Chương 02
Editor: Zens Zens
Trình Tuyết cảm thấy giấc ngủ này đặc biệt yên tĩnh, tựa như trải qua mấy đời luân hồi dài đằng đẵng. Lúc mở mắt ra, cô chỉ cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ thật đẹp, xung quanh thoang thoảng mùi hương hoa lan như có như không.
Trình Tuyết vuốt vuốt hai mắt mờ sương, lúc này cô đang nằm trên chiếc giường nhỏ, rộng chừng một thước hai (*). Đối diện giường là một giá sách kiểu cổ xưa, trên bề mặt rơi từng vệt nước sơn loang lổ nhiều chỗ. Bên cạnh giá sách là một cái bàn học nhỏ, trên bàn bày chỉnh tề một hàng gồm máy tính xách tay cùng sách phụ đạo. Bàn đọc sách nằm cạnh cửa sổ, một mảng lớn ánh mặt trời đang len qua khe hở của rèm cửa, tạo thành những đốm sáng rải khắp phòng ngủ.
(*)- 1 thước 2 = 1 mét 2 = 120 cm
Trình Tuyết chầm chậm từ trên giường ngồi dậy, bất quá gian phòng trước mắt sao lại quen thuộc đến vậy. Trong lúc nhất thời, cô không kịp phản ứng.
Cô nhớ rõ ràng trước khi ngủ còn đang trong khách sạn ở nước ngoài mà, sao lúc tỉnh lại lại trở về căn phòng của ở quê của cô vậy?
Không lẽ do vừa mới tỉnh ngủ, đầu cô không tỉnh táo lắm. Cô sững sờ nhìn quang cảnh trước mắt, trong lúc nhất thời không phân rõ đây là mơ hay thực.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên hai tiếng đập cửa không nặng không nhẹ, sau đó là một giọng nữ ôn hoà êm ái vang lên: “Tuyết nhi, con tỉnh chưa?”
Trình Tuyết đột nhiên bừng tỉnh, âm thanh này… Đây rõ ràng là tiếng của mẹ cô mà… Nhưng thế này là thế nào? Mẹ đã qua đời nhiều năm trước rồi mà?.
Trình Tuyết vội vàng nhảy từ trên giường xuống, giầy cũng không kịp mang, sải bước chạy tới mở cửa ra. Cô nhìn thấy bên ngoài một người phụ nữ trung niên, mặc trên người một lớp áo sơ mi bằng vải bông, đầu tóc đen buộc gọn sau gáy làm lộ ra chiếc cổ thon gầy cùng khuôn mặt hoà ái dễ gần. Bà thấy cô mở cửa liền cười nói: “Mấy thứ dành cho tập huấn quân sự mẹ đều thu xếp xong rồi, con xem còn cần gì nữa không?”
Trình Tuyết nhìn người trước mắt mà khiếp sợ, đây thật sự là mẹ cô, chỉ là mẹ đã qua đời, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?
Tưởng Minh Thục hỏi xong rất lâu cũng không nghe thấy tiến trả lời, quay lại nhìn thì mới phát hiện ánh mắt của Trình Tuyết đang nhin mình rất ký quái, giống như đang che giấu điều gì, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, khoé miệng run rẩy như có như không. Sắc mặt Tưởng Minh Thục lo lắng hỏi: “Con sao thế, có phải không thoải mái hay không?”. Nói xong liền duỗi tay thăm dò trán cô: “Đâu có sốt đâu.”
Lòng bàn tay ấm áp của bà còn mang một chút ẩm ướt, trên cổ tay cũng tràn ngập mùi thơm xà phòng. Cô mặc kệ trước mắt có phải là mơ không, cũng mặc kệ làm sao bà lại trở lại quê nhà, giờ khắc nay, sau nhiều năm không gặp bà, cô lại cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, ngửi được mùi vị quen thuộc, tựa như đi lang thang nhiều năm khi trở về liền biến thành đứa trẻ. Đối diện với người hằng nhớ thương, bao nhiêu uất ức chịu đựng bỗng dâng trào, cô mất khống chế, bổ nhào vào ngực mẹ mà khóc oà lên.
Trước kia từng nghe câu, con người mặc kệ bao nhiêu tuổi, ở trước mặt mẹ mình vẫn mãi là một đứa trẻ. Câu này đúng là không sai.
Tưởng Minh Thục bị cô bổ nhào mà hết hồn, nhưng bà cũng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, trách: “Con làm cái gì vậy?”. Bàn tay bà vỗ vỗ nhẹ lên bờ vai cô, giả vờ tức giận mắng: “Người đã lớn chừng này rồi, sao còn giống như đứa bé thế?”. Nói xong lại nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô: “Được rồi, được rồi, làm nũng cùng vừa vừa thôi chứ!”.
Trình Tuyết bất chấp mọi thứ, chỉ ôm bà khóc rống lên. Kể từ khi bà qua đời, không hề có ai dùng giọng điệu vừa nghiêm khắc lại vừa yêu tương nói với cô như thế, cũng không ai yêu thương cô vô điều kiện như mẹ vậy.
Cô thật không nghĩ tới, cuộc đời này lại còn có thể gặp lại bà.
Tưởng Minh Thục cảm thấy bộ dạng cô cũng không giống như làm nũng, liền đem cô từ trong lòng đẩy ra, nhìn vệt nước mắt trên mặt cô, mày nhiú lại: “Con xem cái bộ dạng này đi, sắp lên cấp ba rồi, sau này sẽ còn gặp bao nhiêu chuyện nữa, thế mà giờ vẫn còn mít ướt?”
Trình Tuyết lại không lên tiếng, chỉ có thể vừa khóc vừa cười. Tưởng Minh Thục thấy bộ dạng nước mắt nước mũi của cô, lại thấy nụ cười có phần quỷ dị thì liên tục nhíu mày: “Mẹ thấy con chắc là ngủ mơ chưa tỉnh đây, đi rửa mặt đi, nhìn cái mặt con xem có khác gì phân mèo không?”
Vừa nói vừa đẩy cô, Trình Tuyết mơ mơ màng màng bị bà đẩy vào nhà vệ sinh, trong lúc vô tình nhìn lướt qua mặt gương trên bồn rửa, cô lập tức sửng sốt.
Người trong gương…
Cô vội đi tới, kề sát lên mặt gương nhìn chằm chằm khuôn mặt bên trong. Người con gái bên trong có mái tóc chỉnh tề, đầu tóc vừa đen vừa dài lại rối tung trên đầu vai, tuy rằng không đặc biệt kiều diễm, nhưng được cái vẻ mặt thanh tú, nhìn rất thuận mắt, đây quả thật là khuôn mặt của cô. Nhưng sao khuôn mặt lại có vẻ trẻ trung non nớt thế, bên cánh mũi còn xuất hiện một nốt mụn, vóc người cũng nhỏ nhắn xinh xắn không ít.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Lúc nhìn thấy mẹ vì quá hoảng hốt nên chưa kịp suy nghĩ, hiện giờ nhìn chính mình trước mắt trẻ hơn mười mấy tuổi, cô quả thật không thể không suy nghĩ cẩn thận.
Cô còn nhớ rõ ràng là đang ở phòng ngủ của khách sạn, vừa tỉnh dậy liền trở về quê nhà. Không những nhìn thấy người mẹ đã qua đời nhiều năm, còn phát hiện dường như mình bị thu bé lại.
Vừa rồi mẹ mới nhắc tới chuyện cô tham gia tập huấn quân sự, trước đây cô từng tham gia tổng cộng hai lần tập huấn, một lần là lúc lên cấp ba, một lần là lúc lên đại học. Nhưng khi cô lên đại học thì mẹ đã qua đời, nên từ khuôn mặt non nớt trong gương mà suy đoán, đây hẳn là lúc cô vừa mới tốt nghiệp năm nhất cấp trung học.
Suy đoán này làm cho cô khiếp sợ. Không thể tin được là cô lại trở về, trở lại năm nhất trung học, cô không hiểu tại sao lại như vậy, tại sao cô lại trở về?
Rõ ràng cô đang ngủ ngon lành trong khách sạn…
Đột nhiên cô nhớ đến trước khi ngủ có uống thêm một lượng thuốc ngủ… chẳng lẽ, uống thuốc ngủ quá liều nên chết rồi, nhưng nếu cô không chết thì tại sao lại nhớ tới việc từ mười mấy năm trước?
Mọi việc hết thảy đều không thể tưởng tượng nổi, cô sa sút tinh thần dựa vào tấm gương, lại nhéo một cái thật mạnh lên cổ tay, cô có thể cảm giác được đau nhức, cho thấy đây không phải là mơ, cô thật sự đã trở về.
Nhưng tại sao lại trở về? Cô không hề muốn trở về chút nào?
Toàn bộ thời kỳ cao trung là thời điểm u ám, thống khổ nhất của cô. Bởi vì khi tập huấn quân sự kết thúc, mẹ cô sẽ biết bản thân mắc bệnh ung thư dạ dày, sau đó vài năm liền ra đi. Mẹ ngã bệnh, việc học đè nặng, các loại áp lực đem thời niên thiếu của cô đè ép sắp không thở nổi. Thời điểm áp lực nhất cấp ba, cô thậm chí còn có ý nghỉ bỏ học. Về sau, nhờ có người hảo tâm trợ giúp, cô mơí có thể thuận lợi hoàn thành việc học.
Phải mất nhiều năm cô mới thoát khỏi bóng ma của việc mẹ qua đời, cô thật không muốn trải qua nỗi đau mất đi mẹ một lần nữa. Đối với nhiều người “hoa quý mùa mưa” (*) là giai đoạn tươi đẹp nhất, nhưng đối với cô, đây chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong đời.
(*)- câu nói ám chỉ thời thanh xuân
Tại sao lại như vậy chứ? Cho dù cô chết rồi trùng sinh lại, thì tại sao không trở về lúc còn nhỏ, khi đó không chừng cô đã có thể nhắc nhở mẹ điều dưỡng thân thể thật tốt, chính xác mà nói là còn có thể tránh cho mẹ ngã bệnh. Nhưng hiện thời…
“Con rửa xong chưa? Tới lúc mẹ đi làm rồi.”
Tiếng Tưởng Minh Thục đột nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của Trình Tuyết. Cô vội vàng ổn định lại tinh thần, cầm một bên khăn ướt nhẹp lau mặt, cho đến khi sạch hết nước mắt, tâm tình cô cũng đã khôi phục ít nhiều. Lúc này cô mới trả khăn về chỗ cũ.
Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu hướng về phía Tưởng Minh Thục cười cười: “Con không sao.”
Tưởng Minh Thục thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm: “Con mới mơ thấy ác mộng hả?”
Trình Tuyết suy nghĩ một chút liền gật gật đầu, đó là ác mộng sao?
“Được rồi, mẹ đi làm đây, con xem còn cần gì nữa, tan làm mẹ giúp con mua về luôn cho.”
“Dạ, chắc là không cần gì nữa đâu.”
“Vậy được rồi, mẹ đi trước đây.”
Đang muốn xoay người đi đổi giầy, đột nhiên Trình Tuyết nghĩ đến việc gì đó liền gọi bà nán lại. Tưởng Minh Thục quay đâu kinh ngạc nhìn về hướng cô: “Sao thế?”
Trình Tuyết sắp xếp câu nói trong đầu rồi mới cất lời: “ Chuyện là… Không phải trước đây mẹ liên tục bị viêm dạ dày sao? Gần đây có còn đau không, có muốn đi kiểm tra một chút không?”
Tưởng Minh Thục giận cô một cái, không để ý: “ Còn tưởng là chuyện gì! Mẹ khoẻ, con tốt nhất chú ý chính mình là được rồi.”
Sợ trễ thời gian, bà cũng không nhiều lời cùng cô, đổi dép xong liền trực tiếp đi mất.
Sau khi Tưởng Minh Thục rời khỏi, Trình Tuyết vẫn đứng ngốc tại chỗ, hồi lâu sau cô mới đi đến bên ghế salon ngồi xuống, nhìn sơ qua trước mặt liền âm thầm thở dài một hơi.
Buổi tối, khi Tưởng Minh Thục về nhà, Trình Tuyết đã nấu cơm xong. Đều là những món ăn gia đình đơn giản, vậy mà Tưởng Minh Thục lại rất thích, mặt mày hớn hở: “Sao không chờ mẹ tan làm rồi nấu cho?”
Trình Tuyết đem chén đũa dọn ra xong xuôi: “Dù sao con cũng không có việc gì làm mà.”
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Tưởng Minh Thục liên tục gắp đồ ăn giúp cô, vừa dặn dò: “Con ăn nhiều vào, tập huấn quân sự rất mệt mỏi, khổ cực, đồ ăn căn tin trường học cũng không ngon.”
Ánh sáng phòng ăn cũng không rõ ràng lắm, nhưng Trình Tuyết lại cảm thấy toàn bộ phòng đều toả ra hào quang ấm áp. Đã rất nhiều năm, cô không được cảm thụ loại không khí gia đình thế này. Hốc mắt Trình Tuyết có chút ướt át, cô liền vội cúi đầu xuống ăn cơm, cô rất sợ mẹ thấy sự khác thường.
Buổi tối trước khi ngủ, Trình Tuyết mặt dày mày dạn hướng Tưởng Minh Thục đề nghị: “Con chờ ngủ cùng mẹ nha.”
Tưởng Minh Thục ngẩn người, lập tức trừng cô: “Đều đã là người lớn rồi…”. Lời nói có chút mất hứng, nói xong liền thêm một câu: “Chăn mền con tự mang đi.”
Trình Tuyết luôn miệng đồng ý, tung tăng ôm chăn mền chạy tới.
Hai người nằm trên giường, sau đó Trình Tuyết liền trực tiếp chui vào lòng ngực bà. Tưởng Minh Thục không thể làm gì khác, đành cười khổ nói: “Con cũng đã lớn rồi, sao còn giống như tiểu hài tử dính người vậy?”
Trình Tuyết ôm chặt thắt lưng bà: “Tập huấn quân sự mất một tuần lễ, một tuần sẽ không được gặp mẹ đó!?”. Cô không thể nói cho bà biết, là bởi vì cả hai đã cách biệt quá lâu, cô quá mức nhớ người mà thôi.
Tưởng Minh Thục cười cười, mắng cô: “tiểu niêm trùng!” (*)
(*)- con trùng nhỏ dính người
Nhưng lại không giấu được sự chiều chuộng trong giọng nói của bà, thiếu chút nữa Trình Tuyết lại khóc lên. Đột nhiên phát hiện, đi qua đoạn đường này một lần nữa cũng không tính là quá tồi tệ, tối thiểu cô còn có thể tranh thủ đối tốt với mẹ.
Hơn nữa, nằm trong lồng ngực ấm áp của mẹ, thật giống như tất cả vết thương đều được chữa khỏi. Cái gì Viên Khuynh Dương, cái gì Liễu Yên, cô cũng có thể quên toàn bộ. Đời trước chịu nhiều ấm ức giờ cũng chỉ xem như một phần nhỏ bé, khống đáng nhắc tới, chỉ muốn tranh thủ lồng ngực ấm áp của mẹ để sưởi ấm lòng cô. Cô cảm thấy mọi việc trước mắt thật quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến cô có thể quên đi tất cả.
Ngày thứ hai, Tưởng Minh Thục rời giường sớm giúp cô thu dọn đồ đạc. Sau khi Trình Tuyết dậy kiếm tra lại thì không còn thiếu thứ gì. Trình Tuyết rửa mặt đi ra, Tưởng Minh Thục liền đem một bên ba lô đeo lên lưng cô, một bên dặn dò: “Nhớ đề phòng đừng phơi nắng phơi sương, phải nghe lời huấn luyện viên phân phó, ở chung hoà thuận với bạn học, mẹ mang cho con một ít đồ ăn vặt, bất quá lúc huấn luyện không được ăn vụn.”
Trình Tuyết nhìn bộ dáng ân cần của bà, mấy lần muốn nói lại thôi. Kỳ thật, cô muốn nói cho bà biết, cô không muốn đi tập huấn, cô muốn ở nhà với bà, nghĩ làm thế nào khuyên bà đi bệnh viện, nói cho bà biết bà sẽ thực sự ngã bệnh sớm một chút. Nhưng nếu như cô nói vậy thật, khẳng định bà sẽ cảm thấy cô bị điên.
Mà thôi, sớm hay muốn đều sẽ đến, vẫn nên cho bà biết muộn một tí thì hơn.
Tưởng Minh Thục đem một rổ lời nói dặn dò cô xong, liền đẩy cô ra cửa: “Lời mẹ nói con đều nhớ rõ chưa?”
Trình Tuyết cười cười: “Nhớ rõ rồi ạ.”
“Vậy được rồi, mau đi đi, đi báo danh sớm một chút! Ngàn vạn lần không được tới trễ.”
“Dạ”.
Trình Tuyết gật gật đầu, nhìn bà thật sâu một cái liền xoay người đi xuống lầu. Vừa mới chuyển qua một góc cầu thang, cô liền nhịn không được đỏ vành mắt. Sau khi tập huấn xong, mẹ cô liền lập tức nằm viện, lập tức giải phẫu, từ đó thân thể không gượng dậy nổi, ốm đau dày vò cho đến lúc qua đời.
Trình Tuyết vội lau nước mắt, cô rất sợ mẹ đuổi theo xuống thấy cô khác thường.
Trên đời này có quá nhiều việc bất khả kháng, cho dù cô sống lại thời niên thiếu hai mươi, ba mươi năm trước một lần nữa, vẫn không thể ngăn được bệnh tật quấn chân.
Trường học của Trình Tuyết là trường nhất trung Đức Minh. Đây là khu trung học tốt nhất huyện Đức Minh, hơn nữa cô học cũng là ban tốt nhất khoá trung. Vì thế, Tưởng Minh Thục tỏ ra rất hãnh diện, đặc biệt khi nghe bên ngoài có người khen con gái bà học giỏi, mặc dù bà khiêm tốn đáp lời, nhưng chân mày khoé mắt đều không che được sự vui mừng.
Trình Tuyết đứng trước trường nhất trung Đức Minh, nhìn cổng chính nguy nga cùng tấm bia đá bên cạnh cổng chính ghi mấy chữ “Vì trung hoa quật khởi mà đọc sách”. Trong nhất thời cảm thấy cảm khái nhiều.
Lại trở về nơi này, chính nơi này đã nuốt mất thời thanh xuân của cô, lại chứng kiến cơn ác mộng đáng sợ nhất đời cô. Mấy bạn học đoàn trung trước kia, có người thường xuyên hoài niệm khoảng thời gian cao trung tươi đẹp. Có thể nói đối với cô, cao trung thực ra không có bất kỳ hoài niệm nào đáng giá, cô sợ hãi nơi này, thậm chí cảm thấy rất may mắn vì cuối cùng cũng đã vượt qua được. Nhưng không nghĩ tới, bây giờ cô lại trở về.
Thật ra cũng không đáng sợ như cô nghĩ, hiện thời cô đã không còn niên thiếu, đã từng trải qua phong ba bão táp, nên những thứ làm cho cô sợ hãi trước kia cũng thay đổi, không còn đáng sợ nữa. Trải qua thêm một lần áp lực học tập đè nặng, trải qua một lần nữa mất mẹ thì đã sao, ở đời trước, chỉ có một mình cô cũng không sợ, huống chi là đã trùng sinh một đời.
Sinh li tử biệt là điều khó tránh, nhưng khi nó đến đột ngột thì chúng ta nhất thời không thể nào chấp nhận nổi. CHo nên mới nói “Hãy quý trọng những thứ mình đang có”. :'(
Cám ơn bạn đã edit rất mượt mà
Tui mặt trình sinh là nghĩ tới cảnh đi học, tui sợ lắm
Thương nữ chính quá :(((
Cảm ơn bạn edit rất mượt