Chương 95 (1)
Cuộc đời Giản Hành Chi cầu tất phải được
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thúy Lục vỗ cánh bay một mạch đến phòng Liễu Phi Nhứ, đúng lúc hắn không ở đây. Thúy Lục quan sát trái phải một vòng, đánh bạo bay vào, chân móc vào cửa tủ chuyên đặt bình thuốc. Nàng ta còn chưa kịp làm gì, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động, Thúy Lục vội vàng đóng cửa định bay ra ngoài, có điều chưa bay tới cửa sổ đã bị người ta bắt lại.
“Ta còn tưởng là cái gì…” Liễu Phi Nhứ bóp lấy nàng ta, cúi đầu cười: “Hóa ra là con chim.”
Thúy Lục không dám nhúc nhích, nàng ta nhìn gương mặt to đùng của Liễu Phi Nhứ, không khỏi phát run.
Liễu Phi Nhứ mỉm cườiặnhìn nàng ta,îtay hơi dùngữsức.
“Con chim nàyỉđang run.” LiễuἵPhi Nhứ nghiêngẹđầu: “Nó cũngệbiết sợ?”
Nóiἶnhảm!
Ai sắp bịĨbóp chết màỉkhông sợ?
Khoảnh khắcîđó thậm chíĩThúy Lục muốnẻdồn hết sứcụlực phản kháng,ìnhưng vừa nghĩậtới trước mặt,tu sĩ dù(sức lực lớnẻđến đâu thììnàng ta vẫn,là con chim,ọThúy Lục lậpịtức bình tĩnhálại.
Nàng ta nhấtỉđịnh phải dùngïtrí, làm saoémới có thểụkhiến Liễu Phi)Nhứ buông thaémình?
Đầu óc ThúyἰLục xoay chuyểnêcực nhanh, độtἱnhiên nàng taìnhớ ra đồngịloại được hoangếnghênh nhất củaİmình —— vẹt.
Loài}người thích độngẳvật nhỏ cóửthể tương tácàvới mình, lúcḷnày trong mắtờLiễu Phi Nhứịnàng ta chỉĩlà một con°chim bình thường.ủMột con chimỉbình thường biếtộlấy lòng hắn,:không chừng hắnăsẽ vừa mắtũhơn.
Thúy Lục ngẫmịnghĩ, chậm rãiặmở miệng tíuìtít xướng ca.
Đâyịlà điệu hátĬdân gian thônáquê ca ngợièngười khác. Ngũệâm của nàngỏta không hoàn{chỉnh, hát vô¹cùng khó nghe,²nhưng có thểḹlờ mờ nhậnịra là đangýhát cái gì.ĩ
“Ồ, con chimĬnày biết caĭhát.” Thị nữđbên cạnh mỉm¹cười: “Có phảiếà linh điểuõkhông?”
“Chút xíuĩlinh khí trênăngười cũng chẳngIcó.” Liễu Phi{Nhứ rủ mắtἱnhìn, nhưng tayïlại nới lỏng:ự“Một con chim°bình thường màíthôi.”
Nói xong,ếLiễu Phi Nhứíđặt nó lênịbàn: “Dám chạy,ếta giết ngươi.”Ī
Vừa nghe thấy)lời này, ThúyẳLục cụp đầu,ïlộ vẻ ngoanéngoãn.
Rốt cuộc LiễuỉPhi Nhứ vuiừvẻ một chút:ọ“Ồ, hiểu tiếngíngười?”
Hiểu tiếngềngười cái đầu‹nhà ngươi, ôngÎđây vốn đãừhóa người rồi!
ThúyịLục nghiến răng,ınhưng vì sinhừtồn nên vẫnẽnhẫn nại.
Một látẫsau, nàng taḻnhìn thấy LiễuIPhi Nhứ lấyìvòng tay đặtứtrước mặt nàngİta: “Biết nhảyỵvòng không?”
ThúyắLục cứng đờ,ἳLiễu Phi Nhứẵmỉm cười: “Khôngĩbiết thì chếtÍđi.”
Nghe vậy,ữThúy Lục khôngúhề lưỡng lựìnhảy qua. LiễuĨPhi Nhứ thấyứchim mập nhỏớlinh hoạt nhưἶthế thì lậpἰtức hứng thú,ỉgọi thị nữìlấy nhiều vòngàlửa tới, raḻlệnh cho ThúyıLục: “Nào, nhảy,ịnhảy thêm mấy³cái.”
Thúy Lụcἲbị ép nhảyЇvòng lửa, nhảyờxong vòng lửaἳlại biểu diễnInhảy múa, dùngứvũ điệu caĩtụng Liễu PhiỉNhứ, vỗ môngữngựa(*) hắn.
(*) Nịnhđbợ
Nghìn thủng vạnἷthủng, mông ngựaơkhông thủng. Dùìlà sự bợìđỡ của mộtặcon chim, LiễuíPhi Nhứ cũng¸vô cùng vuiỹvẻ.
Thúy Lục thấyỉđám người buôngìlỏng, càng rafsức diễn, bắtỉđầu biểu diễnĩeo chim lắcạvòng ngọc.
Lắc eoībằng vòng ngọcịhơi chán, LiễuἷPhi Nhứ nhìnómột lát làếmệt, bảo ngườiénhốt nàng ta³vào lồng chim,ốxem thời gian:ɩ“Cũng sắp tớiộtối rồi, đi,ặxem thử bổnỵtên đần độnἷkia.”
Nói xong,íLiễu Phi Nhứ(đi ngang ThúyệLục. Thúy Lụcìthấy Liễu PhiẩNhứ nhìn lại,ἲvội vàng lắcọvòng ngọc nhanhìhơn.
Liễu Phi Nhứílạnh nhạt nhìnẵlướt qua rồi]dẫn người rờiɩđi. Đợi sauíkhi đám ngườiõrời khỏi, Thúy[Lục lập tức{chạy tới mépôlồng chim, lấyắcánh nâng gậyágỗ đóng cửaìlồng, vọt tớiľtủ thuốc, dùngìmiệng chim bớiậbình thuốc, tìmïtừng bình một.
Tìmồmột lát, nàngùta ngửi đượcỹmùi thuốc giải,ἰchúi đầu vào,ļhít một hơiἷthật sâu. Thuốcểphấn dính đầyịmặt nàng ta,ĩnàng ta cảmἱgiác linh lựcồtrở về, vộiírút đầu ra,iđậy nút bình(thuốc lại, thuụnhỏ bình, vộiấvã lấy mỏềngậm bình thuốc¹bay về.
Lúc nàngứta bay vềịphía phòng chứaìcủi, Liễu Phi‹Nhứ cũng đãỉđến nơi.
Từ xaìnhóm Lạc HànhăChu đã nghe¸thấy Liễu PhiỵNhứ đi đến,ība người nhìnἷnhau, Lạc HànhỏChu hoảng loạnưtrước tiên: “Thôiĩrồi, hắn vừaụthấy Thúy Lụcứkhông ở đây,ìchắc chắn muốnỉgiết chúng ta.”ở
“Hôm nay chếtìchắc rồi.”
LiễuĮPhi Sương thẫn¹thờ ngẩng đầu¹nhìn Lạc HànhặChu: “Lạc HànhЇChu, không ngờắta sẽ cùngếchết với huynh.”ờ
“Phi Sương…” LạcịHành Chu nhìnủvào mắt nàng,íchân thành thaýthiết: “Ta khôngíhối hận.”
“Tâm:sự nhau ngheđà?”
Liễu PhiἶNhứ đá văngïcửa chính, đangòđịnh mở miệng,ἵsắc mặt hắnĩđại biến: “ThúyặLục đâu?”
“Cô(ấy…” Liễu NguyệtừHoa còn chưaỷnói xong, bỗngộnghe thấy mộtỹtiếng quát lớn:ì“Bà ở đây!!!”ĺ
Vừa dứt lời,ẩLiễu Phi Nhứĭcảm thấy mộtĩvòng lửa bayìthẳng từ cửaểsổ tới!
Liễu PhiảNhứ vội vàngẽlui ra khỏiâphòng chứa củi.ỉThúy Lục hóaửtừ dạng chim{sang dạng ngườiậbay vào, ánhậsáng trên tay}lướt qua, dâyỳtrói ba ngườiéđứt hết. Nàngỉta ném bìnhɪthuốc cho LiễuỉNguyệt Hoa, nhìnẩchòng chọc LiễuệPhi Nhứ, nghiếnứrăng: “Nhảy vòngἰlửa đúng không?ưXoay vòng ngọcíđúng không? Ca¹hát đúng không?ễNhảy múa đúngơkhông? Để bàἲđây biểu diễnɩcho ngươi!”
Tiếngénói vừa dứt,ỗThúy Lục đuổiậtheo Liễu PhiíNhứ xông raỉngoài. Nàng taấgiơ tay lên,ỉvô số vòngîlửa ném vềặphía Liễu PhiỹNhứ, vừa némĩvừa mắng: “Nhảy!ỵNhảy cho bà!ợLông bà sắpỉcháy hết cảĪrồi! Con bướmɨrách nát nhàốngươi còn khôngìbay lượn nhảyổmúa cho bàἳxem!”
Liễu PhiĩNhứ bị nhiềuývòng lửa đậpἳđến đầu óc,choáng váng, giơếtay vung mộtfcái, bươm bướmìcuốn lên cuồngìphong tạo thànhIphòng ngự giữaЇkhông trung. Sauikhi hất văngãvòng lửa “kengìkeng” , hắnĩta nghiến răngõnói: “Không biếtẹđiều!”
Dứt lời,³Liễu Phi Nhứḹquát lớn: “Ngườiĩđâu! giết bọnãchúng!”
Hàng trăm°tu sĩ ngheïthấy tiếng LiễuïPhi Nhứ, lậpịtức chạy tớiầnội viện. LiễuÍNguyệt Hoa, LạcỉHành Chu, LiễuîPhi Sương đãḷngửi thuốc giải,éđang chém thịívệ chạy tới.[Liễu Nguyệt HoaĬvung tay đánhêmột pháp quyếtẻlên người bênềcạnh, quay đầuõnói với LạcÍHành Chu: “HànhĩChu, mang PhiЇSương đi, dẫnịngười Liễu giaíkhác đến cứu.jTa và ThúyɩLục ngăn cảnéLiễu Phi Nhứ!”ể
Nói xong, LiễuảNguyệt Hoa mởýra một con¹đường cho bọnįhọ rồi cùngựxông về phía²Liễu Phi Nhứúvới Thúy Lục.
“Giỏi,ũgiỏi lắm.” LiễuĨPhi Nhứ nhìn°Liễu Nguyệt Hoaĩlao tới, vẻửmặt lạnh lẽo:í“Liễu Nguyệt Hoa,ắkhông ngờ ngươiễlại giúp ngườiựngoài đối phóĩta, ngươi cóỵbiết ta làôai không?”
“Taĺmặc kệ ngươiĺlà ai.” LiễuĩNguyệt Hoa lạnhỉgiọng: “Ngươi tínhờkế Phi Sương,ẹngươi chính làýkẻ thù củajta! Tin ngươiilà mắt taâbị mù, nạpèmạng đi!”
Dứtỉlời, Liễu NguyệtếHoa gọi rafpháp khí, tay‹cầm roi dài°quất một roiìvề phía LiễuỉPhi Nhứ.
Liễu PhiớNhứ lộ vẻịmặt khinh thường,ïgiơ tay đánhìvăng Liễu NguyệtạHoa. Liễu NguyệtứHoa bị đánhìrớt ầm xuốngặđất, Liễu PhiứNhứ thờ ơ[nhìn bà: “NhữngÎnăm nay, ngươiừsa vào tụcɩvật, đừng nói]hiện giờ chỉɨkhôi phục mộtầnửa tu vi,ộcho dù khôi³phục toàn bộ³thì ngươi cũngỉlà phế vật.ặLiễu thị taἵxuất hiện conịcháu như ngươiêđúng là mấtỡhết mặt mũi.”Ï
“Ngươi…” Liễu NguyệtờHoa thở dốc,ộngẩng đầu nhìnủhắn: “Rốt cuộcịngươi là ai?”é
“Ta?”
Liễu PhiỳNhứ cười lớn:ễ“Ta là trưởngữbối của ngươi,òĐại tiểu thư(Liễu thị ——”I
Liễu Phi Nhứổvừa nói vừaởbay lên trời,:vung tay, vôồsố bươm bướmặbay về phíaểThúy Lục, quátÍlớn: “Liễu YïY!”
Nói xong,Îbươm bướm quấnἴlấy toàn thânàThúy Lục, ThúyịLục giơ tayɪđấm một cúữmang theo ánhἰlửa, đập mạnhàvào vòng trònỗtạo ra từìbươm bướm.
Phấn bướm³rơi lên ngườiấThúy Lục, lửaừcủa Thúy Lụcỷđốt bươm bướm,ἵquyền đấm cướcẵđá về phíaòLiễu Phi Nhứ.
Mỗi một đấm của nàng ta đều là thiên hoả giáng xuống, trong nháy mắt Liễu thị bốc cháy khắp nơi. Liễu Phi Nhứ và Thúy Lục đánh nhau túi bụi, Thúy Lục dồn hết sức lực vào ngọn lửa, đấm một cú lên người Liễu Phi Nhứ, rồi đấm liên tiếp nhiều cú lên thớ thịt, phút chốc tung cả trăm quyền, cuối cùng đá Liễu Phi Nhứ thẳng lên trời, xoay người đáp xuống, quỳ một gối dưới đất, thở hồng hộc.
Thúy Lục quay đầu, một luồng pháp quyết đánh thẳng về phía Liễu Phi Nhứ, lần này rõ ràng động tác của nàng ta chậm hơn nhiều, hình như có gì đó đang lôi kéo toàn thân nàng ta.
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã sử dụng linh lực phong ấn xung quanh nguyên thần của ả, đề phòng ả tự phát nổ đả thương người.
Nàng ta quỳ gối dưới đất, loáng thoáng nhìn thấy sợi tơ trên nắm đấm của mình, giống như viền vảy bướm, lại giống như sợi chỉ mỏng quấn quanh toàn thân.
Ả nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, nở nụ cười quỷ dị: “Rốt cuộc ngươi… trở về rồi.”
“Cô đánh rất giỏi phải không?”
Cũng chính ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, đỉnh đầu vang lên tiếng ngươi văng vẳng: “Á á á, chậm một chút, chậm một chút, đừng nhào lên!!!”
Giọng của Liễu Phi Nhứ xuất hiện sau lưng Thúy Lục, Thúy Lục quay đầu lại vung một đấm, bổ nhào về phía ảo ảnh. Giọng nói của Liễu Phi Nhứ lại truyền từ bên cạnh tới: “Có có từng nghe nói sở trường thật sự của Liễu thị là thuật phong ấn chưa?”
“Đi ở do ta, sinh tử do trời.”
Thúy Lục quay đầu, một luồng pháp quyết đánh thẳng về phía Liễu Phi Nhứ, lần này rõ ràng động tác của nàng ta chậm hơn nhiều, hình như có gì đó đang lôi kéo toàn thân nàng ta.
“Không.” Liễu Nguyệt Hoa thở hổn hển, quay đầu nhìn Liễu Phi Nhứ: “Tối nay, ta phải thẩm vấn cô ta.”
“Cô chưa từng gặp…” Giọng của Liễu Phi Nhứ xuất hiện trên đầu Thúy Lục, lần này Thuý Lục mới thấy xung quanh tám phương và trên đầu nàng ta đều là Liễu Phi Nhứ đang đứng.
Giọng của Liễu Phi Nhứ xuất hiện sau lưng Thúy Lục, Thúy Lục quay đầu lại vung một đấm, bổ nhào về phía ảo ảnh. Giọng nói của Liễu Phi Nhứ lại truyền từ bên cạnh tới: “Có có từng nghe nói sở trường thật sự của Liễu thị là thuật phong ấn chưa?”
Liễu Phi Nhứ giơ tay nhẹ nhàng đặt lên môi: “Ta sẽ cho cô thấy cái gì là thuật phong ấn thật sự.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Liễu Phi Nhứ.
Tiếng vừa dứt, vô số tơ vàng sáng rực trên người Thúy Lục, đột ngột siết chặt nàng ta, Liễu Nguyệt Hoa hô to: “Đợi đã!”
Tiếng vừa dứt, ánh sáng xanh trên người những tu sĩ khác nhau bùng lên tận trời, cơ thể tu sĩ mang ánh sáng xanh bị chiếu trong suốt, ma chủng chuyển động phát quang trong ngực. Tần Uyển Uyển không hề do dự rút kiếm, quang kiếm cắm vào ma chủng, lấy sức sống từ kiếm bảo vệ tính mệnh, đồng thời nổ tung ma chủng.
Giản Hành Chi ngăn trước mặt Tần Uyển Uyển, cầm kiếm, lạnh mặt nhìn Thúy Lục máu me đầy mình đang ngớ người, lạnh giọng hỏi: “Liễu Phi Nhứ đâu?!”
Mỗi một đấm của nàng ta đều là thiên hoả giáng xuống, trong nháy mắt Liễu thị bốc cháy khắp nơi. Liễu Phi Nhứ và Thúy Lục đánh nhau túi bụi, Thúy Lục dồn hết sức lực vào ngọn lửa, đấm một cú lên người Liễu Phi Nhứ, rồi đấm liên tiếp nhiều cú lên thớ thịt, phút chốc tung cả trăm quyền, cuối cùng đá Liễu Phi Nhứ thẳng lên trời, xoay người đáp xuống, quỳ một gối dưới đất, thở hồng hộc.
Sắc mặt Thúy Lục đại biến, linh lực khổng lồ bùng nổ khắp người nàng ta, kim tuyến và linh lực nàng ta đối kháng nhau.
Nàng ta quỳ gối dưới đất, loáng thoáng nhìn thấy sợi tơ trên nắm đấm của mình, giống như viền vảy bướm, lại giống như sợi chỉ mỏng quấn quanh toàn thân.
Cũng chính ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, đỉnh đầu vang lên tiếng ngươi văng vẳng: “Á á á, chậm một chút, chậm một chút, đừng nhào lên!!!”
“Vậy phải ngoan không.”
Liễu Phi Nhứ biến sắc, toàn thân chấn động, kiếm bay từ trên người ả ra, nhắm về phía Giản Hành Chi.
Tất cả ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy một con Kiếm long xuất hiện từ hư không, quang kiếm chiếu sáng đất trời, lao xuống như sao băng!
Giản Hành Chi nghe nói thế, kiếm trên tay giơ lên, quay đầu căn dặn Tần Uyển Uyển: “Nàng xử lý ma chủng, Tạ Cô Đường cứu người.”
Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn lướt qua động tác của ả, kiếm quay ngược lại quét ngang đầu ngón tay thả bươm bướm của Liễu Phi Nhứ.
Giản Hành Chi dùng dây trói tiên dắt Liễu Phi Nhứ: “Mọi thứ đợi thu xếp xong lại nói.”
Tần Uyển Uyển ôm chặt Giản Hành Chi, cùng lao xuống với y, cảm giác tốc độ nhanh đến nỗi nàng không thể nào điều khiển hành động của mình. Bọn họ vốn còn đang ở ngoài trăm dặm, thoắt cái đã nghe một tiếng nổ “ầm”, mấy vạn thanh kiếm đồng loạt cắm xuống Liễu thị, kiếm linh đuổi theo tà khí càn quét tứ phương. Liễu Nguyệt Hoa giơ tay ngăn cản xung lực cực mạnh, đợi bên cạnh dừng huyên náo mới bỏ tay áo xuống, cùng với Thúy Lục sững sờ nhìn ba người đột ngột xuất hiện.
Cả ba đều đầu tóc lộn xộn, áo quần tả tơi, trông như lưu dân trở về từ vùng chiến loạn nào đó.
Tần Uyển Uyển ôm chặt Giản Hành Chi, cùng lao xuống với y, cảm giác tốc độ nhanh đến nỗi nàng không thể nào điều khiển hành động của mình. Bọn họ vốn còn đang ở ngoài trăm dặm, thoắt cái đã nghe một tiếng nổ “ầm”, mấy vạn thanh kiếm đồng loạt cắm xuống Liễu thị, kiếm linh đuổi theo tà khí càn quét tứ phương. Liễu Nguyệt Hoa giơ tay ngăn cản xung lực cực mạnh, đợi bên cạnh dừng huyên náo mới bỏ tay áo xuống, cùng với Thúy Lục sững sờ nhìn ba người đột ngột xuất hiện.
Giản Hành Chi ngăn trước mặt Tần Uyển Uyển, cầm kiếm, lạnh mặt nhìn Thúy Lục máu me đầy mình đang ngớ người, lạnh giọng hỏi: “Liễu Phi Nhứ đâu?!”
Liễu Phi Nhứ nghe vậy đỏ mặt, gian nan né tránh mũi kiếm của Giản Hành Chi, chỉ thấy Giản Hành Chi quét kiếm qua hết lần này đến lần khác.
“Ta…”
Liễu Phi Nhứ lạnh mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hờ hững đáp: “Được đấy.”
Giọng của Liễu Phi Nhứ truyền từ dưới đất lên. Giản Hành Chi tóm lấy Tần Uyển Uyển, đồng thời nhảy ra sau cùng lúc với Tạ Cô Đường, nhìn người đàn ông lưng cắm đầy kiếm, gian nan bò từ dưới đất lên.
“Giản Hành Chi…”
“Cô chưa từng gặp…” Giọng của Liễu Phi Nhứ xuất hiện trên đầu Thúy Lục, lần này Thuý Lục mới thấy xung quanh tám phương và trên đầu nàng ta đều là Liễu Phi Nhứ đang đứng.
Ả siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn Giản Hành Chi: “Ngươi muốn giết cứ giết, dù sao ngươi muốn giết ta chẳng phải một lần.”
Lưng Liễu Phi Nhứ cắm chi chít kiếm, mặt mày lấm lem, lảo đảo đứng dậy.
Ả nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, nở nụ cười quỷ dị: “Rốt cuộc ngươi… trở về rồi.”
“Mẹ!”
“Cô đánh rất giỏi phải không?”
Giản Hành Chi nghe nói thế, kiếm trên tay giơ lên, quay đầu căn dặn Tần Uyển Uyển: “Nàng xử lý ma chủng, Tạ Cô Đường cứu người.”
Sắc mặt Thúy Lục đại biến, linh lực khổng lồ bùng nổ khắp người nàng ta, kim tuyến và linh lực nàng ta đối kháng nhau.
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Liễu Phi Nhứ.
“Ồ.” Giản Hành Chi không hề lưỡng lự, truyền thần thức vào Liễu Phi Nhứ. Liễu Phi Nhứ lập tức trợn trừng mắt, hét lớn: “Ta nói!”
“Ta…”
Y giơ tay lướt qua lưỡi kiếm, nhảy một cái lên cao. Lúc y xoay người, giọt máu bắn tung tóe, văng lên tất cả những người trong tộc Liễu thị.
Tất cả ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy một con Kiếm long xuất hiện từ hư không, quang kiếm chiếu sáng đất trời, lao xuống như sao băng!
“Đi ở do ta, sinh tử do trời.”
Liễu Phi Nhứ giơ tay nhẹ nhàng đặt lên môi: “Ta sẽ cho cô thấy cái gì là thuật phong ấn thật sự.”
Tiếng vừa dứt, ánh sáng xanh trên người những tu sĩ khác nhau bùng lên tận trời, cơ thể tu sĩ mang ánh sáng xanh bị chiếu trong suốt, ma chủng chuyển động phát quang trong ngực. Tần Uyển Uyển không hề do dự rút kiếm, quang kiếm cắm vào ma chủng, lấy sức sống từ kiếm bảo vệ tính mệnh, đồng thời nổ tung ma chủng.
Liễu Nguyệt Hoa nhanh chóng chỉnh đốn Liễu gia, dẫn mọi người đến đại sảnh.
Liễu Phi Nhứ biến sắc, toàn thân chấn động, kiếm bay từ trên người ả ra, nhắm về phía Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn lướt qua động tác của ả, kiếm quay ngược lại quét ngang đầu ngón tay thả bươm bướm của Liễu Phi Nhứ.
“Đánh thì đánh đi.” Kiếm khí của Giản Hành Chi lia qua cổ ả, Liễu Phi Nhứ vội vã né tránh, nghe y mở miệng ghét bỏ: “Lòe loẹt.”
Cả ba đều đầu tóc lộn xộn, áo quần tả tơi, trông như lưu dân trở về từ vùng chiến loạn nào đó.
Liễu Phi Nhứ nghe vậy đỏ mặt, gian nan né tránh mũi kiếm của Giản Hành Chi, chỉ thấy Giản Hành Chi quét kiếm qua hết lần này đến lần khác.
Kiếm của y không hề có chút do dự, mang theo linh lực dồi dào, so với lúc y đi thì càng tinh tiến hơn nhiều.
Kiếm của y không hề có chút do dự, mang theo linh lực dồi dào, so với lúc y đi thì càng tinh tiến hơn nhiều.
Liễu Phi Nhứ sững sờ nhìn y, khó tin nói: “Ngươi dám…”
Liễu Phi Nhứ vốn bị nhóm người Thúy Lục và Liễu Nguyệt Hoa làm mất sức một đợt, lại đối kháng chính diện với Giản Hành Chi, chưa tới trăm chiêu đã bị Giản Hành Chi ghim lên tường.
“Đánh thì đánh đi.” Kiếm khí của Giản Hành Chi lia qua cổ ả, Liễu Phi Nhứ vội vã né tránh, nghe y mở miệng ghét bỏ: “Lòe loẹt.”
Ả siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn Giản Hành Chi: “Ngươi muốn giết cứ giết, dù sao ngươi muốn giết ta chẳng phải một lần.”
“Nói cứ như trước đây ta quen biết ngươi vậy.”
Giản Hành Chi nhướng mày, Liễu Phi Nhứ ngây người. Cũng trong tích tắc đó, kiếm phong của Giản Hành Chi luồn bên dưới, đâm xuyên nguyên thần của ả.
“Không sao.”
Liễu Phi Nhứ sững sờ nhìn y, khó tin nói: “Ngươi dám…”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã sử dụng linh lực phong ấn xung quanh nguyên thần của ả, đề phòng ả tự phát nổ đả thương người.
Y giơ tay đặt giữa lông mày Liễu Phi Nhứ, lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái nấy. Nếu không đáp, đừng trách ta sưu thần hủy thức hải của ngươi, kẻ nhục nhã là ngươi chứ không phải ta.”
“Thuật âm độc như sưu thần…” Liễu Phi Nhứ nghiến răng: “Ta không tin ngươi biết dùng.”
“Ồ.” Giản Hành Chi không hề lưỡng lự, truyền thần thức vào Liễu Phi Nhứ. Liễu Phi Nhứ lập tức trợn trừng mắt, hét lớn: “Ta nói!”
“Vậy phải ngoan không.”
Giản Hành Chi rút kiếm, giơ tay dùng dây trói tiên trói ả lại, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cũng xử lý gần xong, nàng trị thương cho Thúy Lục, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Bên ta ổn rồi.”
“Xong rồi, xong rồi.” Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương dẫn người chạy vào: “Chúng ta cứu người ra hết rồi.”
“Mẹ!”
“Thuật âm độc như sưu thần…” Liễu Phi Nhứ nghiến răng: “Ta không tin ngươi biết dùng.”
Liễu Phi Sương chạy theo Lạc Hành Chu vào. Nhìn thấy Tạ Cô Đường đỡ Liễu Nguyệt Hoa đứng dậy, nàng vội vàng chạy tới đỡ Liễu Nguyệt Hoa, gấp gáp hỏi: “Mẹ vẫn ổn chứ? Không sao chứ?”
“Không sao.”
“Trị thương trước đã.”
Liễu Nguyệt Hoa lắc đầu, xoay người nhìn đệ tử đi theo Lạc Hành Chu, ra lệnh: “Mau dập lửa.”
“Giản Hành Chi…”
Tần Uyển Uyển cũng sử lý gần xong, nàng trị thương cho Thúy Lục, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Bên ta ổn rồi.”
Nói xong, bà quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, cảm ơn: “Đa tạ các người đã trở về….”
“Xong rồi, xong rồi.” Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương dẫn người chạy vào: “Chúng ta cứu người ra hết rồi.”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Vẫn ổn.”
“Trị thương trước đã.”
Giản Hành Chi dùng dây trói tiên dắt Liễu Phi Nhứ: “Mọi thứ đợi thu xếp xong lại nói.”
Tiếng vừa dứt, vô số tơ vàng sáng rực trên người Thúy Lục, đột ngột siết chặt nàng ta, Liễu Nguyệt Hoa hô to: “Đợi đã!”
“Không.” Liễu Nguyệt Hoa thở hổn hển, quay đầu nhìn Liễu Phi Nhứ: “Tối nay, ta phải thẩm vấn cô ta.”
Liễu Phi Nhứ lạnh mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hờ hững đáp: “Được đấy.”
Y giơ tay lướt qua lưỡi kiếm, nhảy một cái lên cao. Lúc y xoay người, giọt máu bắn tung tóe, văng lên tất cả những người trong tộc Liễu thị.
“Vậy đi thôi.”
Giản Hành Chi thấy ả ngang ngược, giật mạnh sợi dây. Liễu Phi Nhứ lảo đảo một cái, nghiêm giọng quá: “Giản Hành Chi!”
“Nói cứ như trước đây ta quen biết ngươi vậy.”
Giản Hành Chi mặc kệ ả, nhìn Liễu Nguyệt Hoa dặn dò người quét dọn đại sảnh, gọi Tạ Cô Đường đến trông chừng Liễu Phi Nhứ, rồi bước tới cạnh Tần Uyển Uyển lướt nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Thấy nàng không sao, y vẫn hỏi thêm một câu: “Vẫn ổn chứ?”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Giản Hành Chi rút kiếm, giơ tay dùng dây trói tiên trói ả lại, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.
“Đi thôi.” Giản Hành Chi dắt nàng: “Đi xem thử là yêu ma quỷ quái gì.”
Liễu Nguyệt Hoa nhanh chóng chỉnh đốn Liễu gia, dẫn mọi người đến đại sảnh.
Liễu Phi Nhứ mới là Liễu Y Y chuyển thế? Giờ tin tức đã biết từ người trong cuộc còn chưa chắc là thật nữa à?
Tự nhiên em thắc mắc sao máu của anh lại nhận ra ma chủng được nhỉ?
Cá là anh chẳng biết sưu thần đâu.
Xử lý chứ ko phải sử lý nha Zens Zens ơi.
Sao nói Liễu Phi Sương là chuyển thế mà h thành Liễu Phi Nhứ, nghe mùi âm mưu tiếp r