Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 12


Chương 12

Editor: Zens Zens

(Edit 16/03/2017)

Đến nơi, Bạch Khiêm xuống xe trước một bước, cũng không đợi cô mà sải bước về phía trước, đem cô quẳng ra phía sau. Trình Tuyết vừa tăng nhanh bước chân đuổi theo hắn, vừa nói: “Cậu đi nhanh như thế làm gì? Sợ bị cướp cơm à?”

Bạch Khiêm cũng không để ý cô, bước chân không hề chậm lại chút nào, cũng may khi tới cửa hắn dừng lại, từ từ móc chìa khoá ra chờ ở một bên. Trình Tuyết đứng lại ở bên cạnh hắn thở phì phò, tỏ vẻ không thích: “Cậu muốn đi đầu thai hay sao mà chạy dữ vậy?”

Bạch Khiêm không để ý cô, dùng chìa khoá mở cửa. Trình Hải Ưng cùng Giản Tuệ đều ở nhà, nghe tiếng động liền đi ra đón, cho nên khi Bạch Khiêm vừa mở cửa, Trình Tuyết liền nhìn thấy hai người đang đứng không xa.

Trình Hải Ưng mặc dù lớn tuổi nhưng dáng vẻ vẫn còn rất phong độ, hơn nữa vài năm này ông ta làm ăn càng ngày càng lớn, quần áo bình thường cũng toàn hàng đắt tiền, cả người đều toả ra vẻ lão luyện từng trải rất nhiều.

Giản Tuệ là đại mỹ nhân, hiện thời công tác ở cục văn hoá của huyện. Thời gian trôi qua, trên mặt bà chỉ đọng lại vài nếp nhắn mờ nhạt, hơn nữa lại là người phụ nữ thành thục khéo léo, đương nhiên cũng cùng vời Trình Hải Ưng chống đỡ kinh tế.

Giản Tuệ thấy hai người liền hoà ái cười cười: “Hai con đến rồi, đi đường có nóng lắm không? Mau tới đây ăn dưa hấu giải nhiệt này, vừa mới lấy trong tủ lạnh ra đó.”

Trình Hải Ưng cũng cười nói: “Nơi này cũng là nhà của các con, cứ thoải mái đi.”

Trình Tuyết cùng Bạch Khiêm chào hỏi cả hai người xong liền đổi dép đi vào. Nơi Trình Hải Ưng cùng Giản Tuệ ở hiện nay là một căn nhà lầu, có hai tầng, trên cùng treo một chiếc đèn lớn rủ xuống, làm cho căn phòng càng tăng thêm vẻ xoa hoa lãng phí.

Trình Tuyết tuỳ ý nhìn lướt qua, đang chuẩn bị đi vào nhà, lại không biết từ chỗ nào bay tới một quả chuối đập lên bắp chân cô, mặc dù không đau, nhưng khiến người ta thấy không thoải mái.

Trình Tuyết quay đầu lại nhìn, đã thấy trên sofa có một đứa bé gái đang đứng, mặc một chiếc đầm viền ren xinh đẹp, trên tóc cũng cài một cái bờm tai mèo trang trí viền ren màu trắng, đang mở to đôi mắt hung dữ nhìn cô.

Tên đứa bé gái này là Trình Giai, là con gái của Trình Hải Ưng cùng Giản Tuệ, là em gái cùng cha khác mẹ với Trình Tuyết.

Trình Giai làm vậy khiến Trình Hải Ưng cùng Giản Tuệ đều có chút lúng túng. Lúc này Trình Hải Ưng liền lườm nó một cái: “Giai Giai, con làm cái gì vậy? Mau xin lỗi chị con đi!”

Trình Giai lại bĩu môi, ánh mắt nhìn qua Trình Tuyết tựa như nhìn thấy kẻ địch: “Sao cô ta lại đến nhà mình? Con không cần ả đến nhà! Cô ta cùng mẹ của cô ta đều là quỷ hút máu! Là tên ăn mày! Chuyên môn đòi tiền nhà mình! Mau đuổi ả ra ngoài đi, kêu ả cút ra ngoài đi!”

Giản Tuệ vừa nghe lời Trình Giai nói, vội vàng che miệng nó lại, sẵng giọng: “Con còn ở đó nói bậy? Con còn nói lung tung mẹ liền đánh vào miệng con đó!” Nói xong còn hướng Trình Tuyết cười: “Tuyết nhi, con đừng chấp nhặt với nó, nó vẫn còn nhỏ, lời đứa nhỏ không biết kiêng kỵ, con đừng để ý tới nó!”

Không nghĩ tới Trình Giai lại không phục, kéo mạnh tay Giản Tuệ ra, gân giọng hét lớn: “Con nói bậy chỗ nào? Con không có nói sai! Cô ta cùng mẹ cô ta là quỷ hút máu! Bọn họ suốt ngày chỉ biết ăn rồi nằm, không biết đi kiếm tiền, chỉ chuyên môn đòi tiền nhà mình mà thôi, bọn họ đều là lũ thừa thải, sống cũng lãng phí, tốt nhất là đi chết đi!”

Bạch Khiêm bên cạnh nghe nói thế, lập tức quét đôi mắt sắc nhọn tới, giọng lạnh lùng lộ ra vẻ uy hiếp: “Trình Giai, còn không mau ngậm miệng cho anh!”

Trình Giai bị hắn rống một tiếng, liền bị hù doạ, rụt người lại, nhưng vẫn không phục: “Anh, sao anh lại giúp cô ta nói chuyện, em mới lại em gái anh mà!”

Trình Hải Ưng ở một bên nghe vậy vừa lúng túng vừa tức giận, lạnh lùng nói: “Con lại nói hươu nói vượn nữa là cha sẽ nhốt con vào phòng, không cho đi ra nữa!” Nói xong lại quay đầu hướng Trình Tuyết nói: “Tuyết nhi, còn đừng giận, Giai Giai là đứa nhỏ chuyện gì cũng không biết, còn đừng so đo với nó, mau tới ăn cơm đi, dì Giản đã làm mấy món mà con thích ăn đó.”

Trình Tuyết nghe nói thế lại không nhúc nhích, Trình Giai luôn không thích cô, cái này cô biết rõ, chỉ là lời nói của Trình Giai lại không biết từ đâu mà nghe được.

Nó nói cô cùng mẹ cô là quỷ hút máu, chuyên môn vòi tiền của bộn họ, nhưng trên thực tế kể từ khi Tưởng Minh Thục và Trình Hải Ưng ly hôn, hai mẹ con cô liền không còn hướng Trình Hải Ưng đòi tiền nữa. Cho dù lần này Tưởng Minh Thục phải phẫu thuật, cũng không hề hỏi tiền của Trình Hải Ưng, đương nhiên, Trình Tuyết biết bà làm phẫu thuật cũng không hề nói cho Trình Hải Ưng biết. Nhưng chắc chắn Trình Hải Ưng cũng biết rõ, chỉ sợ tình cảm vợ chồng đã sớm đứt đoạn, dù có biết cũng không quản tới.

Nếu đã như vậy, lời Trình Giai nói là từ đâu tới? Trình Hải Ưng đương nhiên sẽ không nói cho nó biết, bởi vì quả thật hắn không hề cho nhà cô tiền, nếu không phải là Trình Hải Ưng nói, vậy thì chỉ có thể là bà ta.

Trình Tuyết nhìn thoáng qua Giản Tuệ, nhưng thấy bà ta nghiêm nghị trách mắng Trình Giai, cũng lộ ra vẻ mặt áy này cười cười với Trình Tuyết. Đột nhiên cô nghĩ tới đời trước, Trình Hải Ưng cùng Giản Tuệ đi qua nhà cô để giành quyền nuôi dưỡng, nhìn Giản Tuệ đoan trang rộng lượng, hoà khí ôn nhu, kỳ thực nói gần nói xa đều chọc đúng chỗ đau của Tưởng Minh Thục. Chỉ là bà ta nói lời này, người khác nghe qua nghĩ là có lý, nhưng Tưởng Minh Thục nghe qua lại không phải như vậy.

Trình Giai còn nhỏ, nó vẫn chỉ là đứa bé, cho nên nó có thể công khai nguyền rủa cô cùng mẹ cô đi chết, nếu cô so đo lời nói với nó thì tức là lòng dạ hẹp hòi, không hơn gì một đứa con nít!

Trình Tuyết lạnh lùng cười lạnh, bà đem một đứa nhỏ khiến tôi trở thành kẻ xấu, thì cũng đừng trách tôi độc ác.

Trình Tuyết nhìn vào vẻ mặt đầy giận dữ trừng mắt nhìn cô của Trình Giai, ôn nhu cười nói: “Em nói sai rồi, chị cùng mẹ chị không phải là dư thừa, em mới là kẻ dư thừa nhất. Em xem, ba của em là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, mẹ em cũng là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, mà em bất quá cũng chỉ là đứa con hoang ngoài giá thú, em so với ai cũng dơ bẩn, so với ai cũng đều dư thừa!”

Giản Tuệ nghe như vậy liền kinh ngạc đến ngây người, che miệng lại, vẻ mặt không dám tin: “Trời… Trời ạ, Tuyết nhi, con đây là… con nói cái gì vậy?

Trình Giai nghe lời này vừa tức giận vừa uất ức, một bên chỉ vào Trình Tuyết bảo cô nói hươu nói vượn, một bên lớn tiếng khóc lên, một bên lại nhìn Trình Hải Ưng bảo ông phải dạy dỗ Trình Tuyết.

Trình Hải Ưng nghe thấy lời này, trong lòng tự nhiên cũng không biết là tư vị gì, trầm mặt một lát liền hướng Trình Tuyết nói: “Tuyết nhi, Giai Giai là em gái con, sao con có thể nói nó như vậy?

Trình Tuyết quét mắt nhìn mặt những người ở đây một cái, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Giản Tuệ, giọng nói lạnh lùng: “Dì Giản à, quả thật Trình Giai chỉ là một đứa con nít, cái gì cũng không hiểu, chẳng qua nếu không có ai nói cho nó, thì sao nó sẽ nói tôi cùng mẹ tôi bên này muốn tiền. Mà trên thực tế kể từ khi ba cùng mẹ tôi ly hôn thì tôi cùng mẹ không hề duỗi tay xin ba một đồng cắc nào, vậy rốt cuộc lời Trình Giai là từ đầu mà đến?”

Trên mặt Giản Tuệ chợt loé lên vài tia hoảng loạn, nhìn thoáng qua Trình Hải Ưng, vẫn còn cười cười nói: “Tuyết nhi, lời nói của con… Giai Giai cũng chỉ tuỳ tiện nói thôi, sao con phải xem là thật?”

Trình Tuyết lại cười lạnh một tiếng: “Dì Giản à, nếu người không thích tôi tới đây, không ưa gì tôi cùng mẹ tôi, thì cần gì phải giả bộ rộng lượng gọi tôi tới dùng cơm, gọi tôi ăn cơm coi như không tính, còn hết lần này tới lần khác kéo Trình Giai đến diễn trò này, dì làm vậy càng khiến tôi không thoải mái rồi chán ghét dì hơn, vậy cuối cùng có ý nghĩa gì?

Giản Tuệ lại nóng nảy, vội nói: “Tuyết nhi, con nói cái gì vậy?”

Trình Tuyết không muốn cùng bà ta nhiều lời, hướng Trình Hải Ưng nói: “Được rồi, xem ra hôm này tất cả mọi người đều ăn không trôi, về sau cũng không cần gọi tôi tới nữa, làm huyên náo thì tất cả mọi người đêu không vui.”

Trình Tuyết nói xong lời này liền trực tiếp xoay người bỏ đi, Trình Hải Ưng ở phía sau gọi cô, cô cũng làm như không nghe thấy.

Bạch Khiêm cũng đuổi xuống theo cô, ở dưới lầu ngăn cô lại, khó có dịp hắn không tỏ ra cà lơ phất phơ nữa, giờ phút này lại nhíu mày, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói có  phần dồn dập: “Mày đừng chấp nhặt với Trình Giai, nó bị ba mẹ chiều nên sinh hư, mẹ tao không phải là có ác ý như vậy, mày đừng nghĩ nhiều quá.”

Trình Tuyết lại cười trào phúng: “Bà ta là mẹ của cậu, cậu tự nhiên vì bà ta mà bênh vực rồi.”

“Mày…”

Trình Tuyết không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp vòng qua người hắn rồi rời đi, Bạch Khiêm vội vàng đuổi theo, ở sau lưng gọi cô: “Trình Tuyết!”

Trình Tuyết dừng chân, hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Không cần cậu đuổi theo, hiện tại tôi thấy phiền lắm!”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng lại đầy hận ý của cô, chân Bạch Khiêm giống như bị vật gì cuốn lấy, cứ đứng như vậy nhìn bóng lưng quyết tuyệt của cô rời đi rất lâu.

Mặc dù rất nhiều năm trước, cô đều dùng ánh mắt này nhìn hắng, thống hận, ghét bỏ, lạnh như băng. Mỗi lần bị cô nhìn như vậy, hắn đều cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không có để ý như vậy. Dù sao hắn cũng không thích cô, nhưng chỉ lúc này đây, trong lòng hắn có một cỗ lửa giận nói không nên lời. Hắn ngây người rất lâu mới hồi phục tinh thần, hung hăng đá một cước vào thùng rác bên cạnh.

Giản Tuệ từ trên lầu nhìn xuống, thấy Bạch Khiêm còn đang đứng dưới lầu chưa đi, vội nói: “Tiểu Khiêm, mau lên đây ăn cơm đi con.”

Bạch Khiêm không hề quay đầu lại, trực tiếp nhấc chân bỏ đi, mặc cho Giản Tuệ gọi thế nào hắn cũng không phản ứng.

Trình Tuyết bước chân rất nhanh, liên tục đi qua mấy con phố rồi đứng lại ở trong một con hẻm nhỏ, cô dựa vào vách tường gồ ghề của con hẻm nhỏ, trong lòng khó chịu, không nói được là tư vị gì.

Thời điểm cô mới trùng sinh cũng từng oán trách, tại sao phải sống lại một lần nữa, nhưng về sau cô lại nghĩ thông suốt, đối với bệnh của mẹ, tương lai bà phải rời đi là sự thật, dù sao cô cũng đã có chuẩn bị tâm lý, cô chỉ cần làm tốt nhất những gì có thể.

Mà giờ đây, khi nhìn thấy những người kia sống tốt như vậy, nghe được đứa em gái ác miệng nguyền rủa cô và mẹ mình đi chết đi, sự không cam lòng trong khoảnh khắc tràn ra, quấy nhiễu khắp người cô, quẫy đạp đến khó chịu.

Vì cái gì mà Trình Hải Ưng cùng Giản Tuệ có thể sống tốt như vậy, mang bạc dát vàng, cuộc sống sung túc giàu có, mà rõ ràng mẹ cô là người bị hại lại bị bệnh tật quấn thân, sống cuộc đời khắc khổ. Rõ ràng là hai cái người không có tự trọng kia đã phá huỷ gia đình cô! Rõ ràng chính bọn họ mới phải chịu sự trừng phạt mới đúng, nhưng vì cái gì chứ?!

Lại nghĩ tới đời trước, rõ ràng bị hại là cô, rõ ràng bị đùa bỡn là cô, nhưng cuối cùng người chết cũng lại là cô.

Sao cái thế giới này lại có thể bất công tới như vậy?!

Trình Tuyết càng nghĩ càng thấy khó chịu, cô ấn ngực mình để điều chỉnh hô hấp. Nhưng mặc kệ cô cố gắng cỡ nào, trong lòng vẫn quặn đau dữ dội như cũ, nước mắt không khống chế được lại từng hạt từng hạt theo hốc mắt rơi xuống.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện một cánh tay giơ lên, trên tay còn cầm một tờ khăn giấy. Trình Tuyết khựng lại, gương mặt đầy nước mắt nước mũi quay đầu nhìn, chẳng biết khi nào đã có một thân ảnh cao lớn đứng bên cạnh cô. Hắn một thân áo trắng sạch sẽ, toàn thân phát ra hào quang trong vắt, thế nhưng trên mặt lại mang một cái mặt nạ Tiểu Sửu xấu xí.

Đồng tử Trình Tuyết hơi co lại, nhìn người trước mặt đến ngẩn ngơ, cô không hề nghĩ sẽ lại nhìn thấy Tiểu Sửu tiên sinh.

error: Alert: Content is protected !!