Chương 91 (1)
Ta đi giết người, nàng có thể hôn ta một cái không?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Liễu thị không dám trồng thực vật họ hoa hồng, mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc họ hoa hồng là cái gì, nhưng từ kinh nghiệm nhiều năm, bọn họ sàng lọc ra thực vật đủ an toàn đặt trong đình viện, trong đó bao gồm thược dược thuộc họ thược dược và các loại mẫu đơn.
Toàn bộ mẫu đơn và thược dược mà Liễu thị trồng dều nở hoa trong một đêm, đình viện của Tần Uyển Uyển bướm bay hoa nở rợp trời. Mọi người vừa bàn tán vừa bận rộn chuẩn bị buổi lễ thành hôn hôm sau. Giản Hành Chi qua giúp đỡ nên vẫn luôn không tới.
Mà sau khi nhìn thấy hoa nở, Tần Uyển Uyển thất thần chốc lát rồi ổn định tâm trạng đi đến phòng Liễu Phi Sương, chuẩn bị buổi chiều đổi kiệu hoa với nàng ấy.
Liễu Phi Sương đã nghe nói chuyện xảy ra trong sân viện Tần Uyển Uyển. Nàng vừa đến, Liễu Phi Sương đã sáp tới, tràn đầy hâm mộ hỏi: “Nghe bảo vì thúc hoa nở cả sân viện mà Giản đạo quân bắt rất nhiều bươm bướm, cô có cảm giác gì?”
“Thì…” Tần Uyển Uyển nuốtịnước bọt, nóiòthật: “Rất sợıhãi…”
Liễu PhiữSương nghe nàngớđáp, nghi hoặcíhỏi: “Cô sợụcái gì?”
“Cứḷcảm thấy yĬlàm loại chuyệnínày sẽ tạoằphiền phức.”
LờiĬvừa nói ra,ũThúy Lục bênạcạnh chìm vàoḽsuy tư. NhớÏđến quãng đường°đã qua, khôngẫnhịn được giơẫtay lên vỗįvai Tần UyểnìUyển: “Muội nói}rất có lý.”ì
Ba cô gáiấvừa thì thầmõvừa để thịềnữ giúp TầnẫUyển Uyển tắmầgội tẩy rửa,fmặc áo cưới,ľtrang điểm côìdâu, cuối cùngἷchải búi tócửđơn giản, mangỷmũ phượng cóἷtrân châu rủảxuống che mặt.
Vậtàdụng các bướcởthành hôn đều¸đã chuẩn bịḽsẵn sàng từôtrước, làm trướcựmột ngày cũngưkhông tạo thêm]rườm rà. Bộỉđồ cưới TầnḻUyển Uyển mặcũlà dành riêng²cho Liễu PhiậSương, thân hìnhìhai người tươngẳđương, hơi thayẩđổi một chútỉlà vô cùngẵvừa vặn.
Đợi trangỉđiểm kỹ lưỡngIxong, Liễu PhiïSương và ThúyfLục ngắm nhìnĪmà tấm tắcἱkhông ngớt. ThúyịLục càng nhìnờcàng đau lòng,ắkhông nhịn đượcîthan thở: “Muộiụnói xem kiếpétrước Giản HànhỉChi tích baoởnhiêu đức nhỉ?”ũ
“Liên quan gìùy?”
Tần UyểnễUyển lạnh nhạtãlên tiếng. Nàng‹tự phủ khănưvoan, ngồi trênéghế không nói.í
Thúy Lục vàἷLiễu Phi Sươngẳnhìn nhau. ThúyἵLục hắng giọngấđịnh nói gì,ịchợt nghe giọngũNam Phong vangẻlên ở cửa:ḻ“Đại nhân ThúyáLục, đổi mụcựtiêu rồi!”
Thúy{Lục nghe vậy,ìkhẽ ho: “Vậyἵchúng ta điỗnhé?”
“Đi thôi.”ẳ
Tần Uyển Uyểnơđáp. Thúy LụcÍdẫn theo LiễuĪPhi Sương dịchýdung thành nhaềhoàn đi ra,İnhanh chóng đưaínàng đến mậtýthất mà LiễuἷNguyệt Hoa đãÍchuẩn bị sẵn.
TầnửUyển Uyển ngồiỵmột mình trongḽphòng một lát,ựbỗng nghe thấyẫbên ngoài huyênἲnáo, bánh pháoỵchiêng trống dậyἴtrời. Qua mộtúlúc sau, thịɪnữ bước vào,ỷkính cẩn dìuễnàng: “Tiểu thư,ἳtân lang đếníđón rồi.”
TầnáUyển Uyển khôngỗlên tiếng, thịềnữ dìu nàng(ra ngoài. Điìtới cửa, nàngảcảm giác cóḹngười đặt mộtơđầu lụa đỏợvào tay nàng,ỹđầu còn lạiịnằm trong tayảngười khác. Người)nó cầm lụaỵđỏ dẫn nàngịbước về trước,ẹTần Uyển Uyển³không nhịn đượcàthấp giọng hỏi:ĭ“Lạc đạo quân?”ẵ
Người kia không]đáp, Tần UyểnịUyển không khỏiửxoắn xuýt trongílòng, suy nghĩổxem người này{rốt cuộc làỉLạc Hành Chuĩhay là GiảnỹHành Chi.
Hai ngườiἳcùng bước quaÍchậu than, tiếngàngười xung quanháhuyên náo, hầuĩnhư đều làùtiếng reo hò.
Nhữngỉngười này đều)là người Liễu)Nguyệt Hoa mờiíđến lấp đủ¸chỗ cho ngườiựLiễu thị, đaêphần khách khứaÏthật sự đều]chưa đến HoaấThành. Bọn họἱmuốn giải quyếtệBạch Vi trướcảkhi khách đến,ưtránh mối ânồoán này củaịLiễu gia bịệthiên hạ biếtịhết.
Nhưng vì sao{Liễu Nguyệt Hoaḷlại sợ mọiẻngười biết chuyệnἳnày?
Tần Uyển Uyểnỗsuy nghĩ trongýlòng, hơi mấtătập trung, chânfđá vào bậcìcửa, người bênócạnh giơ mộtơtay lên đỡịnàng.
Mùi hương queníthuộc tràn vàoỉchóp mũi, TầnḹUyển Uyển lậpátức biết ngườiịbên cạnh làĨai.
Sau khi người²kia đỡ nàng,àdường như khôngɩyên tâm nênọdứt khoát buôngĭlụa đỏ, muốnẫkéo nàng điòvề trước.
Tần UyểnừUyển bực bội,ọhất mạnh tayễy ra. Yĩkhông buông, TầnḷUyển Uyển lạiἵngưng pháp quyếtẽở đầu ngónợtay, lòng bànêtay Giản HànhfChi mở phápỗtrận, hai ngườiễsóng vai tựaểvào nhau, đánhưqua đánh lại°trong phạm viĮchật hẹp, soĬchiêu thẳng đếnềđại sảnh. TầnἷUyển Uyển ngheÏthấy có ngườiìhô lên: “Tân¸lang, tân nươngụđến ——”
Rốtờcuộc Tần UyểnãUyển mới cảmữgiác Giản HànhỉChi buông nàngịra.
Nàng đứng yênЇtại chỗ bấtảđộng. Vì nghiửlễ, khăn hỉăTu chân giớiáđều chứa cácìpháp thuật ngănúcản nhìn trộm.ệTần Uyển Uyểnẵkhông nhìn thấyềbên ngoài, người:bên ngoài cũngẫkhông nhìn thấyòdáng vẻ củaủnàng.
Nghe quanɩchủ lễ xướng(niệm một hồi,ìrốt cuộc cũngÎđến đoạn bái(thiên địa.
“Nhấtđbái thiên địaử——”
Giản HànhÎChi nghe quanἵchủ lễ hô,ḷlòng chợt căngỏthẳng, kéo TầnἵUyển Uyển xoayểngười, cùng nhauịlạy bên ngoài³phòng một lạy.
“Nhịỉbái cao đườngἳ——”
Giản Hành°Chi và TầnạUyển Uyển xoayọngười, lạy LiễuỉNguyệt Hoa ngồiìbên trên mộtàlạy.
“Phu thê giaoìbái ——”
Haiúngười mặt đốiímặt, tim GiảnỡHành Chi đậpỡhơi nhanh. TầnỳUyển Uyển đứngìyên bất động,ậGiản Hành Chiỳcũng không dámInhúc nhích, haiɩngười giằng co³một lúc, ngườiĩtham dự xôn³xao cả lên.
GiảnÍHành Chi thấyỉtình cảnh ngượngìngập, nuốt nướcỏbọt, nhỏ giọngḽnói: “Nàng… nàng¸không lạy thìổta ấn đầuỷđấy.”
Tần UyểnịUyển: “…”
Nàngɪhít sâu mộtíhơi: “Người lạyîtrước!”
Tại saoịnàng phải lạyỉtrước chứ!
Giản HànhẵChi nghe thấy[lời này, vộiïvàng khom lưng.ĮTần Uyển Uyểnặcảm giác độngìtác của ngườiÍbên cạnh, rốtầcuộc cũng khomễlưng.
Hai người kềíquá gần, lúcıcúi đầu, mũđphượng và kimủquan chạm vàoïnhau.
Kim quan mócơlấy khăn hỉệcủa Tần UyểnḷUyển. Giản HànhãChi thấy TầníUyển Uyển địnhİvùng vẫy đứngἲthẳng dậy, yẻvội giữ lấyỉđầu nàng: “Khănạsắp rơi rồi!”ĺ
“Rơi thì rơi.”ý
Tần Uyển Uyểnũkhom lưng, cảmỉgiác hai ngườiểhọ giống nhưạhai con trâu,ẫchâu sừng vàoÎnhau, xấu hổẽđến đỏ mặt:ľ“Thẳng người dậyἱrồi nói!”
“Không[được.” Giản HànhĪChi kiên trì,úgọi Tạ CôữĐường bên cạnh:)“Tạ… Tạ sưIhuynh!”
Tạ CôỵĐường nghe gọiıthì hiểu ngay,Ĭvội bước lên,ữxem tình huốngỉhai người giằngầco, giơ tayừgỡ chỗ kimớquan móc vào.
Ngàyļtân hôn, mọiịsự phải viênàmãn. Tạ Cô:Đường không tiệnìkéo đứt sợiɨtơ, đành sửẻdụng linh lựcủbảo vệ nó,ἵtỉ mỉ rútởsợi tơ ra.
GiảnũHành Chi vàİTần Uyển Uyểnfchâu đầu vàoịnhau. Nàng cảmỷgiác người bênủcạnh bàn tánảxôn xao, mặcạdù từ khiẻquen biết yɪđến nay đãịmất mặt rấtơnhiều lần, nhưngĬnàng vẫn cầnõthể diện.
Lòng TầnĬUyển Uyển tứcĩgiận không chỗáxả, chỉ đànhụmắng thầm: “Giản)Hành Chi, đếnôkhi nào ngườiỉcó thể đáng:tin một chútìchứ?!”
“Lần sau...”ẹGiản Hành Chiỡhẹn nàng: “Lần³sau ta nhấtìđịnh sẽ khôngâmắc vào nàng.”ẽ
“Không có lầnãsau! Không thểïnào có lầnἳsau!”
“Không được,ấhôn nhân đạiĺsự vẫn phảiêbáo cho phụộmẫu. Ta sẽļđến Tịch Sơnİđề thân…”
“Cút!ľCút! Cút!”
“Xongírồi.”
Trong lúcĩhai người ầmĩĩ, cuối cùngèTạ Cô Đườngãtháo sợi tơịnguyên vẹn lànhḹlặn khỏi kimắquan của GiảnīHành Chi.
Giản Hành Chi thở phào, hai người vội vàng đứng thẳng người dậy, vỗ vai Tạ Cô Đường, chân thành cảm ơn: “Đa tạ huynh đệ.”
“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển thấp giọng: “Chẳng biết cô ta đang ở nơi nào.”
“Sao thế?”
“Đưa vào động phòng ——”
“Ta đã xem qua rồi.” Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Còn chưa tới.”
Qua một lúc, Giản Hành Chi suy nghĩ, mở miệng: “Nàng nói xem có phải cô ta đang đợi thời cơ gì không?”
Sau khi quan chủ lễ hô xong, thị nữ đỡ Tần Uyển Uyển đi về phía động phòng.
Giản Hành Chi thấy nàng vén khăn dứt khoát như thế, bỗng nhiên hơi tức giận: “Ở hay không ở đều nên để ta vén.
“Vậy người…” Trong phút chốc, Tần Uyển Uyển hơi lo lắng.
Giản Hành Chi dựa theo quy trình, đi đến chỗ đãi tiệc mời rượu giống như một chú rể bình thường.
Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên vén khăn voan. Giản Hành Chi tóm lấy tay nàng, vừa căng thẳng vừa sửng sốt: “Nàng làm gì vậy?!”
Dứt lời, dường như toàn bộ quan tài bị người ta nâng lên mạnh lên, rung lắc dữ dội. Giản Hành Chi bị xốc nảy, rơi xuống người Tần Uyển Uyển, y cuống quít nhếch nhác bò lên, chống người mình cách xa Tần Uyển Uyển một chút.
Huyên náo một phen, đợi đêm xuống, Giản Hành Chi được nhóm Tạ Cô Đường đưa đến động phòng.
Lúc này, Tần Uyển Uyển đã đợi trong phòng rất lâu. Dù sao cũng chẳng phải thành hôn thật, mọi người đưa đến xong đã lui ra ngoài. Cửa vừa đóng, gian phòng chỉ còn lại Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.
Sau khi quan chủ lễ hô xong, thị nữ đỡ Tần Uyển Uyển đi về phía động phòng.
Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi đáp lời: “Người có thể tu năm trăm kiếp Đạo nghìn kiếp hoá mộng vốn dĩ đã không phải người thường, dù cho lên thẳng Tiên giới cũng có thể đánh một trận.”
Giản Hành Chi đứng cạnh cửa, do dự một lúc mới bước tới mép giường, ngồi xuống cạnh Tần Uyển Uyển.
“Đưa vào động phòng ——”
Tần Uyển Uyển đội khăn voan, không nói một lời.
“Vậy… vậy lỡ như có thì sao?”
Giản Hành Chi thở phào, hai người vội vàng đứng thẳng người dậy, vỗ vai Tạ Cô Đường, chân thành cảm ơn: “Đa tạ huynh đệ.”
Lời Giản Hành Chi còn chưa dứt, y đã cảm giác gió sau lưng ùa tới. Nháy mắt, sắc mặt y biến đổi, giơ tay trực tiếp cắt đứt tóc vướng của Tần Uyển Uyển, đồng thời ôm nàng lăn vào giữa giường.
“Chuyện đó…”
Giản Hành Chi nghẹn hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Tối qua, ta với Thúy Lục và Liễu Nguyệt Hoa đã thiết lập trùng trùng cơ quan pháp trận, nàng đừng sợ.”
Dường như không gian này là một quan tài, vừa vặn chứa được hai người. Giản Hành Chi nhận ra mình đang đè lên người Tần Uyển Uyển, vội vàng chống hai tay chân lên tấm ván gỗ, treo lơ lửng giữa không trung, kéo ra một khoảng cách với Tần Uyển Uyển.
“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển thấp giọng: “Chẳng biết cô ta đang ở nơi nào.”
Tần Uyển Uyển muốn cầm kiếm theo bản năng, Giản Hành Chi ôm lấy nàng, truyền âm nói: “Đừng cử động.”
“Ta đã xem qua rồi.” Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Còn chưa tới.”
Tần Uyển Uyển không nói, đưa lưng về phía y, cảm giác y cẩn thận gỡ trâm cài cố định, lên tiếng: “Nàng nâng đầu lên một chút.”
Giản Hành Chi dựa theo quy trình, đi đến chỗ đãi tiệc mời rượu giống như một chú rể bình thường.
Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên vén khăn voan. Giản Hành Chi tóm lấy tay nàng, vừa căng thẳng vừa sửng sốt: “Nàng làm gì vậy?!”
Giản Hành Chi dừng động tác, Tần Uyển Uyển hơi tủi thân: “Đau.”
“Cô ta không ở đây…” Tần Uyển Uyển giải thích: “Chúng ta giả vờ giả vịt nữa làm gì?”
Giản Hành Chi nghẹn hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Tối qua, ta với Thúy Lục và Liễu Nguyệt Hoa đã thiết lập trùng trùng cơ quan pháp trận, nàng đừng sợ.”
“Chuyện đó…”
“Vậy… vậy lỡ như có thì sao?”
Giản Hành Chi thấy nàng vén khăn dứt khoát như thế, bỗng nhiên hơi tức giận: “Ở hay không ở đều nên để ta vén.
“Nàng…” Giản Hành Chi nhìn nàng, nghẹn một hồi, giọng điệu dịu xuống: “Không phải tối qua ta xin lỗi rồi sao?”
Hai người giằng co không nói. Giản Hành Chi len lén nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cũng cúi đầu im lặng.
“Vậy người mau vén đi.” Tần Uyển Uyển khó chịu lên tiếng: “Ta đội cái này không thoải mái.”
Lúc này, Tần Uyển Uyển đã đợi trong phòng rất lâu. Dù sao cũng chẳng phải thành hôn thật, mọi người đưa đến xong đã lui ra ngoài. Cửa vừa đóng, gian phòng chỉ còn lại Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi bị chặn họng như thế, tâm trạng kiều diễm gì cũng bay biến, giơ tay lên vén khăn voan. Tần Uyển Uyển nhích sang một bên, cách y một khoảng.
“Vậy người mau vén đi.” Tần Uyển Uyển khó chịu lên tiếng: “Ta đội cái này không thoải mái.”
“Nàng…” Giản Hành Chi nhìn nàng, nghẹn một hồi, giọng điệu dịu xuống: “Không phải tối qua ta xin lỗi rồi sao?”
Tần Uyển Uyển đội khăn voan, không nói một lời.
“Sao người lại đối với y?”
Tần Uyển Uyển mặc kệ Giản Hành Chi xuống nước, ngược lại hỏi chuyện Lạc Hành Chu. Giản Hành Chi tức nghẹn, y không muốn trả lời vấn đề này, khoanh tay tựa mép giường: “Dù sao ta cũng tới rồi.”
Hai người giằng co không nói. Giản Hành Chi len lén nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cũng cúi đầu im lặng.
Tần Uyển Uyển nhận ra tình cảnh xấu hổ, xoay đầu không nhìn y. Giản Hành Chi cũng không dám nhìn nàng. Hai người yên lặng quan sát. Một lát sau, bọn họ chợt nghe thấy tiếng chuông bạc truyền từ ngoài vào, tức khắc một giọng nói tràn đầy âm khí hô lên: “Tân lang tân nương đến, nâng quan!”
Qua một lúc, Giản Hành Chi suy nghĩ, mở miệng: “Nàng nói xem có phải cô ta đang đợi thời cơ gì không?”
“Người tới không phải bản thể Bạch Vi.”
“Vậy ta nhẹ một chút…”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ chốc lát, cảm thấy Giản Hành Chi nói đúng, bèn bảo: “Lên giường.”
Nói xong, nàng thả rèm hai bên xuống, leo lên giường, vừa leo vừa gọi y: “Người cũng lên đi.”
Giản Hành Chi suy nghĩ, lại hỏi: “Lúc trước nàng hứa đi dạo phố, ăn bánh trôi với ta, còn giữ lời không?”
Giản Hành Chi ngẩn người, sau đó vừa căng thẳng vừa vui vẻ gật đầu: “Ừ.”
Hai người tắt đèn, đắp chăn, cùng nằm trên giường.
Hai người tắt đèn, đắp chăn, cùng nằm trên giường.
Giản Hành Chi mở to mắt nhìn rèm, lúng túng tìm chủ đề: “À ư… Nàng đội mũ phượng đi ngủ có đau đầu không?”
Tần Uyển Uyển không để ý đến y.
“Không phải bản thể mà đã mạnh thế rồi sao?”
Giản Hành Chi suy nghĩ, lại hỏi: “Lúc trước nàng hứa đi dạo phố, ăn bánh trôi với ta, còn giữ lời không?”
Tần Uyển Uyển cố gắng không để ý trạng thái lúc này, sử dụng thần thức quét ra bên ngoài, xác nhận bên ngoài đều là tiểu lâu la. Nàng bố trí kết giới trong quan tài rồi mới mở miệng: “Vì sao lúc nãy không ra tay?”
Tần Uyển Uyển xoay người, đưa lưng về phía y. Giản Hành Chi suy nghĩ, trở người xoay mặt về phía nàng. Y quan sát mũ phượng của nàng một lúc, giơ tay lên đỡ mũ phượng cho nàng.
Huyên náo một phen, đợi đêm xuống, Giản Hành Chi được nhóm Tạ Cô Đường đưa đến động phòng.
Tần Uyển Uyển mặc kệ Giản Hành Chi xuống nước, ngược lại hỏi chuyện Lạc Hành Chu. Giản Hành Chi tức nghẹn, y không muốn trả lời vấn đề này, khoanh tay tựa mép giường: “Dù sao ta cũng tới rồi.”
Giản Hành Chi giải thích. Y ngửi thấy mùi thơm trên người Tần Uyển Uyển luồn vào chóp mũi, vội vàng niệm Thanh tâm chú.
Tần Uyển Uyển đẩy y ra. Giản Hành Chi giữ tay nàng: “Đừng nhúc nhích, ta tháo xuống cho nàng.”
Tần Uyển Uyển không nói, đưa lưng về phía y, cảm giác y cẩn thận gỡ trâm cài cố định, lên tiếng: “Nàng nâng đầu lên một chút.”
Mũ phương trong tay y, nếu y kéo mạnh thì người đau vẫn là nàng, nàng chỉ đành phối hợp nâng đầu lên.
Tần Uyển Uyển khựng lại. Đúng ngay lúc hai chữ này vang lên, hai người va đập mạnh vào một không gian vô cùng nhỏ hẹp.
Tần Uyển Uyển xoay người, đưa lưng về phía y. Giản Hành Chi suy nghĩ, trở người xoay mặt về phía nàng. Y quan sát mũ phượng của nàng một lúc, giơ tay lên đỡ mũ phượng cho nàng.
Giản Hành Chi chậm rãi tháo mũ phượng xuống, nhưng trang sức rủ trên mũ phượng quá nhiều nên mắc vào tóc nàng. Y kéo chúng ra ngoài, Tần Uyển Uyển giữ tay y lại, vội nói: “Đừng nhúc nhích.”
“Sao thế?”
Giản Hành Chi chậm rãi tháo mũ phượng xuống, nhưng trang sức rủ trên mũ phượng quá nhiều nên mắc vào tóc nàng. Y kéo chúng ra ngoài, Tần Uyển Uyển giữ tay y lại, vội nói: “Đừng nhúc nhích.”
Giản Hành Chi ngẩn người, sau đó vừa căng thẳng vừa vui vẻ gật đầu: “Ừ.”
Giản Hành Chi dừng động tác, Tần Uyển Uyển hơi tủi thân: “Đau.”
Dây leo và khí độc đồng thời xông vào vào rèm, pháp trận mạnh mẽ kích hoạt. Lúc Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển bịt kín miệng mũi, dây leo trói chặt hai người, lôi vào giữa pháp trận!
“Vậy ta nhẹ một chút…”
Lời Giản Hành Chi còn chưa dứt, y đã cảm giác gió sau lưng ùa tới. Nháy mắt, sắc mặt y biến đổi, giơ tay trực tiếp cắt đứt tóc vướng của Tần Uyển Uyển, đồng thời ôm nàng lăn vào giữa giường.
Tần Uyển Uyển không để ý đến y.
Giản Hành Chi nhận ra ý của nàng, quay đầu cười: “Yên tâm, có thể đánh nhau với Đạo nghìn kiếp hoá mộng năm trăm kiếp, không chừng ta còn có thể thăng cấp đấy.”
Dây leo và khí độc đồng thời xông vào vào rèm, pháp trận mạnh mẽ kích hoạt. Lúc Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển bịt kín miệng mũi, dây leo trói chặt hai người, lôi vào giữa pháp trận!
Tần Uyển Uyển muốn cầm kiếm theo bản năng, Giản Hành Chi ôm lấy nàng, truyền âm nói: “Đừng cử động.”
Tần Uyển Uyển khựng lại. Đúng ngay lúc hai chữ này vang lên, hai người va đập mạnh vào một không gian vô cùng nhỏ hẹp.
Dường như không gian này là một quan tài, vừa vặn chứa được hai người. Giản Hành Chi nhận ra mình đang đè lên người Tần Uyển Uyển, vội vàng chống hai tay chân lên tấm ván gỗ, treo lơ lửng giữa không trung, kéo ra một khoảng cách với Tần Uyển Uyển.
Nhưng xa cỡ nào cũng không đến nửa ngón tay, hơi ấm hai người đều có thể xuyên qua y phục mà truyền lên người người kia.
Tần Uyển Uyển nhận ra tình cảnh xấu hổ, xoay đầu không nhìn y. Giản Hành Chi cũng không dám nhìn nàng. Hai người yên lặng quan sát. Một lát sau, bọn họ chợt nghe thấy tiếng chuông bạc truyền từ ngoài vào, tức khắc một giọng nói tràn đầy âm khí hô lên: “Tân lang tân nương đến, nâng quan!”
Dứt lời, dường như toàn bộ quan tài bị người ta nâng lên mạnh lên, rung lắc dữ dội. Giản Hành Chi bị xốc nảy, rơi xuống người Tần Uyển Uyển, y cuống quít nhếch nhác bò lên, chống người mình cách xa Tần Uyển Uyển một chút.
Nhưng xa cỡ nào cũng không đến nửa ngón tay, hơi ấm hai người đều có thể xuyên qua y phục mà truyền lên người người kia.
Tần Uyển Uyển cố gắng không để ý trạng thái lúc này, sử dụng thần thức quét ra bên ngoài, xác nhận bên ngoài đều là tiểu lâu la. Nàng bố trí kết giới trong quan tài rồi mới mở miệng: “Vì sao lúc nãy không ra tay?”
“Người tới không phải bản thể Bạch Vi.”
Giản Hành Chi giải thích. Y ngửi thấy mùi thơm trên người Tần Uyển Uyển luồn vào chóp mũi, vội vàng niệm Thanh tâm chú.
Mũ phương trong tay y, nếu y kéo mạnh thì người đau vẫn là nàng, nàng chỉ đành phối hợp nâng đầu lên.
“Không phải bản thể mà đã mạnh thế rồi sao?”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi đáp lời: “Người có thể tu năm trăm kiếp Đạo nghìn kiếp hoá mộng vốn dĩ đã không phải người thường, dù cho lên thẳng Tiên giới cũng có thể đánh một trận.”
“Vậy người…” Trong phút chốc, Tần Uyển Uyển hơi lo lắng.
Giản Hành Chi mở to mắt nhìn rèm, lúng túng tìm chủ đề: “À ư… Nàng đội mũ phượng đi ngủ có đau đầu không?”
Giản Hành Chi nhận ra ý của nàng, quay đầu cười: “Yên tâm, có thể đánh nhau với Đạo nghìn kiếp hoá mộng năm trăm kiếp, không chừng ta còn có thể thăng cấp đấy.”
Nói xong, người nâng quan dường như đã đi đến nơi, quan tài nặng nề rơi xuống đất, xung quanh yên tĩnh lại.
Hai đứa đánh nhau tới giờ thành người yêu rồi vẫn còn muốn đánh?
Hai người làm tui nhớ lúc Bùi Văn Tuyên và Lý Dung thành hôn ghê ? Thành hôn 2 lần mà đụng cả 2 lần ?
Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn ha, Giản Hành Chi tiến lên nào~
hồi hộp quá, tới h vẫn chưa biết rõ Vô Ưu với chỉ số thiện cảm 40 là ai