Chương 99
Làm nam sủng chứ gì? Ta cũng biết
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời này khiến người cả đại sảnh đều sửng sốt. Một lát sau, Lạc Hành Chu phản ứng lại, nghiến răng mắng to: “Thông báo thì thông báo, cứ phải thông báo ở đại sảnh ta thành thân vậy hả?! Vô Tương Tông cái gì…”
“Bình tĩnh một chút.” Nghe thấy y sắp mắng người, Liễu Phi Sương và Tạ Cô Đường vội bước lên ngăn: “Hành Chu, bỏ đi, bỏ đi, dù sao cũng đã nói rồi.”
“Buông ta ra, ta thành hôn mà gây chuyện, xem ta có đánh hắn không!”
Lạc Hành Chu quyền đấmịcước đá vớiīkhông khí, GiảnỵHành Chi nhìn]y: “Muốn đánhĩsao không đánhísớm? Bóng ngườiẵcũng chẳng có,‹khoe khoang anhọhùng cái gì?”ụ
Lạc Hành Chuửbị nghẹn họng,íthoáng chột dạ.ỉGiản Hành ChiĪxua tay: “Cậuịmau đi độngfphòng đi.”
Nóiỵxong, Giản Hành{Chi bước lênítrước, ngẩng đầu:nhìn hàng chữìvàng còn đang}lơ lửng giữaêkhông trung sắpĺtan biến. Yắvung tay, chữἵvàng biến mấtợrơi xuống, hóaḽthành một phong³thư mời, thưằmời không ghiấtên họ, dườngḷnhư người lấy°được thư là¹có thể sửįdụng.
Giản Hành Chiĺcầm thư cúiḹđầu không nói,ļTần Uyển Uyểnẩbước tới trướcểmặt y: “Nhìn:gì đấy?”
“Đangìcảm nhận xemébên trên cóìkhí tức củaỷMai Tuế Hànưkhông…” Giản HànhìChi cười, đưa:thư cho TầnỹUyển Uyển: “Đángìtiếc, tìm khôngĬthấy.”
Hai ngườiÍnói chuyện. LiễuìNguyệt Hoa thấyàmọi người bànĨtán xôn xao,ïgiơ tay lênìtrấn an đámļđông: “Chư vịjtân khách yênứtâm, Vô TươngễTông có lờiímời, mặc dùơtới không đúngjlúc nhưng khôngủcó ác ý,²các vị tânòkhách có thểịđi theo quảnḽgia vào chỗĩngồi. Hôm nayÏvẫn là đạiựhỉ của con¸ta, các vịithân thích cóĩthể uống rượuôca hát, vuiívẻ một chút.”ạ
Liễu Nguyệt Hoaẩnói xong, gọiЇquản gia dẫnítân khách raЇkhỏi đại sảnh.ỉĐợi người ở¸đại sảnh đãÏgiải tán tươngíđối, Liễu NguyệtĩHoa, Tạ CôĮĐường và ThúyÎLục bước đến.êTần Uyển Uyểnìquay đầu đưaõthư mời choâLiễu Nguyệt Hoa:ĩ“Liễu gia chủ,ạthư mời.”
LiễuỵNguyệt Hoa nhậnĩlấy thư mời,(cảm ơn GiảnἶHành Chi: “Vừaírồi may màἴcó Giản đạođquân.”
Giản HànhõChi gật đầu,ḹchỉ đáp: “Mộtưcái nhấc tayọthôi.”
Liễu NguyệtỹHoa nhận lấyĩthư mời, đọcỗmột lát, thởứdài: “Vốn cònèbảo Cô Đườngửđi hỏi chuyệnìLiên minh Tiênêgiới với Chưởngỉmôn bọn họ,íkhông ngờ VôớTương Tông đãígiành trước. Đángitiếc con taộmới đại hỉ,ốta phải hoãnīlại vài ngày‹mới đi, khôngỉbiết chư vịẽdự định khiểnào lên đường?”ự
Liễu Nguyệt Hoaạngẩng đầu, nhìnỡxung quanh, ánhảmắt dừng trênàngười Tần UyểnἰUyển. Tần UyểnóUyển cười đáp:ĩ“Hôm nay lên:đường.”
Liễu NguyệtồHoa ngây người,ḽnhưng ngẫm nghĩ,,bà vẫn gậtấđầu: “Giản đạoìquân và Tầnἱcô nương vộióvàng như vậyļhẳn có chuyệnḽquan trọng, vậyíLiễu mỗ cũngịkhông giữ lại,ĩhôm khác có]duyên gặp tạiẽĐại hội Liênứminh Tiên giới.”Í
Sau khi tạmĩbiệt Liễu NguyệtĩHoa, Tần UyểnữUyển quay đầuềnhìn Tạ CôấĐường và ThúyởLục đứng bênìcạnh. Mọi người²không lên tiếng,ỗyên lặng đứngɩmột lúc lâu.ỉThúy Lục mởĮmiệng trước: “Cònấkhông đi?”
Tần)Uyển Uyển ngheỳthế thì mỉmãcười, đắc ýơnhìn Giản HànhÍChi.
Giản Hành Chiỉcũng không kinhîngạc, lười nhácịnhìn lướt quaĪTần Uyển Uyển,ộxoay đầu điâtrước dẫn đường:ố“Đi thôi.”
“Khôngḽchào Hành Chu‹và Phi Sươngệsao?”
Tần UyểnúUyển quay đầuļnhìn Tạ CôẽĐường, Tạ CôḷĐường cười đáp:í“Đêm qua đãẽnói với haiỉngười họ rồi,jhiện giờ cóỡthể lên đường.”ồ
Có được lờiɨcủa Tạ CôĩĐường, mọi ngườiḹcũng không bậnĩtâm gì nữa.ɨTần Uyển Uyểnímang theo NamıPhong, thu dọnìmột chút rồiếngồi đường thủyЇrời khỏi HoaứThành trong đêm.
Cảibọn cùng ngồi(trên thuyền, vâyắquanh bàn nhỏ]chơi mạt chược.ἶNam Phong ởẻbên cạnh nướngùbữa khuya choíbọn họ, mọi(người vừa đánhɪbài vừa bànổbạc chuyện lúcĺsáng.
“Gần đây VôỉTương Tông thầníthần bí bíẵkhông hỏi sựừđời lại độtúnhiên đứng raĩchủ trì chínhạnghĩa, bộ bịằrút gân à?²Cửu đồng.” ThúyỷLục ném mộtÏquân bài, thơḷơ nói.
“Phỗng.” TạiCô Đường phỗngíbài, ném raỵmột quân, lấyļđi quân củaἴThúy Lục, nhắcḹnhở nàng ta:ļ“Bọn họ thíchábói toán, bóiIđược gì rồiịchăng?”
“Bói cáiẩgì mà bói?”éGiản Hành Chiìsờ bài, nhìnóchằm chằm bàiĩcủa mình cauẹmày, rối rắmủhồi lâu mớiÍném ra mộtẩquân: “Rõ ràngĬlà vừa ănòcướp vừa laỉlàng, ta thấyilão tổ kiaïchính là MaiíTuế Hàn, đangĩđợi bắt ba°ba trong rọ²đấy.”
“Chiếu.”
TạẵCô Đường nhìnfthấy Giản Hành)Chi ra quân,ửngăn bàn tayịđang định sờữbài của TầnịUyển Uyển, đẩy¸bài ra dưới{vẻ mặt chấnÏkinh của nàng:í“Hồ rồi.”
Cảïđám sững sờɨnhìn y, TạìCô Đường giơḷtay móc móc,êgiọng điệu bìnhổthản thúc giục:ɨ“Đưa tiền.”
“Cậuứăn gian hả?”ê
Giản Hành Chiỉkhó tin, nhìnỡchằm chằm bàiЇcủa y lại‹lần nữa. TạıCô Đường mỉmầcười: “Bẩm sinhïsố cờ bạcỉhơi bị tốt,ãngại quá.”
“Đúngĩlà quỷ ám.”ùGiản Hành ChiЇđau lòng đổ{hai viên linhảthạch cấp thấp{trong túi CànôKhôn ra, oánổgiận: “Trước đâyơvận số taĺđều siêu tốt,įsao tới nơiýnày lại xuiíxẻo như vậy?”ļ
“Thế nên conịngười không thểữchỉ dựa vàoâbản thân cá[chép(*)…” Tần UyểnịUyển thở dài:ọ“Cần phải họcẹcách phấn đấu.”ị
(*) Chỉ tấtỉcả những ngườiịcó vận may,ḽhoặc sự việcẵmang đến vậnìmay.
Nói xong, nàngịđặt linh thạchĩlên bàn, đauìlòng tức giậnĩnhìn Tạ CôỗĐường: “Tạ đạiịca, hay là{huynh đừng đánhínữa, đổi NaméPhong nhé?”
TạĬCô Đường nhìn°nàng, ánh mắtìmang theo nghiỏhoặc: “Ta không¹xứng chơi mạtấchược với mọiặngười sao?”
“Làỹchúng ta khôngÏxứng.”
Thúy Lụcẽtức giận vỗỉlinh thạch lênĪbàn, bưng trà°ực một ngụm.
TạíCô Đường mỉm³cười, kéo linhĪthạch về phíaḷmép bàn mình,ỡlịch sự cảmìơn: “Đa tạ.”Ï
Thúy Lục}hung dữ trừngÍy, nghiến răng:ΓChơi lại! Taủđây không tin.”ỉ
Nói xong, mọiÏngười lại bắtạđầu xào mạtĩchược. Tần UyểnàUyển vừa xàoôvừa tìm đềátài, quay đầuịhỏi Giản HànhĩChi: “Giản HànhịChi, lần nàyĭngười có mụcạtiêu gì?”
“Mụcõtiêu lần nàyãđơn giản.” GiảnἱHành Chi vừaìxếp bài vừaįthản nhiên đáp:ĩ“Giúp nàng trởïthành người nổiơnhất Đại hộiḽLiên minh Tiênọgiới!”
Nghe nóiÎthế, động tácũcủa Tần UyểnốUyển khựng lại.ỷThúy Lục nghe{không hiểu, hỏiịlần nữa: “LàmÍgì cơ?”
Tạ]Cô Đường cũngễnhìn sang, GiảnòHành Chi bắt³đầu sờ bài,įgiải thích: “Tứcḽlà trở thànhἵngười lóa mắtằnhất Đại hộiĮLiên minh Tiênắgiới, đó chính‹là mục đíchữlần này củaĩta.”
Tạ Cô(Đường và ThúyáLục nhìn nhau,ĩcả hai đềuĭlựa chọn imĨlặng không hỏi.
TầnĩUyển Uyển tòỉmò: “Vậy ngườiởđịnh làm thếἴnào?”
“Ta nghĩ¹xong rồi.” GiảnỗHành Chi ngẩngìđầu nhìn nàng:Ĭ“Đầu tiên nàngôphải có thânếphận, người nổiìnhất không thểólà một ngườiἲbình thường.”
“Không)sai.” Tần UyểnổUyển gật đầu:ẽ“Cho nên ngườiĩđịnh cho taộthân phận gì?”}
“Sơn chủ TịchḽSơn.” Giản HànhỗChi nhìn nàng:ở“Nàng cảm thấy,thế nào?”
“Mẫuỷthân có thểậđánh chết ta.”ἷTần Uyển Uyểnờnuốt nước bọt:ị“Hay là bịaỳmột cái đi.”ỉ
“Vậy thì Tôngịchủ Thượng Thiện{Tông.” Giản HànhýChi nhìn mọi¹người một lượt:ẽ“Tốt xấu gìỗcũng phải làἱChưởng môn.”
“Đúng[vậy.” Thúy Lụcửgật đầu: “Hơnọnữa còn phảijăn mặc lộngἲlẫy.”
“Còn phảiúvõ nghệ cao‹cường.” Tạ CôἲĐường bổ sung:ằ“Cả Tu chânĬgiới đều làủtruyền thuyết vềợmuội.”
“Nhưng võ¸nghệ muội ấyĩkhông đủ mạnh…”ếThúy Lục cau]mày: “Vậy làmđsao đây?”
“Cáiânày đơn giản.”ɪNói đến ngụyưtạo thanh danh,ìTần Uyển Uyểnụrất có kinhẳnghiệm, nàng nhìnɪTạ Cô Đườngļvà Thúy Lục:ẻ“Nếu hai ngườiÎkhông để ý,ịchúng ta sẽăthêu dệt vài²câu chuyện, tuyênỉbố với bênóngoài rằng taỉlà ẩn thếìcao nhân, sauữkhi xuất sơnẫchưa từng thuaặtrận, ngay cảḻhai người các¹người ——” TầnẩUyển Uyển chỉỡvào cả hai:ỉ“Ta chỉ cầnímột chiêu.”
“Ta…”:Tạ Cô Đườngịliếc nhìn ThúyļLục: “Ta khôngíđể ý.”
“Taịcũng không quanftrọng.” Thúy Lụcíngửa tay: “Sauỏđó thì sao?”ĩ
“Chúng ta xuấtıtiền mua mộtổtrăm người, lanЇtruyền câu chuyệnἷnày khắp thànhầtrì tổ chứcìĐại hội Liênấminh Tiên giớiẻở Vô TươngíTông. Chúng taĨlại dựng bảngưhiệu của taḷở nhiều nơi,íkhiến hình tượngèẩn thế caoÎnhân vừa đẹpìvừa mạnh nàyửcủa ta thâmĬnhập vào lòngúngười.”
“Thế này…”ảTạ Cô Đườngílưỡng lự: “Khảìthi không?”
“Khảẻthi.” Giản HànháChi đáp mộtïcách dứt khoát,ịlấy kinh nghiệmἶbị lừa củaìmình ra nóiốcho Tạ CôľĐường biết: “Cựcêkỳ khả thi.”ἱ
Y rõ ràngĩhơn ai hếtỗsau khi tiếpạnhận quá nhiềuợtin đồn làénhư thế nào.
“Vậy:ta gọi người.”ựThúy Lục gật]đầu: “Vô TươngẹTông muốn mởăĐại hội Liêníminh Tiên giới,ứkhông thể không,mời ta. Taíbảo thuộc hạứmang thư mờiỉđến thẳng VôĨTương Tông chờỉchúng ta, tiệnắthể làm chuyệnἳnày.”
Quỷ Thànhỷcách Vô TươngíTông gần hơnưnhiều, Tần UyểnïUyển gật đầu:¹“Vừa đẹp.”
ThúyừLục lấy mộtİlá bùa truyềnĩâm, lập tứcóđưa tin choĨbên Quỷ Thành,ừthuộc hạ vâng,lời đi làmıngay.
Có Thúy Lụcésắp xếp, TầnἶUyển Uyển yênïtâm hơn nhiều.]Bốn người mộtừkiến vừa duẽsơn ngoạn thủyêvừa hoàn thiệnẳcâu chuyện, mười,ngày sau đãễthành công duĩngoạn đến VôậTương Tông.
Vô TươngổTông không cóịvị trí chínhạxác, chỉ cóđmột khu vựcủquản hạt. Bọn¸họ đến thànhôchính của VôèTương Tông, nhìnữthấy người ởIđây rõ ràngáđông hơn cácộthành thị khác.
Mọiíngười xếp hàngḹđợi binh linhЇkiểm tra thânơphận. Tần UyểnĩUyển lướt mắtìnhìn xung quanh,¸thấy bảng hiệuặcủa mình đứngìở cửa, bàyĨra tư thếêchào đón, tấmἳbảng viết: “Hoanĭnghênh Tông chủửThượng Thiện Tông.”f
Mặc dù tấmỡbảng này khôngâcó mỹ mạoởcủa nàng, thậmỗchí không nhìnõra là nàng,ỗnhưng Tần UyểnèUyển vẫn cảmἳthấy vui vẻìgấp bội.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn tấm bảng này, tràn ngập hồi tưởng. Giản Hành Chi cảm khái: “Năm đó ta vừa lên Nam Thiên Môn, nhìn thấy tấm bảng như thế, khi đó ta nghĩ đây chắc chắn là mặt tiền của Tiên giới.”
“Nam sủng phải có dáng vẻ của nam sủng.” Thúy Lục nhắc nhở y: “Cậu không được, đổi Tạ Cô Đường đi.”
“Thế nào?”
Nhóm người đi theo đám đông thông qua thị vệ kiểm tra. Mặc dù ngoài cổng có cú phản lưới nhà, nhưng sau khi vào thành chính của Vô Tương Tông, bọn họ phát hiện việc truyền bá của Thúy Lục làm không tồi, vừa vào thành trì, đâu đâu cũng là lời đồn về nàng.
“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Hôm nay, ta cũng trở thành mặt tiền của Vô Tương Tông rồi.”
Tần Uyển Uyển thay y phục xong, Tạ Cô Đường vấn tóc cho nàng, Nam Phong cầm lư hương ủi y phục cho nàng, Giản Hành Chi ngồi dũa móng tay cho nàng tinh tế đến mức tựa như mài kiếm, Thúy Lục thì trang điểm cho nàng.
“Mặt tiền cái gì.” Phía sau có người cắt lời bọn họ: “Bên kia một đống tấm bảng kiểu này, năm linh thạch một ngày, cô thích thì cô cũng bỏ tiền đi.”
“Tùy tùng.”
Cảm giác lúc mặc vào, bản thân không còn là người nữa, mà thành người chim.
Hai người vừa nghe vậy, quay đầu nhìn hướng đám người chỉ, trông thấy mười mấy tấm bảng hình người y hệt đứng bên cạnh, lần lượt là “Hoan nghênh Chưởng môn Phượng Hoàng Môn”, “Hoan nghênh Chưởng môn phái Ngô Đồng”,…
“Người hầu.” Nam Phong dứng sau lưng Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển ngây người, quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức nói: “Năm đó không có nhiều người như vậy.”
“Không sao…” Tần Uyển Uyển nhìn Thúy Lục xấu hổ, gượng cười, an ủi bản thân: “Đây cũng là một loại phương thức quảng cáo, quan trọng ở tên tuổi, không sao.”
Hai người vừa nghe vậy, quay đầu nhìn hướng đám người chỉ, trông thấy mười mấy tấm bảng hình người y hệt đứng bên cạnh, lần lượt là “Hoan nghênh Chưởng môn Phượng Hoàng Môn”, “Hoan nghênh Chưởng môn phái Ngô Đồng”,…
“Được.” Giản Hành Chi vỗ tay: “Chúng ta phân chia nhiệm vụ, một người thành công bắt buộc phải có cái gì?”
Tần Uyển Uyển lại quay đầu nhìn về phía Thúy Lục, Thúy Lục thấp giọng nói: “Lúc thuộc hạ báo cáo, ta cũng không biết nhiều người có sở thích như vậy.”
“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Hôm nay, ta cũng trở thành mặt tiền của Vô Tương Tông rồi.”
“Không sao…” Tần Uyển Uyển nhìn Thúy Lục xấu hổ, gượng cười, an ủi bản thân: “Đây cũng là một loại phương thức quảng cáo, quan trọng ở tên tuổi, không sao.”
Giản Hành Chi ngây người, sau đó vỗ tay: “Đẹp, đẹp lắm, y chang ma đầu trước đây ta từng gặp!”
Tần Uyển Uyển và tất cả mọi người nhìn sang Giản Hành Chi, thấy Giản Hành Chi khẽ ho một tiếng, đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đàn ông.”
Nhóm người đi theo đám đông thông qua thị vệ kiểm tra. Mặc dù ngoài cổng có cú phản lưới nhà, nhưng sau khi vào thành chính của Vô Tương Tông, bọn họ phát hiện việc truyền bá của Thúy Lục làm không tồi, vừa vào thành trì, đâu đâu cũng là lời đồn về nàng.
Thúy Lục vỗ tay, xúc động nói: “Vậy thì bộ này!”
“Thanh thế đã tạo.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị bước tiếp theo.” Nói xong, nàng nhìn sang Thúy Lục: “Y phục.”
“Đúng vậy!” Thúy Lục gật đầu: “Người nhờ y phục, ngựa nhờ yên.” Nàng ta tự tin nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cho muội rồi.”
Thúy Lục dẫn nàng vào gian phòng mà thuộc hạ chuẩn bị sẵn. Vừa bước vào, Tần Uyển Uyển đã nhìn thấy một đống y phục đính lông chim tòn ten sặc sỡ, Thúy Lục đưa lưng về phía y phục, nhìn Tần Uyển Uyển, giang rộng hai tay, kích động nói: “Thế nào? Ta chuẩn bị chiến bào cho muội, có phải đẹp lắm không! Diễm lệ, lộng lẫy lắm không!
“Thúy Lục tỷ tỷ chu đáo thế?” Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, Thúy Lục kiêu hãnh: “Đương nhiên.”
Nhìn thấy Giản Hành Chi dựa vào Tần Uyển Uyển, Thúy Lục hài lòng, nhảy ra ngoài cửa sổ, lập tức hóa thành một con chim bói cá khổng lồ: “Lên đi.” Nàng gọi mọi người: “Bà đây miễn cưỡng làm linh thú một lần.”
Nói xong, nàng ta dẫn đường đi trước, mang mọi người vào khách sạn: “Ta đã bảo thuộc hạ sắp xếp trước, chẳng phải muốn trở thành kẻ khiến người khác chú mục sao?”
Tim nàng đập cực nhanh, nhưng không nhìn thấy hình dáng của mình.
Thúy Lục dẫn nàng vào gian phòng mà thuộc hạ chuẩn bị sẵn. Vừa bước vào, Tần Uyển Uyển đã nhìn thấy một đống y phục đính lông chim tòn ten sặc sỡ, Thúy Lục đưa lưng về phía y phục, nhìn Tần Uyển Uyển, giang rộng hai tay, kích động nói: “Thế nào? Ta chuẩn bị chiến bào cho muội, có phải đẹp lắm không! Diễm lệ, lộng lẫy lắm không!
Tần Uyển Uyển lại quay đầu nhìn về phía Thúy Lục, Thúy Lục thấp giọng nói: “Lúc thuộc hạ báo cáo, ta cũng không biết nhiều người có sở thích như vậy.”
“Linh thú.”
Tần Uyển Uyển nhìn màu sắc phức tạp đính toàn đá quý hoàng kim, phục sức tràn đầy phong cách loài chim, không biết phải miêu tả thế nào.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn tấm bảng này, tràn ngập hồi tưởng. Giản Hành Chi cảm khái: “Năm đó ta vừa lên Nam Thiên Môn, nhìn thấy tấm bảng như thế, khi đó ta nghĩ đây chắc chắn là mặt tiền của Tiên giới.”
Không phải không đẹp, mà là hơi lố.
Tần Uyển Uyển ngây người, quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức nói: “Năm đó không có nhiều người như vậy.”
Cảm giác lúc mặc vào, bản thân không còn là người nữa, mà thành người chim.
Chọn xong y phục, Thúy Lục lại dẫn nàng chọn trang sức, bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng nghỉ ngơi.
Nhưng nhìn ánh mắt kích động chờ đợi tán đồng của Thúy Lục, Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng nghẹn hồi lâu, chỉ có thể tìm một bộ ít lông chim nhất trong đống áo quần, giơ tay chỉ vào y phục đỏ thẫm: “Ta cảm thấy bộ này rất đẹp.”
“Ta không được, y được?” Giản Hành Chi trừng Tạ Cô Đường, kết quả ngay lúc mọi người nhìn sang, Tạ Cô Đường đã khoác tay Nam Phong, trông vừa ngây thơ vừa yếu đuối như đại bàng nép người.
“Mặt tiền cái gì.” Phía sau có người cắt lời bọn họ: “Bên kia một đống tấm bảng kiểu này, năm linh thạch một ngày, cô thích thì cô cũng bỏ tiền đi.”
“Có mắt nhìn!”
Thúy Lục xúc động hỏi, Tần Uyển Uyển trầm mặc. Thật lâu sau, nàng quay sang Giản Hành Chi: “Người cảm thấy thế nào?”
“Thanh thế đã tạo.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị bước tiếp theo.” Nói xong, nàng nhìn sang Thúy Lục: “Y phục.”
Thúy Lục vỗ tay, xúc động nói: “Vậy thì bộ này!”
Đợi sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp lại. Những người khác không quan trọng, tất cả đều giúp đỡ Tần Uyển Uyển hóa trang.
Chọn xong y phục, Thúy Lục lại dẫn nàng chọn trang sức, bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng nghỉ ngơi.
Đợi sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp lại. Những người khác không quan trọng, tất cả đều giúp đỡ Tần Uyển Uyển hóa trang.
Tần Uyển Uyển thay y phục xong, Tạ Cô Đường vấn tóc cho nàng, Nam Phong cầm lư hương ủi y phục cho nàng, Giản Hành Chi ngồi dũa móng tay cho nàng tinh tế đến mức tựa như mài kiếm, Thúy Lục thì trang điểm cho nàng.
Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục giải thích, liếc mắt nhìn gương đồng.
“Bộ y phục này là chiến y năm đó ta chém giết chiến trường, lấy máu nhuộm đỏ.” Thúy Lục kiêu hãnh mở miệng, kẻ một đường mắt xếch cho Tần Uyển Uyển.
Khó khăn lắm mới đợi được Thúy Lục buông mặt nàng ra, lúc Thúy Lục dịu dàng nói “Xong rồi”, nàng nhìn thấy một Tần Uyển Uyển phiên bản hắc hóa hoàn toàn trên gương đồng.
Tần Uyển Uyển nghe thế chấn kinh, ngước mắt lên, lập tức muốn cởi áo, kết quả vừa mở mắt đã thấy ánh mắt cảnh cáo của Thúy Lục: “Đừng lộn xộn!”
“Thúy Lục tỷ tỷ chu đáo thế?” Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, Thúy Lục kiêu hãnh: “Đương nhiên.”
Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, Thúy Lục kẻ mắt cho nàng xong, bắt đầu vẽ mày: “Đó là lần ta giết nhiều kẻ địch nhất. Để kỷ niệm, ta cố ý bảo thợ may khiến nó luôn duy trì màu sắc tươi đẹp này. Hôm nay, ta phối hợp trang điểm ma nữ cho muội, đảm bảo muội vừa ra trận, khí trấn tứ phương!”
“Rất rõ ràng.” Thúy Lục quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Y được.”
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, tự nhủ thứ quan trọng nhất là linh hồn, không phải bề ngoài. Nàng gật đầu đứng lên, khí thế nói: “Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục giải thích, liếc mắt nhìn gương đồng.
Để mắt tới kẻ địch phải không?
Tim nàng đập cực nhanh, nhưng không nhìn thấy hình dáng của mình.
Rốt cuộc nàng là người nổi nhất đại hội hay là nhân vật phản diện lớn nhất đại hội?
Khó khăn lắm mới đợi được Thúy Lục buông mặt nàng ra, lúc Thúy Lục dịu dàng nói “Xong rồi”, nàng nhìn thấy một Tần Uyển Uyển phiên bản hắc hóa hoàn toàn trên gương đồng.
Tần Uyển Uyển nhìn mình trong gương, không khỏi lâm vào trầm tư.
Rốt cuộc nàng là người nổi nhất đại hội hay là nhân vật phản diện lớn nhất đại hội?
Tạ Cô Đường đứng lùi ra sau lưng Tần Uyển Uyển.
“Thế nào?”
“Làm nam sủng chứ gì?” Y vươn tay khoác tay Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cứng đờ người. Giản Hành Chi dựa đầu vào đầu Tần Uyển Uyển, nhìn Tạ Cô Đường: “Ta cũng biết vậy!”
Thúy Lục xúc động hỏi, Tần Uyển Uyển trầm mặc. Thật lâu sau, nàng quay sang Giản Hành Chi: “Người cảm thấy thế nào?”
“Đúng vậy!” Thúy Lục gật đầu: “Người nhờ y phục, ngựa nhờ yên.” Nàng ta tự tin nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cho muội rồi.”
Giản Hành Chi ngây người, sau đó vỗ tay: “Đẹp, đẹp lắm, y chang ma đầu trước đây ta từng gặp!”
Không phải không đẹp, mà là hơi lố.
Tần Uyển Uyển nhìn mình trong gương, không khỏi lâm vào trầm tư.
Tạ Cô Đường nghe vậy, lập tức nói theo: “Đúng vậy, trang phục hôm nay của Uyển Uyển tuyệt đối hút mắt. Nếu là ta, nhất định vừa nhìn đã để mắt đầu tiên.”
Để mắt tới kẻ địch phải không?
Tần Uyển Uyển nhìn màu sắc phức tạp đính toàn đá quý hoàng kim, phục sức tràn đầy phong cách loài chim, không biết phải miêu tả thế nào.
Tần Uyển Uyển oán thầm, dời mắt lên người Nam Phong bình thường nhất ở đây.
“Có mắt nhìn!”
Nam Phong ủi xong nếp nhăn cuối cùng nho nàng, cất hương cầu(*), gượng cười: “Chủ nhân, chúng ta hết thời gian rồi.”
Thúy Lục lập tức hóa thành thân chim, đứng trên bàn.
Tim nàng đập cực nhanh, nhưng không nhìn thấy hình dáng của mình.Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn tấm bảng này, tràn ngập hồi tưởng. Giản Hành Chi cảm khái: “Năm đó ta vừa lên Nam Thiên Môn, nhìn thấy tấm bảng như thế, khi đó ta nghĩ đây chắc chắn là mặt tiền của Tiên giới.”Tần Uyển Uyển nhìn mình trong gương, không khỏi lâm vào trầm tư.(*) Một quả cầu kim loại có dạng rỗng, bên trong đặt một bát kim loại có thể xoay, dù xoay hướng nào thì miệng bát cũng hướng lên trên, lúc thắp hương trong bát thì khói cũng bay ra từ lỗ chạm rỗng.
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, tự nhủ thứ quan trọng nhất là linh hồn, không phải bề ngoài. Nàng gật đầu đứng lên, khí thế nói: “Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, Thúy Lục kẻ mắt cho nàng xong, bắt đầu vẽ mày: “Đó là lần ta giết nhiều kẻ địch nhất. Để kỷ niệm, ta cố ý bảo thợ may khiến nó luôn duy trì màu sắc tươi đẹp này. Hôm nay, ta phối hợp trang điểm ma nữ cho muội, đảm bảo muội vừa ra trận, khí trấn tứ phương!”
“Được.” Giản Hành Chi vỗ tay: “Chúng ta phân chia nhiệm vụ, một người thành công bắt buộc phải có cái gì?”
“Linh thú.”
Thúy Lục lập tức hóa thành thân chim, đứng trên bàn.
“Tùy tùng.”
(*) Một quả cầu kim loại có dạng rỗng, bên trong đặt một bát kim loại có thể xoay, dù xoay hướng nào thì miệng bát cũng hướng lên trên, lúc thắp hương trong bát thì khói cũng bay ra từ lỗ chạm rỗng.
Tạ Cô Đường đứng lùi ra sau lưng Tần Uyển Uyển.
“Người hầu.” Nam Phong dứng sau lưng Tần Uyển Uyển.
“Còn gì nữa?”
Tần Uyển Uyển và tất cả mọi người nhìn sang Giản Hành Chi, thấy Giản Hành Chi khẽ ho một tiếng, đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đàn ông.”
Nhưng nhìn ánh mắt kích động chờ đợi tán đồng của Thúy Lục, Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng nghẹn hồi lâu, chỉ có thể tìm một bộ ít lông chim nhất trong đống áo quần, giơ tay chỉ vào y phục đỏ thẫm: “Ta cảm thấy bộ này rất đẹp.”
Thúy Lục nghe như thế, rất có kinh nghiệm sửa lời y: “Nam sủng.”
“Còn gì nữa?”
“Không…” Giản Hành Chi cố căng da mặt: “Không phải đều như nhau sao? Có gì khác biệt?”
“Nam sủng phải có dáng vẻ của nam sủng.” Thúy Lục nhắc nhở y: “Cậu không được, đổi Tạ Cô Đường đi.”
“Ta không được, y được?” Giản Hành Chi trừng Tạ Cô Đường, kết quả ngay lúc mọi người nhìn sang, Tạ Cô Đường đã khoác tay Nam Phong, trông vừa ngây thơ vừa yếu đuối như đại bàng nép người.
“Rất rõ ràng.” Thúy Lục quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Y được.”
“Bộ y phục này là chiến y năm đó ta chém giết chiến trường, lấy máu nhuộm đỏ.” Thúy Lục kiêu hãnh mở miệng, kẻ một đường mắt xếch cho Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường bình tĩnh nhìn lại Giản Hành Chi. Hai người giằng co một lát, Giản Hành Chi tức quá hóa cười.
Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường bình tĩnh nhìn lại Giản Hành Chi. Hai người giằng co một lát, Giản Hành Chi tức quá hóa cười.
Tạ Cô Đường nghe vậy, lập tức nói theo: “Đúng vậy, trang phục hôm nay của Uyển Uyển tuyệt đối hút mắt. Nếu là ta, nhất định vừa nhìn đã để mắt đầu tiên.”
“Làm nam sủng chứ gì?” Y vươn tay khoác tay Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cứng đờ người. Giản Hành Chi dựa đầu vào đầu Tần Uyển Uyển, nhìn Tạ Cô Đường: “Ta cũng biết vậy!”
Thúy Lục nghe như thế, rất có kinh nghiệm sửa lời y: “Nam sủng.”
Nhìn thấy Giản Hành Chi dựa vào Tần Uyển Uyển, Thúy Lục hài lòng, nhảy ra ngoài cửa sổ, lập tức hóa thành một con chim bói cá khổng lồ: “Lên đi.” Nàng gọi mọi người: “Bà đây miễn cưỡng làm linh thú một lần.”
Tu chân giới cũng chơi mạt chược sao ?
Tưởng anh kinh nghiệm đầy mình rồi chớ
Anh Tạ hỏng làm em thất vọng ???
Tạ Cô Đường bị dạy hư rồiiii
Anh Tạ đừng làm kiếm tu nữa, ảnh đế hợp với anh hơn
Tạ sư huynh đúng là cây hài ngầm =)))
Tạ Cô Đường là bé quậy ngầm ????????????