Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 95 (2)

Chương 95 (2)

Cuộc đời Giản Hành Chi cầu tất phải được

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tất cả ngồi xuống theo thứ tự. Tần Uyển Uyển thả Nam Phong khỏi túi linh thú, lay nhẹ nó: “Nam Phong? Nam Phong?”

Nam Phong vẫn còn hôn mê, Giản Hành Chi dứt khoát ôm Nam Phong qua, giơ tay chọc vào đầu nó: “Tỉnh.”

Nam Phong bị Giản Hành Chi chọc tỉnh, ngơ ngác mở to mắt, nhìn Giản Hành Chi, hoang mang hỏi: “Đạo quân?”

“Ngươi thật biết chọn lúc để ngủ.” Giản Hành Chi bồng nó lên ngang mặt: “Mọi người đều đánh xong hết rồi.”

“Ta… ta theo mọi người đi tìm chủ nhân…” Nam Phong ấm ức: “Đột nhiên bị Mai Tuế Hàn vỗ đầu một cái, không còn ý thức nữa.”

“Biết ri.” Gin Hành Chi[đt nó lênùchân, ly mtíviên ko nhétãvào ming nó,íhơi ghét b:ɪ“Có nói gìĩngươi đâu, bongươi đng ngína, mau dyĺhóng chuyn này.”

Nam Phong nghethy li caGin Hành Chi,Îmù m dánưlên chân y,nhìn mi ngưi¹lc tc ngixung. Mt látôsau, Liu PhiíNh b ngưiùta gii lên.

LiuNguyt Hoa lnhĩmt nhìn ,quát ln: “Quếxung!”

“Biết taílà ai màÎcòn bo taýqu?” Liu PhiúNh cưi nho:“Có đo lýftrưng bi quitrưc vãn bisao?”

“Ngươi làıai?”

Tn UyníUyn nghe vyhơi tò mò.Liu Phi Nhĺxoay đu qua,ơv mt rétЇlnh: “t hnõcô đã ngheÍt ch BchįVi.”

Liu PhiÍNh nói raİmt cái tên:Liu Y Y.”ú

Nghe thy tênÍnày, sc mtìTn Uyn Uynkhông đi, giòvng n cưi,ɨgt đu.

“Rt tt.”ă

Liu Phi Nhithy phn ngĮca nàng thìľnhíu mày: “Côìcó ý gì?”í

“Nếu là LiuļY Y, chchn cô biết°hết chuyn mttrăm năm trưc.”îV mt TnĩUyn Uyn ônõhòa: “Ta hiícô mt vnđ, nếu nhưcô tr li,(ta s thcô, thế nào?”

Liu Phi Nhđkhông đáp, nhưngđi din viêđưng sng, làngưi thì đuès đng lòng.

trm ngâm hiflâu, rt cucĬm ming: “Cômun hi gì?”

“Mt trăm năm:trưc có haiũv thưng tiênòđến thế giiònày, cô biết)h đi đâukhông?”

Liu PhiNh nghe vynghi hoc: “Côõhi ta chuynnày?”

“Nếu khôngcô tưng taăs hi cáiìgì?” Tn UynUyn tò mò.

“Taïtưng cô shi ta vìsao mun giếtLn Ngôn Chi.”ĭ

“Nếu cô munìnói… V mtóTn Uyn Uynthn nhiên: “Taìkhông ngi nghe.”Ï

Thái đ btcn ca TnUyn Uyn khiếníLiu Phi Nhtc gin, áoán hn nhìnGin Hành Chi,Ïnghiến răng: “Côếđng tưng chàngđi x ttvi cô. Nămiđó, chàng cũngđi x viîta tt nhưthế!”

V mtTn Uyn Uynđim nhiên, LiuPhi Nh lil ra chútthn th: “Nămđó… ta vn¸là tiu cônương, ta bngưi ta đuigiết, chàng bayt trên trixung cu ta.ýChàng bt bươmbưm cho ta,đưa ta vnhà, chàng rtdu dàng, đi°x vi tart rt tt.”

Nghe nói thế,úTn Uyn Uynnhìn sang GinHành Chi, výmt sâu xa.

GinHành Chi lptc ngi thnglưng, không nóimt li.

V mtLiu Phi Nhɩm mt: “Chàngtt bng, anhtun, mnh m,ìdu dàng, nhưngta phát hin,ɪchàng không chđi x viíta như vyĩmà đi vitt c mingưi đu nhưvy, chàng luônđkhông thuc vta. Cho đến:mt ngày chàngêb nht trongĩmt tht Liuth, chàng khôngnhìn thy aikhác, ch cùng ta, chnghe đưc gingânói ca ta,ìch thy mt{mình ta, chànggi tên ta,ìchàng gi YY, nàng đ¸ta ngm nhìnɪnàng.”

Liu PhiNh hoc lànói Liu YY va nóiiva n nũcưi: “Ta ngheging nói caơchàng mà tưngtiếng tri, taĭb phong nche mt chàng,nhìn thy ánhmt chàng lp(lánh xinh đphơn c ánhĮsao. Chàng nhìnáta, trong mtòchàng ch cóĭmt mình ta,échàng nói vita Ln NgônáChi có thly ta, yêuta, vĩnh vin bên ta,Ích cn takhông phong noán hn cachàng, dc vngíca chàng.”

ChàngĨnói Ln NgônIChi là ngưi…òLiu Y Ynhìn sang GinĬHành Chi: “Chàngs hn, soán, không cóãai thun thin,cho nên taúkhông cn phongn chàng. Chàngếnói Ln NgônɪChi yêu ta,ch là thnêtính ca chàngkhông cho phépjchàng yêu btc k nào.Ta biết chàngưđang d dta, cho nênãta chng lis d dìđó, ta giúpgia tc phongn chàng, tinhlc chàng, mangLn Ngôn Chitr v. Taɨnhìn Ln NgônľChi ca taêbiến mt, taòkhông nhn đưc,ɩcho nên tahi chàng ——

Liu Y Yínhìn chm chmîGin Hành Chi:I“Ta hi chàng°có th yêuìta, ly ta,ì bên taìhay không?”

Chàngngây ngưi.” LiuɪY Y btcưi, nưc mtlưng tròng: “ThếĮmà chàng liéngây ngưi! Chàngnói vi tachàng chưa baogi nghĩ nhưthế, sao cóìth? Chc chnýchàng yêu ta,ïch là thntính không chofphép, Ln NgônChi ca tasao có thđngay c đngjlòng cũng khôngjcó, cho nênta giết chàng.”

V mt Liu,Y Y bìnhătĩnh: “Ta mócmt chàng đchàng không nhìnóthy bt cík nào, taĩphế tu vica chàng đèchàng không thphn kháng ta,ìta mun chémđt t chiôca chàng đchàng không thĩri khi ta…Ta mun chàngɩmãi mãi, mãiàmãi thuc v}mt mình ta.”[

“Tà Thn thìĮthế nào?” LiuY Y btcưi: “Ta munıchàng thuc v,ta, cho dùĪlà Tà Thn,là gt taЇcũng chng sao!”

Vy y thucv cô chưa?”ó

Tn Uyn Uynct ngang vngìtưng ca .Liu Y Yngây ngưi, lnhãlùng nhìn TnUyn Uyn.

“Ta hncô.”

đtnhiên lên tiếng,v mt TnơUyn Uyn lnhtanh. Liu YY nghiến răng:i“T Đàn Âm,įta hn cô.éVì sao côìđ lung thnĨthc kia li?Vì sao munđ chàng riđi? Cô cóbiết suýt chútìna, suýt chútna chàng đãlà ca takhông? Tà Thnàđã ha vita, ch cnhn có thnut chng nguyênľvn hn pháchLn Ngôn Chi,có đưc cơth ca chàng,chàng s làôca ta!”

“NgônīChi.” gingĩnhư đt nhiênêrơi vào trng°thái cung si,nhìn v phíaèGin Hành Chi:í“Ta yêu chàng,không có aiyêu chàng hơnta. Chàng đưaNgc Linh Lungcho ta, chúng}ta cùng nhauìphi thăng, tamãi mãi thucáv chàng.”

“Taìkhông cn aiõthuc v ta.”

Gin Hành Chibình tĩnh lênưtiếng: “Ta cũngõkhông phi LnNgôn Chi.”

LiuY Y ngơngác nhìn y:Vì sao btólun kiếp trưchay kiếp này,chàng đu tuytɩtình như vy?”

“Hai v thưngtiên kia đãļđi đâu?”

GinĩHành Chi tiếpītc đt câuĩhi, Liu YY trm mc.ľMt lát sau, m ming:úChàng đến đây,ta nói choíchàng biết.”

Đng…,

Tn Uyn Uynđnh ngăn cn¹theo bn năng,ÏGin Hành Chili vươn tayègi nàng, đngãdy bưc ti,trưc mt LiuíY Y. ếngng đu nhìnÍGin Hành Chi,¸ch hi: “Tahi chàng lnícui ——

“Côcó hi mt,vn ln cũngthế thôi.” GinHành Chi lnhnht lên tiếng:í“Ta không phiLn Ngôn Chi,ĺta chưa tngìcu cô, cũngchưa tng đitt vi cô.ãTa khuyên côìmt câu, ngưicô thích rtcuc là LnNgôn Chi hayílà o tưngtrong lòng cô?ýCô nói côthích y, nhưngtr nói ycu cô, yÏanh tun, yhùng mnh, yÎđi tt vicô, còn gìna? Cô biếttính cách yĭthế nào sao?ĪBiết khuyết đimca y là¹gì sao? Biếtéy thích ăncái gì, chơicái gì, nhàmchán thì làmļgì chưa? Côùđã hiu rõòy chưa?”

LiuY Y ngâyfngưi, Gin HànhChi đt taylên trán :ì“Ta biết côìgi ta đếnÏđây là munếthoát khi cmïchế ca ta,mun t phátín chết chung.íThế nhưng LiuơY Y, cô²t hi lươngtâm xem ungphí c điđ chết chung¸vi mt otưng có đánggiá không?”

otưng… Liu YìY lm bm,Gin Hành Chiıđáp li.

“Ngưi côyêu là chính¹cô, là thndo chính côĮto ra, khôngphi Ln NgônChi.”

Thn doũchính ta… toìra?”

Liu YÎY nghe thế,ưcưi ra nưcmt: “Chàng nói,không sai… nhưng…ăCô ta ngngđu: “Cuc đita đã khôngóth quay liìđưc na.”

LnNgôn Chi.” nhìn chm chmĮy: “Bt kâchàng là otưng hay làĩngưi tht, taĭđu mun ——

Trong chp mt,nguyên thn caưLiu Y Yíđt ngt nļtung. Gin Hành(Chi nhm mtli, lng nghetiếng nói cuicùng ca :úChết chung vichàng.”

“Xin li.”

Gin Hành Chiilp tc mĩkết gii, khóaãtoàn b chnđng to rado nguyên thnín tung bêntrong kết gii.ăTt c miýngưi ch cmìgiác mt đtĺrung mnh mtôcái, trong kếtgii toàn làiánh la. TnàUyn Uyn m¸to mt chy¹lên, Thúy Lckéo nàng li:Đng qua đó!”

Ánh la bên¸trong kết giiĩbùng n myâln, đu ngónftay Gin HànhơChi đt tiìnguyên thn LiuÏY Y, thnïthc đang vơıvét thc hiêca , thyrõ yêu hnĭhơn mt trămïnăm trưc.

Giao dchõca vàɨTà Thn.

đãïgiết Ln NgônàChi.

Lung thn thcca T ĐànìÂm xut hin,íThưng Tuế vàéThái Hng cũngíxut hin. ThưngTuế bt lyLn Ngôn Chi,nghiến răng nói:ĩ“Cu đã ha}vi ta sîdùng công đcca cu cuɩUyn Uyn. ConĪbé sng khôngđti ba trămtui, không điđưc ngưi kếıtiếp cu!”

LnNgôn Chi chmchp m mt,y th hnòhn, đôi mtlúc thì đīrc, lúc thìếbình tĩnh.

“Ta cóưth giết hn.”ĩY m ming:“Hai ngưi đưamt na thnýhn ca tađi, ta cóéth cu TnɪUyn Uyn.”

Vôs hình nhbay lưn trưc,mt Gin Hành[Chi, y sngs ti ch.Nguyên thn ntung trưc ngưiy, hi lâusau mi kếtthúc hết thy.

Dưới sự huyên náo, mọi người nhìn Đạo quân áo trắng đứng yên bất động, ngón tay chỉ giữa trán Liễu Y Y, gương mặt điễm tĩnh như lúc ban đầu.

“Mị cốt trùng này…” Ánh mắt Tần Uyển Uyển ẩn chứa nét cười, tỏ vẻ thấu suốt: “Người thật sự không có cách tóm nó à?”

Y vươn tay áp lên mái tóc mềm mại của nàng, giọng dịu dàng: “Tịch Sơn nữ quân, xin hỏi xuân xanh?”

【Vở kịch nhỏ】

Liễu Y Y quỳ gối dươi đất, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn y. Thật lâu sau, ả ngửa đầu ra, nặng nề ngã xuống đất, khép mắt lại.

Giản Hành Chi bình tĩnh quay đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, có chút bất lực: “Sớm biết vẫn phải dùng sưu thần, ta đã ra ta luôn cho rồi.”

Kỳ Hóa Thần tự nổ nguyên thần, phong bế ả ở cự ly gần như vậy làm sao không có chuyện gì.

Giản Hành Chi bình tĩnh quay đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, có chút bất lực: “Sớm biết vẫn phải dùng sưu thần, ta đã ra ta luôn cho rồi.”

“Vậy sao người không lấy ra?”

Tần Uyển Uyển nhìn y chân nhũn đến đứng không vững.

Tần Uyển Uyển dẫn y chữa trị gân mạch đứt đoạn, chẳng bao lâu sau chợt nàng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ lan tràn khắp giường.

Liễu Nguyệt Hoa chấn kinh quan sát hết thảy, kỳ Hóa Thần tự nổ nguyên thần nhưng Giản Hành Chi lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì.

Cuộc đời Lận Ngôn Chi cầu mà không được, nhưng cuộc đời Giản Hành Chi y, cầu tất phải được.

Chuyện này quá đáng sợ, Liễu Nguyệt Hoa nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt trầm tĩnh.

Dưới sự huyên náo, mọi người nhìn Đạo quân áo trắng đứng yên bất động, ngón tay chỉ giữa trán Liễu Y Y, gương mặt điễm tĩnh như lúc ban đầu.

Giản Hành Chi bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển, giơ tay kéo nàng, giọng điệu ung dung: “Đi thôi, những chuyện nên biết, ta đều biết cả rồi, chúng ta về phòng nào.”

Giản Hành Chi bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển, giơ tay kéo nàng, giọng điệu ung dung: “Đi thôi, những chuyện nên biết, ta đều biết cả rồi, chúng ta về phòng nào.”

Y gật đầu, Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Tốt cái gì?”

Tần Uyển Uyển ngước mắt trừng y: “Sưu thần âm độc, không sợ tổn hại thiên thọ của người à!”

“Ừ.”

Tần Uyển Uyển để y kéo dậy, hai người cùng bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Giản Hành Chi lảo đảo ngã về trước, nôn ra một búng máu.

Tần Uyển Uyển nhìn y chân nhũn đến đứng không vững.

Tần Uyển Uyển giữ y lại, nghiến răng nói: “Ta biết ngay mà!”

Tần Uyển Uyển giữ y lại, nghiến răng nói: “Ta biết ngay mà!”

Kỳ Hóa Thần tự nổ nguyên thần, phong bế ả ở cự ly gần như vậy làm sao không có chuyện gì.

Nàng không muốn nói cho Giản Hành Chi biết vào lúc này, chỉ ghé tới gần, hôn lên mặt y: “Biết rồi, cảm ơn người.”

Tần Uyển Uyển cười giễu. Nàng sáp lại gần, Giản Hành Chi nhích ra sau theo bản năng, lại cảm thấy mình như vậy mất khí thế, bèn thả lỏng người.

“Bớt nói lời vô ích.” Giản Hành Chi tựa vào vai nàng, thở dốc: “Mau đưa ta về nơi an toàn, ta biết phụ mẫu nàng đang ở đâu rồi.”

Y biết Tần Uyển Uyển chỉ đáp qua loa, nhưng y lại biết rõ.

“Biết rõ cô ta tự phát nổ, người bước lên trước làm gì!” Tần Uyển Uyển đỡ y, xoay người một cái, lập tức xuất hiện ở phòng cho khách. Nàng đặt Giản Hành Chi lên giường, gân mạch phế tạng của y đều vỡ nát, dựa vào đầu giường nôn ra máu.

Tần Uyển Uyển bố trí kết giới, đỡ y tựa lên tường, giơ tay truyền linh lực vào cơ thể y, dẫn y vận hành Xuân Sinh.

“Uyển Uyển.” Y ôm eo nàng, nghiêng người về trước, tựa trán lên trán nàng: “Ta hứa với nàng một chuyện.”

Tần Uyển Uyển bố trí kết giới, đỡ y tựa lên tường, giơ tay truyền linh lực vào cơ thể y, dẫn y vận hành Xuân Sinh.

Xuân Sinh tạm thời ổn định ngũ tạng lục phủ giúp Giản Hành Chi không nôn ra máu nữa, y nghỉ ngơi chốc lát, khàn giọng mở miệng: “Ta còn phải sưu thần, nếu không cô ta chết rồi, biết tìm phụ mẫu nàng ở đâu?”

***

Hơn nữa nàng đang ở bên cạnh, sao y có thể lui?

Giản Hành Chi có được máu của nàng, nhộn nhạo dập tắt, y lại đuổi theo nàng hôn rất lâu, hai người sau rèm mới tách ra.

Tần Uyển Uyển ngước mắt trừng y: “Sưu thần âm độc, không sợ tổn hại thiên thọ của người à!”

“Thỉnh thoảng dùng một lần…” Giản Hành Chi nuốt một búng máu, không kiên nhẫn đáp: “Thì có sao đâu?”

“Bày đặt mạnh miệng, không phải người thì không ai làm được à…” Tần Uyển Uyển lên tiếng châm chọc: “Lợi hại như vậy thì đừng bị thương chứ.”

“Bày đặt mạnh miệng, không phải người thì không ai làm được à…” Tần Uyển Uyển lên tiếng châm chọc: “Lợi hại như vậy thì đừng bị thương chứ.”

“Thỉnh thoảng dùng một lần…” Giản Hành Chi nuốt một búng máu, không kiên nhẫn đáp: “Thì có sao đâu?”

Lời này làm Giản Hành Chi á khẩu, y đuối lý, tức giận ngoảnh mặt không nói.

Tần Uyển Uyển dẫn y chữa trị gân mạch đứt đoạn, chẳng bao lâu sau chợt nàng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ lan tràn khắp giường.

“Biết rõ cô ta tự phát nổ, người bước lên trước làm gì!” Tần Uyển Uyển đỡ y, xoay người một cái, lập tức xuất hiện ở phòng cho khách. Nàng đặt Giản Hành Chi lên giường, gân mạch phế tạng của y đều vỡ nát, dựa vào đầu giường nôn ra máu.

Giản Hành Chi bỗng mất tự nhiên, không khỏi nhích sang một bên.

Tần Uyển Uyển ngửi thấy mùi này, chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt hỏi: “Mị cốt trùng?”

Nghe thấy những lời này, Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y, trong đôi mắt thuần khiết tràn đầy sự nghiêm túc.

Tần Uyển Uyển nhìn y lúc lùi lúc tiến, xoay mặt y lại, hôn lên môi y.

Giản Hành Chi hơi xấu hổ đỏ mặt, quay đầu nhìn chỗ khác, đáp: “Ừ.”

Tần Uyển Uyển cười giễu. Nàng sáp lại gần, Giản Hành Chi nhích ra sau theo bản năng, lại cảm thấy mình như vậy mất khí thế, bèn thả lỏng người.

Tần Uyển Uyển nhìn y lúc lùi lúc tiến, xoay mặt y lại, hôn lên môi y.

Hai trăm lẻ tám, cách ba trăm tuổi chỉ còn chín mươi hai năm.

Trong lúc hôn, nàng cắn rách môi như trước, nhỏ giọt vào miệng y.

Có những thứ không cần mở miệng, mọi người đều rõ trong lòng.

“Người muốn hỏi gì?” Tần Uyển Uyển giơ tay đặt sau gáy y, ánh mắt dừng trên đôi môi mang theo thủy sắc.”

Y muốn Tần Uyển Uyển thọ cùng đất trời, vậy Thiên Đạo cũng không thể giành mạng của người này với y.

Giản Hành Chi có được máu của nàng, nhộn nhạo dập tắt, y lại đuổi theo nàng hôn rất lâu, hai người sau rèm mới tách ra.

Trong lúc hôn, nàng cắn rách môi như trước, nhỏ giọt vào miệng y.

Giản Hành Chi để nàng hôn lên mặt, nhìn nàng mỉm cười không nói.

Tần Uyển Uyển thở dốc, nhìn chằm chằm y: “Người nói thật với ta.”

Tần Uyển Uyển rủ mắt, bỗng nhiên hơi ngượng ngùng đáp.

“Nàng cũng trả lời ta một câu.”

Hơn nữa nàng đang ở bên cạnh, sao y có thể lui?

“Mị cốt trùng này…” Ánh mắt Tần Uyển Uyển ẩn chứa nét cười, tỏ vẻ thấu suốt: “Người thật sự không có cách tóm nó à?”

Nàng không dám đáp lời, nàng biết rõ tuổi thọ ba trăm tuổi của mình ở Tiên giới có thể gọi là đoản mệnh.

“Nàng cũng trả lời ta một câu.”

“Đương nhiên là có.” Giản Hành Chi nghe câu hỏi của nàng, bèn cười: “Sau Nguyên Anh, ta đã có rất nhiều cách.”

“Vậy sao người không lấy ra?”

Tần Uyển Uyển hỏi ra câu này, cả hai liền hiểu đây là biết rồi còn hỏi.

Giản Hành Chi bỗng mất tự nhiên, không khỏi nhích sang một bên.

Có những thứ không cần mở miệng, mọi người đều rõ trong lòng.

“Người muốn hỏi gì?” Tần Uyển Uyển giơ tay đặt sau gáy y, ánh mắt dừng trên đôi môi mang theo thủy sắc.”

Giản Hành Chi nhìn ánh mắt thuần khiết ẩn chứa sự dịu dàng của nàng, nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy trong đầu Liễu Y Y.

Lời này làm Giản Hành Chi á khẩu, y đuối lý, tức giận ngoảnh mặt không nói.

“Cậu đã hứa với ta sẽ dùng công đức của cậu cứu Uyển Uyển. Con bé sống không tới ba trăm tuổi, không đợi được người kế tiếp cậu!”

Mỗi một lời hứa của Tuế Hành đạo quân đều là dùng mạng để hứa.

Y vươn tay áp lên mái tóc mềm mại của nàng, giọng dịu dàng: “Tịch Sơn nữ quân, xin hỏi xuân xanh?”

Liễu Y Y quỳ gối dươi đất, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn y. Thật lâu sau, ả ngửa đầu ra, nặng nề ngã xuống đất, khép mắt lại.

Thúy Lục: “Ngươi để ta nhảy vòng lửa, ta bắt ngươi nhảy hố lửa!”

“Chê ta già?” Tần Uyển Uyển bật cười ngước mắt lên nhưng vẫn đáp: “Hai trăm lẻ tám.”

Hai trăm lẻ tám, cách ba trăm tuổi chỉ còn chín mươi hai năm.

Y còn chín mươi hai năm để cố gắng.

Chuyện này quá đáng sợ, Liễu Nguyệt Hoa nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt trầm tĩnh.

“Tốt lắm.”

Y gật đầu, Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Tốt cái gì?”

“Ta hứa với Tịch Sơn nữ quân Tần Uyển Uyển, nàng sẽ bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc, thọ cùng đất trời.”

“Uyển Uyển.” Y ôm eo nàng, nghiêng người về trước, tựa trán lên trán nàng: “Ta hứa với nàng một chuyện.”

“Ừ.”

Tần Uyển Uyển ngửi thấy mùi này, chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt hỏi: “Mị cốt trùng?”

Tần Uyển Uyển rủ mắt, bỗng nhiên hơi ngượng ngùng đáp.

“Ta hứa với Tịch Sơn nữ quân Tần Uyển Uyển, nàng sẽ bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc, thọ cùng đất trời.”

Nghe thấy những lời này, Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y, trong đôi mắt thuần khiết tràn đầy sự nghiêm túc.

“Tốt lắm.”

Nàng không dám đáp lời, nàng biết rõ tuổi thọ ba trăm tuổi của mình ở Tiên giới có thể gọi là đoản mệnh.

Nàng không muốn nói cho Giản Hành Chi biết vào lúc này, chỉ ghé tới gần, hôn lên mặt y: “Biết rồi, cảm ơn người.”

Giản Hành Chi để nàng hôn lên mặt, nhìn nàng mỉm cười không nói.

Y biết Tần Uyển Uyển chỉ đáp qua loa, nhưng y lại biết rõ.

“Chê ta già?” Tần Uyển Uyển bật cười ngước mắt lên nhưng vẫn đáp: “Hai trăm lẻ tám.”

Mỗi một lời hứa của Tuế Hành đạo quân đều là dùng mạng để hứa.

Y muốn Tần Uyển Uyển thọ cùng đất trời, vậy Thiên Đạo cũng không thể giành mạng của người này với y.

“Cậu đã hứa với ta sẽ dùng công đức của cậu cứu Uyển Uyển. Con bé sống không tới ba trăm tuổi, không đợi được người kế tiếp cậu!”

Cuộc đời Lận Ngôn Chi cầu mà không được, nhưng cuộc đời Giản Hành Chi y, cầu tất phải được.

***

Tần Uyển Uyển nhìn y lúc lùi lúc tiến, xoay mặt y lại, hôn lên môi y.Chuyện này quá đáng sợ, Liễu Nguyệt Hoa nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt trầm tĩnh.Giản Hành Chi bình tĩnh quay đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, có chút bất lực: “Sớm biết vẫn phải dùng sưu thần, ta đã ra ta luôn cho rồi.”Tần Uyển Uyển giữ y lại, nghiến răng nói: “Ta biết ngay mà!”Vở kịch nhỏTần Uyển Uyển bố trí kết giới, đỡ y tựa lên tường, giơ tay truyền linh lực vào cơ thể y, dẫn y vận hành Xuân Sinh.Tần Uyển Uyển cười giễu. Nàng sáp lại gần, Giản Hành Chi nhích ra sau theo bản năng, lại cảm thấy mình như vậy mất khí thế, bèn thả lỏng người.“Thỉnh thoảng dùng một lần…” Giản Hành Chi nuốt một búng máu, không kiên nhẫn đáp: “Thì có sao đâu?”

Thúy Lục: “Ngươi để ta nhảy vòng lửa, ta bắt ngươi nhảy hố lửa!”

 

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ả đàn bà đáng ghét, ảnh đối xử tốt với bà thế mà bà lại làm gì với ảnh hả? Tức ghê, số anh sao mà nó khổ dữ dị, gặp phải thứ âm binh gì đâu không à.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Con mẹ này yêu quái gì mà yêu, móa tức á chời, giờ yêu đương ngộ ghê dị đó, giết người ta là yêu người ta đó hả, hành hạ người ta tới vậy là yêu người ta đó hà?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Phi thăng cùng bà? Anh tui điên chắc, gặp bà chưa giết liền là may rồi đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Lận Ngôn Chi cũng biết tới Tần Uyển Uyển này.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh chỉ được cái cậy mạnh, làm màu làm mè thôi

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh cố ý chứ gì, best cơ hội mà

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tuế Hành đạo quân xịn xịn quớ à

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bởi vì anh là con cưng của tác giả chứ gì, Thiên Đạo nào làm lại anh ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Câu cuối đỉnh của chóp.

Chấy
Chấy
2 Năm Cách đây

Dạo này tiến hoá thành người rồi nói câu nào cũng có lực ghê :)))

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!