Ngoại truyện 01 (2)
Đề thân
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lần đầu tiên Giản Hành Chi đề thân thất bại, mất mặt trước công chúng, nhưng y không quan tâm. Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày y đều tới Tịch Sơn một lần.
Buổi sáng đến, cửa núi Tịch Sơn không mở, y đứng ở cửa tới tối thì trở về.
Đạo trường của y cách Tịch Sơn quá xa, đi lại như thế mấy ngày, y quyết định mua đạo trường Thanh Hà Long vương sát vách Tịch Sơn, làm hàng xóm với Tịch Sơn.
Thanh Hà Long vương ở cạnh Tịch Sơn đã mấy vạn năm đột nhiên tháo dỡ, ôm phí di dời hậu hĩ, lắc mình trở thành đại hộ chuyển nhà. Chiều hôm đó, ông ta vui mừng hớn hở bơi ra khỏi địa giới Thanh Hà, đi tìm đạo cung khác.
Mà lúc này, Thái Hằngïđá Giản HànhắChi một cước,ļlời đồn vềíTịch Sơn chưaịđánh đã tan,,nhưng một lờiıđồn khác bắt}đầu nổi lên.I
Có người nóiĩTuế Hành đạoộquân yêu TịchἶSơn nữ quâníngay từ cáiÎnhìn đầu tiên,ịlập chí muốn]trở thành conἶrể Tịch Sơn.
Lờiõđồn này khiếnïrất nhiều ngườiịkhông thể chấp¸nhận, mặc dùínhân phẩm TuếựHành đạo quânộchẳng ra saofnhưng số lượngấngười hâm mộḻkhông ít. Bọnἱhọ nhất tríĩcho rằng TầnìUyển Uyển đãíbỏ tà thuậtợvới Giản HànhịChi, mỗi ngàyívây quanh TịchÎSơn muốn đòiỷlại công đạoỗcho Giản HànhľChi.
Cộng thêm những,người tới xemἴTần Uyển Uyểnỉđẹp cỡ nào,ớnhân số đúngựthật không ít.
Điềuứnày tăng thêmíđộ khó choỳGiản Hành Chiỉmỗi lần lênĨnúi, hằng ngàyễy đều phảiõchém một nhátỉdẹp đường, buổiἲtối thì tiệnἴthể lát lạiốgạch hỏng, lưuilại ấn tượngĩtốt cho ThượngơTuế.
Lâu dần, kỹ³thuật lát gạchụcủa Giản HànhềChi tăng lên,ìcộng thêm một[kỹ năng sauổkỹ năng đàoẵhầm, có thểIgọi là thợỡlát gạch đệỹnhất Tiên giới.
Cứịthế xuân quaïthu đến, mộtἵnăm trôi qua,ýThượng Tuế chịuíhết nổi, rốtưcuộc đồng ýưgặp Giản HànhỉChi.
Hôm đó, GiảnÏHành Chi cầmỡtheo lễ vật,ḽôm Nam Phongịđã cải tạoixong, lên núi{theo thường lệ.
Yíthành thạo giơḷtay chém mộtịnhát, đám ngườiɨcũng phối hợp]thành thạo nhảyἵsang một bên.ếGiản Hành Chiĺđi xuyên qua³đám đông, đạpếbậc thềm gạchịđá xanh vỡįnát lên núi.
Đếnĩcửa vào, GiảnỳHành Chi kínhįcẩn hành lễ:ẳ“Tiểu tế GiảnôHành Chi đến:xin bái kiếnềhai vị đạiơnhân Thái Sơn.”ì
Lối vào vangèlên giọng nói¹lạnh băng củaỉThượng Tuế: “Nóiốtiếng người.”
Đâyầlà lần đầuêtiên Thượng Tuếứchủ động nóiửchuyện với y,íGiản Hành Chiḽvô cùng xúcỹđộng, vội vàngờsửa miệng: “VãnĬbối Giản HànhứChi đến xinũbái kiến haiỉvị Tiên quân.”đ
Nghe vậy, đạiừmôn ầm ầmạmở ra. ThượngḻTuế đau đầuḻnói: “Lăn vàoéđây.”
Giản HànhễChi ngây người,õy không ngờĮhôm nay thuậnằlợi như vậy.ửMột tay yỷcầm lễ vật,ềmột tay kéo,Nam Phong vừaửmới cải tạoàxong, khấp khởièđi vào.
Vừa điîvừa không quên³dặn dò NamĨPhong: “Nam Phong,ỏngươi phải nhớ‹ai tìm kiếmḻthiên thạch linhíthảo khắp nơi,¹ngày đêm khôngịnghỉ, tạo ra}một cơ thểếkim cương bấtàhoại cho ngươi.ặĐợi lát nữaớgặp nhạc phụ,ḽnhạc mẫu(*), ngươiạnhất định phảiỡnói tốt choẳta!”
(*) Chaỉvợ, mẹ vợ
“Vâng!”ấ
Nam Phong ngheílời, ngoe nguẩyībộ dao thép°huyền thiết trênòcặp râu, vỗ[ngực: “Ngài yênỵtâm, ta sẽãcố gắng hếtjsức, bảo đảmùngài cưới đượcĩchủ nhân!”
Một²người một kiến]bước vào nhà,ẹnhìn thấy ThượngẹTuế và TháiἲHằng ngồi trênįcao, Tần UyểnèUyển dè dặtăngồi bên cạnh.ɪThượng Tuế đỡītrán, nhìn GiảnìHành Chi kínhếcẩn hành lễ:ã“Vãn bối báiἰkiến hai vịỉthượng tiên.”
NamẩPhong không dámĩbiến hình dướiI sức mạnhìuy áp, runỗrun bò dướiýđất, lắp bắp)mở miệng: “NamḹPhong… Nam PhongĪbái kiến haiựvị thượng tiên.”ậ
“Nam Phong? Linhịthú của UyểnḹUyển?”
Thượng Tuếịnhìn sang, NamḹPhong lắp bắp:â“Vâng…”
Thượng TuếÎquan sát nóờtừ trên xuốngỉdưới, gật đầu:ἴ“Cũng được.”
Ngheìthấy Thượng Tuếũcho phép, NamẹPhong thở phào,ảđột nhiên cảmļthấy thương hạiừGiản Hành Chi.ịNó còn đượcýcho phép, GiảnâHành Chi lại[không được.
“Linh thúìcủa con tớiìrồi, dẫn nó]ra ngoài điằdạo đi.”
ThượngɩTuế quay đầuînhìn Tần UyểnịUyển, rồi nhìnìsang Thái Hằng:ỉ“Chàng dẫn bọnơnó ra ngoàiἵluôn đi.”
TháiỹHằng biết ThượngÏTuế có chuyệnĪmuốn nói, đứngỗdậy ôm NamỗPhong, dẫn TầnīUyển Uyển raủngoài.
Đợi Tần UyểnỵUyển ra ngoài,ửtrong phòng chỉạcòn lại ThượngỳTuế và GiảnľHành Chi. GiảnĩHành Chi hơiúhồi hộp, khôngớdám lên tiếng.ÏThượng Tuế nhìn[chằm chằm yirất lâu, chỉíhỏi: “Cậu biếtɩvì sao taỷkhông đồng ýứcậu và UyểnỷUyển không?”
“Bởiývì ta…” GiảnễHành Chi lắp[bắp: “Ta từngýđánh Uyển Uyển.”Į
“Còn gì nữa?”ị
“Uyển Uyển… UyểnỷUyển vì taícãi nhau vớiỉhai người, bàậtức giận.”
ThượngăTuế: “…”
Bàỗchưa từng gặpÏ“kẻ thật thà”ẳnào nói thẳngìtuột như vậy.
Bàíhít sâu mộtĺhơi: “Còn gìừnữa?”
“Ta… taịkhông đủ tốt?”ỳGiản Hành Chiỉdo dự, bắtãđầu suy nghĩÏtất cả nhữngıđiểm không xứngềvới Tần UyểnĪUyển: “Ta… Căn,cơ của ta[ở Tiên giớiữkhông sâu, taícũng không biếtẳnói chuyện, khôngfbiết đối nhânĬxử thế, thườngăchọc Uyển Uyển}giận…”
Thượng Tuếļnghe y kểľkhuyết điểm củaImình, trầm mặcámột lát, rốtỳcuộc nói: “Đã¸thế, ai choĬcậu can đảm‹tới cầu thân?”ì
“Nhưng…” Giản HànhắChi đáp nghiêm[túc: “Ta cóựthể thay đổi.{Nếu người cảmảthấy căn cơïcủa ta ởḻTiên giới khôngẻsâu, ta cóễthể cố gắngộvì Uyển Uyển.ỉTa không biếtἵnói chuyện, khôngỡbiết đối nhânậxử thế, nhưng{ta có thểặhọc. Người không)thích ta từngảđánh Uyển Uyển,ịta để người[đánh lại. Taľngộ thương sưểphụ, ta cũngótrả lại luôn.”ỳ
Thượng Tuế khôngЇlên tiếng, bàínhìn người thanhἴniên trước mặt,fthật lâu saujmới chậm chạpľlên tiếng: “Phuắquân ta vì°cậu từ bỏḷtu vi vạnÎnăm của mình.”ạ
Giản Hành Chiởngây người, ThượngợTuế nói tiếp:ọ“Con gái taɪvì cậu cắtḷbỏ hai hồnĨba phách, đếnũnay hồn pháchİcòn chưa hoànichỉnh.”
“Hôm nayíđể hồn pháchịUyển Uyển hoànùchỉnh, biện phápítốt nhất làụhai đứa songìtu, nhưng nhưɪthế ta khôngỉcam tâm. Taặhi vọng conἱgái ta lấyĪmột người, ở:cùng người đóἰkhông phải làĨvì nguyên nhânẻnày, cậu hiểuèchưa?”
“Ta hiểu.”}
Giản Hành Chiừnghe vậy, gươngÏmặt toát lênḷvẻ kính cẩnìchưa từng có:ĩ“Là vãn bốiủsuy nghĩ khôngĭchu toàn, lỗ:mãng rồi. Suyẩnghĩ của taễvà thượng tiênìgiống nhau, trướcḷlúc hồn pháchíUyển Uyển hoànũchỉnh, ta sẽúkhông đề cậpἷchuyện cầu thânïnữa.”
Thượng Tuếỗnghe vậy, sắcẽmặt trở nênítốt hơn. Vẻẵmặt Giản HànhệChi điềm tĩnh:ị“Tuổi vãn bốiĮcòn nhỏ, khôngἲcó vũ lực,ĭrất nhiều chuyện¸không hiểu biếtĪrộng như tiềnɪbối. Chẳng hayỵtiền bối cóựcách nào khácĭkhiến hồn pháchỉUyển Uyển hoànầchỉnh không?”
“Bảnἷthân nó cóḽthể sinh raìhồn phách, chẳng)qua sức mạnhĩkhông đủ, cầnἵtăng cường tu)vi.” Thượng Tuế(thản nhiên đáp:ơ“Còn làm saoἲtăng tu vi,{hẳn cậu đãĩbiết.”
“Vãn bốiḽsẽ cố gắng{hết sức.”
GiảnắHành Chi nghiêmítúc đáp.
Thượng Tuếộphất tay: “Điỳđi.”
Giản HànhịChi hành lễèrời đi. Raỉtới trước cửa,ìThượng Tuế nhắc¸nhở y: “Cậuĩđánh trượng phuįta gãy haiặcây xương sườn.”ạ
Giản Hành Chiỗkhông hề lưỡngơlự, đánh gãyỷmột hàng.
Thượng Tuếïngước mắt: “Cậuờcòn đánh conİgái ta gãyỉxương toàn thân.”ἰ
Giản Hành ChiÏlập tức đánhúmình gãy xươngïtoàn thân, ngãặgục xuống đất.
“Thượngếtiên…” Giản HànhỡChi gượng cười:đ“Có thể gọiÏngười khiêng taἴđi không?”
ThượngỗTuế nhìn y,]rốt cuộc cũngữcó chút hàièlòng.
Bà gọi ngườièhầu tới, lạnhἱnhạt bảo: “Khiêngíra đi.”
GiảnểHành Chi vừaỵbị khiêng raḷkhỏi cửa đãũthấy Tần UyểnóUyển và NamặPhong chạy tới.
“GiảnểHành Chi, saoĺngười lại thànhìthế này?! NgườiЇsao rồi?” Vẻìmặt Tần UyểnúUyển hoảng hốt,įGiản Hành Chiĺlại vui vẻỷcười.
“Vẫn ổn.” GiảnỉHành Chi gậtĨđầu: “Mẫu thânìnàng đồng ýįrồi.”
“Đồng ýIsao?”
Tần UyểnẻUyển khó tin,ửmẹ nàng dễ(nói chuyện thếɩà?
Giản Hành Chiởcười nói: “Mẫuìthân nàng nóiἶchỉ cần taỳgiúp nàng tuɩluyện ra haiỉhồn ba phách,ếbà sẽ đồngỉý cho chúngấta!”
“Ta không(có!”
Giọng ThượngïTuế vọng từïbên trong ra.
GiảnĩHành Chi làm²như không ngheĩthấy, nắm lấyịtay Tần UyểnđUyển, nói mộtìcách nghiêm túc:ỉ“Ta đi tìmắpháp bảo tuòluyện cho nàng.ỉUyển Uyển, chúngỗta cùng cốἴgắng tu luyện!”ɪ
“Hả?”
“Ta điỵđây.”
Dứt lời,ịGiản Hành Chiíbuông tay nàngỡra, vẫy tayỉvới người hầuỹbên cạnh: “Đưaưta xuống núi.”f
Người hầu khiêngīGiản Hành Chiấđi nhanh, TầnἶUyển Uyển ngớựngười.
Y không nóiâvới nàng thêmệvài câu sao?
Từằngày hôm đó,ũGiản Hành Chiắbắt đầu thườngḽxuyên xuất nhậpỳtừng tiểu thếīgiới, đào mộĺkhắp nơi.
Các loạiÏlinh đan diệuıdược, pháp bảoĭtu luyện đềuïbị y đàoâvề Tịch Sơn.
Hữuởdụng vô dụngùgì cũng tốngựhết về TịchéSơn.
Bình thường một tháng Giản Hành Chi về một lần, lần nào cũng mang cả đống đồ, đưa thẳng đến Tịch Sơn, làm Tần Uyển Uyển cảm thấy không phải y đến tiểu thế giới mạo hiểm, mà là đi buôn đồ.
Hôm đó, lúc Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân nằm dưới đất, nàng bỗng có cảm giác thân quen lâu ngày không gặp.
Giản Hành Chi thờ ơ đáp: “Tìm hoa hoàng tuyền cho nàng, tiện tay xử luôn ma giáo.”
Những bảo bối này dùng để cung dưỡng Tần Uyển Uyển, nếu Tần Uyển Uyển không dùng được, Thái Hằng cũng có thể dùng một ít, cộng thêm Thượng Tuế và Thái Hằng cùng nhau dạy dỗ nàng, cả ba đồng lòng, có thể nói tu vi Tần Uyển Uyển là tăng vùn vụt như tên lửa.
Những bảo bối này dùng để cung dưỡng Tần Uyển Uyển, nếu Tần Uyển Uyển không dùng được, Thái Hằng cũng có thể dùng một ít, cộng thêm Thượng Tuế và Thái Hằng cùng nhau dạy dỗ nàng, cả ba đồng lòng, có thể nói tu vi Tần Uyển Uyển là tăng vùn vụt như tên lửa.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển cau mày, kéo y phục lại: “Được rồi, nàng còn cau mày như thế, không cho nàng xem nữa.”
“Người…” Tần Uyển Uyển mím môi: “Sau này đừng đi những chỗ đó nữa, ta tự tu luyện được mà.”
Thái Hằng xưa nay là một phụ thân dịu dàng khoan dung, nhưng ấn tượng này hoàn toàn biến mất khi ông bắt đầu dạy học cho Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nắm tay y nhắm mắt lại.
Đã lâu Tiên giới không có ai phi thăng, Giản Hành Chi cau mày, nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Ai phi thăng mà còn chém lên trời?”
Ông nhẹ nhàng cầm kiếm, nói với Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hẳn con đã biết Thượng Cực Tông lấy chiến luyện đạo.”
“À thì…” Thiên Lôi gượng cười: “Năm đó chẳng phải ngài cũng vậy sao?”
“Linh lực cạn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm trên giường: “Ta đau quá, không vận hành Xuân Sinh nổi.”
“Con biết.” Trực giác Tần Uyển Uyển cảm thấy không ổn, Thái Hằng mỉm cười gật đầu: “Vậy thì đánh thôi.”
Giản Hành Chi nhìn về phía Thiên Lôi đánh sét trên trời, giận giữ quát: “Ngươi đánh sét tới ta luôn hả?!”
Hôm đó, lúc Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân nằm dưới đất, nàng bỗng có cảm giác thân quen lâu ngày không gặp.
“Ừm.”
Dường như nàng trở về vùng sa mạc kia, gặp phải Giản Hành Chi điên cuồng ấy.
“Ma vực.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy hơi đỏ mặt. Giản Hành Chi không hề để ý, y sực nhớ gì đó, bắt đầu trút đồ trong túi Càn Khôn ra: “À, đây là quà tặng ta mang theo lần này. Cái này là chong chóng nhỏ, còn có bánh ngọt, trâm cài…
Đột nhiên nàng biết bộ phương pháp dạy học của Giản Hành Chi từ đâu mà tới, người biến thái không phải Giản Hành Chi, là Thái Hằng!
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, chui vào chăn.
Tối hôm Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân, Giản Hành Chi đúng lúc vác một đống bảo vật trở về. Nghe nói Tần Uyển Uyển bị Thái Hằng đánh tới nằm trên giường nghỉ, y khéo léo đề xuất thăm hỏi, Thượng Tuế liếc xéo một cái, y lập tức tắt tiếng.
Tần Uyển Uyển nghe thấy y rời đi, chậm rãi mở mắt.
Bình thường một tháng Giản Hành Chi về một lần, lần nào cũng mang cả đống đồ, đưa thẳng đến Tịch Sơn, làm Tần Uyển Uyển cảm thấy không phải y đến tiểu thế giới mạo hiểm, mà là đi buôn đồ.
Dường như nàng trở về vùng sa mạc kia, gặp phải Giản Hành Chi điên cuồng ấy.
Nhưng đợi tới buổi tối, y vẫn cảm thấy không yên tâm, nửa đêm nhảy cửa sổ vào phòng Tần Uyển Uyển. Nhìn Tần Uyển Uyển bị quấn kín mít, y ngồi bên cạnh, xót xa: “Không phải có Xuân Sinh sao, sao lại đánh tới nông nỗi này?”
Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đỡ hơn, nàng chống người dậy. Giản Hành Chi để mặc nàng kéo, vén tay áo lên xem vết thương trên mặt.
“Linh lực cạn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm trên giường: “Ta đau quá, không vận hành Xuân Sinh nổi.”
Tần Uyển Uyển mù mờ, Thúy Lục nhắc nhở bọn họ: “Hai người thành thân chưa?”
“Sao sư phụ không giúp nàng?”
Tối hôm Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân, Giản Hành Chi đúng lúc vác một đống bảo vật trở về. Nghe nói Tần Uyển Uyển bị Thái Hằng đánh tới nằm trên giường nghỉ, y khéo léo đề xuất thăm hỏi, Thượng Tuế liếc xéo một cái, y lập tức tắt tiếng.
Giản Hành Chi cau mày: “Nàng… nàng cũng đâu phải đồ đệ ngài, ra tay tàn nhẫn thế?”
Đợi hôm sau thức dậy, nàng nghe người ta nói Giản Hành Chi lại đến những thế giới khác tìm pháp bảo rồi.
Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, truyền linh lực cho nàng, giúp nàng vận hành Xuân Sinh. Ánh mắt Tần Uyển Uyển đờ đẫn nhìn rèm giường, lặp lại lời Thái Hằng mỉm cười nói ra: “Phụ thân ta nói ra tay không tàn nhẫn, cầm kiếm không vững; đau không tập quen, sau này càng đau.”
“Lời này không sai…” Giản Hành Chi vận hành một lúc, Tần Uyển Uyển cảm giác miệng vết thương đã lành, bắt đầu có sức nói chuyện. Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi bên mép giường, nghe y cau mày oán trách: “Nhưng sau này ta ở bên cạnh nàng rồi, đâu cần thiết phải vậy?”
Thật ra bọn họ đã từng song tu ở Tu chân giới, nhưng về Tiên giới lại gần như chẳng đụng chạm gì.
“Giản Hành Chi…” Tần Uyển Uyển nhìn vết thương trên mặt y, rầu rĩ hỏi: “Người đi đâu thế?”
Y trút hết đồ lên giường nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn mấy món đồ nho nhỏ, rủ mắt không nói.
Cả hai nhìn Tạ Cô Đường áo tím cầm trường kiếm, bả vai đậu một con chim bói cá, đang tò mò nhìn Thiên giới. Tần Uyển Uyển xúc động gọi: “Tạ đại ca!”
Thái Hằng xưa nay là một phụ thân dịu dàng khoan dung, nhưng ấn tượng này hoàn toàn biến mất khi ông bắt đầu dạy học cho Tần Uyển Uyển.
“Ma vực.”
“Ngại quá…” Thiên Lôi vội vàng xin lỗi: “Bên dưới có người phi thăng chém ta một nhát, ta bất cẩn né đòn nên đánh nhầm chỗ.”
Giản Hành Chi thờ ơ đáp: “Tìm hoa hoàng tuyền cho nàng, tiện tay xử luôn ma giáo.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi trợn mắt.
“Bị thương sao?”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau. Y nhất thời xúc động bước lên trước, đang định ôm lấy nàng, đột nhiên thiên lôi giáng sét ngang trời!
Nghe thế, Giản Hành Chi ngẫm thấy có lý.
Tần Uyển Uyển dạy y che dù, y đã biết trời mưa không thể dính mưa.
Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đỡ hơn, nàng chống người dậy. Giản Hành Chi để mặc nàng kéo, vén tay áo lên xem vết thương trên mặt.
Nhưng đợi tới buổi tối, y vẫn cảm thấy không yên tâm, nửa đêm nhảy cửa sổ vào phòng Tần Uyển Uyển. Nhìn Tần Uyển Uyển bị quấn kín mít, y ngồi bên cạnh, xót xa: “Không phải có Xuân Sinh sao, sao lại đánh tới nông nỗi này?”
Vết thương bốc ma khí, rõ ràng là bị pháp thuật gây thương tích, Xuân Sinh không thể trị liệu vết thương này, chỉ đành đợi nó tự lành.
Đợi lôi kiếp xong, y cảm giác linh khí dồi dào sau lưng, quay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng lành lặn giữa pháp trận.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển cau mày, kéo y phục lại: “Được rồi, nàng còn cau mày như thế, không cho nàng xem nữa.”
“Giản huynh, Uyển Uyển.” Tạ Cô Đường nhìn hai người, mỉm cười giải thích: “Thúy Lục sợ mình không chịu nổi thiên kiếp nên độ kiếp chung với ta, cùng nhau phi thăng.”
Tần Uyển Uyển bước lên kéo Thúy Lục: “Hai người tới vừa đúng lúc.”
“Người…” Tần Uyển Uyển mím môi: “Sau này đừng đi những chỗ đó nữa, ta tự tu luyện được mà.”
“Nàng có thể…” Giản Hành Chi tin tưởng không hề nghi ngờ, bật cười: “Nhưng ta muốn tặng nàng, để nàng tu luyện nhanh hơn. Ta rất muốn kết hôn với nàng.”
Tạ Cô Đường mỉm cười không nói. Thúy Lục len lén quan sát Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, thấp giọng hỏi: “Này, có phải chúng ta tới trễ quá không?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy hơi đỏ mặt. Giản Hành Chi không hề để ý, y sực nhớ gì đó, bắt đầu trút đồ trong túi Càn Khôn ra: “À, đây là quà tặng ta mang theo lần này. Cái này là chong chóng nhỏ, còn có bánh ngọt, trâm cài…
“Lời này không sai…” Giản Hành Chi vận hành một lúc, Tần Uyển Uyển cảm giác miệng vết thương đã lành, bắt đầu có sức nói chuyện. Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi bên mép giường, nghe y cau mày oán trách: “Nhưng sau này ta ở bên cạnh nàng rồi, đâu cần thiết phải vậy?”
Do dự một lát, nàng rụt rè vươn tay nắm lấy tay Giản Hành Chi.
Đây là thói quen hiện tại của Giản Hành Chi, đi tới nơi nào cũng xem thử có thứ gì tặng được cho Tần Uyển Uyển không.
Đồ tu luyện thì đưa đến Tịch Sơn, còn mấy món lặt vặt tặng riêng cho Tần Uyển Uyển thì y sẽ đưa riêng.
Cứ thế hơn sáu mươi năm, rốt cuộc Tần Uyển Uyển bức phá, tự mình sinh ra hồn phách.
Y trút hết đồ lên giường nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn mấy món đồ nho nhỏ, rủ mắt không nói.
Bên ngoài mưa nhỏ tí tách, Giản Hành Chi ngồi ngắm Tần Uyển Uyển một lát. Tần Uyển Uyển dọn dẹp xong, quay đầu nhìn y: “Người không ngủ sao?”
“Ta đợi nàng ngủ rồi mới về ngủ.”
“Ta đợi nàng ngủ rồi mới về ngủ.”
“Ừm.”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, sau đó bật cười: “Không, không trễ.”
Ông nhẹ nhàng cầm kiếm, nói với Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hẳn con đã biết Thượng Cực Tông lấy chiến luyện đạo.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, chui vào chăn.
Do dự một lát, nàng rụt rè vươn tay nắm lấy tay Giản Hành Chi.
“Chuyện gì?”
Thật ra bọn họ đã từng song tu ở Tu chân giới, nhưng về Tiên giới lại gần như chẳng đụng chạm gì.
Nàng nắm bàn tay lạnh băng của Giản Hành Chi, Giản Hành Chi ngây người. Một lát sau, y vươn tay sờ đầu nàng, dịu giọng nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi nào.”
“Sao sư phụ không giúp nàng?”
“Ừ.”
Thúy Lục nghe nói thế, hừ một tiếng, hóa từ dạng chim thành dạng người, bất mãn lên tiếng: “Ai mà biết Vấn Tâm Kiếm các người biến thái thế, ở Ranh giới sinh tử có vài chục năm mà mạnh tới như vậy?”
Tần Uyển Uyển nắm tay y nhắm mắt lại.
“Ừ.”
Giản Hành Chi đợi một lát. Sau khi Tần Uyển Uyển ngủ xay, y cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mép môi nàng, dém chăn rồi đứng dậy rời đi, đội nón bước vào mưa đêm.
“Nàng có thể…” Giản Hành Chi tin tưởng không hề nghi ngờ, bật cười: “Nhưng ta muốn tặng nàng, để nàng tu luyện nhanh hơn. Ta rất muốn kết hôn với nàng.”
“Giản Hành Chi…” Tần Uyển Uyển nhìn vết thương trên mặt y, rầu rĩ hỏi: “Người đi đâu thế?”
Tần Uyển Uyển dạy y che dù, y đã biết trời mưa không thể dính mưa.
Tần Uyển Uyển nghe thấy y rời đi, chậm rãi mở mắt.
“Bị thương sao?”
Đợi hôm sau thức dậy, nàng nghe người ta nói Giản Hành Chi lại đến những thế giới khác tìm pháp bảo rồi.
Cứ thế hơn sáu mươi năm, rốt cuộc Tần Uyển Uyển bức phá, tự mình sinh ra hồn phách.
Ngày hôm đó, trời giáng lôi kiếp, Giản Hành Chi giơ tay bày trận đỡ hết đòn tấn công.
Đợi lôi kiếp xong, y cảm giác linh khí dồi dào sau lưng, quay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng lành lặn giữa pháp trận.
Hồn phách của nàng hoàn chỉnh, sau này không còn lo lắng hồn phách không nguyên vẹn nữa.
Bên ngoài mưa nhỏ tí tách, Giản Hành Chi ngồi ngắm Tần Uyển Uyển một lát. Tần Uyển Uyển dọn dẹp xong, quay đầu nhìn y: “Người không ngủ sao?”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau. Y nhất thời xúc động bước lên trước, đang định ôm lấy nàng, đột nhiên thiên lôi giáng sét ngang trời!
Hai người nhảy ra sau, mặt mày hoảng hốt.
Hai người nhảy ra sau, mặt mày hoảng hốt.
Đây là thói quen hiện tại của Giản Hành Chi, đi tới nơi nào cũng xem thử có thứ gì tặng được cho Tần Uyển Uyển không.
Giản Hành Chi nhìn về phía Thiên Lôi đánh sét trên trời, giận giữ quát: “Ngươi đánh sét tới ta luôn hả?!”
“Ngại quá…” Thiên Lôi vội vàng xin lỗi: “Bên dưới có người phi thăng chém ta một nhát, ta bất cẩn né đòn nên đánh nhầm chỗ.”
“Phi thăng?”
Đã lâu Tiên giới không có ai phi thăng, Giản Hành Chi cau mày, nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Ai phi thăng mà còn chém lên trời?”
“À thì…” Thiên Lôi gượng cười: “Năm đó chẳng phải ngài cũng vậy sao?”
Nghe thế, Giản Hành Chi ngẫm thấy có lý.
Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, truyền linh lực cho nàng, giúp nàng vận hành Xuân Sinh. Ánh mắt Tần Uyển Uyển đờ đẫn nhìn rèm giường, lặp lại lời Thái Hằng mỉm cười nói ra: “Phụ thân ta nói ra tay không tàn nhẫn, cầm kiếm không vững; đau không tập quen, sau này càng đau.”
Nghĩ đến người kia chém một nhát lên trời, phỏng chừng là kiếm tu khá lợi hại, y đột nhiên phấn khích: “Người này tên gì? Hôm nào ta tìm hắn đánh một trận.”
“Nói mới nhớ, ngài và Nữ quân cũng quen người này đấy.”
Thiên Lôi cười cười: “Hình như là cố hữu của hai người, tên y là Tạ Cô Đường.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi trợn mắt.
Một lát sau, hai người cùng xuất hiện tại Nam Thiên Môn.
Cả hai nhìn Tạ Cô Đường áo tím cầm trường kiếm, bả vai đậu một con chim bói cá, đang tò mò nhìn Thiên giới. Tần Uyển Uyển xúc động gọi: “Tạ đại ca!”
Sau đó, nàng chú ý đến Thúy Lục trên vai Tạ Cô Đường, mở to mắt: “Thúy Lục tỷ tỷ?”
“Giản huynh, Uyển Uyển.” Tạ Cô Đường nhìn hai người, mỉm cười giải thích: “Thúy Lục sợ mình không chịu nổi thiên kiếp nên độ kiếp chung với ta, cùng nhau phi thăng.”
Thúy Lục nghe nói thế, hừ một tiếng, hóa từ dạng chim thành dạng người, bất mãn lên tiếng: “Ai mà biết Vấn Tâm Kiếm các người biến thái thế, ở Ranh giới sinh tử có vài chục năm mà mạnh tới như vậy?”
Tạ Cô Đường mỉm cười không nói. Thúy Lục len lén quan sát Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, thấp giọng hỏi: “Này, có phải chúng ta tới trễ quá không?”
Giản Hành Chi đợi một lát. Sau khi Tần Uyển Uyển ngủ xay, y cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mép môi nàng, dém chăn rồi đứng dậy rời đi, đội nón bước vào mưa đêm.
“Chuyện gì?”
Tần Uyển Uyển mù mờ, Thúy Lục nhắc nhở bọn họ: “Hai người thành thân chưa?”
Giản Hành Chi cau mày: “Nàng… nàng cũng đâu phải đồ đệ ngài, ra tay tàn nhẫn thế?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, sau đó bật cười: “Không, không trễ.”
Nghĩ đến người kia chém một nhát lên trời, phỏng chừng là kiếm tu khá lợi hại, y đột nhiên phấn khích: “Người này tên gì? Hôm nào ta tìm hắn đánh một trận.”
Tần Uyển Uyển bước lên kéo Thúy Lục: “Hai người tới vừa đúng lúc.”
Ước gì gặp được người như Giản Hành Chi thật ha, tình muốn xỉu~~
Ừa vừa kịp lúc luôn ấy
Ngủ say chứ ko phải say Zens Zens ơi.
Thuý Lục với Tạ Cô Đường vừa kịp tới làm phù dâu phù rể hén