Chương 03
Editor: Zens Zens
(edit 03/03/2017)
Chủ yếu ngày đầu tiên là an bài ký túc xá nhận quân phục, ngày thứ hai mới chính thức bắt đầu tập huấn. Bắt đầu từ buổi sắng đã huấn luyện, liên tục duy trì đến mười hai giờ trưa thì kết thúc, nhiệm vụ không tính là nặng nề. Nhưng là lần đầu tham gia huấn luyện, nên có nhiều người không chịu nổi.
Trình Tuyết còn nhớ ở đời trước, ngày đầu tiên tập huấn quân sự, cô thiếu chút nữa bị cảm nắng. Đời này còn khá hơn một chút, cô đứng quân tư vài tiếng đồng hồ cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi giải tán, Trình Tuyết chuẩn bị vào nhà vệ sinh, nhưng trong đó lại đầy ắp người, đợi một lát cũng chưa tới phiên mình. Cô nhớ đằng sau trường học còn có nhà vệ sinh, những học sinh mới này chắc cũng không biết.
Quả nhiên, lúc cô đi tới đằng sau nhà vệ sinh thì một người cũng không có. Chẳng ngờ cho đến khi từ nhà vệ sinh đi thẳng ra, đã thấy dưới tang cây bạch quả bên ngoài nhà vệ sinh có đứng vài người.
Trên người những người này đều mặc áo rằn ri tay ngắn cùng quần dài rằn ri. Hiền nhiên đây là học sinh cũng tham gia tập huấn cùng khoá với cô. Trong tay mỗi người bọn họ đều châm một điếu thuốc, chắc là mấy tên thiếu niên bất trị vụng trộm trốn chỗ này hút thuốc.
Nam sinh hơi mập trong đám ba người nam sinh cao lớn nhìn thấy cô, chắc cũng không ngờ trốn ở chỗ này hút thuốc cũng bị người khác phát hiện. Hắn bực bội nhíu mày, dùng cùi chỏ thúc vào hai thiếu niên còn lại, hai người đó thuận mắt nhìn sang. Trong mắt tên cao cao gầy teo có vẻ hoảng hốt vì bị bắt quả tang, mà hai người còn lại đều lạnh nhạt. Ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, đánh giá Trình Tuyết từ trên xuống dưới, từ trong mũi hừ nhẹ một tiếng: “A, học sinh giỏi.”
Đó là một thiếu niên có cái đầu quăn dày đặc, có khả năng là vì chủ nhân thường xuyên bị người ta nắm đầu, đầu tóc quăn lộn xộn, toát ra dáng vẻ lười biếng.
Da hắn rất trắng, so với nữ sinh cũng không kém chút nào, chiếc cổ nhỏ, mặt thon dài. Bởi vì tuổi con nhỏ, vài năm sau đường cong gương mặt mới rõ ràng. Bất qua ngũ quan xinh xắn làm cho khuôn mặt này của hắn trở nên xuất chúng, tuy khuôn mặt lộ ra vẻ mềm mại nhưng cũng không làm mất đi sự sắc bén của khí phách nam tử, khiến cho khuôn mặt không đến mức nữ tính hoá.
Người này cô cũng biết, hắn gọi là Bạch Khiêm, mẹ hắn là mẹ kế của cô. Nói đến đây, xem như hắn cũng là một nửa người thân của cô. Nhưng hai người từ nhỏ đến lớn đều không vừa mắt lẫn nhau, đại khái hắn cho là ba cô phá hư gia đình hắn, mà cô lại cho rằng mẹ hắn phá hư gia đình cô. Hơn nữa, ba Bạch Khiêm là cán bộ lãnh đạo cấp huyện, hắn cũng coi như là con ông cháu cha, trên người đều có chút ít tính tình con nhà giàu. Bình thường không thích học tập, không làm chính sự, lại độc mồm độc miệng, nên từ nhỏ đến lớn Trình Tuyết đều rất ghét hắn.
Chỉ là đến lúc sau này lớn lên, hiểu chuyện, cũng nhìn rõ nhiều việc. Bạch Khiêm không chịu trách nhiệm cho mẹ hắn, mà cô cũng không chịu trách nhiệm cho ba. Nguyên nhân hai gia đình tan vỡ, chỉ có thể trách hai con người ích kỷ không chịu trách nhiệm đó, cũng không nên đổ lên người hắn. Huống chi cái người mặc dù có lúc bướng bỉnh, bất trị, nhưng đáy lòng lại ôm ấp tình cảm nhiệt huyết bảo vệ quốc gia.
Cô còn nhớ rõ sau khi hắn tốt nghiệp trung học thì liền đi lính, biểu hiện trong quân đội không tệ còn được được chuyển lên làm sĩ quan. Về sau biên cảnh phát sinh bạo loạn, hắn bị phái đi cùng chiến đấu cùng phần tử khủng bố, cuối cùng chết trên chiến trường, trở thành anh hùng dân tộc. Thời điểm hắn chết dường như vẫn chưa tới hai mươi lăm tuổi, khi đó Trình Tuyết cũng vì hắn mà thương tiếc.
Nhưng hiển nhiên, giờ phút này, vị anh hùng dân tộc tương lại vẫn đang là tên thiếu niên bất trị này đây.
Trình Tuyết thấy hắn không kết hôn, cũng không lập gia đình mà cứ như vậy hi sinh, lúc này gặp hắn liền có vài phần đồng tình. Cô khẽ thở dài, liếc qua khói thuốc đang bay lên ở đầu ngón tay hắn, nhịn không được khuyên nhủ: “Hút ít thôi, giờ tuổi còn nhỏ, cẩn thận hút nhiều làm ảnh hưởng tới sự phát triển đó, sau này lớn hơn rồi muốn hút cũng không muộn.”
Bạch Khiêm nghe cô nói ít lời lại ngẩn người, vốn hắn đang lười biếng tựa vào cây bạch quả, lúc này vô ý đứng thẳng dậy, híp hai mắt lại sít sao quan sát cô.
Con nhỏ này, sao hôm nay có vẻ kỳ quái vậy?
Thường ngày cô nhìn thấy hắn thì cả nói cũng lười nói. Vẻ mặt của cô mỗi khi đối mặt với hắn khiến hắn không thể nào quên được, khoé miệng nhếch lên, ánh mắt lãnh đạm, giống như không hề thấy sự tồn tại của hắn vậy. Mặc kệ nói gì, cô đều chỉ cười lạnh, giống như nói một câu đều là lãng phí thời gian. Nếu mắng hắn là đã còn tốt chán, đáng sợ nhất là loại thái độ cả lời nói cũng khinh thường nói, quả thật muốn chán ghét có bấy nhiêu chán ghét.
Nhưng lúc này, vậy mà cô lại nhẹ giọng khuyên hắn đừng hút thuốc, hơn nữa còn lộ ra sự quan tâm như xa như gần đối với hắn?
Bạch Khiêm nghiêng đầu, hung hăng hút một hơi thuốc đồng thời phun khói ra, vẻ mặt trào phúng nói một câu: “Bộ đầu mày bị kẹt cửa hả?”
“…”
Lúc trước, đối mặt với một Bạch Khiêm độc miệng, cô liền đáp trả hai câu độc hơn với hắn, hoặc là trực tiếp xoay người rời đi. Nhưng bây giờ dù sao cũng là người từng trải qua bao sóng gió, chút lời nói cỏn con này cũng không gây gợn sóng gì trong lòng cô. Ngược lại, cô rất kiên nhẫn nói thêm một câu: “ Tôi đây là có ý tốt nhắc nhở.”
Lúc còn nhỏ cô và hắn đã mâu thuẫn cho tới bây giờ, cô cũng không có gì phải sợ, chỉ là cô cũng không muốn cùng Bạch Khiêm châm chọc lẫn nhau thêm nữa.
Bạch Khiêm hút còn dư lại một nửa liền trực tiếp ném vào thùng rác, hai tay nhét vào túi đi về phía cô. Vóc dáng của hắn lơn lên rất cao, cho dù bây giờ vẫn còn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nhưng chiếc bóng của hắn vẫn đủ sức bao trùm hết lên người cô, khiến cho người ta có cảm giác áp bách.
Hắn híp hai mắt lại nhìn chằm chằm cô, lời nói vừa rồi rõ ràng châm chọc không hề khách khí, vậy mà nhìn cô không hề giống như tức giận, cũng không trợn trắng mắt, càng không có không đếm xỉa đến hắn, đã thế còn nhẫn nại nói chuyện với hắn. Bạch Khiêm càng nhìn cô càng thấy kì quái.
Khoé miệng hắn nhếch lên, tựa như có như không cười cười chế giễu: “Hôm nay mày ra cửa quên uống thuốc hả? Còn có ý tốt nhắc nhở? Giữa hai chúng ta từ khi nào tồn tại cái loại ý tốt này vậy?”
“…” Trình Tuyết cảm thấy dù nói không có ý xấu thì hắn cũng không tin, liền thở dài: “Cậu cũng đừng có nghĩ nhiều, đầu tôi không có bị cửa kẹp, tôi cũng không có bệnh, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút thôi.”
Nói xong cô cũng vòng qua hắn bỏ đi, hắn tiến lên một bước ngăn cản ở trước mặt. Trình Tuyết kinh ngạc nhìn hắn: “Còn việc gì sao?”
Hắn nhìn về phía cô, ánh mắt càng híp càng chặt, giống như muốn đem cô nhìn thấu từ trong ra ngoài. Con nhỏ này thật sự rất kỳ quái, sao tính tình đột nhiên thay đổi vậy, hơn nữa còn biết quan tâm hắn?
Nghĩ tới đây, Bạch Khiêm lạnh lùng hừ hừ, vẻ mặt tự tin: “Không phải mày để ý tao đó chứ?!”
“…”
Trình Tuyết cảm thấy cái tên lỗ đầu nặng này đúng là buồn cười, mà cô cũng cười thật, vỗ vỗ lên vai hắn, nói lời thắm thía: “Nghĩ nhiều quá rồi, cậu trai trẻ.”
Nói xong liền trực tiếp vòng quá hắn rời đi, lần này Bạch Khiêm không có cản lại. Toàn thân hắn cứng ngắc. Ngây người một hồi mới quay qua nhìn hướng cô vừa đi, trên mặt mang theo vài phần khó tin như cũ, có lẽ là để xác minh những gì hắn vừa thấy là thật. Hắn vội hướng hai người bên cạnh hỏi: “Con nhỏ đó vừa mới cười với tao đúng không?”
Nam sinh béo suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu: “Hình như thế.”
Bạch Khiêm nghe câu trả lời liền vội vàng vuốt vuốt cánh tay, nheo mắt nói thầm một câu: “Nó vậy mà cười với tao? Ông đây thấy nổi hết da gà da vịt rồi!”
Trình Tuyết cũng không quản Bạch Khiêm nghĩ thế nào. Sau khi đi liền trực tiếp tới căn tin ăn cơm trưa, vừa ăn vừa tự nhắc nhở, lúc nghỉ ngơi buổi tối, phải gọi điện thoại về cho mẹ.
Vừa quyết định xong, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì gặp hai người thiếu niên bưng hộp cơm đi đến, ngồi xuống khoảng cách không xa. Ngồi đối diện cô là người thiếu niên cao lớn, gương mặt hiền lành, nho nhã, tuấn tú, trên mặt tràn đầy vui vẻ, giơ tay nhất chân cũng toát ra vẻ khí khái phong độ của người có ăn học. Mặc dù giờ phút này còn chưa bộc lộ tài năng như vài chục năm sau, nhưng trên người hặn tự nhiên có một loại khí chất khiến người ta mê muội. Sau khi hắn ngồi xuống, rất nhiều nữ sinh đều nhìn về hướng của hắn.
Lòng Trình Tuyết giống như bị đâm một nhát, nhìn qua mặt hắn, trong đầu cô lập tức hiện lên tình cảnh cô chứng kiến trong bãi đổ xe ở đời trước, có lẽ do hắn giấu diếm quá tốt, diễn xuất quá tuyệt, hoặc có lẽ do cô quá ngốc, suốt mười năm trời lại chưa bao giờ phát hiện hắn luôn đùa bỡn cô. Những câu nói yêu cô, những lời hứa hẹn tốt đẹp, bất quá cũng chỉ là lừa gạt.
Con người này nhìn qua vừa hoà khí, ôn hoà tưởng chừng như vô hại như vậy. Trước đây cô liên tục sa vào trong sự nho nhã ôn hoà của hắn, cảm thấy trên đời này, hắn là người phong độ nhất. Cho đến khi bị hắn lừa gạt, cô mới hiểu được, thực chất kẻ nhìn như ôn hoà đó, kỳ thật tâm cơ lại âm trầm, bụng dạ đen tối.
Có lẽ do ánh mắt cô quá mức trực tiếp, trần trụi, Viên Khuynh Dương rất nhanh ý thức được, hắn ngẩng đầu nhìn bên này. Chống lại ánh mắt của cô, hắn cười hoà khí rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn cơm.
Đối với hắn, Trình Tuyết đã quá mức quen thuộc, mặc dù ánh mắt chỉ mới thoáng nhìn qua, cô đã phát hiện sự phản cảm ẩn sâu trong đó.
Hắn nhìn qua có vẻ ôn hoà, trên thực tế không hề dễ dàng đến gần hắn. Hắn đối với những fan hâm mộ quá mức si mê kia tưởng chừng như hiền hoà, thực tế đối với những cô gái si mê không có tự tôn, lại đặc biệt coi thường.
Chỉ sợ Viên Khuynh Dương lại lầm tưởng cô nhìn chằm chằm hắn do mê muội hắn?
Trình Tuyết vi cúi đầu cười lạnh một tiếng, này một đời, mặc kệ hắn có nhiều tài hoa, có nhiều mị lực, nàng cũng sẽ không lại thích hắn, càng sẽ không lại làm hắn vỏ xe phòng hờ.
Trình Tuyết cúi đầu cười lạnh một tiếng. Một đời này, mặc kệ hắn có bao nhiêu tài hoa, có bao nhiêu mị lực, cô cũng sẽ không yêu hắn nữa, càng không làm “vỏ xe phòng hờ” của hắn.
Giọng văn edit của bạn rất nhẹ nhàng, tình cảm, nhất là đổi cách xưng hô đúng lúc. Làm mình đọc cảm thấy rất có cảm xúc. 😀
Cám ơn bạn đã edit truyện rất hay và mượt
Có người cãi nhau cũng vui
Hình như là nam chính lên sàn rồi ~~~ Mong là ko phải tên tra nam kiếp trước
Gay cấn ha
Có thể na9 cũng trọng sinh?