Chương 98 (1)
Mở, cuộc chiến săn ma
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển đi xa. Một lát sau, y mới hoàn hồn, nghi ngờ hỏi: “Nàng như vậy là đồng ý với ta sao?”
“Đúng vậy!”
666 nhìn hết nổi: “Buổi tối gặp lại, ngài mau quay về sửa soạn đi, ngày nào cũng mặc đạo bào, ngài ra ngoài đánh nhau à!”
“Ờ ha.” Giản Hành Chi sực nhớ, sau đó vội vã chạy về phòng mình, trút y phục trong túi Càn Khôn ra.
Không ngoài dự đoán ——
Đạo bào, đạo bào, đạo bào.
Giản Hành Chi ngồi xếpổchân trên giườngânhìn một đốngíđạo bào, mặtặlộ vẻ trầmḹtư. 666 suy²nghĩ, nhắc nhởậy: “Lúc ngườiÍvừa mới tớióthế giới này,ịkhông phải cóậvài bộ đồẳnam sủng mặcỷhay sao?
Vừa ngheĨlời đề nghịĩnày, Giản HànhảChi lập tứcÎnhớ tới đốngìtrường sam tôngíhồng kia, hôúhấp tắc nghẽn,Itức khắc từichối: “Không.”
“Ngườiừthử tìm xem,‹không chừng cóìbộ nào đẹpĮthì sao?”
“Khôngéđược, y phụcínam sủng rấtļmất khí phách!”ố
Giản Hành Chiìquả quyết từỳchối, nhưng xếpfchân ngồi nghĩọmột hồi, yẫvẫn lôi yỉphục ra.
Màu hồngfkhông được, màuíkhác được khôngảnhỉ?
Lúc Giản HànhỗChi đang cốἲgắng lục lọiáquần áo, TầnàUyển Uyển bênúnày cũng không)khá hơn là)bao.
Con gái ănḽdiện ra ngoàiămất công sửaàsoạn tối thiểuỷmột buổi chiều,ἱchăm chút nhấtĩđều ở mấyİchỗ không thuìhút.
Tắm rửa, xôngữhương, đắp mặtĩnạ, mặt mộcĺtrơn bóng mớiợcó thể đảmЇbảo trang điểm‹đẹp được…
38 quanįsát Tần UyểnầUyển bôi bôiặtrét trét lênĩmặt, nhìn nửa²ngày cũng khôngưhiểu: “Cô... côằbôi cả nửa]ngày mà chẳngĮthấy màu sắcìgì hết vậy?”ĩ
“Cần gì màuìsắc?” Tần UyểníUyển trang điểmἶkiểu ngọt ngàoÍxinh đẹp: “Kiểuõtrai thẳng nhưìGiản Hành Chi,ἲđương nhiên phảiãtrang điểm saoếcho y nhìnêkhông ra, chỉỗcảm thấy mặtỗmộc của bạnìthật xinh đẹp!”ỏ
Tần Uyển UyểnÏtrang điểm xong,ïbắt đầu lựaíchọn trang sức,Ívừa chọn vừaἳdạy 38: “Xinhệđẹp bẩm sinh‹cũng không nênụcho rằng xinhẹđẹp là đơnếgiản, không cóẹcố gắng thìồlấy gì cóìxinh đẹp?”
38Ĭnghe vậy ngâyữngười, nó bắtọđầu nhớ lạiàmỗi lần bàữxã nó xuấtỉhiện.
Có trang điểmÏsao?
Có sao?
Mặc kệḷđi, bà xãḽnó là đẹpõnhất, tròn vànhĺvạnh!
Hai người ởîtrong phòng quầnîquật cả buổiıchiều. Lúc TầnđUyển Uyển gần²xong thì đãítới hoàng hôn,ἶThúy Lục đứng¸trước cửa nàngĭgõ: “Uyển Uyển,ẳLạc Hành Chuòmời chúng ta°uống rượu, có°đi không?”
TầnõUyển Uyển ngheảvậy, vội vãftừ chối: “Không,³ta không đi[đâu.”
“Sao vậy?”ỉThúy Lục lấyélàm lạ: “Mọi³người đều đi,ẳmuội cũng điữđi, đông vuiứmột chút!”
“Ta…”ɪKhông biết tạiisao bất giácĩTần Uyển Uyểnờmuốn che giấuờchuyện mình vàẵGiản Hành Chiãlén ra ngoài,‹ngập ngừng đáp:ữ“Ta… ta hơiồmệt, nhức đầu,]muốn nghỉ ngơi.”ị
“Muội không saoẻchứ?” Giọng nóiíThúy Lục ẩnơchứa chút loἱlắng.
Tần UyểnơUyển bình tĩnh‹lại, trấn anĩThúy Lục: “Khôngựcó gì, taừnghỉ ngơi mộtỷchút là khỏe.ɩMọi người mặcúkệ ta, cứếđi đi.”
LúcáThúy Lục gọiĩTần Uyển Uyển,ḻTạ Cô Đườngfcũng đi gọiỷGiản Hành Chi.ýGiản Hành Chiḷđang nghiến răng¸vật lộn vớiẳdây buộc tóc.
Yửtìm một quyểnýsách chuyên dạyἷlàm sao buộcũbúi tóc, nhưngĬmắt nhìn thìôbiết đấy, còn²tay lại tựĩcó ý thứcỡcủa mình. Yửcố gắng rất:lâu cũng khôngếthành công, đangɨbực bội thìïnghe thấy TạẫCô Đường gọi:ị“Tiền bối, HànhâChu muốn mờiimọi người uốngôrượu trước khiịthành hôn, tiềnỳbối có điỉcùng không?”
“Sắpɨthành hôn rồi,ạcòn uống rượuưcái gì?”
Giản,Hành Chi nhìnỉgương giật tóc,ỉbực mình đáp:ặ“Không đi!”
TạĬCô Đường đãẻquen tính tìnhôcủa Giản HànhễChi, cũng khôngĩtức giận, chỉíkhuyên: “Chuyện hônằlễ đều xongìhết rồi, HànhἲChu nghĩ sauỵhôn lễ ngàyểmai thì tiềnẽbối phải lênẩđường, định mởễtiệc chiêu đãi,ìtrò chuyện mộtổphen, coi nhưícảm tạ.”
NgheÏnói thế, độngḽtác Giản HànhỵChi hơi chậmílại, nhưng nhớếđến Tần UyểnἷUyển vẫn cònìđang đợi mình,đy vẫn đáp:ỉ“Ta nhận tấmilòng, hôm nayịcó việc, ngàyâkhác tụ họp!”ũ
Đã nói tớiầnước này, TạíCô Đường cũngfkhông miễn cưỡng,íchỉ bảo: “Vậyļtiền bối nghỉíngơi cho khỏe,ợCô Đường luiụtrước.”
Sau khiἲTạ Cô Đườngỹđi, Giản HànhỹChi chỉ thấy{một con hạcếbay đến trướcìcửa sổ. Hạcἶkia mang theoĨlinh lực củaịTần Uyển Uyển,Îy búng ngónểtay một cái,)lập tức nhìn‹thấy con hạcɪhóa thành mộtĬdòng chữ vàng:ı“Gặp trước miếuéthờ phố Đông.”Į
Miếu thờ phốậĐông cách bếnẵđò không xa.fTần Uyển Uyểnóhẹn ở đó,âlẽ nào muốnîđi chơi thuyền²trên hồ vớiíy?
Giản Hành Chiựsuy nghĩ trongặlòng, động tácịbúi tóc trênẫtay lập tứcĬnhanh hơn.
Đàn ôngἶtốt không thểíđể người yêuợđợi!
Y vội vàngıbúi xong tóc,ïgấp gáp raÎcửa. Lúc đếnĭnơi hẹn, mặtổtrời đã xuống}núi, phố đãốlên đèn, vôìcùng náo nhiệt.íY đứng ởɨcổng nhìn xungjquanh một vòng,ốmua một bóĮhoa từ trongịgiỏ người phụằnữ bán hoa,ìtay chân luốngịcuống đứng bên{đường.
666 giải thíchậcho y: “Chắcốchắn nữ chínhỏphải đi từàgiao lộ bênĨkia qua, ngàiĬđưa lưng về‹phía giao lộ,ĩđằng trước có‹đèn, ngài đifvề trước haiẩbước, đứng dướiïánh đèn đợiũmột lát. Đếnḻkhi nữ chínhỳgọi tên ngài,jngài chậm rãiἲquay đầu lại,ãnhớ kỹ nhấtíđịnh phải chậm,àphải làm dáng,ἷánh mắt dịuơdàng, có cảmḻgiác tìm ngườiĪtrăm nghìn lần,²người đang đứngỉdưới ánh đèn³tàn(*)! Ngài hiểuảchưa?”
(*) LấyĮtừ bài thơ¸Thanh ngọc ánữ– Nguyên tịchĩcủa Tân KhíἴTật
Giản Hành ChiĨsuy nghĩ mộtîlúc, chắt lọcἷnội dung chủĺyếu, tóm lạiúlà gọi tên{y, y chậmổrãi quay đầu,úánh mắt dịuẩdàng.
Y gật đầu:é“Hiểu rồi.”
Yổcầm hoa trênỏtay nhìn vềặphía pho tượngļthần, đưa lưngầvề hướng giaoýlộ đợi hồiờlâu, rốt cuộcỗnghe thấy tiếngļgọi kích độngễkhó tin: “GiảnèHành Chi?”
Nhânờsinh ồn ã,ắy không phânẩbiệt được giọngînói này làɨcủa ai, chỉộđành dựa theoẫlời 666 chầmạchậm, chầm chậmýquay đầu lại.
Đợiḹkhoảnh khắc GiảnỉHành Chi quay(đầu dịu dàngḹnhìn lại, yữtrông thấy mộtɨđám người.
Lạc HànhìChu dẫn LiễuõPhi Sương, TạằCô Đường ômôNam Phong, ThúyìLục đứng bênἱcạnh, năm ngườiỵđang mê muộiếnhìn y.
Thúy LụcÏkhông nể nangIđả kích: “Cậuẹsao thế? Sáiụcổ hả?”
“Không,ἴđang vận động.”ư
“Sao ngài…” TạἶCô Đường ngờÏvực nhìn yìmặc trường samḽhồng lam thêuẹmai trắng, vấnãtóc bằng tơờlụa trắng: “Ănḷmặc… đẹp thế?”í
Hai chữ “đỏmùdáng” kề ngayốcửa miệng, cóiđiều lịch sựằđã khiến TạỗCô Đường đổiĩtừ.
Giản Hành Chi căng da mặt, giả vờ bình tĩnh: “Ta dạo phố, mặc đại thôi.”
Giản Hành Chi không biết chơi oẳn tù tì, dưới sự chỉ dạy tận tình của mọi người, y nhanh chóng học được cách chơi. Ban đầu, y còn thua, đánh vài ván, y đã thành người mạnh nhất tại đó, chỉ có Thúy Lục và Tạ Cô Đường có thể phân cao thấp với y.
Tần Uyển Uyển nghẹn họng, khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn Lạc Hành Chu: “Nào nào nào, chúng ta để Giản Hành Chi chơi trước.”
“Vậy…” Liễu Phi Sương nhíu mày, hỏi tiếp: “Ngươi đứng trước thổ thần cầm bó hoa làm gì?”
Tần Uyển Uyển đã uống vài ly cảm thấy hoang mang, lẽ nào ở thế giới này, chơi oẳn tù tì cũng phải xét tu vi?
Lòng nàng tổn thương gấp bội, chỉ đành đến bên lò nướng ăn thêm mấy xâu thịt báo thù.
“Ta…” Giản Hành Chi không thể trơ mặt mà nói hoa tặng cho Tần Uyển Uyển, y nhìn một đống hoa dưới đất, cắm hoa xuống: “Bái thần.”
Đột nhiên bọn họ nhận ra cái gì.
Nói xong, y quyết định đảo khách thành chủ: “Các người tới làm gì?”
“Ta…” Giản Hành Chi không thể trơ mặt mà nói hoa tặng cho Tần Uyển Uyển, y nhìn một đống hoa dưới đất, cắm hoa xuống: “Bái thần.”
“Uống rượu đó.” Lạc Hành Chu giơ tay lên chỉ bến đò bên cạnh: “Ta thuê thuyền rồi, tối nay muốn dẫn mọi người chơi thuyền trên hồ! Giản đạo quân đi chung nhé?”
“Không đi.” Giản Hành Chi nghiêm mặt từ chối: “Ta đi dạo một mình.”
“Chúng ta thuê thuyền…” Lạc Hành Chu khuyên Tần Uyển Uyển: “Tối nay du hồ, ta nghe nói mọi người tham gia hôn lễ xong sẽ đi, nghĩ đến tương lai không biết lúc nào gặp lại, chi bằng hôm nay uống một bữa. Tần cô nướng, hay là đi cùng nhé?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều mong đợi nhìn họ, mặc dù Giản Hành Chi khoanh tay bực bội nhưng ánh mắt liếc xéo Lạc Hành Chu cũng mang theo chút mong đợi.
“Đi dạo một mình không vui đâu.” Lạc Hành Chu vươn tay kéo y, thuyết phục: “Đi dạo một mình buồn lắm, ta vừa nhìn đã biết chắc chắn Giản đạo quân cô đơn nhiều năm. Đi, để ta dẫn người đi tiêu sái…”
“Uống rượu đó.” Lạc Hành Chu giơ tay lên chỉ bến đò bên cạnh: “Ta thuê thuyền rồi, tối nay muốn dẫn mọi người chơi thuyền trên hồ! Giản đạo quân đi chung nhé?”
“Đi!”
Nói xong, cả nhóm đi theo Lạc Hành Chu lên thuyền.
“Không cần.” Giản Hành Chi kéo tay y ra, muốn từ chối: “Một mình ta đủ rồi.”
“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ngài biết chơi trò oẳn tù tì không?”
Hai người đưua lưng về phía nhóm người lôi lôi kéo kéo trên phố hồi lâu, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi ngập ngừng: “Giản Hành Chi?”
Nghe thấy giọng nữ, tất cả mọi người lập tức quay đầu. Tần Uyển Uyển mặc váy dài Lưu Tiên(*) trắng thêu hoa đào, trông không khác gì ngày thường nhưng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Không đi.” Giản Hành Chi nghiêm mặt từ chối: “Ta đi dạo một mình.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi nghi ngờ nhìn Tạ Cô Đường, lại quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Làm sao nàng biết?”
“Chúng ta thuê thuyền…” Lạc Hành Chu khuyên Tần Uyển Uyển: “Tối nay du hồ, ta nghe nói mọi người tham gia hôn lễ xong sẽ đi, nghĩ đến tương lai không biết lúc nào gặp lại, chi bằng hôm nay uống một bữa. Tần cô nướng, hay là đi cùng nhé?”“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu vui vẻ quay đầu: “Tần cô nương nói đi chung.”(*) Tức váy xếp ly, bắt nguồn từ thời Hán.
“Mọi người đều ở đây à…” Tần Uyển Uyển mỉm cười, ngẫm nghĩ, chỉ đành tới đâu hay tới đó, bèn nói: “Đi đâu đấy?”
Mọi người nhìn Tần Uyển Uyển không bình thường, lại quay đầu nhìn Giản Hành Chi không bình thường.
“Ta…” Giản Hành Chi bất giác liếc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển đang ăn thịt nướng lập tức bước lên: “Nào, ta chơi với huynh.”
Đột nhiên bọn họ nhận ra cái gì.
“A!!!” Lạc Hành Chu sực hiểu: “Hóa ra hai người ra ngoài hẹn hò!”
(*) Tức váy xếp ly, bắt nguồn từ thời Hán.
“A!!!” Lạc Hành Chu sực hiểu: “Hóa ra hai người ra ngoài hẹn hò!”
Nói xong, y quyết định đảo khách thành chủ: “Các người tới làm gì?”
“Mọi người đều ở đây à…” Tần Uyển Uyển mỉm cười, ngẫm nghĩ, chỉ đành tới đâu hay tới đó, bèn nói: “Đi đâu đấy?”
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển chọn Tạ Cô Đường, thầm nói: “Sao nàng không chọn Thúy Lục, vừa nhìn đã biết Tạ Cô Đường là người đứng đắn, sao có thể chơi thắng họ?”
“Chúng ta thuê thuyền…” Lạc Hành Chu khuyên Tần Uyển Uyển: “Tối nay du hồ, ta nghe nói mọi người tham gia hôn lễ xong sẽ đi, nghĩ đến tương lai không biết lúc nào gặp lại, chi bằng hôm nay uống một bữa. Tần cô nướng, hay là đi cùng nhé?”
“Được.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta chơi trước, thắng thì chọn người.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều mong đợi nhìn họ, mặc dù Giản Hành Chi khoanh tay bực bội nhưng ánh mắt liếc xéo Lạc Hành Chu cũng mang theo chút mong đợi.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, mỉm cười: “Vậy đi chung đi.”
“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu vui vẻ quay đầu: “Tần cô nương nói đi chung.”
“Nàng đã nói đi chung rồi…” Dáng vẻ Giản Hành Chi giống như không tình nguyện: “Vậy thì đi chung.”
Hai người đưua lưng về phía nhóm người lôi lôi kéo kéo trên phố hồi lâu, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi ngập ngừng: “Giản Hành Chi?”
“Đi!”
Lạc Hành Chu vui vẻ dẫn mọi người: “Ta và Phi Sương giới thiệu đặc sắc Hoa Thành cho mọi người biết một chút!”
Nghe thấy giọng nữ, tất cả mọi người lập tức quay đầu. Tần Uyển Uyển mặc váy dài Lưu Tiên(*) trắng thêu hoa đào, trông không khác gì ngày thường nhưng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào xinh đẹp hơn rất nhiều.
Nói xong, cả nhóm đi theo Lạc Hành Chu lên thuyền.
Lạc Hành Chu khen ngợi một tiếng, xắn tay áo lên, oẳn tù tì chọn người với Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển chọn Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường. Lạc Hành Chu chọn Thúy Lục, Liễu Phi Sương, Nam Phong.
“Người không biết đó thôi.” Tần Uyển Uyển nhỏ giọng trấn an Giản Hành Chi: “Tạ Cô Đường không đứng đắn chút nào.”
(*) Tức váy xếp ly, bắt nguồn từ thời Hán.
Thuyền không lớn không nhỏ, Lạc Hành Chu bảo người chèo thuyền, chuẩn bị rượu và lò nướng, dẫn mọi người ra mũi thuyền nướng thịt uống rượu.
“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ngài biết chơi trò oẳn tù tì không?”
“Không cần.” Giản Hành Chi kéo tay y ra, muốn từ chối: “Một mình ta đủ rồi.”
“Ta…” Giản Hành Chi bất giác liếc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển đang ăn thịt nướng lập tức bước lên: “Nào, ta chơi với huynh.”
“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu vui vẻ quay đầu: “Tần cô nương nói đi chung.”
“Được đấy.” Lạc Hành Chu gật đầu: “Vậy ta chọn một đội, cô chọn một đội, chúng ta thay phiên oẳn tù tì. Người thắng ở lại, người thua đi, xem thử người đội nào thua hết trước, đội thua sẽ uống.”
Giản Hành Chi căng da mặt, giả vờ bình tĩnh: “Ta dạo phố, mặc đại thôi.”
“Được.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta chơi trước, thắng thì chọn người.”
“Hợp lý.”
Lạc Hành Chu khen ngợi một tiếng, xắn tay áo lên, oẳn tù tì chọn người với Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển chọn Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường. Lạc Hành Chu chọn Thúy Lục, Liễu Phi Sương, Nam Phong.
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển chọn Tạ Cô Đường, thầm nói: “Sao nàng không chọn Thúy Lục, vừa nhìn đã biết Tạ Cô Đường là người đứng đắn, sao có thể chơi thắng họ?”
“Người không biết đó thôi.” Tần Uyển Uyển nhỏ giọng trấn an Giản Hành Chi: “Tạ Cô Đường không đứng đắn chút nào.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi nghi ngờ nhìn Tạ Cô Đường, lại quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Làm sao nàng biết?”
Tần Uyển Uyển nghẹn họng, khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn Lạc Hành Chu: “Nào nào nào, chúng ta để Giản Hành Chi chơi trước.”
“Vậy…” Liễu Phi Sương nhíu mày, hỏi tiếp: “Ngươi đứng trước thổ thần cầm bó hoa làm gì?”
Giản Hành Chi không biết chơi oẳn tù tì, dưới sự chỉ dạy tận tình của mọi người, y nhanh chóng học được cách chơi. Ban đầu, y còn thua, đánh vài ván, y đã thành người mạnh nhất tại đó, chỉ có Thúy Lục và Tạ Cô Đường có thể phân cao thấp với y.
Thuyền không lớn không nhỏ, Lạc Hành Chu bảo người chèo thuyền, chuẩn bị rượu và lò nướng, dẫn mọi người ra mũi thuyền nướng thịt uống rượu.
Tần Uyển Uyển đã uống vài ly cảm thấy hoang mang, lẽ nào ở thế giới này, chơi oẳn tù tì cũng phải xét tu vi?
Lòng nàng tổn thương gấp bội, chỉ đành đến bên lò nướng ăn thêm mấy xâu thịt báo thù.
Đàn ông tốt không thể để người yêu đợi, Giản Hành Chi cưng quá à~~~
Tìm người trăm nghìn lần, người đang đứng dưới ánh đèn tàn, nay 666 văn vẻ thế.
Bị đám người này phá đám rồi ?♀️
Sau sự việc “sư đệ” thì tui đã nhìn Tạ Cô Đường với một ánh mắt khác ?
Không phải xét vận may à ?
Anh Giản dò thần thức của người khác khi chơi oẳn tù tì à?