Chương 90 (1)
Y thông minh lên rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi chạy về phòng mình, nhảy một cái nhào thẳng lên giường, vùi đầu vào gối.
666 nhìn y vùi mình hồi lâu, thở dài khuyên: “Chủ nhân, ngài thở đi, đừng để ngộp chết.”
“Ta có thể nín thở một ngày, đừng nói chuyện.”
666: “…”
Lẽ nào nó lại sợ một thần tiên như y làm ngộp chết mình sao?!
666 cảm giác hệ thốngẫtruyền tải củaÍmình bị nghẽnịrồi.
Nó bình tĩnhểmột lát, tựĩnhủ với mình°chủ nhân lầnọnày không giốngỉtrước kia. ChủÏnhân trước đâyἱcủa nó đềuòlà cuồng ngạoắxuất chúng, cònẹLong Ngạo Thiênởnày cần sựáthương yêu vàfủng hộ củaἰnó.
Nhớ lại lúcũnãy xảy raệchuyện gì, nóấcố gắng dỗἵdành Giản HànhằChi: “Ngài đừngịthất vọng, người)ta không trảỗlời, không chừngἷdo đang nghĩủlàm sao đápịlại ngài thìợsao?”
“Cô đừngúnói nữa.”
GiảnịHành Chi vừaìnghe đã cảmļthấy khó chịuầhơn: “Bây giờıchắc chắn nàngĩrất ghét ta.”ẻ
“Ơ… Ta thấy)vẻ mặt của³cô ấy khôngắgiống lắm…”
“Saoẽnàng không bópỷbùa liền tâm]giết ta đi?”ĩ
Giản Hành Chiἵtruy hỏi. 666ẵcảm thấy nóẹvà người nàyềgiao tiếp khôngĺnổi rồi, suy,nghĩ mở miệng:ἱ“Hay là ngàiãđi hỏi côỵấy xem?”
“Khôngἱđược.”
Giản HànhĬChi kéo gốiïxuống, thò đầuịra, lật người:ư“Ta không muốn}làm phiền nàngĩnữa. Sau này,ỉta cũng khôngăxuất hiện, tránhïcho nàng xấuIhổ. Dù saoỉNgọc Linh Lungfchỉ còn lạiòhai mảnh, taồđưa nàng phi}thăng xong, nàngữtrở về TịchḻSơn, sau nàyòchúng ta không²gặp lại nhau.”ἷ
“Lúc nãy côĩấy cũng đâuĺcó nói gì…”Î
“Đừng nói nữa…”¹Giản Hành Chiịcắt lời nó:ï“Tính tình nàngễtốt, sợ nặngằlời khiến taỗbuồn, ta khôngẹthể được nướcἱlấn tới. BanĨnãy ta đãìquá đáng, sauẵnày không quấyỷrầy nàng nữa.”ỗ
Nói xong, GiảnỉHành Chi nhắmĭmắt lại: “Ngủòđi.”
Bảo làɨngủ nhưng GiảnđHành Chi vốnẵchẳng ngủ được,Iy trăn trởЇtrằn trọc trênỡgiường cả đêm,ɨcàng nghĩ càngạkhó chịu.
Nhưng yỏcó thể làmồsao đây?
Ban đầu,İy mơ hồằcho rằng nàng²hỏi có thíchỹmình không làÍvì nàng cũngἳthích y, khôngểhỏi một tiếngỉđã kích độngἷhôn người ta,Ĭkết quả hiểuɪsai ý.
Sao TầnảUyển Uyển không°giết y đi?íĐã nói mạoỗphạm nàng thìīgiết y mà.
Nàngľvẫn quá mềmìlòng.
Giản Hành Chiẻkhông dễ chịu,¸Tần Uyển Uyểnẳcũng một đêm]khó ngủ.
Nàng khôngɪbiết mình đangớtức cái gì,òbỗng nhiên cảmầthấy xấu hổ.
Hônİngười ta đếnẵthở không rafhơi, chẳng choἳnàng thở mộtïcái đã chạyỏmất dạng, bảoỉnàng giải thíchἰthế nào?
Sao lạiĩcó tên đànéông khốn kiếpỵthế này…
Thời điểmĩchọc người taἵtức đến tăngịxông máu muốnăđánh chết y,ἵcái miệng kiaãlại bô lôíba la, khiếnïngười ta cảmíthấy y rất°tốt.
Hai người nằmἲcách một bứcếtường, ai nấyìnằm trên giườngếnghĩ ngợi lungĩtung.
Giản Hành Chiĩbuồn bã.
Tần UyểnẹUyển tức giận.
Cũngựmay Tần UyểnĩUyển ngủ đượcĮmột chút, lănílộn đến gầnÍsáng thì mơímàng thiếp đi.ì
Đợi sáng thứcἲgiấc, Tần UyểnìUyển ổn địnhἵtâm trạng, bướcïtới nhà ănéăn sáng, suyđnghĩ làm saoómượn cơ hộiớnày nói chuyệnứvới Giản HànhẵChi…
Nói gìòđây?
Lòng Tần UyểnỉUyển bỗng dưngḽrối rắm, tâmảtrạng nàng chưaùtừng phức tạpọnhư thế.
Trước đây,ẫnàng lười biếngênhưng tâm tưἰsáng trong, nhưngụGiản Hành Chiịlại giống nhưĩmột tảng đáĭto ném xuốngímặt hồ, thứălàm dậy lênĮkhông phải gợnẩsóng lăn tănịmà là sóngḽto gió lớn.
Lòngïvui thì cóıvui, nhưng cứẻcảm thấy làmỉkẻ thù, làmưsư phụ, làmỏbạn lâu nhưéthế, trở thànhĺngười yêu thìıhơi…
Tần Uyển Uyểnịcũng không nóiảrõ được, nàngơđiều chỉnh tâmỉtrạng đến nhàưăn, vào cửaẩđã thấy mọiùngười ngồi ởđcạnh bàn, trừ¸Giản Hành Chi.
Tần,Uyển Uyển ngâyạngười, theo bảnỵnăng mở miệng:,“Giản Hành Chiẫđâu?”
“Y điêtìm Liễu PhiļSương rồi.”
ThúyẽLục lên tiếng,įgọi Tần UyểnểUyển: “Mau tớiạăn chút gìôđi.”
Tần UyểnứUyển nghe thấyáGiản Hành Chiịđi tìm LiễuơPhi Sương, quayỉđầu nhìn sangỉTạ Cô Đường.ỉTạ Cô Đường,đáng tin hơnừThúy Lục, mởĬmiệng giải thích:ἳ“Tiền bối bảoấđêm qua trôiẫqua một đêm,đkhông chừng BạchấVi khôi phụcĩchút ít, khôngẩyên tâm bênỉphía Liễu tiểuỹthư nên tớiıđó trước rồi.”ï
“Giản đạo quâníđúng là ngườiịtốt.” Lạc HànhòChu nghe thấyỷlời Tạ CôĮĐường, vui vẻỵnói: “Còn chuɨđáo hơn chúngứta nữa!”
“Lờiénày không đúngõlắm.” Mai TuếìHàn lên tiếng,ĩxoay cây quạtỗtrong tay: “Bìnhớthường không thấyậhắn nghĩ nhiềuớnhư vậy, đềuĪlà Tần côạnương suy nghĩộgiúp hắn.” MaiĮTuế Hàn nhìnísang Tần UyểnÎUyển: “Đúng khôngἰUyển Uyển côủnương?”
Tần UyểnòUyển mỉm cườiứkhông đáp, chỉỏnói: “Ăn sángèthôi.”
Mọi ngườiởnhìn nhau, không‹biết tại saoịkhông dám mởimiệng, im lặngốăn xong bữaỗsáng một cáchơkỳ lạ.
Sau khiḷăn xong, TầnýUyển Uyển đứngẫdậy định trởḻvề phòng, NamởPhong vội chạyýtới: “Chủ nhân,]người không điẳtìm Giản đạoởquân sao?”
“Tìmỳy làm gì?”ļ
Tần Uyển Uyểnấcười, quay đầuĩnói: “Ta vềἷphòng tu luyệnĩtrước.”
“Ảo cảnhïtrong tay tiềnìbối có íchỡcho tu luyệnihơn…” Tạ CôíĐường nhanh chóngùđứng lên, nói}theo Nam Phong:ề“Uyển Uyển, hayọlà muội điịtìm tiền bối³đi?”
Tần UyểnàUyển do dựЇchốc lát, sauἵđó gật đầu:ỡ“Ừm.”
Tạ CôíĐường và NamḹPhong theo bản:năng thở phào.ìThúy Lục xoay¸quạt tròn trênịtay, cười nói:³“Vậy chi bằngímọi người điỉchung, Lạc HànhâChu và LiễuíPhi Sương ở]chung một chỗ,ɨnhiều người cũngἳtiện bảo vệ.”ù
Mọi người quyếtìđịnh xong, cảínhóm đi vềẽphía sân việnịLiễu Phi Sương.
Sânạviện Liễu Phi)Sương đang náoìnhiệt. Liễu PhiêSương ngồi trong²phòng, bị ngườiồkhác ép thêuľgiầy vớ cho°Lạc Hành Chu.íTiểu muội NhaíNha năm tuổiɩđang chơi trongásân, được một(đám thị nữîchơi bắt bướmăcùng. Giản Hành)Chi ngậm cỏἲtrong miệng, nghiêngíngười ngồi tựaỹtrên cây liễu,ỉngẩng đầu nhìnởtrời.
“Tiểu ca ca,ἳtiểu ca ca!”ẻNha Nha đứngịdưới tán câyđgọi Giản HànhậChi: “Huynh bắtìbươm bướm choịmuội đi.”
“Khôngòbắt.” Giản HànhíChi dứt khoátĭtừ chối, sángẵnay y tớiởđây đã bịêcô gái nhỏũnày làm phiền.íCô gái nhỏḷhoạt bát hiếuĮđộng, lúc thìụhái hoa, lúc‹thì bắt bướm,ïLiễu Phi Sươngộphải thêu hoaĨnên không chơióvới cô béɪđược, con béἲbèn dẫn mộtỳđám thị nữâđuổi theo yừquậy.
“Bươm bướm đẹpảlắm.” Nha Nhaềcố chấp: “Tiểuỉca ca bắtẹcho muội đi,}muội cho huynhIkẹo.”
“Bươm bướmổlà côn trùng,Ïta bắt sâujlông cho nhóc.”ẫ
“Bươm bướm không phải côn trùng, bươm bướm là bươm bướm!” Nha Nha đỏ mắt, sắp sửa phát khóc.
“Tướng mạo Tạ đạo quân và Lạc Hành Chu khác biệt quá lớn, e rằng sẽ khiến Bạch Vi nhận ra.” Mai Tuế Hàn đứng một bên cười: “Chi bằng để tại hạ dùng huyễn thuật biến thành Lạc đạo quân đón dâu.”
Giản Hành Chi nhìn Nha Nha, gọi Liễu Phi Sương: “Liễu Phi Sương, muội muội cô sắp khóc rồi này.”
Thúy Lục lại bắt đầu ho khan nhắc nhở, Giản Hành Chi vẫn không nhúc nhích.
“Ta cũng nghĩ thế.” Liễu Nguyệt Hoa thở dài: “Một ngày chưa diệt Bạch Vi, ngày đó ta khó yên lòng. Chúng ta cũng chẳng thể biến động phòng hoa chúc thành một cuộc chiến.”
“Khóc!” Giọng Liễu Phi Sương vang lên: “Phiền quá đi.”
Lời vừa phát ra, Thúy Lục khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Giản Hành Chi.
Nói xong, y xoay người rời đi.
Nha Nha nghe nói thế, khóc lớn tại chỗ. Giản Hành Chi rùng mình, móc lỗ tai, vội vã đồng ý: “Rồi, rồi, rồi, ta bắt cho.”
Nói xong, Giản Hành Chi nhảy lên trời, giơ tay dùng linh lực bọc lấy một con bướm.
Mọi người xôn xao một hồi cũng không tìm ra được nguyên do, chỉ đành nhìn hai người trốn tới trốn lui.
Thị nữ bên dưới vỗ tay reo: “Tiên quân ngầu quá!”
“Ba người các người đều ngứa cổ họng?” Liễu Phi Sương hỏi tiếp, mọi người không nói nên lời.
“Thì…” Thúy Lục bị hỏi, hơi xấu hổ đáp: “Ngứa cổ họng .”
Giản Hành Chi nhìn Nha Nha, gọi Liễu Phi Sương: “Liễu Phi Sương, muội muội cô sắp khóc rồi này.”
“Tiên quân lợi hại quá!”
Giản Hành Chi đang ở giữa không trung nghe thấy tiếng người, vừa quay đầu đã thấy Tần Uyển Uyển dẫn theo người đứng ở cửa. Y hết hồn lảo đảo một cái, may mà cơ thể nhanh hơn đầu óc, vội vàng lấy lại thăng bằng, đáp vững vàng xuống đất, sau đó giả vờ bình tĩnh quay đầu, đưa bướm cho thị nữ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Này.”
Tần Uyển Uyển đúng lúc bước vào, nhìn thấy Giản Hành Chi bắt bướm, nghe cô gái nhỏ bên cạnh hoan hô. Nàng sững lại, dừng ở đầu hành lang.
Tần Uyển Uyển đúng lúc bước vào, nhìn thấy Giản Hành Chi bắt bướm, nghe cô gái nhỏ bên cạnh hoan hô. Nàng sững lại, dừng ở đầu hành lang.
Giản Hành Chi đang ở giữa không trung nghe thấy tiếng người, vừa quay đầu đã thấy Tần Uyển Uyển dẫn theo người đứng ở cửa. Y hết hồn lảo đảo một cái, may mà cơ thể nhanh hơn đầu óc, vội vàng lấy lại thăng bằng, đáp vững vàng xuống đất, sau đó giả vờ bình tĩnh quay đầu, đưa bướm cho thị nữ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Này.”
“Ta có thể biến thành dáng vẻ Phi Sương, làm cô dâu.”
“Bươm bướm không phải côn trùng, bươm bướm là bươm bướm!” Nha Nha đỏ mắt, sắp sửa phát khóc.
Đưa bướm xong, y nhìn Tạ Cô Đường: “Các người tới đúng lúc, ta quay về ngủ đây.”
Tần Uyển Uyển hiểu ý họ, nhìn Giản Hành Chi, bình tĩnh nói: “Cứ để Lạc đạo quân đi, sắp đặt ổn thỏa là được.”
Tạ Cô Đường nhìn sang Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển cười nói: “Lúc động phòng hoa chúc, chúng ta cũng chẳng thể canh giữ bên người tân lang tân nương.”
Nói xong, y xoay người rời đi.
Tần Uyển Uyển lẳng lặng nhìn con bướm vỗ cánh kia. Mọi người đều nhận ra ánh mắt nàng, không dám lên tiếng.
Sắp tới ngày cưới, Bạch Vi chẳng có chút động tĩnh, Liễu Nguyệt Hoa bắt đầu lo lắng trong lòng, gọi tất cả mọi người tới: “Bạch Vi vẫn luôn không xuất hiện, e là muốn tìm cơ hội hôm tân hôn, khiến Liễu thị mất mặt trước thiên hạ.” Liễu Nguyệt Hoa lên tiếng, nhìn về phía nhóm người: “Không biết các vị có cách gì khiến Bạch Vi xuất hiện trước, tránh gây sự hôm thành hôn không?”
Hồi lâu sau, Tần Uyển Uyển dời mắt, bình tĩnh đi về phía hành lang đằng sau phòng, hờ hững nói: “Ta tĩnh tọa, mọi người nghỉ ngơi đi.”
“Cô ấy…” Lạc Hành Chu nuốt nước bọt, nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển biến mất, lại nhìn Tạ Cô Đường: “Có phải cô ấy tức giận không?”
Thật ra ở đây không có ai thích hợp hơn Giản Hành Chi, vừa biết biến hóa, tu vi lại cao, nhưng Giản Hành Chi cúi đầu không nói một lời.
“Phải.” Tạ Cô Đường gật đầu.
“Phải.” Tạ Cô Đường gật đầu.
“Bọn họ làm sao thế?” Thúy Lục nhíu mày.
“Hay là cãi nhau rồi?”
“Khóc!” Giọng Liễu Phi Sương vang lên: “Phiền quá đi.”
Nam Phong nghi hoặc.
Tần Uyển Uyển hiểu ám chỉ của Liễu Nguyệt Hoa, dứt khoát nói: “Vậy chi bằng chủ động đặt bẫy, dời ngày cưới lên ngày mai. Chúng ta tiến hành hôn sự trước, dụ Bạch Vi ra.”
Mọi người xôn xao một hồi cũng không tìm ra được nguyên do, chỉ đành nhìn hai người trốn tới trốn lui.
Hồi lâu sau, Tần Uyển Uyển dời mắt, bình tĩnh đi về phía hành lang đằng sau phòng, hờ hững nói: “Ta tĩnh tọa, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Tần Uyển Uyển ở chỗ Liễu Phi Sương, Giản Hành Chi lại về sân viện. Tần Uyển Uyển về sân viện, Giản Hành Chi lại tới chỗ Liễu Phi Sương.
Liên tiếp vài ngày, đừng bảo nói chuyện với Giản Hành Chi, ngay cả bóng người mà Tần Uyển Uyển cũng chẳng thấy.
Nha Nha nghe nói thế, khóc lớn tại chỗ. Giản Hành Chi rùng mình, móc lỗ tai, vội vã đồng ý: “Rồi, rồi, rồi, ta bắt cho.”
Sắp tới ngày cưới, Bạch Vi chẳng có chút động tĩnh, Liễu Nguyệt Hoa bắt đầu lo lắng trong lòng, gọi tất cả mọi người tới: “Bạch Vi vẫn luôn không xuất hiện, e là muốn tìm cơ hội hôm tân hôn, khiến Liễu thị mất mặt trước thiên hạ.” Liễu Nguyệt Hoa lên tiếng, nhìn về phía nhóm người: “Không biết các vị có cách gì khiến Bạch Vi xuất hiện trước, tránh gây sự hôm thành hôn không?”
Tần Uyển Uyển ở chỗ Liễu Phi Sương, Giản Hành Chi lại về sân viện. Tần Uyển Uyển về sân viện, Giản Hành Chi lại tới chỗ Liễu Phi Sương.
Mọi người không nói. Tần Uyển Uyển nghe câu hỏi của Liễu Nguyệt Hoa, suy nghĩ rồi mở miệng: “Bạch Vi không xuất hiện, hoặc là muốn chọn ngày tân hôn ra tay, hoặc là vì gần đây chúng ta canh chừng nghiêm ngặt, cô ta dự định chọn một thời điểm thích hợp.”
Tần Uyển Uyển quyết định xong, mọi người cũng không nói thêm, ai nấy đều nhìn Giản Hành Chi thương hại. Tần Uyển Uyển và Liễu Nguyệt Hoa bàn bạc một hồi rồi đứng dậy rời đi.
“Thời điểm thích hợp nào?”
Liễu Nguyệt Hoa gật đầu, nhưng suy nghĩ một hồi, bà do dự nói: “Có điều tu vi Phi Sương không cao, nếu thật sự để nó…”
“Hay lắm.”
Tạ Cô Đường nhìn sang Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển cười nói: “Lúc động phòng hoa chúc, chúng ta cũng chẳng thể canh giữ bên người tân lang tân nương.”
Nói xong, Giản Hành Chi nhảy lên trời, giơ tay dùng linh lực bọc lấy một con bướm.
“Thời điểm thích hợp nào?”
“Ta cũng nghĩ thế.” Liễu Nguyệt Hoa thở dài: “Một ngày chưa diệt Bạch Vi, ngày đó ta khó yên lòng. Chúng ta cũng chẳng thể biến động phòng hoa chúc thành một cuộc chiến.”
“Bọn họ làm sao thế?” Thúy Lục nhíu mày.
Tạ Cô Đường và Nam Phong không nhịn được cũng gia nhập đội ho khan, thế là tiếng ho vang lên hết đợt này tới đợt khác trong đại sảnh.
Mọi người trầm mặc. Nghe thấy lời Liễu Nguyệt Hoa, tất cả mọi người đều nghĩ đến một biện pháp, nhưng không ai dám lên tiếng.
Tần Uyển Uyển hiểu ám chỉ của Liễu Nguyệt Hoa, dứt khoát nói: “Vậy chi bằng chủ động đặt bẫy, dời ngày cưới lên ngày mai. Chúng ta tiến hành hôn sự trước, dụ Bạch Vi ra.”
“Hay lắm.”
Liễu Nguyệt Hoa gật đầu, nhưng suy nghĩ một hồi, bà do dự nói: “Có điều tu vi Phi Sương không cao, nếu thật sự để nó…”
“Ta có thể biến thành dáng vẻ Phi Sương, làm cô dâu.”
Tần Uyển Uyển không để Liễu Nguyệt Hoa nói ra, dù sao Liễu Nguyệt Hoa đã hứa đưa Ngọc Linh Lung cho bọn họ, nhận tiền người ta thì phải làm việc. Nàng ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu: “Ngày mai Lạc công tử cứ đến đón dâu bình thường. Đến khi động phòng hoa chúc, Bạch Vi tới, chúng ta lập tức bắt ba ba trong rọ.”
Đưa bướm xong, y nhìn Tạ Cô Đường: “Các người tới đúng lúc, ta quay về ngủ đây.”
“Ta thay Hành Chu đón dâu.”
Nghe thấy sắp xếp của Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường cau mày lên tiếng: “Ta không yên tâm Hành Chu đón dâu đối phó Bạch Vi.”
“Tướng mạo Tạ đạo quân và Lạc Hành Chu khác biệt quá lớn, e rằng sẽ khiến Bạch Vi nhận ra.” Mai Tuế Hàn đứng một bên cười: “Chi bằng để tại hạ dùng huyễn thuật biến thành Lạc đạo quân đón dâu.”
Mọi người không nói. Tần Uyển Uyển nghe câu hỏi của Liễu Nguyệt Hoa, suy nghĩ rồi mở miệng: “Bạch Vi không xuất hiện, hoặc là muốn chọn ngày tân hôn ra tay, hoặc là vì gần đây chúng ta canh chừng nghiêm ngặt, cô ta dự định chọn một thời điểm thích hợp.”
Lời vừa phát ra, Thúy Lục khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi cúi đầu giả vờ không nghe thấy. Liễu Phi Sương tò mò nhìn mọi người: “Các người sao thế?”
Thật ra ở đây không có ai thích hợp hơn Giản Hành Chi, vừa biết biến hóa, tu vi lại cao, nhưng Giản Hành Chi cúi đầu không nói một lời.
Thúy Lục lại bắt đầu ho khan nhắc nhở, Giản Hành Chi vẫn không nhúc nhích.
Tạ Cô Đường và Nam Phong không nhịn được cũng gia nhập đội ho khan, thế là tiếng ho vang lên hết đợt này tới đợt khác trong đại sảnh.
Giản Hành Chi cúi đầu giả vờ không nghe thấy. Liễu Phi Sương tò mò nhìn mọi người: “Các người sao thế?”
“Tiên quân lợi hại quá!”
“Thì…” Thúy Lục bị hỏi, hơi xấu hổ đáp: “Ngứa cổ họng .”
“Ba người các người đều ngứa cổ họng?” Liễu Phi Sương hỏi tiếp, mọi người không nói nên lời.
Tần Uyển Uyển không để Liễu Nguyệt Hoa nói ra, dù sao Liễu Nguyệt Hoa đã hứa đưa Ngọc Linh Lung cho bọn họ, nhận tiền người ta thì phải làm việc. Nàng ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu: “Ngày mai Lạc công tử cứ đến đón dâu bình thường. Đến khi động phòng hoa chúc, Bạch Vi tới, chúng ta lập tức bắt ba ba trong rọ.”
Tần Uyển Uyển hiểu ý họ, nhìn Giản Hành Chi, bình tĩnh nói: “Cứ để Lạc đạo quân đi, sắp đặt ổn thỏa là được.”
Thị nữ bên dưới vỗ tay reo: “Tiên quân ngầu quá!”
Tần Uyển Uyển quyết định xong, mọi người cũng không nói thêm, ai nấy đều nhìn Giản Hành Chi thương hại. Tần Uyển Uyển và Liễu Nguyệt Hoa bàn bạc một hồi rồi đứng dậy rời đi.
Ồ, hóa ra giờ anh Giản có đội quân cổ vũ hùng hậu đằng sau rồi kìa!
Anh từ từ, anh từ từ anh ơi, anh nhanh quá rồi đó.
Nhiều người đẩy thuyền chung với em quá nè.
Làm đại sự đi kìa anh ơi, anh trốn quài có thể trốn cả đời sao?
Đội quân ủng hộ lộ liễu thế kia mà anh nỡ nào làm ngơ.