Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 93 (2)

Chương 93 (2)

Giết con tin đi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển ôm nàng ta. Khoảnh khắc đó, lòng nàng có một thôi thúc phát ra từ nội tâm. Nếu như có thể, nàng muốn giúp nàng ta, muốn để người trước mặt có cơ hội sống lại lần nữa, bù đắp những tiếc nuối mà nàng ta từng phạm.

Một chuỗi pháp chú xuất hiện trên đầu nàng. Dường như Thiên Đạo âm thầm chỉ lối, nàng giơ tay lên rút kiếm, đột ngột đâm vào hồn phách Bạch Vi.

Tất cả ý niệm của nàng thông qua pháp chú, thuận theo kiếm truyền vào người Bạch Vi. Bạch Vi kinh ngạc ngẩng đầu.

“Lần tới sống lại một lần nữa…” Tần Uyển Uyển nhìn thân thể Bạch Vi hóa thành ánh sáng trắng, mỉm cười: “Hãy yêu lấy chính mình.”

Nghe nói thế, Bạch Vi nở nụ cười.

“Ừ.”

Nói xong, hn phách caBch Vi chmrãi biến mt.

TnUyn Uyn nhìnBch Vi biếnïmt ti chăcó chút mtmát, bng nhiênnàng nhìn thyGin Hành Chiíngi xm xung,bt đu đàoĨđá lên, némđi.

Tn Uyn Uynjngây ngưi, không°nhn đưc hi:Í“Ngưi đang làmgì đy?”

“Taìcm giác hnļphách Bch Vivn chInày, nàng biếncô ta lióthành ht gingri à? VyÏchúng ta phito cho côta mt môiùtrưng sng thtɩtt, đá nàyđè lên líđè chết côta thì sao?”

Tn Uyn Uyn:đ“…

Gin HànhĩChi đào đáxong, giơ tay(biến ra mtcây dù nh,cm bên cnhch chôn htging, phi tay,hài lòng đngdy.

“Xong ri, nhưvy cô taİs không phichu gió tápímưa sa, nàngcũng yên tâmhơn.”

Tn UynũUyn nhìn dùnh d khóc°d cưi. Nàngmun nhc nhìGin Hành Chiıcây dù nàyĩnh hưng sĪquang hp, nhưngıli s đkích tính tíchĩcc làm victt ca GinâHành Chi.

Vì thế,ìnàng suy nghĩ,ìquyết đnh ——

BchVi, cô mcnghiêng mt chútcũng không saoɩđâu.

Che dù choBch Vi xong,Gin Hành Chi}giơ tay triuhi. Nam Phongócòn hôn mêítrong hang đngbay ra, ltvào lòng y.

Yôm Nam Phong,)quay đu nhìnéTn Uyn Uyn,ánghiêm túc nói:“Hin gi chìcòn li mtchuyn quan trng.”í

T Cô Đưngĩvà Tn UynUyn cùng nhìnũv phía y,áGin Hành Chicau cht mày:Chúng ta điđâu đây, vɨthng Liu phũà?”

Mi ngưiđng lot suyjnghĩ. Gin HànhChi ôm bé)b Nam Phongĩging như ômcon nít, nghiêmtúc phân tích:Lúc nãy nghec na ngày,chc chn haiìngưi cũng nhnra hin giLiu ph rtļnguy him.”

“Saongưi nghe ravy?”

Tn UynUyn kinh ngc,Gin Hành Chinghi hoc nhìnnàng: “Nàng ngcà, Liu NguytHoa nói bà[ta mun giếtBch Vi cho}nên dùng Thylinh châu triuhi Ngc LinhéLung, vì Thyùlinh châu nênmi đ LiuïPhi Sương liuchết thành hôn.ìHin ti, NgcLinh Lung trongitay Bch Vi,li bà taếnói chng phiĩnói láo sao?[Mâu thun rõIràng như vymà không nhnra, ban nãy°nàng đang làmgì?”

Nàng đang²bn đau lòng…

Chs IQ thuakém Gin HànhıChi đúng làđ kích toln, Tn UynİUyn lp tcếđiu chnh li,gt đu phânĩtích: “Không sai,hin gi cóïba tình hung:Liu Nguyt Hoakhông biết chuynìnày, lm tưngìNgc Linh Lungvn chưa hin:thế; Liu NguytìHoa biết rõchuyn này, cý la chúng¸ta; Liu NguytHoa b ngưi,ta gt.”

“TìnhIhung mt và³ba hình nhưìđu là mt.”T Cô Đưng:nhc nh.

Tn UynUyn nghn hng,(gi v bìnhtĩnh nói tiếp:Không sai, mthay ba đulà Liu NguytơHoa b ngưi³ta la. Vybt k bàĨta c tìnhéla gt chúngta hay làìb ngưi khácĮla gt thìcũng là cóngưi mun gâys, Liu phĮhin gi cóĩchc an toànìkhông?”

Mi ngưi:trm mc suyìnghĩ, Tn UynUyn quyết đnh:Trưc tiên chúngta liên h(nhng ngưi khác.”

Bn h thliên lc nhóm]ngưi Thúy Lcvà Lc Hành,Chu, nhưng hiêlâu chng cóai hi đáp,jTn Uyn Uynhơi bt an:Į“Nếu bn hfcùng rơi vàoìsát trn BchVi b tríĩging huynh, vyfBch Vi đãchết, sát trnhn không còn,âvì sao hinjgi bn hĭkhông nhn đưcítin tc cachúng ta?”

“Có¸ngưi tìm nàng.”

Va nói xong,ếGin Hành Chiũchm ngưi ti,tháo trâm càiítrên đu đưacho nàng: “Cáiɩnày phát sáng.”á

Đây là trâmĮcài tóc caãLiu Phi Sương,ĪTn Uyn Uynnhìn thy ánhsáng là biếtLiu Phi Sươngđang truyn âmĩcho mình.

Nàng vươnītay lưt quatrâm cài, nhìnthy khung cnhchiếu trên khôngtrung.

Ngưi trong khungcnh không phiLiu Phi Sươngmà là LiuɪPhi Nh.

Nhưng lnínày hn khôngìmc qun áonam mà limc qun áon, diêm dúaìloè lot ngiItrên ghế.

Mt hàngngưi qu bên)cnh hn, TníUyn Uyn nhnũra nhóm ngưiln lưt là)Thúy Lc, LcɨHành Chu, Liu,Phi Sương, LiuìNguyt Hoa… Bn¹h đu bİbt ming tróiítay, trông vôácùng đáng thương,bi vì nhânìs nên trôngkhá hoành tráng.

LiuPhi Nh?”

TnUyn Uyn nhíuõmày: “Ngươi cóíý gì?”

NhưĬcác ngưi thy…Liu Phi Nhgiơ tay chàbên cnh: “Tach nói mtln. Bây gi,bn chúng đunm trong tayta, mun bnchúng sng thìbo Gin HànhìChi cm NgcLinh Lung v)đi!”

Va nghe¹thy li này,nhóm ngưi bbt ming lpįtc ngng đuư ư ưĬm ĩ, hìnhİnhư Liu NguytHoa đang la:ếKhông đưc!”

Lc[Hành Chu bàyĩv mt: “Cuĩmng!”

Thúy Lc²mang theo vphn n: “Khôngti cu bà,,bà giết cácìngưi!”

Mà vmt Liu PhifSương cương nghbiu đt: “Chúngóta sng haykhông không quanìtrng. Các ngưimau giúp bn:đi tiu thưgiết hn!”

Tần Uyển Uyển không thể từ biểu cảm biết được bọn họ đang nói gì, đoán một hồi đành thôi.

Tần Uyển Uyển: “Thật muốn nhắc y thực vật cần quang hợp, cần gió táp mưa sa, nhưng thôi y tốt bụng như thế, ta không thể tổn thương tính tích cực của y. Bạch Vi, cô cố gắng làm một gốc hồng vẹo cổ nhé.”

Sau khi Liễu Phi Nhứ đơn phương cắt đứt liên lạc, ba người trong sơn cốc đưa mắt nhìn nhau.

Liễu Phi Nhứ quan sát vẻ mặt của nàng, cảm thấy lời dọa dẫm đã có hiệu lực, vô cùng hài lòng.

【Vở kịch nhỏ】

Căn bản không biết đang ở đâu, cho dù ngự kiếm cũng không biết phải bay bao lâu.

Vì thế chỉ còn biện pháp thứ hai…

“Giản Hành Chi, trưa ngày mai, ngoại ô Hoang Thành…” Liễu Phi Nhứ hơi ngẩng đầu, kiêu hãnh nói: “Bổn tọa chờ ngươi.”

Vở kịch nhỏ

Nói xong, Liễu Phi Nhứ hết sức khí thế đơn phương cắt đứt liên lạc, sau đó “rắc” một tiếng, trâm cài trên tay Tần Uyển Uyển vỡ vụn.

Liễu Phi Nhứ quan sát vẻ mặt của nàng, cảm thấy lời dọa dẫm đã có hiệu lực, vô cùng hài lòng.

Bạch Vi: “…”

Sau khi cắt đứt liên lạc, Liễu Phi Nhứ quay đầu nhìn về phía nhóm người đang quỳ: “Thế nào, bổn tọa diễn đại ác nhân được chứ?”

Mọi người nhớ lại đối thoại lúc nãy. Lạc Hành Chu bi thương đập đầu xuống đất.

Giản Hành Chi: “Ta che dù cho cô em vợ, ngăn gió táp mưa sa, chắc chắn Uyển Uyển cảm thấy ta rất lương thiện.”

Tất cả mọi người trầm mặc. Liễu Phi Nhứ cũng không hiểu bọn họ im lặng cái gì, cong môi cười: “Đừng hòng chạy thoát khỏi tay bổn tọa, vật có thể liên lạc với bên ngoài của các người đều bị ta hủy rồi, trừ Ngọc Linh Lung, chẳng có thứ gì cứu được các người!”

Liễu Phi Nhứ không để lại bất cứ vật dẫn liên lạc nào cho bọn họ, bọn họ cũng không thể liên lạc được bất cứ ai của Liễu gia, mà rõ ràng trận dịch chuyển Bạch Vi thiết lập lúc trước đã mất hiệu lực.

Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều la “ư ư ư”. Liễu Phi Nhứ chỉ cho rằng bọn họ sợ hãi, lười nhác đứng dậy, xoay người bỏ đi.

Tần Uyển Uyển không thể từ biểu cảm biết được bọn họ đang nói gì, đoán một hồi đành thôi.

Tất cả mọi người trầm mặc. Liễu Phi Nhứ cũng không hiểu bọn họ im lặng cái gì, cong môi cười: “Đừng hòng chạy thoát khỏi tay bổn tọa, vật có thể liên lạc với bên ngoài của các người đều bị ta hủy rồi, trừ Ngọc Linh Lung, chẳng có thứ gì cứu được các người!”

Chờ sau khi hắn đi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, giao tiếp bằng mắt.

***

“Liễu Phi Nhứ có nói cho bọn họ biết làm sao trở về chưa?”

Trở về chỉ có hai biện pháp. Một là dùng trận dịch chuyển giống như lúc tới, nhưng trận dịch chuyển đều là hai đầu, nhất định phải có một thứ liên lạc làm vật dẫn, hoặc là đối diện có một người tiếp ứng, hoặc là có một trận dịch chuyển tương ứng. Dịch chuyển ngẫu nhiên là đơn giản nhất, tùy tiện mở một trận dịch chuyển vạn năng, ngẫu nhiên tương ứng với trận dịch chuyển mở khóa tại địa phương khác giữa trời đất, như thế mọi người đều không biết sẽ dịch chuyển đến đâu, còn nếu muốn quyết định địa điểm dịch chuyển thì bắt buộc phải có một vật dẫn liên lạc.

Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi

Mọi người nhớ lại đối thoại lúc nãy. Lạc Hành Chu bi thương đập đầu xuống đất.

Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi

“Liễu Phi Nhứ có nói cho bọn họ biết làm sao trở về chưa?”

Hồi lâu sau, Tạ Cô Đường cau mày hỏi một câu trí mạng: “Lúc nãy hắn có nói làm sao trở về không?”

Sau khi Liễu Phi Nhứ đơn phương cắt đứt liên lạc, ba người trong sơn cốc đưa mắt nhìn nhau.

Hồi lâu sau, Tạ Cô Đường cau mày hỏi một câu trí mạng: “Lúc nãy hắn có nói làm sao trở về không?”

“Đi bộ về?”

Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Không có.”

Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều la “ư ư ư”. Liễu Phi Nhứ chỉ cho rằng bọn họ sợ hãi, lười nhác đứng dậy, xoay người bỏ đi.

Trở về chỉ có hai biện pháp. Một là dùng trận dịch chuyển giống như lúc tới, nhưng trận dịch chuyển đều là hai đầu, nhất định phải có một thứ liên lạc làm vật dẫn, hoặc là đối diện có một người tiếp ứng, hoặc là có một trận dịch chuyển tương ứng. Dịch chuyển ngẫu nhiên là đơn giản nhất, tùy tiện mở một trận dịch chuyển vạn năng, ngẫu nhiên tương ứng với trận dịch chuyển mở khóa tại địa phương khác giữa trời đất, như thế mọi người đều không biết sẽ dịch chuyển đến đâu, còn nếu muốn quyết định địa điểm dịch chuyển thì bắt buộc phải có một vật dẫn liên lạc.

Liễu Phi Nhứ không để lại bất cứ vật dẫn liên lạc nào cho bọn họ, bọn họ cũng không thể liên lạc được bất cứ ai của Liễu gia, mà rõ ràng trận dịch chuyển Bạch Vi thiết lập lúc trước đã mất hiệu lực.

Vẻ mặt Tạ Cô Đường lo lắng: “Không cần trận dịch chuyển, nếu ngự kiếm trở về, e là không đến được trước trưa mai.”

Vì thế chỉ còn biện pháp thứ hai…

“Đi bộ về?”

Tần Uyển Uyển hỏi dò, bọn họ quan sát sơn cốc rồi lại cảm ứng một lát.

Căn bản không biết đang ở đâu, cho dù ngự kiếm cũng không biết phải bay bao lâu.

Vẻ mặt Tạ Cô Đường lo lắng: “Không cần trận dịch chuyển, nếu ngự kiếm trở về, e là không đến được trước trưa mai.”

“Ai da, phiền chết đi được.” Giản Hành Chi nghe vậy, cào góc, ngẩng đầu nhìn hai người, ra quyết định: “Thôi đi, cũng không phải người quan trọng gì, bảo hắn giết con tin đi.”

“Giản Hành Chi, trưa ngày mai, ngoại ô Hoang Thành…” Liễu Phi Nhứ hơi ngẩng đầu, kiêu hãnh nói: “Bổn tọa chờ ngươi.”

***

Sau khi Liễu Phi Nhứ đơn phương cắt đứt liên lạc, ba người trong sơn cốc đưa mắt nhìn nhau.Tần Uyển Uyển hỏi dò, bọn họ quan sát sơn cốc rồi lại cảm ứng một lát.Vở kịch nhỏ“Giản Hành Chi, trưa ngày mai, ngoại ô Hoang Thành…” Liễu Phi Nhứ hơi ngẩng đầu, kiêu hãnh nói: “Bổn tọa chờ ngươi.”Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi

“Ai da, phiền chết đi được.” Giản Hành Chi nghe vậy, cào góc, ngẩng đầu nhìn hai người, ra quyết định: “Thôi đi, cũng không phải người quan trọng gì, bảo hắn giết con tin đi.”

Giản Hành Chi: “Ta che dù cho cô em vợ, ngăn gió táp mưa sa, chắc chắn Uyển Uyển cảm thấy ta rất lương thiện.”

Tần Uyển Uyển: “Thật muốn nhắc y thực vật cần quang hợp, cần gió táp mưa sa, nhưng thôi y tốt bụng như thế, ta không thể tổn thương tính tích cực của y. Bạch Vi, cô cố gắng làm một gốc hồng vẹo cổ nhé.”

Bạch Vi: “…”

Bởi vì Giản Hành Chi, cuộc đời Bạch Vi thêm trắc trở.

 

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Em cũng bận đau lòng nên hông để ý, sao nay anh giỏi thế

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Năm anh theo đuổi nữ chính đều dính ma chủng hết thật à.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Móa trong đám đó mà có Uyển Uyển của anh thì anh còn nói vậy hông?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Riết hông biết anh đang giúp hay đang báo nữa ?

Thuhi2
Thuhi2
1 Năm Cách đây

Mé =)))))))))))) tình nghĩa anh em chắc bền lâu ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Sau khi giải cứu hết con tin thì chắc anh cũng bầm mặt với con tin heng.

Linh
Linh
1 Năm Cách đây

Thấy thương Bạch Vi ngang =)))) mới là hạt giống thôi mà cột sống sau này đã bất ổn rồi

Chấy
Chấy
1 Năm Cách đây

Xin mụ tác giả cho iem cảm động hết nửa chương thôi được không? Được không?

Kim
Kim
2 Tháng Cách đây

Thiệt ít có ác nhé ông ạ vợ ????????

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!