Chương 11
Editor: Zens Zens
(Edit 16/03/2017)
Sau khi khởi động đơn giản, bắt đầu ghi lại thành tích chạy bộ một trăm mét. Điểm thể dục trường trung học Đức Minh đều được ghi chép lại, lúc tốt nghiệp lấy bình quân, nếu không đủ tư cách nhất định phải thi lại mới có thể phát chứng nhận tốt nghiệp. Cho nên, mỗi lần tiểu kiểm tra, tất cả mọi người đều không dám lơ là.
Nam sinh chạy trước, chạy xong liền giải tán mới đến phiên nữ sinh. Cũng không biết có phải do vận khí Trình Tuyết quá tốt hay không, cô được phân đến chung một tổ với Lâm Viện Viện.
Hai người cùng đứng trên đường băng, mỗi người có vị trí và cương vị riêng, ai cũng không đụng chạm ai. Chỉ là trong lúc Trình Tuyết vô tình quay đầu, đã thấy cô ta nhìn thẳng cô tỏ vẻ khinh miệt, đại khái là cho rằng cô nâng quả ngực như thế hẳn chạy không lại cô ta. Ngược lại, Trình Tuyết lại không để ý , đứng tư thế chuẩn bị rồi đợi nghe khẩu lệnh. Đợi tiếng pháo (*) vừa vang lên, cô liền lao đi nhanh như tên bắn.
(*)- trong nguyên gốc để là 勺子 (cái thìa), mình ko biết là cái gì nên đoán đại.
Nhiều người cho rằng ngực lớn chạy không nhanh, bởi vì lúc chạy bộ bị gia tăng lực cản. Thực ra đây chỉ là hiểu lầm, chạy bộ nhanh hay chậm cùng với ngực lớn không có quan hệ, đương nhiên là đừng lớn thái quá.
Trong đời trước, Trình Tuyết chưa từng chạy hết mình như vậy, lúc nào cũng lo lắng ánh mắt của người khác, sợ người ta chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, nhưng bây giờ, cô hoàn toàn mặc kệ. Ngực rung thì rung di, người khác cười thì cười đi, không liên quan gì tới cô. Cô thích chạy, thích dốc hết mình tới mồ hôi đầm đìa mà chạy, cần gì phải quản người khác nói cái gì, chỉ cần cô thấy vui vẻ thì so với bất cứ cái gì cũng tốt hơn hết.
Trình Tuyết cũng không ngờ cô chạy xong một trăm mết rồi mà Lâm Viện Viện vẫn còn một khoảng xa mới tới, lúc chạy xong giáo viên ghi chép thành tích, rất nhiều người đều tỏ ra ngạc nhiên, không nghĩ tới cô chạy nhanh như vậy
Cứ như vậy tuỳ hứng phóng thích bản thân, Trình Tuyết cảm thấy tâm tình rất tốt, cũng không quá để ý sự ngạc nhiên của mọi người, chỉ là cảm thấy sắc mặt Lâm Viện Viện không được tốt lắm.
Trình Tuyết từ đường chạy đi đến, lúc ngang qua sân bóng rổ, đã thấy nam sinh trong lớp đang chơi bóng, nhưng hình như đánh kiểu này không giống như chơi bóng rổ.
Cho đến khi thấy Bạch Khiêm ném bóng lên người Tống Hạo lần thứ n thì cuối cùng Trình Tuyết cũng hiểu, Bạch Khiêm lại bắt đầu bắt nạt bạn học nữa.
Tống Hạo bị một hai lần thì không tính, vậy mà nhiều lần đều bị Bạch Khiêm đập trúng đầu, hắn cũng nổi giận, che cái trán bị nện trúng, la lên: “Bạch Khiêm, cậu cố ý phải không?”
Hai tay Bạch Khiêm nhét vào túi, hất hất cái cằm, trào phúng cười một tiếng: “Nói như vậy là thế nào? Chính mày không tiếp được banh, lại còn đổ thừa tao hả?”
Tống Hạo bị hắn chặn họng, có lẽ sợ khí thế của hắn, rõ ràng trong nội thâm vừa tức vừa uất ức lại không có dũng khí phát tác, chỉ hung hăng trừng mắt, liếc hắn một cái liền bỏ đi. Tống Hạo vừa đi, Bạch Khiêm liền hướng những người khác nói: “Đúng là không có ý tứ, tao không đánh nữa, mấy người cứ từ từ mà chơi đi!”
Trình Tuyết đứng một bên thấy liền bĩu môi, không nghĩ đang muốn xoay người rời đi liền bị Bạch Khiêm gọi lại, cô quay đầu nhìn hắn một cái: “Sao hả?”
Vẻ mặt Bạch Khiêm dương dương tự đắc: “Mua kem cho tao.”
Trình Tuyết thắc mắc: “Tại sao tôi phải mua kem, tôi không có mắc nợ cậu!”
Bạch Khiêm không có nói chuyện, trực tiếp khom lưng cuốn ống quần lên, chỉ vào bắp chân xanh tím một cục: “Lần trước là mày đá tao đến giờ còn chưa hết nữa, chẳng lẽ không đền bù tổn thất cho tao hả?”
Trình Tuyết nhìn một mảng xanh tím cũng sững sờ, không nghĩ tới một cước của cô lại nghiêm trọng như vậy, lúc này cô liền áy náy, hơi suy nghĩ một chút liền nói: “Được rồi, đi thôi!”
Nhưng cô không ngờ Bạch Khiêm lại quá đáng như vậy, nhìn kem chocolate hai đồng rưỡi trên tay hắn, lại quay qua nhìn cây kem năm hào trên tay mình, Trình Tuyết cười lạnh một tiếng: “Cậu đúng là không khách khí nhỉ!”
Vẻ mặt Bạch Khiêm đắc ý, cắn cây kem một cái: “Không phải tiền của tao, tại sao phải khách khí?”
“…” Trình Tuyết cảm thấy ngực như bị trúng tên.
Cùng học thể dục còn có các lớp khác, sau khi giải tán đều đi đến quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh mua đồ ăn thức uống. Đương nhiên, muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn, nhưng chỉ giới hạn ở bên trong quầy bán đồ vặt, không thể cầm đến khu dạy học ăn, nếu như không muốn bị trừ điểm. Cho nên trong lúc nhất thời, quầy hàng bị vây quanh bởi nhiều người, Trình Tuyết đứng bên cạnh Bạch Khiêm, thình lình bị người ta từ phía sau đụng một cái, cô không đứng vững liền ngà vào người Bạch Khiêm. Thân thể Bạch Khiêm cao lớn, bước chân vững chắc, không có bị đụng ngã, đợi đến khi đám người hơi phân tán ra một chút, Trình Tuyết lập tức từ trong lòng hắn đứng dậy, lại hướng hắn nói: “Ngại quá, đằng sau có người đẩy tôi.”
Bất quá khi Trình Tuyết vừa ngẩng đầu lên, phát hiện thần sắc Bạch Khiêm có vài phần cổ quái, vốn khuôn mặt lộ ra vài phần không kiên nhẫn, vậy mà giờ phút này lại cứng ngắc một mảnh. Thân thể giống như bị đóng đinh, không nhúc nhích, chỉ là thời điểm Trình Tuyết vô ý nhìn sang, hầu kết của hắn hơi động.
Trình Tuyết híp mắt, duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn: “Cậu sững sờ gì thế?”
Bạch Khiêm đột nhiên hoàn hồn, vừa hồi thần, hắn lại giống như con sói bị giẫm đuôi, tức giận mắng: “Đây là loại kem gì thế, sao lại khó ăn tới vậy! Không ăn nữa!” Nói xong liền đem kem đã ăn một miếng ném vào thùng rác, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
“..” Trình Tuyết đứng hình, mới đây không phải còn tốt sao, tên đại gia này đột nhiên lên cơn thần kinh gì vậy? Thấy que kem vừa mới cắn có một miếng giờ đang nằm trong thùng rác, Trình Tuyết thực đau lòng muốn chết, hai đồng rưỡi ơi hai đồng rưỡi, tiền tiêu vặt một ngày của cô cũng chỉ có hai đồng đó!!
Bạch Khiêm, cái tên khốn kiếp này!!
Trình Tuyết phát hiện, đột nhiên Bạch Khiêm thay đổi rất kỳ quái, cái tên hiếu động như trẻ con này vậy mà lại trở lại cực kỳ yên tĩnh. Mặc dù hiện tại giờ học Bạch Khiêm cũng không gây ảnh hưởng cô, nhưng vĩnh viễn cũng không thể chịu được yên tĩnh. Thỉnh thoảng, hắn sẽ tìm một chút cảm giác tồn tại, ví dụ như lúc cô đang nghiêm túc nghe giảng, hắn sẽ nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà quăng một câu trào phúng: “Nhìn mặt mày ngu chưa kìa!” Lại ví dụ như lúc nào cũng đem giấy chùi mũi đáng ghét bỏ vào trong ngăn bàn của cô. Lại ví như, mỗi sáng sớm đều cướp lấy sách bài tập của cô mà copy.
Nhưng đột nhiên, tất cả đều không làm nữa, hắn không thỉnh thoảng khiêu khích cô nữa, cũng không đem giấy chùi mũi nhét vào ngăn kéo, cũng không lấy bài tập của cô, hắn thậm chí không thèm nói chuyện với cô luôn.
Vốn Trình Tuyết còn đang cẩn thận suy nghĩ xem, cuối cùng mình đã đắc tội hắn ở chỗ nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra. Đương nhiên, cô cũng từng hỏi qua hắn, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Không có gì”, hoàn toàn bày ra dáng vẻ không muốn nói chuyện cùng cô.
Trình Tuyết nhìn bộ dáng kiêu căng tự đắc của hắn thì cũng bó tay, hắn không cùng cô nói chuyện thì cô cũng lười nói với hắn! Cho nên vài ngày liên tiếp, cả hai cũng đều không nói câu nào.
Cuối tuần cũng không có tiết lên lớp, nên Trình Tuyết lúc nào cũng ở nhà với mẹ. Qua gần một tháng tịnh dưỡng, thân thể Tưởng Minh Thục đã khôi phục lại gần hết, cũng có thể làm một chút hoạt động đơn giản. Tưởng Minh Thục là công nhân nhà máy điện, sau khi xuất viện bà liền muốn trở về đi làm ngay lập tức, cũng may Trình Tuyết khuyên ngăn, chờ bà nghỉ ngơi nửa năm rồi đi làm lại cũng không muộn. Tưởng Minh Thục cảm động vì lời khuyên của cô nên đành đáp ứng.
Nhưng tính cách Tưởng Minh Thục nào chịu nổi sự nhàn rỗi, không bao lâu là tới tháng mười, bà cũng bắt đầu lo liệu áo lông mùa đông cho Trình Tuyết.
Một ngày chủ nhật, Trình Tuyết đang ở nhà giúp mẹ kéo chỉ, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa. Trình Tuyết cho là người đưa nước đến, không ngờ mở cửa lại nhìn thấy Bạch Khiêm.
Trình Tuyết thấy Bạch Khiêm cũng sững sờ: “Sao cậu lại tới tận đây?”
Bạch Khiêm trước hướng trong phòng Tưởng Minh Thục chào hỏi, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi mới nghiêng mặt đi, nói: “Mẹ tao gọi điện thoại kêu tao qua ăn cơm, cố ý nói tao qua kêu mày cùng đi.”
Sắc mặt Trình Tuyết trầm xuống, nhìn thoáng qua Tưởng Minh Thục rồi mới nói: “Tôi không đi, cậu tự đi một mình đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Tưởng Minh Thục ngồi trên ghế sofa lại gọi cô vào, nói: “Tuyết nhi, con lại đây.”
Trình Tuyết liền kêu Bạch Khiêm đứng chờ một chút, cô quay người lại nghe mẹ dặn, Tưởng Minh Thục nhìn cô từ trên xuống dưới, thở dài: “Nếu bên kia đã cho người mời thì con cứ đi đi, nếu không ba con lại nói mẹ muốn trói buộc con, không cho hắn gặp mặt con gái, mẹ cũng không muốn người ta nói ra nói vào, bất quá cũng là ăn một bữa cơm thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Sau khi Trình Tuyết nghe xong, cảm thấy bà nói cũng có lý, liền nói Bạch Khiêm chờ một lát rồi đi thay quần áo.
Cô cùng Bạch Khiêm đi một trước một sau đi ra, lại đón xe buýt ngay cửa tiểu khu, mặc dù hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng cũng có rất nhiều người. Trình Tuyết chen lấn luồn lách mọi ngõ ngách, mà Bạch Khiêm cũng chen đến trước mặt cô, vóc dáng hắn cao, hai tay nắm lấy vòng treo còn thừa, mặc dù trên xe nhiều người, bất quá Trình Tuyết lại cảm thấy quanh mình có phần rộng rãi, hắn dùng thân người mình để ngăn trở đám người đi qua, còn nguyên một khoảng không gian trước người hắn lại hoàn toàn dành cho Trình Tuyết.
Đột nhiên Trình Tuyết phát hiện, cái tên Bạch Khiêm này mặc dù có lúc cà lơ phất phơ không đứng đắn tí nào, nhưng lại rất có phong độ đàn ông, nhìn lại cánh tay nắm vòng treo tới nổi lên cả gân xanh của hắn, nghĩ đến hắn chống cũng rất mệt mỏi. Trình Tuyết bắt gặp mồ hôi trên trán hắn lăn xuống gương mặt, nghĩ thấy chắc tên này cũng không có gì để lau, liền móc ra khăn giấy lau mồ hôi giúp hắn.
Thân thể Bạch Khiêm đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô nói: “Mày làm gì đó?”
Trình Tuyết bị ánh mắt của hắn nhìn đến sợ hết hồn, liền rụt tay lại: “Tôi… Giúp cậu lau mồ hôi.”
Bạch Khiêm giống như tức giận, lạnh giọng rống: “Ai cho mày giúp tao lau?”
“…” Trình Tuyết cảm thấy tên này thật khó hầu hạ, vừa mới rồi còn cảm thấy hắn rất tốt, chớp mắt liền bộc phát bạo tính, quả thực là không giải thích được.
Trình Tuyết oán hận đem khăn giấy nhét vào túi xách, ngẩng đầu trừng hắn, bất quá lúc trừng cô lại phát hiện một chuyện đặc biệt kỳ quái, phần da bên tai Bạch Khiêm lại đỏ lên… Nhìn kỹ lại, thật đúng là như vậy… Vành tai của hắn rất đẹp mắt, giờ phút này lại hồng đến toả sáng, tựa như là hồng thạch lựu vừa mới hái xuống, tròn vo, lại đỏ au…
Thế nhưng Trình Tuyết lại buồn bực, cuối cùng cái tên này tại sao lại đỏ mặt? Nghĩ tới việc cô vừa giúp hắn lau mồ hôi, lại nhìn ra khoảng cách hai người dựa vào nhau lúc này, cô vô ý thức lùi về sau một bước. Lại nhìn hắn, đã thấy hắn đem mặt liếc về một bên, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ, giống như liếc cô nhiều một cái cũng là lãng phí.
Ánh mắt Trình Tuyết nheo lại, chẳng lẽ trong lòng tên này đang suy nghĩ lung tung? Đột nhiên nhớ tới hắn vẫn còn là thiếu niên thanh xuân, mặc dù từ nhỏ hai người đã nhìn nhau không vừa mắt, nhưng những hành vi của thanh thiếu niên nên có thì hắn cũng có…
Chẳng lẽ Bạch Khiêm đối với cô… Chắc không đến mức đó đâu, nhìn biểu hiện thường ngày của hắn, đâu phải là thích cô, có lẽ do cùng nữ sinh tiếp xúc nên hắn mới có phản ứng bình thường. Dù sao vào thời này, đối với phương diện đó cũng còn khá mù mờ.
Vừa nghĩ xong, đột nhiên Trình Tuyết phát hiện thật ra Bạch Khiêm cũng có vài phần đáng yêu. Đặc biệt nghĩ tới ngày thường, cái tên cao cao tại thượng kia giống như không có chút phép tắc, thường ngày lại cứ gây hết chuyện này đến chuyện kia, làm bộ dáng không ưa gì cô, vậy mà bây giờ lại đỏ hết cả lỗ tai, nhìn cũng không dám nhìn cô một cái, Trình Tuyết càng nghĩ càng thấy thú vị.