Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 98 (1)

Chương 98 (1)

Mở, cuộc chiến săn ma

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển đi xa. Một lát sau, y mới hoàn hồn, nghi ngờ hỏi: “Nàng như vậy là đồng ý với ta sao?”

“Đúng vậy!”

666 nhìn hết nổi: “Buổi tối gặp lại, ngài mau quay về sửa soạn đi, ngày nào cũng mặc đạo bào, ngài ra ngoài đánh nhau à!”

“Ờ ha.” Giản Hành Chi sực nhớ, sau đó vội vã chạy về phòng mình, trút y phục trong túi Càn Khôn ra.

Không ngoài dự đoán ——

Đạo bào, đạo bào, đạo bào.

Gin Hành Chi ngi xếpchân trên giưngânhìn mt đngíđo bào, mtl v trmtư. 666 suy²nghĩ, nhc nhy: “Lúc ngưiÍva mi tióthế gii này,không phi cóvài b đnam sng mchay sao?

Va ngheĨli đ nghĩnày, Gin HànhChi lp tcÎnh ti đngìtrưng sam tôngíhng kia, hôúhp tc nghn,Itc khc tichi: “Không.”

“Ngưith tìm xem,không chng cóìb nào đpĮthì sao?”

Khôngéđưc, y phcínam sng rtļmt khí phách!”

Gin Hành Chiìqu quyết tchi, nhưng xếpfchân ngi nghĩmt hi, yvn lôi yphc ra.

Màu hngfkhông đưc, màuíkhác đưc khôngnh?

Lúc Gin HànhChi đang cgng lc liáqun áo, TnàUyn Uyn bênúnày cũng không)khá hơn là)bao.

Con gái ăndin ra ngoàiămt công saàson ti thiumt bui chiu,chăm chút nhtĩđu myİch không thuìhút.

Tm ra, xônghương, đp mtĩn, mt mcĺtrơn bóng micó th đmЇbo trang đimđp đưc…

38 quanįsát Tn UynUyn bôi bôitrét trét lênĩmt, nhìn na²ngày cũng khôngưhiu: “Cô... côbôi c na]ngày mà chngĮthy màu scìgì hết vy?”ĩ

“Cn gì màuìsc?” Tn UyníUyn trang đimkiu ngt ngàoÍxinh đp: “Kiuõtrai thng nhưìGin Hành Chi,đương nhiên phiãtrang đim saoếcho y nhìnêkhông ra, chcm thy mtmc ca bnìtht xinh đp!”

Tn Uyn UynÏtrang đim xong,ïbt đu laíchn trang sc,Íva chn vady 38: “Xinhđp bm sinhcũng không nêncho rng xinhđp là đơnếgin, không cóc gng thìly gì cóìxinh đp?”

38Ĭnghe vy ngâyngưi, nó btđu nh liàmi ln bàxã nó xuthin.

Có trang đimÏsao?

Có sao?

Mc kđi, bà xãnó là đpõnht, tròn vànhĺvnh!

Hai ngưi îtrong phòng qunîqut c buiıchiu. Lúc TnđUyn Uyn gn²xong thì đãíti hoàng hôn,Thúy Lc đng¸trưc ca nàngĭgõ: “Uyn Uyn,Lc Hành Chuòmi chúng ta°ung rưu, có°đi không?”

TnõUyn Uyn nghevy, vi vãft chi: “Không,³ta không đi[đâu.”

“Sao vy?”Thúy Lc lyélàm l: “Mi³ngưi đu đi,mui cũng điđi, đông vuimt chút!”

“Ta…ɪKhông biết tiisao bt giácĩTn Uyn Uynmun che giuchuyn mình vàGin Hành Chiãlén ra ngoài,ngp ngng đáp:“Ta… ta hơimt, nhc đu,]mun ngh ngơi.”

“Mui không saoch?” Ging nóiíThúy Lc nơcha chút lolng.

Tn UynơUyn bình tĩnhli, trn anĩThúy Lc: “Khôngcó gì, tangh ngơi mtchút là khe.ɩMi ngưi mcúk ta, cếđi đi.”

LúcáThúy Lc giĩTn Uyn Uyn,T Cô Đưngfcũng đi giGin Hành Chi.ýGin Hành Chiđang nghiến răng¸vt ln vidây buc tóc.

Ytìm mt quynýsách chuyên dylàm sao bucũbúi tóc, nhưngĬmt nhìn thìôbiết đy, còn²tay li tĩcó ý thcca mình. Yc gng rt:lâu cũng khôngếthành công, đangɨbc bi thìïnghe thy TCô Đưng gi:“Tin bi, HànhâChu mun miimi ngưi ungôrưu trưc khithành hôn, tinbi có đicùng không?”

“Spɨthành hôn ri,còn ung rưuưcái gì?”

Gin,Hành Chi nhìngương git tóc,bc mình đáp:Không đi!”

TĬCô Đưng đãquen tính tìnhôca Gin HànhChi, cũng khôngĩtc gin, chíkhuyên: “Chuyn hônl đu xongìhết ri, HànhChu nghĩ sauhôn l ngàymai thì tinbi phi lênđưng, đnh mtic chiêu đãi,ìtrò chuyn mtphen, coi nhưícm t.”

NgheÏnói thế, đngtác Gin HànhChi hơi chmíli, nhưng nhếđến Tn UynUyn vn cònìđang đi mình,đy vn đáp:“Ta nhn tmilòng, hôm naycó vic, ngàyâkhác t hp!”ũ

Đã nói tinưc này, TíCô Đưng cũngfkhông min cưng,ích bo: “Vyļtin bi nghíngơi cho khe,Cô Đưng luitrưc.”

Sau khiT Cô Đưngđi, Gin HànhChi ch thy{mt con hcếbay đến trưcìca s. Hckia mang theoĨlinh lc caTn Uyn Uyn,Îy búng ngóntay mt cái,)lp tc nhìnthy con hcɪhóa thành mtĬdòng ch vàng:ı“Gp trưc miếuéth ph Đông.”Į

Miếu th phĐông cách bếnđò không xa.fTn Uyn Uynóhn đó,âl nào munîđi chơi thuyn²trên h viíy?

Gin Hành Chisuy nghĩ tronglòng, đng tácbúi tóc trêntay lp tcĬnhanh hơn.

Đàn ôngtt không thíđ ngưi yêuđi!

Y vi vàngıbúi xong tóc,ïgp gáp raÎca. Lúc đếnĭnơi hn, mttri đã xung}núi, ph đãlên đèn, vôìcùng náo nhit.íY đng ɨcng nhìn xungjquanh mt vòng,mua mt bóĮhoa t tronggi ngưi phn bán hoa,ìtay chân lungcung đng bên{đưng.

666 gii thíchcho y: “Chcchn n chínhphi đi tàgiao l bênĨkia qua, ngàiĬđưa lưng vphía giao l,ĩđng trưc cóđèn, ngài đifv trưc haibưc, đng dưiïánh đèn điũmt lát. Đếnkhi n chínhgi tên ngài,jngài chm rãiquay đu li,ãnh k nhtíđnh phi chm,àphi làm dáng,ánh mt duơdàng, có cmgiác tìm ngưiĪtrăm nghìn ln,²ngưi đang đngdưi ánh đèn³tàn(*)! Ngài hiuchưa?”

(*) LyĮt bài thơ¸Thanh ngc án– Nguyên tchĩca Tân KhíTt

Gin Hành ChiĨsuy nghĩ mtîlúc, cht lcni dung chĺyếu, tóm liúlà gi tên{y, y chmrãi quay đu,úánh mt dudàng.

Y gt đu:é“Hiu ri.”

Ycm hoa trêntay nhìn vphía pho tưngļthn, đưa lưngv hưng giaoýl đi hilâu, rt cucnghe thy tiếngļgi kích đngkhó tin: “GinèHành Chi?”

Nhânsinh n ã,y không phânbit đưc gingînói này làɨca ai, chđành da theoli 666 chmchm, chm chmýquay đu li.

Đikhonh khc GinHành Chi quay(đu du dàngnhìn li, ytrông thy mtɨđám ngưi.

Lc HànhìChu dn LiuõPhi Sương, TCô Đưng ômôNam Phong, ThúyìLc đng bêncnh, năm ngưiđang mê muiếnhìn y.

Thúy LcÏkhông n nangIđ kích: “Cusao thế? Sáic h?”

Không,đang vn đng.”ư

“Sao ngài… TCô Đưng ngÏvc nhìn yìmc trưng samhng lam thêumai trng, vnãtóc bng tơla trng: “Ănmc… đp thế?”í

Hai chđmùdáng k ngayca ming, cóiđiu lch sđã khiến TCô Đưng điĩt.

Giản Hành Chi căng da mặt, giả vờ bình tĩnh: “Ta dạo phố, mặc đại thôi.”

Giản Hành Chi không biết chơi oẳn tù tì, dưới sự chỉ dạy tận tình của mọi người, y nhanh chóng học được cách chơi. Ban đầu, y còn thua, đánh vài ván, y đã thành người mạnh nhất tại đó, chỉ có Thúy Lục và Tạ Cô Đường có thể phân cao thấp với y.

Tần Uyển Uyển nghẹn họng, khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn Lạc Hành Chu: “Nào nào nào, chúng ta để Giản Hành Chi chơi trước.”

“Vậy…” Liễu Phi Sương nhíu mày, hỏi tiếp: “Ngươi đứng trước thổ thần cầm bó hoa làm gì?”

Tần Uyển Uyển đã uống vài ly cảm thấy hoang mang, lẽ nào ở thế giới này, chơi oẳn tù tì cũng phải xét tu vi?

Lòng nàng tổn thương gấp bội, chỉ đành đến bên lò nướng ăn thêm mấy xâu thịt báo thù.

“Ta…” Giản Hành Chi không thể trơ mặt mà nói hoa tặng cho Tần Uyển Uyển, y nhìn một đống hoa dưới đất, cắm hoa xuống: “Bái thần.”

Đột nhiên bọn họ nhận ra cái gì.

Nói xong, y quyết định đảo khách thành chủ: “Các người tới làm gì?”

“Ta…” Giản Hành Chi không thể trơ mặt mà nói hoa tặng cho Tần Uyển Uyển, y nhìn một đống hoa dưới đất, cắm hoa xuống: “Bái thần.”

“Uống rượu đó.” Lạc Hành Chu giơ tay lên chỉ bến đò bên cạnh: “Ta thuê thuyền rồi, tối nay muốn dẫn mọi người chơi thuyền trên hồ! Giản đạo quân đi chung nhé?”

“Không đi.” Giản Hành Chi nghiêm mặt từ chối: “Ta đi dạo một mình.”

“Chúng ta thuê thuyền…” Lạc Hành Chu khuyên Tần Uyển Uyển: “Tối nay du hồ, ta nghe nói mọi người tham gia hôn lễ xong sẽ đi, nghĩ đến tương lai không biết lúc nào gặp lại, chi bằng hôm nay uống một bữa. Tần cô nướng, hay là đi cùng nhé?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều mong đợi nhìn họ, mặc dù Giản Hành Chi khoanh tay bực bội nhưng ánh mắt liếc xéo Lạc Hành Chu cũng mang theo chút mong đợi.

“Đi dạo một mình không vui đâu.” Lạc Hành Chu vươn tay kéo y, thuyết phục: “Đi dạo một mình buồn lắm, ta vừa nhìn đã biết chắc chắn Giản đạo quân cô đơn nhiều năm. Đi, để ta dẫn người đi tiêu sái…”

“Uống rượu đó.” Lạc Hành Chu giơ tay lên chỉ bến đò bên cạnh: “Ta thuê thuyền rồi, tối nay muốn dẫn mọi người chơi thuyền trên hồ! Giản đạo quân đi chung nhé?”

“Đi!”

Nói xong, cả nhóm đi theo Lạc Hành Chu lên thuyền.

“Không cần.” Giản Hành Chi kéo tay y ra, muốn từ chối: “Một mình ta đủ rồi.”

“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ngài biết chơi trò oẳn tù tì không?”

Hai người đưua lưng về phía nhóm người lôi lôi kéo kéo trên phố hồi lâu, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi ngập ngừng: “Giản Hành Chi?”

Nghe thấy giọng nữ, tất cả mọi người lập tức quay đầu. Tần Uyển Uyển mặc váy dài Lưu Tiên(*) trắng thêu hoa đào, trông không khác gì ngày thường nhưng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào xinh đẹp hơn rất nhiều.

“Không đi.” Giản Hành Chi nghiêm mặt từ chối: “Ta đi dạo một mình.”

Nghe vậy, Giản Hành Chi nghi ngờ nhìn Tạ Cô Đường, lại quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Làm sao nàng biết?”

“Chúng ta thuê thuyền…” Lạc Hành Chu khuyên Tần Uyển Uyển: “Tối nay du hồ, ta nghe nói mọi người tham gia hôn lễ xong sẽ đi, nghĩ đến tương lai không biết lúc nào gặp lại, chi bằng hôm nay uống một bữa. Tần cô nướng, hay là đi cùng nhé?”“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu vui vẻ quay đầu: “Tần cô nương nói đi chung.”(*) Tức váy xếp ly, bắt nguồn từ thời Hán.

“Mọi người đều ở đây à…” Tần Uyển Uyển mỉm cười, ngẫm nghĩ, chỉ đành tới đâu hay tới đó, bèn nói: “Đi đâu đấy?”

Mọi người nhìn Tần Uyển Uyển không bình thường, lại quay đầu nhìn Giản Hành Chi không bình thường.

“Ta…” Giản Hành Chi bất giác liếc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển đang ăn thịt nướng lập tức bước lên: “Nào, ta chơi với huynh.”

Đột nhiên bọn họ nhận ra cái gì.

“A!!!” Lạc Hành Chu sực hiểu: “Hóa ra hai người ra ngoài hẹn hò!”

(*) Tức váy xếp ly, bắt nguồn từ thời Hán.

“A!!!” Lạc Hành Chu sực hiểu: “Hóa ra hai người ra ngoài hẹn hò!”

Nói xong, y quyết định đảo khách thành chủ: “Các người tới làm gì?”

“Mọi người đều ở đây à…” Tần Uyển Uyển mỉm cười, ngẫm nghĩ, chỉ đành tới đâu hay tới đó, bèn nói: “Đi đâu đấy?”

Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển chọn Tạ Cô Đường, thầm nói: “Sao nàng không chọn Thúy Lục, vừa nhìn đã biết Tạ Cô Đường là người đứng đắn, sao có thể chơi thắng họ?”

“Chúng ta thuê thuyền…” Lạc Hành Chu khuyên Tần Uyển Uyển: “Tối nay du hồ, ta nghe nói mọi người tham gia hôn lễ xong sẽ đi, nghĩ đến tương lai không biết lúc nào gặp lại, chi bằng hôm nay uống một bữa. Tần cô nướng, hay là đi cùng nhé?”

“Được.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta chơi trước, thắng thì chọn người.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều mong đợi nhìn họ, mặc dù Giản Hành Chi khoanh tay bực bội nhưng ánh mắt liếc xéo Lạc Hành Chu cũng mang theo chút mong đợi.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, mỉm cười: “Vậy đi chung đi.”

“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu vui vẻ quay đầu: “Tần cô nương nói đi chung.”

“Nàng đã nói đi chung rồi…” Dáng vẻ Giản Hành Chi giống như không tình nguyện: “Vậy thì đi chung.”

Hai người đưua lưng về phía nhóm người lôi lôi kéo kéo trên phố hồi lâu, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi ngập ngừng: “Giản Hành Chi?”

“Đi!”

Lạc Hành Chu vui vẻ dẫn mọi người: “Ta và Phi Sương giới thiệu đặc sắc Hoa Thành cho mọi người biết một chút!”

Nghe thấy giọng nữ, tất cả mọi người lập tức quay đầu. Tần Uyển Uyển mặc váy dài Lưu Tiên(*) trắng thêu hoa đào, trông không khác gì ngày thường nhưng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào xinh đẹp hơn rất nhiều.

Nói xong, cả nhóm đi theo Lạc Hành Chu lên thuyền.

Lạc Hành Chu khen ngợi một tiếng, xắn tay áo lên, oẳn tù tì chọn người với Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển chọn Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường. Lạc Hành Chu chọn Thúy Lục, Liễu Phi Sương, Nam Phong.

“Người không biết đó thôi.” Tần Uyển Uyển nhỏ giọng trấn an Giản Hành Chi: “Tạ Cô Đường không đứng đắn chút nào.”

(*) Tức váy xếp ly, bắt nguồn từ thời Hán.

Thuyền không lớn không nhỏ, Lạc Hành Chu bảo người chèo thuyền, chuẩn bị rượu và lò nướng, dẫn mọi người ra mũi thuyền nướng thịt uống rượu.

“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ngài biết chơi trò oẳn tù tì không?”

“Không cần.” Giản Hành Chi kéo tay y ra, muốn từ chối: “Một mình ta đủ rồi.”

“Ta…” Giản Hành Chi bất giác liếc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển đang ăn thịt nướng lập tức bước lên: “Nào, ta chơi với huynh.”

“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu vui vẻ quay đầu: “Tần cô nương nói đi chung.”

“Được đấy.” Lạc Hành Chu gật đầu: “Vậy ta chọn một đội, cô chọn một đội, chúng ta thay phiên oẳn tù tì. Người thắng ở lại, người thua đi, xem thử người đội nào thua hết trước, đội thua sẽ uống.”

Giản Hành Chi căng da mặt, giả vờ bình tĩnh: “Ta dạo phố, mặc đại thôi.”

“Được.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta chơi trước, thắng thì chọn người.”

“Hợp lý.”

Lạc Hành Chu khen ngợi một tiếng, xắn tay áo lên, oẳn tù tì chọn người với Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển chọn Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường. Lạc Hành Chu chọn Thúy Lục, Liễu Phi Sương, Nam Phong.

Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển chọn Tạ Cô Đường, thầm nói: “Sao nàng không chọn Thúy Lục, vừa nhìn đã biết Tạ Cô Đường là người đứng đắn, sao có thể chơi thắng họ?”

“Người không biết đó thôi.” Tần Uyển Uyển nhỏ giọng trấn an Giản Hành Chi: “Tạ Cô Đường không đứng đắn chút nào.”

Nghe vậy, Giản Hành Chi nghi ngờ nhìn Tạ Cô Đường, lại quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Làm sao nàng biết?”

Tần Uyển Uyển nghẹn họng, khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn Lạc Hành Chu: “Nào nào nào, chúng ta để Giản Hành Chi chơi trước.”

“Vậy…” Liễu Phi Sương nhíu mày, hỏi tiếp: “Ngươi đứng trước thổ thần cầm bó hoa làm gì?”

Giản Hành Chi không biết chơi oẳn tù tì, dưới sự chỉ dạy tận tình của mọi người, y nhanh chóng học được cách chơi. Ban đầu, y còn thua, đánh vài ván, y đã thành người mạnh nhất tại đó, chỉ có Thúy Lục và Tạ Cô Đường có thể phân cao thấp với y.

Thuyền không lớn không nhỏ, Lạc Hành Chu bảo người chèo thuyền, chuẩn bị rượu và lò nướng, dẫn mọi người ra mũi thuyền nướng thịt uống rượu.

Tần Uyển Uyển đã uống vài ly cảm thấy hoang mang, lẽ nào ở thế giới này, chơi oẳn tù tì cũng phải xét tu vi?

Lòng nàng tổn thương gấp bội, chỉ đành đến bên lò nướng ăn thêm mấy xâu thịt báo thù.

 

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đàn ông tốt không thể để người yêu đợi, Giản Hành Chi cưng quá à~~~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tìm người trăm nghìn lần, người đang đứng dưới ánh đèn tàn, nay 666 văn vẻ thế.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bị đám người này phá đám rồi ?‍♀️

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sau sự việc “sư đệ” thì tui đã nhìn Tạ Cô Đường với một ánh mắt khác ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không phải xét vận may à ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Anh Giản dò thần thức của người khác khi chơi oẳn tù tì à?

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!