Ngoại truyện 01 (1)
Đề thân
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển không nghĩ Thượng Tuế lại tức giận như vậy.
Vừa mời trở về từ tiểu thế giới, Thượng Tuế dẫn nàng và Thái Hằng cùng về Tịch Sơn.
Nàng là thần hồn quy vị, Thượng Tuế dẫn thần hồn của nàng trở về Tịch Sơn. Nhìn thấy một đám thuộc hạ của mình, bà lạnh mặt hỏi: “Thân thể thiếu chủ ở đâu?”
“Ở… ở phòng ngủ.”
Mọi người không dám nói nhiều, vội vã nhường đường. Quy quản gia dẫn Thượng Tuế đến phòng ngủ Tần Uyển Uyển.
Cả nhà ba người đến phòng ngủ của nàng, vừa vào trong đã nhìn thấy cơ thể Tần Uyển Uyển.
Toàn thân gãy xương, mặtỉcòn in mộtớdấu chân. TháiịHằng và ThượngâTuế nhìn dấuằchân này, cùngIsiết chặt nắmjđấm.
“Ai đánh?”
ThượngỗTuế nghiến răngọmở miệng. TầnáUyển Uyển raĩsức nháy mắtývới Quy quảnĩgia, nhưng cănẽbản Quy quảnɪgia không hiểu.ỗSau khi quỳɩ“bịch” xuống đất,àông bắt đầuἵkhóc lóc thảmỉthiết: “Sơn chủ,įcuối cùng người:cũng về rồi!ừNgười không biếtễnhững ngày ngườiíkhông ở đây,ắchúng ta thảmЇđến cỡ nàoìđâu. Tên TuếïHành đạo quân³Giản Hành Chiệkia dám xôngìthẳng tới cửa,iđánh Thiếu chủĩthành thế này!”ủ
“Thật ra…” TầnổUyển Uyển gượngọcười: “Cũng khôngḽtới nỗi.”
“Sao(lại không tớiἶnỗi!”
Quy quảnἶgia quay đầu,Iđánh bạo bácồbỏ lời TầnἵUyển Uyển, lạiİquay đầu ômĩThượng Tuế khóc²tiếp: “Thiếu chủựchẳng kế thừaổtính tình củaãngười, cô ấy{hiền lành khủngợkhiếp, bị GiảnẩHành Chi đánhἵđến thảm thương.ïĐánh bay Thiếuỉchủ xong, yặcòn ở trênĬtrời đá tiếp,ọthúc gối vào}bụng, đập chuôiờkiếm lên cộtýsống…”
“Được rồi,ầđược rồi.” TầnạUyển Uyển cắtálời Quy quảnígia: “Không cầnἰtả kỹ vậy³đâu, mẫu thânɪta nhìn biếtɩmà.”
“Dấu chânĩnày thì sao?”ľ
Thượng Tuế giơìtay lên, chỉỉdấu vết trênễmặt Tần UyểnįUyển. Tần UyểnỉUyển đang suyjnghĩ giải thíchİthế nào, Quy[quản gia tiếpìtục khoa tayõmúa chân: “LàịGiản Hành Chiợgiẫm đó ạ!”[
“Y còn giẫmЇlên mặt?”
ThượngɩTuế tức quáủhóa cười, quayìđầu nhìn TháiụHằng. Thái Hằngḹbị dọa nhảyĨdựng, vội vàngỡgiải thích: “Cái²này không phảiốta dạy, đểỏta đi đánhẩy.”
“Chàng đánh?íChàng lấy cáiẫgì đánh? Tuềvi mấy vạnẹnằm đều vìḷy mà đưaÎcho hệ thống,ậngười ta quayâđầu chém mộtĩnhát cũng đánh,gãy hai xươngâsườn của chàng,ốchàng lấy mạng¹ra đánh hả?”¹
Thượng Tuế nóiắchuyện không chừaõmặt mũi, mặtẽThái Hằng hơiἶxấu hổ, chỉảnói: “Dù saoìta cũng làľsư phụ y…”ồ
“Chàng còn dámẳnói?!”
Thượng Tuếợtóm lấy áo²trước ngực Tần¹Uyển Uyển, kéoịngười dậy, chỉãvào dấu chânἷtrên mặt choũThái Hằng xem:ḹ“Có người dạy³đồ đệ nhượchàng sao?!”
“Mẹ…”ỏ
“Con im miệngἰcho mẹ!” Thượng Tuế trừng Tần Uyển Uyển:ợ“Đồ ăn câyĩtáo rào câyósung, ăn cơm‹nhà vác tùįvà hàng tổng.ộMẹ để GiảnĨHành Chi giúpĨcon thành thần,ẹcon thì hayÏrồi, tự cắtứhai hồn baẵphách của mình,ầrốt cuộc là{y giúp conìhay con giúpỉy?! Cha conĭnói chọn kịchộbản Đại nữứchính cho con,ứđể tên GiảnẫHành Chi làmặkẻ ăn bám,ĩkết quả thìổsao?!”
“Con cảmưthấy đâu tớiènỗi…”
“Im miệng!”ị
Thượng Tuế quátạnàng: “Trước đây,ũcon không thểịtu luyện, mẹļthương con. Bâyịgiờ con cóļthể tu luyệnốrồi, Tịch Sơnựnữ quân phảiỹcó dáng vẻīcủa Tịch Sơnỵnữ quân, mau¹chóng lăn vàoıcơ thể choìmẹ. Cha conẳchẩn trị xong,ễcơ thể khỏeĩrồi thì ïlập tức tuêluyện!”
“Vâng…”
TầnĩUyển Uyển khôngἵdám nói nhiều,írầu rĩ đáp.
ThượngăTuế thấy bộệdạng nàng ngoanụngoãn, cơn tứcàgiảm đi nhiều,ìquay đầu nhìnἷThái Hằng, căn{dặn: “Chàng dạyfnó dung hợp.”³
Dứt lời, bàɪđứng dậy, điýthẳng về phòng.
TầnởUyển Uyển đãiquen Thượng Tuế]phát cáu, xoayấđầu sang TháiɩHằng, bất lựcámở miệng: “Phụỉquân, làm saoẫạ?”
Tính tìnhìThái Hằng tốtĩhơn Thượng Tuếỉnhiều, ông hướngõdẫn Tần UyểnįUyển trở lại{cơ thể, sauẽkhi điều chỉnhẽkhí tức thìạbảo Tần UyểnùUyển vận hànhợXuân Sinh vàiòvòng, trước tiênỏnối xương rồiítìm thuốc bảoịthị nữ quấn(nàng như xácẽướp. Kếjtiếp, ông bảo]nàng ngồi xếpỉchân, bắt mạchụcho nàng.
Thái Hằngļnghiêm túc chẩnậmạch, xác nhậnếkhông có chuyệnĬgì lớn, ôngôthở phào, bắtɪđầu dạy nàng:ế“Hồn phách hômịnay của conàlà thần hồn,įẩn chứa côngíđức cứu thế.ɩSức mạnh thầnỉhồn không chỉ°đơn thuần hấpïthu linh khíìbên ngoài, sứcẩmạnh của con,là niềm tinộcủa đông đảoỗchúng sinh. Ví{dụ như cộiĮnguồn sức mạnhưcủa Tà Thầnễlà ác niệm,của chúng sinhitrên đời, màỹcội nguồn sứcỷmạnh của conịlà khao khátữđối với thiệnữvà sinh của³vạn vật trên¸đời. Vì vậy,Īcon không cầnựKim Đan cũngỏcó thể trựcĩtiếp dùng phápịthuật, nhưng nếuàcon muốn tựỗtạo Kim Đanïcũng không phải(chuyện xấu.”
“Conĩhiểu.”
Tần UyểnẵUyển gật đầu.ắThái Hằng suyĩnghĩ, do dựôchốc lát: “Cònḷnữa, con cắt]hồn phách củaɩmình cho GiảnèHành Chi, hồnúphách Giản HànhêChi hoàn chỉnh:rồi, nhưng con…”õ
“Không sao…” Tần²Uyển Uyển lắc(đầu: “Phụ quânịkhông cần loἴcho con, kiếmἳý của conđlà chủ sinh,ộchỉ cần cóḻđủ linh khí,ỳcon có thểồtự mình táiõtạo hồn phách.”ḹ
“Vậy thì tốt.”ểThái Hằng gậtíđầu.
Nói xong chínhísự, Tần UyểnảUyển dè dặtìliếc trộm ông.ỷThái Hằng nhậníra ý củaửcon gái, mỉmẩcười: “Muốn hỏiìvề Giản HànhếChi?”
“À…”
TầnịUyển Uyển hơiồlúng túng: “Thì…ĩthì… mẫu thânịkhông thích GiảnỗHành Chi…”
“Khôngỳphải mẹ conẫkhông thích y.”ã
Giọng Thái Hằngậrất nhẹ: “Mộtừlà tức giậnĮy ra tay‹đánh con khôngỷbiết nặng nhẹ.ïHai là bàḷấy ganh tị.”â
“Ganh tị?”
TầnẹUyển Uyển mùựmờ, Thái Hằngẫnhắc nhở nàng:í“Dưới hạ giới,ìcha và mẹắvừa đề cậpỉgiết y, conĮkhông hề lưỡng)lự chống đốiéchúng ta, mặcòdù là đóngựkịch nhưng chaọvà mẹ đềuĬhiểu nếu thậtđsự có tìnhốhuống chúng taãvà Giản HànhἶChi đối lập,ửe là con…”¹
“Không đâu!” Tần²Uyển Uyển vừaÎnghe thấy lờiìThái Hằng nói,ἳvội vàng cắtữlời ông, đổiâsang xưng hôăthân mật hơn:¸“Cha, không phảiıcon đứng vềĭphía Giản HànhỉChi, là chuyệnïhai người làmἳkhông đúng. CáiЇcon bênh vựcìlà công lý,ἴlà chính nghĩa,ịtuyệt đối…”
“Đừng,nói nữa…” TháiìHằng nghe nàngẩnói đến đauủđầu, ông giơìtay lên xoaòhuyệt Thái Dương,³đau khổ nói:ì“Sao con nóiỷchuyện y hệtịGiản Hành Chiἲvậy? Không biết¸nói thì đừngỡnói, nghỉ ngơiỉcho khỏe đi.”ử
“Vậy Giản HànhụChi…”
“Tạm thờiïbỏ qua mộtãbên.” Thái HằngĮcắt lời nàng:j“Đợi mẫu thânỡcon nguôi giậnĩrồi nói.”
Cũngợđợi ông nguôiἲgiận rồi nói.
TầnĩUyển Uyển nhìnủthái độ củaἵThái Hằng, khôngἶdám nói nhiều.ẻThái Hằng điẫra cửa, nàngĩnằm trên giường,ἲngẫm nghĩ, cảmἳthấy Thái Hằngḽnói cũng đúng.
Sao[có thể ănἱcơm nhà mà[vác tù vàỗhàng tổng, mẹĭnàng không thíchĺGiản Hành Chi,ềnàng không thểđđối nghịch, trướcìtiên đợi mẹịnguôi giận rồi³nói.
Tần Uyển UyểnIbuông lỏng, thởÎdài. Nàng đangỉđịnh tám chuyệnủmột lát vớiÎ38, kết quảọtrước khi mởổmiệng mới sựcơnhớ 38 đãặgỡ cài đặtộrồi.
Nàng ngây ngườiÍchốc lát, độtìnhiên cảm thấyắđêm dài dằngưdặc. Nàng dựụđịnh nhắm mắtĮlại trước, độtọnhiên nghe thấyìtiếng Giản HànhỗChi vang lênàbên tai: “UyểnúUyển? Uyển Uyển?”ằ
“Giản Hành Chi?”ì
Tần Uyển Uyểnẳngồi dậy, hơiđvui vẻ.
Giản HànhỡChi nhắc nhởınàng: “Là truyềnḹâm.”
“À.” TầnỵUyển Uyển cảmẵthấy mất mát,īnhưng nàng cheổgiấu rất tốt,ỵchỉ hỏi: “Ngườiụvề đạo trườngểchưa?”
“Rồi.” GiảnfHành Chi nằmằtrên giường, tay¹cầm trâm càiỡmà y lấyỉcủa Tần UyểnĬUyển, hỏi tìnhớhình bên nàng:¹“Nàng sao rồi,àcơ thể vàíhồn phách dungẽhợp chưa?”
“Dungỗhợp rồi.”
Tần]Uyển Uyển thởĩdài: “Mẫu thânἵta nói sauỉnày phải tuúluyện đàng hoàng.”ì
“Vậy chẳng phảiĬchuyện tốt sao?”ỉ
Giản Hành Chi:hào hứng: “Cóļphải mẫu thânịnàng định truyềnúbí thuật TịchầSơn gì đóĮcho nàng không?éTa có cơàhội mở rộngÍtầm mắt không?”Į
Tần Uyển Uyển:ɨ“…”
Không biếtÍvì sao ngayệlúc này, TầnἴUyển Uyển độtọnhiên phát hiệnɪGiản Hành Chifvà Tạ CôỡĐường làm bằngỏhữu là cóĩnguyên nhân.
Sự trầmĭmặc của TầnìUyển Uyển khiến°Giản Hành Chiẳnhận ra lờiĭhồi đáp củaímình không ổnİlắm, y khẽưho một tiếng,ịvội nói: “À¹ừm… Khi nàoũta mới cóïthể gặp nàng?”)
“Không biết nữa.”ắTần Uyển Uyểnïthở dài: “Hìnhînhư bây giờìmẫu thân taểkhông vui, bàívừa trở lại{nhìn thấy cơıthể ta làôđã tức giận.”]
“Cơ… cơ thểļnàng sao rồi?”ì
Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, nhớ tới tình huống khi mình trở lại Tiên giới, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Tần Uyển Uyển bỉu môi: “Toàn thân gãy xương, trên mặt còn có dấu chân, may mà người không đâm ta.”
Để dỗ dành mẫu hậu vui vẻ, Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, khổ cực tu luyện bí thuật Tịch Sơn.
“Không được!”
“Đau.”
Giản Hành Chi: “…”
Hết sức chột dạ.
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt chỉ đứng dậy làm bộ làm tịch hành lễ: “Mọi chuyện nghe theo mẫu thân.”
Đợi Giản Hành Chi đi xa, Tần Uyển Uyển vẫn lưu luyến ngồi trên núi giả. Nàng quay đầu nhìn thấy Thượng Tuế và Thái Hằng đứng đằng sau, Tần Uyển Uyển giả vờ bình thản, vén tóc: “Ái chà, thời tiết đẹp quá ta?”
Giản Hành Chi: “…”
“Vậy…” Nhưng dù cho chột dạ, Giản Hành Chi cũng phải căng da mặt ra nói tiếp: “Vậy nàng còn đau không?”
“Nhưng…” Tần Uyển Uyển thấy Thượng Tuế không đưa ra phương án giải quyết khác, không khỏi tò mò: “Nhưng cứ để đám người kia ở lối vào như thế sao?”
Hết sức chột dạ.
Giản Hành Chi vô cùng phấn khởi, lòng Tần Uyển Uyển thầm nói không hay rồi, dè dặt hỏi: “Có thể tiết lộ một chút ngạc nhiên ra sao không?”
“Đau.”
Tần Uyển Uyển bịn rịn bước vào cửa. Một lát sau, nàng không nhịn được nhảy lên núi giả bên cạnh, vẫy tay với Giản Hành Chi trên bờ tường.
Tần Uyển Uyển thở dài, nhưng lại hơi vui vẻ: “May mà ta đã học Xuân Sinh, đúng là đồ tốt.”
Hạ chiến thư ở Tiên giới là chuyện thường thấy, trước đây đám người kia sợ hãi Tần Uyển Uyển, không dám làm bậy. Nhưng hôm nay Tần Uyển Uyển có khả năng chỉ được cái tiếng, chạy tới tuyên chiến, thua cũng không quan trọng, thắng thì có thể vang danh Tiên giới.
“Vậy bây giờ nàng đỡ hơn chưa?”
Thách đấu Tần Uyển Uyển.
Trận chiến của Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi bị rất nhiều người nhìn thấy, mọi người bắt đầu lan truyền chuyện xảy ra hôm đó.
“Đỡ rồi.” Tần Uyển Uyển tựa vào giường, thờ ơ đáp.
Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Hay là ngày mai ta đến thăm nàng?”
Thượng Tuế lạnh nhạt nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng, xoay người bỏ đi.
“Đương nhiên không.” Thái Hằng ngẩng đầu khỏi cuốn sách, cười nói: “Đợi Giản Hành Chi tới là được.”
“Không được!”
Thượng Tuế đáp một tiếng, đứng dậy dẫn Thái Hằng ra ngoài. Tần Uyển Uyển ngồi yên tại chỗ, không biết mình có thể đi hay không. Thượng Tuế bước tới cửa, thấy Tần Uyển Uyển ngồi im, quay đầu lạnh mắt nhìn nàng: “Muốn gặp người ta sao không đi theo?”
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Khoảng thời gian này, người đừng xuất hiện trước mặt phụ mẫu ta, đợi qua cơn sóng này rồi hẳn tới.”
“Đến lúc đó nàng sẽ biết.”
“Ừ…”
Đám người đạo chích hợp kế, bèn chạy tới Tịch Sơn, đứng tại cửa núi hô hào, gọi Tần Uyển Uyển ra.
Hơn nữa đã thắng Tần Uyển Uyển mà Thượng Tuế và Thái Hằng còn không ra tay, vậy đích thực Tịch Sơn không còn gì đáng sợ.
Giọng Giản Hành Chi mất mát, nhưng một lát sau, không biết y nhớ tới chuyện gì lại đột ngột vui vẻ lên: “Thế mấy ngày nữa ta lại đến tìm nàng, tới lúc đó ta nhất định cho nàng một sự ngạc nhiên!”
Thái Hằng nói Giản Hành Chi sắp đến, quả nhiên ngày hôm sau, Giản Hành Chi đã đến.
“Ngạc nhiên…”
Tần Uyển Uyển vội vã lắc đầu. Thái Hằng phê văn thư, như cười như không nói: “Sớm muộn gì y cũng đến, không phải sao?”
Giọng Giản Hành Chi mất mát, nhưng một lát sau, không biết y nhớ tới chuyện gì lại đột ngột vui vẻ lên: “Thế mấy ngày nữa ta lại đến tìm nàng, tới lúc đó ta nhất định cho nàng một sự ngạc nhiên!”
Tần Uyển Uyển nghe thấy cái từ này đã run sợ: “Hay là thôi đi?”
Mỗi ngày Tần Uyển Uyển tu luyện trong sân, từ xa đã nghe thấy tiếng la ó. Thượng Tuế nhìn sân viện bên ngoài, lại nhìn Tần Uyển Uyển: “Biết vì sao mẹ không đuổi bọn chúng đi không?”
“Cần chứ!”
Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, nhớ tới tình huống khi mình trở lại Tiên giới, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Tần Uyển Uyển bỉu môi: “Toàn thân gãy xương, trên mặt còn có dấu chân, may mà người không đâm ta.”
Giản Hành Chi vô cùng phấn khởi, lòng Tần Uyển Uyển thầm nói không hay rồi, dè dặt hỏi: “Có thể tiết lộ một chút ngạc nhiên ra sao không?”
Giản Hành Chi không ngờ bị bắt tại trận, thế nhưng y phản ứng rất nhanh, đi như chạy lên núi, kính cẩn đứng trước mặt Thượng Tuế, cúi đầu hành lễ: “Sơn chủ Thượng Tuế.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy cái từ này đã run sợ: “Hay là thôi đi?”
“Đến lúc đó nàng sẽ biết.”
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Khoảng thời gian này, người đừng xuất hiện trước mặt phụ mẫu ta, đợi qua cơn sóng này rồi hẳn tới.”
Giản Hành Chi vui vẻ nói, ngẫm nghĩ rồi nói với Tần Uyển Uyển: “Nàng ngủ trước đi, ta còn phải cải tạo Nam Phong.”
“Ti mệnh…”
Dứt lời, Giản Hành Chi tắt liên lạc. Lòng Tần Uyển Uyển hơi mất mát nhưng Giản Hành Chi không nói cho nàng, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Bắt đầu từ hôm đó, ban ngày Tần Uyển Uyển bị Thượng Tuế bắt đi học bổ túc, buổi tối tám chuyện thường ngày với Giản Hành Chi.
Mà người từng gặp bốn người này tại đó bảo rằng dường như lúc Thái Hằng thượng quân trở về, tu vi rất thấp, Sơn chủ Thượng Tuế cũng bị thương, nghi vấn trong trận chiến giữa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lại nhiều, có người thông minh tổng hợp lại suy nghĩ, đột nhiên đưa ra một kết luận ——
Mỗi ngày nàng đều quan sát sắc mặt Thượng Tuế, xem thử khi nào thì Giản Hành Chi thích hợp đến cửa. Thượng Tuế rõ ràng cũng phát hiện tính toán trong lòng nàng, thẳng thừng răn dạy: “Đừng có mỗi ngày nghĩ chuyện đâu đâu, tập trung tu luyện!”
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bị đá lăn long lóc, lòng giật thót.
Được rồi, tập trung tu luyện.
Để dỗ dành mẫu hậu vui vẻ, Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, khổ cực tu luyện bí thuật Tịch Sơn.
“Con biết rồi.”
Mà lúc này, Tiên giới cũng bắt đầu có đủ loại tin đồn.
Trận chiến của Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi bị rất nhiều người nhìn thấy, mọi người bắt đầu lan truyền chuyện xảy ra hôm đó.
Bọn họ đều thấy lúc Tuế Hành đạo quân ra tay, Tịch Sơn nữ quân hoàn toàn không hề có sức phản kháng. Ngay khi Tuế Hành đạo quân định đạp một cú giết chết nàng, trời bỗng giáng kinh lôi. Sấm sét đánh qua, Tuế Hành đạo quân đột ngột bừng tỉnh, sau đó chạy như điên tới Nam Thiên Môn, tự mình hạ giới. Đợi lúc trở về, y dẫn theo Sơn chủ Tịch Sơn biến mất đã lâu, Thái Hằng thượng quân, cùng với hồn phách Tịch Sơn nữ quân.
Mà người từng gặp bốn người này tại đó bảo rằng dường như lúc Thái Hằng thượng quân trở về, tu vi rất thấp, Sơn chủ Thượng Tuế cũng bị thương, nghi vấn trong trận chiến giữa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lại nhiều, có người thông minh tổng hợp lại suy nghĩ, đột nhiên đưa ra một kết luận ——
Tịch Sơn lúc này có lẽ vô cùng suy yếu.
“Cần chứ!”
Sơn chủ bị thương, tu vi Thái Hằng thụt lùi, mà Tần Uyển Uyển không chừng chỉ được cái tiếng.
Mà lúc này, Tiên giới cũng bắt đầu có đủ loại tin đồn.
Lời đồn này vừa lan ra, người trong Tiên giới tức khắc chảy nước miếng với Tịch Sơn. Tịch Sơn có thể gọi là giàu nứt đố đổ vách nhất Tiên giới, nếu có thể kiếm chác chút ít từ Tịch Sơn thì chẳng phải quá hời à?
Lời đồn này vừa lan ra, người trong Tiên giới tức khắc chảy nước miếng với Tịch Sơn. Tịch Sơn có thể gọi là giàu nứt đố đổ vách nhất Tiên giới, nếu có thể kiếm chác chút ít từ Tịch Sơn thì chẳng phải quá hời à?
Sơn chủ bị thương, tu vi Thái Hằng thụt lùi, mà Tần Uyển Uyển không chừng chỉ được cái tiếng.
Tần Uyển Uyển đáp một cách ngoan ngoãn, Thượng Tuế thấy nàng nghe lời tu luyện thì cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Vậy thì tốt.”
Nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, Thượng Tuế xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, đám người không dám tự tiện xâm phạm. Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ nghĩ ra một cách ——
Dứt lời, Giản Hành Chi tắt liên lạc. Lòng Tần Uyển Uyển hơi mất mát nhưng Giản Hành Chi không nói cho nàng, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Thách đấu Tần Uyển Uyển.
“Vậy…” Nhưng dù cho chột dạ, Giản Hành Chi cũng phải căng da mặt ra nói tiếp: “Vậy nàng còn đau không?”
Y đến cực kỳ khí thế, gọi các nhân vật có máu mặt trên Tiên giới, mang theo bản danh sách tất cả tài sản của mình, ăn mặc chỉnh tề đi tới Tịch Sơn.
Hạ chiến thư ở Tiên giới là chuyện thường thấy, trước đây đám người kia sợ hãi Tần Uyển Uyển, không dám làm bậy. Nhưng hôm nay Tần Uyển Uyển có khả năng chỉ được cái tiếng, chạy tới tuyên chiến, thua cũng không quan trọng, thắng thì có thể vang danh Tiên giới.
Hơn nữa đã thắng Tần Uyển Uyển mà Thượng Tuế và Thái Hằng còn không ra tay, vậy đích thực Tịch Sơn không còn gì đáng sợ.
“Đỡ rồi.” Tần Uyển Uyển tựa vào giường, thờ ơ đáp.
Đám người đạo chích hợp kế, bèn chạy tới Tịch Sơn, đứng tại cửa núi hô hào, gọi Tần Uyển Uyển ra.
Tịch Sơn lúc này có lẽ vô cùng suy yếu.
Mỗi ngày Tần Uyển Uyển tu luyện trong sân, từ xa đã nghe thấy tiếng la ó. Thượng Tuế nhìn sân viện bên ngoài, lại nhìn Tần Uyển Uyển: “Biết vì sao mẹ không đuổi bọn chúng đi không?”
Thái Hằng hơi do dự, mỉm cười nhìn sang Thượng Tuế: “E là rất nhiều thượng thần tới, chúng ta vẫn nên ra đón.”
Tần Uyển Uyển không dám trả lời, Thượng Tuế cười nhạo: “Mẹ muốn con biết hoàn cảnh hiện giờ của con là thế nào.”
Tần Uyển Uyển liếc nhìn Thượng Tuế theo bản năng, Thượng Tuế lạnh mắt nhìn lại: “Con muốn y tới?”
“Con biết rồi.”
Tần Uyển Uyển đáp một cách ngoan ngoãn, Thượng Tuế thấy nàng nghe lời tu luyện thì cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Vậy thì tốt.”
“Nhưng…” Tần Uyển Uyển thấy Thượng Tuế không đưa ra phương án giải quyết khác, không khỏi tò mò: “Nhưng cứ để đám người kia ở lối vào như thế sao?”
“Đương nhiên không.” Thái Hằng ngẩng đầu khỏi cuốn sách, cười nói: “Đợi Giản Hành Chi tới là được.”
Tần Uyển Uyển vốn đang vẽ pháp trận trong sân, nghe thấy người hầu chạy vào sân viện thông báo: “Sơn chủ, Thượng quân, Giản Hành Chi dẫn theo nhóm người Ti mệnh thượng thần đến dưới chân núi rồi.”
“Y… y tới?”
Tần Uyển Uyển liếc nhìn Thượng Tuế theo bản năng, Thượng Tuế lạnh mắt nhìn lại: “Con muốn y tới?”
Giản Hành Chi quay đầu cười với nàng, nháy mắt một cái, ra hiệu mình sẽ còn trở lại.
“Không muốn, không muốn.”
Cả nhà ba người đi đến trước cửa đại điện, còn chưa mở cửa đã nghe thấy giọng nói càn quấy quen thuộc của Giản Hành Chi vang lên bên ngoài: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”
Tần Uyển Uyển vội vã lắc đầu. Thái Hằng phê văn thư, như cười như không nói: “Sớm muộn gì y cũng đến, không phải sao?”
Tần Uyển Uyển thở dài, nhưng lại hơi vui vẻ: “May mà ta đã học Xuân Sinh, đúng là đồ tốt.”
Thôi xong!
Thái Hằng nói Giản Hành Chi sắp đến, quả nhiên ngày hôm sau, Giản Hành Chi đã đến.
Y đến cực kỳ khí thế, gọi các nhân vật có máu mặt trên Tiên giới, mang theo bản danh sách tất cả tài sản của mình, ăn mặc chỉnh tề đi tới Tịch Sơn.
Tần Uyển Uyển vốn đang vẽ pháp trận trong sân, nghe thấy người hầu chạy vào sân viện thông báo: “Sơn chủ, Thượng quân, Giản Hành Chi dẫn theo nhóm người Ti mệnh thượng thần đến dưới chân núi rồi.”
“Ừ…”
Bắt đầu từ hôm đó, ban ngày Tần Uyển Uyển bị Thượng Tuế bắt đi học bổ túc, buổi tối tám chuyện thường ngày với Giản Hành Chi.
“Ti mệnh…”
Nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, Thượng Tuế xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, đám người không dám tự tiện xâm phạm. Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ nghĩ ra một cách ——
Thái Hằng hơi do dự, mỉm cười nhìn sang Thượng Tuế: “E là rất nhiều thượng thần tới, chúng ta vẫn nên ra đón.”
Bọn họ đều thấy lúc Tuế Hành đạo quân ra tay, Tịch Sơn nữ quân hoàn toàn không hề có sức phản kháng. Ngay khi Tuế Hành đạo quân định đạp một cú giết chết nàng, trời bỗng giáng kinh lôi. Sấm sét đánh qua, Tuế Hành đạo quân đột ngột bừng tỉnh, sau đó chạy như điên tới Nam Thiên Môn, tự mình hạ giới. Đợi lúc trở về, y dẫn theo Sơn chủ Tịch Sơn biến mất đã lâu, Thái Hằng thượng quân, cùng với hồn phách Tịch Sơn nữ quân.
Thượng Tuế đáp một tiếng, đứng dậy dẫn Thái Hằng ra ngoài. Tần Uyển Uyển ngồi yên tại chỗ, không biết mình có thể đi hay không. Thượng Tuế bước tới cửa, thấy Tần Uyển Uyển ngồi im, quay đầu lạnh mắt nhìn nàng: “Muốn gặp người ta sao không đi theo?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt chỉ đứng dậy làm bộ làm tịch hành lễ: “Mọi chuyện nghe theo mẫu thân.”
Mỗi ngày nàng đều quan sát sắc mặt Thượng Tuế, xem thử khi nào thì Giản Hành Chi thích hợp đến cửa. Thượng Tuế rõ ràng cũng phát hiện tính toán trong lòng nàng, thẳng thừng răn dạy: “Đừng có mỗi ngày nghĩ chuyện đâu đâu, tập trung tu luyện!”
Cả nhà ba người đi đến trước cửa đại điện, còn chưa mở cửa đã nghe thấy giọng nói càn quấy quen thuộc của Giản Hành Chi vang lên bên ngoài: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”
Thôi xong!
Tần Uyển Uyển kêu to không ổn. Đúng như dự đoán, Thượng Tuế đá văng cửa lớn, lạnh mặt đứng trước lối vào: “Giản Hành Chi!”
Giản Hành Chi không ngờ bị bắt tại trận, thế nhưng y phản ứng rất nhanh, đi như chạy lên núi, kính cẩn đứng trước mặt Thượng Tuế, cúi đầu hành lễ: “Sơn chủ Thượng Tuế.”
Tần Uyển Uyển kêu to không ổn. Đúng như dự đoán, Thượng Tuế đá văng cửa lớn, lạnh mặt đứng trước lối vào: “Giản Hành Chi!”
Có mở đầu không mấy vui vẻ, đợi lúc Giản Hành Chi uyển chuyển nói lời ám thị đề thân “Ta muốn đến Tịch Sơn đổi đời”, Thái Hằng chịu hết nổi, dứt khoát đá Giản Hành Chi lăn xuống cửa núi. Đây cũng liền trở thành chuyện hết sức bình thường.
Tần Uyển Uyển không dám trả lời, Thượng Tuế cười nhạo: “Mẹ muốn con biết hoàn cảnh hiện giờ của con là thế nào.”
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bị đá lăn long lóc, lòng giật thót.
“Ngạc nhiên…”
Thượng Tuế lạnh nhạt nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng, xoay người bỏ đi.
Tần Uyển Uyển bịn rịn bước vào cửa. Một lát sau, nàng không nhịn được nhảy lên núi giả bên cạnh, vẫy tay với Giản Hành Chi trên bờ tường.
Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Hay là ngày mai ta đến thăm nàng?”
Giản Hành Chi quay đầu cười với nàng, nháy mắt một cái, ra hiệu mình sẽ còn trở lại.
“Không muốn, không muốn.”
Đợi Giản Hành Chi đi xa, Tần Uyển Uyển vẫn lưu luyến ngồi trên núi giả. Nàng quay đầu nhìn thấy Thượng Tuế và Thái Hằng đứng đằng sau, Tần Uyển Uyển giả vờ bình thản, vén tóc: “Ái chà, thời tiết đẹp quá ta?”
Có phần này bị nhầm thành tần uyển uyển trừng tần uyển uyển ạ
Đã sửa <3
Cha mẹ nữ chính mới là Boss thiệt sự mà, dữ dằn quá, coi bộ đợi hai người thành thân hơi lâu rồi đây.