Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 20 (2) – đã sửa

Chương 20 (2)

Nó tên Long Ngạo Thiên

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển theo bản năng lùi ra sau lưng Giản Hành Chi. Giản Hành Chi theo thói quen bước lên trước ngăn lại. Sau đó, hai người chợt nhớ ra thân phận của mình, nhanh chóng đổi chỗ. Tần Uyển Uyển bước lên trước đứng, Giản Hành Chi ăn ý lùi về sau một bước.

Tu sĩ áo tìm nhìn bọn họ đi tới đi lui, lát sau mới mở miệng: “Đứng xong chưa?”

“Xong rồi.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, hơi căng thẳng: “Đạo hữu có chuyện gì?”

Khí thế người trước mặt quá mạnh, không biết tại sao nàng có cảm giác đối diện với một Giản Hành Chi phiên bản cấp thấp.

Nhưng cho dù là phiên bản cấp thấp của Giản Hành Chi thì cũng là lão đại mà nàng không chọc nổi. Loại người bằng một phần mười Giản Hành Chi đứng trước mặt nàng cũng đủ khiến nàng rụng rời.

“Có người tên Nam Phong lên Thiên Kiếm Tông cầu cứu, bảo cô bắt được Thiên Lưu, nhờ Thiên Kiếm Tông trợ giúp.”

Giọng điệu tu sĩ áo tím không hề gợn sóng, bình thản kể lại chuyện đã xảy ra: “Cho nên ta đến đây.”

“Hoá ra là đạo hữu Thiên Kiếm Tông.” Tần Uyển Uyển nhớ tới lời căn dặn lúc trước với Nam Phong, nhanh chóng thi lễ: “Hân hạnh gặp mặt, tại hạ Lý Tứ, đây là…”

“Huynh trưởng.”

Giản Hành Chi ở sau lưng tiếp lời: “Trương Tam.”

Nghe vậy, tu sĩ áo tím nhíu mày: “Hai người là huynh muội sao lại khác họ?”

“Ta theo phụ thân.” Giản Hành Chi đáp rất nhanh. Tần Uyển Uyển gượng cười: “Ta theo mẫu thân.”

Tu sĩ áo tím gật đầu, không tính nhiều lời, chỉ giới thiệu sơ lược: “Thiên Kiếm Tông, Tạ Cô Đường.”

Tên nay hơi quen tai. Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nhìn về hướng trấn Tầm Tiên, lúc này mới nhớ ra.

Hình như bảng hiệu lần trước Giản Hành Chi phá là Tạ Cô Đường này đề, y là người đứng đầu Đại hội đấu kiếm trước thì phải?

“Hai người tham gia Đại hội đấu kiếm?” Tạ Cô Đường không nói nhiều, lấy một cuốn sổ trong tay áo ra: “Môn phái nào?”

“Tán tu(*).”

(*) Tự tu luyện, không có Tông môn

Tần Uyển Uyển tiếp tục bịa chuyện, động tác Tạ Cô Đường khựng lại. Cũng tại khoảnh khắc đó, nàng không thấy rõ y ra tay thế nào, trường kiếm đã tuốt khỏi võ.

Động tác y rất nhanh, nhưng động tác Giản Hành Chi càng nhanh hơn. Chỉ trong chớp mắt, hai người đã đánh mười mấy chiêu.

Tạ Cô Đường lẳng lặng nhìn Giản Hành Chi vững vàng đón kiếm y, giọng nói điềm tĩnh: “Ta tu kiếm một trăm hai mươi năm, đều từng đọc lướt qua môn phái tu kiếm trong thiên hạ. Các người thuộc môn phái nào, ta chưa từng gặp.”

“Thiên Kiếm Tông cần môn phái đã từng gặp mới có thể tham gia Đại hội đấu kiếm à?”

Tần Uyển Uyển mỉm cười. Tạ Cô Đường khựng lại, chậm rãi đáp: “Không phải.”

“Vậy Thiên Lưu là ta giết, hắn ở trên bảng truy nã của Thiên Kiếm Tông. Dựa theo quy tắc, ta có thể giam gia Đại hội đấu kiếm đúng không?”

“Phải.” Tạ Cô Đường không thể phủ nhận. Tần Uyển Uyển bước lên, hai tay kẹp lấy kiếm Tạ Cô Đường, nhẹ nhàng dịch chuyển.

“Vậy ta môn phái nào, Tạ đạo quân có biết hay không có liên quan gì việc ta tham gia Đại hội đấu kiếm chứ?”

Tạ Cô Đường nghẹn lời. Một lát sau, y thu kiếm và cuốn sổ lại, xoay người đi về trước: “Theo ta.”

Thiên Kiếm Tông sắp xếp nơi ở cho tất cả những người thông qua Đại hội đấu kiếm. Tần Uyển Uyển giết Thiên Lưu, không những xem như hoàn thành nhiệm vụ mà còn là hoàn thành nhiệm vụ cực tốt. Vì thế nàng không ở cùng khách sạn dưới chân núi với những người tham dự khác, mà lại được sắp xếp ở phòng khách trên núi Thiên Kiếm Tông.

Phòng khách là một tứ hợp viện(*). Tạ Cô Đường dẫn bọn họ đến sân viện, chỉ vào hai gian phòng kề bên: “Hai người chia nhau đi. Đợi Đại hội đấu kiếm bắt đầu, ta sẽ báo cho hai người biết.”

(*) Tứ hợp viện: là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông – Tây – Nam – Bắc, thông thường gồm nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện

“Đa tạ đạo quân.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười thi lễ. Tạ Cô Đường gật đầu, không nói gì nhiều, xoay người đi ra ngoài.

Đợi sau khi Tạ Cô Đường đi, Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn về phía Giản Hành Chi: “Vào phòng nói chuyện?”

Giản Hành Chi gật đầu. Không biết tại sao, lòng y có hơi hoảng.

Hai người cùng vào một gian phòng, ngồi cách nhau cái bàn, cùng trao đổi với hệ thống của mình.

“Ta nên bắt đầu thế nào?” Tần Uyển Uyển hỏi 38: “Ta không thể để y biết thân phận mình đúng không?”

“Không sai.” 38 đáp: “Cô phải cố gắng tránh y phát hiện thân phận của cô.”

“Vậy nếu phát hiện rồi thì sao?”

“Thì…” 38 hơi đau đầu: “Hết cách, nhưng cô không thừa nhận là được.”

“Lỡ như y tự hiểu ra thì sao?”

Giản Hành Chi nhíu mày, hỏi 666: “Cô ta phát hiện ta không phải Giản Chi Diễn rồi.”

“Cô ấy phát hiện cũng xem như là trách nhiệm của ngài, thật ra nếu cô ấy chủ động phát hiện thì càng có lợi với ngài hơn.”

“Nói thế là sao?”

“Dựa theo nguyên tắc, OOC của ngài phải được đánh giá là hợp logic, đáp ứng kỳ vọng của thế giới này đối với ngài. Nếu Tần Vãn có thể tìm ra logic cho sự mạnh mẽ và một số hành vi của ngài, vậy ngài có thể tăng cường để đáp ứng kỳ vọng đó.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi hiểu được đại khái: “Nói cách khác, ví dụ như ta kỳ Trúc Cơ, cô ta kỳ vọng ta là kỳ Trúc Cơ cộng thêm pháp thuật Tiên giới, vậy ta có thể phát huy trong phạm vi này? Nếu như cô ta kỳ vọng ta mạnh nhất Tiên giới, vậy giới hạn ta có thể phát huy lại nhiều hơn một chút?”

“Không sai, có điều sự kỳ vọng của cô ấy chỉ là một điều kiện đánh giá, quan trọng nhất là không thể can thiệp cốt truyện mà cô ấy phải đi, thứ hai là đáp ứng cân bằng kỳ vọng của tất cả mọi người. Ngài muốn phát huy thực lực thật sự thì vẫn cần phải tu luyện, khiến cơ thể trong thế giới này có cơ sở hành vi hợp lý, cố gắng không để người khác phát hiện sự thật ngài xuyên không.”

“Vậy nếu cô ta phát hiện rồi thì sao?”

“Ngài phải phủ nhận hết.”

“Nếu ta ngầm thừa nhận thì sao?”

666 trầm mặc. Một lát sau, nó nhắc nhở Giản Hành Chi: “Vậy phải xem khả năng hiểu của cô ấy rồi.”

Cả hai trao đổi với hệ thống mỗi người một lúc, trong lòng đều có tính toán riêng.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cũng nhìn Giản Hành Chi. Nhìn nhau hồi lâu, Giản Hành Chi hỏi nàng: “Uống nước không?”

Tần Uyển Uyển nhanh tay châm trà cho Giản Hành Chi, cầm đưa y: “Uống.”

Nhất thời Giản Hành Chi không biết Tần Uyển Uyển nói là tự mình uống hay bảo y uống.

Y nhận lấy cốc trà, suy nghĩ chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Thật ra ta đều biết hết chuyện của cô.”

“Chuyện của người…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta cũng đoán được.”

“Ta hi vọng cô có thể biết.” Giản Hành Chi ám thị: “Như vậy ta tiện việc hơn.”

“Vậy ta hỏi nhé?”

Tần Uyển Uyển mở miệng thử dò xét, Giản Hành Chi gật đầu.

“Người có thể nói thật với ta không? Nếu như có thể, người lên tiếng. Nếu như không thể, người im lặng.”

Giản Hành Chi im lặng.

Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy người có muốn nói thật với ta không? Nếu như muốn, người đừng lên tiếng.”

Giản Hành Chi tiếp tục im lặng.

Tần Uyển Uyển hiểu. Nàng đoán Giản Hành Chi đều có hạn chế gì đó giống nàng.

Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ một hồi: “Ta kể với người một câu chuyện.”

Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn nàng. Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Có một chú mèo, bỗng nhiên một hôm nó phát hiện mình xuyên vào một quyển sách. Chú mèo có một con tiểu tinh linh, quản lý chỗ này quản lý chỗ kia. Sau đó, nó gặp gỡ một chú chó, chú chó kia vẫn luôn ở bên nó. Người cảm thấy chú chó kia là vì cái gì?”

“Bởi vì chú chó kia cũng có một con tiểu tinh linh.”

Giản Hành Chi nhận ra ám chỉ của Tần Uyển Uyển, lập tức hiểu ngay hoàn cảnh của nàng.

Tần Uyển Uyển gật đầu, nghĩ quả nhiên là thế.

“Vậy chú chó kia là chú chó trong sách sao?”

“Không phải.”

Tần Uyển Uyển nghe hiểu. Người trước mặt nàng căn bản không phải là Giản Chi Diễn, mà là một người mang theo hệ thống tới làm nhiệm vụ như nàng.

“Tiểu tinh linh muốn chú mèo tu luyện thành tiên.” Tần Uyển Uyển tiếp tục đặt câu hỏi: “Tiểu tinh linh muốn chú chó làm gì?”

“Giúp chú mèo tu luyện thành tiên.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, xem ra là bạn, không phải địch.

“Vậy không biết…” Tần Uyển Uyển hơi khoa tay múa chân: “Chú chó có cấp bậc gì? Hoá Thần? Độ Kiếp?”

Nghe vậy, Giản Hành Chi hơi ngửa đầu, mặt lộ vẻ khinh thường: “Chú chó này đã phi thăng lâu rồi, chúng tiên Thiên giới không ai địch lại.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nổ ghê thật.

Nàng còn không biết Thiên giới thế nào sao?

Tần Uyển Uyển duy trì mỉm cười: “Không biết tên thật chú chó này là gì?”

Có một thoáng, Giản Hành Chi rơi vào trầm mặc.

666 nhắc nhở y: “Chủ nhân, thật ra… hệ thống chũng ta vẫn rất nhân tính hoá, có thể nghe hiểu, đừng nên quá đáng.”

Giản Hành Chi không đáp, tâm trạng y rất phiền muộn.

Đột nhiên y sực nhớ Tần Vãn này cũng phải phi thăng. Nếu Tần Vãn biết y là ai, sau này rêu rao khắp nơi những chuyện y trải qua tại Tu chân giới, y cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Một kiếp sống tệ hại thế này, y muốn lặng lẽ trôi qua.

Y không muốn bất cứ kẻ nào trên Thiên giới biết y cũng có lúc làm nam sủng của người khác, mặc y phục hồng phấn, đuổi theo người hô cứu mạng.

“Giản Chi Diễn?” Tần Uyển Uyển nhắc nhở y: “Người cảm thấy chú chó kia có tên là gì?”

“Nó tên…” Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại khoảng thời gian tự tung tự tác, ngông cuồng càn quấy khi còn là “Tuế Hành chân nhân”, đột nhiên hơi chua xót. Y thấp giọng đáp: “Long Ngạo Thiên.”

***

Câu hỏi gợi ý Pass từ Chương 21 đến hết: Link

5 1 vote
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!