Chương 91 (2)
Ta đi giết người, nàng có thể hôn ta một cái không?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đều nhận ra bên ngoài có một luồng tà khí đậm đặc, hai người nhìn nhau, không nói chuyện nữa.
Qua một lúc, loáng thoáng có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, dường như chân người nọ đeo chuông, mỗi bước đi đều có tiếng chuông leng keng vang dội. Tà khí cũng càng ngày càng đậm theo tiếng bước chân đến gần.
Người nọ đến bên quan tài, đặt tay lên trên, giọng nói ôn hòa: “Hơn một trăm năm… Liễu Y Y, rốt cuộc chúng ta đã gặp lại.”
Tay nàng ta lướt nhẹ qua quan tài, Tần Uyển Uyển lập tức cảm giác tà khí xâm thực từ trong khe quan tài đến. Giản Hành Chi lạnh mắt bày kết giới, đối phương rõ ràng cảm nhận được nhưng vẫn chẳng quan tâm, tiếp tục nói.
“Hơn một trăm năm, côịbiết ta sống[tịch mịch thếìnào không? Tỷἱtỷ đi rồi,íthứ duy nhất‹tỷ ấy đểļlại trên đờiįcho ta cũngơbị cô phájhủy. Trừ hủyểhoại cô, taịsống chẳng cóἵthú vui nào.”ỗ
“Kiếp này côĩsống thật sungãsướng.” Bạch Viỵvừa nói, vừaíđặt tay lênịnắp quan tài,õphong ấn trên¸nắp quan tàiľsáng lên, cô}ta ai oán:ĭ“Cô có mẫuĮthân yêu cô,ịcó tiểu lang³quân tình đầuôý hợp. Áiīchà chà, ngườiîphụ nữ nhưЇcô đúng làἰđời nào cũngìkhông thể táchếkhỏi đàn ông.ịTa không nhưừvậy, ta chỉìcó tỷ tỷ,ệnhưng cô lạiùhủy đi thứủcuối cùng tỷ²ấy để lạiỗcho ta. Cô)khiến ta đau¹khổ…”
“Uyển Uyển.”ĩGiản Hành Chiỉcảm giác đượcἴsức mạnh phongɪấn biến mất,inhìn Tần UyểnđUyển cảnh giác,ĩcầm kiếm bànâbạc với nàng:è“Đợi lát nữa,ùnếu ta có²thể giết côàta, chúng taẩlàm hòa, đượcīkhông?”
“Đừng tựítìm chết.”
TầnởUyển Uyển cảmɪnhận được rõÏràng sức mạnhİkhủng khiếp củaḹBạch Vi, quayἷđầu trừng GiảnỉHành Chi: “Quý³trọng cái mạngÎnhỏ của ngườiéđi!”
“Nói rồiỵđấy.”
Ánh mắtịsáng ngời củaỉGiản Hành Chijđầy ắp nétécười. Cũng chínhìlúc này, BạchíVi đẩy mạnhởnắp quan tàiĮra, lạnh giọngòquát: “Cô cũng²đừng hòng sốngḽyên!”
Dây leofcuốn theo tàịkhí đâm thẳng‹vào quan tài.ụQuang kiếm củaáGiản Hành Chifphóng ra, nhắmỉthẳng về phíaıBạch Vi giốngınhư quỹ đạoἷsao!
Cùng lúc đó,ĭy vung tay,ịvài pháp trậnầdịch chuyển rơiḹxuống đất. Khoảnhɩkhắc quang kiếmổphóng “ầm” tới,)pháp trận lậpỳtức sáng lên.
Quảįnhiên có đườngữlui!
Tần Uyển Uyểnẵnhìn thấy phápằtrận dịch chuyển,élòng lập tứcìổn định lại,ἷcầm kiếm cùngọđâm về phíaẽBạch Vi vớiĺGiản Hành Chi.
BạchẫVi nhìn haiẳngười đuổi theoìcô ta, bậtạcười quỷ dị:ờ“Ngu xuẩn.”
VừaĪdứt lời, phápĭtrận dịch chuyểnảđột nhiên bừngĩsáng huyết quang.ỉTần Uyển Uyểnịlia mắt qua,ìphát hiện thìũra bên dướiἵpháp trận kiaÏcòn có mộtịtrận pháp dịchịchuyển!
Tần Uyển Uyểnộthầm nói khôngἰổn. Ngay lúcộmột luồng linhẩlực của BạchıVi phóng tới,ľnàng và GiảnìHành Chi đồngīthời lùi xa,ớhai tay nàngỉkéo tay tráiἴGiản Hành Chiɩlui về sau,ỏcả hai đồngịthời hô to.ỉ
“Chạy!”
“Lên!”
Haiɩngười đồng thờiísử dụng linhỏlực lao vềúhai hướng, chẳngýnhững hai lực²không hình thànhɪcân bằng mà(Tần Uyển Uyểnằcòn bị GiảnẩHành Chi kéoịgiật về trước!
TầnẹUyển Uyển cònếchẳng nặng bằngỵthanh kiếm trongảtay Giản HànhỳChi, y kéoâmột cái làỉlôi nàng điỉluôn, ném “ầm”ổmột cái vềἱphía Bạch Vi!
Cũngẻmay Tần UyểnớUyển không phải}bao cát, nửaừđường nàng lộnùnhào trên không,ìnương theo sứcưlực đâm từItrên không xuốngơphối hợp vớiīGiản Hành Chi.õTrong nháy mắt,:tà khí củaảBạch Vi quấnЇdọc theo UyênầNgưng mà lên.ıPháp quyết trấnĩtà trên mũiĭkiếm trong tayẩGiản Hành Chi(bùng phát, sauâkhi chém mộtẻkiếm cắt đứtítà khí, yằbèn ôm eoỉTần Uyển Uyểnơném về sau,ìlớn tiếng nói:ị“Đứng phía sauíTạ Cô Đườngảđi!”
Dứt lời,íkiếm rơi nhưởmưa, pháp quyếtửsấm sét giốngínhư súng liênἰthanh bắn pháểvề phía BạchãVi.
Tần Uyển Uyểnắtrở người đápịxuống đất, lậpịtức nói choạGiản Hành Chiἴmột tin bấtịhạnh: “Pháp trậnựdịch chuyển bị}cô ta dời²rồi, nơi nàyïlà mai phụcḻcô ta thiếtỉđặt!”
Tiếng vừaãdứt, Giản HànhộChi và Bạch:Vi lại vaḽnhau một kiếm.ịBạch Vi bìnhıtĩnh nhìn GiảnỉHành Chi, ánhêmắt mang theoÍchút tò mò:ầ“Tâm pháp nàyờcủa ngươi quenảthật đấy.”
“Quen?”í
Giản Hành Chiộbật cười: “Vậyẩta để côừquen thêm lầnĩnữa!”
Tiếng vừaòdứt, lại một{pháp trận củaìGiản Hành Chiặầm ầm rơiịxuống. Tà khíjBạch Vi phìnhằlớn, nháy mắtĺhoa hồng trênıdây leo nởirộ. Hai luồngẵsức mạnh vaựchạm, cả haiệbị linh lựcịđối phương đánhẹbật ra sau.ἰTần Uyển Uyểnévươn tay đỡÍlấy Giản HànhïChi, vội gọi:è“Giản Hành Chi!”í
“Đưa kiếm choĭta!”
Giản HànhĩChi cướp lấyểUyên Ngưng, lậtợngười đứng lên.ìBạch Vi miễnḽcưỡng đứng tạiḽchỗ, lạnh mắtɪquay đầu nhìnɩGiản Hành Chi.
Miệng:vết thương trên°người nàng taýcấp tốc phụcjhồi, khôi phụcấlại hình dángíban đầu.
“Ngươi choìrằng các ngườiâsẽ bắt baába trong rọ?”ậ
Bạch Vi cườiẻkhẩy: “Ta đãầsớm biết cácíngười đang chờơta. Thật khéo,ầta cũng đangἳđợi các người,ɪsự trợ giúpẻcủa các ngườiÏe là khôngỉtới được rồi.”ἷ
“Bọn họ tớiIhay không khôngḻquan trọng.” GiảnĪHành Chi cầm]Uyên Ngưng, lau³máu trên khóeỡmôi: “Dù saoơbọn họ cũngĺchẳng có tácἵdụng gì, tớiỉđây còn cảnàtrở ta phátụhuy.”
Nghe nóiịthế, Tần UyểnẳUyển đang quan°sát xung quanhĩcó bao nhiêuộpháp trận suýtờnữa quỳ lạyìGiản Hành Chi.
GiảnḻHành Chi, đừngỡlàm màu nữa,¹mau tìm cơ[hội chạy đi.
Chiếnìđấu trên sânõnhà của ngườiýta, người điênẵà!
Nàng lên kếịhoạch con đường{chạy trốn trongủđầu, vừa duỗiÎtay kéo tayèáo Giản HànhĩChi, hi vọngĩy có thểýcảm nhận đượcửý nghĩ tranhàthủ tìm đườngìchạy của mình.
NhưngéGiản Hành Chiỹđứng sừng sữngĩkhông nhúc nhích,²ngược lại rănâdạy nàng: “Đừngậkéo nữa! Kiếmìtu có thểặchết, không thểĭlui. Uyển Uyển,ẽcầm kiếm lên!”ỉ
Tần Uyển Uyển:I“…”
Giản HànhĩChi, người có(biết có mộtÎloại rút luiìgọi là rút‹lui chiến thuậtộhay không.
Biết GiảnểHành Chi chẳngítrông mong nổi,ÏTần Uyển Uyểnửkhông hi vọngḽvào y nữa,ằvạch rõ đườngịchạy trong đầu,įtay ngưng phápẽtrận tăng tốcìchạy trốn.
Rõ ràngớBạch Vi bịÎGiản Hành Chiíchọc giận, côḽta lạnh lùngícười: “Giỏi, giỏi,ầgiỏi, có khíἷphách lắm, đểịta xem kiếmἴcủa ngươi cóĩcứng như miệngácủa ngươi không.”ἱ
“Được thôi.” Kiếmẳcủa Giản HànhịChi vung lên,ũtóm lấy cổİáo Tần Uyển²Uyển, điềm tĩnhènói: “Uyển Uyển,ễta dẫn nàngềđánh một trận!”ô
Tần Uyển Uyểnộđang vẽ pháp°trận trong lòng°bàn tay khôngĺcòn gì lưu]luyến, bèn chồngĭthêm vài lớpènữa.
Ngay lúc GiảnÍHành Chi xáchínàng xông vềÎtrước, Tần UyểnđUyển vung tayẳném pháp trậnẹthứ nhất về°phía Bạch Vi.ũNhưng không ngờ{giây phút GiảníHành Chi xáchľnàng xông vềđtrước lại độtệngột rút lui,ứchỉ tung mộtèchiêu giả trướcἵmặt Bạch Vi!
Phápủtrận tấn côngặcủa Tần UyểníUyển mang theoẩlực xung kíchọrất lớn. Nàngứvốn nghĩ pháp{trận đánh vào(người Bạch Vi,ɨBạch Vi dùngũlinh lực ngănậchặn, lực xung:kích sẽ đẩyἱhọ về hướng(ngược lại, họḻcó thể nương{theo sức lựcếnày vọt raįngoài cửa.
Mặt sauĮpháp trận kia²của nàng mangãtheo tác dụngểbật lại, lạiởcòn chồng thêmĩnăm “pháp trậnįbật ngược” cóàtác dụng tươngɪtự, họ cóľthể búng thẳng,một mạch raầxa, chí ítἱrời khỏi pháp,trận mà Bạch¹Vi đã thiếtỏđặt sẵn.
Nhưng bây°giờ Giản HànhỉChi đột nhiênệđánh chiêu giả,ốpháp trận củaờnàng lập tứcỉphóng ngược hướng,įđập mạnh xuống‹đất, búng ngượcịGiản Hành Chiờđang định xôngẩra ngoài vàụnàng bay ngượcồtrở về!
Cũng mayậtrong nháy mắtỷbúng ngược lại,ỗ“pháp trận bậtĩngược” thứ haiọkhởi động, cóòđiều phương hướngẻkhông do TầnIUyển Uyển khốngἳchế nữa. Phápỉtrận trực tiếpánổ tung dướiạđất, lực xungỵkích cực lớnìkhiến họ xuyênĩthủng mái nhà,ībay thẳng lênịtrời!
Bạch Vi sữngạsờ nhìn haiữngười chạy điờrồi quay lại,ḷsau đó phóngỉlên trời, nàngỗta vội vãïđuổi theo: “Chạyóđi đâu!”
Khoảnhồkhắc nàng taứxông lên, phápľtrận thứ baìvà linh lựcẫcủa nàng taõva chạm, gócìđộ trùng hợpứđánh Tần UyểnếUyển và GiảnɪHành Chi đậpļxuống đất. Sauỏkhi đập xuốngịđất, pháp trậnồthứ tư kíchơhoạt, trực tiếpIném bọn họẩtrở về sânăviện vừa nãy.ÏGiản Hành Chiἶthấy họ bay²trở về sâníviện, rốt cuộcếhiểu được xảy²ra chuyện gì.ĩNgay khoảnh khắcĩcuối cùng, yầtóm lấy tayiTần Uyển Uyển,:giơ lên nhắmởvề phía Bạch¸Vi đang xôngâtới, va chạmòlần nữa!
Linh lực của y truyền vào tay Tần Uyển Uyển, Bạch Vi cũng dốc hết toàn lực, đòn này mang theo lực xung kích cực lớn, cộng thêm uy lực của pháp trận thứ hăm, nháy mắt hai người bay đi nghìn dặm, đập “ầm” một cái, lún thẳng vào núi.
Giản Hành Chi nghe nàng nói thì dừng bước. Bên ngoài núi đổ đất nứt, y do dự một lát, quay trở về, ngồi xuống trước mặt Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển đâm sâu vào núi. Đợi lực xung kích dừng lại, Tần Uyển Uyển vội vã quay đầu: “Giản Hành Chi, người ổn không? Không sao chứ?”
Tần Uyển Uyển: “Lên!”
“Nàng…” Giản Hành Chi nôn một búng máu: “Nàng đang làm gì?”
【Vở kịch nhỏ 4】
“Ta nói ta muốn dẫn người chạy, người tin không?”
Linh lực của y truyền vào tay Tần Uyển Uyển, Bạch Vi cũng dốc hết toàn lực, đòn này mang theo lực xung kích cực lớn, cộng thêm uy lực của pháp trận thứ hăm, nháy mắt hai người bay đi nghìn dặm, đập “ầm” một cái, lún thẳng vào núi.
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển chân thành. Giản Hành Chi nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
Nói xong, dường như thấy xấu hổ, y cảm giác cơ thể khôi phục tương đối, bèn đỏ mặt đứng dậy: “Nàng ở đây liên lạc Nam Phong, tìm nhóm Tạ Cô Đường, mau chóng bảo bọn họ đến đây. Nàng cho ta mượn Uyên Ngưng, ta ra ngoài giữ chân Bạch Vi.”
【Vở kịch nhỏ 3】
Y không dám tin.
】
Cũng không dám không tin.
Tần Uyển Uyển lập tức hiểu pháp thuật Giản Hành Chi nói là gì, Giản Hành Chi gật đầu: “Biến ra côn trùng chuyên ăn hồng dây đi, bản thể cô ta vốn là hồng dây.”
Một lát sau ——
Giản Hành Chi tựa vào bả vai Tần Uyển Uyển, nhìn nàng biến ra một đống côn trùng, im lặng vận hành Xuân Sinh.
Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ đã thành công chạy thoát.
Y lén lút liếc nhìn ánh mắt nàng, do dự hồi lâu, thử vươn tay ôm lấy eo nàng.
Giản Hành Chi: “Lui!”
Bạch Vi: “Ngươi nghe thử đối thoại của bọn họ đi, ngươi cảm thấy bọn họ đang làm gì? Ngươi cảm thấy ta nên cảm thấy bọn họ đang làm gì? Chẳng phải đây là lúc loài người yếu ớt nhất sao?”
Còn chạy cực xa.
Mỗi lần chiến đầu:
“Người ở chỗ này điều dưỡng…” Tần Uyển Uyển vỗ tay Giản Hành Chi: “Ta liên lạc nhóm Tạ đại ca…”
Y sờ Uyên Ngưng trên thắt lưng, lần đầu tiên phát hiện hóa ra chuôi kiếm này khắc một đóa hoa hồng.
“Không kịp.”
Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển đâm sâu vào núi. Đợi lực xung kích dừng lại, Tần Uyển Uyển vội vã quay đầu: “Giản Hành Chi, người ổn không? Không sao chứ?”
***
Giản Hành Chi đỏ mặt đứng dậy, cầm kiếm đi ra khỏi hang động.
Giản Hành Chi ngăn nàng lại, y nuốt một ngụm máu, mở miệng hỏi: “Nàng có thể biến ra ít côn trùng không?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy sững người. Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, Bạch Vi không tìm được họ, bắt đầu phá từng ngọn núi.
“Hả?”
Giản Hành Chi ngăn nàng lại, y nuốt một ngụm máu, mở miệng hỏi: “Nàng có thể biến ra ít côn trùng không?”
Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ đã thành công chạy thoát.
Tần Uyển Uyển ngơ ngác, Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Ta nhớ pháp thuật Tịch Sơn có thể gấp giấy, truyền linh lực vào đó để hóa thành người. Nàng có thể biến ra côn trùng không?”
“Lợi hại như vậy, sao lúc nãy còn chạy?”
“Có thể.”
“Không kịp.”
Y không dám tin.
Tần Uyển Uyển lập tức hiểu pháp thuật Giản Hành Chi nói là gì, Giản Hành Chi gật đầu: “Biến ra côn trùng chuyên ăn hồng dây đi, bản thể cô ta vốn là hồng dây.”
“Tương khắc chỗ nào?” Giản Hành Chi được nàng ngầm cho phép tiếp cận, vui sướng trong lòng, dựa vào nàng uể oải lên tiếng: “Lần nào chúng ta cũng đều thành công, có thể thấy mệnh cách chúng ta là gặp dữ hóa lành, tìm được đường sống từ chỗ chết.”
【Vở kịch nhỏ 2】
Tần Uyển Uyển vừa nghe vậy đã hiểu ngay ý của Giản Hành Chi. Yêu vật tu luyện cho dù đã thành người thì bản chất vẫn là yêu, là yêu thì có thiên địch, lúc chiến đấu cũng có kiêng kỵ.
Tần Uyển Uyển: “Lui!”
Tần Uyển Uyển lấy một xấp lá bùa, bắt đầu dùng linh lực biến thành côn trùng, dặn dò Giản Hành Chi: “Người tranh thủ thời gian tu phục, đợi lát nữa ta giúp người giết cô ta.”
Động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, cứng đờ một lúc nhưng không kéo y ra. Nàng làm như chẳng xảy ra chuyện gì, vừa cấp tốc hóa lá bùa thành các loại rệp cây, bọ rầy, bọ nẹt, vừa dặn dò y: “Sau này, người muốn làm gì thì thông báo một tiếng, bát tự chúng ta tương khắc, cứ khắc mãi như thế, sớm muộn gì cũng khắc chết nhau.”
Giản Hành Chi tựa vào bả vai Tần Uyển Uyển, nhìn nàng biến ra một đống côn trùng, im lặng vận hành Xuân Sinh.
Phỏng vấn: “Bạch Vi, vì sao cô phải chờ bọn họ tháo mũ phượng mới ra tay?”
Nhờ đó y mới biết thì ra thanh kiếm giết người lạnh băng cũng có thể nở hoa.
Y lén lút liếc nhìn ánh mắt nàng, do dự hồi lâu, thử vươn tay ôm lấy eo nàng.
Giản Hành Chi: “Thê tử và đồ đệ là hai giống loài.”
Vở kịch nhỏ 4
Động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, cứng đờ một lúc nhưng không kéo y ra. Nàng làm như chẳng xảy ra chuyện gì, vừa cấp tốc hóa lá bùa thành các loại rệp cây, bọ rầy, bọ nẹt, vừa dặn dò y: “Sau này, người muốn làm gì thì thông báo một tiếng, bát tự chúng ta tương khắc, cứ khắc mãi như thế, sớm muộn gì cũng khắc chết nhau.”
“Người thật mạnh miệng.” Tần Uyển Uyển trừng y.
“Tương khắc chỗ nào?” Giản Hành Chi được nàng ngầm cho phép tiếp cận, vui sướng trong lòng, dựa vào nàng uể oải lên tiếng: “Lần nào chúng ta cũng đều thành công, có thể thấy mệnh cách chúng ta là gặp dữ hóa lành, tìm được đường sống từ chỗ chết.”
【
“Có thể.”
“Người thật mạnh miệng.” Tần Uyển Uyển trừng y.
Giản Hành Chi nhướng mày: “Kiếm của ta cũng rất mạnh.”
“Hả?”
“Lợi hại như vậy, sao lúc nãy còn chạy?”
Kẻ địch: “… Các người đứng yên được không?”
“Một, nơi đó nhiều trận pháp như vậy, ta và nàng đánh không thắng. Hai là…” Giản Hành Chi do dự chốc lát, úp mở nói: “Chẳng phải sợ tổn thương đến nàng sao?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy sững người. Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, Bạch Vi không tìm được họ, bắt đầu phá từng ngọn núi.
】
“Trước đây, người…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng, hơi căng thẳng: “Không phải người cảm thấy những kinh nghiệm này rất tốt với ta à?”
“Trước đây, ta nghĩ sớm muộn gì nàng cũng độc lập…” Giản Hành Chi nghe nàng hỏi, hơi ngượng ngùng xoay đầu đi: “Nhưng hiện giờ… ta muốn bảo vệ nàng cả đời.”
Giản Hành Chi: “Uyển Uyển, tuy Đại ca vô văn hóa, nhưng Đại ca yêu nàng.”
Nói xong, dường như thấy xấu hổ, y cảm giác cơ thể khôi phục tương đối, bèn đỏ mặt đứng dậy: “Nàng ở đây liên lạc Nam Phong, tìm nhóm Tạ Cô Đường, mau chóng bảo bọn họ đến đây. Nàng cho ta mượn Uyên Ngưng, ta ra ngoài giữ chân Bạch Vi.”
Y vươn tay cầm lấy Uyên Ngưng, bỏ côn trùng vào túi Càn Khôn, xoay người định đi ra ngoài.
Vở kịch nhỏ 3
Tần Uyển Uyển biết nàng đi ra giúp đỡ còn chẳng bằng ở lại chỗ này tìm người tới giúp, vì vậy kiềm chế lo lắng nói: “Đừng liều mạng, có việc gọi ta.”
Giản Hành Chi nghe nàng nói thì dừng bước. Bên ngoài núi đổ đất nứt, y do dự một lát, quay trở về, ngồi xuống trước mặt Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển vừa nghe vậy đã hiểu ngay ý của Giản Hành Chi. Yêu vật tu luyện cho dù đã thành người thì bản chất vẫn là yêu, là yêu thì có thiên địch, lúc chiến đấu cũng có kiêng kỵ.
Tần Uyển Uyển nghi hoặc nhìn y. Giản Hành Chi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, mang theo chút mong đợi: “Ta ra ngoài giết người, nàng có thể hôn ta một cái không?”
Đó là Chú song sinh thường được đặt trên người đạo lữ. Chú thuật này sẽ khiến một bên tiếp nhận tất cả vết thương của bên còn lại, kể cả cái chết.
Tần Uyển Uyển nghe vậy rủ mắt, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Tần Uyển Uyển biết nàng đi ra giúp đỡ còn chẳng bằng ở lại chỗ này tìm người tới giúp, vì vậy kiềm chế lo lắng nói: “Đừng liều mạng, có việc gọi ta.”
Giản Hành Chi có được lời này, lập tức kéo nàng tới hôn. Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào nhau, một luồng linh lực tinh khiết kèm theo pháp quyết chui vào cơ thể Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển sững sờ tròn mắt.
Tần Uyển Uyển nghe vậy rủ mắt, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Giản Hành Chi có được lời này, lập tức kéo nàng tới hôn. Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào nhau, một luồng linh lực tinh khiết kèm theo pháp quyết chui vào cơ thể Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển sững sờ tròn mắt.
Đó là Chú song sinh thường được đặt trên người đạo lữ. Chú thuật này sẽ khiến một bên tiếp nhận tất cả vết thương của bên còn lại, kể cả cái chết.
Có điều Tu chân giới tiếc mạng, dù cho đạo lữ cũng chưa chắc dùng chú này.
“Một, nơi đó nhiều trận pháp như vậy, ta và nàng đánh không thắng. Hai là…” Giản Hành Chi do dự chốc lát, úp mở nói: “Chẳng phải sợ tổn thương đến nàng sao?”
】
“Ta đi đây.”
Giản Hành Chi đỏ mặt đứng dậy, cầm kiếm đi ra khỏi hang động.
“Ta đi đây.”
Y sờ Uyên Ngưng trên thắt lưng, lần đầu tiên phát hiện hóa ra chuôi kiếm này khắc một đóa hoa hồng.
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển chân thành. Giản Hành Chi nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
Nhờ đó y mới biết thì ra thanh kiếm giết người lạnh băng cũng có thể nở hoa.
***
“Người ở chỗ này điều dưỡng…” Tần Uyển Uyển vỗ tay Giản Hành Chi: “Ta liên lạc nhóm Tạ đại ca…”
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển chân thành. Giản Hành Chi nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.【Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ đã thành công chạy thoát.Vở kịch nhỏ 1Giản Hành Chi: “Uyển Uyển, tuy Đại ca vô văn hóa, nhưng Đại ca yêu nàng.”Tần Uyển Uyển: “Lui!”】
Giản Hành Chi: “Uyển Uyển, tuy Đại ca vô văn hóa, nhưng Đại ca yêu nàng.”
Vở kịch nhỏ 2“Ta đi đây.”【Y vươn tay cầm lấy Uyên Ngưng, bỏ côn trùng vào túi Càn Khôn, xoay người định đi ra ngoài.Vở kịch nhỏ 2【Vở kịch nhỏ 2】Giản Hành Chi: “Lên!”】
【
Phỏng vấn: “Bạch Vi, vì sao cô phải chờ bọn họ tháo mũ phượng mới ra tay?”
Bạch Vi: “Ngươi nghe thử đối thoại của bọn họ đi, ngươi cảm thấy bọn họ đang làm gì? Ngươi cảm thấy ta nên cảm thấy bọn họ đang làm gì? Chẳng phải đây là lúc loài người yếu ớt nhất sao?”
【
Vở kịch nhỏ 4Y lén lút liếc nhìn ánh mắt nàng, do dự hồi lâu, thử vươn tay ôm lấy eo nàng.【】Bạch Vi: “Ngươi nghe thử đối thoại của bọn họ đi, ngươi cảm thấy bọn họ đang làm gì? Ngươi cảm thấy ta nên cảm thấy bọn họ đang làm gì? Chẳng phải đây là lúc loài người yếu ớt nhất sao?”Vở kịch nhỏ 3Giản Hành Chi có được lời này, lập tức kéo nàng tới hôn. Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào nhau, một luồng linh lực tinh khiết kèm theo pháp quyết chui vào cơ thể Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển sững sờ tròn mắt.】
【Vở kịch nhỏ 1】
Tần Uyển Uyển: “Trước đây, người vẫn cảm thấy ta nên bị đòn, hiện giờ sao không để ta bị đòn nữa?”
Giản Hành Chi: “Thê tử và đồ đệ là hai giống loài.”
Tần Uyển Uyển lấy một xấp lá bùa, bắt đầu dùng linh lực biến thành côn trùng, dặn dò Giản Hành Chi: “Người tranh thủ thời gian tu phục, đợi lát nữa ta giúp người giết cô ta.”Tần Uyển Uyển nghi hoặc nhìn y. Giản Hành Chi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, mang theo chút mong đợi: “Ta ra ngoài giết người, nàng có thể hôn ta một cái không?”【Y sờ Uyên Ngưng trên thắt lưng, lần đầu tiên phát hiện hóa ra chuôi kiếm này khắc một đóa hoa hồng.Linh lực của y truyền vào tay Tần Uyển Uyển, Bạch Vi cũng dốc hết toàn lực, đòn này mang theo lực xung kích cực lớn, cộng thêm uy lực của pháp trận thứ hăm, nháy mắt hai người bay đi nghìn dặm, đập “ầm” một cái, lún thẳng vào núi.Vở kịch nhỏ 4Phỏng vấn: “Bạch Vi, vì sao cô phải chờ bọn họ tháo mũ phượng mới ra tay?”【Vở kịch nhỏ 3】“Người thật mạnh miệng.” Tần Uyển Uyển trừng y.】
Mỗi lần chiến đầu:
Tần Uyển Uyển: “Lui!”
Giản Hành Chi: “Lên!”
Một lát sau ——
Có điều Tu chân giới tiếc mạng, dù cho đạo lữ cũng chưa chắc dùng chú này.
Ta phải thay đổi chính mình, phối hợp với người kia!
Vở kịch nhỏ 2
Tần Uyển Uyển: “Lên!”
Giản Hành Chi: “Lui!”
Kẻ địch: “… Các người đứng yên được không?”
Anh đừng có làm bậy giùm em là được rồi, giờ anh vẫn chưa đủ mạnh đâu
Muốn biết quan hệ giữa Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi quá, hint quá chời mà hông biết cụ thể thế nào.
Gần hết truyện rồi mà cái tính này của anh vẫn không sửa được ?♀️
Hết anh báo rồi giờ tới chị hả ?
Anh cơ hội quá nha anh nha, đang làm chính sự luôn ó
Tui cũng muốn được người ta bảo vệ cả đời nữa~~~
Câu cuối như nói anh vậy đó, bình thường chỉ biết đánh nhau, mà yêu đương thì cũng ra gì phết đấy
Quay lại coi mới hiểu sao Bạch Vi lại chọn lúc đó rồi ?
Làm kẻ địch của hai đứa này khổ mà không nói được haha
đọc thấy 2 người bật tới bật lui như nhảy trampoline nghe khổ sở quá mà ko nhịn cười đc