Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 22


Chương 22

Editor: Zens Zens

(Edit 08/05/2017)

Hai người kia ở chỗ này, quả thật đã khuấy động khiến lòng cô không thoải mái chút nào. Trình Tuyết liền đề nghị với Trương Hiểu Lệ: “Không phải cậu nói ở hậu viện đang nướng thịt sao? Mình cũng muốn nếm thử tay nghề cậu của cậu.”

Trương Hiểu Lệ bị cô nhắc nhở mới nhớ tới, gấp rút kéo bạn học chung quanh cùng ra hậu viện. Muốn đi qua đó vừa vặn phải đi ngang qua vị trí của Dương Lạc, lúc đi tới Trình Tuyết khách khí mời anh cùng đi. Mà Trình Tuyết vẫn còn thấy vị học tỷ kia ở đó, xem ra đối với vị học tỷ líu ríu này anh cũng rất có kiên nhẫn nhỉ, thấy anh nhìn sang, Trình Tuyết cười với anh xem như chào hỏi.

Khi cô quay đầu lại, đang muốn đi theo Trương Hiểu Lệ rời khỏi, trong lúc vô tình nhìn qua Viên Khuynh Dương ở bên cạnh, thấy hắn đang nhìn Dương Lạc. Hai mắt vốn mang ý cười giờ đây lại hiện một mảnh hàn băng, xen lẫn sự phẫn nộ, lại mang theo cừu hận ngập trời.

Trình Tuyết nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không nghĩ nhiểu, tự đi ra sau hậu viện.

Trong hậu viện xếp đặt vài vỉ nướng thịt, bên cạnh vỉ nướng còn xếp đặt một cái quầy đặt món chính. Lúc này, tốp năm tốp ba người đang vây quanh vỉ nướng phía trước chuẩn bị nướng thịt, lập tức một mảng hun khói bay lên thật náo nhiệt.

Thấy vỉ nướng phía trước không có người, Trình Tuyết cầm vài xâu thịt bò cùng một xâu não hoa (*), vừa mới chuẩn bị đặt lên vỉ nướng, lại nghe được tiếng Liễu Yên kinh hô: “Dương Dương, không phải em không thích ăn não hoa sao? Cầm não hoa làm gì?

(*) óc heo

Lông mày Trình Tuyết cau lại, ngẩng đầu lên nhìn. Liễu Yên vừa dứt lời, Viên Khuynh Dương cầm xâu não hoa lập tức cứng đờ, chống lại ánh mắt Trình Tuyết, hắn giống như bị đâm một cái, vội vàng rụt về, sắc mặt như thường giải thích: “Tôi giúp nướng giùm thôi.”

Liễu Yên lại bĩu môi: “Ai lại thích ăn não hoa chứ, dính sền sệt lại còn hôi nữa, vừa ngửi đã thấy ghê rồi.”

Trình Tuyết co giật khoé miệng, nghênh ngang đem chén inox não hoa đặt lên vỉ nướng, Trương Hiểu Lệ thấy thế, vội nói: “Đương nhiên có người ăn, Trình Tuyết thích ăn đó, đúng không Trình Tuyết?”

Trình Tuyết gật gật đầu: “Đúng vậy, thêm một chút ớt với một chút hạt tiêu, hơn nữa thêm vào một ít su hào băm, nướng lên thì ngon khỏi chê.”

Trương Hiểu Lệ cùng Trình Tuyết ngươi một câu ta một câu, làm cho Liễu Yên cảm giác giống như bị hai người tát vào mặt, lập tức liền tỏ ra ngoài cười mà trong không cười nói: “Khẩu vị Trình Tuyết nặng thật đó.”

Trình Tuyết không ngẩng đầu nói: “Bình thường thôi.”

Trình Tuyết đem não hoa nướng lên, sau đó Trương Hiểu Lệ còn đặc biệt khích lệ múc một muỗng ăn thử, lập tức giơ ngón tay cái lên: “Ăn ngon thật.”

Trình Tuyết cười cười, đang muốn ra tay, không nghĩ Viên Khuynh Dương lại đột ngột nắm cái muỗng vào, múc một cái, cười nói: “Vậy tôi cũng nếm thử.?

Đang muốn đưa vào miệng, Liễu Yên vội vàng kéo tay hắn, cả kinh nói: “Trời ạ, Dương Dương, cái thứ này ghê như vậy mà ăn như thế nào, bên trong óc heo có nhiều ký sinh trùng lắm đó.”

Trình Tuyết cùng Trương Hiểu Lệ nghe được lời này, khoé miệng đều co giật, nhất là khi Trương Hiểu Lệ vừa mới ăn một miếng, sắc mặt khỏi nói có bao nhiêu khó coi. Viên Khuynh Dương nhìn quét một vòng thấy sắc mặt Trình Tuyết không tốt lắm, cũng không lên tiếng, trực tiếp ăn một ngụm, khen: “Vị ngon thật.”

Sắc mặt Liễu Yên có chút khó coi, nên biết Viên Khuynh Dương rất ít khi làm mất mặt cô ta, bất quá cô ta rất nhanh liền khôi phục như thường, cố làm ra vẻ không để ý, tiếp tục ăn món cô ta thích.

Trình Tuyết đột nhiên có cảm giác mệt mỏi, mặc dù cô không phải cố ý, nhưng lại giống như đang cùng Liễu Yên ngầm so đo vậy, hơn nữa còn là vì Viên Khuynh Dương, loại cảm giác này làm cho cô rất bất lực, lại rất bực bội, lập tức không còn tâm tình ăn tiếp nữa, lấy cớ muốn đi nhà vệ sinh, tránh mặt trong chốc lát.

Trương Hiểu Lệ chỉ cho cô chỗ đằng sau, bên cạnh rừng trúc: “Chỗ đó có nhà vệ sinh, cậu đi xuyên qua rừng trúc liền thấy thôi.”

Trình Tuyết nhìn theo hướng nhà vệ sinh Trương Hiểu Lệ chỉ mà đi, vừa đi ra, đang muốn trở về thì đã thấy bên cạnh rừng trúc có người đi ra từ đằng sau hàng trúc.

Nơi này xem ra cũng hẻo lánh, không có người nào qua lại, lúc này trong biển rừng trúc dày đặc âm u chỉ có hai người nhìn nhau.

Viên Khuynh Dương đứng ở chỗ này, cô không cần nghĩ cũng biết hắn đang đợi mình.

“Ngươi có việc gì?”

Viên Khuynh Dương không trả lời, cười dịu dàng đi thẳng tới. Trình Tuyết vô thức lùi về phía sau, đột nhiên hắn duỗi tay kéo cô qua. Trình Tuyết giống như bị gai đâm, vội giãy giãy tay, nhưng dường như hắn đã sơm đoán được cô sẽ như vậy, nên cố ý nắm chặt không cho cô tránh.

Trình Tuyết nóng nảy, tức giận nói: “Viên Khuynh Dương, ngươi làm cái gì đó?”

Viên Khuynh Dương lại thong thả ung dung từ trong túi lấy ra một hộp thuốc cao thoa lên chỗ sưng đỏ trên mu bàn tay cô, lại dùng lòng ngón tay dịu dàng giúp cô xoa xoa.

“Vừa nãy nướng thịt em bị phỏng, tôi tìm được một chút thuốc, thoa một chút tránh cho để lại sẹo.”

Hắn giúp cô thoa xong rồi mới buông lỏng tay, Trình Tuyết vội vàng rút tay về, xoa xoa chỗ vừa bị ngón tay hắn đụng vào. Nhìn về phía hắn, không hề che giấu sự phẫn nộ cùng chán ghét nói một câu: “Cám ơn lòng hảo tâm của ngươi.”

Nói xong còn muốn xoay người rời đi, nhưng sau lưng hắn lại nói một câu: “Em không có gì muốn nói với tôi sao?”

Nghe giọng nói hắn hơi dồn dập, Trình Tuyết dừng bước chân, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy khuôn mặt nho nhã lịch sự ấy, lông mày liếc ngang tóc mai nhíu lại, nhìn về phía cô với ánh mắt mong đợi, nhưng trong chờ mong lại cất giấu chút lo lắng. Hai tay bên người nắm chặt thành quyền, dường như có chút khẩn trương.

Trình Tuyết lẳng lặng quan sát hắn trong chốc lát, cười sâu xa: “Ta cần nói cái gì sao, ta chẳng có gì hay ho để nói cả.”

Nói xong đã muốn xoay người bỏ đi, hắn lại đột nhiên duỗi tay kéo lấy cổ tay cô. Toàn thân Trình Tuyết cứng đờ, lại vội vã hất tay ra, cũng không quay đầu lại, mà chờ xem hắn muốn làm gì tiếp theo.

Dường như hắn đã chuẩn bị rất lâu, giọng nói bất đắc dĩ lại khàn khàn, nói: “Em biết tôi là ai đúng không?”

Trình Tuyết nghe nói thế thì có vài phần khiếp sợ, bất quá rất nhanh liền cong môi cười lạnh, không ngờ cuối cùng người không chịu nổi lại là Viên Khuynh Dương. Hắn muốn chủ động làm rõ cùng cô, được rồi, làm rõ cũng tốt, nói rõ ràng hết, về sau đỡ phải tiếp tục dây dưa.

Cô quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt không có bất cứ sự kinh ngạc nào. Sắc mặt bình tĩnh, giống như bất luận cái gì của hắn cũng đều không thể kích động đáy lòng cô gợn nửa điểm sóng.

Viên Khuynh Dương nhìn thần sắc lãnh đạm của cô, chỉ thấy trong lòng như bị kim châm, hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, trong nhất thời không nói được nửa câu nên lời.

“Viên Khuynh Dương, ngươi nói không sai, ta thực sự biết rõ ngươi là ai, bất quá chuyện đã qua ta cũng không muốn để ý nữa, cho nên ta cũng không có gì hay để nói. Nhưng nếu cả hai đã trọng sinh rồi, vậy thì mạnh ai nấy lo, về sau không liên quan tới nhau nữa. Yêu hận tình thù của đời trước thì cứ theo đó mà bỏ đi, không cần phải mang tới đời này nữa.”

Nhưng ngoài dự liệu của Trình Tuyết, Viên Khuynh Dương nghe thế đột nhiên cười, sắc mắc ngưng trọng lại, dáng cười này lại đột ngột trở nên vặn vẹo.

Trình Tuyết không biết rõ tột cùng là hắn cười cái gì, nhưng cô cũng không có ý hỏi thăm bất kỳ điều gì. Lời nên nói cô cũng đã nói, cô từng hận hắn, oán hắn, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Cô không nghĩ tới việc mình vì oán hận mà chết đi, mà cũng không muốn tiếp tục truy cứu ân oán của đời trước nữa. Đã vậy, thì thôi chuyện trước kia cũng theo đó mà kết thúc đi, tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa gì.

Cô mặc kệ Viên Khuynh Dương có nghe lọt tai hay không, bỏ lại lời nói xong liền xoay người bỏ đi. Nhưng vừa đi được hai bước, Viên Khuynh Dương lại đột nhiên bắt lấy tay cô kéo về một bên, đem cô áp sát đến một rặng trúc tử rậm rạp chằng chịt, khẽ khom người, mặc dù không đến mức đem cơ thể đè lên người cô, nhưng cũng không khác là bao.

Hơi thở bạc hà trong nháy mắt xâm nhập vào, gương mặt tuấn tú kia cách mặt cô chưa đủ hai tấc nữa. Đuôi mắt hắn khẽ nhíu, đôi mắt dài nhỏ có điểm hơi ươn ướt, mờ mịt tràn ra khiến người ta say mê như lạc trong sương mù.

Đôi mắt tựa như chứa cả trăm ngàn cảm xúc, sít sao nhìn cô, cứ như mắt của hắn biết nói chuyện vậy, chỉ lặng lặng đưa mắt nhìn như thế, tựa như ngàn hồi trăm chuyển, rung động tâm can.

Đối mặt với động tác đột ngột này của hắn, Trình Tuyết sững sờ một lát mới hồi phục tinh thần lại, vội vươn tay đẩy bả vai hắn, nhíu mày nói: “Muốn nói gì thì nói, đừng có dựa vào gần như thế.”

Hắn lại làm như không nghe thấy, đưa mắt nhìn đôi mắt trên mặt cô không biết là muốn tìm kiếm điều gì, hồi lâu sau mới nói: “Tôi vốn tưởng rằng sống lại một đời, có thể đem hết thảy mọi thứ giữa chúng ta làm lại, cho nên lần đầu tiên gặp em, nhìn thấy hận ý trong đôi mắt đó, tôi mới phát hiện dường như đã không còn như lúc trước. Về sau lại thấy ánh mắt kháng cự cùng căm hận của em, tôi mới hiểu được thì ra em cũng đã trở về. Tôi biết rõ em hận tôi, cho nên mỗi lần tiếp cận em tôi đều rất cẩn thận, rất sợ em biết được tôi là ai. Nhưng cho dù ta có cẩn thận thế nào thì cũng để lộ chân tướng, cũng tốt, Tiểu Tuyết Hoa của tôi thông mình như thế, sao có thể không đoán được chứ.” Nói đến đây hắn lại nhẹ giọng cười: “Như vậy cũng tốt, đem mọi thứ phơi bày ra hết đi, tôi không cần phải cẩn trọng từng chút nữa, cũng không cần co chân rụt tay nữa.”

Hắn và cô dựa gần như thế, lúc nói chuyện, hô hấp ấm áp lại phả lên mặt cô, Trình Tuyết nghiêng đầu, mang theo vài phần tức giận nói: “Ngươi tránh ra rồi nói.”

Hắn vẫn không hề lay động như cũ, đột nhiên cô cảm giác hô hấp của hắn tăng lên, tim đập cũng nhanh mấy nhịp. Trình Tuyết kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy đuôi mắt nhỏ dài giờ đã đỏ ửng, có lẽ bởi vì có quá nhiều tâm tình phức tạp, gương mặt tuấn tú kia trở nên hơi vặn vẹo.

“Tôi vẫn luôn có mấy lời muốn nói lại không có cơ hội, bây giờ tốt lắm, em đã biết tôi là ai vậy thì cuối cùng tôi cũng có thể quang minh chính đại mà nói ra miệng, em nghe tôi nói hết lời được không?”

Dường như hắn rất khẩn trương, kích động, giọng nói đè nén sự run rẩy, lại sợ sự kích động của mình hù doạ đến cô, thanh âm bị đè ép lại rất thấp rất thấp.

Bộ dạng này của hắn thật sự đúng là doạ người, Trình Tuyết vô thức thụt lùi về phía sau, trong mắt lộ ra sự chán ghét như có như không: “Ngươi đứng xích ra rồi nói sau! Ngươi dựa vào ta gần như thế thì nói gì được hả?”

“Tiểu Tuyết Hoa!” Hắn đột nhiêng nâng cao âm lượng lên một chút, gọi cô.

Lúc trước hắn gọi tên thân mật này, cô đều cảm thấy rất ngọt ngào, đặc biệt lại nghe từ giọng nói gợi cảm thu hút của hắn, thật sự là nghe xong cả lòng đều mềm nhũng. Nhưng giờ khắc này, nghe tiếng gọi đã lâu không nghe đó, nhớ đến hình ảnh ở hầm đỗ xe, cô lại cảm giác được sự chán ghét cùng khó chịu.

Cô nhắm mắt lại, dứt khoát không nhìn tới khuôn mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”

Sự lãnh đạm của cô trực tiếp đâm vào trong lòng hắn, một trận bén nhọn cùng đau nhức đánh tới, hắn khẽ vuốt cằm bình phục tâm tình, lúc này mới nói: “Tôi biết rõ em hận tôi, hận tôi lừa gạt em, đối với việc này, tôi không có gì để giải thích cho mình. Tôi thừa nhận, trước đây tôi quả thực đã lợi dụng em, lợi dụng em quên đi sự đau xót mà Liễu Yên mang lại, mà tình cảm tôi đối với em cũng chỉ là lợi dụng. Từ nhỏ tôi đã thích Liễu Yên, rất thích, tôi chỉ cho rằng cả đời này chỉ thích mỗi mình cô ấy. Cho đến một lần, tôi ra nước ngoài xem cô ấy biểu diễn, cô ấy đột nhiên tiếp nhận tâm ý của tôi. Nhưng thật kỳ quái, trong lòng tôi không hề có kích động như mình đã nghĩ, mà ngược lại vô cùng thấp thỏm. Đáng tiếc, lúc ở cùng cô ấy, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ tới em, mặc kệ tôi có khắc chế thế nào cũng đều vô dụng. Khi đó tôi mới biết được là tôi đã yêu em, về sau việc tôi với Liễu Yên bị người khác biết, lại nhận được tin nhắn của em thì tôi mới biết mọi việc là do em gây ra, nhưng tôi lại không hận em. Tôi muốn tìm em, muốn giải thích với em, nói cho em biết rằng người tôi yêu là em, muốn đền bù cho em, nhưng tôi không ngờ chờ đợi tôi lại là tin tức em uống thuốc ngủ tự sát, em có biết sau khi biết chuyện này tôi đã đau khổ bao nhiêu không? Tôi thậm chí còn không có sức lực làm việc nữa, tôi để tuỳ ý fan trên mạng mắng xối xả, trong đầu tôi tất cả đều là em, đến bây giờ tôi mới biết được thì ra mười năm quen nhau tôi đã sớm yêu em. Tiểu Tuyết Hoa của tôi, là tôi đã tỉnh ngộ quá trễ.”

Nói đến đây hắn ngừng một lát, nhắm mắt lại trầm tư rất lâu mới nói tiếp: “Khi đó tôi thống khổ không chịu nổi, tôi sống không thể yêu, rất nhanh đã đuổi theo em.”

Nghe được chút ít lời nói này của Viên Khuynh Dương, Trình Tuyết khiếp sợ hơn những gì cô nghĩ, Viên Khuynh Dương vậy mà nói yêu cô, còn nói hắn theo đuổi cô mà đến, hắn vì cô tự tử vì tình sao?

Đừng có chọc cười, Viên Khuynh Dương mà có khả năng sao?

Trình Tuyết thừa dịp hắn không chuẩn bị, đem tay hắn mạnh mẽ gỡ ra, lui về sau vài bước kéo dài khoản cách. Vẻ mặt cô trào phúng nhìn hắn, trong ánh mắt không hề có cảm động, ngược lại đối với lời nói kinh ngạc của hắn cũng không tin.

“Viên Khuynh Dương, ngươi thật sự vì ta mà tự tử vì tình sao?”

Sự mỉa mai trong mắt cô như đâm vào lòng khiến hắn đau xót, hắn bước lên một bước, muốn duỗi tay cầm lấy bả vai cô, nhưng cô lại một bước né tránh, ánh mắt phát ra tia lãnh đạm: “Nếu như ta đoán không sai, cái chết của ngươi có quan hệ đến Ngôn Cảnh Châu? Là hắn giết chết ngươi đúng không?”

Toàn thân Viên Khuynh Dương cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt ngưng trệ. Trình Tuyết thấy thế, trong lòng cười lạnh, xem ra cô đoán không sai.

Thật ra vừa nãy thấy ánh mắt Viên Khuynh Dương nhìn Dương Lạc rất kỳ quái, cho dù lần trước ở phòng thí nghiệm hoá học Dương Lạc đã đánh hắn vài cái, nhưng cũng không thể khiến Viên Khuynh Dương có cái nhìn thù hận đến mức này. Lại nhớ đến lần trong nhà ăn, rõ ràng Viên Khuynh Dương đối với Dương Lạc có địch ý, trước đây hai người cũng không hề đụng chạm, ở đời này lại càng không quen biết, Viên Khuynh Dương sao lại làm đến mức này? Nếu như hai người nhất định có ân oán, vậy thì nhất định chỉ có thể là vì cô.

Lần trước An Dương giội cho cô một chén canh rau, anh đã có thể làm cho cô ta bị trường đuổi học, nhớ tới đời trước, người đàn ông đó chắc hẳn luôn quan sát động tĩnh của cô, vẫn âm thầm bảo vệ cô, nếu biết rõ cô chết là vì Viên Khuynh Dương, anh nhất định không bỏ qua.

Cho nên Trình Tuyết mới phỏng đoán như vậy, hiện giờ nhìn thần sắc của Viên Khuynh Dương, cô biết rõ suy đoán của cô mười phần là thật.

Đuổi theo cô mà đến? Thời điểm này mà hắn còn muốn lừa gạt cô!

Viên Khuynh Dương phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt lo lắng nhìn cô: “Em biết thân phận của hắn?”

Vẻ mặt Trình Tuyết trào phúng: “Biết rõ, vậy thì sao?”

“Em biết mà còn muốn ở cùng với hắn? Hắn là kẻ giết cha sát huynh, căn bản không có nhân tính, em mà ở cùng với hắn sẽ phải hối hận!”

“Hối hận?” Trình Tuyết cười: “Vậy thì cứ hối hận đi!”

Đến bây giờ, quả thật cô cùng Viên Khuynh Dương không còn gì để nói nữa. Nhưng dường như hắn nhìn ra ý đồ của cô, lúc cô còn chưa bỏ đi, hắn liền mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Hắn ôm rất chặt, cánh tay cứng rắn để trên lưng cô tựa như muốn đem cô khảm vào thân thể hắn.

“Tiểu Tuyết Hoa, đừng mà… đừng đi tìm hắn… Tuy tôi bị hắn giết, nhưng khi đó tôi thật sự là sống không thể yêu, đối với tôi chết cũng là một loại giải thoát.” Giọng nói hắn rất thấp rất thấp, mang chút khàn khàn, tựa như con thú bị thương, mở miệng từng cái đều giống như thở dài đau đớn: “Trở lại bên cạnh tôi có được không? Để tôi đền bù tổn thất cho em, để tôi yêu em, em đừng rời xa tôi, đừng!”

Trình Tuyết thử đẩy hắn vài cái cũng không cách nào đẩy hắn ra được, liền dứt khoát thoả hiệp, khoé miệng cô hơi giương lên, giọng nói lộ vẻ trào phúng: “Viên Khuynh Dương, ngươi không sợ có người đi vệ sinh nhìn thấy sao, nếu bị Liễu Yên nhìn thấy thì sao?”

Cô cảm thấy cơ thể hắn cứng đờ, nhưng mà cánh tay ôm trên người cô lại mạnh hơn, hắn lắc đầu thật mạnh: “Tôi không có cách nào quản nhiều như vậy, hiện giờ tôi chỉ muốn ôm em một lần thôi.”

Trình Tuyết cảm thấy Viên Khuynh Dương thật buồn cười, hắn nói với cô là yêu cô, nói sau khi cô chết hắn sống mà không thể yêu. Nếu như đời trước, hắn chưa phản bội cô mà nói những lời này, có lẽ cô sẽ lựa chọn tha thứ. Nhưng bây giờ, tất cả những gì đời trước đều kết thúc cả rồi.

Mười năm, bên nhau mười năm, cô cũng không tin hắn sẽ trì độn thành dạng này, yêu cô đến không còn lý trí sao? Cho dù bên nhau mười năm, ít nhiều cũng phải có tình cảm, nhưng hắn vẫn phản bội cô, đi tìm Liễu Yên, lên giường với Liễu Yên! Ngang nhiên không để ý hay kiêng kị gì đến cảm nhận của cô.

Trên đời này, điều khiến người ta đau khổ nhất, đại khái chính là cầu mà không được, hắn đối với Liễu Yên cầu mà không được, cho nên mới yêu cô ta. Hắn triệt để mất đi cô, sau đó lại yêu cô, bất quá cũng là bởi cầu mà không được mà thôi, hắn mà thật sự yêu cô sao? Ai biết được!

“Viên Khuynh Dương, ta nói lần cuối cùng, buông ta ra!”

Ngữ khí hắn kiên định, hai tay vẫn luôn buộc chặt: “Tôi sẽ không buông, tôi cũng sẽ không từ bỏ em.”

Khoé miệng Trình Tuyết hơi nhếch lên, đột nhiên duỗi tay chậm rãi nắm lên bả vai hắn đem hắn ôm chặt, ghé bên lỗ tai hắn cười nói: “Nếu người đã muốn ôm ta, vậy thì phải ôm ta thật chặt mới phải.”

Hắn dường như nhận được sự khuyến khích của cô, quả nhiên nắm chặt cánh tay, chiếc cằm vuốt ve bên tai cô, một lần lại một lần lẩm bẩm gọi tên cô: “Tiểu Tuyết Hoa, Tiểu Tuyết Hoa, Tiểu Tuyết Hoa!”

Ánh mắt Trình Tuyết ngưng tụ, đột nhiên ôm hắn xoay người ngã xuống đất, hắn không hề đề phòng động tác này của cô, bị cô ôm trên mặt đất lăn vài vòng. Đến khi dừng lại, vẻ mặt kinh hoàng nhìn cô: “Em làm gì vậy? có bị ngã trúng chỗ nào không?”

Nói xong lại kéo cô từ dưới đất lên, nhưng Trình Tuyết lại cong môi cười lạnh, vừa vỗ vừa đánh hắn, một bên hét lên: “Cứu tôi với, cứu tôi với! Có ai không!!”

Lăn vài vòng như vậy, lúc này bọn họ đã cách hậu viện không xa, mà từ chỗ nướng thịt lại đây một chút là có thể chứng kiến tình cảnh của hai người.

Toàn thân Viên Khuynh Dương cứng đờ, đột nhiên ý thức được cô muốn làm gì, vẻ mặt không dám tin nhìn cô, nhưng Trình Tuyết thừa dịp hắn ngơ ngác liền vội vàng từ mặt đất đứng lên, chạy về phía đám người đang chạy tới.

Trình Tuyết vừa mới hét lên một tiếng, tất cả mọi người ào ào đưa mắt nhìn bên này, một nam sinh đè lên một nữ sinh đang thét chói tai, quả thật quá bắt mắt, chỉ nhìn một cái đều biết chuyện gì đã xảy ra.

Trương Hiểu Lệ cũng bị tình huống trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, cô vội vàng đón lấy. Trình Tuyết liền bổ nhào vào lòng cô nàng, hệt như con mèo nhỏ bị kinh hãi, vừa nức nở vừa run lẩy bẩy. Trương Hiểu Lệ giúp Trình Tuyết đem áo rớt xuống đầu vai kéo lên, vỗ bả vai cô an ủi: “Ổn rồi, ổn rồi, cậu đừng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Viên Khuynh Dương, Viên Khuynh Dương hắn…” Trình Tuyết khóc, không nói được lời nào.

Mọi người xung quanh liền hiểu rõ, nhỏ giọng bàn luận, mà Trình Tuyết ở trong ngực Trương Hiểu Lệ khóc lóc chốc lát liền lén giương mắt nhìn về hướng Viên Khuynh Dương.

Hắn chậm rãi từ mặt đất đứng lên, trên mặt còn vài phần ngây dại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Trình Tuyết, tựa như chịu đả kích trí mạng, trong lúc nhất thời hoang mang lo sợ, không kịp hồi thần.

Viên Khuynh Dương là học sinh chuyên ngành nghệ thuật của Đức Minh, trường học có nhiều người biết hắn. Mà hình tượng ôn tồn tao nhã, khiêm tốn nhã nhặn hào phóng, đã sớm thâm nhập vào lòng người, mặc kệ nội tâm hắn xấu xa cỡ nào, nhưng bề ngoài lại giả bộ cực kỳ tốt, tối thiểu là hình tượng trong trường vô cùng tốt.

Nhưng bây giờ, tài tử ôn tồn nho nhã kia, quân tử hoà ái, khiêm tốn dễ gần kia, lại trở thành một tên dâm loạn nữ sinh, hạ lưu vô sỉ, khốn kiếp, xung quanh có không ít thầy cô cùng bạn bè, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.

Một đòn này, chỉ sợ danh tiếng ở trường học của hắn đã triệt để bị phá huỷ!

Viên Khuynh Dương, có phải lúc này ngươi rất phẫn nộ, rất thống khổ, hận không thể đem ta bầm thây vạn đoạn đúng không? Nhưng ngươi không biết, lúc trước khi biết được ngươi phản bội ta, ta cũng phẫn nội, cũng thống khổ như thế.

Cảm giác bị người mình tin tưởng lợi dùng, lúc trước ta đã cảm thấy thế nào, bây giờ người cũng nếm thử một chút đi.

Hơn nữa, không phải ngươi nói không sợ bị người ta thấy sao? Vậy hãy để cho Liễu Yên nhìn thật kỹ cái người mà tôn thờ cô ta như nô lệ tôn thờ nữ thần, thế mà đối với nữ sinh khác lại ân cần và điên cuồng như thế nào đi…

Trình Tuyết ý thức được ánh mắt của Liễu Yên liền nhìn qua, gương mặt mỹ lệ của cô ta đầy vẻ yếu ớt, trong mắt là vô cùng khiếp sợ, không dám tin. Cô ta bước nhanh tới chỗ Viên Khuynh Dương, kéo tay hắn, vội vàng hỏi thăm: “Dương Dương, Dương Dương, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Viên Khuynh Dương lại giống như không nghe thấy lời cô ta nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm trên người Trình Tuyết, rất lâu sau mới phục hồi tinh thần lại. Hắn y như một con dã thú bị giẫm đạp tự tôn, đỏ hai mắt chạy về hướng Trình Tuyết.

Nhưng còn chưa đến bên cạnh đã bị hai nam sinh ngăn cản lại, hắn cứ như vậy đỏ mắt hung hăng nhìn cô chằm chằm, tựa hồ thống khổ đến cực hạn, miệng mấp máy lại không phát ra được âm thanh nào.

Nhưng Trình Tuyết có thể từ môi hắn mà nhìn ra được, hắn lặp đi lặp lại hỏi cô: “Tại sao?”

Tại sao ư? Lúc đầu ta cũng rất muốn biết tại sao, tại sao lại lừa gạt ta, tại sao lại lợi dụng ta, tại sao khiến ta lãng phí mười năm tuổi xuân?!! Tại sao tại sao tại sao? Viên Khuynh Dương, ngươi cũng giải thích cho ta đi!

Ngươi tàn nhẫn với ta như vậy mà còn muốn tiếp tục dây dưa không rõ với ta, vậy cũng đừng trách ta xoay tay phản kích.

error: Alert: Content is protected !!