Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 4

Chương 04

Editor: Zens Zens

(Edit 03/03/2017)

Vốn Trình Tuyết không nghĩ tới cơn ác mộng lại tới mau như thế, đáng lí sau khi cô tập huấn quân sự xong thì hắn mới xuất hiện.

Ăn cơm xong trở về, khuôn mặt chỉ đạo viên tỏ vẻ lo lắng, giữ cô lại nói rằng mẹ cô ngã bệnh đang nằm viện, còn cố ý giải thích rõ, bệnh viện thông báo kêu cô mau qua đó một chuyến.

Trình Tuyết không kịp nghĩ nhiều, xin chỉ đạo viên nghỉ rồi liền tới thẳng bệnh viện. Không biết tại sao sự việc lại đến mau như thế, rõ ràng phải chờ lúc cô tập huấn xong thì mẹ mới nhập viện vì ung thư. Sao việc lại xảy ra sớm hơn vài ngày, chẳng lẽ do cô trùng sinh nên rất nhiều việc đều thay đổi sao?

Chỉ đạo viên đã nói với cô lên lầu bốn của bệnh viện tìm bác sĩ Trương. Tới bệnh viện cô liền lên thẳng lầu bốn, không ngờ bác sĩ Trương cũng đang đứng chờ. Cô giải thích rõ ràng mục đích mình đến đây, sau đó ông liền nhíu mày hướng cô vẫy tay: “Cháu lại đây.”

Cô đi theo bác sĩ Trương đến nơi yên tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Chú muốn nói với cháu về bệnh tình của mẹ, nhưng mà, cháu phải chuẩn bị trước tâm lý.”

Trình Tuyết hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu.

Bác sĩ Trương đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô bất quá cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, không biết có chịu nổi tin tức này không, ông khẽ thở dài một hơi: “Bệnh tình của mẹ cháu không hề lạc quan, kiểm tra sơ bộ thì phán đoán là ung thư dạ dày, lúc kiểm tra lại kết quả cũng không thấy sai sót gì, nhất định phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Trong nhà cháu còn người nào thì nên gấp rút gọi điện thoại tới đây.”

Bác sĩ Trương cho rằng cô nghe được tin này sẽ không chống đỡ nổi, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, nghe đến ung thư thì thật sự quá trầm trọng rồi, lại không nghĩ rằng chỉ qua một lúc kinh ngạc ngắn ngủi mà cô đã phục hồi tinh thần, hướng ông gật đầu, còn lễ phép nói: “Vất vả cho chú quá, bác sĩ Trương.”

Ngược lại, bác sĩ Trương thấy thế thì ngẩn người, không hề nghĩ đến đứa bé này còn nhỏ mà lại trầm ổn, kiến cường đến vậy, tâm tính nhất định không thua gì người lớn. Trình Tuyết không nói gì nữa, cô tạm biệt bác sĩ liền trực tiếp vào phòng bệnh thăm mẹ.

Tưởng Minh Thục đang nằm trên giường truyền nước biển, hốc mắt bà hồng hồng, khuôn mặt mờ mịt có vẻ đã chịu đựng đả kích mãnh liệt. Trong lúc vô tình nhìn về phía cửa thấy Trình Tuyết đang đứng đó, bà lập tức từ trên giường ngồi dậy, vội la lên: “Sao con lại ở đây? Không phải là đang tập huấn quân sự sao? Mau về đi!”

Trình Tuyết trực tiếp đi đến bên giường bà ngồi xuống, nắm tay an ủi: “Tập huấn cũng không quá quan trọng, có vắng mặt cũng không có vấn đề gì đâu mẹ.”

“Vậy sao được chứ?”. Tưởng Minh Thục đẩy cô: “Con mau trở về, có nghe không?”

Trình Tuyết trực tiếp bổ nhào vào ngực bà: “Không sao hết mẹ, con muốn ở đây chăm sóc người.”

Nghe tiếng cô nức nở, Tưởng Minh Thục đoán là cô đã biết, bà chậm rãi dựa lưng ngồi ở trên giường, nước mắt không khống chế rơi từ hốc mắt xuống, bà vội dùng tay xoa, ổn định giọng nói: “Là mẹ xin lỗi con”.

Trình Tuyết hít mũi một cái: “Không, mẹ sẽ tốt lên thôi.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà: “Mẹ không cần nghĩ quá nhiều, cần phải ổn định tâm tình vừng vàng, tâm tình tốt thì cái gì cũng tốt.”

Tưởng Minh Thục nhẹ nhàng sờ tóc cô, vui mừng cười: “Tuyết nhi lớn rồi, còn biết an ủi người khác nữa, yên tâm đi, mẹ sẽ khoẻ lại thôi, nếu mẹ đi rồi, con phải làm sao?”

Nghe lời này, trong lòng Trình Tuyết càng chua xót hơn, cô rất sợ mẹ sẽ thấy nước mắt của mình, vội vàng vùi đầu vào trong ngực bà.

Sau khi Tưởng Minh Thục ngủ, Trình Tuyết liền ra khỏi phòng bệnh gọi điện cho cậu út. Mẹ có một người anh và một người em trai, cậu lớn đã qua đời, hiện giờ cô chỉ có thể gọi cho cậu út.

Nói chuyện điện thoại xong, Trình Tuyết trở về nhà một chuyến, đem một ít đồ dùng hàng ngày qua. Nội thành huyện Đức Minh có một con sông duy nhất cắt ngang, trên sông xây một cây cầu, nối liền giữa đô thị mới và đô thị cũ, nhà Trình Tuyết ở đô thị cũ, bệnh viện ở đô thị mới, bình thường muốn về phải đi qua cây cầu lớn.

Trình Tuyết mang đầy tâm sự nặng nề từ bệnh viện đi về, lúc đi đến bên cạnh cầu lớn, dường như bị kích thích bởi cảnh tượng quen thuộc này, nhất thời ký ức bị phủ bụi đột nhiên được giải phóng, từ nơi sâu thẳm trong đầu hiện lên.

Bên phải cây cầu lớn có công viên cách đây không xa. Cô còn nhờ đời trước, cô cũng không trực tiếp về nhà mà đi đến công viên. Ở chỗ đó, cô đã gặp người kia.

Thật ra cũng chỉ cùng người đó gặp mặt vài lần, chỉ là bởi vì anh quá mức đặc biệt. Cho dù đã qua nhiều năm, cô vẫn còn nhớ rõ như cũ.

Mỗi lần anh xuất hiện đều mang duy nhất một cái mặt nạ Tiểu Sửu, cô không biết tên anh, luôn gọi anh là Tiểu Sửu tiên sinh.

Trong đời trước, nghe sơ qua tin tức mẹ bị bệnh, cô cảm tưởng như toàn bộ bầu trời đều sụp đổ. Mấy năm nay, mặc dù không có ba bên cạnh, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối nhiều, bởi vì còn có mẹ yêu tương cô. Hai người sống với nhau đơn sơ, nhưng Trình Tuyết cũng rất thoả mãn. Vậy mà đột nhiên tin dữ tới, hầu như đem hạnh phúc trước mặt phá huỷ hết. Nghĩ tới bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể rời khỏi, cô rất sợ hãi và thống khổ. Sao cô còn nhỏ mà phải nhận đả kích lớn thế này?

Hôm đó, cô đứng ở hàng rào bên cạnh, nhìn nước sông lao nhanh bên dưới, cô thậm chí còn có ý nghĩ nhảy xuống cho xong.

Chính lúc này, Tiểu Sửu tiên sinh đã xuất hiện. Bởi vì anh xuất hiện nên ý nghĩ lãng phí sinh mạng chính mình bị cắt đứt. Đột nhiên cô phát hiện, thật ra sống cũng rất tốt đẹp, mà từ sau đó, mặc kệ gặp được những chuyện đáng sợ nào, cô cũng không còn có ý nghĩ lãng phí sinh mạng của mình nữa.

Ba lần anh xuất hiện, đều là những lúc cô đau khổ bất lực nhất. Hầu như mỗi một lần xuất hiện đều mang đến cho cô hi vọng. Chỉ đáng tiếc, sau khi tựu trường, cô đã không còn gặp lại anh nữa. Thậm chí, không chỉ hình dáng của anh mà ngay cả tên thật của anh cô cũng không biết.

Ở đời trước, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghĩ tới anh. Cô thậm chí còn tưởng tượng ra, Tiểu Sửu tiên sinh có phải là thần hộ mệnh của cô hay không, nếu không phải thì vì cái gì cứ những lúc cô cần nhất liền kịp thời xuất hiện. Nếu như gặp lại anh, cô nhất định phải nói câu cám ơn thất tốt, cảm ơn anh đã cho cô hy vọng, làm bạn với cô đi qua những thời khắc khó khăn nhất. Nhưng cho đến khi trước khi trùng sinh, cô vẫn không gặp mặt anh được một lần. Thời gian chậm rãi trôi qua, ký ức về Tiểu Sửu tiên sinh từng chút một bị phủ bụi, chỉ là phủ đầy bụi, chứ không có nghĩa là nó biến mất. Một ngày bất chợt, gặp được cơ hội thích hợp, ký ức này tự nhiên sẽ hiện lên lần nữa.

Cũng giống như hiện tại.

Cô đi từ cầu lớn qua đây, chậm rãi hướng về phía công viên. Lúc này đương chạng vạng tối, ráng chiều nhẹ rơi lên đỉnh núi, khuynh đảo một mảnh màu đỏ của ánh tà dương, đem mọi sự vật nhuộm màu ráng chiều, đẹp rực rỡ như một bức tranh phong cảnh. Trình Tuyết từ trong quang ảnh đó mà đến, tựa như nét chấm phá giữa bức họa tuyệt mỹ, rực rỡ, tươi đẹp.

Được sống lại lần nữa, thật ra cũng có nhiều điểm tốt, có thể đối thật tốt với mẹ, còn có thể gặp lại con người ấm áp ấy lần nữa, nói không chừng còn có thể biết được Tiểu Sửu tiên sinh đến tột cùng là ai.

Cô cố gắng tìm được chỗ đứng giống hệt như đời trước, đứng đưa lưng về phía công viên có người đang chơi đùa. Đời trước đứng nhìn dòng nước trôi nhanh, không khống chế nổi nước mắt rơi như mưa. Đời này, cô đã không còn là thiếu nữ trẻ dại ngu ngốc nữa, hơn nữa đã sớm chuẩn bị tâm lý, ở nơi công viên đầy người ồn áo náo động này, cô không có cách gì khóc lên được.

Thật ra cô cũng không xác định Tiểu Sửu tiên sinh sẽ xuất hiện, dù sao đời này có nhiều việc đã thay đổi, cũng không chắc sẽ giống hệt như đời trước.

Cô chỉ đứng nơi này lẳng lặng chờ đợi, chờ khả năng kia xuất hiện.

Đã một tiếng đồng hồ trôi qua, Trình Tuyết nhìn đồng hồ đeo tay, đã nhanh đến tám giờ, cô sợ mẹ đã tỉnh mà bên cạnh không có ai sẽ thấy cô đơn. Dù sao cô cũng đã đợi như thế này một lúc rồi, hẳn là người đó sẽ không xuất hiện.

Trình Tuyết có chút tiếc nuối, thở dài thật sâu, chuẩn bị rời đi.

“Woa, nhìn kìa, nhìn kìa, có Tiểu Sửu biểu diễn kìa!

“Woa woa woa, thật là lợi hại.”

Mấy đứa con nít đang chơi đùa trong công viên bỗng tung hô như bầy chim sẻ. Trình Tuyết nghe những lời này, đang xoay người muốn đi, đột nhiên quay lại nhìn. Nơi mảnh đất bằng phẳng trong công viên rộng lớn đang được lũ trẻ cùng người lớn tuổi vây quanh, bọn họ ở giữa, còn nam sinh mang mặt nạTiểu Sửu đang cưỡi xe đạp biểu diễn tạp kỹ với độ khó cao.

Hắn nâng đầu xe đạp lên, chỉ chống bằng bánh sau, vững vàng cưỡi qua một vòng, lúc này đang chạy tới vòng thứ hai. Anh đột nhiên buông đầu xe ra, hai tay để trước ngực, chọc cho những người xem nào nhiệt xung quanh hít một ngụm khí lớn. Nhưng mà chiếc xe đạp tựa như dính liền trên người anh, bình bình ổn ổn mang anh dạo qua một vòng.

Còn rất nhiều thao tác mạo hiểm kích thích hơn nữa, như đứng chổng ngược trên xe đạp, như lộn ngược một cái ra sau rồi lại vững vàng rơi trên xe, duy trì biểu diễn liên tục thật lâu. Mọi người tại đây không ai là không bị hấp dẫn, đợi anh biểu diễn xong, mọi người đều vỗ tay bày tỏ thán phục.

Anh tự động từ trên xe đạp đi xuống, lại đem xe đạp đứng bên cạnh một đứa bé trai, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn sang phía cô.

Vóc dáng anh rất cao, mặc trên người một chiếc áo ngắn tay, cùng một chiếc quần thường màu xám, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng. Mặc dù đang đeo mặt nạ, trên người anh vẫn tản mát ra ánh dương quang đãng, có thể khiến người ta cảm giác được anh là một thiếu niên tuấn lãng, hưng trí bừng bừng.

Đời trước, anh cũng như vậy, nghiêng đầu nhìn cô. Dường như nhìn rất lâu mới cất bườc đi đến, ở trước mặt cô không xa rồi dừng lại, yên lặng không nói gì, rồi móc ra một miếng khăn giấy đưa cho cô.

Hành động thiện ý của anh làm cho cô ngẩn người, thật ra cô ở chỗ này khóc rất lâu rồi, xung quanh nhiều người ngược xuôi, nhưng không có ai tiếng lên hỏi han lấy một câu. Đương nhiên cô cũng không cố ý khóc ở đây để gây sự chú ý, chỉ là nhìn dòng nước trôi nhanh, nghĩ tới bệnh tình của mẹ, hơn nữa bắt đầu có ý định nhảy xuống, nên mới nhịn không được rơi lệ.

Mặc dù chỉ là một cử chỉ nho nhỏ, nhưng cũng làm cô cảm giác được sự ân cần ấm áp của người khác. Cô tiếp nhận khăn giấy và nói cám ơn, không rõ vì cái gì, đột nhiên cô cảm thấy suy nghĩ muốn nhảy sông của mình thật buồn cười. Cô lau nước mắt sạch sẽ, nghĩ tới mẹ còn đang chờ, liền tạm biệt hắn rồi rời đi.

Nhưng lúc cô xoay người rời đi, lại nghe được giọng nói réo rắt dễ chịu: “Không nên nản chí, không có việc gì to tát cả, trên thời giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp.”

Mặc dù chỉ đơn giản là một câu nói, nhưng đối với sự bất lực lúc đó của cô lại có tác dụng rất lơn. Thế nên sau khi nghe được câu nói đó, nước mắt lại một lần nữa không khống chế được.

Từ nhỏ cô cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, hơn nữa, tính cách cô tương đối kì cục, không quá cùng người khác thân cận. Cho nên từ nhỏ đến lớn, ở thời điểm không được như ý, chỉ có mẹ khích lệ cô. Cô cho rằng khi mẹ rời đi, về sau sẽ không còn ai quan tâm cô nữa. Nhưng bây giờ, một người xa lạ, lần đầu gặp mặt lại nói với cô những lời như thế.

Không có gì to tát cả, thế giới vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp

Đúng vậy, trên đời này cũng không chỉ có mẹ là người sẽ đối tốt với cô, vẫn sẽ có người khác, lúc cô khóc sẽ mang khăn giấy đến cho cô.

Trình Tuyết phục hồi lại tinh thần từ trong ký ức, nhìn người con con trai đứng đằng xa, dưới lớp mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt, hai cái lỗ mũi cùng cái miệng, dùng đôi mắt vừa đen vừa sáng ấy nhìn cô, không biết đang suy nghĩ gì.

Thật ra trước đây, cô luôn tin rằng hai người là lần đầu gặp mặt, bất quá anh thấy cô thương tâm, nên có lòng thương xót, tới để an ủi cô hai câu mà thôi.

Nhưng ở đời trước, hai người gặp nhau đến ba lượt. mặc dù ba lượt gặp mặt nhìn sơ qua đều giống như ngẫu nhiên, nhưng về sau suy nghĩ cẩn thận lại, cảm thấy cô và anh không chỉ đơn giản là ngẫu nhiên gặp mặt được.

Cho nên vì để chứng minh suy đoán của mình, lúc anh ở trên xe đạp tiến hành biểu diễn kỹ thuật đi xạp đạp với độ khó cao, cô liền cẩn thận quan sát. Cô phát hiện, ánh mắt của anh lúc nào cũng vô tình hay cố ý nhìn về phía này. Cô thừa dịp anh không chú ý liền chuyển vị trí, lúc anh quét mắt qua không thấy cô, cô lại phát hiện ánh mắt anh tựa hồ lộ ra vài phần căng thẳng. Cho dù đang biểu diễn, nhưng ánh mắt lại hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, đợi đến khi thấy được cô, anh lại tỏ ra điềm nhiên như không, quay mặt đi chỗ khác.

Có những chi tiết này, Trình Tuyết dám khẳng định, anh ở đây biểu diễn tạp kỹ là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cô, hay hoặc giả là làm cho cô vui vẻ.

Đời trước cô đã từng hỏi anh, bọn họ có biết nhau không, anh trả lời là không biết. Nhưng bây giờ, cô không cần phải suy nghĩ, cô cảm thấy anh xuất hiện tại nơi này là đã có chuẩn bị, mục tiêu chính là cô, bọn họ chắc hẳn là quen biết nhau. Mặc dù cô không biết anh, nhưng anh nhất định là biết cô.

Hiện tại, đối với anh, cô càng ngày càng hiếu kỳ. Giấu dưới lớp mặt nạ này, người đã từng cho cô sự ấm áp trong lúc cùng cực nhất, đến tột cùng là ai.

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
An Nguyen
7 Năm Cách đây

“Cô đi từ cầu lớn qua đây, chậm rãi hướng về phía công viên. Lúc này đương chạng vạng tối, ráng chiều nhẹ rơi lên đỉnh núi, khuynh đảo một mảnh màu đỏ của ánh tà dương, đem mọi sự vật nhuộm màu ráng chiều, đẹp rực rỡ như một bức tranh phong cảnh. ” Bạn gõ thiếu dấu nha. Chỗ “đương” đó là đường.
Mà công nhận không biết tiểu Sửu là ai ta? Nam chính chăng? :3

zens zens
Reply to  An Nguyen
7 Năm Cách đây

đương tức là đang đó bạn. “Lúc này đang chạng vạng tối, ráng chiều nhẹ rơi lên đỉnh núi, khuynh đảo một mảnh màu đỏ của ánh tà dương…”

tangdurose97
tangdurose97
4 Năm Cách đây

Ơ không lẽ đây mới là nam chính???

vivian
vivian
4 Năm Cách đây

Đọc mà thấy thương bạn nữ chính quá, mẹ lúc nào cũng là người quan trọng nhất 🙁

Mimi anh
Mimi anh
3 Năm Cách đây

Tiểu sửu có khả năng chianh là nam9

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!