Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 6


Chương 06

Editor: Zens Zens

(Edit: 06/03/2017)

Anh tránh ánh mắt của cô, khom người, đặt hai khuỷu tay chống lên đầu gối: “Anh là ai cũng không quan trọng.”

“Sao lại không quan trọng?” Cô hơi dồn dập hỏi: “Em muốn biết anh là ai, chẳng lẽ em biết được anh là ai sẽ không tốt ư?

Cô duỗi tay hướng về phía mặt nạ của anh, khi sắp tới gần lại bị anh trở tay bắt lấy. Dưới chiếc mặt nạ là ánh mắt phức tạp mà thâm thuý, rất lâu sau anh mới mở miệng: “Thật xin lỗi.”

Đột nhiên, cô bắt được một tia buồn rầu tràn ra trong mắt anh, không biết tại sao, cô cảm thấy trong lòng như bị đâm một cái. Đột nhiên cô ý thức được, anh không cho cô biết rõ anh là ai, có lẽ không phải cố ý cùng cô thần bí, mà thật ra là có điều khó nói trong đó.

Cô thu tay lại, áy náy nói: “Phải là em xin lỗi mới đúng, em vô phép quá.”

Anh không nói gì, cô quay đầu hướng anh cười cười: “Cám ơn anh.”

Anh dừng một lát rồi mới nói: “Không có gì.”

Thời gian còn lại, hai người đều không nói gì nữa. Nhiệt độ trên người anh rất cao, cho dù hai người cũng không ngồi quá gần, cô vẫn cảm giác được nhiệt độ của anh cặn kẽ bao phủ lên người cô. Không biết từ khi nào không khí xung quanh không còn lạnh như băng nữa, đèn chân không trên đỉnh đầu tựa hồ cũng bao phủ một tầng sắc màu ấm áp khiến người ta an tâm.

Liên tục nhiều giờ, anh vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, đặc biệt kiên nhẫn, cũng đặc biệt yên tĩnh. Thật ra lúc nãy cô đã nghĩ tới muốn để anh đi, cô có thể ở đây một mình, nhưng lời nói đến miệng rồi lại nuốt xuống. Trên thực tế, sâu trong thâm tâm mình, cô cũng rất muốn có một người bên cạnh.

Cuối cùng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô vội vàng đi tới. Bác sĩ hướng cô cười gật đầu: “Phẫu thuật rất thành công, thuốc gây tê vẫn còn chưa tan, cho nên mẹ cháu chưa tỉnh được. Đừng quá lo lắng.”

Nghe được bác sĩ nói thế. Tâm trạng thấp thỏm của Trình Tuyết mới bỏ xuống được. Lúc quay đầu lại chiếc ghế bên cạnh thì đã thấy không còn bóng người, trên hành lang thăm thẳm đã không còn thấy bóng dáng anh.

Mẹ phẫu thuật thành công. Tảng đá lớn trong lòng Trình Tuyết được buông bỏ. Bởi vì vừa rồi chỉ nhớ tới tình trạng của mẹ, ngược lại không chú ý tới anh, nghĩ tới việc vừa nãy anh yên lặng ở một bên bầu bạn với cô, trong lòng thật cảm kích. Một lát sau, cô muốn tìm anh để từ từ nói chuyện, nhưng một đường từ lầu trên tìm xuống lầu dưới, bệnh viện đằng sau cũng tìm nốt, vậy mà vẫn không thấy anh đâu. Đời trước cũng như thế, anh cứ vậy tự nhiên xuất hiện rồi lại biến mất vào hư không.

Vì đề phòng tế bào ung thư lan rộng, Tưởng Minh Thục cắt đứt hai phần ba dạ dày. Tuy phẫu thuật thành công, ngược lại Tưởng Minh Thục lại suy yếu đi không ít.

Thật ra, phẫu thuật cắt bỏ ung thư dạ dày xong, chỉ cần trong vòng năm năm không tái phát thì coi như là bình phục. Chỉ là, Tưởng Minh Thục thật bất hạnh, không đến năm năm đã tái phát, mà đợt đó đã triệt để cướp đi tính mạng bà.

Trình Tuyết cũng không biết đời này sẽ giống như đời trước hay không, nhưng cho dù là thế nào, cô đều muốn nghĩ hết biện pháp kéo dài sinh mệnh cho mẹ.

Tưởng Minh Thục ở bệnh viện một thời gian quan sát rồi xuất viện, để Trình Tuyết có thời gian quay lại trường tập huấn quân sự.

Trình Tuyết cầm đồ đạc trở về, Tưởng Minh Thục nằm trên ghế sofa liếc cô hỏi: “Lần này phẫu thuật cho mẹ đã dùng hết bao nhiêu?”

“Cộng thêm hậu trị liệu bằng hoá chất, phí tổn mất chừng hai vạn, cũng không nhiều, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa.”

Tưởng Minh Thục lại bĩu môi: “Cũng không thể dùng nữa, đó là tiền cho con học đại học mà.”

Kỳ thật, năm đó ba cô cũng không phải không có lương tâm. Hai người ly hôn, ông liền cấp tám vạn tiền đền bù tổn thất. Qua mấy năm tiêu dùng, chỉ còn lại sáu bảy vạn, lần này dùng tiếp chỉ còn không đến năm vạn. Chút tiền này sau đó cũng lấy ra toàn bộ cho mẹ chữa bệnh, chỉ là Trình Tuyết không nói, chỉ cười cười.

Mấy ngày nữa là khai giảng, Trình Tuyết vẫn nhớ kỹ một chuyện. Cô nhớ đời trước, mẹ của cô vừa phẫu thuật về nhà không bao lâu, ba cô, Trình Hải Ưng cùng mẹ kế Giản Tuệ liền tìm tới tận cửa, bảo là muốn giành lại quyền nuôi dưỡng Trình Tuyết. Trình Tuyết khi đó thấy hai người quả thật là bỏ đá xuống giếng. Mẹ cô mới làm xong phẫu thuật, liền lại đây giành quyền nuôi dưỡng. Rõ ràng biết mẹ chỉ còn mình cô bên cạnh, vậy mà vẫn muốn nhẫn tâm mang cô đi. Khi đó cô cùng Trình Hải Ưng tranh cãi ầm ĩ một trận, thậm chí còn chỉ thẳng vào mặt Giản Tuệ mắng bà ta không biết xấu hổ, phá hư gia can của người khác. Trình Hải Ưng nghe thấy liền tát cô một bạt tay, một tát này làm lòng Trình Tuyết nguội lạnh , trực tiếp đem này hai người đuổi ra khỏi cửa.

Sau khi hai người đi, Trình Tuyết cùng Tưởng Minh Thục ôm nhau khóc một hồi. Trình Tuyết nghĩ tới mẹ vừa mới làm xong phẫu thuật, lại vội vàng an ủi bà, đợi tâm tình bình phục, cô mới ra cửa mua thưc ăn. Nhưng vừa đi mua đồ, nước mắt vẫn không ngăn được chảy xuống. Cô vừa đi vừa khóc, làm người đi đường ai nấy đều ghé mắt nhìn, nhưng cô cũng không thèm quan tâm.

Cũng không biết khóc bao lâu, trong lúc vô tình quay đầu, liền nhìn thấy Tiểu Sửu tiên sinh đang đi song song cùng cô ở con phố đối diện. Cô không biết anh đi cùng mình bao lâu rồi, lúc vừa quay đầu nhìn qua cũng là thời điểm anh đang nhìn cô, dùng khẩu hình miệng nói với cô: “Lại gặp mặt.”

Hai người cách một biển người cùng dòng xe qua lại, cứ như thế nhìn nhau rất lâu anh mới từ phía đối diện đi qua, đưa cho cô một tờ khăn giấy, trong giọng nói lộ ra một chút trách cứ: “Sao mỗi lần gặp em đều khóc sướt mướt hết vậy.” Nói xong liền hướng cô đưa một ly trà sữa, nói cho cô biết: “Thời điểm không vui thì nên ăn một chút đồ ngọt.”

Đời trước, cô cùng Tiểu Sửu tiên sinh gặp nhau lần thứ ba, thật ra đối với người lạ cô có tâm phòng bị rất nặng, hai lần gặp mặt trước đều vào tình huống đặc thù, mà cô cũng chưa từng cùng anh nói thêm lời nào.

Cô còn nhớ lúc đó, cô cũng không có về nhà, mà đi theo Tiểu Sửu tiên sinh đến bờ sông. Cô cùng anh mở rộng cửa lòng, nói cho anh biết tình huống trong nhà, nói cho anh biết những thứ làm cô lo lắng khó chịu, lại hỏi một ít việc của anh. Cô xem anh là bạn bè, muốn chủ động hiểu rõ, mà Tiểu Sửu tiên sinh luôn giấu mình rất kỹ, cô căn bản không thể hỏi ra điều gì.

Cô cũng không phải loại người thích tò mò đời tư của người khác, anh không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều. Hai người ở trên bờ sông liên tục ngồi đến khi mặt trời xuống núi, sau khi kể cho anh nghe nhiều như thế, tâm tình cô cũng tốt hơn. Trước lúc rời khỏi, cô còn cho anh số điện thoại, hy vọng có thể cùng anh liên lạc.

Thế nhưng về sau, anh chưa từng liên lạc với cô, mà cô cũng không gặp lại Tiểu Sửu tiên sinh nữa.

Nhưng một đời này, Trình Tuyết thấy thật kỳ quái, Trình Hải Ưng cùng Giản Tuệ không hề xuất hiện, mà cô cũng nhiều lần ra cửa đi mua đồ ăn, nhưng không một lần gặp được Tiểu Sửu tiên sinh.

Đảo mắt đã tới khai giảng, cả ngày khai giảng, Trình Tuyết liên tục quanh quẩn rất lâu bên ngoài trường học, nhưng anh cũng không xuất hiện.

Cô ý thức được, có lẽ lần trước ở bệnh viện chính là lần gặp mặt anh cuối cùng trong đời cô. Đột nhiên có chút ảo não, đáng lẽ lúc đó cô nên cùng anh nói nhiều hơn, hỏi anh nhiều hơn. Vậy nên cho đến bây giờ, cô vẫn không thể nào biết được anh là ai.

Cô nhớ rất rõ, kể từ khi bắt đầu nhập học, Tiểu Sửu tiên sinh liền không xuất hiện nữa. Người đã từng cho cô sự ấm áp ít ỏi, cứ như vậy triệt để biến mất trong dòng thời gian.

***

Giáo viên ban mười bốn năm nhất ở lầu ba, lúc Trình Tuyết đến thì bên trong chỉ thưa thớt vài người. Trình Tuyết tuỳ tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, ừm, đều là bạn học đời trước. Bất qua, không phải người nào cô cũng biết, dù sao cũng không biết nói gì, còn may là Trình Tuyết có đem theo một bản Tagore thi tập, có thể xua đuổi một ít thời gian.

Cô cảm thấy thơ của Tagore có một loại ma lực làm cho lòng người an tĩnh, vừa mới đọc vài dòng trong tập thơ Gitanjali (*), tâm tình phức tạp vì không được gặp Tiểu Sửu tiên sinh đã giảm đi không ít.

(*)- Gitanjali (Thơ dâng): là tập thơ nổi tiếng của nhà thơ người Ấn Độ Rabindranath Tagore. Tập thơ được xuất bản vào ngày 14-08-1910 và được xuất bản bằng tiếng Anh vào tháng 111912. Tác phẩm này đã giúp Tagore trở thành người châu Á nhận Giải Nobel Văn học vào năm 1913. (ST)

“Mình có thể ngồi đây không?”

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng, êm tai. Trình Tuyết nghe được giọng nói này liền cảm thấy chấn động, hai tay nắm trên trang sách vô ý nắm chặt, cô khẽ điều chỉnh hô hấp rồi mới quay đầu ra sau nhìn người đến.

Hắn mặc một chiếc áo len màu trắng tay ngắn, quần short jean nhạt màu, chân mang một đôi giày thể thao, quần áo đơn giản nhưng mặc trên người hắn lại mang một loại khí chất đặc biệt, làm giá trị của bộ trang phục trong nháy mắt tăng lên không ít. Khuôn mặt trắng nõn nho nhã tỏa ra một nụ cười dịu dàng, mày cong, ánh mắt sáng chói, mê hoặc lòng người.

Ký ức đời trước bỗng hiện lên, lúc ở cùng hắn, cô lộ ra bộ dáng nhu hoà tươi cười. Cô đã từng cảm thấy hắn là người đẹp mắt nhất, giọng nói dễ nghe nhất, cô có thể gặp được hắn là may mắn nhất cuộc đời này.

Nhưng cho đến sau này cô mới hiểu, thì ra hắn chỉ là một tên lừa đảo, giỏi diễn trò nguỵ trang.

Viên Khuynh Dương thấy cô sững sờ không nói lời nào, liền lặp lại lần nữa: “Mình có thể ngồi ở đây không?”

Lúc này Trình Tuyết mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt hướng ra sau quét một vòng, phát hiện cũng không thiếu chỗ ngồi, ánh mắt lại trở về trên mặt Viên Khuynh Dương, trong mắt mang chút ít nghi hoặc.

Viên Khuynh Dương nhìn qua tường chừng là một người hoà khí, đối với nữ sinh cũng rất lịch sư, nhưng trên thực tế hắn cũng không phải là người dễ thân cận người khác, có lẽ vì là người có tài nên hắn lúc nào cũng kiêu ngạo hơn người bình thường một chút. Hắn kiềm chế kiêu ngạo nên đương nhiên sẽ không chủ động nói chuỵện với nữ sinh. Đằng sau có nhiều chỗ ngồi như vậy, vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn ngồi cạnh cô.

error: Alert: Content is protected !!