Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Ngoại truyện 05 (3)

Ngoại truyện 05 (3)

Thượng Tuế & Thái Hằng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nghe thấy lời này, nụ cười của Thái Hằng bất biến, dáng vẻ vẫn ôn hòa như ngày thường, nhưng Nam Di bỗng cảm thấy nhiệt độ tụt xuống mấy độ. Y thấp thỏm hỏi: “Thái Hằng, huynh sao thế?”

“Chiêu tế?” Thái Hằng lặp lại lần nữa, cười hỏi: “Chẳng phải Tịch Sơn nữ quân luôn bất hòa với thiên đình sao?”

“Ai mà biết.” Nam Di ngửa tay: “Không chừng bị thiên đế dọa sợ rồi, nói chung cô ta đột ngột nói bằng lòng vứt bò thù hận trước đây, muốn công khai chọn rể ở thiên đình.”

“Công khai chọn rể?” Nụ cười Thái Hằng càng tươi: “Vậy là tất cả mọi người đều có thể tham gia?”

“Chứ gì nữa? Bây giờ người muốn tham gia chiêu tế đều đợi ở đại điện.” Nam Di tựa cửa, thở dài: “Có điều những người như chúng ta không cần đi đâu, dù sao Tịch Sơn nữ quân người ta cũng xuất thân tiên nhân, có phụ thân, có gia sản, có thực lực, làm gì đến lượt đám người nhân gian phi thăng hai bàn tay trắng như chúng ta… Ấy?”

Nam Di ngây người, mất một lúc mới phản ứng lại: “Tiểu tử này thật có dã tâm…”

Dưa vẹo táo nứt.

Lời Nam Di còn chưa dứt, y nhìn thấy Thái Hằng quay đầu đi về phía đại điện, vẫy tay với y: “Ta đi tham gia chiêu tế, phiền Nam huynh một mình canh giữ một lát.”

Đùa à, nếu đánh thắng được nàng, thiên đình còn nhân nhượng nàng thế sao?

Nam Di ngây người, mất một lúc mới phản ứng lại: “Tiểu tử này thật có dã tâm…”

Nghe vậy, Thái Hằng bật cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu. Mỹ nhân trước mặt, chết thì đã sao?”

Thái Hằng hàm tiếu không nói. Thượng Tuế xoay đầu hướng ra ngoài: “Ngày mai so tài trên đài thi đấu! Thượng Hạo, chuẩn bị phòng khách, ta cần nghỉ ngơi, mệt chết rồi.”

Một tên canh giữ Nam Thiên Môn lại dám đứng đây, e là sắp bị Thượng Tuế đánh chết.

Thái Hằng vừa xoay người đã lạnh mặt, cầm kiếm đi vào đại điện.

“Bọn họ dám?!” Thượng Tuế tức giận, nắm ngược lại tay Thái Hằng, hứa hẹn: “Ngươi đừng sợ. Về sau, ta đi đâu cũng dẫn theo ngươi, tuyệt đối không để ngươi rơi vào hiểm cảnh!”

Nhưng nhớ tới tình huống mấy ngày trước Thượng Tuế xông thẳng vào cung đánh người, y vẫn gật đầu, thầm nghĩ tống một người trong thiên đình đi làm hôn phu Thượng Tuế, sau đó dùng tình yêu cảm hóa.

Y không biết tại sao bản thân bỗng cảm thấy hơi tức giận, hơi nóng nảy, chỉ nghĩ nếu hôm nay Thượng Tuế không chọn trúng y, y sẽ chém thiên đình này một nhát, xem xem ai dám lấy nàng.

Gương mặt bọn họ cứng đờ, ai chẳng biết Tịch Sơn nơi đó xa xôi. Đám Thần quân do dự một lát, rốt cuộc lui xuống, chỉ còn lại một mình Thái Hằng đứng yên tại chỗ.

Luyện đạo cũng chê khó coi.

Ở thiên đình ngần ấy thời gian, y đã hiểu đại khái bảy tám phần thực lực chúng tiên. Kẻ mạnh thì có, nhưng hầu như lánh đời không ra. Dù gì cái đám y thấy đa phần đều là…

Thái Hằng bình tĩnh đúng mực, đám đông lại cảnh giác trong lòng.

Đợi nhảy ra cửa sổ, nàng chưa hết bàng hoàng xoa bờ môi hơi sưng, không khỏi than thở tiểu thần tiên trẻ tuổi kiểu này vừa dính người vừa dữ dội, tình tỷ đệ thật không dễ dàng.

“Được lắm, vậy ta cũng không nhiều lời.” Thượng Tuế nhìn một vòng người trong đại điện, ánh mắt dừng trên người Thái Hằng đứng trong góc, sau đó âm thầm dời mắt: “Ta đã về nhà suy nghĩ, ngươi muốn xây dựng phép tắc cũng là chuyện tốt. Tiên giới không thể cứ loạn như thế, nhưng chuyện Tịch Sơn ta chịu thiệt thì không thể nào.”

Dưa vẹo táo nứt.

(*) Có nghĩa là hủy hoại thân thể của người nào đó không bằng vạch trần và lên án động cơ, suy nghĩ và ý định của đối phương.

Đại điện lập tức yên tĩnh, mọi người quay đầu, nhìn thấy một tiên nữ áo đỏ đứng ở cửa xoay người bước xuống Kỳ lân, chắp tay sau lưng, chậm chạp bước vào: “Sao không nói? Sợ bị ta đánh à? Nghe bảo thiên đình ai nấy dũng mãnh oai hùng, hóa ra đều chỉ là đám khua môi múa mép sau lưng người ta hử?”

Luyện đạo cũng chê khó coi.

“Ở rể cũng bằng lòng?” Thượng Tuế nhướng mày.

Ôm ý định đánh thiên đình vào điện, nhưng vừa thấy người, y lại đổi sang gương mặt tươi cười ôn hòa thường ngày. Thân phận người tham dự kén rể lần này đều không quá thấp, chưa từng giao thiệp gì với thiên quan canh cửa như y, cơ bản là y biết bọn họ nhưng họ không biết y. Trông thấy y ăn mặc giản dị, trừ áo trắng trường kiếm thì chẳng còn gì khác, bọn họ đoán chắc là tiểu tiên không mấy tiếng tăm nên cũng chẳng để ý, ai nấy đứng một bên tìm người quen tán gẫu .

Thiên Đế không nói. Hiện giờ thiên đình rất nghèo, ba dòng linh mạch đã xem như sư tử ngoạm.

Thái Hằng đứng đơn độc trong góc nhỏ, nhìn đám quạ đen đông đúc trong điện. Bọn họ tíu tít nói cười, dường như đều đang lưỡng lự có nên cưới Thượng Tuế không.

(*) Có nghĩa là hủy hoại thân thể của người nào đó không bằng vạch trần và lên án động cơ, suy nghĩ và ý định của đối phương.

Nghe thế, Thái Hằng bật cười, giọng nói dịu dàng mang theo chút ngọt ngào: “Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt.”

Hầu như người trong đại điện đều tới tham gia chọn rể, một bước này là tất cả mọi người cùng nhau bước. Thái Hằng căn bản không nổi bật trong đám người.

“Nghe nói Thượng Tuế đẹp nhưng tính tình không tốt…”

“Thượng Tuế.” Lời vừa dứt, rốt cuộc trên cao truyền đến giọng nói. Mọi người xoay đầu, nhìn vị trí vốn trống không trên cao tọa dần dần xuất hiện bóng người. Một thanh niên mặc áo vàng đội cao quan ngồi bên trên , cười nói: “Cô tới rồi sao?”

Ở thiên đình ngần ấy thời gian, y đã hiểu đại khái bảy tám phần thực lực chúng tiên. Kẻ mạnh thì có, nhưng hầu như lánh đời không ra. Dù gì cái đám y thấy đa phần đều là…

“Thiên đình vừa lập, chúng ta ở lại đây, ngày sau sẽ là nguyên lão. Nếu đến Tịch Sơn, e rằng hi vọng thăng chức cả đời vô vọng…”

Cuối cùng chỉ còn lại ba vị Thần quân, ba vị này trừ Thái Hằng đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Thượng Tuế cười híp mắt nhìn họ, đề xuất điều kiện cuối cùng: “À, còn một điều kiện quan trọng nhất. Tịch Sơn ta cần con rể ở rể, không biết các vị Thần quân có ngại về Tịch Sơn với ta không?”

“Nhưng Thượng Tuế… đẹp thật đấy.”

Nghe y bước vào, nàng cũng không lấy làm lạ, chỉ oán trách: “Sao hôm nay không có thịt khô?”

“Là vậy sao?” Thái Hằng chậm rãi mở miệng: “Người nói thẳng người thích ta, bọn họ còn dám làm khó ta sao?”

Thái Hằng mỉm cười nhìn sang, ghi nhớ từng người nói chuyện. Không lâu sau, y nghe thấy Kỳ lân gầm thét ngoài cửa, một giọng nói lanh lảnh truyền vào đại điện: “Nói cái gì? Nói lớn tiếng để ta nghe chứ?”

Thái Hằng nắm lấy tay nàng, nói tiếp: “Ta chỉ là một tiểu tiên canh giữ Nam Thiên Môn, được người vừa mắt, chắc chắn sau này sẽ có rất nhiều người tìm ta trả thù. Ta đánh không lại bọn họ, rời khỏi người, ta sợ bị bọn họ đánh chết.”

Đại điện lập tức yên tĩnh, mọi người quay đầu, nhìn thấy một tiên nữ áo đỏ đứng ở cửa xoay người bước xuống Kỳ lân, chắp tay sau lưng, chậm chạp bước vào: “Sao không nói? Sợ bị ta đánh à? Nghe bảo thiên đình ai nấy dũng mãnh oai hùng, hóa ra đều chỉ là đám khua môi múa mép sau lưng người ta hử?”

Nghe thế, mặc dù Thái Hằng đứng trong góc nhưng không hề lưỡng lự cùng rất nhiều Tiên quân bên cạnh bước lên trước một bước.

“Thượng Tuế.” Lời vừa dứt, rốt cuộc trên cao truyền đến giọng nói. Mọi người xoay đầu, nhìn vị trí vốn trống không trên cao tọa dần dần xuất hiện bóng người. Một thanh niên mặc áo vàng đội cao quan ngồi bên trên , cười nói: “Cô tới rồi sao?”

“Thế à.” Thái Hằng gật đầu, sau đó nhìn Thượng Tuế, vẻ mặt dịu dàng: “tỷ tỷ suy nghĩ thật chu đáo.”

“Dẫn ta đi?”

“Ồ, Thiên Đế.” Thượng Tuế cười: “Vết thương lành chưa?”

Hai người hôn tới hôn lui đến nửa đêm, Thượng Tuế nhớ đến cuộc so tài ngày mai, suy xét ảnh hưởng, rốt cuộc quyết định rời đi.

“Nhờ hồng phúc của cô…” Sắc mặt Thượng Hạo không đẹp mấy nhưng vẫn giữ vững nụ cười: “Đã khỏi lâu rồi.”

“Ngươi canh giữ Nam Thiên Môn mà cũng dám nói có thể thắng ta?” Mặt Thượng Tuế châm biếm.

Lời vừa phát ra, đám đông tức khắc lui lại, chỉ còn vài Chiến Thần khá tự tin.

“Được lắm, vậy ta cũng không nhiều lời.” Thượng Tuế nhìn một vòng người trong đại điện, ánh mắt dừng trên người Thái Hằng đứng trong góc, sau đó âm thầm dời mắt: “Ta đã về nhà suy nghĩ, ngươi muốn xây dựng phép tắc cũng là chuyện tốt. Tiên giới không thể cứ loạn như thế, nhưng chuyện Tịch Sơn ta chịu thiệt thì không thể nào.”

“Đương nhiên.” Thượng Tuế kiêu ngạo: “Dù gì ta cũng là Tịch Sơn nữ quân, phải có chút thông minh này chứ. Sau này, ta bảo kê ngươi, đảm bảo ngươi hoành hành Tiên giới.”

“Vậy ý cô là gì?”

“Ba dòng linh mạch…” Thượng Tuế giơ tay lên, dựng ba ngón tay: “Ngươi trả lại cho ta, ta chọn một người trong thiên cung thành hôn, xem như thành ý của ta.”

Ánh mắt Thượng Tuế lướt vội qua Thái Hằng, giả vờ không quen, quay đầu nói tiếp: “Điều kiện thứ hai, ta không thích người quá lực lưỡng, ta thích người trắng trẻo một chút.”

Thiên Đế không nói. Hiện giờ thiên đình rất nghèo, ba dòng linh mạch đã xem như sư tử ngoạm.

Nhưng nhớ tới tình huống mấy ngày trước Thượng Tuế xông thẳng vào cung đánh người, y vẫn gật đầu, thầm nghĩ tống một người trong thiên đình đi làm hôn phu Thượng Tuế, sau đó dùng tình yêu cảm hóa.

Vẻ mặt Thượng Tuế nhìn y chê bai: “Người thích ta nhiều như vậy, không tìm lý do thì sao có thể ngăn bọn họ? Ngươi đánh thắng ta, bộc lộ tài năng trước mặt bọn họ, sau này bọn họ cũng không dám tìm ngươi gây sự.”

“Được.”

Lời Nam Di còn chưa dứt, y nhìn thấy Thái Hằng quay đầu đi về phía đại điện, vẫy tay với y: “Ta đi tham gia chiêu tế, phiền Nam huynh một mình canh giữ một lát.”

“Chính sự bàn xong, giờ nói tới chuyện hôn phu. Người muốn làm hôn phu của ta bước hết lên trước một bước nói chuyện.”

Vẻ mặt Thái Hằng nghi hoặc, mọi người vội đáp: “Ngươi sẽ chết đó!”

Nghe thế, mặc dù Thái Hằng đứng trong góc nhưng không hề lưỡng lự cùng rất nhiều Tiên quân bên cạnh bước lên trước một bước.

“Ngươi cứ yên tâm chuyện ngày mai, ta sẽ nương tay, ngươi giả vờ đánh với ta là được.”

“Nghe nói Thượng Tuế đẹp nhưng tính tình không tốt…”

Hầu như người trong đại điện đều tới tham gia chọn rể, một bước này là tất cả mọi người cùng nhau bước. Thái Hằng căn bản không nổi bật trong đám người.

Thượng Tuế quét mắt nhìn đám đông, Thái Hằng cũng không biết nàng có thấy mình không, y lắng nghe nàng đề xuất yêu cầu thứ nhất: “Thượng Tuế ta cũng là người có máu mặt, người muốn làm vị hôn phu của ta thì trước tiên tu vi không được quá kém, phải biết đánh nhau.”

Thượng Tuế giải thích cho Thái Hằng biết nguyên nhân mình gấp gáp rời đi. Thái Hằng tỏ vẻ hiểu chuyện, nhưng nàng không từ mà biệt như thế tạo thành tổn thương rất lớn với y, y lo được lo mất, y thấp thỏm bất an.

Mọi người hơi lưỡng lự, lập tức nghe thấy Thượng Tuế trầm giọng: “Đánh thắng ta.”

Lời vừa phát ra, đám đông tức khắc lui lại, chỉ còn vài Chiến Thần khá tự tin.

Còn lý do nàng thật sự muốn dụ y về làm gì thì lại chẳng thể nói ra miệng.

Đám đông nghe vậy lộ vẻ mặt chấn kinh, nhìn Thái Hằng mỉm cười chắp tay: “Các vị tiên hữu, tại hạ đi nghỉ ngơi chuẩn bị trước, ngày mai gặp lại.”

Nói xong, Thái Hằng ra khỏi đại điện, ung dung trở về phòng mình.

Đùa à, nếu đánh thắng được nàng, thiên đình còn nhân nhượng nàng thế sao?

Vừa vào phòng, y đã nhìn thấy Thượng Tuế đang nằm sấp trên giường đọc tiểu thuyết giống hệt như trước.

“Chứ gì nữa? Bây giờ người muốn tham gia chiêu tế đều đợi ở đại điện.” Nam Di tựa cửa, thở dài: “Có điều những người như chúng ta không cần đi đâu, dù sao Tịch Sơn nữ quân người ta cũng xuất thân tiên nhân, có phụ thân, có gia sản, có thực lực, làm gì đến lượt đám người nhân gian phi thăng hai bàn tay trắng như chúng ta… Ấy?”

Lúc này, Thái Hằng đã có chút nổi bật. Mọi người bắt đầu quan sát người thanh niên tố y đứng trước mặt, thầm nghĩ người này đúng là vì mỹ nhân không sợ chết, e là sắp bị Thượng Tuế đánh chết.

Ánh mắt Thượng Tuế lướt vội qua Thái Hằng, giả vờ không quen, quay đầu nói tiếp: “Điều kiện thứ hai, ta không thích người quá lực lưỡng, ta thích người trắng trẻo một chút.”

Đa phần chiến thần lực lưỡng, lời vừa buông ra đã lập tức lui hơn một nửa.

“Tỷ tỷ đúng là nghĩ hết thảy vì ta.” Vẻ mặt Thái Hằng cảm kích sùng bái, sáp tới gần, kề mặt trước mặt Thượng Tuế, ai oán nói: “Nhưng sau này tỷ tỷ đừng bất chợt rời khỏi ta như thế, ta còn tưởng tỷ tỷ không cần ta nữa.”

Thượng Tuế quét mắt nhìn đám đông, Thái Hằng cũng không biết nàng có thấy mình không, y lắng nghe nàng đề xuất yêu cầu thứ nhất: “Thượng Tuế ta cũng là người có máu mặt, người muốn làm vị hôn phu của ta thì trước tiên tu vi không được quá kém, phải biết đánh nhau.”

Cuối cùng chỉ còn lại ba vị Thần quân, ba vị này trừ Thái Hằng đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Thượng Tuế cười híp mắt nhìn họ, đề xuất điều kiện cuối cùng: “À, còn một điều kiện quan trọng nhất. Tịch Sơn ta cần con rể ở rể, không biết các vị Thần quân có ngại về Tịch Sơn với ta không?”

“Như thế bọn họ càng làm khó ngươi hơn!”

Gương mặt bọn họ cứng đờ, ai chẳng biết Tịch Sơn nơi đó xa xôi. Đám Thần quân do dự một lát, rốt cuộc lui xuống, chỉ còn lại một mình Thái Hằng đứng yên tại chỗ.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn lên vị Tiên quân trẻ tuổi. Thấy tướng mạo y phi phàm, mặc đồ giản dị, không khỏi nảy sinh tò mò.

“Vị Tiên quân này…” Thượng Tuế làm như không quen Thái Hằng, quan sát y từ trên xuống dưới: “Tự giới thiệu bản thân chút đi.”

“Tiểu tiên họ Thẩm tên Viễn, tự Tử Diễn, đạo hào Thái Hằng, là thần tiên vừa mới phi thăng, đang làm tiên quan thiên đình, phụ trách canh giữ Nam Thiên Môn.

“Ba dòng linh mạch…” Thượng Tuế giơ tay lên, dựng ba ngón tay: “Ngươi trả lại cho ta, ta chọn một người trong thiên cung thành hôn, xem như thành ý của ta.”

Thái Hằng bình tĩnh đúng mực, đám đông lại cảnh giác trong lòng.

“Vị Tiên quân này…” Thượng Tuế làm như không quen Thái Hằng, quan sát y từ trên xuống dưới: “Tự giới thiệu bản thân chút đi.”

Một tên canh giữ Nam Thiên Môn lại dám đứng đây, e là sắp bị Thượng Tuế đánh chết.

Thượng Tuế nghẹn họng. Một lát sau, nàng hung ác nói: “Vậy được, ta sẽ thử xem rốt cuộc ngươi có thể thắng ta hay không.”

“Ngươi canh giữ Nam Thiên Môn mà cũng dám nói có thể thắng ta?” Mặt Thượng Tuế châm biếm.

Y không biết tại sao bản thân bỗng cảm thấy hơi tức giận, hơi nóng nảy, chỉ nghĩ nếu hôm nay Thượng Tuế không chọn trúng y, y sẽ chém thiên đình này một nhát, xem xem ai dám lấy nàng.

Thái Hằng đứng đơn độc trong góc nhỏ, nhìn đám quạ đen đông đúc trong điện. Bọn họ tíu tít nói cười, dường như đều đang lưỡng lự có nên cưới Thượng Tuế không.

Thái Hằng duy trì nụ cười, chỉ dáp: “Tiểu tiên bằng lòng thử.”

Mọi người ngớ ra, không ngờ Thượng Tuế định ngày mai mới so tài. Đợi nàng đi rồi, đám đông hoàn hồn, vài thần tiên tốt bụng đồng loạt vây quanh Thái Hằng khuyên can: “Vị Tiên quân này, ngươi còn trẻ, không biết chỗ đáng sợ của Tịch Sơn nữ quân. Chúng ta sẽ nói giúp cho ngươi với Thiên Đế, ngày mai đừng đi so tài.”

Mọi người hơi lưỡng lự, lập tức nghe thấy Thượng Tuế trầm giọng: “Đánh thắng ta.”

“Ở rể cũng bằng lòng?” Thượng Tuế nhướng mày.

Thái Hằng vừa xoay người đã lạnh mặt, cầm kiếm đi vào đại điện.

Thái Hằng ung dung cười: “Đổi đời thôi mà, không mất mặt.”

Thái Hằng ung dung cười: “Đổi đời thôi mà, không mất mặt.”

“Thiên đình vừa lập, chúng ta ở lại đây, ngày sau sẽ là nguyên lão. Nếu đến Tịch Sơn, e rằng hi vọng thăng chức cả đời vô vọng…”

Thượng Tuế nghẹn họng. Một lát sau, nàng hung ác nói: “Vậy được, ta sẽ thử xem rốt cuộc ngươi có thể thắng ta hay không.”

Thái Hằng hàm tiếu không nói. Thượng Tuế xoay đầu hướng ra ngoài: “Ngày mai so tài trên đài thi đấu! Thượng Hạo, chuẩn bị phòng khách, ta cần nghỉ ngơi, mệt chết rồi.”

“Nhưng Thượng Tuế… đẹp thật đấy.”

Mọi người ngớ ra, không ngờ Thượng Tuế định ngày mai mới so tài. Đợi nàng đi rồi, đám đông hoàn hồn, vài thần tiên tốt bụng đồng loạt vây quanh Thái Hằng khuyên can: “Vị Tiên quân này, ngươi còn trẻ, không biết chỗ đáng sợ của Tịch Sơn nữ quân. Chúng ta sẽ nói giúp cho ngươi với Thiên Đế, ngày mai đừng đi so tài.”

“Vì sao không đi?”

Vẻ mặt Thái Hằng nghi hoặc, mọi người vội đáp: “Ngươi sẽ chết đó!”

Nghe vậy, Thái Hằng bật cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu. Mỹ nhân trước mặt, chết thì đã sao?”

Đám đông nghe vậy lộ vẻ mặt chấn kinh, nhìn Thái Hằng mỉm cười chắp tay: “Các vị tiên hữu, tại hạ đi nghỉ ngơi chuẩn bị trước, ngày mai gặp lại.”

“Được.”

Nói xong, Thái Hằng ra khỏi đại điện, ung dung trở về phòng mình.

Đợi nàng nhảy ra rồi, Thái Hằng chống đầu tựa giường, cảm nhận dư vị lúc nãy, hứng thú cười một tiếng rồi ngả xuống giường.

Vừa vào phòng, y đã nhìn thấy Thượng Tuế đang nằm sấp trên giường đọc tiểu thuyết giống hệt như trước.

Nghe y bước vào, nàng cũng không lấy làm lạ, chỉ oán trách: “Sao hôm nay không có thịt khô?”

Ánh mắt Thái Hằng thăm dò từ bả vai nàng xuống, cuối cùng dừng trên đôi chân trắng ngần, giọng điệu thờ ơ: “Ta tưởng tỷ tỷ quên mất ta rồi.”

Bình thường, y đều sẽ để đồ ăn vặt trong phòng cho nàng. Nàng vốn định tìm ít đồ ăn, kết quả chẳng tìm thấy gì.

Thái Hằng mỉm cười đi tới, ngồi bên mép giường, nhìn Thượng Tuế nằm sấp trên đó. Cẳng chân nàng co về phía rèm, làn váy trượt xuống đùn lại trên người, lộ ra cặp chân láng mịn, thản nhiên lúc lắc, vô thức dụ người. 

Ánh mắt Thái Hằng thăm dò từ bả vai nàng xuống, cuối cùng dừng trên đôi chân trắng ngần, giọng điệu thờ ơ: “Ta tưởng tỷ tỷ quên mất ta rồi.”

“Sao mà quên được?”

Thượng Tuế trở người, quay đầu nhìn sang Thái Hằng, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta cố ý tới dẫn ngươi đi đấy.”

“Sao… sao lại không cần…” Thượng Tuế cảm nhận được hơi thở của y. Thấy y gần trong gang tấc giống như có thể hôn lên mặt nàng bất cứ lúc nào, nàng nuốt nước bọt, đỏ mặt, lắp ba lắp bắp.

“Dẫn ta đi?”

Ánh mắt Thái Hằng dời lại lên mặt Thượng Tuế, như cười như không: “Chiêu tế?”

Vẻ mặt Thượng Tuế nhìn y như nhìn tên ngốc: “Nếu ngươi đủ mạnh, mặc dù bọn họ tức giận nhưng nghĩ là thông gia thiên đình, bản thân tài nghệ không bằng nên cũng không khó chịu. Nếu ta nói ta thích ngươi, vậy đó là giết người tru tâm(*), chắc chắn bọn họ sẽ tìm ngươi trả thù.”

“Đúng vậy.” Thượng Tuế xếp chân ngồi dậy, mắt sáng lấp lánh: “Ngươi là người của thiên đình, trực tiếp dẫn ngươi đi không hay lắm, ta đành nghĩ cách đòi người. Thiên Đế muốn chiêu an ta lâu rồi, ta cũng nghĩ cứ đánh như thế không phải cách, vậy là ta thuận theo ý hắn thành thân với ngươi, như vậy ngươi có thể về Tịch Sơn với ta rồi.”

“Sau đó thì sao?”

Bình thường, y đều sẽ để đồ ăn vặt trong phòng cho nàng. Nàng vốn định tìm ít đồ ăn, kết quả chẳng tìm thấy gì.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn lên vị Tiên quân trẻ tuổi. Thấy tướng mạo y phi phàm, mặc đồ giản dị, không khỏi nảy sinh tò mò.

Thượng Tuế kiểm điểm sâu sắc đối với hành vi của bản thân. Cuối cùng nàng chịu hết nổi, chủ động hôn y mới đóng được cái miệng cứ mãi oán trách của Thái Hằng.

“Thì…” Thượng Tuế nghẹn họng, nghĩ ra một lý do chính đáng, khí thế đáp: “Ngươi có thể nấu cơm mỗi ngày cho ta ăn!”

Còn lý do nàng thật sự muốn dụ y về làm gì thì lại chẳng thể nói ra miệng.

Nhưng chuyện này không quan trọng, dù sao cuỗm về là được.

Thái Hằng mỉm cười không đáp. Thượng Tuế đột nhiên sực nhớ, tưởng rằng y lo lắng cuộc so tài ngày mai.

Thái Hằng duy trì nụ cười, chỉ dáp: “Tiểu tiên bằng lòng thử.”

“Ngươi cứ yên tâm chuyện ngày mai, ta sẽ nương tay, ngươi giả vờ đánh với ta là được.”

Nhưng chuyện này không quan trọng, dù sao cuỗm về là được.

“Thì…” Thượng Tuế nghẹn họng, nghĩ ra một lý do chính đáng, khí thế đáp: “Ngươi có thể nấu cơm mỗi ngày cho ta ăn!”

“Vì sao cứ phải đánh?” Thái Hằng tò mò.

Vẻ mặt Thượng Tuế nhìn y chê bai: “Người thích ta nhiều như vậy, không tìm lý do thì sao có thể ngăn bọn họ? Ngươi đánh thắng ta, bộc lộ tài năng trước mặt bọn họ, sau này bọn họ cũng không dám tìm ngươi gây sự.”

“Đúng vậy.” Thượng Tuế xếp chân ngồi dậy, mắt sáng lấp lánh: “Ngươi là người của thiên đình, trực tiếp dẫn ngươi đi không hay lắm, ta đành nghĩ cách đòi người. Thiên Đế muốn chiêu an ta lâu rồi, ta cũng nghĩ cứ đánh như thế không phải cách, vậy là ta thuận theo ý hắn thành thân với ngươi, như vậy ngươi có thể về Tịch Sơn với ta rồi.”

“Là vậy sao?” Thái Hằng chậm rãi mở miệng: “Người nói thẳng người thích ta, bọn họ còn dám làm khó ta sao?”

“Chính sự bàn xong, giờ nói tới chuyện hôn phu. Người muốn làm hôn phu của ta bước hết lên trước một bước nói chuyện.”

“Như thế bọn họ càng làm khó ngươi hơn!”

Vẻ mặt Thượng Tuế nhìn y như nhìn tên ngốc: “Nếu ngươi đủ mạnh, mặc dù bọn họ tức giận nhưng nghĩ là thông gia thiên đình, bản thân tài nghệ không bằng nên cũng không khó chịu. Nếu ta nói ta thích ngươi, vậy đó là giết người tru tâm(*), chắc chắn bọn họ sẽ tìm ngươi trả thù.”

Hầu như người trong đại điện đều tới tham gia chọn rể, một bước này là tất cả mọi người cùng nhau bước. Thái Hằng căn bản không nổi bật trong đám người.“Vị Tiên quân này…” Thượng Tuế làm như không quen Thái Hằng, quan sát y từ trên xuống dưới: “Tự giới thiệu bản thân chút đi.”(*) Có nghĩa là hủy hoại thân thể của người nào đó không bằng vạch trần và lên án động cơ, suy nghĩ và ý định của đối phương.

“Thế à.” Thái Hằng gật đầu, sau đó nhìn Thượng Tuế, vẻ mặt dịu dàng: “tỷ tỷ suy nghĩ thật chu đáo.”

“Sao mà quên được?”

“Đương nhiên.” Thượng Tuế kiêu ngạo: “Dù gì ta cũng là Tịch Sơn nữ quân, phải có chút thông minh này chứ. Sau này, ta bảo kê ngươi, đảm bảo ngươi hoành hành Tiên giới.”

“Vì sao cứ phải đánh?” Thái Hằng tò mò.

“Tỷ tỷ đúng là nghĩ hết thảy vì ta.” Vẻ mặt Thái Hằng cảm kích sùng bái, sáp tới gần, kề mặt trước mặt Thượng Tuế, ai oán nói: “Nhưng sau này tỷ tỷ đừng bất chợt rời khỏi ta như thế, ta còn tưởng tỷ tỷ không cần ta nữa.”

“Sao… sao lại không cần…” Thượng Tuế cảm nhận được hơi thở của y. Thấy y gần trong gang tấc giống như có thể hôn lên mặt nàng bất cứ lúc nào, nàng nuốt nước bọt, đỏ mặt, lắp ba lắp bắp.

Thái Hằng mỉm cười đi tới, ngồi bên mép giường, nhìn Thượng Tuế nằm sấp trên đó. Cẳng chân nàng co về phía rèm, làn váy trượt xuống đùn lại trên người, lộ ra cặp chân láng mịn, thản nhiên lúc lắc, vô thức dụ người. 

Thái Hằng nắm lấy tay nàng, nói tiếp: “Ta chỉ là một tiểu tiên canh giữ Nam Thiên Môn, được người vừa mắt, chắc chắn sau này sẽ có rất nhiều người tìm ta trả thù. Ta đánh không lại bọn họ, rời khỏi người, ta sợ bị bọn họ đánh chết.”

“Bọn họ dám?!” Thượng Tuế tức giận, nắm ngược lại tay Thái Hằng, hứa hẹn: “Ngươi đừng sợ. Về sau, ta đi đâu cũng dẫn theo ngươi, tuyệt đối không để ngươi rơi vào hiểm cảnh!”

Nghe thế, Thái Hằng bật cười, giọng nói dịu dàng mang theo chút ngọt ngào: “Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt.”

“Vậy ý cô là gì?”

Thượng Tuế giải thích cho Thái Hằng biết nguyên nhân mình gấp gáp rời đi. Thái Hằng tỏ vẻ hiểu chuyện, nhưng nàng không từ mà biệt như thế tạo thành tổn thương rất lớn với y, y lo được lo mất, y thấp thỏm bất an.

Thượng Tuế kiểm điểm sâu sắc đối với hành vi của bản thân. Cuối cùng nàng chịu hết nổi, chủ động hôn y mới đóng được cái miệng cứ mãi oán trách của Thái Hằng.

Hai người hôn tới hôn lui đến nửa đêm, Thượng Tuế nhớ đến cuộc so tài ngày mai, suy xét ảnh hưởng, rốt cuộc quyết định rời đi.

Đợi nhảy ra cửa sổ, nàng chưa hết bàng hoàng xoa bờ môi hơi sưng, không khỏi than thở tiểu thần tiên trẻ tuổi kiểu này vừa dính người vừa dữ dội, tình tỷ đệ thật không dễ dàng.

Đợi nàng nhảy ra rồi, Thái Hằng chống đầu tựa giường, cảm nhận dư vị lúc nãy, hứng thú cười một tiếng rồi ngả xuống giường.

Thái Hằng mỉm cười không đáp. Thượng Tuế đột nhiên sực nhớ, tưởng rằng y lo lắng cuộc so tài ngày mai.

Giết người tru tâm à.

Y thích nhất là tru tâm đấy.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Người ta vốn dĩ muốn chọn anh đó~~~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Kiểu gì cũng sẽ giả bộ thua để rước được anh về nhà thôi~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đánh hông lại bọn họ, nghe thật trân ghê dị đóa

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sói mà cứ giả vờ là cừu ?

Soleil
Soleil
2 Năm Cách đây

Phúc hắc là gì, phúc hắc chính là Thái Hằng đây, lâu rồi ko đọc nam phúc hắc. Thượng Tuế sập bẫy rồi

Thảo chuu
Thảo chuu
1 Năm Cách đây

Ôi cha vợ đúng phúc hắc, biến thái… tạo ra thằng con rể ko vừa, kiểu ngạo mạn như bản sao mình, đỡ cái ko phúc hắc =))) còn ngây thơ của Lận Ngôn Chi… nhưng con gái thì giống ổ thông minh…

Phieu
Phieu
1 Năm Cách đây

Thái Hằng đúng kiểu giả heo ăn thịt hổ, tâm cơ quá đii=)))) Thượng Tuế bị lừa đáng yêu xỉu

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!