Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 89 (3)

Chương 89 (3)

Hôn xong rồi chạy, đồ đểu cáng!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển lần theo khí tức của Giản Hành Chi đến phía sau núi, Giản Hành Chi đang luyện kiếm trong rừng.

Kiếm khí cường thịnh, trường kiếm dẫn nguyệt.

Tần Uyển Uyển đi đến cánh rừng chợt thả chậm bước chân. Giản Hành Chi biết nàng đến nên cũng không lên tiếng. Tần Uyển Uyển đứng một bên, nghiêm mặt nói chuyện công: “Thật ra hôm nay Bạch Vi có nói vài lời trong ảo cảnh, nhưng ta chưa nói cho người khác.”

“Ờ.”

Giản Hành Chi vừa luyện kiếm, vừa bình tĩnh trả lời: “Ta nghe rồi.”

“Ngưi nghe thy?”

Tn Uyn)Uyn kinh ngcngng đu. GinÍHành Chi lnhơnht đáp: “Taõluôn bênngoài chém kếtgii, ngay sauĬkhi nàng vào,ưta đã đến.”Î

Vy Mai TuếɩHàn…

Tn UynUyn nhíu mày,îkhông hiu vìõsao Mai TuếHàn li tiếnvào trưc.

“Ngay lnđu tiên taũchém đt kếtígii, hn thacơ vào trưc.”

Gin Hành Chiľgii thích, TnÎUyn Uyn chthiu, l mЇnhn ra y,không vui chuynɪgì, nhưng li¸không rõ ràngđlm. Thế nhưngĺnhìn gương mt,thi này caGin Hành Chi,nàng chng munnói thêm câunào, ch bo:“Nếu ngưi đãnghe, vy hnɨbiết Bch Viɩvà Liu Y¸Y kết thùcó l làăvì Ln Ngôn[Chi, cho nênkhông chng nămđó Bch Viđã gp phmu ta, thn Ln NgônùChi ti LiuÎgia cũng đã,xy ra chuyngì.”

.”

“Cònjcó Đo nghìnkiếp hóa mng]y, T ĐànÂm phi thăngìhơn hai trămnăm trưc, tacũng ra đihơn hai trămînăm trưc. TaĬđoán có lĬhai ngưi chúngta có quanìh, không chngïcô y làɪkiếp trưc caóta.”

Nghe vy,áGin Hành Chih hng liếcЇnhìn nàng, TnìUyn Uyn bngnhiên cm thy}hơi ngưng ngùng.àNếu loi caoth đnh cpĬmt mình chiếnmt Tông như¸T Đàn Âmòlà kiếp trưcíca nàng, nàng{cũng cm thyhơi nóng mt,ìbèn gi vĩbình tĩnh giiíthích: “Ta cũngkhông dám chc.:Ta biết taývà T ĐànăÂm khác bitưrt ln, taɪch nói raơmt kh năngthôi, không phiÎngưi nói mith trên điľđu là nhânúqu sao? Hnta cũng khôngôvô duyên vôc đi tiЇnơi này, đúngìkhông?”

“Có th.”

Gin Hành Chikhông ph nhn,hai ch đơnĬgin ta nhưc ý phtìl nàng.

Nàng cũngľkhông mun nóinhiu vi y,ìnói xong chínhás bèn xoayïngưi ri đi:“Ngưi luyn kiếmđi, ta vđây.”

Nàng điĩmt cách dtĩkhoát, chưa đưcĬhai bưc đã}nghe thy ging]nói ca GinHành Chi vangɩlên t phíaôsau: “Nàng khôngcó li nàokhác nói viùta sao?”

TnUyn Uyn dngơbưc: “Ngưi munàta nói cáiĮgì?”

“Nàng khôngbiết ta khóchu?”

Không điTn Uyn Uynlên tiếng, GinHành Chi đãĩtr li luôngiúp nàng: “Nàngbiết, nàng thôngíminh như vy,īai nghĩ gìītrong lòng, nàngđu biết hết.”ɨ

Cho nên?”

TnêUyn Uyn quayơđu nhìn y:“Ta thông mìnhnên ta phiđnghe li ngưi,ád dành ngưi?ĮGin Hành Chi,ngưi hc tínhétình thiếu giaìđó đâuĩthế?!”

Nghe vy,Gin Hành Chiìsiết cht kiếm.ơY nhìn TnUyn Uyn thtlâu, ch hiòngưc li: “Taļtính tình thiếugia?”

“Ngưi…

“Tađi cùng nàngđến bây gi,ĩnàng cm thyİta tính tìnhíthiếu gia?”

GinĪHành Chi hiïxong câu này,ta như cmthy mình thtith. Y quayđu đi, ch²nói: “Nàng v(đi.”

Nói xong,íy nhún mũiïchân, lui vàotrong rng, nthân trong đó.Tn Uyn Uynãđng yên tich hi lâu,ýrt cuc khôngýnhn đưc đuitheo y vàoírng, cao ginghi: “Ngưi vìïMai Tuế Hànơđúng không?”

GinHành Chi khôngìnói, Tn Uyn]Uyn đui theo,Îrút kiếm ngănìkiếm y li,quát ln: “Đng)luyn na, nóiıchuyn đi!”

Tránhìra.”

Kiếm trongtay Gin HànhĺChi xoay tròn,İTn Uyn Uynìthun thế cmìkiếm chém lên.Kiếm pháp caĮnàng do mttay y dy,ìc hai vôcùng quen thuc.Gin Hành Chikhông mun ratay vi nàng,Tn Uyn Uync ý kpĬcht hưng điIkiếm chiêu, lnlưt ép y:į“Ngưi không thíchMai Tuế Hàn,ta cũng giiýthích ri, ta,gi hn lilà vì mcđích khác. Lúctrưc, ngưi đngİý ri, gili hn làĪngưi bo gi,)hôm nay ngưitc gin cáigì?”

Vy nànggi hn liiđi!”

Rõ²ràng Gin HànhЇChi tc gin,³kiếm khí chn²đng, ht Tn[Uyn Uyn, chythng ra ngoàiĩrng.

Tn Uyn Uynĺđui theo y,tiếp tc hi:ìKhông phi taĩbt buc phigi hn, nhưngíngưi phi nóirõ vi tart cuc MaiTuế Hàn cócái gì khácĩbit? T khiîra khi HoangThành, ngưi đãgiu giu giếmgiếm, ta giv không biết,íngưi tưng tangc tht à?°Cái gì ta[cũng nói vingưi, ngưi thìsao? Ngưi muniđ hn đi,Ingưi nói thnglà đưc. Ngưiĺnói cho tabiết, hn cócái gì khácbit!”

Có cáigì khác bit?

GinèHành Chi ngheÏTn Uyn Uyn,truy hi, cmfthy lòng mìnhìnhư giu ngnla. Li caìTn Uyn Uyn¸như gió, gióúthi la cháyĺphng phng, thiêuđt đến mcõy bt chpítt c.

Nhânduyên tri đnh,ếý tri spİđt.

Bt luny c gngİthế nào, dưngếnhư s phnïđu s đynàng v hưngɨngưi kia.

Vì saoNam Phong cóóth gi, Thúy:Lc có thĪgi, T CôíĐưng có thgi, Lc HànhChu có th[gi, nhưng MaiĮTuế Hàn likhông th? Rtcuc hn khácgì bn hЇ

“Bi vì hnlà nam chinh!”ĩ

Gin Hành Chiïđt ngt quayđu, cm mnhjkiếm lên câyĨsau lưng TnĨUyn Uyn, khngàchế nàng trongtc vuông.

Hai ngưign trong gangtc. Tn Uyn¹Uyn ngơ ngácnhìn Gin HànhChi mt khngchế.

“Nàng mun biếthn là ai?”ĩDưng như GinýHành Chi munnói cho nàngbí mt ln¹nht đưc ctgiu: “Đưc, tanói cho nàngbiết, hn chínhếlà nhim vìh thng giao[cho ta. Hthng bo takết ni nhânduyên tri đnhcho nàng, đolưng tính toánngưi mà nàng[có th thíchfnht, nói choíta biết tươngýlai ngưi kiaĩđnh sn sphi thăng cùngnàng.”

“Nàng hiũta hn cógì khác bit?”(Gin Hành Chièkhng li, yónhìn chm chmnàng. Y munkhiến bn thânmình bình tĩnhɩlý trí, khôngđưc quá đftâm, nhưng khôngbiết bàn tay°siết cht chuôiļkiếm đã tiếtɨl cm xúcíca y.

“T khiĺra khi HoangThành, ta đãlch khi nhimv h thng.įT khi rakhi Hoang Thành,ìta đã munht cng hn.Nhưng hết lnnày đến lnkhác, ý triõmun hn xut:hin trưc mtnàng, mun hnhoàn thành chuyngiáng t trênâtri xung lúcĭđu, mun hnòcu nàng. Tachém đt kếtgii, nhìn hnĩvào cu nàng,nhìn nàng vàhn hp tácâkhông k h,]nhìn hn ômĩnàng nhy ra,mà ta gingnhư mt ngưiũngoài. Ta cmthy ta khôngth thay đicái gi làs phn chó°má kia!”

“TnUyn Uyn, tacũng biết s.”ĩ

“S… s cái²gì?” Tn Uyn¹Uyn sng s{nhìn y.

Y nhìn}chm chm nàngôhi lâu, siếtécht chuôi kiếm,]nghiêm túc míming: “Ta hiívng nàng đĺmnh, bi vìta s nàng:s vì mtưngưi cu nàngmà thích ngưiđó.”

“Ta hiļvng nàng đưcnhiu ngưi điưtt và yêuímến, bi vìta s nàngès vì mtɨngưi đi ttvi nàng màïthích ngưi đó.”

“Tn Uyn Uyn,òta nói cho³nàng biết nếuècó mt ngày}nàng thích aiđó Y ngpngng, tht raļy không cóīcách nào tưngătưng đưc TnıUyn Uyn thtlòng tht dthích ngưi khác,Īnhưng y vnc gng nóiìcho nàng biết:Vy đó nênĩlà chính nàngľthích, ch khôngÏphi b sjphn sp đt.Nếu không… Ykhông dám nhìnIthng vào mtùnàng, xoay đuđi, che gius thm hi}ca mình: “Takhông cam tâm.”ì

Nói xong, yÍnhanh tay rút°kiếm, xoay ngưiíb đi.

Tn UynUyn ta lênįcây, sng snhìn lá câyrơi rng trongđêm, v mtéhoang mang. Mtìlát sau, nàngli nghe cóĺtiếng chân ngưigim lên lákhô.

Nàng quay đu,nhìn thy GinHành Chi đã¸b đi nhưngli quay v.

Ylnh mt, hơimt t nhiên:úKhông nên ìngoài mt mình,íta đưa nàngÏv.”

Tần Uyển Uyển hoàn hồn, biết y lo lắng cho nàng, bèn lúng túng gật đầu.

“Ôi, hôn tới choáng váng.”

Sau đó ——

Hai người lẳng lặng đi một trước một sau trong rừng cây. Giản Hành Chi đi phía trước, y không lên tiếng, nàng cũng không dám đặt câu hỏi.

Hai người lẳng lặng đi một trước một sau trong rừng cây. Giản Hành Chi đi phía trước, y không lên tiếng, nàng cũng không dám đặt câu hỏi.

Rất nhiều thông tin bủa vây trong đầu, mặc dù trực giác của nàng đã sớm nhận ra, nhưng người nọ nói thẳng như thế vẫn làm nàng chấn động không nói nên lời.

【Vở kịch nhỏ 2】

Giản Hành Chi đưa nàng đến cửa, lạnh mặt nhìn nàng vào phòng. Tần Uyển Uyển đóng cửa, lại không kiềm được mở ra một khe, nhìn thanh niên áo trắng đứng ở cửa, nhỏ giọng lên tiếng.

Đồ đểu cáng!

“Giản Hành Chi.”

“Ta và người khác không giống nhau! Ta là người độc nhất vô nhị của nàng! Đúng không?”

“Nói.”

Y biết Tần Uyển Uyển không phải người biết thẳng thắn từ chối người khác, bèn lạnh mặt nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: “Nàng không cần cảm thấy xấu hổ, ta không phải kẻ cưỡng ép người khác. Nàng không thích cũng chẳng sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng, nàng ngủ đi.”

Vở kịch nhỏ 2

“Người… Có phải người thích ta không?”

“Nàng kéo y phục ta, nàng không từ chối, quả nhiên nàng thích ta!”

“Không thích.”

“Không thích.”

“Muốn nghe y nói thích ta ghê.”

Giản Hành Chi: “Không thích.”

Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, quay đầu bỏ đi.

Tần Uyển Uyển không nói, nàng dựa vào y, tim đập cực nhanh, hơi choáng váng vì thiếu dưỡng khí, vẫn chưa ổn định hơi thở, đang điều chỉnh hô hấp.

Tần Uyển Uyển đơ người, nhưng nàng chưa kịp hiểu Giản Hành Chi nói gì, cửa chợt bị người ta đẩy “ầm” ra.

“Bây giờ chắc chắn nàng rất ghét ta, nhưng nàng lương thiện như thế, nàng không biết nói thế nào.”

“Thôi rồi, chắc chắn nàng không thích ta, là tự ta đa tình nghĩ nhiều rồi. Ta phải làm gì đây?”

Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi dọa nhảy dựng. Nàng còn chưa lên tiếng, người nọ đã ôm nàng vào lòng, nhấc cách mặt đất nửa tấc, ấn gáy nàng, hôn mạnh lên.

“Chắc chắn là nàng thích ta, nàng đang ám thị cho ta, ta vui quá.”

Tần Uyển Uyển trợn tròn hai mắt. Một lát sau, hô hấp nàng dồn dập, lông mi khẽ run, bất giác túm lấy vạt áo y.

Giản Hành Chi ấn nàng lên cửa gỗ chạm hoa văn. Y căng thẳng đến độ không phát hiện Tần Uyển Uyển đã làm gì, chỉ vụng về nhớ lại động tác chủ động hôn y trong mộ thất của cô gái này.

Lòng y vừa chua xót vừa đắng chát, mang theo mấy phần oán giận, lại cảm thấy ấm ức.

(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.

Nhưng hôn một hồi, bỗng nhiên sinh ra chút ngọt ngào vô cớ.

Giản Hành Chi cảm giác cô gái nhỏ tựa vào ngực mình, túm lấy vạt áo, y hơi khó chịu nhắm mắt lại.

Công thành chiếm đất xong, hai người đều thở dốc. Tần Uyển Uyển cúi đầu không dám nhìn y, sắc mặt ửng hồng, căn bản đứng không vững.

Giản Hành Chi cảm giác cô gái nhỏ tựa vào ngực mình, túm lấy vạt áo, y hơi khó chịu nhắm mắt lại.

Giản Hành Chi đưa nàng đến cửa, lạnh mặt nhìn nàng vào phòng. Tần Uyển Uyển đóng cửa, lại không kiềm được mở ra một khe, nhìn thanh niên áo trắng đứng ở cửa, nhỏ giọng lên tiếng.

“Phải, ta thích nàng.”

Giản Hành Chi thấy nàng im lặng, sự lúng túng trong dự liệu dâng lên.

Y khàn giọng lên tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình: “Được chưa?”

“Thôi, ta đi chết đây, tạm biệt Uyển Uyển. Ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa!!!”

Tần Uyển Uyển trợn tròn hai mắt. Một lát sau, hô hấp nàng dồn dập, lông mi khẽ run, bất giác túm lấy vạt áo y.

“Giản…”

Tần Uyển Uyển không nói, nàng dựa vào y, tim đập cực nhanh, hơi choáng váng vì thiếu dưỡng khí, vẫn chưa ổn định hơi thở, đang điều chỉnh hô hấp.

Mà Tần Uyển Uyển:

Tần Uyển Uyển nhớ tới sự quẫn bách lúc nãy, tức đến phát khóc.

Giản Hành Chi thấy nàng im lặng, sự lúng túng trong dự liệu dâng lên.

“Không đúng, ta thích, ta vô cùng thích, vì sao ta không nói?”

Y biết Tần Uyển Uyển không phải người biết thẳng thắn từ chối người khác, bèn lạnh mặt nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: “Nàng không cần cảm thấy xấu hổ, ta không phải kẻ cưỡng ép người khác. Nàng không thích cũng chẳng sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng, nàng ngủ đi.”

Giản Hành Chi ấn nàng lên cửa gỗ chạm hoa văn. Y căng thẳng đến độ không phát hiện Tần Uyển Uyển đã làm gì, chỉ vụng về nhớ lại động tác chủ động hôn y trong mộ thất của cô gái này.

“Ấy? Giản…”

“Vì sao không nói? Sao nàng im lặng thế?”

Lời của Tần Uyển Uyển còn chưa nói xong, Giản Hành Chi đã lập tức biến mất tại chỗ.

“Thuật Quang độn! Ta đi đây!”

Rất nhiều thông tin bủa vây trong đầu, mặc dù trực giác của nàng đã sớm nhận ra, nhưng người nọ nói thẳng như thế vẫn làm nàng chấn động không nói nên lời.

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn căn phòng trống không. Thật lâu sau, nàng mới hoàn hồn, nhận ra Giản Hành Chi đã dùng pháp thuật Quang độn(*) chạy rồi!

Lời của Tần Uyển Uyển còn chưa nói xong, Giản Hành Chi đã lập tức biến mất tại chỗ.

Hôn nàng!!!(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.

Người đúng là nhanh đến chết tiệt.

Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, quay đầu bỏ đi.

Nàng chống người lên mép bàn, tức tối ngồi xuống ghế vỗ ngực cho thông khí.

Đồ đểu cáng!

Tần Uyển Uyển nhớ tới sự quẫn bách lúc nãy, tức đến phát khóc.

Công thành chiếm đất xong, hai người đều thở dốc. Tần Uyển Uyển cúi đầu không dám nhìn y, sắc mặt ửng hồng, căn bản đứng không vững.

***

Giản Hành Chi: “Ta đã nói rồi, thể chất nàng không được.”

“Nàng hỏi ta lời này là có ý gì? Nàng biết sao? Nàng thông minh như vậy, chắc chắn nàng biết ta thích nàng, thế mà nàng còn hỏi, có phải nàng thích ta không?”

Y khàn giọng lên tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình: “Được chưa?”Tần Uyển Uyển: “…”Thế là ——Một lát sau ——Vở kịch nhỏ 1“Nàng kéo y phục ta, nàng không từ chối, quả nhiên nàng thích ta!”

Tần Uyển Uyển: “…”

Tần Uyển Uyển hoàn hồn, biết y lo lắng cho nàng, bèn lúng túng gật đầu.

Giản Hành Chi: “Ta đã tỏ tình rồi, vì sao nàng không trả lời?”

“Người… Có phải người thích ta không?”

Nhưng hôn một hồi, bỗng nhiên sinh ra chút ngọt ngào vô cớ.

Tần Uyển Uyển: “Đừng nói chuyện, ta phải hít thở, thiếu dưỡng khí.”

Giản Hành Chi: “Ta đã nói rồi, thể chất nàng không được.”

Trong nháy mắt xoay người——

Tần Uyển Uyển: “…”

Mà Tần Uyển Uyển:Người đúng là nhanh đến chết tiệt.Giản Hành Chi: “Ta đã nói rồi, thể chất nàng không được.”Giản Hành Chi ấn nàng lên cửa gỗ chạm hoa văn. Y căng thẳng đến độ không phát hiện Tần Uyển Uyển đã làm gì, chỉ vụng về nhớ lại động tác chủ động hôn y trong mộ thất của cô gái này.(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.Vở kịch nhỏ 2(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.

“Rõ ràng nàng biết rồi mà còn muốn ta nói ra, không biết ta sẽ mắc cỡ sao? Nàng thật xấu, nhưng ta rất thích! Ta rất muốn hôn nàng!”

Lòng y vừa chua xót vừa đắng chát, mang theo mấy phần oán giận, lại cảm thấy ấm ức.

Tần Uyển Uyển: “Giản Hành Chi, có phải người thích ta không?”

Giản Hành Chi: “Không thích.”

Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi dọa nhảy dựng. Nàng còn chưa lên tiếng, người nọ đã ôm nàng vào lòng, nhấc cách mặt đất nửa tấc, ấn gáy nàng, hôn mạnh lên.

Trong nháy mắt xoay người——

Tần Uyển Uyển: “Đừng nói chuyện, ta phải hít thở, thiếu dưỡng khí.”

“Không đúng, ta thích, ta vô cùng thích, vì sao ta không nói?”

“Nàng hỏi ta lời này là có ý gì? Nàng biết sao? Nàng thông minh như vậy, chắc chắn nàng biết ta thích nàng, thế mà nàng còn hỏi, có phải nàng thích ta không?”

【Vở kịch nhỏ 1】

“Chắc chắn là nàng thích ta, nàng đang ám thị cho ta, ta vui quá.”

(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.

“Rõ ràng nàng biết rồi mà còn muốn ta nói ra, không biết ta sẽ mắc cỡ sao? Nàng thật xấu, nhưng ta rất thích! Ta rất muốn hôn nàng!”

“Ta và người khác không giống nhau! Ta là người độc nhất vô nhị của nàng! Đúng không?”

Y khàn giọng lên tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình: “Được chưa?”

Một lát sau ——

Hôn nàng!!!

Tần Uyển Uyển đơ người, nhưng nàng chưa kịp hiểu Giản Hành Chi nói gì, cửa chợt bị người ta đẩy “ầm” ra.

Sau đó ——

“Nàng kéo y phục ta, nàng không từ chối, quả nhiên nàng thích ta!”

Kế tiếp ——

“Vì sao không nói? Sao nàng im lặng thế?”

“Tiêu rồi, có phải ta hiểu sai ý rồi không?”

“Nói.”

“Thôi rồi, chắc chắn nàng không thích ta, là tự ta đa tình nghĩ nhiều rồi. Ta phải làm gì đây?”

“Bây giờ chắc chắn nàng rất ghét ta, nhưng nàng lương thiện như thế, nàng không biết nói thế nào.”

“Thôi, ta đi chết đây, tạm biệt Uyển Uyển. Ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa!!!”

Vở kịch nhỏ 1

Thế là ——

“Nàng không thích ta cũng không sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng. Nàng ngủ đi.”

“Thuật Quang độn! Ta đi đây!”

Mà Tần Uyển Uyển:

Hôn nàng!!!

“Oa, có phải y thích ta không?”

“Muốn nghe y nói thích ta ghê.”

“Ôi, hôn tới choáng váng.”

“Đợi đã, người nói bậy bạ cái gì thế?”

“Giản…”

“Oa, có phải y thích ta không?”

Người đúng là nhanh đến chết tiệt.

 

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Tui mệt mỏi với 2 anh chị quá đi. Đc xíu ngọt xong lại trớt qướt là seo? Là seo???

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!