Chương 93 (2)
Giết con tin đi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển ôm nàng ta. Khoảnh khắc đó, lòng nàng có một thôi thúc phát ra từ nội tâm. Nếu như có thể, nàng muốn giúp nàng ta, muốn để người trước mặt có cơ hội sống lại lần nữa, bù đắp những tiếc nuối mà nàng ta từng phạm.
Một chuỗi pháp chú xuất hiện trên đầu nàng. Dường như Thiên Đạo âm thầm chỉ lối, nàng giơ tay lên rút kiếm, đột ngột đâm vào hồn phách Bạch Vi.
Tất cả ý niệm của nàng thông qua pháp chú, thuận theo kiếm truyền vào người Bạch Vi. Bạch Vi kinh ngạc ngẩng đầu.
“Lần tới sống lại một lần nữa…” Tần Uyển Uyển nhìn thân thể Bạch Vi hóa thành ánh sáng trắng, mỉm cười: “Hãy yêu lấy chính mình.”
Nghe nói thế, Bạch Vi nở nụ cười.
“Ừ.”
Nói xong, hồn phách củaệBạch Vi chậmờrãi biến mất.
TầnḽUyển Uyển nhìnọBạch Vi biếnïmất tại chỗăcó chút mấtỉmát, bỗng nhiênẫnàng nhìn thấyặGiản Hành Chiíngồi xổm xuống,ệbắt đầu đàoĨđá lên, némỹđi.
Tần Uyển Uyểnjngây người, không°nhịn được hỏi:Í“Người đang làmẩgì đấy?”
“Taìcảm giác hồnļphách Bạch Viỳvẫn ở chỗInày, nàng biếnềcô ta lạióthành hạt giốngịrồi à? VậyÏchúng ta phảiịtạo cho côẩta một môiùtrường sống thậtɩtốt, đá nàyổđè lên lỡíđè chết côấta thì sao?”ỉ
Tần Uyển Uyển:đ“…”
Giản HànhĩChi đào đáẩxong, giơ tay(biến ra mộtἶcây dù nhỏ,ẽcắm bên cạnh‹chỗ chôn hạtỳgiống, phủi tay,ắhài lòng đứngịdậy.
“Xong rồi, nhưỉvậy cô taİsẽ không phảiắchịu gió tápímưa sa, nàngḽcũng yên tâmἰhơn.”
Tần UyểnũUyển nhìn dùḷnhỏ dở khóc°dở cười. Nàngủmuốn nhắc nhởìGiản Hành Chiıcây dù nàyĩảnh hưởng sựĪquang hợp, nhưngılại sợ đảịkích tính tíchĩcực làm việcụtốt của GiảnâHành Chi.
Vì thế,ìnàng suy nghĩ,ìquyết định ——
BạchἳVi, cô mọc‹nghiêng một chútἷcũng không saoɩđâu.
Che dù choốBạch Vi xong,ịGiản Hành Chi}giơ tay triệuứhồi. Nam Phongócòn hôn mêítrong hang độngịbay ra, lọtịvào lòng y.
Y‹ôm Nam Phong,)quay đầu nhìnéTần Uyển Uyển,ánghiêm túc nói:ị“Hiện giờ chỉìcòn lại mộtầchuyện quan trọng.”í
Tạ Cô Đườngĩvà Tần UyểnừUyển cùng nhìnũvề phía y,áGiản Hành Chiộcau chặt mày:ị“Chúng ta điứđâu đây, vềɨthẳng Liễu phủũà?”
Mọi ngườiỳđồng loạt suyjnghĩ. Giản HànhẩChi ôm bé)bự Nam Phongĩgiống như ômảcon nít, nghiêmọtúc phân tích:ả“Lúc nãy ngheờcả nửa ngày,ềchắc chắn haiìngười cũng nhậnừra hiện giờịLiễu phủ rấtļnguy hiểm.”
“Saoỵngười nghe raểvậy?”
Tần UyểnỏUyển kinh ngạc,ἴGiản Hành Chiẫnghi hoặc nhìnổnàng: “Nàng ngốcịà, Liễu NguyệtợHoa nói bà[ta muốn giếtứBạch Vi cho}nên dùng Thủyẩlinh châu triệuợhồi Ngọc LinhéLung, vì Thủyùlinh châu nênἱmới để LiễuïPhi Sương liềuổchết thành hôn.ìHiện tại, NgọcἱLinh Lung trongitay Bạch Vi,‹lời bà taếnói chẳng phảiĩnói láo sao?[Mâu thuẫn rõIràng như vậyứmà không nhậnặra, ban nãy°nàng đang làmẩgì?”
Nàng đang²bận đau lòng…
Chỉệsố IQ thuaἶkém Giản HànhıChi đúng làểđả kích toỉlớn, Tần UyểnİUyển lập tứcếđiều chỉnh lại,ốgật đầu phânĩtích: “Không sai,ẵhiện giờ cóïba tình huống:ỳLiễu Nguyệt Hoaộkhông biết chuyệnìnày, lầm tưởngìNgọc Linh Lungữvẫn chưa hiện:thế; Liễu NguyệtìHoa biết rõốchuyện này, cốầý lừa chúng¸ta; Liễu NguyệtởHoa bị người,ta gạt.”
“TìnhIhuống một và³ba hình nhưìđều là một.”ỳTạ Cô Đường:nhắc nhở.
Tần UyểnổUyển nghẹn họng,(giả vờ bìnhằtĩnh nói tiếp:ặ“Không sai, mộtổhay ba đềuỉlà Liễu NguyệtơHoa bị người³ta lừa. Vậyỉbất kể bàĨta cố tìnhélừa gạt chúngẹta hay làìbị người khácĮlừa gạt thìỉcũng là cóồngười muốn gâyẻsự, Liễu phủĮhiện giờ cóĩchắc an toànìkhông?”
Mọi người:trầm mặc suyìnghĩ, Tần UyểnễUyển quyết định:ứ“Trước tiên chúngềta liên hệ(những người khác.”ữ
Bọn họ thửỳliên lạc nhóm]người Thúy Lụcọvà Lạc Hành,Chu, nhưng hồiêlâu chẳng cóầai hồi đáp,jTần Uyển Uyểnẫhơi bất an:Į“Nếu bọn họfcùng rơi vàoìsát trận BạchờVi bố tríĩgiống huynh, vậyfBạch Vi đãụchết, sát trậnἶhẳn không còn,âvì sao hiệnjgiờ bọn họĭkhông nhận đượcítin tức củaổchúng ta?”
“Có¸người tìm nàng.”ỉ
Vừa nói xong,ếGiản Hành Chiũchồm người tới,ữtháo trâm càiítrên đầu đưaỵcho nàng: “Cáiɩnày phát sáng.”á
Đây là trâmĮcài tóc củaãLiễu Phi Sương,ĪTần Uyển Uyểnậnhìn thấy ánhốsáng là biếtịLiễu Phi Sươngộđang truyền âmĩcho mình.
Nàng vươnītay lướt quaằtrâm cài, nhìnẹthấy khung cảnhỳchiếu trên khôngἲtrung.
Người trong khungẵcảnh không phảiẫLiễu Phi Sươngẫmà là LiễuɪPhi Nhứ.
Nhưng lầnínày hắn khôngìmặc quần áoảnam mà lạiỉmặc quần áoịnữ, diêm dúaìloè loẹt ngồiItrên ghế.
Một hàngọngười quỳ bên)cạnh hắn, TầníUyển Uyển nhậnũra nhóm ngườiịlần lượt là)Thúy Lục, LạcɨHành Chu, Liễu,Phi Sương, LiễuìNguyệt Hoa… Bọn¹họ đều bịİbịt miệng tróiítay, trông vôácùng đáng thương,ỉbởi vì nhânìsố nên trôngḽkhá hoành tráng.
“LiễuẩPhi Nhứ?”
TầnḹUyển Uyển nhíuõmày: “Ngươi cóíý gì?”
“NhưĬcác người thấy…”ἶLiễu Phi Nhứἲgiơ tay chỉàbên cạnh: “Taổchỉ nói mộtỉlần. Bây giờ,ịbọn chúng đềuịnằm trong tayủta, muốn bọnẻchúng sống thìỡbảo Giản HànhìChi cầm NgọcắLinh Lung về)đổi!”
Vừa nghe¹thấy lời này,ỉnhóm người bịụbịt miệng lậpįtức ngẩng đầuị“ư ư ư”Ĭầm ĩ, hìnhİnhư Liễu NguyệtịHoa đang la:ế“Không được!”
Lạc[Hành Chu bàyĩvẻ mặt: “Cứuĩmạng!”
Thúy Lục²mang theo vẻởphẫn nộ: “Khôngἰtới cứu bà,,bà giết cácìngười!”
Mà vẻữmặt Liễu PhifSương cương nghịἵbiểu đạt: “Chúngóta sống hayớkhông không quanìtrọng. Các ngườiữmau giúp bổn:đại tiểu thưἴgiết hắn!”
Tần Uyển Uyển không thể từ biểu cảm biết được bọn họ đang nói gì, đoán một hồi đành thôi.
Tần Uyển Uyển: “Thật muốn nhắc y thực vật cần quang hợp, cần gió táp mưa sa, nhưng thôi y tốt bụng như thế, ta không thể tổn thương tính tích cực của y. Bạch Vi, cô cố gắng làm một gốc hồng vẹo cổ nhé.”
Sau khi Liễu Phi Nhứ đơn phương cắt đứt liên lạc, ba người trong sơn cốc đưa mắt nhìn nhau.
Liễu Phi Nhứ quan sát vẻ mặt của nàng, cảm thấy lời dọa dẫm đã có hiệu lực, vô cùng hài lòng.
【Vở kịch nhỏ】
Căn bản không biết đang ở đâu, cho dù ngự kiếm cũng không biết phải bay bao lâu.
Vì thế chỉ còn biện pháp thứ hai…
“Giản Hành Chi, trưa ngày mai, ngoại ô Hoang Thành…” Liễu Phi Nhứ hơi ngẩng đầu, kiêu hãnh nói: “Bổn tọa chờ ngươi.”
Vở kịch nhỏ
【
Nói xong, Liễu Phi Nhứ hết sức khí thế đơn phương cắt đứt liên lạc, sau đó “rắc” một tiếng, trâm cài trên tay Tần Uyển Uyển vỡ vụn.
Liễu Phi Nhứ quan sát vẻ mặt của nàng, cảm thấy lời dọa dẫm đã có hiệu lực, vô cùng hài lòng.
Bạch Vi: “…”
Sau khi cắt đứt liên lạc, Liễu Phi Nhứ quay đầu nhìn về phía nhóm người đang quỳ: “Thế nào, bổn tọa diễn đại ác nhân được chứ?”
Mọi người nhớ lại đối thoại lúc nãy. Lạc Hành Chu bi thương đập đầu xuống đất.
Giản Hành Chi: “Ta che dù cho cô em vợ, ngăn gió táp mưa sa, chắc chắn Uyển Uyển cảm thấy ta rất lương thiện.”
Tất cả mọi người trầm mặc. Liễu Phi Nhứ cũng không hiểu bọn họ im lặng cái gì, cong môi cười: “Đừng hòng chạy thoát khỏi tay bổn tọa, vật có thể liên lạc với bên ngoài của các người đều bị ta hủy rồi, trừ Ngọc Linh Lung, chẳng có thứ gì cứu được các người!”
Liễu Phi Nhứ không để lại bất cứ vật dẫn liên lạc nào cho bọn họ, bọn họ cũng không thể liên lạc được bất cứ ai của Liễu gia, mà rõ ràng trận dịch chuyển Bạch Vi thiết lập lúc trước đã mất hiệu lực.
Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều la “ư ư ư”. Liễu Phi Nhứ chỉ cho rằng bọn họ sợ hãi, lười nhác đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Tần Uyển Uyển không thể từ biểu cảm biết được bọn họ đang nói gì, đoán một hồi đành thôi.
Tất cả mọi người trầm mặc. Liễu Phi Nhứ cũng không hiểu bọn họ im lặng cái gì, cong môi cười: “Đừng hòng chạy thoát khỏi tay bổn tọa, vật có thể liên lạc với bên ngoài của các người đều bị ta hủy rồi, trừ Ngọc Linh Lung, chẳng có thứ gì cứu được các người!”
Chờ sau khi hắn đi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, giao tiếp bằng mắt.
***
“Liễu Phi Nhứ có nói cho bọn họ biết làm sao trở về chưa?”
Trở về chỉ có hai biện pháp. Một là dùng trận dịch chuyển giống như lúc tới, nhưng trận dịch chuyển đều là hai đầu, nhất định phải có một thứ liên lạc làm vật dẫn, hoặc là đối diện có một người tiếp ứng, hoặc là có một trận dịch chuyển tương ứng. Dịch chuyển ngẫu nhiên là đơn giản nhất, tùy tiện mở một trận dịch chuyển vạn năng, ngẫu nhiên tương ứng với trận dịch chuyển mở khóa tại địa phương khác giữa trời đất, như thế mọi người đều không biết sẽ dịch chuyển đến đâu, còn nếu muốn quyết định địa điểm dịch chuyển thì bắt buộc phải có một vật dẫn liên lạc.
Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi
Mọi người nhớ lại đối thoại lúc nãy. Lạc Hành Chu bi thương đập đầu xuống đất.
Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi
“Liễu Phi Nhứ có nói cho bọn họ biết làm sao trở về chưa?”
Hồi lâu sau, Tạ Cô Đường cau mày hỏi một câu trí mạng: “Lúc nãy hắn có nói làm sao trở về không?”
】
Sau khi Liễu Phi Nhứ đơn phương cắt đứt liên lạc, ba người trong sơn cốc đưa mắt nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Tạ Cô Đường cau mày hỏi một câu trí mạng: “Lúc nãy hắn có nói làm sao trở về không?”
“Đi bộ về?”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Không có.”
Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều la “ư ư ư”. Liễu Phi Nhứ chỉ cho rằng bọn họ sợ hãi, lười nhác đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Trở về chỉ có hai biện pháp. Một là dùng trận dịch chuyển giống như lúc tới, nhưng trận dịch chuyển đều là hai đầu, nhất định phải có một thứ liên lạc làm vật dẫn, hoặc là đối diện có một người tiếp ứng, hoặc là có một trận dịch chuyển tương ứng. Dịch chuyển ngẫu nhiên là đơn giản nhất, tùy tiện mở một trận dịch chuyển vạn năng, ngẫu nhiên tương ứng với trận dịch chuyển mở khóa tại địa phương khác giữa trời đất, như thế mọi người đều không biết sẽ dịch chuyển đến đâu, còn nếu muốn quyết định địa điểm dịch chuyển thì bắt buộc phải có một vật dẫn liên lạc.
Liễu Phi Nhứ không để lại bất cứ vật dẫn liên lạc nào cho bọn họ, bọn họ cũng không thể liên lạc được bất cứ ai của Liễu gia, mà rõ ràng trận dịch chuyển Bạch Vi thiết lập lúc trước đã mất hiệu lực.
Vẻ mặt Tạ Cô Đường lo lắng: “Không cần trận dịch chuyển, nếu ngự kiếm trở về, e là không đến được trước trưa mai.”
Vì thế chỉ còn biện pháp thứ hai…
“Đi bộ về?”
Tần Uyển Uyển hỏi dò, bọn họ quan sát sơn cốc rồi lại cảm ứng một lát.
Căn bản không biết đang ở đâu, cho dù ngự kiếm cũng không biết phải bay bao lâu.
Vẻ mặt Tạ Cô Đường lo lắng: “Không cần trận dịch chuyển, nếu ngự kiếm trở về, e là không đến được trước trưa mai.”
“Ai da, phiền chết đi được.” Giản Hành Chi nghe vậy, cào góc, ngẩng đầu nhìn hai người, ra quyết định: “Thôi đi, cũng không phải người quan trọng gì, bảo hắn giết con tin đi.”
“Giản Hành Chi, trưa ngày mai, ngoại ô Hoang Thành…” Liễu Phi Nhứ hơi ngẩng đầu, kiêu hãnh nói: “Bổn tọa chờ ngươi.”
***
Sau khi Liễu Phi Nhứ đơn phương cắt đứt liên lạc, ba người trong sơn cốc đưa mắt nhìn nhau.【Tần Uyển Uyển hỏi dò, bọn họ quan sát sơn cốc rồi lại cảm ứng một lát.Vở kịch nhỏ“Giản Hành Chi, trưa ngày mai, ngoại ô Hoang Thành…” Liễu Phi Nhứ hơi ngẩng đầu, kiêu hãnh nói: “Bổn tọa chờ ngươi.”Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi】
“Ai da, phiền chết đi được.” Giản Hành Chi nghe vậy, cào góc, ngẩng đầu nhìn hai người, ra quyết định: “Thôi đi, cũng không phải người quan trọng gì, bảo hắn giết con tin đi.”
Giản Hành Chi: “Ta che dù cho cô em vợ, ngăn gió táp mưa sa, chắc chắn Uyển Uyển cảm thấy ta rất lương thiện.”
Tần Uyển Uyển: “Thật muốn nhắc y thực vật cần quang hợp, cần gió táp mưa sa, nhưng thôi y tốt bụng như thế, ta không thể tổn thương tính tích cực của y. Bạch Vi, cô cố gắng làm một gốc hồng vẹo cổ nhé.”
Bạch Vi: “…”
Bởi vì Giản Hành Chi, cuộc đời Bạch Vi thêm trắc trở.
Em cũng bận đau lòng nên hông để ý, sao nay anh giỏi thế
Năm anh theo đuổi nữ chính đều dính ma chủng hết thật à.
Móa trong đám đó mà có Uyển Uyển của anh thì anh còn nói vậy hông?
Riết hông biết anh đang giúp hay đang báo nữa ?
Mé =)))))))))))) tình nghĩa anh em chắc bền lâu ?
Sau khi giải cứu hết con tin thì chắc anh cũng bầm mặt với con tin heng.
Thấy thương Bạch Vi ngang =)))) mới là hạt giống thôi mà cột sống sau này đã bất ổn rồi
Xin mụ tác giả cho iem cảm động hết nửa chương thôi được không? Được không?
Thiệt ít có ác nhé ông ạ vợ ????????