Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 95 (1)

Chương 95 (1)

Cuộc đời Giản Hành Chi cầu tất phải được

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Thúy Lục vỗ cánh bay một mạch đến phòng Liễu Phi Nhứ, đúng lúc hắn không ở đây. Thúy Lục quan sát trái phải một vòng, đánh bạo bay vào, chân móc vào cửa tủ chuyên đặt bình thuốc. Nàng ta còn chưa kịp làm gì, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động, Thúy Lục vội vàng đóng cửa định bay ra ngoài, có điều chưa bay tới cửa sổ đã bị người ta bắt lại.

“Ta còn tưởng là cái gì…” Liễu Phi Nhứ bóp lấy nàng ta, cúi đầu cười: “Hóa ra là con chim.”

Thúy Lục không dám nhúc nhích, nàng ta nhìn gương mặt to đùng của Liễu Phi Nhứ, không khỏi phát run.

Liu Phi Nh mm cưinhìn nàng ta,îtay hơi dùngsc.

“Con chim nàyđang run.” LiuPhi Nh nghiêngđu: “Nó cũngbiết s?”

Nóinhm!

Ai sp bĨbóp chết màkhông s?

Khonh khcîđó thm chíĩThúy Lc mundn hết sclc phn kháng,ìnhưng va nghĩti trưc mt,tu sĩ dù(sc lc lnđến đâu thììnàng ta vn,là con chim,Thúy Lc lptc bình tĩnháli.

Nàng ta nhtđnh phi dùngïtrí, làm saoémi có thkhiến Liu Phi)Nh buông thaémình?

Đu óc ThúyLc xoay chuynêcc nhanh, đtnhiên nàng taình ra đngloi đưc hoangếnghênh nht caİmình —— vt.

Loài}ngưi thích đngvt nh cóth tương tácàvi mình, lúcnày trong mtLiu Phi Nhnàng ta chĩlà mt con°chim bình thưng.Mt con chimbình thưng biếtly lòng hn,:không chng hnăs va mtũhơn.

Thúy Lc ngmnghĩ, chm rãim ming tíuìtít xưng ca.

Đâylà điu hátĬdân gian thônáquê ca ngièngưi khác. Ngũâm ca nàngta không hoàn{chnh, hát vô¹cùng khó nghe,²nhưng có thl m nhnra là đangýhát cái gì.ĩ

, con chimĬnày biết caĭhát.” Th nđbên cnh mm¹cưi: “Có phiếà linh điuõkhông?”

Chút xíuĩlinh khí trênăngưi cũng chngIcó.” Liu Phi{Nh r mtnhìn, nhưng tayïli ni lng:“Mt con chim°bình thưng màíthôi.”

Nói xong,ếLiu Phi Nhíđt nó lênbàn: “Dám chy,ếta giết ngươi.”Ī

Va nghe thy)li này, ThúyLc cp đu,ïl v ngoanéngoãn.

Rt cuc LiuPhi Nh vuiv mt chút:, hiu tiếngíngưi?”

Hiu tiếngngưi cái đunhà ngươi, ôngÎđây vn đãhóa ngưi ri!

ThúyLc nghiến răng,ınhưng vì sinhtn nên vnnhn ni.

Mt látsau, nàng tanhìn thy LiuIPhi Nh lyìvòng tay đttrưc mt nàngİta: “Biết nhyvòng không?”

ThúyLc cng đ,Liu Phi Nhmm cưi: “Khôngĩbiết thì chếtÍđi.”

Nghe vy,Thúy Lc khôngúh lưng lìnhy qua. LiuĨPhi Nh thychim mp nhlinh hot nhưthế thì lptc hng thú,gi th nìly nhiu vòngàla ti, ralnh cho ThúyıLc: “Nào, nhy,nhy thêm my³cái.”

Thúy Lcb ép nhyЇvòng la, nhyxong vòng lali biu dinInhy múa, dùngvũ điu caĩtng Liu PhiNh, v môngnga(*) hn.

(*) Nnhđb

Nghìn thng vnthng, mông ngaơkhông thng. Dùìlà s bìđ ca mtcon chim, LiuíPhi Nh cũng¸vô cùng vuiv.

Thúy Lc thyđám ngưi buôngìlng, càng rafsc din, btđu biu dinĩeo chim lcvòng ngc.

Lc eoībng vòng ngchơi chán, LiuPhi Nh nhìnómt lát làếmt, bo ngưiénht nàng ta³vào lng chim,xem thi gian:ɩ“Cũng sp titi ri, đi,xem th bntên đn đnkia.”

Nói xong,íLiu Phi Nh(đi ngang ThúyLc. Thúy Lcìthy Liu PhiNh nhìn li,vi vàng lcvòng ngc nhanhìhơn.

Liu Phi Nhílnh nht nhìnlưt qua ri]dn ngưi riɩđi. Đi sauíkhi đám ngưiõri khi, Thúy[Lc lp tc{chy ti mépôlng chim, lycánh nâng gyág đóng caìlng, vt tiľt thuc, dùngìming chim bibình thuc, tìmïtng bình mt.

Tìmmt lát, nàngùta ngi đưcmùi thuc gii,chúi đu vào,ļhít mt hơitht sâu. Thucphn dính đymt nàng ta,ĩnàng ta cmgiác linh lctr v, viírút đu ra,iđy nút bình(thuc li, thunh bình, vivã ly mngm bình thuc¹bay v.

Lúc nàngta bay vphía phòng chaìci, Liu PhiNh cũng đãđến nơi.

T xaìnhóm Lc HànhăChu đã nghe¸thy Liu PhiNh đi đến,ība ngưi nhìnnhau, Lc HànhChu hong lonưtrưc tiên: “Thôiĩri, hn vathy Thúy Lckhông đây,ìchc chn mungiết chúng ta.”

“Hôm nay chếtìchc ri.”

LiuĮPhi Sương thn¹th ngng đu¹nhìn Lc HànhChu: “Lc HànhЇChu, không ngta s cùngếchết vi huynh.”

Phi Sương… LcHành Chu nhìnvào mt nàng,íchân thành thaýthiết: “Ta khôngíhi hn.”

“Tâm:s nhau ngheđà?”

Liu PhiNh đá văngïca chính, đangòđnh m ming,sc mt hnĩđi biến: “ThúyLc đâu?”

“Cô(y… Liu NguytHoa còn chưanói xong, bngnghe thy mttiếng quát ln:ì“Bà đây!!!”ĺ

Va dt li,Liu Phi Nhĭcm thy mtĩvòng la bayìthng t cas ti!

Liu PhiNh vi vànglui ra khiâphòng cha ci.Thúy Lc hóat dng chim{sang dng ngưibay vào, ánhsáng trên tay}lưt qua, dâytrói ba ngưiéđt hết. Nàngta ném bìnhɪthuc cho LiuNguyt Hoa, nhìnchòng chc LiuPhi Nh, nghiếnrăng: “Nhy vòngla đúng không?ưXoay vòng ngcíđúng không? Ca¹hát đúng không?Nhy múa đúngơkhông? Đ bàđây biu dinɩcho ngươi!”

Tiếngénói va dt,Thúy Lc đuitheo Liu PhiíNh xông rangoài. Nàng tagiơ tay lên,vô s vòngîla ném vphía Liu PhiNh, va némĩva mng: “Nhy!Nhy cho bà!Lông bà spcháy hết cĪri! Con bưmɨrách nát nhàngươi còn khôngìbay lưn nhymúa cho bàxem!”

Liu PhiĩNh b nhiuývòng la đpđến đu óc,choáng váng, giơếtay vung mtfcái, bươm bưmìcun lên cungìphong to thànhIphòng ng giaЇkhông trung. Sauikhi ht văngãvòng la “kengìkeng, hnĩta nghiến răngõnói: “Không biếtđiu!”

Dt li,³Liu Phi Nhquát ln: “Ngưiĩđâu! giết bnãchúng!”

Hàng trăm°tu sĩ ngheïthy tiếng LiuïPhi Nh, lptc chy tini vin. LiuÍNguyt Hoa, LcHành Chu, LiuîPhi Sương đãngi thuc gii,éđang chém thív chy ti.[Liu Nguyt HoaĬvung tay đánhêmt pháp quyếtlên ngưi bêncnh, quay đuõnói vi LcÍHành Chu: “HànhĩChu, mang PhiЇSương đi, dnngưi Liu giaíkhác đến cu.jTa và ThúyɩLc ngăn cnéLiu Phi Nh!”

Nói xong, LiuNguyt Hoa mýra mt con¹đưng cho bnįh ri cùngxông v phía²Liu Phi Nhúvi Thúy Lc.

“Gii,ũgii lm.” LiuĨPhi Nh nhìn°Liu Nguyt Hoaĩlao ti, vmt lnh lo:íLiu Nguyt Hoa,không ng ngươili giúp ngưingoài đi phóĩta, ngươi cóbiết ta làôai không?”

“Taĺmc k ngươiĺlà ai.” LiuĩNguyt Hoa lnhging: “Ngươi tínhkế Phi Sương,ngươi chính làýk thù cajta! Tin ngươiilà mt taâb mù, npèmng đi!”

Dtli, Liu NguytếHoa gi rafpháp khí, taycm roi dài°qut mt roiìv phía LiuPhi Nh.

Liu PhiNh l vmt khinh thưng,ïgiơ tay đánhìvăng Liu NguytHoa. Liu NguytHoa b đánhìrt m xungđt, Liu PhiNh th ơ[nhìn bà: “NhngÎnăm nay, ngươisa vào tcɩvt, đng nói]hin gi chɨkhôi phc mtna tu vi,cho dù khôi³phc toàn b³thì ngươi cũnglà phế vt.Liu th taxut hin concháu như ngươiêđúng là mthết mt mũi.”Ï

“Ngươi… Liu NguytHoa th dc,ngng đu nhìnhn: “Rt cucngươi là ai?”é

“Ta?”

Liu PhiNh cưi ln:“Ta là trưngbi ca ngươi,òĐi tiu thư(Liu th ——I

Liu Phi Nhva nói vabay lên tri,:vung tay, vôs bươm bưmbay v phíaThúy Lc, quátÍln: “Liu YïY!”

Nói xong,Îbươm bưm qunly toàn thânàThúy Lc, ThúyLc giơ tayɪđm mt cúmang theo ánhla, đp mnhàvào vòng trònto ra tìbươm bưm.

Phn bưm³rơi lên ngưiThúy Lc, laca Thúy Lcđt bươm bưm,quyn đm cưcđá v phíaòLiu Phi Nh.

Mỗi một đấm của nàng ta đều là thiên hoả giáng xuống, trong nháy mắt Liễu thị bốc cháy khắp nơi. Liễu Phi Nhứ và Thúy Lục đánh nhau túi bụi, Thúy Lục dồn hết sức lực vào ngọn lửa, đấm một cú lên người Liễu Phi Nhứ, rồi đấm liên tiếp nhiều cú lên thớ thịt, phút chốc tung cả trăm quyền, cuối cùng đá Liễu Phi Nhứ thẳng lên trời, xoay người đáp xuống, quỳ một gối dưới đất, thở hồng hộc.

Thúy Lục quay đầu, một luồng pháp quyết đánh thẳng về phía Liễu Phi Nhứ, lần này rõ ràng động tác của nàng ta chậm hơn nhiều, hình như có gì đó đang lôi kéo toàn thân nàng ta.

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã sử dụng linh lực phong ấn xung quanh nguyên thần của ả, đề phòng ả tự phát nổ đả thương người.

Nàng ta quỳ gối dưới đất, loáng thoáng nhìn thấy sợi tơ trên nắm đấm của mình, giống như viền vảy bướm, lại giống như sợi chỉ mỏng quấn quanh toàn thân.

Ả nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, nở nụ cười quỷ dị: “Rốt cuộc ngươi… trở về rồi.”

“Cô đánh rất giỏi phải không?”

Cũng chính ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, đỉnh đầu vang lên tiếng ngươi văng vẳng: “Á á á, chậm một chút, chậm một chút, đừng nhào lên!!!”

Giọng của Liễu Phi Nhứ xuất hiện sau lưng Thúy Lục, Thúy Lục quay đầu lại vung một đấm, bổ nhào về phía ảo ảnh. Giọng nói của Liễu Phi Nhứ lại truyền từ bên cạnh tới: “Có có từng nghe nói sở trường thật sự của Liễu thị là thuật phong ấn chưa?”

“Đi ở do ta, sinh tử do trời.”

Thúy Lục quay đầu, một luồng pháp quyết đánh thẳng về phía Liễu Phi Nhứ, lần này rõ ràng động tác của nàng ta chậm hơn nhiều, hình như có gì đó đang lôi kéo toàn thân nàng ta.

“Không.” Liễu Nguyệt Hoa thở hổn hển, quay đầu nhìn Liễu Phi Nhứ: “Tối nay, ta phải thẩm vấn cô ta.”

“Cô chưa từng gặp…” Giọng của Liễu Phi Nhứ xuất hiện trên đầu Thúy Lục, lần này Thuý Lục mới thấy xung quanh tám phương và trên đầu nàng ta đều là Liễu Phi Nhứ đang đứng.

Giọng của Liễu Phi Nhứ xuất hiện sau lưng Thúy Lục, Thúy Lục quay đầu lại vung một đấm, bổ nhào về phía ảo ảnh. Giọng nói của Liễu Phi Nhứ lại truyền từ bên cạnh tới: “Có có từng nghe nói sở trường thật sự của Liễu thị là thuật phong ấn chưa?”

Liễu Phi Nhứ giơ tay nhẹ nhàng đặt lên môi: “Ta sẽ cho cô thấy cái gì là thuật phong ấn thật sự.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Liễu Phi Nhứ.

Tiếng vừa dứt, vô số tơ vàng sáng rực trên người Thúy Lục, đột ngột siết chặt nàng ta, Liễu Nguyệt Hoa hô to: “Đợi đã!”

Tiếng vừa dứt, ánh sáng xanh trên người những tu sĩ khác nhau bùng lên tận trời, cơ thể tu sĩ mang ánh sáng xanh bị chiếu trong suốt, ma chủng chuyển động phát quang trong ngực. Tần Uyển Uyển không hề do dự rút kiếm, quang kiếm cắm vào ma chủng, lấy sức sống từ kiếm bảo vệ tính mệnh, đồng thời nổ tung ma chủng.

Giản Hành Chi ngăn trước mặt Tần Uyển Uyển, cầm kiếm, lạnh mặt nhìn Thúy Lục máu me đầy mình đang ngớ người, lạnh giọng hỏi: “Liễu Phi Nhứ đâu?!”

Mỗi một đấm của nàng ta đều là thiên hoả giáng xuống, trong nháy mắt Liễu thị bốc cháy khắp nơi. Liễu Phi Nhứ và Thúy Lục đánh nhau túi bụi, Thúy Lục dồn hết sức lực vào ngọn lửa, đấm một cú lên người Liễu Phi Nhứ, rồi đấm liên tiếp nhiều cú lên thớ thịt, phút chốc tung cả trăm quyền, cuối cùng đá Liễu Phi Nhứ thẳng lên trời, xoay người đáp xuống, quỳ một gối dưới đất, thở hồng hộc.

Sắc mặt Thúy Lục đại biến, linh lực khổng lồ bùng nổ khắp người nàng ta, kim tuyến và linh lực nàng ta đối kháng nhau.

Nàng ta quỳ gối dưới đất, loáng thoáng nhìn thấy sợi tơ trên nắm đấm của mình, giống như viền vảy bướm, lại giống như sợi chỉ mỏng quấn quanh toàn thân.

Cũng chính ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, đỉnh đầu vang lên tiếng ngươi văng vẳng: “Á á á, chậm một chút, chậm một chút, đừng nhào lên!!!”

“Vậy phải ngoan không.”

Liễu Phi Nhứ biến sắc, toàn thân chấn động, kiếm bay từ trên người ả ra, nhắm về phía Giản Hành Chi.

Tất cả ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy một con Kiếm long xuất hiện từ hư không, quang kiếm chiếu sáng đất trời, lao xuống như sao băng!

Giản Hành Chi nghe nói thế, kiếm trên tay giơ lên, quay đầu căn dặn Tần Uyển Uyển: “Nàng xử lý ma chủng, Tạ Cô Đường cứu người.”

Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn lướt qua động tác của ả, kiếm quay ngược lại quét ngang đầu ngón tay thả bươm bướm của Liễu Phi Nhứ.

Giản Hành Chi dùng dây trói tiên dắt Liễu Phi Nhứ: “Mọi thứ đợi thu xếp xong lại nói.”

Tần Uyển Uyển ôm chặt Giản Hành Chi, cùng lao xuống với y, cảm giác tốc độ nhanh đến nỗi nàng không thể nào điều khiển hành động của mình. Bọn họ vốn còn đang ở ngoài trăm dặm, thoắt cái đã nghe một tiếng nổ “ầm”, mấy vạn thanh kiếm đồng loạt cắm xuống Liễu thị, kiếm linh đuổi theo tà khí càn quét tứ phương. Liễu Nguyệt Hoa giơ tay ngăn cản xung lực cực mạnh, đợi bên cạnh dừng huyên náo mới bỏ tay áo xuống, cùng với Thúy Lục sững sờ nhìn ba người đột ngột xuất hiện.

Cả ba đều đầu tóc lộn xộn, áo quần tả tơi, trông như lưu dân trở về từ vùng chiến loạn nào đó.

Tần Uyển Uyển ôm chặt Giản Hành Chi, cùng lao xuống với y, cảm giác tốc độ nhanh đến nỗi nàng không thể nào điều khiển hành động của mình. Bọn họ vốn còn đang ở ngoài trăm dặm, thoắt cái đã nghe một tiếng nổ “ầm”, mấy vạn thanh kiếm đồng loạt cắm xuống Liễu thị, kiếm linh đuổi theo tà khí càn quét tứ phương. Liễu Nguyệt Hoa giơ tay ngăn cản xung lực cực mạnh, đợi bên cạnh dừng huyên náo mới bỏ tay áo xuống, cùng với Thúy Lục sững sờ nhìn ba người đột ngột xuất hiện.

Giản Hành Chi ngăn trước mặt Tần Uyển Uyển, cầm kiếm, lạnh mặt nhìn Thúy Lục máu me đầy mình đang ngớ người, lạnh giọng hỏi: “Liễu Phi Nhứ đâu?!”

Liễu Phi Nhứ nghe vậy đỏ mặt, gian nan né tránh mũi kiếm của Giản Hành Chi, chỉ thấy Giản Hành Chi quét kiếm qua hết lần này đến lần khác.

“Ta…”

Liễu Phi Nhứ lạnh mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hờ hững đáp: “Được đấy.”

Giọng của Liễu Phi Nhứ truyền từ dưới đất lên. Giản Hành Chi tóm lấy Tần Uyển Uyển, đồng thời nhảy ra sau cùng lúc với Tạ Cô Đường, nhìn người đàn ông lưng cắm đầy kiếm, gian nan bò từ dưới đất lên.

“Giản Hành Chi…”

“Cô chưa từng gặp…” Giọng của Liễu Phi Nhứ xuất hiện trên đầu Thúy Lục, lần này Thuý Lục mới thấy xung quanh tám phương và trên đầu nàng ta đều là Liễu Phi Nhứ đang đứng.

Ả siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn Giản Hành Chi: “Ngươi muốn giết cứ giết, dù sao ngươi muốn giết ta chẳng phải một lần.”

Lưng Liễu Phi Nhứ cắm chi chít kiếm, mặt mày lấm lem, lảo đảo đứng dậy.

Ả nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, nở nụ cười quỷ dị: “Rốt cuộc ngươi… trở về rồi.”

“Mẹ!”

“Cô đánh rất giỏi phải không?”

Giản Hành Chi nghe nói thế, kiếm trên tay giơ lên, quay đầu căn dặn Tần Uyển Uyển: “Nàng xử lý ma chủng, Tạ Cô Đường cứu người.”

Sắc mặt Thúy Lục đại biến, linh lực khổng lồ bùng nổ khắp người nàng ta, kim tuyến và linh lực nàng ta đối kháng nhau.

Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Liễu Phi Nhứ.

“Ồ.” Giản Hành Chi không hề lưỡng lự, truyền thần thức vào Liễu Phi Nhứ. Liễu Phi Nhứ lập tức trợn trừng mắt, hét lớn: “Ta nói!”

“Ta…”

Y giơ tay lướt qua lưỡi kiếm, nhảy một cái lên cao. Lúc y xoay người, giọt máu bắn tung tóe, văng lên tất cả những người trong tộc Liễu thị.

Tất cả ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy một con Kiếm long xuất hiện từ hư không, quang kiếm chiếu sáng đất trời, lao xuống như sao băng!

“Đi ở do ta, sinh tử do trời.”

Liễu Phi Nhứ giơ tay nhẹ nhàng đặt lên môi: “Ta sẽ cho cô thấy cái gì là thuật phong ấn thật sự.”

Tiếng vừa dứt, ánh sáng xanh trên người những tu sĩ khác nhau bùng lên tận trời, cơ thể tu sĩ mang ánh sáng xanh bị chiếu trong suốt, ma chủng chuyển động phát quang trong ngực. Tần Uyển Uyển không hề do dự rút kiếm, quang kiếm cắm vào ma chủng, lấy sức sống từ kiếm bảo vệ tính mệnh, đồng thời nổ tung ma chủng.

Liễu Nguyệt Hoa nhanh chóng chỉnh đốn Liễu gia, dẫn mọi người đến đại sảnh.

Liễu Phi Nhứ biến sắc, toàn thân chấn động, kiếm bay từ trên người ả ra, nhắm về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn lướt qua động tác của ả, kiếm quay ngược lại quét ngang đầu ngón tay thả bươm bướm của Liễu Phi Nhứ.

“Đánh thì đánh đi.” Kiếm khí của Giản Hành Chi lia qua cổ ả, Liễu Phi Nhứ vội vã né tránh, nghe y mở miệng ghét bỏ: “Lòe loẹt.”

Cả ba đều đầu tóc lộn xộn, áo quần tả tơi, trông như lưu dân trở về từ vùng chiến loạn nào đó.

Liễu Phi Nhứ nghe vậy đỏ mặt, gian nan né tránh mũi kiếm của Giản Hành Chi, chỉ thấy Giản Hành Chi quét kiếm qua hết lần này đến lần khác.

Kiếm của y không hề có chút do dự, mang theo linh lực dồi dào, so với lúc y đi thì càng tinh tiến hơn nhiều.

Kiếm của y không hề có chút do dự, mang theo linh lực dồi dào, so với lúc y đi thì càng tinh tiến hơn nhiều.

Liễu Phi Nhứ sững sờ nhìn y, khó tin nói: “Ngươi dám…”

Liễu Phi Nhứ vốn bị nhóm người Thúy Lục và Liễu Nguyệt Hoa làm mất sức một đợt, lại đối kháng chính diện với Giản Hành Chi, chưa tới trăm chiêu đã bị Giản Hành Chi ghim lên tường.

“Đánh thì đánh đi.” Kiếm khí của Giản Hành Chi lia qua cổ ả, Liễu Phi Nhứ vội vã né tránh, nghe y mở miệng ghét bỏ: “Lòe loẹt.”

Ả siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn Giản Hành Chi: “Ngươi muốn giết cứ giết, dù sao ngươi muốn giết ta chẳng phải một lần.”

“Nói cứ như trước đây ta quen biết ngươi vậy.”

Giản Hành Chi nhướng mày, Liễu Phi Nhứ ngây người. Cũng trong tích tắc đó, kiếm phong của Giản Hành Chi luồn bên dưới, đâm xuyên nguyên thần của ả.

“Không sao.”

Liễu Phi Nhứ sững sờ nhìn y, khó tin nói: “Ngươi dám…”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã sử dụng linh lực phong ấn xung quanh nguyên thần của ả, đề phòng ả tự phát nổ đả thương người.

Y giơ tay đặt giữa lông mày Liễu Phi Nhứ, lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái nấy. Nếu không đáp, đừng trách ta sưu thần hủy thức hải của ngươi, kẻ nhục nhã là ngươi chứ không phải ta.”

“Thuật âm độc như sưu thần…” Liễu Phi Nhứ nghiến răng: “Ta không tin ngươi biết dùng.”

“Ồ.” Giản Hành Chi không hề lưỡng lự, truyền thần thức vào Liễu Phi Nhứ. Liễu Phi Nhứ lập tức trợn trừng mắt, hét lớn: “Ta nói!”

“Vậy phải ngoan không.”

Giản Hành Chi rút kiếm, giơ tay dùng dây trói tiên trói ả lại, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển cũng xử lý gần xong, nàng trị thương cho Thúy Lục, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Bên ta ổn rồi.”

“Xong rồi, xong rồi.” Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương dẫn người chạy vào: “Chúng ta cứu người ra hết rồi.”

“Mẹ!”

“Thuật âm độc như sưu thần…” Liễu Phi Nhứ nghiến răng: “Ta không tin ngươi biết dùng.”

Liễu Phi Sương chạy theo Lạc Hành Chu vào. Nhìn thấy Tạ Cô Đường đỡ Liễu Nguyệt Hoa đứng dậy, nàng vội vàng chạy tới đỡ Liễu Nguyệt Hoa, gấp gáp hỏi: “Mẹ vẫn ổn chứ? Không sao chứ?”

“Không sao.”

“Trị thương trước đã.”

Liễu Nguyệt Hoa lắc đầu, xoay người nhìn đệ tử đi theo Lạc Hành Chu, ra lệnh: “Mau dập lửa.”

“Giản Hành Chi…”

Tần Uyển Uyển cũng sử lý gần xong, nàng trị thương cho Thúy Lục, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Bên ta ổn rồi.”

Nói xong, bà quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, cảm ơn: “Đa tạ các người đã trở về….”

“Xong rồi, xong rồi.” Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương dẫn người chạy vào: “Chúng ta cứu người ra hết rồi.”

Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Vẫn ổn.”

“Trị thương trước đã.”

Giản Hành Chi dùng dây trói tiên dắt Liễu Phi Nhứ: “Mọi thứ đợi thu xếp xong lại nói.”

Tiếng vừa dứt, vô số tơ vàng sáng rực trên người Thúy Lục, đột ngột siết chặt nàng ta, Liễu Nguyệt Hoa hô to: “Đợi đã!”

“Không.” Liễu Nguyệt Hoa thở hổn hển, quay đầu nhìn Liễu Phi Nhứ: “Tối nay, ta phải thẩm vấn cô ta.”

Liễu Phi Nhứ lạnh mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hờ hững đáp: “Được đấy.”

Y giơ tay lướt qua lưỡi kiếm, nhảy một cái lên cao. Lúc y xoay người, giọt máu bắn tung tóe, văng lên tất cả những người trong tộc Liễu thị.

“Vậy đi thôi.”

Giản Hành Chi thấy ả ngang ngược, giật mạnh sợi dây. Liễu Phi Nhứ lảo đảo một cái, nghiêm giọng quá: “Giản Hành Chi!”

“Nói cứ như trước đây ta quen biết ngươi vậy.”

Giản Hành Chi mặc kệ ả, nhìn Liễu Nguyệt Hoa dặn dò người quét dọn đại sảnh, gọi Tạ Cô Đường đến trông chừng Liễu Phi Nhứ, rồi bước tới cạnh Tần Uyển Uyển lướt nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Thấy nàng không sao, y vẫn hỏi thêm một câu: “Vẫn ổn chứ?”

Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Vẫn ổn.”

Giản Hành Chi rút kiếm, giơ tay dùng dây trói tiên trói ả lại, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.

“Đi thôi.” Giản Hành Chi dắt nàng: “Đi xem thử là yêu ma quỷ quái gì.”

Liễu Nguyệt Hoa nhanh chóng chỉnh đốn Liễu gia, dẫn mọi người đến đại sảnh.

 

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Liễu Phi Nhứ mới là Liễu Y Y chuyển thế? Giờ tin tức đã biết từ người trong cuộc còn chưa chắc là thật nữa à?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tự nhiên em thắc mắc sao máu của anh lại nhận ra ma chủng được nhỉ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cá là anh chẳng biết sưu thần đâu.

Soleil
Soleil
2 Năm Cách đây

Xử lý chứ ko phải sử lý nha Zens Zens ơi.
Sao nói Liễu Phi Sương là chuyển thế mà h thành Liễu Phi Nhứ, nghe mùi âm mưu tiếp r

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!