Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 16


Chương 16

Editor: Zens Zens

(Edit 18/04/2017)

Hai nữ sinh năm hai cao trung ngồi phía trước cứ chỉ chỉ trỏ trỏ anh, Trình Tuyết cảm thấy lời bàn luận của các nàng thật chói tai. Cô là người không ưa xen vào chuyện của người khác nhưng vẫn lên giọng, nói: “Mấy cái người hay chỉ chỉ trỏ trỏ người khác đúng quá đáng.”

Trương Hiểu Lệ cũng phụ hoạ một câu: “Đúng vậy, thật là không lịch sự tí nào.”

Hai nữ sinh ngồi trước nghe được lời nói này cũng không dám liếc ra phía sau chỉ trỏ nữa.

Sau khi đến nội thành, thầy giáo an bài các cô ăn cơm rồi đi xem qua phòng thi, trường học lại sắp xếp cho các cô vào nghỉ ở khách sạn, gian phòng Trình Tuyết cùng Trương Hiểu Lệ có bốn cái giường, hai giường còn lại là của hai chị năm ba cao trung, nhóm học tỷ đều rất hoà khí, mọi người có một đêm bình an vô sự.

Chín giờ sáng thứ hai, đúng giờ kiểm tra bắt đầu, đấu bán kết khó hơn nhiều so với đấu vòng loại, Trình Tuyết chỉ mới làm hết nửa bài thi thì tiếng chuông đã vang lên. Cô cũng không thấy tiếc nuối gì, dù sao từ sớm tinh mơ đã tự nhủ năng lực mình bao nhiêu thì làm bấy nhiêu là được.

Mọi người ào ào đứng dậy rời đi, Trình Tuyết ngồi tuốt phía sau nên đi hơi chậm so với người khác một chút, đi ở trước cô là một nam sinh, hắn đi hơi vội nên không chú ý làm bài thi ở vị trí thứ hai đùa xuống đất. Trình Tuyết đi ở phía sau hắn nên tiện tay đem bài thi nhặt lên, vốn muốn để lại chỗ cũ, nhưng khi vừa nhìn thấy chữ viết trên bài thi thì cô liền chấn động, thiếu chút nữa đứng không vững.

Trương Hiểu Lệ đi lên phía trước, thừa dịp giám khảo không chú ý liền nhìn quét một vòng: “Woa, thì ra là bài thi của học trưởng Dương Lạc, trời ạ, vậy là lời giải của mình sai rồi! Thì ra là giải thế này, sao vừa nãy mình không nghĩ tới chứ.”

Giám khảo nhắc nhở mọi người rời phòng, Trương Hiểu Lệ đẩy Trình Tuyết: “Đi thôi.” Đẩy nửa ngày cũng không thấy cô phản ứng, lúc này Trương Hiểu Lệ mới phát hiện sắc mặt của Trình Tuyết thật vô cùng khó coi.

“Trình Tuyết, cậu sao thế?”

Lúc này Trình Tuyết mới phục hồi tinh thần, đem bài thi cất kỹ, đi theo Trương Hiểu Lệ ra cửa. Nhưng dọc đường đi, cô rất bất an, nhiều lần vô tình đụng vào người đi trước.

Thầy giáo đã sớm đặt hộp cơm trưa ở quán ăn bên ngoài. Thầy triệu tập mọi người đến căn tin, chờ mọi người ăn xong sẽ xuất phát.

Trong phòng ăn còn tập hợp các học sinh của trường khác, chiếm một nửa phòng căn tin lớn. Trình Tuyết ôm hộp cơm ngồi xuống cũng không hề hào hứng ăn.

Vì chịu đả kích lớn, nên cô nhất thời chưa kịp hoàn hồn.

Ánh mắt ý thức quét một vòng xung quanh, cuối cùng cô tìm được cái người muốn tìm ngồi trong một góc kẹt, anh ngồi trơ trọi ở đó, không người nào muốn tiến lên ngồi cùng chỗ với anh. Nhưng giữa hai lông mày lại mang nét lạnh lùng lạnh nhạt, không thèm để ý đến sự bài xích cô lập của người khác, Trình Tuyết nhìn thấy vậy trong lòng liền nổi lên một cỗ chua xót khó chịu.

Cô lấy từ trong cặp xách ra một quyển sổ cùng bút mực, trực tiếp đi tới chỗ anh, Trương Hiểu Lệ phát hiện sự khác thường của cô liền kêu hai tiếng nhưng cô vẫn không nghe thấy.

Cô đi đến vị trí đối diện với anh ngồi xuống, hít sâu một hơi để điều chỉnh hô hấp, khiến cho giọng mình bình tĩnh một chút mới chào hỏi: “Chào anh, học trưởng Dương Lạc.”

Anh giương mắt nhìn lướt qua cô, tựa như có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi thăm, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Ngược lại Trình Tuyết không để ý đến sự lãnh đạm của anh, cô điều chỉnh lại vẻ mặt cứng ngắc nói: “Là thế này học trưởng, em nghe nói thành tích anh rất tốt, làm đàn em, em hy vọng có thể được anh khích lệ.” Cô đem bút cùng quyển sổ đưa tới nói: “Không biết học trưởng thể thể viết cho em một câu nói khích lệ không, chỉ cần viết câu ‘Cố gắng học tập’ là được.”

Động tác ăn cơm của Dương Lạc dừng lại một chút, suy tư một lát rồi mới tiếp nhận bút cùng quyển sổ cô đưa tới, sau đó sột soạt viết xuống vài chữ rồi trả lại cô.

Trình Tuyết tiếp nhận, chứng kiến dòng chữ ngay ngắn nắn nót “Cố gắng học tập”, tay cô liền run run thiếu chút nữa đem quyển sổ ngã trên mặt đất.

Dương Lạc viết xong tựa hồ cũng không để ý cô đi hay không đi, vẫn nghiêm túc ăn cơm như cũ, Trình Tuyết ngồi sững sờ trong chốc lát rồi mới đứng dậy, chỉ là lúc đứng dậy vấp một cái, thiếu chút nữa đứng không vững trên mặt đất, chậm chạp chống đỡ một hồi lâu sau cô mới trở lại chỗ ngồi. Vẻ mặt Trương Hiểu Lệ lập tức lo lắng hướng cô hỏi: “Cậu sao thế? Cậu tìm học trưởng Dương Lạc làm gì vậy?”

Trình Tuyết chỉ ngơ ngác lắc đầu, thật ra căn bản cô cũng không nghe được Trương Hiểu Lệ nói gì, suy nghĩ của cô đã sớm chìm đắm trong ký ức đời trước.

Đời trước, khi cô học tới năm ba, vì bệnh tình của mẹ tái phát phải nhập viện, tiền trong nhà cũng dần dần bị tiêu hết, khi đó cũng là thời gian áp lực học tập đè nặng, vì để chữa bệnh cho mẹ, cô đã nghĩ đến việc muốn buông bỏ việc học, có ý định ra ngoài kiếm tiền. Cô còn nhớ khi đó, cô tới chỗ cây ước nguyện viết một nguyện vọng, hy vọng có tiền để mẹ chữa bệnh, để cô có thể tiếp tục đi học, đến ngày thứ hai sau đó, cô liền nhận được một khoản quyên góp từ thiện.

Cô không biết rõ ân nhân quyên góp cho cô là ai, khi đó người ấy đưa cho cô một túi tiền, trừ chồng tiền thật dày bên ngoài, còn có một tờ giấy, trên mặt viết nắn nót mấy chữ: “Cố gắng học tập.”

Trình Tuyết cúi đầu nhìn mấy chữ trên giấy, hình dáng chữ viết cùng lối viết nhanh, mỗi một chỗ đều giống nhau y đúc. Mặc dù cô không rõ tên người đã giúp mình trước kia, nhưng chữ viết của hắn thì cô lại nhớ.

Giống hệt, mấy chữ này cùng tờ giấy viết chữ kia giống hệt nhau.

Trình Tuyết quay đầu nhìn vào vị trí vắng vẻ đó, người kia đang lẳng lặng ăn cơm, cũng không phát hiện ra ánh mắt của cô.

Là anh sao? Anh chính là Tiểu Sửu tiên sinh sao? Nỗi niềm khó nói mà anh không muốn lộ ra cho cô biết chính là vết sẹo trên mặt? Thì ra anh vẫn ở bên cạnh cô, nếu cô không sống lại một đời, nếu như cô không cẩn thận tỉ mỉ một chút, có phải cũng sẽ giống hệt đời trước, vĩnh viễn không phát hiện sự tồn tại của anh?

Sẽ không hề hay biết, tất cả may mắn của cô đều là anh tặng cho.

Đúng vậy, đi đâu mà có nhiều may mắn như thế, nơi nào lại có nhiều người hảo tâm như thế?

Đột nhiên nhớ tới đời trước, cô không hề biết rõ Dương Lạc là người nào, cũng không thể ngờ cái người hay giúp đỡ cô lúc nguy nan lại cùng học chung một trường với cô. Anh vẫn luốn giấu mình ở nơi cô không nhìn thấy, yên lặng, chăm sóc cô, đến ngay cả khuôn mặt thật cũng không cho cô nhìn thấy.

Cảm xúc Trình Tuyết phập phồng dữ dội, ngay cả nước mắt chảy xuống lúc nào cũng không hay. Cho đến khi Trương Hiểu Lệ đưa khăn giấy thì cô mới phát hiện, cô nhận khăn giấy lau xong rồi mới hồi phục tinh thần nói cám ơn.

Ăn cơm tối xong mọi người liền chuẩn bị xuất phát, Trình Tuyết lên xe, đã thấy anh vẫn ngồi ở vị trí đó, ánh mắt xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù cô hoài nghi anh và Tiểu Sửu tiên sinh là một người, nhưng cũng không thể chắc chắn, chỉ dựa vào bút ký, cô chỉ có thể đoán được anh là người đã trợ giúp cô trước kia. Người này có phải là Tiểu Sửu tiên sinh hay không cô cũng không nắm chắc mười phần.

Bất quá, tuy cô chưa thấy được mặt của Tiểu Sửu tiên sinh nhưng vẫn còn nhớ giọng nói của anh, chỉ cần anh mở miệng nói chuyện, như vậy cô nhất định có thể nhận ra.

Suy nghĩ xong, Trình Tuyết nói với Trương Hiểu Lệ một tiếng, trực tiếp đi tới ngồi bên cạnh anh.

Ánh mắt rơi bên ngoài cửa sổ của anh cuối cùng cũng thu hồi lại, nhìn nhìn trên người cô, bất quá chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi tiếp tục quay đầu ra ngoài cửa sổ. Thật giống như sự tồn tại của cô đều không quan hệ gì tới anh.

Sự lạnh lùng của anh làm cho cô có chút buồn bã, nhưng cô vẫn hướng anh cười chào hỏi: “Chào anh, học trưởng Dương Lạc.”

Hắn không lên tiếng, đầu cũng không quay một cái, Trình Tuyết đột nhiên nhớ tới từ lúc cô nhờ anh viết chữ khích lệ cho đến bây giờ đều không nói một câu nào với cô. Tính cách của anh vốn thế hay chỉ riêng đối với cô như thế? Có phải anh che giấu điều gì với cô không? Có phải không muốn cho cô biết anh chính là Tiểu Sửu tiên sinh hay không?

“Học trưởng, sao anh không nói chuyện với em? Anh làm thế khiến em lúng túng quá.”

Anh vẫn giữ trầm mặc như cũ.

Trình Tuyết có chút ủ rũ, ở điểm này, anh cùng Tiểu Sửu tiên sinh thật giống nhau, chỉ cần anh không muốn nói, mặc kệ cô có ép thể nào thì cũng không mở miệng.

Quãng thời gian tiếp theo, Trình Tuyết tiếp tục thăm dò nói chuyện với anh, nhưng anh vẫn luôn trầm mặc không nói, cuối cùng dứt khoát tựa vào ghế ngồi ngủ mất.

Cho đến khi xe chậm rãi lái vào trường học, Trình Tuyết mới ý thức được chỉ sợ một chút này cũng không khiến anh mở miệng được. Sau khi mọi người hạ cửa xe xuống, Dương Lạc trực tiếp đeo cặp xách rời đi. Mà Trương Hiểu Lệ đi đến chỗ Trình Tuyết vỗ vai cô, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Cậu có chuyện gì vậy? Không phải cậu đối với học trưởng… có ý đó chứ?!” Nói đến nửa câu sau, Trương Hiểu Lệ cố ý đè thấp giọng nói, giống như đây là một việc vô cùng đáng sợ, không muốn bị người khác nghe được.

Trình Tuyết quay đầu về phía cô nàng, nhíu nhíu mày: “Mình có ý đối với học trưởng Dương thì có gì mà kinh hãi?”

Trương Hiểu Lệ lập tức lắc đầu, cười khan nói: “Mình không phải có ý này, học trưởng Dương, anh ấy… anh ấy cũng rất tốt, bất quá, cậu sẽ không phải…”

Trình Tuyết không để ý tới cô nàng, tạm biệt thầy giáo rồi trực tiếp về nhà.

Sau khi về tới nhà, Trình Tuyết đem mấy chữ “Cố gắng học tập” lăn qua lộn lại xem, cô cảm thấy cô chỉ còn cách chân tướng một bước ngắn mà thôi, chỉ là chân tướng bị một màn sương mù che khuất. Đại khái cô cũng không thể thập phần xác nhận, mà điều cô muốn làm là đẩy màn sương mù ra, cô muốn thật rõ ràng tỉ mỉ đem chân tướng dò xét triệt để.

Ngày thứ hai Trình Tuyết ăn cơm ở căn tin trường, ngoài ý muốn đã phát hiện anh ngồi trong một góc, thì ra anh cũng ăn cơm trưa ở căn tin trường, vậy mà trước giờ cô chưa từng chú ý tới.

Anh ngồi trong một góc tầm thường, bất luận ai cũng không hề chú ý tới nơi đó. Nếu không quan sát cẩn thận, không ai có thể phát hiện được sự tồn tại của anh.

Đột nhiên trong nội tâm Trình Tuyết trở nên ê ẩm khó chịu, thật ra đời trước cô cũng giống như thế, quái gở, trầm mặc, lúc nào cũng thu mình vào một góc tối không người, hèn mọn như chưa từng tồn tại.

Cô bưng đĩa thức ăn đi tới ngồi đối diện với anh, anh khẽ nâng mắt nhìn thoáng qua liền khẽ giật mình, sau đó lại lập tức cúi đầu ăn cơm tiếp.

Trình Tuyết phát hiện động tác ăn cơm của anh rất thong thả ung dung, môi mấp máy, nhưng nửa điểm âm thanh cũng không có, hơn nữa tư thế ngồi đoan đoan chính chính cũng đặc biệt quy củ, giống như đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc.

Trình Tuyết hướng anh cười chào hỏi: “Xin chào, học trưởng.”

Anh vẫn trầm mặc không nói, Trình Tuyết lẳng lặng chờ trong chốc lát cũng không thấy anh trả lời, cô cúi đầu dùng chiếc đũa khuấy động lấy bàn thức thức ăn, đột nhiên cười cười, giương mắt nhìn anh: “Anh chính là Tiểu Sửu tiên sinh?”

error: Alert: Content is protected !!