói: “Người ta nói sai cái gì? Chẳng phài nói y và Mai Tuế Hàn không có gì khác nhau sao, đúng là không có gì khác nhau, ta có gì mà phải nhịn? Lại cần gì mắng y?”
Lời này làm 38 á khẩu, nó lắp bắp: “Tên… tên đàn ông này nói chuyện chẳng lựa lời, đúng là không đáng tin.”
“Vậy một lời đã định.”
Tần Uyển Uyển không để ý tới 38, nhắm mắt tĩnh tọa. Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy cách vách mở cửa, dường như là đi ra ngoài.
Lòng nàng chộn rộn, nhắm mắt ngồi trên giường nhập định rất lâu nhưng cũng không nhập định được.
38 ngẫm nghĩ, thở dài: “Cô cũng đừng giận dỗi với y, chắc chắn là y uống giấm…”
Tạ Cô Đường mỉm cười, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Thúy Lục: “Không biết các vị có thể giúp Tạ mỗ một tay?”
“Nói năng cẩn thận.” Tần Uyển Uyển cắt lời 38, giọng điệu điềm tĩnh: “Ta và y là quan hệ gì? Y có gì mà uống giấm?”
Nghe nói thế, Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Nếu Đạo quân có thể giúp Liễu thị giải quyết ân oán với Bạch Vi, chúng ta xin hai tay dâng Ngọc Linh Lung, cần gì mượn dùng?”
38: “…”
Nói xong, nàng bước vào phòng mình, cũng đóng sầm cửa lại.
38 thấy Tần Uyển Uyển chẳng đả động gì, suy nghĩ nói: “Nếu đã không có gì để giận, với tư cách một tiểu đội, ít nhất cô cũng phải nói một tiếng với y chuyện xảy ra tối nay, để y có chuẩn bị chứ?”
Tần Uyển Uyển không nói, 38 khẳng định: “Quả nhiên lòng cô đang giận dỗi y, dỗi đến chẳng màng đại cục. Cô nói xem cô có khác gì y…”
“Được rồi.”
Tần Uyển Uyển bị 38 léo nhéo đến phiền, nàng cắt lời nó rồi đứng lên, lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ tìm người.
“Nói xong chính sự liền trở về.”
Lận Ngôn Chi có liên quan đến Giản Hành Chi!
Tố Đàn Âm có vẻ cũng có liên quan đến Uyển Uyển
Không biết hai anh chị em có phải chuyển thế của hai người kia không?
Từ nhỏ đã là tiên thể, vậy là nữ chính rồi còn gì?
Tố Đàn Âm là Tần Uyển Uyển sao?
38 spoil vậy mà chị còn hông nhận ra.
Tưởng có mình anh Giản chậm tiêu, ai dè Uyển Uyển cũng y chang. Bởi vậy gần 90 chap độc giả bị bà tác giả cho ăn hành.