Chương 89 (3)
Hôn xong rồi chạy, đồ đểu cáng!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển lần theo khí tức của Giản Hành Chi đến phía sau núi, Giản Hành Chi đang luyện kiếm trong rừng.
Kiếm khí cường thịnh, trường kiếm dẫn nguyệt.
Tần Uyển Uyển đi đến cánh rừng chợt thả chậm bước chân. Giản Hành Chi biết nàng đến nên cũng không lên tiếng. Tần Uyển Uyển đứng một bên, nghiêm mặt nói chuyện công: “Thật ra hôm nay Bạch Vi có nói vài lời trong ảo cảnh, nhưng ta chưa nói cho người khác.”
“Ờ.”
Giản Hành Chi vừa luyện kiếm, vừa bình tĩnh trả lời: “Ta nghe rồi.”
“Người nghe thấy?”
Tần Uyển)Uyển kinh ngạcỉngẩng đầu. GiảnÍHành Chi lạnhơnhạt đáp: “Taõluôn ở bên‹ngoài chém kếtỉgiới, ngay sauĬkhi nàng vào,ưta đã đến.”Î
“Vậy Mai TuếɩHàn…”
Tần UyểnệUyển nhíu mày,îkhông hiểu vìõsao Mai TuếốHàn lại tiếnởvào trước.
“Ngay lầnắđầu tiên taũchém đứt kếtígiới, hắn thừaἱcơ vào trước.”ἵ
Giản Hành Chiľgiải thích, TầnÎUyển Uyển chợtẫhiểu, lờ mờЇnhận ra y,không vui chuyệnɪgì, nhưng lại¸không rõ ràngđlắm. Thế nhưngĺnhìn gương mặt,thối này củaầGiản Hành Chi,ịnàng chẳng muốnỉnói thêm câuảnào, chỉ bảo:ỗ“Nếu người đãứnghe, vậy hẳnɨbiết Bạch Viɩvà Liễu Y¸Y kết thùἷcó lẽ làăvì Lận Ngôn[Chi, cho nênẹkhông chừng nămỏđó Bạch Viểđã gặp phụốmẫu ta, ắtẫhẳn Lận NgônùChi tới LiễuÎgia cũng đã,xảy ra chuyệnắgì.”
“Ờ.”
“Cònjcó Đạo nghìnồkiếp hóa mộng]ấy, Tố ĐànỵÂm phi thăngìhơn hai trămịnăm trước, taứcũng ra đờiậhơn hai trămînăm trước. TaĬđoán có lẽĬhai người chúngẩta có quanìhệ, không chừngïcô ấy làɪkiếp trước củaóta.”
Nghe vậy,áGiản Hành Chiỡhờ hững liếcЇnhìn nàng, TầnìUyển Uyển bỗngộnhiên cảm thấy}hơi ngượng ngùng.àNếu loại caoḻthủ đỉnh cấpĬmột mình chiến‹một Tông như¸Tố Đàn Âmòlà kiếp trướcícủa nàng, nàng{cũng cảm thấyἵhơi nóng mặt,ìbèn giả vờĩbình tĩnh giảiíthích: “Ta cũngẳkhông dám chắc.:Ta biết taývà Tố ĐànăÂm khác biệtưrất lớn, taɪchỉ nói raơmột khả năngἱthôi, không phảiÎngười nói mọiἳthứ trên đờiľđều là nhânúquả sao? Hẳnầta cũng khôngôvô duyên vôẽcớ đi tớiЇnơi này, đúngìkhông?”
“Có thể.”ἷ
Giản Hành Chiḷkhông phủ nhận,ễhai chữ đơnĬgiản tựa nhưỏcố ý phớtìlờ nàng.
Nàng cũngľkhông muốn nóiịnhiều với y,ìnói xong chínhásự bèn xoayïngười rời đi:ạ“Người luyện kiếmềđi, ta vềḻđây.”
Nàng điĩmột cách dứtĩkhoát, chưa đượcĬhai bước đã}nghe thấy giọng]nói của GiảnἷHành Chi vangɩlên từ phíaôsau: “Nàng khôngἷcó lời nàoḷkhác nói vớiùta sao?”
TầnặUyển Uyển dừngơbước: “Người muốnàta nói cáiĮgì?”
“Nàng khôngẫbiết ta khóửchịu?”
Không đợiữTần Uyển Uyểnἰlên tiếng, GiảnἲHành Chi đãĩtrả lời luônịgiúp nàng: “Nàngễbiết, nàng thôngíminh như vậy,īai nghĩ gìītrong lòng, nàngẽđều biết hết.”ɨ
“Cho nên?”
TầnêUyển Uyển quayơđầu nhìn y:ấ“Ta thông mìnhẹnên ta phảiđnghe lời người,ádỗ dành người?ĮGiản Hành Chi,ḷngười học tínhétình thiếu giaìđó ở đâuĩthế?!”
Nghe vậy,ỉGiản Hành Chiìsiết chặt kiếm.ơY nhìn TầnỏUyển Uyển thậtἷlâu, chỉ hỏiòngược lại: “Taļtính tình thiếuἴgia?”
“Người…”
“Taềđi cùng nàngẻđến bây giờ,ĩnàng cảm thấyİta tính tìnhíthiếu gia?”
GiảnĪHành Chi hỏiïxong câu này,ịtựa như cảmἳthấy mình thấtithố. Y quayịđầu đi, chỉ²nói: “Nàng về(đi.”
Nói xong,íy nhún mũiïchân, lui vàoễtrong rừng, ẩnớthân trong đó.ỉTần Uyển Uyểnãđứng yên tạiỗchỗ hồi lâu,ýrốt cuộc khôngýnhịn được đuổiễtheo y vàoírừng, cao giọngἲhỏi: “Người vìïMai Tuế Hànơđúng không?”
GiảnἲHành Chi khôngìnói, Tần Uyển]Uyển đuổi theo,Îrút kiếm ngănìkiếm y lại,ỉquát lớn: “Đừng)luyện nữa, nóiıchuyện đi!”
“Tránhìra.”
Kiếm trongửtay Giản HànhĺChi xoay tròn,İTần Uyển Uyểnìthuận thế cầmìkiếm chém lên.ịKiếm pháp củaĮnàng do mộtảtay y dạy,ìcả hai vôịcùng quen thuộc.ἷGiản Hành Chiẫkhông muốn raỉtay với nàng,ἷTần Uyển Uyểnḻcố ý kẹpĬchặt hướng điIkiếm chiêu, lầnụlượt ép y:į“Người không thíchừMai Tuế Hàn,ỡta cũng giảiýthích rồi, ta,giữ hắn lạiựlà vì mụcἰđích khác. Lúcầtrước, người đồngİý rồi, giữễlại hắn làĪngười bảo giữ,)hôm nay ngườiụtức giận cáiểgì?”
“Vậy nàngḹgiữ hắn lạiiđi!”
Rõ²ràng Giản HànhЇChi tức giận,³kiếm khí chấn²động, hất Tần[Uyển Uyển, chạyịthẳng ra ngoàiĩrừng.
Tần Uyển Uyểnĺđuổi theo y,ỉtiếp tục hỏi:ì“Không phải taĩbắt buộc phảiἷgiữ hắn, nhưngíngười phải nóiừrõ với taựrốt cuộc MaiặTuế Hàn cóỉcái gì khácĩbiệt? Từ khiîra khỏi HoangờThành, người đãồgiấu giấu giếmỵgiếm, ta giảậvờ không biết,íngười tưởng taịngốc thật à?°Cái gì ta[cũng nói vớiựngười, người thìợsao? Người muốniđể hắn đi,Ingười nói thẳngễlà được. Ngườiĺnói cho taỡbiết, hắn cóớcái gì khácỉbiệt!”
Có cáiỳgì khác biệt?
GiảnèHành Chi ngheÏTần Uyển Uyển,truy hỏi, cảmfthấy lòng mìnhìnhư giấu ngọnỉlửa. Lời củaìTần Uyển Uyển¸như gió, gióúthổi lửa cháyĺphừng phừng, thiêuỉđốt đến mứcõy bất chấpítất cả.
Nhânỉduyên trời định,ếý trời sắpİđặt.
Bất luậnịy cố gắngİthế nào, dườngếnhư số phậnïđều sẽ đẩyớnàng về hướngɨngười kia.
“Vì saoỉNam Phong cóóthể giữ, Thúy:Lục có thểĪgiữ, Tạ CôíĐường có thểừgiữ, Lạc HànhặChu có thể[giữ, nhưng MaiĮTuế Hàn lạiợkhông thể? Rốtỳcuộc hắn khácỉgì bọn họ…”Ї
“Bởi vì hắnἶlà nam chinh!”ĩ
Giản Hành Chiïđột ngột quayẵđầu, cắm mạnhjkiếm lên câyĨsau lưng TầnĨUyển Uyển, khốngàchế nàng trongẽtấc vuông.
Hai ngườiỹgần trong gangễtấc. Tần Uyển¹Uyển ngơ ngácữnhìn Giản HànhỉChi mất khốngỹchế.
“Nàng muốn biếtộhắn là ai?”ĩDường như GiảnýHành Chi muốnἳnói cho nàngḽbí mật lớn¹nhất được cấtẵgiấu: “Được, taớnói cho nàngỉbiết, hắn chínhếlà nhiệm vụìhệ thống giao[cho ta. Hệḽthống bảo taỡkết nối nhânỉduyên trời địnhἴcho nàng, đoỉlường tính toánḷngười mà nàng[có thể thíchfnhất, nói choíta biết tươngýlai người kiaĩđịnh sẵn sẽἵphi thăng cùngỉnàng.”
“Nàng hỏiũta hắn cóủgì khác biệt?”(Giản Hành Chièkhựng lại, yónhìn chằm chằmỗnàng. Y muốnệkhiến bản thânịmình bình tĩnhɩlý trí, khôngịđược quá đểftâm, nhưng khôngẫbiết bàn tay°siết chặt chuôiļkiếm đã tiếtɨlộ cảm xúcícủa y.
“Từ khiĺra khỏi HoangỉThành, ta đãἲlệch khỏi nhiệmịvụ hệ thống.įTừ khi raἰkhỏi Hoang Thành,ìta đã muốnộhất cẳng hắn.ảNhưng hết lầnἲnày đến lầnịkhác, ý trờiõmuốn hắn xuất:hiện trước mặtḻnàng, muốn hắnịhoàn thành chuyệnảgiáng từ trênâtrời xuống lúcĭđầu, muốn hắnòcứu nàng. Taớchém đứt kếtặgiới, nhìn hắnĩvào cứu nàng,ỉnhìn nàng vàứhắn hợp tácâkhông kẽ hở,]nhìn hắn ômĩnàng nhảy ra,ởmà ta giốngẳnhư một ngườiũngoài. Ta cảmặthấy ta khôngịthể thay đổiịcái gọi làịsố phận chó°má kia!”
“TầnừUyển Uyển, taồcũng biết sợ.”ĩ
“Sợ… sợ cái²gì?” Tần Uyển¹Uyển sững sờ{nhìn y.
Y nhìn}chằm chằm nàngôhồi lâu, siếtéchặt chuôi kiếm,]nghiêm túc mởímiệng: “Ta hiívọng nàng đủĺmạnh, bởi vìữta sợ nàng:sẽ vì mộtưngười cứu nàngớmà thích ngườiḹđó.”
“Ta hiļvọng nàng đượcụnhiều người đốiưtốt và yêuímến, bởi vìổta sợ nàngèsẽ vì mộtɨngười đối tốtểvới nàng màïthích người đó.”ủ
“Tần Uyển Uyển,òta nói cho³nàng biết nếuècó một ngày}nàng thích aiẵđó…” Y ngậpỷngừng, thật raļy không cóīcách nào tưởngătượng được TầnıUyển Uyển thậtừlòng thật dạệthích người khác,Īnhưng y vẫnữcố gắng nóiìcho nàng biết:ộ“Vậy đó nênĩlà chính nàngľthích, chứ khôngÏphải bị sốjphận sắp đặt.ỹNếu không…” Yớkhông dám nhìnIthẳng vào mắtùnàng, xoay đầuứđi, che giấuἵsự thảm hại}của mình: “Taớkhông cam tâm.”ì
Nói xong, yÍnhanh tay rút°kiếm, xoay ngườiíbỏ đi.
Tần UyểnỉUyển tựa lênįcây, sững sờịnhìn lá câyợrơi rụng trongἴđêm, vẻ mặtéhoang mang. Mộtìlát sau, nàngễlại nghe cóĺtiếng chân ngườiịgiẫm lên láịkhô.
Nàng quay đầu,ἵnhìn thấy GiảnἲHành Chi đã¸bỏ đi nhưngịlại quay về.
Yắlạnh mặt, hơiọmất tự nhiên:ú“Không nên ởìngoài một mình,íta đưa nàngÏvề.”
Tần Uyển Uyển hoàn hồn, biết y lo lắng cho nàng, bèn lúng túng gật đầu.
“Ôi, hôn tới choáng váng.”
Sau đó ——
Hai người lẳng lặng đi một trước một sau trong rừng cây. Giản Hành Chi đi phía trước, y không lên tiếng, nàng cũng không dám đặt câu hỏi.
Hai người lẳng lặng đi một trước một sau trong rừng cây. Giản Hành Chi đi phía trước, y không lên tiếng, nàng cũng không dám đặt câu hỏi.
Rất nhiều thông tin bủa vây trong đầu, mặc dù trực giác của nàng đã sớm nhận ra, nhưng người nọ nói thẳng như thế vẫn làm nàng chấn động không nói nên lời.
【Vở kịch nhỏ 2】
Giản Hành Chi đưa nàng đến cửa, lạnh mặt nhìn nàng vào phòng. Tần Uyển Uyển đóng cửa, lại không kiềm được mở ra một khe, nhìn thanh niên áo trắng đứng ở cửa, nhỏ giọng lên tiếng.
Đồ đểu cáng!
“Giản Hành Chi.”
“Ta và người khác không giống nhau! Ta là người độc nhất vô nhị của nàng! Đúng không?”
“Nói.”
Y biết Tần Uyển Uyển không phải người biết thẳng thắn từ chối người khác, bèn lạnh mặt nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: “Nàng không cần cảm thấy xấu hổ, ta không phải kẻ cưỡng ép người khác. Nàng không thích cũng chẳng sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng, nàng ngủ đi.”
Vở kịch nhỏ 2
“Người… Có phải người thích ta không?”
“Nàng kéo y phục ta, nàng không từ chối, quả nhiên nàng thích ta!”
“Không thích.”
“Không thích.”
“Muốn nghe y nói thích ta ghê.”
Giản Hành Chi: “Không thích.”
Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, quay đầu bỏ đi.
【
Tần Uyển Uyển không nói, nàng dựa vào y, tim đập cực nhanh, hơi choáng váng vì thiếu dưỡng khí, vẫn chưa ổn định hơi thở, đang điều chỉnh hô hấp.
Tần Uyển Uyển đơ người, nhưng nàng chưa kịp hiểu Giản Hành Chi nói gì, cửa chợt bị người ta đẩy “ầm” ra.
“Bây giờ chắc chắn nàng rất ghét ta, nhưng nàng lương thiện như thế, nàng không biết nói thế nào.”
“Thôi rồi, chắc chắn nàng không thích ta, là tự ta đa tình nghĩ nhiều rồi. Ta phải làm gì đây?”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi dọa nhảy dựng. Nàng còn chưa lên tiếng, người nọ đã ôm nàng vào lòng, nhấc cách mặt đất nửa tấc, ấn gáy nàng, hôn mạnh lên.
“Chắc chắn là nàng thích ta, nàng đang ám thị cho ta, ta vui quá.”
Tần Uyển Uyển trợn tròn hai mắt. Một lát sau, hô hấp nàng dồn dập, lông mi khẽ run, bất giác túm lấy vạt áo y.
】
Giản Hành Chi ấn nàng lên cửa gỗ chạm hoa văn. Y căng thẳng đến độ không phát hiện Tần Uyển Uyển đã làm gì, chỉ vụng về nhớ lại động tác chủ động hôn y trong mộ thất của cô gái này.
Lòng y vừa chua xót vừa đắng chát, mang theo mấy phần oán giận, lại cảm thấy ấm ức.
(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.
Nhưng hôn một hồi, bỗng nhiên sinh ra chút ngọt ngào vô cớ.
Giản Hành Chi cảm giác cô gái nhỏ tựa vào ngực mình, túm lấy vạt áo, y hơi khó chịu nhắm mắt lại.
Công thành chiếm đất xong, hai người đều thở dốc. Tần Uyển Uyển cúi đầu không dám nhìn y, sắc mặt ửng hồng, căn bản đứng không vững.
Giản Hành Chi cảm giác cô gái nhỏ tựa vào ngực mình, túm lấy vạt áo, y hơi khó chịu nhắm mắt lại.
Giản Hành Chi đưa nàng đến cửa, lạnh mặt nhìn nàng vào phòng. Tần Uyển Uyển đóng cửa, lại không kiềm được mở ra một khe, nhìn thanh niên áo trắng đứng ở cửa, nhỏ giọng lên tiếng.
“Phải, ta thích nàng.”
Giản Hành Chi thấy nàng im lặng, sự lúng túng trong dự liệu dâng lên.
Y khàn giọng lên tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình: “Được chưa?”
“Thôi, ta đi chết đây, tạm biệt Uyển Uyển. Ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa!!!”
Tần Uyển Uyển trợn tròn hai mắt. Một lát sau, hô hấp nàng dồn dập, lông mi khẽ run, bất giác túm lấy vạt áo y.
“Giản…”
Tần Uyển Uyển không nói, nàng dựa vào y, tim đập cực nhanh, hơi choáng váng vì thiếu dưỡng khí, vẫn chưa ổn định hơi thở, đang điều chỉnh hô hấp.
Mà Tần Uyển Uyển:
Tần Uyển Uyển nhớ tới sự quẫn bách lúc nãy, tức đến phát khóc.
Giản Hành Chi thấy nàng im lặng, sự lúng túng trong dự liệu dâng lên.
“Không đúng, ta thích, ta vô cùng thích, vì sao ta không nói?”
Y biết Tần Uyển Uyển không phải người biết thẳng thắn từ chối người khác, bèn lạnh mặt nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: “Nàng không cần cảm thấy xấu hổ, ta không phải kẻ cưỡng ép người khác. Nàng không thích cũng chẳng sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng, nàng ngủ đi.”
Giản Hành Chi ấn nàng lên cửa gỗ chạm hoa văn. Y căng thẳng đến độ không phát hiện Tần Uyển Uyển đã làm gì, chỉ vụng về nhớ lại động tác chủ động hôn y trong mộ thất của cô gái này.
“Ấy? Giản…”
“Vì sao không nói? Sao nàng im lặng thế?”
Lời của Tần Uyển Uyển còn chưa nói xong, Giản Hành Chi đã lập tức biến mất tại chỗ.
“Thuật Quang độn! Ta đi đây!”
Rất nhiều thông tin bủa vây trong đầu, mặc dù trực giác của nàng đã sớm nhận ra, nhưng người nọ nói thẳng như thế vẫn làm nàng chấn động không nói nên lời.
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn căn phòng trống không. Thật lâu sau, nàng mới hoàn hồn, nhận ra Giản Hành Chi đã dùng pháp thuật Quang độn(*) chạy rồi!
Lời của Tần Uyển Uyển còn chưa nói xong, Giản Hành Chi đã lập tức biến mất tại chỗ.
Hôn nàng!!!【(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.
Người đúng là nhanh đến chết tiệt.
Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, quay đầu bỏ đi.
Nàng chống người lên mép bàn, tức tối ngồi xuống ghế vỗ ngực cho thông khí.
Đồ đểu cáng!
Tần Uyển Uyển nhớ tới sự quẫn bách lúc nãy, tức đến phát khóc.
Công thành chiếm đất xong, hai người đều thở dốc. Tần Uyển Uyển cúi đầu không dám nhìn y, sắc mặt ửng hồng, căn bản đứng không vững.
***
Giản Hành Chi: “Ta đã nói rồi, thể chất nàng không được.”
“Nàng hỏi ta lời này là có ý gì? Nàng biết sao? Nàng thông minh như vậy, chắc chắn nàng biết ta thích nàng, thế mà nàng còn hỏi, có phải nàng thích ta không?”
Y khàn giọng lên tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình: “Được chưa?”Tần Uyển Uyển: “…”【Thế là ——Một lát sau ——Vở kịch nhỏ 1“Nàng kéo y phục ta, nàng không từ chối, quả nhiên nàng thích ta!”】
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển hoàn hồn, biết y lo lắng cho nàng, bèn lúng túng gật đầu.
Giản Hành Chi: “Ta đã tỏ tình rồi, vì sao nàng không trả lời?”
“Người… Có phải người thích ta không?”
Nhưng hôn một hồi, bỗng nhiên sinh ra chút ngọt ngào vô cớ.
Tần Uyển Uyển: “Đừng nói chuyện, ta phải hít thở, thiếu dưỡng khí.”
Giản Hành Chi: “Ta đã nói rồi, thể chất nàng không được.”
Trong nháy mắt xoay người——
Tần Uyển Uyển: “…”
Mà Tần Uyển Uyển:Người đúng là nhanh đến chết tiệt.【Giản Hành Chi: “Ta đã nói rồi, thể chất nàng không được.”Giản Hành Chi ấn nàng lên cửa gỗ chạm hoa văn. Y căng thẳng đến độ không phát hiện Tần Uyển Uyển đã làm gì, chỉ vụng về nhớ lại động tác chủ động hôn y trong mộ thất của cô gái này.(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.Vở kịch nhỏ 2(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.】】
“Rõ ràng nàng biết rồi mà còn muốn ta nói ra, không biết ta sẽ mắc cỡ sao? Nàng thật xấu, nhưng ta rất thích! Ta rất muốn hôn nàng!”
Lòng y vừa chua xót vừa đắng chát, mang theo mấy phần oán giận, lại cảm thấy ấm ức.
Tần Uyển Uyển: “Giản Hành Chi, có phải người thích ta không?”
Giản Hành Chi: “Không thích.”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi dọa nhảy dựng. Nàng còn chưa lên tiếng, người nọ đã ôm nàng vào lòng, nhấc cách mặt đất nửa tấc, ấn gáy nàng, hôn mạnh lên.
Trong nháy mắt xoay người——
Tần Uyển Uyển: “Đừng nói chuyện, ta phải hít thở, thiếu dưỡng khí.”
“Không đúng, ta thích, ta vô cùng thích, vì sao ta không nói?”
“Nàng hỏi ta lời này là có ý gì? Nàng biết sao? Nàng thông minh như vậy, chắc chắn nàng biết ta thích nàng, thế mà nàng còn hỏi, có phải nàng thích ta không?”
【Vở kịch nhỏ 1】
“Chắc chắn là nàng thích ta, nàng đang ám thị cho ta, ta vui quá.”
(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.
“Rõ ràng nàng biết rồi mà còn muốn ta nói ra, không biết ta sẽ mắc cỡ sao? Nàng thật xấu, nhưng ta rất thích! Ta rất muốn hôn nàng!”
“Ta và người khác không giống nhau! Ta là người độc nhất vô nhị của nàng! Đúng không?”
Y khàn giọng lên tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình: “Được chưa?”
Một lát sau ——
Hôn nàng!!!
Tần Uyển Uyển đơ người, nhưng nàng chưa kịp hiểu Giản Hành Chi nói gì, cửa chợt bị người ta đẩy “ầm” ra.
Sau đó ——
“Nàng kéo y phục ta, nàng không từ chối, quả nhiên nàng thích ta!”
【
Kế tiếp ——
“Vì sao không nói? Sao nàng im lặng thế?”
“Tiêu rồi, có phải ta hiểu sai ý rồi không?”
“Nói.”
“Thôi rồi, chắc chắn nàng không thích ta, là tự ta đa tình nghĩ nhiều rồi. Ta phải làm gì đây?”
“Bây giờ chắc chắn nàng rất ghét ta, nhưng nàng lương thiện như thế, nàng không biết nói thế nào.”
“Thôi, ta đi chết đây, tạm biệt Uyển Uyển. Ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa!!!”
Vở kịch nhỏ 1
】
Thế là ——
“Nàng không thích ta cũng không sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng. Nàng ngủ đi.”
“Thuật Quang độn! Ta đi đây!”
Mà Tần Uyển Uyển:
Hôn nàng!!!
“Oa, có phải y thích ta không?”
“Muốn nghe y nói thích ta ghê.”
“Ôi, hôn tới choáng váng.”
“Đợi đã, người nói bậy bạ cái gì thế?”
“Giản…”
“Oa, có phải y thích ta không?”
Người đúng là nhanh đến chết tiệt.
Tui mệt mỏi với 2 anh chị quá đi. Đc xíu ngọt xong lại trớt qướt là seo? Là seo???