Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 19


Chương 19

Editor: Zens Zens

(Edit 21/04/2017)

Trình Tuyết cảm thấy Viên Khuynh Dương thật đúng là tức cười, cô không rõ cuối cùng hắn muốn làm gì, bất quá giọng điệu chất vấn của hắn lại khiến cô không thoải mái.

“Giữa hai chúng ta không hề thân quen, cậu không thấy là cậu hỏi nhiều quá rồi sao?”

Viên Khuynh Dương tựa như bị gai đâm một cái, lập tức đổi sang giọng giễu cợt: “Cậu nhìn gương mặt đó mà cũng tiếp tục gần gũi được à?”

Trình Tuyết lạnh lùng cười một tiếng: “Tại sao tôi không thể tiếp tục gần gũi được? Sức hấp dẫn trên người anh ấy so với những kẻ bề ngoài đẹp đẽ mà ngu ngốc vô dụng thì tốt hơn biết bao nhiêu, cho dù trên mặt anh ấy nhiều hơn một vết sẹo thì tôi cũng tiếp tục gần gũi, chuyện này không cần cậu quan tâm.”

Cô mơ hồ nhìn thấy trong đôi mắt dịu dàng kia từ từ nổi lên lãnh ý, khuôn mặt vui vẻ tựa hồ bị một bàn tay vô hình lôi kéo, từng chút từng chút căng ra. Hắn nhắm mắt lại, giống như đang cố gắng khôi phục tâm tình, thời điểm mở mắt ra lại mang nét tười cười trong mắt như cũ, sắc mặt ôn hoà, chỉ có giọng nói còn run rẩy như có như không tiết lộ tâm tình bất định của hắn: “Trình Tuyết, chúng ta có thế đối đãi hòa hợp với nhau một chút được không? Cậu có thể mỗi lần nhìn tôi đều không lệ khí trầm trọng như vậy không hả, hình như tôi chưa từng chọc tới cậu mà?”

Thật ra vốn Trình Tuyết đã nghĩ tới, cô có ân oán với Viên Khuynh Dương dù sao cũng là đời trước, một đời này, giữa hai người cái gì cũng chưa phát sinh, cô nguyện ý cùng hắn khách khí trở thành bạn học. Nhưng thật không nghĩ đến, hắn năm lần bảy lượt dây dưa với cô đã vượt mức cả bạn học bình thường, lần một lần hai cô còn khách khí một chút, nhưng nhiều lần như vậy thì cô cũng phát phiền. Đặc biệt là nghĩ tới đời trước hắn lợi dụng cô, cũng không biết đời này hắn lại có chủ ý gì, dù thế nào đi nữa, đời này, cô cũng sẽ không ngu ngốc giống đời trước nữa.

“Viên Khuynh Dương, không phải tôi không muốn cùng cậu hoà hợp chung sống, mà là tôi cảm thấy hai chúng ta thực sự là nguyên khí bất hoà. Cậu có biết lần đầu tiên nhìn thấy cậu, khí chất trên người cậu, dáng vẻ tươi cười của cậu, tiếng nói của cậu liền khiến tôi cực kỳ chán ghét. Mà hương vị trên người cậu càng làm cho tôi mỗi lần ngửi thấy đều có một loại cảm giác vô cùng chán ghét, tôi cũng không biết tại sao như vậy. Tôi đối với người khác chưa bao giờ có cảm giác này, đại khái là bộ dáng lớn lên của câu làm tôi vừa nhìn thấy đã chán ghét đến buồn nôn rồi! Cho nên thật rất xin lỗi, cậu muốn cùng tôi đối đãi hòa hợp chỉ sợ là không thể nào, tôi không muốn mỗi ngày đều chán ghét cậu đến ăn cũng không ngon, cậu có rõ chưa?”

Khoé miệng Viên Khuynh Dương giật giật, sắc mặt ôn hoà lộ ra vẻ khẩn trương, ánh mắt hắn nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như muốn dùng cái này để phát tiết lửa giận trên người hắn.

Trình Tuyết cũng lười dể ý hắn, chỉ hy vọng cô nói khó nghe như vậy, hắn có thể tự biết rõ mà về sau không dây dưa với cô nữa. Cô đang muốn vòng qua hắn trực tiếp rời đi, không nghĩ tới đột nhiên hắn lại kéo cổ tay cô lại, ấn cô lên vách tường. Động tác của hắn dùng lực rất mạnh, sau khi Trình Tuyết bị ấn lên tường liền cảm thấy sau lưng truyền đến một trận đau nhức, cô nhăn mày trừng hắn, lạnh lùng nói: “Viên Khuynh Dương, cậu làm cái gì đó?”

Dứt lời liền muốn giơ tay lên đẩy hắn ra, không nghĩ hắn nhanh tay lẹ mắt, dứt khoát đem ngón tay cô ấn lên tường. Trình Tuyết bị hắn giam cầm như vậy quả thực không kềm chế được, lại nâng một cước lên đá về phía hắn, dường như hắn đã sớm đoán được động tác của cô, liền dùng đầu gối chế trụ hai chân cô lại. Cứ như vậy, cả người Trình Tuyết đều bị hắn làm cho dính sát trên tường.

Trong chốc lát cơ thể hắn sáp lại gần cô, hơi thở bạc hà tràn ngập, hai người dựa vào nhau gần như thế, gần đến nỗi cô có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực hắn, gần gũi tới nỗi chỉ cần cô nhấc mắt lên liền có thể nhìn thấy chiếc lông tơ tinh tế trên mặt hắn.

Động tác ái muội, hơi thở xâm lược, khiến Trình Tuyết thiếu chút nữa không đứng vững, cô vô thức rụt về phía sau, giận dữ trừng mắt với hắn: “Viên Khuynh Dương cậu định làm cái gì? Mau thả tôi ra!”

Hắn lại không hề bị lay động, vẫn gắt gao ấn chặt cô, trên mặt mang nét cười, nhưng trong hai mắt lại phát ra lửa giận, sít sao đe doạ nhìn vào mắt cô, thốt ra từng câu từng chữ như rít từ kẽ răng đi ra.

“Vậy là em không biết rồi, không giống như sự chán ghét của em đối với tôi, tôi lại cảm thấy trên người em lại có loại mị lực vô cùng hấp dẫn tôi! Không biết tại sao, vừa nhìn thấy em thì tôi liền muốn gần gũi em, muốn hôn trán em, hôn lên mặt em, hôn lên miệng em, cạy hàm răng em, cuốn lấy lưỡi em, đem toàn bộ hương vị trong miệng em hút hết vào miệng.”

Nghe lời nói này của Viên Khuynh Dương, Trình Tuyết quả thực sợ hãi. Mặc dù cô biết tâm cơ của Viên Khuynh Dương thâm trầm, tính tình dối trá, nhưng cô chưa bao giờ phủ định khả năng kềm chế cảm xúc của hắn, ví như hắn sẽ không bao giờ nói lời thô tục, từ trước đến giờ không biết làm những động tác hạ lưu. Nhưng giờ đây, nghe được lời nói trần trụi dung tục này của hắn, cô mới phát hiện thì ra Viên Khuynh Dương cũng có một mặt này, vừa hạ lưu lại vừa vô sỉ.

Lúc vừa nói những lời này hắn càng ngày càng đến gần hơn gần hơn, toàn bộ hơi thở ấm áp trong miệng hắn phun hết lên mặt cô, cô cảm giác hô hấp của hắn càng ngày càng nặng, tốc độ tim đập cũng từ từ tăng nhanh. Hắn cụp mi mắt xuống, đột nhiên ánh mắt chăm chú lên môi cô, giọng nói khẩn trương, giống như đè nén điều gì, lại nhiễm một loại khàn khàn đầy dục vọng: “Nụ hôn đầu có còn không?”

Trình Tuyết chỉ cảm thấy trong đầu đùng một tiếng, cô vô thức bắt đầu giãy giụa, vừa giãy giụa vừa cao giọng: “Viên Khuynh Dương, ngươi đừng có làm loạn!” Cô đem mặt nghiêng qua một bên, giận dữ nói: “Ngươi cút đi cho ta! Mau cút ngay!”

Viên Khuynh Dương đột nhiên thấp giọng cười: “Đem những lời nói lúc nãy của em lặp lại lần nữa xem, tôi nhớ đã nghe em nói em chán ghét tôi, em chán ghét tôi.”

Trình Tuyết cảm thấy tên này chắc điên rồi, cô quay đầu trừng mắt, nhưng chân mày khoé mắt hắn đều là ý cười bỡn cợt, thấy cô nhìn qua liền khoan thai nói: “Mỗi một lần em nói chán ghét tôi, tôi liền dùng miệng chặn miệng em lại, đem những lời nói ác độc của em toàn bộ nuốt xuống miệng, cho đến khi nào sạch sẽ mới thôi.”

“Viên Khuynh Dương!” Trình Tuyết nghiêm nghị gọi hắn, nhưng mà lời cô còn chưa mở miềng, liền thấy Viên Khuynh Dương cười tà ác, nhíu mày nói: “Muốn bắt đầu rồi sao?”

Nói xong liền đem môi tiếng lại gần, Trình Tuyết bị doạ vội vàng quay đầu né tránh, cô vừa bị hắn bức bách vừa phẫn nộ lại khó xử, nhịn không được hét lên một tiếng “A”.

Cũng không biết có người nào nghe được không, cũng không biết sẽ có người tới cứu cô không.

Nghĩ đến tiếng thét chói tai của Trình Tuyết đã chọc giận hắn, Viên Khuynh Dương đột nhiên đưa ra một tay nắm cằm cô tách ra. Hắn nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt híp lại, lập tức một màu sắc tối tăm tuôn ra. Trình Tuyết đã hiểu rõ sắc ý tối tăm trong đôi mắt hắn là chỉ điều gì, cô cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, chưa kịp phản ứng đã thấy mặt Viên Khuynh Dương chậm rãi cúi lại.

Trình Tuyết cảm thấy nội tâm tuyệt vọng, cô không muốn bị Viên Khuynh Dương hôn, một chút cũng không muốn!

Nhưng cô lại đang bị hắn vững chắc giam cầm, giãy giụa không được, phản kháng cũng không xong, mà mặt hắn lại đang tiến lại gần, Trình Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đang lúc vừa tuyệt vọng vừa ghê tởm, chỉ nghe phịch một tiếng, cửa phòng thí nghiệm bị một cước đá văng. Dường như Viên Khuynh Dương cũng không đoán được lúc này lại có người quấy rầy, hắn vô thức quay đầu nhìn lại, nhưng còn chưa nhìn rõ là ai, người đó liền vung cánh tay mạnh mẽ nắm lấy bả vai hắn, sức lực rất lớn, trực tiếp kéo hắn cách xa Trình Tuyết, rồi lại kéo hắn một đường đến bục giảng, hung hăng ném xuống đất một cái.

Cảm giác đau do bị ném lên nền xi măng còn chưa hết, người đó lại bước qua, nhấc cổ áo hắn kéo từ trên mặt đất lên, nâng gối thụi lên trên lồng ngực của hắn một cái, chỉ nghe Viên Khuynh Dương kêu lên một tiếng đau đớn. Mà người đó liền thừa thế nắm quần áo hắn kéo hắn lên đẩy về phía sau.

Viên Khuynh Dương lui về phía sau vài bước, phải dựa vào góc tường mới đứng vững thân thể được, hắn ngẩng đầu nhìn người đến nãy giờ.

Thấy rõ người đến là ai, trên mặt hắn nhất thời chợt loé qua vô số tâm tình phức tạp, tựa như phẫn nộ, lại tựa như không cam lòng, cuối cùng lại hoá thành trào phúng nồng đậm.

“Nếu để cho trường học biết học trưởng Dương Lạc công khai đánh nhau ở trường học, không biết đối với cuộc chạy đua nước rút cuối cấp có ảnh hưởng gì nhỉ?”

Dương Lạc lại phớt lờ không thèm để ý chút nào trong lời cảnh cáo của hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu để cho trường học biết ngươi ở đây dâm loạn nữ sinh, ngươi cũng không khá hơn chút nào đâu.”

Nói xong lời này, Dương Lạc cũng không thèm liếc Viên Khuynh Dương một cái, tự nhiên đi đến bên cạnh Trình Tuyết, đánh giá cô từ trên xuống dưới, lúc này mới hỏi: “Em không sao chứ?”

Trình Tuyết dường như còn chưa hoàn hồn, chỉ sững sờ lắc lắc đầu.

“Không có việc gì thì tốt, đi thôi.”

Trình Tuyết theo anh đi ra, lúc này mới từ từ hoàn hồn hướng anh nói: “Cám ơn anh.”

Anh chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Không có gì.”

Trình Tuyết đột nhiên ý thức được cái gì liền hỏi: “Nhưng sao anh biết em ở chỗ này?”

“Anh đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng kêu của em nên mới tới.”

Trình Tuyết như có điều suy nghĩ gật gật đầu, cười nói: “Đột nhiên em phát hiện, hình như mỗi lần em cần một người giúp đỡ thì lúc nào anh cũng xuất hiện, chẳng lẽ anh với em là tâm linh tương thông hả?”

Anh đột nhiên xoay đầu lại nhìn cô, Trình Tuyết đối mặt với ánh mắt đen nháy lại sâu thẳm đó thì vội vàng cúi đầu xuống, hơi mất tự nhiên nói: “Em… nói lung tung thôi.”

Thật ra nhắc tới cũng kỳ quái, dù gì kiếp trước Trình Tuyết cũng sống đến ba mươi tuổi đầu, nhưng mà tại sao đứng trước mặt người thiếu niên này, bộ dáng của cô lại y như một cô gái nhỏ vậy. Đặc biệt là khi bị đôi mắt kia nhìn, cô lập tức liền ngượng ngùng lại bất giác bất an, điều này làm cho cô vô cùng ảo não.

Ngược lại anh cũng không nói gì thêm, lặng lặng dẫn cô về phía phòng cao nhất bên cạnh dãy lớp học.

Nhớ tới lúc nghỉ giữa khoá thể dục, lúc anh đưa cô đến phòng y tế thì sắc mặt rất khó coi, Trình Tuyết liền hỏi: “Có phải anh giận em hay không? Vì em… vì em thăm dò anh.”

Thần sắc anh lãnh đạm, nói: “Không có.” Hắn quăng ra hai chữ này xong thì im bặt, không còn nói gì khác.

Trình Tuyết đột nhiên cảm thấy cái người đeo mặt nạ với cái người bỏ mặt nạ này quả thật như hai người khác nhau vậy. Mặc dù hai người đều thuộc kiểu ít nói, nhưng lúc đeo mặt nạ, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng cô vẫn cảm giác được ấm áp trên người anh. Nhưng sau khi tháo mặt nạ xuống, cô mới biết được thì ra dưới mặt nạ là một bộ mặt cao ngạo lạnh lùng, lạnh đến nỗi làm cho không một ai dám đến gần.

Khí tức trên người anh quá mức lãnh đạm, trong lúc nhất thời, Trình Tuyết cũng không biết nên nói gì.

“Lẫn trước nữ sinh em nhìn thấy chỉ là bạn học của anh, bởi vì cô ấy đã từng giúp đỡ cho nên anh mới giúp cô ấy học thêm, không có gì hơn.” Anh đột nhiên mở miệng đánh vỡ không khí ngưng trệ giữa hai người.

Trình Tuyết đầu tiên là sững sờ, hơi suy nghĩ một chút mới hiểu được anh đang ám chỉ cái gì. Nhưng đột nhiên cô có chút kinh ngạc khi anh giải thích với cô cái này, cô giương mắt nhìn hắn, ấy… Vẫn một khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng trơ trơ ra, thật giống như câu giải thích vừa nãy chỉ là thuận miệng nhắc tới.

Bất quá trong lòng Trình Tuyết lại vui mừng, sự đả kích vì khuôn mặt lãnh đạm của anh cũng giảm bớt không ít. Cô nghiêng đầu, cố ý cười sâu xa: “Sao anh phải giải thích việc cỏn con này với em?”

“Không có gì.”

“…”

“Được rồi, trở về lớp đi.”

“…”

Lúc hai người đi đến bên dưới cầu thang, anh nói xong lời này liền trực tiếp hướng dãy phòng học năm ba mà đi. Trình Tuyết nhìn theo bóng lưng cao ngất, lạnh lùng rồi bĩu môi, tháo mặt nạ xuống là thay đổi 180 độ luôn, chẳng đáng yêu chút nào.

Lúc Trình Tuyết trở lại phòng học, Viên Khuynh Dương đã trở về. Chỉ thấy trên tai hắn nhét ống nghe, vừa nghe nhạc vừa đọc ca từ, thần sắc trên mặt bình tĩnh, giống như cái gì cũng không xảy ra.

Nghĩ tới một màn ở phòng thí nghiệm hoá học, Trình Tuyết lại kinh hồn táng đảm như cũ. Cô chưa từng đoán được Viên Khuynh Dương lại có một mặt cố chấp điên cuồng như vậy. Không, hẳn là hắn có, ví dụ như đối với Liễu Yên, hắn vẫn luôn nhiệt tình điên cuồng lại liều lĩnh. Chỉ là cô không hiểu, tại sao sự điên cuồng của hắn lại ở trên người cô, hơn nữa hắn thế nhưng lại mạnh mẽ muốn hôn cô, suy nghĩ một chút đều cảm thấy khó mà tin nổi.

Trình Tuyết có chút lo lắng Viên Khuynh Dương sẽ tiếp tục dây dưa không rõ. Vài ngày nay, cô đều liên tục đề phòng hắn, thế nhưng ngược lại, hắn còn bình tĩnh hơn so với những gì cô nghĩ, cứ như cái gì cũng chưa phát sinh. Mỗi lần thấy cô, hắn còn tươi cười chào hỏi, chỉ là Trình Tuyết vừa nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn thì lại rợn cả tóc gáy, mỗi lần như thế đều giả vờ không thấy. Dứt khoát sau hôm đó, hắn cũng không có lại gần cô nữa.

Chiều hôm đó, sau khi tan học tiết thứ nhất, chủ nhiệm đột nhiên kêu Trình Tuyết đi nói chuyện một lát. Trình Tuyết kinh ngạc, thầy chủ nhiệm sẽ không nhàn rỗi tới chuyện gọi học sinh đi nói chuyện phiếm chứ. Trình Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một hồi, dường như gần đây cô cũng không sai phạm gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện mình có gì đáng để thầy chủ nhiệm hỏi. Một đường nghi hoặc đi đến, cho đến khi tới phòng giáo viên, nhìn thấy nam sinh cao lớn đứng bên cạnh thầy thì cô mới hiểu rõ.

Trình Tuyết khẽ vuốt cằm che giấu thần sắc, lạnh nhạt đi tới. Đứng trước thầy chủ nhiệm liền lên tiếng chào hỏi, lại hướng nam sinh bên cạnh nhìn thoáng qua. Từ đầu tới cuối thần sắc anh vẫn lạnh nhạt, giống như toàn bộ thế gian đều không có quan hệ gì với anh.

Thầy chủ nhiệm vuốt ve mắt kính rồi mới hướng hai người nói: “Dương Lạc, em là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trường, về sau tiền đồ rộng mở, còn có Trình Tuyết, thành tích học tập của em cũng rất tốt, chủ nhiệm lớp rất xem trọng các em. Hôm nay gọi các em đến là hy vọng cả hai biết rõ, hiện thời hai người vẫn còn là học sinh, phải lấy học tập làm trọng. Cao trung là thời kỳ mấu chốt của đời người, ngàn vạn lần không thể qua loa, nhất là Dương Lạc, hiện tại em đã năm ba, em nên đem toàn bộ sức lực đều dành cho học tập. Các em muốn tìm đối tượng không phải là không thể, nhưng phải chờ sau khi tốt nghiệp trung học, sau khi tất cả mọi người thi đậu vào trường đại học mong muốn rồi lại bàn sau cũng không muộn, đúng không?”

Thầy chủ nhiệm vừa nói hết lời, Trình Tuyết lập tức thầm than một tiếng, quả nhiên là thế.

Trình Tuyết lại quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, nhưng thấy sắc mặt anh lạnh nhạt như cũ, không biết lời nói của thầy chủ nhiệm anh có nghe được hay không nữa.

Trình Tuyết hít sâu một hơi, hơi sắp xếp ngôn ngữ trong đầu rồi nói: “Chủ nhiệm, hình như thầy hiểu lầm rồi, em cùng học trưởng Dương Lạc không có quan hệ yêu đương.”

“Thật à?” Thầy chủ nhiệm nhàn nhạt chớp chớp lông mày, lập tức trầm mặc nói: “Không có yêu đương? Không có yêu đương thì sao có bạn học nói, các em trong trường học ôm ôm ấp ấp?”

“Là thế này thưa thầy, lần trước trong lúc nghỉ giữa khoá tiết thể dục, em vừa đi tới cây bạch quả bên cạnh dãy phòng năm ba thì thấy dưới tàng cây có một phiếu tên sách, nhưng lúc đi ngang qua dãy phòng học năm ba thì vô ý bị trẹo chân một cái, là học trưởng Dương Lạc thấy việc nghĩa nên hăng hái đưa em đến phòng y tế, sợ là bị người khác hiểu nhầm rồi.”

Thầy chủ nhiệm nhìn qua nhìn lại trên mặt hai người: “Chỉ là như vậy? Hai em thật sự không phải yêu đương?”

Trình Tuyết vội vàng gật đầu, thầy chủ nhiệm nhìn về phía Dương Lạc: “Em nói đi?”

Dương Lạc khẽ vuốt cằm, nhàn nhạt trả lời một câu: “Vâng.”

Thầy chủ nhiệm trầm ngâm một lát: “Xem bộ dáng của các em có vẻ là hiểu lầm…” Mặt thầy giãn ra không ít: “Vậy thì được, không yêu sớm thì không có gì tốt hơn…” Sau đó lại thao thao bất tuyệt một phen về hậu quả yêu sớm, cuối cùng mới nói: “Được rồi, các em trở về học tiếp đi, đừng để bị ảnh hưởng.”

Hai người đáp một tiếng sau đó liền đi ra khỏi phòng giáo viên, Trình Tuyết thở phào nhẹ nhõm thật lớn, nhìn thoáng qua người bên cạnh, áy náy nói: “Ngại quá, liên luỵ anh rồi.”

Anh đi bên cạnh, đầu cũng không quay lại một cái, nói: “Không có gì.”

Trình Tuyết phát hiện, sau khi anh bỏ mặt nạ ra, cùng anh đối mặt như thế này, quả thật có điểm không được tự nhiên. Cô cúi thấp đầu, suy tư một lát rồi nói: “Anh lên lớp học tốt, về sau em sẽ không làm ảnh hưởng tới anh nữa.”

Anh đi một bên không nói gì, Trình Tuyết đã quen thói lạnh lùng của anh, ngược lại không để ý nhiều. Chỉ là sau khi hai người đi xuống lầu, đột nhiên anh nói một câu với cô: “Nếu như em muốn đến ảnh hưởng anh, thì cũng có thể đến ảnh hưởng.”

Trình Tuyết ngẩn người, đang muốn hỏi lại, nhưng anh lại quăng tiếp một câu: “Anh đi trước.” Nói xong quả nhiên xoay người bỏ đi mất.

Trình Tuyết nhìn theo bóng lưng bỏ đi của anh, có chút mơ hồ. Câu anh vừa nói là có ý gì? Cái gì mà cô muốn ảnh hưởng anh thì cũng có thể đến ảnh hưởng? Ý của anh là anh cũng rất thích bị cô ảnh hưởng hả?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Trình Tuyết phì cười một tiếng, ừm, cái khoản cao ngạo lãnh đạm này có đôi khi cũng thật đáng yêu làm sao.

Bất quá sự việc hôm nay cũng cảnh tình Trình Tuyết một chút, Dương Lạc đang ở năm ba, cô quả thực không nên quá thân cận với anh, sẽ tạo nên quấy nhiễu, ảnh hưởng không tốt.

Cho nên liên tiếp vài ngày Trình Tuyết không có đi tìm anh. Mà anh, có lẽ cũng vì việc học bận rộn mà không có xuất hiện trước mặt cô. Bất quá dù vậy, Trình Tuyết vẫn có thể hỏi bóng hỏi gió ở chỗ Trương Hiểu Lệ để biết rõ một chút tin tức về anh.

“Thật ra mình cũng không rõ lắm, chỉ là ngẫu nhiên nghe ba mình nói qua, hình như ba mẹ anh ấy đều không còn, bây giờ sống cùng với cậu mợ, hơn nữa gia cảnh cũng không được tốt lắm.”

Sau khi nghe lời nói Trương Hiểu Lệ, Trình Tuyết như có điều suy nghĩ gật gật đầu. Dù sao Trình Tuyết cũng có có mẹ yêu thương nhiều năm, lại không ngờ anh từ nhỏ đã không có cha mẹ, cậu mợ mặc dù là người thân, nhưng khẳng định là vẫn kém hơn cha mẹ thân sinh. Nghĩ tới đây, Trình Tuyết lại thấy đồng tình với anh, thật ra ở phương diện khác, tình huống của anh và cô cũng thật giống nhau.

Nhưng như vậy cũng không sao, chỉ cần về sau hai người cùng cố gắng, thì đều có thể đem ngày tháng sau này trôi qua thật tốt.

Ấy… Trình Tuyết lập tức thu hồi suy nghĩ, đột nhiên phát hiện có phải mình nghĩ hơi nhiều rồi không, bát tự còn chưa xem, sao mới đây đã nghĩ chuyện tương lai rồi, thật là không biết xấu hổ mà!

Trình Tuyết đỏ mặt khiển trách bản thân trong chốc lát, đột nhiên cô ý thức được mấu chốt vấn đề. Nếu gia cảnh của gia đình anh không tốt, vậy tiền đâu anh mua máy tính xách tay cho cô? Hiện giờ cái đó còn chưa thông dụng, giá cái máy tính đó cũng tương đối kinh người đó. Hơn nữa ở đời trước, anh còn cho cô một khoản quyên góp hai mươi vạn. Cho dù phải tới hai năm sau mới tới thời điểm đó, nhưng hai mươi vạn tuyệt đối cũng không phải con số nhỏ.

Cuối cùng là tiền của anh từ đâu mà có?

Cô còn nhớ ở đời trước, cô có hỏi qua lãnh đạo trường khoản tiền này từ đâu đến, bọn họ nói là do một thương nhân giàu có ở An Hoài cấp cho. Khi đó chỉ sợ Dương Lạc còn chưa tốt nghiệp đại học, sau lại có thể thành phú thương?

Trình Tuyết lại nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Dương Lạc đã thấy có chút quen mắt, nghĩ mãi không ra đã gặp ở nơi nào. Nhưng cô dám xác định, bản thân chắc chắc đã từng gặp anh.

Đến tột cùng là ở đâu chứ? Trình Tuyết nhíu mi, sa vào trầm tư, không biết tại sao, cô cảm thấy thân phận Dương Lạc không đơn giản như vậy.

“An Hoài… An Hoài… An Hoài…” Trình Tuyết vừa cố gắng nhớ lại sự kiện đời trước trong đầu, vừa lầm bầm lầu bầu, cũng không biết đã qua bao lâu, trong đầu đột nhiên nhảy ra một khuôn mặt. Toàn thân Trình Tuyết cứng đờ, hai mắt lập tức trợn tròn, vẻ mặt không dám tin: “Là người đó?”

Không không không, làm sao có thể, làm sao anh có thể là người đó…

Nhưng, đều là gương mặt đó, đều là được cậu mợ nuôi lớn, đều đến từ An Hoài, sao lại nhiều sự trùng hợp như thế…

Bất thình lình Trình Tuyết cả kinh phát hiện toàn thân đều phát run, Trương Hiểu Lệ phát hiện sự khác thường, vội vàng lắc lắc cánh tay cô, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Trình Tuyết, cậu sao thế? “

Trình Tuyết đột nhiên hoàn hồn lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức đứng dậy chạy ra ngoài. Trương Hiểu Lệ ở phía sau gọi cô nhưng cô vẫn không phát hiện.

Cô chạy một hơi đến dãy phòng học năm ba, lại hỏi thăm tung tích Dương Lạc, sau khi biết anh ở phòng tự học cô liền chạy tới.

Dương Lạc là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trường, cho nên trong trường học đều có phòng riêng ở ký túc xá cùng phòng tự học riêng. Trình Tuyết đi đến phòng tự học cũng không kịp gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.

Người bên trong đột nhiên bị quấy nhiễu, hơi hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn lại. Khi thấy người đến là cô, lông mày nhíu chặt bỗng chốc giãn ra, sự tối tăm lạnh lẽo như băng trong mắt cũng dần xuất hiện một mảnh rung động khác thường, nhưng nhìn thấy sắc mặt người đến kinh hoảng, anh lại chỉnh chỉnh sắc mặt hỏi: “Sao thế?”

Trình Tuyết mang bước chân nặng nề, từng bước từng bước đi đến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh. Mày rậm sắc bén như đao, cho dù chỉ cau lại cũng sẽ làm cho người khác có loại cảm giác áp bức mãnh liệt, hai mắt sâu thẫm âm trầm như hàn tinh, con ngươi quay vòng vòng nhìn chằm chằm người khác, đáy mắt kia như xuyên thấu vào người đối diện, lập tức liền phát ra một nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng. Còn có chiếc cằm với đường nét rắn rỏi, thời điểm môi nhếch lên, lúc nào chiếc cằm cũng căng chặt, khiến cho người ta như bị khí thế bức người, lại thêm vết sẹo xấu xí dữ tợn đó, cả người anh đều tỏ ra vẻ đáng sợ, không dám lại gần.

Trình Tuyết đi đến bên cạnh anh. Thấy sắc mặt cô yếu ớt, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, giống như bị cái gì kinh hải vậy, khuôn mặt lãnh đạm lập tức liền lộ ra bao nhiêu sự lo lắng, trong thanh âm cũng pha lẫn vài phần nghiêm trọng: “Em sao thế?”

Trình Tuyết lại giống như không nghe được lời anh nói, đưa tay lên sờ soạng vết sẹo trên mặt anh. Không đoán được cô lại có động tác này, anh giống như bị gai đâm phải. Ngón tay trơn mềm vừa mới để lên mặt hắn liền bị hất ra, Trình Tuyết nhất quyết không bỏ cuộc, lại đưa ngón tay tới, tựa như không đụng được vào đó liền không bỏ qua.

Lần này, dường như anh cũng thoả hiệp với cô, không động đậy nữa, để ngón tay cô tuỳ ý chạm lên vết sẹo. Trình Tuyết đưa ngón tay khép lại, che kín hoàn toàn vết sẹo trên mặt anh, bởi vì không có nó, mặt anh giống như thiếu đi một tầng màu sắc tự vệ, ngũ quan trên mặt lập tức hiện ra rõ ràng.

Nhìn qua gương mặt quen thuộc trước mắt, Trình Tuyết cảm giác thật giống như mình bị oanh tạc một phen, cô liền sợ hãi lui về sau một bước, đem cơ thể tựa trên bục giảng.

Bộ dáng của cô cực kỳ quái dị, Dương Lạc đứng lên bên cạnh bàn học, ánh mắt hơi hoảng loạn nhìn chằm chằm gương mặt không tí huyết sắc nào của cô, tại tựa như sợ kinh hãi đến cô, cố ý hạ thấp thanh âm, dè dặt hỏi: “Em sao thế?”

Trình Tuyết nhìn qua mặt anh, mọi loại tâm tình đều tràn ngập trong lòng, khiếp sợ, không dám tin, sợ hãi, cô thật không thể tin được người đang đứng trước mặt chính là người cô biết rất rõ.

Anh vòng qua bàn học bên cạnh tiến tới, dường như muốn duỗi tay cầm lấy bả vai cô an ủi, nhưng tay vừa đưa tới hắn liền vội vàng lui lại, sắc mặt ảm đảm, đứng ở vị trí không xa không gần, đè thấp thanh âm hỏi han: “Rốt cuộc là em sao vậy?”

Trình Tuyết hít sâu mấy hơi, hơi đè xuống khiếp sợ trong lòng, lúc này mới miễn cưỡng cười một tiếng: “Không có gì.” Dừng một chút lại nói: “Em đi về trước.”

Nói xong lời này liền trực tiếp xoay người chạy đi, cho đến khi tới sân tập thì Trình Tuyết mới ngồi xuống thở từng ngụm từng ngụm. Phát hiện này thực sự quá mức khiếp sợ, cô không tài nào tưởng tượng nổi, Tiểu Sửu tiên sinh của cô lại chính là…

Ngôn Cảnh Châu.

Cái người mà toàn bộ đàn ông An Hoài nghe thấy đều sợ mất mật.

error: Alert: Content is protected !!