Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 21


Chương 21

Editor: Zens Zens

(Edit 08/05/2017)

Vụ việc Bạch Khiêm cùng Dương Lạc chơi bóng làm Trình Tuyết luôn đặt nghi vấn, bởi cô biết rõ hai người đó căn bản không quen nhau, cho đến đến ngày thứ hai tới trường, Trình Tuyết liền đem nghi ngờ đó dò hỏi.

“Tại sao hôm qua cậu lại chơi bóng cùng Dương Lạc?”

Bạch Khiêm hờ hững trả lời tới: “Giữa đàn ông với nhau giao lưu học hỏi một chút không được à?”

“Căn bản hai người không quen, cậu nhiều bạn bè tới vậy sao không tìm họ giao lưu học hỏi, sao phải tìm anh ấy?”

Bạch Khiêm quay đầu nhìn cô, vẻ mặt tựa như chế giễu lại tựa như không phải: “Ai quy định không quen thì không thể giao lưu học hỏi?”

“…” Được rồi, cũng không phải là không thể.

Bất quá Trình Tuyết vẫn không yên tâm, lại thăm dò một câu: “Thật sự là chỉ giao lưu học hỏi đơn giản thế?”

Bạch Khiêm không kiên nhẫn nhíu mày: “Nếu không mày cảm thấy thế nào?”

Trình Tuyết bị hắn chặn miệng, nhìn dáng vẻ hắn cũng không phải là đang nói dối, cô ngẫm chắc bản thân nghĩ nhiều rồi.

Sau đó, Trình Tuyết cũng không hề hỏi lại lần nữa.

Không ngờ, sáng sớm hôm sau, Bạch Khiêm lại ném cho cô một quả bom tấn.

“An Dương bị đuổi học rồi.”

Nghe được tin này Trình Tuyết vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn: “Như thế nào… Chuyện là như thế nào?”

Bạch Khiêm dường như cũng không coi là chuyện to tát, thản nhiên nói: “Thật ra lần trước trong trường, ngày thứ hai sau khi cô ta giội bát canh rau lên người mày, đã có người đem ảnh chụp cô ta cùng một nam sinh ra vào khách sạn dán lên cột thông báo trong sân trường, thật không may là tên kia lại học khóa trên, chuyện này làm tổn hại danh dự trường, ngay hôm đó nhà trường đã gởi cho cô ta một thông báo phê bình.”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt mang ý tứ sâu xa: “Hôm qua cô ta vụng trộm chạy đến trường học chúng ta, không biết tại sao lại bị hiệu trưởng biết được. Thật ra cũng không tính là việc lớn, nhưng hiệu trưởng lại tự mình gọi điện thoại đến trường cô ta học lên án mạnh mẽ là trường học quản lý bất nghiêm, dạy bảo ra loại học sinh phẩm hạnh bất lương, làm ảnh hưởng đến danh dự học sinh của trường. Mà rất không may là, ngày thứ hai đã có người nặc danh tố giác An Dương cùng lui tới với mấy kẻ ăn không ngồi rồi ra khỏi trường, hút thuốc đánh nhau, thường xuyên sinh sự ở quán internet, phá hư danh dự trường học. Vốn là đã bị lỗi nặng, lại xảy ra chuyện như thế, trong cơn nóng giận liền bị hiệu trưởng đuổi học.”

Nghe được lời nói Bạch Khiêm, Trình Tuyết thật lâu vẫn chưa hồi thần, An Dương mặc dù có chút quá đáng, nhưng cô chưa từng nghĩ là cô ta sẽ bị đuổi học. Không biết tại sao, trong đầu lại đột nhiên hiện lên khuôn mặt cô đã thấy ở sân bay, lạnh lùng, dứt khoát, không hề có tí dịu dàng nào.

Bạch Khiêm thấy cô sững sờ, đột nhiên áp sát vào một chút, hí mắt lại, như cười như không nhìn cô nói: “Mày nói xem, những chuyện xảy ra với An Dương có phải là trùng hợp quá không, hay là có người ném đá giấu tay?”

Trình Tuyết phục hồi tinh thần lại, vội vàng thu lại vẻ mặt: “Sao tôi biết được chứ?”

Từ trong mũi Bạch Khiêm phát ra tiếng hừ lạnh kinh miệt: “Việc này chắc không phải là cái vị năm ba kia làm chứ?”

Trong lòng Trình Tuyết căng thẳng, nhưng dù sao cũng khắc chế vẻ mặt lại, làm như không có gì thay đổi, cố làm ra vẻ nghi hoặc nhìn hắn, nói: “Cậu cảm thấy anh ấy thần thông quảng đại tới vậy à?”

Mặc dù cô biểu hiện lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã vô cùng khiếp sợ. Bởi vì cô phát hiện, cái người trước mặt dường như lúc nào cũng bộp chộp, dễ giận, dễ xúc động này, trên thực tế lại là người thông minh nhạy bén, hơn nữa tâm tư còn có một phần thâm trầm.

Bạch Khiêm nghe cô hỏi ngược lại liền nhún vai, cười sâu xa: “Ai biết được?”

Tiếng chuông vào học vang lên, hai người cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ là trong lòng Trình Tuyết có chút hoản loạn. Vụ việc của An Dương nhìn qua giống như là trùng hợp, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút là sẽ phát hiện trong đó có liên quan. Bạch Khiêm chắc không biết rõ hôm qua An Dương đến trường học đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết rõ, hơn nữa lần trước An Dương đổ canh rau lên người cô liền bị phạt nặng. Hai việc này liên hệ với nhau, hơn nữa thủ đoạn lại còn chuẩn xác ngoan tuyệt, cô chỉ có thể nghĩ đến anh mà thôi.

Nhớ tới lần đầu tiên làm cho cô ta bị phạt nặng chẳng qua là một lời cảnh cáo, làm cho cô ta biết điều mà thu liễm mình lại. Không ngờ cô ta chẳng những không thu liễm, ngược lại còn lớn lối hơn, đã vậy anh liền dứt khoát đưa ra một tuyệt sát.

Cô cho là sau khi trở lại Ngôn gia, bất đắc dĩ Ngôn Cảnh Châu mới trở nên tàn khốc thủ đoạn như vậy. Nhưng cô không ngờ, thì ra thời niên thiếu anh đã như thế, mặc dù làm vậy là vì cô, nhưng cô vẫn có cảm giác sợ hãi.

Đến tột cùng An Dương có cùng nam sinh khóa trên và những kẻ ăn không ngồi rồi ra vào khách sạn, chuyện này là thật hay chỉ là hiểu lầm. An Dương hút thuốc uống rượu, ở ngoài gây chuyện sinh sự, phá hư danh dự trường học lại là thật hay giả, có thể bất kể là thật giả, việc anh thúc đẩy chuyện này đều là thật.

Mỗi bước đi đều chuẩn xác, hết hiệu trưởng trường cô gọi điện thoại lên án mạnh mẽ, lại tới lúc hiệu trưởng cô ta đương lúc giận dữ lại lộ ra một chút chuyện của An Dương, hết vòng này tới vòng khác, kín đáo đến mức làm cho da đầu người ta tê dại.

Nếu như anh không ra tay, mặc dù tính cách An Dương tuỳ hứng ngang ngược một chút, nhưng có cha mẹ chống lưng, cô ta vẫn có thể bình yên vô sự học hết cao trung, dù thành tích không tốt nhưng cũng có thể thi vào một chuyên khoa, vẫn xem như cuộc sống trọn vẹn. Nhưng bây giờ, chỉ sợ cô ta cả dời sẽ đeo lưng tiếng xấu bị đuổi học, nếu như tâm lý không đủ mạnh, thì không chừng sẽ không gượng dậy nổi.

Thật ra chuyện này đã được suy tính tỉ mỉ đến đáng sợ, tâm tư anh quá kín đáo, chỉ vài lần xuyên tạc như thế đã hỏng mất một cuộc đời. Đáng sợ hơn là, có lẽ đến giờ cha mẹ An Dương cùng cô ta cũng không hề biết chuyện sau lưng có màn độc thủ này, dù chết cũng không nghĩ ra người ném đã giấu tay sau lưng lại là anh.

Trình Tuyết càng nghĩ càng thấy trong lòng phát lạnh, cô thậm chí không thể tin những chuyện này là anh làm. Thà rằng tin tưởng An Dương thực sự theo người thuê phòng, hút thuốc uống rượu, không chuyện ác nào không làm, nhưng mà, dù Bạch Khiêm là người không biết rõ tính tình của anh vẫn có thể đoán được là anh làm, huống chi cô còn biết rõ sự thật Ngôn Cảnh Châu là người lòng dạ độc ác thế nào.

Ngôn Cảnh Châu, Tiểu Sửu tiên sinh, cô thật không nghĩ hai bọn họ là cũng một người.

Trong khoảng thời gian này Trình Tuyết cũng không hề đi tìm Dương Lạc, anh đã năm ba rồi, cô không muốn lại ảnh hưởng đến anh. Thứ hai là bởi vì vụ việc của An Dương mà hiện tại tâm tình cô rất loạn.

Rất nhanh đã tới thi giữa kỳ, mặc dù tâm tình trong khoảng thời gian này bất ổn, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến kỳ kiểm tra, hơn nữa so với thời điểm kỳ thi tháng còn tăng lên vài hạng.

Cuộc thi lần này Bạch Khiêm lại tiến bộ nhiều hơn, từ vị trí số một từ dưới lên, bây giờ đã tới hàng thứ chín từ dưới lên. Nhưng tổng thành tích so với kì thi tháng đã cao lên gần hai trăm phần trăm. Nhờ vậy, chủ nhiệm lớp còn mang hắn ra khen ngợi một hồi.

Sau kỳ thi giữa kỳ sẽ phải đổi chỗ ngồi dựa theo thành tích xếp hạng, thành tích tốt sẽ được ưu tiên chỗ ngồi tốt.

Trình Tuyết xếp hàng thứ năm, vốn là Trình Tuyết cùng Trương Hiểu Lệ hẹn nhau sau kỳ thi giữa kỳ sẽ ngồi cùng bàn. Bất quá lúc Trình Tuyết đi vào liền nhìn thấy bên cạnh Trương Hiểu Lệ đã có người ngồi, Trương Hiểu Lệ bất đắc dĩ cười cười, chỉ chỉ bàn đằng sau cho Trình Tuyết. Cô cũng không để ý, ngồi phía sau bàn của cô nàng.

Sau khi ngồi xuống không lâu liền có mấy người lục tục vào chỗ ngồi, mà bên cạnh Trình Tuyết rất nhanh đã có người ngồi xuống, sau khi ngồi còn cùng Trình Tuyết cười cười xem như chào hỏi. Bất quá Trình Tuyết nhìn thấy hắn thì đau đầu, người này tên là Tống Hạo, thường xuyên có mấy tiết mục đồi truỵ trêu chọc nữ sinh, cuộc sống sau này của cô hẳn là sẽ “muôn màu muôn sắc” rồi đây.

Nhưng chỉ cần không cần ngồi cùng bàn với Viên Khuynh Dương, ngồi một chỗ với ai cũng đều không sao. Thật may, đến phiên Viên Khuynh Dương ngồi vào chỗ, trước sau, phải trái cô đều đã đầy người, mà vóc dáng hắn lại cao lớn, cho nên phải ngồi hàng cuối cùng.

Trình Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Còn về Bạch Khiêm, Trình Tuyết đã sớm biết sau kỳ thi giữa kỳ thì hai người không thể ngồi cùng bàn nữa, nên cũng không để ý nhiều.

Không ngờ đến phiên Bạch Khiêm ngồi vào chỗ thì hắn lại trực tiếp đi đến bên cạnh hất cằm, vẻ mặt đương nhiên nói với Tống Hạo: “Mau cút chỗ khác cho tao!”

Xung quanh rất nhiều học sinh đã ngồi xuống, hắn lại không khách khí, lập tức khiến Tống Hạo sượng mặt, lúc này liền trừng mắt nói: “Bạch Khiêm, cậu đừng có khinh người quá đáng!”

Bạch Khiêm lại lạnh lùng khẽ hừ: “Bắt nạt mày đó, sao hả?”

Tống hạo giận đến đỏ mặt, đang muốn mở miệng gọi chủ nhiệm, Bạch Khiêm lập tức lạnh mặt cảnh cáo: “Tao chỉ đếm tới ba.”

“…”

“Một.”

“…”

“Hai”

Vừa dứt lời, Tống Hạo liền đen mặt đứng dậy bỏ chạy, Bạch Khiêm không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Trình Tuyết.

Trình Tuyết: “…”

Bạch Khiêm bất mãn lườm cô một cái: “Nhìn tao làm gì?” Lại khinh thường hừ hừ nói: “Đừng có cho là tao muốn cùng bàn với mày, chẳng qua là ngứa mắt Tống Hạo, không muốn cho nó được thoải mái.”

Trình Tuyết: “…” Xin hỏi cô có nói cái gì sao?

Lần này Bạch Khiêm kiểm tra không tệ nên lên mặt một hồi, đương nhiên, vì cám ơn cô đã phụ đạo ngoài giờ, hắn vẫn còn chút lương tâm mua cho cô một túi đồ ăn vặt.

Ừm, thời điểm Khiêm ca hào phóng đúng là thật đáng yêu.

Đương nhiên, Bạch Khiêm lên mặt là lên mặt, nhưng không đến mức kiêu ngạo quên hết mọi thứ. Có lẽ cũng biết bản thân cần phải tiếp tục tự nỗ lực, kỳ thi giữa kỳ sau hắn lại cố gắng thêm một chút.

Trước đây ngẫu nhiên buổi trưa hắn sẽ ở lại trường để học, kể từ khi thi giữa kỳ, cơ hồ mỗi buổi trưa đều ở lại trường, cùng các cô thảo luận bài tập.

Ngồi cùng bàn với Trương Hiểu Lệ là Lưu Khai Võ, cũng giống như Trương Hiểu Lệ, môn đại số cùng khoa học tự nhiên đều thuộc loại khá, mà về phương diện tiếng Anh Trình Tuyết lại mạnh hơn, nên mỗi lúc thảo luận bài tập, đề đại số cùng khoa học tự nhiên thì nghe theo Trương Hiểu Lệ cùng Lưu Khai Võ, gặp tiếng Anh thì lại nghe theo Trình Tuyết.

Mỗi buổi trưa ăn cơm xong, Trương Hiểu Lệ cùng Lưu Khai Võ đem ghế xoay lại, bốn người vây quanh Trình Tuyết cùng Bạch Khiêm thảo luận, có đôi khi cùng một vài bạn học khác thảo luận.

Hôm nay, trong lúc mọi người đang thảo luận đề đại số hăng say, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói từ tính ôn hoà: “Tôi có thể cùng tham gia không?”

Mọi người đều ngẩng đầu, đã thấy Viên Khuynh Dương đứng ở lối đi bên cạnh Trình Tuyết. Đôi môi mỉm cười cùng đôi mắt mong đợi nhìn xuống mọi người.

Trình Tuyết nhìn thấy Viên Khuynh Dương liền nhíu mày, nhưng không giống với Trình Tuyết chán ghét Viên Khuynh Dương, những bạn học khác đối với hắn lúc nào cũng ba phần cười, cử chỉ khéo léo, nói năng lễ độ, còn là học sinh năng khiếu âm nhạc lại vô cùng hoan nghênh.

Cho nên lập tức Trương Hiểu Lệ cùng vài bạn học khác vội vàng gật đầu, bảo hắn đừng khách khí, Viên Khuynh Dương đem ghế dời qua ngồi bên cạnh Trình Tuyết.

Thật ra từ lần ở phòng thí nghiệm hoá học thiếu chút nữa bị hắn cưỡng hôn, sau đó Trình Tuyết luôn đề phòng hắn, bất quá sau đó Viên Khuynh Dương lại không có tiếp cận cô nữa. Mỗi lần thấy cô cũng chỉ cười cười chào hỏi rồi thôi, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Cứ như cái tên ngang ngược, vô lễ, hèn hạ, hạ lưu kia chỉ là ảo giác, hắn vẫn là quân tử ôn tồn, tao nhã, khiêm tốn như trước.

Một lát sau hắn đột nhiên dựa lại gần khiến Trình Tuyết đề cao cảnh giác, cô không biết lần này Viên Khuynh Dương lại giở trò quỷ gì, bất quá những bạn học khác cũng không nói gì, ngược lại cô cũng không nhiều lời.

Đương nhiên, giống như cô, Bạch Khiêm cũng không hề hoan nghênh. Sau khi Viên Khuynh Dương ngồi xuống, Bạch Khiêm lại cố ý nói một câu kỳ quái: “Tên quỷ này đáng ghét thật, đúng là âm hồn không tan mà!”

Bất quá toàn bộ quá trình Viên Khuynh Dương thờ ơ, làm như không nghe lời hắn nói, hết sức chăm chú nghe Trương Hiểu Lệ giải đề toán.

Trình Tuyết nhíu mày, nhìn thoáng qua mang vẻ dò xét, nghiên cứu Viên Khuynh Dương. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn chuyên tâm, từ đầu đến giờ đều chưa từng nhìn gì trên người cô, bộ dáng có vẻ cũng thật sự nghiêm túc nghe giảng.

Trình Tuyết không biết Viên Khuynh Dương lại giở trò quỷ gì, bất quá trước mặt nhiều người chắc hắn cũng không dám làm loạn.

Trình Tuyết dứt khoát mặc kệ, nghiêm túc xem đề của mình, chẳng bao lâu Viên Khuynh Dương lại đột nhiên lấy bài tập ra nói với Trình Tuyết: “Đề này tôi không hiểu lắm, Trình Tuyết cậu có thể giúp tôi được không?”

Trình Tuyết vô thức nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Viên Khuynh Dương cười dịu dàng với cô, thái độ ôn hoà lễ độ. Trước mặt nhiều bạn học như vậy, cô biểu hiện không khách khí cũng không được, cho nên cô tạm thời đè khó chịu trong lòng xuống, cầm lấy bài tập nhìn, đơn giản nói cho có lệ: “Cài này là thì hiện tại tiếp diễn, cho nên phải thêm –ing vào.”

Hắn tỏ vẻ hơi suy nghĩ gật đầu, vẻ mặt lĩnh ngộ, sau đó cám ơn rồi cũng không nói gì thêm, tiếp tục làm bài. Trình Tuyết rất buồn bực, hắn quả thật chỉ đơn giản muốn cùng cô học tập, hay chỉ là mượn cơ hội để tiếp cận cô?

Bởi vì trong lòng nghi hoặc, cho nên ánh mắt Trình Tuyết vô tình hay cố ý nhìn về phía Viên Khuynh Dương, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, thấy tư thế cầm bút của hắn, cô liền giật mình.

Viên Khuynh Dương dùng ba đầu ngón tay cầm bút.

Thật ra đa số người bình thường đều dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ cầm bút, mà Trình Tuyết lại có thói quen dùng ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa cầm bút. Trước kia Viên Khuynh Dương cũng dùng hai đầu ngón tay cầm bút, chỉ là về sau chịu ảnh hưởng của cô, cũng từ từ đổi qua dùng ba ngón tay cầm bút.

Phát hiện này làm Trình Tuyết khiếp sợ, làm sao có thể? Thời điểm này Viên Khuynh Dương còn không chịu ảnh hưởng của cô, hắn là dùng hai đầu ngón tay cầm bút mới đúng.

Trong giây lát Trình Tuyết nghĩ đến đời này, ngay từ ngày khai giảng đầu tiên thái độ của Viên Khuynh Dương đối với cô đã rất kỳ quái, cứ vô tình hay cô ý tiếp cận cô. Cô vẫn không hiểu, vì cái gì mà hắn lại thay đổi đối với cô trở nên ân cần như thế. Ban đầu cô cho rằng hắn chỉ muốn sớm tìm được cái “vỏ xe phòng hờ”.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, ngôn ngữ cùng vẻ mặt của hắn lúc đối mặt với cô, ngoài thói quen ôn hoà bên ngoài, hình như còn mang chút gì đó, nhất là hành vi khác thường của hắn ở trong phòng thí nghiệm lần trước.

Trình Tuyết đột nhiên cảm giác giống như bị một bàn tay lớn siết chặt hô hấp, đầu giống như bị nghiền ép tầng tầng lớp lớp. Cô giương mắt nhìn Viên Khuynh Dương, dường như hắn cũng không hề phát hiện sự khác thường của cô, từ đầu tới cuối đều cúi đầu làm bài.

Nếu như, đó là lời nói của Viên Khuynh Dương mười năm sau thì sao…

Thật ra lúc mới bắt đầu, Trình Tuyết đã nổi lên nghi ngờ, chỉ là vẫn luôn không dám nghĩ đến phương diện này, bởi vì cô không biết là Viên Khuynh Dương của mười năm sau sẽ lại đến đây. Cô có thể trở về quá khứ chứng tỏ hơn phân nửa là do không thể ở đời trước được, cho nên linh hồn cô mới trùng sinh. Theo suy đoán này, nếu Viên Khuynh Dương muốn trở về quá khứ, thì đời trước hắn cũng đã chết, nhưng cô không nghĩ ra lý do gì hắn sẽ chết.

Mười năm chung đụng, Viên Khuynh Dương đối với cô hẳn là cực kỳ hiểu rõ. Nếu như hắn là Viên Khuynh Dương đến từ mười năm sau, như vậy ở lần đầu gặp gỡ, hắn đối với thái độ kháng cự của cô hẳn đã phát hiện sự khác thường. Nói cách khác, hắn nhất định đã sớm biết cô cũng là Trình Tuyết đến từ mười năm sau.

Trước đây có vô số lần cô nghĩ nếu Viên Khuynh Dương gặp lại cô thì sẽ làm gì, cô đem video phát tán ra ngoài, huỷ diệt hắn triệt để, cho dù hắn có khả năng kềm chế tốt nhưng chắc chắn cũng không nhịn được, thẹn quá hoá giận.

Hắn sẽ chất vấn cô? Chỉ trích cô? Oán trách cô? Hay sẽ trả thù cô?

Nhưng Viên Khuynh Dương biết được cô chính là Trình Tuyết của mười năm sau, hắn chẳng những không chất vấn cô lúc trước tại sao lại làm vậy với hắn, ngược lại còn không biến sắc. Không chỉ thế, còn tìm cơ hội tiếp cận cô, thậm chí còn đối tốt với cô? Cô thật sự không nghĩ ra cuối cùng là vì cái gì, hơn nữa đời trước Viên Khuynh Dương đã chết thế nào?

“Trình Tuyết! Trình Tuyết!”

Thanh âm của Trương Hiểu Lệ cắt đứt dòng suy nghĩ của Trình Tuyết, lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại, Trương Hiểu Lệ liền gật gật đầu nói: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”

Lúc này Trình Tuyết mới phát hiện tất cả bạn học đang thảo luận đều nhìn cô, cô cười cười giải thích: “Không có gì, thất thần chút thôi.”

Xoay chuyển ánh mắt rơi lên người Viên Khuynh Dương, nhưng hắn cũng chỉ cười dài nhìn cô. Một lát này Trình Tuyết liền có suy đoán, gặp lại Viên Khuynh Dương, vẫn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô không đơn giản như vậy.

Đời trước ân oán tình thù, vậy mà hai người lại gặp nhau dưới tình huống này. Không có giương cung bạt kiếm, không có chất vấn lẫn nhau, mà cả hai đều bình tĩnh, không hề biến sắc, che giấu vận mệnh ban cho dưới khuôn mặt non nớt, dùng ánh mắt phức tạp mà người khác không hiểu nổi nhìn nhau.

Trình Tuyết đột nhiên cười, chỉ chỉ cách cầm bút của Viên Khuynh Dương: “Không nghĩ tới cậu lại dùng ba ngón tay cầm bút.”

Được Trình Tuyết nhắc nhở, tất cả mọi người đều ào ào quay đầu nhìn về phía Viên Khuynh Dương. Dường như Viên Khuynh Dương ý thức được cái gì đó, thần sắc hơi xao động, bất quá một lát lại phục hồi như thường, cười nói: “Tôi có thể cầm bút bằng ba đầu ngón tay hay hai đầu ngón tay đều được.” Hắn hơi nhướng mi phong (*), cười sâu xa: “Việc này có vấn đề gì không?”

(*) chân mày cao như núi

Trình Tuyết cũng cười đáp trả hắn một tiếng: “Không có vấn đề.”

Sóng mắt chạm nhau, tuy là vui vẻ, nhìn qua rất bình thường, nhưng chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu được ẩn ý trong đó.

Kể từ lúc này, đại khái Viên Khuynh Dương đã đoán được cô đã biết thân phận của hắn, như vậy hắn sẽ làm thế nào đây?

Còn Trình Tuyết, cô chẳng hề nghĩ lại đi chất vấn hắn vì cái gì đời trước lại lợi dụng cô, có lẽ thời điểm vừa mới bắt đầu còn để ý, chẳng qua hiện nay cô đã sớm không còn tâm tư này.

Bất quá, so với cô tưởng tượng thì Viên Khuynh Dương tỏ vẻ trấn định hơn nhiều. Cho dù biết rõ cô đã biết thân phận hắn, nhưng vẫn không biến sắc như cũ, làm như không có việc gì. Mỗi buổi trưa đều tới bên cạnh các cô cùng học tập, đặc biệt còn nhờ chô giúp hắn giải bài tập tiếng Anh.

Nếu như Trình Tuyết không biết chân tướng và người này vẫn là Viên Khuynh Dương của lúc trước, chỉ cần hắn không cố ý ái muội tiếp cận cô thì cô cũng rất hoan nghênh cùng hắn chung đụng như bạn bè bình thường. Còn nếu như đó là cái tên đã lợi dụng cô hơn mười năm, lừa gạt cô, thì thật tình cả tình bạn học cô cũng không muốn cho hắn, cho dù ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp cũng không muốn cùng hắn nói một câu nào hết.

Thật xin lỗi, cô không phải cái loại lấy ơn báo oán, càng không phải là người rộng lượng, chia tay còn có thể làm bạn. Theo ý cô, chia tay xong thì đều trở thành người xa lạ, tốt nhất là đời đời kiếp kiếp không qua lại với nhau!

Vậy mà hết lần này tới lần khác Viên Khuynh Dương lại không biến sắc, hơn nữa còn quang minh chính đại tiếp cận cô. Mỗi lần cô muốn phát hoả muốn hắn cút đi, người khác sẽ cảm thấy cô là kẻ điên, điều cô có thể làm là mặt cũng không biết sắc, chịu đựng chán ghét trong lòng mà giảng đề cho hắn. Hy vọng hắn có thế thấy sự lãnh đạm giữa hai hàng lông mày cùng lời nói lấy lệ mà tự biết cút xa cô một chút. Nhưng rất hiển nhiên, Viên Khuynh Dương không phải là kẻ biết điều như vậy.

Thật ra Trình Tuyết cũng nghĩ tới việc chọc thủng tầng giấy này, nhưng đối với Viên Khuynh Dương cô hiểu rất rõ, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn chính là Viên Khuynh Dương của mười năm sau. Cô làm thế là tốn công vô ích.

Cái cô có thể làm chính là đợi, đợi một thời cơ cùng hắn cạch mặt triệt để, như vậy mặc kệ hắn có phải là Viên Khuynh Dương trùng sinh hay không, cô cũng có thể quang minh chính đại chán ghét hắn.

Vào một ngày, mọi người thảo luận công khoá xong, Trương Hiểu Lệ đột nhiên nói: “Chủ nhật tuần này là sinh nhật ba mình, các bạn đến nhà mình chơi đi, cậu mình là đầu bếp nên làm đồ ăn ngon lắm.”

Có vài bạn học lập tức bày tỏ ý nhất định sẽ đi, mà Trình Tuyết cùng Trương Hiểu Lệ là bạn tốt nên tự nhiên cũng sẽ đi. Chủ nhật Bạch Khiêm muốn cùng người khác chơi bóng nên không đi, Viên Khuynh Dương hơi suy nghĩ một chút cũng đồng ý.

Sau khi bàn luận xọng, cả ngày chủ nhật Trình Tuyết đều dùng để chuẩn bị lễ vật tới nhà Trương Hiểu Lệ, nghe nói sinh nhật lần này tổ chức ở nhà bà của Trương Hiểu Lệ, nghe nói phòng nhà bà lớn, hơn nữa lại có hậu viện, rộng rãi chứa được nhiều người.

Nhà bà Trương Hiểu Lệ ở ngoại thành huyện Đức Minh, là một căn nhà lầu hai tầng, đằng sau còn có một khu vườn rộng lớn trồng rau.

Thời điểm Trình Tuyết đến thì bên trong đã tập hợp không ít người, Trương Hiểu Lệ thấy cô liền vội vàng nhiệt tình chào đón, Trình Tuyết đem lễ vật đưa cho cô nàng. Trương Hiểu Lệ giận dỗi nói: “Cậu xem cậu khách khí quá rồi, tới thì tới còn lễ vật gì chứ.”

Trình Tuyết đem lễ vật nhét vào tay cô nàng, cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cậu không lấy thì mình đi luôn đó.”

Trương Hiểu Lệ bất đắc dĩ lắc đầu: “Được được được, vậy mình đành nhận lấy vậy.”

Trên ghế salon còn có một vài bạn cùng lớp ngồi thành một vòng tròn nhỏ, Trình Tuyết cùng Trương Hiểu Lệ đi qua đó chào hỏi bọn họ. Trình Tuyết cùng Trương Hiểu Lệ tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cô nàng tựa như chợt nhớ tới điều gì, liền nói với cô: “Học trưởng Dương Lạc cũng tới đó, đang cùng với ba mình nói chuyện phiếm ở hậu viện, cậu muốn đi chào hỏi không?”

Trình Tuyết nghe được hai chữ kia liền giống như bị bỏng vậy, kể từ sau chuyện không may của An Dương, cô liền một lòng dốc sức vào học tập, không gặp mặt anh nữa.

Lúc này nhe Trương Hiểu Lệ nhắc đến, tâm tư Trình Tuyết nhất thời phức tạp, vừa muốn cùng anh gặp mặt, lại vừa sợ gặp mặt.

“Ôi chà, vừa khéo, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.”

Lời nói của Trương Hiểu Lệ lôi kéo cô từ trong suy nghĩ về, cô thuận mắt nhìn qua, liền nhìn thấy Dương Lạc đi theo sau lưng thầy Trương từ hậu viện vào. Không biết thầy Trương đã nói gì với hắn, vừa cười vừa vỗ vai, Dương Lạc thì gật gật đầu. Thầy Trương lại đi sang một bên chiêu đãi khách đến, mà Dương Lạc ngồi xuống ở chỗ bàn trà hẻo lánh, rót một chén trà uống.

Chàng thiếu niên mặc một chiếc áo khoác màu đen liền mũ, quần cũng màu đen, lúc anh là Tiểu Sửu tiên sinh thì lúc nào cũng thích diện màu sáng như ánh mặt trời, luôn khiến cho người ta có cảm giác tinh thần phấn chấn, bừng bừng sức sống. Nhưng khi anh không phải là Tiểu Sửu tiên sinh thì lại thích diện những màu thâm trầm, u ám, quả thật cùng khuôn mặt âm u kia hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Người đeo mặt nạ và người tháo mặt nạ xuống thật giống như hai người khác nhau vậy.

Trương Hiểu Lệ đẩy đẩy cánh tay cô: “Có cần tới chào hỏi anh ấy một tiếng hay không?”

Tất cả mọi người đều là bạn cùng trường, đi chào hỏi là bình thường. Trình Tuyết gật gật đầu, đang muốn đứng dậy theo Trương Hiểu Lệ, thì một thân ảnh hoạt bát sáng sủa đột ngột đi đến bên cạnh anh. Đó là một nữ sinh thon gầy, tóc dài đánh rối, khuôn mặt thật giống như cô em gái nhỏ nhà bên, thanh tú động lòng người.

Trình Tuyết nhận ra, đây chính là vị học tỷ mà lần trước anh dạy học thêm. Vị học tỷ đó ngồi xuống đối diện với anh, trong tay còn bưng cái chén nhỏ đựng đầy những miếng táo đã cắt gọt. Cô ta dùng tăm xiên một miếng đưa đến bên miệng anh, động tác làm ra vẻ đương nhiên, thật giống như trước mặt nhiều người, đút cho anh ăn như vậy là không có gì không ổn.

Hai người vừa muốn đứng dậy liền dừng động tác một chút, Trương Hiểu Lệ lúng túng nhìn cô một cái: “Ấy… hình như lúc này đi qua có vẻ không tiện lắm.”

Trình Tuyết không lên tiếng, chỉ gật đầu.

Trương Hiểu Lệ chỉ sợ cũng đoán được cô gái đó có ý đối với Dương Lạc, sợ cô suy nghĩ nhiều, liền cố ý chuyển đề tài hỏi đề bài lần trước đã giải ra chưa.

Trình Tuyết biết ý, đã lập tức thu hồi suy nghĩ cùng cô nàng tán gẫu, chỉ là lúc nói chuyện có chút không yên lòng. Ánh mắt cô thỉnh thoảng lại nhìn về hướng hai người đó, cô nhìn thấy sau khi vị học tỷ đem trái cây đưa tới còn lộ ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào tinh nghịch. Lúc cô ta cười rộ lên khoé miệng lộ ra hai lúm đồng tiền thật đẹp mắt.

Anh định tự tay tiếp nhận miếng táo đưa tới, nhưng cô ta nhíu mày, chu chu miệng, đưa tay vượt qua, nhất quyết muốn đưa tới miệng anh, đút cho anh ăn.

Dương Lạc làm như không hiểu ý cô ta, trực tiếp duỗi tay lấy một miếng bỏ vào miệng, hoàn toàn không thấy sự ân cần của cô ta. Cô nhìn khuôn mặt vị học tỷ cứng đờ, lại cố ra vẻ không thích nói vài câu gì đó, ánh mắt mang thêm vài phần xấu hổ cùng giận dữ, thỉnh thoảng oán trách hắn. Tựa như là bất mãn, mà hắn cũng không để ý, ánh mắt quét xung quanh một vòng, tới lúc thấy Trình Tuyết đang nhìn qua đây thì ánh mắt hắn tựa như ngẩn ra, nhất thời chưa hồi phục tinh thần, cứ như vậy ngây ngốc nhìn cô.

Trình Tuyết vội vàng hít sâu một hơi, hướng hắn gật đầu cười xem như chào hỏi, rất nhanh liền cúi đầu xuống nói chuyện với Trương Hiểu Lệ, dùng điều này để che giấu sự khác thường của chính mình.

Trên mặt có một vết sẹo như vậy mà cũng có con gái xum xe, nếu như không có vết sẹo đó không biết còn đào hoa đến cỡ nào nữa. Nghĩ tới ở đời trước, mặc dù lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng với gương mặt tuấn tú này, hơn nữa còn có thân phận cao quý là gia chủ Ngôn gia, chắc hẳn những cô gái muốn gả cho anh cũng là hết lớp này đến lớp khác. Mặc dù đời trước anh chưa kết hôn, nhưng ai biết được bên cạnh có bao nhiêu người dịu dàng săn sóc giống như học tỷ kia.

Trình Tuyết vừa nghĩ đến lại cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, dư quang trong mắt anh thỉnh thoảng quét về phía cô, nhưng cô lại kìm nén bực bội trong người, không thèm nhìn tới anh, coi như không biết sự tồn tại của anh luôn.

Trình Tuyết cùng Trương Hiểu Lệ tán gẫu từ đề đại số đến bài tập của thầy giáo cho, lại từ bài tập thầy giáo cho tán gẫu đến mấy tin bát quái trong trường, trò chuyện một chút. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Trình Tuyết liền bắt gặp hai bóng người từ cửa đi vào.

Là một nam một nữ, người nữ có vóc dáng cao gầy, một đầu tóc dài uốn cong, trên người mặc một bộ đầm đỏ, phía dưới là đôi vớ bằng nhung cộng thêm đôi giày Dr. Martens màu đen. Như vậy đã quá mức xinh đẹp khiến người bình thường không thể khống chế liếc mắt một cái, nhưng màu sắc đó mặc trên người cô ta lại không hề có cảm giác dung tục, còn góp phần tôn lên gương mặt trắng nõn, xinh đẹp động lòng người.

Mà người nam sinh bên cạnh cô ta, dáng người cao ngất, mặc một bộ áo sơ mi trắng xám kẻ ô, bên ngoài là một chiếc áo màu xám lông cừu, phía dưới là một chiếc quần kaki màu nhạt. Cả người tỏ ra gọn gàng sạch sẽ, lộ ra khí chất công tử nho nhã. Hai người đứng chung một chỗ, vừa tỏa sáng lại thật xứng đôi.

Nhìn thấy Viên Khuynh Dương tới Trình Tuyết còn có thể hiểu, nhưng cô lại không biết tại sao Liễu Yên cũng tới nơi này.

Nhưng Trình Tuyết nhanh chóng liền biết đáp án, sau khi Liễu Yên cùng Viên Khuynh Dương đi vào thì trực tiếp đi đến chỗ thầy Trương, thầy Trương nhìn thấy hai người liền ngẩn người, Liễu Yên đem bó hoa trong tay đưa tới, cố ý nghịch ngợm nháy mắt, nói: “Thầy Trương, thầy quên em rồi sao?”

Thầy Trương bừng tỉnh đại ngộ: “Liễu Yên! Thầy làm sao có thể quên em được, đã lâu rồi không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp đó.”

Liễu Yên liền tự nhiên bông đùa với thầy Trương vài câu, còn nói mấy câu chúc mừng sinh nhật. Lúc này thầy Trương mới đưa mắt về phía Viên Khuynh Dương hỏi: “Em này là?”

Viên Khuynh Dương vội vàng giới thiệu mình: “Em là bạn học của Trương Hiểu Lệ.”

“À… thì ra là bạn của Hiểu Lệ.” Thầy Trương chỉ hắn về phương hướng các cô: “Hiểu lệ cùng bạn của nó đang ở bên kia.”

Viên Khuynh Dương liền nhìn theo hướng ngón tay chỉ, Trương Hiểu Lệ vội vàng vẫy vẫy tay chào hỏi hắn. Viên Khuynh Dương cười cười, lại nhìn Trình Tuyết một cái, nói với Liễu Yên vài câu thì đi về hướng này.

Lúc này chỉ có bên cạnh Trình Tuyết còn chỗ trống, Viên Khuynh Dương trực tiếp đi qua ngồi xuống, lại chào hỏi cùng bạn học, lúc này mới quay sang Trình Tuyết cười hỏi: “Cậu đến lúc nào thế?”

Viên Khuynh Dương cũng không ngồi quá gần chỗ cô, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều có thể cảm thấy hơi thở của hắn đập vào mặt. Trình Tuyết hít sâu một hơi, chịu đựng chán ghét đáp hắn một câu: “Mới đến không lâu.”

Liễu Yên cùng thầy Trương tán gẫu vài câu thì trực tiếp đến bên cạnh Viên Khuynh Dương ngồi xuống, hai tay tự nhiên khoác lên cánh tay Viên Khuynh Dương, cúi đầu nhìn bên cạnh chào hỏi: “Mọi người đều là bạn học của Dương Dương à?”

Trương Hiểu Lệ vội vàng cười cười với cô ta: “Chào học tỷ, trước kia chị là học trò của ba em à, em nhìn chị rất quen mặt.”

Liễu Yên vừa nghe là học trò của thầy Trương, lúc này mới cười rộ lên: “Đúng vậy, chị vừa mới tốt nghiệp năm ngoái.” Ánh mắt nhìn lướt qua Trình Tuyết, Liễu Yên dường như nhớ tới điều gì, vẻ thân thiết trong mắt trở nên ảm đạm xuống, nhưng trên mặt vẫn còn cười: “Em là Trình Tuyết phải không, chúng ta mới gặp nhau hôm trước đó, còn nhớ chị không?”

Trình Tuyết gật đầu cười nói: “Còn nhớ.”

So với bất cứ ai khác, tôi luôn vô cùng nhớ rõ cô, Liễu Yên tiểu thư.

_________________

Zen: Hix, càng ngày mình càng lười ~.~ làm sao đây???

error: Alert: Content is protected !!