Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 10


Chương 10

Editor: Zens Zens

(Edit: 16/03/2017)

Toàn thân Trình Tuyết cứng đờ, khuôn mặt không lộ gì khác thường: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chúng ta là bạn học, cậu không cần thiết “quan tâm” tôi như thế, hiện giờ mọi người đều lấy học tập làm trọng, thân cận quá cũng không tốt, sẽ gây ra một chút phiền toái không cần thiết, hy vọng cậu có thể hiểu cho.”Cô lại liếc nhìn chỗ bị nắm lấy, ý bảo hắn buông tay.

Viên Khuynh Dương vẫn không có ý buông tay, hắn đột nhiên cười rộ lên, cười đến nỗi mặt mày hơi co quắp lại, đuôi mắt dài nhỏ xếch lên, ánh mắt tỏa sáng nở rộ, làm người khác không dám nhìn thẳng.

“Cậu thực sự nghĩ như vậy?”

“Đương nhiên.”

“Nếu như tất cả mọi người đều là bạn học, vậy cậu đâu cần thiết bên trọng bên khinh như vậy?”

Trình Tuyết nhắn mày: “Có ý gì?”

“Cậu đối với Bạch Khiêm vừa nói vừa cười, tại sao đối với tôi lại là gương mặt lạnh lùng? Tất cả mọi người đều là bạn học, vì sao chỉ có đối với tôi là lãnh đạm?”

Cũng không biết có phải do ảo giác của Trình Tuyết hay không, cô cảm thấy lời nói của Viên Khuynh Dương còn có thâm ý khác. Mặc dù gương mặt đang cười như cũ, nhưng thời điểm nhắc tới cô và Bạch Khiêm, giọng nói rõ ràng lộ ra vẻ trách cứ, thật giống như cô bên nặng bên nhẹ là một sai lầm.

Trình Tuyết cảm thấy Viên Khuynh Dương rất hay cười. Ở đời này, bọn họ thực sự là cực kỳ cực kỳ không quen biết, cô cười cười nói nói với ai thì có quan hệ gì tới hắn, hắn có tư cách gì đến chất vấn cô. Đời trước cô cuồng dại yêu hắn mười năm, lại bị hắn xem là kẻ thế thân, ở đời này, cô không nghĩ lại tiếp tục có bất kỳ khúc mắt gì với hắn. Không nghĩ tới hắn lại quấn lấy cô, thật không hiểu nổi Viên Khuynh Dương đang nghĩ gì nữa.

Toàn thân Trình Tuyết cứng đờ, khuôn mặt không lộ gì khác thường: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chúng ta là bạn học, cậu không cần thiết “quan tâm” tôi như thế, hiện giờ mọi người đều lấy học tập làm trọng, thân cận quá cũng không tốt, sẽ gây ra một chút phiền toái không cần thiết, hy vọng cậu có thể hiểu cho.”Cô lại liếc nhìn chỗ bị nắm lấy, ý bảo hắn buông tay.

Viên Khuynh Dương vẫn không có ý buông tay, hắn đột nhiên cười rộ lên, cười đến nỗi mặt mày hơi co quắp lại, đuôi mắt dài nhỏ xếch lên, ánh mắt tỏa sáng nở rộ, làm người khác không dám nhìn thẳng.

“Cậu thực sự nghĩ như vậy?”

“Đương nhiên.”

“Nếu như tất cả mọi người đều là bạn học, vậy cậu đâu cần thiết bên trọng bên khinh như vậy?”

Trình Tuyết nhắn mày: “Có ý gì?”

“Cậu đối với Bạch Khiêm vừa nói vừa cười, tại sao đối với tôi lại là gương mặt lạnh lùng? Tất cả mọi người đều là bạn học, vì sao chỉ có đối với tôi là lãnh đạm?”

Cũng không biết có phải do ảo giác của Trình Tuyết hay không, cô cảm thấy lời nói của Viên Khuynh Dương còn có thâm ý khác. Mặc dù gương mặt đang cười như cũ, nhưng thời điểm nhắc tới cô và Bạch Khiêm, giọng nói rõ ràng lộ ra vẻ trách cứ, thật giống như cô bên nặng bên nhẹ là một sai lầm.

Trình Tuyết cảm thấy Viên Khuynh Dương rất hay cười. Ở đời này, bọn họ thực sự là cực kỳ cực kỳ không quen biết, cô cười cười nói nói với ai thì có quan hệ gì tới hắn, hắn có tư cách gì đến chất vấn cô. Đời trước cô cuồng dại yêu hắn mười năm, lại bị hắn xem là kẻ thế thân, ở đời này, cô không nghĩ lại tiếp tục có bất kỳ khúc mắt gì với hắn. Không nghĩ tới hắn lại quấn lấy cô, thật không hiểu nổi Viên Khuynh Dương đang nghĩ gì nữa.

Cô lạnh lùng nhìn hắn, gióng nói lộ ra vài phần không nén được lửa giận: “Tôi cùng Bạch Khiêm chỉ là bạn học bình thường, cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi còn có việc, làm ơn buông tay cho.”

Có lẽ thấy cô tức giận thật, lực đạo của Viên Khuynh Dương nắm ở trên tay cô cũng từ từ giảm lại: “Thật xin lỗi, là tôi đường đột.”

Trình Tuyết không muốn cùng hắn nhiều lời, trực tiếp bỏ đi. Ra khỏi căn tin, Trình Tuyết càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Viên Khuynh Dương hết lần này tới lần khác tiếp cận cô, thật không thể không khiến cô hoài nghi mục đích của hắn.

Đương nhiên, cô không cho là Viên Khuynh Dương thích mình, cái này cô luôn tự biết, chẳng lẽ sớm như vậy mà Viên Khuynh Dương đã muốn tìm “vỏ xe phòng hờ” rồi hay sao? Nhưng cô nghĩ tới ở đời trước, thời gian cô cùng Viên Khuynh Dương ở năm nhất cấp 3 cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào, hơn nữa khi đó bởi vì người bạn duy nhất của cô là Tiểu Sửu tiên sinh đột nhiên biến mất không thấy đâu, năm nhất của cô đều chỉ có sự mất mát và khổ sở, cô lại không có tinh lực đi chú ý đến người khác. Mãi đến năm hai, trong một lần ngẫu nhiên Viên Khuynh Dương biết cô viết văn tốt, nhờ cô giúp đỡ, khi đó hai người mới tiếp xúc nhiều lên. Mà trong lúc đó, cô mới bắt đầu chậm rãi để ý tài hoa hơn người của nam sinh này.

Thời kỳ năm nhất, giữa bọn họ không hề có tiếp xúc nào, trước đó lại càng không biết, tại sao Viên Khuynh Dương vừa xuất hiện đã tìm cô rồi?

Trình Tuyết thật đoán không ra Viên Khuynh Dương đang nghĩ gì nữa. Mà dù thế nào, đời này cô tuyệt đối không có khả năng liên quan tới hắn nữa.

**

Trường nhất trung Đức Minh không chỉ thành công trên phương diện giáo dục văn hoá, mấy năm gần đây, phương diện khác cũng đạt được một số thành tích xa xỉ, nhất là về thể dục, còn có mấy đội vận động viên quốc gia nữa.

Cho nên dù thuộc lĩnh vực đời sống văn hóa, nhưng thể dục cũng là môn học trọng yếu. Giờ học thể dục, bắt buộc phải mặc đồng phục thể thao mà trường phát.

Đồ thể thao mùa hè là áo ngắn không tay và quần ngắn, cộng thêm cái bao đầu gối cùng bao cổ tay.

Trình Tuyết ôm đồng phục đến cửa phòng thay đồ, bên trong đã tập trung một số người. Cô đang muốn vào, đột nhiên nghe thấy tiếng bàn luận ở bên trong truyền ra, cô dừng chân một chút

Chỉ nghe một nữ sinh trong lúc vô tình đã mở đầu một câu: “Mấy cậu nói xem ngực mình phát triển thế này, chờ lúc chạy chẳng phải sẽ nảy lên nảy xuống hay sao? Vậy không phải sẽ rất khó coi hả?

Vừa dứt lời, một nữ sinh khác liền tiếp lời: “Cậu thì tính là gì? Cậu không thấy ngực Trình Tuyết hả, vậy mới đáng lo đó!”

Lúc này ánh mắt Trình Tuyết mới ý thức được nhìn lướt qua, cho dù mặc quần áo rộng rãi, bộ ngực cao vút này nhìn qua cũng quá mức rõ ràng rồi.

Cô nhận ra được giọng nữ vừa mới nói kia, là Lâm Viện Viện, Lâm Viện Viện nói xong lời này, mấy nữ sinh khác liền phụ hoạ một câu: “Ngực Trình Tuyết cũng thật doạ người.”

“Còn không phải sao!” Lâm Viện Viện nói tiếp: “Chờ tới lúc chạy bộ, không biết có biết bao nam sinh vây quanh xem đâu!”

Các nữ sinh khác đều cúi đầu cười rộ lên, có vài tiếng nhỏ giọng bàn luận nên Trình Tuyết cũng không nghe rõ. Đúng lúc này, chỉ nghe một giọng nói vang lên: “Ngực lớn ngực nhỏ thì có là gì chứ? Nữ sinh không phải đều có sao! Chỉ cần có ai chạy cũng sẽ nảy lên nảy xuống thôi, trừ phi là sân bay, mọi người đều là nữ sinh, có cái gì hay mà cười chứ?”

Âm thanh Trình Tuyết nghe được là của Trương Hiểu Lệ, cha Trương Hiểu Lệ là giáo viên nhất trung, nhà ở ký túc xá công nhân viên chức ở trong trường học, cho nên sau mỗi buổi trưa ăn cơm xong trở về, cô cũng sẽ đến trường tự học. Mà Trình Tuyết mỗi buổi trưa cũng không về nhà, cho nên cứ đến buổi trưa hai người đều cùng nhau thảo luận bài tập, cả hai đều quen thuộc lẫn nhau, mặc dù thời gian không quá lâu, nhưng cũng coi là bạn bè một nửa. Trương Hiểu Lệ vì cô mà nói chuyện, Trình Tuyết cảm thấy rất vui.

Trương Hiểu Lệ nói xong lời này, có lẽ mọi người thấy cũng có lý, nên liền yên tĩnh lại. Trình Tuyết thở sâu một hơi, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, nhưng lại nghe Lâm Viện Viện nói một câu: “Các cậu không biết chứ, về phương diện kia, nữ sinh ngực lớn tương đối mạnh đó.”

Có người nữ sinh không hiểu ẩn ý trong câu nói này, liền thẳng giọng hỏi: “Phương diện nào?”

“Chính là phương diện đó đó!” Lâm Viện Viện vội vàng phổ cập khoa học: “Phương diện nam sinh cùng với nữ sinh đó!”

“Ai da, thật hay giả đó?” Một nữ sinh hơi kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là thật!” Giọng nói Lâm Viện Viện tựa như lộ ra sự khinh thường.

Trương Hiểu Lệ thấy câu nói của cô nàng không được dễ nghe, liền thêm một câu: “Trình Tuyết cùng nam sinh thân mật khi nào vậy? Mình cùng Trình Tuyết đi cùng nhau suốt, ngược lại không thấy bạn ấy cùng nam sinh nào thân cận quá mức, ngoại trừ cái người ngồi cùng bàn với bạn ấy. Nhưng mà tính tình người đó thì các cậu đều rõ rồi, đôi khi làm cho người ta phát phiền, đương nhiên là phải đánh hắn.”

Có người nữ sinh phụ hoạ theo một câu: “Cái người ngồi cùng bàn với cậu ấy đúng là có điểm yêu nháo.”

Lâm viện viện thấy có người bắt bẻ mình, mặt mũi cũng có chút không thoải mái, lúc này liền hừ lạnh một tiếng: “Cũng chưa chắc Trình Tuyết kìa đối tốt với cậu đâu, thật không biết vì cái gì lại thay cô ta nói chuyện nữa?”

Thật sự Trình Tuyết nghe không vô nữa, vốn lúc đổi vị trí với Lâm Viện Viện cô còn rất cảm kích, vậy mà không ngờ cô ta lại ở sau lưng hãm hại cô.

Cô đẩy mạnh cửa ra, những người nghị luận bên trong không nghĩ tới cô lại đột ngột đi vào, càng không biết vừa rồi ở ngoài cửa cô đã nghe được bao lâu rồi, lúc nhìn thấy cô đứng ở cửa, thần sắc có chút ít lúng túng. Ngược lại Lâm Viện Viện chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, một chút cũng không cảm thấy vụng trộm nghị luận sau lưng người khác là có gì không tốt, giống như coi cô không phải chuyện gì to tát.

Trình Tuyết chậm chạp đi đến, cười cười: “Xem ra, Lâm Viện Viện đối với chuyện nam sinh cùng nữ sinh rất có kinh nghiệm, nếu không làm sao biết rõ vậy được.”

Sắc mặt Lâm Viện Viện trầm xuống, lập tức cười lạnh một tiếng: “Tôi rõ ràng cái gì chứ! Ngực tôi không lớn, đương nhiên là không rõ rồi, bất quá tôi cũng là nghe người ta nói mà thôi, ai biết là thật hay giả, cậu sốt ruột như thế, không lẽ là thật à?”

Trình Tuyết làm như có điều suy nghĩ, gật gật đầu: “Thì ra là nghe người ta nói à…” Cô chỉnh lại sắc mặt, lại nói: “Tôi biết cậu thích Viên Khuynh Dương, bởi vì gần đây cậu ấy thường đi theo tôi, vậy nên cô liền ghi hận trong lòng, không tiếc ở trước mặt người khác hãm hại tôi.”

Lâm Viện Viện không nghĩ tới cô lại nhắc đến việc này, hơn nữa còn trước mặt nhiều nữ sinh. Lúc này cô ta liền đỏ mặt, đầy giận dữ nói với cô: “Cậu nói hươu nói vượn gì đó? Ai thích Viên Khuynh Dương?”

Trình Tuyết cười cười: “Thật xin lỗi, lời này ta cũng là nghe người khác nói, bất quá thuận miệng nhắc tới, ai biết thật hay giả, cậu sốt ruột như thế, không lẽ là thật à?” Cái chiêu này ai không biết?

“Cậu…” Lâm Viện Viện bị cô chặn miệng, vừa thẹn vừa lúng túng, vừa giận vừa hờn, hết lần này tới lần khác không biết phải phản bác thế nào. Khuôn mặt nghẹn lại giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, trợn mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trình Tuyết, quả thực hận là trong mắt không thể bay ra hai thanh đao.

Trình Tuyết cũng không vội, cô ta muốn trừng liền mặc kệ cô ta trừng. Trừng một lát, Lâm Viện Viện cũng mệt mỏi, hừ lạnh một tiếng liền đi ra ngoài, nữ sinh tụ tập xung chỗ này cũng lục đục rời đi.

Trương Hiểu Lệ rời đi cuối cùng, lúc đi còn không quên an ủi cô: “Lâm Viện Viện cũng không có ác ý gì, cậu không cần chấp nhặt với cô ấy.”

Trình Tuyết nhìn cô cười cười: “Không sao đâu.”

Trình Tuyết sang phòng kế thay quần áo thể dục, mặc áo may ô (*) thể thao lên người, làm đường cong trên ngực cô phác hoạ càng thêm rõ ràng. Tuổi mọi người bây giờ cũng không còn nhỏ, đối với ngực lớn lên có cảm giác xấu hổ, mà đời trước Trình Tuyết cũng như vậy. Hơn nữa, tính tình cô cũng tự ti quái gở, đặc biệt không thích có người nhìn mình chăm chú, lại không thích bị người khác chỉ trỏ. Cho nên, đối với bộ ngực đặc biệt trổ mã quá tốt của mình lại ảo não, vì vậy cứ đến giờ học thể dục là cô lại đau đầu, nhất là trường học còn phát quần áo thể thao dạng này. Cho nên ở đời trước, trong giờ học thể dục cô còn mặc thêm một chiếc áo rộng rãi tay ngắn ở bên ngoài áo may ô, lúc chạy cũng không dám chạy thoải mái, chỉ sợ ngực rung lắc làm trò cười cho người khác.

(*) – áo may ô: loại áo không tay không cổ

Thực tế, cô rất thích vận động, nhưng bởi vì nguyên nhân này, cô chưa từng vận động tới thỏa sức đến mồ hôi đầm đìa một lần nào. Thật ra, Trình Tuyết cũng đã chuẩn bị chiếc áo rộng rãi ngắn tay, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến, nếu đã làm lại một đời, tại sao còn muốn sống rụt rè sợ hãi giống như đời trước. Cũng bởi vì sợ hãi ánh mắt của người khác, cô chưa từng tự tin là chính mình. Nếu như còn sống một cuộc đời như trước, vậy một đời này còn ý nghĩa gì nữa?

Nghĩ đến đây, Trình Tuyết cười cười, trực tiếp ném chiếc T-shirt vào tủ chứa đồ, lúc xoay người ra, cô khẽ ngẩng cao đầu, thẳng lưng ra khỏi phòng thay quần áo.

Mồm dài ở trên người người khác, người ta muốn nói thế nào cô không thể xen vào được. Lấy lòng người khác là việc làm ngu xuẩn nhất trên đời, điều cô muốn là ở nơi này trung thực với lòng, làm cho cuộc đời mình trở nên hạnh phúc mới không uổng công làm lại cuộc đời.

Trình Tuyết đi xuống muộn, thời điểm tới sân tập, tất cả mọi người đã đứng vào vị trí. Mấy nam sinh đứng hàng cuối cùng nhìn thấy Trình Tuyết, hai con mắt đều sáng lên.

Tóc dài của cô hoàn toàn cột sau gáy, lộ ra gương mặt trắng nõn như trứng ngỗng, tóc đuôi ngựa để ở sau lưng, càng lộ dáng người yểu điệu mảnh mai. Thật ra Trình Tuyết lớn lên không quá xinh đẹp, bất quá được cái nếu nhìn kĩ sẽ thấy thật thanh tú, cho dù chỉ có bảy phần tướng mạo, nhưng phối hợp với mười phần dáng người, cô cũng làm rất nhiều người phải chú ý.

Vóc dáng Trình Tuyết không cao, nhưng tỷ lệ dáng người tốt, đặc biệt đứng giữa đám nữ sinh dáng người khô quắt chưa hoàn toàn trổ mã này, thì Trình Tuyết lại có dáng lồi có lõm rõ ràng. Ở giữa đám nữ sinh trung học, càng trở nên tỏa sang xuất chúng.

Đứng bên cạnh Bạch Khiêm là nam sinh tên Tống Hạo, mặc dù học tập không tệ, bất quá tính tình lại hơi lỗ mãng. Lúc nhìn qua bộ ngực cao vút của Trình Tuyết, hắn liền híp mắt hướng Bạch Khiêm nói một câu: “Thật không nhìn ra người ngồi cùng bàn với cậu lại như thế, cũng không biết xoa nắn trên tay sẽ có cảm giác gì nhỉ, có tài nguyên tốt như thế, ngàn vạn lần đừng để lãng phí.”

Sau khi nghe xong, lông mày Bạch Khiêm cau lại, tỏ vẻ không có gì, giật giật khoé miệng: “Chờ học xong đi chơi bóng rổ, đi không?”

Tống Hạo không hề suy nghĩ tại sao hắn lại đột ngột thay đổi chủ đề, liền gật gật đầu: “Được đó!”

Viên Khuynh Dương đứng phía sau, lời nói của bọn họ cũng tự nhiên rơi vào tai hắn. Nhìn thoáng qua trong đội ngũ nữ sinh, lưng cô rất thẳng, càng làm lộ rõ đường cong của dáng người, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh lệ, toàn thân toả ra vầng hào quang tự tin, tinh thần tràn trề năng lượng, lại xinh đẹp động lòng người. Hắn tựa như nghĩ tới điều gì, trên mặt mang theo vài phần buồn bã, lập tức cười khổ một tiếng, khẽ vuốt cằm, nét cười tan biến, nhưng giữa lông mày lại thêm nhiều vài phần âm lãnh.

error: Alert: Content is protected !!