Ngoại truyện 02
Đại hỉ thành hôn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Truyền thống ở rể này do Sơn chủ mở núi Tịch Sơn, cũng là phụ thân của Thượng Tuế – Nguyên Đức tiên quân lập ra.
Lúc đó Tịch Sơn vẫn chỉ là một đỉnh núi nhỏ, nghe đồn năm ấy trời đất mới hình thành, Tiên giới chưa có trật tự, các tiên gia chém giết nhiều năm, tạo ra một mảnh thiên địa. Nguyên Đức tiên quân không phải vị thần tiên hung mãnh, ông chiếm một đỉnh núi nhỏ ở Tịch Sơn xa xôi, làm lão đại không chính quy một vùng, sau đó sinh ra Thượng Tuế.
Nguyên Đức vui mừng vì có cô con gái yêu, lập tức quyết định đỉnh núi Tịch Sơn của ông tuy nhỏ nhưng tuyệt đối không để Thượng Tuế chịu chút ấm ức nào, Nữ quân của Tịch Sơn ông tuyệt đối không gả ra ngoài, tử thủ Tịch Sơn.
Thượng Tuế được phụ thânễyêu thương, sốngĺngang ngược cànĩquấy ở TịchỹSơn. Bà thiênặphú phi phàm,ἶxinh đẹp tuyệtẻtrần, còn nhỏiđã đánh khắp}các núi, giúpЇTịch Sơn nhanhÏchóng khuếch trươngáquy mô nhưɩhiện tại, trởἵthành bá chủữtrên Thiên giới,ἴhàng ngày nếuĩkhông đánh nhauặthì là đangìsắp sửa đánhïnhau.
Không phải ThiênạĐế không muốnúquản nữ thổắphỉ này, nhưngậThượng Tuế quáĩmạnh, nếu muốnãquản thì tổnễthất nghiêm trọngỳquá. Vì thế,}Thiên Đế muốnõchiêu an, dựỗđịnh phái mộtḻthần thiên nàoêđó cưới ThượngẹTuế.
Với mỹ mạoḽcủa bà, chúngồtiên đến tuổiĪtrên thiên đìnhẩlập tức bướcịlên một bước,¸xếp thành hàngờdài. Thượng Tuếấnhìn đám người,ịđề xuất yêuúcầu thứ nhất:
Biếtàđánh nhau.
Chúng tiênjlập tức luiịvề sau, chỉ²còn lại mộtỳđám chiến thầnîđứng tại chỗ.
ThượngĭTuế đề xuấtịyêu cầu thứĩhai:
Đẹp trai, trắngjtrẻo, bà khôngĩthích kẻ cơỵbắp.
Chúng tiên lậpîtức lui tiếp.
Chỉẫcòn lác đácừvài người.
Thượng Tuếêđề xuất yêuḽcầu cuối cùng:
Ở³rể.
Nháy mắt đạiÎđiện chỉ cònêlại Thái Hằng.
ThượngửTuế nhướng mày:ò“Ở rể màjngươi cũng chịu?”ἰ
Thái Hằng dịuạdàng cười: “Cảiìthiện cuộc sốngẩthôi mà, khôngêxấu hổ.”
Đámịđông im lặng}nhìn Thượng Tuếἰđeo vàng mangửbạc, lại nhìnẻThái Hằng cảùngười chỉ đeoỉmột thanh kiếm,ễđột nhiên thấuìhiểu sự lựaáchọn của Tiênôquân phi thăngÏchưa bao lâuἶnày.
Còn về sauítại sao TháiịHằng chém mộtỗnhát nứt nửaЇthiên cung, thìóhồi sau lạiủnói.
Dù gì từêđó về sau,ẹchuyện Tịch Sơnắchỉ hoan nghênhfở rể đãỗđi sâu vàoἴlòng chúng tiên.
Đâyúcũng là nguyênĬnhân mặc dùùmỹ danh củaơTần Uyển Uyểnỉnức tiếng gầnằxa, nhưng người{nghiêm túc tớiựcửa đề thânựsuốt hai trămộnăm nay chỉưđếm trên đầuĮngón tay.
Mà hômònay, rốt cuộcạTịch Sơn nữắquân cũng sắpịthành thân rồi!
Đốiứtượng là cáiộtên đánh nhauịchẳng thua gìíThái Hằng –ằLong Ngạo Thiên…ỹÀ không, Giản°Hành Chi!!!!
Cái ngàyítin tức truyềnḽra, Thiên Đếíbị dọa đếnđrun tay, chúngỉtiên hết sứcắhoang mang, càngïnghĩ càng thấyígia đình này²ngày càng đángýsợ, cho đếníkhi có ngườiừnhắc nhở: “Thậtứra đây cũngừlà chuyện tốt,ĩdẫu sao thì…gầnĮđây Tuế Hànhủđạo quân cũngờkhông đánh nhauúnữa.”
Mọi ngườiấđồng loạt nghĩảquả đúng làãthế, trước đâyỗGiản Hành Chi[nếu không đánhènhau thì cũngîlà sắp sửaἱđánh nhau, từõkhi tin tứcẩy chuẩn bịìthành thân truyềnừra, có vẻẹy bận rộnõhơn nhiều, vốnḻkhông có thờiigian đánh nhau.
LấyЇthân phận củaἵGiản Hành Chiĩvà Tần UyểnặUyển, hôn lễổnày rất đượcíchú ý. Tiênõgiới thành hôn¹khác với nhânįgian, nghi thứcểrườm rà khôngônhiều mấy, quanốtrọng nhất làἲtế điển kýởkết. Đôi bênâđứng trên tếờđàn, chiêu cáoẹvới trời, kýĩtên vào sổởnhân duyên, kếtễthành hôn khế(*).ạĐến bước này,ẳhai bên vĩnhἵkết phu thê,đđời đời kiếpɩkiếp.
(*) Khế ướcạkết hôn
Buổi sángĬhôm thành hôn,ḹThúy Lục vớiĮtư cách đạiïdiện cho TầnòUyển Uyển đếnếđạo trường của[Giản Hành Chiàđón y tới.ịSau khi đếnɪTịch Sơn, GiảnỉHành Chi điἳbộ lên thangĩThanh Vân, bướcĩđến trung tâmĩtế đàn.
Ngày đóăquần tiên tụ}hội, Giản HànhἷChi mặc đồĪcưới, nhìn Tần:Uyển Uyển đeoétrâm cài phượngôhoàng, tim đậpḽthình thịch. CảIhai cùng đứngḹở trung tâmưtế đàn, ngheîquan chủ lễỹbên cạnh đọcólời chúc, chiêuḷcáo chuyện thànhfhôn với trời,¹cuối cùng trảiẩsổ nhân duyênểtrên bàn.
Hai ngườiỉthay nhau kýỹtên lên sổīnhân duyên, nhìnàsổ đột ngộtóbốc cháy, hóaỹthành tro bụi,}bị gió cuốnỉđi, bay vềắnơi xa.
Chuông cổổvang lên, chim]tước tung bay,ốquan chủ lễÏhô vang: “Trờiấban nhân duyên,ỉthiên ứng(*)!”
(*)İỨng: ưng thuận
TầnìUyển Uyển vàĬGiản Hành Chiỉdựa theo lễđnghĩ khom lưngἳhành lễ vềêphía chuông vang,įxem như hồiḹđáp lời chúcẽphúc của ôngĩtrời.
Đợi làm xongổhết thảy, mọiἴngười được ngườiấhầu sắp xếpĮnhập tiệc rượu.]Giản Hành Chiịvà Tần Uyển¹Uyển thay phiênửmời rượu xong,ĩđể Thượng Tuếĩvà Thái Hằngìchào hỏi tiênặgia các nơi,ìcòn hai ngườiồtụ họp uống²rượu với bằngýhữu mình tạiớhậu viện.
Bằng hữuóhai người khôngỷnhiều lắm. GiảnìHành Chi thìỉkhông nói, TầnĩUyển Uyển ởítại Tiên giớiỡhai trăm nămùnhưng gần nhưậbị nhốt ởâTịch Sơn, khôngỉdám để quá³nhiều người biếtặnăng lực thựcọsự, gần nhưỵkhông tiếp xúc:với người ngoài,ɪvì vậy cũngíkhông có bằngụhữu. Cuối cùngõbàn rượu nàyợchỉ có nămîngười, gồm TạļCô Đường, ThúyìLục, Nam Phong,ẻvà vợ chồngõhọ.
Năm người ăníăn uống uống,jNam Phong bổôtúc tình hìnhЇTiên giới choἳhai người Tạỉ– Thúy mớiỷphi thăng khôngũlâu, kể cuộc(sống mấy nămἶnay của nó.
“Taạtốt số, sauêkhi phi thăngɩtheo chủ nhânịvà nam chủīnhân mới biếtỉbọn họ lợiĩhại như vậy.ĩNam chủ nhânứtìm cho taũrất nhiều bảoįbối, cuối cùngìđúc ra cơạthể kim cươngíbất hoại này,ầvô cùng lợi:hại!” Nam Phongịvỗ ngực mình,¹tiếp tục khoácẫlác: “Ngài ấyảlại mua mộtỉmảnh đất choĺta, để ta²làm đạo trường.íHiện giờ, taỗcũng là mộtìtiểu thần tiênồrồi, rất nhiềufngười thích taìđó.”
“Ồ, khôngètệ.” Thúy Lụcìăn đậu phộng,ũcười nói: “Xemẻra Tiên giớiứthật biết nuôiẫngười.”
“Vậy haiệngười thì sao?”ĩ
Tần Uyển Uyểnýtò mò, rót³rượu cho ThúyõLục: “Sau khiĩchúng ta đi,ầhai người ởểlại thế nào?”í
“Cũng không thếịnào cả.” ThúyóLục chậm rãiĩđáp: “Tà Thần[bị các ngườiıgiết, ta trởĩvề làm Thànhưchủ Quỷ Thànhíthôi. À, nóiồmới nhớ, cáiìkỹ nam quánļmà Giản HànhĩChi ở lúcẻtrước sau khiĩchuyển thành tổểchức sát thủìthì làm ănἵrất được, khiếnẻcả thành thịnhệhành tu tiên,Įnhất là mấyỉTần lâu Sởỉquán(*) kia cựcởkỳ yêu thích.ỉTrước khi taơphi thăng, quảnẩđốc kỹ namÎquán tên HoanợHỉ ấy, cậuẫnhớ không?”
“Khôngònhớ.”
Giản HànhÏChi đáp dứtặkhoát. Y gặpînhiều người nhượvậy, làm saoẳnhớ được ngườiįqua đường?
Thúy Lụcửkhông lấy làmĭlạ, lười nhácưnói: “Biết ngayậcậu không nhớựra, nhưng ngườiita nhớ cậu.ỉY bảo taĩnói với cậuîmột tiếng, cảmỏơn cậu thayổđổi cuộc đờiứy. Hiện giờ,ơy là quảnìđốc tổ chứcľsát thủ, đãòtu đến kỳũKim Đan rồi.”ì
“Không tệ.” GiảnỗHành Chi chậmirãi uống rượu,ỏliếc nhìn TạĩCô Đường: “Cậuīthì sao? Vẫnĭluôn ở tạiòRanh giới sinhùtử à?”
“Ừm.”ẳ
Tạ Cô Đườngàgật đầu, trởḻthành người bảoừvệ Ranh giớiồsinh tử thìîkhông thể raỉngoài, bằng khôngàkết giới sẽỗbị ảnh hưởng,ởcó điều cảmởơn ngài giúpíđỡ…” Tạ CôừĐường ngẩng đầuốcười: “Một nhátẩkiếm kia của(ngài giúp kết{giới yên ổnımấy trăm năm.”ɪ
Nhóm người chậmìrãi tán gẫu,ịThúy Lục kểỷchuyện hạ giới.òSau khi LiễuằPhi Sương vàỹLạc Hành Chuẫthành hôn, LiễuẫPhi Sương nhanhļchóng thăng cấp,ìtrở thành Thànhἴchủ Hoa Thành.ɩLạc Hành Chufcàng ngày càngİchững chạc, ngheỏnói thêm mấyỳtrăm năm nữa,¹Lạc Bất Phàmἱdự định giaoĩThiên Kiếm Tôngἴcho y.
Ninh Huy¹Hà được GiảnõHành Chi chếἴtạo cơ thể,ľra khỏi cổđmộ, tiếp tụcủở bên cạnhìYên Vô Song,Ihai người đãḹcó con rồi.ỏYên Vô Songỵtrọng chấn Sơnềtrang Câu Kiếm,ârời khỏi HoangÎThành, lên núiặđịnh cư lánh²đời, đang nghĩặcách tạo đườngẳlinh mạch tớiôđó để bồi¹dưỡng đồ tửiđồ tôn.
Mỗi ngàyìKim Kiếm ĐồngíTử đi theoiYên Vô Song,²gần đây bếìquan, nghe nóiḽkiếm thuật thànhįcông, tu viỉtăng lên ổnïđịnh…
Mọi người nóiờmột hồi, khôngľkhỏi nhắc tớiḷmột cái tên:ứ“Đáng tiếc MinhìTịnh đạo quân…”ļ
Nam Phong bùiũngùi, chỉ nóiẩmột nửa, chợtįnhớ tới gììliền ngừng lời.
Mọiợngười theo bảnẫnăng nhìn sangỳThúy Lục, ThúyạLục quay đầuạnhìn bọn họ:í“Nhìn ta làmỗgì?”
Dứt lời,áThúy Lục suyúnghĩ: “Ta biếtỉcác người lo‹cho ta, nhưngɪđây là nguyện³vọng của Thầnỗquân. Tâm nguyệnịcủa ngài đã²thành, ta cũngổkhông buồn gìũnữa.”
Nói thìInói thế, nhưngômột con chimįnhư nàng khóÍgiấu được nỗi}buồn trong mắt.
Mọi}người ăn uốngíno say, thấyụsao nhân duyênữmọc lên, ngườiɪhầu bước vàoịthúc giục TầnựUyển Uyển vàíGiản Hành Chiḽvề phòng.
Hai ngườiḷđứng dậy cáoệbiệt, cùng trởïvề phòng.
Thành hôn²ở Tiên giới‹không rườm ràặnhư nhân gian,ỏhai người uốngôrượu hợp cẩn,ựtẩy rửa sơĩlược thì ngồiĭlên giường.
Cách lầnítrước đã hơnệsáu mươi năm,}hơn sáu mươi‹năm nay, GiảnửHành Chi vẫn¸luôn dừng lạiìở lễ giáo,ếchưa hề cóĮvượt mức nửaềđiểm.
Không phải TầnḹUyển Uyển khôngồthấy lạ, nhưngļcứ cảm thấyĩGiản Hành Chiĩkhông gấp, nàngĪcũng ngại hỏi.
Nàngợnghĩ có lẽịGiản Hành Chiủtương đối truyềnỉthống… Nếu nhưìlúc trước khôngềphải tình huốngũđặc biệt, cóừlẽ y vẫnĭcảm thấy nênĩđợi đến sau‹khi thành hônĬnhỉ?
Thị nữ thuЇdọn mặt bàn]xong, bưng khayụra ngoài.
Trong phòngầchỉ còn lạiụhai người, cảớhai ngồi trênịgiường, bỗng nhiênẵhơi xấu hổ.
Quaἲhồi lâu, GiảnἳHành Chi chủ,động vươn tayạkéo nàng, dịuẹgiọng hỏi: “Điἷngủ nhé?”
TầnìUyển Uyển quayímặt đi, thấpĩgiọng đáp: “Ừm.”ú
Giản Hành Chiỵkhông biết doỉthời gian kéoἰdài hay làíthế nào nữa,İy không hề‹dùng pháp thuật.
Yĩđứng dậy đóngêcửa sổ, thổiỳtắt đèn, thiếtílập kết giớiIrồi mới leoĭlên giường, thảỷrèm xuống.
Cả haiἱnằm trên giường,ôkhông hề nhúcịnhích.
Ban đầu, TầnìUyển Uyển hơiácăng thẳng, nhưngờqua hồi lâuỉvẫn thấy GiảnưHành Chi khôngícó hành độngạnào, nàng bắtiđầu hơi mệt,ưmơ màng nhắmἰmắt lại.
Phỏng chừngẩtối nay lạiĩphải trôi quaịyên ả rồi.
Nàngầsuy nghĩ rồiḹdứt khoát nghiêngíngười, đưa lưngĩvề phía GiảnởHành Chi, điĩngủ.
Không biết đãïngủ bao lâu,ınàng loáng thoángưnghe thấy tiếngờmưa nhỏ tíảtách ngoài cửaởsổ. Tần UyểnóUyển mơ màngẫtỉnh lại, cảm³giác Giản HànhồChi ôm mìnhàtừ sau lưng.
Yľhôn cổ, gòúmá, trái taiếnàng, mọi thứĩđều chuẩn bịêsẵn sàng. Yľkhàn giọng nóiẵcho nàng biết:é“Uyển Uyển, taĭrất nhớ nàng,ἳnhớ hơn sáu‹mươi năm rồi.”ă
Hết thảy vừa dịu dàng vừa dài đăng đẵng, hai cơ thể đều là lần đầu, Giản Hành Chi vô cùng trân trọng cơ hội nguyên âm nguyên dương giao hợp này. Y sợ nàng đau, vừa trấn an nàng, vừa hướng dẫn nàng cách vận hành linh khí, tựa trán lên trán này, dạy nàng cách mở thức hải, giao hòa song tu.
Vừa muốn đẩy nàng ra, sợ lần đầu tiên khiến nàng khó chịu.
Đợi lúc kết thúc, Tần Uyển Uyển sảng khoái tràn trề, cảm giác tu vi tăng vọt. Nàng nằm trên giường, khẽ thở dốc nghỉ ngơi. Giản Hành Chi tẩy rửa cho nàng xong thì trở lại giường, ôm nàng nằm yên bất động.
Quyết định xong, mọi người lập tức hành động. Giản Hành Chi đưa ký ức và một hồn bốn phách tách ra, cung dưỡng ở Điện Dưỡng Hồn tại Tiên giới. Thúy Lục chạy xuống nhân gian, bắt đầu giảng đạo xây miếu tứ xứ cho Lận Ngôn Chi.
Hai người thân mật giống như cộng sinh, lúc này Tần Uyển Uyển mới nhớ tới lời y vừa nói, không khỏi cười: “Nhớ sáu mươi năm mà chẳng thấy chàng biểu hiện gì cả thế?”
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng là lần biệt ly.
“Thần hồn của nàng tổn thương vì ta, song tu với ta là lựa chọn tốt nhất lúc đó với nàng.” Dường như Giản Hành Chi không dễ chịu lắm, giọng khàn khàn: “Mặc dù biết nàng không phải vì lý do đó mà ở cùng ta, nhưng ta cũng không hi vọng làm những chuyện đó trong tình huống ấy.”
Chuyện này làm Giản Hành Chi cuống quít cả lên, gọi y tiên tới xem. Thôi xong, có thai rồi!
Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi tủi thân cọ vào lưng nàng: “Ta không muốn nàng chọn ta khi không có sự lựa chọn, ta muốn nàng vẫn chọn ta khi có sự lựa chọn.”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, bấy giờ nàng mới phát hiện Giản Hành Chi thật sự đã nghĩ hết mọi chuyện cho nàng.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bồi dưỡng hồn phách nhiều năm, bỗng nhiên có một ngày phát hiện linh lực vận hành không đúng.
“Không sao.”
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay y, nhiệt độ bàn tay rất cao, hơi thở phả lên lưng nàng, lộ cảm giác nóng rực.
Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nhìn hồn phách Lận Ngôn Chi đặt vào Điện Dưỡng Hồn, nàng ngẫm nghĩ, giơ tay lên vẽ một cái. Một hạt giống hoa hồng chui từ dưới đất sân viện lên, rơi vào tay nàng. Nàng tìm ký ức của Tố Đàn Âm trong thần hồn ra, dùng một hồn một phách cất chứa. Nàng không chạm vào những ký ức này, ngược lại đưa ký ức và một hồn một phách vào hạt giống, đặt bên cạnh Lận Ngôn Chi.
Thượng Tuế khó tin. Lận Ngôn Chi nghe vậy ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Thượng Tuế.” Nói xong, y lại đưa mắt sang Thái Hằng: “Thái Hằng.”
Y chào hỏi bạn cũ xong, rốt cuộc nhìn sang Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển cảm nhận được lúc nãy y cố ý kiềm chế, cũng biết hẳn lúc này y đang nghĩ cho nàng. Nàng hơi không nhịn được, xoay đầu, hôn y.
Giản Hành Chi ngây người, sau đó khẽ ho một tiếng: “Tùy huynh.”
Nàng chủ động, Giản Hành Chi lại rơi vào sự mâu thuẫn kỳ lạ.
Thúy Lục ngẩn người: “Phục sinh?”
Vừa muốn đẩy nàng ra, sợ lần đầu tiên khiến nàng khó chịu.
Đợi lúc kết thúc, Tần Uyển Uyển sảng khoái tràn trề, cảm giác tu vi tăng vọt. Nàng nằm trên giường, khẽ thở dốc nghỉ ngơi. Giản Hành Chi tẩy rửa cho nàng xong thì trở lại giường, ôm nàng nằm yên bất động.
Vừa cảm thấy Uyển Uyển của y quá ngọt ngào, thật sự khó mà đẩy ra.
Không chỉ thể chất Giản Hành Chi tốt, càng chết tiệt hơn là năng lực học tập cũng rất mạnh.
“Ta hiểu rồi.” Thúy Lục xúc động gật đầu: “Ta làm được! Ta sẽ đi làm! Chỉ là…”
Y đấu tranh muốn tránh né, Tần Uyển Uyển đuổi theo, ép y đến sát tường. Giản Hành Chi rốt cuộc tỉnh táo, y giữ lấy nàng, cảnh cáo: “Đủ rồi, ta đủ rồi.”
Sáng hôm sau, Tần Uyển Uyển tự kiểm điểm sâu sắc.
Lận Ngôn Chi lại nhìn về phía Tần Uyển Uyển, hỏi: “Có thể cho ta hạt giống này không?”
“Đủ rồi sao?”
Học tập động tác lại càng thần tốc.
“Lận Ngôn Chi?”
Tần Uyển Uyển kéo tay y, áp sát tới, câu cổ y, dán lên thân trước, giọng điệu tủi thân: “Nhưng ta chưa đủ thì phải làm sao? Trước đây chàng nói sức chàng rất khỏe, có phải chàng gạt ta không?”
Thúy Lục hâm mộ nhỏ dãi, nhìn Tần Uyển Uyển thâm quầng dưới mắt: “Không ngờ tên tiểu tử Giản Hành Chi này lại bổ thế…”
Hai người thành hôn chưa lâu, Giản Hành Chi đã kéo Tần Uyển Uyển đi tạm biệt Thượng Tuế và Thái Hằng, quyết định chu du Tiên giới.
Giản Hành Chi: “…”
Tần Uyển Uyển cảm nhận được lúc nãy y cố ý kiềm chế, cũng biết hẳn lúc này y đang nghĩ cho nàng. Nàng hơi không nhịn được, xoay đầu, hôn y.
Sáng hôm sau, Tần Uyển Uyển tự kiểm điểm sâu sắc.
Dứt lời, y rủ mắt nhìn hạt giống trong lòng bàn tay: “Ta muốn nhìn thấy nàng nở rộ một lần nữa.”
Nàng không nên nói Giản Hành Chi không khỏe, sức y đúng là khỏe quá mức.
Buổi tối nghe tin có thai, Giản Hành Chi vừa vui vừa sợ, cả đêm mất ngủ.
Không chỉ thể chất Giản Hành Chi tốt, càng chết tiệt hơn là năng lực học tập cũng rất mạnh.
Tần Uyển Uyển gượng cười, không nói gì nhiều.
Nàng không nên nói Giản Hành Chi không khỏe, sức y đúng là khỏe quá mức.
Học tập động tác lại càng thần tốc.
“Đủ rồi sao?”
Giản Hành Chi: “…”
Hai người thành hôn chưa lâu, Giản Hành Chi đã kéo Tần Uyển Uyển đi tạm biệt Thượng Tuế và Thái Hằng, quyết định chu du Tiên giới.
Cả hai dạo một vòng Tiên giới trở về, mọi người chợt phát hiện tu vi hai người tăng lên rất nhiều.
Thúy Lục hâm mộ nhỏ dãi, nhìn Tần Uyển Uyển thâm quầng dưới mắt: “Không ngờ tên tiểu tử Giản Hành Chi này lại bổ thế…”
“Muội nói đi.” Thúy Lục lập tức mở miệng, Tần Uyển Uyển chậm rãi nói cho nàng biết: “Tỷ đến nhân gian, xây miếu thờ cho y, truyền thừa đạo pháp. Chỉ khi người tin tưởng thờ phụng y nhiều, y mới có đủ sức mạnh.”
Tần Uyển Uyển gượng cười, không nói gì nhiều.
Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến một phương án tuyệt diệu.
Nàng suy nghĩ, chợt nhớ tới chính sự.
“Cậu có hứng thú nuôi con nít không?”
Lúc đang du lịch Tiên giới, nàng và Giản Hành Chi đã nghĩ đến chuyện này. Nàng nhìn Thúy Lục, dò hỏi: “Thúy Lục, tỷ muốn phục sinh Lận Ngôn Chi không?”
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay y, nhiệt độ bàn tay rất cao, hơi thở phả lên lưng nàng, lộ cảm giác nóng rực.
Thúy Lục ngẩn người: “Phục sinh?”
“Vậy ngài phải nuôi dưỡng cô ấy thật tốt đấy.”
Lận Ngôn Chi đã chuyển thế, phục sinh từ đâu ra?
Lúc đang du lịch Tiên giới, nàng và Giản Hành Chi đã nghĩ đến chuyện này. Nàng nhìn Thúy Lục, dò hỏi: “Thúy Lục, tỷ muốn phục sinh Lận Ngôn Chi không?”
Nhưng Tần Uyển Uyển lại nghiêm túc gật đầu: “Năm đó, Lận Ngôn Chi đã là thân thể bán thần. Thần vốn là một dạng niềm tin, chỉ cần người tín ngưỡng y vẫn còn, y sẽ không chết. Hai hồn ba phách của Giản Hành Chi là ta tạo ra, một hồn bốn phách còn lại là của Lận Ngôn Chi, mà ký ức của Lận Ngôn Chi vẫn luôn được lưu giữ trong một hồn bốn phách này.”
“Cho nên?”
Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển tràn đầy hi vọng, Tần Uyển Uyển cười nói: “Chúng ta có thể đặt một hồn bốn phách này vào Điện Dưỡng Hồn, chỉ cần Lận Ngôn Chi được cung phụng đầy đủ, y có thể phục sinh, nhưng cần nhờ tỷ giúp một chuyện.”
Rốt cuộc có một ngày, Điện Dưỡng Hồn bừng sáng kim quang. Lúc mọi người chạy tới Điện Dưỡng Hồn, thấy thanh niên áo trắng tay rộng trông giống Giản Hành Chi mấy phần cúi đầu nhìn một hạt giống hoa hồng, im lặng không lên tiếng.
“Muội nói đi.” Thúy Lục lập tức mở miệng, Tần Uyển Uyển chậm rãi nói cho nàng biết: “Tỷ đến nhân gian, xây miếu thờ cho y, truyền thừa đạo pháp. Chỉ khi người tin tưởng thờ phụng y nhiều, y mới có đủ sức mạnh.”
Lận Ngôn Chi đã chuyển thế, phục sinh từ đâu ra?
“Ta hiểu rồi.” Thúy Lục xúc động gật đầu: “Ta làm được! Ta sẽ đi làm! Chỉ là…”
Thúy Lục do dự: “Như vậy có ảnh hưởng gì tới Giản Hành Chi không?”
Nàng chủ động, Giản Hành Chi lại rơi vào sự mâu thuẫn kỳ lạ.
“Không sao.”
Nàng suy nghĩ, chợt nhớ tới chính sự.
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Muội và y cộng tu thần hồn, sau này từ từ tu luyện lại là được.”
Hai người thân mật giống như cộng sinh, lúc này Tần Uyển Uyển mới nhớ tới lời y vừa nói, không khỏi cười: “Nhớ sáu mươi năm mà chẳng thấy chàng biểu hiện gì cả thế?”
Quyết định xong, mọi người lập tức hành động. Giản Hành Chi đưa ký ức và một hồn bốn phách tách ra, cung dưỡng ở Điện Dưỡng Hồn tại Tiên giới. Thúy Lục chạy xuống nhân gian, bắt đầu giảng đạo xây miếu tứ xứ cho Lận Ngôn Chi.
Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nhìn hồn phách Lận Ngôn Chi đặt vào Điện Dưỡng Hồn, nàng ngẫm nghĩ, giơ tay lên vẽ một cái. Một hạt giống hoa hồng chui từ dưới đất sân viện lên, rơi vào tay nàng. Nàng tìm ký ức của Tố Đàn Âm trong thần hồn ra, dùng một hồn một phách cất chứa. Nàng không chạm vào những ký ức này, ngược lại đưa ký ức và một hồn một phách vào hạt giống, đặt bên cạnh Lận Ngôn Chi.
Tần Uyển Uyển kéo tay y, áp sát tới, câu cổ y, dán lên thân trước, giọng điệu tủi thân: “Nhưng ta chưa đủ thì phải làm sao? Trước đây chàng nói sức chàng rất khỏe, có phải chàng gạt ta không?”
Cứ thế xuân qua thu đến, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm.
Rốt cuộc có một ngày, Điện Dưỡng Hồn bừng sáng kim quang. Lúc mọi người chạy tới Điện Dưỡng Hồn, thấy thanh niên áo trắng tay rộng trông giống Giản Hành Chi mấy phần cúi đầu nhìn một hạt giống hoa hồng, im lặng không lên tiếng.
“Hửm?”
“Lận Ngôn Chi?”
Y đấu tranh muốn tránh né, Tần Uyển Uyển đuổi theo, ép y đến sát tường. Giản Hành Chi rốt cuộc tỉnh táo, y giữ lấy nàng, cảnh cáo: “Đủ rồi, ta đủ rồi.”
Thượng Tuế khó tin. Lận Ngôn Chi nghe vậy ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Thượng Tuế.” Nói xong, y lại đưa mắt sang Thái Hằng: “Thái Hằng.”
Y chào hỏi bạn cũ xong, rốt cuộc nhìn sang Giản Hành Chi.
Vừa cảm thấy Uyển Uyển của y quá ngọt ngào, thật sự khó mà đẩy ra.
“Lão Tạ, đến đây, đến đây. Ta và cậu bàn bạc chuyện này.”
Nhìn một lúc, y điềm nhiên mỉm cười: “Cậu xem như là đệ đệ của ta nhỉ?”
Giản Hành Chi ngây người, sau đó khẽ ho một tiếng: “Tùy huynh.”
Lận Ngôn Chi lại nhìn về phía Tần Uyển Uyển, hỏi: “Có thể cho ta hạt giống này không?”
“Vậy ngài phải nuôi dưỡng cô ấy thật tốt đấy.”
Tần Uyển Uyển mỉm cười.
Lận Ngôn Chi cũng cười: “Đương nhiên rồi.”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Muội và y cộng tu thần hồn, sau này từ từ tu luyện lại là được.”
Dứt lời, y rủ mắt nhìn hạt giống trong lòng bàn tay: “Ta muốn nhìn thấy nàng nở rộ một lần nữa.”
Tần Uyển Uyển mỉm cười.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng là lần biệt ly.
“Cho nên?”
Lần này, y không nghĩ gì khác, chỉ muốn gặp lại nàng, nói cho nàng biết một tiếng: “Tố cô nương, ta tên là Lận Ngôn Chi.”
Cả hai dạo một vòng Tiên giới trở về, mọi người chợt phát hiện tu vi hai người tăng lên rất nhiều.
Sau khi Lận Ngôn Chi thức tỉnh thì trở thành đại tướng trồng hoa.
Nhìn một lúc, y điềm nhiên mỉm cười: “Cậu xem như là đệ đệ của ta nhỉ?”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bồi dưỡng hồn phách nhiều năm, bỗng nhiên có một ngày phát hiện linh lực vận hành không đúng.
Lần này, y không nghĩ gì khác, chỉ muốn gặp lại nàng, nói cho nàng biết một tiếng: “Tố cô nương, ta tên là Lận Ngôn Chi.”
Chuyện này làm Giản Hành Chi cuống quít cả lên, gọi y tiên tới xem. Thôi xong, có thai rồi!
Hết thảy vừa dịu dàng vừa dài đăng đẵng, hai cơ thể đều là lần đầu, Giản Hành Chi vô cùng trân trọng cơ hội nguyên âm nguyên dương giao hợp này. Y sợ nàng đau, vừa trấn an nàng, vừa hướng dẫn nàng cách vận hành linh khí, tựa trán lên trán này, dạy nàng cách mở thức hải, giao hòa song tu.
Buổi tối nghe tin có thai, Giản Hành Chi vừa vui vừa sợ, cả đêm mất ngủ.
Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển tràn đầy hi vọng, Tần Uyển Uyển cười nói: “Chúng ta có thể đặt một hồn bốn phách này vào Điện Dưỡng Hồn, chỉ cần Lận Ngôn Chi được cung phụng đầy đủ, y có thể phục sinh, nhưng cần nhờ tỷ giúp một chuyện.”
Y suy nghĩ hết một lượt cuộc sống của đứa bé kể từ bây giờ cho đến tương lai một nghìn năm sau, tương lai đứa bé này phải mua mấy căn nhà? Phải học cái gì? Nếu y tự dạy con trẻ luyện kiếm thì làm sao nỡ đánh nó đây? Dạo này Thái Hằng cũng học dịu dàng, e là sẽ không đánh, vậy nên tìm ai làm sư phụ đứa bé? Còn nữa, đứa nhỏ này phải nuôi thế nào, nhất là nếu bọn họ ra ngoài du lịch, phải mang theo đứa nhỏ luôn sao? Vậy chẳng phải y và Uyển Uyển chẳng có chút thời gian cá nhân ư?
Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến một phương án tuyệt diệu.
Ngày hôm sau, Giản Hành Chi đi sang đạo trường của Tạ Cô Đường, cầm kiếm mỉm cười bước tới.
“Lão Tạ, đến đây, đến đây. Ta và cậu bàn bạc chuyện này.”
“Hửm?”
“Cậu có hứng thú nuôi con nít không?”
***
P/s (Zens Zens): Tới đây là hết truyện về cặp đôi chính rồi nha mọi người, những ngoại truyện tiếp theo sẽ liên quan đến các nhân vật khác.
Không đánh nhau thì là đang sắp sửa đánh nhau, dự là có thêm Giản Hành Chi nữa chắc hông còn ngày nào yên ổn với Tịch Sơn quá
Tính ra hai người này thành hôn 3 lần luôn ấy, 3 lần đều là cùng một người ?
Ai cũng sống tốt, hình như còn mỗi Minh Tịnh thần quân… haizz
Nhìn vậy thôi chứ người ta tinh tế lắm đó nha
Cuối cùng cuộc đời Lận Ngôn Chi cũng có ngày bình yên rồi, kết quá trọn vẹn luôn
Cái anh này, con anh mà anh nhờ người khác nuôi hả, anh Tạ của em còn phải lấy vợ chứ, làm vậy hông ổn đâu.
Trời ơi, xem người cha tương lai nghĩ đến tương lai của con mình kìa. Cái gì mà còn gì cuộc sống cá nhân. Hời ơi, chắc chỉ có anh Giản mới suy nghĩ ra được những vấn đề đó ?