Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 5


Chương 05

Editor: Zens Zens

(edit 04/03/2017)

Trình Tuyết chờ anh bước tới gần cô như đời trước, nhưng anh vẫn im lặng đưa mắt nhìn cô, chỉ chốc lát sau liền trực tiếp xoay người rời đi. Trình Tuyết ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, đời trước anh đi tới đưa cô khăn giấy, nhưng đời này cô không có khóc lóc đầy nước mắt nước mũi như trước, cho nên anh cảm thấy không cần thiết đi lại nói chuyện với cô.

Hiện tại, cô cảm thấy càng ngày càng kỳ quái. Cô nhìn ra được anh vì mình mà đến, biểu diễn xe đạp cũng là vì muốn chọc cô vui. Nếu đã đều vì cô, vì cái gì đi tới nói chuyện một lát cũng không chịu?

Mắt thấy anh muốn đi khỏi công viên, Trình Tuyết vội vàng đuổi theo. Đi ngang qua một tiệm bán báo, cô còn thuận tiện mua một bình nước.

Thời điểm đến cửa công viên, cuối cùng cô cũng đuổi kịp anh.

“Này, anh chờ một chút!”

Anh dừng bước, trong chốc lát mới quay đầu về hướng cô đang tới. Trình Tuyết vội vàng đem chai nước đưa cho anh: “Anh vừa mới biểu diễn như vậy chắc cũng mệt rồi, uống ít nước đi.”

Đôi mắt đen nháy nhìn chai nước cô đưa tới một lát rồi mới tiếp nhận, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Cám ơn.”

“Không cần cám ơn”. Cô nhìn anh cười cười, nghĩ một câu đơn giản rồi mới nói: “Thật ra… Hôm nay em gặp phải một đả kích rất lớn, tâm tình rất tệ. Nhưng khi xem anh biểu diễn xong, tâm tình bỗng chốc tốt hơn rất nhiều, cám ơn anh.”

Anh vặn mở nắp chai uống một ngụm, cũng không có nhìn cô, nói: “Không có gì.”

Trình Tuyết há hốc mồm, trong lúc nhất thời lại không biết phải cùng anh nói gì. Hai người đứng ở cửa công viên, người tới người đi trên đường đều nhìn lên một cái, Trình Tuyết có chút lúng túng, suy nghĩ một chút, dứt khoát trực tiếp hướng anh nói: “Nếu anh thuận tiện, có thể đưa em về nhà dược không?”

Bởi tác dụng của mặt nạ, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong mắt anh không hề lộ ra phân nửa gợn sóng, dời di ánh mắt điềm nhiên như không, cũng không hỏi nhiều, trầm mặc một lát mới nói: “Để anh đưa em về.”

Trình Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chỉ đường cho anh: “Đi bên này nè.”

Hai người đi dọc hàng ràng bên bờ sông, Trình Tuyết lại nói: “Em tên Trình Tuyết, anh tên là gì?”

“Em có thể gọi anh là Tiểu Sửu.”

Trình Tuyết cố làm ra vẻ nghi hoặc nhìn anh: “Cái này là tên sao? Em thẳng thắn nói tên thật của mình cho anh, anh cũng cho em biết tên thật của mình mới đúng chứ?

Anh tuyệt nhiên không lộ tia cảm xúc nào: “Tên cũng chỉ là biệt hiệu mà thôi.”

“…” Trình Tuyết cố làm ra vẻ không thích, nháy mắt mấy cái: “Sao phải thẩn bí thế?”

Anh rõ ràng ngẩn người, ánh mắt như nước sơn đen trong đêm tối hướng cô quét tới, Trình Tuyết thấy thế vội giải thích: “Cũng không biết tại sao, em cảm thấy trên người anh có cảm giác rất quen thuộc.” Ánh mắt cô đầy tò mò nghiên cứu nhìn anh: “Giống như chúng ta là bạn bè quen biết lâu rồi vậy.”

Anh không lên tiếng, lặng lặng đi bên cạnh cô. Trình Tuyết xăm soi nhìn qua nhìn lại mặt nạ của anh, nói: “Bây giờ biểu diễn xong rồi, anh cũng nên tháo cái mặt nạ này xuống đi chứ? Mang mặt nạ đi trên đường rất kì quái đó.”

Anh không nhìn cô lấy một cái, trầm giọng nói từ từ: “Mỗi người đều có những suy nghĩ khác phải bảo vệ.” Anh nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người cô: “Em có thể lý giải sao?

“Cái này à…” Cô cố ý làm ra vẻ hiếu kì: “Nói như vậy, anh là đang nói về diện mạo của anh đó hả? Anh muốn bảo vệ chính mình, là không muốn người đi đường xung quanh biết mặt? Hay chỉ là không muốn cho riêng em biết?

Anh không lên tiếng, lại vặn nắp chai, uống một hớp nước.

Thật ra ở đời trước, vào lần thứ ba gặp mặt, Trình Tuyết cũng hỏi qua anh vấn đề này. Tình huống cũng giống như lúc này vậy, anh giấu mình cực kì tốt. Căn bản cô không hỏi được gì.

Trên đường đi, Trình Tuyết đã hỏi rất nhiều vấn đề. Ví dụ như tuổi tác của anh, có phải còn đi học không, học ở trường nào, có phải người ở huyện Đức Minh hay không. Anh cũng suy nghĩ kĩ càng rồi mới trả lời, còn nếu như câu hỏi chạm đến thân phận của mình thì anh một mực im lặng.

Càng hỏi, Trình Tuyết càng ý thức được, muốn làm rõ thân phận của anh, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng. Mà cô cũng nhìn ra được, anh cố ý giấu diếm mình. Hiểu được điều này, cô dứt khoát cũng không hỏi nhiều nữa. Hai người cứ như vậy im lặng đi về phía trước, cho đến khi tới chỗ cư xá của cô.

“Đến nhà em rồi, cảm ơn anh đã đưa em về.”

“Không có gì.”

“Cái kia… Anh có thể cho em cách thức liên lạc được không?”. Nhìn thấy ánh mắt anh quét tới, Trình Tuyết vội vàng giải thích: “Bây giờ, chúng ta cũng được coi như là bạn rồi, có phương thức liên lạc, về sau muốn trò chuyện cũng dễ.”

“Anh không có phương thức liên lạc.”

“…”

Cùng nhau đi về, Trình Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy đời trước mình đã bỏ sót rất nhiều điều, ví như chưa từng nghĩ tới cô và Tiểu Sửu tiên sinh từng quen biết, lại ví như, nếu đã biết nhau, vì sao anh còn muốn tỏ ra thần bí. Rốt cuộc anh đang che giấu điều gì, giờ đây cô thực sự rất tò mò, Tiểu Sửu tiên sinh đến tột cùng là ai?

Suy nghĩ một lát, cô lại nói: “Anh chờ em một chút.”

Cô bước nhanh tới tiệm tạp hoá bên ngoài cư xá, ông lão bán hàng nhìn thấy cô, cười hơ hớ chào hỏi. Trình Tuyết mượn giấy cùng bút mực, viết lên số điện thoại, ông lão còn đè thấp thanh âm, nói nhỏ với cô: “Người đó là ai vậy? Sao lại mang cái mặt nạ kỳ quái thế, có phải người xấu không, cô nhóc như con phải cẩn thận một chút đó.”

Trình Tuyết cảm thấy buồn cười: “Anh ấy không phải người xấu, là bạn của con.”

Cô cảm ơn ông lão xong, liền chạy đến đem tờ giấy đã viết số điện thoại đưa cho anh: “Đây là số điện thoại riêng nhà em, anh có rảnh thì gọi cho em nhé.”

Ánh mắt đen nháy nhìn qua tờ giấy cô đưa, lại nhìn nhìn cô, anh vậy mà không hề do dự nhận lấy, cẩn thận nhét vào trong túi quần.

“Không được quên gọi cho em đó.” Trình Tuyết nhắc nhở.

Anh không tỏ thái độ, trầm mặc một hồi lại đột ngột nói: “Về sau, không nên tuỳ ý đem phương thức liên lạc của mình cho người lạ mới lần đầu gặp mặt.”

Trình Tuyết ngẩn người, đang muốn hỏi thì Anh đã xoay người đi mất.

Trình Tuyết nhìn anh rời đi. Anh mặc áo tay ngắn, quần ngắn, lộ ra cánh tay và bắp chân rắn chắc. Chiếc áo tay ngắn trên người tương đối rộng, vóc dáng cao lớn, trên người khoác trang phục rộng thùng thình, càng lộ ra bả vai rộng lớn. Cô nhìn anh đi trong bóng chiều tà ngày càng xa dần. Trình Tuyết mỉm cười sâu xa, cái người này rốt cuộc là ai. Cô càng ngày càng thấy hiếu kỳ rồi.

Trình Tuyết thu dọn này nọ liền trực tiếp đi đến bệnh viện thăm mẹ. Bởi vì trước khi phẫu thuật còn nhiều việc phải làm, về việc của Tiểu Sửu tiên sinh, cô tạm thời không để tâm tới. Chỉ là mỗi ngày sau khi trở về theo thường lệ, cũng sẽ nhìn điện thoại cố định một cái, nhưng vẫn không hề có cuộc gọi nhỡ nào.

Tới ngày thứ hai, cậu út vội vã chạy tới. Có ông ở đây, Trình Tuyết cũng thoải mái hơn nhiều. Chỉ là tới ngày mẹ giải phẫu, cậu út cũng giống như đời trước, nói là nhà có việc phải về. Trình Tuyết cũng không hỏi nhiều, nhìn cậu bận rộn bỏ đi.

Mà ba cô kể từ lúc mẹ nằm viện, vẫn không thấy bóng dáng xuất hiện. Thật ra, đời trước Trình Tuyết cũng oán hận việc này, về sau cũng hiểu thấu. Đã li hôn nhiều năm rồi, người ta tới cũng là tình cảm, không đến cũng không có gì sai cả, không có gì phải oán.

Phẫu thuật sẽ nhanh chóng được tiến hành, Trình Tuyết liên tục ở trước giường bệnh chăm sóc mẹ, cô nắm tay bà thật chặt, liên tục cổ vũ bà.

“Con yên tâm, mẹ là ai chứ, trên đời này không có việc gì làm mẹ sợ cả, không phải chỉ là phẫu thuật thôi sao? Con xem con kìa, còn căng thẳng hơn mẹ nữa.”

Trình Tuyết vuốt vuốt cánh tay bà, cười nói: “Phải rồi, mẹ con rất là lợi hại.”

Tưởng Minh Thục cười cười chọc mặt cô, Trình Tuyết nói chuyện với bà một hồi đã tới thời gian phẫu thuật. Bị đẩy nhanh về trước, Tưởng Minh Thục còn an ủi cô: “Không có việc gì, mẹ đi rồi lập tức ra ngay, con đừng lo lắng.”

Nhìn qua cửa phòng phẫu thuật đóng kín, một hồi lâu sau Trình Tuyết không thể thở nổi. Cho đến khi sững sờ được một lúc cô mới chầm chậm xoay người, đi đến dãy ghế trên hành lang ngồi xuống.

Đường hành lang trống vắng, trừ cô ra, một người cũng không có. Ngồi trên ghế phát ra tiếng kẽo kẹt, trong hành lang vắng vẻ nghe đặc biệt chói tai.

Đời trước cũng như vậy, cô ngồi trơ trọi một mình chờ đợi ở đây, không biết mẹ sẽ còn sống đi ra không, không biết có phải lần từ biệt trước phòng phẫu thuật là lần cuối cùng gặp mặt hay không.

Cô ngồi chỗ này, tay chân luống cuống, khóc thật thương tâm, thì ngay lúc này Tiểu Sửu tiên sinh xuất hiện. Anh đi đến bên người cô ngồi xuống, cũng giống lần đầu tiên, yên lặng không nói gì và đưa tờ khăn giấy cho cô. Sau đó, anh ở bên cạnh cô cho đến khi mẹ từ phòng phẫu thuật đi ra.

Cô quay đầu về phía hành lang nhìn một cái, cả đường hành lang thẳng tắp đều trống trãi, không có nửa bóng người. Cô khổ sở cười cười, đang muốn quay đầu lại, đã thấy nơi cuối đường mơ hồ xuất hiện một thân ảnh. Cô chăm chú nhìn lại, thân ảnh kia cũng chậm rãi đi tới bên này.

Vóc dáng anh cao cao, trên mặt mang mặt nạ Tiểu Sửu như cũ, người mặt một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò màu nhạt, đôi chân vẫn mang đôi giày thể thao trắng, ăn mặc như vậy thật khiến người ta cảm tưởng như thấy được vầng ánh dương thư thái. Cho dù trên hành lang trỗng trãi đột ngột xuất hiện một cái mặt nạ cũng quá quỷ dị, doạ người, nhưng khí chất điềm tĩnh trên người anh lại làm cho người ta một loại cảm giác yên tâm.

Anh đi đến, ở khoảng cách không xa không gần ngồi xuống, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, nhìn cô một cái rồi lại quay đầu nhìn vách tường phía trước. Một chút cũng không gây cảm giác đột ngột, giống như việc anh xuất hiện ở đây là chuyện đương nhiên.

Trình Tuyết lại kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Anh cũng không nhìn cô: “Đến đây thăm bạn, đúng lúc nhìn thấy chỉ có em ngồi trơ trọi chỗ này, anh nghĩ nếu có người ngồi bên cạnh chắc sẽ khá hơn một chút.”

Ừm, trả lời y đúc như đời trước.

Trình Tuyết ý tứ sâu xa cười cười: “Anh tới thăm bạn mà còn mang mặt nạ hả?”

Anh không nhìn cô, cũng không trả lời. Trình Tuyết cũng không hỏi lại, quay đầu nhìn phương hướng phòng phẫu thuật.

Mà anh vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh cô, không nói một lời, nhưng vẫn làm cô cảm giác có người ở bên. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên anh vạch tay áo, đưa cánh tay qua, thấp giọng lộ ra vẻ dỗ dành nhẹ nhàng an ủi: “Nếu như em quá căng thẳng, có thể cắn tay anh.”

Trình Tuyết nhìn anh đưa cánh tay tới lại ngẩn người, đột nhiên nhớ đến đời trước, cũng giống thế này. Cô khóc lóc không ngừng, anh đem bàn tay qua, cũng nói một câu y như vậy. Cô căng thẳng đến mức run lẩy bẩy, tựa như con thú nhỏ bị thương, nhìn anh đưa cánh tay tới, cô không hề do dự mà cắn liền một ngụm.

Giống như tìm được cái để phát tiết, còn như cắn được nhiều không, cô căn bản không có ý thức được, chỉ biết loại sợ hãi cùng bất an này khiến cô khó chịu sắp chết. Chỉ có như thế, cô mới dễ chịu đôi chút.

Toàn bộ quá trình, anh không hề có câu oán giận, cũng không hề nói đau một tiếng, cứ để cô cắn tuỳ ý không nhúc nhích. Cho đến khi anh chảy máu, cô mới buông ra.

Cắn như vậy anh là phải đau chứ?

Qua một lát, nhìn cánh tay anh đưa tới, cô lắc đầu: “Không cần, em vẫn ổn.”

Thật ra so với đời trước, giờ phút này, cô cũng không khá hơn là mấy, rất nhiều sự việc đều nảy sinh biến hoá. Cô sợ mình cũng không dám xác định trăm phần trăm, lần này mẹ phẫu thuật sẽ thành công, cô càng không thể khẳng định sẽ còn gặp lại bà.

Bất quá dù sao cũng không còn là đứa trẻ, cô vẫn có định lực, chỉ là trong lòng căng thẳng và khó chịu như nhau.

Anh thu tay lại, cũng không nói gì nữa. Một lúc sau nói lại với cô: “Anh đi một lúc rồi trở lại.”

Trình Tuyết kinh ngạc nhìn anh trực tiếp từ trên ghế đứng lên rời đi. Cô cũng không hỏi anh muốn đi đâu. Hiện giờ trong đầu cô đều là chuyện phẫu thuật của mẹ. Cô quay lại nhìn thân ảnh dần biến mất nơi cuối hành lang, cho đến khi cảm giác trên người nhiều hơn một bộ quần áo, thì cô mới phục hồi tinh thần lại nhìn anh.

Anh đem áo khoác lên người cô, sau đó lại đi đến chỗ không xa không gần ngồi xuống, lúc này mới giải thích: “Anh thấy em có vẻ rất lạnh, bên cạnh bệnh viện có bán quần áo nên mua một cái, không biết em thích cái nào, tuỳ ý mua thôi, em mặc tạm đi.”

Lúc này Trình Tuyết mới ý thức được, không biết từ khi nào cô đem hai tay chộp vào rìa ghế dựa, trên người khẽ run run, thì ra cô đã căng thẳng thành bộ dạng này.

Cô nhìn chiếc áo trên vai, là một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, mặc dù nhìn hơi quê mùa, nhưng mặc lên người đúng là ấm áp. Cũng không biết là do khoác thêm một chiếc áo, làm cho người trở nên ấm áp hay không, cảm giác khẩn trương cũng chậm lại không ít.

Trình Tuyết giương mắt nhìn anh, rất nhiều rối rắm nghi vấn đột nhiên lan ra trong lòng, khoé miệng cô khẽ nhếch lên cười, ánh mắt lại sít sao nhìn lên người anh: “Sao anh lại đối tốt với em như thế? Chúng ta chỉ là có duyên gặp gỡ, anh lại đối với em thân thiết thế, anh rốt cuộc là ai vậy?”

5 3 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
An Nguyen
7 Năm Cách đây

Thời điểm khó khăn nhất còn có người bên cạnh an ủi. Chỉ trách kiếp trước cô ấy không may mắn thôi. Bỏ lỡ một người như vậy.

thongminh123
7 Năm Cách đây

Đời thực mà có người đeo mặt nạ vậy giữa bệnh viện thì sẽ bị đuổi đi vì sợ bệnh nhân tâm thần ý chứ

zens zens
Reply to  thongminh123
7 Năm Cách đây

Đúng đó =))))))))

giapcon
7 Năm Cách đây

Cố ý để Tiểu Sửu thần bí thế nhỉ.

tangdurose97
tangdurose97
5 Năm Cách đây

Lúc chiều cũng vừa đọc 1 bộ truyện có tình huống cắn tương tự ~~ Khi nam chính đang vật vã vì đau thì nữ chính bảo cắn em đi =)))))

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!