Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Ngoại truyện 02

Ngoại truyện 02

Đại hỉ thành hôn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Truyền thống ở rể này do Sơn chủ mở núi Tịch Sơn, cũng là phụ thân của Thượng Tuế – Nguyên Đức tiên quân lập ra.

Lúc đó Tịch Sơn vẫn chỉ là một đỉnh núi nhỏ, nghe đồn năm ấy trời đất mới hình thành, Tiên giới chưa có trật tự, các tiên gia chém giết nhiều năm, tạo ra một mảnh thiên địa. Nguyên Đức tiên quân không phải vị thần tiên hung mãnh, ông chiếm một đỉnh núi nhỏ ở Tịch Sơn xa xôi, làm lão đại không chính quy một vùng, sau đó sinh ra Thượng Tuế.

Nguyên Đức vui mừng vì có cô con gái yêu, lập tức quyết định đỉnh núi Tịch Sơn của ông tuy nhỏ nhưng tuyệt đối không để Thượng Tuế chịu chút ấm ức nào, Nữ quân của Tịch Sơn ông tuyệt đối không gả ra ngoài, tử thủ Tịch Sơn.

Thưng Tuế đưc ph thânyêu thương, sngĺngang ngưc cànĩquy TchSơn. Bà thiênphú phi phàm,xinh đp tuyttrn, còn nhiđã đánh khp}các núi, giúpЇTch Sơn nhanhÏchóng khuếch trươngáquy mô nhưɩhin ti, trthành bá chtrên Thiên gii,hàng ngày nếuĩkhông đánh nhauthì là đangìsp sa đánhïnhau.

Không phi ThiênĐế không munúqun n thph này, nhưngThưng Tuế quáĩmnh, nếu munãqun thì tntht nghiêm trngquá. Vì thế,}Thiên Đế munõchiêu an, dđnh phái mtthn thiên nàoêđó cưi ThưngTuế.

Vi m moca bà, chúngtiên đến tuiĪtrên thiên đìnhlp tc bưclên mt bưc,¸xếp thành hàngdài. Thưng Tuếnhìn đám ngưi,đ xut yêuúcu th nht:

Biếtàđánh nhau.

Chúng tiênjlp tc luiv sau, ch²còn li mtđám chiến thnîđng ti ch.

ThưngĭTuế đ xutyêu cu thĩhai:

Đp trai, trngjtro, bà khôngĩthích k cơbp.

Chúng tiên lpîtc lui tiếp.

Chcòn lác đácvài ngưi.

Thưng Tuếêđ xut yêucu cui cùng:

³r.

Nháy mt điÎđin ch cònêli Thái Hng.

ThưngTuế nhưng mày:ò r màjngươi cũng chu?”

Thái Hng dudàng cưi: “Ciìthin cuc sngthôi mà, khôngêxu h.”

Đámđông im lng}nhìn Thưng Tuếđeo vàng mangbc, li nhìnThái Hng cùngưi ch đeomt thanh kiếm,đt nhiên thuìhiu s laáchn ca Tiênôquân phi thăngÏchưa bao lâunày.

Còn v sauíti sao TháiHng chém mtnhát nt naЇthiên cung, thìóhi sau linói.

Dù gì têđó v sau,chuyn Tch Sơnch hoan nghênhf r đãđi sâu vàolòng chúng tiên.

Đâyúcũng là nguyênĬnhân mc dùùm danh caơTn Uyn Uynnc tiếng gnxa, nhưng ngưi{nghiêm túc tica đ thânsut hai trămnăm nay chưđếm trên đuĮngón tay.

Mà hômònay, rt cucTch Sơn nquân cũng spthành thân ri!

Đitưng là cáitên đánh nhauchng thua gìíThái Hng –Long Ngo Thiên…À không, Gin°Hành Chi!!!!

Cái ngàyítin tc truynra, Thiên Đếíb da đếnđrun tay, chúngtiên hết schoang mang, càngïnghĩ càng thyígia đình này²ngày càng đángýs, cho đếníkhi có ngưinhc nh: “Thtra đây cũnglà chuyn tt,ĩdu sao thì…gnĮđây Tuế Hànhđo quân cũngkhông đánh nhauúna.”

Mi ngưiđng lot nghĩqu đúng làãthế, trưc đâyGin Hành Chi[nếu không đánhènhau thì cũngîlà sp sađánh nhau, tõkhi tin tcy chun bìthành thân truynra, có vy bn rnõhơn nhiu, vnkhông có thiigian đánh nhau.

LyЇthân phn caGin Hành Chiĩvà Tn UynUyn, hôn lnày rt đưcíchú ý. Tiênõgii thành hôn¹khác vi nhânįgian, nghi thcrưm rà khôngônhiu my, quantrng nht làtế đin kýkết. Đôi bênâđng trên tếđàn, chiêu cáovi tri, kýĩtên vào snhân duyên, kếtthành hôn khế(*).Đến bưc này,hai bên vĩnhkết phu thê,đđi đi kiếpɩkiếp.

(*) Khế ưckết hôn

Bui sángĬhôm thành hôn,Thúy Lc viĮtư cách điïdin cho TnòUyn Uyn đếnếđo trưng ca[Gin Hành Chiàđón y ti.Sau khi đếnɪTch Sơn, GinHành Chi đib lên thangĩThanh Vân, bưcĩđến trung tâmĩtế đàn.

Ngày đóăqun tiên t}hi, Gin HànhChi mc đĪcưi, nhìn Tn:Uyn Uyn đeoétrâm cài phưngôhoàng, tim đpthình thch. CIhai cùng đng trung tâmưtế đàn, ngheîquan ch lbên cnh đcóli chúc, chiêucáo chuyn thànhfhôn vi tri,¹cui cùng tris nhân duyêntrên bàn.

Hai ngưithay nhau kýtên lên sīnhân duyên, nhìnàs đt ngtóbc cháy, hóathành tro bi,}b gió cunđi, bay vnơi xa.

Chuông cvang lên, chim]tưc tung bay,quan ch lÏhô vang: “Triban nhân duyên,thiên ng(*)!”

(*)İng: ưng thun

TnìUyn Uyn vàĬGin Hành Chida theo lđnghĩ khom lưnghành l vêphía chuông vang,įxem như hiđáp li chúcphúc ca ôngĩtri.

Đi làm xonghết thy, mingưi đưc ngưihu sp xếpĮnhp tic rưu.]Gin Hành Chivà Tn Uyn¹Uyn thay phiênmi rưu xong,ĩđ Thưng Tuếĩvà Thái Hngìchào hi tiêngia các nơi,ìcòn hai ngưit hp ung²rưu vi bngýhu mình tihu vin.

Bng huóhai ngưi khôngnhiu lm. GinìHành Chi thìkhông nói, TnĩUyn Uyn íti Tiên giihai trăm nămùnhưng gn nhưb nht âTch Sơn, khôngdám đ quá³nhiu ngưi biếtnăng lc thcs, gn nhưkhông tiếp xúc:vi ngưi ngoài,ɪvì vy cũngíkhông có bnghu. Cui cùngõbàn rưu nàych có nămîngưi, gm TļCô Đưng, ThúyìLc, Nam Phong,và v chngõh.

Năm ngưi ăníăn ung ung,jNam Phong bôtúc tình hìnhЇTiên gii chohai ngưi TThúy miphi thăng khôngũlâu, k cuc(sng my nămnay ca nó.

“Tatt s, sauêkhi phi thăngɩtheo ch nhânvà nam chīnhân mi biếtbn h liĩhi như vy.ĩNam ch nhântìm cho taũrt nhiu boįbi, cui cùngìđúc ra cơth kim cươngíbt hoi này,vô cùng li:hi!” Nam Phongv ngc mình,¹tiếp tc khoáclác: “Ngài yli mua mtmnh đt choĺta, đ ta²làm đo trưng.íHin gi, tacũng là mtìtiu thn tiênri, rt nhiufngưi thích taìđó.”

, khôngèt.” Thúy Lcìăn đu phng,ũcưi nói: “Xemra Tiên giitht biết nuôingưi.”

Vy haingưi thì sao?”ĩ

Tn Uyn Uynýtò mò, rót³rưu cho ThúyõLc: “Sau khiĩchúng ta đi,hai ngưi li thế nào?”í

“Cũng không thếnào c.” ThúyóLc chm rãiĩđáp: “Tà Thn[b các ngưiıgiết, ta trĩv làm Thànhưch Qu Thànhíthôi. À, nóimi nh, cáiìk nam quánļmà Gin HànhĩChi lúctrưc sau khiĩchuyn thành tchc sát thìthì làm ănrt đưc, khiếnc thành thnhhành tu tiên,Įnht là myTn lâu Squán(*) kia cck yêu thích.Trưc khi taơphi thăng, qunđc k namÎquán tên HoanH y, cunh không?”

Khôngònh.”

Gin HànhÏChi đáp dtkhoát. Y gpînhiu ngưi nhưvy, làm saonh đưc ngưiįqua đưng?

Thúy Lckhông ly làmĭl, lưi nhácưnói: “Biết ngaycu không nhra, nhưng ngưiita nh cu.Y bo taĩnói vi cuîmt tiếng, cmơn cu thayđi cuc điy. Hin gi,ơy là qunìđc t chcľsát th, đãòtu đến kũKim Đan ri.”ì

Không t.” GinHành Chi chmirãi ung rưu,liếc nhìn TĩCô Đưng: “Cuīthì sao? Vnĭluôn tiòRanh gii sinhùt à?”

m.”

T Cô Đưngàgt đu, trthành ngưi bov Ranh giisinh t thìîkhông th rangoài, bng khôngàkết gii sb nh hưng,có điu cmơn ngài giúpíđ T CôĐưng ngng đucưi: “Mt nhátkiếm kia ca(ngài giúp kết{gii yên nımy trăm năm.”ɪ

Nhóm ngưi chmìrãi tán gu,Thúy Lc kchuyn h gii.òSau khi LiuPhi Sương vàLc Hành Chuthành hôn, LiuPhi Sương nhanhļchóng thăng cp,ìtr thành Thànhch Hoa Thành.ɩLc Hành Chufcàng ngày càngİchng chc, nghenói thêm mytrăm năm na,¹Lc Bt Phàmd đnh giaoĩThiên Kiếm Tôngcho y.

Ninh Huy¹Hà đưc GinõHành Chi chếto cơ th,ľra khi cđm, tiếp tc bên cnhìYên Vô Song,Ihai ngưi đãcó con ri.Yên Vô Songtrng chn Sơntrang Câu Kiếm,âri khi HoangÎThành, lên núiđnh cư lánh²đi, đang nghĩcách to đưnglinh mch tiôđó đ bi¹dưng đ tiđ tôn.

Mi ngàyìKim Kiếm ĐngíT đi theoiYên Vô Song,²gn đây bếìquan, nghe nóikiếm thut thànhįcông, tu vităng lên nïđnh

Mi ngưi nóimt hi, khôngľkhi nhc timt cái tên:Đáng tiếc MinhìTnh đo quân…ļ

Nam Phong bùiũngùi, ch nóimt na, chtįnh ti gììlin ngng li.

Mingưi theo bnnăng nhìn sangThúy Lc, ThúyLc quay đunhìn bn h:íNhìn ta làmgì?”

Dt li,áThúy Lc suyúnghĩ: “Ta biếtcác ngưi locho ta, nhưngɪđây là nguyn³vng ca Thnquân. Tâm nguynca ngài đã²thành, ta cũngkhông bun gìũna.”

Nói thìInói thế, nhưngômt con chimįnhư nàng khóÍgiu đưc ni}bun trong mt.

Mi}ngưi ăn ungíno say, thysao nhân duyênmc lên, ngưiɪhu bưc vàothúc gic TnUyn Uyn vàíGin Hành Chiv phòng.

Hai ngưiđng dy cáobit, cùng trïv phòng.

Thành hôn² Tiên giikhông rưm rànhư nhân gian,hai ngưi ungôrưu hp cn,ty ra sơĩlưc thì ngiĭlên giưng.

Cách lnítrưc đã hơnsáu mươi năm,}hơn sáu mươinăm nay, GinHành Chi vn¸luôn dng liì l giáo,ếchưa h cóĮvưt mc nađim.

Không phi TnUyn Uyn khôngthy l, nhưngļc cm thyĩGin Hành Chiĩkhông gp, nàngĪcũng ngi hi.

Nàngnghĩ có lGin Hành Chitương đi truynthng… Nếu nhưìlúc trưc khôngphi tình hungũđc bit, cól y vnĭcm thy nênĩđi đến saukhi thành hônĬnh?

Th n thuЇdn mt bàn]xong, bưng khayra ngoài.

Trong phòngch còn lihai ngưi, chai ngi trêngiưng, bng nhiênhơi xu h.

Quahi lâu, GinHành Chi ch,đng vươn taykéo nàng, duging hi: “Đing nhé?”

TnìUyn Uyn quayímt đi, thpĩging đáp: “m.”ú

Gin Hành Chikhông biết dothi gian kéodài hay làíthế nào na,İy không hdùng pháp thut.

Yĩđng dy đóngêca s, thitt đèn, thiếtílp kết giiIri mi leoĭlên giưng, thrèm xung.

C hainm trên giưng,ôkhông h nhúcnhích.

Ban đu, TnìUyn Uyn hơiácăng thng, nhưngqua hi lâuvn thy GinưHành Chi khôngícó hành đngnào, nàng btiđu hơi mt,ưmơ màng nhmmt li.

Phng chngti nay liĩphi trôi quayên ri.

Nàngsuy nghĩ ridt khoát nghiêngíngưi, đưa lưngĩv phía GinHành Chi, điĩng.

Không biết đãïng bao lâu,ınàng loáng thoángưnghe thy tiếngmưa nh títách ngoài cas. Tn UynóUyn mơ màngtnh li, cm³giác Gin HànhChi ôm mìnhàt sau lưng.

Yľhôn c, gòúmá, trái taiếnàng, mi thĩđu chun bêsn sàng. Yľkhàn ging nóicho nàng biết:é“Uyn Uyn, taĭrt nh nàng,nh hơn sáumươi năm ri.”ă

Hết thảy vừa dịu dàng vừa dài đăng đẵng, hai cơ thể đều là lần đầu, Giản Hành Chi vô cùng trân trọng cơ hội nguyên âm nguyên dương giao hợp này. Y sợ nàng đau, vừa trấn an nàng, vừa hướng dẫn nàng cách vận hành linh khí, tựa trán lên trán này, dạy nàng cách mở thức hải, giao hòa song tu.

Vừa muốn đẩy nàng ra, sợ lần đầu tiên khiến nàng khó chịu.

Đợi lúc kết thúc, Tần Uyển Uyển sảng khoái tràn trề, cảm giác tu vi tăng vọt. Nàng nằm trên giường, khẽ thở dốc nghỉ ngơi. Giản Hành Chi tẩy rửa cho nàng xong thì trở lại giường, ôm nàng nằm yên bất động.

Quyết định xong, mọi người lập tức hành động. Giản Hành Chi đưa ký ức và một hồn bốn phách tách ra, cung dưỡng ở Điện Dưỡng Hồn tại Tiên giới. Thúy Lục chạy xuống nhân gian, bắt đầu giảng đạo xây miếu tứ xứ cho Lận Ngôn Chi.

Hai người thân mật giống như cộng sinh, lúc này Tần Uyển Uyển mới nhớ tới lời y vừa nói, không khỏi cười: “Nhớ sáu mươi năm mà chẳng thấy chàng biểu hiện gì cả thế?”

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng là lần biệt ly.

“Thần hồn của nàng tổn thương vì ta, song tu với ta là lựa chọn tốt nhất lúc đó với nàng.” Dường như Giản Hành Chi không dễ chịu lắm, giọng khàn khàn: “Mặc dù biết nàng không phải vì lý do đó mà ở cùng ta, nhưng ta cũng không hi vọng làm những chuyện đó trong tình huống ấy.”

Chuyện này làm Giản Hành Chi cuống quít cả lên, gọi y tiên tới xem. Thôi xong, có thai rồi!

Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi tủi thân cọ vào lưng nàng: “Ta không muốn nàng chọn ta khi không có sự lựa chọn, ta muốn nàng vẫn chọn ta khi có sự lựa chọn.”

Tần Uyển Uyển không lên tiếng, bấy giờ nàng mới phát hiện Giản Hành Chi thật sự đã nghĩ hết mọi chuyện cho nàng.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bồi dưỡng hồn phách nhiều năm, bỗng nhiên có một ngày phát hiện linh lực vận hành không đúng.

“Không sao.”

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay y, nhiệt độ bàn tay rất cao, hơi thở phả lên lưng nàng, lộ cảm giác nóng rực.

Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nhìn hồn phách Lận Ngôn Chi đặt vào Điện Dưỡng Hồn, nàng ngẫm nghĩ, giơ tay lên vẽ một cái. Một hạt giống hoa hồng chui từ dưới đất sân viện lên, rơi vào tay nàng. Nàng tìm ký ức của Tố Đàn Âm trong thần hồn ra, dùng một hồn một phách cất chứa. Nàng không chạm vào những ký ức này, ngược lại đưa ký ức và một hồn một phách vào hạt giống, đặt bên cạnh Lận Ngôn Chi.

Thượng Tuế khó tin. Lận Ngôn Chi nghe vậy ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Thượng Tuế.” Nói xong, y lại đưa mắt sang Thái Hằng: “Thái Hằng.”

Y chào hỏi bạn cũ xong, rốt cuộc nhìn sang Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển cảm nhận được lúc nãy y cố ý kiềm chế, cũng biết hẳn lúc này y đang nghĩ cho nàng. Nàng hơi không nhịn được, xoay đầu, hôn y.

Giản Hành Chi ngây người, sau đó khẽ ho một tiếng: “Tùy huynh.”

Nàng chủ động, Giản Hành Chi lại rơi vào sự mâu thuẫn kỳ lạ.

Thúy Lục ngẩn người: “Phục sinh?”

Vừa muốn đẩy nàng ra, sợ lần đầu tiên khiến nàng khó chịu.

Đợi lúc kết thúc, Tần Uyển Uyển sảng khoái tràn trề, cảm giác tu vi tăng vọt. Nàng nằm trên giường, khẽ thở dốc nghỉ ngơi. Giản Hành Chi tẩy rửa cho nàng xong thì trở lại giường, ôm nàng nằm yên bất động.

Vừa cảm thấy Uyển Uyển của y quá ngọt ngào, thật sự khó mà đẩy ra.

Không chỉ thể chất Giản Hành Chi tốt, càng chết tiệt hơn là năng lực học tập cũng rất mạnh.

“Ta hiểu rồi.” Thúy Lục xúc động gật đầu: “Ta làm được! Ta sẽ đi làm! Chỉ là…”

Y đấu tranh muốn tránh né, Tần Uyển Uyển đuổi theo, ép y đến sát tường. Giản Hành Chi rốt cuộc tỉnh táo, y giữ lấy nàng, cảnh cáo: “Đủ rồi, ta đủ rồi.”

Sáng hôm sau, Tần Uyển Uyển tự kiểm điểm sâu sắc.

Lận Ngôn Chi lại nhìn về phía Tần Uyển Uyển, hỏi: “Có thể cho ta hạt giống này không?”

“Đủ rồi sao?”

Học tập động tác lại càng thần tốc.

“Lận Ngôn Chi?”

Tần Uyển Uyển kéo tay y, áp sát tới, câu cổ y, dán lên thân trước, giọng điệu tủi thân: “Nhưng ta chưa đủ thì phải làm sao? Trước đây chàng nói sức chàng rất khỏe, có phải chàng gạt ta không?”

Thúy Lục hâm mộ nhỏ dãi, nhìn Tần Uyển Uyển thâm quầng dưới mắt: “Không ngờ tên tiểu tử Giản Hành Chi này lại bổ thế…”

Hai người thành hôn chưa lâu, Giản Hành Chi đã kéo Tần Uyển Uyển đi tạm biệt Thượng Tuế và Thái Hằng, quyết định chu du Tiên giới.

Giản Hành Chi: “…”

Tần Uyển Uyển cảm nhận được lúc nãy y cố ý kiềm chế, cũng biết hẳn lúc này y đang nghĩ cho nàng. Nàng hơi không nhịn được, xoay đầu, hôn y.

Sáng hôm sau, Tần Uyển Uyển tự kiểm điểm sâu sắc.

Dứt lời, y rủ mắt nhìn hạt giống trong lòng bàn tay: “Ta muốn nhìn thấy nàng nở rộ một lần nữa.”

Nàng không nên nói Giản Hành Chi không khỏe, sức y đúng là khỏe quá mức.

Buổi tối nghe tin có thai, Giản Hành Chi vừa vui vừa sợ, cả đêm mất ngủ.

Không chỉ thể chất Giản Hành Chi tốt, càng chết tiệt hơn là năng lực học tập cũng rất mạnh.

Tần Uyển Uyển gượng cười, không nói gì nhiều.

Nàng không nên nói Giản Hành Chi không khỏe, sức y đúng là khỏe quá mức.

Học tập động tác lại càng thần tốc.

“Đủ rồi sao?”

Giản Hành Chi: “…”

Hai người thành hôn chưa lâu, Giản Hành Chi đã kéo Tần Uyển Uyển đi tạm biệt Thượng Tuế và Thái Hằng, quyết định chu du Tiên giới.

Cả hai dạo một vòng Tiên giới trở về, mọi người chợt phát hiện tu vi hai người tăng lên rất nhiều.

Thúy Lục hâm mộ nhỏ dãi, nhìn Tần Uyển Uyển thâm quầng dưới mắt: “Không ngờ tên tiểu tử Giản Hành Chi này lại bổ thế…”

“Muội nói đi.” Thúy Lục lập tức mở miệng, Tần Uyển Uyển chậm rãi nói cho nàng biết: “Tỷ đến nhân gian, xây miếu thờ cho y, truyền thừa đạo pháp. Chỉ khi người tin tưởng thờ phụng y nhiều, y mới có đủ sức mạnh.”

Tần Uyển Uyển gượng cười, không nói gì nhiều.

Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến một phương án tuyệt diệu.

Nàng suy nghĩ, chợt nhớ tới chính sự.

“Cậu có hứng thú nuôi con nít không?”

Lúc đang du lịch Tiên giới, nàng và Giản Hành Chi đã nghĩ đến chuyện này. Nàng nhìn Thúy Lục, dò hỏi: “Thúy Lục, tỷ muốn phục sinh Lận Ngôn Chi không?”

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay y, nhiệt độ bàn tay rất cao, hơi thở phả lên lưng nàng, lộ cảm giác nóng rực.

Thúy Lục ngẩn người: “Phục sinh?”

“Vậy ngài phải nuôi dưỡng cô ấy thật tốt đấy.”

Lận Ngôn Chi đã chuyển thế, phục sinh từ đâu ra?

Lúc đang du lịch Tiên giới, nàng và Giản Hành Chi đã nghĩ đến chuyện này. Nàng nhìn Thúy Lục, dò hỏi: “Thúy Lục, tỷ muốn phục sinh Lận Ngôn Chi không?”

Nhưng Tần Uyển Uyển lại nghiêm túc gật đầu: “Năm đó, Lận Ngôn Chi đã là thân thể bán thần. Thần vốn là một dạng niềm tin, chỉ cần người tín ngưỡng y vẫn còn, y sẽ không chết. Hai hồn ba phách của Giản Hành Chi là ta tạo ra, một hồn bốn phách còn lại là của Lận Ngôn Chi, mà ký ức của Lận Ngôn Chi vẫn luôn được lưu giữ trong một hồn bốn phách này.”

“Cho nên?”

Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển tràn đầy hi vọng, Tần Uyển Uyển cười nói: “Chúng ta có thể đặt một hồn bốn phách này vào Điện Dưỡng Hồn, chỉ cần Lận Ngôn Chi được cung phụng đầy đủ, y có thể phục sinh, nhưng cần nhờ tỷ giúp một chuyện.”

Rốt cuộc có một ngày, Điện Dưỡng Hồn bừng sáng kim quang. Lúc mọi người chạy tới Điện Dưỡng Hồn, thấy thanh niên áo trắng tay rộng trông giống Giản Hành Chi mấy phần cúi đầu nhìn một hạt giống hoa hồng, im lặng không lên tiếng.

“Muội nói đi.” Thúy Lục lập tức mở miệng, Tần Uyển Uyển chậm rãi nói cho nàng biết: “Tỷ đến nhân gian, xây miếu thờ cho y, truyền thừa đạo pháp. Chỉ khi người tin tưởng thờ phụng y nhiều, y mới có đủ sức mạnh.”

Lận Ngôn Chi đã chuyển thế, phục sinh từ đâu ra?

“Ta hiểu rồi.” Thúy Lục xúc động gật đầu: “Ta làm được! Ta sẽ đi làm! Chỉ là…”

Thúy Lục do dự: “Như vậy có ảnh hưởng gì tới Giản Hành Chi không?”

Nàng chủ động, Giản Hành Chi lại rơi vào sự mâu thuẫn kỳ lạ.

“Không sao.”

Nàng suy nghĩ, chợt nhớ tới chính sự.

Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Muội và y cộng tu thần hồn, sau này từ từ tu luyện lại là được.”

Hai người thân mật giống như cộng sinh, lúc này Tần Uyển Uyển mới nhớ tới lời y vừa nói, không khỏi cười: “Nhớ sáu mươi năm mà chẳng thấy chàng biểu hiện gì cả thế?”

Quyết định xong, mọi người lập tức hành động. Giản Hành Chi đưa ký ức và một hồn bốn phách tách ra, cung dưỡng ở Điện Dưỡng Hồn tại Tiên giới. Thúy Lục chạy xuống nhân gian, bắt đầu giảng đạo xây miếu tứ xứ cho Lận Ngôn Chi.

Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nhìn hồn phách Lận Ngôn Chi đặt vào Điện Dưỡng Hồn, nàng ngẫm nghĩ, giơ tay lên vẽ một cái. Một hạt giống hoa hồng chui từ dưới đất sân viện lên, rơi vào tay nàng. Nàng tìm ký ức của Tố Đàn Âm trong thần hồn ra, dùng một hồn một phách cất chứa. Nàng không chạm vào những ký ức này, ngược lại đưa ký ức và một hồn một phách vào hạt giống, đặt bên cạnh Lận Ngôn Chi.

Tần Uyển Uyển kéo tay y, áp sát tới, câu cổ y, dán lên thân trước, giọng điệu tủi thân: “Nhưng ta chưa đủ thì phải làm sao? Trước đây chàng nói sức chàng rất khỏe, có phải chàng gạt ta không?”

Cứ thế xuân qua thu đến, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm.

Rốt cuộc có một ngày, Điện Dưỡng Hồn bừng sáng kim quang. Lúc mọi người chạy tới Điện Dưỡng Hồn, thấy thanh niên áo trắng tay rộng trông giống Giản Hành Chi mấy phần cúi đầu nhìn một hạt giống hoa hồng, im lặng không lên tiếng.

“Hửm?”

“Lận Ngôn Chi?”

Y đấu tranh muốn tránh né, Tần Uyển Uyển đuổi theo, ép y đến sát tường. Giản Hành Chi rốt cuộc tỉnh táo, y giữ lấy nàng, cảnh cáo: “Đủ rồi, ta đủ rồi.”

Thượng Tuế khó tin. Lận Ngôn Chi nghe vậy ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Thượng Tuế.” Nói xong, y lại đưa mắt sang Thái Hằng: “Thái Hằng.”

Y chào hỏi bạn cũ xong, rốt cuộc nhìn sang Giản Hành Chi.

Vừa cảm thấy Uyển Uyển của y quá ngọt ngào, thật sự khó mà đẩy ra.

“Lão Tạ, đến đây, đến đây. Ta và cậu bàn bạc chuyện này.”

Nhìn một lúc, y điềm nhiên mỉm cười: “Cậu xem như là đệ đệ của ta nhỉ?”

Giản Hành Chi ngây người, sau đó khẽ ho một tiếng: “Tùy huynh.”

Lận Ngôn Chi lại nhìn về phía Tần Uyển Uyển, hỏi: “Có thể cho ta hạt giống này không?”

“Vậy ngài phải nuôi dưỡng cô ấy thật tốt đấy.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười.

Lận Ngôn Chi cũng cười: “Đương nhiên rồi.”

Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Muội và y cộng tu thần hồn, sau này từ từ tu luyện lại là được.”

Dứt lời, y rủ mắt nhìn hạt giống trong lòng bàn tay: “Ta muốn nhìn thấy nàng nở rộ một lần nữa.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng là lần biệt ly.

“Cho nên?”

Lần này, y không nghĩ gì khác, chỉ muốn gặp lại nàng, nói cho nàng biết một tiếng: “Tố cô nương, ta tên là Lận Ngôn Chi.”

Cả hai dạo một vòng Tiên giới trở về, mọi người chợt phát hiện tu vi hai người tăng lên rất nhiều.

Sau khi Lận Ngôn Chi thức tỉnh thì trở thành đại tướng trồng hoa.

Nhìn một lúc, y điềm nhiên mỉm cười: “Cậu xem như là đệ đệ của ta nhỉ?”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bồi dưỡng hồn phách nhiều năm, bỗng nhiên có một ngày phát hiện linh lực vận hành không đúng.

Lần này, y không nghĩ gì khác, chỉ muốn gặp lại nàng, nói cho nàng biết một tiếng: “Tố cô nương, ta tên là Lận Ngôn Chi.”

Chuyện này làm Giản Hành Chi cuống quít cả lên, gọi y tiên tới xem. Thôi xong, có thai rồi!

Hết thảy vừa dịu dàng vừa dài đăng đẵng, hai cơ thể đều là lần đầu, Giản Hành Chi vô cùng trân trọng cơ hội nguyên âm nguyên dương giao hợp này. Y sợ nàng đau, vừa trấn an nàng, vừa hướng dẫn nàng cách vận hành linh khí, tựa trán lên trán này, dạy nàng cách mở thức hải, giao hòa song tu.

Buổi tối nghe tin có thai, Giản Hành Chi vừa vui vừa sợ, cả đêm mất ngủ.

Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển tràn đầy hi vọng, Tần Uyển Uyển cười nói: “Chúng ta có thể đặt một hồn bốn phách này vào Điện Dưỡng Hồn, chỉ cần Lận Ngôn Chi được cung phụng đầy đủ, y có thể phục sinh, nhưng cần nhờ tỷ giúp một chuyện.”

Y suy nghĩ hết một lượt cuộc sống của đứa bé kể từ bây giờ cho đến tương lai một nghìn năm sau, tương lai đứa bé này phải mua mấy căn nhà? Phải học cái gì? Nếu y tự dạy con trẻ luyện kiếm thì làm sao nỡ đánh nó đây? Dạo này Thái Hằng cũng học dịu dàng, e là sẽ không đánh, vậy nên tìm ai làm sư phụ đứa bé?  Còn nữa, đứa nhỏ này phải nuôi thế nào, nhất là nếu bọn họ ra ngoài du lịch, phải mang theo đứa nhỏ luôn sao? Vậy chẳng phải y và Uyển Uyển chẳng có chút thời gian cá nhân ư?

Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến một phương án tuyệt diệu.

Ngày hôm sau, Giản Hành Chi đi sang đạo trường của Tạ Cô Đường, cầm kiếm mỉm cười bước tới.

“Lão Tạ, đến đây, đến đây. Ta và cậu bàn bạc chuyện này.”

“Hửm?”

“Cậu có hứng thú nuôi con nít không?”

***

P/s (Zens Zens): Tới đây là hết truyện về cặp đôi chính rồi nha mọi người, những ngoại truyện tiếp theo sẽ liên quan đến các nhân vật khác.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không đánh nhau thì là đang sắp sửa đánh nhau, dự là có thêm Giản Hành Chi nữa chắc hông còn ngày nào yên ổn với Tịch Sơn quá

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tính ra hai người này thành hôn 3 lần luôn ấy, 3 lần đều là cùng một người ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ai cũng sống tốt, hình như còn mỗi Minh Tịnh thần quân… haizz

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nhìn vậy thôi chứ người ta tinh tế lắm đó nha

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cuối cùng cuộc đời Lận Ngôn Chi cũng có ngày bình yên rồi, kết quá trọn vẹn luôn

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cái anh này, con anh mà anh nhờ người khác nuôi hả, anh Tạ của em còn phải lấy vợ chứ, làm vậy hông ổn đâu.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Trời ơi, xem người cha tương lai nghĩ đến tương lai của con mình kìa. Cái gì mà còn gì cuộc sống cá nhân. Hời ơi, chắc chỉ có anh Giản mới suy nghĩ ra được những vấn đề đó ?

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!