Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 90 (1)

Chương 90 (1)

Y thông minh lên rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi chạy về phòng mình, nhảy một cái nhào thẳng lên giường, vùi đầu vào gối.

666 nhìn y vùi mình hồi lâu, thở dài khuyên: “Chủ nhân, ngài thở đi, đừng để ngộp chết.”

“Ta có thể nín thở một ngày, đừng nói chuyện.”

666: “…”

Lẽ nào nó lại sợ một thần tiên như y làm ngộp chết mình sao?!

666 cm giác h thngtruyn ti caÍmình b nghnri.

Nó bình tĩnhmt lát, tĩnh vi mình°ch nhân lnnày không gingtrưc kia. ChÏnhân trưc đâyca nó đuòlà cung ngoxut chúng, cònLong Ngo Thiênnày cn sáthương yêu vàfng h canó.

Nh li lúcũnãy xy rachuyn gì, nóc gng ddành Gin HànhChi: “Ngài đngtht vng, ngưi)ta không trli, không chngdo đang nghĩlàm sao đápli ngài thìsao?”

“Cô đngúnói na.”

GinHành Chi vaìnghe đã cmļthy khó chuhơn: “Bây giıchc chn nàngĩrt ghét ta.”

Ơ… Ta thy)v mt ca³cô y khôngging lm…

“Saonàng không bópbùa lin tâm]giết ta đi?”ĩ

Gin Hành Chitruy hi. 666cm thy nóvà ngưi nàygiao tiếp khôngĺni ri, suy,nghĩ m ming:“Hay là ngàiãđi hi côy xem?”

Khôngđưc.”

Gin HànhĬChi kéo giïxung, thò đura, lt ngưi:ư“Ta không mun}làm phin nàngĩna. Sau này,ta cũng khôngăxut hin, tránhïcho nàng xuIh. Dù saoNgc Linh Lungfch còn liòhai mnh, tađưa nàng phi}thăng xong, nàngtr v TchSơn, sau nàyòchúng ta không²gp li nhau.”

Lúc nãy côĩy cũng đâuĺcó nói gìÎ

Đng nói na…¹Gin Hành Chict li nó:ï“Tính tình nàngtt, s nngli khiến tabun, ta khôngth đưc nưcln ti. BanĨnãy ta đãìquá đáng, saunày không quyry nàng na.”

Nói xong, GinHành Chi nhmĭmt li: “Ngòđi.”

Bo làɨng nhưng GinđHành Chi vnchng ng đưc,Iy trăn trЇtrn trc trêngiưng c đêm,ɨcàng nghĩ càngkhó chu.

Nhưng ycó th làmsao đây?

Ban đu,İy mơ hcho rng nàng²hi có thíchmình không làÍvì nàng cũngthích y, khônghi mt tiếngđã kích đnghôn ngưi ta,Ĭkết qu hiuɪsai ý.

Sao TnUyn Uyn không°giết y đi?íĐã nói mophm nàng thìīgiết y mà.

Nàngľvn quá mmìlòng.

Gin Hành Chikhông d chu,¸Tn Uyn Uyncũng mt đêm]khó ng.

Nàng khôngɪbiết mình đangtc cái gì,òbng nhiên cmthy xu h.

Hônİngưi ta đếnth không rafhơi, chng chonàng th mtïcái đã chymt dng, bonàng gii thíchthế nào?

Sao liĩcó tên đànéông khn kiếpthế này…

Thi đimĩchc ngưi tatc đến tăngxông máu munăđánh chết y,cái ming kiaãli bô lôíba la, khiếnïngưi ta cmíthy y rt°tt.

Hai ngưi nmcách mt bcếtưng, ai nyìnm trên giưngếnghĩ ngi lungĩtung.

Gin Hành Chiĩbun bã.

Tn UynUyn tc gin.

Cũngmay Tn UynĩUyn ng đưcĮmt chút, lăníln đến gnÍsáng thì mơímàng thiếp đi.ì

Đi sáng thcgic, Tn UynìUyn n đnhtâm trng, bưcïti nhà ănéăn sáng, suyđnghĩ làm saoómưn cơ hinày nói chuynvi Gin HànhChi…

Nói gìòđây?

Lòng Tn UynUyn bng dưngri rm, tâmtrng nàng chưaùtng phc tpnhư thế.

Trưc đây,nàng lưi biếngênhưng tâm tưsáng trong, nhưngGin Hành Chili ging nhưĩmt tng đáĭto ném xungímt h, thălàm dy lênĮkhông phi gnsóng lăn tănmà là sóngto gió ln.

Lòngïvui thì cóıvui, nhưng ccm thy làmk thù, làmưsư ph, làmbn lâu nhưéthế, tr thànhĺngưi yêu thìıhơi…

Tn Uyn Uyncũng không nóirõ đưc, nàngơđiu chnh tâmtrng đến nhàưăn, vào cađã thy miùngưi ngi đcnh bàn, tr¸Gin Hành Chi.

Tn,Uyn Uyn ngâyngưi, theo bnnăng m ming:,“Gin Hành Chiđâu?”

“Y điêtìm Liu PhiļSương ri.”

ThúyLc lên tiếng,įgi Tn UynUyn: “Mau tiăn chút gìôđi.”

Tn UynUyn nghe thyáGin Hành Chiđi tìm LiuơPhi Sương, quayđu nhìn sangT Cô Đưng.T Cô Đưng,đáng tin hơnThúy Lc, mĬming gii thích:“Tin bi bođêm qua trôiqua mt đêm,đkhông chng BchVi khôi phcĩchút ít, khôngyên tâm bênphía Liu tiuthư nên tiıđó trưc ri.”ï

“Gin đo quâníđúng là ngưitt.” Lc HànhòChu nghe thyli T CôĮĐưng, vui vnói: “Còn chuɨđáo hơn chúngta na!”

Liénày không đúngõlm.” Mai TuếìHàn lên tiếng,ĩxoay cây quttrong tay: “Bìnhthưng không thyhn nghĩ nhiunhư vy, đuĪlà Tn cônương suy nghĩgiúp hn.” MaiĮTuế Hàn nhìnísang Tn UynÎUyn: “Đúng khôngUyn Uyn cônương?”

Tn UynòUyn mm cưikhông đáp, chnói: “Ăn sángèthôi.”

Mi ngưinhìn nhau, khôngbiết ti saokhông dám miming, im lngăn xong basáng mt cáchơk l.

Sau khiăn xong, TnýUyn Uyn đngdy đnh trv phòng, NamPhong vi chyýti: “Ch nhân,]ngưi không đitìm Gin đoquân sao?”

“Tìmy làm gì?”ļ

Tn Uyn Uyncưi, quay đuĩnói: “Ta vphòng tu luynĩtrưc.”

o cnhïtrong tay tinìbi có íchcho tu luynihơn… T CôíĐưng nhanh chóngùđng lên, nói}theo Nam Phong:“Uyn Uyn, haylà mui đitìm tin bi³đi?”

Tn UynàUyn do dЇchc lát, sauđó gt đu:m.”

T CôíĐưng và NamPhong theo bn:năng th phào.ìThúy Lc xoay¸qut tròn trêntay, cưi nói:³Vy chi bngími ngưi đichung, Lc HànhâChu và LiuíPhi Sương ]chung mt ch,ɨnhiu ngưi cũngtin bo v.”ù

Mi ngưi quyếtìđnh xong, cínhóm đi vphía sân vinLiu Phi Sương.

Sânvin Liu Phi)Sương đang náoìnhit. Liu PhiêSương ngi trong²phòng, b ngưikhác ép thêuľgiy v cho°Lc Hành Chu.íTiu mui NhaíNha năm tuiɩđang chơi trongásân, đưc mt(đám th nîchơi bt bưmăcùng. Gin Hành)Chi ngm ctrong ming, nghiêngíngưi ngi tatrên cây liu,ngng đu nhìntri.

“Tiu ca ca,tiu ca ca!”Nha Nha đngdưi tán câyđgi Gin HànhChi: “Huynh btìbươm bưm chomui đi.”

Khôngòbt.” Gin HànhíChi dt khoátĭt chi, sángnay y tiđây đã bêcô gái nhũnày làm phin.íCô gái nhhot bát hiếuĮđng, lúc thìhái hoa, lúcthì bt bưm,ïLiu Phi Sươngphi thêu hoaĨnên không chơióvi cô béɪđưc, con bébèn dn mtđám th nâđui theo yquy.

“Bươm bưm đplm.” Nha Nhac chp: “Tiuca ca btcho mui đi,}mui cho huynhIko.”

“Bươm bưmlà côn trùng,Ïta bt sâujlông cho nhóc.”

“Bươm bướm không phải côn trùng, bươm bướm là bươm bướm!” Nha Nha đỏ mắt, sắp sửa phát khóc.

“Tướng mạo Tạ đạo quân và Lạc Hành Chu khác biệt quá lớn, e rằng sẽ khiến Bạch Vi nhận ra.” Mai Tuế Hàn đứng một bên cười: “Chi bằng để tại hạ dùng huyễn thuật biến thành Lạc đạo quân đón dâu.”

Giản Hành Chi nhìn Nha Nha, gọi Liễu Phi Sương: “Liễu Phi Sương, muội muội cô sắp khóc rồi này.”

Thúy Lục lại bắt đầu ho khan nhắc nhở, Giản Hành Chi vẫn không nhúc nhích.

“Ta cũng nghĩ thế.” Liễu Nguyệt Hoa thở dài: “Một ngày chưa diệt Bạch Vi, ngày đó ta khó yên lòng. Chúng ta cũng chẳng thể biến động phòng hoa chúc thành một cuộc chiến.”

“Khóc!” Giọng Liễu Phi Sương vang lên: “Phiền quá đi.”

Lời vừa phát ra, Thúy Lục khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Giản Hành Chi.

Nói xong, y xoay người rời đi.

Nha Nha nghe nói thế, khóc lớn tại chỗ. Giản Hành Chi rùng mình, móc lỗ tai, vội vã đồng ý: “Rồi, rồi, rồi, ta bắt cho.”

Nói xong, Giản Hành Chi nhảy lên trời, giơ tay dùng linh lực bọc lấy một con bướm.

Mọi người xôn xao một hồi cũng không tìm ra được nguyên do, chỉ đành nhìn hai người trốn tới trốn lui.

Thị nữ bên dưới vỗ tay reo: “Tiên quân ngầu quá!”

“Ba người các người đều ngứa cổ họng?” Liễu Phi Sương hỏi tiếp, mọi người không nói nên lời.

“Thì…” Thúy Lục bị hỏi, hơi xấu hổ đáp: “Ngứa cổ họng .”

Giản Hành Chi nhìn Nha Nha, gọi Liễu Phi Sương: “Liễu Phi Sương, muội muội cô sắp khóc rồi này.”

“Tiên quân lợi hại quá!”

Giản Hành Chi đang ở giữa không trung nghe thấy tiếng người, vừa quay đầu đã thấy Tần Uyển Uyển dẫn theo người đứng ở cửa. Y hết hồn lảo đảo một cái, may mà cơ thể nhanh hơn đầu óc, vội vàng lấy lại thăng bằng, đáp vững vàng xuống đất, sau đó giả vờ bình tĩnh quay đầu, đưa bướm cho thị nữ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Này.”

Tần Uyển Uyển đúng lúc bước vào, nhìn thấy Giản Hành Chi bắt bướm, nghe cô gái nhỏ bên cạnh hoan hô. Nàng sững lại, dừng ở đầu hành lang.

Tần Uyển Uyển đúng lúc bước vào, nhìn thấy Giản Hành Chi bắt bướm, nghe cô gái nhỏ bên cạnh hoan hô. Nàng sững lại, dừng ở đầu hành lang.

Giản Hành Chi đang ở giữa không trung nghe thấy tiếng người, vừa quay đầu đã thấy Tần Uyển Uyển dẫn theo người đứng ở cửa. Y hết hồn lảo đảo một cái, may mà cơ thể nhanh hơn đầu óc, vội vàng lấy lại thăng bằng, đáp vững vàng xuống đất, sau đó giả vờ bình tĩnh quay đầu, đưa bướm cho thị nữ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Này.”

“Ta có thể biến thành dáng vẻ Phi Sương, làm cô dâu.”

“Bươm bướm không phải côn trùng, bươm bướm là bươm bướm!” Nha Nha đỏ mắt, sắp sửa phát khóc.

Đưa bướm xong, y nhìn Tạ Cô Đường: “Các người tới đúng lúc, ta quay về ngủ đây.”

Tần Uyển Uyển hiểu ý họ, nhìn Giản Hành Chi, bình tĩnh nói: “Cứ để Lạc đạo quân đi, sắp đặt ổn thỏa là được.”

Tạ Cô Đường nhìn sang Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển cười nói: “Lúc động phòng hoa chúc, chúng ta cũng chẳng thể canh giữ bên người tân lang tân nương.”

Nói xong, y xoay người rời đi.

Tần Uyển Uyển lẳng lặng nhìn con bướm vỗ cánh kia. Mọi người đều nhận ra ánh mắt nàng, không dám lên tiếng.

Sắp tới ngày cưới, Bạch Vi chẳng có chút động tĩnh, Liễu Nguyệt Hoa bắt đầu lo lắng trong lòng, gọi tất cả mọi người tới: “Bạch Vi vẫn luôn không xuất hiện, e là muốn tìm cơ hội hôm tân hôn, khiến Liễu thị mất mặt trước thiên hạ.” Liễu Nguyệt Hoa lên tiếng, nhìn về phía nhóm người: “Không biết các vị có cách gì khiến Bạch Vi xuất hiện trước, tránh gây sự hôm thành hôn không?”

Hồi lâu sau, Tần Uyển Uyển dời mắt, bình tĩnh đi về phía hành lang đằng sau phòng, hờ hững nói: “Ta tĩnh tọa, mọi người nghỉ ngơi đi.”

“Cô ấy…” Lạc Hành Chu nuốt nước bọt, nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển biến mất, lại nhìn Tạ Cô Đường: “Có phải cô ấy tức giận không?”

Thật ra ở đây không có ai thích hợp hơn Giản Hành Chi, vừa biết biến hóa, tu vi lại cao, nhưng Giản Hành Chi cúi đầu không nói một lời.

“Phải.” Tạ Cô Đường gật đầu.

“Phải.” Tạ Cô Đường gật đầu.

“Bọn họ làm sao thế?” Thúy Lục nhíu mày.

“Hay là cãi nhau rồi?”

“Khóc!” Giọng Liễu Phi Sương vang lên: “Phiền quá đi.”

Nam Phong nghi hoặc.

Tần Uyển Uyển hiểu ám chỉ của Liễu Nguyệt Hoa, dứt khoát nói: “Vậy chi bằng chủ động đặt bẫy, dời ngày cưới lên ngày mai. Chúng ta tiến hành hôn sự trước, dụ Bạch Vi ra.”

Mọi người xôn xao một hồi cũng không tìm ra được nguyên do, chỉ đành nhìn hai người trốn tới trốn lui.

Hồi lâu sau, Tần Uyển Uyển dời mắt, bình tĩnh đi về phía hành lang đằng sau phòng, hờ hững nói: “Ta tĩnh tọa, mọi người nghỉ ngơi đi.”

Tần Uyển Uyển ở chỗ Liễu Phi Sương, Giản Hành Chi lại về sân viện. Tần Uyển Uyển về sân viện, Giản Hành Chi lại tới chỗ Liễu Phi Sương.

Liên tiếp vài ngày, đừng bảo nói chuyện với Giản Hành Chi, ngay cả bóng người mà Tần Uyển Uyển cũng chẳng thấy.

Nha Nha nghe nói thế, khóc lớn tại chỗ. Giản Hành Chi rùng mình, móc lỗ tai, vội vã đồng ý: “Rồi, rồi, rồi, ta bắt cho.”

Sắp tới ngày cưới, Bạch Vi chẳng có chút động tĩnh, Liễu Nguyệt Hoa bắt đầu lo lắng trong lòng, gọi tất cả mọi người tới: “Bạch Vi vẫn luôn không xuất hiện, e là muốn tìm cơ hội hôm tân hôn, khiến Liễu thị mất mặt trước thiên hạ.” Liễu Nguyệt Hoa lên tiếng, nhìn về phía nhóm người: “Không biết các vị có cách gì khiến Bạch Vi xuất hiện trước, tránh gây sự hôm thành hôn không?”

Tần Uyển Uyển ở chỗ Liễu Phi Sương, Giản Hành Chi lại về sân viện. Tần Uyển Uyển về sân viện, Giản Hành Chi lại tới chỗ Liễu Phi Sương.

Mọi người không nói. Tần Uyển Uyển nghe câu hỏi của Liễu Nguyệt Hoa, suy nghĩ rồi mở miệng: “Bạch Vi không xuất hiện, hoặc là muốn chọn ngày tân hôn ra tay, hoặc là vì gần đây chúng ta canh chừng nghiêm ngặt, cô ta dự định chọn một thời điểm thích hợp.”

Tần Uyển Uyển quyết định xong, mọi người cũng không nói thêm, ai nấy đều nhìn Giản Hành Chi thương hại. Tần Uyển Uyển và Liễu Nguyệt Hoa bàn bạc một hồi rồi đứng dậy rời đi.

“Thời điểm thích hợp nào?”

Liễu Nguyệt Hoa gật đầu, nhưng suy nghĩ một hồi, bà do dự nói: “Có điều tu vi Phi Sương không cao, nếu thật sự để nó…”

“Hay lắm.”

Tạ Cô Đường nhìn sang Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển cười nói: “Lúc động phòng hoa chúc, chúng ta cũng chẳng thể canh giữ bên người tân lang tân nương.”

Nói xong, Giản Hành Chi nhảy lên trời, giơ tay dùng linh lực bọc lấy một con bướm.

“Thời điểm thích hợp nào?”

“Ta cũng nghĩ thế.” Liễu Nguyệt Hoa thở dài: “Một ngày chưa diệt Bạch Vi, ngày đó ta khó yên lòng. Chúng ta cũng chẳng thể biến động phòng hoa chúc thành một cuộc chiến.”

“Bọn họ làm sao thế?” Thúy Lục nhíu mày.

Tạ Cô Đường và Nam Phong không nhịn được cũng gia nhập đội ho khan, thế là tiếng ho vang lên hết đợt này tới đợt khác trong đại sảnh.

Mọi người trầm mặc. Nghe thấy lời Liễu Nguyệt Hoa, tất cả mọi người đều nghĩ đến một biện pháp, nhưng không ai dám lên tiếng.

Tần Uyển Uyển hiểu ám chỉ của Liễu Nguyệt Hoa, dứt khoát nói: “Vậy chi bằng chủ động đặt bẫy, dời ngày cưới lên ngày mai. Chúng ta tiến hành hôn sự trước, dụ Bạch Vi ra.”

“Hay lắm.”

Liễu Nguyệt Hoa gật đầu, nhưng suy nghĩ một hồi, bà do dự nói: “Có điều tu vi Phi Sương không cao, nếu thật sự để nó…”

“Ta có thể biến thành dáng vẻ Phi Sương, làm cô dâu.”

Tần Uyển Uyển không để Liễu Nguyệt Hoa nói ra, dù sao Liễu Nguyệt Hoa đã hứa đưa Ngọc Linh Lung cho bọn họ, nhận tiền người ta thì phải làm việc. Nàng ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu: “Ngày mai Lạc công tử cứ đến đón dâu bình thường. Đến khi động phòng hoa chúc, Bạch Vi tới, chúng ta lập tức bắt ba ba trong rọ.”

Đưa bướm xong, y nhìn Tạ Cô Đường: “Các người tới đúng lúc, ta quay về ngủ đây.”

“Ta thay Hành Chu đón dâu.”

Nghe thấy sắp xếp của Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường cau mày lên tiếng: “Ta không yên tâm Hành Chu đón dâu đối phó Bạch Vi.”

“Tướng mạo Tạ đạo quân và Lạc Hành Chu khác biệt quá lớn, e rằng sẽ khiến Bạch Vi nhận ra.” Mai Tuế Hàn đứng một bên cười: “Chi bằng để tại hạ dùng huyễn thuật biến thành Lạc đạo quân đón dâu.”

Mọi người không nói. Tần Uyển Uyển nghe câu hỏi của Liễu Nguyệt Hoa, suy nghĩ rồi mở miệng: “Bạch Vi không xuất hiện, hoặc là muốn chọn ngày tân hôn ra tay, hoặc là vì gần đây chúng ta canh chừng nghiêm ngặt, cô ta dự định chọn một thời điểm thích hợp.”

Lời vừa phát ra, Thúy Lục khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi cúi đầu giả vờ không nghe thấy. Liễu Phi Sương tò mò nhìn mọi người: “Các người sao thế?”

Thật ra ở đây không có ai thích hợp hơn Giản Hành Chi, vừa biết biến hóa, tu vi lại cao, nhưng Giản Hành Chi cúi đầu không nói một lời.

Thúy Lục lại bắt đầu ho khan nhắc nhở, Giản Hành Chi vẫn không nhúc nhích.

Tạ Cô Đường và Nam Phong không nhịn được cũng gia nhập đội ho khan, thế là tiếng ho vang lên hết đợt này tới đợt khác trong đại sảnh.

Giản Hành Chi cúi đầu giả vờ không nghe thấy. Liễu Phi Sương tò mò nhìn mọi người: “Các người sao thế?”

“Tiên quân lợi hại quá!”

“Thì…” Thúy Lục bị hỏi, hơi xấu hổ đáp: “Ngứa cổ họng .”

“Ba người các người đều ngứa cổ họng?” Liễu Phi Sương hỏi tiếp, mọi người không nói nên lời.

Tần Uyển Uyển không để Liễu Nguyệt Hoa nói ra, dù sao Liễu Nguyệt Hoa đã hứa đưa Ngọc Linh Lung cho bọn họ, nhận tiền người ta thì phải làm việc. Nàng ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu: “Ngày mai Lạc công tử cứ đến đón dâu bình thường. Đến khi động phòng hoa chúc, Bạch Vi tới, chúng ta lập tức bắt ba ba trong rọ.”

Tần Uyển Uyển hiểu ý họ, nhìn Giản Hành Chi, bình tĩnh nói: “Cứ để Lạc đạo quân đi, sắp đặt ổn thỏa là được.”

Thị nữ bên dưới vỗ tay reo: “Tiên quân ngầu quá!”

Tần Uyển Uyển quyết định xong, mọi người cũng không nói thêm, ai nấy đều nhìn Giản Hành Chi thương hại. Tần Uyển Uyển và Liễu Nguyệt Hoa bàn bạc một hồi rồi đứng dậy rời đi.

 

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Ồ, hóa ra giờ anh Giản có đội quân cổ vũ hùng hậu đằng sau rồi kìa!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh từ từ, anh từ từ anh ơi, anh nhanh quá rồi đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nhiều người đẩy thuyền chung với em quá nè.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Làm đại sự đi kìa anh ơi, anh trốn quài có thể trốn cả đời sao?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Đội quân ủng hộ lộ liễu thế kia mà anh nỡ nào làm ngơ.

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!