Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 24


Chương 24

Editor: Zens Zens

(Edit 09/05/2017)

Giọng nói anh vô cùng réo rắt, tựa như tiếng nước suối chảy róc rách, lại vừa giống như tiếng gõ vào ngọc thạch thanh thuý. Hơn hai năm rồi, giọng nói của anh cũng có chút thay đổi, ngoài réo rắt lại thêm phần mạnh mẽ của đàn ông.

Đêm mùa hè mang hơi nước ẩm ướt mát lạnh, bốn phía yên tĩnh không bóng người, chỉ còn giọng nói của anh nhói vào trái tim cô.

Trình Tuyết còn cho là mình còn chưa tỉnh ngủ nên sinh ra ảo giác, vội vàng hỏi một câu: “Anh… Anh ở đâu?”

“Anh ở dưới lầu nhà em”

Trình Tuyết giật mình thật mạnh, bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn xuống. Lúc này đã là buổi tối, đèn đường đã được thắp sáng, mỗi một chao đèn đường cũng có thể soi sáng một điểm tối của thế giới mờ nhạt. Một trận gió mát thổi qua, vài chiếc lá rơi lởn vởn trong vầng sáng ấy, khiến đường phố vốn đã vắng lặng lại càng trở nên yên tĩnh.

Cô quan sát một lúc vẫn không thấy một người nào, còn đang muốn hỏi, chỉ nghe đầu điện thoại truyền đến một câu: “Anh ở trên xe.”

Lúc này Trình Tuyết mới chú ý ở cửa tiểu khu có một chiếc xe màu đen có rèm che đậu lại. Lần này cô thật sự tỉnh lại từ trong mộng, cô biết rõ không phải ảo giác, là thật, anh đã đến, anh đang ở dưới lầu nhà cô, anh đang ở nơi cô có thể với tới được.

Trình Tuyết không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cúp điện thoại chạy xuống lầu, sau khi chạy xuống cầu thang, nhìn chiếc xe như một con mãnh thú ẩn núp trong màn đêm, đột nhiên cô có vài phần sợ sệt.

Hơn hai năm, bọn họ đã có hơn hai năm không gặp, lúc này anh đã không còn đơn thuần là Tiểu Sửu tiên sinh của cô nữa.

Dường như thấy cô xuống, đèn trên xe đột nhiên sáng lên, Trình Tuyết híp mắt, đang muốn nhìn chăm chú vào bên trong, đã thấy từ ghế lái có một người đàn ông cao lớn đi xuống. Người đàn ông mặc một thân đồng phục tây trang, quần áo thẳng thớm, vừa nhìn đã biết chất lượng vô cùng tốt, đứng bên cạnh cư xá cổ xưa có vẻ không hợp tí nào.

Người đó cười với cô: “Xin chào, Trình tiểu thư.”

Trình Tuyết lập tức trấn định tinh thần lại rồi cười đáp lại: “Xin chào.”

Người đàn ông đi đến đằng sau xe mở cửa ra, lại nói: “Xin mời, Trình tiểu thư.”

Lúc này Trình Tuyết mới nhìn thấy ở ghế sau có một người đang ngồi, trên người mặc một chiếc áo polo màu nâu đậm cùng một chiếc quần dài màu đen. Cho dù cách khá xa, cho dù ánh sáng bên trong xe không được sáng rõ, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được bộ quần áo này vô cùng tốt, ở dưới ánh đèn, nó hoà vào ghế ngồi xa hoa, bóng nhoáng mà hoa lệ.

Lúc cô nhìn anh, cũng chính là lúc anh nhìn về phía cô. Trên mặt mang mặt nạ Tiểu Sửu tiên sinh làm cho cô không thấy rõ gương mặt, hai mắt anh bị bóng tối bao trùm, cô chỉ cảm giác được ánh mắt âm u sâu thẳm, không sao nhìn thấu được.

“Lại đây.”

Cô nghe được anh nhàn nhạt gọi.

Trình Tuyết định thần lại, hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào trong xe ngồi xuống, người đàn ông âu phục bên ngoài giúp cô đóng cửa xe.

Xung quanh đột nhiên thật an tĩnh, toa xe rõ ràng rất rộng rãi, không gian xung quanh lại giống như hỗn loạn, bức bách, sự yên tĩnh chốc lát này trở nên vừa ngưng trọng vừa nặng nề, khiến người ta không thở nổi.

Rõ ràng một phút trước còn tâm tâm niệm niệm (*), nhưng lúc nhìn thấy anh, cô cảm thấy tay chân giống như bị đông lại, sợ hãi đến không động đậy được.

(*) luôn luôn nghĩ tới

Ánh mắt anh thâm thuý nhíu lại, tựa như cũng đang quan sát cô.

Trình Tuyết cảm thấy bầu không khí thật nguy hiểm, gấp rút hít sâu một hơi, chỉ chỉ mặt nạ của anh, mở miệng nói: “Sao anh còn đeo mặt nạ?”

Anh không trả lời, trầm mặc một hồi liền duỗi tay cởi mặt nạ xuống, ném qua một bên.

Vẻ mặt Trình Tuyết không dám tin, nhìn chằm chằm khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều ngưng lại.

Khuôn mặt thâm thuý, ngũ quan to lớn, đường cong rắn rỏi, hào quang bị vết sẹo che kín đã hiện ra, lúc này anh tựa như một viên ngọc tuyệt mỹ đã được mài dũa, phát ra ánh hào quang lấp lánh.

“Anh… Sẹo đâu?” Trình Tuyết nói năng có chút lộn xộn.

“Xoá rồi.”

“Xoá thế nào?”

“Laser.”

“Laser có thể xoá sao?”

“Ừ.”

Trình Tuyết không nói ra lời, mặc dù bây giờ người này chỉ mới có hơn hai mươi, trên người mang theo vài phần trẻ trung, nhưng không có vết sẹo kia che đi, anh đã bắt đầu lộ ra hào quang chói mắt khiến người khác sợ hãi.

Nếu như nói vài năm sau, Ngôn Cảnh Châu ở đỉnh vinh quang là một thanh lợi kiếm sắc bén, thì giờ phút này Ngôn Cảnh Châu chính là một thanh lợi kiếm đang mài dũa, sau khi rèn luyện tinh tế, kiếm rời khỏi vỏ sẽ khiến thế gian phải kinh sợ.

“Như thế nào?” Anh thấy cô sững sờ không lên tiếng, liền mở miệng hỏi.

Trình Tuyết lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm giác trên mặt thiếu đi một vết sẹo khiến cho nhìn không quen thôi.”

“Không đẹp?”

“Không, rất đẹp mắt.”

Anh hơi nhếch môi, không nói gì nữa. Hơn hai năm không gặp mặt, cô không biết rõ Ngôn Cảnh Châu đã trải qua những gì, nhưng mà lúc này, sự sắc sảo của anh đã hiện ra, cô đã biết, anh không còn là người thiếu niên tự ti, cẩn trọng núp trong bóng tối nữa.

Anh là Ngôn Cảnh Châu, là người sẽ làm cho tất cả mọi người sợ hãi, Ngôn Cảnh Châu.

Dòng chảy yên tĩnh lại tràn vào khoang xe, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt trên người cô, nhìn thật chăm chú. Trình Tuyết bắt đầu thấy bất an, cô dời ánh mắt, không dám nhìn anh.

“Em đang sợ anh?”

Trong lòng Trình Tuyết căng thẳng, vội hướng anh lắc đầu: “Không có.”

Anh không lên tiếng, vẫn lẳng lặng nhìn cô như cũ, lần này Trình Tuyết không trốn tránh nữa, cũng nhìn lại anh.

Anh ngồi trên ghế nệm, một tay đặt trên ghế, một tay thả lỏng trên đầu gối, động tác làm cho trước ngực rộng mở, giống như đang dụ dỗ người khác lao vào. Dường như anh đã trở nên rắn rỏi hơn không ít, cô có thể nhìn thấy vị trí ngực của anh, chất liệu vải đang phập phồng theo da thịt, mạnh mẽ, mang đến cảm giác an toàn, cũng khí tức đàn ông nồng đậm.

Sau lần ly biệt trước cùng anh, cô thường xuyên ảo nảo, nếu lúc đó có thể ôm anh một cái thì tốt rồi, sau này không biết khi nào có thể gặp lại. Vừa mới đây, lúc cô đang khổ sở nhất, từng nghĩ phải chi có thể nằm trong lòng ngực anh, ôm anh, tìm kiếm sự an ủi.

Mà giờ phút này, rõ ràng anh đang ở gần trong gang tấc, muốn ôm ấp anh cũng có thể chạm tay đến, nhưng cô lại sợ, muốn lao vào lòng anh nhưng lại không dám.

Anh là Tiểu Sửu tiên sinh của cô, đồng thời cũng là Ngôn Cảnh Châu khiến người khác sợ hãi. Nhớ đến cái người mà chính mình đã nhìn ở trên sân bay, người như vậy quá nguy hiểm, khi đó cô thậm chí cảm thấy thật may là anh ở quá xa cô. Nhưng bây giờ, anh lại đang ở trước mắt cô.

Bởi vì tâm tình trong lòng rối rắm, hai tay cô đang thả lỏng trên đầu gối dần dần nắm chặt quần, hàm răng vô thúc cắn môi.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Trình Tuyết cắn chặt môi lắc đầu, khắc chế xúc động muốn ôm anh.

Anh trầm mặc một hồi, nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút: “Anh chỉ có hai tiếng.”

Cô tựa như bị đâm một cái, ngẩng phắt đầu nhìn anh: “Nhanh vậy sao?”

“Ừ.”

Trình Tuyết đột nhiên nhớ đến sau khi anh ở Ngôn gia, chắc chắn sẽ không thoải mái, cần ứng phó rất nhiều việc, chuyện cần làm cũng rất nhiều, anh có thể đến thăm cô chắc cũng đã tốn rất nhiều công sức. Vậy mà cô lại ở đây rối rắm vấn đề rốt cuộc anh vẫn là Tiểu Sửu tiên sinh hay là Ngôn Cảnh Châu.

Có lẽ vừa nghe được anh sẽ lập tức rời đi, trong lúc nhất thời, tất cả tâm tình của Trình Tuyết tuông ra, cô bất chấp tất cả, quay người về phía anh, chui đầu vào lòng anh, đem anh ôm thật chặt thật chặt.

Sao phải lo anh là ai, cô muốn ôm anh thì ôm thôi, ôm anh, giờ phút này cái cô muốn nhất là ôm lấy anh.

Hơi thở trên người anh phả vào mặt, còn có mùi hương quần áo, cùng hơi thở nam tính trên người anh, vòng ôm của anh thật sự rất vững chắc, rất ấm áp, không phải là Ngôn Cảnh Châu xa xôi ngàn dặm, lãnh tâm lãnh tình kia.

Cô vô cùng yên lòng, ôm càng chặt hơn.

Cơ thể bị cô ôm trở nên cứng đờ, nhìn cái đầu nhỏ nhắn nằm gọn trong ngực, anh nhất thời không phản ứng kịp. Vừa rồi ánh mắt cô nhóc này nhìn anh rõ ràng là sợ hãi, anh cũng không biết tại sao đột nhiên cô lại sợ anh như thế, khi nãy còn nghĩ tới việc làm chút gì đó cho cô thư giãn một chút. Vì thời gian anh không nhiều, không thể lãng phí, nhưng thật không ngờ, chỉ chớp mắt một cái cô lại đột nhiên lao tới.

Bàn tay anh để trên ghế dựa vô thức dời qua đặt trên bờ vai cô, chậm rãi di chuyển xuống, đầu ngón tay anh vừa đụng phải quần áo trên người cô, anh liền giống như bị gai đâm, vội vã dời đi.

Cảm giác thấy hô hấp của cô cách bộ quần áo phả lên ngực anh, toàn thân anh đều trở nên vô cùng khẩn trương. Động tác đã lộ vẻ căng thẳng lại cẩn thận, sau khi thử vài lần, bàn tay của anh hoàn toàn rơi lên đầu vai cô, lại không dám ra sức, chỉ yếu ớt ôm lấy, tay cũng dời qua đặt lên đỉnh đầu cô, bàn tay dịu dàng hết một lần lại một lần vuốt ve mái tóc cô.

Đây là lần thứ hai anh ôm cô, lần đầu tiên quá mức đột ngột, tay chân anh luống cuống. Còn lần này, có lẽ vì nghĩ thời gian gặp nhau không nhiều, anh không thể lo nhiều như vậy được nữa.

Trình Tuyết bổ nhào vào trước lồng ngực ấm áp của anh, cô hoàn toàn quên anh có phải Ngôn Cảnh Châu không, tựa như đột nhiên tìm được người dựa dẫm, cô có thể tuỳ ý không kiêng kỵ gì nữa. Uất ức trong lòng bỗng chốc liền trào ra, cô bắt đầu khóc thút thít, vừa khóc vừa uỷ khuất nói với anh: “Mẹ em đi rồi, em không có nhà nữa.”

Nghe giọng nói nức nở của cô, ấn đướng anh nhíu lại, ánh mắt tối tăm thầm trầm liền mềm xuống, thanh âm trầm trầm nhưng không mất đi vẻ dịu dàng, nói với cô: “Em đừng khổ sở, anh sẽ cho em.”

Cô từ trong ngực anh ngẩng mặt lên, xoa xoa nước mắt đã thấm ướt hai mắt: “Gì cơ?”

Bàn tay trên đầu cô xoa nhẹ lên tóc vài cái, anh lại nói: “Em không có nhà, anh sẽ cho em.”

Trình Tuyết chậm rãi từ trong lòng anh ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt phức tạp nhìn qua anh, rất lâu sau mới nói: “Anh… Anh nói thật sao?”

Hắn cúi người rút hai tờ giấy, bàn tay đưa đến bên khuôn mặt cô nhưng dừng lại, hỏi cô: “Anh lau hay em tự lau?”

Trình Tuyết không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt anh. Bất đắc dĩ, anh liền nắm khăn giấy giúp cô lau nước mắt rơi xuống, lúc này mới nói: “Anh đã hứa với em thì sẽ không lừa em.”

Trình Tuyết lại cúi đầu cắn môi, do dự một hồi vẫn tiếp tục dò hỏi: “Ý anh là anh muốn kết hôn với em sao?”

Động tác anh cứng đờ, từ từ thu tay lại, ánh mắt tối tăm thâm trầm khẽ nhúc nhích, giọng nói mang theo cảm giác khẩn trương, dè dặt: “Em có bằng lòng không?”

Nghe được lời nói của anh Trình Tuyết cảm thấy không thể tưởng tượng nói, nói cách khác anh thật sự nghĩ tới việc muốn kết hôn với cô! Kết hôn? Cùng Ngôn Cảnh Châu sao? Thật ra trước đây Trình Tuyết đã từng nghĩ sẽ kết hôn cùng Dương Lạc, thậm chí còn mơ ước về sau hai người cùng phấn đấu, nhưng mà, người này đã biến thành Ngôn Cảnh Châu, việc muốn cùng anh kết hôn này đã trở nên không thể tưởng tượng được.

Gia chủ Ngôn gia uy chấn tám phương cùng kết hôn với một cô gái mồ côi không hề có bối cảnh, thấy thế nào cũng không hợp lý.

“Em… đương nhiên là bằng lòng, nhưng mà chúng ta có thể kết hôn sao?”

Cô có cảm giác dường như anh thở phào nhẹ nhõm, khoé miệng cũng cong lên cười, anh đưa tay ra, tiếp tục giúp cô lau nước mắt chưa lau xong.

“Chỉ cần em bằng lòng là được, tất cả những cái khác đều không quan trọng.”

“…”

Trình Tuyết kéo bàn tay đang lau nước mắt của anh nắm trong tay, bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay có chút thô ráp, nhưng lại rất ấm áp, nắm trong tay khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.

Dường như anh không đoán được cô lại đột nhiên nắm tay, có một chút cứng ngắc. Anh lập tức khép ngón tay, đem ngón tay cô bao bọc trong lòng bàn tay.

Cô nhìn thẳng vào anh, miệng mấp máy, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết muốn nói gì cùng anh. Cuối cùng cô thở dài, dứt khoát lại bổ nhào vào ngực anh, ôm anh.

“Sao vậy?”

Trình Tuyết ở trong lòng hắn lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là muốn ôm anh một cái.”

Dường như đối với sự tuỳ hứng của cô, anh thật bất lực, nhưng hai tay vẫn yếu ớt ôm lấy đầu vai cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cái đầu trong ngực rất lâu mới nói: “Anh đi thắp cho mẹ em một nén nhang.”

Trình Tuyết ngẩn người, vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh. Anh bị ánh mắt cô nhìn đến mất tự nhiên, điềm nhiên như không quay đi: “Nếu về sau đã muốn kết hôn, thì nên thắp cho bà một nén hương.”

Mặt Trình Tuyết hiện lên một chút ửng đỏ, nhưng ngẫm lại cũng thấy có lý, liền chậm chạp buông anh ra. Sau khi hai người xuống xe, anh đứng ở chỗ không xa giao phó vài câu với người đàn ông âu phục rồi mới theo cô lên lầu.

Đây là lần đầu tiên cô dẫn anh về nhà, Trình Tuyết hơi mất tự nhiên, đảo mắt nhìn anh, ngược lại thấy anh có vẻ bình thản, trực tiếp đi đến trước bàn thờ, cầm hai nén hương thắp lên, cúi lạy vài cái, rồi mới cắm lên lư hương.

Trình Tuyết đi về phía di ảnh của mẹ nói: “Mẹ, người bên cạnh con là Dương Lạc.”

Vừa dứt lời, đột nhiên nghe được anh ở bên cạnh mở miệng nói: “Gọi là Ngôn Cảnh Châu.”

Trình Tuyết ngẩn người, cố làm ra vẻ nghi hoặc nhìn anh, anh nhận lấy ánh mắt cô lại nói: “Hiện tại anh tên là Ngôn Cảnh Châu.”

Mặc dù sớm biết họ là cùng một người, nhưng nghe được ba chữ “Ngôn Cảnh Châu” này, cô vẫn vô thức rùng mình một cái, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện thân ảnh đã nhìn thấy ở sân bay, lạnh như băng, trầm tĩnh, tựa như thanh lợi kiếm loé hàn quang.

Ngôn Cảnh Châu dường như phát giác được sự khác thường của cô, thăm dò hỏi một câu: “Sao thế?”

Trình Tuyết vội vàng phục hồi tinh thần lại: “Không có gì, ừm, cái tên này dễ nghe hơn cái tên trước đây, cũng rất có khí thế.”

“…”

Trình Tuyết trầm mặc một hồi mới nói tiếp: “Mẹ, người bên cạnh con là Ngôn Cảnh Châu.” Ánh mắt cô nhìn nhìn đánh giá chiều cao của đỉnh đầu anh: “Mẹ, mẹ nhìn cái đầu anh ấy đã đủ cao chưa? Ừm, anh ấy cũng học khoa tự nhiên đó.” Dường như nghĩ đến cái gì đó, cô quay đầu lại hỏi: “Anh biết thay bóng đèn không?”

Ngôn Cảnh Châu ngẩn người, lập tức gật gật đầu. Trình Tuyết lại nói tiếp: “Ừm, anh ấy biết thay bóng đèn đó.” Nói xong lại hỏi anh: “Biết kiểm tra dây điện không?”

Khoé miệng Ngôn Cảnh Châu co rút một cái: “Biết.”

Hai mắt Trình Tuyết sáng ngời, lại hướng di ảnh của mẹ nói: “Anh ấy còn biết kiểm tra dây điện nữa.”

Tiếng nói vừa dứt, lại nghe anh ở bên cạnh bổ sung một câu: “Còn biết thông bồn cầu nữa.”

“…” Trình Tuyết phì cười ra tiếng: “Mẹ, mẹ nhìn đi, ánh ấy còn biết nhiều thứ nữa, cho nên mẹ không cần lo lắng cho con.”

Sau khi thao thao bất tuyệt không dứt một hồi, Trình Tuyết lại cùng anh đi xuống lầu, trở vào trong xe.

Vừa nãy cũng tại chỗ này, Trình Tuyết bổ nhào vào ngực anh cũng không có cảm giác gì, vừa ra ngoài một chuyến đã cắt ngang sự ăn ý lúc nãy, sau khi hai người ngồi xuống, không khí liền tỏ ra có chút lúng túng.

Trình Tuyết vừa vân vê đầu gối vừa liếc nhìn anh, thấy anh cũng nhìn cô, chỉ là vừa chạm vào ánh mắt cô, hắn lại điềm nhiên như không dời đi, cố ý làm ra vẻ lạnh nhạt nhìn ra bóng đêm đen như mực ngoài cửa sổ.

Trong lúc nhất thời, hai người không mở miệng, qua một hồi lâu mới nghe anh nói một câu: “Em… không lại đây ngồi sao?”

“…” Xem bộ dáng của anh thì dường như rất muốn cô sang ngồi thì phải? Bất quá nếu đã muốn người ta ngồi với anh thì còn lên mặt làm cái gì? Trình Tuyết cảm thấy có chút buồn cười, cố ý đùa anh: “Anh đã muốn ngồi cùng em, vậy thì anh lại đây đi.”

Cuối cùng, anh thu hồi lại ánh mắt bên ngoài cửa sổ, nhìn cô một cái, trầm mặc, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Chẳng bao lâu thì thấy anh nhích sang bên này, một cánh tay để lên ghế dựa sau lưng cô, cứ ngồi thẳng tắp như vậy, cũng không nói gì hết.

Trình Tuyết nhìn thoáng qua anh, anh nghiêng mắt nhìn vào mắt cô, lại điềm nhiên như không tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Trình Tuyết cảm thấy bộ dạng này của anh quả thực đáng yêu mà, dứt khoát đem hai tay giơ ngang ôm thắt lưng anh, đem đầu tựa vào bờ vai anh.

Anh hơi ngẩn ra một lát, rồi lập tức trầm tĩnh lại, cánh tay khoác lên thành ghế cũng chầm chậm chuyển lên đầu vai cô.

Cứ lẳng lặng ôm như vậy trong chốc lát, Trình Tuyết đột nhiên nhớ đến cái gì liền ngẩng đầu hỏi một câu: “Anh đã từng nói cho em biết, trước đây chúng ta từng biết nhau, nhưng mà em không nhớ rõ là em đã gặp qua anh, rốt cuộc tại sao chúng ta lại biết nhau?”

Ngôn Cảnh Châu nhíu mày nhìn về phía cô, trên mặt dường như mang chút mất mát: “Em không nhớ?”

“Em…” Trình Tuyết bị ánh mắt anh nhìn có chút chột dạ: “Anh nhắc em một chút đi, có lẽ nhắc một chút em liền nhớ ra.”

Sắc mặt anh nặng nề: “Lúc đó em bảy tuổi, ở trấn Cảnh Lâm.”

Trấn Cảnh Lâm? Đó là quê bà ngoại cô. Bảy tuổi? Lúc cô bảy tuổi đã từng gặp qua? Nhưng một chút ấn tượng cô cũng không có.

Ánh mắt anh nheo lại: “Còn chưa nhớ ra?”

“…” Trình Tuyết rầu rĩ: “Lúc bảy tuổi còn nhỏ như vậy… Vậy anh nói tình cảnh lúc ấy một chút xem, có lẽ em sẽ nhớ lại đó.”

“Không nhớ rõ.”

“…”

Nghe giọng nói của anh có vẻ như tức giận, Trình Tuyết cũng không hỏi nhiều nữa, ôm thắt lưng anh bĩu môi nói: “Không nói thì thôi, để tự em suy nghĩ.”

Anh cũng không nói gì thêm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu vai cô.

“Trình Tuyết.” Cũng không biết đã qua bao lâu, anh đột nhiên gọi cô.

“Hửm?”

Nhưng thật lâu sau anh cũng không mở miệng, Trình Tuyết từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nhìn: “Sao thế? Anh muốn nói gì với em?”

Một tay anh vân vê tóc cô, ánh mắt anh nhìn theo động tác tay, tựa hồ như bàn tay đang vân vê một đoá hoa trên đầu cô vậy, trầm mặc rất lâu mới cố làm ra vẻ điềm nhiên nói: “Em… nhớ anh không?” Cho dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng giữa câu chữ lại lộ ra vẻ thấp thỏm, bất an, cùng mong đợi.

Trình Tuyết đột nhiên nhớ tới hình ảnh sau khi hai người nắm đầu ngón tay út cùng nhau về nhà lần trước, anh cúi đầu đá cục đá, nam sinh cao lớn hay ngượng kia, nhìn qua có vẻ như anh lúc nào cũng tự nhiên lạnh nhạt, nhưng trong lúc hỏi ra câu này cũng không ngăn được tia hoảng loạn trong mắt.

Quen biết anh đã lâu, lời anh nói rất ít, chứ nói chi là chút ít lời nói yêu đương này. Đột nhiên nghe thấy làm Trình Tuyết cảm giác không tưởng tượng nổi, thiếu niên lúc nào cũng dùng một gương mặt lạnh lùng nguỵ trang, lại biết thấp thỏm mong đợi khi hỏi câu này.

Em có nhớ anh không?

Thật không thể tưởng tượng được lời này lại xuất ra từ miệng của Ngôn Cảnh Châu không hề có nhân tính.

Cô đột nhiên nghĩ, nếu nhiều năm sau, khi anh đã trở thành gia chủ Ngôn gia danh chấn thiên hạ, cô nói cho mọi người biết thời niên thiếu Ngôn Cảnh Châu từng vụng trộm tránh né tai mắt của anh hắn, nửa đêm khuya cùng cô hẹn hò, cẩn trọng hỏi cô có nhớ anh không, chắc chắn sẽ làm nhiều người phải giật nảy mình. Cái người nam nhân lãnh tâm lãnh tình đó lại có một mặt dịu dàng như thế này.

“Em có nghe anh nói không?”

Trình Tuyết định thần lại: “Vẫn đang nghe.”

Anh lẳng lặng nhìn cô không lên tiếng, dường như đang đợi đáp án của cô. Trình Tuyết cười cười, giọng nói nghiêm túc trả lời: “Em rất nhớ anh.”

Anh vẫn im lặng như cũ, rất lâu sau đó mới nói: “Ừ.”

“…”

Được rồi, xem ra trông cậy anh ăn ý nói một câu đặc biệt như “Anh cũng rất nhớ em” quả là không thực tế.

Nhưng mà, cô cảm thấy lúc này hắn thật sự rất đáng yêu, không muốn buông tha cơ hội trêu chọc anh, không ngừng cố gắng hỏi: “Vậy anh thì sao, có nhớ em không?”

Anh trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới nghẹn ra một chữ: “Ừ.”

Trình Tuyết thiếu chút nữa té ngã trên đất, bất quá nghĩ tới tính cách anh vốn là như thế, nên cô cũng không so đo nữa.

Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại đem mặt tựa lên đầu vai anh lần nữa.

Cứ lẳng lặng ôm như vậy rất lâu, cô đột nhiên nghe được anh nói: “Bởi vì tình huống trong nhà anh rất phức tạp, cho nên có thể trong thời gian ngắn không có cách liên lạc với em, số điện thoại vừa gọi cho em thì anh cũng tạm thời xử lý, chờ sau khi rời khỏi cũng không dùng nữa.”

Trình Tuyết nghe được trong lòng nặng nề: “Vậy lúc nào anh mới liên lạc với em?”

“Có thể là cần một ít thời gian.” Anh cũng không trả lời thẳng.

“Vậy à.” Trình Tuyết đáp một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.

“Trình Tuyết…” Anh lại đột nhiên gọi cô một tiếng.

Gọi cô một tiếng rồi lại không nói lời nào, Trình Tuyết chỉ ngẩng đầu, nghiêng mắt nhìn anh: “Sao thế?”

Anh không nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó hiểu nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn gò má khẩn trương của cô, không biết đang suy nghĩ điều gì: “Nếu như trước đây em gặp được người có thể chăm sóc em…”

Lông mày Trình Tuyết cau lại, chờ nửa ngày cũng không thấy anh nói tiếp, cô liền có chút rầu rĩ: “Sau đó thì sao? Nếu trước đây em gặp được người có thể chăm sóc em thì thế nào?”

“Không biết nữa.” Giọng anh đột nhiên lạnh đi không ít.

Trình Tuyết không biết tại sao anh như thế, lại tức giận, lời nói úp úp mở mở này thật làm người khác khó chịu, chẳng phải là anh mở đầu trước sao, cô lập tức rên rỉ nói: “Vậy anh phải mau chút, nếu để em chờ tám hoặc mười năm thì có khả năng là em sẽ bị người ta câu đi mất đấy.”

Anh phảng phất như bị gai đâm một cái, bật thốt ra: “Sẽ không lâu như vậy đâu.” Lời vừa ra khỏi miệng mới ý thức được giọng nói mình có chút kích động, anh lại khẽ vuốt cằm, trầm giọng bổ sung một câu: “Có lẽ không lâu vậy đâu.”

Bất quá, vẻ khẩn trương vừa rồi của anh lại làm Trình Tuyết hài lòng, cô liền cười tủm tỉm nhìn anh, cố ý đùa: “Anh không nghĩ tới việc em sẽ bị người ta câu mất hay sao, hả?”

Anh không đáp, cô liền đẩy đẩy cánh tay anh, truy hỏi: “Phải hay không?”

Anh bị cô làm cho không còn cách nào khác, cuối cùng gật đầu, nhàn nhạt trả lời một câu: “Ừ.”

error: Alert: Content is protected !!