Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Ngoại truyện 01 (2)

Ngoại truyện 01 (2)

Đề thân

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lần đầu tiên Giản Hành Chi đề thân thất bại, mất mặt trước công chúng, nhưng y không quan tâm. Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày y đều tới Tịch Sơn một lần.

Buổi sáng đến, cửa núi Tịch Sơn không mở, y đứng ở cửa tới tối thì trở về.

Đạo trường của y cách Tịch Sơn quá xa, đi lại như thế mấy ngày, y quyết định mua đạo trường Thanh Hà Long vương sát vách Tịch Sơn, làm hàng xóm với Tịch Sơn.

Thanh Hà Long vương ở cạnh Tịch Sơn đã mấy vạn năm đột nhiên tháo dỡ, ôm phí di dời hậu hĩ, lắc mình trở thành đại hộ chuyển nhà. Chiều hôm đó, ông ta vui mừng hớn hở bơi ra khỏi địa giới Thanh Hà, đi tìm đạo cung khác.

Mà lúc này, Thái Hngïđá Gin HànhChi mt cưc,ļli đn víTch Sơn chưađánh đã tan,,nhưng mt liıđn khác bt}đu ni lên.I

Có ngưi nóiĩTuế Hành đoquân yêu TchSơn n quâníngay t cáiÎnhìn đu tiên,lp chí mun]tr thành conr Tch Sơn.

Liõđn này khiếnïrt nhiu ngưikhông th chp¸nhn, mc dùínhân phm TuếHành đo quânchng ra saofnhưng s lưngngưi hâm mkhông ít. Bnh nht tríĩcho rng TnìUyn Uyn đãíb tà thutvi Gin HànhChi, mi ngàyívây quanh TchÎSơn mun đòili công đocho Gin HànhľChi.

Cng thêm nhng,ngưi ti xemTn Uyn Uynđp c nào,nhân s đúngtht không ít.

Điunày tăng thêmíđ khó choGin Hành Chimi ln lênĨnúi, hng ngàyy đu phiõchém mt nhátdp đưng, buiti thì tinth lát ligch hng, lưuili n tưngĩtt cho ThưngơTuế.

Lâu dn, k³thut lát gchca Gin HànhChi tăng lên,ìcng thêm mt[k năng sauk năng đàohm, có thIgi là thlát gch đnht Tiên gii.

Cthế xuân quaïthu đến, mtnăm trôi qua,ýThưng Tuế chuíhết ni, rtưcuc đng ýưgp Gin HànhChi.

Hôm đó, GinÏHành Chi cmtheo l vt,ôm Nam Phongđã ci toixong, lên núi{theo thưng l.

Yíthành tho giơtay chém mtnhát, đám ngưiɨcũng phi hp]thành tho nhysang mt bên.ếGin Hành Chiĺđi xuyên qua³đám đông, đpếbc thm gchđá xanh vįnát lên núi.

Đếnĩca vào, GinHành Chi kínhįcn hành l:“Tiu tế GinôHành Chi đến:xin bái kiếnhai v điơnhân Thái Sơn.”ì

Li vào vangèlên ging nói¹lnh băng caThưng Tuế: “Nóitiếng ngưi.”

Đâylà ln đuêtiên Thưng Tuếch đng nóichuyn vi y,íGin Hành Chivô cùng xúcđng, vi vàngsa ming: “VãnĬbi Gin HànhChi đến xinũbái kiến haiv Tiên quân.”đ

Nghe vy, đimôn m mm ra. ThưngTuế đau đunói: “Lăn vàoéđây.”

Gin HànhChi ngây ngưi,õy không ngĮhôm nay thunli như vy.Mt tay ycm l vt,mt tay kéo,Nam Phong vami ci toàxong, khp khièđi vào.

Va điîva không quên³dn dò NamĨPhong: “Nam Phong,ngươi phi nhai tìm kiếmthiên thch linhítho khp nơi,¹ngày đêm khôngngh, to ra}mt cơ thếkim cương btàhoi cho ngươi.Đi lát nagp nhc ph,nhc mu(*), ngươinht đnh phinói tt chota!”

(*) Chav, m v

Vâng!”

Nam Phong ngheíli, ngoe nguyīb dao thép°huyn thiết trênòcp râu, v[ngc: “Ngài yêntâm, ta sãc gng hếtjsc, bo đmùngài cưi đưcĩch nhân!”

Mt²ngưi mt kiến]bưc vào nhà,nhìn thy ThưngTuế và TháiHng ngi trênįcao, Tn UynèUyn dè dtăngi bên cnh.ɪThưng Tuế đītrán, nhìn GinìHành Chi kínhếcn hành l:ãVãn bi báikiến hai vthưng tiên.”

NamPhong không dámĩbiến hình dưiI sc mnhìuy áp, runrun bò dưiýđt, lp bp)m ming: “NamPhong… Nam PhongĪbái kiến haiv thưng tiên.”

“Nam Phong? Linhthú ca UynUyn?”

Thưng Tuếnhìn sang, NamPhong lp bp:âVâng…

Thưng TuếÎquan sát nót trên xungdưi, gt đu:“Cũng đưc.”

Ngheìthy Thưng Tuếũcho phép, NamPhong th phào,đt nhiên cmļthy thương hiGin Hành Chi.Nó còn đưcýcho phép, GinâHành Chi li[không đưc.

Linh thúìca con tiìri, dn nó]ra ngoài đido đi.”

ThưngɩTuế quay đuînhìn Tn UynUyn, ri nhìnìsang Thái Hng:Chàng dn bnơnó ra ngoàiluôn đi.”

TháiHng biết ThưngÏTuế có chuynĪmun nói, đngdy ôm NamPhong, dn TnīUyn Uyn rangoài.

Đi Tn UynUyn ra ngoài,trong phòng chcòn li ThưngTuế và GinľHành Chi. GinĩHành Chi hơiúhi hp, khôngdám lên tiếng.ÏThưng Tuế nhìn[chm chm yirt lâu, chíhi: “Cu biếtɩvì sao takhông đng ýcu và UynUyn không?”

“Biývì ta… GinHành Chi lp[bp: “Ta tngýđánh Uyn Uyn.”Į

“Còn gì na?”

“Uyn Uyn… UynUyn vì taícãi nhau vihai ngưi, bàtc gin.”

ThưngăTuế: “…

Bàchưa tng gpÏ“k tht thànào nói thngìtut như vy.

Bàíhít sâu mtĺhơi: “Còn gìna?”

“Ta… takhông đ tt?”Gin Hành Chido d, btãđu suy nghĩÏtt c nhngıđim không xngvi Tn UynĪUyn: “Ta… Căn,cơ ca ta[ Tiên giikhông sâu, taícũng không biếtnói chuyn, khôngfbiết đi nhânĬx thế, thưngăchc Uyn Uyn}gin…

Thưng Tuếļnghe y kľkhuyết đim caImình, trm mcámt lát, rtcuc nói: “Đã¸thế, ai choĬcu can đmti cu thân?”ì

Nhưng… Gin HànhChi đáp nghiêm[túc: “Ta cóth thay đi.{Nếu ngưi cmthy căn cơïca ta Tiên gii khôngsâu, ta cóth c gngvì Uyn Uyn.Ta không biếtnói chuyn, khôngbiết đi nhânx thế, nhưng{ta có thhc. Ngưi không)thích ta tngđánh Uyn Uyn,ta đ ngưi[đánh li. Taľng thương sưph, ta cũngótr li luôn.”

Thưng Tuế khôngЇlên tiếng, bàínhìn ngưi thanhniên trưc mt,ftht lâu saujmi chm chpľlên tiếng: “Phuquân ta vì°cu t btu vi vnÎnăm ca mình.”

Gin Hành Chingây ngưi, ThưngTuế nói tiếp:“Con gái taɪvì cu ctb hai hnĨba phách, đếnũnay hn pháchİcòn chưa hoànichnh.”

“Hôm nayíđ hn pháchUyn Uyn hoànùchnh, bin phápítt nht làhai đa songìtu, nhưng nhưɪthế ta khôngcam tâm. Tahi vng congái ta lyĪmt ngưi, :cùng ngưi đókhông phi làĨvì nguyên nhânnày, cu hiuèchưa?”

“Ta hiu.”}

Gin Hành Chinghe vy, gươngÏmt toát lênv kính cnìchưa tng có:ĩLà vãn bisuy nghĩ khôngĭchu toàn, l:mãng ri. Suynghĩ ca tavà thưng tiênìging nhau, trưclúc hn pháchíUyn Uyn hoànũchnh, ta súkhông đ cpchuyn cu thânïna.”

Thưng Tuếnghe vy, scmt tr nênítt hơn. Vmt Gin HànhChi đim tĩnh:“Tui vãn biĮcòn nh, khôngcó vũ lc,ĭrt nhiu chuyn¸không hiu biếtĪrng như tinɪbi. Chng haytin bi cócách nào khácĭkhiến hn pháchUyn Uyn hoànchnh không?”

“Bnthân nó cóth sinh raìhn phách, chng)qua sc mnhĩkhông đ, cntăng cưng tu)vi.” Thưng Tuế(thn nhiên đáp:ơ“Còn làm saotăng tu vi,{hn cu đãĩbiết.”

Vãn bis c gng{hết sc.”

GinHành Chi nghiêmítúc đáp.

Thưng Tuếpht tay: “Điđi.”

Gin HànhChi hành lèri đi. Rati trưc ca,ìThưng Tuế nhc¸nh y: “Cuĩđánh trưng phuįta gãy haicây xương sưn.”

Gin Hành Chikhông h lưngơl, đánh gãymt hàng.

Thưng Tuếïngưc mt: “Cucòn đánh conİgái ta gãyxương toàn thân.”

Gin Hành ChiÏlp tc đánhúmình gãy xươngïtoàn thân, ngãgc xung đt.

Thưngếtiên… Gin HànhChi gưng cưi:đ“Có th giÏngưi khiêng tađi không?”

ThưngTuế nhìn y,]rt cuc cũngcó chút hàièlòng.

Bà gi ngưièhu ti, lnhnht bo: “Khiêngíra đi.”

GinHành Chi vab khiêng rakhi ca đãũthy Tn UynóUyn và NamPhong chy ti.

“GinHành Chi, saoĺngưi li thànhìthế này?! NgưiЇsao ri?” Vìmt Tn UynúUyn hong ht,įGin Hành Chiĺli vui vcưi.

Vn n.” GinHành Chi gtĨđu: “Mu thânìnàng đng ýįri.”

Đng ýIsao?”

Tn UynUyn khó tin,m nàng d(nói chuyn thếɩà?

Gin Hành Chicưi nói: “Muìthân nàng nóich cn tagiúp nàng tuɩluyn ra haihn ba phách,ếbà s đngý cho chúngta!”

“Ta không(có!”

Ging ThưngïTuế vng tïbên trong ra.

GinĩHành Chi làm²như không ngheĩthy, nm lytay Tn UynđUyn, nói mtìcách nghiêm túc:“Ta đi tìmpháp bo tuòluyn cho nàng.Uyn Uyn, chúngta cùng cgng tu luyn!”ɪ

“H?”

“Ta điđây.”

Dt li,Gin Hành Chiíbuông tay nàngra, vy tayvi ngưi hubên cnh: “Đưaưta xung núi.”f

Ngưi hu khiêngīGin Hành Chiđi nhanh, TnUyn Uyn ngngưi.

Y không nóiâvi nàng thêmvài câu sao?

Tngày hôm đó,ũGin Hành Chibt đu thưngxuyên xut nhptng tiu thếīgii, đào mĺkhp nơi.

Các loiÏlinh đan diuıdưc, pháp boĭtu luyn đuïb y đàoâv Tch Sơn.

Hudng vô dngùgì cũng tnghết v TchéSơn.

Bình thường một tháng Giản Hành Chi về một lần, lần nào cũng mang cả đống đồ, đưa thẳng đến Tịch Sơn, làm Tần Uyển Uyển cảm thấy không phải y đến tiểu thế giới mạo hiểm, mà là đi buôn đồ.

Hôm đó, lúc Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân nằm dưới đất, nàng bỗng có cảm giác thân quen lâu ngày không gặp.

Giản Hành Chi thờ ơ đáp: “Tìm hoa hoàng tuyền cho nàng, tiện tay xử luôn ma giáo.”

Những bảo bối này dùng để cung dưỡng Tần Uyển Uyển, nếu Tần Uyển Uyển không dùng được, Thái Hằng cũng có thể dùng một ít, cộng thêm Thượng Tuế và Thái Hằng cùng nhau dạy dỗ nàng, cả ba đồng lòng, có thể nói tu vi Tần Uyển Uyển là tăng vùn vụt như tên lửa.

Những bảo bối này dùng để cung dưỡng Tần Uyển Uyển, nếu Tần Uyển Uyển không dùng được, Thái Hằng cũng có thể dùng một ít, cộng thêm Thượng Tuế và Thái Hằng cùng nhau dạy dỗ nàng, cả ba đồng lòng, có thể nói tu vi Tần Uyển Uyển là tăng vùn vụt như tên lửa.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển cau mày, kéo y phục lại: “Được rồi, nàng còn cau mày như thế, không cho nàng xem nữa.”

“Người…” Tần Uyển Uyển mím môi: “Sau này đừng đi những chỗ đó nữa, ta tự tu luyện được mà.”

Thái Hằng xưa nay là một phụ thân dịu dàng khoan dung, nhưng ấn tượng này hoàn toàn biến mất khi ông bắt đầu dạy học cho Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nắm tay y nhắm mắt lại.

Đã lâu Tiên giới không có ai phi thăng, Giản Hành Chi cau mày, nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Ai phi thăng mà còn chém lên trời?”

Ông nhẹ nhàng cầm kiếm, nói với Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hẳn con đã biết Thượng Cực Tông lấy chiến luyện đạo.”

“À thì…” Thiên Lôi gượng cười: “Năm đó chẳng phải ngài cũng vậy sao?”

“Linh lực cạn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm trên giường: “Ta đau quá, không vận hành Xuân Sinh nổi.”

“Con biết.” Trực giác Tần Uyển Uyển cảm thấy không ổn, Thái Hằng mỉm cười gật đầu: “Vậy thì đánh thôi.”

Giản Hành Chi nhìn về phía Thiên Lôi đánh sét trên trời, giận giữ quát: “Ngươi đánh sét tới ta luôn hả?!”

Hôm đó, lúc Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân nằm dưới đất, nàng bỗng có cảm giác thân quen lâu ngày không gặp.

“Ừm.”

Dường như nàng trở về vùng sa mạc kia, gặp phải Giản Hành Chi điên cuồng ấy.

“Ma vực.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy hơi đỏ mặt. Giản Hành Chi không hề để ý, y sực nhớ gì đó, bắt đầu trút đồ trong túi Càn Khôn ra: “À, đây là quà tặng ta mang theo lần này. Cái này là chong chóng nhỏ, còn có bánh ngọt, trâm cài…

Đột nhiên nàng biết bộ phương pháp dạy học của Giản Hành Chi từ đâu mà tới, người biến thái không phải Giản Hành Chi, là Thái Hằng!

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, chui vào chăn.

Tối hôm Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân, Giản Hành Chi đúng lúc vác một đống bảo vật trở về. Nghe nói Tần Uyển Uyển bị Thái Hằng đánh tới nằm trên giường nghỉ, y khéo léo đề xuất thăm hỏi, Thượng Tuế liếc xéo một cái, y lập tức tắt tiếng.

Tần Uyển Uyển nghe thấy y rời đi, chậm rãi mở mắt.

Bình thường một tháng Giản Hành Chi về một lần, lần nào cũng mang cả đống đồ, đưa thẳng đến Tịch Sơn, làm Tần Uyển Uyển cảm thấy không phải y đến tiểu thế giới mạo hiểm, mà là đi buôn đồ.

Dường như nàng trở về vùng sa mạc kia, gặp phải Giản Hành Chi điên cuồng ấy.

Nhưng đợi tới buổi tối, y vẫn cảm thấy không yên tâm, nửa đêm nhảy cửa sổ vào phòng Tần Uyển Uyển. Nhìn Tần Uyển Uyển bị quấn kín mít, y ngồi bên cạnh, xót xa: “Không phải có Xuân Sinh sao, sao lại đánh tới nông nỗi này?”

Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đỡ hơn, nàng chống người dậy. Giản Hành Chi để mặc nàng kéo, vén tay áo lên xem vết thương trên mặt.

“Linh lực cạn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm trên giường: “Ta đau quá, không vận hành Xuân Sinh nổi.”

Tần Uyển Uyển mù mờ, Thúy Lục nhắc nhở bọn họ: “Hai người thành thân chưa?”

“Sao sư phụ không giúp nàng?”

Tối hôm Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân, Giản Hành Chi đúng lúc vác một đống bảo vật trở về. Nghe nói Tần Uyển Uyển bị Thái Hằng đánh tới nằm trên giường nghỉ, y khéo léo đề xuất thăm hỏi, Thượng Tuế liếc xéo một cái, y lập tức tắt tiếng.

Giản Hành Chi cau mày: “Nàng… nàng cũng đâu phải đồ đệ ngài, ra tay tàn nhẫn thế?”

Đợi hôm sau thức dậy, nàng nghe người ta nói Giản Hành Chi lại đến những thế giới khác tìm pháp bảo rồi.

Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, truyền linh lực cho nàng, giúp nàng vận hành Xuân Sinh. Ánh mắt Tần Uyển Uyển đờ đẫn nhìn rèm giường, lặp lại lời Thái Hằng mỉm cười nói ra: “Phụ thân ta nói ra tay không tàn nhẫn, cầm kiếm không vững; đau không tập quen, sau này càng đau.”

“Lời này không sai…” Giản Hành Chi vận hành một lúc, Tần Uyển Uyển cảm giác miệng vết thương đã lành, bắt đầu có sức nói chuyện. Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi bên mép giường, nghe y cau mày oán trách: “Nhưng sau này ta ở bên cạnh nàng rồi, đâu cần thiết phải vậy?”

Thật ra bọn họ đã từng song tu ở Tu chân giới, nhưng về Tiên giới lại gần như chẳng đụng chạm gì.

“Giản Hành Chi…” Tần Uyển Uyển nhìn vết thương trên mặt y, rầu rĩ hỏi: “Người đi đâu thế?”

Y trút hết đồ lên giường nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn mấy món đồ nho nhỏ, rủ mắt không nói.

Cả hai nhìn Tạ Cô Đường áo tím cầm trường kiếm, bả vai đậu một con chim bói cá, đang tò mò nhìn Thiên giới. Tần Uyển Uyển xúc động gọi: “Tạ đại ca!”

Thái Hằng xưa nay là một phụ thân dịu dàng khoan dung, nhưng ấn tượng này hoàn toàn biến mất khi ông bắt đầu dạy học cho Tần Uyển Uyển.

“Ma vực.”

“Ngại quá…” Thiên Lôi vội vàng xin lỗi: “Bên dưới có người phi thăng chém ta một nhát, ta bất cẩn né đòn nên đánh nhầm chỗ.”

Giản Hành Chi thờ ơ đáp: “Tìm hoa hoàng tuyền cho nàng, tiện tay xử luôn ma giáo.”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi trợn mắt.

“Bị thương sao?”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau. Y nhất thời xúc động bước lên trước, đang định ôm lấy nàng, đột nhiên thiên lôi giáng sét ngang trời!

Nghe thế, Giản Hành Chi ngẫm thấy có lý.

Tần Uyển Uyển dạy y che dù, y đã biết trời mưa không thể dính mưa.

Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đỡ hơn, nàng chống người dậy. Giản Hành Chi để mặc nàng kéo, vén tay áo lên xem vết thương trên mặt.

Nhưng đợi tới buổi tối, y vẫn cảm thấy không yên tâm, nửa đêm nhảy cửa sổ vào phòng Tần Uyển Uyển. Nhìn Tần Uyển Uyển bị quấn kín mít, y ngồi bên cạnh, xót xa: “Không phải có Xuân Sinh sao, sao lại đánh tới nông nỗi này?”

Vết thương bốc ma khí, rõ ràng là bị pháp thuật gây thương tích, Xuân Sinh không thể trị liệu vết thương này, chỉ đành đợi nó tự lành.

Đợi lôi kiếp xong, y cảm giác linh khí dồi dào sau lưng, quay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng lành lặn giữa pháp trận.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển cau mày, kéo y phục lại: “Được rồi, nàng còn cau mày như thế, không cho nàng xem nữa.”

“Giản huynh, Uyển Uyển.” Tạ Cô Đường nhìn hai người, mỉm cười giải thích: “Thúy Lục sợ mình không chịu nổi thiên kiếp nên độ kiếp chung với ta, cùng nhau phi thăng.”

Tần Uyển Uyển bước lên kéo Thúy Lục: “Hai người tới vừa đúng lúc.”

“Người…” Tần Uyển Uyển mím môi: “Sau này đừng đi những chỗ đó nữa, ta tự tu luyện được mà.”

“Nàng có thể…” Giản Hành Chi tin tưởng không hề nghi ngờ, bật cười: “Nhưng ta muốn tặng nàng, để nàng tu luyện nhanh hơn. Ta rất muốn kết hôn với nàng.”

Tạ Cô Đường mỉm cười không nói. Thúy Lục len lén quan sát Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, thấp giọng hỏi: “Này, có phải chúng ta tới trễ quá không?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy hơi đỏ mặt. Giản Hành Chi không hề để ý, y sực nhớ gì đó, bắt đầu trút đồ trong túi Càn Khôn ra: “À, đây là quà tặng ta mang theo lần này. Cái này là chong chóng nhỏ, còn có bánh ngọt, trâm cài…

“Lời này không sai…” Giản Hành Chi vận hành một lúc, Tần Uyển Uyển cảm giác miệng vết thương đã lành, bắt đầu có sức nói chuyện. Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi bên mép giường, nghe y cau mày oán trách: “Nhưng sau này ta ở bên cạnh nàng rồi, đâu cần thiết phải vậy?”

Do dự một lát, nàng rụt rè vươn tay nắm lấy tay Giản Hành Chi.

Đây là thói quen hiện tại của Giản Hành Chi, đi tới nơi nào cũng xem thử có thứ gì tặng được cho Tần Uyển Uyển không.

Đồ tu luyện thì đưa đến Tịch Sơn, còn mấy món lặt vặt tặng riêng cho Tần Uyển Uyển thì y sẽ đưa riêng.

Cứ thế hơn sáu mươi năm, rốt cuộc Tần Uyển Uyển bức phá, tự mình sinh ra hồn phách.

Y trút hết đồ lên giường nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn mấy món đồ nho nhỏ, rủ mắt không nói.

Bên ngoài mưa nhỏ tí tách, Giản Hành Chi ngồi ngắm Tần Uyển Uyển một lát. Tần Uyển Uyển dọn dẹp xong, quay đầu nhìn y: “Người không ngủ sao?”

“Ta đợi nàng ngủ rồi mới về ngủ.”

“Ta đợi nàng ngủ rồi mới về ngủ.”

“Ừm.”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, sau đó bật cười: “Không, không trễ.”

Ông nhẹ nhàng cầm kiếm, nói với Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hẳn con đã biết Thượng Cực Tông lấy chiến luyện đạo.”

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, chui vào chăn.

Do dự một lát, nàng rụt rè vươn tay nắm lấy tay Giản Hành Chi.

“Chuyện gì?”

Thật ra bọn họ đã từng song tu ở Tu chân giới, nhưng về Tiên giới lại gần như chẳng đụng chạm gì.

Nàng nắm bàn tay lạnh băng của Giản Hành Chi, Giản Hành Chi ngây người. Một lát sau, y vươn tay sờ đầu nàng, dịu giọng nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi nào.”

“Sao sư phụ không giúp nàng?”

“Ừ.”

Thúy Lục nghe nói thế, hừ một tiếng, hóa từ dạng chim thành dạng người, bất mãn lên tiếng: “Ai mà biết Vấn Tâm Kiếm các người biến thái thế, ở Ranh giới sinh tử có vài chục năm mà mạnh tới như vậy?”

Tần Uyển Uyển nắm tay y nhắm mắt lại.

“Ừ.”

Giản Hành Chi đợi một lát. Sau khi Tần Uyển Uyển ngủ xay, y cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mép môi nàng, dém chăn rồi đứng dậy rời đi, đội nón bước vào mưa đêm.

“Nàng có thể…” Giản Hành Chi tin tưởng không hề nghi ngờ, bật cười: “Nhưng ta muốn tặng nàng, để nàng tu luyện nhanh hơn. Ta rất muốn kết hôn với nàng.”

“Giản Hành Chi…” Tần Uyển Uyển nhìn vết thương trên mặt y, rầu rĩ hỏi: “Người đi đâu thế?”

Tần Uyển Uyển dạy y che dù, y đã biết trời mưa không thể dính mưa.

Tần Uyển Uyển nghe thấy y rời đi, chậm rãi mở mắt.

“Bị thương sao?”

Đợi hôm sau thức dậy, nàng nghe người ta nói Giản Hành Chi lại đến những thế giới khác tìm pháp bảo rồi.

Cứ thế hơn sáu mươi năm, rốt cuộc Tần Uyển Uyển bức phá, tự mình sinh ra hồn phách.

Ngày hôm đó, trời giáng lôi kiếp, Giản Hành Chi giơ tay bày trận đỡ hết đòn tấn công.

Đợi lôi kiếp xong, y cảm giác linh khí dồi dào sau lưng, quay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng lành lặn giữa pháp trận.

Hồn phách của nàng hoàn chỉnh, sau này không còn lo lắng hồn phách không nguyên vẹn nữa.

Bên ngoài mưa nhỏ tí tách, Giản Hành Chi ngồi ngắm Tần Uyển Uyển một lát. Tần Uyển Uyển dọn dẹp xong, quay đầu nhìn y: “Người không ngủ sao?”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau. Y nhất thời xúc động bước lên trước, đang định ôm lấy nàng, đột nhiên thiên lôi giáng sét ngang trời!

Hai người nhảy ra sau, mặt mày hoảng hốt.

Hai người nhảy ra sau, mặt mày hoảng hốt.

Đây là thói quen hiện tại của Giản Hành Chi, đi tới nơi nào cũng xem thử có thứ gì tặng được cho Tần Uyển Uyển không.

Giản Hành Chi nhìn về phía Thiên Lôi đánh sét trên trời, giận giữ quát: “Ngươi đánh sét tới ta luôn hả?!”

“Ngại quá…” Thiên Lôi vội vàng xin lỗi: “Bên dưới có người phi thăng chém ta một nhát, ta bất cẩn né đòn nên đánh nhầm chỗ.”

“Phi thăng?”

Đã lâu Tiên giới không có ai phi thăng, Giản Hành Chi cau mày, nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Ai phi thăng mà còn chém lên trời?”

“À thì…” Thiên Lôi gượng cười: “Năm đó chẳng phải ngài cũng vậy sao?”

Nghe thế, Giản Hành Chi ngẫm thấy có lý.

Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, truyền linh lực cho nàng, giúp nàng vận hành Xuân Sinh. Ánh mắt Tần Uyển Uyển đờ đẫn nhìn rèm giường, lặp lại lời Thái Hằng mỉm cười nói ra: “Phụ thân ta nói ra tay không tàn nhẫn, cầm kiếm không vững; đau không tập quen, sau này càng đau.”

Nghĩ đến người kia chém một nhát lên trời, phỏng chừng là kiếm tu khá lợi hại, y đột nhiên phấn khích: “Người này tên gì? Hôm nào ta tìm hắn đánh một trận.”

“Nói mới nhớ, ngài và Nữ quân cũng quen người này đấy.”

Thiên Lôi cười cười: “Hình như là cố hữu của hai người, tên y là Tạ Cô Đường.”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi trợn mắt.

Một lát sau, hai người cùng xuất hiện tại Nam Thiên Môn.

Cả hai nhìn Tạ Cô Đường áo tím cầm trường kiếm, bả vai đậu một con chim bói cá, đang tò mò nhìn Thiên giới. Tần Uyển Uyển xúc động gọi: “Tạ đại ca!”

Sau đó, nàng chú ý đến Thúy Lục trên vai Tạ Cô Đường, mở to mắt: “Thúy Lục tỷ tỷ?”

“Giản huynh, Uyển Uyển.” Tạ Cô Đường nhìn hai người, mỉm cười giải thích: “Thúy Lục sợ mình không chịu nổi thiên kiếp nên độ kiếp chung với ta, cùng nhau phi thăng.”

Thúy Lục nghe nói thế, hừ một tiếng, hóa từ dạng chim thành dạng người, bất mãn lên tiếng: “Ai mà biết Vấn Tâm Kiếm các người biến thái thế, ở Ranh giới sinh tử có vài chục năm mà mạnh tới như vậy?”

Tạ Cô Đường mỉm cười không nói. Thúy Lục len lén quan sát Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, thấp giọng hỏi: “Này, có phải chúng ta tới trễ quá không?”

Giản Hành Chi đợi một lát. Sau khi Tần Uyển Uyển ngủ xay, y cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mép môi nàng, dém chăn rồi đứng dậy rời đi, đội nón bước vào mưa đêm.

“Chuyện gì?”

Tần Uyển Uyển mù mờ, Thúy Lục nhắc nhở bọn họ: “Hai người thành thân chưa?”

Giản Hành Chi cau mày: “Nàng… nàng cũng đâu phải đồ đệ ngài, ra tay tàn nhẫn thế?”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, sau đó bật cười: “Không, không trễ.”

Nghĩ đến người kia chém một nhát lên trời, phỏng chừng là kiếm tu khá lợi hại, y đột nhiên phấn khích: “Người này tên gì? Hôm nào ta tìm hắn đánh một trận.”

Tần Uyển Uyển bước lên kéo Thúy Lục: “Hai người tới vừa đúng lúc.”

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ước gì gặp được người như Giản Hành Chi thật ha, tình muốn xỉu~~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ừa vừa kịp lúc luôn ấy

Soleil
Soleil
2 Năm Cách đây

Ngủ say chứ ko phải say Zens Zens ơi.
Thuý Lục với Tạ Cô Đường vừa kịp tới làm phù dâu phù rể hén

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!