Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 18


Chương 18

Editor: Zens Zens

(Edit 18/04/2017)

Trình Tuyết thấy thế, tim cơ hồ như nhảy vọt lên cổ họng, cô căng thẳng đến quên cả thở, ánh mắt gắt gao chăm chú lên người anh, giống như bất cứ lúc nào anh cũng có thể xoay người lại, vứt bỏ tự ti, vứt bỏ vết sẹo mà anh canh cánh trong lòng, đường đường chính chính nói cho cô biết, anh là ai.

Mỗi một giây đều dài như một thế kỷ, cô lặng lặng chờ đợi rất lâu. Nhưng cuối cùng, anh vẫn đem mặt nạ chậm rãi đeo trở lại, không hề lưu luyến bước nhanh rời đi.

Trình Tuyết chỉ cảm thấy sức lực cả người đều mất hết, tinh thần sa sút dựa vào vách tường, cứ như vậy nhìn cơn mưa xối xả như trút nước lên thân ảnh càng ngày càng xa dần.

Lúc nãy, có lẽ anh cũng muốn cho cô biết rõ anh là ai, cô không hiểu sự giãy giụa của anh, nhưng cô nhìn thấy được, giây phút ngắn ngủi ấy trôi qua khiến anh cực kì thống khổ.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không dám đối mặt với chính mình, không dám đối mặt với cô như cũ.

Trình Tuyết tắm rửa rồi đổi quần áo, lúc đi tới trường đã rất trễ, vậy mà Bạch Khiêm còn muốn muộn hơn cô, cho đến lúc vào học cũng không xuất hiện.

Tiết đầu tiên buổi chiều là của chủ nhiệm lớp, thầy hỏi thăm các bạn trong lớp có ai biết Bạch Khiêm ở đâu không, mỗi người đều bày tỏ là không biết. Trình Tuyết cũng rất buồn bực, mặc dù cái tên Bạch Khiêm này có chút không tuân theo quản giáo, nhưng từ khi khai giảng đến giờ chưa từng có chuyện đến trễ, cũng không biết có phải trong nhà hắn phát sinh chuyện gì không.

Cho đến khi vào tiết chừng hai mươi phút thì Bạch Khiêm mới xuất hiện. Mưa lớn vậy mà hắn lại không hề cầm ô, đầu tóc cùng quần áo đều ướt sũng. Chủ nhiệm lớp hỏi hắn đi đâu, hắn chỉ nói là trong nhà có việc. Bởi vì đang trong giờ học nên Trình Tuyết cũng không tiện hỏi nhiều, sau khi tan học mới hỏi thăm về hành tung của hắn.

Bạch Khiêm nhướng mày nhìn cô một cái, hơi không kiên nhẫn nói: “Không phải tao vừa nói rồi sao? Trong nhà có việc.”

“…” Xem ra Bạch Khiêm không muốn nói, Trình Tuyết cũng tự biết rõ nên không hỏi lại nhiều.

Bạch Khiêm kéo từ trong bàn học ra một cái gì đó liền nhét thẳng vào ngăn kéo áo khoác, dùng khăn giấy lau mũi, bộ dạng không đếm xỉa hỏi một câu: “Mày không có gì muốn nói với tao sao?”

Trình Tuyết ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn: “Nói cái gì?”

Ánh mắt Bạch Khiêm híp lại: “Nghe nói hôm nay An Dương đến tìm mày?”

“À.” Trình Tuyết không yên lòng: “Đúng là đã tới tìm tôi.”

“Còn giội cho mày một chén canh rau?”

“Hửm?” Trình Tuyết nghi hoặc: “Làm sao cậu biết?”

“Mày mặc kệ tại sao tao biết, tao hỏi mày, cô ta bắt nạt mày như vậy sao mày cứ làm như không có chuyện gì to tát thế? Sao mày yếu đuối dữ vậy? Ngay cả đánh trả cũng không biết?”

Trình Tuyết nghe xong lại cười cười: “Đánh trả?” Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt sâu xa nhìn hắn: “Gia đình An Dương giàu có, có cha mẹ làm chỗ dựa, dù có huyên náo lớn hơn nữa cô ta vẫn bình an vô sự, nhưng còn tôi… không có ai làm chỗ dựa, cho nên dù làm cái gì tôi cũng đều cẩn thận một chút, cậu hiểu được sao?”

Vốn Bạch Khiêm đang dùng vẻ mặt giận dữ tranh luận với cô, nhưng nghe nói thế, thần sắc hắn hơi động, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Hắn thu hồi ánh mắt, tựa như nghĩ đến cái gì lại nói: “Không phải là còn có người đeo mặt nạ dẫn mày đi sao, ai vậy?”

“…” Trình Tuyết cảm thấy tên Bạch Khiêm này đúng là thổ địa mà: “Cậu không có ở trường vậy mà còn biết được rõ ràng thế, tin tức thật nhạy bén nha?”

Bạch Khiêm không để ý bị cô trêu chọc, hất hất cái cằm, bá đạp ép hỏi một câu: “Rốt cuộc là ai hả?”

“Là bạn.”

“Bạn? Ở đâu có bạn bè thần bí như thế, còn đeo cái mặt nạ nữa, bộ xem truyện tranh nhiều quá hả?”

Trình Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái. Thấy cô không phản ứng, Bạch Khiêm lại trào phúng vài câu, chỉ thấy thần sắc cô dửng dưng, cảm thấy trào phúng tiếp không có ý nghĩa gì, liền ngậm miệng luôn.

Mưa vẫn còn rơi, từng giọt tí tách, một chút cũng không ngừng. Trình Tuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt lại hiện lên nhân ảnh đứng trong màn mưa kia. Dù cho rối rắm cùng giãy giụa mà toàn thân khẩn trương đến run rẩy, anh cũng không muốn cho cô biết rõ anh là ai? Cho dù đã giãy giụa thành như vậy rồi vẫn không dám đối mặt với cô.

Thứ bảy, Trình Tuyết làm món điểm tâm sở trường của mình, cô tự đặt cho nó cái tên là “Bánh dày yếu mềm”. Gạo nếp bên trong thêm vào khoai hầm với củ từ hầm cho ngọt, lại thả vào khi dầu nóng lên vàng óng, ăn vào miệng ngoài xốp trong mềm, hương vị ngon ngọt, lúc bình thường không có việc gì làm cô đều làm điểm tâm ăn.

Hôm nay cô cố ý làm nhiều một chút, tính toán mang điểm tâm này cho học trưởng Dương Lạc. Thật ra, Trình Tuyết đã đoán được anh chính là Tiểu Sửu tiên sinh, chỉ là chưa thể chắc chắn mà thôi. Tiểu Sửu tiên sinh giúp cô nhiều như thế, cô không biết nên đền đáp lại anh thế nào, liền dứt khoát tặng cho anh chút ít đồ ăn, cũng tạm thời biểu lộ một chút lòng cảm kích. Còn về cái cớ, thì coi như là học muội đưa đồ cho học trưởng năm ba, đang vất vả học tập, ăn bồi dưỡng đi.

Trình Tuyết chờ điểm tâm nguội lại rồi dùng một hộp cơm gói lại xong xuôi, đưa cho mẹ một phần, xong rồi lại đi đến trường. Mặc dù là thứ bảy nhưng năm ba cao trung vẫn có học thêm.

Trình Tuyết đi đến cửa lớp học của anh, phóng mắt nhìn xung quanh cũng không thấy người đâu, cô liền hỏi người nam sinh gần cửa nhất: “Xin cho hỏi, học trưởng Dương Lạc đang ở đâu vậy?”

Người này nghe thấy cô tìm Dương Lạc thì tựa hồ đặc biệt giật mình, nhìn thoáng qua cô từ trên xuống dưới rồi mới nói: “Cậu ấy ở phòng tự học, từ chỗ này em đi qua bên đây, tới phòng học cuối cùng chính là phòng tự học.”

Trình Tuyết nói câu cám ơn liền rời đi, vừa được vài bước thì nghe người sau lưng tựa như không dám tin nói thầm: “Không ngờ lại có nữ sinh đến tìm Dương Lạc?!”

Trình Tuyết không có để ý, trực tiếp đi về phía trước, tới phòng học cuối cùng, đang tính gõ cửa thì Trình Tuyết vô ý thức nhìn từ cửa sổ vào bên trong, đã thấy bên trong phòng tự học lớn ngoại trừ Dương Lạc còn có một nữ sinh khác.

Nữ sinh này ngồi bên cạnh anh, hai người dựa vào nhau cực kì gần. Hiệu quả cách âm của phòng tự học rất tốt, cô không nghe được hai người đang nói gì, bất quá nhìn ra được, hẳn là Dương Lạc đang dạy nữ sinh kia giải đề.

Vẻ mặt anh chuyên tâm, vừa kiên nhẫn lại vừa tỉ mỉ, nữ sinh kia nghe cũng rất nghiêm túc, khi thì gật đầu tỏ vẻ hiểu, khi thì mở to mắt sùng bái nhìn anh, giống như than thở trên đời này sao có người thông minh đến vậy.

Xem ra không phải đối với ai anh cũng lạnh lùng, nghĩ tới việc anh nói cũng không nói với cô một câu, mỗi lần cô xuất hiện đều lạnh nhạt, thậm chí có lúc còn trực tiếp coi thường cô, vậy mà giờ lại cùng người khác giảng bài nghiêm túc như vậy.

Nhìn bộ dạng nhu thuận động lòng người của vị học tỷ kia, ánh mắt nhìn anh quả thực giống như si mê mười phần, ừm, cũng không phải ai cũng đều trông mặt mà bắt hình dong, nói sao thì thành tích học tập của anh cũng tốt vậy, chỉ riêng trên phương diện học tập giỏi giang, thì anh cũng rất đáng được người khác yêu thích.

Anh được hoan nghênh như vậy, cô phải vì anh mà vui mới đúng. Cũng không biết tại sao, cô chỉ thấy trong lòng nghèn nghẹn, cũng không biết là tư vị gì.

Vị học tỷ kia vừa vặn nhìn về phía cô, trong lúc vô tình ngẩng đầu thấy cô bên ngoài cửa sổ thì tựa như ngẩng người, lập tức lắc lắc cánh tay Dương Lạc, dùng ánh mắt ý bảo. Dương Lạc theo ánh mắt nhìn qua đây, Trình Tuyết đối mặt với ánh mắt anh, lập tức giống như kẻ rình mò bị bắt tại trận, cô hoảng loạn lui về sau một bước, không kịp nghĩ nhiều liền trực tiếp xoay người bỏ đi.

Cho đến khi chạy xuống lầu cô mới thấy mình phản ứng quá mức kịch liệt rồi, cô vội vã chạy xuống như vậy, không phải là càng gây hiềm nghi giấu đầu lòi đuôi sao?

Trình Tuyết đi đến ghế ngồi của sân tập bên cạnh, thở dài thật mạnh, ánh mắt hướng về phía lớp của năm ba cao trung, liền thấy một thân ảnh cao lớn đứng trên sân thượng. Vì cách khá xa, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng có thể cảm giác được anh cũng đang nhìn về hướng cô.

Trong lòng Trình Tuyết nghèn nghẹn, giận dỗi dời ánh mắt đi không thèm nhìn tới nữa. Nhưng ngay lập tức lại nghĩ, đời trước cô cũng đã sống ba mươi năm, sao bây giờ lại giống giở ra tính tình tiểu nữ sinh vậy, huống chi người ta cùng nữ sinh khác bàn về bài tập thì cô tức giận cái gì chứ? Anh cùng cô có quan hệ gì đâu.

Dù là nghĩ vậy, nhưng trong lòng Trình Tuyết vẫn không thấy thoải mái, cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh.

“Trình Tuyết.”

Một giọng nói êm tai vang lên cắt đứt suy nghĩ của Trình Tuyết, Trình Tuyết ngẩng đầu lên đã thấy bên cạnh cô có một nam sinh đứng đó không xa. Hắn mặc một thân áo khoác màu xám nhạt có vân nghiêng, một chiếc quần thường màu đen, người này chân dài vai rộng, chân mang đôi giày màu trắng làm hắn tăng thêm cảm giác hào quang nho nhã. Hắn cười thật dịu dàng nhìn qua đây, tựa như một cơn gió nhẹ nhàng ấm áp của mùa thu.

Nhưng Trình Tuyết nhìn thấy hắn thì liền vô thức nhíu mày: “Sao cậu lại tới trường học?” Thứ bảy, năm nhất cấp ba thường không cần học thêm.

Hắn cười cười: “Tôi đến trường luyện đàn, còn cậu?” Ánh mắt quét một vòng về phía cơm hộp trên tay cô: “Đến tặng đồ?” Đuôi mắt hẹp dài bỗng xếch lên: “Đưa cho ai?”

Trình Tuyết nhếch miệng lên, giả bộ cười, nhưng trong hai mắt lại không có nửa điểm nhiệt độ: “Bạn học Viên, có phải bạn hỏi hơi nhiều rồi không?”

Viên Khuynh Dương không cho là đúng: “Tôi bất quá hiếu kỳ mà thôi, cậu không nói thì thôi vậy.”

Trình Tuyết cũng không muốn quan tâm đến hắn, trực tiếp từ trên ghế đứng dậy: “Tôi có việc đi trước.”

Nhưng khi đi qua người hắn thì hắn lại đột ngột kéo cổ tay cô lại, sắc mặt Trình Tuyết hơi trầm xuống, vô thức vặn vẹo tay. Không biết làm sao sức hắn lại lớn như vậy, cô căn bản vặn không ra, mắt lạnh nhìn hắn: “Cậu làm cái gì vậy?”

Hắn vẫn cười dịu dàng, giọng nói ôn hoà lại dễ nghe: “Ngày đó người nam mang mặt nạ đưa cậu ra khỏi căn tin là ai?”

Trình Tuyết không chút nghĩ ngợi, trực tiếp không khách khí hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”

Hắn không tức giận, ánh mắt mang sự vui vẻ lại phẳng lặng như ánh trăng đổ xuống người cô. Trình Tuyết bị ánh mắt dối trá của hắn nhìn mà cực kì ghê tởm, lập tức muốn tránh thoát khỏi tay hắn, nhưng đột nhiên hắn duỗi tay ra đoạt lấy túi xách cô đeo trên vai.

Trình Tuyết bị động tác vội vàng của hắn mà không kịp chuẩn bị làm cho ngẩn người, liền tức giận hướng hắn mắng: “Cậu muốn gì, trả túi xách lại cho tôi.”

Vừa nói vừa duỗi tay ra bắt, Viên Khuynh Dương cố ý đem túi xách giơ cao qua đỉnh đầu, vóc dáng hắn cao hơn cô rất nhiều, hơn nữa hắn tay dài chân dài, dù Trình Tuyết có nhón chân cũng không đến.

“Viên Khuynh Dương!” Trình Tuyết nghiêm túc kêu lên: “Trả túi xách cho tôi.”

Không giống với khuôn mặt nổi giận đùng đùng của cô, từ đầu tới cuối vẻ mặt Viên Khuynh Dương đều ôn hoà như gió, một lúc lại tươi cười trấn an: “Tôi thấy tâm tình cậu có vẻ không tốt lắm, cậu theo tôi tới phòng nhạc đi, tôi đàn bài hát cho cậu nghe, nghe xong tôi sẽ trả lại túi xách cho.”

“Không cần!”

Viên Khuynh Dương trực tiếp nắm tay cô dắt đi về phía trước: “Đi thôi, chỉ nghe mười phút là được.”

Lực tay hắn rất lớn, cứ như không cố ý dùng lực nhưng vẫn kéo cô về phía trước được, Trình Tuyết giãy mấy lần đều không tránh được, thấy xung quanh có nhiều học sinh, cô cùng Viên Khuynh Dương như thế cũng thật khó coi, liền tạm thời nhịn cơn tức lại nói: “Viên Khuynh Dương, cậu buông tôi ra, tự tôi đi được.”

Quả nhiên Viên Khuynh Dương buông tay cô ra, lại cười nói: “Đi theo tôi, bên này này.”

Một tay hắn đem túi xách của cô ôm trước ngực, sợ cô đoạt mất, bỏ lại câu này thì tiến về phía trước, đầu cũng không quay lại.

Cô đi theo Viên Khuynh Dương đến phòng để đàn, hắn đưa một cái ghế đến trước mặt cho cô ngồi, lại ôm túi xách cô, ngồi trước đàn dương cầm, nói: “Cậu muốn nghe cái gì?”

Trình Tuyết từ từ ngồi xuống ghế, không thèm nhìn hắn một cái: “Cái gì cũng được.”

Viên Khuynh Dương cũng không để ý thái độ lãnh đạm của cô, thử vài âm thì bắt đầu đàn. Trình Tuyết đối với dương cầm thì một chữ cũng không biết, ở cùng Viên Khuynh Dương nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cô cũng biết một chút, cô còn nhớ hắn thương xuyên đàn bài này. Một nghệ sĩ đương cầm trong nước đã thành danh nhờ bài này, khúc hát nhẹ nhàng lại mang theo nỗi niềm bi thương.

Hiện tại thời tiết rất tốt, đã rất nhanh đến tháng mười một, ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp, không hề nóng đến đốt người, đàn dương cầm đặt ở khoảng cách không xa không gần cạnh cửa sổ. Bên ngoài, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, như dòng nước hoà lẫn trên người hắn. Ánh nắng hắt vào một bên mặt của hắn, đứng ở chỗ cô, có thế nhìn thấy quang ảnh rực rỡ giữa cơ thể cao ngất, phác họa ngũ quan cao thấp nhấp nhô trên mặt hắn, tựa như tan ra theo ánh mặt trời, loang lỗ lỗ chỗ, theo động tác của hắn mà chớp sáng lấp lánh.

Ngón tay thon dài của hắn nương theo tiết tấu mà nhấp nhô trên phím đàn, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc, những lúc tập trung tinh thần, hắn đều vô thức nhiú mày, vẻ mặt này làm khuôn mặt lộ ra vẻ tuấn lãng nho nhã của hắn, như một bài thơ tâm tình nồng nàn, từng người nghe hắn diễn tấu đều dường như hóa thành mối tình đầu day dứt khôn nguôi trong đầu, mỗi âm tiết hắn đàn ra đều tác động đến nơi mềm mại nhất trong lòng người nghe.

Ở đời trước, mặc dù Viên Khuynh Dương không đối với cô nhiệt tình như vậy, nhưng cũng có lúc hắn sẽ dịu dàng với cô. Cô còn nhớ vào một ngày cũng như hiện thời vậy, là một ngày thu ánh nắng ấm áp sau giữa trưa, hắn ngồi bên đàn dương cầm viết ca khúc, mà cô nằm sấp trên ghế sofa vừa nghe đàn vừa đọc sách.

Tiếng đàn dừng đột ngột, cô quay đầu lại nhìn, chẳng biết lúc nào hắn đã đứng bên người cô, mắt nhìn xuống, trên mặt là nụ cười cực kỳ nhu hòa.

“Anh làm gì vậy? Sao không đàn tiếp?”

Hắn không trả lời, trực tiếp đem cô từ trên ghế salon ôm đến bên cạnh đàn ngồi xuống, dịu dàng vén mái tóc cô, rồi nói: “Anh ôm em đàn.”

Hắn hiếm khi đối với cô có loại thân mật khiến người khác phát ngấy như vậy, Trình Tuyết ngồi dựa vào ngực hắn, chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn đàn xong một khúc rồi cười nói: “Đàn xong rồi, em thưởng anh cái gì?”

Trình Tuyết sững sờ: “Cái gì?”

Hắn cười dịu dàng cúi đầu hôn cô, nhìn dáng vẻ vừa kinh ngạc lại vừa e thẹn của cô, làm hắn cười càng vui vẻ hơn: “Anh muốn có phần thưởng.”

Cô phục hồi tinh thần lại duỗi tay đánh hắn, hắn liền dịu dàng nhu hoà nắm lấy trong lòng bàn tay, cười nói: “Tiểu Tuyết hoa của anh vậy là không ngoan đâu.”

Tiểu Tuyết Hoa, đó là biệt danh thân mật mà hắn đã đặt cho cô.

Ánh mặt trời hôm đó rất đẹp, khúc nhạc hắn đàn thật êm tai, nụ cười của hắn đầy sự yêu thương, nụ hôn của hắn cũng thật ngọt ngào.

Thật ra ở chung một chỗ với hắn rất mệt mỏi, hắn là người nổi tiếng, lúc nào cũng chạy tới chạy lui chỗ này chỗ khác, có khi cả tháng mà hai người cũng chưa gặp một lần. Hơn nữa hắn đối với cô cũng không hề nhiệt tình, có mấy lần cô đã nghĩ tới việc chia tay, nhưng đến khi hắn dịu dàng từng ly từng tí với cô, thì cô lại không dứt khoát được.

Vậy mà bây giờ còn muốn tiếp cận, hắn đã từng đối tốt với cô, những thứ dịu dàng đó chỉ sợ cũng đều là giả dối. Bố thí cho “vỏ xe phòng hờ” nếm một chút ngon ngọt thì cô sẽ an tâm ở bên cạnh để tiếp tục bị hắn lợi dụng, không phải sao?

Quả thật hắn quá biết diễn trò, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều diễn y như thật.

Đàn một khúc xong, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh, nhìn sắc mặt cô, khuôn mặt mang nét cười ôn hoà cũng ngưng trọng vài phần: “Ánh mắt của cậu sao giống như muốn giết chết tôi vậy, tôi đáng hận như vậy sao?”

Lúc này Trình Tuyết mới phục hồi tinh thần, cô nhắm mắt lại đem cảm xúc cuồn cuộn trong lòng áp chế xuống, lúc mở mắt ra thì sắc mặt đã khôi phục như thường. Cô hướng hắn vươn tay: “Đem túi xách trả lại cho tôi.”

“Mới đàn một khúc thôi, còn chưa tới mười phút đâu!”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của hắn chợt vang lên, lấy điện thoại từ túi quần ra, nhìn cuộc gọi đến xong thì ấn đường trên trán hắn chợt nhíu một cái, tựa hồ sững sờ một lát.

Viên Khuynh Dương đi đến một góc, cố gắng đè thấp giọng nói, cô không thể nghe thấy hắn nói gì. Bất quá một lát sau, cửa phòng để đàn đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói hưng phấn vang lên: “Thế nào, có giật mình không?”

Nữ sinh đứng ở cửa có vẻ là muốn làm cho người khác ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ là không ngờ lại có thêm một người trong phòng, động tác cầm điện thoại cứng đờ, vẻ tươi cười trên mặt cũng từ từ đọng lại. Nhưng cô ta lại lập tức tươi cười, nhướng mày, đầu hướng về Viên Khuynh Dương hỏi: “Dương Dương, cô gái này là ai vậy?”

Nữ sinh có mái tóc dài đến eo, giống như dải lụa đen buông xõa sau lưng, cô ta lớn lên lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, dáng người thon gầy, có lồi có lõm, cho dù mặc áo dài quần dài, nhưng vẫn có thể cảm giác được chất liệu may mặc ôm khít cơ thể cân đối của cô nàng, mà chỉ những người thường xuyên tập luyện mới có được.

Trình Tuyết vừa nhìn thấy người này, đột nhiên nhớ tới đời trước, ở trong hầm đỗ xe cô đã chứng kiến một màn nữ nhân giơ đôi tay thon dài ôm lấy cổ nam nhân, hai người vừa đi vừa hôn cho đến tận thang máy.

Vết sẹo này, cho dù đã kết vảy, dù là bị thương lúc trước nhưng đến giờ vẫn còn mơ hồ cảm thấy cơn đau âm ỷ.

Trình Tuyết điều chỉnh hô hấp rất lâu mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, để tránh lúc đối mặt hai người này sẽ lộ ra hận ý ngập tràn.

Viên Khuynh Dương đi đến: “Cậu ấy là bạn học em.” Lại hướng Trình Tuyết nhàn nhạt giới thiệu: “Đây là chị hàng xóm của tôi.”

Liễu Yên nhiệt tình tươi cười: “Chào bạn học, chị tên Liễu Yên, rất hân hạnh quen biết em!”

Trình Tuyết cũng thu hồi suy nghĩ, cười đáp lại cô ta một tiếng: “Chào chị.”

Cô đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, đặc biệt nghĩ đến cả một cuộc đời của cô cứ mơ hồ như thế mà chết đi, không được nhìn thấy thảm cảnh rơi từ trên đỉnh xuống của hai kẻ này, một hơi ác khí vẫn luôn tích tụ trong lòng không phát được. Bây giờ lại được gặp hai người này, mặc dù những chuyện đời trước vẫn chưa xảy ra, nhưng cô vẫn không kềm chế được nghĩ đến việc cô bị hai kẻ này biến thành con ngốc mà đùa giỡn, nghĩ đến lớp trầm tích phẫn nộ cùng hận ý trong lòng, cô sợ mình ngây ngốc tiếp ở chỗ này, không khắc chế nổi sẽ hướng hắn phát tiết lửa giận.

Cho nên sau khi khách khí chào hỏi, cô liền hướng Viên Khuynh Dương nói: “Đem trả túi xách cho tôi.”

Cô cho rằng khi Liễu Yên đến, Viên Khuynh Dương sẽ không dây dưa với cô nữa, thật không ngờ hắn không hề lay động, vẻ mặt đương nhiên, cười nói: “Tôi đưa cậu trở về.”

Nghe câu trả lời của hắn, Liễu Yên dường như ngẩn người, dáng vẻ tươi cười trên mặt liền có chút miễn cưỡng: “Dương Dương, thật vất vả chị mới về được một chuyến, liền đi tìm em ngay, buổi chiều lại đi nữa rồi, em không muốn ăn một bữa cơm với chị sao?”

“Em đưa cậu ấy đi rồi quay lại tìm chị.” Giọng nói ôn hoà nhưng màng theo vài phần xa cách.

Trình Tuyết cảm thấy cái tên Viên Khuynh Dương này thật buồn cười, một đời này, cô thực sự thực sự không muốn liên quan bất cứ cái gì với hắn nữa. Cô không biết rõ vì sao hắn lại cứ ở trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại. Hắn muốn yêu Liễu Yên thì cứ yêu đi, vì sao cứ phải kéo cô vào, cô không hề nghĩ lại tiếp tục làm đứa ngốc, ở đây chứng kiến tình yêu của bọn họ. Hơn nữa, hiện giờ cô không có bất kỳ hứng thú, càng không có thời gian tiếp nhận sự ân cần đột ngột của hắn.

Ánh mắt cô lạnh lùng hướng Viên Khuynh Dương, gằn từng câu từng chữ nói với hắn: “Tôi nói lại lần cuối, trả túi xách lại cho tôi.”

Viên Khuynh Dương tựa hồ bị ánh mắt lãnh đạm mà quyết tuyệt của cô đâm một nhát, hắn đi đến trước mặt cô, khẽ cúi người, vặn lông mày, nhìn về hướng ánh mắt của cô mà lộ ra sự căng thẳng, giọng nói nhu hoà, tựa như dỗ dành và an ủi một đứa trẻ bị uỷ khuất: “Tôi đưa cậu về, trên đường về sẽ từ từ nói chuyện với cậu, được không?”

Nhưng vẻ mặt căng thẳng lại ôn nhu của hắn lại khiến cho Trình Tuyết thêm chán ghét. Cô đứng phía sau hắn, lại nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn lửa giận không dám tin của Liễu Yên thì trong lòng cười lạnh, Viên Khuynh Dương lại muốn chơi cái trò gì đậy? Có phải Liễu Yên lại làm cho hắn khổ sở, nên hôm nay cố ý diễn trò, muốn lợi dụng cô chọc tức Liễu Yên?

Trình Tuyết cười lạnh trong lòng, thật xin lỗi nhé Viên tiên sinh, tôi không rảnh ở đây tiếp đãi ngài đâu.

Nhắc nhở nãy giờ mà ngươi cũng vẫn dây dưa không dứt, vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Trình Tuyết hít sâu một hơi, trực tiếp nâng lên một cước đá ngay chỗ hiểm của hắn. Chỉ sợ hắn cũng không đoán được Trình Tuyết sẽ hành động như vậy, căn bản không hề phòng bị, cứ như vậy trúng một gối của cô. Viên Khuynh Dương liền kêu lên đau đớn một tiếng, gập cả thắt lưng. Trình Tuyết thừa dịp này trực tiếp đoạt lấy túi xách trong tay hắn bước nhanh bỏ đi, hoàn toàn không để ý hắn đau đến nghiến răng kêu lên hai chữ: “Trình Tuyết”

Trình Tuyết ra đến cổng sau trường mới thả chậm bước chân, cô vuốt vuốt ngực khó chịu, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, rất lâu sau mới phục hồi tinh thần từ trong dư âm của sự đau khổ của đời trước.

Cô chậm chậm đi về hướng nhà mình, trong lúc vô tình dư quang quét đến phía sau, đã thấy chẳng biết khi nào đã xuất hiện một người. Cô dừng bước chân quay đầu lại nhìn, vừa thấy người đến, cô liền ngẩn người.

Nắng ấm tan ra chiếu sáng trên chiếc mặt nạ, mặt nạ lạnh băng cũng chợt dẫn theo chút ít dịu dàng, bên dưới là đôi mắt đen thẳm nhuộm màu ánh nắng ấm áp, lẳng lặng nhìn cô.

“Anh… Anh đi theo em từ lúc nào vậy?”

“Cũng mới một lát.”

“…” Trình Tuyết đột nhiên nghĩ đến vừa mới nãy ở ngoài phòng tự học nhìn thấy bộ dáng anh dạy nữ sinh khác giải đề nghiêm túc vậy, sắc mặt lập tức lạnh nhạt đi không ít, cúi đầu xuống, giọng nói rầu rĩ: “Vậy à.”

“Đây là cái gì?”

Trình Tuyết nâng mắt nhìn, ánh mắt anh rơi xuống hộp cơm cầm trên tay cô. Cô giận dỗi cúi đầu xuống, giọng nói lạnh lùng: “Đồ ăn cho chó hoang.”

Anh đưa tay về hướng cô: “Đưa anh.”

Trình Tuyết giận dỗi: “Đưa anh làm cái gì?”

“Anh giúp em cho ăn.” Hắn nói với vẻ mặt đương nhiên.

“…” Trình Tuyết bị anh chặn miệng, thần sắc lạnh nhạt đem hộp cơm ném vào tay anh.

Thế nhưng anh lại trực tiếp mở cơm hộp ra, đem một miếng điểm tâm nhỏ nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Ngon thế này mà cho chó hoang thì tiếc lắm, cho anh đi.”

Không biết tại sao, vừa nghe lời này của chắn, tâm tình tích tụ ở trong lòng nháy mắt đều tan thành mây khói. Nhìn hắn ăn từng miếng từng miếng điểm tâm cô làm, trong lòng lại có cảm giác thoả mãn. Những xót xa của đời trước đều tan ra bên trong quang ảnh ấm áp này, có lẽ là từ khi hắn đột ngột xuất hiện đi theo cô, cũng như khi ánh mắt tĩnh mịch nhưng không mất đi vẻ dịu dàng của hắn nhìn cô, thì nó đã bốc hơi và biến đi mất rồi.

Trình Tuyết cúi đầu, cười rồi lại cười.

Rất nhanh, anh đã ăn xong hộp điểm tâm nhỏ, đem hộp trả lại cho cô: “Mùi vị rất ngon.”

Trình Tuyết nhận lại hộp đồ ăn, cố ý giận lẫy nói một cái: “Tiện cho anh quá rồi.”

Cô đi ở phía trước, mà anh luôn đi bên cạnh cô. Cô cũng không hỏi anh tại sao lại đi theo, anh lúc nào cũng xuất hiện đột ngột như lẽ tất nhiên, thật giống như anh lúc nào cũng ở bên người cô, giống như bất cứ khi nào cũng đều có thể đến bên cô.

Đi thẳng một đường tới nhà cô, trên đường đi, Trình Tuyết vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, một lát về đến nhà cô liền nói với anh: “Sáng thứ hai, anh có thể chờ em ở công viên bên cạnh nhà không, em có cái này muốn đưa cho anh.”

Anh ngẩn người, bất quá hơi suy nghĩ một chút liền gật đầu: “Ừ.”

Trình Tuyết thấy anh đồng ý, cười cười với anh rồi lên lầu. Đến ngày thứ hai, Trình Tuyết vội vã chạy tới công viên, lúc này anh đã ở đó từ lâu.

Trên người anh mặc một chiếc áo lông cổ tròn màu trắng gạo, cổ áo lông hơi rộng rãi, lộ ra da thịt rắn chắc, đường cong bờ vai anh, phía dưới áo lông là chiếc quần kaki cùng màu. Quần kaki đã giặt đến ố vàng nhưng lại gọn gàng sạch sẽ. Anh đứng giữa tia nắng sáng sớm trong công viên, quang ảnh trên chiếc mặt nạ tản mát ra một loại u quang thần bí. Hai mắt dưới chiếc mặt nạ nhìn thấy cô liền trở nên nhu hòa khiến người ta có cảm giác an tâm ấm áp.

Vai rộng eo nhỏ, hai chân thẳng tắp thon dài, thành tích học tập lại tốt như vậy, cho dù trên mặt có một vết sẹo xấu xí, dường như cũng không ảnh hưởng gi đến anh.

Trình Tuyết đi tới: “Anh chờ em lâu chưa?”

“Cũng mới một lát.”

“…”

“Không phải là có đồ muốn đưa cho anh sao?”

Trình Tuyết gật gật đầu: “Đúng vậy!”

“Đồ gì vậy?”

Trình Tuyết nhìn thẳng vào mắt anh cười cười, lập tức nâng mũi chân, hai tay câu lên cổ anh, ôm anh thật chặt, cằm cũng tựa vào đầu vai hắn, dịu dàng nói: “Đây chính là cái em muốn cho anh, một cái ôm chân thành, cám ơn anh, Tiểu Sửu tiên sinh của em.” Cảm ơn anh đã làm bạn với em, cảm ơn anh đã giúp đỡ em vào những lúc em cần nhất, cảm ơn anh đã cho em biết được trên đời này còn những điều tốt đẹp, cảm ơn anh đã liên tục yên lặng quan tâm em, yêu thương em.

Thân thể Tiểu Sửu tiên sinh cứng ngắc không nói được lời nào, tựa như sững sỡ rất lâu mới phản ứng lại, giọng nói như bị kéo căng sít sao: “Trình… Trình Tuyết, xung quanh còn có nhiều người đang tập thể dục…”

“Em biết chứ.” Cô hít mũi một cái: “Em chỉ ôm anh một cái, đâu có làm gì đâu.”

Đối với sự tuỳ hứng của cô, anh có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài một hơi trên đỉnh đầu cô. Mà cô cũng rất nhanh cảm giác được tay chân anh bắt đầu luống cuống, cái cằm sau khi tựa trên đỉnh đầu cô liền lập tức dời đi, hai bàn tay sau khi đặt lên vai cô cũng lập tức thu hồi, rõ ràng muốn thân cận cô nhưng lại không dám.

Cô cảm thấy sống mũi cay xè, đột nhiên phát hiện nam sinh này thật đúng là cẩn trọng đến nỗi làm người khác đau lòng, khó trách đời trước chỉ liên tục yên lặng vì cô mà trả giá, không để cô phát hiện.

Mắt thấy sắp đến giờ, Trình Tuyết mới buông anh ra, cô cười ngọt ngào với anh: “Tốt rồi, em còn phải đi học, đi trước nhé.” Ừm, cô phải chừa chút thời gian để anh thay quần áo nữa chứ nhỉ?

Anh cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.

Trình Tuyết xoay người đi một lúc lâu, vừa quay đầu lại đã thấy anh vẫn còn đứng đó. Anh che mất ánh sáng, quang ảnh mạnh mẽ đều bị hắn hoàn toàn ngăn lại phía sau, tựa như vĩnh viễn đều chiếu không đến bên cạnh anh. Trước đây, cô cũng như vậy, ánh sáng không chiếu tới cô, cô liền trốn trong góc âm u, một mình mốc meo, một mình trưởng thành, cho đến một ngày, một tia sáng ấm áp rơi trên người cô. Cô nhìn thấy thế giới bên ngoài thật tốt đẹp, cũng nhìn thấy cái người đã vì cô mà tạo ra ánh sáng. Thật ra cô và anh đều là người sống trong bóng tối, nhưng lại anh không hề keo kiệt, đem bàn tay ấm áp cùng ánh sáng mang đến cho cô.

Tiểu Sửu tiên sinh của em, em nghĩ, chúng ta sẽ rất nhanh lại “gặp mặt” thôi.

Sau khi nghỉ giữa tiết thể dục, Trình Tuyết không lập tức lên lầu. Từ lúc nghỉ giữa tiết thể dục cô đã liên tục chú ý đến thân ảnh kia, lúc này anh đang lẫn trong dòng người đang đi về hướng dãy lớp học năm ba. Trình Tuyết hít sâu một hơi, lập tức chạy lên, chuyện cô cần làm lúc này phải tiến hành trước khi anh bước vào dãy lớp học.

Cô cố ý chạy cực nhanh, sau đó giả vờ trượt chân té ngã bên cạnh anh. Cô che chân lại, đau đến nhe răng nhếch miệng, ánh mắt ngậm đầy hơi nước nhìn anh đi qua, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn anh. Cho dù đoán được là anh, nhưng cô nhất định muốn xác định một trăm phần trăm. Nếu như không chọc thủng lớp giấy này, cô và anh không thể ở cùng một chỗ được, cô không muốn anh vĩnh viễn mang chiếc mặt nạ xuất hiện trước mặt cô, hy vọng anh có thể đối mặt với chính mình, đối mặt với cô.

Cô đột nhiên xuất hiện khiến bước chân của anh khựng lại, anh cúi đầu nhìn về hướng cô, ánh mắt tựa như lộ ra chút phức tạp. Xung quanh còn rất nhiều người học sinh năm ba, một lát liền có nhiều người dừng bước nhìn về phía cô, có vài nam sinh nhiệt tình thấy thế, dự định tiến lại giúp đỡ. Trình Tuyết sợ bọn họ ra tay trước, vội vàng hướng anh nói một câu: “Học trưởng Dương Lạc, em bị trật chân, anh đưa em vào phòng y tế được không?”

Quả nhiên người muốn ra tay giúp đỡ nghe được câu này liền thu hồi động tác, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Dương Lạc rồi xoay người rời đi.

Anh đứng bên cạnh lại không nhúc nhích, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt trầm tĩnh, không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.

Thực tế, Dương Lạc đối với cô rất lãnh đạm, nói cũng không nói cùng cô. Thật ra cô cũng không đảm bảo lần này anh sẽ không đối xử lạnh đạm với cô. Hơn nữa hiện tại cô đang rất chật vật, xung quanh có nhiều người đứng xem như vậy, nếu hắn không ra tay, cô nhất định khó xử đến chết mất, lúc đó còn không biết phải xuống đài thế nào nữa.

Mà cô cược với chính bản thân mình, cũng cược anh nhất định sẽ không mặc kệ cô.

Trình Tuyết cảm thấy vài giây ngắn ngủi trôi qua lại trở nên dài đằng đẵng, lòng bàn tay cô thậm chí thấm ra một tầng mồ hôi. Cô tha thiết hy vọng anh có thể buông xuống tất cả, anh có thế đến đây, đường đường chính chính tiếp xúc với cô. Mà cô biết, anh cũng biết rõ hy vọng của cô.

Nhưng, hắn chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn cô trong chốc lát rồi từ từ xoay người đi, tựa như cái gì cũng không thấy, trực tiếp đi về phía dãy lớp học.

Trình Tuyết cơ hồ sững sờ rất lâu mới phản ứng lại, nhìn bóng lưng quyết tuyệt rời đi đó cô có bao nhiêu là thất vọng. Cô không cam lòng, lại tức giận, ánh mắt tràn ngập oán khí trừng mắt nhìn hướng anh rời đi. Thầm nghĩ, quả nhiên đời trước anh chỉ dám lén lén lút lút thích cô, chỉ với điểm này thôi, anh nhất định sẽ cô độc cả đời.

Cầu cho anh cả đời độc thân đi, đồ xấu xa!

Trình Tuyết oán hận nghĩ, đang muốn từ mặt đất đứng lên, thì cái người sắp đi đến bậc thang đó bỗng dừng bước chân lại. Trình Tuyết ngẩn người, trong lúc cô còn ngẩn ra, đã thấy hai tay anh đặt hai bên người siết chặt lại buông lõng mấy lần rồi đột nhiên xoay người, vẻ mặt vô cùng lo lắng hướng về phía cô đi tới. Đến trước mặt cô, không nói hai lời ngồi xổm xuống, duỗi tay ra bế cô lên, xong liền nhanh chóng bước nhanh về hướng phòng y tế.

Cái ôm ấm áp, hơi thở quen thuộc, Trình Tuyết có chút mê muội, làm tổ trong vòng tay ấm áp của anh, rất lâu sau đó cô mới phục hồi tinh thần lại, nhếch miệng cười một tiếng. Cô duỗi tay câu lên cổ anh, ngón trỏ ở nơi đặt ở phía sau anh dụi dụi, lại cầm đến trước mắt nhìn, bên trên vẫn còn lưu lại màu đỏ của bút nước, cô cười thầm, quả nhiên anh không hề phát hiện.

Cô đem đầu ngón tay có dính màu bút nước đem đến trước mặt anh, vẻ mặt vui vẻ giống như gian kế đã thực hiện được: “Buổi sáng lúc ôm anh liền bôi một chút lên cổ anh đó, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn, Tiểu Sửu tiên sinh của em, anh còn muốn trốn em tới khi nào hả?

Cô cứ ngỡ vẻ mặc trầm tĩnh của anh vĩnh viền cũng sẽ không có chút rung động nào, vậy mà bây giờ ánh mắt lại chợt loé tia bối rối, phần da thái dương vô tình hay cố ý giật giật mấy cái.

Anh trầm mặt, môi mím lại cực kỳ chặt, sắc mặt có chút khó coi, cũng không lên tiếng phản bác, bước chân không ngừng di chuyển, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Bất quá Trình Tuyết cũng không trông mong gì anh sẽ trả lời, dù sao bây giờ cô cũng đã triệt để xác nhận người này chính là Tiểu Sửu tiên sinh của cô.

Dương Lạc ôm cô vào bên trong phòng y tế, lại cẩn thận thả xuống giường, hướng về bác sĩ nói: “Cô ấy bị trặc chân.”

Lần đầu tiên cô nghe anh mở miệng nói chuyện, âm thanh quen thuộc này đúng là Tiểu Sửu tiên sinh rồi, mở miệng trước mặt cô như vậy, xem ra anh cũng đã nhận mệnh rồi.

Nhưng anh nói xong lời này liền trực tiếp xoay người rời đi, Trình Tuyết thấy thế vội vàng nắm lấy cổ tay anh nói: “Anh không ở đây giúp em sao?”

Thân thể anh cứng đờ, chỉ chốc lát lại trực tiếp rút tay ra, không liếc nhìn cô một cái liền bỏ đi mất. Trình Tuyết nhìn theo bóng lưng anh thở dài, nhìn bộ dáng của anh hình như là tức giận, là giận cô đã bẫy anh, bức bách anh thừa nhận thân phận sao?

Vốn chân Trình Tuyết không có gì đáng ngại, thầy y tế cho cô vài miếng thuốc dán xong, cô liền chạy trở về phòng học. Vừa ngồi xuống chỗ ngồi, Trình Tuyết quay đầu liền nhìn thấy Bạch Khiêm đang hí mắt lại, nhìn chằm chằm cô với vẻ nguy hiểm.

Trình Tuyết bị ánh mắt của hắn dò xét phát sợ mà nổi da gà, vô ý thức lui ra phía sau hỏi: “Làm gì nhìn tôi dữ vậy?”

Hai tay Bạch Khiêm úp xuống bàn, đem nửa người tiến lại gần một chút, nhướng mày hỏi: “Cái người quái dị mới vừa ôm mày là ai?”

Trình Tuyết bị câu “người quái dị” trong miệng hắn đâm một nhát, lúc này liền trừng mắt liếc hắn một cái: “Cái gì mà người quái dị, có thể nói dễ nghe chút không hả?”

“Sao hả? Đã như vậy rồi còn không cho người khác nói hả?”

Trình Tuyết không để ý tới hắn, mang sách ra chuẩn bị vào học. Bạch Khiêm thay đổi tư thế đem hai tay chống trên mặt, vẻ mặt sâu xa nói: “Hắn chính là cái người đeo mặt nạ lần trước?”

Trong lòng Trình Tuyết chấn động, đột nhiên quay đầu nhìn hắn, thấy mặt mũi hắn tràn đầy khinh thường, lời vừa nãy cũng giống như chỉ thuận miệng hỏi. Thế nhưng trong đôi mắt lại như phát hai đốm sáng, dường như lộ ra hết thảy sự khôn khéo, Trình Tuyết không ngờ nhãn lực của tên này lại tốt đến vậy.

Bạch Khiêm thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, khinh thường hừ hừ: “Nhìn bộ dạng này của mày, chắc là bị tao đoán trúng rồi chứ gì.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Hai người đang quen nhau à?”

Trình Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái: “Quen cái gì? Bây giờ mọi người đều còn nhỏ, nên lấy học tập làm trọng.”

“À.” Bạch Khiêm xì một tiếng, im lặng trong chốc lát lại lạnh lùng quăng một câu: “Trình Tuyết, mắt mày bị mù phải không?”

Trình Tuyết nheo mắt nhìn hắn, nhưng chỉ thấy bộ dạng cợt nhả: “Nếu không thì sao lại để ý cái tên quái dị đó?”

“Người quái dị? Cho nên ý cậu là, tướng mạo không đẹp thì không có cái gì tốt hả? Vậy tại sao Bạch Khiêm cậu lại học tập tệ hại tới vậy hả?”

Bạch Khiêm bị cô chặn họng, lập tức bĩu môi nói: “Không phải là đã tốt lên một chút rồi sao?”

“Cái gì?”

Hắn hất cằm: “Không có gì.”

Trình Tuyết cũng không để ý hắn, tiếp tục đọc sách.

Buổi trưa Trình Tuyết ăn cơm bên cạnh dãy phòng học thí nghiệm. Lúc đi ngang qua phòng thí nghiệm hoá học, đột nhiên từ bên trong xuất hiện một cái tay kéo cô vài bên trong. Trình Tuyết vô thức kinh hô, không nghĩ tên này lại nhanh tay lẹ mắt, vội vàng che miệng, không cho cô lên tiếng.

Người này kéo cô vào, lại đem cô ngăn lại ở trên tường, sau khi xong hết Trình Tuyết mới nhìn rõ bộ dáng của hắn, cô nhíu chặt lông mày trừng mắt nhìn hắn, như đang dùng ánh mắt hỏi thăm xem hắn muốn cái gì.

Viên Khuynh Dương buông lỏng tay, vẻ mặt cười đến ôn hoà, tỏ vẻ vô hại nói: “Cậu không cần sợ, tôi không làm tổn thương gì cậu đâu.” Sau khi nói xong dường như để xác minh lời nói, hắn lui về sau mấy bước, đem hai người kéo ra một khoảng.

Trình Tuyết nhớ đến hôm thứ bảy hắn cứng rắn kéo cô vào phòng đàn, bây giờ lại bị hắn cứng rắn kéo đến đây, trong lòng cô thấy không thoải mái, giọng nói cũng không quá tốt: “Có việc gì?”

Viên Khuynh Dương nhét hai tay vào túi, động tác này khiến cơ thể hắn hơi khom xuống, trước ngực và sau lưng kéo thành đường cong hoàn mỹ. Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên cười, hai tròng mắt hẹp dài híp lại, khoé mắt dường như mang chút điểm vui vẻ. Đuôi mắt hắn so với những chỗ da khác là điểm mỏng nhất, hơi nheo lại thì đuôi mắt liền nổi lên vài điểm hồng nhạt, khiến khuôn mặt nhìn qua vừa tuấn dật lại vừa mị hoặc

Trình Tuyết dời ánh mắt, cái tên yêu nghiệt này, đúng là mầm họa tư sản mà.

“Cậu không biết là cậu nên đền bù tổn thất cho tôi sao?”

Nghe được lời hắn nói Trình Tuyết lại kinh hãi, cô nhăn mày trừng mắt nhìn hắn cười lạnh: “Cậu nói lời này là ý gì? Tôi cần đền bù tổn thất gì cho cậu chứ?”

Trong nụ cười của hắn lập tức lộ ra vẻ ranh mãnh, hắn rút tay ra ngoài chỉ chỉ nơi nào đó cho cô thấy: “Một cước ngày hôm qua của cậu thiếu chút nữa đã làm tôi đoạn tử tuyệt tôn rồi, cậu nói xem có nên đền bù tổn thất cho tôi không?”

Trình Tuyết bị ánh mắt hắn trêu tức đến quẫn bách, bất quá cô không hề muốn thành trò cười trước mặt Viên Khuynh Dương, liền cố làm ra vẻ không cho là đúng chế giễu: “Bạn học Viên, chẳng lẽ một cước ngày hôm kia của tôi là vô duyên vô cớ đạp hay sao?”

Hắn không lên tiếng, cứ như vậy cười dài nhìn cô, Trình Tuyết bị vẻ mặt này của hắn nhìn đếu da đầu tê dại, dứt khoát trực tiếp hướng hắn nói: “Nếu đã không có gì để nói, vậy tôi đi trước.”

Nhưng vừa mới quay người đi, Viên Khuynh Dương đột nhiên giơ tay lên chống lên vách tường ngăn trở đường đi của cô, Trình Tuyết vô thức lùi về phía sau một bước để tránh đụng vào người hắn, giữa lông mày toát lên vẻ giận giữ: “Cậu muốn gì hả?”

Viên Khuynh Dương xoay đầu lại, trên mặt vẫn vui vẻ như cũ, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh xuống: “Hôm nay lúc nghĩ giữa khoá thể dục, tại sao Dương Lạc lại ôm cậu, các người đang quen nhau sao?”

___________

Dài quá!!! Edit xong chap này muốn lè lưỡi luôn :(((

error: Alert: Content is protected !!