Chương 15
Editor: Zens Zens
(Edit 18/04/2017)
Sau khi hết kỳ nghỉ ở nhà, thành tích kỳ thi tháng cũng đã có, lần này Trình Tuyết kiểm tra không tệ. Vào trước năm lớp mười, bởi vì xu hướng khoa học tự nhiên còn chưa phát triển, cho nên thành tích mỗi khoa đều là một trăm điểm, mà Trình Tuyết hơi yếu môn toán nhưng vẫn được trên tám mươi điểm. Mặc dù điểm cao nhất của cô chỉ là trên trung bình, số điểm này quả thật cũng không thể gọi là tốt, nhưng đối với Trình Tuyết mà nói thì đã là tương đối khá rồi.
Sau đợt kiểm tra, lúc nào cũng có người vui người sầu ví dụ như chủ nhiệm lớp đối với thành tích đợt kiểm tra này vô cùng bất mãn.
Thầy Nguỵ chủ nhiệm lớp sầm mặt quét một vòng lên học sinh, giọng nói tràn ngập lửa giận: “Thời điểm thi đầu vào đều chia ra theo thành tích, so với mười ba lớp kia thì các em đều là cao hơn một trăm phần trăm, nhưng bây giờ thì sao, thậm chí ngay cả năm mươi phần trăm còn chưa tới! Một số bạn học cho rằng vào được lớp này liền không sợ gì cả, bỏ bê việc học, nhìn lại bộ dáng tự cho là đúng của các em đi, đây là thái độ học tập nên có hay sao?”
Phòng học lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều rũ đầu xuống, thở cũng không dám thở mạnh, sợ nhất thời không chú ý liền rước xui xẻo lên đầu.
Nhưng trên đời này thiếu gì mấy đứa anh dũng không sợ chết, trong lúc không khí phòng học đều trầm lặng, khẩn trương tựa như súng đã lên nòng, một nam sinh xếp hàng cuối cùng đột nhiên đứng lên, vẻ mặt bực tức, nói: “Thầy Nguỵ, thầy nói thành tích lớp chúng em bị kéo đi nhiều vậy, sao không xem lại là ai kéo chân tụi em?
Lời vừa dứt, không biết vô tình hay cố ý mọi người đều hướng mắt về bàn của Trình Tuyết, mà Trình Tuyết cũng vô ý liếc nhìn thoáng qua Bạch Khiêm, nhưng hắn chỉ hơi hí mắt nhìn theo chuyển động của cán bút, không hề xem ánh mắt mọi người ra gì.
“Thầy Nguỵ, lúc trước khi trường học chiêu sinh có nói, chỉ tuyển năm mươi người trong toàn huyện, cho dù một số bạn đi học vùng khác, nhưng người xếp kế tiếp cũng không thể đến Bạch Khiêm, sao hắn lại có thể vào lớp chúng em thì thầy cũng biết rõ rồi. Hắn kéo chân lớp chúng em như thế, lại còn muốn chúng em chịu tiếng xấu thay hắn, chúng em không phục!”
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên một trận nhỏ giọng nghị luận, mặc dù Trình Tuyết không nghe được người ta nói gì, nhưng nhìn bộ dáng như có mối thù chung với Tống Hạo thì đại khái cũng đoán được là đang bất mãn đối với Bạch Khiêm.
Trình Tuyết sớm biết mọi việc sẽ tới nước này, sự tồn tại của Bạch Khiêm đã khiến trong lòng mọi người không thoải mái, lần này hắn kiểm tra kém thế, quả đúng là kéo lớp bọn họ một chút. Nhưng cũng không thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người hắn. Chẳng qua do con người lúc nào cũng có thói quen đổ trách nhiệm lên đầu người khác. Bạch Khiêm đúng là xúi quẩy, đi cửa sau lại còn thành tích kém, tự nhiên cũng thành nơi trút giận cho kẻ khác.
Vài lời bàn luận truyền tới tai Bạch Khiêm, hai mắt đang nhắm cũng từ từ mở ra, hắn ngừng động tác trong tay, đột nhiên lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, đang muốn đứng lên thì lập tức Trình Tuyết đã ý thức được hắn muốn làm cái gì, liền ra tay trước, vội vàng kéo cổ tay hắn.
Lông mày Bạch Khiêm nhíu nhíu, quay đầu nhìn cô với vẻ mặt trào phúng, hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Trình Tuyết nghiêm túc nhìn hắn lắc lắc đầu: “Đừng làm loạn! Chuyện này không phải hoàn toàn là lỗi của cậu!”
Cô còn nhớ ở đời trước, cũng bởi vì kỳ thi tháng giống như vầy, thành tích của Bạch Khiêm khiến cho mọi người bất mãn. Khi đó có bạn học chất vấn hắn làm sao có thể xuất hiện trong lớp này, ngôn ngũ tràn đầy chế nhạo cùng trào phúng. Cô còn nhớ rõ, khi đó vẻ mặt Bạch Khiêm khinh thường đem túi xách vắt ra sau lưng, kiêu ngạo bỏ lại một câu: “Mấy người đã không muốn gặp tôi, thì tôi cũng không thèm ở đây nữa!” Nói xong trực tiếp đá cửa mà đi, sau đó hắn chuyển qua lớp thường.
Kỳ thật với thành tích của Bạch Khiêm, chỉ cần thêm một phen công phu, muốn vào đại học thì không phải không thể. Chỉ là sau khi vào lớp thường, quản lý bên trên chắc chắn không có chặt chẽ như lớp chuyên ,hơn nữa có lẽ do ở đây chịu sự áp chế, khiến cho tâm tình hắn trở thành “bình nứt không sợ vỡ”, về sau thi đại học cũng đều không đậu, trực tiếp đi lính. Sau nữa liền bị phái đi chiến đấu với phần tử khủng bố, chết trên chiến trường.
Cô đã từng nói, sẽ cố gắng hết khả năng để ngăn cản hắn giẫm vào vết xe đỗ, mà bước ngăn cản đầu tiên là không để hắn rời khỏi lớp này.
Không biết là do vẻ mặt cô quá nghiêm túc hay là do lời nói của cô làm cảm động hắn, vốn đang tràn ngập lửa giận, Bạch Khiêm đột nhiên chậm rãi bình tĩnh lại, hắn nghiêng đầu điều chỉnh hô hấp, giả bộ câm điếc không nghe gì hết.
Trình Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lúc đang học, cô không thể nói chuyện đàng hoàng với hắn được, tính đợi lúc tan học sẽ nói chuyện với hắn một chút. Không ngờ Bạch Khiêm lẳng lặng điều chỉnh bản thân trong chốc lát rồi chợt xoay đầu lại, ánh mắt quét một vòng lên cánh tay, nhướng mày nói: “Mày ăn đậu hủ tao đến nghiện rồi phải không?”
Trình Tuyết ngẩn người, rất nhanh ý thức được hắn đang ám chỉ cái gì, vội lúng túng thu tay lại: “Ngại quá…”
Bạch Khiêm chỉ cúi đầu cười hai tiếng, không nói gì thêm.
Thầy Nguỵ đang nổi nóng, vốn định tiếp tục nghiêm nghị khiển trách vài câu, nhưng đột nhiên thấy sắc mặt tất cả mọi người nhìn qua hắn, tựa như đang chất vấn, lại tựa như trào phúng, hơn nữa còn mang phẫn nộ.
Thầy Nguỵ liền có chút lúng túng, một bụng tức giận tiêu hết hơn phân nửa, ánh mắt nhìn sang Bạch Khiêm, cũng thấy khó xử, nhưng vẫn khàn giọng lạnh lùng như cũ: “Thành tích Bạch Khiêm kém một chút, thầy không phủ nhận ít nhiều gì bạn ấy cũng kéo lớp xuống một chút, nhưng hơn năm mươi phần trăm chẳng lẽ đều do một mình bạn ấy tạo thành hay sao? Sao các em không biết suy xét lại bản thân xem, ngược lại còn chất vấn người khác! Nhất là em đó Tống Hạo! Lúc thầy đang đọc dạy dỗ, em lại đứng lên cãi lại thầy, em như vậy là tôn sư trọng đạo hay sao?”
Tống Hạo cúi thấp đầu, mặc dù không cam lòng, nhưng lại cũng không nói được lời nào.
Sau khi thầy Nguỵ tiêu mất cơn giận, ngược lại tâm bình khí hoà cùng các học sinh nói vài tiếng xem như trấn an, lại nói tới cuộc thi lần này đã sai ở chỗ nào, hy vọng mọi người chú ý. Có lẽ dó thái độ của thầy Nguỵ tốt hơn, nên tâm tình bất mãn của mọi người cũng khôi phục không ít.
Sau khi tan học, vốn Trình Tuyết còn muốn kéo Bạch Khiêm lại nói chuyện một chút, nhưng không nghĩ còn chưa mở miệng, hắn đã đứng lên đi mất. Trình Tuyết không biết hắn bị làm sao, có chút lo lắng hắn lại hành sự xúc động, nói không chừng sẽ đi tìm Tống Hạo tính sổ.
Bất quá, Bạch Khiêm đi chẳng bao lâu liền quay lại, Trình Tuyết thấy hai tay hắn còn vương ít nước, đoán chừng là hắn đi vệ sinh.
Cô đang tính mở miệng nói chuyện, Bạch Khiêm đột nhiên xoay đầu lại nói một câu: “Tao sẽ không đi đâu, không chỉ vậy, tao còn dùng thực lực chứng mình cho mấy đứa xem thường tao toàn bộ đều phải câm miệng!”
Lời nói của hắn khiến Trình Tuyết ngẩn người, nhưng trên mặt hắn vẫn mang cái loại bất cần, không đem thứ gì vào mắt, mang vẻ khinh bỉ tươi cười. Lời này giống như thuận miệng mà nói, nhưng giữa lông mày của hắn lại lộ ra sự kiện định, ánh mắt tỉnh táo trầm ổn, một điểm cũng không giống cái tên Bạch Khiêm cà lơ phất phơ, không đứng đắn thường ngày.
Xem ra không cần tốn nhiều nước miếng của cô, chỉ là thật không ngờ Bạch Khiêm lại là người hiểu biết như vậy.
Thật ra với tính cách cao ngạo của Bạch Khiêm, sự hiếu thắng ăn sâu trong tuỷ, nhìn qua có vẻ như chống đối mọi thứ, nhưng thật ra trong lòng hắn chẳng thèm để ý cái gì hết. Hắn rất rõ, đời trước đại khái không có ai khích lệ hắn giống cô đã làm vậy, hơn nữa trong lớp hắn lại tỏ ra khác loài, cứ ngây ngốc ở đây cũng không được tự nhiên, cho nên muốn nhân cơ hội đó trực tiếp bỏ đi. Nhưng trên thực tế trong lòng hắn không bao giờ chịu thua, chuyển qua lớp thường, tuy trong lòng không phục, nhưng cũng không có động lực thúc đẩy, dứt khoát bình nứt không sợ vỡ.
Chỉ trong một lát mà hắn đã có thể nghĩ thông suốt những điều như vậy, trên thế giới này, để đáp lại những kẻ chế nhạo, châm biếm hắn thì phương thức tốt nhất chính là làm cho bản thân trở nên ưu tú hơn, làm cho năng lực của mình ngày càng vượt xa những kẻ đã cười nhạo mình. Chúng ta căn không có dư thời gian để đi để ý đến thái độ của bọn họ đối với mình, sở dĩ chúng ta để ý, là vì chỗ đứng của mình còn chưa đủ cao, chưa đủ xa mà thôi.
Bạch Khiêm là người thông minh, cái gì cũng đều hiểu hết.
Buổi trưa hôm nay, lúc Trình Tuyết đi ăn cơm trưa ở nhà ăn, vừa mới ngồi xuống đã thấy đối diện cũng có người ngồi xuống, Trình Tuyết ngẩng đầu lên xem, đã thấy người đối diện không thèm chào hỏi một tiếng, đã trưng ra vẻ mặt đương nhiên mà ăn.
“Hôm nay cậu không về nhà à?”
“Không về!” Bạch Khiêm ngẩng đầu liếc cô một cái: “Ở lại chờ mày cùng làm bài tập.”
Từ trong miệng Bạch Khiêm nghe được từ “làm bài tập” thật đúng là không mấy tự nhiên, mặt cô vui vẻ nhìn qua hắn: “Xem ra cậu đúng là đã giác ngộ rồi?!”
Hắn bất mãn lườm cô một cái: “Chứ mày nghĩ tao nói đùa à?”
Trình Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu xuống ăn cơm. Vừa ăn vài miếng, Bạch Khiêm đột nhiên đem thịt trong mâm ăn của hắn bỏ vào mâm ăn của cô. Lông mày Trình Tuyết nhíu nhíu lại: “Cậu làm vậy là sao hả?”
“Thịt này ăn không ngon, mày ăn giùm tao đi.”
“…”
Bạch Khiêm thấy cô không nhúc nhích, ánh mắt nguy hiểm híp lại: “Mày ghét bỏ tao hả?”
Trình Tuyết không trả lời, Bạch Khiêm thấy ánh mắt cô nhìn qua hắn có chút kỳ quái, đưa tay quơ quơ: “Mày nhìn tao như vậy là sao hả?”
Trình Tuyết thở dài, vùi đầu ăn cơm, giống như lơ đãng nói một câu: “Tôi cảm thấy gần đây cậu rất là lạ, giống như đang yêu thầm tôi vậy.”
“Khụ khụ khụ…” Bạch Khiêm sặc đến ho khan.
Đổ mấy ngụm canh vào hắn mới khá hơn một chút, vẻ mặt giống như bị kinh sợ nhìn cô: “Tao mà thầm mến mày hả?! Đầu mày bị dính phân sao? Mày xem lại cả người mày từ trên xuống dưới đi, có cái gì đáng để tao thầm mến chứ?”
Vẻ mặt Trình Tuyết không chút thay đổi nhìn hắn, lại không chút thay đổi nhìn sang ánh mắt xung quanh, hít sâu một hơi mới bình phục tâm tình: “Tôi đoán thôi, cậu kích động làm cái gì?”
Bất quá nghe được Bạch Khiêm nói thế, ngược lại Trình Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Sau lần nói chuyện với mẹ cô, mặc dù cũng biết là không thể, nhưng những thay dổi gần đây của Bạch Khiêm cũng làm cho cô hoài nghi, vì an toàn, cũng coi như thăm dò một cái, quả nhiên như cô suy đoán, Bạch Khiêm làm sao có thể thích cô được?
Chỉ thấy giọng nói từ miệng hắn đầy sự khinh thường, cô lại không có chút thoải mái, nhưng thấy hắn còn lầm bầm trào phúng, cô không nhịn được liền nói: “Được rồi, coi như tôi tự đa tình, phiền cậu câm cái miệng mà ăn cơm thật ngon đi!”
Có lẽ lời này có tác dụng, Bạch Khiêm chỉ lạnh lùng hừ một tiếng liền tự nhiên không nói thêm câu nào nữa.
Hai người ăn cơm từ căn tin xong liền trực tiếp đi tới chỗ phòng học, mới vừa đi chưa được vài bước, Trình Tuyết liền có cảm giác một bóng trắng bay tới, trong miệng còn hưng phấn kêu lên một tiếng: “Đại Bạch.”
Trình Tuyết vô ý thức nhìn qua, nhưng thấy bóng trắng kia nhào đầu vào ngực Bạch Khiêm, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, như hận cả người cô ta đều không thể mọc luôn trên người hắn vậy.
Quan niệm của học sinh thời đại này còn tương đối bảo thủ, trước mặt mọi người mà ôm ôm ấp ấp, thật sự là hành vi lớn mật, Trình Tuyết phát hiện xung quanh có không ít người đều ghé mắt tới bên này, vô ý thức bĩu môi.
Bạch Khiêm bị tình huống bất ngờ trước mắt làm cho ngẩn người, đợi đến khi bình phục tinh thần lại, hắn vội đem người trong ngực đẩy ra, lạnh giọng quát lên: “Sao cô lại tới đây?”
Cô gái trước mặt có mái tóc ngắn ngủn, mặc một chiếc đầm màu trắng, dưới chân là một đôi hài nhỏ màu trắng, thuộc loại con gái biết ăn diện và lanh lợi . Cái đầu nho nhỏ, đứng trước vẻ cao lớn của Bạch Khiêm, càng lộ vẻ xinh xắn, nhỏ nhắn, động lòng người.
Nghe được lời Bạch Khiêm nói, cô nàng chu mỏ không thích, gắt giọng: “Hơn một tháng rồi chúng ta không gặp nhau, anh không nhớ em chút nào sao?”
Bạch Khiêm nhíu chặt lông mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Em đến tìm anh có việc gì?”
Khuôn mặt cô gái hơi vươn ra, nhảy qua một bước, khoác lên cánh tay Bạch Khiêm, nói: “Em thật vất vả mới tới được trường học của anh một lần, anh dẫn em đi dạo xung quanh đi.”
Bạch Khiêm lạnh lùng rút tay ra: “Em muốn đi dạo thì đi tìm Trì Đường cùng Nam Qua dẫn đi dạo, anh còn có chuyện, đừng đến phiền anh.”
Cuối cùng cô gái đó đưa mắt nhìn về phía Trình Tuyết, người không được đếm xỉa gì nãy giờ, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi. Bất quá, Trình Tuyết vẫn thấy ý khinh miệt toát ra từ đuôi mắt.
Cô gái đó cũng không xem Trình Tuyết như chuyện gì to tát, lại ngọt ngào hướng Bạch Khiêm nói: “Đại Bạch, anh có chuyện gì mà không thể một lát hẳn làm? Giờ là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa mà.”
Bạch Khiêm kéo áo Trình Tuyết đi lên phía trước, không kiên nhẫn bỏ lại một câu: “Anh còn phải đi làm bài tập, đừng phiền anh!”
Cô gái nghe nói thế lại lấy làm kinh hãi, bước qua nói: “Đại Bạch, anh nói đùa gì vậy?! Anh làm bài tập? Anh đừng có đùa em chứ?”
Bạch Khiêm lạnh lùng liếc cô nàng một cái, đơn giản phun ra một câu mang ý cảnh cáo: “Đừng đến phiền anh nữa!”
Cô gái chỉ sợ cũng bị bộ dạng này của Bạch Khiêm hù doạ, cũng không dám dây dưa nữa, lộ ra vẻ mặt không cam lòng nhìn hai người bỏ đi.
Trình Tuyết cùng Bạch Khiêm đi lên dãy phòng học mới hỏi: “Cô gái vừa rồi là ai thế, cô bạn gái nhỏ của cậu hả?”
“Cô bạn gái nhỏ?” Bạch Khiêm không dám tin phản bác: “Nói giỡn gì vậy?”
Trình Tuyết bĩu môi: “Vậy chứ cô nàng đó là ai?”
“Cô ta là An Dương, là bạn học ở trường sơ trung, cô ta cùng Trì Đường và Nam Qua là bạn tốt, Trì Đường và Nam Qua lại là bạn tốt của tao, cho nên biết nhau. Tao cùng cô ta không có dính dáng gì hết, nhưng cô ta thật đáng ghét, cứ thích quấn quít lấy tao.”
Trình Tuyết như có suy nghĩ gì đó rồi gật gật đầu, cô nghiêng đầu nhìn Bạch Khiêm một cái, thấy khuôn mặt hắn lớn lên trắng nõn lại thanh tú, vóc dáng cao cao. Ở trong đám nam sinh đoàn trung cũng coi như nổi tiếng, trong lớp cũng có nhiều nữ sinh thích hắn, bình thường không ít người lôi kéo Trình Tuyết làm quen, chính là muốn cùng hắn nói một câu.
Không thể không nói, tính cách của Bạch Khiêm có chút đáng ghét, nhưng nói đến ngoại hình thì vẫn rất có mị lực.
Sau khi hai người ngồi xuống chỗ ngồi, Bạch Khiêm liền nói: “Nói đi, tao nên học thế nào?”
Trình Tuyết dựng thẳng lưng lại, vẻ mặt thành thật nhìn hắn: “Cậu quả thật muốn học hành nghiêm túc? Hay chỉ là nhiệt huyết ba phút thôi?”
Bạch Khiêm liếc xéo cô: “Bộ nhìn tao giống đang đùa giỡn lắm sao?”
“…” Trình Tuyết vuốt vuốt trán: “Được rồi, cậu đem bài thi của kỳ thi tháng ra đi, tôi sẽ phân tích một chút.”
Bạch Khiêm quả nhiên ngoan ngoãn đem bài thi ra đưa cho cô, Trình Tuyết nhìn thoáng qua sơ lược nói: “Sau này cậu tính thi khoa xã hội hay khoa học tự nhiên?”
Bạch Khiêm ra vẻ đương nhiên: “Đường đường là đàn ông chuẩn men đương nhiên là khoa học tự nhiên, chẳng phải chỉ có nữ sinh với mấy thằng ẻo lả mới thi tuyển khoa xã hội hay sao?”
Lời nói này của Bạch Khiêm có chút lớn tiếng, vài bạn học ngồi thưa thớt hoặc đang ngủ trưa trong phòng, hoặc đang yên tĩnh tự học, cho nên trong phòng học yên tĩnh, lời nói của hắn nghe đặc biệt chói tai. Mà cái người đang ngồi dựa một bên ghế đọc sách là Viên Khuynh Dương nghe thế lại co giật khoé miệng.
Trình Tuyết vô ý thức quay đầu lại nhìn Viên Khuynh Dương, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, không biết tại sao, Trình Tuyết cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trên mặt lại cố làm ra vẻ không thích, hướng Bạch Khiêm nói: “Cậu nói bậy bạ gì vậy.”
“Được rồi, đừng có nói nhảm, mau cho tao biết nên học thế nào.”
Trình Tuyết liền hắng giọng nói: “Nếu về sau này cậu muốn học khoa tự nhiên, tạm thời không cần lo cho các môn khoa xã hội, tôi thấy nền tảng môn khoa học tự nhiên của cậu cũng tạm được, nhưng ngữ văn cùng tiếng Anh có kém một chút. Nhất là tiếng Anh, kiểm tra được có hơn ba mươi, hơn nữa cậu mất rất nhiều kiến thức sơ trung.” Trình Tuyết nhíu mày nhìn hắn một cái: “Tiếng Anh sơ trung của cậu mù tịt à?”
Bạch Khiêm bị cô phát hiện cũng thấy không tự nhiên, nhưng vẫn chống đầu vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Giáo viên anh ngữ sơ trung nói chuyện chậm rì rì, y như hát ru con vậy, ai nghe cho lọt?”
Trình Tuyết bĩu môi: “Tới lúc này rồi thì không cần tự kiếm cớ nữa.”. Cô lại đem tiếng Anh của hắn lăn qua lộn lại vài lần, có điểm đau đầu: “Tôi thấy nên bắt đầu từ tiếng Anh sơ trung đi, cậu còn giữ sách tiếng Anh sơ trung chứ?”
Bạch Khiêm suy nghĩ một chút liền gật gật đầu.
“Vầy đi, cậu đem sách tiếng Anh sơ trung ra, đem từ vựng tiếng Anh học thuộc lòng hết.”
“Chỉ vậy thôi?”
Trình Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái: “Cậu đừng nghĩ đơn giản, đây cũng không phải chuyện dễ dàng đâu, cậu học thuộc hết từ vựng xong rồi tôi với cậu học tiếp ngữ pháp, bất quá chương trình cao trung cũng không thể giảm bớt, cho nên về sau cậu lên lớp phải nghiêm túc nghe giảng, hơn nữa không thể ham chơi.”
Bạch Khiêm hơi bất mãn đoạt lại bài thi trong tay cô, lạnh lùng ném lại một câu: “Đúng là dong dài.”
“…” Loại người này đúng là khó hầu hạ mà.
Trình Tuyết còn đang lo là Bạch Khiêm chỉ là hứng chí nhất thời, vừa mới bắt đầu thì nhiệt tình nhưng vừa qua một chút liền mất ý chí chiến đấu. Bất quá cô đã xem thường hắn, kể từ khi quyết định bắt đầu học tập nghiêm túc, quả nhiên mỗi lần lên lớp hắn đều chăm chú nghe giảng, hơn nữa còn bắt đầu ghi chép, chứ như tên đại gia bất cần trước kia thì ngay cả lật sách hắn cũng lười lật.
Xem ra, Bạch Khiêm có ý chí kiên định hơn cô nghĩ nhiều.
Thành tích thi đua rất nhanh liền có kết quả, Trình Tuyết không hề ngờ cô lại qua được vòng loại. Quả nhiên câu nói “Cơ hội là dành cho những người đã có chuẩn bị” không phải là nói lung tung, đời trước cô tham gia cuộc thi vật lý chỉ là thi thử cho biết, mà đời này cô đã chuẩn bị hết, mặc dù không xác định mình có thể đạt giải hay không, nhưng cố gắng một chút cũng không phải là không thẻ, mà sau bao nhiêu cố gắng cô đã qua được vòng loại.
Bán kết diễn ra tại thành phố, thời gian là thứ bảy, cho nên sau buổi chiều tan học thứ sáu, trường học sẽ tổ chức đấu bán kết dành cho người nào đi nội thành. Thi đấu vòng loại năm nhất cấp ba có tổng cộng năm người, đều là lớp mười bốn, trong đó chỉ có Trình Tuyết và Trương Hiểu Lệ là nữ sinh.
Trường học đặc biệt thuê cả một chiếc xe buýt, sau khi lên xe Trương Hiểu Lệ tỏ ra rất hưng phấn, đem đồ ăn vặt ra chia cho Trình Tuyết.
“Mình vừa mới ăn nên còn no lắm, lúc này ăn không vô.”
Trương Hiểu Lệ không chịu lấy lại, cứng rắn nhét mấy miếng khoai tây chiên cho cô. Trình Tuyết ngồi ở vị trí bên cạnh lối đi nhỏ, lúc Trương Hiểu Lệ kín đáo đưa đồ ăn vặt cho, cô phát hiện hai nữ sinh cao cao ở hàng trước liên tục liếc nhìn phía sau cô chỉ chỉ trỏ trỏ. Trình Tuyết nhìn theo phướng hướng đó thấy vị trí hàng thứ hai đếm ngược là một nam sinh.
Trên xe bus, những người quen biết đều ngồi cùng một chỗ, hoặc hưng phấn nói chuyện phiếm, hoặc cùng nhau thảo luyện đề thi, hoặc giống như là Trình Tuyết và Trương Hiểu Lệ vậy, sung sướng ăn đồ ăn vặt, mà chỉ có mình anh trơ trọi ngồi ở chỗ đó, đem mình ngăn cách hoàn toàn với đám người bên ngoài.
Anh nhắm mắt lại, dựa vào ghế dựa, trên người mặc một chiếc áo nâu đậm ngắn tay, thêm một chiếc quần thường màu đen. Bộ quần áo sẫm màu mặc trên người anh khiến anh cùng với không khí náo nhiệt trên xe không hề hoà hợp mà trở nên thâm trầm, cũng làm cho khối sẹo trên mặt anh trở nên kinh người hơn.
Hai nữ sinh kia chỉ chỉ trỏ trỏ anh cũng là vì vết sẹo dữ tợn trên mặt kia.
Trên má phải của anh, có một vết sẹo màu đỏ kéo dài từ mí mắt đến cánh mũi trông thật bắt mắt, vết sẹo nhấp nhô, tựa như quả dâu tây sắp hư thối. Cho dù ngoài cửa xe, ánh mặt trời xán lạn, nhưng nhìn qua khuôn mặt này vẫn khiến người khác toát mồ hôi lạnh.
Trương Hiểu Lệ chú ý tới ánh mắt cô, cũng nhìn qua thở dài nói: “Người kia là học trưởng năm ba cao trung, tên là Dương Lạc, ba mình là thầy của bọn họ, cho nên mình cũng biết rõ hắn.” Cô nàng lại nhét một miếng bánh vào miệng nói tiếp: “Anh ấy học tập tốt lắm, lại là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trường, hơn nữa nghe nói thể dục cũng không tồi, ba mình khen anh ấy ở trước mặt mình không ít.” Nói đến đây cô nàng lại tiếc hận thở dài một tiếng: “Nếu mặt anh ấy… thì quả thật chỉ có thể nói hai tiếng hoàn mỹ.”
Trương Hiểu Lệ nói không sai, nếu như trên mặt anh không có vết sẹo lớn vậy thì tướng mạo anh tuyệt đối vô cùng có tính xâm lược.
Lông mày anh rất dày, hốc mắt sâu, đường nét góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, cánh mũi cao ngất vung đầy, độ cong vành môi tuyệt đẹp, cho dù nhấp nhẹ, bên khoé miệng cũng có một đường cong nhếch lên, sườn mặt không có vết sẹo vừa đúng hướng về phía Trình Tuyết, nếu không để ý nửa gương mặt kia mà chỉ đơn giản nhìn sườn mặt bên này thì cũng có thể nháy mắt tiêu diệt một đám người.
Chỉ là vết sẹo bên phải kia, đã đem cả khuôn mặt này phá huỷ.
Nhưng không hiểu tại sao, Trình Tuyết cảm thấy nhìn người này có chút quen mắt, hình như đã nhìn thấy đâu đó…