Chương 20
Editor: Zens Zens
(Edit 21/04/2017)
Trình Tuyết đối với mấy tin tức bát quái cũng không có hứng thú, nhưng Ngôn Cảnh Châu thực sự quá mức nổi danh, hơn nữa công ty đời trước của cô chính là bị cổ phần của Ngôn Cảnh Châu khống chế. Đối với ông chủ thần bí này, các đồng nghiệp cũng thường xuyên nghị luận, Trình Tuyết đối với sự tình của hắn cũng ít nhiều biết một chút.
Hắn là con ngoài giá thú của gia chủ đời thứ năm của Ngôn gia ở An Hoài. Nghe nói trước khi trở lại Ngôn gia, hắn bị người anh cùng cha khác mẹ đuổi giết khắp nơi, cho nên được gia chủ Ngôn gia đón trở về. Thật ra trước đó hắn đều không có danh tiếng gì, hắn an phận không tranh giành, trước hào quang của người anh, hắn lại tỏ ra ảm đạm không ánh sáng. Kể từ khi hắn được đón về đã dẫn tới cơn chấn động ở An Hoài, sau đó vài năm hắn đều trôi qua giống như người tàn hình vậy. Mặc dù ngành sản xuất truyền thông cũng rất phát triển, nhưng đối với vị nhị công tử Ngôn gia này lại có rất ít thông tin. Dần dà, mọi người dường như cũng quên mất có một người như thế tồn tại.
Cho đến một năm kia, trong một lần hành động hắn đã đoạt lại quyền lực của Ngôn gia.
Đến lúc này mọi người mới bất giác phát hiện, thì ra vị cái người không được coi trọng, nhị thiếu gia Ngôn gia đó, cũng chẳng phải là kẻ an phận không tranh không giành, mà luôn giấu tài, ẩn nhẫn che giấu. Bất tri bất giác thế lực của hắn đã trở nên vô cùng cường đại, không người nào có thể rung chuyển.
Hắn luôn kiên nhẫn lại yên lặng chờ đợi thời cơ, đợi đến khi cơ hội chín muồi liền một kích tất thắng.
Mỗi lần Ngôn Cảnh Châu xuất hiện bên ngoài, những người bên ngoài đều sẽ gán lên cái mác nham hiểm xảo trá, lòng dạ độc ác, lãnh khốc tàn nhẫn cho hắn, mà trên thực tế hắn đúng là người như vậy.
Đoạt lấy quyền lực của Ngôn gia, hắn liền bắt đầu luân phiên tắm máu anh hắn, kể cả anh họ bên ngoại hắn toàn bộ đều chết oan uổng, mà những thế lực đối địch với hắn cũng nhanh chóng tan rã. Phàm là những người có khả năng uy hiếp hắn đều không chết cũng sẽ tàn phế, hắn làm việc chuẩn xác ngoan tuyệt, tuyệt đối sẽ không chừa đường lui cho kẻ thù, cũng không cho mình lưu lại hậu hoạn. Thậm chí nói, cái chết của cha hắn chỉ sợ cũng là do hắn ra tay.
Một người như vậy, quả thực lãnh khốc tàn nhẫn đến độ gần như mất sạch nhân tính.
Mà ngẫu nhiên Trình Tuyết cũng có một cơ hội may mắn thấy được khuôn mặt của người cai quản Ngôn gia này. Đó là một buổi chiều cuối thu, cô ngồi máy bay đi ngoại quốc công tác, trong sân bay đột nhiên xuất hiện một đám bảo an đem đoàn người đi cách ly. Việc này chỉ xảy ra đối với những nguyên thủ quốc gia, hoặc minh tinh truyền hình, nhưng người đi ra lại cũng không phải loại nào trong hai nhân vật đó.
Trình Tuyết nghe thấy người bên cạnh bàn luận, vị này là gia chủ của Ngôn gia, Ngôn Cảnh Châu.
Trình Tuyết cách đám người hối hả nhìn theo hướng người đi, hắn bị một đám người, đông như tinh tú vây quanh mặt trăng, bu trước mặt hắn. Hắn mặc trên người một chiếc áo gió màu đen, bên dưới là một chiếc áo sơ mi cộng thêm quần tây trang dài màu đen. Quần áo đều là hàng hiệu, từng chi tiết đều được xử lí gọn gàng, cẩn thận tỉ mỉ, sắc mặt tối tăm, ngưng trọng trang nghiêm bao quanh cơ thể to lớn cao ngất của hắn, càng phát ra sự uy nghiêm, không cho bất cứ ai xâm phạm.
Khuốn mặt sắc bén, khí thế khiếp người, đường cong gương lặt lạnh lùng rắn rỏi, mỗi một chỗ đề tựa hồ phát ra một loại cảnh báo lạnh băng, không ai được lại gần. Nhất là đôi mắt hắn, lạnh lùng, sâu thẫm, tựa như trong mắt hắn không hề nhìn thấy một chút sự sống nào, lại tựa như sắc bén mà phô trương, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Khoé mắt hắn mang điểm đỏ tươi nhàn nhạt, giống như nhiễm màu máu, làm cho người ta có cảm giác quỷ quyệt đáng sợ, giống như ở bãi săn vượt qua tầng tầng chém giết mà trở thành loài dã thú vương giả. Hắn bình tĩnh nội liễm, đem mọi thứ bao bọc bên dưới sự uy nghiêm mãnh liệt. Nhưng thẩm thấu trên người hắn vẫn là sát ý lạnh lùng, cùng bản tính tàn bạo nguy hiểm trong cơ thể hắn.
Lúc mới gặp Dương Lạc, cô chỉ cảm thấy anh quen mặt. Căn bản không có đem hắn cùng anh liên tưởng đến, thứ nhất là hai người quả thật kém xa nhau, thứ hai là trên mặt Ngôn Cảnh Châu không hề có vết sẹo nào.
Bây giờ, cô cơ hồ đã có thể xác nhận hai bọn họ đều cùng một người. Về phần tại sao trên mặt Dương Lạc có sẹo mà Ngôn Cảnh Châu không có, cô nhất thời không nghĩ ra.
Sự thật phát hiện trước mắt quả thực không thể tưởng tượng nổi, cô thật không thể tưởng tượng được, cái người đã quan tâm cô, tự ti đến nỗi cả mặt thật cũng không dám cho cô xem lại là Ngôn Cảnh Châu tàn nhẫn, lòng dạ độc ác kia.
Nghĩ đến đây, ngược lại Trình Tuyết phát hiện một sự kiện đặc biệt khả nghi.
Đời trước cô học chuyên ngành tiếng Anh, sau khi tốt nghiệp liền làm nhân viên bán hàng cho công ty. Thật ra làm nhân viên bán hàng cho ngành sản xuất rất mệt mỏi, phải làm thêm giờ là bình thường. Nhưng thật kì quái, kể từ khi vào công ty đó cô không hề phải tăng ca lần nào. Hơn nữa từ lúc bắt đầu làm cho tới mười năm sau đều không gặp chuyện gì lớn, một đường thuận lợi, ba năm sau liền trở thành quản lý của bộ phận bán hàng.
Trình Tuyết đột nhiên phát hiện, ngoài việc không có cha yêu thương, mẹ qua đời sớm, cùng chút ít vấn đề cuộc sống bên ngoài, hầu như có thể nói là luôn thuận buồm xuôi gió. Mặc dù không phải là đại học danh tiếng, nhưng tốt nghiệp xong lại tìm được công việc bao nhiêu người mơ ước mà không có, đồng nghiệp hoà thuận, cấp trên hoà ái, sự nghiệp vững vàng thuận lợi. Cô cảm thấy mặc dù ông trời lấy đi của cô quá nhiều, nhưng cuối cùng cũng không quên chiếu cố cô. Mà cô cũng thường xuyên cảm thấy cuộc sống quá mức may mắn, nếu không có việc Viên Khuynh Dương phản bội thì quả thực có thể nói là cuộc sống nhiều người mơ ước.
Hiện giờ nghĩ đến, sự nghiệp cô có thể phát triển tốt như vậy, cuộc sống có thể trôi qua thuận lợi, đại khái cũng có quan hệ với Ngôn Cảnh Châu.
Miễn là con người còn sống thì vĩnh viễn thì sẽ không thể thuận buồm xuôi gió mãi mãi, sở dĩ như vậy, chỉ có thể là do có người giúp ngươi gánh lấy khó khăn, mà cái người giúp cô gánh lấy khó khăn đó lại chính là anh…
Bởi vì quá mức khiếp sợ, trong đầu cô bây giờ rối thành một nùi. Lúc thì lại nhớ đến thân ảnh lạnh lùng, khí thế cường đại đã thấy ở sân bay, khi thì lại nhớ đến cái người giãy giụa, run rẩy khắp người trong cơn mưa hôm đó.
Cô vẫn không thể tin được hai người này là cùng một người.
Buổi chiều sau khi tan học, cả đám người hối hả dũng mãnh lao tới hướng căn tin, Bạch Khiêm dựa lưng chỗ sân bóng rổ cách dãy lớp học năm ba không xa, hờ hững vỗ bóng rổ trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về dãy lớp học năm ba nhìn một cái, dường như muốn từ trong đám người tìm kiếm ai đó.
Cứ như vậy chừng mười phút sau, cuối cùng trong đám người, hắn cũng thấy bóng dáng quen thuộc, Bạch Khiêm đem bóng rổ ôm bên hông, hướng về phía người kia khiêu khích một tiếng: “Dương Lạc.”
Dương Lạc dừng bước một chút, quay đầu nhìn lại, Bạch Khiêm ôm bóng rổ đi tới, quan sát anh từ trên xuống dưới một lúc, khoé miệng giương lên trào phúng nói: “Đấu một trận, thế nào?”
Ánh mắt Dương Lạc nhìn thoáng qua trên người Bạch Khiêm, tựa hồ đem sự trào phúng khiêu khích đó thành không có gì to tát: “Tôi không có hứng thú.”
Nói xong liền muốn đi về phía trước, Bạch Khiêm vội vàng đi lên cản lại, ánh mắt nhìn thẳng trên mặt anh, không giống với dáng vẻ tươi cười trên mặt hắn, ánh mắt hắn kiên định mà sắc bén: “Sợ hả?”
Ánh mắt trầm tĩnh mà lãnh đạm khẽ nhúc nhích, cái người vẫn lãnh đạm như băng giờ phút này lại quay đầu nhìn hắn một cái, Bạch Khiêm thấy thế, khoé miệng nhếch lên thành đường cong lớn vài phân.
Nhưng bất quá chỉ một lát sau Dương Lạc liền thu hồi ánh mắt, lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “Trẻ con.”
Lần này Bạch Khiêm cũng không cản anh lại, thuần thục đem bóng rổ vỗ vỗ một cái, không đem xỉa gì nói: “Ai thua liền buông tay Trình Tuyết.”
Dương Lạc dừng bước một chút, cơ hồ không hề suy tư một chút nào, đem túi xách trên lưng ném trên mặt đất, lại đem chồng sách trên tay để xuống bên cạnh, làm xong mới quay đầu hướng hắn nói: “So thế nào?”
Bạch Khiêm nhíu mày lại: “Ba trận thắng hai, ai ném được hai quả vào rổ liền thắng.”
“Được.” Lần này, Dương Lạc đáp thật gọn gàng linh hoạt.
Bạch Khiêm đứng một bên ra hiệu với Trì Đường, Trì Đường hiểu ý, gấp rút chạy qua tiếp nhận bóng hắn ném qua, chịu trách nhiệm làm trọng tài.
Tâm tình Trình Tuyết còn hoảng loạn, đi từ trên dãy lớp học xuống, trong lúc vô tình phát hiện có nhiều người vây quanh sân tập. Trình Tuyết dừng bước một chút, nhìn theo ánh mắt mọi người, liền thấy Bạch Khiêm cùng Dương Lạc trên sân bóng thì không khỏi ngẩn người.
Hai người này, từ lúc nào mà đi với nhau vậy, hơn nữa nhìn tư thế hai người kia, đang muốn làm gì thế?
Mặt Trình Tuyết xuất hiện đầy vẻ nghi hoặc đi tới, nghiêng mắt nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn quen thuộc trên sân bóng, cô rẽ ngang bước chân, cách xa cô ta một chút rồi mới đứng lại, cô cũng không muốn cùng vị đại tiểu thư An Dương này xung đột nữa.
Trì Đường đem bóng ném lên cao, nhưng cả hai người đều dùng sức nhảy lên, ào ào đưa cánh tay dài ra cướp bóng, vóc dáng hai bên đều rất cao, hơn nữa trên người đều có một loại khí thế bức người, phen tranh đoạt này xem ra rất đáng coi.
Thân thủ Bạch Khiêm thoăn thoắt, quả bóng bị hắn cướp được, lập tức xoay bóng ném, không ngoài ý muốn bóng trượt vào giữa khung, hắn quay đầu, vừa khoe khoang vừa hất khoé miệng khiêu khích Dương Lạc.
Dường như Dương Lạc cũng không coi là chuyện gì to tát, sắc mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, đối với sự khiêu khích của hắn vẫn làm như không thấy.
Trận thứ hai bắt đầu, Bạch Khiêm vẫn cướp được banh trước, bất quá lần này hắn không may mắn như vậy, trong lúc xoay bóng lúc bị Dương Lạc nửa đường chặn lại. Anh lập tức nhảy lấy đà ném bóng, bóng xẹt qua một cung đường cong hoàn mỹ rơi và ngay vòng rổ.
Trình Tuyết nhìn thấy liên tục thán phục, cô biết rõ Bạch Khiêm chơi bóng rất giỏi, lại không nghĩ rằng Dương Lạc cũng chơi bóng tốt như thế.
Đang lúc Trình Tuyết đang xem say sưa, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh vui vẻ nói: “Em có biết tại sao bọn họ liều mạng vậy không?”
Trình Tuyết nghe được âm thanh này liền nhíu mày, cô nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy không biết từ lúc nào Viên Khuynh Dương đã đứng sau lưng cô. Từ lần bị hắn kéo vào phòng thí nghiệm hoá học, lại bị hắn cưỡng hôn, cô đối với Viên Khuynh Dương tránh như rắn rết. Cho nên giờ phúc này cô vô thức cách xa một chút, thần sắc mới thản nhiên nói: “Tôi làm sao biết.”
“Em hy vọng ai thắng?”
“Đánh chơi thôi mà, ai thắng ai thua thì có vấn đề gì.”
Dường như hắn cười khẽ một tiếng, Trình Tuyết cũng không để ý, càng không muốn để ý hắn.
Trận thứ ba bắt đầu, vẫn là Bạch Khiêm cướp được banh, hắn sử dụng kỹ thuật đi bóng thành thạo, giống như một con cá trạch trắng, thoăn thoắt tránh thoát sự ngăn chặn của Dương Lạc, đợi đến khi đứng bên cạnh khung bóng rổ, nhảy lên ném vào. Nhưng ngoài dự đoán, bóng rổ sắp kề đến khung rổ lại bị Dương Lạc chộp một cái xuống, Bạch Khiêm bị động tác bất thình lình này làm cho ngẩn người, mà Dương Lạc thừa dịp hắn ngây người liền nhảy lấy đà, ném vào rổ, lưu loát liền mạch, thắng bại đã định.
“Thua cuộc rồi, hy vọng cậu nói được làm được.”
Anh nói xong liền muốn xoay người rời đi, Bạch Khiêm lại vội vàng đi vài bước ngăn cản anh, dùng bả vai chống đỡ ngực anh, ngăn cản rời đi. Nhưng trên mặt lại không có vẻ mất mát vì thua cuộc, ngược lại lại mau chóng chấp nhận thua cuộc: “Tôi tự nhiên sẽ chấp nhận thua cuộc, bất quá…” Nói đến đây thần sắc liền ngưng tụ: “Nếu có một ngày anh đối với cô ấy không tốt, làm cho cô ấy thương tâm, đừng có trách tôi ra tay.”
Ánh mắt Dương Lạc căng thẳng, da thịt thái dương khẽ rung động, nhưng trên mặt vẫn không có rung động nào như cũ, giọng nói không nhanh không chậm, phun ra từng chữ rõ ràng: “Sẽ không có ngày đó.”
Anh xoay người rời đi, lần này Bạch Khiêm cũng không ngăn cản, Trình Tuyết nhìn thấy Dương Lạc đi xa, vội vàng đuổi theo. Viên Khuynh Dương đứng bên cạnh thấy cô sắp đi, vô thức duỗi tay muốn nắm cổ tay cô, nhưng đầu ngón tay vừa mới đưa lên thì cô đã chạy đi mất.
Nhìn qua thân ảnh mà cô đang hướng tới, trên mặt hắn có một loại mất mát như bị kim châm, trên đầu ngón tay vẫn lưu lại cảm xúc ấm áp cùng từng đợt nóng bỏng như cũ.
An Dương vẫn đứng ngoài sân bóng xem hai người, chứng kiến Bạch Khiêm thua, cô ta liền nảy sinh lòng bất mãn, oán hận nói: “Cái tên quái dị thế mà dám cản bóng của Đại Bạch, thật đáng hận.” Vốn ánh mắt hung ác đang muốn quét tới hướng Dương Lạc, trong lúc vô tình lại chạm tới thân ảnh quen thuộc. Đột nhiên An Dương nghĩ tới cái gì đó, quay đầu một bên hỏi Lâm Viện Viện: “Lời lần trước cô nói với tôi là thật sao?”
Lâm Viện Viện theo ánh mắt An Dương nhìn qua, cho đến khi chạm tới trên người Trình Tuyết thì liền hiểu rõ An Dương đang muốn hỏi gì, cô ta cười sâu xa, lúc này liền gật gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, tuần trước hai người còn bị thầy chủ nhiệm kéo đến phòng giáo viên nói chuyện kìa.”
An Dương gật gật đầu, hướng về mấy nữ sinh vóc dáng cao lớn phía sau phất phất tay, bước nhanh về phía của Trình Tuyết.
Trình Tuyết còn chưa đuổi kịp Dương Lạc liền nghe phía sau có người nghiêm nghị kêu lên: “Trình Tuyết.”
Trình Tuyết dừng bước chân một chút, mà Dương Lạc đi phía trước cũng nhạy cảm bắt được hai chữ này, lập tức dừng bước chân quay đầu lại nhìn.
An Dương mang một đám người đi lên trước vây lấy Trình Tuyết, rồi quay đầu nhìn về hướng Dương Lạc trào phúng, đem Trình Tuyết soi trừ trên xuống dưới nói: “Tôi nghe nói cô thích cái tên quái dị kia! Cô quả nhiên vẫn tự biết thân biết phận nhỉ, dạng như cô chỉ xứng với cái tên quái dị kia mà thôi.”
Trình Tuyết nhìn qua cô gái trước mắt thật không còn điểm gì để nói, cô thật không muốn cùng vị An đại tiểu thư này xung đột chút nào, vậy mà cô ta hết lần này tới lần khác muốn chống đối mình, khiến cô không thoải mái.
Cô nhìn thoáng qua Dương Lạc, nhìn thấy hắn cũng đưa mắt nhìn bên này, nghĩ đến những lời An Dương nói hắn cũng nghe được, ba chữ “Tên quái dị” quả thực vô cùng chói tai.
Trình Tuyết hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng phản bác, không nghĩ tới Dương Lạc lại bước nhanh lại đây. Anh nắm cổ tay cô kéo về phía sau, thân hình cao lớn ngăn cản trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị quét qua trên mặt cô gái nhỏ. Giọng nói lạnh như băng không hề khách khí: “Nếu như không muốn tôi kêu bảo vệ cổng tới đây, lập tức đến chỗ nào thì lăn về chỗ đó đi!”
An Dương cũng không phải học sinh của trường nhất trung Đức Minh, mà nhất trung Đức Minh lại có lệnh nghiêm cấm học sinh chỗ khác chạy đến đây sinh sự. Bảo vệ cổng Đức Minh cũng đặc biệt khó dây vào, mỗi lần An Dương muốn đến nơi này đều phí một phen công phu.
Hơn nữa người trước mặt có khí thế cường ngạnh, trên người lại có một loại cảm giác áp bức mãnh liệt, con người băng lãnh quét qua trên thân người làm An Dương cảm thấy thật giống như xương sống đều lạnh toát, rùng cả mình.
Cô ta vô thức lui về sau một bước, ánh mắt sắc bén soi mói nhìn anh rồi loé lên vài cái, bất quá cô ta không nghĩ lại chịu thua một kẻ quái dị, lúc này liền nghểnh cổ cười lạnh một tiếng: “Tôi nói anh quái dị đó, anh lớn lên thành cái dạng này còn không biết xấu hổ, ở trước mặt người khác đúng là quá mất mặt, lớn lên xấu đã là sai rồi, còn đi ra ngoài doạ người nữa. Nếu tôi là anh thì đã ngoan ngoãn ở nhà cho rồi, miễn cho đi ra đường làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố, nếu hù phải mấy người bệnh tim thì chẳng phải muốn mạng người ta sao.”
Lời nói của An Dương, từng câu từng chữ ác độc, không hề khách khí, Trình Tuyết nghe được cũng cảm thấy đau nhói khó chịu. Cô quay đầu nhìn anh, đã thấy sắc mặt anh không hề biến hoá, thật giống như căn bản không hề nghe thấy gì. Thần sắc lạnh nhạt, dời ánh mắt nhìn thoáng qua nơi nào đó, sau đó hướng bên kia vẫy vẫy tay.
Mọi người nhìn theo tay hắn, đã thấy bảo vệ cổng chính vội vã chạy tới, An Dương vừa nhìn thấy ông ta thì sắc mặt liền trắng bệch, mà Lâm Viện Viện đi theo sau lưng An Dương cũng lập tức lặng lẽ chạy đi.
“Sao vậy, Dương Lạc?”
đây không phải lần đầu tới trường chúng ta sinh sự, tốt nhất là nên thông báo cho hiệu trưởng bọn họ biết, mang về dạy dỗ một phen.”
Ông chú Vệ vừa nghe thấy lời này liền sợ hết hồn, có người ngoài trà trộn vào, ông không thoát khỏi liên quan. Mà sắc mặt An Dương cũng không khá hơn chút nào, cô ở trường học tam trung Đức Minh, tam trung cùng nhất trung đều không ưa nhau. Trường nhất trung Đức Minh luôn nghiêm khắc cấm những học sinh khác đến nhất trung, đề phòng cái gì chứ, thật ra là đề phòng tam trung mà thôi. Rõ ràng nhất trung xem thường tam trung, nếu hiệu trưởng biết rõ cô vụng trộm chạy đến trường học người ta, còn bị nhục nhã, không chỉ cô bị trường học phạt, chỉ sợ cũng bị lũ bạn học chung trường cạch mặt.
An Dương cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, liền thay đổi tính kiêu ngạo ương ngạnh, lập tức nhỏ giọng cầu khẩn bảo vệ.
Mà lúc An Dương dây dưa cùng bảo vệ cổng, Dương Lạc cùng Trình Tuyết đã bỏ đi chỗ khác. Đi đến cổng sau trường, Trình Tuyết nhìn thoáng qua người bên cạnh, trong đầu lại loé lên hình ảnh của cái người đã nhìn thấy ở sân bay.
Chỉ là nhìn qua người trước mặt, nghĩ đến những lời nói của An Dương, mặc kệ người này có phải lòng dạ ác độc hay không, có phải lãnh khốc tàn nhẫn mất sạch nhân tính hay không, lúc này Trình Tuyết chỉ cảm thấy đau lòng vì anh.
Những lời như của An Dương chỉ sợ từ nhỏ tới lớn anh đã nghe qua không ít, tên quái dị, doạ người, chút ít chữ này lại như kim châm trong lòng, cho dù một người ngoài như cô nghe được cũng cảm thấy khó chịu, huống chi là anh. Nhưng anh lại làm như không có gì to tát, chẳng lẽ đúng là không coi thành chuyện to tát thật? Chỉ là ẩn nhẫn, khắc chế, biết rõ có để ý cũng vô ít, dứt khoát làm bộ như không để ý, một mình gặm nhắm cảm giác đau đớn này, chỉ là những người khác không biết.
“Anh… Không cần để ý lời nói của người khác.”
“Không có.”
Trình Tuyết cúi thấp đầu: “Cám ơn anh vừa rồi đã bảo vệ em.”
Anh đi bên cạnh cũng không nói lời nào, một lát sau đột nhiên nói: “Em sợ anh?”
Trình Tuyết ngẩn người, quay đầu nhìn anh, mà anh vẫn nhìn phía trước như cũ, chỉ là lúc cô nhìn qua, lại nói: “Em nhìn thấy mặt anh nên cảm thấy sợ sao?”
Mặc dù vẻ mặt anh lãnh đạm, nhưng Trình Tuyết lại nghe ra trong giọng nói lộ ra vẻ cô đơn cùng bất đắc dĩ, cô vội vàng lắc lắc đầu: “Không phải em đã nói với anh sao, em không thèm để ý, nếu đã không thèm để ý thì sao lại sợ hãi?”
“Ừ.” Anh đáp nhẹ một tiếng, cũng không biết có tin lời cô nói hay không.
Trong lúc nhất thời Trình Tuyết cũng không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng cùng anh sóng vai. Đang di chuyển, trong lúc vô tình nhìn đến bàn tay to lớn trên người anh, lòng rung động, cô liền thật cẩn thận đưa ngón út của mình ôm lấy ngón út của anh. Bị cô bất ngờ đụng chạm, cơ thể anh cứng đờ, bàn tay cũng vô thức run run, Trình Tuyết cảm giác được ánh mắt của anh rơi trên đỉnh đầu cô. Cô vẫn không ngẩng đầu, cố làm ra vẻ bình tĩnh ôm ngón tay anh không buông.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu cô dần dần thu lại, mà ngón út bị cô nắm lấy cũng khẽ cong lại, chậm rãi quấn chặt, chẳng bao lâu Trình Tuyết liền cảm giác chỗ bị ôm lấy toát ra một lớp mồ hôi.
Đúng là kỳ lạ, rõ ràng đâu phải tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, nhưng bất quá chỉ mới nắm đầu ngón tay út thôi mà tim cô đã đập bình bịch không ngừng, hệt như thiếu nữ lần đầu biết yêu vậy, mới bị người mình thích chạm một cái liền không chịu nổi.
Toàn bộ quá trình Trình Tuyết đều cúi đầu không có nhìn vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy anh luôn nắm chặt ngón tay cô, sức lực có chút lớn, siết cô đến hơi đau.
Hai người cứ nắm ngón tay bé nhỏ như vậy cho đến tận cửa nhà cô, anh mới điềm nhiên buông ra. Trình Tuyết cũng thu tay lại, cứ như cái gì cũng đều chưa phát sinh, khách khí nói lời tạm biệt anh.
“Cám ơn anh đã đưa em về, em đi trước nhé.”
Mà bộ dáng anh cũng giống như không cho là đúng: “Ừ.”
Chỉ là Trình Tuyết chú ý lúc anh nói chuyện với cô, đầu lại ngoảnh sang một bên, không được tự nhiên nhìn cô, hơn nữa chỗ bên tai cũng hình như nhiễm một chút đỏ ửng khả nghi. Thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt như cũ.
Trình Tuyết cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, hướng phía anh vẫy vẫy tay xoay người rời đi. Cô trở lại phòng liền kéo màn cửa sổ nhìn xuống, thấy anh vẫn còn đứng đó. Dường như không đoán được cô sẽ đến bên cửa sổ nhìn, tựa như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, anh vội vã cúi đầu, quay người lại bước nhanh trở về. Cho đến khi đi rất xa anh mới thả chậm bước chân, chầm chậm đi vài bước rồi mới dừng lại, không biết nghĩ tới điều gì, anh rũ đầu xuống, đá cục đá dưới chân một cái.
Trình Tuyết ở trên sân thượng đưa khuỷu tay chống cằm, nhìn anh ở xa xa, hình như anh cũng không biết ở xa như vậy mà cô vẫn có thể thấy được, hành động lén lút đó đã sớm bị cô thu vào trong mắt.
Dưới ánh nắng ấm áp, Trình Tuyết cong khoé miệng cười cười, cái gì mà lòng dạ độc ác, cái gì mà toàn bộ đàn ông An Hoài nghe tin đều sợ mất mật chứ. Chẳng phải thời niên thiếu cũng chỉ là một chàng trai nhỏ hay ngượng ngùng đỏ mặt, lại còn biết mừng thầm hay sao.
Lúc hắn cúi đầu đá cục đá, chắc hẳn là đang cười nhỉ? Trình Tuyết nghĩ đến gương mặt băng lãnh đó nổi lên dáng vẻ tươi cười ngượng ngùng… cô chống mạnh thắt lưng mệt mỏi, suy nghĩ một chút, cảm thấy đáng yêu chết được.