Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 91 (1)

Chương 91 (1)

Ta đi giết người, nàng có thể hôn ta một cái không?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Liễu thị không dám trồng thực vật họ hoa hồng, mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc họ hoa hồng là cái gì, nhưng từ kinh nghiệm nhiều năm, bọn họ sàng lọc ra thực vật đủ an toàn đặt trong đình viện, trong đó bao gồm thược dược thuộc họ thược dược và các loại mẫu đơn.

Toàn bộ mẫu đơn và thược dược mà Liễu thị trồng dều nở hoa trong một đêm, đình viện của Tần Uyển Uyển bướm bay hoa nở rợp trời. Mọi người vừa bàn tán vừa bận rộn chuẩn bị buổi lễ thành hôn hôm sau. Giản Hành Chi qua giúp đỡ nên vẫn luôn không tới.

Mà sau khi nhìn thấy hoa nở, Tần Uyển Uyển thất thần chốc lát rồi ổn định tâm trạng đi đến phòng Liễu Phi Sương, chuẩn bị buổi chiều đổi kiệu hoa với nàng ấy.

Liễu Phi Sương đã nghe nói chuyện xảy ra trong sân viện Tần Uyển Uyển. Nàng vừa đến, Liễu Phi Sương đã sáp tới, tràn đầy hâm mộ hỏi: “Nghe bảo vì thúc hoa nở cả sân viện mà Giản đạo quân bắt rất nhiều bươm bướm, cô có cảm giác gì?”

Thì Tn Uyn Uyn nutnưc bt, nóiòtht: “Rt sıhãi…

Liu PhiSương nghe nàngđáp, nghi hocíhi: “Cô scái gì?”

“Ccm thy yĬlàm loi chuynínày s tophin phc.”

LiĬva nói ra,ũThúy Lc bêncnh chìm vàosuy tư. NhÏđến quãng đưng°đã qua, khôngnhn đưc giơtay lên vįvai Tn UynìUyn: “Mui nói}rt có lý.”ì

Ba cô gáiva thì thmõva đ thn giúp TnUyn Uyn tmgi ty ra,fmc áo cưi,ľtrang đim côìdâu, cui cùngchi búi tócđơn gin, mangmũ phưng cótrân châu rxung che mt.

Vtàdng các bưcthành hôn đu¸đã chun bsn sàng tôtrưc, làm trưcmt ngày cũngưkhông to thêm]rưm rà. Bđ cưi TnUyn Uyn mcũlà dành riêng²cho Liu PhiSương, thân hìnhìhai ngưi tươngđương, hơi thayđi mt chútlà vô cùngva vn.

Đi trangđim k lưngIxong, Liu PhiïSương và ThúyfLc ngm nhìnĪmà tm tckhông ngt. ThúyLc càng nhìncàng đau lòng,không nhn đưcîthan th: “Muinói xem kiếpétrưc Gin HànhChi tích baonhiêu đc nh?”ũ

Liên quan gìùy?”

Tn UynUyn lnh nhtãlên tiếng. Nàngt ph khănưvoan, ngi trênéghế không nói.í

Thúy Lc vàLiu Phi Sươngnhìn nhau. ThúyLc hng gingđnh nói gì,cht nghe gingũNam Phong vanglên ca:Đi nhân ThúyáLc, đi mctiêu ri!”

Thúy{Lc nghe vy,ìkh ho: “Vychúng ta đinhé?”

Đi thôi.”

Tn Uyn Uynơđáp. Thúy LcÍdn theo LiuĪPhi Sương dchýdung thành nhahoàn đi ra,İnhanh chóng đưaínàng đến mtýtht mà LiuNguyt Hoa đãÍchun b sn.

TnUyn Uyn ngimt mình trongphòng mt lát,bng nghe thybên ngoài huyênnáo, bánh pháochiêng trng dytri. Qua mtúlúc sau, thɪn bưc vào,kính cn dìunàng: “Tiu thư,tân lang đếníđón ri.”

TnáUyn Uyn khônglên tiếng, thn dìu nàng(ra ngoài. Điìti ca, nàngcm giác cóngưi đt mtơđu la đvào tay nàng,đu còn linm trong tayngưi khác. Ngưi)nó cm lađ dn nàngbưc v trưc,Tn Uyn Uyn³không nhn đưcàthp ging hi:ĭLc đo quân?”

Ngưi kia không]đáp, Tn UynUyn không khixon xuýt trongílòng, suy nghĩxem ngưi này{rt cuc làLc Hành Chuĩhay là GinHành Chi.

Hai ngưicùng bưc quaÍchu than, tiếngàngưi xung quanháhuyên náo, huĩnhư đu làùtiếng reo hò.

Nhngngưi này đu)là ngưi Liu)Nguyt Hoa miíđến lp đ¸ch cho ngưiLiu th, đaêphn khách khaÏtht s đu]chưa đến HoaThành. Bn hmun gii quyếtBch Vi trưckhi khách đến,ưtránh mi ânoán này caLiu gia bthiên h biếthết.

Nhưng vì sao{Liu Nguyt Hoali s mingưi biết chuynnày?

Tn Uyn Uynsuy nghĩ trongýlòng, hơi mtătp trung, chânfđá vào bcìca, ngưi bênócnh giơ mtơtay lên đnàng.

Mùi hương queníthuc tràn vàochóp mũi, TnUyn Uyn lpátc biết ngưibên cnh làĨai.

Sau khi ngưi²kia đ nàng,àdưng như khôngɩyên tâm nêndt khoát buôngĭla đ, munkéo nàng điòv trưc.

Tn UynUyn bc bi,ht mnh tayy ra. Yĩkhông buông, TnUyn Uyn lingưng pháp quyết đu ngóntay, lòng bànêtay Gin HànhfChi m pháptrn, hai ngưisóng vai tavào nhau, đánhưqua đánh li°trong phm viĮcht hp, soĬchiêu thng đếnđi snh. TnUyn Uyn ngheÏthy có ngưiìhô lên: “Tân¸lang, tân nươngđến ——

Rtcuc Tn UynãUyn mi cmgiác Gin HànhChi buông nàngra.

Nàng đng yênЇti ch btđng. Vì nghil, khăn hăTu chân giiáđu cha cácìpháp thut ngănúcn nhìn trm.Tn Uyn Uynkhông nhìn thybên ngoài, ngưi:bên ngoài cũngkhông nhìn thyòdáng v canàng.

Nghe quanɩch l xưng(nim mt hi,ìrt cuc cũngÎđến đon bái(thiên đa.

Nhtđbái thiên đa——

Gin HànhÎChi nghe quanch l hô,lòng cht căngthng, kéo TnUyn Uyn xoayngưi, cùng nhauly bên ngoài³phòng mt ly.

Nhbái cao đưng——

Gin Hành°Chi và TnUyn Uyn xoayngưi, ly LiuNguyt Hoa ngiìbên trên mtàly.

Phu thê giaoìbái ——

Haiúngưi mt điímt, tim GinHành Chi đphơi nhanh. TnUyn Uyn đngìyên bt đng,Gin Hành Chicũng không dámInhúc nhích, haiɩngưi ging co³mt lúc, ngưiĩtham d xôn³xao c lên.

GinÍHành Chi thytình cnh ngưngìngp, nut nưcbt, nh gingnói: “Nàng… nàng¸không ly thìta n đuđy.”

Tn UynUyn: “…

Nàngɪhít sâu mtíhơi: “Ngưi lyîtrưc!”

Ti saonàng phi lytrưc ch!

Gin HànhChi nghe thy[li này, viïvàng khom lưng.ĮTn Uyn Uyncm giác đngìtác ca ngưiÍbên cnh, rtcuc cũng khomlưng.

Hai ngưi kíquá gn, lúcıcúi đu, mũđphưng và kimquan chm vàoïnhau.

Kim quan mócơly khăn hca Tn UynUyn. Gin HànhãChi thy TníUyn Uyn đnhİvùng vy đngthng dy, yvi gi lyđu nàng: “Khănsp rơi ri!”ĺ

“Rơi thì rơi.”ý

Tn Uyn Uynũkhom lưng, cmgiác hai ngưih ging nhưhai con trâu,châu sng vàoÎnhau, xu hđến đ mt:ľThng ngưi dyri nói!”

Không[đưc.” Gin HànhĪChi kiên trì,úgi T CôĐưng bên cnh:)“T… T sưIhuynh!”

T CôĐưng nghe giıthì hiu ngay,Ĭvi bưc lên,xem tình hunghai ngưi gingco, giơ tayg ch kimquan móc vào.

Ngàyļtân hôn, mis phi viênàmãn. T Cô:Đưng không tinìkéo đt siɨtơ, đành sdng linh lcbo v nó,t m rútsi tơ ra.

GinũHành Chi vàİTn Uyn Uynfchâu đu vàonhau. Nàng cmgiác ngưi bêncnh bàn tánxôn xao, mcdù t khiquen biết yɪđến nay đãmt mt rtơnhiu ln, nhưngĬnàng vn cnõth din.

Lòng TnĬUyn Uyn tcĩgin không cháx, ch đànhmng thm: “Gin)Hành Chi, đếnôkhi nào ngưicó th đáng:tin mt chútìch?!”

Ln sau...”Gin Hành Chihn nàng: “Ln³sau ta nhtìđnh s khôngâmc vào nàng.”

Không có lnãsau! Không thïnào có lnsau!”

Không đưc,hôn nhân điĺs vn phiêbáo cho phmu. Ta sļđến Tch Sơnİđ thân…

“Cút!ľCút! Cút!”

“Xongíri.”

Trong lúcĩhai ngưi mĩĩ, cui cùngèT Cô Đưngãtháo si tơnguyên vn lànhln khi kimquan ca GinīHành Chi.

Giản Hành Chi thở phào, hai người vội vàng đứng thẳng người dậy, vỗ vai Tạ Cô Đường, chân thành cảm ơn: “Đa tạ huynh đệ.”

“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển thấp giọng: “Chẳng biết cô ta đang ở nơi nào.”

“Sao thế?”

“Đưa vào động phòng ——”

“Ta đã xem qua rồi.” Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Còn chưa tới.”

Qua một lúc, Giản Hành Chi suy nghĩ, mở miệng: “Nàng nói xem có phải cô ta đang đợi thời cơ gì không?”

Sau khi quan chủ lễ hô xong, thị nữ đỡ Tần Uyển Uyển đi về phía động phòng.

Giản Hành Chi thấy nàng vén khăn dứt khoát như thế, bỗng nhiên hơi tức giận: “Ở hay không ở đều nên để ta vén.

“Vậy người…” Trong phút chốc, Tần Uyển Uyển hơi lo lắng.

Giản Hành Chi dựa theo quy trình, đi đến chỗ đãi tiệc mời rượu giống như một chú rể bình thường.

Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên vén khăn voan. Giản Hành Chi tóm lấy tay nàng, vừa căng thẳng vừa sửng sốt: “Nàng làm gì vậy?!”

Dứt lời, dường như toàn bộ quan tài bị người ta nâng lên mạnh lên, rung lắc dữ dội. Giản Hành Chi bị xốc nảy, rơi xuống người Tần Uyển Uyển, y cuống quít nhếch nhác bò lên, chống người mình cách xa Tần Uyển Uyển một chút.

Huyên náo một phen, đợi đêm xuống, Giản Hành Chi được nhóm Tạ Cô Đường đưa đến động phòng.

Lúc này, Tần Uyển Uyển đã đợi trong phòng rất lâu. Dù sao cũng chẳng phải thành hôn thật, mọi người đưa đến xong đã lui ra ngoài. Cửa vừa đóng, gian phòng chỉ còn lại Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.

Sau khi quan chủ lễ hô xong, thị nữ đỡ Tần Uyển Uyển đi về phía động phòng.

Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi đáp lời: “Người có thể tu năm trăm kiếp Đạo nghìn kiếp hoá mộng vốn dĩ đã không phải người thường, dù cho lên  thẳng Tiên giới cũng có thể đánh một trận.”

Giản Hành Chi đứng cạnh cửa, do dự một lúc mới bước tới mép giường, ngồi xuống cạnh Tần Uyển Uyển.

“Đưa vào động phòng ——”

Tần Uyển Uyển đội khăn voan, không nói một lời.

“Vậy… vậy lỡ như có thì sao?”

Giản Hành Chi thở phào, hai người vội vàng đứng thẳng người dậy, vỗ vai Tạ Cô Đường, chân thành cảm ơn: “Đa tạ huynh đệ.”

Lời Giản Hành Chi còn chưa dứt, y đã cảm giác gió sau lưng ùa tới. Nháy mắt, sắc mặt y biến đổi, giơ tay trực tiếp cắt đứt tóc vướng của Tần Uyển Uyển, đồng thời ôm nàng lăn vào giữa giường.

“Chuyện đó…”

Giản Hành Chi nghẹn hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Tối qua, ta với Thúy Lục và Liễu Nguyệt Hoa đã thiết lập trùng trùng cơ quan pháp trận, nàng đừng sợ.”

Dường như không gian này là một quan tài, vừa vặn chứa được hai người. Giản Hành Chi nhận ra mình đang đè lên người Tần Uyển Uyển, vội vàng chống hai tay chân lên tấm ván gỗ, treo lơ lửng giữa không trung, kéo ra một khoảng cách với Tần Uyển Uyển.

“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển thấp giọng: “Chẳng biết cô ta đang ở nơi nào.”

Tần Uyển Uyển muốn cầm kiếm theo bản năng, Giản Hành Chi ôm lấy nàng, truyền âm nói: “Đừng cử động.”

“Ta đã xem qua rồi.” Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Còn chưa tới.”

Tần Uyển Uyển không nói, đưa lưng về phía y, cảm giác y cẩn thận gỡ trâm cài cố định, lên tiếng: “Nàng nâng đầu lên một chút.”

Giản Hành Chi dựa theo quy trình, đi đến chỗ đãi tiệc mời rượu giống như một chú rể bình thường.

Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên vén khăn voan. Giản Hành Chi tóm lấy tay nàng, vừa căng thẳng vừa sửng sốt: “Nàng làm gì vậy?!”

Giản Hành Chi dừng động tác, Tần Uyển Uyển hơi tủi thân: “Đau.”

“Cô ta không ở đây…” Tần Uyển Uyển giải thích: “Chúng ta giả vờ giả vịt nữa làm gì?”

Giản Hành Chi nghẹn hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Tối qua, ta với Thúy Lục và Liễu Nguyệt Hoa đã thiết lập trùng trùng cơ quan pháp trận, nàng đừng sợ.”

“Chuyện đó…”

“Vậy… vậy lỡ như có thì sao?”

Giản Hành Chi thấy nàng vén khăn dứt khoát như thế, bỗng nhiên hơi tức giận: “Ở hay không ở đều nên để ta vén.

“Nàng…” Giản Hành Chi nhìn nàng, nghẹn một hồi, giọng điệu dịu xuống: “Không phải tối qua ta xin lỗi rồi sao?”

Hai người giằng co không nói. Giản Hành Chi len lén nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cũng cúi đầu im lặng.

“Vậy người mau vén đi.” Tần Uyển Uyển khó chịu lên tiếng: “Ta đội cái này không thoải mái.”

Lúc này, Tần Uyển Uyển đã đợi trong phòng rất lâu. Dù sao cũng chẳng phải thành hôn thật, mọi người đưa đến xong đã lui ra ngoài. Cửa vừa đóng, gian phòng chỉ còn lại Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi bị chặn họng như thế, tâm trạng kiều diễm gì cũng bay biến, giơ tay lên vén khăn voan. Tần Uyển Uyển nhích sang một bên, cách y một khoảng.

“Vậy người mau vén đi.” Tần Uyển Uyển khó chịu lên tiếng: “Ta đội cái này không thoải mái.”

“Nàng…” Giản Hành Chi nhìn nàng, nghẹn một hồi, giọng điệu dịu xuống: “Không phải tối qua ta xin lỗi rồi sao?”

Tần Uyển Uyển đội khăn voan, không nói một lời.

“Sao người lại đối với y?”

Tần Uyển Uyển mặc kệ Giản Hành Chi  xuống nước, ngược lại hỏi chuyện Lạc Hành Chu. Giản Hành Chi tức nghẹn, y không muốn trả lời vấn đề này, khoanh tay tựa mép giường: “Dù sao ta cũng tới rồi.”

Hai người giằng co không nói. Giản Hành Chi len lén nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cũng cúi đầu im lặng.

Tần Uyển Uyển nhận ra tình cảnh xấu hổ, xoay đầu không nhìn y. Giản Hành Chi cũng không dám nhìn nàng. Hai người yên lặng quan sát. Một lát sau, bọn họ chợt nghe thấy tiếng chuông bạc truyền từ ngoài vào, tức khắc một giọng nói tràn đầy âm khí hô lên: “Tân lang tân nương đến, nâng quan!”

Qua một lúc, Giản Hành Chi suy nghĩ, mở miệng: “Nàng nói xem có phải cô ta đang đợi thời cơ gì không?”

“Người tới không phải bản thể Bạch Vi.”

“Vậy ta nhẹ một chút…”

Tần Uyển Uyển suy nghĩ chốc lát, cảm thấy Giản Hành Chi nói đúng, bèn bảo: “Lên giường.”

Nói xong, nàng thả rèm hai bên xuống, leo lên giường, vừa leo vừa gọi y: “Người cũng lên đi.”

Giản Hành Chi suy nghĩ, lại hỏi: “Lúc trước nàng hứa đi dạo phố, ăn bánh trôi với ta, còn giữ lời không?”

Giản Hành Chi ngẩn người, sau đó vừa căng thẳng vừa vui vẻ gật đầu: “Ừ.”

Hai người tắt đèn, đắp chăn, cùng nằm trên giường.

Hai người tắt đèn, đắp chăn, cùng nằm trên giường.

Giản Hành Chi mở to mắt nhìn rèm, lúng túng tìm chủ đề: “À ư… Nàng đội mũ phượng đi ngủ có đau đầu không?”

Tần Uyển Uyển không để ý đến y.

“Không phải bản thể mà đã mạnh thế rồi sao?”

Giản Hành Chi suy nghĩ, lại hỏi: “Lúc trước nàng hứa đi dạo phố, ăn bánh trôi với ta, còn giữ lời không?”

Tần Uyển Uyển cố gắng không để ý trạng thái lúc này, sử dụng thần thức quét ra bên ngoài, xác nhận bên ngoài đều là tiểu lâu la. Nàng bố trí kết giới trong quan tài rồi mới mở miệng: “Vì sao lúc nãy không ra tay?”

Tần Uyển Uyển xoay người, đưa lưng về phía y. Giản Hành Chi suy nghĩ, trở người xoay mặt về phía nàng. Y quan sát mũ phượng của nàng một lúc, giơ tay lên đỡ mũ phượng cho nàng.

Huyên náo một phen, đợi đêm xuống, Giản Hành Chi được nhóm Tạ Cô Đường đưa đến động phòng.

Tần Uyển Uyển mặc kệ Giản Hành Chi  xuống nước, ngược lại hỏi chuyện Lạc Hành Chu. Giản Hành Chi tức nghẹn, y không muốn trả lời vấn đề này, khoanh tay tựa mép giường: “Dù sao ta cũng tới rồi.”

Giản Hành Chi giải thích. Y ngửi thấy mùi thơm trên người Tần Uyển Uyển luồn vào chóp mũi, vội vàng niệm Thanh tâm chú.

Tần Uyển Uyển đẩy y ra. Giản Hành Chi giữ tay nàng: “Đừng nhúc nhích, ta tháo xuống cho nàng.”

Tần Uyển Uyển không nói, đưa lưng về phía y, cảm giác y cẩn thận gỡ trâm cài cố định, lên tiếng: “Nàng nâng đầu lên một chút.”

Mũ phương trong tay y, nếu y kéo mạnh thì người đau vẫn là nàng, nàng chỉ đành phối hợp nâng đầu lên.

Tần Uyển Uyển khựng lại. Đúng ngay lúc hai chữ này vang lên, hai người va đập mạnh vào một không gian vô cùng nhỏ hẹp.

Tần Uyển Uyển xoay người, đưa lưng về phía y. Giản Hành Chi suy nghĩ, trở người xoay mặt về phía nàng. Y quan sát mũ phượng của nàng một lúc, giơ tay lên đỡ mũ phượng cho nàng.

Giản Hành Chi chậm rãi tháo mũ phượng xuống, nhưng trang sức rủ trên mũ phượng quá nhiều nên mắc vào tóc nàng. Y kéo chúng ra ngoài, Tần Uyển Uyển giữ tay y lại, vội nói: “Đừng nhúc nhích.”

“Sao thế?”

Giản Hành Chi chậm rãi tháo mũ phượng xuống, nhưng trang sức rủ trên mũ phượng quá nhiều nên mắc vào tóc nàng. Y kéo chúng ra ngoài, Tần Uyển Uyển giữ tay y lại, vội nói: “Đừng nhúc nhích.”

Giản Hành Chi ngẩn người, sau đó vừa căng thẳng vừa vui vẻ gật đầu: “Ừ.”

Giản Hành Chi dừng động tác, Tần Uyển Uyển hơi tủi thân: “Đau.”

Dây leo và khí độc đồng thời xông vào vào rèm, pháp trận mạnh mẽ kích hoạt. Lúc Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển bịt kín miệng mũi, dây leo trói chặt hai người, lôi vào giữa pháp trận!

“Vậy ta nhẹ một chút…”

Lời Giản Hành Chi còn chưa dứt, y đã cảm giác gió sau lưng ùa tới. Nháy mắt, sắc mặt y biến đổi, giơ tay trực tiếp cắt đứt tóc vướng của Tần Uyển Uyển, đồng thời ôm nàng lăn vào giữa giường.

Tần Uyển Uyển không để ý đến y.

Giản Hành Chi nhận ra ý của nàng, quay đầu cười: “Yên tâm, có thể đánh nhau với Đạo nghìn kiếp hoá mộng năm trăm kiếp, không chừng ta còn có thể thăng cấp đấy.”

Dây leo và khí độc đồng thời xông vào vào rèm, pháp trận mạnh mẽ kích hoạt. Lúc Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển bịt kín miệng mũi, dây leo trói chặt hai người, lôi vào giữa pháp trận!

Tần Uyển Uyển muốn cầm kiếm theo bản năng, Giản Hành Chi ôm lấy nàng, truyền âm nói: “Đừng cử động.”

Tần Uyển Uyển khựng lại. Đúng ngay lúc hai chữ này vang lên, hai người va đập mạnh vào một không gian vô cùng nhỏ hẹp.

Dường như không gian này là một quan tài, vừa vặn chứa được hai người. Giản Hành Chi nhận ra mình đang đè lên người Tần Uyển Uyển, vội vàng chống hai tay chân lên tấm ván gỗ, treo lơ lửng giữa không trung, kéo ra một khoảng cách với Tần Uyển Uyển.

Nhưng xa cỡ nào cũng không đến nửa ngón tay, hơi ấm hai người đều có thể xuyên qua y phục mà truyền lên người người kia.

Tần Uyển Uyển nhận ra tình cảnh xấu hổ, xoay đầu không nhìn y. Giản Hành Chi cũng không dám nhìn nàng. Hai người yên lặng quan sát. Một lát sau, bọn họ chợt nghe thấy tiếng chuông bạc truyền từ ngoài vào, tức khắc một giọng nói tràn đầy âm khí hô lên: “Tân lang tân nương đến, nâng quan!”

Dứt lời, dường như toàn bộ quan tài bị người ta nâng lên mạnh lên, rung lắc dữ dội. Giản Hành Chi bị xốc nảy, rơi xuống người Tần Uyển Uyển, y cuống quít nhếch nhác bò lên, chống người mình cách xa Tần Uyển Uyển một chút.

Nhưng xa cỡ nào cũng không đến nửa ngón tay, hơi ấm hai người đều có thể xuyên qua y phục mà truyền lên người người kia.

Tần Uyển Uyển cố gắng không để ý trạng thái lúc này, sử dụng thần thức quét ra bên ngoài, xác nhận bên ngoài đều là tiểu lâu la. Nàng bố trí kết giới trong quan tài rồi mới mở miệng: “Vì sao lúc nãy không ra tay?”

“Người tới không phải bản thể Bạch Vi.”

Giản Hành Chi giải thích. Y ngửi thấy mùi thơm trên người Tần Uyển Uyển luồn vào chóp mũi, vội vàng niệm Thanh tâm chú.

Mũ phương trong tay y, nếu y kéo mạnh thì người đau vẫn là nàng, nàng chỉ đành phối hợp nâng đầu lên.

“Không phải bản thể mà đã mạnh thế rồi sao?”

Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi đáp lời: “Người có thể tu năm trăm kiếp Đạo nghìn kiếp hoá mộng vốn dĩ đã không phải người thường, dù cho lên  thẳng Tiên giới cũng có thể đánh một trận.”

“Vậy người…” Trong phút chốc, Tần Uyển Uyển hơi lo lắng.

Giản Hành Chi mở to mắt nhìn rèm, lúng túng tìm chủ đề: “À ư… Nàng đội mũ phượng đi ngủ có đau đầu không?”

Giản Hành Chi nhận ra ý của nàng, quay đầu cười: “Yên tâm, có thể đánh nhau với Đạo nghìn kiếp hoá mộng năm trăm kiếp, không chừng ta còn có thể thăng cấp đấy.”

Nói xong, người nâng quan dường như đã đi đến nơi, quan tài nặng nề rơi xuống đất, xung quanh yên tĩnh lại.

 

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Hai đứa đánh nhau tới giờ thành người yêu rồi vẫn còn muốn đánh?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Hai người làm tui nhớ lúc Bùi Văn Tuyên và Lý Dung thành hôn ghê ? Thành hôn 2 lần mà đụng cả 2 lần ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn ha, Giản Hành Chi tiến lên nào~

Soleil
Soleil
1 Năm Cách đây

hồi hộp quá, tới h vẫn chưa biết rõ Vô Ưu với chỉ số thiện cảm 40 là ai

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!