Chương 23
Editor: Zens Zens
(Edit 09/05/2017)
Thầy Trương gọi hai nam sinh đem Viên Khuynh Dương mang ra ngoài, lại đi đến trấn an Trình Tuyết.
Trình Tuyết lau nước mắt, toàn thân run lẩy bẩy, giống như bị hù doạ không nhẹ. Cô nhìn thoáng qua thầy Trương, lại nhìn thoáng qua Trương Hiểu Lệ: “Mình… Mình muốn về nha.”
Thầy Trương cũng hiểu, một cô gái nhỏ ở bên ngoài gặp loại chuyện như vậy, điều đầu tiên tự nhiên nghĩ là sẽ muốn về nhà.
Thầy Trương đang muốn gọi một người đưa cô về, Dương Lạc nãy giờ luôn đứng một bên quan sát sự việc, vội vàng bước lên trước nói: “Thầy Trương, để em đưa em ấy về nhà.”
Thầy Trương vừa nhìn thấy Dương Lạc lập tức thở phào nhẹ nhõm, Dương Lạc là người chững chạc, ông có thể tin tưởng.
“Em không đừng sợ, học trưởng Dương Lạc sẽ đưa em về, nó sẽ chiếu cố em thật tốt.”
Trình Tuyết lén nhìn thoáng qua Dương Lạc, gật đầu.
Thầy Trương cùng Trương Hiểu Lệ đưa hai người đến thẳng bến xe buýt rồi mới rời đi. Trên xe cũng không nhiều người, Trình Tuyết và anh ngồi ở vị trí phía sau, anh đưa cho cô một tờ khăn giấy, hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
Không biết tại sao, lúc Trình Tuyết đối mặt với anh lại có chút lúng túng, cô tiếp nhận khăn giấy nói cám ơn, lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có.”
Vừa mới lau hết nước mắt, lại đột nhiên nghe anh nói một câu: “Diễn trò cũng được đấy.”
Toàn thân Trình Tuyết cứng đờ, đột nhiên quay đầu nhìn anh, đã thấy vẻ mặt anh nhàn nhạt lại nói tiếp: “Bất quá, những người khác cũng không nhìn ra.”
Trình Tuyết ngơ ngác nhìn anh, trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào, quả nhiên trước mặt người có tâm tư thâm trầm như anh, một chút thủ đoạn này của cô căn bản là không giấu được.
Dương Lạc dường như nhìn ra sự lúng túng của cô, vội vàng thêm một câu: “Thế này cũng tốt, về sau chỉ sợ hắn cũng không dám đến gần em nữa.”
Trình Tuyết gật gật đầu, quay đầu đi không lên tiếng.
Một lát sau, đột nhiên nghe thấy anh nói một câu ý tứ sâu xa: “Hình như em đang trốn tránh anh, em đang suy nghĩ gì vậy?”
Trình Tuyết bóp chặt khăn giấy, không dám quay đầu nhìn anh, chỉ lắc đầu nói: “Không có, chỉ là thấy anh bận rộn việc học, sợ ảnh hưởng anh.”
“Phải không?”
Cô nghe thấy giọng anh có vẻ không thích hợp, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ánh mắt tĩnh mịch kia cũng đang nhìn cô, đáy mắt che giấu sự cô đơn vô cùng.
Đột nhiên Trình Tuyết phát hiện, hình như cô đối với anh quá mức vô tình rồi. Cô một lòng muốn vạch trần mặt nạ của anh, đem anh từ trong bóng tối kéo ra, khiến anh đường đường chính chính đứng trước mặt cô. Nhưng lúc kéo ra rồi, lúc anh đã thích ứng với ánh mặt trời thì cô lại bắt đầu đẩy anh vào lại trong góc.
Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, anh có phải là cái tên Ngôn Cảnh Châu lòng dạ độc ác, lãnh khốc tàn nhẫn thì thế nào? Anh là Ngôn Cảnh Châu, cũng là Tiểu Sửu tiên sinh của cô, ở đời trước, anh luôn im lặng giúp đỡ cô, quan tâm cô, thích cô cũng không dám nói, cô vì yêu người khác mà bị tổn thương, anh còn vì cô đòi lại công bằng, anh đối với cô như thế, thật không có lý do gì lại bài trừ anh cả.
Cô nhìn anh cười cười, dịu dàng an ủi: “Thật sự là em chỉ sợ ảnh hưởng anh thôi.”
Có lẽ nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của cô, cô đơn trong đáy mắt anh cùng dần dần tản đi. Mặc dù khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng cả người nhìn qua không còn vẻ nghiêm trọng như lúc nãy.
Anh đáp nhẹ một tiếng: “Ừ.”
“…”
Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện này, trong chốc lát Trình Tuyết cảm thấy thoải mái không ít. Đột nhiên nhớ đến tình cảnh vị học tỷ đút cho anh cái gì đó, cảm giác nghèn nghẹn trong lòng lại trào lên.
“Vữa nãy vị học tỷ kia và anh cũng thân mật quá nhỉ?
“Hửm?” Hắn hơi ngẩn người, hơi suy nghĩ một chút mới hiểu được cô đang nói gì: “Anh cùng cô ta chỉ là bạn học.”
“Bạn học à?” Giọng Trình Tuyết lành lạnh: “Nhưng mà người ta còn đút cho anh ăn nữa đó!”
“Không phải là vẫn chưa ăn sao?” Giọng nói anh lộ ra vài phần gấp gáp.
“…” Hầy… Quả thật là chưa ăn, Trình Tuyết bị anh chặn một câu cũng không biết nói tiếp cái gì nữa.
Một đường không nói, hai người xuống xe ở đầu đường cách nhà Trình Tuyết không xa, đầu đường có bán bánh dày nóng. Trình Tuyết xuống xe cũng không đi vội, ánh mắt nhìn chằm chằm bên kia mấy lần, người bên cạnh rất nhanh đã phát hiện, nhíu mày nghi ngờ nói: “Muốn ăn?” Không đợi Trình Tuyết trả lời, hắn liền đi qua mua một phần.
Bánh dày được chứa trong một cái chén nhựa nhỏ, còn nóng hôi hổi, trên mặt bánh còn rải một lớp đường nâu, trong đó còn trộn một lớp bột đậu, nhất thời mùi hương ngọt ngào xông vào cánh mũi, khiến người ta càng muốn ăn.
Trình Tuyết không khách khí, cầm lấy liền ăn một miếng, vừa nóng hổi vừa ngọt ngào, ăn vào miệng quả thực không chê vào đâu được.
Trình Tuyết đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng que trúc xiên một miếng đưa cho anh. Anh ngẩn người, lập tức lắc lắc đầu: “Anh không ăn.”
“Em đút cho anh thì anh ăn đi.” Cô vẫn nhất quyết không tha, đưa tới bên miệng anh như cũ.
Ánh mắt Dương Lạc quét nhanh một vòng bốn phía, hơi mất tự nhiên một chút nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu đem bánh dày nóng ăn vào trong miệng.
Trình Tuyết cười cười: “Về sau anh chỉ có thể ăn đồ của mình em đút cho thôi, hiểu không?”
Anh cúi đầu không nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời một câu: “Ừ.”
Trình Tuyết thấy toàn thân hắn dường như cũng lộ ra vẻ cứng ngắc, nhưng mà lúc đáp lại cô thì lại đặc biệt nghe lời, Trình Tuyết thật không cách nào tưởng tượng nổi, nam nhân lãnh khốc tàn nhẫn kia vẫn còn có lúc nhu thuận dịu dàng như vậy.
Thật muốn xoa đầu vuốt lông anh quá đi mất!
Thứ hai Trình Tuyết đến trường học, vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi liền nghe Bạch Khiêm bên cạnh hỏi: “Nghe nói ngày hôm qua mày bị Viên Khuynh Dương trêu chọc?”
Tin tức này chắc cũng đã truyền khắp rồi, nghe hắn hỏi Trình Tuyết cũng không kinh ngạc, gật gật đầu.
Bạch Khiêm bĩu môi hừ hừ khinh thường: “Không phải Dương Lạc cũng đi sao? Tại sao hắn không bảo vệ cho mày? Nếu tao mà ở đó, nhất định là đánh cho tên tiểu tử Viên Khuynh Dương không bò dậy nổi.”
Trình Tuyết quay đầu nhìn hắn, hắn lập tức nói: “Mày đừng có hiểu lầm tao muốn bảo vệ mày, tao đây là thấy việc nghĩa nên làm, nếu đổi lại là Trương Hiểu Lệ thì tao cũng sẽ làm vậy thôi.”
Trình Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không để ý hắn nữa.
Sau khi Viên Khuynh Dương vào phòng học đã phát hiện những người xung quanh đều đang nhìn mình. Hắn cũng không xem là chuyện to tát, đến chỗ ngồi ngồi xuống, vừa mới ngồi đã nghe được hai nữ sinh phía trước chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.
Mặc dù tiếng bọn họ rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe được.
“Trời ạ, thật không ngờ hắn lại là loại người này.”
“Đúng vậy, nhìn không ra nha, tuấn tú lịch sự vậy mà xấu xa hạ lưu thế, về sau cách xa hắn một chút đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, đúng là ghê tởm mà.”
Viên Khuynh Dương ung dung thong thả đem sách vở ra, làm như không nhìn thấy bạn cùng lớp đang chỉ trỏ khinh bỉ hắn, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua Trình Tuyết, nhưng cô chỉ chống đầu, làm bài tập giống như không có việc gì xảy ra.
Hắn thật không thể tin được, Tiểu Tuyết Hoa của hắn sẽ đối với hắn như thế. Tiểu Tuyết Hoa của hắn chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, sẽ hưng phấn chạy đến bổ nhào vào ngực hắn. Tiểu Tuyết Hoa của hắn lúc hắn sinh bệnh sẽ tỉ mỉ chu đáo chăm sóc hắn. Tiểu Tuyết Hoa của hắn, thời điểm hắn mất mát sẽ đến bên cạnh an ủi hắn, sẽ mang nụ cười ngọt ngào, sẽ làm trò trêu chọc hắn để hắn vui.
Hắn thật không thể tưởng tượng được, người đã từng dịu dàng săn sóc hắn như thế nhưng một khi cắn ngược lại tàn nhẫn như vậy.
Nếu như trong lòng cô còn có hắn, cô tuyệt đối sẽ không tính kế hắn như vậy.
Lời giải thích duy nhất đó là cô đã không còn yêu hắn, cô không còn thuộc về hắn, cô đã yêu người khác. Về sau, dáng vẻ tươi cười của cô, dịu dàng của cô, tất cả sự đẹp đẽ đều sẽ không còn thuộc về hắn.
“Lạch cạch!” Viên Khuynh Dương nắm bút bi trong tay gãy thành hai khúc. Hắn cúi đầu nhìn, đã thấy vết rạn nứt cắt qua lòng ngón tay, vạch một chỗ, lập tức một vệt máu chảy ra.
Máu tươi chảy ra, nhưng thật lạ là hắn lại không hề cảm thấy đau nhức.
Qua vụ việc này, Trình Tuyết và Viên Khuynh Dương coi như triệt để cạch mặt. Viên Khuynh Dương cưỡng bức cô, mặc dù không đến mức bị đưa đến đồn cảnh sát, nhưng khẳng định là đã bị thầy giáo hung hăng dạy bảo một phen, hơn nữa danh tiếng của hắn đã tiêu tan, muốn bình yên vô sự mà sống hết ba năm ở nhất trung Đức Minh, vậy thì hắn nhất định sẽ giáp trứ vĩ ba tố nhân (*), sẽ càng không ngốc đến độ tiếp cận Trình Tuyết lần nữa.
(*) sống thu mình lại một chút, kín tiếng hơn một chút
Cái Trình Tuyết muốn chính là kết quả như vậy.
Lúc nghỉ giữa khoá thể dục, Trình Tuyết vào nhà vệ sinh, sắp đến cửa phòng liền thấy Viên Khuynh Dương từ cửa đi ra. Sắc mặt hắn không tốt lắm, trong mắt còn hiện ra tia máu, cả người toả ra không khí trầm lặng, sớm không còn hào quang quân tử ôn nhuận nữa.
Bây giờ nhìn thấy hắn, cô không cần phải khách khí làm gì nữa. Cho nên làm như không thấy hắn, sắc mặt lạnh lùng bỏ đi, nhưng mà đi ngang qua mặt hắn lại nghe hắn khẽ phun ra một câu: “Sẽ như em mong muốn”.
Trình Tuyết dừng bước một chút, quay đầu nhìn hắn, hắn cũng không giải thích dư thừa gì, trực tiếp nhấc chân bỏ đi.
Mà cuộc sống sau đó, Viên Khuynh Dương quả thực rất tự biết thân không tiếp cận cô một chút nào nữa. Buổi trưa cũng không cùng các cô làm bài tập, trên đường gặp phải hai bên cũng không cần chào hỏi nhau nữa, y như người xa lạ. Đối với Trình Tuyết, đây quả thật là việc tốt nhất, chỉ hy vọng cả đời đều có thể không bao giờ qua lại cùng Viên Khuynh Dương nữa, sống an ổn mà vượt qua ba năm này.
***
Gần đây Trình Tuyết bắt đầu cùng học sinh nội trú tự học buổi tối. Mỗi ngày sau khi tan buổi tự học tối về đến nhà thì cũng đã đến chín giờ. Tối hôm đó, cô về đến nơi cách nhà không còn xa, xa xa đã thấy một thân ảnh cao lớn đứng ở cửa tiểu khu, đợi thấy rõ người kia là ai, Trình Tuyết nhất thời ngạc nhiên lại mừng rỡ. Anh xuất hiện chỗ này chắc chắn là đang đợi cô.
Khoảng thời gian này, cô rất sợ ảnh hưởng đến anh nên cũng không đi tìm, vốn là muốn chờ đến khi nghỉ tết nguyên đán thì lại gặp, không nghĩ tới anh lại đến tận nhà tìm cô.
Nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu lại. Trình Tuyết chạy đến bên người anh, kiềm chế kích động mà hướng anh nói: “Sao anh lại tới đây?”
Anh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Bên ngoài cư xá có một chiếc đèn đường, ánh sáng vàng hắt xuống, mỗi ánh đèn tựa hồ mang theo một màn sương vàng nhạt bay lên. Bộ dáng của anh giống như bị lớp sương mù này bao phủ, cô mơ hồ cảm thấy sắc mặt anh ngưng trọng lại.
Trình Tuyết cảm thấy có gì không đúng lắm, dáng vẻ tươi cười cũng ngưng xuống: “Anh sao thế?”
Anh nhìn cô rất lâu mới khẽ vuốt cằm, than nhẹ một tiếng: “Anh tới tạm biệt em.”
Lời anh nói tựa như chậu nước lạnh đổ xuống, Trình Tuyết cảm thấy cả người đều lạnh thấu. Mặc dù cô biết rõ một ngày nào đó anh sẽ rời đi, trở lại nơi thuộc về anh, nhưng cô không ngờ ngày này lại tới nhanh như thế, cô cho rằng ít nhất cũng phải chờ sau khi anh thi vào trường đại học.
“Anh… muốn đi đâu?” Cô cố làm ra vẻ nghi hoặc hỏi.
“An Hoài.” Hắn ngừng một lát, lại bổ sung một câu: “Đó là nhà cha của anh, anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trở về.”
Trình Tuyết đương nhiên biết rõ anh chỉ có thể trở về, nếu như anh không tranh thủ quay về, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh của anh giết chết. Chỉ là lần tạm biệt này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nhau. An Hoài, đó là đặc khu hành chính của đất nước C, cách chỗ này rất xa rất xa, cách biệt muôn sông nghìn núi.
“Chúng ta… Còn gặp lại không?”
Có lẽ nghe được giọng nói của cô thay đổi âm điệu, anh vội vàng mềm giọng an ủi một câu: “Em đừng lo lắng, dù anh đi nơi nào, cũng sẽ không bỏ mặc em.”
Anh cũng không trả lời thẳng với cô là có hay không gặp lại, chỉ sợ chính anh cũng không biết cả hai có còn gặp mặt hay không. Lần này trở về, anh biết rõ sẽ gặp phải những gì. Ngôn gia kia là thế giới hoa lệ lại kì lạ, trên người anh là bối cảnh cường đại, còn có người anh một lòng muốn đưa anh vào chỗ chết.
Thậm chí, anh cũng không thể đảm bảo là bản thân có thể sống sót hay không, nhưng anh vẫn hứa hẹn với cô, anh sẽ bảo vệ cô, mặc kệ là anh ở nơi nào, sống một ngày sẽ lo cho cô một ngày, giống như đời trước vậy.
Trình Tuyết cảm thấy mũi cay xè, trong lòng cũng nghẹn lại khó chịu, cho dù về sau anh sẽ biến thành Ngôn Cảnh Châu không có nhân tính, nhưng giờ phút này cô vẫn không nỡ rời xa anh.
Cô hít mũi một cái, nhịn xuống nghẹn ngào: “Khi nào anh đi?”
“Tạm biệt cùng em xong sẽ đi ngay.”
“Sao lại nhanh thế?!” Trình Tuyết cảm thấy lòng như chìm xuống đáy vực.
“Ừ.” Giọng nói anh rất thấp rất thấp, thấp đến nỗi không nghe ra tâm tình.
“Anh…” Trình Tuyết há hốc mồm, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói gì, do dự rất lâu mới nói: “Anh nhớ tự mình chăm sóc bản thân.”
Hai con ngươi đen thẳm nhìn cô, ánh nhìn chặt chẽ, tựa như muốn đem cả người cô khoá lại trong ánh mắt: “Anh biết, em cũng vậy.”
Trình Tuyết kiềm nén nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Không biết từ nơi nào đột nhiên vang lên hai tiếng còi, giống như đang thúc giục cái gì đó. Lúc này Trình Tuyết mới phát hiện cách con phố không xa có một chiếc xe màu đen có rèm che đang đỗ lại. Cô đoán là chiếc xe có rèm che này hẳn là đang chờ anh.
“Anh phải đi rồi.”
Một chốc này, tâm Trình Tuyết loạn như ma, nghe vậy cũng không biết phải nói gì, chỉ sững sờ gật đầu với anh. Môi anh mấp máy một lát, hình như cũng có lời muón nói với cô. Bất quá cuối cùng anh vẫn lui về sau một bước, sau đó xoay người, nhưng dù quay người lại, nhưng chân tựa như dính chặt, một hồi lâu không thể nhúc nhích.
Anh đưa lưng về phía cô, cô không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng nhìn sống lưng khẩn trương, hai tay nắm chặt hai bên người run lên nhè nhẹ.
Chỉ chốc lát sau cô thấy anh cúi thấp đầu, tựa như đã hạ quyết tâm. Cuối cùng nhấc chân bước nhanh rời đi, đầu không ngoảnh lại, bước lên chỗ chiếc xe không xa, chiếc xe màu đen rất nhanh liền biến mất trong màn đêm dày đặc.
Cách biệt từ đây, trời cao biển rộng, biết đến khi nào mới gặp lại anh.
Trình Tuyết nhìn chiếc xe rời đi hồi lâu mới phục hồi tinh thần, cảm giác một mảng ướt át trên mặt, cô đưa tay lau, không biết từ khi nào cô đã rơi lệ rồi.
Cô mang bước chân nặng nề trở về nhà, nằm ở trên giường, cảm giác mất mát trong lòng thật lâu cũng không ném đi được.
Ly biệt đến quá đột ngột, anh cứ vậy mà đi. Từ khoảnh khắc xoay người kia, anh đã không còn là thiếu niên lạnh lùng tự ti, trầm mặc trốn ở góc phòng nữa, mà là thân phận nhị thiếu gia Ngôn gia, vài năm sau liền trở thành gia chủ Ngôn gia vang danh khắp nơi.
Sẽ còn gặp lại không? Có lẽ sẽ, chỉ là thời điểm gặp mặt thì tất cả mọi thứ đã không còn giống như bây giờ nữa.
Tiểu Sửu tiên sinh cứ như vậy rời đi, khổ sở thì khổ sở, nhưng ngày vẫn cứ theo lẽ thường mà trôi qua. Vì không để cho bản thân nghĩ ngợi lung tung, tất cả tâm tư của Trình Tuyết cơ hồ đều áp đặt lên việc học, chỉ khi ngẫu nhiên nhớ đến người con trai lạnh đạm lại hay ngượng ngùng đó, thì tâm tình bị chôn giấu lại tràn đầy ấm áp cùng chua xót.
Học kì hai năm nhất, cô bắt đầu có cảm giác sợ hãi cùng bất lực với môn đại số, bài kiểm tra đại số tra học kỳ hai của cô chỉ vừa mới đủ điểm chuẩn, mà tên Bạch Khiêm trong lúc lên lớp không hề cố gắng vậy mà còn muốn cao hơn cô 20 điểm.
Trong lòng Trình Tuyết cảm thấy thật không công bằng, thậm chí mấy ngày nay đều không ngủ được, cái loại cố sức liều mạng mà không thu hoạch được gì đúng là không dễ chịu tí nào.
Năm hai trường học chuyển qua dãy phòng học mới, đồng thời phân ra khoa xã hội và khoa tự nhiên, Trình Tuyết đi khoa xã hội, Bạch Khiêm cùng Trương Hiểu Lệ đi khoa tự nhiên, mà Viên Khuynh Dương cũng giống như đời trước chọn khoa xã hội. Hai người thật bất hạnh lại cùng một ban, bất quá từ sau sự kiện kia hai người cũng không còn nói với nhau câu nào.
Năm hai vừa mới khai giảng không lâu, Trình Tuyết nhận được một bưu kiện từ nước ngoài gởi về. Ngược lại cô rất kinh ngạc, cô đâu có quen biết ai ở nước ngoài đâu.
Trình Tuyết mở bưu kiện ra, đã thấy bên trong toàn là sách luyện tập môn đại số, Trình Tuyết cũng tiện tay mở ra xem. Vừa nhìn thấy chữ viết trên đó cô liền hiểu ngay, những thứ này đều là Tiểu Sửu tiên sinh gởi cho cô.
Bên trong sách luyện tập của anh còn kẹp một tờ giấy, trên mặt giấy ghi đơn giản mấy chữ: “Cố gắng nhìn anh giải đề mà suy nghĩ.”
Cô biết rõ thành tích học tập của anh, nghe nói thi Olympic toán học còn được khen nữa, có được bút ký của anh, với trình độ toán học tệ hại của cô thì chẳng khác nào miếng bánh từ trên trời rớt xuống.
Chỉ là cô cũng rất nghi hoặc, anh ở xa tận An Hoài, làm sao biết cô học đại số không tốt? Hơn nữa bưu kiện này lại đến từ nước ngoài, tại sao phải đi một vòng vượt biển xa như thế gửi cho cô?
Bất quá hơi suy nghĩ một chút cô liền rõ ràng, thứ nhất, lúc nào anh cũng chú ý động tĩnh ở đây, thứ hai, anh không trực tiếp liên lạc với cô thực ra là một loại bảo vệ. Chỉ sợ hôm nay chỗ đứng của anh ở Ngôn gia chưa vững chắc, cho nên anh không thể để cho những kẻ đối địch với mình biết rõ người anh bận tâm.
Đối với sự săn sóc này, Trình Tuyết cảm thấy trong lòng thật ấm áp, đem bản ghi chép của anh nghiền ngẫm phân tích thật kỹ.
Thật ra trước đây về phương diện đại số Trình Tuyết có vài chỗ hiểu sai, quá mức suy nghĩ theo lối mòn, phương thức giải đề chỉ nghĩ một hướng, không biết linh hoạt suy nghĩ. Đương nhiên quan trọng nhất là, mặc dù cô phí rất nhiều công sức lên số học, nhưng mà bài tập môn này cũng không có hứng thú bao nhiêu. Mà sau khi anh cho cô bút ký của mình, suy luận theo lối giải đề của anh, Trình Tuyết mới dần dần phát hiện ra sự ảo diệu của toán học, cũng dần dần thích cảm giác sung sướng mỗi khi giải hết đề.
Vì vậy, thành tích đại số của Trình Tuyết liên tục tăng lên, không kéo chân sau của cô nữa, hơn nữa với kinh nghiệm đời trước, kiểm tra cuối kì năm hai điểm của cô liền cao nhất khoa xã hội, mà cô cũng có thể có phòng tự học cho riêng mình.
Người đứng đầu khoa tự nhiên là Trương Hiểu Lệ, hai người lại là bạn tốt, thường xuyên cùng nhau thảo luận bài tập. Có đôi khi Bạch Khiêm cùng những bạn học khác cũng sẽ vào phòng tự học cùng nhau học tập. Ngày tháng trôi qua thật êm đềm phong phú.
Đương nhiên vừa nghiêm túc học tập bên ngoài, Trình Tuyết cũng thời thời khắc khắc đề phòng bệnh tình của mẹ, luôn luôn khuyên bà đi bệnh viện kiểm tra.
Vừa mới bắt đầu kiểm tra thì kết quả còn không sao, đến lần cuối cùng, bác sĩ nói cho cô biết tình huống không lạc quan, tế bào ung thư đã di căn đến gan.
Mặc dù đã sớm đoán được khả năng này, nhưng khi nghe được tin tức, Trình Tuyết cũng chịu một đả kích lớn. Mấy năm nay cô liên tục chú ý chăm sóc, cũng hốt thêm mấy thang thuốc đông y bồi dưỡng, cho rằng sẽ có thể thay đổi số phận, nhưng lại không ngờ kết quả cuối cùng vẫn như vậy.
Vừa nghĩ tới việc cuối cùng mẹ sẽ phải rời đi, đoạn thời gian đó Trình Tuyết quả thực khó tránh ăn không ngon, ngủ không yên. Bất quá Tưởng Minh Thục lại rất lạc quan, còn an ủi cô: “Mẹ không có chuyện gì, con phải cố gắng học tốt, mẹ còn chờ con học xong còn uống rượu mừng nữa!”
Hốc mắt Trình Tuyết ươn ướt, vội vàng gật đầu, hai người tán dốc trong chốc lát. Tưởng Minh Thục dường như nhớ tới cái gì, nghiêm mặt nói: “Tuyết nhi à, mẹ nói cho con nghe, sau này lên đại học cũng đừng chỉ lo học không, nếu có nam sinh thích hợp, thì phải bất chấp mà đoạt vào tay.”
Trình Tuyết cố nén chua xót cười cười: “Dạ.”
Tưởng Minh Thục cũng hào hứng, vốn nằm trên giường, lại trực tiếp ngồi dậy nói: “Mẹ nói với con này, muốn tìm thì phải tìm người cao chút, tốt nhất là 1m8 trở lên, nếu tìm người thấp quá, cùng con vừa nhỏ vừa lùn ở một chỗ, về sau sinh con thì phải làm sao hả?”
Trình Tuyết nghe lời bà nói thì lại dở khóc dở cười: “Con vừa nhỏ vừa lùn chỗ nào chứ?”
Tưởng Minh Thục trừng cô: “Sao lại không vừa nhỏ vừa lùn? Chưa tới 1m65 đều là vừa nhỏ vừa lùn.”
“…” Được rồi, cô chỉ có 1m62 thôi.
“Còn có, nên tìm người học khoa tự nhiên, về sau trong nhà có chỗ nào xảy ra vấn đề nó còn giúp con sửa chữa được, bóng đèn trong nhà mà có hư thì cũng có người giúp đỡ.” Nói đến đây không biết tại sao bà lại thở dài một tiếng: “Đương nhiên, nó nhất định phải đối tốt với con, đối tốt với con thì mới được.” Giận cô một cái rồi nói: “Tính cách không biết quan tâm người khác cũng phải sửa lại, đừng có như cái hủ nút vậy, hiện giờ mấy đứa con trai bên ngoài đều thích con gái hoạt bát đó, nhớ lời mẹ nói cho kỹ?”
Trình Tuyết dán sát mặt lên bàn tay bà: “Được rồi, con nhớ kỹ rồi, có khi nào mẹ nói cái gì mà còn không nhớ kỹ chưa?
Lúc này Tưởng Minh Thục mới yên lòng, lại nằm xuống giường bệnh. Trình Tuyết đem gò má cọ cọ lên tay bà, chóp mũi lại toan khó chịu.
Con sẽ có bạn trai, có bạn trai thật cao và còn học tự nhiên nữa, anh ấy sẽ giúp sửa dây điện trong nhà, sẽ giúp thay bóng đèn trong nhà, sẽ trở thành nơi cho hai chúng ta dựa vào, nhưng mà mẹ à, mẹ cũng phải sống đến ngày nhìn con có bạn trai chứ?
Vì để giảm bớt bệnh tình, Tưởng Minh Thục bắt đầu điều trị hoá chất, sau mấy lần điều trị bà đã tiều tuỵ đi không ít. Việc học của Trình Tuyết gấp rút, không có cách chăm sóc, mà Trình Hải Ưng lại hoàn toàn mặc kệ sự sống chết cả bà. Lúc mới đầu còn đến thăm, cho một ít tiền liền không xuất hiện nữa. Trình Tuyết không còn cách nào khác đành cầu hộ công bệnh viện hỗ trợ chiếu cố. Gần đây cô để dành cũng được một ít.
Mặc dù cô đoán được đời này, có lẽ Tiểu Sửu tiên sinh sẽ còn giúp đỡ, nhưng cô lại hoàn toàn không muốn ỷ lại vào anh. Cho nên lúc học lớp mười cô cũng vất vả một phen, viết không ít tiểu thuyết gởi cho toà soạn. Bởi có kinh nghiệm đời trước, ba bài thì cũng nhận được 2 bài , trong tay cô cũng còn một ít tiền.
Hơn nữa cô vốn đã nghĩ kỹ, nếu không có sự hỗ trợ của Tiểu Sửu tiên sinh, dù sao cô cũng muốn thi vào trường cao đẳng, sau đó vay mượn một chút để học tập.
Lại không nghĩ rằng, trước lúc thi vào trường cao đẳng chừng hai tháng, lại giống hệt như đời trước, bị hiệu trưởng gọi lên phòng làm việc, đưa cho cô một cái túi, nói là có người hảo tâm quyên tặng.
Trình Tuyết không cần nghĩ cũng biết đó là ai, hai tay cầm túi, mũi cay xè, kiếp trước kiếp này đều thiếu anh phần ân tình này, không biết làm sao mới có thể trả.
Trình Tuyết về đến nhà mới mở túi ra, trong túi gồm một tấm thẻ, ngoài ra còn có thêm một chiếc di động. Đời trước anh trực tiếp đưa cô hai mươi vạn tiền mặt, nhưng đời này không giống vậy, hơn nữa anh còn cho thêm một chiếc di động.
Trình Tuyết cứ cho rằng trên điện thoại di động sẽ có số của anh, nhưng mở ra thì bên trong trống trơn không có gì cả. Trình Tuyết có chút mất mát, từ khi anh rời đi, hai người đã hơn hai năm không liên lạc rồi.
Trưa hôm nay sau khi tan học, cô rảnh rỗi đến ngân hàng xem một chút, lại phát hiện trong thẻ có đến năm mươi vạn tiền mặt. Trình Tuyết sợ hãi kêu lên, đời trước anh cho cô hai mươi vạn đã đủ nhiều rồi, không nghĩ tới đời này lại trực tiếp cho đến năm mươi vạn.
Cũng không biết anh ở Ngôn gia có tốt không, bỗng nhiên cho cô nhiều tiền như thế, không biết có ảnh hưởng gì tới anh không. Hơn nữa cô lại không có phương thức liên lạc, muốn hỏi thăm anh một tiếng cũng không có cách nào.
Bất quá có số tiền này cũng chỉ có thể khiến mẹ chống đỡ được một đoạn thời gian. Vẫn giống như đời trước, cô thi vào trường cao đẳng không bao lâu thì mẹ ra đi. Trước khi thi vào trường cao đẳng, mẹ cô ở trên giường bệnh đã nói rất nhiều lời, nhưng khi đó bà đã rất suy yếu rồi. Bà lẳng lặng nằm trên giường nhìn cô, trợn tròn mắt, một câu cũng nói không nên lời đã rơi lệ, Trình Tuyết thấy bộ dạng này của bà cũng khó chịu vô cùng.
Sau khi an táng cho mẹ, có không ít thân bằng hữu hảo đến phúng viếng. Bận bịu mấy ngày qua, nhưng ngược lại không cảm thấy gì, nhưng sau khi bận bịu qua đi, ngồi an tĩnh lại thì trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn hình ảnh ngày tháng còn sống, gần gũi từng ly từng tý bên mẹ.
Trên ghế salon còn đặt một bộ quần áo con nít chưa đan hết. Kể từ ba năm trước khi ngã bệnh, bà đã thích đan quần áo, đan cho Trình Tuyết, còn đan cho đứa con mà chưa biết khi nào sinh ra của Trình Tuyết. Bà chỉ sợ cũng lo lắng vạn nhất, hy vọng có thể tự tay đan áo cho cháu của bà, dùng cái này để diễn tả tình yêu của người bà đã sớm rời nhân thế đối với cháu mình.
Sau khi trùng sinh vài năm, trừ học tập, cô đều dùng thời gian còn lại bầu bạn với bà. Thời điểm đó, hai người cùng đi qua không ít địa danh để du ngoạn, cô cũng chụp không ít ảnh, mỗi tấm hình bà đều cười rất vui vẻ, cho dù làm lại một đời cũng không cách nào thay đổi vận mệnh của mẹ, nhưng dứt khoát cô không còn tiếc nuối gì nữa.
Ngồi trong căn phòng trống trải vắng vẻ như cũ, cô lại cảm giác được sự cô độc sâu đến tận xương tuỷ. Từ giờ không còn người nào tỉ mỉ chu đáo quan tâm cô nữa, cũng sẽ không có người dùng giọng nói yêu thương trách cứ cô nữa.
Hai tay cô ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn trên tường không quá sáng, bên cạnh vách tường đặt di ảnh của mẹ, trước mặt là nến thơm. Mùi hương nến truyền đến, nhắc nhở một hết lần này đến lần khác rằng mẹ cô, đã thật sự qua đời.
Cô khổ sở nằm cuộn mình thành một đoàn, giờ phút này, cô rất hy vọng Tiểu Sửu tiên sinh của cô có thể ở bên cạnh. Anh lúc nào cũng sẽ xuất hiện những lúc cô cần nhất, bây giờ cô thật sự thật sự rất cần anh.
Nhưng người ở ngoài trời nam biển bắc thì làm thế nào anh tới được?
Có lẽ do ngồi như thế một chút đã mệt mỏi, Trình Tuyết mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Cô bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, Trình Tuyết cầm lên thì thấy là một dãy số xa lạ. Cô dụi dụi mắt rồi mới mở điện thoại, còn chưa mở miệng hỏi thăm là ai thì đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói âm trầm hùng hậu: “Xuống lầu đi.”