Chương 14
Editor: Zens Zens
(Edit 18/04/2017)
Lúc Trình Tuyết đi đến cửa phòng học đã thấy Bạch Khiêm ngồi trong lớp. Hôm nay hắn ngược lại đến sớm, ngày hôm qua huyên náo ở chỗ Trình Hải Ưng cũng không mấy vui vẻ, giờ nhìn thấy hắn làm Trình Tuyết có chút lúng túng, không biết có nên cùng chào hỏi hay không.
Cô đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, toàn bộ quá trình Bạch Khiêm đều chống đầu, đưa lưng về phía cô, bày sách tiếng Anh trước mặt, nhìn cũng không nhìn một cái. Trình Tuyết mở miệng, trong lúc nhất thời không biết nói gì với hắn nên dứt khoát không nói nữa, lấy sách tiếng Anh ra chuẩn bị bài.
Nhưng vừa mới lấy sách ra, hắn đột nhiên ném qua một phong thư thật dày. Trình Tuyết thấy thế thì bất ngờ, nhưng hắn lại tiếp tục duy trì tư thế chống đầu, đưa lưng về phiá cô, thời điểm cô nhìn qua chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ba mày kêu tao đưa.”
Trình Tuyết mở phong thư nhìn thoáng qua liền thấy một cọc tiền thật dày, là tiền của Trình Hải Ưng? Trình Tuyết không tin, thứ nhất Trình Hải Ưng sẽ không cho cô tiền, thứ hai cho dù hắn cho tiền cũng không thể nào kêu Bạch Khiêm đưa cho cô.
“Ba tôi cho tiền, tại sao lại kêu cậu đưa cho tôi?” Trình Tuyết cố ý làm bộ hỏi.
Cuối cùng Bạch Khiêm cũng quay đầu lườm cô một cái, không nhịn được nói: “Ai biết?”
Trình Tuyết trực tiếp đem phong thư đẩy quá: “Cậu không nói tiền này là thế nào thì tôi sẽ không lấy.”
Bàn tay chống trên đầu hắn cuối cùng cũng dời đi, hắn nhíu mày nhìn nhìn cô, lại nhìn qua phong thư, trực tiếp cầm phong thư vứt xuống trước mặt cô, nói một cách không tình nguyện: “Đây là tiền mừng tuổi của tao.”
Trình Tuyết ngẩn người, vẻ mặt nghi hoặc: “Tiền mừng tuổi của cậu, sao cậu lại cho tôi?”
Bạch Khiêm chống cằm lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, nhìn đánh giá cô từ trên xuống dưới một lát rồi mới nói: “Mày coi lại đống quần áo cũ của mày kìa, đi ra ngoài người ta hỏi tới đều nói nhỏ đó là người ngồi cùng bàn với Bạch Khiêm, tao nghe người khác nói mà cũng mất mặt, cầm lấy tiền rồi đi mua hai bộ quần áo mặc giùm cái, đỡ mất mặt tao.”
“…” Trình Tuyết không hiểu, ý thì tốt mà sao chẳng biết nói cho hay một chút chứ?
Trình Tuyết không hề thay đổi sắc mặt, đem tiền đẩy qua: “Ý tốt của cậu tôi xin nhận, nhưng tiền này tôi không lấy đâu, cậu để dành về sau cưới vợ sinh con đi!”
“Tao đưa thì mày cứ cầm lấy đi!” Bạch Khiêm trực tiếp đem phong thư quăng qua: “Nào có cái đạo lý cho rồi lại lấy lại, nếu mày không cần thì đem đốt đi, không thì ném đi, tóm lại không cần trả lại cho tao!”
“…”
Trình Tuyết nhìn qua bộ dáng quăng đồ của hắn thì không còn gì để nói, nhìn lại phong thư nằm trên bàn, cô bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, tôi nhận, cám ơn cậu.”
Bạch Khiêm không trả lời, lại tiếp tục giả vờ giả vịt đọc sách tiếng Anh.
Sau khi về đến nhà, Trình Tuyết đem sự tình hôm nay nói cho Tưởng Minh Thục, lại đem tiền Bạch Khiêm đưa cô đưa lại cho bà. Tưởng Minh Thục nhìn qua cọc tiền, thần sắc có chút phức tạp, hồi lâu mới trầm lặng nói một câu: “Bạch Khiêm cùng Giản Tuệ thật không giống nhau.”
Trình Tuyết không nói gì tiếp, Tưởng Minh Thục vẫn trầm mặc một hồi mới nói: “Tiền này không phải là một đồng hai đồng, chúng ta vô công bất thụ lộc, bây giờ con đem trả nó chắc nó sẽ không nhận, sau này tìm cơ hội trả lại. Nhà chúng ta mặc dù nghèo nhưng cũng không thể tuỳ tiền nhận tiền người khác.”
Trình Tuyết cũng định như thế, nghe vậy liền gật gật đầu.
“Tuyết nhi…” Tưởng Minh Thục đột nhiên kéo dài âm điệu: “Con không có ý gì đối với Bạch Khiêm đó chứ?”
Trình Tuyết bất đắc dĩ nhìn bà: “Mẹ đừng có doạ con, con đối với hắn có thể có ý gì chứ?”
“Bạch Khiêm thì sao? Bạch Khiêm đối với con thế nào?”
“Bạch Khiêm?” Trình Tuyết nghiêng đầu nghĩ: “Hắn đối với con cũng không phải không có ý gì, mặc dù người này bình thường hơi bướng bỉnh một chút, nhưng rất có lòng thương cảm, hắn cho con tiền cũng xuất phát từ đồng tình thôi.”
Rõ ràng Tưởng Minh Thục thở phào nhẹ nhõm, bà nhíu mày nói: “Con cũng biết rõ ân oán giữa mẹ với Giản Tuệ, mẹ không phản đối còn làm bạn với hắn, nhưng không thể lại gần hơn một bước, con hiểu không?”
Trình Tuyết gật gật đầu, tâm tình của mẹ cô cũng có thể giải thích, Tưởng Minh Thục hận Trình Hải Ưng, cũng hận Giản Tuệ. Nếu không phải hai kẻ bỉ ổi kia, bà cũng không cần một mình cùng Trình Tuyết bơ vơ, không nơi nương tựa. Đối với Trình Hải Ưng cùng Giản Tuệ, chỉ sợ cả đời Tưởng Minh Thục cũng sẽ không tha thứ, cho đù Bạch Khiêm vô tội, nhưng dù sao hắn cũng là con của Giản Tuệ. Cuộc đời này của bà cũng không muốn cùng Giản Tuệ và Trình Hải Ưng có nửa xu quan hệ, tự nhiên tuyệt đối sẽ không tiếp nhận Trình Tuyết cùng Bạch Khiêm quen nhau.
Bất quá Trình Tuyết lại cảm thấy bà lo lắng cũng có lý, cô không có ý đối với Bạch Khiêm, nhưng chưa chắc Bạch Khiêm đối với cô không có ý gì.
Trình Tuyết đem tiền Bạch Khiêm cho cô nhét vào ngăn kéo trong phòng. Đột nhiên nghĩ đến thật ra cái tên Bạch Khiêm này bên ngoài độc mồm độc miệng, hành vi hơi tệ một chút, nhưng đáy lòng còn thiện lương. Tiền này giữ lại chờ về sau hắn cần lấy vợ sinh con thì coi như tiền mừng mà đưa hắn.
Cô đột nhiên nghĩ đến đời trước, Bạch Khiêm còn trẻ mà đã mất sớm, đừng nói đến cưới vợ sanh con, chỉ sợ bạn gái cũng không có, không biết vận mệnh đời này của hắn với đời trước có giống nhau không nữa.
Hiện tại Bạch Khiêm cũng coi như là bạn cô, đã là bạn, tự nhiên cô sẽ cố hết sức ngăn cản hắn giẫm vào vết xe đổ.
Nói đến tiền, Trình Tuyết thật ra rất muốn đi kiếm chút tiền. Hiện giờ thân thể mẹ không tốt lắm, muốn đi ra ngoài làm việc một chút cũng không thể. Mặc dù trong nhà cũng còn chút ít để dành, nhưng kiểu này chỉ giảm chứ không tăng, một ngày miệng ăn núi lở. Trình Tuyết nghĩ tới bài tập năm nhất cũng không nặng lắm, có thể dành ít thời gian rảnh rỗi để đi kiếm tiền.
Chỉ là hiện thời cô còn chưa đủ mười tám tuổi, ra ngoài làm thêm giờ thì người ta cũng không tuyển. Nghĩ tới đời trước, Trình Tuyết cũng từng có ý nghĩ này, khi đó cô đã chọn việc gửi một vài bản thảo cho tòa soạn báo. Nghĩ tới đây, Trình Tuyết lại nhớ tới sự kiện sắp đến.
Đời trước Trình Tuyết có viết vài bản thảo gửi cho toà soạn, cũng chỉ được vài bài. Bây giờ máy tính còn chưa thông dụng, Trình Tuyết chỉ có thể dùng bút viết, viết xong sửa chữa lại cho ngay ngắn, nắn nót lại một lần rồi mới gửi đi. Bất quá như thế thì rất tốn thời gian lại phí sức, lúc đó Trình Tuyết rất muốn có một chiếc máy tính, nhứ thế cô có thể bớt chút ít công sức, cũng có thể viết thêm vài bài, kiếm thêm ít tiền.
Cô đem nguyện vọng của mình viết lên giấy, treo trên cây ước nguyện. Thật không ngờ, chưa tới mấy ngày cô liền nhận được một chiếc máy tính, hơn nữa còn là máy tính xách tay.
Trình Tuyết phục hồi lại tinh thần, đột nhiên nghĩ tới, nếu dựa theo biện pháp của đời trước, không chừng cô cũng có may mắn nhận được máy tính xách tay?
Trình Tuyết ghi nhớ kỹ sự việc này, lúc tan học về nhà, liền đi một chuyến ra chỗ cây ước nguyện nằm ở ngôi miếu thờ không xa nội thành lắm. Lúc Trình Tuyết đến đã là chạng vạng tối, trong miếu không có người nào, xung quanh cây ước nguyên thật yên ắng tĩnh lặng. Nói là cây ước nguyện, thật ra đây chính là một gốc cây hoa quế cao lớn, thân cây thô to, nhìn qua có vẻ đã sống lâu đời, cành cây rậm rạp trên cao treo chằng chịt dày đặc “nguyện vọng”
Trình Tuyết đem nguyện vọng của mình viết xuống rồi bỏ bào một cái túi nhỏ, cận thận treo lên một nhánh cây còn trống. Khi đã làm xong cô phủi phủi tay, nhìn qua cây hoa quế tựa như ô dù lớn, cô cười sâu xa.
Mấy ngày nữa sẽ tới kỳ thi tháng, sau đó liền tiến hành thi đua vật lý. Cũng giống như đời trước, Trình Tuyết cũng đi báo danh, thật ra môn vật lý của cô cũng không tệ lắm, nếu lúc trước không phải môn toán quá tệ thì cô đã trực tiếp đăng ký học khoa tự nhiên rồi.
Qua kỳ thi tháng, trường học cho vài ngày nghỉ ở nhà, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Trình Tuyết đã thanh toán xong bài tập được giao, sau đó cô vừa suy nghĩ đến việc viết bản thảo, vừa chờ đợi niệm vui bất ngờ đến.
Giữa trưa ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Tưởng Minh Thục đang ngủ trưa, Trình Tuyết vốn cũng định đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Trình Tuyết đi ra mở thì đã thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang đứng ở cửa, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mặc áo tay ngắn màu xám, bên ngoài còn mặc một chiếc áo đồng phục nghề nghiệp màu đỏ.
Thấy cô mở cửa, ông ta liền cười hì hì hướng cô nói: “Cho hỏi số điện thoại nhà riêng này là ở đây phải không?” Nói xong còn đưa cho cô một cái thẻ.
Trình Tuyết vừa tiếp nhận vừa nhìn, dãy số trên đó đúng thật là số điện thoại riêng nhà cô, cô nhìn sang cái hộp hình vuông đang kẹp dưới nách ông ta, cũng đã đoán được mục đích người này tới.
Trong lòng cô đã rõ ràng, nhưng trên mặt cố ý ra vẻ nghi hoặc gật đầu: “Đây quả thật là số máy riêng của nhà cháu, xin hỏi chú có chuyện gì sao?”
Người này lập tức cười cười đưa cái hộp kẹp ở nách đưa lên: “Là thế này, công ty chúng tôi gần đây đang có hoạt động rút thăm trúng thưởng, số máy riêng của nhà ta đúng lúc là công ty chúng tôi đang có hoạt động rút thăm trúng thưởng, phần thưởng là chiếc máy tính xách tay, mời cháu đến kiểm tra và nhận hàng.”
Ừm, tình hình giống hệt với đời trước. Ở đời trước, tuổi cô còn nhỏ, tâm tư cũng không thận trọng như vậy. Cô cứ tưởng là cây ước nguyện linh nghiệm thật, không ngờ cô lại may mắn như thế, vậy mà lại trúng được chiếc máy tính. Khi đó cô vừa cảm kích vừa hưng phấn, nên cũng không nghĩ gì nhiều liền ký nhận.
Nhưng bây giờ, cô cũng xem như đã trải qua nhiều chuyện, tự nhiên biết rõ trên thế giới này làm gì có nhiều may mắn như thế tồn tại?
Cho nên nhìn thấy chiếc máy tính xách tay cô cũng không tiếp nhận, mà cười dịu dàng hỏi một câu: “Công ty của chú ở đâu? Có thể dẫn cháu tới đó xem thử được không? Máy tính xách tay này không phải đồ chơi nhỏ, cháu phải hỏi rõ ràng rồi mới có thể nhận.”
Người này chỉ sợ cũng không đoán được một đứa trẻ mà có thể cẩn thận như vậy, nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ: “Tiểu cô nương, lẽ nào chú còn lừa cháu à? Đây là quà tặng miễn phí, không phải muốn đưa cháu tiền, cháu lo gì chứ?”
“Cháu biết, cũng bởi vì tặng miễn phí nên cháu muốn làm cho rõ, chứ làm sao tự nhiên có chuyện tốt thế này được?
Khoé miệng người này hơi giật giật, dứt khoát đem náy tính nhét vào trong ngực cô rồi nói: “Dù sao chú chỉ đưa đồ đến, còn cháu tin hay không, ta cũng không quản.” Bỏ lại lời nói này xong liền chạy biến như một làn khỏi.
Trình Tuyết vốn đã hoài nghi, lúc này bộ dáng của ông ta càng chứng mình suy đoán của cô là đúng. Cô nhanh chóng đuổi theo xuống lầu, ở lối ra cản đường lại.
Người này bị cô quấn lấy không còn cách nào khác, bất đắc dĩ nói: “Tiểu cô nương, cháu lại làm sao thế? Đã nói là máy tính tặng không, không thu tiền, sao có thể lừa cháu được chứ?”
Trình Tuyết cười lạnh một tiếng, dứt khoát trầm mặt nói: “Cháu xem bộ dáng của chú lén lén lút lút, ai biết máy tính này của chú từ đâu mà tới, không chừng trộm của nhà nào nên đem tới chỗ cháu phi tang chứng cứ. Nếu chú không nói rõ ràng thì có tin cháu lập tức báo cảnh sát tới bắt chú không!”
“Ai da, bà nội của tôi ơi.” Người này gấp đến độ lông mày thắt lại: “Cháu nhìn bộ dạng này của chú giống ăn trộm sao? Đã nói là phần thưởng, sao cháu nhất định không tin vậy hả?”
“Nếu đã là phần thưởng, tại sao không chịu dẫn cháu tới chỗ công ty mấy người hỏi thăm? Cháu thấy chính chú có tật giật mình, chú chờ coi, cháu đi gọi người khác tới, đem chú trói đến đồn cảnh sát.”
Người này bị cô huyên náo không thể làm gì khác, vội vàng kéo cô lại, nói: “Được rồi được rồi, ta nói.”
Trình Tuyết liền dừng bước, chờ ông ta nói tiếp, cả khuôn mặt ông ta đều nhăn lại, suy tư rất lâu mới cắn răng nói: “Là thế này, chú chỉ là người giao hàng thôi, cái phần thưởng vừa rồi cũng là lời của người uỷ thác kêu ta nói thế, máy tính của cháu đúng là không phải phần thưởng của công ty gì hết, là có người cầm đến trước mặt chú kêu đem tới địa chỉ nhà cháu, cái gì chú cũng không biết đâu.”
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của Trình Tuyết, cô vốn nghĩ trong đó có gì kỳ quặc, nhưng không hề đoán được máy tính này là người khác nhờ tay ông ta đưa tới. Không biết tại sao, giờ phút này đột nhiên cô cảm giác có chút khẩn trương, bởi vì cô chợt nghĩ đến một khả năng.
“Người uỷ thác cho chú có hình dáng thế nào?
“Ai da.” Khuôn mặt người này khổ sở thở dài một tiếng: “Người đó quả thực kỳ quái hiếm thấy, mang một cái mặt nạ, chú cũng không biết hình dáng hắn thế nào nữa.”
Trình Tuyết chỉ cảm thấy một ngụm khí lạnh từ ngực phun ra, hồi lâu sao cô mới lấy lại được giọng nói hỏi: “Người đó mang một cái mặt nạ Tiểu Sửu đúng không?”
Người này nghe cô nói liền gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là cái mặt nạ Tiểu Sửu, vóc dáng cao cao, nghe giọng chắc hẳn là nam sinh chừng hai mươi tuổi.”
Trình Tuyết nhíu mày trầm tư không lên tiếng, người này thấy thế lập tức nói: “Những gì nên nói chú cũng nói rồi, chú chỉ giao hàng thôi, cháu đừng có nháo đến đồn cảnh sát, ta còn phải đi giao hàng nơi khác nữa, đi trước nhé.”
Chỉ sợ Trình Tuyết lại quấn lấy, ông ta bỏ lại câu này liền phi lên xe điện chạy biến.
Trình Tuyết đứng đó thật lâu cũng không kịp hồi thần, cô nhìn máy tính trong tay, căn bản không hề đoán được là Tiểu Sửu tiên sinh tặng cho cô.
Trình Tuyết đột nhiên phát hiện, bản thân ở đời trước đã xem nhẹ rất nhiều thứ, ví dụ như, vừa mới đây thôi, cô không hề biết máy tính này là từ Tiểu Sửu tiên sinh mà có.
Thật ra ở đời trước, ở cây ước nguyện, tổng cộng cô đã ghi hai nguyện vọng, nguyện vọng thứ nhất là được một chiếc máy tính, nguyện vọng thứ hai là ở năm cuối cấp ba, lúc mẹ phải nằm viện vì ung thư tái phát, tiền để dành trong nhà toàn bộ đều đem cho bà trị liệu hoá chất. Mắt thấy tiền dùng không đủ, khi đó Trình Tuyết đã từng nghĩ sẽ bỏ học kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh. Lúc đã tới đường cùng, cô đành tới cây ước nguyện viết một nguyện vọng. Bất quá ngoài dự liệu của cô, ngày thứ hai cô liền nhận được một khoản quyên góp từ thiện, có khoản quyên góp này, bệnh tình của mẹ cô cũng được thuyên giảm, dù sao liên tục kéo dài đến lúc cô tốt nghiệp trung học mới qua đời, mà số tiền dư lại cũng vừa đủ để cô trang trải học phí đại học.
Khi đó cô cảm thấy mình thật may mắn, ông trời thật không tuyệt đường người. Nhưng bây giờ ngẫm lại, sao lại có việc trùng hợp như thế, nếu như người nào cũng tâm tưởng sự thành, tuỳ tiện treo một cái nguyện vọng thì đều có thể thực hiện được, vậy chẳng phải thế giới này sẽ loạn hết sao. Nếu như máy tính là của Tiểu Sửu tiên sinh đưa, vậy chẳng lẽ tiền cũng là của Tiểu Sửu tiên sinh?
Thật ra đời trước, khi đã có chút thành tựu, cô vốn muốn đem khoản tiền này trả lại cho người hảo tâm đã giúp đỡ mình. Nhưng cô luôn không tra được người ấy là ai, chỉ biết đó là một thương nhân giàu có người An Hoài.
Cuối cùng thì Tiểu Sửu tiên sinh là người như thế nào? Thời điểm gặp anh chính là lúc cuộc sống của cô gặp biến đổi lớn, mà mỗi lần đều giống như vô căn vô cứ xuất hiện, còn hoàn toàn là lúc cô cần có người bên cạnh nhất.
Làm sao lúc nào anh cũng có thể xuất hiện đúng lúc như vậy? Hơn nữa tại sao anh biết được cô cần máy tính xách tay? Lẽ nào anh biết rõ nguyện vọng của cô? Anh theo dõi cô sao? Hay là nói anh vẫn luôn sống bên cạnh cô, biết rõ nhất cử nhất động của cô?
Nghĩ đến đây, Trình Tuyết đột nhhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Chợt giật mình, cô vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, cửa tiểu khu im ắng, không biết từ nơi nào truyền đến vài tiếng kêu của mèo hoang.
Trình Tuyết lắc đầu cười khổ, tự nhiên phát hiện mình cả kinh, sợ hãi thế này thật buồn cười. Lại nhìn máy tính trong tay, cô cảm thấy thật bất đắc dĩ, biết là của Tiểu Sửu tiên sinh, nhưng ngay cả việc hỏi anh thì cô cũng ko biết phải tìm anh thế nào, càng không biết làm thế nào trả lại anh.
Hai ngày sau kỳ nghỉ, Trình Tuyết đem ý tưởng của mình viết ra bản thảo rồi gửi cho toà soạn. Quả thực có máy tính, cô cũng bớt được nhiều sức lực.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Trình Tuyết đi một chuyến tới ngôi miếu, hứa nguyện vọng lần trước của cô giờ đã chìm ngập trong mớ nguyện vọng chằng chịt, râm rạp, tìm cũng không thấy. Còn lần này, cô mang nguyện vọng mới đến.
Đem nguyện vọng treo ở đầu cành cây, cô thành kính đứng bên cạnh tán cây chắp tay trước ngực, cúi đầu niệm ba lần: Hy vọng con có thể sớm biết được Tiểu Sửu tiên sinh là ai.
Cuối cùng cô nhìn qua cây hoa quế to lớn tỏa tròn, ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây chiếu lên khuôn mặt cô, quang ảnh lay động không gian. Nét mặt thanh lệ, non nớt của cô chợt mỉm cười dịu dàng, lay động lòng người. Nếu hai nguyện vọng đời trước của cô đều được Tiểu Sửu tiên sinh thực hiện, vậy thì đời này, anh có tiếp tục giúp cô thực hiện nguyện vọng này không?