Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Ngoại truyện 01 (1)

Ngoại truyện 01 (1)

Đề thân

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển không nghĩ Thượng Tuế lại tức giận như vậy.

Vừa mời trở về từ tiểu thế giới, Thượng Tuế dẫn nàng và Thái Hằng cùng về Tịch Sơn.

Nàng là thần hồn quy vị, Thượng Tuế dẫn thần hồn của nàng trở về Tịch Sơn. Nhìn thấy một đám thuộc hạ của mình, bà lạnh mặt hỏi: “Thân thể thiếu chủ ở đâu?”

“Ở… ở phòng ngủ.”

Mọi người không dám nói nhiều, vội vã nhường đường. Quy quản gia dẫn Thượng Tuế đến phòng ngủ Tần Uyển Uyển.

Cả nhà ba người đến phòng ngủ của nàng, vừa vào trong đã nhìn thấy cơ thể Tần Uyển Uyển.

Toàn thân gãy xương, mtcòn in mtdu chân. TháiHng và ThưngâTuế nhìn duchân này, cùngIsiết cht nmjđm.

“Ai đánh?”

ThưngTuế nghiến răngm ming. TnáUyn Uyn raĩsc nháy mtývi Quy qunĩgia, nhưng cănbn Quy qunɪgia không hiu.Sau khi quɩ“bch xung đt,àông bt đukhóc lóc thmthiết: “Sơn ch,įcui cùng ngưi:cũng v ri!Ngưi không biếtnhng ngày ngưiíkhông đây,chúng ta thmЇđến c nàoìđâu. Tên TuếïHành đo quân³Gin Hành Chikia dám xôngìthng ti ca,iđánh Thiếu chĩthành thế này!”

Tht ra… TnUyn Uyn gưngcưi: “Cũng khôngti ni.”

“Sao(li không tini!”

Quy qungia quay đu,Iđánh bo bácb li TnUyn Uyn, liİquay đu ômĩThưng Tuế khóc²tiếp: “Thiếu chchng kế thatính tình caãngưi, cô y{hin lành khngkhiếp, b GinHành Chi đánhđến thm thương.ïĐánh bay Thiếuch xong, ycòn trênĬtri đá tiếp,thúc gi vào}bng, đp chuôikiếm lên ctýsng…

Đưc ri,đưc ri.” TnUyn Uyn ctáli Quy qunígia: “Không cnt k vy³đâu, mu thânɪta nhìn biếtɩmà.”

“Du chânĩnày thì sao?”ľ

Thưng Tuế giơìtay lên, chdu vết trênmt Tn UynįUyn. Tn UynUyn đang suyjnghĩ gii thíchİthế nào, Quy[qun gia tiếpìtc khoa tayõmúa chân: “LàGin Hành Chigim đó !”[

“Y còn gimЇlên mt?”

ThưngɩTuế tc quáhóa cưi, quayìđu nhìn TháiHng. Thái Hngb da nhyĨdng, vi vànggii thích: “Cái²này không phita dy, đta đi đánhy.”

Chàng đánh?íChàng ly cáigì đánh? Tuvi my vnnm đu vìy mà đưaÎcho h thng,ngưi ta quayâđu chém mtĩnhát cũng đánh,gãy hai xươngâsưn ca chàng,chàng ly mng¹ra đánh h?”¹

Thưng Tuế nóichuyn không chaõmt mũi, mtThái Hng hơixu h, chnói: “Dù saoìta cũng làľsư ph y…

Chàng còn dámnói?!”

Thưng Tuếtóm ly áo²trưc ngc Tn¹Uyn Uyn, kéongưi dy, chãvào du chântrên mt choũThái Hng xem:“Có ngưi dy³đ đ nhưchàng sao?!”

“M

“Con im mingcho m!” Thượng Tuế trừng Tn Uyn Uyn:Đ ăn câyĩtáo rào câyósung, ăn cơmnhà vác tùįvà hàng tng.M đ GinĨHành Chi giúpĨcon thành thn,con thì hayÏri, t cthai hn baphách ca mình,rt cuc là{y giúp conìhay con giúpy?! Cha conĭnói chn kchbn Đi nchính cho con,đ tên GinHành Chi làmk ăn bám,ĩkết qu thìsao?!”

“Con cmưthy đâu tièni…

“Im ming!”

Thưng Tuế quátnàng: “Trưc đây,ũcon không thtu luyn, mļthương con. Bâygi con cóļth tu luynri, Tch Sơnn quân phicó dáng vīca Tch Sơnn quân, mau¹chóng lăn vàoıcơ th choìm. Cha conchn tr xong,cơ th kheĩri thì ïlp tc tuêluyn!”

Vâng…

TnĩUyn Uyn khôngdám nói nhiu,íru rĩ đáp.

ThưngăTuế thy bdng nàng ngoanngoãn, cơn tcàgim đi nhiu,ìquay đu nhìnThái Hng, căn{dn: “Chàng dyfnó dung hp.”³

Dt li, bàɪđng dy, điýthng v phòng.

TnUyn Uyn đãiquen Thưng Tuế]phát cáu, xoayđu sang TháiɩHng, bt lcám ming: “Phquân, làm sao?”

Tính tìnhìThái Hng ttĩhơn Thưng Tuếnhiu, ông hưngõdn Tn UynįUyn tr li{cơ th, saukhi điu chnhkhí tc thìbo Tn UynùUyn vn hànhXuân Sinh vàiòvòng, trưc tiênni xương riítìm thuc both n qun(nàng như xácưp. Kếjtiếp, ông bo]nàng ngi xếpchân, bt mchcho nàng.

Thái Hngļnghiêm túc chnmch, xác nhnếkhông có chuynĬgì ln, ôngôth phào, btɪđu dy nàng:ế“Hn phách hômnay ca conàlà thn hn,įn cha côngíđc cu thế.ɩSc mnh thnhn không ch°đơn thun hpïthu linh khíìbên ngoài, scmnh ca con,là nim tinca đông đochúng sinh. Ví{d như ciĮngun sc mnhưca Tà Thnlà ác nim,ca chúng sinhitrên đi, màci ngun scmnh ca conlà khao khátđi vi thinvà sinh ca³vn vt trên¸đi. Vì vy,Īcon không cnKim Đan cũngcó th trcĩtiếp dùng phápthut, nhưng nếuàcon mun tto Kim Đanïcũng không phi(chuyn xu.”

“Conĩhiu.”

Tn UynUyn gt đu.Thái Hng suyĩnghĩ, do dôchc lát: “Cònna, con ct]hn phách caɩmình cho GinèHành Chi, hnúphách Gin HànhêChi hoàn chnh:ri, nhưng con…õ

Không sao… Tn²Uyn Uyn lc(đu: “Ph quânkhông cn locho con, kiếmý ca conđlà ch sinh,ch cn cóđ linh khí,con có tht mình táiõto hn phách.”

Vy thì tt.”Thái Hng gtíđu.

Nói xong chínhís, Tn UynUyn dè dtìliếc trm ông.Thái Hng nhníra ý cacon gái, mmcưi: “Mun hiìv Gin HànhếChi?”

À

TnUyn Uyn hơilúng túng: “Thìĩthì… mu thânkhông thích GinHành Chi…

Khôngphi m conkhông thích y.”ã

Ging Thái Hngrt nh: “Mtlà tc ginĮy ra tayđánh con khôngbiết nng nh.ïHai là bày ganh t.”â

“Ganh t?”

TnUyn Uyn mùm, Thái Hngnhc nh nàng:í“Dưi h gii,ìcha và mva đ cpgiết y, conĮkhông h lưng)l chng điéchúng ta, mcòdù là đóngkch nhưng chavà m đuĬhiu nếu thtđs có tìnhhung chúng taãvà Gin HànhChi đi lp,e là con…¹

Không đâu!” Tn²Uyn Uyn vaÎnghe thy liìThái Hng nói,vi vàng ctli ông, điâsang xưng hôăthân mt hơn:¸Cha, không phiıcon đng vĭphía Gin HànhChi, là chuynïhai ngưi làmkhông đúng. CáiЇcon bênh vcìlà công lý,là chính nghĩa,tuyt đi…

Đng,nói na… TháiìHng nghe nàngnói đến đauđu, ông giơìtay lên xoaòhuyt Thái Dương,³đau kh nói:ì“Sao con nóichuyn y htGin Hành Chivy? Không biết¸nói thì đngnói, ngh ngơicho khe đi.”

Vy Gin HànhChi…

“Tm thiïb qua mtãbên.” Thái HngĮct li nàng:jĐi mu thâncon nguôi ginĩri nói.”

Cũngđi ông nguôigin ri nói.

TnĩUyn Uyn nhìnthái đ caThái Hng, khôngdám nói nhiu.Thái Hng đira ca, nàngĩnm trên giưng,ngm nghĩ, cmthy Thái Hngnói cũng đúng.

Sao[có th ăncơm nhà mà[vác tù vàhàng tng, mĭnàng không thíchĺGin Hành Chi,nàng không thđđi nghch, trưcìtiên đi mnguôi gin ri³nói.

Tn Uyn UynIbuông lng, thÎdài. Nàng đangđnh tám chuynmt lát viÎ38, kết qutrưc khi mming mi scơnh 38 đãg cài đtri.

Nàng ngây ngưiÍchc lát, đtìnhiên cm thyđêm dài dngưdc. Nàng dđnh nhm mtĮli trưc, đtnhiên nghe thyìtiếng Gin HànhChi vang lênàbên tai: “UynúUyn? Uyn Uyn?”

“Gin Hành Chi?”ì

Tn Uyn Uynngi dy, hơiđvui v.

Gin HànhChi nhc nhınàng: “Là truynâm.”

À.” TnUyn Uyn cmthy mt mát,īnhưng nàng chegiu rt tt,ch hi: “Ngưiv đo trưngchưa?”

“Ri.” GinfHành Chi nmtrên giưng, tay¹cm trâm càimà y lyca Tn UynĬUyn, hi tìnhhình bên nàng:¹“Nàng sao ri,àcơ th vàíhn phách dunghp chưa?”

“Dunghp ri.”

Tn]Uyn Uyn thĩdài: “Mu thânta nói saunày phi tuúluyn đàng hoàng.”ì

Vy chng phiĬchuyn tt sao?”

Gin Hành Chi:hào hng: “Cóļphi mu thânnàng đnh truynúbí thut TchSơn gì đóĮcho nàng không?éTa có cơàhi m rngÍtm mt không?”Į

Tn Uyn Uyn:ɨ“…

Không biếtÍvì sao ngaylúc này, TnUyn Uyn đtnhiên phát hinɪGin Hành Chifvà T CôĐưng làm bnghu là cóĩnguyên nhân.

S trmĭmc ca TnìUyn Uyn khiến°Gin Hành Chinhn ra liĭhi đáp caímình không nİlm, y khưho mt tiếng,vi nói: “À¹m… Khi nàoũta mi cóïth gp nàng?”)

Không biết na.”Tn Uyn Uynïth dài: “Hìnhînhư bây giìmu thân takhông vui, bàíva tr li{nhìn thy cơıth ta làôđã tc gin.”]

“Cơ… cơ thļnàng sao ri?”ì

Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, nhớ tới tình huống khi mình trở lại Tiên giới, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Tần Uyển Uyển bỉu môi: “Toàn thân gãy xương, trên mặt còn có dấu chân, may mà người không đâm ta.”

Để dỗ dành mẫu hậu vui vẻ, Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, khổ cực tu luyện bí thuật Tịch Sơn.

“Không được!”

“Đau.”

Giản Hành Chi: “…”

Hết sức chột dạ.

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt chỉ đứng dậy làm bộ làm tịch hành lễ: “Mọi chuyện nghe theo mẫu thân.”

Đợi Giản Hành Chi đi xa, Tần Uyển Uyển vẫn lưu luyến ngồi trên núi giả. Nàng quay đầu nhìn thấy Thượng Tuế và Thái Hằng đứng đằng sau, Tần Uyển Uyển giả vờ bình thản, vén tóc: “Ái chà, thời tiết đẹp quá ta?”

Giản Hành Chi: “…”

“Vậy…” Nhưng dù cho chột dạ, Giản Hành Chi cũng phải căng da mặt ra nói tiếp: “Vậy nàng còn đau không?”

“Nhưng…” Tần Uyển Uyển thấy Thượng Tuế không đưa ra phương án giải quyết khác, không khỏi tò mò: “Nhưng cứ để đám người kia ở lối vào như thế sao?”

Hết sức chột dạ.

Giản Hành Chi vô cùng phấn khởi, lòng Tần Uyển Uyển thầm nói không hay rồi, dè dặt hỏi: “Có thể tiết lộ một chút ngạc nhiên ra sao không?”

“Đau.”

Tần Uyển Uyển bịn rịn bước vào cửa. Một lát sau, nàng không nhịn được nhảy lên núi giả bên cạnh, vẫy tay với Giản Hành Chi trên bờ tường.

Tần Uyển Uyển thở dài, nhưng lại hơi vui vẻ: “May mà ta đã học Xuân Sinh, đúng là đồ tốt.”

Hạ chiến thư ở Tiên giới là chuyện thường thấy, trước đây đám người kia sợ hãi Tần Uyển Uyển, không dám làm bậy. Nhưng hôm nay Tần Uyển Uyển có khả năng chỉ được cái tiếng, chạy tới tuyên chiến, thua cũng không quan trọng, thắng thì có thể vang danh Tiên giới.

“Vậy bây giờ nàng đỡ hơn chưa?”

Thách đấu Tần Uyển Uyển.

Trận chiến của Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi bị rất nhiều người nhìn thấy, mọi người bắt đầu lan truyền chuyện xảy ra hôm đó.

“Đỡ rồi.” Tần Uyển Uyển tựa vào giường, thờ ơ đáp.

Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Hay là ngày mai ta đến thăm nàng?”

Thượng Tuế lạnh nhạt nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng, xoay người bỏ đi.

“Đương nhiên không.” Thái Hằng ngẩng đầu khỏi cuốn sách, cười nói: “Đợi Giản Hành Chi tới là được.”

“Không được!”

Thượng Tuế đáp một tiếng, đứng dậy dẫn Thái Hằng ra ngoài. Tần Uyển Uyển ngồi yên tại chỗ, không biết mình có thể đi hay không. Thượng Tuế bước tới cửa, thấy Tần Uyển Uyển ngồi im, quay đầu lạnh mắt nhìn nàng: “Muốn gặp người ta sao không đi theo?”

Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Khoảng thời gian này, người đừng xuất hiện trước mặt phụ mẫu ta, đợi qua cơn sóng này rồi hẳn tới.”

“Đến lúc đó nàng sẽ biết.”

“Ừ…”

Đám người đạo chích hợp kế, bèn chạy tới Tịch Sơn, đứng tại cửa núi hô hào, gọi Tần Uyển Uyển ra.

Hơn nữa đã thắng Tần Uyển Uyển mà Thượng Tuế và Thái Hằng còn không ra tay, vậy đích thực Tịch Sơn không còn gì đáng sợ.

Giọng Giản Hành Chi mất mát, nhưng một lát sau, không biết y nhớ tới chuyện gì lại đột ngột vui vẻ lên: “Thế mấy ngày nữa ta lại đến tìm nàng, tới lúc đó ta nhất định cho nàng một sự ngạc nhiên!”

Thái Hằng nói Giản Hành Chi sắp đến, quả nhiên ngày hôm sau, Giản Hành Chi đã đến.

“Ngạc nhiên…”

Tần Uyển Uyển vội vã lắc đầu. Thái Hằng phê văn thư, như cười như không nói: “Sớm muộn gì y cũng đến, không phải sao?”

Giọng Giản Hành Chi mất mát, nhưng một lát sau, không biết y nhớ tới chuyện gì lại đột ngột vui vẻ lên: “Thế mấy ngày nữa ta lại đến tìm nàng, tới lúc đó ta nhất định cho nàng một sự ngạc nhiên!”

Tần Uyển Uyển nghe thấy cái từ này đã run sợ: “Hay là thôi đi?”

Mỗi ngày Tần Uyển Uyển tu luyện trong sân, từ xa đã nghe thấy tiếng la ó. Thượng Tuế nhìn sân viện bên ngoài, lại nhìn Tần Uyển Uyển: “Biết vì sao mẹ không đuổi bọn chúng đi không?”

“Cần chứ!”

Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, nhớ tới tình huống khi mình trở lại Tiên giới, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Tần Uyển Uyển bỉu môi: “Toàn thân gãy xương, trên mặt còn có dấu chân, may mà người không đâm ta.”

Giản Hành Chi vô cùng phấn khởi, lòng Tần Uyển Uyển thầm nói không hay rồi, dè dặt hỏi: “Có thể tiết lộ một chút ngạc nhiên ra sao không?”

Giản Hành Chi không ngờ bị bắt tại trận, thế nhưng y phản ứng rất nhanh, đi như chạy lên núi, kính cẩn đứng trước mặt Thượng Tuế, cúi đầu hành lễ: “Sơn chủ Thượng Tuế.”

Tần Uyển Uyển nghe thấy cái từ này đã run sợ: “Hay là thôi đi?”

“Đến lúc đó nàng sẽ biết.”

Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Khoảng thời gian này, người đừng xuất hiện trước mặt phụ mẫu ta, đợi qua cơn sóng này rồi hẳn tới.”

Giản Hành Chi vui vẻ nói, ngẫm nghĩ rồi nói với Tần Uyển Uyển: “Nàng ngủ trước đi, ta còn phải cải tạo Nam Phong.”

“Ti mệnh…”

Dứt lời, Giản Hành Chi tắt liên lạc. Lòng Tần Uyển Uyển hơi mất mát nhưng Giản Hành Chi không nói cho nàng, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.

Bắt đầu từ hôm đó, ban ngày Tần Uyển Uyển bị Thượng Tuế bắt đi học bổ túc, buổi tối tám chuyện thường ngày với Giản Hành Chi.

Mà người từng gặp bốn người này tại đó bảo rằng dường như lúc Thái Hằng thượng quân trở về, tu vi rất thấp, Sơn chủ Thượng Tuế cũng bị thương, nghi vấn trong trận chiến giữa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lại nhiều, có người thông minh tổng hợp lại suy nghĩ, đột nhiên đưa ra một kết luận ——

Mỗi ngày nàng đều quan sát sắc mặt Thượng Tuế, xem thử khi nào thì Giản Hành Chi thích hợp đến cửa. Thượng Tuế rõ ràng cũng phát hiện tính toán trong lòng nàng, thẳng thừng răn dạy: “Đừng có mỗi ngày nghĩ chuyện đâu đâu, tập trung tu luyện!”

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bị đá lăn long lóc, lòng giật thót.

Được rồi, tập trung tu luyện.

Để dỗ dành mẫu hậu vui vẻ, Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, khổ cực tu luyện bí thuật Tịch Sơn.

“Con biết rồi.”

Mà lúc này, Tiên giới cũng bắt đầu có đủ loại tin đồn.

Trận chiến của Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi bị rất nhiều người nhìn thấy, mọi người bắt đầu lan truyền chuyện xảy ra hôm đó.

Bọn họ đều thấy lúc Tuế Hành đạo quân ra tay, Tịch Sơn nữ quân hoàn toàn không hề có sức phản kháng. Ngay khi Tuế Hành đạo quân định đạp một cú giết chết nàng, trời bỗng giáng kinh lôi. Sấm sét đánh qua, Tuế Hành đạo quân đột ngột bừng tỉnh, sau đó chạy như điên tới Nam Thiên Môn, tự mình hạ giới. Đợi lúc trở về, y dẫn theo Sơn chủ Tịch Sơn biến mất đã lâu, Thái Hằng thượng quân, cùng với hồn phách Tịch Sơn nữ quân.

Mà người từng gặp bốn người này tại đó bảo rằng dường như lúc Thái Hằng thượng quân trở về, tu vi rất thấp, Sơn chủ Thượng Tuế cũng bị thương, nghi vấn trong trận chiến giữa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lại nhiều, có người thông minh tổng hợp lại suy nghĩ, đột nhiên đưa ra một kết luận ——

Tịch Sơn lúc này có lẽ vô cùng suy yếu.

“Cần chứ!”

Sơn chủ bị thương, tu vi Thái Hằng thụt lùi, mà Tần Uyển Uyển không chừng chỉ được cái tiếng.

Mà lúc này, Tiên giới cũng bắt đầu có đủ loại tin đồn.

Lời đồn này vừa lan ra, người trong Tiên giới tức khắc chảy nước miếng với Tịch Sơn. Tịch Sơn có thể gọi là giàu nứt đố đổ vách nhất Tiên giới, nếu có thể kiếm chác chút ít từ Tịch Sơn thì chẳng phải quá hời à?

Lời đồn này vừa lan ra, người trong Tiên giới tức khắc chảy nước miếng với Tịch Sơn. Tịch Sơn có thể gọi là giàu nứt đố đổ vách nhất Tiên giới, nếu có thể kiếm chác chút ít từ Tịch Sơn thì chẳng phải quá hời à?

Sơn chủ bị thương, tu vi Thái Hằng thụt lùi, mà Tần Uyển Uyển không chừng chỉ được cái tiếng.

Tần Uyển Uyển đáp một cách ngoan ngoãn, Thượng Tuế thấy nàng nghe lời tu luyện thì cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Vậy thì tốt.”

Nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, Thượng Tuế xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, đám người không dám tự tiện xâm phạm. Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ nghĩ ra một cách ——

Dứt lời, Giản Hành Chi tắt liên lạc. Lòng Tần Uyển Uyển hơi mất mát nhưng Giản Hành Chi không nói cho nàng, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.

Thách đấu Tần Uyển Uyển.

“Vậy…” Nhưng dù cho chột dạ, Giản Hành Chi cũng phải căng da mặt ra nói tiếp: “Vậy nàng còn đau không?”

Y đến cực kỳ khí thế, gọi các nhân vật có máu mặt trên Tiên giới, mang theo bản danh sách tất cả tài sản của mình, ăn mặc chỉnh tề đi tới Tịch Sơn.

Hạ chiến thư ở Tiên giới là chuyện thường thấy, trước đây đám người kia sợ hãi Tần Uyển Uyển, không dám làm bậy. Nhưng hôm nay Tần Uyển Uyển có khả năng chỉ được cái tiếng, chạy tới tuyên chiến, thua cũng không quan trọng, thắng thì có thể vang danh Tiên giới.

Hơn nữa đã thắng Tần Uyển Uyển mà Thượng Tuế và Thái Hằng còn không ra tay, vậy đích thực Tịch Sơn không còn gì đáng sợ.

“Đỡ rồi.” Tần Uyển Uyển tựa vào giường, thờ ơ đáp.

Đám người đạo chích hợp kế, bèn chạy tới Tịch Sơn, đứng tại cửa núi hô hào, gọi Tần Uyển Uyển ra.

Tịch Sơn lúc này có lẽ vô cùng suy yếu.

Mỗi ngày Tần Uyển Uyển tu luyện trong sân, từ xa đã nghe thấy tiếng la ó. Thượng Tuế nhìn sân viện bên ngoài, lại nhìn Tần Uyển Uyển: “Biết vì sao mẹ không đuổi bọn chúng đi không?”

Thái Hằng hơi do dự, mỉm cười nhìn sang Thượng Tuế: “E là rất nhiều thượng thần tới, chúng ta vẫn nên ra đón.”

Tần Uyển Uyển không dám trả lời, Thượng Tuế cười nhạo: “Mẹ muốn con biết hoàn cảnh hiện giờ của con là thế nào.”

Tần Uyển Uyển liếc nhìn Thượng Tuế theo bản năng, Thượng Tuế lạnh mắt nhìn lại: “Con muốn y tới?”

“Con biết rồi.”

Tần Uyển Uyển đáp một cách ngoan ngoãn, Thượng Tuế thấy nàng nghe lời tu luyện thì cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Vậy thì tốt.”

“Nhưng…” Tần Uyển Uyển thấy Thượng Tuế không đưa ra phương án giải quyết khác, không khỏi tò mò: “Nhưng cứ để đám người kia ở lối vào như thế sao?”

“Đương nhiên không.” Thái Hằng ngẩng đầu khỏi cuốn sách, cười nói: “Đợi Giản Hành Chi tới là được.”

Tần Uyển Uyển vốn đang vẽ pháp trận trong sân, nghe thấy người hầu chạy vào sân viện thông báo: “Sơn chủ, Thượng quân, Giản Hành Chi dẫn theo nhóm người Ti mệnh thượng thần đến dưới chân núi rồi.”

“Y… y tới?”

Tần Uyển Uyển liếc nhìn Thượng Tuế theo bản năng, Thượng Tuế lạnh mắt nhìn lại: “Con muốn y tới?”

Giản Hành Chi quay đầu cười với nàng, nháy mắt một cái, ra hiệu mình sẽ còn trở lại.

“Không muốn, không muốn.”

Cả nhà ba người đi đến trước cửa đại điện, còn chưa mở cửa đã nghe thấy giọng nói càn quấy quen thuộc của Giản Hành Chi vang lên bên ngoài: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”

Tần Uyển Uyển vội vã lắc đầu. Thái Hằng phê văn thư, như cười như không nói: “Sớm muộn gì y cũng đến, không phải sao?”

Tần Uyển Uyển thở dài, nhưng lại hơi vui vẻ: “May mà ta đã học Xuân Sinh, đúng là đồ tốt.”

Thôi xong!

Thái Hằng nói Giản Hành Chi sắp đến, quả nhiên ngày hôm sau, Giản Hành Chi đã đến.

Y đến cực kỳ khí thế, gọi các nhân vật có máu mặt trên Tiên giới, mang theo bản danh sách tất cả tài sản của mình, ăn mặc chỉnh tề đi tới Tịch Sơn.

Tần Uyển Uyển vốn đang vẽ pháp trận trong sân, nghe thấy người hầu chạy vào sân viện thông báo: “Sơn chủ, Thượng quân, Giản Hành Chi dẫn theo nhóm người Ti mệnh thượng thần đến dưới chân núi rồi.”

“Ừ…”

Bắt đầu từ hôm đó, ban ngày Tần Uyển Uyển bị Thượng Tuế bắt đi học bổ túc, buổi tối tám chuyện thường ngày với Giản Hành Chi.

“Ti mệnh…”

Nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, Thượng Tuế xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, đám người không dám tự tiện xâm phạm. Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ nghĩ ra một cách ——

Thái Hằng hơi do dự, mỉm cười nhìn sang Thượng Tuế: “E là rất nhiều thượng thần tới, chúng ta vẫn nên ra đón.”

Bọn họ đều thấy lúc Tuế Hành đạo quân ra tay, Tịch Sơn nữ quân hoàn toàn không hề có sức phản kháng. Ngay khi Tuế Hành đạo quân định đạp một cú giết chết nàng, trời bỗng giáng kinh lôi. Sấm sét đánh qua, Tuế Hành đạo quân đột ngột bừng tỉnh, sau đó chạy như điên tới Nam Thiên Môn, tự mình hạ giới. Đợi lúc trở về, y dẫn theo Sơn chủ Tịch Sơn biến mất đã lâu, Thái Hằng thượng quân, cùng với hồn phách Tịch Sơn nữ quân.

Thượng Tuế đáp một tiếng, đứng dậy dẫn Thái Hằng ra ngoài. Tần Uyển Uyển ngồi yên tại chỗ, không biết mình có thể đi hay không. Thượng Tuế bước tới cửa, thấy Tần Uyển Uyển ngồi im, quay đầu lạnh mắt nhìn nàng: “Muốn gặp người ta sao không đi theo?”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt chỉ đứng dậy làm bộ làm tịch hành lễ: “Mọi chuyện nghe theo mẫu thân.”

Mỗi ngày nàng đều quan sát sắc mặt Thượng Tuế, xem thử khi nào thì Giản Hành Chi thích hợp đến cửa. Thượng Tuế rõ ràng cũng phát hiện tính toán trong lòng nàng, thẳng thừng răn dạy: “Đừng có mỗi ngày nghĩ chuyện đâu đâu, tập trung tu luyện!”

Cả nhà ba người đi đến trước cửa đại điện, còn chưa mở cửa đã nghe thấy giọng nói càn quấy quen thuộc của Giản Hành Chi vang lên bên ngoài: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”

Thôi xong!

Tần Uyển Uyển kêu to không ổn. Đúng như dự đoán, Thượng Tuế đá văng cửa lớn, lạnh mặt đứng trước lối vào: “Giản Hành Chi!”

Giản Hành Chi không ngờ bị bắt tại trận, thế nhưng y phản ứng rất nhanh, đi như chạy lên núi, kính cẩn đứng trước mặt Thượng Tuế, cúi đầu hành lễ: “Sơn chủ Thượng Tuế.”

Tần Uyển Uyển kêu to không ổn. Đúng như dự đoán, Thượng Tuế đá văng cửa lớn, lạnh mặt đứng trước lối vào: “Giản Hành Chi!”

Có mở đầu không mấy vui vẻ, đợi lúc Giản Hành Chi uyển chuyển nói lời ám thị đề thân “Ta muốn đến Tịch Sơn đổi đời”, Thái Hằng chịu hết nổi, dứt khoát đá Giản Hành Chi lăn xuống cửa núi. Đây cũng liền trở thành chuyện hết sức bình thường.

Tần Uyển Uyển không dám trả lời, Thượng Tuế cười nhạo: “Mẹ muốn con biết hoàn cảnh hiện giờ của con là thế nào.”

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bị đá lăn long lóc, lòng giật thót.

“Ngạc nhiên…”

Thượng Tuế lạnh nhạt nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng, xoay người bỏ đi.

Tần Uyển Uyển bịn rịn bước vào cửa. Một lát sau, nàng không nhịn được nhảy lên núi giả bên cạnh, vẫy tay với Giản Hành Chi trên bờ tường.

Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Hay là ngày mai ta đến thăm nàng?”

Giản Hành Chi quay đầu cười với nàng, nháy mắt một cái, ra hiệu mình sẽ còn trở lại.

“Không muốn, không muốn.”

Đợi Giản Hành Chi đi xa, Tần Uyển Uyển vẫn lưu luyến ngồi trên núi giả. Nàng quay đầu nhìn thấy Thượng Tuế và Thái Hằng đứng đằng sau, Tần Uyển Uyển giả vờ bình thản, vén tóc: “Ái chà, thời tiết đẹp quá ta?”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nhat Anh Do
Nhat Anh Do
3 Năm Cách đây

Có phần này bị nhầm thành tần uyển uyển trừng tần uyển uyển ạ

zens2510
Admin
Reply to  Nhat Anh Do
3 Năm Cách đây

Đã sửa <3

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cha mẹ nữ chính mới là Boss thiệt sự mà, dữ dằn quá, coi bộ đợi hai người thành thân hơi lâu rồi đây.

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!