Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 99

Chương 99

Làm nam sủng chứ gì? Ta cũng biết

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lời này khiến người cả đại sảnh đều sửng sốt. Một lát sau, Lạc Hành Chu phản ứng lại, nghiến răng mắng to: “Thông báo thì thông báo, cứ phải thông báo ở đại sảnh ta thành thân vậy hả?! Vô Tương Tông cái gì…”

“Bình tĩnh một chút.” Nghe thấy y sắp mắng người, Liễu Phi Sương và Tạ Cô Đường vội bước lên ngăn: “Hành Chu, bỏ đi, bỏ đi, dù sao cũng đã nói rồi.”

“Buông ta ra, ta thành hôn mà gây chuyện, xem ta có đánh hắn không!”

Lc Hành Chu quyn đmcưc đá viīkhông khí, GinHành Chi nhìn]y: “Mun đánhĩsao không đánhísm? Bóng ngưicũng chng có,khoe khoang anhhùng cái gì?”

Lc Hành Chub nghn hng,íthoáng cht d.Gin Hành ChiĪxua tay: “Cumau đi đngfphòng đi.”

Nóixong, Gin Hành{Chi bưc lênítrưc, ngng đu:nhìn hàng chìvàng còn đang}lơ lng giaêkhông trung spĺtan biến. Yvung tay, chvàng biến mtrơi xung, hóathành mt phong³thư mi, thưmi không ghitên h, dưngnhư ngưi ly°đưc thư là¹có th sįdng.

Gin Hành Chiĺcm thư cúiđu không nói,ļTn Uyn Uynbưc ti trưcmt y: “Nhìn:gì đy?”

Đangìcm nhn xemébên trên cóìkhí tc caMai Tuế Hànưkhông… Gin HànhìChi cưi, đưa:thư cho TnUyn Uyn: “Đángìtiếc, tìm khôngĬthy.”

Hai ngưiÍnói chuyn. LiuìNguyt Hoa thyàmi ngưi bànĨtán xôn xao,ïgiơ tay lênìtrn an đámļđông: “Chư vjtân khách yêntâm, Vô TươngTông có liími, mc dùơti không đúngjlúc nhưng khôngcó ác ý,²các v tânòkhách có thđi theo qungia vào chĩngi. Hôm nayÏvn là đih ca con¸ta, các vithân thích cóĩth ung rưuôca hát, vuiív mt chút.”

Liu Nguyt Hoanói xong, giЇqun gia dnítân khách raЇkhi đi snh.Đi ngưi ¸đi snh đãÏgii tán tươngíđi, Liu NguytĩHoa, T CôĮĐưng và ThúyÎLc bưc đến.êTn Uyn Uynìquay đu đưaõthư mi choâLiu Nguyt Hoa:ĩLiu gia ch,thư mi.”

LiuNguyt Hoa nhnĩly thư mi,(cm ơn GinHành Chi: “Vaíri may màcó Gin đođquân.”

Gin HànhõChi gt đu,ch đáp: “Mtưcái nhc taythôi.”

Liu NguytHoa nhn lyĩthư mi, đcmt lát, thdài: “Vn cònèbo Cô Đưngđi hi chuynìLiên minh Tiênêgii vi Chưngmôn bn h,íkhông ng VôTương Tông đãígiành trưc. Đángitiếc con tami đi h,ta phi hoãnīli vài ngàymi đi, khôngbiết chư vd đnh khinào lên đưng?”

Liu Nguyt Hoangng đu, nhìnxung quanh, ánhmt dng trênàngưi Tn UynUyn. Tn UynóUyn cưi đáp:ĩ“Hôm nay lên:đưng.”

Liu NguytHoa ngây ngưi,nhưng ngm nghĩ,,bà vn gtđu: “Gin đoìquân và Tncô nương vióvàng như vyļhn có chuynquan trng, vyíLiu m cũngkhông gi li,ĩhôm khác có]duyên gp tiĐi hi Liênminh Tiên gii.”Í

Sau khi tmĩbit Liu NguytĩHoa, Tn UynUyn quay đunhìn T CôĐưng và ThúyLc đng bênìcnh. Mi ngưi²không lên tiếng,yên lng đngɩmt lúc lâu.Thúy Lc mĮming trưc: “Cònkhông đi?”

Tn)Uyn Uyn nghethế thì mmãcưi, đc ýơnhìn Gin HànhÍChi.

Gin Hành Chicũng không kinhîngc, lưi nhácnhìn lưt quaĪTn Uyn Uyn,xoay đu điâtrưc dn đưng:Đi thôi.”

Khôngchào Hành Chuvà Phi Sươngsao?”

Tn UynúUyn quay đuļnhìn T CôĐưng, T CôĐưng cưi đáp:íĐêm qua đãnói vi haingưi h ri,jhin gi cóth lên đưng.”

Có đưc liɨca T CôĩĐưng, mi ngưicũng không bnĩtâm gì na.ɨTn Uyn Uynímang theo NamıPhong, thu dnìmt chút riếngi đưng thyЇri khi HoaThành trong đêm.

Cibn cùng ngi(trên thuyn, vâyquanh bàn nh]chơi mt chưc.Nam Phong bên cnh nưngùba khuya choíbn h, mi(ngưi va đánhɪbài va bànbc chuyn lúcĺsáng.

“Gn đây VôTương Tông thníthn bí bíkhông hi sđi li đtúnhiên đng raĩch trì chínhnghĩa, b brút gân à?²Cu đng.” ThúyLc ném mtÏquân bài, thơơ nói.

Phng.” TiCô Đưng phngíbài, ném ramt quân, lyļđi quân caThúy Lc, nhcnh nàng ta:ļ“Bn h thíchábói toán, bóiIđưc gì richăng?”

“Bói cáigì mà bói?”éGin Hành Chiìs bài, nhìnóchm chm bàiĩca mình caumày, ri rmhi lâu miÍném ra mtquân: “Rõ ràngĬlà va ănòcưp va lalàng, ta thyilão t kiaïchính là MaiíTuế Hàn, đangĩđi bt ba°ba trong r²đy.”

Chiếu.”

TCô Đưng nhìnfthy Gin Hành)Chi ra quân,ngăn bàn tayđang đnh sbài ca TnUyn Uyn, đy¸bài ra dưi{v mt chnÏkinh ca nàng:í“H ri.”

Cïđám sng sɨnhìn y, TìCô Đưng giơtay móc móc,êging điu bìnhthn thúc gic:ɨĐưa tin.”

“Cuăn gian h?”ê

Gin Hành Chikhó tin, nhìnchm chm bàiЇca y liln na. TıCô Đưng mmcưi: “Bm sinhïs c bchơi b tt,ãngi quá.”

Đúngĩlà qu ám.”ùGin Hành ChiЇđau lòng đ{hai viên linhthch cp thp{trong túi CànôKhôn ra, oángin: “Trưc đâyơvn s taĺđu siêu tt,įsao ti nơiýnày li xuiíxo như vy?”ļ

Thế nên conngưi không thch da vàoâbn thân cá[chép(*) Tn UynUyn th dài:“Cn phi hccách phn đu.”

(*) Ch ttc nhng ngưicó vn may,hoc s vicmang đến vnìmay.

Nói xong, nàngđt linh thchĩlên bàn, đauìlòng tc ginĩnhìn T CôĐưng: “T đica, hay là{huynh đng đánhína, đi NaméPhong nhé?”

TĬCô Đưng nhìn°nàng, ánh mtìmang theo nghihoc: “Ta không¹xng chơi mtchưc vi mingưi sao?”

Làchúng ta khôngÏxng.”

Thúy Lctc gin vlinh thch lênĪbàn, bưng trà°c mt ngm.

TíCô Đưng mm³cưi, kéo linhĪthch v phíamép bàn mình,lch s cmìơn: “Đa t.”Ï

Thúy Lc}hung d trngÍy, nghiến răng:ÎChơi li! Tađây không tin.”

Nói xong, miÏngưi li btđu xào mtĩchưc. Tn UynàUyn va xàoôva tìm đátài, quay đuhi Gin HànhĩChi: “Gin HànhChi, ln nàyĭngưi có mctiêu gì?”

“Mcõtiêu ln nàyãđơn gin.” GinHành Chi vaìxếp bài vaįthn nhiên đáp:ĩ“Giúp nàng trïthành ngưi niơnht Đi hiLiên minh Tiêngii!”

Nghe nóiÎthế, đng tácũca Tn UynUyn khng li.Thúy Lc nghe{không hiu, hiln na: “LàmÍgì cơ?”

T]Cô Đưng cũngnhìn sang, GinòHành Chi bt³đu s bài,įgii thích: “Tclà tr thànhngưi lóa mtnht Đi hiĮLiên minh Tiêngii, đó chínhlà mc đíchln này caĩta.”

T Cô(Đưng và ThúyáLc nhìn nhau,ĩc hai đuĭla chn imĨlng không hi.

TnĩUyn Uyn tòmò: “Vy ngưiđnh làm thếnào?”

“Ta nghĩ¹xong ri.” GinHành Chi ngngìđu nhìn nàng:ĬĐu tiên nàngôphi có thânếphn, ngưi niìnht không thólà mt ngưibình thưng.”

Không)sai.” Tn UynUyn gt đu:Cho nên ngưiĩđnh cho tathân phn gì?”}

“Sơn ch TchSơn.” Gin HànhChi nhìn nàng:“Nàng cm thy,thế nào?”

“Muthân có thđánh chết ta.”Tn Uyn Uynnut nưc bt:“Hay là bamt cái đi.”

Vy thì Tôngch Thưng Thin{Tông.” Gin HànhýChi nhìn mi¹ngưi mt lưt:“Tt xu gìcũng phi làChưng môn.”

Đúng[vy.” Thúy Lcgt đu: “Hơnna còn phijăn mc lngly.”

“Còn phiúvõ ngh caocưng.” T CôĐưng b sung:“C Tu chânĬgii đu làtruyn thuyết vmui.”

Nhưng võ¸ngh mui yĩkhông đ mnhếThúy Lc cau]mày: “Vy làmđsao đây?”

“Cáiânày đơn gin.”ɪNói đến ngyưto thanh danh,ìTn Uyn Uynrt có kinhnghim, nàng nhìnɪT Cô Đưngļvà Thúy Lc:“Nếu hai ngưiÎkhông đ ý,chúng ta săthêu dt vài²câu chuyn, tuyênb vi bênóngoài rng talà n thếìcao nhân, saukhi xut sơnchưa tng thuatrn, ngay chai ngưi các¹ngưi —— TnUyn Uyn chvào c hai:“Ta ch cnímt chiêu.”

“Ta…:T Cô Đưngliếc nhìn ThúyļLc: “Ta khôngíđ ý.”

“Tacũng không quanftrng.” Thúy Lcínga tay: “Sauđó thì sao?”ĩ

Chúng ta xutıtin mua mttrăm ngưi, lanЇtruyn câu chuynnày khp thànhtrì t chcìĐi hi Liênminh Tiên gii Vô TươngíTông. Chúng taĨli dng bngưhiu ca ta nhiu nơi,íkhiến hình tưngèn thế caoÎnhân va đpìva mnh nàyca ta thâmĬnhp vào lòngúngưi.”

Thế này…T Cô Đưngílưng l: “Khìthi không?”

Khthi.” Gin HànháChi đáp mtïcách dt khoát,ly kinh nghimb la caìmình ra nóicho T CôľĐưng biết: “Ccêk kh thi.”

Y rõ ràngĩhơn ai hếtsau khi tiếpnhn quá nhiutin đn làénhư thế nào.

Vy:ta gi ngưi.”Thúy Lc gt]đu: “Vô TươngTông mun măĐi hi Liêníminh Tiên gii,không th không,mi ta. Taíbo thuc hmang thư miđến thng VôĨTương Tông chchúng ta, tinth làm chuynnày.”

Qu Thànhcách Vô TươngíTông gn hơnưnhiu, Tn UynïUyn gt đu:¹Va đp.”

ThúyLc ly mtİlá bùa truynĩâm, lp tcóđưa tin choĨbên Qu Thành,thuc h vâng,li đi làmıngay.

Có Thúy Lcésp xếp, TnUyn Uyn yênïtâm hơn nhiu.]Bn ngưi mtkiến va dusơn ngon thyêva hoàn thincâu chuyn, mưi,ngày sau đãthành công duĩngon đến VôTương Tông.

Vô TươngTông không cóv trí chínhxác, ch cóđmt khu vcqun ht. Bn¸h đến thànhôchính ca VôèTương Tông, nhìnthy ngưi Iđây rõ ràngáđông hơn cácthành th khác.

Miíngưi xếp hàngđi binh linhЇkim tra thânơphn. Tn UynĩUyn lưt mtìnhìn xung quanh,¸thy bng hiuca mình đngì ca, bàyĨra tư thếêchào đón, tmbng viết: “Hoanĭnghênh Tông chThưng Thin Tông.”f

Mc dù tmbng này khôngâcó m moca nàng, thmchí không nhìnõra là nàng,nhưng Tn UynèUyn vn cmthy vui vìgp bi.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn tấm bảng này, tràn ngập hồi tưởng. Giản Hành Chi cảm khái: “Năm đó ta vừa lên Nam Thiên Môn, nhìn thấy tấm bảng như thế, khi đó ta nghĩ đây chắc chắn là mặt tiền của Tiên giới.”

“Nam sủng phải có dáng vẻ của nam sủng.” Thúy Lục nhắc nhở y: “Cậu không được, đổi Tạ Cô Đường đi.”

“Thế nào?”

Nhóm người đi theo đám đông thông qua thị vệ kiểm tra. Mặc dù ngoài cổng có cú phản lưới nhà, nhưng sau khi vào thành chính của Vô Tương Tông, bọn họ  phát hiện việc truyền bá của Thúy Lục làm không tồi, vừa vào thành trì, đâu đâu cũng là lời đồn về nàng.

“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Hôm nay, ta cũng trở thành mặt tiền của Vô Tương Tông rồi.”

Tần Uyển Uyển thay y phục xong, Tạ Cô Đường vấn tóc cho nàng, Nam Phong cầm lư hương ủi y phục cho nàng, Giản Hành Chi ngồi dũa móng tay cho nàng tinh tế đến mức tựa như mài kiếm, Thúy Lục thì trang điểm cho nàng.

“Mặt tiền cái gì.” Phía sau có người cắt lời bọn họ: “Bên kia một đống tấm bảng kiểu này, năm linh thạch một ngày, cô thích thì cô cũng bỏ tiền đi.”

“Tùy tùng.”

Cảm giác lúc mặc vào, bản thân không còn là người nữa, mà thành người chim.

Hai người vừa nghe vậy, quay đầu nhìn hướng đám người chỉ, trông thấy mười mấy tấm bảng hình người y hệt đứng bên cạnh, lần lượt là “Hoan nghênh Chưởng môn Phượng Hoàng Môn”, “Hoan nghênh Chưởng môn phái Ngô Đồng”,…

“Người hầu.” Nam Phong dứng sau lưng Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển ngây người, quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức nói: “Năm đó không có nhiều người như vậy.”

“Không sao…” Tần Uyển Uyển nhìn Thúy Lục xấu hổ, gượng cười, an ủi bản thân: “Đây cũng là một loại phương thức quảng cáo, quan trọng ở tên tuổi, không sao.”

Hai người vừa nghe vậy, quay đầu nhìn hướng đám người chỉ, trông thấy mười mấy tấm bảng hình người y hệt đứng bên cạnh, lần lượt là “Hoan nghênh Chưởng môn Phượng Hoàng Môn”, “Hoan nghênh Chưởng môn phái Ngô Đồng”,…

“Được.” Giản Hành Chi vỗ tay: “Chúng ta phân chia nhiệm vụ, một người thành công bắt buộc phải có cái gì?”

Tần Uyển Uyển lại quay đầu nhìn về phía Thúy Lục, Thúy Lục thấp giọng nói: “Lúc thuộc hạ báo cáo, ta cũng không biết nhiều người có sở thích như vậy.”

“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Hôm nay, ta cũng trở thành mặt tiền của Vô Tương Tông rồi.”

“Không sao…” Tần Uyển Uyển nhìn Thúy Lục xấu hổ, gượng cười, an ủi bản thân: “Đây cũng là một loại phương thức quảng cáo, quan trọng ở tên tuổi, không sao.”

Giản Hành Chi ngây người, sau đó vỗ tay: “Đẹp, đẹp lắm, y chang ma đầu trước đây ta từng gặp!”

Tần Uyển Uyển và tất cả mọi người nhìn sang Giản Hành Chi, thấy Giản Hành Chi khẽ ho một tiếng, đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đàn ông.”

Nhóm người đi theo đám đông thông qua thị vệ kiểm tra. Mặc dù ngoài cổng có cú phản lưới nhà, nhưng sau khi vào thành chính của Vô Tương Tông, bọn họ  phát hiện việc truyền bá của Thúy Lục làm không tồi, vừa vào thành trì, đâu đâu cũng là lời đồn về nàng.

Thúy Lục vỗ tay, xúc động nói: “Vậy thì bộ này!”

“Thanh thế đã tạo.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị bước tiếp theo.” Nói xong, nàng nhìn sang Thúy Lục: “Y phục.”

“Đúng vậy!” Thúy Lục gật đầu: “Người nhờ y phục, ngựa nhờ yên.” Nàng ta tự tin nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cho muội rồi.”

Thúy Lục dẫn nàng vào gian phòng mà thuộc hạ chuẩn bị sẵn. Vừa bước vào, Tần Uyển Uyển đã nhìn thấy một đống y phục đính lông chim tòn ten sặc sỡ, Thúy Lục đưa lưng về phía y phục, nhìn Tần Uyển Uyển, giang rộng hai tay, kích động nói: “Thế nào? Ta chuẩn bị chiến bào cho muội, có phải đẹp lắm không! Diễm lệ, lộng lẫy lắm không!

“Thúy Lục tỷ tỷ chu đáo thế?” Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, Thúy Lục kiêu hãnh: “Đương nhiên.”

Nhìn thấy Giản Hành Chi dựa vào Tần Uyển Uyển, Thúy Lục hài lòng, nhảy ra ngoài cửa sổ, lập tức hóa thành một con chim bói cá khổng lồ: “Lên đi.” Nàng gọi mọi người: “Bà đây miễn cưỡng làm linh thú một lần.”

Nói xong, nàng ta dẫn đường đi trước, mang mọi người vào khách sạn: “Ta đã bảo thuộc hạ sắp xếp trước, chẳng phải muốn trở thành kẻ khiến người khác chú mục sao?”

Tim nàng đập cực nhanh, nhưng không nhìn thấy hình dáng của mình.

Thúy Lục dẫn nàng vào gian phòng mà thuộc hạ chuẩn bị sẵn. Vừa bước vào, Tần Uyển Uyển đã nhìn thấy một đống y phục đính lông chim tòn ten sặc sỡ, Thúy Lục đưa lưng về phía y phục, nhìn Tần Uyển Uyển, giang rộng hai tay, kích động nói: “Thế nào? Ta chuẩn bị chiến bào cho muội, có phải đẹp lắm không! Diễm lệ, lộng lẫy lắm không!

Tần Uyển Uyển lại quay đầu nhìn về phía Thúy Lục, Thúy Lục thấp giọng nói: “Lúc thuộc hạ báo cáo, ta cũng không biết nhiều người có sở thích như vậy.”

“Linh thú.”

Tần Uyển Uyển nhìn màu sắc phức tạp đính toàn đá quý hoàng kim, phục sức tràn đầy phong cách loài chim, không biết phải miêu tả thế nào.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn tấm bảng này, tràn ngập hồi tưởng. Giản Hành Chi cảm khái: “Năm đó ta vừa lên Nam Thiên Môn, nhìn thấy tấm bảng như thế, khi đó ta nghĩ đây chắc chắn là mặt tiền của Tiên giới.”

Không phải không đẹp, mà là hơi lố.

Tần Uyển Uyển ngây người, quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức nói: “Năm đó không có nhiều người như vậy.”

Cảm giác lúc mặc vào, bản thân không còn là người nữa, mà thành người chim.

Chọn xong y phục, Thúy Lục lại dẫn nàng chọn trang sức, bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng nghỉ ngơi.

Nhưng nhìn ánh mắt kích động chờ đợi tán đồng của Thúy Lục, Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng nghẹn hồi lâu, chỉ có thể tìm một bộ ít lông chim nhất trong đống áo quần, giơ tay chỉ vào y phục đỏ thẫm: “Ta cảm thấy bộ này rất đẹp.”

“Ta không được, y được?” Giản Hành Chi trừng Tạ Cô Đường, kết quả ngay lúc mọi người nhìn sang, Tạ Cô Đường đã khoác tay Nam Phong, trông vừa ngây thơ vừa yếu đuối như đại bàng nép người.

“Mặt tiền cái gì.” Phía sau có người cắt lời bọn họ: “Bên kia một đống tấm bảng kiểu này, năm linh thạch một ngày, cô thích thì cô cũng bỏ tiền đi.”

“Có mắt nhìn!”

Thúy Lục xúc động hỏi, Tần Uyển Uyển trầm mặc. Thật lâu sau, nàng quay sang Giản Hành Chi: “Người cảm thấy thế nào?”

“Thanh thế đã tạo.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị bước tiếp theo.” Nói xong, nàng nhìn sang Thúy Lục: “Y phục.”

Thúy Lục vỗ tay, xúc động nói: “Vậy thì bộ này!”

Đợi sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp lại. Những người khác không quan trọng, tất cả đều giúp đỡ Tần Uyển Uyển hóa trang.

Chọn xong y phục, Thúy Lục lại dẫn nàng chọn trang sức, bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng nghỉ ngơi.

Đợi sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp lại. Những người khác không quan trọng, tất cả đều giúp đỡ Tần Uyển Uyển hóa trang.

Tần Uyển Uyển thay y phục xong, Tạ Cô Đường vấn tóc cho nàng, Nam Phong cầm lư hương ủi y phục cho nàng, Giản Hành Chi ngồi dũa móng tay cho nàng tinh tế đến mức tựa như mài kiếm, Thúy Lục thì trang điểm cho nàng.

Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục giải thích, liếc mắt nhìn gương đồng.

“Bộ y phục này là chiến y năm đó ta chém giết chiến trường, lấy máu nhuộm đỏ.” Thúy Lục kiêu hãnh mở miệng, kẻ một đường mắt xếch cho Tần Uyển Uyển.

Khó khăn lắm mới đợi được Thúy Lục buông mặt nàng ra, lúc Thúy Lục dịu dàng nói “Xong rồi”, nàng nhìn thấy một Tần Uyển Uyển phiên bản hắc hóa hoàn toàn trên gương đồng.

Tần Uyển Uyển nghe thế chấn kinh, ngước mắt lên, lập tức muốn cởi áo, kết quả vừa mở mắt đã thấy ánh mắt cảnh cáo của Thúy Lục: “Đừng lộn xộn!”

“Thúy Lục tỷ tỷ chu đáo thế?” Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, Thúy Lục kiêu hãnh: “Đương nhiên.”

Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, Thúy Lục kẻ mắt cho nàng xong, bắt đầu vẽ mày: “Đó là lần ta giết nhiều kẻ địch nhất. Để kỷ niệm, ta cố ý bảo thợ may khiến nó luôn duy trì màu sắc tươi đẹp này. Hôm nay, ta phối hợp trang điểm ma nữ cho muội, đảm bảo muội vừa ra trận, khí trấn tứ phương!”

“Rất rõ ràng.” Thúy Lục quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Y được.”

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, tự nhủ thứ quan trọng nhất là linh hồn, không phải bề ngoài. Nàng gật đầu đứng lên, khí thế nói: “Đi thôi.”

Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục giải thích, liếc mắt nhìn gương đồng.

Để mắt tới kẻ địch phải không?

Tim nàng đập cực nhanh, nhưng không nhìn thấy hình dáng của mình.

Rốt cuộc nàng là người nổi nhất đại hội hay là nhân vật phản diện lớn nhất đại hội?

Khó khăn lắm mới đợi được Thúy Lục buông mặt nàng ra, lúc Thúy Lục dịu dàng nói “Xong rồi”, nàng nhìn thấy một Tần Uyển Uyển phiên bản hắc hóa hoàn toàn trên gương đồng.

Tần Uyển Uyển nhìn mình trong gương, không khỏi lâm vào trầm tư.

Rốt cuộc nàng là người nổi nhất đại hội hay là nhân vật phản diện lớn nhất đại hội?

Tạ Cô Đường đứng lùi ra sau lưng Tần Uyển Uyển.

“Thế nào?”

“Làm nam sủng chứ gì?” Y vươn tay khoác tay Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cứng đờ người. Giản Hành Chi dựa đầu vào đầu Tần Uyển Uyển, nhìn Tạ Cô Đường: “Ta cũng biết vậy!”

Thúy Lục xúc động hỏi, Tần Uyển Uyển trầm mặc. Thật lâu sau, nàng quay sang Giản Hành Chi: “Người cảm thấy thế nào?”

“Đúng vậy!” Thúy Lục gật đầu: “Người nhờ y phục, ngựa nhờ yên.” Nàng ta tự tin nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cho muội rồi.”

Giản Hành Chi ngây người, sau đó vỗ tay: “Đẹp, đẹp lắm, y chang ma đầu trước đây ta từng gặp!”

Không phải không đẹp, mà là hơi lố.

Tần Uyển Uyển nhìn mình trong gương, không khỏi lâm vào trầm tư.

Tạ Cô Đường nghe vậy, lập tức nói theo: “Đúng vậy, trang phục hôm nay của Uyển Uyển tuyệt đối hút mắt. Nếu là ta, nhất định vừa nhìn đã để mắt đầu tiên.”

Để mắt tới kẻ địch phải không?

Tần Uyển Uyển nhìn màu sắc phức tạp đính toàn đá quý hoàng kim, phục sức tràn đầy phong cách loài chim, không biết phải miêu tả thế nào.

Tần Uyển Uyển oán thầm, dời mắt lên người Nam Phong bình thường nhất ở đây.

“Có mắt nhìn!”

Nam Phong ủi xong nếp nhăn cuối cùng nho nàng, cất hương cầu(*), gượng cười: “Chủ nhân, chúng ta hết thời gian rồi.”

Thúy Lục lập tức hóa thành thân chim, đứng trên bàn.

Tim nàng đập cực nhanh, nhưng không nhìn thấy hình dáng của mình.Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn tấm bảng này, tràn ngập hồi tưởng. Giản Hành Chi cảm khái: “Năm đó ta vừa lên Nam Thiên Môn, nhìn thấy tấm bảng như thế, khi đó ta nghĩ đây chắc chắn là mặt tiền của Tiên giới.”Tần Uyển Uyển nhìn mình trong gương, không khỏi lâm vào trầm tư.(*) Một quả cầu kim loại có dạng rỗng, bên trong đặt một bát kim loại có thể xoay, dù xoay hướng nào thì miệng bát cũng hướng lên trên, lúc thắp hương trong bát thì khói cũng bay ra từ lỗ chạm rỗng.

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, tự nhủ thứ quan trọng nhất là linh hồn, không phải bề ngoài. Nàng gật đầu đứng lên, khí thế nói: “Đi thôi.”

Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, Thúy Lục kẻ mắt cho nàng xong, bắt đầu vẽ mày: “Đó là lần ta giết nhiều kẻ địch nhất. Để kỷ niệm, ta cố ý bảo thợ may khiến nó luôn duy trì màu sắc tươi đẹp này. Hôm nay, ta phối hợp trang điểm ma nữ cho muội, đảm bảo muội vừa ra trận, khí trấn tứ phương!”

“Được.” Giản Hành Chi vỗ tay: “Chúng ta phân chia nhiệm vụ, một người thành công bắt buộc phải có cái gì?”

“Linh thú.”

Thúy Lục lập tức hóa thành thân chim, đứng trên bàn.

“Tùy tùng.”

(*) Một quả cầu kim loại có dạng rỗng, bên trong đặt một bát kim loại có thể xoay, dù xoay hướng nào thì miệng bát cũng hướng lên trên, lúc thắp hương trong bát thì khói cũng bay ra từ lỗ chạm rỗng.

Tạ Cô Đường đứng lùi ra sau lưng Tần Uyển Uyển.

“Người hầu.” Nam Phong dứng sau lưng Tần Uyển Uyển.

“Còn gì nữa?”

Tần Uyển Uyển và tất cả mọi người nhìn sang Giản Hành Chi, thấy Giản Hành Chi khẽ ho một tiếng, đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đàn ông.”

Nhưng nhìn ánh mắt kích động chờ đợi tán đồng của Thúy Lục, Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng nghẹn hồi lâu, chỉ có thể tìm một bộ ít lông chim nhất trong đống áo quần, giơ tay chỉ vào y phục đỏ thẫm: “Ta cảm thấy bộ này rất đẹp.”

Thúy Lục nghe như thế, rất có kinh nghiệm sửa lời y: “Nam sủng.”

“Còn gì nữa?”

“Không…” Giản Hành Chi cố căng da mặt: “Không phải đều như nhau sao? Có gì khác biệt?”

“Nam sủng phải có dáng vẻ của nam sủng.” Thúy Lục nhắc nhở y: “Cậu không được, đổi Tạ Cô Đường đi.”

“Ta không được, y được?” Giản Hành Chi trừng Tạ Cô Đường, kết quả ngay lúc mọi người nhìn sang, Tạ Cô Đường đã khoác tay Nam Phong, trông vừa ngây thơ vừa yếu đuối như đại bàng nép người.

“Rất rõ ràng.” Thúy Lục quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Y được.”

“Bộ y phục này là chiến y năm đó ta chém giết chiến trường, lấy máu nhuộm đỏ.” Thúy Lục kiêu hãnh mở miệng, kẻ một đường mắt xếch cho Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường bình tĩnh nhìn lại Giản Hành Chi. Hai người giằng co một lát, Giản Hành Chi tức quá hóa cười.

Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường bình tĩnh nhìn lại Giản Hành Chi. Hai người giằng co một lát, Giản Hành Chi tức quá hóa cười.

Tạ Cô Đường nghe vậy, lập tức nói theo: “Đúng vậy, trang phục hôm nay của Uyển Uyển tuyệt đối hút mắt. Nếu là ta, nhất định vừa nhìn đã để mắt đầu tiên.”

“Làm nam sủng chứ gì?” Y vươn tay khoác tay Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cứng đờ người. Giản Hành Chi dựa đầu vào đầu Tần Uyển Uyển, nhìn Tạ Cô Đường: “Ta cũng biết vậy!”

Thúy Lục nghe như thế, rất có kinh nghiệm sửa lời y: “Nam sủng.”

Nhìn thấy Giản Hành Chi dựa vào Tần Uyển Uyển, Thúy Lục hài lòng, nhảy ra ngoài cửa sổ, lập tức hóa thành một con chim bói cá khổng lồ: “Lên đi.” Nàng gọi mọi người: “Bà đây miễn cưỡng làm linh thú một lần.”

 

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tu chân giới cũng chơi mạt chược sao ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tưởng anh kinh nghiệm đầy mình rồi chớ

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Anh Tạ hỏng làm em thất vọng ???

Phieu
Phieu
1 Năm Cách đây

Tạ Cô Đường bị dạy hư rồiiii

Yuan
Yuan
1 Năm Cách đây

Anh Tạ đừng làm kiếm tu nữa, ảnh đế hợp với anh hơn

Gaugau
Gaugau
6 Tháng Cách đây

Tạ sư huynh đúng là cây hài ngầm =)))

Kim
Kim
4 Tháng Cách đây

Tạ Cô Đường là bé quậy ngầm ????????????

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!