Chương 17
Editor: Zens Zens
(Edit 18/04/2017)
Động tác ăn cơm của anh ngừng lại, nhưng không ngẩng đầu, hơi sững lại một chút rồi tiếp tục ăn cơm, vẫn thuỷ chung trầm mặc không nói. Mà Trình Tuyết cũng không trông mong gì anh trả lời, lại nói: “Anh không nói chuyện với em, đại khái chính là không muốn cho em nghe ra giọng nói mình, anh không muốn em biết rõ người đã từng làm bạn với em là anh, bởi vì anh cảm thấy em sẽ để ý…” Trình Tuyết cảm thấy mấy chữ “vết sẹo trên mặt” này quá mức nhạy cảm, cô suy nghĩ một chút, vẫn nên không nói ra miệng.
Anh vẫn ung dung thong thả ăn cơm như cũ, thật giống như xem cô là không khí. Việc anh không hợp tác làm Trình Tuyết có chút ủ rũ, xem ra cô thăm dò không thành công rồi.
Nhìn cái người đối diện yên lặng từ đầu tới cuối, trong lúc nhất thời Trình Tuyết không biết phải làm sao bây giờ. Đúng lúc này, bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện thêm một người, Trình Tuyết quay đầu lại nhìn, đã thấy Viên Khuynh Dương hướng cô tươi cười dịu dàng, lại nhìn sang Dương Lạc nói: “Đây là ai thế?”
Thật ra từ lần trước trong phòng ăn, Trình Tuyết cùng Viên Khuynh Dương tỏ rõ thái độ, hắn liền tự biết rõ không đến trước mặt cô, ngược lại Trình Tuyết cũng không để ý nhiều vậy, chỉ cảm thấy lúc mới khai giảng chắc là khí huyết hắn dâng trào. Chỉ cần hắn không cố ý đến gần làm cho cô chán ghét, cô cũng nguyện ý cùng hắn bình an vô sự học hết cấp ba. Chỉ là cô không đoán được, Viên Khuynh Dương vậy mà đột nhiên lại đến lôi kéo làm quen với cô.
Lông mày Trình Tuyết cau lại, cho dù che giấu thế nào, cũng không thể che hết sự chán ghét trong đáy mắt, nhưng trước mặt người khác cô không tài nào thể hiện quá rõ ràng được, vẫn khách khí nói: “Đây là học trưởng cấp ba, tên Dương Lạc.”
Ánh mắt Viên Khuynh Dương híp lại, ý tứ sâu xa quét thân hình người đối diện vài lần, khoé miệng hơi gấp, khoan thai nói một câu: “Thì ra là học trưởng Dương Lạc.”
Cũng không biết có phải Dương Lạc bị nhiễu loạn sự thanh tĩnh hay không, một nửa thức ăn còn dư lại cũng không ăn, trực tiếp đứng dậy rời đi. Trình Tuyết nhìn theo bóng lưng anh thở dài, đối với sự xuất hiện của Viên Khuynh Dương lại lạnh mặt, một câu cũng không muốn nói với hắn.
“Hai người quen biết?” Viên Khuynh Dương bên cạnh đột nhiên hỏi một câu.
Lúc này Trình Tuyết có chút bực bội, hắn ngồi kế bên cô, tựa hồ hơi hơi nghiêng đầu đều có thể nghe thấy mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người hắn. Có lẽ tức giận vì sự quấy nhều của hắn, cũng có lẽ vì đời trước bị hắn tổn thương nhớ mãi không quên, nên lúc này Trình Tuyết không có nửa phần khách khí, vẻ mặt giễu cợt nói: “Tôi cùng anh ấy có quen biết hay không, cũng không cần cậu hỏi đến chứ?”
Ánh mắt Viên Khuynh Dương híp lại, giống như bị đâm một cái, nhưng hắn là người có thể khống chế tâm tình mình, cho dù trong lòng khó chịu, trên mặt vẫn mang dáng vẻ tươi cười hoà khí như cũ: “Bất quá thuận miệng hỏi thôi, cậu cần gì tức giận đến vậy?”
Nụ cười dối trá trên mặt hắn làm cô cực kỳ không thoải mái. Đời trước cũng thế, sự lừa gạt cùng dối trả của hắn đều giấu trong khuôn mặt tươi cười này, mà cô lại bị hắn dùng nụ cười vĩnh viễn dịu dàng đó lừa gạt hơn mười năm. Có một lúc, cô thật sự muốn tự tay đem khuôn mặt này xeé nát, đem sự dơ bẩn đáng giận của hắn phơi bày trước mặt người khác.
Nhưng cái gì cô cũng đều không làm, cũng không nói tới, chỉ lẳng lặng ăn cơm.
Cũng không biết qua bao lâu, Viên Khuynh Dương đột nhiên mở miệng, giọng lành lạnh: “Hắn là người xấu hay người tốt cậu cũng không biết vậy mà lại đến gần hắn?”
Trình Tuyết cười lạnh một tiếng: “Lời nói của cậu có ý gì?”
Viên Khuynh Dương cười bí hiểm: “Nhìn hắn cũng không phải người tốt gì, tốt nhất cậu nên cách xa hắn một chút.”
“Vậy à?” Trình Tuyết lạnh lùng nhướn mày: “Không phải người tốt? Làm sao thấy được?”
“Tướng từ tâm sinh, cậu không biết câu này sao?”
“Tướng từ tâm sinh?” Sắc mặt Trình Tuyết ngày càng lạnh: “Tôi thấy cậu lớn lên tuấn tú lịch sự, sao lại không thấy tốt ở chỗ nào vậy?”
Đối với tên Viên Khuynh Dương này, cô đúng là đã ngán cực kỳ, Trình Tuyết nói xong liền trực tiếp đứng dậy rời đi, Viên Khuynh Dương đột nhiên đứng lên kéo lấy cổ tay cô. Trình Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, nhưng hắn vội vàng thu hồi bộ dáng tươi cười dịu dàng lại, nghiêm túc nghiêm cẩn hướng cô nói một câu: “Nếu vừa rồi tôi có mạo phạm chỗ nào thì cũng thật xin lỗi.”
Hắn nói xin lỗi cực kỳ chân thành, nhưng Trình Tuyết không hề có chút xúc động nào. Cô không muốn nhiều lời cùng hắn, lạnh lùng gạt tay ra, đang muốn trực tiếp xoay người, đột nhiên nghe được phía sau lưng, Viên Khuynh Dương lo lắng nói: “Cẩn thận!”
Lời này vừa dứt, Trình Tuyết liền cảm giác trên đỉnh đầu nóng lên, một chén canh rau quả cùng với hành lá cắt nhỏ hoà với mỡ đông thuận theo đỉnh đầu cô đổ xuống. Thân thể Trình Tuyết cứng đờ, kẻ sau lưng chậm chạp tiến lại gần.
Cô ta mặc một chiếc áo tay ngắn cánh dơi xanh da trời, một chiếc quần ngắn phủ đến bắp đùi, hai tay ôm ngực, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu lộ ra sự khinh bỉ cùng dáng cười trêu tức.
“Trình Tuyết đúng không?!” Cô ta cười khoe khoang đến chói mắt: “Tôi là An Dương, chén canh này là nhắc nhở cô một chút, hy vọng cô tự biết rõ mà cách xa Đại Bạch nhà tôi một chút.”
Không cần nhìn Trình Tuyết cũng biết rõ lúc này cô nhất định cực kỳ chật vật, người ăn cơm xung quanh nghe được động tĩnh cũng ào ào nhìn đến bên này, vóc dáng thấp bé của nữ sinh trước mặt này không hề có một chút nhỏ nhắn, xinh xắn, động lòng, làm cho người ta thương, ngược lại lại ương ngạnh, vênh váo, hung hăng. Cô ta giống như chẳng hề để ý ánh mắt người khác, hai tay ôm ngực, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô từ trên xuống dưới một cái: “Sao hả? Muốn đánh trả à?” Cô ta khiêu khích cười một tiếng: “Có thể đó, bất qua tôi nhắc nhở cô, tôi đánh cô thì tôi bình an vô sự, chỉ không biết nếu cô đánh tôi, thì còn có thể lưu lại trường học này không đâu.”
Trình Tuyết lạnh lùng liếc cô ta một cái, ánh quét qua phía sau cô ta, Dương Lạc còn chưa đi ra khỏi căn tin, anh bị tình huống bên này hấp dẫn, lại dừng bước chân nhìn qua.
Trình Tuyết rõ ràng chứng kiến, trên khuôn mặt nghiêm túc thận trọng hình như có thần sắc phức tạp chợt loé qua, tựa như có một khoảnh khắc, cô thật sự cho rắng anh sẽ tiến lại đây, bởi vì anh là Tiểu Sửu tiên sinh, sẽ xuất hiện những lúc cô khổ sở, cho cô sự ấm áp của Tiểu Sửu tiên sinh.
Nhưng bất quá anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái liền dời ánh mắt, giống như hết thảy đều không quan hệ, không dừng lại chút nào liền trực tiếp ra khỏi căn tin.
Nhìn qua bóng lưng lạnh lùng rời đi, Trình Tuyết có loại khổ sở không nói nên lời. Cô đột nhiên phát hiện, có lẽ anh không phải Tiểu Sửu tiên sinh, cái người sẽ an ủi lúc cô khổ sở là Tiểu Sửu tiên sinh, cái người ở trong bóng tối tặng máy tính cho cô là Tiểu Sửu tiên sinh, khi thấy cô chịu uất ức nhất định anh sẽ ra mặt.
Viên Khuynh Dương từ phía sau đi lên cản lại, khó có khi con người ôn hoà này lại lãnh sắc mặt hướng An Dương nói: “Tất cả mọi người đều là người văn minh, có lời gì cứ nói, cần gì động tay động chân?”
An Dương đem người hắn nhìn từ trên xuống dưới, nhưng thấy vẻ mặt đẹp mắt của hắn, thái độ ngược lại khá hơn một chút: “Cậu là ai?”
“Tôi là bạn học của Trình Tuyết.”
“Bạn học à?” An Dương cười đến ý từ sâu xa, ánh mắt quét lên mặt Trình Tuyết mang vẻ châm chọc.
Trình Tuyết nhắm mắt lại, lúc này cô thật không có tâm tư đi xung đột với người khác. Vị đại tiểu thư tuỳ hứng này cùng Trình Giai quả thật cùng hội cùng thuyền mà. Bất quá. Dù vậy, cục tức bị xối canh này không phải nói nuốt là có thể nuốt được.
Trình Tuyết kéo Viên Khuynh Dương ra, ánh mắt lãnh đạm quét lên người cô ta một vòng, cười lạnh: “Đại Bạch? Cô đang nói Bạch Khiêm đó sao? Cô là gì của hắn, tại sao phải ra lệnh cho tôi cách xa hắn một chút?”
Nếu cô ta đã không sợ mất mặt, Trình Tuyết cũng không cần phải quan tâm chuyện khác, dứt khoát kéo cao thanh âm, cho tất cả mọi người đều nghe được.
An Dương ngược lại không nghĩ Trình Tuyết lại bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn chất vấn cô ta, bất qua cô ta cũng không phải là kẻ ăn chay (*), liền hất hất cằm nói: “Sau này tôi sẽ kết hôn với anh ấy.”
(*) Chỉ những người hiền lành
“Thế à?” Trình Tuyết cố ý trào phúng cười một tiếng: “Vậy chúng ta có nên kêu Bạch Khiêm đến đây, xem hắn có đồng ý hay không ha?”
An Dương giật giật khoé miệng, lập tức phản bác: “Cô cùng anh ấy có quan hệ gì?”
Trình Tuyết đứng thẳng lưng, vẻ mặt thản nhiên nói: “Bạch Khiêm ngồi cùng bàn với tôi, chúng tôi là quan hệ bạn học bình thường, tôi ngồi cùng bàn với ai cũng phải được cô công nhận sao, không cảm thấy rất buồn cười à? Nhìn vẻ mặt này của cô, có vẻ cô cũng chỉ đơn phương muốn kết hôn với Bạch Khiêm thôi chứ gì? Này bạn học, tất cả mọi người đều là nữ sinh, tối thiểu thì cũng nên biết xấu hổ cùng liêm sỉ chứ? Cô cảm thấy cô làm loạn thế này là mất mặt tôi hay mất mặt cô? Còn nữa, cô biết rõ trường đạo nhất trung kỷ luật nghiêm, vậy mà còn giội nước bẩn lên người Bạch Khiêm, khiến cho người khác nghĩ hắn yêu sớm, nếu để cho Bạch Khiêm biết cô phá hư danh tiếng của hắn, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao?”
An Dương bị cô doạ cho lui về phía sau một bước, từng câu từng chữ nói năng có khí phách, dù đã nói hết lời, xung quanh cũng không ít người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta, nhất thời xấu hổ cùng giận dữ, hung hăng nhìn Trình Tuyết nói: “Cô nói gì đó? Dựa vào cái gì mà nói chuyện với tôi như vậy?”
Trình Tuyết nghe cô ta giở giọng công chúa, lạnh lùng cười: “Tôi khuyên cô nên chừa cho mình một chút tôn nghiêm đi!”
Ánh mắt cô lãnh đạm, giống như căn bản không đem cô ta để trong mắt, giọng nói trào phúng tựa như cô ta là kẻ buồn cười ngu xuẩn. An Dương bị cha mẹ nuông chiều, trước giờ không cam lòng bại trận trước mặt kẻ khác, mắt thấy không nói lại, dứt khoát trực tiếp giơ cao tay.
Động tác An Dương vừa nhanh vừa mạnh, nhất thời Trình Tuyết không né kịp, đang muốn vô ý thức nghiêng đầu, lại không nghĩ cánh tay An Dương vừa giơ đến giữa không trung liền bị người khác bắt lại.
Trình Tuyết vô ý thức quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào đã có người đứng sau lưng cô, anh mang một chiếc mặt nạ Tiểu Sửu, mặt nạ nhìn qua vừa quái dị vừa tức cười, nhưng bên dưới đó lại là một đôi mắt lãnh đạm mà sắc bén.
An Dương không nghĩ tới đột nhiên có người xuất hiện, nhìn thoáng qua mặt nạ dị thường trên mặt hắn, lạnh giọng quát: “Quái vật chỗ nào lòi ra vậy? Còn không mau buông tay!”
Lúc này Tiểu Sửu tiên sinh mới đem tay cô ta lạnh lùng ném một cái, có lẽ do khí lực quá lớn, An Dương bị lực đạo này đẩy lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững được.
Anh cũng không nhiều lời, nắm tay Trình Tuyết mang cô hướng ra ngoài phòng ăn, vừa đi hai bước liền bị người khác cản lại.
Ánh mắt Viên Khuynh Dương nhíu chặt nhìn anh, trong mắt mang vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Anh là ai, mau buông cậu ấy ra.”
Ánh mắt Tiểu Sửu tiên sinh lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, từ khoé miệng nhàn nhạt tràn ra một chữ: “Cút.”
Viên Khuynh Dương cũng không bỏ qua, quay đầu hướng Trình Tuyết nói: “Cậu lại đây, tôi dẫn cậu vào phòng nữ sinh thay quần áo”
Trình Tuyết lại dời ánh mắt, tựa như không nhìn thấy sự tồn tại của hắn, sự thờ ơ của cô đâm vào trong mắt hắn như một cơn sóng quằn quại dữ dội, sắc mặt ôn hoà thời gian qua giống như xuất hiện một vết nứt, miễn cưỡng xé rách một luồng lãnh ý. Từ trước đến nay hắn luôn ôn tồn tao nhã vậy mà giờ này lại đột nhiên duỗi tay, ngang ngược muốn kéo Trình Tuyết lại, nhưng tay còn chưa đụng đến Trình Tuyết liền bị Tiểu Sửu tiên sinh nắm áo hung hăng đẩy ra.
Khí lực anh rất lớn, Viên Khuynh Dương bị đẩy lui về phía sau một bước, mà anh thừa dịp này liền trực tiếp kéo cô rời đi.
Kéo cô bước nhanh ra khỏi cửa chính trường học, anh chặn một chiếc taxi cho cô ngồi lên, lại báo địa chỉ với lái xe, lúc này mới hướng cô nói: “Em về thay quần áo trước đi.”
Trình Tuyết lại ý tứ sâu xa đánh giá anh từ trên xuống dưới, như cười như không nói: “Thay quần áo nhanh thật.”
Anh cố ý quay đầu không nhìn tới cô, giọng nói lộ ra vẻ không cho là đúng: “Anh không biết em đang nói gì.”
Một lát này, Trình Tuyết có rất nhiều lời muốn hỏi anh, nhưng bây giờ đang ở trên xe, còn có tài xế ở đây. Cô biết rõ có mấy lời khó nói, liền miễn cưỡng nhịn xuống.
Anh cũng không nói lời nào, trong xe nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Từ buổi sáng trời đã bắt đầu âm u, xe mới chạy nhanh một nửa đường liền bắt đầu mưa. Lúc xe dừng lại trước cửa tiểu khu của Trình Tuyết thì mưa đã cực kì lớn, anh trả tiền, che một tay lên đầu cô, một tay kéo cô xuống xe, che chở cô đến dưới lầu rồi mới buông ra.
Anh tuỳ tiện lấy tay cào cào tóc ướt hướng cô nói: “Mau thay quần áo rồi đi tắm đi, kẻo bị cảm.”
Trình Tuyết lại đứng không nhúc nhích, ánh mắt lẳng lặng nhìn anh, anh lui về phía sau mấy bước rồi dựa vào tường, ánh mắt thâm thuý âm u nhìn cô, giọng nói pha lẫn chút ít khàn khàn: “Em muốn nói gì với anh sao?”
“Máy vi tính kia là anh tặng cho em?”
Anh tựa hồ ngẩn người, bất quá lập tức gật gật đầu, ngược lại rất thành thật.
Trình Tuyết liền cười: “Tại sao lại đưa em máy tính?”
“Em cần, nên anh sẽ đưa.” Anh trả lời với vẻ tất nhiên.
“Sao anh biết em cần? Anh theo dõi em sao?”
Anh quay đầu nhìn cơn mưa to tạt vào mái hiên: “Em đừng hiểu lầm, hôm em ở chỗ cây ước nguyện treo nguyện vọng cũng là lúc anh tới miếu thắp hương nên vô tình nhìn thấy.”
“Nhìn thấy thì thế nào? Có quan hệ gì tới anh? Tại sao vô duyên vô cớ lại đưa em máy tính?”
Anh dựa lưng vào vách tường, lưng khom xuống, anh mặc một chiếc áo len dài tay, trên lồng ngực còn dính nước mưa, thấm ướt một mảnh, giờ phút này phục tùng dán sát vào, phát hoạ rõ ràng đường cong trước ngực anh.
Rất lâu anh không nói gì, hiển nhiên là không hề muốn trả lời vấn đề này, nhưng lần này Trình Tuyết lại không muốn theo ý anh. Anh lúc nào cũng thế, lúc nào cũng tránh né những vấn đề mấu chốt.
Cô tiến lên vài bước, đứng cạnh anh, nhìn chằm chằm vào mặt nạ băng lãnh kia, hỏi từng câu từng chữ: “Anh thích em?”
Thân thể anh cứng đờ, đột nhiên quay đầu nhìn cô, nhưng ánh mắt nhìn cô lại giống bị bỏng vậy, vội vội vàng vàng cúi đầu xuống. Trình Tuyết đột nhiên nắm hai vai anh, giọng lạnh lùng, ép hỏi: “Anh nhìn em đi, em muốn anh nói rõ ràng cho em biết, có phải thích em hay không?”
Anh bị cô ép đến không còn cách nào, chỉ đành đối mặt với cô, thật ra hai mắt anh tĩnh mịch đến đáng sợ, nhất là lúc nhìn chằm chằm vào người khác, khiến bất giác người ta lạnh cả người. Nhưng Trình Tuyết không hề có ý tránh né, nhìn vào mắt anh đe doạ: “Đường đường nam tử hán, thích là thích, không thích là không thích, dứt khoát một chút chứ.”
Dường như cô nghe được anh nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, nhưng đôi mắt vẫn tĩnh mịch như cũ, không hề bắt được một tia gợn sóng.
“Phải.”
Chỉ một chữ đơn giản, lại khiến cô thiếu chút nữa đứng không vững.
“Nếu đã thích em, vì cái gì lại không muốn dùng mặt thật để gặp? Nếu đã thích em, tại sao lại tặng em này nọ nhưng cũng không cho em biết? Anh chưa từng nghĩ muốn ở bên cạnh em sao?”
Nghĩ đến đời trước, cô vậy mà chưa từng phát hiện được sự tồn tại của anh, càng không biết thì ra có người thích cô đến thế, sẽ ở nơi cô không nhìn thấy mà quan tâm cô, trợ giúp cô, mang may mắn đến cho cô.
Cuối cùng thì đời trước anh đã ở đâu? Vẫn luôn như vậy, giấu mình trong một góc, nơi cô không nhìn thấy hay sao? Nếu cô biết đến sự tồn tại của anh, như vậy cô sẽ còn vì bị Viên Khuynh Dương lừa gạt mà tuyệt vọng khổ sở, sẽ vì uống nhầm thuốc ngủ quá liều mà chết, hoặc là, cô sẽ còn thích Viên Khuynh Dương hay sao?
Cô cứ như vậy mà bỏ lỡ anh, một người đã quan tâm cô, giúp đỡ cô, thích cô, cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau một đời.
Tại sao lại như vậy? Nếu đã thích, tại sao không cho cô biết rõ sự tồn tại của anh?!
“Thích một người, chỉ cần người đó sống tốt là được, tại sao nhất định phải ở bên cạnh em?
Anh hỏi ngược lại làm Trình Tuyết á khẩu không trả lời được. Trong một phút, cô thật sự muốn hét to lên, trong lòng như tích tụ vật gì đó, khó chịu quá, cô khó chịu đến sắp chết mất.
Cô hít sâu một hơi, đột nhiên hướng mặt nạ anh ra tay, nhưng tay còn chưa chạm được đã bị anh vững vàng bắt lấy. Lúc này Trình Tuyết chỉ cảm thấy tâm tình trong lòng sôi sục phức tạp, khổ sở, phẫn nộ, không cam lòng, khuấy đảo điên cuồng khiến cô mất lí trí, bị anh ngăn cản, cô thật sự tức giận, hướng anh quát: “Vì sao không cho em nhìn anh? Cuối cùng là anh sợ cái gì? Mặc kệ hình dáng anh thế nào em cũng sẽ không để ý! Không thèm để ý! Không thèm để ý!”
“Anh để ý!” Giọng nói anh khẩn trương, lại tỉnh táo đến tàn nhẫn.
Trình Tuyết giật mình, trong khoảnh khắc, oán khí tràn ngập đã tiêu tán đi mất, sức lực trên tay anh dần dần buông lỏng. Trình Tuyết thu tay lại, vô ý thức lui về sau một bước.
Cô đột nhiên kéo môi cười: “Anh biết không? Anh là một người rất không chịu trách nhiệm, anh không nghĩ em cũng là người, cũng có tình cảm sao. Anh quan tâm em, tốt với em, trong tâm em cũng biết cảm động, biết rung động. Nếu như anh không muốn em dựa dẫm vào anh, không muốn em coi anh là quan trọng, vậy tại sao ngay từ đầu lại muốn đến gần em, tốt với em, khiến em có thói quen những lúc chật vật đều có anh bên cạnh?”
Mặc dù cô cười, nhưng lúc nói câu này, nước mắt lại từng giọt từng giọt lớn theo hốc mắt tuôn rơi.
Anh giống như bị lời nói của cô làm cho kinh sợ, ánh mắt vốn không chút rung động nào thì nay lại dậy lên một mảnh sóng ngầm mãnh liệt. Anh ngơ ngác nhìn cô, nhưng khi thấy nước mắt cô chảy xuống, tay chân anh có chút luống cuống. Anh đi đến, dùng bàn tay giúp cô lau hết nước mắt, giọng nói khẩn trương pha chút khàn khàn: “Em đừng khổ sở, về sau em sẽ gặp được người có thân thể khoẻ mạnh, tướng mạo đẹp đẽ, hắn sẽ thích em, yêu em, sẽ luôn dang vòng tay vững vàng bảo vệ em.”
Trình Tuyết lại mỉa mai cười rộ lên: “Tại sao phải gặp được người khác, tại sao người đó không phải là anh?”
Anh kiên nhẩn, tỉ mỉ từng chút giúp cô lau nước mắt, dịu dàng lại kiên định nói với cô: “Vì anh không xứng.”
Trái tim Trình Tuyết như bị hung hăng đâm một nhát, cô vội vàng lắc đầu: “Em không thèm để ý, em đã nói là em không thèm để ý.”
Cô nhìn ánh mắt anh khẽ động, lại nói: “Em nói thật lòng, mặc kệ anh trông như thế nào, em cũng sẽ không để ý.” Cô chậm rãi duỗi tay, tiến dần về phía mặt nạ anh: “Để em nhìn anh có được không?”
Anh lại lui về phía sau một bước: “Mau lên thay đổi quần áo đi, anh phải đi đây.”
Tựa hồ như đang trốn tránh, anh vừa nói xong liền vội bước, lẫn vào giữa màn mưa, nhưng đi đến cửa tiểu khu anh chợt dừng lại. Cô nhìn thấy thân thể anh vô cùng khẩn trương, hai tay nắm thành quả đấm đặt hai bên người, tựa như khẽ run rẩy.
Nước mưa đánh thẳng lên người anh, chẳng bao lâu cả người liền ướt đẫm. Nhưng anh không thèm để ý, cứ đứng thẳng tắp trong màn mưa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cũng không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy anh từ từ, từ từ nâng một tay lên, đem mặt nạ trên mặt lấy xuống.