Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 13


Chương 13

Editor: Zens Zens

(Edit 16/03/2017)

“Lau nước mắt đi.” Anh dịu dàng nói với cô.

Trình Tuyết thu lại ánh mắt, nhìn tờ khăn giấy mà anh đưa tới, cô đưa tay tiếp nhận, nói với anh một câu: “Cảm ơn.”

“Em muốn ăn gì, anh dẫn em đi.”

Trình Tuyết ngẩn người, lập tức lắc đầu: “Em không có khẩu vị gì cả.”

“Vậy em muốn làm gì? Anh có thể đi với em.”

Trình Tuyết quay đầu nhìn anh, trên mặt mang chút ít vui vẻ trào phúng: “Em chỉ muốn nhìn anh một chút.”

Đôi mắt bên dưới mặt nạ từ trên mặt cô dời đi, anh trầm mặc một lát rồi mới nói: “Trừ cái này ra.”

Sau khi Trình Tuyết nghe xong liền cười, rốt cuộc cười cái gì cô cũng không biết.

Lại nhìn thấy Tiểu Sửu tiên sinh lần nữa, không thể không nói, Trình Tuyết đã kinh ngạc và mừng rỡ cỡ nào. Bất quá, có khả năng là tâm tình có nhiều chuyện tích tụ, tuy bên ngoài cô ngạc nhiên cùng mừng rỡ, nhưng lại khó nén phẫn nỗ, phẫn nộ cái gì nhỉ…

Anh cứ đột ngột xuất hiện, làm cho cô ngạc nhiên cùng mừng rỡ, sau đó lại đột nhiên biến mất. Đời trước cô tự nhủ mình phải hiểu cho anh, cho dù anh giấu giếm thân phận của mình, cho dù anh không muốn cô thấy bộ dáng thật của mình, cô cũng phải tôn trọng quyết định của anh. Nhưng sau khi cô muốn cố gắng làm bạn với anh, thì đột nhiên không gặp anh nữa. Có một khoảng thời gian rất dài, cô cảm thấy buồn phiền và mất mát, không hiểu vì sao anh không gặp cô, là vì không thích cô sao? Là vì biết rõ tình cảnh của gia đình cô nên mới xem thường cô sao?

Một lúc thì anh đã từng cho cô sự ấm áp của tình bạn, rồi một lúc anh lại đột ngột biến mất, cô là người có tâm tư nhạy cảm, sau đó rất lâu đều không thể kềm chế sự rối rắm.

Một đời này, cho dù tâm lý đã thành thục hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng anh cứ như vậy biến mất làm cô có cảm giác lạc lõng. Nhưng bây giờ anh lại xuất hiện trong lúc cô thương tâm khổ sở nhất, cứ những lúc như thế, anh lại xuất hiện, đưa cho cô khăn giấy, dẫn cô đi ăn ngon, dắt cô đi làm những việc cô muốn làm. Cô rất ngạc nhiên cũng rất mừng rỡ, nhưng cô lại thấp thỏm lo lắng, anh xuất hiện rồi nhưng đến khi nào anh lại biến mất.

Anh là ai, tại sao phải ẩn giấu mình, cô coi anh như bạn, nhưng anh có coi cô là gì đâu?

Trình Tuyết hít sâu một hơi, nhấc chân đi về phía anh: “Cuối cùng thì anh là ai? Tại sao lại không nói cho em biết? Nếu đã không muốn coi em là bạn, vì sao lại tới gần em? Lại còn tốt với em nữa? Khiến em cảm động và nhớ nhung anh thì tốt lắm sao. Khi em muốn dựa dẫm vào anh thì anh lại đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, anh coi em lài cái gì chứ?!”

Không biết có phải vì cô tức giận quá mạnh mẽ, mà vóc dáng cao lớn của anh bị cô bức cho lui về phía sau, lưng dựa vào vách tường đối diện, Trình Tuyết trực tiếp đưa tay tới, giọng nói kiên quyết: “Em muốn nhìn xem rốt cuộc anh là ai!”

Nhưng mà tay cô vừa mới đưa tới đã bị anh bắt được, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị trách mắng: “Trình Tuyết, em tính táo lại chút đi!”

Anh chưa bao giờ dùng loại giọng nói sắc bén như thế để nói chuyện với cô, thanh âm vô cùng uy nghiêm lại có uy lực xuyên thấu mạnh mẽ. Trình Tuyết bị anh làm cho phát sợ, liền cứ duy trì tư thế bị anh cầm tay, ngốc ngếch đứng ở đó.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cô lạnh lùng rút tay ra ngoài, một câu cũng không nói, trực tiếp xoay người bỏ đi. Cô cứ đi mãi đi mãi, cô không muốn lại đắm chìm trong sự ấm áp của anh, nếu một ngày anh lại đột nhiên biến mất, đến anh là ai cô cũng không biết, càng không biết phải tìm anh nơi nào. Anh muốn biến mất liền biến mất, muốn xuất hiện liền xuất hiện, căn bản không có gánh nặng. Mà cô, lại vì điều đó mà khổ sở và rối rắm rất lâu.

Cứ như vậy hồi lâu, cô mạnh mẽ quay đầu đã thấy anh đang ở phía sau lưng cô không xa. Trời chiều khẽ chiếu lên mặt nạ lạnh băng của anh, ánh mắt uy nghiêm lẫm liệt không hề tức giận, nhưng đôi mắt dưới mặt nạ rõ ràng lại đang lộ ra vẻ lo lắng, vô cùng lo lắng. Cho dù màu sắc ấm áp đang bao trùm lên người anh, nhưng rõ ràng cô lại cảm thấy lộ ra sự bất đắc dĩ cùng cô đơn.

Vừa thấy dáng vẻ này của anh, Trình Tuyết lại mềm lòng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng, giọng nói không vui hỏi anh: “Anh đi theo em làm gì?”

“Anh nhìn em trở về rồi mới an tâm.”

Ngoại trừ mẹ ra, đây là người duy nhất ở ngoài quan tâm cô. Sao cô còn muốn tức giận đối với anh chứ? Anh không muốn nói anh là ai, có lẽ thật sự có nỗi khổ tâm, vì cái gì cô phải nhất định đào bới gốc rễ?

Phía trước là một quảng trường, bên cạnh nó bày ra vài cái ghế cho người đi đường nghỉ ngơi. Trình Tuyết đi tới ngồi xuống, anh cũng ngồi theo, vẫn ngồi ở cái khoảng cách không xa không gần đó.

Trình Tuyết lạnh lùng nhìn qua, giống như là muốn đem chiếc mặt nạ ngăn cách ấy phá hủy: “Lần trước ở công viên bên cạnh cây cầu lớn, là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta sao?”

Anh khẽ cau mày, ánh mắt sa vào trầm mặc, chiếc bóng trên đỉnh đầu phủ xuống, cô không thấy rõ thần sắc trong mắt anh.

“Em hy vọng anh nói thật cho em biết.” Cô nghiêm túc nói thêm một câu.

“Không phải.”

Trình Tuyết đã sớm đoán được, lúc nghe anh nói cũng không quá kinh ngạc, lập tức hỏi: “Chúng ta đều biết nhau sao?” Lúc hỏi ra câu này cô có chút khẩn trương.

Nhưng anh chỉ nhìn cô một cái rồi cúi đầu xuống, cũng không có trả lời. Bình tâm trong chốc lát, tâm tình của cô cũng đã khôi phục gần hết, có lẽ đã sớm đoán được sẽ không hỏi được gì, thấy anh cứ như thế một lát, cô cũng không cảm thấy qúa mức thất vọng.

Cô tựa vào lưng ghế dựa, nhìn về phía ráng chiều đỏ rực phía trước, không nói gì nữa.

Anh từ trong trầm mặc hoàn hồn, hướng cô nói: “Tại sao vừa rồi lại khóc?”

Trình Tuyết cười cười, không biết tại sao cô không hề giấu giếm mà nói thẳng cho anh biết: “Em vừa mới đi đến nhà ba một chuyến, thấy bọn họ sống rất tốt, lại nghĩ tới mẹ em cả đời khốn khổ, trong thâm tâm cảm thấy bất công cho nên khóc.” Cô yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Thật ra từ tận đáy lòng, em không hề hy vọng bọn họ sống tốt, em hy vọng họ phải chịu đựng người đời chửi rủa, hy vọng bọn họ ngày ngày tự trách cùng khổ sở sống qua ngày.” Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có cảm thấy tâm lý em đen tối không?”

Anh nắm hờ hai tay trên gối, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, không trả lời.

Trình Tuyết cũng không trông cậy việc anh trả lời, lại nói tiếp: “Vừa mới nãy, em gái cùng cha khác mẹ của em đã nguyền rửa mẹ em chết, mặc dù biết rõ nó chỉ là một đứa bé, những lời nói của nó chỉ là lời vô tâm mà thôi. Nhưng mà em lại để ý, không chỉ thế, em còn dùng lời nói tàn nhẫn để đáp trả nó. Em nói cho nó biết, nó là đứa con ngoài giá thú, là đứa dư thừa, là sự tồn tại dơ bẩn. Nó còn nhỏ, rõ ràng em biết những lời này sẽ tạo ra bóng ma tâm lý trong lòng nó, nhất định sẽ ảnh hưởng cho tới khi trưởng thành. Có thể nói, kỳ thật em cũng không hơn nó là bao, em cũng độc ác như vậy.”

“Trình Tuyết.” Anh đột nhiên nghiêm túc gọi tên cô, Trình Tuyết sững sờ, quay đầu nhìn lại, đã thấy ánh mắt đen nháy của anh nhìn thẳng vào cô, tựa như là khích lệ, lại tựa như khẳng định nói với cô: “Anh cũng không biết là em có làm sai hay không.”

“…”

“Người xấu trên đời này không phân biệt lớn nhỏ, đối với những kẻ xấu xa ác độc, cũng không nên vì nó còn nhỏ mà phá lệ tha thứ, nếu nó đã chạm vào ranh giới cuối cùng của em, em phản kích một cái cũng không có gì là sai, huống chi em còn nói đúng sự thật, nó là đứa con ngoài giá thú.”

Trình Tuyết kinh ngạc nhìn anh, lúc ở chỗ của Trình Hải Ưng, khi cô vừa nói lời này ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều cảm thấy là cô sai, là cô hẹp hòi, cô tính toán chi li, thế nhưng đối với một đứa con nít nói lời ác độc như vậy, dù cho chính miệng nó nguyền rủa người mẹ bệnh nặng của cô đi chết đi, dù cho cô có khổ sở thế nào cũng không ai quan tâm. Bởi vì nó là con nít, nó có độc ác cũng đều được tha thứ.

Nhưng bây giờ, lại có một người đứng về phía cô, hoàn toàn vì cô mà suy nghĩ, nghĩ đến cảm nhận của cô, giải thích nỗi khổ sở của cô.

Trình Tuyết không rõ cảm giác trong lòng là gì, thật giống như tất cả những gì cứng rắn đều bị làm cho tan chảy, đột nhiên mềm nhũn, hoá thành những giọt nước, lan tràn vào tận đáy lòng, lan tràn vào toàn thân cô.

Cô khẽ cười: “Mặc dù em không biết anh là ai, nhưng thật kỳ quái, mỗi lần có anh bên cạnh, em đều thấy rất yên tâm. Thậm chí còn muốn ỷ lại vào anh nữa.”

Anh ngẩn người, ánh mắt phức tạp pha lẫn với ánh chiều tà rơi trên người cô. Hồi lâu sau anh lắc đầu: “Không cần coi anh trở nên to tát như vậy, anh không quan trọng đến thế đâu.”

“Tại sao không quan trọng chứ?” Trình Tuyết vội la lên.

Anh lẳng lặng ngắm nhìn cô, trong ánh mắt như ẩn chứa tình tiết phức tạp. Hồi lâu sau anh mới nghiêng mặt, trong thanh âm giấu giếm sự khổ sở: “Thật xin lỗi Trình Tuyết, anh không có cách nào giải thích nhiều như vậy.”

Trình Tuyết nhìn thấu bộ dáng bất đắc dĩ đó của anh, cô từ từ thở dài: “Mà thôi, thời gian không còn sớm nữa, em phải về nhà rồi.”

Cô đứng dậy đi về phướng hướng đã đi tới, mà anh không hề nói thêm một lời nào cả, lẳng lặng đi theo phía sau. Ánh tịch dương ở phía trước, phía sau là cái bóng thật dài của hai người, một cao một thấp, một trái một phải, kéo thật dài thật dài, không biết còn muốn vươn đến tận nơi nào.

Trên đường hai người không nói lời nào, cho đến khi tới trước cửa tiểu khu, Trình Tuyết mới hướng anh: “Nếu một ngày anh phải biến mất, xin hãy nói trước cho em biết, được không?”

Anh nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn bị trời chiều rọi vào trở nên hồng nhuận, liền gật đầu. Trình Tuyết cũng không biết cùng anh nói gì nữa, nói hết câu này liền trực tiếp xoay người rời đi.

Về đến nhà, Trình Tuyết cũng không nói hôm nay đã xảy ra chuyện gì ở chỗ Trình Hải Ưng cho Tưởng Minh Thục nghe, chỉ nói là ăn bữa cơm đơn giản ở đó thôi.

Đến khi vào phòng, cô vô ý đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra nhìn thoáng xuống phía dưới. Không ngờ anh vẫn còn ở dưới lầu, hướng ánh mắt nhìn về phía cô, ngẩng cao đầu, cứ nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn rất lâu, cho đến khi ánh chiều tà tan biến hết, đêm tối tràn lên, anh mới thu hồi ý thức, xoay người rời đi.

Trình Tuyết nhìn bóng lưng của anh dần dần biến mất trong màn đêm vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy một cảm giác chua xót khó tả. Có lẽ quả thật anh có điều khó nói, có lẽ cất giấu bên dưới lớp mặt nạ lạnh như băng kia, là sự giãy giụa cùng dày vò mà cô căn bản chưa từng phát hiện.

Nhưng… Anh rốt cuộc là người nào? Đến tột cùng thì có cái gì không thể nói ra nguyên nhân tại sao lại giấu giếm cô như thế?

error: Alert: Content is protected !!