Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Ngoại truyện 05 (2)

Ngoại truyện 05 (2)

Thượng Tuế & Thái Hằng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

【4】

Hôm sau Thượng Tuế thức dậy, cảm giác eo mỏi lưng đau giống như ngủ dưới đất cả đêm.

Nhưng vừa xoay đầu, nàng bỗng phát hiện mình đang ngủ trên giường mềm, ngược lại người thanh niên bị nàng uy hiếp đêm qua đang ngồi trên ghế, một tay chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này ánh nắng chợt lên, chiếu rọi vào người thanh niên kia. Thanh niên vốn đã tuấn tú, dưới sự bao phủ của ánh sáng trắng càng thêm thánh thiện.

Thượng Tuế lẳng lặng ngắm nhìn y, tim đập nhanh hơn.

Nàng biết y trông đẹp, nhưng hôm nay nhìn kỹ mới thấy hóa ra lại đẹp đến vậy.

Mặc dù không đủ oai hùng, trông hệt như thư sinh, không phải dáng vẻ ý trung nhân trong lòng nàng, thế nhưng lại hợp mắt, ngắm thôi cũng vui.

“Tịch Sơn chúng ta xa xôi hẻo lánh, thiếu thốnvật tư , của cải Tiên giới đều dựa vào tranh đoạt. Phụ thân ta không có chí tiến thủ, trước đây để cho người ta cướp, Tịch Sơn chúng ta có ba dòng linh mạch đều bị cướp hết. Chờ bây giờ ta tiếp nhận Tịch Sơn, một đám sơn nhân phải nuôi, ta không thể cướp đồ lại sao?”

Nàng lén ngắm một lát, ánh mắt kia đương nhiên bị thần thức của Thái Hằng nhận ra. Y không nói, chỉ chống đầu giả ngủ, một lát sau cảm thấy thời gian Thượng Tuế nhìn chằm chằm mình quá lâu, y mới chậm chạp mở mắt.

Nàng lén ngắm một lát, ánh mắt kia đương nhiên bị thần thức của Thái Hằng nhận ra. Y không nói, chỉ chống đầu giả ngủ, một lát sau cảm thấy thời gian Thượng Tuế nhìn chằm chằm mình quá lâu, y mới chậm chạp mở mắt.

Nàng cấp tốc ăn gà, xoay đầu nhìn người bên cạnh đang dịu dàng nhìn nàng ăn gà nướng, ánh mắt sáng quắc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thượng Tuế giống như con mèo trộm thịt bị bắt tại trận, bỗng nhiên chột dạ: “Ngươi mở mắt làm gì? Ta cho ngươi mở mắt sao?!”

Thái Hằng cười khẽ, y chống nửa người lên, chồm qua.

Hôm đó vốn dĩ tâm trạng Thái Hằng rất tốt, còn cố ý làm gà nướng mà nàng thích ăn, kết quả vừa về đã thấy căn phòng trống không.

Nghĩ tới Thái Hằng, lại nhớ tới mặt Thái Hằng; nhớ tới mặt Thái Hằng, lại nghĩ tới tiểu thuyết…

“Vậy…” Thái Hằng do dự: “Ta nhắm nhé?”

Thượng Tuế ngây người, gương mặt Thái Hằng điềm tĩnh thản nhiên: “Nếu người tò mò, ta giúp Nữ quân một chút, thế nào?”

“Thôi đi.” Thượng Tuế cũng không định lôi thôi, nàng ngồi dậy, xếp chân trên giường, bực bội nói: “Ta có chuyện bảo ngươi.”

Hình như người với người không thể ở chung quá gần, không biết sao bọn họ bắt đầu tập quen với kiểu sinh hoạt ngày ngày ở bên nhau.

“Ta không cố ý, ta cũng chỉ nghe người ta nói…” Thái Hằng thấp giọng xin lỗi, Thượng Tuế càng thấy mình bụng dạ hẹp hòi. Nàng xua tay: “Thôi thôi, không quan trọng, ngươi đi nướng gà cho ta đi.”

Nghe thế, Thượng Tuế vui vẻ nói: “Vậy ngươi phải gọi ta là tiền bối.”

“Mời tiên tử nói.”

Thượng Tuế nghe lời y nói thì hơi lâng lâng, mở miệng: “Ta không vòng vo với ngươi, đêm qua ta đánh lão tặc Thượng Hạo kia nên bị thương một chút, tạm thời không đi được, muốn ở lại chỗ ngươi dưỡng thương một thời gian. Đêm qua ta để lại một luồng thần thức trong cơ thể ngươi, nếu ngươi dám không nghe lời, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay, biết chưa?”

Mưa đêm tí tách, hai người giống như sơ khai hỗn độn vừa biết thiên địa. Sau khi hôn xong, Thái Hằng kiềm chế kích động, mỉm cười hỏi tựa như không chút ảnh hưởng: “Thế nào?”

Thái độ của Thái Hằng cực kỳ tốt, Thượng Tuế đờ người, không nói ra nổi lời dọa dẫm. Nàng bỗng nhiên không biết nói gì, nghẹn nửa ngày mới mở miệng: “Sao ngươi chẳng sợ ta chút nào vậy?”

Thái Hằng gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn của y khiến Thượng Tuế cảm thấy bản thân mình như ác bá. Nhìn gương mặt xinh đẹp, nụ cười dịu dàng của y, rốt cuộc Thượng Tuế có chút xấu hổ: “Ngươi hầu hạ ta chuyến này, ta sẽ tha cho ngươi chuyện chỉ đường lung tung lúc trước.”

“Ngươi nướng?” Thượng Tuế nhíu mày như đang suy nghĩ. Một lát sau, nàng đưa ra quyết định trọng đại: “Chờ thương tích ta lành, ngươi theo ta đi.”

“À.” Thái Hằng tự châm trà cho mình: “Ta sợ lắm, chỉ giả vờ bình tĩnh thôi.”

Thái Hằng nhận ra lòng nàng không yên, trở người, ngước mắt nhìn nàng: “Có phải tiên tử có chuyện phiền lòng không?”

“Vâng.”

“Phải không?” Thượng Tuế cau mày, cứ cảm thấy không đúng.

Tóc đen trút xuống như thác, ngăn cách xung quanh.

Thái Hằng nghiêm túc gật đầu, ánh mắt tràn đầy sùng bái: “Thật đấy, người ám sát Thiên Đế, người thật đáng sợ.”

Nàng không sợ bị Thượng Hạo bắt dính, nhưng nàng không muốn liên lụy Thái Hằng. Thượng Tuế không dám chắc mang theo Thái Hằng có thể cùng nhau chạy thoát, ngẫm nghĩ chỉ đành để mình đi trước, sau này…

“Được rồi.” Thượng Tuế hắng giọng: “Vậy ngươi nướng cho ta một con gà đi, ta đói rồi.”

“Vậy…” Thái Hằng do dự: “Ta nhắm nhé?”

“Xí, chuyện này có là gì? Thiếu hiểu biết.”

Cơ thể y mang theo hơi lạnh mưa đêm, Thượng Tuế chợt nhớ y là một thủ vệ canh cửa, hẳn là đứng trong mưa cả tối. Nghĩ đến đây, nàng bỗng hơi đau lòng.

Thượng Tuế nghe lời y nói thì hơi lâng lâng, mở miệng: “Ta không vòng vo với ngươi, đêm qua ta đánh lão tặc Thượng Hạo kia nên bị thương một chút, tạm thời không đi được, muốn ở lại chỗ ngươi dưỡng thương một thời gian. Đêm qua ta để lại một luồng thần thức trong cơ thể ngươi, nếu ngươi dám không nghe lời, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay, biết chưa?”

Thượng Tuế đột nhiên nhận ra bản thân nghĩ tới cái gì, xấu hổ vùi mặt xuống gối, không thèm xem sách nữa.

Đêm qua, nàng chỉ truyền đại chút linh lực, lời này lừa vài tiểu tiên còn được, chứ muốn lừa lão yêu quái đã đi qua ba nghìn thế giới như Thái Hằng thì còn non lắm.

Thức ăn thiên đình đều thống nhất, đột nhiên tìm một con gà nướng không dễ. Nhưng lần đầu tiên Thái Hằng nuôi gái nên cảm thấy rất mới lạ, y quyết định không nề cực khổ, súc địa thành thốn vào rừng bắt gà, lặng lẽ nướng xong rồi mang cho Thượng Tuế.

Nhưng Thái Hằng vẫn gật đầu, lộ vẻ hoảng sợ: “Ta nhất định sẽ nghe lời người.”

Mọi người bèo nước gặp nhau, chẳng qua cảm thấy đôi bên thú vị nên trêu chọc một phen, sao y lại để trong lòng chứ?

“Được rồi.” Thượng Tuế hắng giọng: “Vậy ngươi nướng cho ta một con gà đi, ta đói rồi.”

“Ta thay Tịch Sơn phục thù, đề cao chính nghĩa, nhưng bây giờ bọn họ mang cái gì mà thiên đình rách nát ra nói với ta oan oan tương báo khi nào mới dứt? Vậy lúc trước cướp đồ Tịch Sơn chúng ta sao không nói? Bảo cái gì mà Tiên giới phải có trật tự, phải hòa bình, chó má!”

“Trong sách viết vài thứ, ta rất tò mò.”

“Vâng.”

Đợi đến khuya, hai người đều đã uống nhiều. Thượng Tuế nhìn Thái Hằng định ngủ sàn nhà, bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, gọi y: “Ngươi lên đi, chúng ta ngủ chung.”

“Mời tiên tử nói.”

Thái Hằng gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn của y khiến Thượng Tuế cảm thấy bản thân mình như ác bá. Nhìn gương mặt xinh đẹp, nụ cười dịu dàng của y, rốt cuộc Thượng Tuế có chút xấu hổ: “Ngươi hầu hạ ta chuyến này, ta sẽ tha cho ngươi chuyện chỉ đường lung tung lúc trước.”

“Ta… hôm nay ta đọc sách.”

“Chuyện nhỏ.” Thượng Tuế vô cùng hào phóng, nàng vỗ vai Thái Hằng: “Ngươi ngoan ngoãn nấu cơm, sau này ta bảo kê ngươi.”

“Ta không cố ý, ta cũng chỉ nghe người ta nói…” Thái Hằng thấp giọng xin lỗi, Thượng Tuế càng thấy mình bụng dạ hẹp hòi. Nàng xua tay: “Thôi thôi, không quan trọng, ngươi đi nướng gà cho ta đi.”

Nhưng đau lòng này chỉ lướt qua rồi thôi, không biết tại sao đầy đầu nàng đều là nội dung trong thoại bản.

Thức ăn thiên đình đều thống nhất, đột nhiên tìm một con gà nướng không dễ. Nhưng lần đầu tiên Thái Hằng nuôi gái nên cảm thấy rất mới lạ, y quyết định không nề cực khổ, súc địa thành thốn vào rừng bắt gà, lặng lẽ nướng xong rồi mang cho Thượng Tuế.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thượng Tuế mở miệng: “Lòng chộn rộn.”

“Cái này có gì không hay?” Thượng Tuế nhướng mày: “Một chiếc giường thôi mà, lên đi!”

Tay nghề y giỏi, Thượng Tuế ngửi thấy gà nướng lập tức nhảy cẫng lên, vừa cắn một miếng đã ngây người.

“Một trăm bảy mươi ba tuổi.”

“Phải không?” Thượng Tuế cau mày, cứ cảm thấy không đúng.

Nàng chưa từng được ăn món gì ngon như vậy!

Có một chớp mắt, y hơi phẫn nộ, lại có hơi hoang mang. Đợi sau khi bình tĩnh lại, y không khỏi cảm thấy buồn cười.

Y không kiềm được vươn tay, giữ chặt nàng, hôn sâu hơn.

Nàng cấp tốc ăn gà, xoay đầu nhìn người bên cạnh đang dịu dàng nhìn nàng ăn gà nướng, ánh mắt sáng quắc.

Thái Hằng bị nàng nhìn mà lúng túng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Tiên nữ nhìn ta làm gì?”

Thượng Tuế xua tay, mặc dù Thái Hằng cảm thấy hai câu này có vấn đề về logic nhưng y vẫn nghe lời nàng gọi: “Tỷ tỷ.”

“Gà nướng này từ đâu ra?”

Có điều còn chưa kịp từ từ nắm lấy y, nàng đã nhận được lời triệu gấp của phụ thân: “Tuế Tuế, con mau trở về đi. Ta nghe nói tiểu tử Thượng Hạo kia tìm được pháp bảo dùng để truy tìm con, sắp tra ra con ở đâu rồi.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thượng Tuế giống như con mèo trộm thịt bị bắt tại trận, bỗng nhiên chột dạ: “Ngươi mở mắt làm gì? Ta cho ngươi mở mắt sao?!”

Nghe vậy, Thượng Tuế hết hồn lảo đảo một cái.

Thượng Tuế nhìn chằm chằm y, Thái Hằng hoang mang: “Ta nướng.”

“Ngươi nướng?” Thượng Tuế nhíu mày như đang suy nghĩ. Một lát sau, nàng đưa ra quyết định trọng đại: “Chờ thương tích ta lành, ngươi theo ta đi.”

Bấy giờ nàng mới sực nhớ đây là giường của Thái Hằng.

Thái Hằng không ngờ Thượng Tuế lại đề xuất yêu cầu này, y ngẫm nghĩ: “Có phải quyết định này hơi qua loa quá không?”

Y cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.

Thái Hằng tò mò: “Nghe nói cái gì?”

“Ngươi suy nghĩ đi.”

“Tịch Sơn nữ quân – Thượng Tuế chuẩn bị nghị hòa với thiên đình, bảo rằng muốn làm thông gia, chiêu tế(*) rồi!”

Thượng Tuế gặm xương: “Ngươi đi nấu cơm cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Tay nghề y giỏi, Thượng Tuế ngửi thấy gà nướng lập tức nhảy cẫng lên, vừa cắn một miếng đã ngây người.

Thật ra y cũng muốn biết đây là cảm giác gì.

Thượng Tuế bị một bữa ăn mua chuộc trở nên rất dễ nói chuyện. Ban ngày Thái Hằng đi canh cổng, ban đêm y mang theo chút rượu và thỏ nướng trở về, hai người ngồi trong phòng tán gẫu.

“Gà nướng này từ đâu ra?”

Thượng Tuế bị một bữa ăn mua chuộc trở nên rất dễ nói chuyện. Ban ngày Thái Hằng đi canh cổng, ban đêm y mang theo chút rượu và thỏ nướng trở về, hai người ngồi trong phòng tán gẫu.

“Ta đây là Tịch Sơn nữ quân, đạo hào Thượng Tuế, phàm danh Tần Tuế Niên, tính ra năm nay sắp sáu trăm tuổi. Ngươi thì sao?” Thượng Tuế gặm chân thỏ, tự giới thiệu mình với Thái Hằng.

(*) Tuyển chồng

Thái Hằng rót rượu cho nàng, khẽ cười: “Ta đạo hào Thái Hằng, phàm danh Thẩm Viễn, tự Tử Diễn. Người gọi ta Tử Diễn là được.”

“Vừa mới phi thăng?”

Từ ngày hôm đó, hai người bắt đầu cuộc sống chung giường chung gối. Mỗi ngày, Thái Hằng nấu cơm và uống rượu với nàng, Thượng Tuế thì chui trong phòng y đợi thương tích lành rồi chạy.

Sau này tính sau.

“Phi thăng một tháng trước.”

Hàng ngày, Thượng Tuế được Thái Hằng trở về cho ăn, rảnh rỗi không có gì làm bèn bắt đầu đọc ít tiểu thuyết.

“Mấy tuổi rồi?”

Thượng Tuế thờ ơ hỏi, Thái Hằng do dự chốc lát. Thật ra đáng lý  hơn một trăm tuổi là y đã phi thăng rồi, chẳng qua y không muốn, đúng lúc bên trên cũng chẳng ai quản, nhưng dựa theo sổ thiên địa thì hiện giờ hẳn là…

Nàng thích mấy tiểu thuyết giết người, cướp bảo vật, đánh quái. Đánh đánh giết giết, xem mà hào hứng.

“Một trăm bảy mươi ba tuổi.”

Nghe thế, Thượng Tuế vui vẻ nói: “Vậy ngươi phải gọi ta là tiền bối.”

Mặc dù không đủ oai hùng, trông hệt như thư sinh, không phải dáng vẻ ý trung nhân trong lòng nàng, thế nhưng lại hợp mắt, ngắm thôi cũng vui.

Thái Hằng gật đầu, ngoan ngoãn gọi: “Tiền bối.”

Thái Hằng gật đầu, ngoan ngoãn gọi: “Tiền bối.”

“Ngươi nấu cơm ngon như vậy, gọi tiền bối thì xa lạ quá, gọi ta tỷ tỷ đi.”

“À.” Thái Hằng tự châm trà cho mình: “Ta sợ lắm, chỉ giả vờ bình tĩnh thôi.”

Thượng Tuế xua tay, mặc dù Thái Hằng cảm thấy hai câu này có vấn đề về logic nhưng y vẫn nghe lời nàng gọi: “Tỷ tỷ.”

Thượng Tuế vô cùng vui vẻ. Thái Hằng ngồi bên cạnh mỉm cười rót rượu cho mình. Trải nghiệm cảm giác mới lạ này, y cảm thấy cực kỳ thú vị.

Nàng không phải kẻ làm phiền người khác. Để không gây phiền phức cho Thái Hằng, nàng xóa sạch dấu vết bản thân, vác theo đồ dùng thường ngày, trực tiếp chạy trốn.

Đến ngày thứ ba, y cầm kiếm rời khỏi thiên cung. Có điều vừa ra cổng, y đã bị Nam Di níu lại, kích động nói: “Thái Hằng, huynh nghe nói chưa?”

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, Thượng Tuế thẳng thắn có gì nói nấy.

Thượng Tuế đáp thật, Thái Hằng chống đầu ngằm nghiêng, tóc xõa đổ xuống: “Viết cái gì, người nói thử xem?”

Câu chuyện này rất kích thích, kể về một người phụ nữ bị trượng phu ghẻ lạnh, đương lúc chán chường thì yêu một thiếu niên. Câu chuyện hết sức ướt át, có rất nhiều tình tiết khiến người ta phụt máu. Thượng Tuế đọc mà trố mắt, xem một hồi lại cảm giác mùi hương của Thái Hằng vấn vít nơi chóp mũi.

“Tịch Sơn chúng ta xa xôi hẻo lánh, thiếu thốnvật tư , của cải Tiên giới đều dựa vào tranh đoạt. Phụ thân ta không có chí tiến thủ, trước đây để cho người ta cướp, Tịch Sơn chúng ta có ba dòng linh mạch đều bị cướp hết. Chờ bây giờ ta tiếp nhận Tịch Sơn, một đám sơn nhân phải nuôi, ta không thể cướp đồ lại sao?”

“Đúng vậy.”

“Vừa mới phi thăng?”

“Thái Hằng gật đầu, rót rượu cho nàng: “Không sai.”

Y sững sờ, có chút khó tin, ngồi trong phòng đợi cả đêm, đến khi gà nướng lạnh băng mới xác nhận người kia đi rồi.

“Ta thay Tịch Sơn phục thù, đề cao chính nghĩa, nhưng bây giờ bọn họ mang cái gì mà thiên đình rách nát ra nói với ta oan oan tương báo khi nào mới dứt? Vậy lúc trước cướp đồ Tịch Sơn chúng ta sao không nói? Bảo cái gì mà Tiên giới phải có trật tự, phải hòa bình, chó má!”

“Tỷ nói đúng.”

“Thượng Hạo kia bày đặt lên mặt với ta, cứ chờ đó, xem thử rốt cuộc ai lợi hại. Ta cho ngươi biết, nếu không phải lần này hắn hô hoán gọi người, ta đã treo hắn lên đánh rồi!”

Thế mà y lại để trong lòng?

“Nữ quân uy vũ!”

Thái Hằng nịnh nọt, Thượng Tuế vô cùng dễ chịu.

Nhưng một lát sau, nàng lại cảm thấy sách này có một sức hấp dẫn kỳ lạ, bèn lấy ra xem tiếp.

Đợi đến khuya, hai người đều đã uống nhiều. Thượng Tuế nhìn Thái Hằng định ngủ sàn nhà, bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, gọi y: “Ngươi lên đi, chúng ta ngủ chung.”

Xem một hồi, nàng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ cửa tới, cuống quýt nhét sách, nhìn Thái Hằng đẩy cửa vào.

“Thái Hằng nghe vậy khẽ cười: “Không hay lắm đâu?”

“Cái này có gì không hay?” Thượng Tuế nhướng mày: “Một chiếc giường thôi mà, lên đi!”

Nàng chưa từng được ăn món gì ngon như vậy!

Thái Hằng cũng làm dáng một chút, y vốn không muốn ngủ trên sàn. Thượng Tuế không để ý, y càng không để ý, vì thế y nằm xuống giường, không quên cảm ơn: “Đa tạ Nữ quân.”

“Chuyện nhỏ.” Thượng Tuế vô cùng hào phóng, nàng vỗ vai Thái Hằng: “Ngươi ngoan ngoãn nấu cơm, sau này ta bảo kê ngươi.”

Nhưng nàng không nôn nóng, tối nay hôn được Thái Hằng là nàng đã thỏa mãn rồi, dự định sau này tiến hành tuần tự, tránh dọa sợ đàn ông hiền lành như Thái Hằng.

【5】

“Ngươi nấu cơm ngon như vậy, gọi tiền bối thì xa lạ quá, gọi ta tỷ tỷ đi.”

Từ ngày hôm đó, hai người bắt đầu cuộc sống chung giường chung gối. Mỗi ngày, Thái Hằng nấu cơm và uống rượu với nàng, Thượng Tuế thì chui trong phòng y đợi thương tích lành rồi chạy.

Hình như người với người không thể ở chung quá gần, không biết sao bọn họ bắt đầu tập quen với kiểu sinh hoạt ngày ngày ở bên nhau.

Hàng ngày, Thượng Tuế được Thái Hằng trở về cho ăn, rảnh rỗi không có gì làm bèn bắt đầu đọc ít tiểu thuyết.

“Viết… viết một nam một nữ, bọn họ… bọn họ hôn nhau.”

Cứ thế liên tiếp ba ngày. Ba ngày này, mỗi đêm y nằm trên giường đều không thể vào giấc, vừa nhắm mắt đã cảm giác chóp mũi vấn vít mùi hương của Thượng Tuế.

Nàng thích mấy tiểu thuyết giết người, cướp bảo vật, đánh quái. Đánh đánh giết giết, xem mà hào hứng.

Có điều đọc hết nửa tháng, tiểu thuyết kiểu này càng ngày càng ít, bất đắc dĩ nàng bắt đầu đọc vài quyển truyện tình ái.

Có một đêm trời mưa, Thái Hằng trực đêm đến khuya mới về. Y để lại đồ ăn vặt cho Thượng Tuế, Thượng Tuế vừa ăn vừa đọc tiểu thuyết.

Câu chuyện này rất kích thích, kể về một người phụ nữ bị trượng phu ghẻ lạnh, đương lúc chán chường thì yêu một thiếu niên. Câu chuyện hết sức ướt át, có rất nhiều tình tiết khiến người ta phụt máu. Thượng Tuế đọc mà trố mắt, xem một hồi lại cảm giác mùi hương của Thái Hằng vấn vít nơi chóp mũi.

Bấy giờ nàng mới sực nhớ đây là giường của Thái Hằng.

Ban đầu bất quá chỉ ôm tâm trạng tò mò tìm hiểu, nhưng đợi đến khi làm thật, y lập tức biết được sự tuyệt diệu khi chính thức bái sư.

Nghĩ tới Thái Hằng, lại nhớ tới mặt Thái Hằng; nhớ tới mặt Thái Hằng, lại nghĩ tới tiểu thuyết…

“Thôi đi.” Thượng Tuế cũng không định lôi thôi, nàng ngồi dậy, xếp chân trên giường, bực bội nói: “Ta có chuyện bảo ngươi.”

Thượng Tuế đột nhiên nhận ra bản thân nghĩ tới cái gì, xấu hổ vùi mặt xuống gối, không thèm xem sách nữa.

Nhưng một lát sau, nàng lại cảm thấy sách này có một sức hấp dẫn kỳ lạ, bèn lấy ra xem tiếp.

Thượng Tuế gặm xương: “Ngươi đi nấu cơm cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Bỗng nhiên Thượng Tuế hơi xấu hổ, đạng định bảo ngủ, chợt nghe thấy Thái Hằng lên tiếng: “Vậy thì thử xem?”

Xem một hồi, nàng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ cửa tới, cuống quýt nhét sách, nhìn Thái Hằng đẩy cửa vào.

“Mấy tuổi rồi?”

(*) Tuyển chồng

Thượng Tuế giống như ăn trộm nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Thái Hằng vào phòng, rửa mặt một lúc rồi lên giường.

Cơ thể y mang theo hơi lạnh mưa đêm, Thượng Tuế chợt nhớ y là một thủ vệ canh cửa, hẳn là đứng trong mưa cả tối. Nghĩ đến đây, nàng bỗng hơi đau lòng.

Nhưng đau lòng này chỉ lướt qua rồi thôi, không biết tại sao đầy đầu nàng đều là nội dung trong thoại bản.

Thái Hằng bị nàng nhìn mà lúng túng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Tiên nữ nhìn ta làm gì?”

Thái Hằng nhận ra lòng nàng không yên, trở người, ngước mắt nhìn nàng: “Có phải tiên tử có chuyện phiền lòng không?”

Thượng Tuế không nói, nàng nhìn Thái Hằng, bỗng nhiên cảm thấy Thái Hằng giống một yêu tinh, xinh đẹp đến dụ người.

Thái Hằng thấy nàng rất lâu không đáp, nghi hoặc gọi: “Tiên tử…”

Đêm qua, nàng chỉ truyền đại chút linh lực, lời này lừa vài tiểu tiên còn được, chứ muốn lừa lão yêu quái đã đi qua ba nghìn thế giới như Thái Hằng thì còn non lắm.

“Ta… hôm nay ta đọc sách.”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thượng Tuế mở miệng: “Lòng chộn rộn.”

Thái Hằng thấy nàng rất lâu không đáp, nghi hoặc gọi: “Tiên tử…”

“Hửm?” Thái Hằng tò mò: “Chộn rộn cái gì?”

Thượng Tuế nếm được ngọt ngào, rốt cuộc hiểu những thứ viết trong sách kia là gì.

“Trong sách viết vài thứ, ta rất tò mò.”

Thượng Tuế đáp thật, Thái Hằng chống đầu ngằm nghiêng, tóc xõa đổ xuống: “Viết cái gì, người nói thử xem?”

【5】

“Viết… viết một nam một nữ, bọn họ… bọn họ hôn nhau.”

“Ngươi suy nghĩ đi.”

Thái Hằng ngây người, lập tức nghe thấy Thượng Tuế nói: “Thêm lần nữa, nhé?”

Có điều đọc hết nửa tháng, tiểu thuyết kiểu này càng ngày càng ít, bất đắc dĩ nàng bắt đầu đọc vài quyển truyện tình ái.

Thượng Tuế lắp bắp, Thái Hằng nhìn nàng mỉm cười không nói.

Thái Hằng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không nhanh chóng đưa ra quyết định gì. Y ngồi trong phòng uống một ấm trà nguội rồi đi canh cổng giống như thường ngày.

Bỗng nhiên Thượng Tuế hơi xấu hổ, đạng định bảo ngủ, chợt nghe thấy Thái Hằng lên tiếng: “Vậy thì thử xem?”

Thái Hằng nghiêm túc gật đầu, ánh mắt tràn đầy sùng bái: “Thật đấy, người ám sát Thiên Đế, người thật đáng sợ.”

“Sao?”

Thượng Tuế ngây người, gương mặt Thái Hằng điềm tĩnh thản nhiên: “Nếu người tò mò, ta giúp Nữ quân một chút, thế nào?”

【6】

Tim Thượng Tuế đập cực nhanh, nhưng nàng vẫn phải giữ mặt mũi, chỉ bảo: “Cũng… cũng được, ta thử xem.”

“Thượng Hạo kia bày đặt lên mặt với ta, cứ chờ đó, xem thử rốt cuộc ai lợi hại. Ta cho ngươi biết, nếu không phải lần này hắn hô hoán gọi người, ta đã treo hắn lên đánh rồi!”

Thái Hằng cười khẽ, y chống nửa người lên, chồm qua.

“Phi thăng một tháng trước.”

“Xí, chuyện này có là gì? Thiếu hiểu biết.”

Tóc đen trút xuống như thác, ngăn cách xung quanh.

Y cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.

Thật ra y cũng muốn biết đây là cảm giác gì.

Ban đầu bất quá chỉ ôm tâm trạng tò mò tìm hiểu, nhưng đợi đến khi làm thật, y lập tức biết được sự tuyệt diệu khi chính thức bái sư.

Thái Hằng nịnh nọt, Thượng Tuế vô cùng dễ chịu.

Y không kiềm được vươn tay, giữ chặt nàng, hôn sâu hơn.

Mưa đêm tí tách, hai người giống như sơ khai hỗn độn vừa biết thiên địa. Sau khi hôn xong, Thái Hằng kiềm chế kích động, mỉm cười hỏi tựa như không chút ảnh hưởng: “Thế nào?”

Thượng Tuế không lên tiếng, nàng sững sờ nhìn rèm giường, nhớ lại cảm giác mềm mại tuyệt diệu lúc nãy.

Lát sau, nàng từ từ hoàn hồn, giơ tay lên vỗ một cái, phấn kích nói: “Đã lắm!”

Thái Hằng ngây người, lập tức nghe thấy Thượng Tuế nói: “Thêm lần nữa, nhé?”

【6】

Thượng Tuế nếm được ngọt ngào, rốt cuộc hiểu những thứ viết trong sách kia là gì.

Thượng Tuế vô cùng vui vẻ. Thái Hằng ngồi bên cạnh mỉm cười rót rượu cho mình. Trải nghiệm cảm giác mới lạ này, y cảm thấy cực kỳ thú vị.

Nhưng nàng không nôn nóng, tối nay hôn được Thái Hằng là nàng đã thỏa mãn rồi, dự định sau này tiến hành tuần tự, tránh dọa sợ đàn ông hiền lành như Thái Hằng.

Có điều còn chưa kịp từ từ nắm lấy y, nàng đã nhận được lời triệu gấp của phụ thân: “Tuế Tuế, con mau trở về đi. Ta nghe nói tiểu tử Thượng Hạo kia tìm được pháp bảo dùng để truy tìm con, sắp tra ra con ở đâu rồi.”

Nghe vậy, Thượng Tuế hết hồn lảo đảo một cái.

Lát sau, nàng từ từ hoàn hồn, giơ tay lên vỗ một cái, phấn kích nói: “Đã lắm!”

Nàng không sợ bị Thượng Hạo bắt dính, nhưng nàng không muốn liên lụy Thái Hằng. Thượng Tuế không dám chắc mang theo Thái Hằng có thể cùng nhau chạy thoát, ngẫm nghĩ chỉ đành để mình đi trước, sau này…

Sau này tính sau.

Nàng không phải kẻ làm phiền người khác. Để không gây phiền phức cho Thái Hằng, nàng xóa sạch dấu vết bản thân, vác theo đồ dùng thường ngày, trực tiếp chạy trốn.

Hôm đó vốn dĩ tâm trạng Thái Hằng rất tốt, còn cố ý làm gà nướng mà nàng thích ăn, kết quả vừa về đã thấy căn phòng trống không.

Y sững sờ, có chút khó tin, ngồi trong phòng đợi cả đêm, đến khi gà nướng lạnh băng mới xác nhận người kia đi rồi.

“Ta đây là Tịch Sơn nữ quân, đạo hào Thượng Tuế, phàm danh Tần Tuế Niên, tính ra năm nay sắp sáu trăm tuổi. Ngươi thì sao?” Thượng Tuế gặm chân thỏ, tự giới thiệu mình với Thái Hằng.

Có một chớp mắt, y hơi phẫn nộ, lại có hơi hoang mang. Đợi sau khi bình tĩnh lại, y không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nhưng Thái Hằng vẫn gật đầu, lộ vẻ hoảng sợ: “Ta nhất định sẽ nghe lời người.”

Mọi người bèo nước gặp nhau, chẳng qua cảm thấy đôi bên thú vị nên trêu chọc một phen, sao y lại để trong lòng chứ?

Thế mà y lại để trong lòng?

Tim Thượng Tuế đập cực nhanh, nhưng nàng vẫn phải giữ mặt mũi, chỉ bảo: “Cũng… cũng được, ta thử xem.”

Thái Hằng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không nhanh chóng đưa ra quyết định gì. Y ngồi trong phòng uống một ấm trà nguội rồi đi canh cổng giống như thường ngày.

Cứ thế liên tiếp ba ngày. Ba ngày này, mỗi đêm y nằm trên giường đều không thể vào giấc, vừa nhắm mắt đã cảm giác chóp mũi vấn vít mùi hương của Thượng Tuế.

Đến ngày thứ ba, y cầm kiếm rời khỏi thiên cung. Có điều vừa ra cổng, y đã bị Nam Di níu lại, kích động nói: “Thái Hằng, huynh nghe nói chưa?”

“Sao?”

Thái Hằng tò mò: “Nghe nói cái gì?”

Thượng Tuế thờ ơ hỏi, Thái Hằng do dự chốc lát. Thật ra đáng lý  hơn một trăm tuổi là y đã phi thăng rồi, chẳng qua y không muốn, đúng lúc bên trên cũng chẳng ai quản, nhưng dựa theo sổ thiên địa thì hiện giờ hẳn là…

“Tịch Sơn nữ quân – Thượng Tuế chuẩn bị nghị hòa với thiên đình, bảo rằng muốn làm thông gia, chiêu tế(*) rồi!”

“Xí, chuyện này có là gì? Thiếu hiểu biết.”Đêm qua, nàng chỉ truyền đại chút linh lực, lời này lừa vài tiểu tiên còn được, chứ muốn lừa lão yêu quái đã đi qua ba nghìn thế giới như Thái Hằng thì còn non lắm.Mọi người bèo nước gặp nhau, chẳng qua cảm thấy đôi bên thú vị nên trêu chọc một phen, sao y lại để trong lòng chứ?(*) Tuyển chồng

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thích cái kiểu mạnh muốn xỉu mà giả bộ của Thái Hằng ghê

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao đi đâu cũng gặp người ta muốn thử iu nhau vậy, sao tui hông được như vậy chớ ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tui là tui thích kiểu tình cảm mưa dầm thấm đất nhất, hợp gu tui quá luôn

thuhi2
thuhi2
2 Năm Cách đây

xỉu xỉu bố ghen rùi :>> con gái đợi bố xíu, bố sắp đăng quang lễ tuyển chồng của mẹ =))

Chấy
Chấy
1 Năm Cách đây

Ôi ôi… thì ra bố vợ vốn hấp dẫn thế này sao :))

Carol2004
Carol2004
6 Tháng Cách đây

Thì ra Uyển Uyển nhà ta thích làm cá mặn là do giống ông ngoại ????

Kim
Kim
4 Tháng Cách đây

Sư phụ dỗ gái ngọt xớt ????????

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!