Chương 95 (2)
Cuộc đời Giản Hành Chi cầu tất phải được
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tất cả ngồi xuống theo thứ tự. Tần Uyển Uyển thả Nam Phong khỏi túi linh thú, lay nhẹ nó: “Nam Phong? Nam Phong?”
Nam Phong vẫn còn hôn mê, Giản Hành Chi dứt khoát ôm Nam Phong qua, giơ tay chọc vào đầu nó: “Tỉnh.”
Nam Phong bị Giản Hành Chi chọc tỉnh, ngơ ngác mở to mắt, nhìn Giản Hành Chi, hoang mang hỏi: “Đạo quân?”
“Ngươi thật biết chọn lúc để ngủ.” Giản Hành Chi bồng nó lên ngang mặt: “Mọi người đều đánh xong hết rồi.”
“Ta… ta theo mọi người đi tìm chủ nhân…” Nam Phong ấm ức: “Đột nhiên bị Mai Tuế Hàn vỗ đầu một cái, không còn ý thức nữa.”
“Biết rồi.” Giản Hành Chi[đặt nó lênùchân, lấy mộtíviên kẹo nhétãvào miệng nó,íhơi ghét bỏ:ɪ“Có nói gìĩngươi đâu, bảoừngươi đừng ngủínữa, mau dậyĺhóng chuyện này.”ỷ
Nam Phong ngheịthấy lời củaịGiản Hành Chi,Îmù mờ dánưlên chân y,ỹnhìn mọi người¹lục tục ngồiḻxuống. Một látôsau, Liễu PhiíNhứ bị ngườiùta giải lên.
LiễuỏNguyệt Hoa lạnhĩmắt nhìn ả,ỉquát lớn: “Quỳếxuống!”
“Biết taílà ai màÎcòn bảo taýquỳ?” Liễu PhiúNhứ cười nhạo:ỷ“Có đạo lýftrưởng bối quỳitrước vãn bốiỗsao?”
“Ngươi làıai?”
Tần UyểníUyển nghe vậyằhơi tò mò.ữLiễu Phi Nhứĺxoay đầu qua,ơvẻ mặt rétЇlạnh: “Ắt hẳnõcô đã ngheÍtừ chỗ BạchįVi.”
Liễu PhiÍNhứ nói raİmột cái tên:ỉ“Liễu Y Y.”ú
Nghe thấy tênÍnày, sắc mặtìTần Uyển Uyểnởkhông đổi, giữòvững nụ cười,ɨgật đầu.
“Rất tốt.”ă
Liễu Phi Nhứithấy phản ứngĮcủa nàng thìľnhíu mày: “Côìcó ý gì?”í
“Nếu là LiễuļY Y, chắcủhẳn cô biết°hết chuyện mộtỹtrăm năm trước.”îVẻ mặt TầnĩUyển Uyển ônõhòa: “Ta hỏiícô một vấnḻđề, nếu nhưỉcô trả lời,(ta sẽ thảềcô, thế nào?”ỉ
Liễu Phi Nhứđkhông đáp, nhưngảđối diện vớiêđường sống, làỳngười thì đềuèsẽ động lòng.
Ảờtrầm ngâm hồiflâu, rốt cuộcĬmở miệng: “Côỹmuốn hỏi gì?”ặ
“Một trăm năm:trước có haiũvị thượng tiênòđến thế giớiònày, cô biết)họ đi đâuḷkhông?”
Liễu Phi‹Nhứ nghe vậyảnghi hoặc: “Côõhỏi ta chuyệnắnày?”
“Nếu khôngἶcô tưởng taăsẽ hỏi cáiìgì?” Tần UyểnọUyển tò mò.
“Taïtưởng cô sẽἵhỏi ta vìạsao muốn giếtἴLận Ngôn Chi.”ĭ
“Nếu cô muốnìnói…” Vẻ mặtóTần Uyển Uyểnḹthản nhiên: “Taìkhông ngại nghe.”Ï
Thái độ bấtỏcần của TầnḽUyển Uyển khiếníLiễu Phi Nhứἳtức giận, ảáoán hận nhìnἰGiản Hành Chi,Ïnghiến răng: “Côếđừng tưởng chàngḹđối xử tốtặvới cô. Nămiđó, chàng cũngỉđối xử vớiîta tốt nhưỵthế!”
Vẻ mặtἶTần Uyển Uyểnẻđiềm nhiên, LiễuừPhi Nhứ lạiựlộ ra chútẵthẫn thờ: “Nămốđó… ta vẫn¸là tiểu côẵnương, ta bịẫngười ta đuổiἶgiết, chàng bayầtừ trên trờiẹxuống cứu ta.ýChàng bắt bươmḹbướm cho ta,ộđưa ta vềổnhà, chàng rấtảdịu dàng, đối°xử với taầrất rất tốt.”ị
Nghe nói thế,úTần Uyển Uyểnẽnhìn sang GiảnờHành Chi, vẻýmặt sâu xa.
GiảnạHành Chi lậpụtức ngồi thẳngỉlưng, không nóiịmột lời.
Vẻ mặtắLiễu Phi Nhứɩmờ mịt: “Chàngἳtốt bụng, anhọtuấn, mạnh mẽ,ìdịu dàng, nhưngỉta phát hiện,ɪchàng không chỉộđối xử vớiíta như vậyĩmà đối vớiἰtất cả mọiởngười đều nhưểvậy, chàng luônđkhông thuộc vềịta. Cho đến:một ngày chàngêbị nhốt trongĩmật thất Liễuịthị, chàng khôngỉnhìn thấy aiựkhác, chỉ ởốcùng ta, chỉịnghe được giọngânói của ta,ìchỉ thấy một{mình ta, chàngủgọi tên ta,ìchàng gọi YἰY, nàng để¸ta ngắm nhìnɪnàng.”
Liễu PhiởNhứ hoặc làẳnói Liễu YẹY vừa nóiivừa nở nụũcười: “Ta ngheἱgiọng nói củaơchàng mà tưởngỉtiếng trời, taĭbỏ phong ấnứche mắt chàng,ặnhìn thấy ánhỳmắt chàng lấp(lánh xinh đẹpệhơn cả ánhĮsao. Chàng nhìnáta, trong mắtòchàng chỉ cóĭmột mình ta,échàng nói vớiỉta Lận NgônáChi có thểỏlấy ta, yêuửta, vĩnh viễnịở bên ta,Íchỉ cần taἴkhông phong ấnạoán hận củaứchàng, dục vọngícủa chàng.”
“ChàngĨnói Lận NgônIChi là người…”òLiễu Y Yềnhìn sang GiảnĬHành Chi: “Chàngừsẽ hận, sẽịoán, không cóãai thuần thiện,ỉcho nên taúkhông cần phongḷấn chàng. Chàngếnói Lận NgônɪChi yêu ta,ḽchỉ là thầnêtính của chàng‹không cho phépjchàng yêu bấtọcứ kẻ nào.ẫTa biết chàngưđang dụ dỗửta, cho nênãta chống lạiềsự dụ dỗìđó, ta giúpặgia tộc phongἷấn chàng, tinhḽlọc chàng, mangỉLận Ngôn Chiầtrở về. Taɨnhìn Lận NgônľChi của taêbiến mất, taòkhông nhịn được,ɩcho nên taổhỏi chàng ——”ẳ
Liễu Y Yínhìn chằm chằmîGiản Hành Chi:I“Ta hỏi chàng°có thể yêuìta, lấy ta,ìở bên taìhay không?”
“Chàngịngây người.” LiễuɪY Y bậtồcười, nước mắt‹lưng tròng: “ThếĮmà chàng lạiéngây người! Chàngḻnói với taớchàng chưa baoồgiờ nghĩ nhưẵthế, sao cóìthể? Chắc chắnýchàng yêu ta,ïchỉ là thầnữtính không chofphép, Lận NgônỉChi của taớsao có thểđngay cả độngjlòng cũng khôngjcó, cho nênữta giết chàng.”ậ
Vẻ mặt Liễu,Y Y bìnhătĩnh: “Ta mócỉmắt chàng đểỏchàng không nhìnóthấy bất cứíkẻ nào, taĩphế tu viứcủa chàng đểèchàng không thểịphản kháng ta,ìta muốn chémἷđứt tứ chiôcủa chàng đểỉchàng không thểĩrời khỏi ta…ἱTa muốn chàngɩmãi mãi, mãiàmãi thuộc về}một mình ta.”[
“Tà Thần thìĮthế nào?” LiễuừY Y bậtỉcười: “Ta muốnıchàng thuộc về,ta, cho dùĪlà Tà Thần,ỉlà gạt taЇcũng chẳng sao!”ố
“Vậy y thuộcịvề cô chưa?”ó
Tần Uyển Uyểnợcắt ngang vọngìtưởng của ả.ớLiễu Y Yữngây người, lạnhãlùng nhìn TầnịUyển Uyển.
“Ta hậnụcô.”
Ả độtảnhiên lên tiếng,ẻvẻ mặt TầnơUyển Uyển lạnhầtanh. Liễu YἴY nghiến răng:i“Tố Đàn Âm,įta hận cô.éVì sao côìđể luồng thầnĨthức kia lại?ằVì sao muốnịđể chàng rờiỵđi? Cô cóứbiết suýt chútìnữa, suýt chútựnữa chàng đãẳlà của taἶkhông? Tà Thầnàđã hứa vớiẵta, chỉ cầnốhắn có thểụnuốt chửng nguyênľvẹn hồn pháchỉLận Ngôn Chi,ớcó được cơễthể của chàng,ờchàng sẽ làôcủa ta!”
“NgônīChi.” Ả giốngĩnhư đột nhiênêrơi vào trạng°thái cuồng si,ỳnhìn về phíaèGiản Hành Chi:í“Ta yêu chàng,ḹkhông có aiợyêu chàng hơnἶta. Chàng đưaẳNgọc Linh Lungểcho ta, chúng}ta cùng nhauìphi thăng, taứmãi mãi thuộcávề chàng.”
“Taìkhông cần aiõthuộc về ta.”ặ
Giản Hành Chiộbình tĩnh lênưtiếng: “Ta cũngõkhông phải LậnἰNgôn Chi.”
LiễuằY Y ngơỉngác nhìn y:ọ“Vì sao bấtóluận kiếp trướcởhay kiếp này,ẽchàng đều tuyệtɩtình như vậy?”ụ
“Hai vị thượngửtiên kia đãļđi đâu?”
GiảnĩHành Chi tiếpītục đặt câuĩhỏi, Liễu YớY trầm mặc.ľMột lát sau,ệả mở miệng:ú“Chàng đến đây,ἱta nói choíchàng biết.”
“Đừng…”,
Tần Uyển Uyểnửđịnh ngăn cản¹theo bản năng,ÏGiản Hành Chiẻlại vươn tayègiữ nàng, đứngãdậy bước tới,trước mặt LiễuíY Y. Ảếngẩng đầu nhìnÍGiản Hành Chi,¸chỉ hỏi: “Taịhỏi chàng lầnícuối ——”
“Côồcó hỏi một,vạn lần cũngờthế thôi.” GiảnứHành Chi lạnhựnhạt lên tiếng:í“Ta không phảiỗLận Ngôn Chi,ĺta chưa từngìcứu cô, cũngἰchưa từng đốiἷtốt với cô.ãTa khuyên côìmột câu, ngườiằcô thích rốtịcuộc là LậnốNgôn Chi hayílà ảo tưởngỉtrong lòng cô?ýCô nói côịthích y, nhưngẫtrừ nói yἵcứu cô, yÏanh tuấn, yữhùng mạnh, yÎđối tốt vớiẹcô, còn gìọnữa? Cô biếtἷtính cách yĭthế nào sao?ĪBiết khuyết điểmớcủa y là¹gì sao? Biếtéy thích ănẵcái gì, chơiịcái gì, nhàmἴchán thì làmļgì chưa? Côùđã hiểu rõòy chưa?”
LiễuệY Y ngâyfngười, Giản HànhἱChi đặt tayềlên trán ả:ì“Ta biết côìgọi ta đếnÏđây là muốnếthoát khỏi cấmïchế của ta,ỉmuốn tự phátínổ chết chung.íThế nhưng LiễuơY Y, cô²tự hỏi lươngịtâm xem uổngἵphí cả đờiữđể chết chung¸với một ảoểtưởng có đángỵgiá không?”
“Ảoảtưởng…” Liễu YìY lẩm bẩm,‹Giản Hành Chiıđáp lời.
“Người côἰyêu là chính¹cô, là thầnỗdo chính côĮtạo ra, khôngắphải Lận NgônữChi.”
“Thần doũchính ta… tạoìra?”
Liễu YÎY nghe thế,ưcười ra nướcủmắt: “Chàng nói,không sai… nhưng…”ăCô ta ngẩngửđầu: “Cuộc đờiạta đã khôngóthể quay lạiìđược nữa.”
“LậnỉNgôn Chi.” Ảộnhìn chằm chằmĮy: “Bất kểâchàng là ảoộtưởng hay làĩngười thật, taĭđều muốn ——”ệ
Trong chớp mắt,ỵnguyên thần củaưLiễu Y Yíđột ngột nổļtung. Giản Hành(Chi nhắm mắtằlại, lắng ngheốtiếng nói cuốiớcùng của ả:ú“Chết chung vớiἴchàng.”
“Xin lỗi.”ụ
Giản Hành Chiilập tức mởĩkết giới, khóaãtoàn bộ chấnỷđộng tạo raụdo nguyên thầnínổ tung bênἲtrong kết giới.ăTất cả mọiýngười chỉ cảmìgiác mặt đấtĺrung mạnh mộtôcái, trong kếtḹgiới toàn làiánh lửa. TầnàUyển Uyển mở¸to mắt chạy¹lên, Thúy Lụcỉkéo nàng lại:ỡ“Đừng qua đó!”ắ
Ánh lửa bên¸trong kết giớiĩbùng nổ mấyâlần, đầu ngónftay Giản HànhơChi đặt tạiìnguyên thần LiễuÏY Y, thầnïthức đang vơıvét thức hảiêcủa ả, thấyảrõ yêu hậnĭhơn một trămïnăm trước.
Giao dịchõcủa ả vàɨTà Thần.
Ả đãïgiết Lận NgônàChi.
Luồng thần thứcờcủa Tố ĐànìÂm xuất hiện,íThượng Tuế vàéThái Hằng cũngíxuất hiện. ThượngứTuế bắt lấyἱLận Ngôn Chi,ἷnghiến răng nói:ĩ“Cậu đã hứa}với ta sẽîdùng công đứcảcủa cậu cứuɩUyển Uyển. ConĪbé sống khôngđtới ba trămỉtuổi, không đợiἵđược người kếıtiếp cậu!”
LậnịNgôn Chi chậmởchạp mở mắt,ἰy thở hổnòhển, đôi mắtừlúc thì đỏīrực, lúc thìếbình tĩnh.
“Ta cóưthể giết hắn.”ĩY mở miệng:ở“Hai người đưaỉmột nửa thầnýhồn của taựđi, ta cóéthể cứu TầnɪUyển Uyển.”
…
Vôắsố hình ảnhịbay lượn trước,mắt Giản Hành[Chi, y sữngặsờ tại chỗ.ẵNguyên thần nổẵtung trước ngườiẹy, hồi lâuủsau mới kếtἷthúc hết thảy.
Dưới sự huyên náo, mọi người nhìn Đạo quân áo trắng đứng yên bất động, ngón tay chỉ giữa trán Liễu Y Y, gương mặt điễm tĩnh như lúc ban đầu.
“Mị cốt trùng này…” Ánh mắt Tần Uyển Uyển ẩn chứa nét cười, tỏ vẻ thấu suốt: “Người thật sự không có cách tóm nó à?”
Y vươn tay áp lên mái tóc mềm mại của nàng, giọng dịu dàng: “Tịch Sơn nữ quân, xin hỏi xuân xanh?”
【Vở kịch nhỏ】
Liễu Y Y quỳ gối dươi đất, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn y. Thật lâu sau, ả ngửa đầu ra, nặng nề ngã xuống đất, khép mắt lại.
Giản Hành Chi bình tĩnh quay đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, có chút bất lực: “Sớm biết vẫn phải dùng sưu thần, ta đã ra ta luôn cho rồi.”
Kỳ Hóa Thần tự nổ nguyên thần, phong bế ả ở cự ly gần như vậy làm sao không có chuyện gì.
Giản Hành Chi bình tĩnh quay đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, có chút bất lực: “Sớm biết vẫn phải dùng sưu thần, ta đã ra ta luôn cho rồi.”
“Vậy sao người không lấy ra?”
Tần Uyển Uyển nhìn y chân nhũn đến đứng không vững.
Tần Uyển Uyển dẫn y chữa trị gân mạch đứt đoạn, chẳng bao lâu sau chợt nàng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ lan tràn khắp giường.
Liễu Nguyệt Hoa chấn kinh quan sát hết thảy, kỳ Hóa Thần tự nổ nguyên thần nhưng Giản Hành Chi lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì.
Cuộc đời Lận Ngôn Chi cầu mà không được, nhưng cuộc đời Giản Hành Chi y, cầu tất phải được.
Chuyện này quá đáng sợ, Liễu Nguyệt Hoa nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt trầm tĩnh.
Dưới sự huyên náo, mọi người nhìn Đạo quân áo trắng đứng yên bất động, ngón tay chỉ giữa trán Liễu Y Y, gương mặt điễm tĩnh như lúc ban đầu.
Giản Hành Chi bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển, giơ tay kéo nàng, giọng điệu ung dung: “Đi thôi, những chuyện nên biết, ta đều biết cả rồi, chúng ta về phòng nào.”
Giản Hành Chi bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển, giơ tay kéo nàng, giọng điệu ung dung: “Đi thôi, những chuyện nên biết, ta đều biết cả rồi, chúng ta về phòng nào.”
Y gật đầu, Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Tốt cái gì?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt trừng y: “Sưu thần âm độc, không sợ tổn hại thiên thọ của người à!”
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển để y kéo dậy, hai người cùng bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Giản Hành Chi lảo đảo ngã về trước, nôn ra một búng máu.
Tần Uyển Uyển nhìn y chân nhũn đến đứng không vững.
Tần Uyển Uyển giữ y lại, nghiến răng nói: “Ta biết ngay mà!”
Tần Uyển Uyển giữ y lại, nghiến răng nói: “Ta biết ngay mà!”
Kỳ Hóa Thần tự nổ nguyên thần, phong bế ả ở cự ly gần như vậy làm sao không có chuyện gì.
Nàng không muốn nói cho Giản Hành Chi biết vào lúc này, chỉ ghé tới gần, hôn lên mặt y: “Biết rồi, cảm ơn người.”
Tần Uyển Uyển cười giễu. Nàng sáp lại gần, Giản Hành Chi nhích ra sau theo bản năng, lại cảm thấy mình như vậy mất khí thế, bèn thả lỏng người.
“Bớt nói lời vô ích.” Giản Hành Chi tựa vào vai nàng, thở dốc: “Mau đưa ta về nơi an toàn, ta biết phụ mẫu nàng đang ở đâu rồi.”
Y biết Tần Uyển Uyển chỉ đáp qua loa, nhưng y lại biết rõ.
“Biết rõ cô ta tự phát nổ, người bước lên trước làm gì!” Tần Uyển Uyển đỡ y, xoay người một cái, lập tức xuất hiện ở phòng cho khách. Nàng đặt Giản Hành Chi lên giường, gân mạch phế tạng của y đều vỡ nát, dựa vào đầu giường nôn ra máu.
Tần Uyển Uyển bố trí kết giới, đỡ y tựa lên tường, giơ tay truyền linh lực vào cơ thể y, dẫn y vận hành Xuân Sinh.
“Uyển Uyển.” Y ôm eo nàng, nghiêng người về trước, tựa trán lên trán nàng: “Ta hứa với nàng một chuyện.”
Tần Uyển Uyển bố trí kết giới, đỡ y tựa lên tường, giơ tay truyền linh lực vào cơ thể y, dẫn y vận hành Xuân Sinh.
Xuân Sinh tạm thời ổn định ngũ tạng lục phủ giúp Giản Hành Chi không nôn ra máu nữa, y nghỉ ngơi chốc lát, khàn giọng mở miệng: “Ta còn phải sưu thần, nếu không cô ta chết rồi, biết tìm phụ mẫu nàng ở đâu?”
***
Hơn nữa nàng đang ở bên cạnh, sao y có thể lui?
Giản Hành Chi có được máu của nàng, nhộn nhạo dập tắt, y lại đuổi theo nàng hôn rất lâu, hai người sau rèm mới tách ra.
Tần Uyển Uyển ngước mắt trừng y: “Sưu thần âm độc, không sợ tổn hại thiên thọ của người à!”
【
“Thỉnh thoảng dùng một lần…” Giản Hành Chi nuốt một búng máu, không kiên nhẫn đáp: “Thì có sao đâu?”
“Bày đặt mạnh miệng, không phải người thì không ai làm được à…” Tần Uyển Uyển lên tiếng châm chọc: “Lợi hại như vậy thì đừng bị thương chứ.”
“Bày đặt mạnh miệng, không phải người thì không ai làm được à…” Tần Uyển Uyển lên tiếng châm chọc: “Lợi hại như vậy thì đừng bị thương chứ.”
“Thỉnh thoảng dùng một lần…” Giản Hành Chi nuốt một búng máu, không kiên nhẫn đáp: “Thì có sao đâu?”
Lời này làm Giản Hành Chi á khẩu, y đuối lý, tức giận ngoảnh mặt không nói.
】
Tần Uyển Uyển dẫn y chữa trị gân mạch đứt đoạn, chẳng bao lâu sau chợt nàng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ lan tràn khắp giường.
“Biết rõ cô ta tự phát nổ, người bước lên trước làm gì!” Tần Uyển Uyển đỡ y, xoay người một cái, lập tức xuất hiện ở phòng cho khách. Nàng đặt Giản Hành Chi lên giường, gân mạch phế tạng của y đều vỡ nát, dựa vào đầu giường nôn ra máu.
Giản Hành Chi bỗng mất tự nhiên, không khỏi nhích sang một bên.
Tần Uyển Uyển ngửi thấy mùi này, chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt hỏi: “Mị cốt trùng?”
Nghe thấy những lời này, Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y, trong đôi mắt thuần khiết tràn đầy sự nghiêm túc.
Tần Uyển Uyển nhìn y lúc lùi lúc tiến, xoay mặt y lại, hôn lên môi y.
Giản Hành Chi hơi xấu hổ đỏ mặt, quay đầu nhìn chỗ khác, đáp: “Ừ.”
Tần Uyển Uyển cười giễu. Nàng sáp lại gần, Giản Hành Chi nhích ra sau theo bản năng, lại cảm thấy mình như vậy mất khí thế, bèn thả lỏng người.
Tần Uyển Uyển nhìn y lúc lùi lúc tiến, xoay mặt y lại, hôn lên môi y.
Hai trăm lẻ tám, cách ba trăm tuổi chỉ còn chín mươi hai năm.
Trong lúc hôn, nàng cắn rách môi như trước, nhỏ giọt vào miệng y.
Có những thứ không cần mở miệng, mọi người đều rõ trong lòng.
“Người muốn hỏi gì?” Tần Uyển Uyển giơ tay đặt sau gáy y, ánh mắt dừng trên đôi môi mang theo thủy sắc.”
Y muốn Tần Uyển Uyển thọ cùng đất trời, vậy Thiên Đạo cũng không thể giành mạng của người này với y.
Giản Hành Chi có được máu của nàng, nhộn nhạo dập tắt, y lại đuổi theo nàng hôn rất lâu, hai người sau rèm mới tách ra.
Trong lúc hôn, nàng cắn rách môi như trước, nhỏ giọt vào miệng y.
Giản Hành Chi để nàng hôn lên mặt, nhìn nàng mỉm cười không nói.
Tần Uyển Uyển thở dốc, nhìn chằm chằm y: “Người nói thật với ta.”
Tần Uyển Uyển rủ mắt, bỗng nhiên hơi ngượng ngùng đáp.
“Nàng cũng trả lời ta một câu.”
Hơn nữa nàng đang ở bên cạnh, sao y có thể lui?
“Mị cốt trùng này…” Ánh mắt Tần Uyển Uyển ẩn chứa nét cười, tỏ vẻ thấu suốt: “Người thật sự không có cách tóm nó à?”
Nàng không dám đáp lời, nàng biết rõ tuổi thọ ba trăm tuổi của mình ở Tiên giới có thể gọi là đoản mệnh.
“Nàng cũng trả lời ta một câu.”
“Đương nhiên là có.” Giản Hành Chi nghe câu hỏi của nàng, bèn cười: “Sau Nguyên Anh, ta đã có rất nhiều cách.”
“Vậy sao người không lấy ra?”
Tần Uyển Uyển hỏi ra câu này, cả hai liền hiểu đây là biết rồi còn hỏi.
Giản Hành Chi bỗng mất tự nhiên, không khỏi nhích sang một bên.
Có những thứ không cần mở miệng, mọi người đều rõ trong lòng.
“Người muốn hỏi gì?” Tần Uyển Uyển giơ tay đặt sau gáy y, ánh mắt dừng trên đôi môi mang theo thủy sắc.”
Giản Hành Chi nhìn ánh mắt thuần khiết ẩn chứa sự dịu dàng của nàng, nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy trong đầu Liễu Y Y.
Lời này làm Giản Hành Chi á khẩu, y đuối lý, tức giận ngoảnh mặt không nói.
“Cậu đã hứa với ta sẽ dùng công đức của cậu cứu Uyển Uyển. Con bé sống không tới ba trăm tuổi, không đợi được người kế tiếp cậu!”
Mỗi một lời hứa của Tuế Hành đạo quân đều là dùng mạng để hứa.
Y vươn tay áp lên mái tóc mềm mại của nàng, giọng dịu dàng: “Tịch Sơn nữ quân, xin hỏi xuân xanh?”
Liễu Y Y quỳ gối dươi đất, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn y. Thật lâu sau, ả ngửa đầu ra, nặng nề ngã xuống đất, khép mắt lại.
Thúy Lục: “Ngươi để ta nhảy vòng lửa, ta bắt ngươi nhảy hố lửa!”
“Chê ta già?” Tần Uyển Uyển bật cười ngước mắt lên nhưng vẫn đáp: “Hai trăm lẻ tám.”
Hai trăm lẻ tám, cách ba trăm tuổi chỉ còn chín mươi hai năm.
Y còn chín mươi hai năm để cố gắng.
Chuyện này quá đáng sợ, Liễu Nguyệt Hoa nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt trầm tĩnh.
“Tốt lắm.”
Y gật đầu, Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Tốt cái gì?”
“Ta hứa với Tịch Sơn nữ quân Tần Uyển Uyển, nàng sẽ bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc, thọ cùng đất trời.”
“Uyển Uyển.” Y ôm eo nàng, nghiêng người về trước, tựa trán lên trán nàng: “Ta hứa với nàng một chuyện.”
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển ngửi thấy mùi này, chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt hỏi: “Mị cốt trùng?”
Tần Uyển Uyển rủ mắt, bỗng nhiên hơi ngượng ngùng đáp.
“Ta hứa với Tịch Sơn nữ quân Tần Uyển Uyển, nàng sẽ bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc, thọ cùng đất trời.”
Nghe thấy những lời này, Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y, trong đôi mắt thuần khiết tràn đầy sự nghiêm túc.
“Tốt lắm.”
Nàng không dám đáp lời, nàng biết rõ tuổi thọ ba trăm tuổi của mình ở Tiên giới có thể gọi là đoản mệnh.
Nàng không muốn nói cho Giản Hành Chi biết vào lúc này, chỉ ghé tới gần, hôn lên mặt y: “Biết rồi, cảm ơn người.”
Giản Hành Chi để nàng hôn lên mặt, nhìn nàng mỉm cười không nói.
Y biết Tần Uyển Uyển chỉ đáp qua loa, nhưng y lại biết rõ.
“Chê ta già?” Tần Uyển Uyển bật cười ngước mắt lên nhưng vẫn đáp: “Hai trăm lẻ tám.”
Mỗi một lời hứa của Tuế Hành đạo quân đều là dùng mạng để hứa.
Y muốn Tần Uyển Uyển thọ cùng đất trời, vậy Thiên Đạo cũng không thể giành mạng của người này với y.
“Cậu đã hứa với ta sẽ dùng công đức của cậu cứu Uyển Uyển. Con bé sống không tới ba trăm tuổi, không đợi được người kế tiếp cậu!”
Cuộc đời Lận Ngôn Chi cầu mà không được, nhưng cuộc đời Giản Hành Chi y, cầu tất phải được.
***
Tần Uyển Uyển nhìn y lúc lùi lúc tiến, xoay mặt y lại, hôn lên môi y.【Chuyện này quá đáng sợ, Liễu Nguyệt Hoa nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt trầm tĩnh.Giản Hành Chi bình tĩnh quay đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, có chút bất lực: “Sớm biết vẫn phải dùng sưu thần, ta đã ra ta luôn cho rồi.”Tần Uyển Uyển giữ y lại, nghiến răng nói: “Ta biết ngay mà!”Vở kịch nhỏTần Uyển Uyển bố trí kết giới, đỡ y tựa lên tường, giơ tay truyền linh lực vào cơ thể y, dẫn y vận hành Xuân Sinh.Tần Uyển Uyển cười giễu. Nàng sáp lại gần, Giản Hành Chi nhích ra sau theo bản năng, lại cảm thấy mình như vậy mất khí thế, bèn thả lỏng người.“Thỉnh thoảng dùng một lần…” Giản Hành Chi nuốt một búng máu, không kiên nhẫn đáp: “Thì có sao đâu?”】
Thúy Lục: “Ngươi để ta nhảy vòng lửa, ta bắt ngươi nhảy hố lửa!”
Ả đàn bà đáng ghét, ảnh đối xử tốt với bà thế mà bà lại làm gì với ảnh hả? Tức ghê, số anh sao mà nó khổ dữ dị, gặp phải thứ âm binh gì đâu không à.
Con mẹ này yêu quái gì mà yêu, móa tức á chời, giờ yêu đương ngộ ghê dị đó, giết người ta là yêu người ta đó hả, hành hạ người ta tới vậy là yêu người ta đó hà?
Phi thăng cùng bà? Anh tui điên chắc, gặp bà chưa giết liền là may rồi đó.
Lận Ngôn Chi cũng biết tới Tần Uyển Uyển này.
Anh chỉ được cái cậy mạnh, làm màu làm mè thôi
Anh cố ý chứ gì, best cơ hội mà
Tuế Hành đạo quân xịn xịn quớ à
Bởi vì anh là con cưng của tác giả chứ gì, Thiên Đạo nào làm lại anh ?
Câu cuối đỉnh của chóp.
Dạo này tiến hoá thành người rồi nói câu nào cũng có lực ghê :)))